Ngôn Tình [Edit] Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê - Vọng Thần Mạc Cập

Discussion in 'Truyện Drop' started by Cá Nhỏ Vô Danh, Aug 12, 2021.

  1. Chương 70: Nghi hoặc, rốt cuộc là vì sao cưới cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một, cục trưởng cục tài chính và thuế vụ với cục trưởng cục giáo dục đích thực có chút quan hệ cá nhân, cho nên để Úy Văn lén đi cực kỳ thích hợp, có thể giữ lại được thể diện của đệ nhất cao trung, nhưng muốn mời được Úy Văn lại cực kỳ khó, dù sao trên đơn xin bỏ học có dấu cá nhân của Úy Văn, hắn đi lấy tương đương với muốn hắn tự vả mặt.

    Hai, mời lão hiệu trưởng gọi điện thoại vì: Một mặt ông là lãnh đạo trường trước đây, mặt khác ông là trưởng bối đức cao vọng trọng, có ông ra mặt, Úy Văn không dám không tới.

    "Được, ta liền đi tìm lão hiệu trưởng gọi điện thoại."

    Chủ nhiệm Hà không nói hai lời, lập tức muốn lao đi tìm lão hiệu trưởng.

    Thấy thế, Mộ Nhung Trưng đang nhàn hạ khóe môi bất giác khẽ cong: Hà Vĩ cái người nịnh nọt này, thật đúng là người tay nghề thạo.

    Còn về cô gái nhỏ nhà hắn, biểu hiện cũng không tệ:

    Trước tiên tìm thủ phạm, mạnh mẽ từ chối ra mặt, lại mượn lực đánh lực, lấy ác trị ác, mấy bước này đi có bài có bản, a, lúc trước đúng là coi nhẹ cô ấy rồi, nhìn mà xem a, làm việc càng ngày càng có trình tự rồi.

    "Ai tìm ta thế?"

    Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng trả lời của thầy Mạnh.

    Mộ Nhung Trưng bất giác cười càng đậm.

    Vật nhỏ vận khí thật không tồi, thầy Mạnh định là tới tìm hắn, đúng lúc có thể quản chút chuyện nhỏ của cô ấy.

    "Ai nha, tốt quá tối quá tốt quá, lão hiệu trưởng tới rồi.."

    Chủ nhiệm Hà liên tục vỗ tay đi lên đón tiếp.

    Rất nhanh, ngoài cửa, thầy Mạnh đem một sĩ quan trung niên tới, còn có một cô gái trẻ đi cùng, nhìn thấy Úy Ương nói: "Ây, con cái nha đầu này, sao không trên lớp, lại chạy tới phòng hiệu trưởng rồi?"

    Úy Ương không đáp lời, ánh mắt liền ngừng trên người thiếu nữ kia.

    Không có cái khác: Kiếp trước, nếu Mộ Nhung Trưng không chết, thiếu nữ này hẳn là phu nhân thứ hai của tư lệnh.

    Cô ấy tên Dương Thiên, xuất thân thế gia quân quyền, năm nay mười tám, so với cô lớn hơn hai tuổi, ở Thụy Đô học, là một tiểu thư khuê các không hơn không kém.

    Anh trai cô ấy đang là quan quân trung niên Dương Tiễn, nhiều năm sau trở thành tướng đắc lực bên cạnh Mộ Nhung Trưng.

    Mà Dương Thiên người này, kiếp trước luôn lưu luyến si mê Mộ Nhung Trưng, lúc Úy Ương xuất ngoại du học, vẫn luôn ở lại bên cạnh hắn.

    Nghĩ tới lúc đó, Úy Ương mang thai bị phơi bày, người của tổng tư lệnh đem cô đá tới Thụy Đô mới gặp Dương Thiên.

    Sau đó, Mộ Nhung Trưng chính thức cùng cô đăng ký kết hôn, người này từng mượn rượu điên khùng tới chất vấn cô: "Ngươi rốt cuộc có cái gì tốt, cư nhiên có thể khiến Tứ ca chống lại những người khác cho ngươi danh phận? Thậm chí không tiếc cùng với người trong nhà từ mặt, nhiều năm trù tính công cốc trong một thời gian ngắn.."

    Nhiều năm sau đó, Úy Ương bị người mạnh mẽ đem từ nước ngoài về, càng từng nghe thấy Dương Tiễn chất vấn Mộ Nhung Trưng: "Tổng tư lệnh, phu nhân tâm căn bản không ở chỗ anh, anh vì sao còn muốn đau khổ duy trì đoạn hôn nhân tồn tại trên danh nghĩa này. Em gái ta rốt cuộc có chỗ nào kém cô ấy?"

    Đây cũng luôn là chuyện nghi hoặc của Úy Ương.

    Hắn, rốt cuộc vì cái gì cưới cô?
     
  2. Chương 71: Chẳng lẽ hắn yêu cô? Không có khả năng!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu như nhất định phải nói hắn thích cô mới cưới cô, ép cô sinh con, thế cũng không thể mặc kệ cô ở nước ngoài mười mấy năm.

    Quan trọng là, cuối cùng, Dương Thiên sinh bệnh nặng, người đàn ông này vì cứu tính mạng ấy, đã ép cô làm phẫu thuật, vì thế cô lấy ly hôn ra làm điều kiện ngược lại áp chế hắn, tuy rằng hắn đã giận không thể kiềm chế, nhưng cuối cùng vì giữ tính mạng của Dương Thiên cũng đồng ý.

    Yêu cầu duy nhất là, muốn cô sinh đứa trẻ trong bụng ra.

    Lúc đó, cách nghĩ của cô là: Dương Thiên đã làm phẫu thuật không thể sinh con, cho nên hắn mới ép cô sinh đứa bé ra.

    Có lẽ, hắn muốn lưu lại đời sau.

    Nhưng cũng không đúng, một người đàn ông quyền uy chí tôn khuynh đảo Nam Giang muốn lưu lại con nối dõi, thế thì quá đơn giản, béo gầy cao thấp mặc hắn lựa chọn, mấu chốt là hắn cuối cùng vì cứu cô mà chết.

    Lẽ nào hắn thực sự yêu cô yêu đến không thể tự thoát ra?

    Không thể nào!

    Tuyệt đối không thể nào!

    * * *

    "Ngươi quen biết ta?"

    Dương Thiên thấy ánh mắt nữ sinh xinh đẹp này hướng mình có chút cổ quái, nhịn không được hỏi một câu.

    Dương Tiễn cũng liếc qua: Nữ sinh này lớn lên thật đẹp.

    "Không quen biết."

    Bọn họ của hiện tại đích thực không quen biết.

    Mà đây cũng không phải điều mà Dương Thiên thật sự quan tâm, đôi mắt cô ta bỗng sáng lên, chỉ vì nhìn thấy Mộ Nhung Trưng.

    "Anh Tư."

    Một tiếng gọi giòn tan, cô ta liền giống như tiểu yến tử từ bên cạnh Mạnh lão nhảy qua, một cái liền nắm trụ tay của hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là sự vui mừng: "Cuối cùng lại gặp được anh rồi. Ai, anh ước chừng đã năm tháng không về nhà rồi đi.."

    "Thiên Thiên? Em như thế nào cũng ở đây?"

    Mộ Nhung Trưng nghiêng mắt nhìn, không đẩy tay cô ta đi, có thể nhìn thấy quan hệ bọn họ thật sự rất thân mật.

    Úy Ương liếc mắt một cái, trong lòng có chút chua, chua đến có chút không thể hiểu được: Mộ Nhung Trưng, bà nhà anh, anh chính là một củ cải lớn hoa tâm.

    "Em à, em xin nghỉ, cùng mẹ đến đây xử lý chút việc, biết hôm nay các ngươi muốn đến đây, liền chạy đến đây trước một bước."

    Dương Thiên yêu kiều trả lời.

    Cũng không biết Mộ Nhung Trưng có phải hay không để ý cái nhìn chăm chú của cô, rất nhanh đẩy tay của Dương Thiên ra, đi lên phía trước, hướng lão hiệu trưởng hành lễ: "Mạnh lão khỏe.."

    "Ồ, Nhung Trưng à, ta là đến tìm con, vợ hiệu trưởng Trần bị bệnh, vừa chạy đi bệnh viện rồi, ta sợ con ở đây ngồi đợi nên chạy qua. Con đợi một chút, ta đem chuyện của bạn học Úy xử lý xong, lại quay lại nói chuyện."

    "Được, Người cứ bận. Thiên Thiên, trưởng tham mưu Dương, chúng ta tới bên cạnh ngồi.."

    Ba người hướng phòng họp nhỏ của hiệu trưởng đi, không quản chuyện này nữa.

    Đây dù sao cũng là giáo vụ đệ nhất cao, hắn không nên nhúng ta quá nhiều, khiến người nhìn ra manh mối không tốt nào.

    Mạnh lão lúc này mới quay đầu lần nữa hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

    Úy Ương lập tức một năm một mười nói hết.

    Mạnh lão vừa nghe, gương mặt thanh nhàn khỏe khoắn tức khắc trầm xuống, đi tới bàn làm việc lấy điện thoại, giận bừng bừng nhấc điện thoại nói: "Alo, Úy Văn, ta là đệ nhất cao trung Mạnh lão, cho ngươi mười lăm phút lập tức tới phòng hiệu trưởng.."

    Không đợi hắn hỏi lại cái gì trực tiếp ngắt điện thoại.

    Loại khí thế này, lại quá anh dũng đi.

    *

    Mười lăm phút sau, Úy Văn đầu đầy mồ hôi chạy vào văn phòng, nhìn thấy lão hiệu trưởng đang ngồi trên sô pha, cháu gái nhà mình với thầy Lôi Vũ đứng ở bên cạnh lão hiệu trưởng, chủ nhiệm Hà phòng giáo vụ đứng đối diện lão hiệu trưởng.

    Hắn giữa mày căng thẳng, đi lên phía trước hỏi: "Úy Ương, cháu không phải là lại ở trong trường gây rắc rối rồi chứ?"
     
  3. Chương 72: Hiểu lầm, khéo léo trốn tránh trách nhiệm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úy Văn càng nhìn Úy Ương càng tức.

    Đứa cháu gái này quá không cho người bớt lo, từ nhỏ đến lớn ở trường học chưa làm qua chuyện gì đáng khen ngợi, mỗi lần mỗi lần mời gia trưởng toàn là vì gây họa: Năm hai đẩy bạn học bị thương, năm bốn gian lận thi, sơ trung hại một nam sinh chút nữa chết đuối, cao trung môn tiếng Anh thi toàn thành phố đứng cuối cùng.. Việc xấu loang lổ như thế, thật là nhiều đếm không hết.

    Có lúc, hắc nghi ngờ đây căn bản không phải con gái của em trai, nếu không như thế nào có thể đần như thế?

    Duy chỉ có một lần thông minh duy nhất là sơ trung lên cao trung, cư nhiên có thể thi lên.

    Úy Ương tức khắc cười, mắt đẹp lưu chuyển, nhẹ nhàng nói: "Lão hiệu trưởng, việc này, đại bá phụ con quả nhiên không biết sự tình?"

    "Sự tình gì?"

    Úy Văn cả đầu mơ hồ.

    "Là thế này, trò Úy Hổ cũng không biết xuất phát từ rắp tâm gì, không thông qua sự đồng ý của Úy Ương, nộp cho trường học một tờ đơn xin bỏ học, cục trưởng Úy, Ngài xem xem, đây hẳn không phải bút tích của Ngài đi!"

    Lôi Vũ đem tài liệu đưa qua, cho Úy Văn xem.

    "Đây đương nhiên không phải ta điền. Ta sao có thể vô duyên vô cớ đi trình cái đơn xin bỏ học-------Đều đã đang học rồi, mặc kệ học tốt hay không, đều phải học xong, Úy gia chúng ta là thư hương gia truyền, loại chuyện bỏ học này, bất luận thế nào cũng không làm ra được.."

    Úy Văn cực kỳ coi trọng mặt mũi, coi như việc này kể cả là hắn làm thật, nhìn thấy cũng sẽ không thừa nhận, huống hồ đây không phải chuyện hắn làm.

    "Các người đợi đó, ta liền đem Úy Hổ gọi tới, hỏi cho rõ ràng."

    "Không cần gọi, con tới rồi."

    Ngoài cửa có người trả lời.

    Ngay sau đó, Úy Hổ đem theo một em trai nhỏ vượt nhanh lên phía trước, sau lưng còn có Úy Lan với mẹ cô Trình Ân, Úy Ương trong lòng liền hiểu, là Úy Lan đi thông báo với Úy Hổ gọi tới đây.

    "Xin lỗi, xin lỗi, đây thật là một hiểu lầm to lớn. Lúc trước, Úy Ương ở trường học gặp khó khăn, thẩm thẩm muốn em ấy tạm nghỉ học ở nhà tĩnh dưỡng một trận, nhờ ta đến trường làm đơn xin nghỉ, lúc điền vào tài liệu bởi vì phát sinh nhiệm vụ, ta liền để em trai nhỏ của ta điền, tất cả đều là hắn sơ ý, điền sai rồi, ta lại không nhìn kỹ, kết quả thành ra như thế. Xin lỗi, đây tất cả đều là lỗi của ta."

    Úy Hổ hai tay hợp lại, vẻ mặt chân thành xin lỗi.

    "Đúng, đây là ta nhờ cháu trai đi xin."

    Trình Ân cư nhiên về phía bọn họ.

    Úy Ương nhìn sắc mặt tái nhợt của mẹ, khẳng định là bị uy hiếp mà tới đây.

    "Không đúng, nếu là Úy nhị phu nhân nhờ phó đội trưởng Úy tới xin nghỉ, Úy Ương sao lại không biết? Hôm nay còn tới đi học?"

    Lôi Vũ phát hiện chỗ hở: Úy Hổ này rốt cuộc muốn làm gì?

    "Là ta nói không rõ ràng, Úy Ương cũng không nói với ta hôm nay muốn đến học, cho nên tạo thành hiểu lầm."

    Sự giải thích của Trình Ân vẫn rất gượng ép.

    "Quan trọng là: Hiện tại việc này xử lý như nào?"

    Lão hiệu trưởng đột nhiên chen vào nói, loại chuyện bỏ học này, gần mười năm nay đệ nhất cao chưa từng xảy ra.

    Úy Hổ nhẹ nhàng chân chó cười: "Mạnh lão, việc này, bên chúng ta sai, Úy Ương lại muốn đi học, đương nhiên phải do chúng ta đi xử lý.. Như vậy, ta hiện tại liền đem Úy Ương với thẩm thẩm cùng đi tới cục giáo dục, nhất định đem phần tài liệu kia tìm về.. Úy Ương, đi, chúng ta cùng đi, không thể lại ở đây làm phiền Mạnh lão, thầu Lôi cũng đi lên dạy học đi.."

    Nghe vậy, Úy Ương thầm cả kinh.

    Ai nha, không tốt, người này là muốn tách người có thân phận ra, lén lút đem cô với mẹ khống chế, sau đó ép cô không thể không từ bỏ việc học.

    Không, cô sẽ không để hắn thực hiện được.
     
  4. Chương 73: Tứ thiếu hộ thê, một quyền thấy máu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong đầu Úy Ương quay nhanh, cười kiến nghị tới: "Anh họ, một mình anh đi có thể không có tác dụng, không bằng mời lão hiệu trưởng với thầy Lôi đi cùng, như thế có vẻ.."

    "Náo loạn cái gì, lão hiệu trưởng tuổi tác lớn như thế rồi, như thế nào có thể vì em bôn ba? Thầy Lôi càng là một người bận rộn, việc này anh có thể giải quyết."

    Úy Hổ đương nhiên không đồng ý, lập tức ngắt lời.

    "Úy Ương không cần đi, trực tiếp lên lớp. Úy nhị phu nhân cũng không cần đi. Phó đội trưởng Úy, ta đi cùng ngươi, việc này ta có trách nhiệm, càng là qua tay ta, từ ngươi là người làm đơn với ta đi là hợp lý nhất. Đi thôi.."

    Lôi Vũ cường thế làm động tác mời.

    Một tia ánh sáng thâm trầm, đáy mắt Úy Hổ chợt lóe qua, "Không cần không cần, thầy Lôi còn phải lên lớp, chút việc này ta có thể làm tốt."

    Trong phòng họp nhỏ, Mộ Nhung Trưng tùy tiện lật sách không thể nghe nổi nữa.

    Cái tên Úy Hổ đáng chết này còn muốn lăn qua lăn lại cái gì?

    Bịch, ném sách, cách một cánh cửa, hắn cao giọng nó: "Phó đội trưởng Úy, thầy Lôi nói không sai, việc này từ ngươi với thầy Lôi cùng giải quyết đi."

    Mộ Nhung Trưng tạch cái đứng lên, bước qua, hướng ánh mắt tới Úy Hổ, lạnh như băng sương, sắc bén như giết người.

    Cái hành động này cũng khiến Dương Thiên ngẩn người: Đây là tình huống gì, anh Tư luôn không quản chuyện vớ vẩn sao lại đứng lên quản rồi?

    Cô ta đi theo, trực tiếp xông thẳng tới nhìn lại nữ sinh kia, lớn lên thật xinh đẹp.

    Dương Tiễn cũng ngẩn ra: Không thích hợp a, tên tiểu tử này có chút không bình thường.

    Úy Văn vừa nhìn thấy Mộ Nhung Trưng thế nhưng cũng có mặt, hận không thể đánh chết con trai, thật là việc thành thì ít bại sự thì nhiều.

    Úy Lan cũng kinh ngạc nhìn: Xong rồi xong rồi, hôm nay lại không chỉnh đốn được con nha đầu đáng chết này rồi.

    Úy Hổ càng là sau lưng một trận khẩn trương, trong lòng nhất thời sinh ra một trận gấp gáp tức giận: Trời ơi, hắn không ở quân doanh, sao lại chạy tới trường học?

    Hắn tất nhiên là sợ hắn, nuốt nuốt nước miếng, lập tức sửa lại lời chân chó nói: "Ây, doanh trưởng Mộ cũng có mặt a.. Đúng đúng đúng, liền nghe lời Ngài, ta với thầy Lôi lập tức đi xử lý.."

    Úy Ương âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm: A, người này khinh thiện sợ ác, quả nhiên chỉ có Mộ Nhung Trưng có thể trị.

    "Vậy thì tốt.. Ồ, đúng rồi, phó đội trưởng Úy, ngươi ra đây một chút, liên quan đến công tác điều tra dư đảng của Quang Trung Hà, ta có vài điểm muốn dặn dò ngươi một chút.."

    Mộ Nhung Trưng đi thẳng ra ngoài.

    Thân thể Úy Hổ cứng đờ, lại chỉ ngoan ngoãn cùng qua đó.

    *

    Tầng cao nhất.

    Mộ Nhung Trưng nhàn hạ dựa lan can, quay đầu nhìn phía sau cái tên lưu manh chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, đem nắm đấm niết kêu đến răng rắc.

    "Lại đây lại đây, nói nghe xem, không có việc gì lại náo loạn đây là muốn như thế nào?"

    Bộ dáng hung hãn làm cho người ta sợ hãi.

    Úy Hổ sợ hãi cực độ, không dám lại gần, đứng cách xa vài bước, lại chân chó cười, khom lưng cúi người: "Thực ra vốn ý của ta là muốn tốt cho doanh trưởng Mộ, nữ nhân mà, kết hôn rồi hẳn là nên ở nhà đợi, lẽ nào anh không sợ đội mũ xanh? Nha.."

    Một quyền nhanh như tia chớp hung hăng đánh tới giữa mũi người này, máu tươi tức khắc chảy ra.

    Úy Hổ còn chưa phản ứng lại, lại bị túm ngực kéo lên, một trận cảnh cáo lạnh lẽo sát lỗ tai hắn đi vào:

    "Úy Hổ, ngươi nghe kỹ cho ta, về sau ngươi còn dám tìm Úy Ương gây phiền phức, ta một giây có thể khiến ngươi không thể ở thành phố Ôn lăn lộn tiếp được nữa. Hòa hòa khí khí, mọi người đều dễ sống, một khi lật mặt, ta có là khả năng bảo vệ Úy Ương, nhưng ngươi lại không có đường lui.."

    Từng chữ toàn là tăm tối lạnh lẽo.

    Úy Hổ gan mật đều run, cuối cùng ý thức được: Mộ Nhung Trưng này thật sự là chọc không nổi.
     
  5. Chương 74: Cảnh cáo, nước sông không phạm nước giếng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bàn tính như thế, hoàn toàn thất bại.

    "Vâng vâng vâng, ta nhớ kỹ rồi."

    Úy Hổ liên tục gật đầu.

    Mộ Nhung Trưng lúc này mới nới lỏng vạt áo, còn có lòng tốt giúp hắn phẩy phẩy bụi trước ngực, dặn dò nói:

    "Đem chuyện nên làm thì làm cho tốt, sau này nước sông không phạm nước giếng.

    " Nếu lại để ta biết được ngươi bắt nạt vợ ta, chết không đáng tiếc.

    "Quay về, ngươi có thể hướng cháu ngoại thị trưởng hỏi thăm ta rốt cuộc là ai, cân nhắc cho tốt một chút, ngươi nên là cung phụng em Ba ngươi, hay là nên giẫm đạp cô ấy.

    " Hôm nay lời ta đến đây, ngàn vạn đừng để ta lại tìm ngươi nói chuyện, ta tính khí không tốt, càng thích dùng súng nói chuyện hơn. "

    Nghe xem a, từng câu từng chữ toàn bộ lộ ra uy hiếp đáng sợ.

    " Vâng vâng vâng. Ta hiểu rõ rồi. "

    Úy Hổ chỉ cảm thấy toàn thân rét căm căm, đến hô hấp đều muốn ngưng trệ.

    " Được, vậy cứ như thế đi! Ta đi trước, ngươi đợi một chút rồi xuống. Ồ, đúng rồi, nếu có người hỏi mặt ngươi bị làm sao, ngươi cứ nói là mình tự ngã, với ta không có quan hệ gì. "

    " Vâng vâng vâng, ta biết rồi. "

    Mộ Nhung Trưng khóe môi tà mị khẽ cong, xoay người, rời đi.

    Một trận gió thổi tới, Úy Hổ bất giác sau lưng một trận lạnh cả người, nguyên nhân là bị dọa một thân đổ mồ hôi lạnh.

    Giờ khắc này, hắn kinh hãi cực kỳ.

    Vốn dĩ hắn muốn dùng đơn xin bỏ học làm biện pháp khơi mào mâu thuẫn giữa Mộ Nhung Trưng và Úy Ương.

    Trong kế hoạch của hắn: Úy Ương gặp phải chuyện bỏ học trong lòng khẳng định sinh oán khí, mà hắn sẽ đem trách nhiệm đẩy cho Mộ Nhung Trưng, vừa hay đoạn thời gian này hắn không có nhà, Úy Ương có ủy khuất không nơi cáo trạng tất nhiên đau khổ, lúc này, hắn lại sắp xếp Liễu Hãn Sanh đi an ủi, đến lúc đó chụp mấy tấm ảnh ái muội mang tới cho Mộ Nhung Trưng.

    Là đàn ông đều hận đội mũ xanh, chỉ cần hắn một khi tức giận, Úy Ương tất thành người đàn bà bị chồng bỏ.

    Kết quả, kế hoạch triệt để thành thế này!

    Trước là Úy Ương chỉ ra đơn xin bỏ học là ngụy tạo, còn kinh động tới lão hiệu trưởng, đáng chết nhất là Mộ Nhung Trưng cư nhiên ở trường, đem kế hoạch của hắn nghiền nát.

    Hiện tại, hắn còn phải chạy tới cục giáo dục, xin ông cầu bà đem đơn xin kia thu hồi.

    " Mẹ nó, ta như thế nào xui xẻo như vậy a? Xùy.. "

    Hắn hận mắng một câu, dẫn đến đau cái mũi, trong lòng nén hỏa giận cực hạn.

    *

    Lúc Mộ Nhung Trưng từ trên lầu xuống nhìn thấy Dương Thiên.

    Nha đầu này vừa nãy nén rình bọn họ.

    " Anh Tư. "

    Cô ta gọi đến ngoan ngoãn.

    " Đi thôi. "

    Hắn lướt qua cô ta.

    Cô ta đuổi theo.

    " Anh Tư, vừa nãy anh như thế nào đánh người rồi? "

    " Hắn làm hỏng việc ta giao phó. "

    " Ồ. "

    " Em đã nghe thấy cái gì rồi? "

    " Em chỉ nhìn thấy anh đánh người. "

    Dương Thiên càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất là kỳ quặc.

    Anh Tư sẽ hay không là đang vì nữ sinh kia ra mặt?

    Trực giác trời sinh của phụ nữ nói cho cô ta.

    Không, sẽ không, trong mắt anh Tư chỉ có kim cương lang, anh ấy chỉ đối với lập công lập nghiệp cảm thấy hứng thú, đối phụ nữ căn bản vô cảm, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết.

    Rất nhanh, bọn họ quay lại phòng hiệu trưởng.

    Mộ Nhung Trưng không nhìn Úy Ương một cái, chỉ hướng lão hiệu trưởng:" Mạnh lão, chúng ta đi tới chỗ kia của Người ngồi, việc bên này liền để phó đội trưởng Úy bọn họ xử lý đi.. "

    Lão hiệu trưởng quay đầu lại dặn dò một hồi, mới cùng Mộ Nhung Trưng, anh em Dương Tiễn đi ra ngoài.

    Dương Thiên lúc sắp đi lại liếc nhìn mấy cái Úy Ương.

    Nữ sinh này lớn lên thật sinh đẹp.

    Bất quá, anh Tư sẽ không coi trọng cô ấy.

    Anh trai từng nói:" Anh Tư chỉ có quốc gia thiên hạ, trung thân đại sự của hắn nhất thiết phải thế tộc danh môn xứng đôi, cho nên, vợ tương lai của Tứ thiếu chỉ có thể chọn trong đám nữ danh môn vọng tộc.

    Nữ sinh này nào có xứng!
     
  6. Chương 75: Cảnh cáo, không được câu kết làm bậy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện bỏ học, cứ như vậy lật bài, mặc kệ Úy Hổ không tình nguyện thế nào, có Mộ Nhung Trưng lên tiếng, lại thêm cảnh cáo của hắn-----Ân, khẳng định bị cảnh cáo rồi, còn bị đánh vào mặt, tuy rằng hắn nói là lúc đi vệ sinh không cẩn thận va vào cửa, nhưng cô thấy chính là bị đánh rồi, cho nên hắn ngoan ngoãn cùng với thầy Lôi đi cục giáo dục, lại còn không nói hai lời.

    Úy Ương đưa mẹ tới cửa.

    "Mẹ, sau này mẹ đừng tùy tiện đi theo Úy Hổ bọn họ. Mẹ Dương thực ra là bảo vệ hắn sắp xếp bên cạnh chúng ta. Ở nhà Úy Hổ không động vào mẹ được, ra ngoài mẹ liền nguy hiểm rồi."

    Cô tinh tế mà dặn dò.

    "Biết rồi.." Trình Ân một bên đồng ý, một bên thở dài: "Úy Hổ vừa nãy tới đón mẹ, đối với ta uy hiếp một phen, mẹ Dương lại không có, ta lại sợ con xảy ra chuyện, mới theo tới, chỉ muốn đem sự tình hiểu rõ."

    "Mẹ, chúng ta nếu hướng hắn chịu nhún, vẫn sẽ bị hắn ức hiếp. Cho nên sau này chúng ta không thể tùy ý cho hắn khi dễ."

    Trình Ân nhìn cô, nha đầu này trở nên kiên cường rồi, khiến bà cảm thấy rất vui mừng.

    Lần nữa quay lại giảng đường, Úy Ương chính thức bắt đầu học, ánh mắt bạn học nhìn cô vẫn cứ là khác thường.

    Không sao.

    Cô tới trường chủ yếu vì học hành.

    Mấy chương trình học này, lúc trước cô luôn hiểu, nhưng dù gì cũng vứt bỏ mười mấy năm rồi, muốn lần nữa theo kịp tiến độ, cô phải tốn thêm chút công sức.

    Một buổi sáng, cô trừ lúc lên lớp chính là xem sách, không có cùng bất kỳ ai chơi đùa, cũng không cùng bất kỳ ai nói chuyện.

    Thẳng đến lúc thầy Lôi cầm đơn xin kia, vui mừng khôn xiết chạy đến trước mặt cô xé đi, cô mới cười, nghiêm chỉnh nói: "Thầy Lôi, lần này, em nhất định sẽ học hành tử tế."

    Đưa thầy Lôi đi ra, đám bạn học lại bắt đầu cười nhạo cô: "Đồ bị thịt là đồ bị thịt, cố gắng có cái rắm tác dụng."

    Cô không để ý tới, biểu tình vẫn luôn nhàn nhạt lẳng lặng, chỉ lo làm việc của mình, mới không thèm quản người khác thế nào thế nào.

    Liễu Hãn Sanh vẫn luôn âm thầm ở bên cạnh liếc nhìn, biểu tình thực hoang mang.

    Cô trở nên không giống trước kia rồi, trước sau như một an tĩnh, nhưng ánh mắt không giống trước nữa, thái độ cũng không giống nữa.. Cô của lúc trước rất nhát gan, cô của hiện tại, thực chói lóa.

    *

    Chạng vạng, tan học rồi, cô đạp xe phi như bay về nhà.

    Biệt thự Mộ nằm ở trong hải dương của hoa đoàn cẩm thốc.

    Không thể không nói, Mộ Nhung Trưng chọn căn nhà này, thực làm người ta thích.

    Chỉ là, cô không thích người này.

    Tuy rằng biết kiếp trước không phải hắn đưa đơn nghỉ học, tuy rằng hắn có bảo vệ cô, nhưng vẫn là không thích.

    Vào cửa lớn, một xe chuyên dụng lao ra, lúc nhìn thấy cô, xe dừng lại, một thanh âm lành lạnh từ phía sau xe truyền tới: "Lên xe!"

    Cô chỉ đành ngoan ngoãn lên xe, không gian hẹp khiến cô cảm thấy khẩn trương.

    Kiếp trước, người đàn ông này, từng ở trong xe cưỡng hôn cô------------Mười ba năm sau, ngày hắn cho người đem cô cưỡng chế mang về, từng đích thân lái xe tới đón cô, sau đó, chính tại trong xe, lại thiếu chút nữa bị cường bạo.

    "Anh đây là muốn ra ngoài?"

    Cô cẩn thận từng chút hỏi.

    "Um.. Ta muốn quay về Thụy Đô một chuyến."

    "Ồ!"

    Kiếp trước, hắn hình như cũng quay về rồi. Vì tổ mẫu hắn bị bệnh, chỉ là thời gian hình như sớm hơn rồi. "

    " Ta không ở đây, em ngoan ngoãn cho ta đừng gây chuyện. "

    " Vâng. "

    Cô ngoan ngoãn đáp ứng.

    " Học thì có thể, không được phép cùng với Liễu Hãn Sanh câu kết làm bậy, nếu như để ta phát hiện các ngươi còn vương tơ lòng, sau này, em đừng mơ tưởng học hành, chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà làm người phụ nữ của ta, trước tiên sinh con cho ta."

    Xùy, như thế nào lại nghĩ đến sinh con rồi?
     
  7. Chương 76: Bá đạo hôn, cả hai buồn bực

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úy Ương gật đầu thật mạnh, "Em đảm bảo, trong lòng em từ nay chỉ có anh, ấy.. Làm gì lại đánh em?"

    Ài, người này trở nên rất thích gõ cái trán cô.

    "Nói dối không chuẩn bị bản thảo, người bị đánh chính là em."

    Mộ Nhung Trưng nhàn nhạt hành cô.

    Úy Ương nhấp nhấp miệng, vẻ mặt vô tội: "Em không nói dối."

    Chính là không thừa nhận nói dối, anh có thể làm gì em?

    Mộ Nhung Trưng nghiêng đầu nhìn cô, càng nhìn cô, càng giảo hoạt, tâm tư nhỏ kia hiện tại càng ngày càng khó đoán, cô càng như vậy, càng thêm hấp dẫn..

    "Phó quan Trương, các ngươi xuống xe, ta có lời nói cùng phu nhân."

    "Rõ."

    Một phân phó như thế, Úy Ương không hiểu sao liền khẩn trương.

    Hắn muốn làm gì?

    Lòng cô tràn đầy kinh sợ cảnh giác nhìn hắn.

    Phó quan Trương với tài xế xuống xe.

    Khi cửa xe phanh đóng lại, một cái móng vuốt duỗi tới, lông tơ của cô theo đó dựng đứng lên, ký ức không tốt kiếp trước, khiến cô bài xích không gian trong xe, bóng ma đó quá lớn..

    Ngay sau đó, cái móng vuốt kia tóm lấy bả vai cô, nhẹ nhàng kéo cô qua đó.

    Theo sát, cằm bị đưa lên, ánh mắt hai người nhìn nhau, người này toàn thân mang theo lực xâm lược của đàn ông, không cho cô thêm một chút thời gian nào suy nghĩ, liền hung hăng chiếm lấy sự mềm mại kia, càng cường hãn mà tiến vào thăm dò cái miệng thơm kia, hái hương, hút mật-----Hắn hoàn toàn không hiểu ôn nhu, vừa dã man vừa bá đạo, hôn thật sâu khiến cô đau..

    Mặc kệ là kiếp trước, hay là kiếp này, Úy Ương đều chưa từng cùng đàn ông hôn môi, cho nên, cô không biết bình thường hôn môi là loại tư vị gì.

    Cô chỉ biết, cùng người đàn ông này hôn, khẩn trương, sợ hãi, là cảm giác duy nhất của cô, mà hiện tại, nào sợ giữa bọn họ không có giao thoa ác liệt, nhưng là, hắn tràn ngập dã tính hôn, khiến cô không biết làm sao như cũ, từ đó không cảm nhận được nửa điểm cảm giác ấm áp.

    Còn có, trên người hắn dường như còn dính mùi hương của Dương Thiên, cái này khiến cô càng thêm phản cảm-------Giây trước còn cùng với người phụ nữ khác thân thiết, giây sau lại tới dây dưa với cô, người này, rốt cuộc coi cô thành cái gì?

    Đáng hận là, cô không khản kháng lại, chỉ nhẫn nhịn nụ hôn của hắn.

    Mộ Nhung Trưng đột nhiên thả cô ra, ánh mắt thâm trầm: "Ta vẫn là khiến em chán ghét như thế đúng không?"

    "..."

    Là tiềm thức bài xích của cô khiến hắn cảm nhận được rồi?

    "Cút xuống xe."

    Thái độ của hắn chợt trở nên thực ác liệt.

    Cô cắn môi đã bị hắn hôn đỏ, hướng cửa xông ra, trong lòng cũng tức giận.

    Mộ Nhung Trưng mắt không nhìn lại cô một chút, chỉ lạnh lùng gọi một tiếng: "Phó quan Trương, đi thôi."

    "Rõ."

    Phó quan Trương vừa lên xe, phát hiện tâm tình của Tứ thiếu không đúng lắm, mặt gắt gao, giống như là giận phu nhân.

    Vừa nãy vẫn còn thân thiết mà?

    Đây là tình huống gì!

    Ngoài đầu xe, Úy Ương cắn răng hận: Hỉ nộ bất thường, có tật xấu.

    Trên môi nóng rát, trong lòng cũng lửa nóng, trước tiên xông lên tầng, cô muốn đem mùi vị còn lưu của hắn trên người cô tẩy rửa sạch sẽ.

    *

    Xe chuyên dụng lao nhanh tới sân bay.

    Chuyên cơ đang đợi.

    Dương Tiễn với Dương Thiên đang đợi.

    Nhìn thấy xe tới, Dương Tiễn nhanh chóng chạy lên đón, một hàng người lên máy bay.

    Rất nhanh, máy bay phi thẳng lên trời cao.

    Hai tiếng sau, máy bay đáp xuống tại sân bay Thụy Đô.

    Mộ Nhung Trưng với anh em Dương gia tạm biệt, lên xe chuyên dụng trong nhà phái tới trở về.

    Nói đến, hắn đã năm tháng không về nhà rồi.

    Ở Thụy Đô, Mộ Nhung Trưng không phải họ Mộ, mà là họ Bùi, cả tên gọi: Bùi Ngự Châu, hắn là con trai thứ tư của tổng tư lệnh quân khu Nam Giang------Một người thừa kế còn chưa công khai thân phận.
     
  8. Chương 77: Hắn là con trai riêng, không phải con vợ cả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tổng tư lệnh quân khu Nam Giang họ Bùi, tên Uyên, là con nuôi Bùi gia.

    Bùi Uyên vốn họ Mộ, cho nên Mộ Nhung Trưng có hai tên, một cái tên Bùi Ngự Châu, vì không công khai, cho nên người biết không nhiều; Một tên khác: Mộ Nhung Trưng, cái tên này chỉ tồn tại trong quân đội, là một tồn tại thần bí, càng là một tồn tại kiêu hãnh.

    Chỉ có cực ít người biết: Mộ Nhung Trưng = Bùi Ngự Châu, là thiếu soái tương lai Nam Giang, là một nhân tài toàn năng quân sự, là một cao nhân đang hướng tới địa vị long phượng.

    Xe rất nhanh phi vào Bùi viên.

    Ngoài cửa sổ, đèn đường sáng như ban ngày, chiếu sáng cả toàn viên.

    Hắn nhắm mắt.

    "Tứ thiếu, tới rồi."

    Xe dừng lại, phó quan Trương từ ghế trước nhô đầu tới nhẹ giọng báo.

    "Ừ."

    Mộ Nhung Trưng mở mắt.

    Cửa xe đã mở, là quản gia mở chào đón.

    Hắn xuống xe.

    "Tứ thiếu, tiên sinh đang ở nhà ăn dùng bữa tối."

    Quản gia tiến lên truyền lời.

    "Chú ăn rồi?"

    "Ăn rồi, đang ở phòng sách chơi cờ."

    "Biết rồi. Ta trước đi tắm rửa đã."

    Mộ Nhung Trưng hướng phòng mình đi tới, tắm rửa, ăn tối, liền tới phòng sách.

    Qua tuổi 50, nhưng phong thái của chú Kỳ Cao vẫn như cũ, đang chơi cờ một mình, nhìn thấy hắn, ngẩng đầu mỉm cười: "Nghe nói con dùng lính thường chính quy đánh bại quân tinh nhuệ của trưởng tham mưu Dương?"

    "Con là người mà Người tỉ mỉ bồi dưỡng ra, có mấy cân mấy lượng, Người là rõ nhất không phải sao?"

    Mộ Nhung Trưng ngồi xuống, lấy một con cờ hướng bàn cờ đánh xuống: "Người xem, bàn cờ này có phải sống hết rồi không?"

    Kỳ Cao vừa nhìn, cười mắng: "Nhóc con, cố tình tới chọc tức ta có phải không?"

    "Không, là Người cố ý gọi con tới, còn nói dì nhỏ bệnh, nói dối chứ gì! Nếu dì nhỏ bệnh, Người nào còn có hứng thú nhàn hạ ngồi đây chơi cờ. Mà hiện tại, chú, trong lòng Người có tâm sự, đang rối rắm.."

    Hắn nhìn người, liếc mắt một cái là chuẩn, cho nên, Lời này hắn dùng ngữ khí khẳng định.

    "Thằng nhóc hỗn."

    Kỳ Cao cảm thán thở dài.

    Mộ Nhung Trưng ngồi xuống: "Nói đi, chuyện gì? Khiến Người đặc biệt bảo trưởng tham mưu Dương chạy tới một chuyến, đem con lừa về nhà?"

    "Ra ngoài lâu như thế rồi, lẽ nào không nên về nhà xem xem? Đúng là đứa không có lương tâm."

    Kỳ Cao vờ mắng một câu: "Dì nhỏ ngươi chính là vẫn luôn nhớ mong ngươi, trước kia ngươi đi bao vây tiêu diệt, bà ấy gấp đến hàng ngày bất an, tận đến lúc ngươi gọi điện thoại báo bình an mới an tâm."

    "Người biết mà, trong quân nhiều việc."

    Hắn mới nói một câu, cửa phòng sách mở ra, dì Bùi vẫn dung mạo quyến rũ kiều diễm đi tới.

    "Dì nhỏ khỏe.. Này đã gần mười giờ rồi, Người sao còn chưa ngủ?"

    Mộ Nhung Trưng vội vàng đứng dậy hỏi.

    "Không nhìn thấy con, ta nào ngủ được?"

    Bùi Kiều Liên cười tủm tỉm ôm đứa nhỏ này, sau đó bĩu môi kêu lên: "Gầy rồi, gầy rồi, nhìn mà xem, đều chẳng còn thịt rồi.."

    Vẫn là giống lúc nhỏ, Bùi Kiều Liên mỗi lần gặp mặt đều sẽ dặn dò hắn ăn cơm đầy đủ, ngủ cho tốt..

    Một hồi lải nhải mấy chuyện vụn vặt xong, Mộ Nhung Trưng không có lại phí lời, trực tiếp hỏi: "Dì nhỏ, Người đem con gọi về, có phải bên kia lại muốn làm gì rồi?"

    Bên kia trong miệng hắn là cha hắn Bùi Uyên.

    Từ nhỏ, hắn không cùng cha ở cùng một chỗ, mà ở với dì nhỏ, vì hắn là con riêng, không phải con vợ cả.

    Bùi Kiều Liên bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng thở dài: "Con đứa trẻ này, thật sự chẳng cái gì giấu được con."

    "Nói đi, rốt cuộc chuyện gì?" Mộ Nhung Trưng một chút cũng không ngoài ý muốn: "Có phải mẹ cả lại ra cái đề gì làm khó Người?"
     
    Thanh ngu likes this.
  9. Chương 78: Con còn chưa tính đến, không muốn kết hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở Nam Giang, hiện tại duy nhất khiến dì nhỏ không hài lòng, đại khái cũng chỉ có mẹ cả.

    "Việc này.. cũng không tính là chị dâu làm khó ta, làm khó ta là tiểu oan gia con."

    Mộ Nhung Trưng vừa nghe, nhíu mày, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm dì nhỏ: "Như thế nào lại nhấc con vào rồi?"

    "Vẫn là cái chuyện lúc ăn tết. Ấy ấy ấy, không được đi, quay lại!"

    Bùi Kiều Liên một phen giữ chặt cháu trai vừa nghe việc này liền muốn chạy, gương mặt xinh đẹp toàn là vẻ giả vờ tức giận, "Như thế nào vừa nhắc tới hôn nhân, con liền muốn chạy thế? Ài, con rốt cuộc là thẹn thùng, hay là thật đúng như bên ngoài đồn thổi kia: Thích đàn ông?"

    Chú đang uống trà, vừa nghe, nước trà phun đầy đất, dở khóc dở cười nói: "Kiều Liên, bà văn minh như thế, như thế nào cũng tin lời đồn bên ngoài đó?"

    Bùi Kiều Liên thật buồn bực: "Ai bảo bên cạnh tiểu tử này không có nửa người phụ nữ nào cơ, hai năm nay, ta trước sau không biết nhắc bao nhiêu lần, bảo hắn đem hôn sự định, hắn chính là không chịu."

    "Không biết chừng nó có người trong lòng rồi?"

    "Có không?" Bùi Kiều Liên tha thiết hỏi cháu trai, "nếu như có rồi, thế liền nhanh mang về cho dì nhỏ xem xem."

    Mộ Nhung Trưng không dám về nhà nguyên nhân lớn nhất là, bắt đầu từ lúc hắn đủ mười tám tuổi, Bùi Kiều Liên liền muốn tìm vợ cho hắn.

    "Dì nhỏ, con trịnh trọng nói rõ một lần nữa, trên phương diện giới tính, cháu trai Người không có bất kỳ vấn đề gì."

    Bùi Kiều Liên rốt cuộc phì cười, xấu xa gần như xông lên hỏi: "Nếu không có vấn đề, vì sao không thấy con đem bạn gái về nhà?"

    "Những tiểu thư danh môn vọng tộc kia, con đều thấy chướng mắt; Gia cảnh không tốt, các người lại không đồng ý, việc tìm chuyện phiền não này, con không có hứng thú làm."

    Hắn lần nữa ngồi xuống, trong đầu hiện lên gương mặt tươi cười hoạt bát nào đó: Nha đầu đó, chính là hắn tự tìm phiền não.

    "Dì nhỏ, con còn chưa có tính đến, không muốn kết hôn, đợi mấy năm nữa đi, trên tay con còn rất nhiều việc cần làm, không rảnh lo cái đó."

    Ba năm nữa, nha đầu kia chính là sinh viên đại học rồi, sinh viên đại học là có thể kết hôn, công khai người yêu.

    Nói cách khác, hắn phải đem cô che giấu ba năm.

    "Nó bậy, cha con mười chín tuổi đính hôn, hai mươi tuổi đã sinh anh cả con.

    " Con hiện tại đã 22 tuổi rồi, hôn nhân nhất định phải nhắc tới.

    "Con nghe rõ cho ta, thực sự có người trong lòng rồi, xuất thân chỉ cần không quá thấp, dì nhỏ con nhất định giúp con thực hiện, nhưng nhất định phải là một đứa trẻ tốt phẩm chất đoan trang mới được.

    " Cha con chỉ có bốn người con, anh cả con ốm yếu, quanh năm thuốc không rời người, anh hai con đôi mắt mù không thể kế thừa sự nghiệp của cha con, em trai Ngũ đệ con chạy rồi, đến nay vẫn chưa tìm thấy, cho nên hôn sự của con, là quan trọng nhất. Cưới về có tốt hay không, đối với tương lai kế thừa sự nghiệp của con ảnh hưởng rất lớn.."

    Bùi Kiều Liên lại bắt đầu lải nhải lẩm bẩm, lải nhải lẩm bẩm rồi.

    Mộ Nhung Trưng nghe, không có phản bác-----Trên đời này, người quan tâm ngươi thật lòng, mới có thể không ngừng ở bên tai ngươi lải nhải, ngươi không coi trọng, ai sẽ để ý tới ngươi?

    Nói chuyện phiếm thôi, lúc về phòng đã sắp mười hai giờ, Mộ Nhung Trưng vào phòng ngủ ngả đầu liền ngủ, trong mơ đều là tiểu yêu tinh Úy Ương kia, hắn cùng cô thân mật, cứ hôn cứ hôn, cả người nóng bừng bừng, hừng đông trên giường ướt một mảng lớn.

    Đúng vậy, hắn muốn cô.

    Nhưng cô chán ghét hắn, trong miệng nói lời êm tai, phản ứng cơ thể lại thực thành thực, hắn có thể cảm nhận thấy.

    Việc dỗ dành cô gái nhỏ vui vẻ, hắn làm không được.

    Ai, như thế nào mới có thể có được trái tim cô ấy đây?

    Hắn chợt có điểm sầu muộn.
     
    Thanh ngu likes this.
  10. Chương 79: Gặp gỡ ở Nam Cung, định vợ chọn ngày cưới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm sau, Mộ Nhung Trưng đi bộ tư lệnh, Dương Tiễn đến đón-----Mỗi lần, hắn với cha gặp mặt, đa số ở văn phòng bộ tư lệnh.

    Nhưng lần này, Dương Tiễn không đưa hắn đi phòng bộ tư lệnh, mà là vòng đi một đường khác.

    Cách một đường Công Nhân Hà sáng lấp lánh, là nơi ở hiện tại của tổng tư lệnh Nam Giang Bùi Uyên.

    Nơi này, giả sơn thủy tạ, đình đài lầu các, tự thành một lâm viên phong cảnh kỳ tú, hiện nay được thế nhân gọi là: Nam Cung, ý là, hoàng cung của Nam Giang.

    Đúng vậy, ở Nam Giang, Bùi Uyên chính là quân chính ôm trọn đất hoàng đế.

    Nam Cung xây dựng ở đây đã mười sáu năm, nhưng Bùi Mộ Nhung Trưng một ngày cũng chưa từng sống qua, nhà hắn không ở đây, mà ở Bùi viên.

    Cửa chính nhà lớn Nam Cung, xe dừng lại, Mộ Nhung Trưng xuống xe, nói với phó quan Trương bên cạnh: "Ngươi ở ngoài đợi, ta một lúc sẽ ra. Sẽ không quá nửa giờ."

    Trong ký ức của hắn, hắn với cha nói chuyện luôn chỉ có mấy phút, hôm nay có thể dài hơn một chút.

    "Rõ."

    Phó quan Trương đáp lời.

    Dương Tiễn bất đắc dĩ cười: "Ngươi không tính cùng cha ngươi chơi ván cờ, ăn chút cơm trưa sao?"

    "Ta với tổng tư lệnh chỉ có công sự, không có quan hệ cá nhân."

    Hắn nhàn nhạt ném lại một câu, ngẩng đầu nhìn về tòa tráng lệ nguy nga này, đi vào trong.

    Dương Tiễn nghe xong âm thầm lắc đầu.

    Phòng khách hoa lệ phong cách phương Âu nồng đậm, Bùi Uyên tổng tư lệnh Nam Giang đang ngồi trên sô pha đọc báo chí, tuy một thân quần áo ở nhà, nhưng cả người uy nghiêm như cũ; đệ nhất phu nhân Nam Giang đang cắm hoa, một thân trang phục ung dung, đậm chất cao quý ưu nhã của bà; Dung mạo và tài hoa gồm nhiều mặt, công chúa đệ nhất Nam Giang Bùi Ngọc Hồ bên cạnh xinh đẹp khéo léo đang nói chuyện.

    "Cha, mẹ cả, chị Ba."

    Hắn đi vào làm theo khuôn phép mà gọi một tiếng.

    Nghe thấy tiếng gọi, Bùi Uyên đặt báo xuống, ánh mắt sắc bén đảo qua trên mặt con trai.

    Bùi phu nhân đem hoa tươi trên tay đặt xuống, mỉm cười: "Ồ, Ngự Châu về rồi, quản gia, đem trà lên cho thiếu gia."

    Bùi Ngọc Hồ yểu điệu thướt tha lên phía trước đón, cười ngân ngân trêu ghẹo: "Ai, ta nói em Tư a, gương mặt em, cả ngày ngoài trời phơi nắng, như thế nào không đen thế? Lúc nhỏ dáng vẻ trắng nõn hồng hào, hiện tại vẫn là trắng trẻo sạch sẽ, nếu không phải ta biết em có cái tính khí gì, còn tưởng rằng em trong bộ đội chỉ là để giết thời gian thôi.. Cha, Người nhìn xem a, chỉ tướng mạo này của em Tư, nếu là công khai ra ngoài, bảo đảm khuynh đảo tất cả thiên kim danh môn Nam Giang."

    Mộ Nhung Trưng một thân quân trang, sắc mặt nhàn nhạt, nhưng lại lộ ra uy phong lừng lẫy.

    Nam nhân như thế, đã có địa vị lại có nhan sắc, Bùi Ngọc Hồ nhìn, thực sự là người để chọn làm chồng tốt nhất trong mắt ngàn vạn thiếu nữ.

    "Công khai?"

    Mộ Nhung Trưng tức khắc nhăn mày.

    Đúng vậy, ở Nam Giang, tất cả mọi người đều biết tư lệnh Bùi có hai con trai, một con gái: Con lớn là phu nhân trước sinh, con trai thứ hai là nhận nuôi, con gái là phu nhân Bùi hiện tại sinh; Càng biết tư lệnh Bùi có mấy người con vợ lẽ sinh, chỉ là vẫn luôn không chính thức công khai bao giờ.

    "Đúng." Bùi Uyên gật đầu: "Cuối tháng 8, là ngày mừng đại thọ 70 tuổi của bà nội con, đợi đến ngày đó, ta tính đem con còn có em Sáu cùng công khai chính thức. Ta với mẹ cả con thương lượng rồi, con tuổi không còn nhỏ, trừ bận việc quân cũng nên lập gia rồi. Đến lúc đó ta sẽ đem tất cả tiểu thư danh môn Nam Giang mời tới, người được chọn làm vợ con phải đính hôn luôn.."

    Nói cách khác, ngày đại thọ, cũng là ngày tuyển vợ chọn ngày cưới..
     
Trả lời qua Facebook
Loading...