Ngôn Tình [Edit] Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê - Vọng Thần Mạc Cập

Discussion in 'Truyện Drop' started by Cá Nhỏ Vô Danh, Aug 12, 2021.

  1. Chương 60: Huynh muội thần bí, lớn lên gả cho anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Nam trán đổ đầy mồ hôi, vội vàng đáp: "Là em không nhìn rõ, nghĩ đương nhiên là thế, Úy Ương, ta xin lỗi."

    Trên miệng đang xin lỗi, trong lòng nhưng là uất hận, âm thầm liếc xéo cái thứ sao sát tinh một cái.

    Trên mặt Lôi Vũ lộ ra tươi cười, "Ta biết Úy Ương không phải loại người kia. Được rồi, Úy Ương, con nói nghe xem, hôm nay đến trường làm gì?"

    "Con đang muốn đi tìm người hỏi: Phải làm sao mới có thể đi học trở lại? Liên quan đến việc thôi học, lúc trước con không hề hay biết."

    Úy Ương cung kính hỏi.

    Chu Nam lại tức đến trán nổi lên đầy gân xanh: Xong rồi, người này lại muốn tới trường gây tai họa rồi.

    Úy Lan càng phát hỏa, ủy khuất nói: "Úy Ương, trước kia nói không học nữa là em, hiện tại lại vu khống cha ta giấu em việc thôi học, em có rắp tâm gì?"

    Cô ta đây là muốn hủy hoại thanh danh của cha sao?

    Con nha đầu thối này, thật là tai tinh nhà bọn họ.

    "Ta lúc nào nói ta không muốn đi học nữa?" Úy Ương hỏi ngược lại, ánh mắt sắc bén, "Muốn hay không mời đại bá phụ đến đây đối chất một chút?"

    "..."

    Úy Lan tức khắc chột dạ.

    Lôi Vũ lại là vui mừng: "Con yên tâm, tài liệu Úy tiên sinh đưa ta vẫn chưa nộp, nếu con muốn tiếp tục học, thế thì chỉ cần đem đơn xin kia xé đi, con liền có thể tiếp tục đi học rồi, căn bản không cần thủ tục gì.."

    "Thật?"

    Úy Ương quá đỗi mừng dỡ.

    Nguyên tưởng rằng cô phải trở về Úy gia chịu một phen lộ khí của đại bá với đại bá mẫu, mới có khả năng lấy được hộ khẩu lần nữa đăng ký quay trở lại học, theo cô biết, quay trở lại trường cần có gia trưởng ký tên, mà ở Úy gia, Úy Văn là người lớn nhất, thầy Lôi lần này là giúp cô một việc lớn rồi.

    "Đương nhiên là thật."

    "Thầy Lôi, thật sự vô cùng cảm ơn.."

    Úy Ương vội vàng khom lưng.

    "Cảm ơn thì không cần, chính là sau này nghiêm túc học hành, lên lớp tử tế, thầy tin tưởng hạt giống là con.."

    "Vâng. Sau này, con nhất định học hành đàng hoàng, trở thành một học sinh ưu tú không để Người thất vọng."

    "Thế thì tốt, thế thì tốt. Đi lên lớp đi, ta đi đem cái đơn thôi học kia xé đi.."

    Trên mặt thầy Lôi tất cả đều là nụ cười hiền từ yêu thương.

    "Um"

    Mũi Úy Ương cay cay, tư vị được người khác giữ gìn bảo vệ thật tốt, gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười, tự tin sáng ngời xưa nay chưa từng có.

    Chỉ là lúc quay đầu lại, phát hiện đôi huynh muội kia đã lặng lẽ rời đi, thật tiếc nuối, còn chưa hỏi tên họ bọn họ đâu!

    *

    Một bên khác.

    Anh trai đang cõng em gái hướng tới cửa trường học.

    Anh trai thấp giọng hỏi: "Vui vẻ rồi?"

    Em gái gật đầu, tươi cười ngọt ngào, chỉ là sắc mặt thực tái nhợt: "Vui vẻ. Ta thích mẹ. Rất thích rất thích."

    "Mẹ sẽ càng ngày càng xuất sắc."

    "Vậy mẹ lúc nào có thể cùng cha yêu nhau?"

    "Không biết. Tất cả chỉ mới là bắt đầu, sự tình sẽ hướng theo phương hướng nào phát triển, đó không phải việc ta có thể can thiệp."

    "Nga, khụ khụ khụ.."

    Em gái khẽ ho vài cái, đem mặt dựa vào vai anh trai.

    Anh trai hoãn chậm lại bước chân.

    "Tiểu Tư."

    Em gái đột nhiên lại gọi.

    "Ừm."

    "Anh có thể hay không tới tòa trường học này, bảo vệ mẹ của em. Em muốn thường xuyên nhìn thấy mẹ, trước lúc em chết."

    Biểu tình của anh trai nghẹn ngào một chút, hồi lâu mới nói: "Được. Anh nghĩ biện pháp."

    "Tiểu Tư, em hy vọng cha mẹ sớm ngày yêu nhau, sớm chút đem em sinh ra, em muốn bình thường lớn lên, sau đó gả cho anh."

    Theo sát em gái lại nói ra một cái mong chờ khác.

    Trên mặt anh trai thoáng hiện ôn nhu khẽ cười: "Không gấp, ta sẽ chờ em."
     
    Thanh ngu likes this.
  2. Chương 61: Cô gặp qua không quên, xua đuổi rời xa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước rừng trúc thơm, đã giải tán hết người.

    Lôi Vũ cũng đang muốn đi, lại bị lão hiệu trưởng gọi lại: "Ài, ta nói tiểu Lôi a, ngươi đối với cháu gái thứ ba nhà Úy gia như thế nào để bụng thế?"

    Đối với việc này, lão gia tử rất hiếu kỳ.

    "Mạnh lão, không dấu gì Người, Úy Ương kỳ thật là một đứa trẻ cực kỳ có thiên phú, đã gặp qua là không quên, đầu óc linh hoạt.. Đứa trẻ như thế không học, chính là sưu cao thuế nặng thiên vật."

    Lôi Vũ quay đầu cười thần bí, lúc xông tới cố ý đem lời nói đè xuống thật thấp.

    "Nói bậy, gặp qua không quên, sao có thể thi ra cái thành tích kém như thế?"

    Lão hiệu trưởng thổi râu trừng mắt.

    Ông sở dĩ chú ý Úy Ương là bởi vì thành tích của cô bé thực sự quá tệ quá tệ.

    Vì thế, ông tinh tế tìm hiểu một phen, nghĩ không hiểu a: Đứa trẻ này nhìn thế nào cũng là một tướng thông minh, nhưng cố tình ngốc thành như thế, thực sự có điểm không bình thường.

    Ách, cũng không đúng, nếu thật sự ngốc, sơ trung lên cao trung cũng không lên được a!

    "Đây thật là ta nghĩ trăm lần cũng không hiểu được."

    Lôi Vũ sờ cằm vẻ mặt nghi ngờ, ngữ phong lại biến chuyển lớn:

    "Đứa trẻ này thành tích rất kém, nhưng nó hiểu lý thuyết y học, hơn nữa là không thầy mà cũng hiểu, là bởi vì nhìn thấy cuốn sách trong túi ta liền thông suốt rồi.. Mấy cái phương thuốc phức tạp đó, trăm phương ngàn loại, chứng bệnh cũng tùy mỗi người mà khác nhau, nhưng nha đầu ngốc kia lại có thể nhìn bệnh kê thuốc, từng chữa cho cô nhi viện vợ ta một số bệnh nặng lâu ngày không dứt bệnh, Mạnh lão Ngài nói kỳ quái hay không?"

    "Thật?"

    Hứng thú của lão hiệu trưởng lại bị khơi dậy.

    "Đương nhiên là thật. Cho nên, ta cảm thấy: Đứa trẻ này chỉ cần dạy tốt, nhất định có thể thành công."

    Lôi Vũ đối với việc này vô cùng có tự tin.

    Lão hiệu trưởng bán tín bán nghi, cuối cùng lại dặn dò: "Vậy ngươi dạy hẳn hoi. Cháu gái của lão Úy, theo lý mà nói không ngốc. Có thể thi vào trường chúng ta, có kém cũng không kém tới chạy đi chỗ khác được."

    "Biết rồi, ta a liền đem cái phần tư liệu xin nghỉ kia xé đi.."

    Lôi Vũ tạm biệt lão hiệu trưởng, kích động đi tới văn phòng.

    Đợi ngồi vào vị trí của mình, công việc đầu tiên là rút ra từ ngăn kéo, muốn xé tài liệu, kết quả..

    Hắn đột nhiên kinh hãi đứng lên, nhìn về phía thầy Dễ đối diện, kinh hãi hỏi: "Vừa nãy ai tới, ai động vào ngăn kéo của ta?"

    Thầy Dễ vẻ mặt mờ mịt: "Ta vừa tới, không nhìn thấy ai vào nha? Sao thế, mất đồ à?"

    Đúng a..

    Phần tư liệu kia thế nhưng không cánh mà bay rồi.

    *

    Úy Ương lần nữa bước vào lớp học.

    "Di, cái đồ bị thịt này sao lại quay lại rồi?"

    Có người kinh hô.

    Chu Nam đứng trên giảng đường, bộ mặt nặng nề, vẻ mặt chán ghét trực tiếp gõ lên bảng, cực kỳ không kiên nhẫn: "Yên lặng yên lặng, sau này, Úy Ương vẫn ở ban ba chúng ta học.. Úy Ương, còn không vào chỗ ngồi, vì trò, mà đã làm chậm trễ hơn mười phút rồi. Trò không muốn học hành tử tế, người khác vẫn muốn đấy.."

    Úy Ương mặc không lên tiếng ngồi xuống.

    "Ai nha, chán ghét chết đi được, người này trở về chính là kéo chỉ số thông minh của ban chúng ta xuống."

    "Đúng a, cô ta đối với ban chúng ta không có nửa điểm cống hiến, chỉ có kéo chân lại. Cô Chu, có thể đem cô ta phân vào ban khác được không?"

    "Còn không phải sao."

    Thanh âm bào xích nổi lên bốn phía, Úy Ương coi như không nghe thấy.

    Đều là tiểu hài tử chút chít ríu rít, đợi mà xem, ta sẽ khiến các ngươi vừa kính vừa sợ ta.

    "An tĩnh, học bài.."

    Chu Nam mặt lạnh kêu to.

    Đáng tiếc là, tiết học này còn chưa có xong, ngoài cửa liền có bảo vệ xông vào, lại không có một nửa lưu tình, tại chỗ quát một tiếng: "Úy Ương, văn phòng giảng đường có lệnh, lập tức đem trò đuổi ra."
     
    Thanh ngu likes this.
  3. Chương 62: Không phải thôi học, mà là bỏ học?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úy Ương ngây ngẩn.

    Tình huống gì thế?

    "Thầy Lôi không phải nói em có thể tới học sao?"

    Cô chậm rãi đứng dậy, không hề giống như trước kia, vừa gặp chuyện liền sợ hãi, cô của hiện tại, ánh mắt lạnh lùng, nhữ khí trấn định, lại trầm ổn.

    "Ít nói nhảm, chúng ta chỉ biết văn phòng giảng đường đưa ra lệnh.."

    Bảo vệ không muốn phí lời.

    Lúc này, một người đàn ông trung niên văn nhã trắng nõn đi theo tới, đúng là chủ nhiệm Hà chỗ văn phòng giảng đường, hắn đẩy gọng kính vàng, ánh mắt đảo qua, kêu lên: "Đồng học Úy đúng không! Ta vừa nhận được tin tức, nghe nói trò lại đến trường học. Nhưng là, tài liệu bỏ học của trò hôm qua đã được xét duyệt. Dựa theo nội quy đầu tiên của nhà trường, không phải học sinh của trường đều không được ở lại trường, cho nên, mời đi.."

    Khi nói chuyện, còn bày ra văn bản tài liệu bỏ học.

    Đúng, đó là đơn xin bỏ học, không phải là tạm xin thôi học.

    Đây là không giống nhau.

    Dựa theo nội quy của Nam Giang: Thôi học chỉ là tạm thời không đi học, thành tích học sẽ bảo lưu ở trường, lại có thể đi học lại; Bỏ học là học sinh chủ động từ bỏ thành tích, không có thành tích, liền không thể tiếp tục học.

    Ở Nam Giang, thông thường đều không cho phép bỏ học, trừ phi đủ 18 tuổi, bố mẹ muốn đem gả chồng, học sinh mới có thể bỏ học-----Vì thế học sinh cao trung của khu vực Nam Giang, đều không cho phép tảo hôn yêu sớm. Tảo hôn, cần bỏ học; Yêu sớm, tất sẽ bị thôi học.

    Học sinh bỏ học đối với trường học là ô nhục, đặc biệt là đối với loại trường học đệ nhất như bọn họ, cho nên, một khi xin bỏ học, sự nghiệp học tập của học sinh sẽ bị dở dang.

    Đại bá phụ đây là ôm bao nhiêu tâm tàn nhẫn, mới cho cô đơn xin bỏ học?

    Chẳng lẽ đây thật sự là Mộ Nhung Trưng ép?

    Bởi vì cô gả chồng rồi?

    Không đúng a, kiếp trước chưa từng nói bỏ học?

    Kiếp này, như thế nào không duyên cớ gì lại nhiều hơn một vụ?

    "Đợi chút, đợi chút.."

    Là thầy Lôi là thầy Lôi, ông vừa nghe liền trực tiếp chạy tới, nhìn thấy văn bản kia, lập tức cả kinh kêu lên: "Phần tư liệu trong ngăn kéo của ta còn chưa đệ lên, như thế nào liền ở chỗ anh rồi?"

    "Này không phải thầy trình sao?"

    Chủ nhiệm Hà cũng sửng sốt.

    "Ta không có trình nha!"

    "Thầy không tự trình nó tự mọc chân chạy tới phòng hiệu trưởng? Phần tư liệu này hôm qua hiệu trường đã đóng dấu, một phần gửi đi cục giáo dục, một phần tới chỗ ta. Đều đã qua thẩm định!"

    "Nhưng ta thật không giao a!"

    Lôi Vũ gấp đến độ kêu lên.

    Ai da uy, chuyện này sao nháo thành như vậy rồi? "

    " Thầy Lôi, chỉ cần có phần tư liệu này, Úy Ương đã không phải là học sinh trường ta rồi. Bảo vệ đem người áp ra ngoài là cương vị công tác của hắn. Úy Ương, thu dọn đồ của trò, lập tức ra ngoài, thầy Lôi, ta còn phải giảng bài, các người còn vấn đề gì, làm phiền ra ngoài giải quyết. "

    Chu Nam chen vào một câu, trong lòng thật sảng khoái.

    Ha ha ha, cư nhiên không biết đây rốt cuộc là phát sinh hiểu lầm gì, nhưng là đệ nhất cao tới làm việc, chỉ cần đệ đơn bỏ học, như vậy thành tích của cô liền sẽ bị hủy đi. Muốn trở lại, đừng có nằm mơ nữa..

    Mặc kệ Lôi Vũ có bảo vệ thế nào, người tính không bằng trời tính, cô ta như thế nào có thể không vui vẻ?

    Úy Lan ngồi tại chỗ, che miệng, vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng lại là điên cuồng cười:

    Ha ha ha, Úy Ương a Úy Ương, xem ra sau này ngươi khỏi mơ tưởng học hành nữa!

    Úy Ương trong lòng sâu kín thở dài, ủy khuất a, cô chỉ là muốn an an ổn ổn đọc sách, như thế nào liền khó như vậy nha?

    Ngưng thần thầm nghĩ, cô bắt đầu đứng lên phản kích:

    " Chủ nhiệm Hà, thầy Lôi, đơn xin bỏ học này căn bản vô hiệu!"
     
  4. Chương 63: Muốn chơi xấu, trùng hợp Tứ thiếu tới chơi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời bình tĩnh vừa thốt ra, mọi người kinh ngạc.

    "Như thế nào vô hiệu?"

    Chủ nhiệm Hà nhìn lại tờ đơn xin kia.

    Hình thức không sao mà?

    Dấu cũng đóng rồi.

    Hiệu trường với giáo vụ đều đã ký tên.

    Hiện tại, nó chính là tờ văn kiện có hiệu lực hợp pháp.

    Lôi Vũ cũng đột nhiên gật đầu, "Đúng, tờ tài liệu này, ta sở dĩ không có nộp lên chính là bởi vì nó vô hiệu."

    Úy Ương khẽ cười, xem ra thầy Lôi cũng ngầm hiểu rồi.

    Nhìn thấy chủ nhiệm Hà vẻ mặt vẫn mơ hồ, cô cuối cùng nói ra ngọn nguồn: "Phần chữ ký học sinh không phải em tự tay ký tên, chủ nhiệm Hà nếu không tin, có thể so sánh một chút chữ ký bình thường của em. Hoặc trực tiếp đưa tới người của trung tâm giám định."

    Cô từ trong cặp sách của mình lấy ra một quyển vở, đưa tới, chỉ tên trên đó nói: "Chủ nhiệm Hà, Người xem, hai chữ ký khác biệt rất lớn, có thể nhìn thấy tờ tư liệu này là ngụy tạo!"

    Chủ nhiệm Hà nhìn một cái, thật sự không giống, giữa hàng lông mày bất giác nhăn lại, trong lòng thầm kêu: Này là phiền phức rồi.

    "Nhưng đích thực là thầy Lôi của trò nộp tới mà?"

    Hắc lập tức đem trách nhiệm đẩy cho Lôi Vũ.

    "Ta không có nộp." Lôi Vũ cơ hồ muốn dơ tay thề: "Vì chuyện này, ta đã chạy đến nhà Úy gia rất nhiều lần, sao có thể nộp đi chứ?"

    "Nhưng mặc kệ thầy có nộp hay không, chuyện này đã biến thành sự thật rồi."

    Trong đầu chủ nhiệm Hà tức khắc một cái đầu hai bộ não, bản chính đã gửi đi cục giáo dục, nếu chuyện này mà muốn làm lớn. Một khi làm lớn chuyện, mặc kệ là hiệu trưởng, hay là giáo hội đều sẽ bị cấp trên khiển trách.

    Quan trọng là, đây không phải là một học sinh tốt, mà là một học sinh kém triệt để từ đầu đến cuối, vì một học sinh kém mà tổn hại hiệu trưởng, còn có mặt mũi của giáo hội, vậy quá là mất nhiều hơn được.

    Nhưng chuyện này, hắn lại không thể nói rõ, nhìn xem a, bục giảng ngồi nhiều học sinh như thế, có hại đến mặt mũi của thầy cô.

    "Được rồi, cô Chu, cô tiếp tục giảng bài. Úy Ương, trò qua đây, thầy Lôi, thầy cũng qua đây, chúng ta đi tới văn phòng giảng đường xử lý chuyện này.."

    Chủ nhiệm Hà dẫn đầu đi ra ngoài.

    Úy Ương vẫn luôn đang đánh giá chủ nhiệm Hà, cảm thấy người này sợ là muốn chơi xấu:"Vì một học sinh ngu ngốc, đi thu hồi tư liệu đã gửi đi, chú ý thể diện như chủ nhiệm Hà, sao có thể thừa nhận loại sai lầm này?

    Hắn khẳng định đang tính toán: Như thế nào đem sai thành sai đến cuối cùng.

    Nhưng cô không có lập tức gây khó dễ, mà yên tĩnh đeo cặp sách đi theo.

    Lúc gần đến cửa, cô nhìn thấy cô Chu hướng mình đang vui vẻ khi người gặp họa mà cười lạnh, mà Úy Lan cũng đang âm thầm đắc ý.

    Không, cô sẽ không để bọn họ nhìn cô chê cười.

    *

    Lúc đó, cửa lớn trường đệ nhất cao trung mở ra, một xe chuyên dụng, hai xe tải quân đội, lặng lẽ không một tiếng động mà phi nhanh vào.

    Dừng xe lại, một thân quân trang, Mộ Nhung Trưng giày quân trang từ trên xe bước xuống, phẩy phẩy tro bụi trên người, nghiêng tai nghe tiếng đọc sách lanh lảnh trong trường, lười biếng duỗi eo, vốn đang ánh mắt thanh nhàn, lúc nhìn xa xa hướng khu dạy học lầu Tàng Long, tức khắc lộ ra một đạo ánh sáng sáng quắc như lang sói.

    Hướng đó, đường đi tầng dưới lầu, hai thầy giáo đi phía trước, một nữ sinh đeo theo cặp sách đi phía sau, ngoài ra còn có hai bảo vệ đi theo sau cùng------Quang cảnh này nhìn hẳn là nữ sinh gây chuyện rồi, nhìn xem, đến cả bảo vệ cũng gọi tới rồi..

    Trọng điểm là nữ sinh kia, chính là cô vợ Úy Ương nhỏ mới cưới của hắn.

    Mộ Nhung Trưng bất giác híp mắt: Ây, tiểu nha đầu nhà hắn đây là gây ra cái phiền phức gì rồi?
     
  5. Chương 64: Xuân tâm nhộn nhạo, hắn muốn hôn cô?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ai nha, lâu lắm lâu lắm không nghe thấy âm thanh đọc sách như thế này rồi, thật là êm tai a!"

    Trên xe chuyên dụng khác bước xuống một quan quân trung niên, cảm khái một câu.

    Chuyến này, Mộ Nhung Trưng là đi cùng, nhân vật chính là trưởng tham mưu Dương-----Vị tướng yêu quý Dương Tiễn của cha hắn tổng tư lệnh quân khu Nam Giang.

    Nghe vậy, hắn quay đầu nói: "Trưởng tham mưu Dương, ta đi tìm hiệu trưởng có chuyện, ngươi đi trước bên lão Mạnh, ta liền theo sau."

    "Ai, đợi một chút, ngươi với chỗ này cũng không quen, tìm hiệu trưởng có thể có chuyện gì?"

    Hai tay Dương Tiễn chống eo kêu.

    Mộ Nhung Trưng tùy ý tìm một lý do: "Học sinh hiện tại đều mềm oặt, sau tháng 9 khi khai giảng, ta chuẩn bị tự mình đem một đám thư sinh này thao luyện thao luyện một lượt cho tốt."

    Dương Tiễn bất giác hung hăng giật khóe miệng: "..."

    Để một binh vương tới thao luyện những học sinh õng ẹo này?

    Hắn đột nhiên nghĩ tới hai ngày này đội "Tinh binh" kia của hắn bị P đến thảm hại, không thể tưởng tượng lúc tháng 9 tới khai giảng học sinh đệ nhất cao trung kia sẽ bị huấn luyện đến có bao nhiêu thê lương.

    Vừa nghĩ như thế, hắn đột nhiên gọi lại: "Không đúng a, ngươi từ khi nào thích quản mấy việc vớ vẩn này rồi?"

    Nhưng người đã đi xa rồi.

    Dù coi như không đi, Mộ Nhung Trưng cũng không có khả năng trả lời.

    Duy chỉ có phó quan Trương hiểu rõ.

    Tứ thiếu đây là tâm xuân nhộn nhạo rồi, đang trăm phương nghìn kế nghĩ biện pháp muốn cùng nữ nhân nhỏ của mình cùng một mảng trời xanh a!

    Nghĩ nghĩ, hiện tại mới có tháng 5, Tứ thiếu liền nghĩ đến chuyện tháng 9 rồi.

    He he he, Tứ thiếu a, Ngài nghĩ thật là đủ lâu dài.

    *

    Lôi Vũ không muốn đi văn phòng giảng đường, mà là muốn trực tiếp đem Úy Ương đến phòng của hiệu trưởng, đáng tiếc a, hiệu trưởng không có, hẳn là tạm thời đi ra ngoài một chút, cửa cũng không đóng.

    "Úy Ương, em trước cứ ngồi đây đợi, thầy với thầy Lôi nói mấy câu."

    Chủ nhiệm Hà thấy thế, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem Lôi Vũ kéo đi.

    Úy Ương ở bên cạnh ngồi xuống sô pha, trong lòng âm thầm cân nhắc, như thế nào có thể đối phó với chủ nhiệm Hà này chỉ muốn việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ biến thành không, ở cái trường học này, cô thế đơn lực mỏng, muốn đem bảng thành tích giành về, không phải chuyện dễ dàng gì.

    Đúng lúc này, cửa mở ra.

    Cô vội vàng đứng dậy nhìn ra cửa, nhất thời kinh sợ sửng sốt: Một thân quân trang đứng đắn, đầu đội mũ quân trang, bộ dáng thong dong, mắt như sương lạnh, toàn thân toát ra một cỗ hơi thở nguy hiểm, con mắt cao thâm kia trầm thấp nhìn chằm chằm cô.

    Rất rõ ràng, nhân vật mục tiêu của hắn chính là cô.

    Ngất mất, hắn không phải là đi quân doanh rồi sao?

    Như thế nào chạy tới trường học rồi?

    Mà còn là chạy tới văn phòng của hiệu trưởng?

    Chẳng lẽ, phần tư liệu kia thật sự là hắn cho Úy Văn ngụy tạo?

    Chẳng lẽ, hắn một hai phải đem cô nuôi dưỡng quanh quẩn thành đồ chơi của hắn sao?

    Các loại ý tưởng không tốt, nhất nhất ở trong đầu cô hiện lên.

    Đúng vậy, đối mặt với lần gặp không hề dự báo trước này, cô không hiểu sao cảm thấy sợ hãi-------Cô sợ người này phá hủy con người cô, cô của hiện tại nhỏ bé yếu đuối như thế, căn bản không có cách nào chống đối hắn.

    "Tứ thiếu, anh.. Như thế nào tới rồi? Nha.."

    Lời còn chưa nói hết, cánh tay dài của hắn với tới, liền đem cô kéo vào trong lòng, thân thể hai người cứ như vậy chặt chẽ dán sát lại với nhau.

    Hắn 185, cô 165, sự chênh lệch độ cao 20 centimet bức bách cô, cánh tay ở eo càng lộ ra cảm giác lực cường đại, lớn đến mức có thể một giây nghiền nát cô.

    Cô vội muốn chết.

    Cửa mở thẳng tắp, Mộ Nhung Trưng, anh đây là muốn hại ta bị đuổi học sao?

    Lúc này, hắn đột nhiên cúi đầu.

    Ai nha, không tốt, hắn đây là muốn hôn cô sao?
     
  6. Chương 65: Sinh con cho ta? Đừng, thiệt thòi chính là ta..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úy Ương không hề nghĩ ngợi liền che miệng hắn nhẹ đẩy ra, sự mềm mại trong lòng bàn tay khiến cô không hiểu sao nổi da gà, trên mặt liền liên tiếp cười nịnh nọt, nói lời ngon tiếng ngọt:

    "Tứ thiếu, tuy rằng nói một ngày không gặp như cách ba thu, tuy rằng em cũng vô cùng thương nhớ anh, nhưng nơi này là phòng hiệu trưởng, tình chàng ý thiếp, nếu hiệu trưởng chạy vào, đem cái đứa ngu ngốc này đuổi học là chuyện nhỏ, đem hiệu trưởng chọc giận thổ huyết, tổn hại thanh danh của Tứ thiếu, lại không tốt."

    Nghe vậy, Mộ Nhung Trưng híp mắt, nha đầu nhỏ này lại nịnh bợ hắn, bất quá, cái tay nhỏ kia lại thật mềm thơm, che đến hắn vốn dĩ không có ý tứ gì, hiện tại lại muốn trêu chọc cô rồi.

    Hắn một phen túm lấy cái tay nhỏ cô, một bên ăn đậu phụ, một bên tiếp tục đè xuống: "Ồ, nếu em không ngại bị đuổi học, ta liền không ngại đem hiệu trưởng chọc giận thổ huyết, còn về thanh danh của ta, ài, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.."

    Phi, ngươi thích phong lưu đến nơi khác mà phong lưu, vì cái gì muốn kéo ta xuống nước?

    Cô vội vàng dùng một tay khác che miệng hắn: "Tứ thiếu, Tứ thiếu, em sai rồi, em nói dối rồi, thật ra em muốn đi học, mong anh đồng ý.. Đây không may hiệu trưởng hoặc là chủ nhiệm Hà chạy vào, em liền xong đời. Nha.."

    Đau a!

    Trên trán bị gõ một cái, là cái người đàn ông hỷ nộ thất thường này xuống tay.

    Gõ xong, hắn còn một mặt ghét bỏ đẩy cô ra:

    "Vật nhỏ, em rốt cuộc đem ta tưởng thành cái gì? Nhìn thấy em là có thể thú tính cấp sắc quỷ quá độ?"

    Đúng đúng đúng.

    Cấp sắc quỷ.

    Kiếp trước, ngươi tuyệt đối chính là cấp sắc quỷ số một.

    Cô âm thầm đáp lời, miệng tiếp tục nịnh nọt: "Không, anh trong mắt em là đại anh hùng uy vũ không thể đánh bại a! Nha. Lại làm gì?"

    "Còn dối trá ra vẻ nịnh nọt như vậy, cẩn thận ta gõ hỏng cái đầu nhỏ của em."

    Hắn uy hiếp cô.

    Ai, thật khó hầu hạ.

    "Được được được, Tứ thiếu nói cái gì cũng đúng."

    Cô nhịn lời tức ngậm lại, tiếp tục cười theo.

    Mộ Nhung Trưng nhìn thấy cô vẻ mặt chân chó, có điểm bất đắc dĩ, nhưng cũng lười nói thêm cái gì, mà hướng phía sô pha ngồi xuống, "Nói, gây cái họa gì? Bị phạt tới phòng hiệu trưởng?"

    "Anh.. Không biết?"

    Lời này khiến cô sinh nghi ngờ.

    Hắn nhíu mày, "Ta nên biết cái gì?"

    "Em bị Úy Văn cho nộp đơn bỏ học rồi. Tứ thiếu, việc này, anh thật sự một chút cũng không biết?"

    "Vì sao em cho rằng ta nên biết việc này?"

    Một tiếng hỏi lại này, khiến cô lập tức vui vẻ, "Bởi vì Úy Lan nói việc này là anh cho làm."

    "Nói bậy, ta vì cái gì khiến em bỏ học?"

    Không cần nghĩ ngợi trả lời, trong nháy mắt này, dường như hóa thành một cái thìa khóa, thần kỳ mà mở ra nội tâm bối rối mười mấy năm khóa lại của cô.

    "Nói như thế, anh sẽ cho em tiếp tục đi học?"

    Âm thanh của cô, không hiểu sao phát run, hai tròn mắt tỏa sáng.

    Mộ Nhung Trưng ôm ngực, nghiêng đầu, đánh giá trên dưới: "Em mới mười sáu tuổi, không học hành có thể làm gì? Sinh con cho ta? Đừng, cái cơ thể còn chưa phát triển này, chỉ có thể đem con nhỏ nuôi hỏng, cho em đường đường chính chính giày xéo gien tốt của ta, thiệt thòi chính là ta.."

    Lời này, đã độc miệng, lại còn tự luyến, thối không chịu được.

    Nhưng là cô không ý kiến, một chút cũng không ý kiến.

    Kiếp trước, hắn ép cô thôi học việc này từng làm cô hận hắn nghiến răng nghiến lợi, hiện tại xem ra, việc này hẳn là Úy gia làm.

    Thử nghĩ một chút, nếu như hắn thật sự không muốn để cô đi học, sau này hắn cũng không có khả năng đem cô đưa ra nước ngoài học, mà lại học nhiều năm như thế.

    Không nghĩ tới, trong chuyện này, cô thế nhưng hiểu lầm hắn!

    Việc đến hôm nay, khúc mắc trong lòng cuối cùng cũng được hóa giải rồi.
     
    Thanh ngu likes this.
  7. Chương 66: Ngạo cốt ngời ngời, hắn dung túng cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ khắc này, cảm xúc của Úy Ương là phập phồng mênh mông.

    Tuy hai đời làm phu thê, nhưng cô đối với người đàn ông này lại trước sau biết ít càng ít.

    Kiếp trước, hắn từng lần nữa ép cô sinh con, đời này, hắn lại đang chê cô phát triển không tốt, nuôi không tốt con của hắn.

    Ai, đại sài lang, đây chính là ngươi nói nhé, về sau ngươi phải ngàn vạn ngàn vạn nhớ rõ: Đừng tìm ta sinh con, ta a, ta đích thực là nuôi không được cái gen tốt nhà ngươi, từng đứa đừng đứa đầu thai trong bụng ta, toàn bộ đều bị chết thê thảm..

    Ai, cô đây là đang nghĩ cái gì thế?

    "Ai, cô gái nhỏ, lại ngẩn người gì thế? Nói, sao lại thế này? Em chạy tới phòng hiệu trưởng làm gì?"

    Mộ Nhung Trưng nhìn thấy thần sắc kỳ quái của cô, nhịn không được thúc giục hỏi.

    Úy Ương lúc này mới hồi thần lại, lấy tại tiếng trong cổ họng, đem chuyện hôm nay tường thuật đơn giản lại một lần, cuối cùng cường điệu nói: "Phần đơn xin kia tuyệt đối là ngụy tạo, em cần phải bảo vệ quyền lợi đi học của mình."

    Nghe xong, Mộ Nhung Trưng giữa mày hơi nhướng, là lạ nhìn chằm chằm, "Em muốn bảo vệ thế nào?"

    "Đương nhiên là khiến phía nhà trường đem công văn không hợp lệ kia thu hồi về a!"

    "Em xác định dựa vào em có thể thu hồi lại?"

    Lời này, tự nhiên là đối với năng lực của cô nghi ngờ.

    Nhưng là, cũng không thể trách cô có cách nghĩ như thế.

    Úy Ương của quá khứ là không tranh với đời, cô nhát gan mềm yếu, căn bản vô lực bảo vệ bản thân, mà chuyện bỏ học này một khi bị xét duyệt, đó chính là chuyện chắc chắn, dựa vào tính cách mềm yếu của cô, sao có thể đem chuyện này ra bình luận?

    "Muốn ta hỗ trợ sao?"

    Nha đầu này hắn có thể bắt nạt, người khác đừng mơ tưởng.

    Ánh mắt Úy Ương lại lần nữa sáng ngời.

    Nếu như có hắn giúp, đương nhiên tốt.

    Nhưng là..

    "Không, em muốn tự mình giải quyết."

    Cô cự tuyệt dứt khoát.

    Sắc mặt hắn tức khắc trầm xuống, như muốn tức giận.

    Cô vội giải thích: "Tứ thiếu, em là cảm thấy, một người sống trên đời không thể mãi dựa vào người khác, chỉ có học cách tự mạnh tự lập mới có thể bảo vệ bản thân-----Tứ thiếu có thể giúp em một lần, nhưng anh không thể lúc nào cũng vĩnh viễn ở bên cạnh bảo vệ em. Cuộc đời em vẫn là dựa vào chính mình đi xây dựng, anh nói đúng không.."

    Úy Ương của trước kia, nhút nhát, cũng không giỏi biểu đạt, không có bộ dáng miệng lưỡi sắc bén như vậy, cũng không nói ra được loại lời tràn ngập tự tin, muốn cầu tự tôn tự cường, dù cho có hướng tới, cuối cùng vẫn là không thể không khuất phục với hiện thực.

    Cô của hiện tại, trong xương cốt cất giấu một linh hồn khó thuần, cho nên, lời nói ra, là ngạo khí ngời ngời, càng có linh hồn.

    Sự ẩn giận của Mộ Nhung Trưng, một chút liền tiêu tan.

    Hắn kinh ngạc mà nhìn cô, cô của hiện tại, trở nên càng ngày càng đặc biệt rồi.

    "Em định giải quyết như nào?"

    Lòng hiếu kỳ quấy phá, hắn nhịn không được hỏi một câu.

    "Ầy, tiếp tục làm như thế nào thì tùy cơ ứng biến. Tứ thiếu nếu như muốn biết, liền coi như không quen biết em, phó quan Trương có lẽ đang ở ngoài cửa canh nhỉ.. Tới lúc đó, anh với phó quan Trương liền ở phòng tiếp khách bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt quan sát, em sẽ dựa vào bản lĩnh của mình, đem bảng thành tích kia lần nữa trở lại. Nếu như em thật sự không đem về được, thế anh lại xuất hiện giúp em nói chuyện, anh thấy thế nào?"

    Úy Ương đoán phó quan Trương hẳn là liền ở ngoài cửa canh, hai người này luôn là như hình với bóng.

    Mộ Nhung Trưng bất giác nhếch mày kiếm: A, nha đầu này, thật đúng là càng ngày càng có chủ kiến của mình rồi, cũng kệ..

    "Phó quan Trương."

    Hắn đột nhiên thấp giọng gọi.

    "Có."

    "Nghe nói bạn học tiểu Ương muốn dựa vào nỗ lực của mình ôm sóng to, ngươi vào đây cùng ta xem cô ấy như thế nào diễn tốt vở này."

    Ngữ khí kia tuyệt đối là dung túng.

    "Rõ."
     
  8. Chương 67: Một con bò ngang bướng, hồ đồ không nhanh nhạy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lầu hành chính của đệ nhất cao trung, ba lầu trên thiết kế làm phòng hiệu trưởng, chỗ dạy học, phòng tự vấn, một gian phòng họp lớn, tư liệu tới, lập tức đưa lên. Trong đó phòng hiệu trưởng với phòng dạy học một cái ở bên cạnh phía đông, một cái phía tây, hai gian văn phòng lãnh đạo, xa xa đối diện.

    Lúc đó, chủ nhiệm Hà đem Lôi Vũ kéo ra văn phòng, đóng cửa, còn ân cần pha trà rót nước.

    "Chủ nhiệm Hà, thầy đây là có ý gì?"

    Lôi Vũ thấy hắn hành vi có chút lén lút, trực giác biết hắn muốn giở trò, bất giác nhíu mày.

    "Là như này thầy Lôi, thầy xem a, đơn xin bỏ học này đã nộp đi rồi, chúng ta không thể thu hồi, một khi thu hồi đồng nghĩa với thừa nhận trường học chúng ta mặt quản lý có vấn đề, loại hành vi này hoàn toàn là tự bôi đen đệ nhất cao trung, bộ giáo dục sẽ khấu trừ mất phần thưởng cuối năm của tầng nhân viên quản lý trường.

    " Lại thêm Úy Ương kia vốn chính là một học sinh yếu kém, ta thấy chúng ta như thế này đi, mượn cơ hội này đem nó đá ra ngoài.

    "Đây vốn dĩ là Úy gia đưa tới, trách nhiệm của Úy gia. Úy Ương nếu như không phục, vậy đi tìm Úy gia khiếu nại, chữ ký con dấu trên đó lại là con dấu tư của Úy Văn.

    " Úy Ương bản tính nhát gan, cũng không có khả năng làm loạn chuyện này, chúng ta dọa nó một chút, đem chuyện này cứ như thế kết thúc, mọi người đều vui vẻ.. "

    Đây thật là một cái mưu tính tốt.

    Lôi Vũ lại trầm mặt xuống, bật dậy, chỉ vào mũi hắn quát lên:" Chủ nhiệm Hà, cái loại chuyện hủy đi tiền đồ người khác, ngươi như thế nào có thể nói ra khỏi miệng hả? "

    Chủ nhiệm Hà:"... "

    " Không được, việc này tuyệt đối không thể lấy sai làm sai.. Nếu như các ngươi không có mặt mũi đi bộ giáo dục lấy đơn về, ta đi. Ta tin rằng, hiệu trưởng không phải loại người vì một chút tiền thưởng liền làm ngơ sai lầm, tùy ý để nó sai đến cùng. "

    Lôi Vũ làm người cương trực ghét a dua nịnh hót, một lòng chỉ vì sự nghiệp trồng người, hận nhất chính là loại chủ nghĩa ích kỷ lấy lợi ích trên hết, càng không nhìn nổi là loại giáo dục đen tối này, đứng dậy liền muốn đi.

    Chủ nhiệm Hà vội vàng kéo ông lại, tận tình khuyên bảo tới:" Ai nha, thầy Lôi, thầy Lôi, ngươi không thể thông cảm một chút cái khó xử của trường học sao? Một đứa học sinh ngu dốt như thế, thầy bảo vệ ở lại làm cái gì? Thầy đây là công khai đối đầu với toàn bộ tầng quản lý của đệ nhất cao trung, tội gì làm cái loại chuyện tốn công vô ích này? "

    Lôi Vũ lập tức gạt tay hắn ra, phản bác nói:" Ta chỉ biết, làm một người thầy, phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm của chính mình. Cái tờ đơn xin này đưa cho ta, vốn nên trở thành phế thải, ta lại không, kết quả bị người lợi dụng. Ta là thầy của Úy Ương, phải có trách nhiệm với nó. "

    Chủ nhiệm Hà nắm tay, trong lòng tức a: Người này, thật đúng là một con bò ngang bướng, hồ đồ không nhanh nhạy, căn bản nói không thông------Nếu không phải hắn có một ông bố làm quan lớn, ai thèm mua sách của hắn? Dạy có tốt hơn nữa cũng vô dụng, sớm bị cho thôi dạy rồi.

    Hắn lại tinh tế nói cái lợi và cái hại trong đó, Lôi Vũ thật sự nghe không nổi nữa, quay đầu mở cửa, liền bước đi.

    " Ai nha, Lôi Vũ, Lôi Vũ, thầy nghe ta nói.. "

    Hắn đuổi theo.

    Lôi Vũ đi rất nhanh, một mạch, đi vào phòng hiệu trưởng.

    Úy Ương nhìn thấy ban chủ nhiệm tiến vào, lập tức giòn giã gọi một tiếng:" Thầy "

    " Úy Ương, đi, cùng ta đi bộ giáo dục, đem cái đơn kia rút về.. Chuyện này là lỗi của thầy, tuyệt đối không để liên lụy tới cấp quản lý của đệ nhất cao trung."

    Ngữ khí của Lôi Vũ từ đầu đến cuối kiên định không lay chuyển, nửa câu sau là hắn nói cho cái người phía sau lưng nghe.

    Chủ nhiệm hà đau đầu: Ai nha, không hay a, việc này, sợ là nháo to rồi..

    Văn phòng có hai quan quân trẻ tuổi.

    Vị đứng kia rất phục tùng, nhìn qua là phó quan.

    Ngồi một mình trên ghế sô pha kia khí chất hiên ngang, bày ra một thân rảnh rỗi, gương mặt lãnh khốc miễn gần đang cúi đầu đọc báo, diện mạo kia, dáng ngồi kia, khí thế kia, vừa nhìn là biết không phải vật trong ao.
     
  9. Chương 68: Tự báo thân phận, hắn muốn bảo vệ cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úy Ương từ một hướng khác đứng lên, trả lời nói: "Thầy, vị trưởng quan này là tới tìm hiệu trưởng."

    Chủ nhiệm Hà cũng tiến vào, đôi mắt nhìn theo sáng ngời, "Ta nhận ra ngươi, ngươi là trưởng quan cái kia đặc chủng doanh ngoài thành có phải hay không?"

    Mộ Nhung Trưng đứng lên, nhàn hạ nhìn một lượt hai người, rồi sau đó hơi khom người, "Vị đồng học này nói rất đúng, ta tới tìm hiệu trưởng, hiệu trưởng không ở đây, mạo muội ngồi đây chờ."

    Hai phu thê bắt đầu đua diễn, hai bên coi như không quen biết.

    "À, hiệu trưởng rất nhanh sẽ trở về, thầy Lôi, vị trưởng quan này tới đây khẳng định có việc quan trọng, ta thấy việc của Úy Ương trước cứ gác sang một bên đi!"

    Chủ nhiệm Hà muốn mượn cớ đem chuyện phiền toái này gác sang một bên, cố tình tới thẳng chỗ Lôi Vũ, "Không được, việc của Úy Ương, một khắc cũng không thể trì hoãn, việc này là sai lầm của ta, bất luận hậu quả gì ta đều chịu trách nhiệm, Úy Ương, đi.."

    "Ai nha, sự việc có nặng có nhẹ, có nhanh có chậm, thầy không thấy có quan quân trưởng tới sao? Lôi Vũ, thầy có thể hay không đừng não tàn như vậy?"

    Chủ nhiệm Hà đem người kéo đến một bên, tức muốn hộc máu mà thất sắc, trong lòng bực bội cực kỳ.

    Mộ Nhung Trưng lập tức nhíu mày, lành lạnh tiếp một câu: "Chủ nhiệm Hà, ta tìm không phải ngươi, ngươi cũng không cần lấy ta làm cái cớ, nên làm gì thì làm đi.. Làm một thầy giáo, duy chỉ có cái việc quản lý học sinh. Thoái thác trách nhiệm, kia cũng không phải là việc nên làm của một người thầy."

    Lời này nói ra không lưu tình chút nào, trực tiếp đem vị chủ nhiệm Hà tức đến sắc mặt một trận trắng bạch.

    Phó quan Trương suýt nữa cười thành tiếng nghĩ: Chủ nhiệm Hà, ngươi tưởng ở trước mặt Tứ thiếu có thể lừa dối phu nhân Tứ thiếu, chờ mà xem, đến lúc đó giáng chức ngươi như thế nào còn không biết.

    Lôi Vũ sửng sốt, trong lòng nghĩ: Vị quan quân này, thế mà lại thật chính trực.

    "Bạn học này, chúng ta trước kia hẳn là từng gặp qua đi!"

    Xoay người một cái, Mộ Nhung Trưng đột nhiên hướng phía Úy Ương tiếp đón.

    Úy Ương sửng sốt, nhìn qua: Nói hẳn hoi là không nhúng tay, anh làm gì?

    "Là.. Phải không?" Cô vẻ mặt mờ mịt, "Việc khi nào? Ngại quá, trí nhớ ta không được tốt.."

    Phó quan Trương vẻ mặt không biểu cảm, khóe miệng lại nhịn không được muốn cong lên: Trí nhớ không tốt? Rõ ràng chính là diễn kịch quá tốt có được không.

    "Ba tháng trước, ta phụng mệnh truy nã gian tế, từng tới đệ nhất cao, lúc ấy người khâu vết thương cho ta, um, hẳn là em, ta nhớ không lầm chứ!"

    Mộ Nhung Trưng lạ lẫm đánh giá một phen.

    Úy Ương thật muốn trợn trừng mắt, anh rốt cuộc muốn làm gì, miệng vẻ kinh hỉ: "À, anh là vị trưởng quan kia a. Lúc ấy, người ngài toàn máu, trên mặt cũng toàn máu, ta trời sinh khó nhớ, thật đúng là không nhận ra."

    "Quen biết em thật vinh hạnh. Ta tên Mộ Nhung Trưng, doanh trưởng đội đặc chủng kim cương lang, ngày đó cảm ơn em băng bó miệng vết thương."

    Hắn duỗi tay ra.

    Phó quan Trương bất giác kinh hãi: Tự báo thân phận, này là chuyện chưa từng có của Tứ thiếu.

    Cô cũng sửng sốt, thấy hắn diễn kịch diễn đến nhập tâm như vậy, chỉ đành duỗi tay cùng hắn bắt tay: "Xin chào, em tên Úy Ương, không cần khách khí."

    Trong lòng liền hiểu rõ, gia hỏa này là muốn tìm một lý do đường hoàng, ở trước mặt người làm chỗ dựa cho cô.

    Nghe mà xem hắn chính là doanh trưởng đội đặc chủng kim cương lang.

    Kim cương lang là cái đội binh gì?

    Đó chính là đội binh ưu tú nhất Nam Giang.

    Một nữ sinh bé nhỏ trường đệ nhất cao trung, cư nhiên cùng trưởng quan chi bộ tối cao quen biết, có một phần giao tình như thế, mặt mũi kia phải lớn thế nào?

    Này đủ để làm chủ nhiệm Hà gió chiều nào theo chiều ấy không bắt nạt cô.

    Chủ nhiệm Hà lập tức ngẩn ra.

    Gì?

    Vị này chính là doanh trưởng thần bí của đội đặc chủng kim cương lang trong truyền thuyết?

    Cho tới nay, mọi người chỉ biết có một nhân vật như vậy tồn tại, nhưng không ai biết hắn rốt cuộc tên họ là gì, nhưng hôm nay hắn cư nhiên tự báo thân phận.

    Đây là ý gì?

    Trước nay người am hiểu đoán tâm tư lãnh đạo nhất như chủ nhiệm Hà tâm tư xoay chuyển, liền hiểu rồi: Vị doanh trưởng Mộ này là muốn thay Úy Ương ôm chuyện bất công.

    "Đúng rồi, đồng học Úy, hiện tại là thời gian lên lớp, em sao lại không lên lớp mà lại chạy tới phòng hiệu trưởng? Đây là xảy ra chuyện gì?

    Mộ Nhung Trưng luôn luôn lãnh đạm ít lời, hôm nay lại làm kẻ bát quái.

    Phó quan Trương nghe thầm than: Thành viên trong đội nếu là nhìn thấy đội trưởng bọn họ hôm nay nói nhiều như thế, khẳng định kinh hãi kỳ quái.

    Bất quá, thực tế đã chứng minh, phàm là chuyện liên quan đến Úy Ương, Tứ thiếu đa phần là không bình thường------Cái cô bé này cũng không biết lớn lên có cái mị lực gì, có thể khiến Tứ thiếu tâm hồn mê mẩn như thể, nhất thiết không phải cô ấy không được.

    " Ồ, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.. "Chủ nhiệm Hà vội vàng tiếp lời cười theo:" Phía nhà trường sẽ có an bài thỏa đáng. "

    " Nhưng ta muốn nghe, bạn học tiểu Úy, nói xem, tình huống như thế nào? "

    Hắn đây là muốn ủng hộ cô tới cùng.

    Úy Ương nghe mà tư vị phức tạp, kiếp trước, người này lúc sắp chết nói không thể tiếp tục bảo vệ cô nữa, nhưng cô chưa từng cảm nhận được hắn từng bảo vệ cô, nhưng hiện tại cô cảm nhận được rồi: Hắn tựa hồ thật muốn bảo vệ cô.

    " Cảm ơn doanh trưởng quan tâm, việc này ta có thể xử lý. "

    Hất đi tấm lòng tốt của hắn, cô có chút lo lắng hắn sẽ trở mặt.

    May mà Mộ Nhung Trưng cũng không có tức giận, nhàn nhạt gật đầu, lại ngồi xuống, hai chân vắt chéo, bảo:" Bạn học Úy nhưng lại rất có chủ ý. Được, vậy em tự mình xử lý. "

    Hắn cũng không cưỡng cầu, lại mạnh mẽ thêm vào mấy câu, chỉ là muốn cho cái tên chủ nhiệm vắt óc tìm mưu kế nóng vội lấy lòng doanh quyền kia hiểu rõ một việc: Đừng con mẹ nó đem Úy Ương coi như rác rưởi mà xử lý. Cô ấy nhỏ yếu, nhưng sau lưng cô ấy còn có ta.

    Úy Ương thấy hắn cuối cùng buông tay không quản, âm thầm thở ra một hơi, lúc này mới đem chuyển đề tài:" Thầy Lôi, em có thể hỏi thầy một vấn đề không?"
     
  10. Chương 69: Mượn lực đánh lực, khá có bố cục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cái gì?"

    Lôi Vũ không hiểu nhìn cô mấy cái, Úy Ương của hôm nay thật sự không giống, không rụt rè như trước, đối mặt người khác nói cũng không dám nói, mà trở nên rất có chủ ý, ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh mà sắc bén.

    "Phần tư liệu này là ai tới nhận, lại là ai gửi đi?"

    "Là anh họ ngươi Úy Hổ."

    Cư nhiên là Úy Hổ làm.

    Cô còn tưởng rằng là Úy Lan làm.

    Xem ra là vì cô tính kế hắn tự tát mình, cho nên hắn mới xuống tay.

    Nhưng, Úy Lan nhất định là đồng phạm, mà Úy Văn khẳng định không biết sự tình------Tuy rằng chuyện bỏ học không phải Mộ Nhung Trưng phân phó, đại bá phụ không thể mạo hiểm hủy đi thành tích học của cô.

    "Thầy Lôi, em muốn xin Người gọi một cuộc điện thoại cho đại bá phụ em, mời bác ấy tới đây, hỏi một chút bác ấy rốt cuộc có hay không điền vào tờ tư liệu kia. Em cảm thấy bút tích trên đó không đúng lắm. Nếu như phần tư liệu này căn bản không phải từ tay đại bá phụ của em. Thế thì từ đại bá phụ của em lấy đơn từ bộ giáo dục về, cũng sẽ không thương tổn đến mặt mũi của đệ nhất cao trung, Người nói có đúng không?"

    "Đúng đúng đúng, quá đúng rồi!" Chủ nhiệm Hà vỗ tay tán thành: "Bạn học Úy, trò nha, hiện tại liền đi nói với đại bá phụ trò ra mặt lấy về, như thế mọi người ai cũng vui vẻ rồi."

    Miệng thì nói thế, trong lòng lại là đang cười lạnh: Đúng là nha đầu ngu ngốc, loại chuyện mất mặt như thế, Úy Văn sao có thể sẽ tình nguyện đi làm?

    Úy Ương tự nhiên cũng đoán được cách nghĩ của hắn, cười nhạt: "Không, em ra mặt không thuyết phục được đại bá phụ, chuyện này phải do nhà trường ra mặt, phải để bá phụ của em ý thức được bác ấy bị lợi dụng rồi, bác ấy mới tích cực truy cứu. Tốt nhất là từ lão hiệu trưởng ra mặt chỉ thị, việc này liền càng dễ làm."

    Hừ, Úy Hổ muốn khiến cô ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ cũng không thể nói ra, vậy cô cũng có thể như thế.

    Chủ nhiệm Hà nhất thời nghẹn lời, trời ơi, cái tiểu nha đầu này tâm tư sâu như thế, cư nhiên còn muốn đem lão hiệu trưởng mời ra, vội vàng tới: "Không không không, cái này tuyệt đối không được.."

    Lôi Vũ lại dơ ngón tay cái: Cách nghĩ này tốt, luận về giao tình, lão hiệu trưởng là trưởng bối của Úy Văn, có ông ấy xuất hiện là thích hợp nhất bất quá.

    "Đúng đúng đúng, quá đúng, ta liền đi gọi điện thoại mời cục trưởng Úy tới đây, đem chuyện này làm cho rõ ràng từ đầu chí cuối.."

    Chủ nhiệm Hà vẻ mặt nghiêm túc mà xoay hướng gió, lập tức liền chạy tới nắm điện thoại, muốn gọi điện thoại.

    "Đợi một chút chủ nhiệm Hà, cuộc điện thoại này tốt nhất là để lão hiệu trưởng gọi, nếu không đại bá phụ ta sẽ thoái thác không đến, nếu hôm nay ông ấy không tới chuyện này liền không có phương pháp giải quyết.."

    Một chủ nhiệm dạy học không có phân lượng đem đường đường là một cục trưởng tức khắc tức thì gọi tới được.

    Chủ nhiệm Hà không khỏi quay đầu nhìn cô gái nhỏ giường như nhu nhược này, trong lòng có điểm kinh ngạc:

    Cô gái này đần chỗ nào ngốc chỗ nào, đây còn không quên rút củi đáy nồi, lại tài tình thế.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...