Ngôn Tình [Edit] Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê - Vọng Thần Mạc Cập

Discussion in 'Truyện Drop' started by Cá Nhỏ Vô Danh, Aug 12, 2021.

  1. Chương 50: Kim cương lang đánh cược, nhàn đến đau trứng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Doanh kim cương lang tổng cộng có 300 người, tương xứng có ba đại đội, mỗi đại đội ba trung đội, mỗi trung đội ba tiểu đội, những người này bị gọi chung: Chiến sĩ kim cương lang đặc chủng.

    Ở giữa các chiến sĩ, có tám người hợp thành một bộ phận chi đội nhỏ, tên gọi: Đội đặc chủng kim cương lang, đội trưởng là: Mộ Nhung Trưng

    Cửa Sơn Khê, là nơi đóng quân tạm thời của kim cương lang, nơi đây nhìn trống trải, địa thế bằng phẳng, dựa vào nguồn nước, 45 cái lều trại, đóng đến trật tự ngay ngắn.

    Cổng lớn doanh địa, có binh sĩ đeo súng nghiêm trang, đại doanh gần đó, binh tuần tra ngày đêm sẵn sàng trận địa đón quân địch.

    "Nghiêm."

    Xe của Mộ Nhung Trưng vừa vào quân doanh, binh sĩ liền lớn tiếng hô.

    Ở cái doanh trại này, Mộ Nhung Trưng tồn tại như thần thánh, mọi người kính hắn sợ hắn, vì hắn hoàn toàn xứng đáng là binh vương.

    Từ xe đi xuống, hắn lập tức hướng doanh trưởng chỉ huy đi tới.

    "Các anh em, lão đại đã trở lại rồi.."

    Mấy binh lính trên mặt phủ lớp ngụy trang nhảy tới, một đám ánh mắt sáng ngời, đều đang quan sát thần sắc của Mộ Nhung Trưng.

    Bọn họ là đội viên của đội đặc chủng kim cương lang, cùng Mộ Nhung Trưng trải qua sinh tử, bọn họ đối với nhau đều có tín nhiệm tuyệt đối. Lúc bình thường, tám người này là đội cảnh vệ của hắn, Một khi tiến hành mô phỏng cuộc chiến, bọn họ chính là tiên phong sắc bén nhất.

    "Lão đại.."

    Mấy người không hẹn mà cùng kêu.

    Mộ Nhung Trưng theo tiếng tiến vào quân trướng, ném xuống một câu: "Chờ một chút mở họp.."

    "Rõ.."

    Bọn họ đồng thanh.

    Phó quan Trương lại bị Đại Béo cản lại.

    "Làm gì?"

    "Hỏi ngươi chuyện này." Đại Béo hỏi đến âm thanh cực nhỏ: "Lão đại không đem cô bé kia làm chết chứ!"

    Hôm trước, rượu mừng Mộ Nhung Trưng với Úy Ương, hắn chỉ đem tám anh em theo lệnh đi làm chứng kiến, đáng tiếc, từ đầu đến cuối Úy Ương bày một bộ mặt, không nể mặt kẻ nào, sau đó còn chạy trốn, đem tiệc rượu phá luôn.

    Lúc đem người bắt về, bọn họ mấy người giúp đều nghĩ, lão đại có hay không tức đến làm chết cô ấy.

    Một binh vương bình thường mắt không thèm nhìn nữ nhân, không dễ dàng gì mới động lòng, kết hôn, người ta cư nhiên không tình nguyện?

    Bà cô đó, hại bọn họ đây giúp người đàn ông thô bạo nổi giận cả một tối.

    Lão đại của bọn họ, tuyệt đối là người đàn ông thuần nam ngàn dặm chọn một đều chọn không ra, bọn họ thật muốn chạy lên tóm gáy cô bé kia: "Nữ oa oa, ngươi uống lộn thuốc à, kiểu người đàn ông này lại không cần, ngươi muốn loại nào?"

    * * *

    "Về sau phải gọi chị dâu. Gọi cô bé, ngươi tìm đòn!"

    Phó quan Trương nhắc nhở.

    Đại Béo run run một chút, hiếm lạ cực kỳ: "Lão đại rốt cuộc nhìn trúng cô ấy cái gì?"

    "Ta biết rồi, ta biết rồi, khẳng định là xinh đẹp."

    Một đội viên khác Dương Quy Nhất cười hề hề, nhớ lại một chút, tiểu cô nương đó, thật xinh đẹp, năm nay vừa mới mười sáu, vừa đúng là tuổi tác nụ hoa phóng dục, không nghĩ tới, lão đại cư nhiên thích loại hình kiểu này.

    Một đội viên khác mơ hồ sờ sờ cái đầu trọc, hắc hắc cười nói: "Lão đại vẫn chưa ăn thịt cừu đi, ta thấy hắn hôm qua sáng sớm liền tới quân doanh rồi, không phải là cách mạng chưa thành công đi.."

    Đội viên Triệu Thạch cười xì xì: "Không thể nào. Hôm qua tâm tình lão đại rất tốt đi! Nhất định thành công rồi. Muốn hay không đánh cược một phen? Ta cược lão đại làm ba phát.."

    Đội viên Lý Đại Bạch cũng xông ra, "Ta cược làm không thành.."

    Đại Béo tức khắc trừng mắt: "Không phải chứ, lão đại là ngựa tốt súng cùi?"

    Trong trướng, Mộ Nhung Trưng một mặt ô trầm: Rất tốt, nhóm đầu đàn này, thực con mẹ nó nhàn đến đau trứng, không đem bọn họ thao luyện chết, hắn quân uy ở đâu?
     
    Nicola Angela likes this.
  2. Chương 51: Quốc gia với cô, hắn quyết phải có

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngoài lều doanh.

    "Ngươi lượn đi, nhìn lão đại sao có thể không dùng được." Lý Đại Bạch đánh đầu hắn, "Ý của ta là, cơ thể cô bé còn quá nhỏ, lão đại khẳng định không xuống tay được."

    Triệu Thạch Đầu không thể tưởng tượng trực tiếp kêu lên, "Không xuống tay được? Vậy cưới về làm gì?"

    Lý Đại Bạch sờ cằm nói: "Đem nuôi vợ từ bé a! Cô nương xinh đẹp như thế, nếu không sớm sớm giữ, bị nam sinh mặt búng da sữa trong trường chiếm đi mất, thế thì có bao nhiêu thiệt thòi! Lão đại chúng ta cả ngày ở trong doanh lăn lộn. Doanh địa nửa năm một đổi, làm gì có cơ hội quen tiểu cô nương. Gặp được rồi liền lập tức chiếm giữ. Thủ đoạn này, chỉ có lão đại chúng ta có thể làm tới."

    Đại Béo bĩu môi, "Dù coi như vậy, đều cưới rồi, không gì kia, lão đại không phải quá lỗ rồi sao?"

    Mọi người đang âm thầm bàn luận, trên gương mặt đứng đắn đều là nụ cười xấu xa không đứng đắn của động vật giống đực.

    "Dương Quy Nhất, Đại Béo, Hồ Bát, Triệu Thạch Đầu, Lý Đại Bạch.."

    Bỗng nhiên, Trong lều truyền ra một tiếng gọi lạnh lùng.

    Năm người này hoảng sợ, tức khắc đứng thẳng tư thế quân ngũ, tiếng đáp vang dội: "Có."

    "Nhàn mốc meo rồi phải không?"

    Lại một tiếng hỏi sắc bén.

    Mọi người đều không dám tiếp lời, chỉ có Triệu Thạch Đầu lòng hiếu kỳ không giảm, đáp lời: "Báo cáo, không nhàn, chúng tôi chỉ là hiếu kỳ anh rốt cuộc có thể làm mấy lần.."

    Đại Béo: "..."

    Dương Quy Nhất: "..."

    Lý Đại Bạch: "..."

    Hồ Bát: "..."

    Bốn người tức trừng mắt: Là ngươi hiếu kỳ, không phải chúng ta, xin đừng kéo xuống nước.

    Phó quan Trương nhịn cười.

    Bên trong một trận trầm mặc, sau một lúc lâu nhả ra một câu như vậy:

    "Vác nặng chạy quanh doanh địa 30 vòng."

    Triệu Thạch Đầu đang tư thế quân ngũ rùng mình, đáp ứng dứt khoát: "Báo cáo, không thành vấn đề, nhưng xin anh trả lời rốt cuộc làm mấy trận?"

    "40 vòng."

    "Báo cáo.."

    Mắt nhìn thấy người nào đó não chết mà còn muốn đánh vỡ nồi đất, Đại Béo vội vàng chạy lên bịp mồm hắn lại, ba người còn lại trả lời "Rõ", vội đi lãnh phạt.

    Quá thảm rồi, quá thảm rồi, chỉ vì quan tâm vấn đề thân thể của lão đại, bị phạt thành thế này, thật là quá thảm rồi.

    Phó quan Trương cười cười, nhóm người này quá có thể buôn rồi, còn là buôn chuyện tư của Tứ thiếu, Tứ thiếu không phạt bọn họ mới lạ.

    Hắn đi vào trong.

    Mộ Nhung Trưng đang xem bản đồ quân sự, xem rồi, quay đầu mệnh lệnh:

    "Đi đem đại đội trưởng trung đội trưởng đều gọi tới, không phải nói một chút nữa trưởng tham mưu Dương tới sao? Mọi người xốc lại tinh thần, gần đây trên tay hắn luyện được một đội tinh binh, muốn tới đánh chúng ta, nhất định không thể để trưởng tham mưu Dương cười trở về, ân, đem các tinh anh chọn ra đánh một trận. Lần này chúng ta chỉ ra lính chính quy, phải khiến trưởng tham mưu Dương thấy thực lực của chúng ta."

    "Rõ"

    Phó quan Trương chạy ra ngoài.

    Mộ Nhung Trưng đi theo ra lều quân doanh, đi tới vị trí cao, nhìn đặc chủng doanh tác phong chỉnh tề.

    Kim cương lang là một chi cực kỳ ưu tú của quân đội, vũ khí tân tiến nhất, hằng ngày tập luyện gian khổ nhất, từng người lính thiện xạ chuẩn xác, thân thủ bất phàm, đều là trăm dặm mới tìm được một binh mũi nhọn.

    Đây là một tay hắn thao luyện mà ra, mà hắn, luôn tồn tại là linh hồn của kim cương lang.

    Về sau, hắn sẽ lấy chi đội này làm cốt lõi, từng bước trở thành tổng tư lệnh của cả quân khu hùng mạnh nhất.

    Thống nhất ba vùng, chấn hưng quốc gia, luôn là chí hướng cuộc đời của hắn.

    Mà cô bé Úy gia kia, lại là điều kinh diễm mỹ lệ ngoài ý muốn.

    Tương lai, quốc gia này, hắn nhất định có được, người con gái này, hắn càng quyết phải có.

    Chỉ là trước khi đạt được hai mục tiêu này, hắn phải toàn lực vượt mọi chông gai, quét sạch mọi chướng ngại.
     
    Thanh ngu and Nicola Angela like this.
  3. Chương 52: Không phải không thích, mà là không dám

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úy Ương nhớ rất rõ ràng, Mộ Nhung Trưng đi lần này là nửa tháng, cho nên, tiếp theo cô có đủ thời gian để quy hoạch tương lai.

    Năm nay, cô mười sáu tuổi, học cao trung năm nhất, cô yêu thích y học, chí hướng là làm đại phu trị bệnh cứu người, nhưng đời này, cô phải thay đổi chí hướng, làm một nhân tài có ích phù hợp với thế cục xã hội.

    Nếu vận mệnh của cô đã thay đổi, chỉ cần cô nghĩ biện pháp, tìm một chỗ dựa càng lớn liền nhất định có thể thoát khỏi khống chế của Mộ Nhung Trưng.

    Cho nên, việc cấp bách, chính là trở lại trường học.

    Tri thức có thể thay đổi vận mệnh, văn hóa có thể tạo ra kỳ tích.

    Ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày, trải qua suy nghĩ cặn kẽ, tối hôm nay, lúc đêm mẹ con cùng giường chung gối nói chuyện riêng tư, Úy Ương đem kế hoạch này nói cho Trình Ân.

    "Con muốn quay lại trường học? Lúc trước, con không phải là không thích học sao? Ta cho rằng con sẽ chỉ dành toàn thời gian làm vợ."

    Trình Ân miệng đầy kinh ngạc.

    Úy Ương cười đến cổ quái, "Mẹ, lúc trước không phải con không thích đi học, mà là con không dám học tốt."

    Trình Ân nghe không hiểu: "Có ý gì?"

    "Mười tuổi con từng đi thi đứng nhất thành phố, Người còn nhớ không?"

    "Nhớ."

    Trình Ân gật đầu.

    "Thành tích này hại con bị người ta che mặt đánh một trận, người kia còn uy hiếp nói, nếu như con không tới thầy giáo nói chính mình lén nhìn đáp án liền đánh chết con. Còn đem con đá từ trên lầu xuống dưới, bọn họ nói: Đây là sự khiển trách đối với con. Con sợ quá, liền đi nói với thầy giáo con gian lận, sau đó nhà trường công khai phê bình con.."

    Tuy rằng chuyện này với cô của ba mươi tuổi, hay là cô của mười sáu tuổi, đều rất xa xôi rồi, nhưng là, đem tới cho cô thương tổn lại là chí mạng.

    Từ lúc ấy trở đi, cô trước mặt người khác không thể ngẩng mặt lên, càng ngày càng trở nên nhát gan, thành tích vĩnh viễn là hơn 50 điểm, thậm chí càng thấp.

    Không phải cô thi không tốt, mà là cô không dám thi tốt.

    Bởi vì, cô sợ thi tốt rồi, sẽ bị đánh, sẽ hại mẹ, cho nên, nhịn mọi khuất nhục, biến thành "Đồ bị thịt" trong mắt tất cả mọi người.

    Cô của lúc đó, không giỏi cùng người khác gây dựng tốt quan hệ, trước mặt người khác luôn là cẩn thận từng chút, chỉ có lúc ở cùng Liễu Hãn Sanh, cô mới cười đến xinh đẹp.

    Lúc đó trong mắt cô, Liễu Hãn Sanh là hy vọng cứu duy nhất.

    Trình Ân nghe xong thực khiếp sợ: "Sao con trước giờ chưa từng nói với ta?"

    Úy Ương cười khổ: "Lúc đó quá nhỏ, sao dám? Người đó con cảm thấy thế lực rất lớn, luôn âm thầm khống chế con.."

    "Cho nên, con những năm qua ghét học hành, đều là giả vờ?"

    "Um"

    Trên thực tế, cô luôn thích học, nếu không sau này cô cũng không trở thành một chuyên gia y học ưu tú.

    "Nhưng sau này không muốn giả vờ nữa, con muốn học hành thật tốt, trở thành người có ích. Một người con gái, phải tự tôn tự lập tự cường, dựa người không bằng dựa chính mình, mẹ, một người đang sống, dựa vào chính mình mới có thể vô địch.."

    Úy Ương ngồi xếp bằng, hai mắt rực rỡ lấp lánh.

    Loại ánh sáng này, Trình Ân chưa từng nhìn thấy: Cách nhìn của đứa trẻ này, càng ngày càng kinh người rồi.

    "Tiểu Ương, con hiện tại là người của Tứ thiếu rồi, chuyện này con phải cùng hắn thương lượng, nếu như thật sự muốn học, chuyển trường tốt hơn chút. Con với tiểu Liễu cùng trường, lại cùng một lớp, nếu vẫn học ở đó, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, Tứ thiếu nhất định không vui."

    Trình Ân lo lắng chính là chuyện này.

    Úy Ương cười cười, ngữ khí kiên định: "Không, con sẽ không chuyển trường, hơn nữa nhất định chỉ có thể ở đó học hành."

    "Vì sao?"

    Trình Ân không hiểu con gái là nghĩ như thế nào.
     
    Thanh ngu and Nicola Angela like this.
  4. Chương 53: Ngã chỗ nào, đứng lên chỗ đó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ, trường cao trung số một thành phố, ba trường cao trung hàng đầu ở khu vực Nam Giang trường đó xếp số hai. Thầy giáo có năng lực như thế, còn có cơ sở vật chất đều là tốt nhất. Muốn vào đại học số một Nam Giang, nhất định phải ở trường cao trung này học hành, học sinh của trường khác căn bản là không vào được. Quan trọng là, con muốn dựa vào thực lực của mình để vào. Cho dù có che chở, con cũng không muốn đi cửa sau. Chuyện bị người khác cười nhạo, con khinh thường làm."

    Việc chuyển khỏi trường hàng đầu, đó là tự hủy tương lai.

    Cô đã không còn là đứa ngốc kiếp trước, loại chuyện ngu xuẩn này cô sẽ không bao giờ làm.

    Trình Ân kinh ngạc cực kỳ: Chí hướng đứa trẻ này cư nhiên là vào đại học đệ nhất Nam Giang?

    Đó là trường đại học cao nhất cả nước, đâu phải người bình thường có thể vào?

    Trường học này, có thể vào, không phải người có tiền chính là người quyền quý, hoặc là thành tích nổi bật đỉnh cao.

    Bà nhịn không được sờ vào trán đứa trẻ này.

    "Mẹ, con không sốt, Người phải tin con, chỉ cần con chuyên tâm đọc sách, nhất định có thể vào."

    Ha ha, mẹ cư nhiên cho rằng cô đang nói mớ.

    Úy Ương rất bất đắc dĩ.

    "Nhưng còn Liễu Hãn Sanh.."

    Người đó tuyệt đối là cái tai họa ngầm.

    "Mẹ, từ nay về sau, con với Liễu Hãn Sanh không liên quan nữa. Con đi đến trường chỉ vì học tập, thi đại học, cái khác, con sẽ không quản nhiều.."

    Vì làm mẹ tiêu trừ cố kỵ, Úy Ương cơ hồ chỉ tay lên trời thề.

    Trình Ân nghĩ nghĩ, lại vẫn là không đồng ý, "Không được, con vẫn phải cùng Tứ thiếu thương lượng một chút. Đây là chuyện lớn."

    "Nhưng hắn đi tập huấn rồi, không nửa tháng là cũng không về. Mẹ, con đã mấy ngày không đi học rồi, lại đợi thêm nửa tháng, con liền không theo kịp, việc này đợi hắn về rồi cùng hắn thương lượng đi!"

    Cùng hắn thương lượng?

    Thương lượng cái rắm.

    Hắn khẳng định sẽ nói: "Không được, nếu đã kết hôn, liền ngoan ngoãn ở nhà cho ta, đâu cũng không được đi."

    Kiếp trước chính là cái tên xấu xa đó thay cô thôi học, đem cô biến thành thú bông của hắn, hơn nữa, hoàn toàn không thể có tư tưởng của bản thân, thẳng đến lúc cô có thai, sau đó sinh non, cô vẫn luôn bị trông giữ, không có nửa phần tự do.

    Một người sống thành như thế, quả thật sống không bằng chết.

    Sau đó, cô đi nước ngoài xa xôi, cuối cùng phượng hoàng niết bàn.

    Tri thức có thể khiến người ta dưỡng thành cuộc sống mới, có thể khiến người ta chịu rèn luyện, cuối cùng trở thành nữ chiến sĩ kiên cường.

    "Kia.. Kia cũng chỉ có như vậy. Bất quá.." Trình Ân vẻ mặt ngưng trọng, "A Ương, con đã gả cho người ta rồi, cũng không thể cùng bất kỳ nam sinh nào ái muội không minh bạch, nghe hiểu hay không hả?"

    "Biết. Con sẽ từng giây phút nhắc nhở chính mình, con đã kết hôn."

    Thật ra, cô với Mộ Nhung Trưng căn bản vẫn chưa thể tính kết hôn, chỉ là ở chung.

    Đệ nhất cao trung là học phủ trăm năm, nếu phát hiện học sinh làm tình nhân, cô tất sẽ bị khuyên thôi học.

    Cho nên, cô sẽ ngoan ngoãn, tuyệt không thể để bởi vì Liễu Hãn Sanh mà đến trường náo loạn, hủy hoại tiền đồ.

    *

    Hôm sau, Úy Ương với mẹ cùng nhau lặng lẽ về nhà, lấy cặp sách, còn có đồng phục, lại đi mua một chiếc xe đạp, đem tất cả công tác chuẩn bị làm tốt, ngày mai, cô liền có thể đi học rồi.

    Một đêm này, Úy Ương liên tục mơ đẹp, lúc ngủ rồi còn trộm cười.

    Lại một ngày sáng tinh mơ, cô thay đồng phục, ăn bữa sáng, đeo cặp sách, đạp xe, như bay mà chuồn ra cửa lớn.

    Quay lại 16 tuổi, trong thân thể của cô không còn là đau khổ với tuyệt vọng, mà là sinh lực sống dồi dào, cùng với dũng khí kiên định muốn thay đổi vận mệnh.

    Ngã ở đâu, liền đứng lên ở đó.

    Từng bước từng bước, cô muốn nở mày nở mặt, từ đây cười ngạo nghễ nhất.
     
    Thanh ngu and Nicola Angela like this.
  5. Chương 54: Cô là đồ bị thịt, bị người xem thường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trường cao trung đệ nhất thành phố Ôn, là ngôi trường hàng trăm năm được cả nước chú ý, số học sinh thiên kim tiểu thư khó cầu.

    Thành tích của Úy Ương ở Sơ trung, có khi đạt tiêu chuẩn, có khi không đạt tiêu chuẩn.

    Sở dĩ lúc cao lúc thấp, là vì cô có chút tâm cơ nhỏ, chính là muốn lúc từ Sơ trung lên Cao trung có thể phát huy bình thường một chút, không cần thi quá tốt, chỉ cần có thể vừa đủ điểm sàn là được.

    Cuối cùng, cô nguy hiểm qua.

    Nhưng chính là lần thông qua này, lại khiến tất cả mọi người ngạc nhiên một phen.

    Đương nhiên, lúc đó, cô vì khiến điểm số này nhìn chân thật hơn một chút, từng đêm ngày ôn tập, thật ra những cái bài tập đáng chết đó, cô đều hiểu-------Trong mắt người khác đề mục khó đến gào thét, với cô đều là thuận tay nhặt ra.

    Đúng vậy, cô có một bộ não thông minh khiến người kinh diễm, chính là, cho tới nay cô ở trong trường lại là "Đồ bị thịt", cả ngày cười một cách rụt rè, không dám cùng người khác kết giao, duy nhất có thể trò chuyện chỉ có chị họ.

    Cho nên a, lúc đó chị họ quả thực là tín ngưỡng tinh thần của cô.

    Chờ đến cao trung, thành tích như cũ lúc lên lúc xuống, cô không dám thi có thành tích tốt------Chỉ vì lúc đó, luôn có một người thần bí "Vô hình" đang âm thầm cảnh cáo cô: Nếu cô dám thi đậu vào đại học đệ nhất Giang Nam, liền lấy mạng cô.

    Người đó là ai?

    Vì sao muốn làm khó cô?

    Luôn là hai nghi vấn lớn nhất trong lòng cô.

    Đời này, cô không những muốn đi học đại học đệ nhất Nam Giang, còn muốn đem kẻ thần bí kia lôi ra ngoài.

    "Ai nha, ai nha, các ngươi mau nhìn a, kia không phải là đồ bị thịt của ban ba sao? Lúc trước tiếng Anh thi thử nghe nói cô ta chỉ thi được 27 điểm, kéo cả năm xuống, giải thưởng của cô giáo Tiểu Chu vì cô ta mà bốc hơi, vì chuyện này, cô giáo Chu đem cô ta mắng một trận thảm, cuối cùng gọi phụ huynh tới đem về, thật là quá mất mặt rồi."

    "Kia như thế nào vẫn còn xấu hổ ở lại trường học nha?"

    "Ai bảo cô ta có một bá phụ làm cục trưởng cục tài chính và thuế, người thập toàn tài nữ Úy Lan kia chính là chị họ cô ta."

    "Khó trách. Cô ta có thể ở đây học, khẳng định là bá phụ cô ta dùng quan hệ."

    "Cũng có thể là lại gian dối lần nữa, mọi người đừng quên, lúc cô ta 10 tuổi đã có tâm cơ sâu nặng rồi."

    "Đúng, cô ta nha, chỉ biết giả bộ nhu nhược đáng thương, dùng để làm người khác đồng tình."

    "Ai, thật không hiểu nổi, Liễu Hãn Sanh sao lại cùng với cô ta thân thiết như thế?"

    "Còn không phải vì cậy bản thân lớn lên xinh đẹp mê hoặc người!"

    "Loại người này, trời sinh chính là hồ ly, tương lai nhất định làm vợ lẽ. Ta đánh cược 100 đồng."

    Những lời nhàm ngôn mách lẻo, châm chọc mỉa mai, kiếp trước Úy Ương nghe quá nhiều quá nhiều.

    Lúc học tiểu học, cô chính vì gian lận mà trở thành đối tượng toàn trường thầy giáo học sinh xem thường, đến nay, cách xa xưa như vậy rồi, vẫn sẽ có người lấy việc này ra công kích cô.

    Úy Ương vờ như không nghe thấy, lấy tâm hồn 30 tuổi nhìn đám nam sinh nữ sinh nghị luận, một đám ấu trĩ buồn cười.

    Cô không thèm cùng bọn họ chấp nhặt, học thật tốt, xây dựng tương lai, mới là việc chính đáng cô nên làm.

    Vừa bước vào ban ba cao trung, cô liền nhìn thấy Liễu Hãn Sanh, đang ở bàn trên dạy nam sinh làm đề toán.

    Có người hô một tiếng: "Nha, các người mau nhìn, đồ bị thịt đến lớp rồi.."

    Hắn lập tức ngẩng đầu, lúc nhìn thấy cô ánh mắt có chút phát sáng.

    Ai nha, không tốt, hắn không phải là vẫn chưa bỏ ý định đi!

    Cô không hiểu sao giật mình một cái.

    "Úy Ương, em đã thôi học rồi, còn chạy tới làm gì? Cút ra ngoài, lớp học của ta, không bao giờ muốn nhìn thấy em nữa.."

    Sau lưng, càng vang tới một âm thanh kinh thiên động địa.

    Là cô giáo Tiểu Chu chán ghét cô.
     
  6. Chương 55: Cô bị thôi học, nhưng vì ly gián

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cái gì? Thôi học?"

    Úy Ương kinh ngạc.

    Kiếp trước bị thôi học, kiếp này cũng là cái vận mệnh này?

    "Đúng, em đã bị thôi học, ra ngoài, ra ngoài. Sao chổi.."

    Cô giáo Chu cực kỳ không kiên nhẫn mà dùng thước dạy học chỉ vào ngực cô, từng bước từng bước một đem cô đẩy ra ngoài phòng học.

    Ba chữ cuối cùng, cô ấy khẽ nghiến răng, ánh mắt toàn là phỉ nhổ, theo sát mà đóng sầm phòng học lại.

    Ngoài cửa sổ, các bạn học nhô đầu ra, chỉ chỉ trỏ trỏ.

    Úy Ương lẻ loi mà đứng ở đó, nghe thấy bọn họ châm chọc mỉa mai:

    "Một đứa ngu ngốc, học hành cái gì?"

    "Đúng, làm hại cô Chu mất giải thưởng.."

    "Cô Chu còn mất cả cơ hội làm giáo viên cao cấp đâu.."

    "Đáng đời bị ghét bỏ."

    "Cô giáo, em có thể ra ngoài một chút không? Nha đầu này luôn là thay đổi thất thường, lúc trước nói: Không bao giờ đến học nữa, hiện tại lại chạy tới gây náo loạn.. Em nhất định khiến em ấy quay về tự kiểm điểm.."

    Là Úy Lan đang nói, ôn ôn hòa hòa, ngọt ngọt giòn giòn, trong một mảng tạp nham có vẻ bắt mắt phá lệ.

    Úy Ương bất giác cười nhạo, nha đầu thối này, rất thích ở trước mặt người khác giả vờ thục nữ, giả tiểu thư khuê các, mà trong mắt thầy cô bạn bè, cô ta cũng đích thực là một nữ học sinh ưu tú, người gặp người thích, cùng với cô hình thành so bì. Quan trọng là, cô ta đặc biệt thích ở trước mặt người khác biểu hiện tỷ muội tình thân.

    Trong mắt tất cả mọi người: Úy Lan là một người chị ôn nhu thiện lương, luôn chăm sóc em gái; Mà Úy Ương là một em gái vụng về nhút nhát, luôn ở sau kéo chân chị lại.

    "Đi đi!"

    Cô giáo Chu đồng ý rồi.

    Cô ấy muốn bắt đầu lên lớp rồi, không muốn một sao chổi hủy hoại một ngày tâm tình tốt.

    "Vâng."

    Úy Ương lười để ý người này, quay đầu hướng văn phòng đi tới, muốn đi hiểu rõ sự tình.

    Phía sau, truyền tới tiếng kêu hận sắt không thành thép của Úy Lan: "Em ba, đứng lại, em trong chốc lát nói không muốn đi học nữa, muốn thôi học, lại chạy tới lớp, em đây là muốn làm mất hết mặt mũi của cha chị sao?"

    Cô ta bước nhanh lên phía trước, một phen kéo tay cô lại, thấp giọng nói: "Em theo chị qua đây, chuyện này là Mộ Nhung Trưng làm, em phải khéo léo thông cảm.."

    Mộ Nhung Trưng?

    Bước chân của cô mới tạm dừng.

    Úy Lan nhân cơ hội đem cô kéo qua, đến chỗ rừng trúc thơm không có người.

    "Chị nói, là Mộ Nhung Trưng khiến đại bá phụ cho ta thôi học?"

    Kiếp trước, tin tức này cũng là Úy Lan nói cho cô nghe, chỉ là địa điểm ở biệt thự, sau đó sự việc cũng được người đàn ông kia thừa nhận rồi.

    Kiếp này, Úy Lan vẫn cứ nói câu này, chỉ là địa điểm biến thành rừng trúc thơm của trường học.

    "Đúng, em tự mình nghĩ mà xem, tính huống hiện tại của em, nếu như lại chạy ra ngoài xuất đầu lộ diện, doanh trưởng Mộ nghĩ như thế nào?

    " Lại nói, trong trường còn có Liễu Hãn Sanh, doanh trưởng Mộ là đàn ông, nào chịu được các người ở trong trường ra vào có đôi, cho nên liền khiến cha giúp em làm thủ tục thôi học, em muốn giận thì chỉ có thể giận doanh trưởng Mộ, hắn kia là thân phận gì, cha chị nào dám đắc tội hắn?

    "Em nha, vẫn là ngoan ngoãn đợi ở nhà đi! Chỉ cần đem doanh trưởng Mộ hầu hạ tốt, nào còn cần học hành cái gì?

    " Đừng náo loạn nữa, ngoan, về đi.."

    Úy Lan ôn tồn mềm giọng mà châm ngòi.

    Úy Ương thật ra rất muốn học, việc này cô ta biết, cướp đoạt quyền lợi học hành của cô, có thể khiến cô hận thấu Mộ Nhung Trưng, cho nên, cô với anh trai thương lượng cho cô nghỉ học.

    Bọn họ nghĩ được hai cái hiệu quả như này:

    Một, ly gián, khiến Mộ Nhung Trưng ghét bỏ Úy Ương sớm một chút.

    Hai, Úy Ương một khi bị ghét bỉ, bọn họ liền đem cô gả cho Diêu gia.

    Như thế một mũi tên trúng hai đích, cớ sao không làm?
     
  7. Chương 56: Diễn kịch trên người, gài bẫy Úy Lan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úy Ương nheo mắt đẹp, nhìn chằm chằm nha đầu thối không biết xấu hổ, nghe có vẻ rất giống như vì cô mà suy nghĩ, nhưng thực tế thì sao, một bụng ý nghĩ xấu xa.

    Nếu đã tâm tư khó lường, thế thì lời cô ta nói tự nhiên không thể tin.

    Như vậy, chuyện thôi học mà cô ta nói, rốt cuộc có phải Mộ Nhung Trưng làm không, thật sự còn phải chờ kiểm chứng.

    "Lên lớp học của chị đi, chuyện của em, chị quản không được."

    Úy Ương vẻ mặt bình tĩnh, quay đầu liền đi.

    Úy Lan biết Úy Ương thay đổi rất nhiều, mấy ngày nay cô ta luôn nghĩ, đây có thể là vì có Mộ Nhung Trưng bên cạnh, cho nên cô gan to hơn.

    Kết quả, không phải.

    Mộ Nhung Trưng không có, cô vẫn như vậy ngó lơ cô ta.

    "Đứng lại, ta lấy thân phận chị họ ra lệnh em, lập tức quay về nhà. Em còn náo loạn, sẽ đem mặt mũi Úy gia mất sạch sẽ.

    Cô ta giận gấp gáp ngăn cản đường đi.

    Úy Ương nhe răng cười," Úy Lan, ta náo loạn chỗ nào? Ta chỉ muốn đi tìm chủ nhiệm hỏi một chút như nào để đi học trở lại.. "

    " Đi học trở lại? "

    Úy Lan trừng lớn mắt.

    " Có thể thôi học, đương nhiên có thể trở lại. Ta sẽ không từ bỏ việc học. "

    Đem bước chân đi thật vững vàng, đuôi ngựa xinh đẹp cao cao, Úy Ương một thân đồng phục, tà váy bay bay, toàn thân tản ra một cỗ tinh thần thanh xuân phấn chấn sáng lấp lánh, ánh mắt phát ra sự tự tin xưa nay chưa từng có, ánh mắt hùng hổ dọa người, trước kia có từng sắc bén như vậy?

    Trời ơi, đây là Úy Ương sao?

    Cái đứa nha đầu ngu xuẩn trước kia nói gì nghe đấy, lại nhát gan như chuột đi đâu rồi?

    Hiện tại sao trở nên khó dọa nạt như thế?

    Cư nhiên còn dám trở lại đi học?

    Không không không.

    Tuyệt đối không thể được.

    " Em không sợ doanh trưởng Mộ cho em một viên đạn sao? "

    Úy Lan đè nặng âm thanh gấp giọng cảnh cáo, tiếp tục dùng Mộ Nhung Trưng gây áp lực cho cô.

    Vì thế, Úy Ương lại thận trọng mà suy nghĩ một chút.

    Úy Lan thấy cô chần chờ, lập tức tới nói tiếp," Em Ba, nếu như em một mực muốn quay lại trường, doanh trưởng Mộ khẳng định giận tím mặt, em như thế sẽ hại cả nhà chúng ta. Không được đi, nghe thấy hay không, ngoan ngoãn trở về nhà đợi mới có thể có được vui vẻ. "

    Mới không.

    Cô của hiện tại sao có thể lại nhẫn nhục chịu đựng?

    Cô lại lần nữa cười lạnh," Em dựa vào đâu mà phải nghe lời của chị? "

    " Ta là chị em, ta đây cũng là vì tốt cho em. Đàn ông đều thích phụ nữ nghe lời. "

    Cô ta muốn duỗi tay qua dắt cô, đem cô ra khỏi trường.

    Úy Ương sao có thể chịu để cô ta lại gần người, lùi sau lé một cái," Chị là người như thế nào ta rất rõ ràng, Úy Lan, về sau đừng ở trước mặt ta tanh tưởi làm vẻ ta đây nữa, thật sự rất ghê tởm.. "

    Lời này nói ra khiến mặt cô ta thình lình biến đổi.

    Giờ khắc này, trong lòng Úy Lan xác minh được một việc: Người này không bao giờ là Úy Ương trước kia nữa.

    " Ai da! "

    Cô ta đột nhiên kinh hô một tiếng, ngã xuống mặt đất.

    " Úy Ương, chị chính là có ý tốt, em làm gì vậy? "

    Nước mắt rơi lã chã, lập tức hóa thân thành tiểu đáng thương chịu thiệt thòi.

    Gì?

    Úy Ương sửng sốt.

    Cô không có đẩy nha.

    " Úy Ương, không nghĩ tới trò thành tích không tốt cũng thôi đi, lúc riêng tư cư nhiên còn bắt nạt chị. Học hành không tốt không phải chuyện xấu, nhân phẩm kém sẽ hủy hoại cả đời ngươi."

    Chỗ ngã rẽ đường đi truyền tới một tiếng nổi giận quát.

    Là cô giáo Tiểu Chu chạy tới, sau lưng còn có thầy chủ nhiệm Lôi.

    Úy Ương tròng mắt xoay chuyển, hiểu rồi: Úy Lan diễn kịch trên người, đây là cố ý hất bát nước bẩn muốn triệt để bôi đen cô, khiến cô không bao giờ có thể ở trường lăn lộn được nữa.

    A, người này, thật đúng là càng ngày càng vô sỉ rồi.

    Úy Lan đang âm thầm đắc ý: Nha đầu thối, kêu ngươi không nghe lời, đợi đó, một lát nữa liền có bảo vệ đuổi ngươi ra ngoài..
     
  8. Chương 57: Ác ngữ chửi bới, tự chứng minh trong sạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cùng với một trận tiếng bước chân, cô giáo Chu gấp gáp chạy tới trước đem người nâng dậy.

    Thầy giáo Lôi nhìn thấy trên tay Úy Lan đều là tơ máu, trầy da không ít, bất giác đôi mắt nghiêm khắc gay gắt.

    Hắn đối với Úy Ương kỳ vọng vẫn luôn khá cao, sau nhận được tư liệu xin nghỉ học, từng tới cửa xin gặp, muốn làm rõ tại sao Úy Ương từ bỏ học hành, tự nhiên không gặp mặt được.

    Vừa mới nghe thấy Úy Ương tới trường, vội vội vàng vàng qua, kết quả nhìn thấy Úy Lan ngã trên mặt đất.

    Một màn này làm hắn thật khó hiểu, không khỏi lạnh giọng chất vấn một câu: "Úy Ương, em đẩy?"

    "Này còn phải hỏi sao? Trừ nó ra, còn có thể có ai? Ta liền nói, đứa trẻ này tư tưởng có vấn đề, nhìn xem, đem Úy Lan bị thương thành như này, vừa trầy da vừa chảy máu, đây là cố ý gây hại điển hình. Thầy Lôi, còn không mau gọi bảo vệ.."

    Cô giáo Chu vừa mở miệng liền là ác ngữ chửi bới.

    Úy Ương nghe mà nhíu mày.

    Trên đời này, có một số người thầy, giáo dục tốt mọi người; Có một số người thầy, giáo dục phá hủy người.

    Mà trong tất cả các người thầy cô, cô ghét nhất là cô giáo Chu, kính yêu nhất chính là thầy giáo Lôi Vũ.

    Người trước ích kỷ, người sau ngay thẳng vô tư, luôn lấy giáo dục là trách nhiệm bản thân, chưa bao giờ lấy thành tích nhìn người, hơn nữa, vợ thầy Lôi là đệ nhất cao y được cấp phép, với Úy Ương đặc biệt vừa ý, từng nói qua: Cô là hạt giống tốt của y học.

    "Thầy Lôi, em không đẩy chị ta."

    Úy Ương nhìn thấy cô giáo này, trong lòng cảm khái ngàn vạn lần.

    Kiếp trước, sau khi thầy giáo biết cô thôi học làm "Vợ lẽ", đối với cô vô cùng thất vọng, từ biệt cũng không gặp. Mười bốn năm sau khi cô trở thành một vị danh y trở về, thầy cũng đã bệnh qua đời, hiện giờ được gặp lại ân sư hiền hậu, thật sự vui mừng khôn xiết a..

    "Em ấy đây là đang xảo biện."

    Cô giáo Chu lạnh giọng bác bỏ.

    Nếu là trước kia, Úy Ương sớm đã sợ không dám nói lại, nhưng cô của hiện tại, sẽ không để tùy ý người khác tùy tiện đạp lên tôn nghiêm của bản thân.

    Cô cười nhẹ, nhìn thẳng nói: "Cô giáo Chu, Người nói em xảo biện? Là tận mắt nhìn thấy em đẩy?"

    "Đúng. Ta tận mắt nhìn thấy."

    Hừ, làm thầy kẻ khác, lại trợn mắt nói dối, thật là có lỗi với cái danh xưng "người thầy" rồi.

    Úy Lan thì lại trong lòng cười lạnh: Nội quy của trường, giữa đồng học với nhau giúp đỡ hữu ái, lần đầu đả thương người ghi tội cảnh cáo, lần thứ hai, trực tiếp đuổi học-------Hôm nay có cô giáo Chu làm chứng, Úy Ương muốn quay lại trường học, hết cách rồi: Lúc trước cô làm thương người khác, tuy là vết thương nhỏ, nhưng đã ghi tội cảnh cáo.

    "Thầy Lôi, em có người có thể làm chứng."

    Úy Ương bình tĩnh nói.

    "Nhân chứng? Ở đâu?"

    Lôi Vũ nhìn trái nhìn phải.

    "Ở đây."

    Rừng trúc hương bên cạnh, có cái bồn hoa, trong bồn hoa trồng đầy hoa hồng nguyệt quý, khí chất, rõ ràng, đây là âm thanh lanh lảnh hắn đáp lời.

    "Em là thuộc ban nào? Sao chưa từng gặp qua?"

    Lôi Vũ đánh giá trên dưới, xác đinh học sinh này hắn không quen biết.

    Thiếu niên kia híp mắt cười, tươi cười thuần khiết: "Thầy Lôi trước đừng quản em là ai, dù sao vừa em nhìn thấy, là nữ nhân này tự mình ngã xuống đất. Thầy Chu, Người cách xa như thế, bởi vì vấn đề thị giác, khẳng định nhìn không rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì đi.. Câu kia từng câu từng chữ có phải hay không có điểm quá khẳng định rồi. Lấy việc công báo thù riêng cũng không phải là tác phong của một người thầy."

    Thái độ của thiếu niên này thực ôn nhu lương thiện, chính là lời nói vô cùng bén nhọn.

    Úy Lan tức khắc kinh ngạc: Đáng giận, như thế nào chạy ra một vị khách không mời mà tới?

    Úy Ương cười nhạt, trong lòng vui sướng cực kỳ: Nha đầu thối, nhìn thấy chưa, vở kịch hay của ngươi thủng rồi..
     
  9. Chương 58: Thầy trò vô sỉ, lão hiệu trưởng răn dạy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vẻ mặt thầy Chu thình lình biến đổi, trong mắt sinh hận, "Ngươi là tiểu tử hỗn đản từ đâu tới, cư nhiên ở chỗ này nói lời hàm ngôn, tùy ý hất người bát nước bẩn?"

    Úy Lan tròng mắt vừa chuyển, lập tức nói tiếp: "Em biết, người này.. Người này là người em Ba thân mật.."

    Phục!

    Vì hãm hại cô, còn thật là biết rập khuôn máy móc.

    Thầy Chu càng tuyệt, lập tức mượn cơ hội sáng tác văn chương:

    "Thầy Lôi, thầy nghe thấy không? Nó vi phạm nội quy trường. Đệ nhất cao trung chính là có mệnh lệnh rõ ràng: Trong lúc học hành cấm yêu sớm. Phàm là dám phá quy tắc của trường, đuổi học như nhau. Cũng may nó đã không phải là học sinh đệ nhất cao trung rồi. Nhưng loại người bại hoại nhà trường này, là một khắc cũng không thể ở lại trường học.."

    A, không thể không nói, cặp thầy trò này, đúng là kết hợp hoàn hảo vô sỉ cực hạn.

    "Nói dối, nói dối, nói dối.. Anh ta căn bản không quen biết chị này."

    Sau mặt bụi hoa, lại chạy tới một bé gái, lòng đầy căm phẫn mà kêu.

    Đó là một đứa trẻ vô cùng xinh đẹp, bộ dáng tầm bảy tám tuổi, phấn điêu ngọc khắc, mặc một bộ váy hồng, tựa như tinh linh rơi xuống nhân gian, đặc biệt khiến người yêu thích.

    "Em lại là ai?"

    Lôi Vũ nhìn chằm chằm hỏi.

    "Này không quan trọng, quan trọng là, cái người xấu xa này thật sự là tự mình ngã xuống đất."

    Đứa trẻ chỉ Úy Lan chính nghĩa nói.

    "Úy Lan, em giải thích thế nào?"

    Lôi Vũ lập tức rét căm căm nhìn chằm chằm về phía Úy Lan:

    "Trẻ nhỏ là không biết nói dối."

    Úy Lan nghẹn lời, trong lòng sắp tức đến nổ tung rồi.

    Hôm nay cơ hội tốt như thế, vốn là có thể triệt để hủy hoại Úy Ương, sao đột nhiên xuất hiện một đôi huynh muội tới làm hư chuyện tốt của cô ta?

    Đáng giận!

    Thật là đáng giận!

    Nhưng là, cô ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp như vậy.

    Giả đáng thương, giả mảnh mai, vẫn luôn là điểm mạnh của cô ta.

    "Thầy Lôi, vết thương của em, chính là em Ba đẩy.. Bất quá, không sao cả, đây là việc nhỏ."

    Đúng, cô ta là trách cứ cô.

    Thầy Chu càng chỉ tay lên Lôi Vũ nói:

    "Không đúng a thầy Lôi, thầy không nghi ngờ đôi huynh muội không rõ lai lịch này, lại muốn nghi ngờ Úy Lan? Thầy đây không phải là bất công sao? Trọng điểm: Cặp huynh muội này căn bản không có biện pháp chứng minh tính chân thực. Còn có, ta vì cái gì muốn hãm hại Úy Ương.."

    Thầy Chu ý đồ đem lời của hai huynh muội này thành vô hiệu.

    Lôi Vũ bị trọc giận rồi: Chu Nam đây là đang ngang ngược vô lý a..

    "Thế ta thì thế nào? Lời làm chứng của ta có dùng được không?"

    Đúng lúc này, một tiếng nói uy nghiêm vang lên.

    Mọi người nhìn theo, nhưng nhìn cuối hàng hương trúc nhà kính trồng hoa, đi ra một ông lão tóc trắng tinh thần khỏe khoắn.

    Úy Lan vừa nhìn rõ tướng mạo người kia, sắc mặt lập tức xanh mét, hận không thể đem lời vừa nói thu hồi lại hết.

    Người kia không phải là người bình thường a mao a cẩu, mà là hiệu trưởng trước của trường, hiệu trưởng hiện tại của trường còn phải gọi một tiếng thầy.

    Vị lão gia tử này, chính là ngôi sao sáng của ngành giáo dục, cùng với lão gia tử nhà Úy gia có chút giao tình, còn từng tới nhà Úy gia làm khách.

    Lão gia tử địa vị như thế, nói chuyện phân lượng đương nhiên là có phân lượng a..

    Chẳng lẽ ông ấy cũng muốn đến làm chứng cho Úy Ương sao?

    Ai nha, này như thế nào mới tốt?

    Đang suy nghĩ, lão gia tử bên kia đã là vẻ mặt uy nghiêm mà chỉ thẳng vào Úy Lan răn dạy:

    "Cô gái nhỏ này kỳ cục, quá kỳ cục, tự mình ngã còn trách người khác? Ngươi làm chị, sao có thể bắt nạt em gái như thế?

    " Hai mặt ba đao, vu oan hãm hại, người thân liền là làm như vậy?

    "Đọc sách mười năm không hiểu làm người, ta thấy, ngươi chính là một viên đá cứng không thể giáo dục hóa.."
     
    Thanh ngu likes this.
  10. Chương 59: Úy Lan xin lỗi, Úy Ương hả giận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úy Lan bị răn dạy đến mặt không còn chút máu, trên mặt toàn là xấu hổ khó xử, hận không thể tìm một cái hố chui xuống.

    Cô ta lớn từng này, chưa từng bị người khác ở trước mặt mọi người vạch trần, càng không có bị người ta răn dạy như thế.

    Cho tới nay, cô ta là ngôi sao tiểu thư khuê các được vây quanh, thành tích tốt, lớn lên xinh đẹp, nhân duyên tốt, đi tới đâu đều được hoan nghênh, càng là học sinh tốt trong mắt thầy cô.

    Mà Úy Ương, thành tích kém, nhát gan, hoạt động luôn kém, với ai cũng không ở chung tốt.

    Từ nhỏ đến lớn, cô ta bắt nạt đứa em gái này, đều là không một tiếng động: Ở nhà, cô ta để anh trai ra tay; Ở trường, cô ta đi kích động người khác tới bắt nạt cô, lại ra mặt khuyên ngăn. Cho nên, cô ta luôn là hình tượng người chị tốt, cả người hoàn mỹ không thể bắt bẻ.

    Mà Úy Ương, là một cô em gái bị thịt, mọi chuyện đều cần chị giúp đỡ, khi đó, người Úy Ương cực kỳ sùng bái cũng là cô ta, từng nói: "Nếu như em có thể biến thành chị thế thì tốt rồi."

    Trong trường học đều viết ra câu vè thuận miệng, là như thế này:

    "Úy gia có nữ nhân, tướng mạo như hoa, một người băng tuyết thông minh, một người văn hóa thấp kém, một người tự nhiên hào phóng, một người vụng miệng ngốc lưỡi, một người vì trường làm vẻ vang, một người xấu xa lưu sử sách, ai nha, em gái a em gái, suốt ngày mất mặt, tội gì tới a, không bằng về nhà trồng trọt bán dưa.."

    Không nghĩ đến, hôm nay, cô ta cư nhiên ở trước mặt lão hiệu trưởng mất toàn bộ mặt mũi, sự hoàn mỹ của cô ta từ đây tan tành, mà tất cả, toàn bộ chuyện này đều là nha đầu chết tiệt không biết xấu hổ này hại.

    Cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không biết làm thế nào.

    Úy Ương nén cười, nhìn thẳng thầy Lôi với thầy Chu, bắt đầu biện hộ thanh minh: "Người làm chứng của em đích thực là lão hiệu trưởng, bởi vì kính phản quang, Úy Lan không để ý tới lão hiệu trưởng vẫn luôn tưới hoa ở đây, nhưng ta nhìn thấy được.."

    Cái này gọi, không tìm đường chết sẽ không phải chết.

    Úy Lan người này là dối trá nhất, trước mặt người là thục nữ, sau lưng người là tiện nữ, đem chính mình ẩn thật sâu, làm tất cả mọi người cảm thấy cô ta là một cô gái tốt ôn nhu nhàn tuệ, hiện tại..

    Hắc hắc, này là tự vả, đánh quá sung sướng rồi.

    "Làm việc sai, là phải xin lỗi, Úy Lan, em đây là muốn ta thông báo phê bình sao?"

    Lão hiệu trưởng nhưng thật nghiêm khắc.

    Úy Lan bị dọa sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vội vàng rút ra khỏi cái đỡ cứng đờ của cô Chu, tập tễnh, đi tới phía trước một bước, da mặt dày khom lưng xin lỗi:

    "Xin lỗi, Úy Ương, chị không nên nói là em đẩy, thật ra là tự chị không cẩn thận ngã.. Vừa nãy chị nhất thời tức giận, em đừng so đo với chị a.."

    Ở trước mặt lão hiệu trưởng, nếu là chết vẫn mạnh miệng, vậy sẽ bị các thầy cô đánh giá là học sinh hư tư tưởng có vấn đề, hình tượng lương thiện cô ta gây dựng bao nhiêu năm liền sẽ bị hủy hoại trong tích tắc, chỉ có thể ôn tồn mềm mại mà nhận sai, chẳng sợ trong lòng hận đến nghiến răng.

    Lão hiệu trưởng không rõ chị em họ rốt cuộc là vì cái gì xảy ra tranh chấp, đó cũng không phải chuyện thầy ấy muốn quản, nhìn thấy cô ta xin lỗi rồi, cũng sẽ không tiếp tục truy cứu nữa, quay đầu trừng mắt người trước mặt đối đãi với học sinh, mắt to mắt nhỏ hướng tới Chu Nam:

    "Còn có em, Chu Nam, không có chuyện gì dùng lời lẽ cay độc với học sinh của mình, đây là việc của một người thầy nên làm sao?"

    "Nhà trường sở dĩ không phê duyệt đơn xin của em, là vì em trong lúc đối đãi với học sinh không làm được việc đối xử bình đẳng..

    " Vì chuyện này mà em liền muốn mưu hại học sinh, đức làm thầy của em đâu?

    Ha ha, thật là quá sảng khoái lòng người, kiếp trước, cô chịu không ít tính khí của cô Chu, lần này, cuối cùng cũng khiến cô ấy ăn quả đắng.

    Úy Ương trong lòng ngược lại vui vẻ.
     
    Thanh ngu likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...