Ngôn Tình [Edit] Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê - Vọng Thần Mạc Cập

Discussion in 'Truyện Drop' started by Cá Nhỏ Vô Danh, Aug 12, 2021.

  1. Chương 30: Rất tốt, hiện tại, đánh lại cho ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phó quan Trương, đem bà ta câm miệng cho ta."

    Mộ Nhung Trưng trầm xuống mệnh lệnh.

    "Rõ"

    Phó quan Trương ánh mắt sắc bén nhắm một tấm vải lau chân, nắm tới liền nhét vào miệng người phụ nữ này.

    Quế cô cô chỉ cảm thấy một trận thối kinh tởm, mới nhớ lại, cái tấm vải chùi chân này tối qua lão thái thái lau chân xong còn chưa giặt, kinh tởm muốn nôn, lại không dám kéo ra, chỉ là vẻ mặt kinh hoảng mà trừng mắt.

    Mộ Nhung Trưng không thèm nhìn một cái, chỉ dùng tay chỉ người phụ nữ này, gằn từng chữ dạy bảo Úy Ương, "Nghe rõ đây, từ hôm nay về sau, mặc kệ ai đánh em, ức hiếp em, em đều con mẹ nó đánh lại.. Nghe thấy hay không.."

    "Kia nếu là đánh không lại thì làm thế nào?"

    Làm ơn, cô chỉ là một tiểu cô nương, tay trói gà không chặt, đâu giống hắn a, như sắt thép, thân thủ tốt đến mức có thể đánh chết hổ, tự vệ cũng là cần có bản lĩnh, hữu dũng vô mưu, chịu thiệt thòi vẫn là bản thân.

    Cô âm thầm ghét bỏ một câu, nhưng là, trong lòng không hiểu sao lại có chút ngọt.

    "Quay về ta dạy em đánh như thế nào.."

    Ân, đây lại là chủ ý hay.

    Nếu quả thật có thể luyện thành một thân có võ, sau này, liền không cần sợ hắn nữa, lúc chạy trốn còn có thể phòng thân, một công đôi việc.

    "Tự vệ cơ bản cũng không hiểu, em như thế nào làm người phụ nữ của ta.."

    "Được.. Em học, em nhất định học."

    Không phải là vì để có đủ tư cách làm người phụ nữ của hắn, mà là vì không ngừng vươn lên, mới có thể tự lập tự tôn.

    Kinh nghiệm kiếp trước nói với cô: Muốn sống tốt, phải làm người trên người khác, muốn làm người trên người khác, liền phải có bản lĩnh phi phàm.

    Học tất cả kỹ năng có ích cho sinh tồn, là khóa học bắt buộc phải học tốt trong tương lai.

    "Rất tốt, hiện tại, đánh lại cho ta."

    Mộ Nhung Trưng lần nữa nghiêm khắc mệnh lệnh.

    "Tuân mệnh."

    Úy Ương lòng đầy hoan hỷ đáp ứng.

    Cái này kêu không đánh quá phí.

    Hôm nay, nếu không thể làm giảm bớt nhuệ khí của mấy người này, sau này, bọn họ nhất định sẽ đem mẹ bắt nạt thảm hại.

    Đi lên, cô sảng khoái dơ tay lên, đối mặt với sắc mặt như màu đất của Quế cô cô hung hăng tát, lại nửa đường dừng lại, xoay người nhặt cái roi da dưới đất, cười xinh đẹp với Mộ Nhung Trưng: "Tát, tay em sẽ đau, cái này càng giải hận."

    Người đàn ông nhướng mày, không mặn không nhạt tổn hại một câu: "Còn không tính quá ngốc-----------"

    Đương nhiên không ngốc.

    Cô chỉ là đang giả ngốc.

    Úy Ương cầm roi, lúc đối mặt với Quế cô cô, thu lại nụ cười, mắt lạnh quét qua, hướng người bà ta hung hăng vụt xuống.

    "Ngô ngô.."

    Tiếng kêu thảm thiết của Quế cô cô toàn bộ bị chặn trong miệng, khó chịu.

    Ở cái nhà này, đây là lần đầu tiên Úy Ương cảm nhận được sự vui sướng khi trở mình làm chủ.

    Lúc mười tuổi, người này hại cô suýt chết đuối; Mười hai tuổi, người này làm mẹ bị bỏng; Mười bốn tuổi, càng là cái mụ la sát quanh quẩn bên cô.. Còn có rất nhiều rất nhiều ủy khuất, đều nhờ bà ta ban tặng.. Hiện giờ, cuối cùng cũng xả được giận.

    "Đánh lại rồi."

    Đánh n nhát roi, trong lòng cô thoải mái chút ít, không muốn đánh nữa.

    "Ân"

    Sắc mặt Mộ Nhung Trưng từ đầu đến cuối như băng sơn, nhưng là, âm thanh đáp lại cô lại tương đối ôn hòa, hiển nhiên đối đãi khác biệt.

    "Phó quan Trương, đem cái người này ném ra ngoài cho ta, đừng để bà ta chướng mắt trước mặt ta."

    "Rõ."

    Phó quan Trương lập tức đem người vứt ra ngoài.

    Mộ Nhung Trưng lúc này mới quay đầu nhìn chằm chằm Úy lão thái thái, ánh mắt rét căm căm dọa bà ta lùi lại phía sau, gương mặt già nua ra vẻ trấn định lôi ra nụ cười; Theo sát ánh mắt hắn liếc liếc Đặng Ngọc nói chuyện không lưu lại khẩu đức, cuối cùng lại nhìn nhìn biểu tình nửa phần hoan hỷ kia của Trình Ân..

    Úy Ương âm thầm nhìn theo, suy nghĩ: Chẳng lẽ, hắn còn muốn cho cô đem Úy lão thái thái với Đặng Ngọc toàn bộ đánh một trận sao?
     
    Dương2301 and Nicola Angela like this.
  2. Chương 31: Cuồng hộ thê, đầy miệng cảnh cáo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng, một hồi tĩnh mịch, mọi người bị thủ đoạn gió cuốn sấm rền của Mộ Nhung Trưng dọa sợ.

    Giờ này khắc này, người đàn ông lấy ánh mắt lạnh lùng rà soát mấy người phụ nữ biểu tình khác nhau này nhà họ Úy, cuối cùng nặng nề nhả ra một câu: "Úy lão thái thái, còn có bà, Úy đại thái thái, mong mấy người nghe cho rõ.."

    "Được được được, Ngài nói."

    Úy lão thái thái với Đặng Ngọc kinh hoảng trăm miệng một lời.

    Mộ Nhung Trưng miệng đầy phong sát, gằn từng chữ một, ánh mắt càng hung hãn như sói đói: "Úy Ương hiện tại là người của ta, về sau cô ấy quay về nhà, các người ai dám lại thương tổn cô ấy một sợi tóc, ta tuyệt sẽ không nhớ các người là trưởng bối mà buông tha.."

    Trong lời lộ ra sự bênh vực, thế nhưng không hiểu sao khiến Úy Ương run lên, không khỏi lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông lộ ra bá khí: Hắn, bảo vệ cô như vậy, nhưng kiếp trước, hắn vì sao làm nhục cô như thế?

    Ngay sau đó, ánh mắt hắn lại rơi trên người Trình Ân, ngữ khí hòa hoãn, tiếp tục nói:

    "Mẹ, coi như Úy Ương là Người sinh, trước kia là cô ấy được Người nuôi dưỡng dưới gối, con không quản được, về sau cô ấy được nuôi dưỡng bên cạnh con, Người cũng không được động vào một sợi tóc của cô ấy.. Nghe hiểu chưa?"

    Một khắc trước, Úy Ương vẫn còn cảm động, một khắc sau lại có chút buồn bực.

    Cái người man rợ này, đe dọa lão yêu bà kia cũng thôi đi, cư nhiên còn hù dọa mẹ cô, thật là vô lễ.

    Hắn cũng không nghĩ xem, hôm nay, cô chịu ủy khuất, nguyên nhân chủ yếu vẫn là từ hắn mà ra sao? Nếu hắn không ép cưới, liền không xuất hiện những ức hiếp đó.

    "Nhớ.. Nhớ kỹ.. Cháu rể.. Chúng ta cũng là nghe nói đứa trẻ này làm ra chuyện khác người, khiến Ngài tức giận, mới nhất thời phát hỏa, tay không có đúng mực.."

    Đặng Ngọc khẽ cười theo, trong lòng hoảng sợ muôn phần: Đêm tân hôn, tân nương chạy trốn, tân lang hắn không những không tức giận, còn muốn làm chỗ dựa cho cô ta, đây là cái chuyện kỳ quái gì? Chẳng lẽ bây giờ lưu hành đội nón xanh?

    "Hiểu rồi, hiểu rồi.. về sau, chúng ta nhất định đem nó cung phụng như Bồ Tát.. Cháu rể, đây toàn bộ là hiểu lầm, hiểu lầm a.. Lúc bình thường, chúng ta còn không nỡ đánh nó một chút nào."

    Úy lão thái thái chính là một kẻ bắt nạt kẻ yếu ham sống sợ chết, mắt nhìn thấy A Quế bị đánh thảm như thế, nào còn dám ra vẻ ta đây, cười hề hề, trong lòng âm thầm hận mắng:

    Nha đầu thối, Lan nhi nói ngươi là hồ ly tinh, thật đúng, tuổi còn nhỏ liền học một thân mê hoặc đàn ông.

    Lão thái thái tự nhiên là lửa lớn, nghĩ bà tốt xấu gì cũng là người có uy tín danh dự, đường lớn Đông, nói đến bà, ai không biết, ai không kính, hôm nay lại bị một đứa cháu rể đe dọa đến ngây người.

    Trình Ân thở phào nhẹ nhõm, buồn vui đan xen: Đôi vợ chồng nhỏ này không có cãi nhau, hơn nữa, Tứ thiếu đổi miệng gọi "mẹ", đây thật sự quá tốt rồi..

    *

    Đãi Trình Ân đem con gái với con rể ra khuôn viên, Úy lão thái thái ra khỏi phòng tìm Quế cô cô, nhìn thấy bà ta toàn thân là vết thương ở góc rơi nước mắt, tức đến dậm chân, lập tức kêu trời gọi đất, mở miệng liền mắng, hoàn toàn không có một chút ưa nhã dòng dõi thư hương:

    "Tên họ Mộ này tính là cái thứ gì? Hắn rốt cuộc tính là cái thứ gì?"

    "Cư nhiên dám chạy tới ép cưới dân nữ, còn hành hung người.

    " A Ngọc, nhanh, nhanh, nhanh đi gọi điện thoại, đem A Văn còn có Hổ nhi toàn bộ gọi đến cho ta: Ta muốn đi quân bộ bọn họ tố cáo hắn, một cái doanh trưởng nhỏ, có cái gì mà không thể đắc tội, ta liền không tin không tố cáo được hắn.

    "Đúng, nhất định đem hắn tố cáo được, ta cuối cùng muốn xem xem, đến lúc đó hắn như nào làm chỗ dựa cho nha đầu đáng chết kia, mắt không kính trọng trưởng bối?

    " Tức chết ta rồi, thật là muốn tức chết ta rồi.."
     
  3. Chương 32: Bộ binh thần bí nhất: Kim cương lang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rất nhanh, Úy Văn đang làm ở cục tài chính và thuế vụ, còn có Úy Hổ trực ban ở cảnh đội đều bị đuổi về, hai cha con gặp nhau ở cửa, cùng nhau vào chính sảnh.

    "A Ngọc, A Ngọc, người đâu? Doanh trưởng Mộ đâu?"

    Úy Văn vừa vào cửa liền vội vàng gọi lên, lại nhìn thấy lão mẫu thân tức đến tái mặt ngồi ở sảnh đường, sắc mặt của Đặng Ngọc cũng không tốt.

    "Bà, mẹ, chồng em Ba đâu? Bọn họ hôm nay thật sự tới lại mặt? Này không hợp quy củ nha?"

    Úy Hổ cũng tò mò hỏi một tiếng.

    Thật ra, người bọn họ quan tâm là Mộ Nhung Trưng.

    Nói đến Mộ Nhung Trưng, đó tuyệt đối là một nhân vật thần bí.

    Theo thông tin đáng tin cậy, hắn cầm trong tay đặc chủng doanh, hẳn là A quốc lãnh thổ một nước bộ binh thần bí nhất, bị bên ngoài xưng là: Kim cương lang, ý là: Chi đội này trong quân đội, mình như kim cương, hung hăng như sói, mỗi người đều có thể lấy một địch mười, một đám kiêu dũng thiện chiến.

    Về "Kim cương lang", cơ hồ như là một tồn tại thần thoại, nhóm quyền quý chỉ nghe nói, ai cũng chưa chính thức nhìn thấy.

    Loại đội binh này là tinh anh trong đội binh, tuy nói chỉ là một doanh nhỏ, nhưng nó trực tiếp thuộc quản chế của tổng bộ quân khu, còn chỉ nghe mệnh lệnh tối cao từ quan chỉ huy.

    Nói cách khác, người có thể nắm trong tay doanh đoàn này, có thể với trưởng quan quân đội cao cấp đối thoại, bọn họ trong ngành này, là người bình thường căn bản không thể tiếp cận được, thuộc về ngành quân chính cấp bậc cao nhất khu vực Nam Giang.

    Đương nhiên, đây chỉ là nghe nói, không phải thông tin xác thực.

    Nếu Mộ Nhung Trưng binh đội không thuộc đặc chủng "Kim cương lang", thế thì nhất định là huấn luyện tư thái đặc chủng "Báo săn doanh", hoặc là đặc chủng "Sét đánh doanh"

    Ở Nam Giang, có bốn doanh khu, phân Đông Tây Nam Bắc bốn quân khu, mỗi một quân khu đều có đặc chủng doanh, mỗi năm, đặc chủng doanh đều sẽ tiến hành mô phỏng trận chiến bốn phương.

    Không ai biết, doanh nào thuộc sở hữu của quân khu nào, cho nên, cũng không ai biết rõ, Mộ Nhung Trưng thuộc chi đội nào, chỉ biết cái doanh thần bí này rất khó lường.

    Nghe nói, chính là vào ba tháng trước, chi đội này trong một đêm quét sạch một chi Đông khu tạo phản bởi vì tham ô hối lộ, trâu bò~ép đến không chịu nổi.

    "Đừng nhắc nữa, cái người Mộ Nhung Trưng kia, vừa tới liền hung hăng giáo huấn mẹ, còn có ta.. Chúng ta nhìn thấy nha đầu chết tiệt kia vừa sáng sớm tới đây, liền tưởng rằng vì chuyện nó bỏ trốn nên bị đuổi về, mới dạy bảo hai ba câu, liền bị tên họ Mộ nhìn thấy, không những đem A Quế đánh, còn đem chúng ta ra giáo huấn nữa.. Mẹ nhiều tuổi như này còn bị một tiểu bối giáo huấn, thật sự quá tổn hại mặt mũi."

    Đặng Ngọc đem chuyện vừa phát sinh nói ra, đương nhiên, chỉ nhặt những cái dễ nghe.

    "A Văn, ta nuốt không trôi cục tức này, ta muốn đi tố cáo hắn.. Tên họ Mộ này, sau lưng khẳng định nhìn không ra người thần bí, ta muốn đem chuyện này nháo to, ta muốn khiến hắn chịu không nổi phải đi.."

    Úy lão thái thái cho đến bây giờ cục tức vẫn chưa tiêu giảm!

    Úy Văn nghe xong toàn bộ sự tình, đau đầu, lão thái thái thật sự là đem chính mình như đương sự rồi, tuy rằng Úy gia bọn họ ở thành phố Ôn là có một chút tiếng nói, nhưng một khi ra khỏi thành phố Ôn, núi này cao còn có núi khác cao hơn a, Úy gia chính là muối bỏ biển, hoàn toàn bé nhỏ không đáng kể..

    "Mẹ, Người tỉnh táo lại đi, họ Mộ này, thị trưởng cũng không dò ra được lai lịch của bọn họ, chúng ta có thể làm là quy củ chấp hành, hắn làm như nào, chúng ta liền như thế, các người cũng đừng gây lộn xảy ra chuyện."

    "Thật sự không động tới hắn được?"

    Úy lão thái thái cả mặt căm hận a, không cam lòng a..
     
    Dương2301 and Nicola Angela like this.
  4. Chương 33: Ham nữ sắc, quân vô lại mà thôi..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không thể." Úy Văn trả lời thực dứt khoát.

    Úy lão thái thái hận đến trực tiếp đánh vào ngực, trong lòng vẫn âm thầm nghĩ: Nhất định không thể để hắn yên ổn, nhất định không thể.

    "Cha, bên trên thị trưởng không phải có quan lớn quân đội sao? Đến bọn họ cũng không rõ nội tình Mộ Nhung Trưng này sao?

    Úy Hổ đối với người này hiếu kỳ vô cùng.

    Tất cả mọi người đều nói doanh trưởng Mộ này được người ta gọi là Tứ thiếu, lai lịch nhất định lợi hại, chính là ở năm tỉnh Nam Giang, cũng không có quân đội người họ Mộ, cũng không có phú hào họ Mộ, cho nên, tên của hắn có thể không phải tên thật.

    " Không rõ ràng lắm, chỉ nghe nói hắn cùng công tử sư trưởng Hàn xưng huynh gọi đệ.

    Úy Văn trong lòng cũng đang hiếu ký thân phận người này.

    Nếu không phải cố kỵ địa vị hắn có khả năng không nhỏ, hắn là bất luận thế nào đều sẽ không đồng ý để Úy Ương theo qua đó, ngẫm lại nếu Úy Ương có thể gả cho Diêu gia, hắn có thể đem toàn bộ gia sản nhà Diêu gia thành của nhà Úy gia rồi, hiện tại hắn chính là sinh ra đắc tội với Diêu gia rồi.

    "Hừ, ham nữ sắc, quân vô lại mà thôi, lễ vật tặng tới cửa hôm nay căn bản không đáng tiền, đưa sính lễ cũng không bằng một phần mười Diêu gia, tóm lại, việc làm ăn này, chúng ta lỗ to rồi."

    Đặng Ngọc đối với Mộ Nhung Trưng này vô cùng phản cảm, "Ta thấy a, hắn đối với nha đầu Úy Ương kia, không có bao nhiêu thật lòng, bằng không như thế nào đem việc này làm yên lặng không một tiếng động? Các người chờ mà xem, đợi khi hắn cảm giác mới mẻ hết rồi, binh đội vừa xuất phát, Úy Ương nhất định bị trả về. Đang yên đang lành một hoàng hoa khuê nữ, như thế bị chơi đùa thành tàn hoa bại liễu, hại chúng ta tổn thất một số tiền lớn, cái tên họ Mộ này chính là sát tinh nhà họ Úy chúng ta.."

    "Được rồi được rồi, ngươi nha, đừng nghĩ đến phần sính lễ nhà Diêu gia kia nữa.."

    Vừa nghĩ đến một đống tiền sắp tới miệng lại bay mất, Úy Văn trong lòng cũng rất đau đớn, nhưng hiện tại bọn họ là đấu không lại hắn, chỉ có thể chờ đợi, cái đứa em ngu xuẩn này tình nguyện để con gái danh không chính ngôn không thuận mà đi theo, bọn họ có thể làm gì được?

    "Di, kia không phải em Hai sao?"

    Mấy người đang nói, Úy Hổ nhìn ra cửa, nhìn thấy em gái nhà mình khập khiễng đi vào, ngạc nhiên hỏi:

    "Vừa nãy nó không phải cùng với Úy Ương trở về sao?"

    "Ta.. Ta căn bản tưởng rằng nó về phòng rồi.."

    Đặng Ngọc vội vàng đi ra, nhìn thấy con gái bảo bối của mình một thân nhếch nhác, nhất thời cả kinh hỏi: "Lan nhi, con.. Con như thế nào nhếch nhác thế?"

    Một thân đầy bùn đất, đôi giày cao gót xinh đẹp trên chân kia cũng không còn đế sau, trên mặt toàn là bùn đất, Úy Lan vừa nhìn thấy cha mẹ, anh trai, òa lên khóc:

    "Mẹ, cha, anh, đây đều tại Úy Ương nha đầu thối kia, nó ỷ vào bây giờ doanh trưởng Mộ mê luyến nó, khinh dễ ta, không những làm ta ở trước mặt doanh trưởng Mộ mất hết mặt mũi, lại còn không cho ta ngồi xe bọn họ trở về, thậm chí gọi người trong nhà đuổi ta ra ngoài.

    " Lúc ta về bị chó đuổi, ngã một cái, lại bị một xe bùn bắn vào người, mọi người xem a, đế giày sau chẳng còn rồi, chân đi đến đau rồi.. Ta muốn gọi xe, nhưng trên đường không có xe..

    "Mẹ, con hận nha đầu chết tiệt kia, con hận chết nó, con muốn nó không có kết cục tốt..

    " Nó.. Nó cướp đi người con yêu thích nhất, con muốn cướp lại, con nhất định phải cướp về.."

    Nén một bụng ủy khuất, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà ở trước mặt cha mẹ anh trai thổ lộ ra hết, Úy Lan chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng Úy Lan với Mộ Nhung Trưng chàng chàng thiếp thiếp, hận không thể treo cổ tiểu tiện nhân đó.
     
    Nicola Angela likes this.
  5. Chương 34: Doanh trưởng nho nhỏ, sao có thể xứng với con?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úy Văn trừng mắt nhìn.

    Cái gì?

    Em gái tâm cao khí ngạo, cư nhiên coi trọng Mộ Nhung Trưng?

    Được thôi, người đàn ông này, tướng mạo không tệ, khí chất cũng lớn, nhìn qua là một người đàn ông rất hút hồn của tiểu cô nương, đủ đàn ông.

    Đặng Ngọc ngạc nhiên.

    Gì?

    Đó là người con gái coi trọng, cuối cùng cư nhiên bị Úy Ương hồ ly tinh kia cướp đi mất?

    Người đàn ông như thế so với con gái bà ta, thật là tương xứng, bất quá, nếu không có cưới hỏi đàng hoàng, bà ta tuyệt đối sẽ không gả con gái đi như thế.

    Úy lão thái thái cũng nghe thấy, lập tức trầm mặt khiển trách: "Làm loạn cái gì, cháu mệnh phú quý, một doanh trưởng nho nhỏ, sao có thể xứng làm chồng cháu? Dù coi như hắn tướng mạo không tồi, thì cũng không được. Cháu gái ta, trừ phi không muốn gả, nếu gả phải gả vào nhà quyền quý nhất."

    "Bà, Mộ Nhung Trưng kia chính là một người rất có địa vị."

    Úy Lan gấp đến độ trực tiếp ồn ào.

    "Tin đồn, sao có thể dễ dàng tin? Hắn dù có quyền lực, chung quy cũng không thể là con trai của nhà tổng tư lệnh Bùi. Loại đàn ông như thế có cái gì tốt mà giành?"

    Dù sao, Úy lão thái thái đã triệt để chán ghét hắn rồi.

    "Lan nhi, bà con nói đúng, hiện tại việc con cần làm là: Học hành cho tốt, làm một thục nữ có tu dưỡng có văn hóa, cái loại có lai lịch thần thần quỷ quỷ, làm việc thần thần bí bí, không xứng với con. Con tương lai chính là người tôn quý một phương, dù coi như cha không có năng lực đem con gả cho con trai nhà tổng tư lệnh Nam Giang, nhưng là, cho con gả vào nhà có chức sắc, hoặc là bọn con trai nhà tư lệnh phân khu, vẫn là có năng lực, quay về phòng rửa mặt chải đầu lại, nhìn xem cái đức hạnh hiện tại của con, quá là mất mặt rồi.."

    Mộ Nhung Trưng dù lợi hại, cũng không lợi hại bằng mấy trưởng quan quân khu kia, Úy Văn kiêng kị hắn, nhưng lại coi thường, bất quá đối với con gái không có quá nhiều trách móc nặng nề, chỉ lắc lắc đầu rời đi.

    "Cha.."

    "Được rồi được rồi, nghe cha con, tên họ Mộ kia tính là cái thứ gì, Con gái nhà chúng ta a, phải gả cho kiểu anh hùng đội trời đạp đất, ngoan, về phòng.."

    Đặng Ngọc dỗ dành con gái.

    Nhưng là tiểu cô nương lâm vào tình yêu chính là không nghe vào mấy lời khuyên kiểu này của gia trưởng, không e lệ mà kêu: "Nhưng con thích hắn, con chính là thích hắn."

    "Nha đầu ngốc, kiểu đàn ông đó khắp nơi đều có, con nha, chỉ cần học hành hẳn hoi, từng bước từng bước leo lên, sau này có thể gặp càng nhiều đàn ông ưu tú.."

    "Mẹ.."

    "Được rồi.."

    "Anh.."

    "Nghe lời cha mẹ, anh với cha mẹ đều trông ngóng em có thể gả cho con trai nhà quyền thế, cho chúng ta thơm lây à!"

    "Nhưng, nếu Mộ Nhung Trưng chính là con trai nhà quyền thế?"

    "Em ngốc à, làm gì có con trai nhà quyền thế nào chịu đi chiến đấu anh dũng trong đặc chủng doanh có thể đem người rút gân lột da? Mộ Nhung Trưng này có thể có chút địa vị, nhưng nhất định không phải loại con nhà quyền quý, em nghĩ nhiều rồi."

    Lời này, hình như cũng không sai.

    Ai, nghĩ đến cô ta là mệnh cao quý, chẳng lẽ người nọ thật không phải là chân mệnh thiên tử của cô ta?

    Cô ta ngẫm lại không cam tâm a, lại nói: "Anh, Úy Ương ăn cây táo rào cây sung, tuyệt đối không để cho nó có những ngày tháng tốt lành."

    Úy Hổ gật đầu: "Được được được, chỉ cần có một ngày Mộ Nhung Trưng ghét bỏ nó, chúng ta liền khiến nó khó sống."

    Đặng Ngọc cũng liền hùa theo: "Đúng, sau này chỉ cần bộ binh điều đi, những cái nó ức hiếp chúng ta trước đó, chúng ta toàn bộ trả lại nó gấp bội.. Con tiểu tiện nhân đó, cho rằng chính mình có chỗ dựa, đem chúng ta không để vào mắt, thật là ngây thơ ấu trĩ đáng cười.."

    Một trận an ủi như thế, sự căm giận kia của Úy Lan rốt cuộc lắng xuống..
     
    Thanh ngu and Nicola Angela like this.
  6. Chương 35: Nịnh hót như vậy, đủ có thành ý đi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tây viện Úy viên, là nơi Úy Ương sống từ nhỏ.

    Kiếp trước, chờ Úy Ương bị Mộ Nhung Trưng đem từ nước ngoài bắt về, đến cuối cùng đấu tranh đến ly hôn, lần nữa quay về thành phố Ôn, Úy viên đã đổi chủ, Tây viện đã không còn tồn tại nữa, ký ức khi còn nhỏ cứ như vậy không còn sót lại chút gì.

    Kiếp này, cô chỉ là rời khỏi nơi này một đêm mà thôi, một lần nữa quay về tiểu viện, nhìn thấy đầy hoa hoa cỏ cỏ quen thuộc, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác thân thiết không từ ngữ nào có thể diễn tả.

    Ôm theo tâm tình nhẹ nhàng, một lần nữa bước vào nhà từng ở, Úy Ương trước tiên chạy tới di ảnh cha mình, cung kính dâng một cành hoa.

    Liếc trên ảnh một thân quân trang, anh khí bức người của cha, cô thầm trong lòng một pha vui mừng mà nói một câu: "Cha, con đem mẹ cứu lại rồi. Người yên tâm, sau này, con sẽ bảo vệ mẹ thật tốt."

    Hôm nay, cô tới thực kịp thời, mẹ tuy bị đánh mấy roi, nhưng là không quá nghiêm trọng, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.

    Cũng có thể nói, vận mệnh của mẹ cũng thay đổi rồi.

    Loại thành công này lưu lại tư vị nhân sinh, có một chút hương vị hạnh phúc nói không ra lời.

    Từ nay về sau, Cô cần bảo vệ mẹ thật tốt, bảo vệ thật tốt cái nhà nhỏ này của bọn họ, không muốn lại cùng mẹ cách xa nữa.

    Mộ Nhung Trưng đi theo vào.

    Hắn vẫn luôn quan sát cô vợ nhỏ này, cười đến có chút ngọt ngào.

    Quá không thích hợp rồi.

    Tính khí của cô với trước kia quá không giống nhau.

    Nguyên nhân ở đâu?

    Hắn nghĩ trăm lần cũng không ra.

    "Không tính giới thiệu ta với cha em quen biết một chút sao?"

    Nhìn cô chơi đến vui vẻ, hắn nhàn nhạt hỏi lại một câu.

    Úy Ương quay đầu nhìn, có chút không vui, nhưng lại không thể đắc tội hắn, chỉ có thể nịnh nọt hắn thật tốt.

    "Nhìn có vẻ không nguyện ý?"

    Cảm xúc mâu thuẫn kia chợt lóe qua, hắn cực kỳ nhạy bén bắt được.

    "Sao có thể? Sao có thể? Anh là chồng em, đem anh đi giới thiệu với cha em đó là điều đương nhiên nha!"

    Cô tức khắc trưng ra nụ cười, chỉ là cười liền mặt đau, tê một chút, vội đi đốt ba cây hương, đưa cho hắn.

    Một mảnh khí nhan lượn lờ, cô cười cười giới thiệu tới: "Cha, vị bên cạnh con đây chính là con rể mới của cha, hắn tên Mộ Nhung Trưng, tướng mạo đủ một dáng nhân tài đi.. Gả cho hắn, đó là may mắn lớn nhất của con.."

    Nịnh nọt như vậy, đủ thành ý rồi chứ!

    Cô một bên âm thầm quan sát biến hóa biểu tình của hắn, nội tâm thì lại tự thuật: "Cha, hắn không phải con rể Người, tuyệt đối không phải, Người nếu trên trời linh thiêng, bảo vệ con nhanh thoát khỏi tên ác ma này, thuận lợi bắt đầu một cuộc đời tốt đẹp. Đời này, con không bao giờ muốn cùng hắn dây dưa không rõ nữa, làm ơn làm ơn làm ơn."

    Mộ Nhung Trưng không biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy câu nịnh nọt này thật sự quá giả.

    "Thật sự cảm thấy may mắn?"

    Hắn híp mắt nhìn kỹ.

    "Đúng a!" Cô cười gật đầu thật mạnh, "Nếu không phải có anh ở đây, hôm nay em với mẹ có lẽ thảm rồi, cho nên, anh chính là vị thần may mắn của em."

    Giờ khắc này, Mộ Nhung Trưng cơ hồ muốn hoài nghi đây còn có phải là cái người tính khí quật cường kia không.

    Lời nói như thế nào càng nói càng êm tai rồi?

    "Úy Ương."

    "Ân"

    "Khi nào biến thành vua nịnh nọt thế?"

    Ngươi mới là vua nịnh nọt ý?

    Cô âm thầm nghiến răng, cười như hoa: "Đây là lời nói thật lòng, nếu như không có anh, hôm nay em sao có thể đánh sảng khoái như vậy.. Em thề với trời, đây tuyệt đối là lời nói thật lòng.."

    Ân, tân nương quay về tuyệt đối có tư chất làm ảnh hậu, nói so với hát còn hay hơn.

    Được, vậy cô tiếp tục diễn đi!

    Xem cô có thể diễn đến khi nào.

    Tóm lại, mặc kệ em chơi trò gì, ta đều hầu em đến cuối cùng là được!
     
    Nicola Angela likes this.
  7. Chương 36: Vờ ngoan bán xảo, giả heo ăn thịt hổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Nhung Trưng ngưng một chút, không vạch trần cô, một cái liền thay đổi phong thái khí thế sắc bén vừa nãy trong phòng chỉnh đốn lão thái thái, cung cung kính kính lạy ba lạy, rồi sau đó liếc nhìn di ảnh tự giới thiệu mình, "Cha, con là Mộ Nhung Trưng, từ nay về sau là con rể của Người, về việc hôn sự của con với Úy Ương, Người khẳng định có nhiều điều bất mãn với con, nhưng tình huống đặc biệt cách xử lý đặc biệt, vẫn mong thứ lỗi.."

    Tình huống đặc biệt cách xử lý đặc biệt?

    Ý gì?

    Úy Ương tròng mắt lưu chuyển.

    Sau lưng ép cưới, lẽ nào còn có uẩn khúc?

    Mộ Nhung Trưng là người đàn ông xuất thân thế gia, được trải qua nền giáo dục hàng đầu, từ nhỏ lớn lên ở nhà quản giáo nghiêm khắc, có thể thật ngang ngược vô lý, cũng có thể thực nho nhã lễ độ.

    Lúc ngang ngược vô lý, hắn là tên Hỗn Thế Ma Vương, người gặp người sợ.

    Lúc nho nhã lễ độ, hắn ưu nhã thân sĩ, người gặp người thích.

    Chỉ là, loại thời điểm nho nhã lễ độ, Úy Ương rất ít gặp, thế nhưng sự ưa nhã có thể làm trái tim cô đậy cực nhanh bang bang.

    Trình Ân liền đứng bên cạnh bọn họ, rất vui mừng nhìn, cảm xúc phân toán loạn từ từ bình tĩnh, chỉ cảm thấy đứa trẻ trước mắt này thật là phù hợp.

    "Báo cáo. Tứ thiếu, túi chườm đá đã lấy tới cho Ngài rồi."

    Phó quan Trương ngoài cửa báo cáo, Mộ Nhung Trưng vừa bảo hắn đi lấy đá.

    "Ân"

    Mộ Nhung Trưng đáp, đi tới phó quan Trương lấy túi đá, trở lại chế trụ cằm cô, hướng mặt cô chườm.

    Cô bản năng muốn trốn.

    "Không cho phép nhúc nhích." Hắn ngữ khí không vui, "Mặt đều sưng thành thế này, trốn cái gì?"

    Hừ, nói cái gì mà gả cho hắn là may mắn lớn nhất, kết quả thân thể lại thật thành thật, căn bản không cho chạm vào.

    "Em tự mình chườm." Cô đoạt lấy túi đá của hắn cười theo, "Sao có thể làm phiền Tứ thiếu.."

    Mộ Nhung Trưng ánh mắt trầm xuống, như muốn tức giận.

    Ai, được rồi, cô đều quên mất, người này chỉ có thể nịnh, không thể chống đối, liền cười cười: "Vậy cảm ơn Tứ thiếu." lại nói tiếp: "Em bị thương không nặng, trên mặt trên người mẹ toàn vết thương, không bằng, Ngài lại đi đem tới ít thuốc trị thương, em cần giúp mẹ xoa thuốc."

    Mộ Nhung Trưng liếc mắt nhìn trên người mẹ vợ toàn vết roi da, tiếp tục cẩn thận chườm mặt cho cô, mặt khác phân phó một tiếng: "Phó quan Trương, đi mua ít thuốc trị thương."

    "Báo cáo, Tứ thiếu, thuốc trị thương đã tiện thể mua về rồi."

    Phó quan Trương tuyệt đối là một cấp dưới tận tụy.

    Nghe vậy, Mộ Nhung Trưng đột nhiên đem túi đá trên tay đưa cho Úy Ương, "Vậy em đỡ mẹ về phòng tự xoa thuốc cho tốt, vốn đã tướng mạo khó nhìn, hiện tại sắp biến thành cái đầu heo rồi.."

    Cô, khó nhìn?

    Cút.

    Nếu ta không phải dung mạo như hoa, anh sẽ ép cưới cô?

    Úy Ương không khỏi trừng đôi mắt hạnh.

    "Thế nào, không phục? Em quay về soi lại, nhìn khác gì cái đầu heo!"

    "Đúng đúng đúng, Ngài nói em là đầu heo, vậy chính là đầu heo, Mộ Tứ thiếu ánh mắt tinh tường, sao có thể sai, quay về em nhất định chườm cẩn thận. Mẹ, chúng ta về phòng xoa thuốc, nhất định phải đem cái mặt heo này xoa thành mặt sơn nữ mới được, nếu không nhỡ đâu Tứ thiếu coi thường, vậy con có mà khóc chết.."

    Cô cười tủm tỉm không tranh luận, giả ngoan hiền, đi tới chỗ phó quan Trương lấy thuốc, đỡ mẹ về phòng.

    "Khóc chết? Ta như thế nào cảm thấy em sẽ vui vẻ chết được?"

    "Tứ thiếu, lời của Ngài, từ đầu đến cuối đó là mỹ đức, em sẽ tự mình làm, chấp hành đến cùng."

    Đầy miệng đều là lời hay.

    Hắn khẳng định, đây là nói dối.

    Thực không tồi.

    Dám cùng hắn chơi tâm kế, có can đảm.

    Hắn tự nhiên nghĩ: Sau này cùng cô đấu võ mồm, đấu trí, cuộc sống nhất định rất thú vị, bất giác khóe môi cong lên.
     
    Thanh ngu and Nicola Angela like this.
  8. Chương 37: Thủ tiêu chế độ cũ, phát triển nữ quyền..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A Ương, con hôm nay nói chuyện như thế nào kỳ kỳ quái quái?"

    Vào phòng, Trình Ân nhìn con gái, trên mặt toàn là buồn bực.

    Úy Ương đỡ mẹ ngồi xuống, vẻ mặt vô tội, "Con như thế nào kỳ quái?"

    Cô sau khi trọng sinh, tự nhiên không giống trước, tính tình thay đổi cô không muốn che dấu, loại thay đổi này người khác sẽ từ từ thích ứng.

    Trình Ân ngưng thần nghĩ lại.

    Lúc trước đứa trẻ này ôn nhu, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, có chút yếu đuối dễ bị bắt nạt, không thích nói, cực kỳ ẩn nhẫn, đây là điều bà cực kỳ lo lắng.

    Hiện tại đứa trẻ này như cũ ôn nhu, ngoan ngoãn, nhưng là, ánh mắt trở nên mạnh mẽ, dám phản kháng, giỏi nói chuyện, vẻ mặt cười ngọt ngào, phát ra một cỗ ánh quang thần bí, khiến nó phá lệ không giống người thường..

    Rõ ràng là cùng một người, nhưng khiến người ta cảm giác lại hoàn toàn không giống.

    "Con trước kia rất ghét Tứ thiếu, nhưng hiện tại, lại là gương mặt tươi cười đón chào, lời còn nói dễ nghe như thế. Đây có chút không phù hợp với bản tính của con."

    Bà cho rằng, Úy Ương sẽ khóc lóc thút thít, cùng Mộ Nhung Trưng nháo đến không thể giải quyết, cho nên, lúc bà nghe nói con gái tối qua tư thông chạy không thành, trong lòng vừa đau khổ vừa tuyệt vọng, kết quả, tình huống lại là ngoài ý muốn như thế.

    "Mẹ, đó là vì trước kia chưa hiểu chuyện. Về sau con sẽ không cùng hắn gây chuyện nữa.. Ân, con sẽ coi hắn như đứa trẻ con mà dỗ dành. Chỉ cần hắn vui vẻ, chúng ta mới có ngày tháng tốt lành."

    Hắc hắc, đem đàn ông như trẻ con mà dỗ, cũng không biết người nọ nghe được sẽ có cảm tưởng gì?

    Trình Ân tự nhiên cũng ngây ngẩn cả người: Đứa nhỏ này là trải qua chuyện gì, đột nhiên thông suốt rồi?

    "Mẹ, Người ngồi xuống, chúng ta tạm thời mặc kệ hắn, trước xoa thuốc đi.."

    Úy Ương bắt đầu giúp mẹ xử lý vết thương.

    "Được"

    Trình Ân cởi áo, trên cơ thể gầy gò, vết sẹo vô số, lại thêm vết thương mới, ở trong một gia đình như thế, bà là nhận mọi cực khổ.

    Úy Ương đánh mắt trong lòng thay mẹ ủy khuất.

    Này tất cả là chế độ quốc gia hại.

    A quốc là một nước có tư tưởng cổ hủ rất nặng, nam giới chủ thiên hạ, nữ giới chủ gia đình.

    Tuy rằng trải qua trăm năm cách tân chính trị, hiện tại địa vị nữ giới cũng dần dần nâng cao rồi, nhưng là loại tư tưởng nam nữ bình đẳng này, ở nước ngoài đã lưu hành, mà trong A quốc, phụ nữ cũng có thể làm chính trị gia, cũng có thể ra ngoài làm việc, nhưng từ căn bản mà nói, địa vị phụ nữ vẫn là hèn mọn.

    Mặc kệ là ở Nam Giang, hay là Bắc Giang, hay là địa khu Đông Nguyên, con đường lớn nhất của phụ nữ, vẫn là gả cho một nam nhân ưu tú, coi chồng là trời, mới là con đường đúng đắn nhất.

    Đương nhiên, mấy năm nay, cũng xuất hiện một số kỳ nữ, qua sự đấu tranh của các nàng, người phụ nữ có được một chút cơ hội ra ngoài làm việc.

    Chính là, theo sự ngã xuống của một số kỳ nữ này, như hiện nay, không người nào còn vì sự sinh tồn của phụ nữ mà phát động đấu tranh, tuy rằng con gái cũng có thể đi học, nhưng người có thể trở lên nổi bật, lông phượng sừng lân, càng nhiều nữ tử tư tưởng như cũ hơn.

    Mẹ của Úy Ương Trình Ân là một người phụ nữ bảo thủ, càng là có tiếng con dâu hiếu thuận, ở trước mặt bà luôn là nhẫn nhục chịu đựng------- Tại đây, loại thế đạo này, nữ nhân quá nửa sống quá bèo bọt, chấp nhận tự mình chịu tội.

    Úy Ương bỗng nhiên nghĩ, nếu tương lai có cơ hội, cô nhất định thủ tiêu chế độ cũ, phát huy mạnh nữ quyền..

    Đương nhiên, đó đương là chuyện tương lai rất xa.

    Giờ phút này, vết thương đã xử lý tương đối rồi, Úy Ương nhìn mẹ cẩn thận mặc quần áo, nhịn không được, cuối cùng hỏi ra câu trong lòng luôn nghi vấn:

    "Mẹ, hôm đó Mộ Nhung Trưng tới cầu hôn cùng mẹ nói chuyện gì? Hắn cưới ta có phải hay không có nguyên nhân khác?"
     
    Thanh ngu and Nicola Angela like this.
  9. Chương 38: Năm trước chuyện cũ, hắn tới cùng cô xem mắt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trình Ân nhìn con gái trở nên có chút không giống người thường, lấy túi đá lại, giúp con chườm mặt, nói: "Lời này nói ra có chút dài, đến, để mẹ giúp con chườm mặt một chút.. Trước tiêu sưng.."

    Mặt nhỏ tinh tế hiện rõ vết bàn tay chằng chịt, nhìn qua đích xác có điểm ghê người, nghĩ đến một trong số đó là tự mình đánh một bạt tai, Trình Ân trong lòng rất áy náy:

    "A Ương, xin lỗi a, mẹ không hỏi rõ ràng liền đánh con, vừa nãy thực là tức hồ đồ rồi, là sợ con với Tứ thiếu nháo loạn, thực bị trả về, vậy cả đời này của con thật sự xong đời rồi. Mẹ cái gì cũng không sợ, chỉ sợ không bảo vệ được con. Con ngàn vạn đừng giận mẹ a!"

    Úy Ương lắc lắc đầu, nếu như tính khí đời trước, cô có thể giận, nhưng cô hiện tại nhìn qua nhân gian ngàn dạng, đối với kiểu sắp xếp này của mẹ, chỉ có nghi hoặc, mà không có oán hận.

    "Mẹ, con không giận Người."

    "Thật?"

    "Thật."

    Trình Ân trên nét mặt gầy gò khô quắt, rốt cuộc cũng hiện lên một nét ánh sáng ngời tươi cười, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.."

    "Hiện tại, Người nói con nghe xem, hắn rốt cuộc nói cái gì với Người?"

    Cô tò mò muốn chết.

    "Mẹ đồng ý với Mộ Nhung Trưng đem con gả cho hắn, tất nhiên là có nguyên nhân, này hết thảy điểm xuất phát, đều là muốn tốt cho con."

    Lời này nói thật sự quá tổng quan rồi.

    "Rốt cuộc là nguyên nhân gì?"

    Đây là vấn đề nghi hoặc từ kiếp trước đến giờ.

    "Con còn nhớ năm ngoái có một thiếu gia mắc bệnh nhà Diêu Ký không?"

    Trình Ân một bên nhẹ nhàng nhắc nhở, một bên cẩn thận giúp con chườm mặt.

    Vì thế, một thiếu niên nho nhỏ gầy gò, lập tức liền xâm nhập vào ký ức phủ đầy bụi của Úy Ương-------- Tuy rằng đối với cô 30 tuổi mà nói, đó là ký ức rất xa xôi, nhưng là, có thể là vì cô hiện tại đang trong cơ thể này, cho nên, ký ức kia, cũng không mơ hồ, ngược lại, rất rõ ràng.

    Thiếu niên đó so với cô nhỏ hơn một tuổi, từ nhỏ cơ thể yếu ớt bệnh tật, lại là con trai châu báu duy nhất nhà Diêu Ký, tên gọi: Diêu Giang Nam.

    Năm ngoái, đại bá phụ cùng ông chủ Diêu Ký kết bạn, bọn họ đến nhà chơi, thiếu niên kia cũng tới, tướng mạo nhưng thật mi thanh mắt tú, nhưng chính vì sinh bệnh, sắc mặt không dễ nhìn, thân thể đều không có mấy lạng thịt, nói chuyện có khí vô lực, nhưng rất thông minh, tính nhẩm đặc biệt lợi hại, trí nhớ siêu cấp mạnh, nếu như không sinh bệnh, nhất định là một hạt giống làm buôn bán tốt.

    "Nhớ." Cô gật đầu: "Giang Nam rất biết nói chuyện, lưu lại ấn tượng rất sâu với con."

    Trình Ân cười khổ, sâu kín thở dài: "Năm ngoái lần đó tới nhà chơi, thật ra là tới xem mặt với con. Diêu gia nhìn trúng con, muốn con gả cho Giang Nam."

    Úy Ương bất giác ngạc nhiên: "Lại có việc này?"

    "Đúng." Trình Ân gật đầu, "Đứa trẻ kia là sinh vào năm âm tháng âm ngày âm, âm khí quá nặng, cơ thể lạnh băng, hàng năm nhiễm bệnh, nhà bọn họ tìm đệ nhất giang hồ thần xem tướng xem một quẻ, nói là lớn lên cưới một người vợ sinh vào năm dương tháng dương ngày dương, là có thể chữa khỏi bệnh."

    "Mà con vừa hay là sinh vào năm dương tháng dương ngày dương, đúng không?"

    Sinh thần bát tự, cô nhớ rất rõ ràng, nguyên nhân là trước kia, mẹ từng lấy bát tự của cô với bát tự của Mộ Nhung Trưng xem, hợp hôn, hợp ra kết quả là: Lương duyên trời cho.

    Cô vốn tưởng rằng mẹ vì mê tín mới ép cô gả đi, kết quả không phải. Kiếp trước, cô quả nhiên tuổi nhỏ, quá ngu ngốc, mẹ dùng một cái lý do qua loa như thế, cô thế nhưng tin.

    "Thế Người vì sao không đem con gả cho Diêu gia, lại muốn ép con theo Mộ Nhung Trưng?"

    Chỗ này tất có duyên cớ.
     
    Thanh ngu and Nicola Angela like this.
  10. Chương 39: Hắn từng đáp ứng, sẽ cùng con làm giấy chứng nhận kết hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Kỳ thật, bà con, còn có đại bá, đại bá mẫu, đều muốn đem con gả cho Diêu gia, mẹ không đồng ý, nói con còn quá nhỏ, cách một năm nói sau, chuyện này lúc này mới từ bỏ."

    Trình Ân một bên trả lời, một bên than nhẹ: "Lúc đó, ta vì đem chuyện này áp xuống, có một thời gian ăn không ngon ngủ không yên. Cùng với nhà Diêu gia thương lượng rất nhiều lần, bọn họ mới tạm thôi cái ý niệm này."

    "Nga, chuyện này, sao không có ai nói với con?"

    Chuyện lớn như thế, cô cư nhiên một chút cũng không biết.

    "Đó là ý của Diêu gia, không thể để con biết, một là sợ con không chịu mà chạy trốn, nữ tử bát tự thuần dương rất khó tìm; Hai, thầy tướng nói, cần con cam tâm tình nguyện gả cho Diêu gia, trước lấy thân phận con gái nuôi tới, chờ các con có tình cảm sẽ kết hôn. Còn nói, việc này một chút cũng không thể miễn cưỡng, nếu không sẽ khắc chết Giang Nam."

    Ha, cư nhiên mê tín thành như thế, cũng thật là độc nhất vô nhị.

    "Sau đó thì sao?"

    Cô hiếm lạ cực kỳ.

    "Sau đó năm nay bọn họ lại tới cầu hôn. Ta nghe ngóng qua, Trung Tây y toàn thành đều nói hắn sống không nổi hai mươi, cho nên ta liều mạng ngăn cản, chỉ mong con có thể đường đường chính chính gả cho một nhà tốt. Vào lúc này, Mộ Tứ thiếu tới, nói hắn muốn cưới con."

    "Cho nên, Người vì không muốn đem con gả cho Diêu gia, liền đem con cho hắn?"

    "Đúng.."

    Trình Ân gật đầu nhẹ than, xoa xoa đầu con gái tóc đen mềm như sợi tơ, nói: "Mẹ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đồng ý đề nghị của Tứ thiếu: Hắn ra mặt cưới con.

    " Tứ thiếu biết con thích Hãn Sanh, cũng biết bà con không có khả năng đồng ý con với Hãn Sanh, Liễu gia hoàn cảnh quá bình thường, Diêu gia ở thành phố Ôn lại cực kỳ có địa vị, Liễu gia đấu không lại Diêu gia, cuối cùng con vẫn phải gả vào Diêu gia.

    "Gả vào Diêu gia, có cái tốt cũng có cái xấu."

    "Tốt ở chỗ, Giang Nam nếu có thể sống, con có thể làm thiếu phu nhân, từ đó bay lên biến thành phượng hoàng"

    "Xấu ở chỗ, nhỡ đâu không qua mấy năm liền chết, nếu như các ngươi có con, dựa vào địa vị nhà họ Diêu, nhất định không cho phép con tái giá, thế thì con chỉ có thể thủ tiết cả đời; Nếu như không có con, bọn họ có khả năng từ từ hại chết con.

    " Ta nghe nói đàn ông sinh năm âm tháng âm ngày âm, nếu là chết sớm không con, không người hậu thế, yêu cầu người con gái sinh năm dương tháng dương ngày dương đi cùng, mới có thể đầu thai làm người, nếu không chỉ có thể vĩnh viễn lưu lại âm phủ.

    "Loại cách nói này rất mê tín, nhưng là Diêu gia gia thế lớn, lại là con trai độc nhất, nhỡ đâu không giữ được, bọn họ đem con chôn cùng, mẹ một mình sức yếu, nhất định không bảo vệ được con!

    " Cho nên, chỉ có thể đem con gả cho nhà có thể áp được nhà họ Diêu, bọn họ mới buông tay.

    "Mà Tứ thiếu là sự lựa chọn duy nhất, hắn tuyệt đối có thể bảo vệ con chu toàn.."

    Hóa ra, cuộc hôn nhân này của cô, lại là trăn trở như thế.

    Nói cách khác, nếu như cô không gả cho Mộ Nhung Trưng, cảnh ngộ nói không chừng sẽ thảm hại hơn.

    Cô còn nhớ, Giang Nam không qua mười bảy tuổi liền chết.

    Như thế ngẫm nghĩ, vẫn may gả cho Mộ Nhung Trưng, mới có cô của sau này có cơ hội lưu học nước ngoài.

    Đang cân nhắc, bên tai Úy Ương lại lần nữa chui vào:

    "A Ương, tin tưởng mẹ, Tứ thiếu chính là người đàn ông chỉ định của đời con."

    Trình Ân đem túi đá để lên bàn, nắm lấy ta cô, nói vô cùng nghiêm túc:

    "Cho nên, con đừng trách Tứ thiếu hiện tại không thể cho con danh phận, hắn đồng ý với ta, chỉ cần thời cơ tới, hắn liền cùng với con đi đăng ký kết hôn, cho con đường đường chính chính làm thiếu phu nhân."

    Thật sao?

    Hắn, cư nhiên từng hứa hẹn như vậy với mẹ?
     
    Thanh ngu and Nicola Angela like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...