Chương 20: Tam Úy tiểu thư có một một loại ma lực Bấm để xem Rất nhanh, Úy Lan bị dẫn tới. Là mẹ Dương người giúp việc mật báo. "Phó quan Trương, phó quan Trương, việc này không liên quan gì tới tôi, tôi là bị hắn uy hiếp mới giúp hắn.." Sắc mặt cô ta trắng bệch mà kêu lên. Phó quan Trương liếc mắt nhìn cô bé kinh hoảng thất thố, bĩu môi. Hai vị tiểu thư nhà Úy gia này, Úy Ương băng thanh ngọc thiết, đẹp đến không dính khói lửa nhân gian, lúc cười lên, sáng lạn như cảnh xuân, tựa trăng mùa thu; Úy Lan sao, dung mạo ôn nhã, khí chất bất phàm sắc ngọc, nhìn như tự nhiên hào phóng, nhưng lại tâm cơ thâm trầm, hết lần này đến lần khác âm mưu không thành, hận không thể tự mình dâng lên cho Tứ thiếu. Hắn không hiểu: Rõ ràng là cùng một nhà nuôi dưỡng, như thế nào khác biệt lớn như thế? Từ hôm qua đến hôm nay, vị Nhị tiểu thư Ưng gia này luôn tâm tư lệch lạc, hận không thể hủy hoại việc Tứ thiếu một lòng muốn thành, Tam tiểu thư Ưng gia sao lại có một người chị không biết xấu hổ như thế? Hắn nhìn lên trên lầu, không có động tĩnh lớn gì truyền xuống, trong lòng chợt có điểm lo lắng. Tứ thiếu có khi nào trong lúc tức giận đem Tam tiểu thư bóp chết không? Tứ thiếu Mộ lại có tiếng tính khí nóng nảy a. Trước khi cầm binh, ngài ấy là thiếu gia khiến người trong nhà đau đầu nhất, trời sinh chính là hỉ nộ thất thường. Đến khi dẫn binh, sau khi đánh mấy trận, giết mấy người, dẹp mấy lần loạn binh, Ngài ấy trở nên càng ngày càng không có quy cách, người ngoài ai cũng không thể nhìn thấu tâm tư, đến hắn cũng không thể. Không động tới giới hạn của Ngài ấy, Ngài ấy vẫn được tính là dễ nói chuyện, một khi động tới, tính khí nổi lên, đến là Lão Hoàng đế ngài ấy cũng đập. Phó quan Trương theo Tứ thiếu nhiều năm như thế, chưa từng nhìn thấy Ngài ấy cảm xúc dao động lớn như thế. Dù sao, không có người đàn ông nào có thể nhịn được sự tình như thế. Kết quả, sự tức giận của Tứ thiếu, giống hệt tối qua, không tiếng động gì liền tiêu tan rồi. Ai ya, tiểu cô nương Úy Ương này, rốt cuộc có ma lực gì, cư nhiên có thể thay đổi tâm tình của Tứ thiếu, đúng là thần kỳ! "Cô có bị hắn uy hiếp hay không, không phải chuyện tôi có thể quản. Nên xử lý cô như nào, đó là việc của Tứ thiếu. Chờ đi!" Phó quan Trương lười phí lời với Úy Lan này. Úy Lan gấp a, ai oán mà nhìn Liễu Hãn Sanh, tức giận cực kỳ: "Đều tại cậu, mình bảo cậu đừng tới, cậu lại nhất định bảo mình dẫn tới, giờ thì hay rồi, mình bị cậu hại chết rồi." Liễu Hãn Sanh giãy một chút, giãy dụa không thoát, lại lành lạnh nói: "Cậu yên tâm, Mộ Nhung Trưng hắn muốn chém muốn giết thì cứ hướng mình, mình tuyệt không làm liên lụy cậu. Từ nay về sau, mình còn muốn cùng với họ Úy các cậu có liên quan gì liền chết không tử tế." Ngữ khí kia, giống như muốn triệt để chết tâm, trên mặt đều là thương tâm tuyệt vọng. Úy Lan nghe mà trong lòng hận muốn chết: Úy Ương, mày chính là cái thứ tiện nhân lả lơi ong bướm, một chốc mê hoặc Liễu Hãn Sanh, một chốc mê hoặc Mộ Nhung Trưng, không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ. Không được, đợi sau khi Mộ Nhung Trưng xuống, cô ta nhất định phải cẩn thận xúi giục, tuyệt đối không để bọn họ toàn thân rút lui, dù không thể mất mạng, ít nhất khiến bọn họ chịu thiệt thòi, chịu một chút nỗi đau da thịt, như thế mới trút được nỗi hận trong lòng. "Hãn Sanh, có Úy Ương ở đây, em ấy nhất định không để doanh trưởng Mộ giết cậu, tổn thương cậu đâu" Cô ta thấy phó quan Trương bị gọi lên lầu, đột nhiên nói nhỏ tới: Vừa nãy Em ba nhất định nói những lời khiến cậu tức giận đúng không, mình đoán có thể là em ý sợ doanh trưởng Mộ làm hại cậu, mới cố ý chọc tức cậu. Cậu đừng để trong lòng, sau này tìm cơ hội hỏi cho rõ dàng." Liễu Hãn Sanh vừa nghe: Lời này, hình như có lý. Trái tim tuyệt vọng đột nhiên lại nhóm lên một chút hy vọng.
Chương 21: Châm lửa thổi gió, cô ta muốn bóp chết cô Bấm để xem Úy Ương bị hôn đến mơ mơ hồ hồ, chân mềm nhũn, trái tim điên cuồng đập bụp bụp, cảm giác này, trước đây chưa từng có. Hôn môi vốn là một chuyện rất ghê tởm, hiện tại, sao lại trở nên không giống lắm! Cô vào nhà vệ sinh rửa tay, chỉnh lại đầu tóc, trong gương, má hồng lộ ra, môi đẹp như hoa, tóc có chút loạn, ngực phập phồng không ngừng, thiếu nữ 16 tuổi hơi thở có chút bất ổn này là ai nha? Bàn tay trắng nõn sờ lên má hồng, cô nhìn chính mình mà xa lạ, có chút hoang mang. Lấy tâm tình của 30 tuổi, xem kỹ chính mình 16 tuổi, cảm giác quá phức tạp. Úy Ương tuổi này, lớn lên xinh đẹp, giống như trong sách cổ miêu tả: "Tay như mầm non, làn da nõn nà, cổ trắng như gạo nếp, răng đều như hạt bầu, trán ngọc mày ngài, nụ cười tinh xảo, đôi mắt mỹ lệ." Chính vì lớn lên quá xinh đẹp, cho nên, mới bị Mộ Nhung Trưng nhìn trúng sao? Cô không biết. Cô chỉ biết một điều, cuộc đời này, cô tuyệt đối không thể lại giẫm lên vết xe đổ. Trong nhà vệ sinh, cô ổn định lại tâm tình, sau đó liền tới phòng thay đồ tìm khăn lụa, lúc nãy, lúc đang thay quần áo phát hiện có khăn lụa, có thể che đi điều xấu hổ trên cổ cô. Quả nhiên tìm thấy rồi, lúc xuất phát, cô nhìn thấy Mộ Nhung Trưng đang gọi điện thoại, biểu tình lạnh lùng mà không hề kiên nhẫn cùng người nói chuyện, ngữ khí càng mang theo cảnh cáo: "Chuyện của ta, không tới phiên ngươi tới quản. Nghe cho rõ đây: Ngươi dám đi nói với lão già, con mẹ nó ta sẽ tuyệt giao với ngươi, chẳng lẽ ta đang làm cái gì, trong lòng ta không có tính toán.. Cút." Ngữ khí hàn khí dày đặc, sát khí quanh mặt, đây mới là trạng thái quen thuộc người kia có mà cô quen thuộc. Không hiểu sao, cô giật mình. Sợ hắn, là một loại bản năng. Sững sờ một bên, Cô không hề nhúc nhích, trong đầu lóe ra duy nhất một ý tưởng: Nhất định phải thoát khỏi khống chế của hắn! Đúng lúc, Mộ Nhung Trưng đã nhận xong điện thoại, biểu tình lạnh băng như sương, khiến người ta không thể tới gần. "Có thể đi rồi sao?" Cô cẩn thận cười theo, làm như không nhìn thấy sự tức giận của hắn. "Ân." Hắn thoáng nhìn cô một cái, biểu tình hòa hoãn, đi ra ngoài. Úy Ương hít một hơi thật sâu đi theo ra ngoài, sau đó trên mặt mang theo nụ cười, cô muốn đối với nhân sinh cười. Cùng nhau xuống lầu, ra đến cửa lớn chính sảnh, Mộ Nhung Trưng chợt thấy Liễu Hãn Sanh cùng Úy Lan bị mấy binh lính giam giữ. "Tứ thiếu, Tên họ Liễu này tự ý xông vào dân trại, Ưng nhị tiểu thư là đồng phạm, Ngài nói muốn xử lý bọn họ thế nào?" Phó quan Trương nhìn thấy Mộ Nhung Trưng tới, biểu tình nặng nề không có tức sùi bọt mép, chỉ là đang trầm tư, liền hỏi một câu. Úy Ương vừa nghe, ngẩng đầu nhìn người bị bắt trước cửa, liền không cười nổi, thiếu chút nữa ngất xỉu. Xong rồi, Liễu Hãn Sanh sao vẫn còn ở đây? Giờ phút này, Mộ Nhung Trưng tinh thần cực kỳ khó chịu, vừa nhìn thấy hắn ta, có thể hay không lại bị chọc giận? "Mộ Nhung Trưng, ta cũng là không có cách nào khác, em Ba không buông được Liễu Hãn Sanh, muốn cùng hắn gặp mặt lần cuối, Liễu Hãn Sanh cũng là không quên được em Ba, cho nên, tôi mới lặng lẽ đem người vào, muốn cho bọn họ một cái kết thúc, như thế, em Ba mới có thể quyết tâm ở cùng anh, giữa bọn họ không có gì, chỉ là nói lời tạm biệt mà thôi.. Anh nếu thật tình với em Ba, để bọn họ triệt để hoàn thành một cái kết, vợ chồng mới có thể lâu dài.. Anh nói có phải hay không?" Úy Lan vừa mở miệng, từng câu từng chữ muốn bóp chết Úy Ương cô: Sao lại thích châm lửa thổi gió thế không biết?" Mộ Nhung Trưng không dễ gì mới nguôi giận, mắt nhìn thấy lửa lại muốn bùng lên rồi, làm sao bây giờ?
Chương 22: Lật mặt quá nhanh, quá khó tin Bấm để xem "Chị họ, chị đang nói hươu nói vượn cái gì thế?" Úy Ương vẻ mặt vô tội, tròng mắt linh hoạt xoay chuyển, linh động giảo hoạt lại sáng ngời, thanh âm thanh thúy mà phản kích lại: "Rõ ràng em nói là không gặp, không bao giờ gặp nữa, chị lại hay, sau lưng em, liền lén lút đem người vào biệt thự? Ai nha, chị rốt cuộc muốn làm cái gì thế? Em coi chị là người chị tốt nhất, chị lại ở sau lưng cho em một vố? Muốn để Tứ thiếu hiểu lầm em sao? Chị họ, em không có đắc tội gì chị chứ?" Hừ, lúc trước cô yêu kính cô ta, sau này, cái nha đầu âm ngoan độc ác này, cô sẽ không bao giờ nể mặt cô ta nữa. Úy Lan nhất thời trợn tròn mắt, gặp quỷ rồi, nha đầu này mắt nhìn thấy cô ta bị hai binh lính bắt giữ, cũng không giúp cầu tình, cư nhiên lại còn phủi sạch trách nhiệm, con tiểu tiện nhân chết tiệt này, sao lại trở nên vô tình vô nghĩa thế? " " Em Ba, em sao có thể như thế, chị cũng là có ý tốt, hiện tại như biến thành chị không phải người rồi.. Doanh trưởng Mộ, ta thật sự là có lòng tốt, em Ba nhà chúng ta thường thế, một khi gặp phải chút chuyện, liền thích đem trách nhiệm đổ sang người khác. Nhưng là, anh cũng đừng nên trách em ý, em ý cũng là sợ anh tức giận, mặc kệ thế nào, chung quy là tuổi còn hơi nhỏ, lúc ở nhà, em ý chỉ cần làm sai chút chuyện, thẩm thẩm liền đánh em ý. Em ấy cũng là sợ anh sẽ đánh em ý, mới không dám thừa nhận, anh nhất định phải khoan dung a.. " Nói đến nói dối, rất hiển nhiên, Úy Lan là một cao thủ trong đó, hơn nữa còn là cao thủ bóc tách. Úy Ương không vội, cũng không giận, hơn nữa không ngừng khẽ cười, ngược lại thân mật bám lấy Mộ Nhung Trưng, nha đầu thối này không phải thích người đàn ông này sao? Vậy cô liền nỗ lực thân thiết với hắn, ghen chết cô ta, trong miệng ấm áp mềm mại hỏi: " Em chưa từng nói muốn gặp Liễu Hãn Sanh, Tứ thiếu, anh tin em, hay là tin một người ngoài? " Lời này, động tác này, lần nữa hấp dẫn Mộ Nhung Trưng liếc nhìn cô thật sâu: Vật nhỏ này, một đêm này lật mặt cũng quá nhanh đi.. Tối hôm trước, cô với Úy Lan chính là tỷ muội tình thân, hôm nay sao lại biến thành oan gia đối đầu rồi? Đây là tình huống gì? Mộ Nhung Trưng vẻ mặt trầm tư. " Úy Lan hình như là người chị em kính yêu nhất đi! Ngày hôm qua em gả đi vẫn còn muốn sống muốn chết muốn cô ta tới, đi cùng tới đây, hôm nay em nói với ta cô ta là người ngoài? " Quá khó tin rồi. " Ai nha, ngày hôm qua đủ loại ví dụ, từ hôm nay về sau, em với Úy Lan nước sông không phạm nước giếng; Em với Liễu Hãn Sanh, em là em, hắn là hắn, sẽ không có một nửa quan hệ gì. Hiện tại, anh chỉ cần quan tâm trả lời em, rốt cuộc tin chị ta hay là tin em? " Úy Ương một mặt kiều diễm mềm mại, đánh bạo đem lời nói nói đến vô cùng êm tai, âm thầm dày vò tinh thần của hắn. Úy Lan bị cái dáng mê hoặc của cô chọc tức điên, trong lòng ghen tức, miệng thẳng kêu lên:" Em Ba, em đang phát điên cái gì? Em với Liễu Hãn Sanh từ đây đoạn tuyệt quan hệ, đó là điều đương nhiên, đoạn tuyệt quan hệ với chị cái gì? Chúng ta là chị em từ nhỏ chơi với nhau đến lớn, thường ngày không có chuyện gì không nói, không có việc gì không thảo luận, hôm nay em làm cái gì mà nói ra loại lời tàn nhẫn này?" Nói chuyện, uất ức như muốn khóc tới nơi rồi. Lúc trước, nếu là chị ta chịu uất ức, Úy Ương nhất định sẽ dỗ chị ta, bởi vì là chị em tốt mà! Nhưng hôm nay, Úy Ương căn bản không đáp, chỉ lo nhìn chăm chú Mộ Nhung Trưng muốn một đáp án. Giờ khắc này, ánh mắt cô sắc bén cực kỳ, không có như trước kia sợ sệt, cùng với chán ghét, thẳng tắp tựa ánh nắng sớm trong trẻo, sâu sắc chui thẳng vào trong lòng hắn. Hắn nhìn kỹ cô, càng muốn nhìn thấu cô, tò mò loại chuyển biến này trên người cô, từ đâu mà đến?
Chương 23: Nhớ kỹ cho ta, cô ấy là người của ta Bấm để xem Bất quá phần thay đổi này, hắn lại là vô cùng yêu thích. Úy Lan quả thật không phải thứ tốt đẹp gì, cô ấy có thể nhìn rõ, cũng tốt, nếu vẫn như trước kia, tin cái người chị họ bụng dạ khó lường này, bị bán vẫn còn giúp người ta đếm tiền. Tuy rằng lời nha đầu này cũng không đáng tin, nhưng là.. "Ta tin em.' Ba từ này, có lực từ trong miệng Mộ Nhung Trưng nhả ra, giống như đánh vào mặt Úy Lan bạch bạch. Úy Ương ngây người," Thật sự? " " Là em nói, giữa vợ chồng cần có sự tin tưởng lẫn nhau, không phải sao? " Ách, lời này, là cô từng nói, nhưng là cái tên gia hỏa này, như thế nào liền dễ dàng nói như vậy?" Trên mặt tức khắc lộ ra vui mừng. Úy Lan nghe mà trong lòng ghen a, hận a, tức a! Úy Ương cái đứa đáng chết này, rốt cuộc dùng thủ đoạn mê hoặc gì, cư nhiên có thể đem người mê hoặc đến không phân biệt được xanh đỏ trắng đen? Mộ Nhung Trưng chuyển hướng, tràn đầy nhân sắc mà nhìn chằm chằm sắc mặt bị tức giận mà xanh mét của Liễu Hãn Sanh, bảo phó quan Trương: "Phó quan Trương, hôm nay là ngày đại hỷ của bản thiếu gia, ta không muốn làm khó dễ người khác, ngươi đem người này thả đi.." Lời vừa nói ra, Úy Lan nhất thời tức điên. A a a.. Cô ta muốn điên rồi.. Cư nhiên cứ như thế đem người thả? Hai người này là tư thông, tư thông a.. Làm một người đàn ông, cư nhiên sẽ không tức giận? Cô ta tức đến thảm hại, sắc mặt đã nén đến mức trắng bệch, cả người phát run. Sự tình phát triển sao lại hoàn toàn không theo dự tính của cô ta? Này quá không có thiên lý a! Phó quan Trương cũng sửng sốt, bất quá vội vàng lên tiếng: "Rõ." "Vật nhỏ, nhớ cho rõ, về sau nếu còn để ta nhìn thấy em với hắn dây dưa không rõ, ta sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu." Mộ Nhung Trưng duỗi tay, ở trên trán Úy Ương hung hăng ấn một cái. Mặc kệ đầu cô bị hỏng hay gì, hôm nay, hắn không muốn nháo mất vui. "Được được được, em với hắn, nhất định cả đời không qua lại với nhau." Úy Ương chỉ tay lên trời thề, trên mặt toàn là sự chân thành xưa nay chưa từng có. Đây cũng tuyệt đối là lời thật lòng của cô. Chính là, Liễu Hãn Sanh nghe xong lời này, trong lòng buồn bực, suýt nữa nôn ra một ngụm máu. Này này này, này có còn là người mà hắn thích sao? Như thế nào hoàn toàn thay đổi rồi? Đây rốt cuộc là lời nói thật lòng hay là lời nói ngược lại để bảo vệ mình? Hắn không phân biệt rõ được nữa rồi. Hơn nữa cảm thấy, đây hẳn là cái hàng giả.. "Nói ra lại thật trôi chảy, nhưng chỉ mong em nói ra được, làm được." Mộ Nhung Trưng ôm cô một cái thật chặt, khiêu khích Liễu Hãn Sanh sắc mặt trắng bệch: "Họ Liễu kia, ngươi cũng nhớ kỹ cho ta, cô ấy là của ta, từ nay về sau, cách xa cô ấy ra.." Trong hành lang, một người là tướng quân dáng người to lớn, một người là học sinh còn chưa thoát khí chất trẻ con; Một ánh mắt cao cao tại thượng, một ánh mắt quật cường thống hận. Ánh mắt hai người trong không trung đại chiến. "Mộ Nhung Trưng, ngươi đừng tưởng rằng ngươi đoạt cô ấy đi từ trên tay ta là một việc diễu võ dương oai cỡ nào, một nữ nhân đứng núi này trông núi nọ, ta cũng không hiếm lạ. Nhưng là, ngươi sỉ nhục ta, ta sẽ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng, một ngày nào đó, ta muốn ngươi trả lại gấp trăm gấp vạn lần.." Đối mặt Mộ Nhung Trưng, Liễu Hãn Sanh cư nhiên dám ghi nợ với hắn. Được thôi, hắn vốn chính là một người tâm tư cao ngất trời. Đáng tiếc, hắn như nào nghĩ cùng Mộ Nhung Trưng so bì cao thấp, cũng chẳng có tác dụng gì, loại chuyện xuất thân này, thật lòng không có cách nào so sánh. Mộ Nhung Trưng hơi nhếch mày kiếm, nhàn nhạt nói: "Ngươi sai rồi, không phải ta cướp cô ấy từ trên tay ngươi. Mà cô ấy vốn chưa từng thuộc về ngươi. Ta với cô ấy, là vận mệnh tác hợp, ngươi chủ định không có tư cách kia." Sự khéo mồm khéo miệng kia, thật đúng là không phải Liễu Hãn Sanh có thể đối phó được. Hắn hướng Úy Ương thất vọng cực độ liếc một cái, đè nén một bụng đầy bi hận cùng uất hận, bước nhanh chạy ra ngoài. Vì thế, Úy Ương âm thầm thở vào nhẹ nhõm. Hắc hắc, tốt quá rồi, cuộc đời bi kịch của Liễu Hãn Sanh cũng coi như thay đổi rồi, Cô với hắn, như vậy không ai nợ ai.
Chương 24: Phu xướng phụ tùy, ức hiếp chị họ Bấm để xem "Được rồi, vật nhỏ, đi thôi, cùng em về nhà mẹ đẻ." Mộ Nhung Trưng buông Úy Ương ra, đi tới phía xe, giúp cô mở cửa, một dáng phong độ thân sĩ, tư thái ưu nhã như thế, biểu tình lộ ra nhẹ nhàng hiếm thấy. Tâm tình hắn giãn ra như vậy, cùng với trước kia cả ngày xụ mặt, cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng. Cũng không biết có phải hay không bởi vì kiếp trước hắn liều mạng cứu cô, hiện tại nhìn thấy người này, trừ bỏ sợ chọc giận hắn ra, hình như đối với hắn không mâu thuẫn như trước. Tuy rằng đối với sự đụng chạm của hắn, như cũ không thích, vẫn phản cảm, nhưng, có những việc, hình như dần dần thay đổi. Một trận gió nhàn nhạt ấm áp tới, Úy Ương thu hồi suy nghĩ nhấc váy đi lên trước, khom lưng bước vào sau xe. Hắn vòng sang một bên, cũng ngồi xuống. Phó quan Trương đem lễ vật xách theo, để vào cốp xe, chuyển vào ngồi ghế phụ. Xe đang muốn khởi động. Úy Lan bị lạnh nhạt bỏ bên cạnh, thấy không ai để ý cô ta, nóng nảy, vội vàng chạy tới trước, còn đặc biệt quay tới bên Mộ Nhung Trưng, vẻ mặt đáng thương hề hề hỏi: "Doanh trưởng Mộ, Vậy ta.. Ta làm sao đây a?" Mộ Nhung Trưng vẻ mặt lãnh đạm, "Cô nhìn trên xe còn chỗ không?" Đích thực là hết chỗ rồi, nhưng là ghế sau muốn chật một chút.. "Không được." Úy Ương tủm tỉm cười một miệng từ chối, "Chị họ, chúng ta nơi này đã không ngồi được nữa rồi. Chị chân dài, ở đây cách nhà không xa, đi một chút liền đến, còn có thể rèn luyện thân thể." "Phanh.." Úy Lan tức đến đụng vào cửa xe, nụ cười biến thành nghiến răng nghiến lợi kêu lên: "Úy Ương, em hôm nay làm sao thế, chỗ nào cũng nhắm vào ta? Chị có lòng tốt tới cùng em, bắt nạt chị như thế thú vị sao?" Ngay sau đó lại giả bộ một bộ dáng nhu nhược đáng thương. Úy Ương cười ngọt ngào, tặng ba chữ: "Ta thấy vui." Đúng, cô chính là bắt nạt cô ta, ai bảo cô ta kiếp trước hại cô thê thảm như thế---------- Cái thai đầu tiên sinh non, cũng là cô ta ban tặng, kết quả cô còn nói với người nào đó: Là cô không muốn đứa trẻ đó. "Doanh trưởng Mộ, cô gái nhỏ này vì chuyện vừa nãy vẫn còn giận dỗi ta.. Ngài xem có thể chật một chút cho ta lên không?" Mộ Nhung Trưng không phản ứng, chỉ nhìn đồng hồ, "Phó quan Trương, không nghe thấy Tứ thiếu phu nhân nói gì sao? Còn không lái xe.." "Rõ" "Đợi một chút.." Úy Ương bỗng nhiên hô dừng xe. Úy Lan đang thất vọng ánh mắt sáng ngời, cho rằng cô lương tâm trỗi dậy rồi. Kết quả chỉ nghe thấy cô nói với phó quan Trương: "Ta không thích trong nhà lưu giữ người không có liên quan. Phó quan Trương, phiền anh truyền lệnh xuống, đợi chúng ta đi rồi, đem nhà xem cẩn thận." Ân, cô đây là muốn cho binh lính đem cái người Úy Lan từng giây từng phút nảy sinh ý nghĩ bậy bạ đuổi ra ngoài. Phó quan Trương ngẩn người, quay đầu nhìn Tứ thiếu. "Làm theo." "Rõ." Phó quan Trương ẩn ẩn cười đáp ứng. Hắc hắc hắc. Úy Ương trong lòng vui vẻ, xông tới bên cạnh người đàn ông ngắm: Sự dung túng của hắn, không hiểu sao khiến tâm tình cô tốt đến mức hồ đồ. Xe chạy nhanh như bay. "Úy Ương, em.. Em như thế nào có thể đối xử với chị như thế?" Úy Lan ở bên ngoài đuổi theo, vừa hận vừa kêu, còn bị ngã một cái, chật vật cực kỳ. Úy Ương thấy toàn bộ, cười đến khóe môi giơ lên thật cao: Hừ, kiếp trước luôn bị cô ta bắt nạt, bị cô ta chọc tức đến sinh non, cộng thêm chứng trầm cảm, kiếp này, cô ta không đến trêu chọc cô thì thôi, một khi trêu chọc, tôi tất trả lại cô gấp bội. Đang nghĩ ngợi, cái mặt nhỏ bị kéo về, cô nhìn ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông. "Bắt nạt chị ta, em hình như rất vui vẻ." Cô một mặt vô tội, "Biết em bắt nạt chị ta, anh còn giúp em?" "Xin hỏi, ai là vợ ta?" "Em." Cô dứt khoát trả lời, khiến người nào đó rất hài lòng. "Thế còn hỏi ta vấn đề này? Quả nhiên là một nha đầu ngốc.." "..." Cô ngốc chỗ nào chứ? "Chỉ anh thông minh được chưa." "Ây, còn dám nổi giận với ta? Phó quan Trương, quay đầu xe, đi đem người đón về." "Không muốn không muốn không muốn, em là nha đầu ngốc, em chính là nha đầu ngốc." Cô vội vàng nịnh bợ. Phó quan Trương khì khì cười: Vị Tam tiểu thư Ưng gia này, sao mà trở nên càng ngày càng thú vị thế này. Mộ Nhung Trưng cong cong khóe môi. Một đầu khác, Úy Lan từ trên đất bò dậy, muốn khóc, vì cái gì cô đường đường là Nhị tiểu thư Úy gia, bị bắt nạt thành như vậy?
Chương 25: Dòng dõi Úy gia, mẹ con chịu hết ức hiếp Bấm để xem Nhà của Úy Ương, nằm tại số 109 đường lớn Đông, đó là khu ở của người giàu thành phố Ôn, cũng được gọi là: Phố Hàn Lâm Nghe nói nơi này sinh ra nhiều quan văn nhất phẩm. Tổ tiên Úy gia, cũng có thể tính là gia đình dòng dõi thư hương, trong nhà có một khu khuôn viên lớn lưu truyền tọa lạc tại đây. Tổ mẫu lão thái thái Úy gia là đại tiểu thư của võ tướng thất thế, thời trẻ, vì gia thế sa sút, gả cho Úy lão tiên sinh. Tổ tiên vị Úy lão tiên sinh này từng có nhiều thế hệ là đế sư, bất quá sau này quốc gia dần dần cải cách, gia đạo ngày càng sa sút, đến thế hệ này, chỉ có thể chuyển về nguyên quán, ở nội bộ chính phủ thành phố Ôn làm bộ trưởng bộ văn hóa, bất quá hai năm trước đã qua đời. Úy lão tiên sinh tổng cộng sinh hai nam một nữ. Anh trưởng tên Úy Văn, hiện đang làm cục trưởng tài chính thuế thành phố Ôn, đó cũng coi như là một cái công việc béo bở. Con thứ tên Úy Võ, từng làm lính, đảm nhiệm vệ trưởng đội thị vệ đặc chủng hoàng gia, sau này sau một hồi đảo chính vì tổ quốc mà hy sinh. Con gái thứ ba tên Úy Họa, gả cho một phú thương có tiền. Ở cái nhà này, Úy Văn sinh được một trai một gái, cong trai tên Úy Hổ, hiện tại làm phó đội trưởng đội thị cảnh, cong gái Úy Lan là hoa khôi, tiểu thư khuê các, cầm kỳ thi họa đều biết, là sự kiêu ngạo của Úy Văn. Nghe nói, Úy Lan lúc nhỏ từng đi cầu thẻ, đó là thẻ cực tốt, trên thẻ nói, cô ta là mệnh phượng hoàng, tương lai tất đại phú đại quý. Cho nên mấy năm gần đây, Úy Văn đập một số tiền lớn trên người cô ta, trông ngóng đứa con gái này về sau bay lên thành phượng hoàng, gả cho con rể rùa vàng chọn ra một trong ngàn dặm, vì Úy gia bọn họ đoạt lại một phần vinh quang trở lại. Còn Úy Võ, chính là sinh ra một người con gái là Úy Ương, đáng tiếc a, lúc con gái 4 tuổi hắn liền hy sinh rồi, lưu lại một đôi cô gia quả nữ, giống như cỏ dại, ở Úy gia đại viện kia chỉ là tiểu viện không dám ngẩng đầu, khó khăn sống qua ngày.. Mẹ Úy tên Trình Ân, từ lúc chồng qua đời, vẫn luôn ở góa, không có tái giá, có hai nguyên nhân. Một, Úy lão thái thái không cho phép bà mang theo con gái đi cùng khi tái giá. Hai, bà sợ mình gả đi, con gái một mình lưu lại Úy gia, càng thêm bơ vơ không nơi nương tựa, bị người ức hiếp, hổ thẹn với vong hồn chồng cũ. Úy Ương từ lúc hiểu chuyện, liền ở tại Tây viện Úy gia. Cái viện này, vừa nhỏ vừa nát, mùa hè nóng nực, mùa đông lạnh lẽo. Bất quá, Trình Ân ở trong viện trồng rất nhiều hoa cỏ, mùa xuân mỗi năm, trăm hoa khoe sắc; Mỗi khi tới mùa đông, hoa trà tranh sắc, hoa mai ngạo nghễ trong tuyết, viện tuy nhỏ tuy nát, lại lộ ra sức sống bừng bừng. Úy Ương chưa bao giờ chê bai chỗ này, ngược lại cảm thấy nơi này là gia viên đẹp nhất. Cô lớn lên ở đây, tại đây học chữ đọc sách, ở trong hương hoa năm này qua năm khác, trổ mã thành một thiếu nữ ngọc ngà xinh đẹp. Ngày thánh không có cha, bất luận là Úy Ương hay là Trình Ân, đều thật sự quá vất vả. Ở Úy gia, hai người mẹ con bọn họ không hề có địa vị: Thường xuyên chịu sự châm chọc mỉa mai của đại bá, đại mẫu, lão thái thái nếu là tâm tình không tốt, càng sẽ đem mẹ Úy gọi tới sỉ nhục một trận phát tiết, hoàn toàn không coi hai mẹ con họ là người. Úy Ương hồi tưởng lại những ngày khổ cực đó, trong lòng càng nói không nên lời: Trước khi gả đi, chịu đủ sự ức hiếp của gia tộc, cảnh ngộ một đời như thế, thực sự thảm không nỡ nhìn. Hiện giờ, sống lại lần nữa, cô bất luận như thế nào cũng không thể lại để bản thân chịu ức hiếp nữa. Người kính ta một thước, ta kính người một trượng; Người hủy ta một tấc, ta đoạt người ba đấu. Đây coi như tín điều nhân sinh hoàn toàn mới của cô. Ngồi trong xe, cô nhìn ra ngoài cửa, nụ cười trên mặt sáng ngời. Cô tin rằng, tương lai, nhất định sẽ trở nên lộng lẫy chói mắt.
Chương 26: Mẫu thân bị ức hiếp, Úy Ương quyết phản kháng Bấm để xem Từ biệt thự Mộ đến Úy gia, ngồi xe hai mươi phút liền tới. Vừa đến tòa Úy viên lịch sử lâu đời này, Úy Ương liền vội vàng xuống xe, gấp đến không chờ được vọt vào trong, thậm chí không ngoảnh lại nhìn người đàn ông bên cạnh. Mộ Nhung Trưng nhìn cô chạy như bay, cũng không gọi cô lại, chỉ phân phó phó quan Trương đem lễ vật chuẩn bị mang theo, từng bước theo vào. Quân phục trưởng đội đặc chủng, thắt lưng đem theo súng, tư thái nhàn nhã, ánh mắt Mộ Nhung Trưng nhàn nhạt đuổi theo thân ảnh nhỏ xinh mà thanh tú kia, khóe môi hơi cong. Phó quan Trương đi theo bên cạnh, từng chút nhìn theo: Tâm tình Tứ thiếu như cũ không tệ, không bởi vì Liễu Hãn Sanh mà bị phá vỡ. Lên bậc thang, tại cửa lớn, Úy Ương nhanh chóng đập cửa phanh phanh phanh. Không bao lâu, cửa mở, mẹ Lý giúp việc thấy là cô, kinh ngạc cực kỳ, hỏi: "Tam tiểu thư, cô sao lại trở về rồi? Lẽ nào cô cùng người tình bỏ trốn không thành, bị người ta bỏ mà trở về?" Đôi mày đẹp Úy Ương ngừng một chút, việc tự ý bỏ trốn không thành quả nhiên sớm đã bị truyền đến bên này rồi. "Làm gì có việc đó, Tứ thiếu ở đằng sau đang theo vào kìa.. Mẹ ta đâu.. Ở trong phòng của mình sao?" "Không đâu, vừa bị lão thái thái gọi đi rồi." Gọi đi rồi? Ai nha, không tốt. Úy Ương nghe mà da đầu căng thẳng, gấp gáp chạy vào, vòng qua mấy đường, xuyên qua chín cái hành lang gấp khúc, qua hoa viên nhỏ, như bay đi vào phòng của lão thái thái. Còn chưa vào phòng, từ xa, cô nghe thấy bên trong chuyền ra tiếng kêu thảm thiết, đó đích thực là tiếng kêu của mẹ. Cô lo lắng, xông vào, quả nhiên nhìn thấy roi da trên tay lão thái thái đang hướng người mẹ đánh tới, trong miệng lẩm bẩm, ngữ khí cực kỳ căm ghét: "Sinh cái thứ vô dụng không nói, còn là cái thứ sao chổi." "Nó đây là muốn hại chết cả nhà chúng ta.. " Năm ngoái khai xuân, ta bảo ngươi sớm đem cái thứ sao chổi kia dẫn tới Diêu Ký, ngươi không chịu, một mực nói tuổi còn nhỏ, muốn lưu lại thêm một năm, hiện giờ ngươi coi coi, danh bất chính ngôn không thuận gả cho một cái Mộ Tứ thiếu, đến một cái danh phận cũng không có, lẽ nào ngươi không thấy mất mặt sao? " " Ngươi quản được nha đầu này thế còn tốt, làm tình nhân thì tình nhân, có thể với tới họ Mộ cũng coi như có tiền đồ, ngươi cố tình không quản được, nó muốn cùng tình nhân bỏ trốn.. "Người đàn ông có quân quyền như thế có thể chịu được việc bị đội mũ xanh sao?" "Mẹ con các người có phải hay không muốn đem Úy gia chúng ta bại sạch mới cam tâm a.. " Tức chết ta rồi, thực là muốn ta tức chết mà.. " Tiếng roi da kia, vun vút vun vút, vô cùng nhức tai, chui thẳng vào tai Úy Ương, cô nghe mà một phen hãi hùng khiếp vía. " Dừng tay, không được đánh mẹ ta. " Úy Ương tức sùi bọt mép mà xông lên, đoạt lấy cái roi da trên tay lão thái thái vứt xuống đất, nhìn chiếc áo mỏng manh trên người mẹ, đã bị roi da đánh rách hết rồi, trên mặt không cẩn thận bị đánh một roi, đang rỉ máu. " Mẹ, người bị bà đánh thành thế này rồi, như thế nào không biết đánh trả? " Cô một tay đỡ mẹ đứng lên, rút khăn đến lau máu trên mặt Trình Ân, đau lòng muốn chết. " Úy Ương? Mày còn mặt mũi quay về? " " Tiểu Ương, con sao lại quay về rồi? " Câu trước là Ưng lão thái thái định thần lại tức giận kêu. Câu sau là lúc Trình Ân nhìn thấy cô kinh ngạc hô lên. " Ta như thế nào lại không có mặt mũi quay về?" Úy Ương cười lạnh, mắt lạnh lẽo trừng lão thái bà chết tiệt bất công này, đều là con cháu của Ưng gia, anh họ là bảo bối vàng ngọc ngà trong nhà, chị họ là Bồ Tát trong nhà, chỉ có cô đến một sợi cỏ không bằng. Loại đãi ngộ này, quá không công bằng.
Chương 27: Là từ hôn, Úy Ương bị nhục nhã Bấm để xem "Ngươi hôm qua ở biệt thự Mộ làm cái loại chuyện xấu hổ kia, ngươi vẫn là có lý có phải không?" Úy lão thái thái kết hôn sớm, dưỡng sinh cũng sớm, mấy năm nay sống trong nhung lụa quen rồi, thật khỏe khoắn, mắng người cực kỳ lợi hại, âm thanh vang vọng có thể tung nóc nhà. Úy Ương nhất thời nghèo từ. Kiếp trước, cô ngu xuẩn, cho nên tự ăn quả đắng. Cũng may đời này, cô không có cùng Mộ Nhung Trưng náo loạn, cho nên.. "Ta không có làm chuyện gì có lỗi với lương tâm." Cô dừng một lúc liền lớn tiếng nói lại. Trong phòng này, ngoài ra còn có hai người nữa. Một là đại bá mẫu của Úy Ương tên Đặng Ngọc, đang thưởng thức một màn bà đánh con dâu thứ; Một người khác là người bên cạnh lão thái thái, tên gọi Quế cô cô, cũng đang thờ ơ lạnh nhạt. Đặng Ngọc với Trình Ân không tốt. Từng ấy năm tới nay, Đặng Ngọc luôn muốn đem Trình Ân đuổi ra ngoài-------Như vậy, sản nghiệp nhà họ Úy đều thuộc về bà ta, cái viện phía Tây kia, nếu có thể cho thuê, một năm cũng có thể thu không ít tiền, mặt khác, hôn sự của Úy Ương cũng không tới phiên Trình Ân tới vung tay múa chân, hoàn toàn có thể từ bà ta người bá mẫu cả này tới quyết định. Tất cả là vì người phụ nữ này làm vướng bận, thế cho nên hại bà ta mất trắng phần sính lễ hậu hĩnh của Diêu Ký, việc này bà ta càng nghĩ càng thiệt thòi. Hôm nay, bà ta sớm đã cho người đi biệt thự Mộ nghe ngóng, có được tin tức, nói tối qua tân nương đã chạy ra ngoài. Bà ta quay về liền nói cho lão thái thái, ngóng bà đem Trình Ân đánh chết thì càng tốt. Bà ta nén nghĩ: Nếu như Mộ Nhung Trưng bởi vì chuyện này đến tìm Úy gia gây chuyện, bọn họ làm như thế, cũng coi như trước tiên cho hắn bớt giận, dù gì trước kia là Trình Ân một miệng đồng ý hôn sự này, xảy ra chuyện, làm gia trưởng nên chịu trách nhiệm. Ai ngờ được lúc này, Úy Ương đột nhiên chạy về. Đặng Ngọc đầu tiên là ngẩn người, sau khi cân nhắc một chút đặt chén chà xuống đi tới, nắm lấy tóc của Úy Ương, kéo cái khăn lụa trên cổ cô xuống------------- Loại trời này, quấn khăn lụa, khẳng định có điều mờ ám. "Bà làm cái gì?" Úy Ương cả kinh, bực bội muốn đem khăn lụa cướp về. Đặng Ngọc không đáp ứng, duỗi ta chặt chẽ chế ngụ cổ cô, nhìn một cái, xác định đây là dấu hôn. Theo như lễ tiết hôn nhân của thành phố Ôn, cùng ngày kết hôn, bày yến tiệc, đèn sáng đón dâu; Ngày kết hôn thứ hai quỳ bái cha mẹ chồng, bái tế đường, mới xem như thân phận chính thức; Ngày kết hôn thứ ba, tân nương tử về nhà mẹ đẻ, quỳ bái cha mẹ bên nữ. Ba đạo quy tắc này, thiếu một cũng khiến người ta chê cười. Thông thường mà nói, ngay hôm sau về nhà mẹ đẻ, hơn phân nửa là từ hôn. Giờ phút này, Úy Ương xuất hiện tại Úy gia, chỉ có một loại khả năng. Vừa ra kết luận, bà ta lập tức xùy cười, "Ta liền biết ngay Mộ Nhung Trưng chỉ là tìm cớ, muốn đem nữ nhi Úy gia chúng ta đem ra chơi đùa mà thôi. Nhìn mà xem, đây mới có một buổi tối, liền chơi chán rồi, trực tiếp trả hàng rồi.." Tùy tiện nói ra một câu ghét bỏ nồng đậm. "Thứ muội, ta thật không hiểu nổi, hôm qua em sao lại đồng ý để hắn đem tam nha đầu đi chứ? " Tuy nói là kết thông gia, nhưng em tự mình tính xem, con gái nhà ai gả đi mà không giăng đèn kết hoa, không làm tiệc rượu? "Giống như mua bán người vậy, lặng lẽ đem người kéo đi liền tính là kết hôn? " Đây tính là kết hôn cái gì? "Con trai Diêu Kỳ tuy rằng cơ thể không tốt, nhưng là tam nha đầu nếu có thể gả qua, đó là danh chính ngôn thuận làm đại thiếu phu nhân, em a, đây là chiều hư tam nha đầu.. " Nhìn mà xem a, hiện tại thành tàn hoa bại liễu rồi, cả đời nó cũng coi như bị em hủy hoại triệt để rồi.."
Chương 28: Không cho danh phận, là bởi vì thân phận Bấm để xem Đúng. Đặng Ngọc nói không sai. Mộ Nhung Trưng lén lút ép cưới cô, không đón dâu, không bái đường, trừ mấy bàn tiệc rượu, mời mấy anh em trong doanh trại tới uống chén rượu mừng ra, hắn không có tuyên cáo thiên hạ, càng không cho cô danh phận. Cho nên, cô không phải vợ chính thức, cũng không là vợ lẽ, hắn khiến cô ở một cái địa vị vô cùng xấu hổ. Đời trước, cô hiểu ra, người đàn ông này làm như không quang minh như vậy, chủ yếu là bởi vì: Thân phận của hắn, không cho phép hắn tự tiện kết hôn. Hắn sinh ra ở một gia tộc khổng lồ lãnh thổ quốc gia A. Gia tộc này, là đại tộc quân quyền tôn quý đệ nhất bên trong khu tự trị, tay cầm trọng binh, thế áp hoàng thất, thậm chí có dã tâm nhất thống ba vùng. Bối cảnh như thế, ở Nam Giang, cơ hồ không có người nào cùng hắn tranh thế. Nhưng là, hắn cũng không phải không sợ gì. Có một người, hắn rất kiêng kị, đó là cha hắn--------- lúc hắn vẫn còn là doanh trưởng, trong tay cha hắn nắm 20 vạn trọng binh khu tự trị Nam Giang, càng là một tay khống chế tất cả bến cảng đường tàu, lũng đoạn kinh tế. Hắn lúc đó, căn bản không có năng lực cùng với cha hắn đối đầu. Mà hôn sự của hắn, là tự hắn không thể nắm bắt. Lúc hắn còn chưa có năng lực, cách làm của hắn là: Không khoa trương, không xử lý--------Tuy rằng mấy tháng sau, hắn cho cô danh phận, nhưng lại triệt để đắc tội cha hắn. * * * Lúc này, Trình Ân cũng nhìn thấy dấu hôn trên cổ Úy Ương, sắc mặt trắng bệch, liền qua cho cô một bạt tai, hung hăng giáo huấn: "Hôm qua trước khi qua cửa, ta dặn dò con thế nào? Sau này phải ngoan ngoãn đi theo Tứ thiếu, con sao lại không nghe?" "Mẹ.." Bị đánh, Úy Ương cực kỳ ủy khuất, âm thanh liền im bặt, toàn bộ ủy khuất chịu đựng kiếp trước, một đầu toàn bộ hiện lên. Con là tới cứu mẹ. Mẹ, người sao có thể đánh con? "Con nói, con một mực đắc tội người ta, đối với con có chỗ nào tốt? Mộ Nhung Trưng là người đàn ông ngàn dặm khó tìm, con rốt cuộc nhìn chướng mắt hắn chỗ nào? Là hắn lớn lên sứt đầu mẻ trán, hay là chữ lớn không biết không hợp ý con? Dù cho hắn hiện tại không cho con danh phận, vậy còn tốt hơn người đàn ông khác không thể nuôi nổi con, không thể bảo vệ con.." Trình Ân đầy miệng hận rèn sắt không thành thép. Úy Ương cực kỳ khó chịu. Từ nhỏ, cô với mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Lời của mẹ, cô luôn tôn sùng như thiên mệnh. Chỉ là trong hôn nhân, cô chính là không thể chấp nhận lựa chọn của mẹ. Kiếp trước, sau lúc mẹ bắt cô lên xe đón dâu của Mộ Nhung Trưng, cô liền thống hận, sau lại cùng mẹ ngăn cách, cũng không thổ lộ tâm tình nữa, chưa từng biết rằng, trong mắt mẹ, Mộ Nhung Trưng là tân lang xứng với cô nhất. Nhưng tại sao mẹ lại có cách nghĩ như thế? "Tiểu tiện nhân, ngươi còn mặt mũi trở về? Mặt mũi Úy gia chúng ta đều bị ngươi làm mất hết rồi.." Úy lão thái thái mặt lạnh lùng, đi lên phía trước, dơ tay đánh xuống. Úy Ương phản ứng nhanh nhạy, một cái đem tay bà chế trụ, lạnh giọng quát lại: "Mẹ ta đánh ta, ta nhận, bà dựa vào đâu mà đánh ta?" Một bên dùng lực, liền đem lão thái thái đẩy ngược lại. Úy lão thái thái ngã xuống đất, lúc bò dậy tức đến toàn thân run rẩy, tay chỉ, giận quát: "Tạo phản rồi, ngươi đây là làm phản rồi.. A Quế, đem gia pháp thi hành cho ta.."
Chương 29: Tứ thiếu hộ thê, cực nhiên sinh giận Bấm để xem Quế cô cô xuất thân từ nhà võ, từng luyện qua võ, bởi vì chiến loạn tới thành phố Ôn, cơ duyên trùng hợp lưu lại nhà họ Úy giúp việc, làm bạn bên cạnh Úy lão thái thái. Người này trời sinh có tướng võ lực, được lệnh, một cái tiến lên phía trước bắt lấy Úy Ương, bạch bạch, một bên tát một bên quát: "Dám đẩy lão thái thái, nha đầu thối, mượn gan ai thế hả?" Không thể né tránh, Úy Ương bị đánh mạnh. Cô muốn vùng lên phản kháng, tuy rằng biết bản thân không đánh lại Quế cô cô, nhưng là, cô nhất quyết không khoanh tay chịu chết. Cửa phòng, Mộ Nhung Trưng bị bỏ lại phía sau cuối cùng cũng tìm tới. Một màn này, không sót một tia, toàn bộ rơi vào đáy mắt hắn. Hắn một thân quân trang, vốn một thân sát khí, nhìn thấy người phụ nữ của mình bị đánh, tròng mắt hắn liền bắn ra một bạo quang mãnh liệt. Hắn bước vài bước lên trước, ba ba ba, bước chân nhanh chóng, một phát chế trụ Quế cô cô, hất tay. "Ngươi mẹ nó tìm chết." Mộ Nhung Trưng là một người đàn ông lãnh khốc, không thích cười, quanh năm lạnh như sương băng, mà tiếng của hắn, từ lúc Úy Ương quen biết hắn, liền lộ ra một loại uy lực uy hiếp nhân sinh, một khi hắn tức giận, thanh âm kia bắn ra, đủ khiến tim người ta run sợ. Thanh âm như thế, không cách nào khiến người ta khinh suất. Mà sức lực của hắn, trước nay rất đáng sợ. Úy Ương tận mắt nhìn thấy hắn đem hai cánh tay khỏe khoắn đánh đến không thể động đậy. Quế cô cô này, sao có thể so bì với mấy lực to lớn như thế? Nhưng nhìn Mộ Nhung Trưng nhẹ đá một cái, liền đem cái người phụ nữ xấu xa này hất ra. Phanh, tứ chi ngã chổng vó, kêu thảm thiết. Cảnh vật chuyển biến quá nhanh. Úy lão thái thái sửng sốt tại chỗ, cho rằng hoa mắt, dụi dụi mắt: Mộ Nhung Trưng.. Hắn hắn hắn sao lại ở đây? " Đặng Ngọc nhìn ngây người, cả người run một chút: Tình huống gì thế? Nha đầu chết tiệt này không phải bị bị từ hôn? Trình Ân vẻ mặt ngây ngốc, quay đầu nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Úy Ương, hỏi:" Các con.. Các con, cùng nhau tới? " " Con là khi nào nói qua con về một mình? " Úy Ương một miệng ủy khuất, nhưng nhìn Quế cô cô bên kia ngã gào thét, lại nhịn không được cười sảng khoái. Ha ha, ai kêu ngươi nối giáo cho giặc, đáng đời.. Thảm chính là, mặt, cười đến đau rồi.. Cô không nhịn được mà rên thành tiếng, nhưng tâm tình như cũ vẫn rất sung sướng. Mộ Nhung Trưng nghe thấy, bước lớn đi tới, đem mấy người phụ nữ đẩy ra, trái phải đánh giá cánh tay của Úy Ương, thấy sưng đỏ cả lên, không khỏi trầm mặt nổi giận quát:" Em là người chết sao? Tùy ý người khác đánh em? " Cái quát này, thực dọa Úy Ương tim gan nhảy loạn lên. Tứ thiếu a, Ngài đây là đang quan tâm ta sao? Chính là, quát thành như thế, nhìn như thế nào cũng không giống như quan tâm a? Càng như là muốn dọa chết người. " Ai bảo anh đi chậm như thế? " Cô nhỏ tiếng tiếp một câu. " Còn dám tranh luận? Là em chạy nhanh quá, chẳng lẽ còn trách ta? " Hắn lại muốn ấn trán cô. " Nha nha nha, đừng đánh đừng đánh, em đau. " Cô vội vàng xin khoan dung. Mộ Nhung Trưng giận mà không có chỗ phát, nhưng cuối cùng vẫn là thu tay lại. " Đau chết đáng đời. " " Đúng đúng đúng, em đáng đời, em đáng đời. " Úy Ương cả mặt chân chó vẫy đuôi cười theo, nịnh nọt hắn. " Phó quan Trương.. " Mộ Nhung Trưng nhìn chằm chằm cái mặt trứng gà phấn nộn của người con gái, chỉ tay ra hiệu, trong lòng tức giận khó bình tĩnh. " Có " " Đem người phụ nữ kia qua đây. " " Rõ " Phó quan Trương một tay kéo người lên. Quế cô cô bị dọa sợ, còn đâu cái khí thế kiêu ngạo vừa nãy, quỳ thẳng xuống đất xin tha, sợ tới mức quỷ khóc sói gào:" Doanh trưởng Mộ, tôi sai rồi, tôi sai rồi.."