Welcome! You have been invited by Củ chuối to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 388: Anh muốn nghe em nói "Em yêu anh" (2)

[HIDE-THANKS]
Có vẻ như câu này đã thực sự phát huy tác dụng.

Phó Hàn Tranh mỉm cười, "Thật không?"

"So với vàng thật thì còn thật hơn." Cố Vi Vi cười nhẹ.

Giọng nói của Phó Hàn Tranh hiển nhiên dễ chịu hơn trước, "Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm một chút."

"Này, đừng có như thế mà cúp máy, em đã nói theo ý anh rồi, anh không định nói gì đó để bày tỏ lại sao?"

Cố Vi Vi vừa nghe thấy anh đã muốn cúp máy liền tức giận hỏi.

Phó Hàn Tranh nói giọng dịu dàng, với một nụ cười nhẹ.

"Anh yêu em."

Cố Vi Vi mỉm cười hài lòng, rồi nói lời chúc ngủ ngon với anh.

"Anh nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."

* * *

Chung cư Cẩm Tú, Đế Đô

Phó Thời Khâm kinh ngạc nhìn Phó Hàn Tranh nói chuyện điện thoại vừa xong, lúc nãy còn làm vẻ mặt căng thẳng đòi gia tăng điều tra sự việc của Mộ Vi Vi với tên tiểu bạch kiểm kia, nhưng khi nói chuyện với cô, anh lại có thể, thể hiện tình cảm của mình như vậy.

Anh không sợ, Mộ Vi Vi đối với anh, thật sự là trà xanh sao?

"Anh à, nếu.. Mộ Vi Vi cùng người đàn ông đó.."

"Cô ấy sẽ không." Phó Hàn Tranh lạnh giọng, ngắt lời anh.

"..."

Phó Thời Khâm không còn gì để nói.

Sẽ không?

Cô đến vui chơi tại quán bar Ngưu Lang lại còn ôm ấp cái tên tiểu bạch kiểm kia.

Anh hy vọng rằng anh sẽ chuẩn bị trạng thái thái tâm lý trước, để phòng trường hợp anh không chịu nổi sự đã kích..

Phó Hàn Tranh gọi điện cho Lôi Mông, anh hỏi ngay lập tức khi cuộc gọi được kết nối.

"Có tiến triển gì không?"

Lôi Mông bất lực nói, "Tôi đã làm theo ý anh, tôi đã kiểm tra các mối quan hệ trên rmạng xã hội của cô Mộ trước khi đến Phó gia, nhưng cũng không tìm thấy người này".

Anh làm công tác tình báo ở Phó gia đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh gặp phải một đối thủ khó lần ra dấu vết như vậy.

"Vậy thì gần đây cô ấy.. có bất kỳ liên lạc đáng ngờ nào không?" Phó Hàn Tranh hỏi.

Họ phải gặp nhau theo cách đó, chắc chắn phải có một thỏa thuận từ trước.

Như vậy, nhất định phải có mối liên hệ.

"Cũng không có, các liên lạc di động gần đây của Cô Mộ, các cuộc điện thoại từ khách sạn, cũng như điện thoại của người đại diện cùng trợ lý đều đã được kiểm tra, nhưng không có liên hệ đáng ngờ nào", Lôi Mông nói.

Phó Hàn Tranh nhướng mày, có vẻ như cách họ gặp nhau bí mật, thận trọng hơn anh nghĩ.

"Đã sắp xếp cho người điều tra khu vực lân cận của quán bar đó cùng những người mà cô Mộ gặp gỡ gần đây, nhưng vì cô ấy thường có rất nhiều người hâm mộ tiếp cận xin ký tên, chụp ảnh, nên sẽ mất thời gian để điều tra từng người một," Lôi Mông nói.

Bọn họ ngày đêm bận rộn như vậy, thật ra là muốn thay Đại Boss cào nát mặt tên tiểu bạch kiểm.

Công việc này.. thực sự làm người ta dở khóc dở cười.

"Khi nào thì có tin tức xác thực?" Phó Hàn Tranh hỏi.

Mặc dù bây giờ anh mong muốn tìm được người đàn ông đó, nhưng người bên kia có vẻ không phải là một nhân vật đơn giản, muốn tìm ra người cũng phải mất một chút thời gian.

Lôi Mông suy nghĩ một chút, "Khoảng hai hoặc ba ngày."

Phó Hàn Tranh: "Báo cho tôi biết càng sớm càng tốt."

Phó Thời Khâm rót một tách cà phê, xúc tiến tinh thần làm thêm giờ.

"Anh à, thật ra thì.. anh cũng có phương pháp thể tìm ra tên tiểu bạch kiểm đó phải không?"

Đôi môi mỏng của Phó Hàn Tranh hơi mím lại, không nói lời nào.

Phương pháp là có, nhưng là chỉ khi bất đắc dĩ mới dùng đến, anh không muốn dùng phương pháp đó.

Phó Thời Khâm nhìn thấy anh trai không lên tiếng, tiếp tục nói.

"Chỉ cần trước mặt Mộ Vi Vi lộ ra một chút manh mối, nhất định cô sẽ rất nóng lòng gặp tên tiểu bạch kiểm kia, thậm chí.. liên hệ với hắn gặp nhau, chúng ta sẽ vì thế mà tóm được tên tiểu bạch kiểm."

Tuy nhiên, đây có lẽ là một tình huống bắt quả tang tại chỗ.

Anh có thể nghĩ ra một phương pháp như vậy, còn anh trai anh lại không nghĩ tới.

Chẳng qua là anh không muốn cùng Mộ Vi Vi rơi vào tình huống xấu hổ như vậy.

Rốt cuộc, anh vẫn không thể chịu đựng được cảnh đó.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 389 Người đó ở trong phòng của Mộ Vi Vi cả đêm.

[HIDE-THANKS]
Những cảnh quay trong bộ phim 《 Ưng nhãn 》 đã đến hồi kết thúc, Cố Vi Vi cùng Phó Hàn Tranh vẫn gọi điện cho nhau hàng đêm.

Cô hoàn toàn không biết, Đế Đô đang dày công theo dõi cuộc gặp gỡ giữa cô cùng Nguyên Mộng

Vì ngay sau buổi quay phim kết thúc, khi cô trở về sẽ lại có thông báo khác.

Cho nên, cô đã thảo luận với đạo diễn cùng Tống Vũ, diễn viên đóng vai nam chính Hạng Lâm Nguyên là gấp rút quay phần của mình trước để phần phim của mình hoàn thành trước thời hạn.

Tối hôm đó, cô cùng đoàn ăn cơm xong liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị đón chuyến bay đêm trở về Đế đô.

Kiều Lâm nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn, tức giận, ậm ừ nói.

"Em lấy công việc của mình làm cái cớ. Em không phải chỉ muốn trở về cùng Đại Boss nói chuyện yêu đương sao?"

Lúc cô trở về đã có thông báo, nhưng cô đã kịp trở về ngay ngày quay phim cuối cùng.

Cô vội vàng đi quay liên tục mấy ngày, sớm hoàn thành cảnh quay của mình trong bộ phim để nhanh trở về rốt cuộc chỉ vì muốn yêu đương.

"Đúng vậy, anh ghen cũng vô dụng." Cố Vi Vi đắc ý cười cười.

Lần trước vào ngày sinh nhật của Phó Hàn Tranh, cô đã vội vàng trở về vài giờ trước khi rời đi.

Mặc dù hiện tại quá trình quay phim đã kết thúc, nhưng cô sẽ không có thời gian nghỉ ngơi trong hai ngày vì sẽ có thông báo khác cùng lịch trình công khai qua điện thoại.

Không giống như "Gió Mạnh" đóng vai phụ mua nước tương, đóng bộ 《 Ưng nhãn 》 cô là nữ chính số một cùng các hoạt động quảng bá so với thời điểm đó càng chặt chẽ hơn.

* * *

Biệt thự Thiên Thủy, Đế Đô

Sau khi Phó Hàn Tranh cùng Phó Thời Khâm kết thúc công việc trở về, Lôi Mông đưa người của mình đến để báo cáo về tiến độ mới nhất trong cuộc điều tra.

"Chúng tôi đã cẩn thận kiểm tra các lần tiếp xúc gần đây với những người đàn ông đáng ngờ với Mộ tiểu thư, phát hiện ra rằng người này đã trà trộn vào giữa các diễn viên quần chúng trong đoàn phim trước một vài ngày trước khi họ gặp nhau, cho nên.. bọn họ hẳn là đã gặp mặt trong đoàn làm phim."

Sắc mặt Phó Hàn Tranh đông lạnh, trong ánh mắt dâng lên một làn sóng lạnh mãnh liệt.

Trong hai ngày đó, anh đã ở đó, thế nhưng anh thậm chí không nhận thấy một manh mối nào dù là nhỏ nhất.

Ngày hôm kia, người ta phát hiện cô cùng người đàn ông đã nhận một bé gái ba tuổi trong một nhà trẻ nhỏ gần quán bar.

Nếu không chắc chắn đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, anh liền ghi ngờ nguồn gốc lai lịch của đứa trẻ.

Phó Thời Khâm cẩn thận liếc nhìn biểu hiện của anh trai mình, tâm trạng của anh ấy mấy ngày nay rất tệ nên cuộc sống của anh ắt hẳn cũng không tốt lắm.

Đã gần một tuần, mới chỉ phát hiện ra rằng Mộ Vi Vi cùng tên tiểu bạch kiểm đã tiếp nhận một bé gái nhỏ tên là Tiểu Nguyên Bảo

Hôm nay lại mới phát hiện ra rằng người đàn ông đó đã vào đoàn phim gặp mặt Mộ Vi Vi một lần.

Tuy nhiên, họ vẫn không tìm ra được gì về tung tích của tên tiểu bạch kiểm đó.

Lôi Mông cẩn thận nhìn sắc mặt của Phó Hàn Tranh, có chút khó xử, nói

"Thực ra.. còn có một số phát hiện khác."

Phó Hàn Tranh vẻ mặt dữ tợn, "Nói."

Lôi Mông nhờ người phát hai đoạn video giám sát khách sạn rồi nói.

"Chúng tôi đang giám sát theo dõi ở khách sạn, thấy rằng lúc chín giờ tối trong khoảng thời gian này, có một đoạn gần một phút đã bị xóa, cũng như một đoạn vào buổi sáng hôm sau."

Nói tới đây, anh liếc nhìn Phó Hàn Tranh, nói với một áp lực lớn.

"Điều này cho thấy ai đó đã ở trong phòng của cô Mộ vào thời gian này, hoặc là buổi tối cùng buổi sáng là hai lần gặp mặt, hoặc là.."

Hoặc là ai đó đã ở trong phòng của Mộ Vi Vi suốt một đêm.

Thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau mới rời đi.

Phó Thời Khâm đã hoàn toàn không dám nhìn vào sắc mặt anh trai mình, so với bức ảnh trước đó trong quán bar thì lần phát hiện này quá thật.. muốn chết.

Phó Hàn Tranh nhìn ngày giờ trên video, hôm đó anh gọi cho cô, cô đột nhiên hốt hoảng mất tự nhiên lại còn hít hà một hơi

Anh không yên tâm nên gọi người quản gia đến đó một chuyến.

Bây giờ có vẻ như vào thời điểm anh gọi, người đó.. đang ở trong phòng của cô.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 390: Em quỳ sầu riêng cho anh xem?

[HIDE-THANKS]
Trong chốc lát, phòng làm việc yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ.

Phó Thời Khâm cùng Lôi Mông liếc nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp, sau đó lặng lẽ nhìn vẻ mặt lạnh lùng hung ác của Phó Hàn Tranh, thở cũng không dám thở mạnh.

Nếu người đàn ông kia thực sự đến khách sạn gặp Mộ Vi Vi.

Hai người ở cùng với nhau cả đêm, hơn nữa khi gặp nhau ở quán bar lại có cử chỉ thân mật như vậy.

"Anh, nếu không.. anh hỏi Mộ Vi Vi đi, dù sao.. những thứ này cũng chỉ là chứng cứ gián tiếp."

Bức ảnh đó đã là một quả bom rồi, bây giờ còn đào ra một quả bom nguyên tử nữa, quá đáng sợ.

Trước đây, cô ở cùng với đàn ông nhiều hơn mấy phút thì bình dấm chua của anh trai đã muốn trào lên rồi.

Giờ còn đi theo anh ta, qua đêm với nhau trong một căn phòng, mức độ nghiêm trọng của chuyện này không phải nhỏ.

Đối với anh trai, Mộ Vi Vi có thể làm loạn như nào cũng được nhưng đối với tình địch và người đàn ông nghi là tình địch thì đều là sinh vật cần tiêu diệt.

Phó Hàn Tranh trầm mặc một lúc hỏi, "Trước mắt chỉ có thế này?"

Lôi Mông gật đầu, "Hiện tại mới chỉ phát hiện được những thứ này."

Với sự tức giận của ông chủ lúc này, nếu không tìm ra người đàn ông thần bí kia, bọn họ chỉ sợ là khó giữ được bát cơm.

Đôi môi mỏng của Phó Hàn Tranh khẽ mím lại, "Mọi người trở về đi, có tiến triển gì thì lại nói tiếp."

Lôi Mông cũng không muốn ở lại nơi có áp suất thấp này, bảo thuộc hạ thu dọn đồ đạc liền rời đi.

Phòng làm việc lại chìm vào yên lặng, Phó Thời Khâm ngồi ở một bên giả vờ bận rộn làm việc trên máy tính, thỉnh thoảng quan sát vẻ mặt của anh trai nhà mình.

Dưới bầu không khí áp lực như vậy, di động của Phó Hàn Tranh đột nhiên vang lên.

Anh thoáng nhìn tên hiển thị trên màn hình, thu lại hàn ý quanh người, giọng nói ngọt ngào vui vẻ của cô gái từ trong điện thoại truyền đến.

"Phó Hàn Tranh, anh đang ở chung cư hay biệt thự?"

Phó Hàn Tranh: "Ở biệt thự."

Giọng nói Cố Vi Vi lộ rõ sự phấn khởi, rõ ràng tâm trạng cô đang rất tốt.

"Em về rồi."

"Anh đón em." Phó Hàn Tranh nói.

"Không cần đâu, em đang trên đường rồi, lát nữa gặp."

Cố Vi Vi cúp điện thoại, báo nơi muốn đến cho tài xế Kiều Lâm.

Chưa đầy một giờ sau, đã về đến biệt thự Thiên Thủy.

Kiều Lâm ngừng xe, giúp cô đưa hành lý vào cửa rồi rời đi.

Cố Vi Vi nhìn Phó Hàn Tranh xuống tầng, nghi hoặc nhíu mày.

"Sao vậy? Vẻ mặt này không chút nào muốn chào đón em trở về."

"Không có." Phó Hàn Tranh nói.

Cố Vi Vi mím môi suy nghĩ một chút, ngước nhìn sắc mặt lạnh lùng và thâm trầm của người đàn ông.

"Chẳng lẽ, thừa dịp em không có ở đây, anh có người khác?"

Phó Thời Khâm đi sau Phó Hàn Tranh, vừa nghe cô nói những lời này thiếu chút nữa không kìm nổi mà nói ra.

Rõ ràng là cô đi tìm tiểu bạch kiểm, còn dám nói anh trai có người khác?

"Có phải là Mạnh Như Nhã, hay là tiểu yêu tinh nào thừa dịp em không ở đây dụ dỗ anh?" Cố Vi Vi kéo cà vạt Phó Hàn Tranh, cười hỏi, "Cho nên không chào đón em về là do phá hỏng chuyện tốt của mấy người?"

Phó Hàn Tranh không trả lời, nhìn thật sâu vào nụ cười tươi của cô gái, mặt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như trước.

"Vi Vi, gần đây.. em có giấu anh đi gặp ai không?"

Cố Vi Vi nghe xong, cười đùa nói.

"Giấu anh đi gặp tiểu bạch kiểm?"

Phó Hàn Tranh hất tay ra hiệu cho Phó Thời Khâm, Phó Thời Khâm đem ảnh chụp đặt vào tay anh.

Anh cầm lấy, đưa đến trước mặt Cố Vi Vi.

"Là người này?"

"!"

Cố Vi Vi sững sờ trừng mắt nhìn, hiện tại cô có suy nghĩ đi diệt khẩu Nguyên Mộng ngay lập tức, mỗi lần cô ấy tới cứ phải đào hố chôn cô như vậy sao?

Cô dè dặt liếc nhìn sắc mặt của Phó Hàn Tranh, cười khan nói.

"Nếu không thì em quỳ sầu riêng cho anh xem?"
[/HIDE-THANKS]

Lalilac
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 391: Anh cho là em bị mù sao?

[HIDE-THANKS]
Phó Thời Khâm đứng ở trên cầu thang, thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống đất.

Quỳ sầu riêng là có thể giải quyết vấn đề sao?

Cô muốn quỳ, anh ta còn phải đi mua cho cô quỳ đó.

Cố Vi Vi buông cà vạt của Phó Hàn Tranh ra, cau mày nhìn ảnh chụp trong tay anh.

Cô và Nguyên Mộng gặp nhau cực kì bí mật, thậm chí ngay cả camera trong quán bar cũng bị Nguyên Mộng xóa ngay sau khi cô rời đi.

Sao anh lại có được tấm hình này?

Đối với chuyện cô cùng Nguyên Mộng gặp mặt anh đã biết được bao nhiêu?

Nhưng anh cho rằng Nguyên Mộng trong ảnh là đàn ông, nói cách khác là chưa tra ra được thân phận thực sự của Nguyên Mộng.

Thậm chí còn chưa tìm được Nguyên Mộng.

Phó Hàn Tranh nhìn tia sáng lóe ra trong mắt cô, con ngươi đen càng lúc càng thâm trầm.

"Thật sự đã gặp?"

Cố Vi Vi che trán, thật sự bị người phụ nữ Nguyên Mộng kia hố chết mà, hóa trang thành ai gặp nhau không được sao lại cứ phải hóa trang thành đàn ông.

Hóa trang thành đàn ông thì đàn ông đi, giả thành gay còn dễ nói một chút, đây hóa trang giống đàn ông như vậy khiến cô không thể nói rõ ra được.

"Gặp.. Có gặp rồi, nhưng không phải như những gì anh nghĩ đâu."

"Thế thì là thế nào, nhìn anh ta ôm em như vậy, giống một mối quan hệ bình thường sao?"

Phó Thời Khâm chê anh trai hỏi quá chậm, trực tiếp tự mình mở miệng.

Cố Vi Vi đau khổ nhíu mày, cô nàng lưu manh Nguyên Mộng kia ôm cả nam cả nữ được không?

"Ôm bả vai, sao lại không phải là quan hệ bình thường?"

Phó Thời Khâm: "Ngụy trang như vậy để đi gặp nhau sau lưng anh trai tôi, còn đến quán bar Ngưu Lang ôm như thế, cô còn nói là quan hệ bình thường?"

Cố Vi Vi trừng mắt nhìn Phó Thời Khâm như đang ăn phải pháo, "Cậu không giấu anh trai cậu đi gặp tôi, Phó Thời Dịch không giấu anh trai gặp mặt tôi, hai người chưa từng đặt tay lên vai tôi?"

"Cô.. cô đừng có mà chuyển trọng điểm?" Phó Thời Khâm chột dạ.

Bọn họ gặp cô ở trụ sở tiểu đội, hơn nữa chỉ vỗ vai cô, khuyên cô gia nhập tiểu đội, sao có thể giống cô đi gặp tên tiểu bạch kiểm đó?

Phó Hàn Tranh lạnh lùng liếc mắt nhìn Phó Thời Khâm, "Ở đây không có chuyện của em."

Phó Thời Khâm vừa nghe xong thì như được đại xá, rất nhanh liền biến mất.

Không còn người không liên quan nữa, Phó Hàn Tranh tiếp tục hỏi.

"Không phải như anh nghĩ thì là như thế nào?"

"Mệt quá, chúng ta ngồi xuống rồi hẵng nói được không?" Cố Vi Vi đáng thương chớp chớp mắt.

Phó Hàn Tranh đi mấy bước, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, vỗ nhẹ vị trí bên cạnh ra hiệu cho cô ngồi xuống rồi nói.

Cố Vi Vi đi đến gần, trực tiếp ngồi vào trong lòng anh.

"Chẳng lẽ anh cho rằng em buông thả cho một người tuyệt sắc như anh để đi tìm một bông hoa dại, em bị mù sao?"

Phó Hàn Tranh không hề bị cô lừa gạt, "Tùy việc mà xét."

Cố Vi Vi: "Nếu anh có được bức ảnh này thì sợ là cũng đã tìm ra người ở quán bar ngày hôm đó, điều tra rõ hai người bọn em làm gì rồi?"

Phát hiện này của anh quả thật khiến cô trở tay không kịp.

Chỉ sợ từ hôm cô gọi điện thoại, nghe ra giọng cô không đúng, anh đã điều tra chuyện này rồi.

Thế nhưng anh chưa tra ra thân phận thực sự của Nguyên Mộng là may rồi.

Mà về quá khứ của cô và Cố gia, cô muốn vĩnh viễn chôn giấu với Phó Hàn Tranh, chỉ muốn làm một Mộ Vi Vi trong mắt anh.

Phó Hàn Tranh rũ mắt nhìn cô, thấy cô không muốn nói ra thân phận thật sự của người kia, trong lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng.

"Chuyện quán bar có thể tra ra được, vậy chuyện ở trong phòng khách sạn của em thì sao?"

Cố Vi Vi ngạc nhiên giương mắt nhìn về phía Phó Hàn Tranh đang hỏi.

"Chuyện gì trong phòng khách sạn?"

"Ngày hôm đó, khi anh sai người đem quà đến, lúc gọi điện thoại anh ta đang ở trong phòng đúng không?" Phó Hàn Tranh bình tĩnh nhìn vào mắt cô, lạnh lùng hỏi, "Anh ta mãi cho đến sáng hôm sau mới rời đi?"

"..."

Cố Vi Vi cảm thấy trong lòng trầm xuống, ôi chúa ơi, chuyện còn nghiêm trọng hơn so với cô nghĩ.
[/HIDE-THANKS]

Lalilac
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 392: Vậy anh còn muốn chia tay không?

[HIDE-THANKS]
Phó Hàn Tranh lặng lẽ nhìn cô, chờ cô giải thích.

Trong chốc lát Cố Vi Vi không thể nghĩ ra lí do thoái thác nào để không bại lộ thân phận của Nguyên Mộng, muốn giải thích nhưng cô cũng không thể giải thích được.

Thế nhưng, hiện tại Phó Hàn Tranh đang cho rằng Nguyên Mộng là đàn ông.

Cô đã bí mật gặp anh ta, người đàn ông này còn ngủ lại phòng cô một đêm, phỏng chừng anh nghĩ rằng cô đã đội nón xanh cho anh.

"Bọn em đúng là đã gặp nhau, cô ấy quả thực đã đến khách sạn tìm em, thế nhưng không phải là đàn ông.."

Phó Hàn Tranh sau khi nghe xong, vẻ mặt thâm trầm hỏi.

"Em nói, đó là một người phụ nữ."

Cố Vi Vi gật đầu, "Cô muốn thuận tiện đi lại nên giả trang thành đàn ông thôi."

"Chứng minh?" Phó Hàn Tranh hỏi.

"Anh muốn em giải thích, em đã giải thích rồi lại còn phải chứng minh?" Cố Vi Vi nhíu mày hỏi lại.

"Trừ khi anh ta ở trước mặt anh chứng minh mình là phụ nữ, còn không thì lời của em rất khó mà tin được."

Phó Hàn Tranh nói, không còn vẻ ôn nhu cưng chiều như ngày trước.

Cô giấu anh gặp gỡ người khác, người đó còn ngủ lại khách sạn, điều này đã chạm đến điểm mấu chốt trong lòng của anh.

"Như vậy, anh có chứng cứ gì chứng minh đó là một người đàn ông, cô ấy đến phòng em, chính là đội nón xanh cho anh?" Cố Vi Vi hỏi ngược lại.

Nếu Nguyên Mộng đến đây, quả thực có thể giải thích rõ hiểu lầm này.

Nhưng sau đó anh cũng sẽ phát hiện ra thân phận thực sự của Nguyên Mộng.

Tiếp theo sẽ hỏi cô vì sao có qua lại với Nguyên gia?

Nếu cô giải thích mà anh không hài lòng, anh sẽ từng bước đào sâu chuyện này, cho đến khi.. đào ra tất cả những bí mật của cô.

Sau đó, trong lòng anh sẽ lại cân nhắc, rốt cuộc là người anh mới quen biết hơn một năm quan trọng hơn hay là việc cô được nuôi dưỡng hơn hai mươi năm ở Cố gia quan trọng hơn?

Hay cô có thể ở bên cạnh anh nhưng giúp đỡ Cố gia trong cuộc đấu giữa Phó gia và Cố gia không?

Hiểu lầm này chỉ là một nút thắt trong lòng, nhưng sau khi đào ra sẽ là một vết thương càng đâm càng sâu giữa bọn họ.

Sắc mặt của Phó Hàn Tranh bình tĩnh nhưng đáy mắt đã lạnh lùng đến cực điểm.

"Vì vậy em không định để người đó đi ra chứng minh sao?"

"Không phải anh đã nói thích của anh là vô điều kiện sao? Trong mắt Cố Vi Vi không khỏi trào lên nước mắt, chậm rãi nói," "Như vậy, đừng ép em chứng minh nữa.. Rất khó cho em."

Chỉ một chuyện không có thật như thế đã muốn cô phải chứng minh.

Vậy khi anh phát hiện ra quá khứ của cô và Cố Tư Đình còn muốn cô phải chứng minh như thế nào?

Phó Hàn Tranh nắm lấy tay cô, đặt lên tim của mình.

"Ở đây đã khó chịu rất nhiều ngày rồi."

Cố Vi Vi hít mũi một cái, nước mặt chảy rơi xuống mu bàn tay của Phó Hàn Tranh.

"Vậy mà anh còn muốn chia tay!"

Cô sợ anh hiểu lầm nhưng cô càng sợ khi anh biết quá khứ của cô và Cố gia, sẽ không thích cô nữa.

Phó Hàn Tranh đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, trầm giọng nói.

"Chia tay, em nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Vậy anh muốn làm gì, quỳ sầu riêng, quỳ bàn phím, quỳ trên mảnh vụn thủy tinh, cái nào có thể khiến anh nguôi giận anh chọn đi." Cố Vi Vi khẽ hỏi.

"Em.." Phó Hàn Tranh tức giận cũng không biết nên tức giận thế nào.

Đây là khiến cho anh nguôi giận hay là làm cho anh càng đau lòng hơn?

"Em muốn che chở người kia đến thế sao?"

"Anh muốn gặp cô ấy, chồng cô ấy cũng sẽ không vui đâu." Cố Vi Vi hừ nói.

Người phụ nữ lưu manh Nguyên Mộng này, cô sẽ nhớ kĩ cái hố lần này, chờ đến khi cô gặp sư phụ cô nhất định sẽ tố cáo tội của cô ấy, khiến cho cô ấy cũng nếm thử mùi vị bị người đàn ông của mình hiểu lầm là như thế nào.

Phó Hàn Tranh nhìn cô, xem ra cô đã hạ quyết tâm, không cho người kia đến chứng minh.

Nhưng dù sao bọn họ vẫn sẽ còn gặp nhau.

Nếu cô không nói ra cô ta, anh sẽ tự mình đi tìm đáp án.

Mà đến khi anh tìm ra được đáp án, anh mới biết buổi tối này khi anh chất vấn cô.. Đã khiến cô khó xử bao nhiêu.
[/HIDE-THANKS]

Lalilac
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 394. Cô ấy không có ngốc như em!

[HIDE-THANKS]
Đêm qua còn nổi giận đùng đùng, vẻ mặt hung ác như sắp ăn tươi nuốt sống người ta.

Mới qua mấy giờ đồng hồ, lửa giận liền bị dập tắt?

Anh hiểu, anh cũng có thể thông cảm anh cả thanh tâm quả dục nhiều năm, khó khăn lắm mới tìm được một cô gái hợp tâm hợp ý hợp cả thân thể. Nhưng mà! Làm ơn đừng có vì sắc đẹp mà bán luôn nguyên tắc được hay không?

Mộ Vi Vi vừa về hai người đã cãi nhau ầm ĩ, sau đó, không có sau đó. Lăn giường hai phát ông anh của anh liền bỏ qua.

Mấy ngày nay, bọn họ vừa làm thêm giờ vừa điều tra chuyện kia, đều thành công dã tràng?

Phó Hàn Tranh lạnh lẽo nhếch mắt, "Em nói cái gì?"

"Em.." Phó Thời Khâm nghẹn họng, cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười, hòa hoãn nói: "Cô ấy càng không dám thẳng thắn với anh, chuyện này lại càng thêm khả nghi, không phải sao?"

"Em ấy không muốn nói thì không cần nói." Phó Hàn Tranh bình tĩnh nói.

Chẳng lẽ, lại dùng biện pháp mạnh ép cô nói ra à?

"Không cần nói?"

Phó Thời Khâm nghẹn một hơi, không dám phản bác anh, nhưng không phản bác thì bản thân mình sẽ chết vì tức mất.

"Cô ấy và người đàn ông kia không có quan hệ, em không được đi tìm cô ấy gây phiền phức." Phó Hàn Tranh cảnh cáo nói.

Phó Thời Khâm: "Cô ấy nói vậy?"

"Ừ." Phó Hàn Tranh đáp.

"Anh.." Phó Thời Khâm hận rèn sắt không thành thép mà nhìn nhìn anh cả nhà mình, giận đến run tay "Anh không sợ tên tiểu bạch kiểm kia đào góc tường anh hả?"

Bây giờ đã là lúc nào rồi, anh cả còn có tâm trạng nhét thức ăn chó cho anh. Show ân ái cũng phải lựa thời điểm chứ.

"Ý em là, anh không thể so với tên tiểu bạch kiểm kia?" Phó Hàn Tranh mắt lạnh đảo qua.

"Em nói lỡ như.. lỡ như.. Mộ Vi Vi tình nhân trong mắt hóa Tây Thi thì sao?"

Phó Thời Khâm bị anh nhìn đến trái tim cũng run rẩy, nói chuyện cũng không tự tin, khí thế như vừa nãy.

"Cô ấy không có ngốc như em."

Phó Hàn Tranh nhấp một ngụm cà phê, đứng dậy chuẩn bị đi làm.

"Em.."

Phó Thời Khâm vuốt vuốt trái tim vừa bị người ta tổn thương, yên lặng liếm láp vết thương của mình.

Nhất định, nhất định anh là con rơi con nhặt, nhất định người này không phải anh ruột của anh đâu.

* * *

Phó Hàn Tranh đi làm, Cố Vi Vi một mình ở nhà nghỉ ngơi.

Mãi đến buổi chiều, cô mới tỉnh dậy, lười biếng duỗi người. Nhưng mà, hai chân mềm nhũn vô lực, căn bản không xuống giường nổi.

Mất hết sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng xuống giường mặc quần áo, đang nghĩ cách làm thế nào để đi xuống lầu, đã nghe người giúp việc gõ cửa bên ngoài.

"Mộ tiểu thư, cô dậy chưa?"

Cố Vi Vi: "Vào đi."

Người hầu mở cửa tiến vào, hỏi.

"Cô có yêu cầu gì không ạ?"

Cố Vi Vi cắn răng, bây giờ cô kêu người hầu chuẩn bị hai cây nạng để cô xuống lầu có được không?

"Có đồ ăn không?"

"Đại thiếu gia đã dặn chúng tôi chuẩn bị trước, tôi mang lên cho cô nhé?"

Cố Vi Vi còn cầu mà không được vui vẻ gật đầu, lại nhích thân thể mềm nhũn vô lực ra ban công, vùi cả người vào sô pha phơi nắng.

Thật ra cô cũng không ngờ rằng, tối hôm qua Phó Hàn Tranh cứ thế bỏ qua chuyện kia.

Rốt cuộc, với tính cách của anh, phát hiện chuyện như vậy làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.

Cô không nói, anh cũng sẽ âm thầm điều tra chuyện này.

Xem ra, lần sau muốn gặp Nguyên Mộng và sư phụ, cần phải cẩn thận thêm mới được.

Một mình ăn cơm, nghỉ ngơi hơn một giờ, sức lực cũng khôi phục chút ít nên cô đã kêu người mang hành lý của cô lên lầu.

Sắp xếp hành lý được một lúc, nhìn chiếc nhẫn được đặt cẩn thận trong hộp, cô duỗi tay cầm lấy.

Sau đó, đặt mông ngồi xuống thảm trải sàn, lấy ra nhìn ngắm, chiếc nhẫn thực tinh xảo xinh đẹp.

Cô nhìn một hồi, tự đeo nhẫn vào tay, sau đó giờ tay lên tự mình ngắm nghía.

Phó Hàn Tranh nói, nếu ngày nào đó cô muốn kết hôn, chỉ cần đeo chiếc nhẫn này lên tay, vậy cô chính là Phó phu nhân của anh.

"Phó phu nhân?" Cố Vi Vi cười khẽ, lẩm bẩm, "Ừm, cái tên gọi này.. Nghe cũng rất êm tai."

Phó Hàn Tranh trở về, vừa đến trước cửa phòng trùng hợp nghe thấy, mở cửa bước vào, hỏi.

"Cái gì êm tai?"

Cố Vi Vi cuống quýtt giấu bàn tay đeo nhẫn ra sau lưng, muốn tháo ra.

Nhưng càng gấp gáp, càng không tháo ra được.
[/HIDE-THANKS]

- OHL -
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 395. Gọi chồng ơi!

[HIDE-THANKS]
Phó Hàn Tranh nhìn động tác kỳ lạ của cô, cùng với bộ dáng quẫn bách kia, cười hỏi.

"Giấu cái gì?"

Cố Vi Vi lắc đầu cười, "Không có gì."

Khóc! Chiếc nhẫn này rốt cuộc có phải dựa theo số đo của cô mà thiết kế không vậy?

Phó Hàn Tranh nửa quỳ trên thảm, vừa cười vừa vươn tay nói.

"Đưa tay ra cho anh xem."

Cố Vi Vi mím môi, vươn tay không ra đưa cho anh xem.

"Nhìn đi, em đã nói không có gì mà."

Phó Hàn Tranh: "Tay bên kia."

Cố Vi Vi khóc không ra nước mắt, "Không có thật mà."

Phó Hàn Tranh cười nhẹ, "Đưa tay anh xem."

Cố Vi Vi vừa thẹn vừa quẫn bách, đưa bàn tay đang đeo nhẫn ra cho anh.

"Em.. Em chỉ đeo thử, bây giờ tháo không ra, anh nhất định không đặt làm theo số đo của em!"

Khóe miệng Phó Hàn Tranh đã không thể ức chế nỗi mà cong lên, mỉm cười nói nhỏ.

"Tháo không được, vậy ngoan ngoãn đeo đi."

"Không thích hợp chút nào, đeo cái gì mà đeo chứ, nhẫn nhỏ như vậy, kim cương ở trên cũng không lớn."

Cố Vi Vi biết anh đang nói cái gì, cố ý dời chủ đề, nói nhẫn có vấn đề.

Nhưng nhẫn anh đưa, kim cương tất nhiên sẽ không nhỏ.

Phó Hàn Tranh nắm lấy bàn tay đang đeo nhẫn của cô, mỉm cười hỏi.

"Lúc trước đã nói rồi mà, chỉ cần đeo chiếc nhẫn này lên, em chính là Phó phu nhân, bây giờ em lại lâm trận đổi ý?"

"Anh đừng có nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!" Cố Vi Vi nói.

Cô chỉ là tò mò muốn đeo thử mà thôi, ai biết đeo vào thì được, lại tháo ra không được. Lại trùng hợp bị anh bắt gặp.

"Chỉ là thử nhẫn, không phải có ý định trở thành Phó phu nhân?" Phó Hàn Tranh nhướng lông mày.

Cố Vi Vi chột dạ, đỏ mặt lí nhí nói.

"Em chỉ là.. chỉ là đang suy nghĩ."

Trước kia, quan hệ yêu đương của hai người là do Phó Hàn Tranh cưỡng chế xác định.

Bọn họ xảy ra quan hệ cũng là do Phó Hàn Tranh chủ động, ban đầu cô còn cho rằng bản thân có thể giữ vững phòng tuyến trong tim, sau này sẽ ra nước ngoài, rời xa anh.

Nhưng mà, phòng tuyến tan vỡ, cô cũng bị lún sâu vào, không thoát ra được, cũng không muốn thoát ra nữa.

Cho nên, cô bắt đầu suy nghĩ về tương lai sau này của họ.

Phó Hàn Tranh nắm tay cô không buông, tiếp tục không buông tha hỏi.

"Kết quả ra sao rồi?"

Cố Vi Vi hừ hừ nói, "Hiện tại chúng ta, ngoại trừ vẫn chưa lãnh chứng, có chỗ nào khác với vợ chồng?"

"Bây giờ mối quan hệ của chúng ta không hợp pháp, kết hôn rồi sẽ hợp pháp." Phó Hàn Tranh nói.

Cố Vi Vi bày ra vẻ mặt khinh bỉ, "Rõ ràng là người nào đó mạnh mẽ ép em ở chung!"

Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay đeo nhẫn của cô, hỏi.

"Nhất định phải tháo ra sao?"

Anh đương nhiên biết, cô cũng không phải bởi vì muốn kết hôn mới đeo lên.

Nhưng mà, anh vẫn hy vọng cô đã đeo lên thì cả đời đều không tháo xuống.

"Em đã nói đang suy nghĩ, anh gấp gáp gì chứ?" Cố Vi Vi nói.

Người khác yêu đương đều là vài ba năm, bọn họ còn chưa đến một năm, ngoại trừ việc lãnh chứng thì việc không nên làm cũng đã làm rồi, anh còn không biết đủ!

Hơn nữa, cô còn chưa đủ tuổi kết hôn đâu.

Phó Hàn Tranh vẫn không buông tay, nắm chặt bàn tay đang đeo nhẫn của cô, buồn rầu nói.

"Làm sao bây giờ, lúc trước đưa nhẫn cho em, đã nói rõ ràng, một khi đeo nhẫn vào thì chính là vợ anh, bây giờ em lại muốn bội ước?"

"Đó là anh nói, em cũng không có đồng ý!" Cố Vi Vi tức giận nói.

Người đàn ông này lại muốn hố cô à, lúc trước cô rõ ràng không mang thai, anh lại lợi dụng chuyện này đòi xác định quan hệ.

Bây giờ, lại muốn hố cô kết hôn!

"Nhưng mà, em cự tuyệt làm anh đau lòng, anh không thoải mái!"

Phó Hàn Tranh thở dài, bày ra vẻ mặt bị cô tổn thương nặng nề.

Cố Vi Vi cúi người, khẽ hôn hôn môi anh một chút.

"Đừng khó chịu, mau tháo xuống cho em."

Môi mỏng của Phó Hàn Tranh cong lên, ánh sáng phúc hắc léo qua đôi mắt, ranh mãnh nói.

"Gọi chồng ơi, anh lập tức tháo ra cho em."
[/HIDE-THANKS]

- OHL -
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 396. Gọi chồng ơi 2.

[HIDE-THANKS]
"Phó Hàn Tranh, anh đừng quá đáng!" Cố Vi Vi tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đang đến gần cô.

Phó Hàn Tranh nhìn đồng hồ, nói.

"Đúng rồi, giờ này, Cục Dân Chính còn chưa tan tầm, bằng không.."

Cố Vi Vi vẻ mặt héo héo, kêu ra tiếng.

".. Chồng ơi."

Cô mà không gọi chồng ơi, có phải anh lại muốn cưỡng ép mang cô đến Cục Dân Chính rồi bức hôn cô hay không?

Phó Hàn Tranh buồn buồn nhíu mày, đáy mắt nổi lên ý cười vì thực hiện được ý đồ.

"Quá nhỏ, không nghe rõ."

Cố Vi Vi cắn răng, gọi lại một tiếng.

"Chồng ơi!"

Cô vì cọng lông gì mà muốn đẩy nhanh tiến độ, quay về bồi người đàn ông này chứ?

Thế giới bên ngoài không tốt đẹp, không tự do sao?

Phó Hàn Tranh thấy cô có vẻ tức giận thật sự, vì vậy không trêu cô nữa, đỡ cô đứng dậy.

Sau đó, ôm cô vào phòng tắm, dùng xà phòng rửa tay cho cô, thành công tháo nhẫn ra.

Cố Vi Vi rửa sạch tay, lau khô tay, sau đó vươn tay ra với anh.

"Trả nhẫn lại cho em."

Phó Hàn Tranh đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay cô, "Nếu còn lần sau, anh sẽ không tháo ra cho em."

Cô chủ động suy nghĩ đến việc lâu dài với anh, vậy cũng đủ khiến anh vui mừng thỏa mãn rồi.

Vốn dĩ cho rằng, anh còn phải đợi thật lâu.

Bây giờ xem ra, có lẽ sẽ không lâu lắm.

"Sao nào, anh còn muốn bức hôn em sao?" Cố Vi Vi nhướng mày.

Phó Hàn Tranh suy nghĩ một chút, "Đã sớm muốn làm như thế."

Dù sao chuyện cưỡng ép này không phải anh chưa từng làm, đã có kinh nghiệm, làm thêm lần nữa cũng không tồi.

Cố Vi Vi cầm chiếc nhẫn trong tay đi ra ngoài, đặt lại vào trong hộp, cẩn thận cất kỹ.

"Không phải nói gần đây rất bận sao, trở về sớm như này thật không sao chứ?"

"Mấy việc quan trọng, đều đã giải quyết ở công ty, còn lại đem về nhà làm cũng không ảnh hưởng gì."

Phó Hàn Tranh nói, từ đằng sau ôm cô vào trong ngực.

Cô đã đẩy nhanh tiến độ quay phim để trở về sớm, anh làm sao có thể vì chuyện công ty mà để cô ở nhà một mình.

Hai người đang trong phòng tình chàng ý thiếp, trợ lý Từ Khiêm đứng ngoài cửa khụ một tiếng.

"Phó tổng, cuộc họp video với đối tác nước ngoài sắp bắt đầu."

Phó Hàn Tranh thở dài, cúi đầu hôn lên má cô.

"Đi chung anh đi?"

"Anh làm việc, em theo làm gì?" Cố Vi Vi nghiêng đầu hừ hừ nói.

Phó Hàn Tranh: "Cảnh đẹp ý vui."

Cố Vi Vi bật cười, trước kia chỉ cảm thấy anh nghiêm túc cao lãnh, ngẫu nhiên lại trầm tính một chút.

Ở chung càng lâu, lại càng phát hiện ra nhiều điều thú vị, người đàn ông của cô không chỉ có chút trẻ con, mà còn rất bám người nữa, nhưng mà.. cô thích!

"Em sắp xếp lại hành lý một chút, trao đổi với người đại diện lịch trình công tác mấy ngày nữa, sau đó sẽ qua." Cố Vi Vi nói.

Phó Hàn Tranh lúc này mới chịu buông tay, đi về thư phòng xử lý công việc.

Cố Vi Vi sắp xếp lại hành lý của bản thân, xuống lầu pha một ấm trà, ngồi trong phòng khách gọi điện cho Kiều Lâm, xác định lịch trình mấy ngày tới.

Đang muốn đến thư phòng, Phó Thời Khâm vẻ mặt ngưng trọng xuất hiện trước cửa, gương mặt có chút trẻ con của hắn khó có khi hiện lên vẻ nghiêm túc.

"Mộ Vi Vi, cô không cần ỷ vào việc anh tôi yêu cô mà muốn làm gì thì làm."

Anh trai anh yêu cô, không nỡ ép hỏi cô.

Nhưng mà, cô cũng đừng nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc đơn giản như vậy.

Cố Vi Vi nhướng mày, "Tôi chính là muốn làm gì thì làm đó, anh có thể làm gì được tôi?"

Phó Thời Khâm tức giận, hít một hơi thật sâu, nói thẳng.

"Mộ Vi Vi, nói thật, đối với chúng tôi mà nói, chỉ cần không phải người Cố gia, chỉ cần anh tôi thích, ai làm chị dâu của chúng tôi đều không sao cả, nhưng mà, cô không cần ỷ vào việc anh tôi yêu cô mà tổn thương anh ấy. Nếu cô còn có chút lương tâm, đừng dây dưa cùng người đàn ông khác!"

Cố Vi Vi không hề để tâm lời anh nói, ngược lại cười hỏi.

"Tôi không làm rõ ràng, anh còn mơ tưởng muốn đổi chị dâu sao?"
[/HIDE-THANKS]

- OHL -
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 397. Gọi chị dâu nghe xem nào

[HIDE-THANKS]
"Cô.."

Phó Thời Khâm chán nản, với tình tình trọng sắc khinh em của anh anh, anh ấy chắc chắn sẽ đổi một đứa em trai khác.

"Này, thường ngày không phải mấy cậu đều kêu gào anh ấy ngược đãi cậu sao, bây giờ lại diễn vai huynh đệ tình thâm hả?" Cố Vi Vi buồn cười nhìn Phó Thời Khâm bất bình giúp Phó Hàn Tranh.

Phó Thời Khâm ngồi xuống sô pha, nghiêm túc cảnh cáo nói.

"Nếu cô dám làm chuyện có lỗi với anh tôi, cho dù anh ấy có đánh chết tôi tôi cũng sẽ không tha cho cô."

Anh của anh là người thông minh, nhưng mà kinh nghiệm yêu đương quá ít, nếu thật sự bị cô ta lừa thì làm sao bây giờ.

Anh của anh tuy là thích đàn áp bọn họ, nhưng mà lúc cần bảo hộ anh và Thời Dịch thì anh ấy chưa bao giờ do dự.

Phó lão tam là người anh cả mắng nhiều nhất, nhưng khi nó ra nước ngoài du học lại bị cuốn vào một vụ khủng bố, bị bắn trọng thương, tình hình rất nguy cấp, anh cả không chỉ đích thân đến đón lão tam về, mà còn quét sạch đám khủng bố lần đó, trả thù cho lão tam.

"Được rồi, cậu nói giống như anh cậu yêu đương vào liền trở thành kẻ ngốc vậy." Cố Vi Vi trừng mắt nhìn anh một cái, lành lạnh nói, "Nếu tôi thật sự đội nón xanh cho anh ấy, tôi làm sao có thể yên ổn ở đây tán gẫu với cậu chứ?"

"Tối qua rốt cuộc cô đã nói gì với anh tôi?" Phó Thời Khâm truy vấn.

Cố Vi Vi nghĩ nghĩ, nói.

"Nói thích anh ấy."

"Chỉ nói cái này?" Phó Thời Khâm không tin.

Chỉ nói như vậy, anh của anh liền bỏ qua mọi chuyện?

Cố Vi Vi gật đầu, xoay người chuẩn bị lên thư phòng.

"Từ từ!" Phó Thời Khâm đứng lên, đuổi theo cô, cảnh cáo thêm lần nữa, "Mộ Vi Vi, cô.."

"Cậu lại uy hiếp tôi, tôi sẽ nói cho anh cậu biết!" Cố Vi Vi quay đầu cảnh cáo ngược lại.

"Cô.." Phó Thời Khâm tức giận đến mức muốn mắng người, nhưng mà lại không dám mắng.

Cố Vi Vi nhìn bộ dáng em trai nhỏ ủy khuất của anh, cười xấu xa.

"Gọi chị dâu nghe xem nào, kêu một tiếng chị dâu tôi sẽ không mách lẻo với anh cậu nữa."

"Cô đã vào Phó gia chưa? Chưa vào mà dám mơ mộng tiểu gia gọi cô chị dâu?" Phó Thời Khâm quay đầu hầm hừ.

"Tôi đây ngay lập tức đi nói với anh cậu, cậu muốn đổi một người chị dâu khác." Tâm tư đùa giỡn trẻ con của Cố Vi Vi nổi lên.

Phó Thời Khâm vừa thấy cô muốn lên lầu cáo trạng khuôn mặt đen lại, tâm không cam tình không nguyện mà gọi một tiếng.

"Chị dâu!"

"Ngoan!"

Cố Vi Vi đắc ý lên lầu, mở cửa thư phòng, bước vào.

Phó Hàn Tranh vẫn đang họp với đối tác qua video, cô đi đến kệ sách rút bừa một quyển, vùi mình vào sô pha đối diện với bàn làm việc của anh, an tĩnh đọc sách. Lẳng lặng làm bình hoa có siêu năng lực, vừa để anh ngắm vừa tiếp thêm năng lượng cho anh.

Trong lòng, lại suy nghĩ những lời Phó Thời Khâm vừa nói.

Quả nhiên, trong mắt những người Phó gia, những người có quan hệ dính líu với Cố gia đều là những người không nên tiếp xúc.

Vậy cô quyết định che dấu đoạn quá khứ có liên quan đến Cố gia là đúng đắn.

Cô không dám chắc sau khi Phó Hàn Tranh biết được sự thật kia, vẫn có thể không chút để ý mà yêu cô như bây giờ.

Cho dù Phó Hàn Tranh bởi vì yêu cô nên không ngại, vậy người nhà anh thì sao, làm sao họ lại nhắm mắt làm ngơ được chứ.

Phó Hàn Tranh kết thúc cuộc họp, giương mắt liền nhìn thấy cô cuộn người thành một cục vùi mình vào sô pha, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.

Vì vậy, phân phó Từ Khiêm xử lý những vấn đề còn lại xong, anh đứng dậy đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống.

"Nghĩ cái gì, nghiêm túc như vậy?"

Cố Vi Vi hồi phục tinh thần lại, liếc mắt nhìn thấy Phó Thời Khâm đang đi vào chuẩn bị báo cáo công việc, giờ tay nhỏ chỉ vào anh.

"Em trai anh nói, cậu ta muốn đổi một người chị dâu khác."

"!"

Phó Thời Khâm trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người đang ngồi trên sô pha, cô không phải đã nói, chỉ cần gọi cô một tiếng chị dâu thì cô sẽ không mách lẻo với anh cả sao?

Phó Hàn Tranh lạnh lùng, tà ác liếc mắt em trai nhà mình một phát, "Em rảnh lắm sao?"

Không cần nghĩ cũng biết, lão nhị còn đang bất mãn chuyện kia, nên tìm cô gây sự.

Phó Thời Khâm lắc đầu liên tục, "Không có, em rất bận, vô cùng, đặc biệt bận.."

Phó Hàn Tranh quay đầu nhìn Cố Vi Vi, lạnh lẽo trong mắt biến mất không thấy tâm hơi, ngược lại hiện lên một mạt ấm áp ôn nhu dịu dàng.

"Ý kiến nó, không quan trọng."

Phó Thời Khâm nhìn anh trai ruột nhà mình, ở trước mặt mình một bộ mặt, ở trước mặt bạn gái lại là một bộ mặt khác, không tiếng động mà thở dài.

Xong đời, anh hắn đã cam tâm lọt xuống cái hố Mộ Vi Vi đào sẵn, đời này cũng không thoát ra được.
[/HIDE-THANKS]

- OHL -
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back