Chương 030: Lại bị tính toán [2]
Nhìn đi nhìn đi, đây là người bạn trai mà thời đại học Lục Khinh Lan cô đã chọn lựa ah.
Xem đi, còn không biết tốt xấu đến chỉ trích mình. Có phải nên cảm thấy buồn không? Hay là cảm thấy rất rất buồn ah?
Lục Khinh Lan lặng lẽ nhìn đôi nam nữ trước mặt, một người đang uất hận nhìn chằm chằm vào mình, lại mang theo ý buồn cười tức giận, người kia nhướng mày, hất cằm thị uy trước mặt cô.
Không hiểu sao, cô đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Hừ lạnh một tiếng, Lục Khinh Lan vẫn mở miệng nói:
"Xin lỗi? Tại sao? Mạc Dương, sao anh không xin lỗi tôi vì đã làm nhiều chuyện có lỗi với tôi đi? Thẩm Bội Bội ỷ thế hiếp người, hung hăng càn quấy thế nào lại bắt tôi đi xin lỗi? Mạc Dương, trước khi tôi còn cảm thấy ít nhất anh cũng là người biết phân rõ thị phi trắng đen, nhưng bây giờ, nhìn bộ dạng hợp tấu kịch của các người, tốt hơn là nên chọc mù mắt mình. Quả thực câu nói, 'phượng hoàng nam xứng đôi cùng khổng tước nữ' kia là không sai chút nào. Các người cứ từ từ 'anh anh em em' đi, tôi không rảnh đứng hầu đâu. Nhưng nếu các người còn muốn 'nhảy nhót tưng bừng' như vậy nữa, chúng ta cứ chờ xem."
"Lục Khinh Lan, cô đứng lại cho tôi." – Bị chọc vào chỗ hiểm, Mạc Dương không quan tâm đến Thẩm Bội Bội trong lòng, liền vội bước tới, nắm lấy cánh tay Lục Khinh Lan, không cho cô rời đi: "Hóa ra, trong lòng em anh là người như vậy sao?"
"Đúng vậy, tôi thấy anh là kẻ như vậy đó, hài lòng chưa? Mời anh buông tay tôi ra giúp."
Nói thêm nhiều lời càng vô ích, càng có nhiều người dừng lại xem, Lục Khinh Lan chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Mặc cho cô cố gắng vùng vẫy, Mạc Dương lại gắt gao nắm chặt cổ tay cô, một lúc sau, cổ tay bị chèn ép bắt đầu đỏ lên.
"Buông ra!" - Lục Khinh Lan tức giận phát hỏa, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Ngay lúc hai người đang giằng co, Thẩm Bội Bội chậm rãi đi tới, kéo cánh tay Mạc Dương, nhu nhu nhược nhược thuyết phục:
"Dương, được rồi. Em không để ý nữa. Chúng ta đi thôi. Nhiều người đến xem như vây, chúng ta đừng chắp nhặt với cô ấy.."
Vừa nói còn vừa cố ý cúi đầu.
Lục Khinh Lan nghĩ, cô chưa bao giờ thấy qua tình thế đổi trắng thay đen rõ ràng như vậy!
"Mạc Dương, cậu bị làm sao vậy, buông ta ra!" - Lúc này, Thái Tiêu Á đột nhiên từ ngoài cửa chạy vào, đứng giữa Mạc Dương, tựa như đem Lục Khinh Lan bảo hộ phía sau, mở miệng không khách khí: "Mạc chủ biên, anh đối xử với cấp dưới như vậy sao? Thật đúng là cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt nha."
Mạc Dương bị nghẹn không phản ứng kịp, nhưng Thẩm Bội Bội lại thuận thế nhìn chằm chằm Thái Tiêu Á, trừng mắt, không chút lưu tình, cuối cùng lên tiếng nói:
"Dương, chúng ta đi thôi."
Chỉ là không ai nhìn thấy nụ cười đắc thoáng qua nơi khóe miệng của cô ta.
"Cảm ơn chị, Tiêu Á." - Lục Khinh Lan xoa xoa cổ tay, chân thành nói.
"Cảm ơn cái con khỉ. Bà đây chính là kiểu không quen nhìn em bị hai tên đó ức hiếp." – Thái Tiêu Á không hề che giấu điệu bộ ghét bỏ, cúi đầu hỏi: "Không sao chứ? Có muốn bôi chút thuốc không?"
"Sao có thể yểu xìu như vậy!" - Lục Khinh Lan cười cười, cũng không quan tâm lắm, "Thôi bỏ đi, không có chuyện gì nghiêm trọng là được rồi, trở về làm việc thôi. Bị Tổng biên tập nhìn thấy sẽ không tốt."
Những ngày này, thật sự rất bận rộn nhưng cũng khá "nhiều chuyện".
Đương nhiên Lục Khinh Lan tự động bỏ qua những lời nói sau lưng của đồng nghiệp dành cho cô, bao gồm cả Thẩm Bội Bội diễu võ giương oai, cố ý xuất hiện một hai lần trước mặt cô. Đương nhiên là không đi một mình rồi, cùng Mạc Dương show ân ái.
Sự hỗn loạn trong phòng khát hôm trước cũng rất nhanh truyền đến khắp văn phòng tạp chí, Lục Khinh Lan vẫn như cũ nói với mình không cần đi quản.
Những điều này, để ý lại hỏng tâm tình, sao lại để tâm chứ?
Tuy nhiên, Lục Khinh Lan lại không nghĩ tới rằng đằng sau sự bình lặng nhẹ nhàng lại là khởi đầu của một cơn bão.
"Anh đến đón em cùng về nhà, ở chỗ sáng nay thả em xuống."
Cuối cùng, Lục Khinh Lan cũng hoàn thành công việc của mình, cô thấy tin nhắn của Diệp Đình Thâm, lòng chợt ấm lên, trên mặt cũng không nhịn được, mỉm cười một cái.
Suy nghĩ một lát, ngón tay cô nhanh chóng chạm vào màn hình, trả lời:
"Em xuống ngay."
"Lan Lan!" - Ngay khi cô định tắt máy tính, chuẩn bị rời đi, Thái Tiêu Á bất ngờ chạy vào, không kịp thở, "Video.. Video!"
"Video gì?"
"Aizzo!" – Thái Tiêu Á đến gặp cô, bộ dạng hớt ha hớt hãi, vội vã, nhanh chóng kéo cô ra, mở trình duyệt web lên, nói: "Không biết là ai đã đem chuyện xảy ra trong phòng giải khát quay lại, đăng lên mạng! Hiện tại trên mạng đang tràn ngập tin đồn chuyện em là kẻ thứ ba. Aiya, chị không nói nữa, em tự mình xem đi!"
Nói xong, Thái Tiêu Á tránh qua một bên, chỉ vào màn hình: "Đây, chính là cái này."
Trong video, từ đầu đến cuối, đều là cô ỷ mạnh hiếp yếu, "bắt nạt" Thẩm Bội Bội. Mà đoạn Mạc Dương nắm lấy tay đã bị thay vào dáng vẻ thương tâm của cô ta.
Hừ lạnh một tiếng, Lục Khinh Lan thô bạo tắt máy tính. Cô thật đúng là xem thường Thẩm Bội Bội!
"Lan Lan, em không sao chứ?" – Thái Tiêu Á tức giận không thôi, cũng vừa lo lắng cho cô.
"Không sao, không phải hôm nay chị có hẹn sao? Đi đi, em ổn." - Lục Khinh Lan không muốn trì hoãn cuộc hẹn của Thái Tiêu Á, nhanh chóng bảo cô ấy rời đi.
Suy nghĩ một chút, Lục Khinh Lan quyết định đến bãi đậu xe, đợi Diệp Đình Thâm.
Tuy nhiên, ngàn vạn chuyện không nghĩ tới, cô mới vừa ra khỏi thang máy, một đám phòng viên từ đâu đã bất ngờ lao ra.
"Xin hỏi cô có phải là Lục Khinh Lan – Lục tiểu thư không? Có đúng là cô đang chen chân vào chuyện tình của siêu mẫu Thẩm Bội Bội và bạn trai cô ấy không?"
"Cô Lục, xin hỏi cô có muốn nói gì không?"
"Cô Lục, video trên mạng là sao, cô có giải thích gì không?"
* * *
Cửa thang máy kêu lên không ngừng, bên tai Lục Khinh Lan đột nhiên vang lên âm thanh chói tai, lại còn bị ánh đèn flash phiền phức nhấp nháy liên tục.
Phóng viên thì liên hoàn đặt câu hỏi, tâm trạng của Lục Khinh Lan thật sự đã rơi xuống tận đáy cốc, khóe miệng không nhịn được hiện lên một tia lãnh khốc. Nếu nhìn kỹ một chút, sẽ thấy bi ai nhiều hơn.
Tuy nhiên, những cảm xúc nhỏ nhặt của cô dường như hoàn toàn lạc lõng trước sự công kích quyết liệt của đám phóng viên.
"Cô Lục, có phải ý cô là đang ngầm thừa nhận chuyện đang diễn ra là đúng sao?"
Một phóng viên khác ném ra câu hỏi, Lục Khinh Lan không thể kìm được tính khí của mình nữa, ngay lúc cô sắp bùng nổ, một cảm giác ấm áp, quen thuộc, bàn tay to nắm chặt lấy cô, đưa cô ra khỏi đám đông.
Cùng lúc đó, có thêm một người đàn ông khác đứng ra chặn đường đám phóng viên.
Xem đi, còn không biết tốt xấu đến chỉ trích mình. Có phải nên cảm thấy buồn không? Hay là cảm thấy rất rất buồn ah?
Lục Khinh Lan lặng lẽ nhìn đôi nam nữ trước mặt, một người đang uất hận nhìn chằm chằm vào mình, lại mang theo ý buồn cười tức giận, người kia nhướng mày, hất cằm thị uy trước mặt cô.
Không hiểu sao, cô đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Hừ lạnh một tiếng, Lục Khinh Lan vẫn mở miệng nói:
"Xin lỗi? Tại sao? Mạc Dương, sao anh không xin lỗi tôi vì đã làm nhiều chuyện có lỗi với tôi đi? Thẩm Bội Bội ỷ thế hiếp người, hung hăng càn quấy thế nào lại bắt tôi đi xin lỗi? Mạc Dương, trước khi tôi còn cảm thấy ít nhất anh cũng là người biết phân rõ thị phi trắng đen, nhưng bây giờ, nhìn bộ dạng hợp tấu kịch của các người, tốt hơn là nên chọc mù mắt mình. Quả thực câu nói, 'phượng hoàng nam xứng đôi cùng khổng tước nữ' kia là không sai chút nào. Các người cứ từ từ 'anh anh em em' đi, tôi không rảnh đứng hầu đâu. Nhưng nếu các người còn muốn 'nhảy nhót tưng bừng' như vậy nữa, chúng ta cứ chờ xem."
"Lục Khinh Lan, cô đứng lại cho tôi." – Bị chọc vào chỗ hiểm, Mạc Dương không quan tâm đến Thẩm Bội Bội trong lòng, liền vội bước tới, nắm lấy cánh tay Lục Khinh Lan, không cho cô rời đi: "Hóa ra, trong lòng em anh là người như vậy sao?"
"Đúng vậy, tôi thấy anh là kẻ như vậy đó, hài lòng chưa? Mời anh buông tay tôi ra giúp."
Nói thêm nhiều lời càng vô ích, càng có nhiều người dừng lại xem, Lục Khinh Lan chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Mặc cho cô cố gắng vùng vẫy, Mạc Dương lại gắt gao nắm chặt cổ tay cô, một lúc sau, cổ tay bị chèn ép bắt đầu đỏ lên.
"Buông ra!" - Lục Khinh Lan tức giận phát hỏa, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Ngay lúc hai người đang giằng co, Thẩm Bội Bội chậm rãi đi tới, kéo cánh tay Mạc Dương, nhu nhu nhược nhược thuyết phục:
"Dương, được rồi. Em không để ý nữa. Chúng ta đi thôi. Nhiều người đến xem như vây, chúng ta đừng chắp nhặt với cô ấy.."
Vừa nói còn vừa cố ý cúi đầu.
Lục Khinh Lan nghĩ, cô chưa bao giờ thấy qua tình thế đổi trắng thay đen rõ ràng như vậy!
"Mạc Dương, cậu bị làm sao vậy, buông ta ra!" - Lúc này, Thái Tiêu Á đột nhiên từ ngoài cửa chạy vào, đứng giữa Mạc Dương, tựa như đem Lục Khinh Lan bảo hộ phía sau, mở miệng không khách khí: "Mạc chủ biên, anh đối xử với cấp dưới như vậy sao? Thật đúng là cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt nha."
Mạc Dương bị nghẹn không phản ứng kịp, nhưng Thẩm Bội Bội lại thuận thế nhìn chằm chằm Thái Tiêu Á, trừng mắt, không chút lưu tình, cuối cùng lên tiếng nói:
"Dương, chúng ta đi thôi."
Chỉ là không ai nhìn thấy nụ cười đắc thoáng qua nơi khóe miệng của cô ta.
"Cảm ơn chị, Tiêu Á." - Lục Khinh Lan xoa xoa cổ tay, chân thành nói.
"Cảm ơn cái con khỉ. Bà đây chính là kiểu không quen nhìn em bị hai tên đó ức hiếp." – Thái Tiêu Á không hề che giấu điệu bộ ghét bỏ, cúi đầu hỏi: "Không sao chứ? Có muốn bôi chút thuốc không?"
"Sao có thể yểu xìu như vậy!" - Lục Khinh Lan cười cười, cũng không quan tâm lắm, "Thôi bỏ đi, không có chuyện gì nghiêm trọng là được rồi, trở về làm việc thôi. Bị Tổng biên tập nhìn thấy sẽ không tốt."
Những ngày này, thật sự rất bận rộn nhưng cũng khá "nhiều chuyện".
Đương nhiên Lục Khinh Lan tự động bỏ qua những lời nói sau lưng của đồng nghiệp dành cho cô, bao gồm cả Thẩm Bội Bội diễu võ giương oai, cố ý xuất hiện một hai lần trước mặt cô. Đương nhiên là không đi một mình rồi, cùng Mạc Dương show ân ái.
Sự hỗn loạn trong phòng khát hôm trước cũng rất nhanh truyền đến khắp văn phòng tạp chí, Lục Khinh Lan vẫn như cũ nói với mình không cần đi quản.
Những điều này, để ý lại hỏng tâm tình, sao lại để tâm chứ?
Tuy nhiên, Lục Khinh Lan lại không nghĩ tới rằng đằng sau sự bình lặng nhẹ nhàng lại là khởi đầu của một cơn bão.
"Anh đến đón em cùng về nhà, ở chỗ sáng nay thả em xuống."
Cuối cùng, Lục Khinh Lan cũng hoàn thành công việc của mình, cô thấy tin nhắn của Diệp Đình Thâm, lòng chợt ấm lên, trên mặt cũng không nhịn được, mỉm cười một cái.
Suy nghĩ một lát, ngón tay cô nhanh chóng chạm vào màn hình, trả lời:
"Em xuống ngay."
"Lan Lan!" - Ngay khi cô định tắt máy tính, chuẩn bị rời đi, Thái Tiêu Á bất ngờ chạy vào, không kịp thở, "Video.. Video!"
"Video gì?"
"Aizzo!" – Thái Tiêu Á đến gặp cô, bộ dạng hớt ha hớt hãi, vội vã, nhanh chóng kéo cô ra, mở trình duyệt web lên, nói: "Không biết là ai đã đem chuyện xảy ra trong phòng giải khát quay lại, đăng lên mạng! Hiện tại trên mạng đang tràn ngập tin đồn chuyện em là kẻ thứ ba. Aiya, chị không nói nữa, em tự mình xem đi!"
Nói xong, Thái Tiêu Á tránh qua một bên, chỉ vào màn hình: "Đây, chính là cái này."
Trong video, từ đầu đến cuối, đều là cô ỷ mạnh hiếp yếu, "bắt nạt" Thẩm Bội Bội. Mà đoạn Mạc Dương nắm lấy tay đã bị thay vào dáng vẻ thương tâm của cô ta.
Hừ lạnh một tiếng, Lục Khinh Lan thô bạo tắt máy tính. Cô thật đúng là xem thường Thẩm Bội Bội!
"Lan Lan, em không sao chứ?" – Thái Tiêu Á tức giận không thôi, cũng vừa lo lắng cho cô.
"Không sao, không phải hôm nay chị có hẹn sao? Đi đi, em ổn." - Lục Khinh Lan không muốn trì hoãn cuộc hẹn của Thái Tiêu Á, nhanh chóng bảo cô ấy rời đi.
Suy nghĩ một chút, Lục Khinh Lan quyết định đến bãi đậu xe, đợi Diệp Đình Thâm.
Tuy nhiên, ngàn vạn chuyện không nghĩ tới, cô mới vừa ra khỏi thang máy, một đám phòng viên từ đâu đã bất ngờ lao ra.
"Xin hỏi cô có phải là Lục Khinh Lan – Lục tiểu thư không? Có đúng là cô đang chen chân vào chuyện tình của siêu mẫu Thẩm Bội Bội và bạn trai cô ấy không?"
"Cô Lục, xin hỏi cô có muốn nói gì không?"
"Cô Lục, video trên mạng là sao, cô có giải thích gì không?"
* * *
Cửa thang máy kêu lên không ngừng, bên tai Lục Khinh Lan đột nhiên vang lên âm thanh chói tai, lại còn bị ánh đèn flash phiền phức nhấp nháy liên tục.
Phóng viên thì liên hoàn đặt câu hỏi, tâm trạng của Lục Khinh Lan thật sự đã rơi xuống tận đáy cốc, khóe miệng không nhịn được hiện lên một tia lãnh khốc. Nếu nhìn kỹ một chút, sẽ thấy bi ai nhiều hơn.
Tuy nhiên, những cảm xúc nhỏ nhặt của cô dường như hoàn toàn lạc lõng trước sự công kích quyết liệt của đám phóng viên.
"Cô Lục, có phải ý cô là đang ngầm thừa nhận chuyện đang diễn ra là đúng sao?"
Một phóng viên khác ném ra câu hỏi, Lục Khinh Lan không thể kìm được tính khí của mình nữa, ngay lúc cô sắp bùng nổ, một cảm giác ấm áp, quen thuộc, bàn tay to nắm chặt lấy cô, đưa cô ra khỏi đám đông.
Cùng lúc đó, có thêm một người đàn ông khác đứng ra chặn đường đám phóng viên.