"Aizaaaa!" – Lâm Thông đau đớn, thê thảm kêu lên. Mặc kệ giãy giụa cỡ nào cũng không rút tay ra được.
Thuận thế nhìn lại, từ lúc nào mà bên cạnh Lục Khinh Lan đã xuất hiện thêm một nam nhân. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt lại vô cùng sắc bén, toàn thân toát ra khí chất quân lâm thiên hạ, bất giác làm cho người ta cảm thấy bị áp chế.
"Tiểu thúc thúc, đừng đừng.."
Thấy tình hình càng ngày càng có nhiều người nhìn về phía mình, Lục Khinh Lan có chút luống cuống, kéo góc áo của Diệp Đình Thâm, ra hiệu đừng tiếp tục nữa.
Diệp Đình Thâm khẽ nghiêng đầu nhìn cô, thấy trong mắt cô có chút lo lắng, cũng không nhiều lời, liền thả tay Lâm Thông ra.
"Người của tôi, không đến lượt cậu động tay động chân."
Lạnh lùng ném ra một câu, mặc kệ sắc mặt Lâm Thông khó coi, Diệp Đình Thâm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lục Khinh Lan, giữ chặt trong lòng bàn tay mình, nhanh chân bước ra khỏi cửa.
"Tiểu thúc thúc! Thúc thúc! Buông tay ra đi, đau quá.." - Lục Khinh Lan bị kéo đi, không theo kịp bước chân của Diệp Đình Thâm.
"À.." - Diệp Đình Thâm đột nhiên dừng lại, Lục Khinh Lan không để ý liền đụng phải lưng anh, mũi đau đớn.
Xoa xoa vài cái, Lục Khinh Lan cảm thấy hôm nay tiểu thúc thúc của cô có vẻ không bình thường.
"Lục Khinh Lan, em thật đúng là có tiền đồ, còn biết học theo người ta đi xem mắt nữa?"
Trong lòng Diệp Đình Thâm tức giận không nói nên lời, nếu không phải anh đi ngang qua, phải chăng anh đã trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình cùng tên đàn ông khác cười nói vui vẻ?
"Tôi.." – Tuy nói là trước đó cô không hề biết gì về buổi xem mắt này nhưng không hiểu vì sao khi đối diện với sự chất vấn của Diệp Đình Thâm, cô không tìm được lí do gì để phản bác.
Chỉ là, cô càng như vậy, sắc mặt Diệp Đình Thâm lại càng thêm trầm mặc:
"Nói đi, nói cho tôi biết, em thà tình nguyện đi xem mắt cũng không muốn kết hôn với tôi?"
Nói chưa dứt lời, hai mắt Lục Khinh Lan sáng lên, đúng á, nếu cô đồng ý buổi xem mắt do ông ngoại Lục an bài, chẳng phải sẽ có thể thoát khỏi trận ép hôn của người trước mặt sao?
Như vậy cuối cùng, thúc ấy sẽ có nguy cơ khiêu chiến với ông ngoại Lục hay sao? Lục Khinh Lan càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này thật tuyệt. Bất quá, những lời tiếp theo của Diệp Đình Thâm đã làm cô vỡ mộng.
"Đừng tưởng là ông cụ Lục sắp đặt thì tôi không có cách nào cưới em. Lục Khinh Lan, tôi cho em thời gian suy nghĩ. Không cho em trốn đông trốn tây nữa, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ kết hôn."
Dứt lời, Diệp Đình Thâm thừa dịp cô còn đang sững sờ, liền ghé vào tai cô, nói:
"Khinh Lan, em là của tôi."
Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai của Lục Khinh Lan, vừa mềm mại vừa tê tái. Lòng cô run lên không rõ lý do, như thể một giọt nước nhỏ rơi vào trong tâm hồn tĩnh lặng, tạo thành một vòng gợn sóng.
Thất tha thất thểu trở về nhà, Lục Khinh Lan cảm thấy những chuyện xảy ra trong hai ngày qua khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Khinh Lan, em là của tôi.
Chỉ cần cô nghĩ đến những lời này, đã cảm thấy khắp nơi đều là ánh mắt như thiêu đốt của Diệp Đình Thâm, ép cô không thở nổi.
Trải qua một đêm trằn trọc, tấm lụa mỏng manh đã bị biến thành một mớ hỗn độn. Bàn tay nhỏ bé dùng sức xoa xoa khuôn mặt, một tiếng thở dài nhẹ buông ra, Lục Khinh Lan đứng dậy đi đến bên cửa sổ, muốn mở cửa để hít thở không khí, thuận tiện đem gió đêm nhẹ nhàng thổi bay nội tâm bực bội ra ngoài.
Hả? Kia là..
Ngón tay vừa mới đưa đến cửa kính lập tức rụt lại, Lục Khinh Lan sững sờ nhìn chiếc xe đang đậu ở cửa chính.
Diệp Đình Thâm, vẫn chưa rời đi?
Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, em sẽ chỉ là của tôi.
Lục Khinh Lan không khỏi không nghĩ tới câu nói đó, nghe xong câu ấy, rốt cuộc tâm trạng lúc đó gì? Vắt cạn đại não cũng không thể nhớ ra phản ứng lúc đó của mình.
Đoạn kí ức đó dường như bị tách ra, mất hút vậy. Nhưng rõ ràng, chuyện chỉ vừa mới xảy ra không được bao lâu.
Đột nhiên, cửa xe mở ra, đôi chân dài của Diệp Đình Thâm bước xuống.
Lục Khinh Lan giật mình, vội vàng trốn vào rèm cửa bên cạnh. Lúc này, cô có thể nghe thấy rõ cả tiếng tim đập như sấm của mình, cách nào cũng không thể dừng lại.
Hai người, một người trốn, một người tìm, cứ như thể họ đã từng như thế này từ khi còn nhỏ.
Thản nhiên dựa người vào cửa xe, ngẩng đầu lên, Diệp Đình Thâm thậm chí còn không thể đếm được đã nhìn cô như thế bao nhiêu lần. Tựa như một đứa nhóc ngốc nghếch vừa mới yêu, làm những việc không hợp tuổi tác chút nào.
Người ngoài nói rằng Diệp Đình Thâm là ông trùm quyền thế, tiềm năng vững mạnh ở thành phố B, là niềm kiêu hãnh nhất của nhà họ Diệp.
Hơn nữa, sớm muộn cũng sẽ trở thành thị trưởng của thành phố A. Thứ gì anh cũng dễ dàng có được, chỉ là thứ đó có đáng để anh bận tâm muốn có hay không thôi.
Nhưng sự thật thì sao? Người ở trên lầu kia, là người mà anh giữ trong lòng nhiều năm qua, yêu mà không có được, từ đầu đến cuối, vẫn là không bắt được.
"Lục Khinh Lan.. Lục Khinh Lan.." – Tiếng gọi thầm nhẹ nhàng lặp đi lặp lại, như thể đây là cách duy nhất để làm dịu sự bất đắc dĩ trong lòng mình.
Anh vẫn luôn tự nhủ, quên cô ấy đi, cô ấy đã có bạn trai rồi, cô ấy sẽ không còn là của anh nữa, hãy buông tay đi.
Cho nên những năm gần đây, anh đã ở trong
quân đội, không dễ dàng có ý định quay trở lại bên ngoài, vì sợ mình không khống chế được bản thân. Nhưng đêm đó, cô ấy ôm lấy anh không chịu buông ra, điều này đã triệt để nhiễu loạn sự kiên định trong thời gian qua.
Nội tâm anh luôn có một chuỗi âm thanh đang kêu gào, anh đột nhiên giật mình, anh không làm được!
Đèn trong phòng vẫn sáng, một lần nữa nhìn thoáng qua, ném tàn thuốc còn đang hút dở xuống, Diệp Đình Thâm xoay người, bước lên xe.
Khi tiếng động cơ ở tầng dưới dần dần yếu đi, Lục Khinh Lan cuối cùng cũng dám thò đầu ra ngoài. Ý nghĩ đầu tiên chính là, Diệp Đình Thâm hút thuốc.
Lục Khinh Lan cứ như vậy đứng bên cửa sổ hồi lâu, nhìn chằm chằm nơi Diệp Đình Thâm đứng ngẩn người, nghĩ không ra anh vừa cảm thấy thế nào, cảnh tượng cùng nhau bên cạnh lại cấp tốc hiện lên từng màn.
Không lẽ, thực sự phải kết hôn với thúc ấy hay sao?
Đúng lúc thần trí đang xoắn não, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại vang lên dọa một trận.