Khi còn trẻ, cô yêu mông muội. Chỉ cần thoáng chút si mê, là đâm đầu vào, không màng tới lý trí. Giờ, cô vẫn còn trẻ, nhưng đã già hơn ngày xưa một chút. Cũng là thêm thắt chút tuổi tác cho dung nhan chững chạc mà thôi. Cô không yêu nông nổi nữa. Cô hoàn toàn không yêu nữa. Đó là yếu điểm của cô. Từng yêu nồng nàn tới mức phá tan mọi cảm giác. Để giờ đây mỗi giác quan đều không còn nhạy cảm với tình yêu được nữa rồi. Sau những bản tình ca buồn vang lên trong đêm tối, khiến cô tự hỏi mình phải làm gì? Làm gì cũng phiền. Yêu cũng phiền mà độc thân lại hóa điên. Phần hồn át phần xác làm tan nát trái tim cô. Sâu trong tiềm thức cô hiểu rằng chất chứa nhớ nhung là điên khùng ngu dại. Nhưng chẳng phải đó là việc cô nên làm hay sao? Nên như thế để thấy lòng mình có phần nào ấm áp, để lấn át cái cảm giác một mình. Cô khẽ cựa quậy, hai chân chạm vào một bàn chân to lớn hơn. Cô trở mình, quay sang chạm mặt người đàn ông đang nằm bên cạnh. Sống mũi cao huy hoàng, vầng trán rộng cao ngạo. Anh ta ngủ say như không hay trời đất. Anh ta rất ổn, nhưng cũng chỉ là hơi ấm mà cô đi mượn lúc yếu lòng. Cô ngồi dậy nhẹ nhàng, nhìn quanh sàn một vòng, cố gắng xác định áo quần trên sàn nhà vương vãi. Cô phải đi làm. Cô khẽ khàng trườn người ra khỏi vòng tay đang đè nặng lên thân thể mình. Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn. Hơi thở cho vay rồi cũng tới ngày phải đem trả lại. Cả vốn lẫn lãi, chẳng ai nợ ai. Cô kéo chiếc áo ngực đang lệch lạc. Ngực cô nhỏ quá. Chẳng đồ sộ như mấy bà chị bây giờ vẫn hay bơm lên tận mặt. Người ta không thích ngực con gái chỉ như cái nắm tay. Tất nhiên ai cũng thích phải to như cái bát lớn. Ấy là điều hiển nhiên. Cô hiểu. Chàng trai mở mắt. Hai mắt khẽ hờ hững nhìn cô. Thấy cô mặc đồ, anh ta cũng mặc kệ. Đôi mi lại tiếp tục lười biếng sụp xuống. Cô kéo quần, phủi chiếc áo khoác đang nhàu nát vì bị ai đó vo viên vò lại. Cô chau mày. Rồi tiếp tục lấy tay đẩy từng vạt áo. Điện thoại kêu. Không phải của cô. Tiếng chuông nhức nhối. Giọng anh ta "Alo" một cách không hào hứng. Sau bỗng dưng đổi khẩu vị, trở nên ngọt ngào hơn. Cô thấy miệng nhạt thếch, nhưng chỉ biết khẽ cười, đầu chớm nghĩ: Hẳn anh ta có người yêu rồi. Anh ta tắt điện thoại, nhỏm người dậy, khẽ khàng đặt lưng vào thành giường. - Lấy cho anh bao thuốc. Anh ta khẽ nói. Cô ngoan ngoãn nghe lới, với tay ra bàn đưa bao thuốc về phía anh kèm theo bật lửa. Anh ta châm thuốc, ngửa đầu hít một hơi dài: - Em đi đâu? - Đi làm. Cô quay sang anh ta khẽ cười. Nụ cười dịu dàng mà cô ráng công thể hiện. Dù không yêu nhau, nhưng gần gũi thịt da cũng nên cho người ta cảm giác ngọt ngào tuôn trào trong huyết quản. - Ừ, có cần anh đưa đi không? Anh ta nói, ánh mắt không hề nhìn cô. - Không cần đâu. Cô toan nói rằng: Bạn gái gọi mà, anh về nhà sớm đi. Song may mắn thay, cô đã mau chóng phanh lại kịp. Cô hiểu được vị trí của mình. Chỉ là tình nhân một đêm, không nên cố tỏ hiểu biết quá nhiều. Chẳng lợi lộc cho ai, cũng chẳng ai khen cô thông minh nếu cô tỏ ra mình biết sạch. - Ừ, vậy em đi đi. Lát anh gọi. Anh ta rít một hơi thuốc sâu. Rồi cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái. Trong trạng thái chuẩn bị đứng dậy, mặc đồ. - Anh cũng có việc phải đi ngay đây. Cô không trông chờ vào cuộc gọi của anh ta. Đàn bà muốn đàn ông yêu mình say đắm thì không nên nắm dao đằng lưỡi. Đừng để thân thể mình bị anh ta chiếm đoạt khi còn muốn yêu anh ta nồng nàn. Cô và anh ta, đã qua với nhau một đêm, nên chẳng còn gì để yêu đương và ham muốn nữa. Vậy là, giờ phút này, đường ai nấy đi, có gì mà không thỏa đáng? Câu nói cuối cùng của anh ta, có lẽ chỉ là phép lịch sự. Người ta vẫn nói, tình dục là gia vị. Chẳng ai ăn mỗi gia vị trong một mối quan hệ bao giờ. Thế nên, xét cho cùng, cô và anh ta, thậm chí còn chả có nổi một mối quan hệ. Vì lý do gì phải gặp lại. Đêm qua, trên giường, hơi thở của anh ta không có tình yêu dành cho cô. Thậm chí động tác cũng nhạt nhòa uể oải. Lúc đó, cô đã nhận ra, anh ta đang yêu.. Nhưng mà.. yêu người khác. Không phải là cô. Tất nhiên. Đàn bà hiển nhiên nhạy cảm. Chỉ cần vài ba động tác, đã biết đàn ông có yêu mình hay không. Cô là đàn bà, không phải thiếu nữ mười lăm. Nên điều cỏn con này lẽ nào không hiểu chứ? Sau khi ở bên nhau, anh ta co người tưởng chừng đã ngủ một giấc thật dài. Lúc cô hút thuốc bên cạnh, khói thuốc phả vào mặt, thấy anh ta vô tình cựa quậy. Cô buột miệng bâng quơ: Có bạn gái rồi sao không về nhà đi.. Hóa ra anh ta vẫn mơ màng chưa ngủ sâu, đầu không quay lại, mắt vẫn nhắm để lộ hàng mi dài dưới đôi lông mày rậm, thều thào: - Có người yêu thì sao? Không có người yêu thì sao? Ở bên em là được rồi, phải không nào? Đó là câu nói cuối cùng của anh ta và cô trong đêm. Tiếp đến, cả hai đều ngủ. Trưa hôm đó, anh ta gọi thật. Cô cũng có đôi chút bất ngờ. Tưởng tình một đêm thế là xong ai ngờ, bây giờ lại thành ra lưu luyến. Như vậy, chẳng phải rất phiền sao? Thái độ của anh ta từ hôm qua đến sáng nay, thậm chí ngay cả khi ân ái cũng vô cùng lạnh nhạt. Nó khiến cô hoài nghi vào mối quan hệ tiếp diễn, không thỏa mãn nhau, sẽ chỉ để lại nỗi đau. Tuy nhiên, càng suy nghĩ sâu sắc, càng cảm thấy trắc trở, sẽ nhớ nhung mà không ngừng nghĩ tới. Nên cô chẳng muốn bận lòng. Anh ta nói lòng vòng. Rốt cục cũng chỉ là muốn đi ăn trưa. Họ ăn trưa với nhau. Xong, ai đi đường nấy. Cô tưởng rằng đến đấy là đã hết. Nào ngờ, khi trở về, cô có đôi chút hiếu kỳ. Cô suy nghĩ, không biết cô gái anh ta yêu sẽ là người như thế nào nhỉ? Sự tò mò khiến tâm trí cô quẩn quanh bên anh ta mãi. Thực ra thì, quan sát kỹ, anh ta rất khá, chẳng có điểm nào đáng chê. Từ vóc dáng cho đến tướng mạo, thêm khí phách ngang tàn, làm con gái mẩn mê. Không sa vào lưới tình với anh ta, e rằng dại dột, lãng phí. Chứ nếu chẳng may có sa chân, thì cũng chẳng cần phải ngồi suy nghĩ tại sao? Cuộc đời rất khó lường. Cô cứ suy nghĩ mãi, thì bỗng nhiên chẳng hiểu sao, mọi thứ cứ tự dưng xuất hiện. Không hiểu từ đâu ra, thông tin về anh ta cứ bay qua tai cô vèo vèo. Rơi rớt ít nhiều nhưng cũng sót lại những thứ trọng yếu. Cô biết được người anh ta yêu là ai, tên gì, làm gì, như thế nào. Cô cười đến nghẹn ngào khi nhìn cô gái ấy. Thật bình thường. Chẳng một nét nào bằng cô. Thô vụng, cũng vô cùng không xứng đôi vừa lứa với anh ta. Cô có đôi chút thất vọng. Nhưng nghĩ lại, cũng có chút tự đại trong lòng. Cô ta cũng như cô của ngày xưa thôi. Ngây thơ và yêu nông nổi. Chỉ biết hết mình chôn vùi bản thân vào thứ tình cảm tưởng chừng như thuộc về mình mãi mãi. Sau này ngớ người ra mới biết.. hóa ra chẳng phải vậy. Khi ấy, thì cũng đã quá muộn rồi. Cô nghĩ người như mình không nhất thiết phải hướng sự quan tâm quý giá tới người đàn ông này, còn cô gái tầm thường của anh ta, cũng không thể nào mà sánh với cô cho được. Chuyện chỉ vậy thôi, một cô gái bình thường sống cuộc đời kiên trung bình thường. Dĩ nhiên khác cô. Dù cô ta có thấp cổ bé họng, có nhỏ nhoi cát bụi tới nhường nào, vẫn hơn cô biết bao. Bởi cô ta có người yêu mình.. dù cho kẻ đó có lắm lúc ngoại tình. Tình yêu là thứ khó trọn vẹn nhất thế gian. Không sứt ngang thì mẻ dọc. Khó lòng vẹn toàn.