Welcome! You have been invited by Nguyen1992 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 328 Có người đàn ông xấu xa nào bên cạnh cô ấy không?

[HIDE-THANKS]
Kiều Lâm quá hiểu về tính nết của Phó Thời Dịch, hận không thể cho cả thế giới biết đến sự quyến rũ của bản thân.

Cho nên, nếu cậu ta đã nói không có, thì chắc chắn không có.

Nhưng, nếu không phải Phó Thời Dịch, như vậy người đàn ông xấu xa nào đã ở bên cạnh cô?

Có lẽ nào..

Anh nhớ đến người thân thích mà những nghệ sĩ nhà anh vẫn luôn che che giấu giấu.

Trước đây anh đã đề nghị cô dọn ra ngoài, nhiều lần đưa cô về nơi ở của mình nhưng lần nào cô cũng từ chối.

Nếu đó không phải yêu đương như lời Phó Thời Dịch đã nói, khả năng đáng ngờ nhất là cô đang ở nhờ nhà người thân.

Anh định tắt máy, Phó Thời Dịch liền lên tiếng.

"Đúng rồi, người trong công ty nói rằng, anh đang để cho người ta đoạt lấy tài nguyên của Sở Thần là vì cái gì?"

"Đừng nhắc tới nữa, đứa cháu trai chết bầm đó nữa đêm nữa hôm đi gõ cửa phòng nghệ sĩ của tôi, còn tưởng đã cọ nhiệt độ khuấy động một scandal." Kiều Lâm nhắc tới với một bụng đầy lửa

Phó Thời Dịch nghe xong, anh cười nham nhở hỏi thêm.

"Vậy thì hắn còn sống không?"

"Bây giờ bộ phim vẫn chưa hoàn thành, còn chưa thể xuống tay. Đợi khi nào bộ phim hoàn thành rồi tính tiếp." Kiều Lâm nói.

"Không phải đâu, anh ta có chuyện gì mà không làm?" Phó Thời Dịch không thể tin được.

Đêm qua, anh trai của anh hẳn là ở cùng với Mộ Vi Vi trong phòng.

Sở Thần dám đi gõ cửa phòng cô, với sức ghen tuông của anh trai, người này không phải đã chết từ lâu rồi sao?

Ngay cả em trai còn chưa phát sinh chuyện gì với cô cũng đã bị anh trai tra tấn đến chết đi sống lại.

Chưa kể, Sở Thần vốn có đầu óc phóng túng, chuyên gây rối nhân tâm, thế nhưng anh trai lại không động thủ, chuyện này thực sự quá phản khoa học.

Kiều Lâm không muốn nhiều lời với anh, thấy nghệ sĩ của mình đã trang điểm và tạo kiểu xong xuôi, anh liền cúp máy.

Lần này trở lại đế đô, phải chú ý kỹ một chút, xem gã nam dân xấu xa nào đang thông đồng với nghệ sĩ nhà mình.

Những nghệ sĩ nhà anh vẫn còn trẻ lại xinh đẹp, không giám sát chặt chẽ kỹ lưỡng một chút, họ liền dễ dàng bị lừa tình, cướp sắc bởi những gã nam nhân xấu xa kia.

Sau khi Cố Vi Vi trang điểm xong, đạo diễn Mạc Kiều tìm đến cô, ông đã nghe nói về những gì xảy ra đêm qua.

"Xin lỗi, chuyện tối hôm qua đã gây phiền phức tới cô."

Ở trong vòng điện ảnh này loại chuyện như thế cũng thường hay xảy ra, nhưng cô mới mười chín tuổi Sở Thần đã muốn làm ra chuyện nhốn nháo như vậy, thực sự có chút quá mức.

Tuy nhiên, họ không làm ầm ĩ đến nổi đổi diễn viên, có thể nói họ đã xử lý rất kỹ để giữ lấy thể diện cho ông.

"Mọi việc qua rồi, sẽ không làm chậm trễ tiến độ quay phim." Cố Vi Vi cười nhạt nói.

Đạo diễn Mạc Kiều vui mừng nhìn cách xử lý rất chuẩn mực của cô gái hài hòa, có nhan sắc xinh đẹp, kỹ thuật diễn xuất lại thêm tính cách phi phàm, chẳng trách lão Dịch luôn khen ngợi cô nhiều như vậy trước đây.

"Hôm nay Sở Thần xin nghỉ, nên cô sẽ quay cảnh của Tống Vũ trước."

Chuyện đó xảy ra vào tối hôm qua. Nếu hôm nay mà quay cảnh hai người chắc rằng hai bên đều có tâm trọng trong lòng, diễn xuất lần tới không hề ăn ý.

"Vâng."

Cố Vi Vi không có ý kiến, dù sao hôm nay cô cũng không thực sự muốn nhìn thấy Sở Thần.

Lúc trước rõ ràng mua thủy quân bôi đen cô trên mạng, nhưng hiện tại thấy cô phát triển tốt liền nghĩ đến chuyện cọ nhiệt độ, người như vậy tâm cơ quá sâu.

Cô đang cùng Mạc Kiều trao đổi trong chốc lát về một vài cảnh sẽ quay, người đại diện Kiều Lâm nhìn thấy mắt cô di động hướng vào Wechat trên điện thoại, tiến lại hỏi.

"Vi Vi, bạn của em Tranh Tranh Bảo Bối gửi tin nhắn nói rằng cô ấy đã đi rồi, em có muốn phản hồi không?"

Cố Vi Vi chột dạ mà cười cười, tiếp điện thoại phản hồi một câu.

[Lên đường bình an.]

Kiều Lâm đợi cô phản hồi xong, giúp cô cầm điện thoại, cùng cô đến địa điểm quay phim.

"Bé Tranh Tranh Bảo Bối đó, mối quan hệ của hai người có phải đã lâu rồi không?"

Anh chỉ nghĩ đã có gã nam nhân xấu xa tới thông đồng với nghệ sĩ của mình, nhưng trong xã hội này, không lẽ còn có nữ nhân cũng tới thông đồng.

Cô vẫn thường cùng "Tranh Tranh Bảo Bối" này liên hệ với nhau, gọi điện không ngừng và liên tục gửi tin nhắn trên WeChat cả ngày, đó là điều quá không bình thường.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 329: Kế hoạch bí mật gặp Nguyên Mộng.

[HIDE-THANKS]
Cố Vi Vi trong lòng cảm thấy có lỗi, cô cười, "Chỉ là mối quan hệ tương đối thân thôi."

Phó Thời Dịch nói rằng Phó Hàn Tranh là nam thần số một của Kiều Lâm, đồng thời là ứng cử viên bạn trai lý tưởng nhất của anh ấy.

Nhưng bây giờ đã trở thành bạn trai của cô.

Vì vậy, cô cũng thực sự không có cách nào nói với Kiều Lâm mình và Phó Hàn Tranh đang hẹn hò.

Đạo diễn đã gọi chuẩn bị bắt đầu quay phim rồi, Kiều Lâm tuy rằng có nhiều vấn đề, cũng khó có thể kéo cô ở lại, tiếp tục đặt câu hỏi.

Tuy nhiên, "Tranh Tranh Bảo Bối" trong điện thoại di động của cô đã trở thành kẻ tình nghi số một của anh.

Khi trở lại Đế đô, thế nào cũng phải đem "Tranh Tranh Bảo Bối" này ra ánh sáng.

Ai cũng đừng hòng nghĩ, thấy nghệ sĩ của hắn tuổi còn trẻ, liền tới chơi đùa tình cảm của người ta, nam không được, nữ cũng không được.

Cố Vi Vi tất nhiên nhận thấy Kiều Lâm đang nghi ngờ cô cùng với người khác yêu đương, nhưng cô vẫn chưa muốn công khai mối quan hệ hẹn hò của mình với Phó Hàn Tranh.

Đặc biệt, người đại diện này vẫn luôn thèm muốn vẻ đẹp của Phó Hàn Tranh, vì vậy cô càng không thể nói với anh nhiều hơn nữa.

Một ngày quay phim kết thúc, cô gần như kiệt sức khi trở về khách sạn.

Kết quả là vừa đến cửa thang máy, quản gia tư nhân đã nói với người đại diện cùng trợ lý của cô.

"Xin lỗi, vì tầng này có những khách hàng quan trọng, từ hôm nay trở đi, ngoại trừ những cư dân ở tầng này, những người khác sẽ không được phép lên."

Cố Vi Vi vỗ trán, không có chút nghĩ ngợi, Phó Hàn Tranh đã cho cô biết điều này.

Cô e rằng, chính là vì sợ lại có nam diễn viên khác đến tìm cô để trao đổi về kịch bản.

Kiều Lâm cùng trợ lý Tiểu Từ không nghĩ nhiều, ở trong thang máy cùng cô nói vài lời liền trực tiếp xuống lầu trở về phòng của mình.

Trở lại phòng, cô tìm thấy một chiếc điện thoại di động khác được giấu kín liền gửi tin nhắn đến số mới của Nguyên Mộng.

Mãi cho đến khi cô gần như đã ngủ, điện thoại cuối cùng cũng đổ chuông.

"Em cuối cùng cũng nhớ tìm tới chị, làm hại chị mỗi ngày đều phải giấu đi vẻ đẹp cao nhân cùng dáng người chuẩn. Rốt cuộc em muốn chị trốn như vậy đến khi nào?"

Nguyên Mộng oán trách cô ngay khi điện thoại kết nối.

"Chúng ta mau chóng gặp mặt, em sẽ gửi cho chị địa chỉ." Cố Vi Vi nói.

Trước đây, Phó Hàn Tranh đi công tác nước ngoài, cô không biết bọn họ đã cử bao nhiêu người để đuổi bắt Nguyên Mộng.

Cho nên, cô không chắc dễ dàng gì gặp được nhau.

Bây giờ một người nào đó từ gia đình Dolans đã đến Trung Quốc, như vậy lực chú ý của anh ấy sẽ hướng về bên đó, đây là thời điểm tốt để cô và Nguyên Mộng gặp nhau.

"Nhanh vậy sao?" Nguyên Mộng kinh ngạc.

"Mấy ngày nay Phó gia sẽ thả lỏng truy tìm sư tỷ nên chúng ta tiện gặp mặt." Cố Vi Vi thành thật nói.

"Tại sao em lại biết rõ ràng nhất cử nhất động của Phó gia đến vậy?" Nguyên Mộng khó hiểu hỏi.

Những thông tin cơ mật như vậy không phải người bình thường nào cũng có thể biết được.

"Em ở bên cạnh Phó Hàn Tranh." Cố Vi Vi nói.

Phó Hàn Tranh không giấu giếm những chuyện này trước mặt cô, chỉ cần cô tò mò hỏi một chút, anh sẽ nói cho cô biết.

"Cho dù em có ở bên cạnh anh ấy, anh ấy cũng không thể ngoan ngoãn nói cho em biết những điều này đúng không?"

Nguyên Mộng vẫn không nghĩ ra được, Phó Hàn Tranh không phải là người luôn luôn tránh xa người lạ sao, cô rốt cuộc đã làm thế nào biết được điều đó?

"Chuyện này.. em sẽ nói rõ khi chúng ta gặp nhau," Cố Vi Vi nói.

Bây giờ cô muốn nói với sư tỷ rằng cô đang có mối quan hệ hẹn hò với Phó Hàn Tranh, trong một đêm cô sẽ truy ra tất cả qua những câu chuyện phiếm của cô.

"Sáu giờ chiều ngày mốt, ở cổng Tây phim trường Trung Hoa Dân Quốc, đến đó đừng để lộ gương mặt thật của mình."

Có vệ sĩ của Phó Hàn Tranh đi theo cô. Nếu cô thoát khỏi bọn họ để gặp nhau, đương nhiên Phó Hàn Tranh sẽ nghi ngờ.

Tuy nhiên, cũng không thể làm bọn họ phát hiện ra rằng cô đi gặp Nguyên Mộng.

"Để chị nói cho em biết, nhan sắc chị như vậy, dáng người chị như vậy, em bảo chị che giấu không được lộ, quá phí phạm của trời, biết không?" Nguyên Mộng bất mãn nói.

Kể từ khi rời khỏi nước A, cô chưa bao giờ dám để lộ gương mặt thật của mình.

Thật tiếc khi cô ấy có một gương mặt xinh đẹp cùng một thân hình gợi cảm.

"Chị chỉ cần đưa nó cho sư phụ." Cố Vi Vi nói xong lại dặn dò cô thời gian và địa điểm của cuộc gặp mặt một lần nữa trước khi kết thúc cuộc gọi.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 330 Cuộc gặp gỡ bí mật với Nguyên Mộng

[HIDE-THANKS]
Ba ngày sau, Kiều Lâm trở về Đế đô để ký một bản hợp đồng.

Buổi chiều cô hoàn thành cảnh quay trong ngày, tẩy trang, thay đổi quần áo, chuẩn bị cùng trợ lý, cùng nhau từ cổng phía Tây của phim trường trở về khách sạn.

Trên đường đi, cô đã gặp một vài người hâm mộ muốn ký tên, chụp ảnh cùng nhau, cô đã rất vui vẻ phối hợp ký tên..

Sau đó, cô nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc ngắn màu xanh lam đang ngồi vắt chân trên băng ghế nghỉ ngơi ở cửa Tây vừa hút thuốc vừa nhìn xung quanh, có vẻ như đang đợi ai đó.

Mặc dù dung mạo đã thay đổi, nhưng dáng ngồi cùng ánh mắt của người phụ nữ lại rất quen thuộc với cô.

"Tiểu Từ, đồ trang sức của chị hình như rơi mất ở phòng thay đồ rồi, em quay lại lấy được không?"

Trợ lý Tiểu Từ nghe vậy quả nhiên nhớ ra lúc sáng cô có đeo hoa tai. Đó là một nhãn hiệu đã được chứng thực.

Mặc dù nó không phải là một thương hiệu cao cấp hàng đầu, nhưng nó cũng rất có giá trị.

"Vậy thì chị hãy đợi em ở đây, em lập tức quay lại lấy ngay."

"Được rồi, chị ngồi đó đợi em." Cố Vi Vi chỉ vào băng ghế dài cách đó không xa.

Trợ lý Tiểu Từ đặt đồ xuống ghế, lập tức quay lại tìm đồ cho cô.

Cố Vi Vi đến băng ghế ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, giả vờ đang nghe cuộc gọi.

"Nguyên Mộng?"

Nguyên Mộng với mái tóc ngắn màu xanh lam, trang điểm màu khói nghiêng đầu nhìn cô từ đầu đến chân đánh giá mấy lần.

Người duy nhất yêu cầu cô gặp ở đây vào lúc này là Cố Vi Vi, người đã nói chuyện với cô qua điện thoại vào ngày hôm trước.

Nhưng vẻ ngoài này khác xa với Cố Vi Vi mà cô biết.

Cố Vi Vi cầm điện thoại vừa nói, vừa nhìn xung quanh.

"Đừng nhìn tôi, sư phụ thế nào rồi?"

Nguyên Mộng thu hồi ánh mắt, cầm điện thoại lên, cũng giả vờ đang gọi điện thoại.

"Anh ấy bị thương, tạm thời đang hồi phục nên không thể đến gặp em."

Cô một bên nghe điện thoại, một bên đánh giá người ngồi bên cạnh mình qua ánh nhìn từ khóe mắt.

Kiểu trọng sinh vào người khác nghe như truyện ma quỷ vậy.

Tuy nhiên, người ngồi bên cạnh cô có thể kể hết mọi thứ về bản thân cô trong Nguyên gia.

"Tuy rằng đã chết một lần, nhưng lần này sống lại thật sự đã trẻ lại không ít, dung mạo cũng không kém hơn trước, chỉ là.. ngực so với trước có nhỏ hơn."

Cố Vi Vi vuốt trán, "Chúng ta có thể nói thẳng vào chuyện chính không?"

Nguyên Mông hắng giọng hỏi.

"Em không phải bị Cố Tư Đình đưa về sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Cô được đưa về Cố gia, Nguyên Sóc lúc đó cũng bị thương nặng, bọn họ liền không thể thăm dò tin tức của cô nữa.

Kết quả là Cố Tư Đình đột nhiên bắt đầu tấn công Nguyên gia, Nguyên Mộng phải đưa Nguyên Sóc cùng những người khác rời khỏi nước A đến Trung Quốc ẩn náu.

Cố Vi Vi nhìn về phương xa, bình tĩnh kể lại cái chết của chính mình.

"Em đã bị thương nặng cùng hôn mê trong một vài tháng. Lăng Nghiên cùng mẹ cô ấy tiêm thuốc chết não vào người em, đem trái tim em đi cấy ghép."

Nguyên Mộng nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, "Cố Tư Đình ở đâu, hắn đồng ý sao?"

Mặc dù cô là con gái nuôi của Cố gia, nhưng cô luôn là viên ngọc quý trong tay Cố gia.

"Em đã cho rằng hắn có thể cứu em, nhưng hắn đã đồng ý, đồng ý cấy ghép trái tim của em cho Lăng Nghiên." Cố Vi Vi nói.

Mãi cho đến khi chết, cô mới nhận ra rằng giữa Cố Tư Đình cùng Lăng Nghiên có điều mờ ám, có quá nhiều khúc mắc mà cô không biết.

Vì cô ấy là con gái của Kaman Dolans được nuôi dưỡng trong Cố gia, nên tầm quan trọng của cô ấy là điều hiển nhiên.

Tuy nhiên, Cố Tư Đình vẫn lấy tim cô cấy ghép cho Lăng Nghiên.

Có thể thấy được Lăng Nghiên đối với hắn có ý nghĩa rất quan trọng.

Nguyên Mộng ngồi ở bên cạnh trầm mặt hồi lâu, "Vậy bây giờ em tính toán làm sao, không quay về Cố gia nữa?"

"Không quay về cũng không trở về nữa." Cố Vi Vi buồn bã nói.

Ngôi nhà mà cô đã ở đó không phải là nhà của cô.

Cô nghĩ rằng Cố Tư Đình thích cô, nhưng sự thật là hoàn toàn không thích cô.

Cô chỉ là một con cờ, một quân bài do gia đình Cố gia nắm giữ, mọi thứ họ dành cho cô, chỉ là bởi vì.. cha ruột của cô là Kaman Dolans.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 331: Cuộc gặp gỡ bí mật với Nguyên Mộng 2

[HIDE-THANKS]
Nguyên Mộng gạt tàn thuốc, thở dài một hơi.

Cô nghĩ rằng sở dĩ Cố Tư Đình tìm bọn họ, tám chín phần mười là cùng cô có liên quan.

Chỉ cần cô trở về Cố gia, có lẽ Cố Tư Đình sẽ không đuổi theo họ nữa.

Nhưng bây giờ dường như cô không thể trở về được nữa.

Nguyên Mộng châm một điếu thuốc khác, nhả ra một vòng khói.

"Thế còn con nhỏ thấp hèn kia, em định làm thế nào để dọn dẹp nó?"

"Cô ta hiện giờ có Cố Tư Đình che chở. Muốn động đến cô ta không dễ dàng như vậy, nhưng em cũng không định buông tha cho cô ta." Đáy mắt Cố Vi Vi xẹt qua một tia sáng lạnh lùng.

Cô bây giờ lẻ loi một mình, không tiền, không thế, việc đối phó với Lăng gia, đặc biệt còn có Cố Tư Đình che chở, mọi chuyện càng thêm không dễ dàng.

Trong tay cô không có một số vốn nhất định, vội vàng hành động chỉ tự mình chuốc lấy thêm rắc rối.

"Chị đã nói với em từ lâu rồi, chị sẽ giúp em giết cô ta." Nguyên Mộng hít một hơi thuốc, oán hận nói, "Không phải cô ta đã ghép tim của em sao? Chị sẽ đòi lại."

"Sau đó, sư tỷ cùng sư phụ sẽ bị Cố gia đuổi giết suốt đời?" Cố Vi Vi hỏi.

"..."

Nguyên Mộng không có gì để nói, cô chỉ là tức giận đến ngứa ngáy tay chân.

"Hiện giờ em không còn đơn độc, em còn có sư phụ và con trai của sư phụ nữa."

Cố Vi Vi rất cảm kích tấm lòng của sư tỷ, nhưng đây là ân oán của cô, cô muốn tự mình kết thúc.

"Lúc trước chị đã sớm nói con nhỏ thấp hèn kia lòng dạ nham hiểm, mà em bị cô ta giả làm bạch liên hoa nhu nhược, tự mình dẫn sói vào nhà."

Nguyên Mộng vừa tức giận lại vừa đau lòng. Sư muội vốn dĩ đang sống một cuộc sống cao quý, nhưng bây giờ muội lại lưu lạc đến nước này.

Trước kia còn truyền máu cho cô ta không tính toán, cuối cùng thì ngay cả trái tim cũng bị người ta moi ra để cấy ghép.

Cố Vi Vi hít một hơi thật sâu, mỉm cười đầy ẩn ý.

"Tất cả những điều này thật đáng giận, nhưng.. có lẽ em vẫn muốn cảm ơn cô ta."

"Hả?" Nguyên Mộng quay đầu lại nhìn cô, "Não của em hỏng rồi?"

Cô ta moi tim cô tự cứu lấy mình, loại người thế này chết một trăm lần cũng không rửa hết nổi hận, thế nhưng cô còn muốn cảm ơn cô ta.

"Dù đã chết một lần nhưng em đã gặp được những con người mới, có được mọi thứ mà em không thể đòi hỏi trước đây." Cố Vi Vi nói, bổng nhiên nghĩ đến người đang ở xa nơi Đế đô.

Nếu không phải vì Lăng Nghiên đã giết cô, cô sẽ không thể tái sinh trong người Mộ Vi Vi, cũng không thể gặp được Phó Hàn Tranh.

Cô không biết, hóa ra được một người thích thật lòng lại là một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào đến vậy.

Nguyên Mộng quay đầu, tiếp tục nhìn xung quanh, suy nghĩ về những gì cô vừa nói với vẻ mặt rối rắm.

"Em vẫn muốn cảm ơn cô ta vì đã lấy trộm trái tim em để tiếp tục cuộc sống, đồng thời cũng cướp đi người đàn ông của em. Bây giờ lại có tin đồn rằng cô ta đã đính hôn với Cố Tư Đình, em còn muốn cảm ơn cô ta?"

"Thứ cô ta cướp đi, có lẽ vốn không phải của em." Cố Vi Vi cười nhẹ nhõm.

Thời gian đầu, cô thực sự rất oán giận cùng thống khổ.

Tuy nhiên, vì sự xuất hiện của Phó Hàn Tranh, dường như tất cả những điều này không còn có thể khiến cô cảm thấy đau đớn như vậy nữa.

Cô sẽ không còn gặp cơn ác mộng đang hằn sâu trong tim cô nữa, khi gặp lại Lăng Nghiên cùng Cố Tư Đình, cô sẽ không còn đau đớn đến mức thở không nổi nữa.

"Thôi, đừng nói đến Cố Tư Đình, hắn là một tên cặn bã, em nói Phó gia cũng đang tìm chúng ta?" Nguyên Mộng quay lại chuyện chính.

Cố Vi Vi: "Phó gia không biết rằng em đã chết, muốn thông qua tìm được chị để có thể tìm em."

"Tìm em?" Nguyên Mộng càng nghe càng choáng váng.

"Chuyện này liên quan đến một số chuyện về cha ruột của em, chị quay lại hỏi sư phụ sẽ rõ." Cố Vi Vi nhìn về hướng trợ lý đã đi, quay lại nói.

"Em muốn gặp sư phụ, cùng nhau bàn kế sách để người Phó gia tin rằng em đã chết."

Bằng không, nếu cứ tiếp tục như vậy, dù Cố gia không tìm thấy họ thì Phó gia cũng sẽ tìm ra họ..

Đến lúc đó, chúng ta cũng sẽ bị lộ.

Nguyên Mộng thở dài, "Chuyện này có lẽ phải mất một chút thời gian, anh ấy đang bị thương nặng, không có cách nào để ra mặt."

Cố Vi Vi nghĩ, "Tìm cơ hội, em có thể gặp ông ấy."

Thời gian càng kéo dài, tình hình chúng ta càng nguy hiểm.

Chỉ là người của Phó Hàn Tranh đã theo dõi cô, cô phải lên kế hoạch sắp xếp đi gặp sư phụ sao cho không bị nghi ngờ.

"Được rồi, chị quay lại nói cho anh ấy biết." Nguyên Mộng nói xong liền nhớ tới vấn đề quan trọng.

"Mà này, em nói em ở bên cạnh Phó Hàn Tranh, em làm cách nào lại có thể ở cạnh anh ấy? Anh ấy không phải rất khó đến gần sao?"

Cố Vi Vi trầm lặng một chút, nói ra sự thật.

"Anh ấy hiện là bạn trai của em."
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 332: Vẻ đẹp của anh ta khiến em không thể cưỡng lại được?

[HIDE-THANKS]
Nguyên Mộng sững sờ chớp chớp mắt, hai tay run lên bần bật, điếu thuốc suýt nữa rơi xuống.

"Em nói.. anh ta là gì cơ?"

"Bạn trai." Cố Vi Vi nói.

Nguyên Mộng vẫn còn hơi sững sờ, "Phó Hàn Tranh? Bạn trai của em?"

Cô bị điên hay tai cô hỏng rồi?

Thế giới này sao tự nhiên lại trở nên điên cuồng như vậy?

"Ừ." Cố Vi Vi trả lời.

"Em đang nói đến tài phiệt số một Trung Quốc Phó Hàn Tranh, không phải ai khác trùng tên trùng họ?" Nguyên Mộng vẫn không thể tin được.

Cố Vi Vi liếc nhìn vẻ mặt không muốn tin của cô, "Nếu không phải anh ta thì làm sao em biết Phó gia đang truy tìm sư tỷ?"

"Tin tức này hơi lớn, để chị bình tĩnh lại đã."

Nguyên Mộng nghiêng đầu nhìn cô, tin tức này làm đầu óc cô muốn nổ mạnh đến nỗi có điểm hơi nản lòng.

Cố Vi Vi nhắc nhở, "Đừng nhìn em chằm chằm như vậy, có người của Phó gia đang bí mật theo dõi em."

Nguyên Mộng bình tĩnh lại quay sang nhìn cái cây đối diện, qua vài phút rồi mới hỏi.

"Vì em định đối phó với Lăng Nghiên, nên em đến nhờ cậy Phó Hàn Tranh?"

"Nếu em nhờ cậy anh ta để đối phó với Lăng Nghiên, sao đến bây giờ em vẫn chưa làm gì?" Cố Vi Vi nói.

Hơn nữa, cô cũng không nhờ vả ai cả.

Cô trốn cũng trốn không xong, cô bắt buộc phải về nhà.

"Nếu không phải vì cái này, tại sao em lại ở cùng anh ta?" Nguyên Mộng hùng hồn hỏi.

Giữa Phó gia cùng Cố gia vẫn luôn có thù oán rất sâu sắc. Cô từ nhỏ lớn lên ở Cố gia, chắc chắn cô hiểu rõ điều đó hơn ai hết.

Cô đã chết một lần ở Cố gia, bây giờ lần nữa sống lại, nhưng cô lại trở thành người phụ nữ của Phó Hàn Tranh.

Nếu không phải vì mượn tay Phó Hàn Tranh để báo thù, thật sự không nghĩ ra lý do nào khác đáng để cô tiếp cận Phó Hàn Tranh.

Cố Vi Vi cười khẽ, "Chẳng lẽ không thể bởi vì tình yêu?"

Nguyên Mộng nghe xong cười đến run bờ vai. "Hồi đó ai đã dùng ảnh của Phó Hàn Tranh làm mục tiêu để phóng tiêu? Ai bảo những người như Phó Hàn Tranh nhất định là gay. Bây giờ em nói với chị bởi vì tình yêu?"

Cố Vi Vi bình tĩnh cười, không có phản bác điều gì.

Có một số điều bạn có thể tự hiểu mà không cần phải giải thích rõ ràng cho mọi người.

Nguyên Mộng cười một hồi sau, sau đó liếc nhìn vẻ bình tĩnh, nghiêm túc của cô.

"Em có nghiêm túc không?"

Cô là Cố Vi Vi mà cô ấy biết, nhưng dường như cô đã thay đổi rất nhiều.

Không còn tùy hứng kiêu căng như trước, cô trở nên sắc sảo, kiên định khi đối mặt với quá nhiều biến cố.

"Anh ấy.. khiến em không thể cưỡng lại được." Cố Vi Vi nói.

Không phải cô không thể cưỡng lại được tình cảm của Phó Hàn Tranh, mà là cô đã nghiện từ lúc nào rồi không biết.

Nguyên Mộng cau mày, "Sắc đẹp của anh ta khiến em không thể nào cưỡng lại được?"

Mặc dù Phó Hàn Tranh đẹp trai vô song, nhưng cô lại không phải là chưa hiểu việc đời, cô không phải là loại người nông cạn như vậy.

"Chị cho rằng em giống chị, em nói là ở tâm ý!" Cố Vi Vi sửa lại lời sư tỷ.

Vì sắc đẹp của sư phụ, Nguyên Mộng đã dốc lòng gia nhập sư môn, cô cho rằng cô ấy cũng giống như cô sao?

Nguyên Mộng sững người vài giây trong kinh hãi, rồi liếc xéo nhìn về phía sư muội

"Cho nên.. ý em nói là Phó Hàn Tranh theo đuổi em?"

"Nhớ nói với sư phụ rằng phải tìm cách thuyết phục Phó gia tin tưởng em đã chết." Cố Vi Vi nhìn trợ lý Tiểu Từ đã trở về cách đó không xa, đứng dậy nói.

"Trợ lý của em trở lại rồi, em phải đi đây."

Trợ lý cầm hoa tai trở lại, "Em tìm được rồi, chuyên viên trang điểm nhìn thấy nên đã cất đi."

Cố Vi Vi cất điện thoại, gọi trợ lý cùng nhau rời đi.

Nguyên Mộng vẫn còn một bụng vấn đề chưa yên, cô vứt điếu thuốc, giả làm người qua đường vừa nghe điện thoại vừa theo đằng sau họ.

"Này, em nói hết rồi hả?"

"Em nói nghiêm túc là anh ta theo đuổi em à?"

* * *

Trợ lý Tiểu Từ quay đầu nhìn Nguyên Mộng nói chuyện điện thoại ầm ĩ một cách kỳ lạ, lúc sau mở cửa xe cùng Cố Vi Vi lên xe rời đi

Nguyên Mộng đuổi theo không kịp nữa, cô cầm điện thoại di động đứng tại chỗ, tò mò muốn phát điên.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 333: Món quà này, em rất thích

[HIDE-THANKS]
Sau khi trở về khách sạn dùng cơm tối, cô cùng với nhân viên của đoàn phim bị tổ đạo diễn gọi đến phòng họp nhỏ của khách sạn để họp.

Tổ đạo diễn và biên kịch đã phát một phần kịch bản mới sau khi chỉnh sửa, Cố Vi Vi lật vài tờ mới phát hiện suất diễn của nam hai giảm đi khoảng mười mấy cảnh, ngược lại cảnh diễn của cô và nam chính lại được tăng lên rất nhiều.

Sở Thần vừa nhìn thấy liền trực tiếp chất vấn hỏi: "Đạo diễn Mạc, suất diễn của tôi vì sao lại bị cắt giảm?"

"Trong lúc sáng tác phim điện ảnh, phải căn cứ vào yêu cầu của cốt truyện mà điều chỉnh kịch bản thôi." Mạc Kiều cười khẽ.

Bởi vì nữ chính cùng nam chính trạng thái nhập diễn rất tốt, ông cảm thấy trạng thái và kỹ thuật diễn của nam số hai không đạt tới trình độ mà ông mong muốn. Cho nên, vì hiệu quả cuối cùng của bộ phim này, ông và biên kịch đã thương lượng lại để điều chỉnh kịch bản.

Hơn nữa, chuyện đã từng quấy rối nữ chính trước kia cũng làm cho bọn họ vô cùng thất vọng.

"Sau khi điều chỉnh tôi liền mất mười mấy cảnh diễn, trong khi lúc trước thỏa thuận lại không phải như vậy."

Sở Thần thật sự không cam lòng, cảnh diễn của anh ta hiện tại đã bị giảm không khác gì so với nam ba rồi.

"Bởi vì cậu mấy ngày nay quay quay diễn diễn thế nào, cũng không diễn ra thần thái mà tôi muốn." Đạo diễn Mạc Kiều bèn nói thẳng.

Ở nơi này ai cũng dùng thực lực để nói chuyện, có thực lực thì tự nhiên sẽ có thể nắm bắt cơ hội diễn tốt, ông thật sự không có thời gian và tâm tư để đi quay chụp một diễn viên không vào được trạng thái diễn.

Sở Thần oán hận trừng mắt liếc nhìn Cố Vi Vi đang ngồi lật kịch bản, anh ta chỉ là đi tìm cô một lần để đối diễn, ngay cả cửa phòng của cô còn chưa bước qua.

Bọn họ lại làm đến mức như vậy, một lần lại một lần nhằm vào anh là sao?

Chỉ là, đạo diễn đã quyết định dùng kịch bản mới này, đây không phải là cơ hội mà anh đã vô cùng vất vả mới tranh được hay sao.

Tuy rằng không cam lòng, nhưng anh ta cũng không có khả năng trực tiếp nói chuyện về khả năng diễn xuất.

"Hôm nay tôi chỉ muốn nói mấy việc này mà thôi, mọi người trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai mới có trạng thái tốt nhất để khai máy." Đạo diễn Mạc Kiều nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Cố Vi Vi cầm kịch bản mới rời khỏi phòng họp, vừa vào thang máy vừa nhìn màn hình Wechat trên điện thoại, sau đó mới gọi cho Phó Hàn Tranh một cuộc điện thoại sau khi trở về.

"Vừa nãy đoàn phim mở một cuộc họp nên em không thể nghe điện thoại của anh được."

"Đã dùng bữa tối chưa?" Phó Hàn Tranh một bên bận rộn, một bên dò hỏi.

"Dùng rồi, anh còn có công việc đang vội à?" Cố Vi Vi hỏi.

"Ừm." Phó Hàn Tranh cười nhẹ hỏi: "Mấy ngày nữa thì trở về?"

"Đã có thông báo, phải xin nghỉ một ngày để về." Cố Vi Vi nói đúng sự thật.

Phó Hàn Tranh: "Có thời gian để gặp mặt không?"

"Buổi sáng trở về, buổi chiều còn phải quay lại để tiếp tục đóng phim, không có nhiều khả năng lắm, hơn nữa.." Cố Vi Vi thở dài, muốn nói lại thôi.

"Hơn nữa cái gì?" Phó Hàn Tranh tiếp tục hỏi.

"Hơn nữa người đại diện của em gần đây đang nghi ngờ em đang yêu đương, cứ nhìn chằm chằm em." Cố Vi Vi bất đắc dĩ mà nói.

Mấy ngày này lời nói của Kiều Lâm luôn có ẩn ý, dường như muốn hỏi thăm cô thông tin của "Tranh tranh bảo bối".

Thời gian trở về đế đô gấp như vậy, nếu muốn tránh mặt Kiều Lâm, thật sự không quá dễ dàng.

Phó Hàn Tranh nghĩ nghĩ rồi nói: "Anh sẽ an bài."

Không thể để cô đã trở về một chuyến, mà bọn họ lại không được gặp mặt nhau.

"Được thôi, đừng để cho Kiều Lâm phát hiện ra là được." Cố Vi Vi cười khẽ nói với anh.

Phó Hàn Tranh nghe được tiếng cô mở cửa rồi đóng cửa, nói. "Anh bảo người ta gửi một ít đồ vật đến, em có nhìn thấy không?"

Cố Vi Vi vừa vào cửa, đang muốn tìm đồ vật mà anh nói, lại nghe có tiếng động truyền ra từ nhà tắm. Vì thế, cô liền đi theo tiếng động, nhẹ nhàng đi đến cửa phòng tắm, sau đó hít một ngụm khí lạnh.

"Làm sao vậy?" Phó Hàn Tranh nghe ra âm thanh không đúng lắm.

Cố Vi Vi mím môi, mạnh mẽ trấn định nói. "Món quà này.. Em rất thích."

"Vậy thì dùng cho tốt, ngủ ngon."
[/HIDE-THANKS]

N. L
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 334: Chị có thể giữ lại chút tiết tháo không?

[HIDE-THANKS]
Sau khi Cố Vi Vi kết thúc cuộc trò chuyện với Phó Hàn Tranh liền đẩy cửa phòng tắm ra nhìn thấy nữ nhân một bên ngâm mình trong bồn, một bên uống rượu vang đỏ vô cùng thư thả.

"Tỷ điên rồi à, chạy đến đây làm gì?"

"Em nói chuyện với người ta lại chỉ nói một nửa, người ta chịu không được nên phải chạy đến đây hỏi cho rõ ràng thôi." Nguyên Mộng cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt quyến rũ nói: "Vừa đúng lúc sư tỷ cũng hai ngày không tắm rồi, liền mượn phòng tắm tẩy rửa hơi lâu một chút thôi mà."

Cố Vi Vi đau đầu, vỗ trán: "Đều theo lời tỷ cả, hiện tại người của Phó gia đang theo dõi em, sư tỷ chạy đến đây mà bị người ta phát hiện thì cả hai chúng ta đều xong đời."

Ba tên bảo tiêu, tận sáu con mắt không ngừng nhìn xung quanh bất luận là nhìn thấy cái gì, Phó Hàn Tranh cũng đều sẽ biết.

"Không phải em nói anh ta là bạn trai em sao?" Nguyên Mộng bò sang bên cạnh bồn tắm hòi: "Còn phái nhiều người đến hệt như giám thị em vậy."

"Đó là bảo vệ, lần trước có người tập kích em." Cố Vi Vi giải thích nói.

Nguyên Mộng tựa như tin mà cũng tựa như không gật đầu: "Em chỉ cần sớm nói mình ở chỗ này, tỷ chạy qua thăm em là được, có cần phải nhiều chuyện phiền toái như vậy không."

"Đây là khách sạn thuộc điều hành của Phó thị, xung quanh còn có bảo tiêu."

Cố Vi Vi ngẫm lại có chút tức giận, nữ nhân này một khi điên lên thì thật sự là chẳng thèm để ý đến chút hậu quả nào.

"Yên tâm đi, thân thủ của sư tỷ, bọn họ làm sao có thể phát hiện được." Nguyên Mộng vô cùng tự tin nói.

Cố Vi Vi thu mắt thở dài, thầm nghĩ chắc cũng không có người phát hiện, nếu không vừa rồi Phó Hàn Tranh cũng đã biết.

"Nhanh mặc quần áo đi rồi chúng ta cùng nói chuyện."

Cô nói xong, đóng cửa phòng tắm lại rồi đi ra ngoài, ở trong phòng tìm được một món quà rồi đặt nó lên bàn.

Nghĩ có lẽ đây mới chính là đồ vật mà Phó Hàn Tranh cho người mang đến.

Vừa rồi, cô bị Nguyên Mộng đột ngột xuất hiện hù cho suýt đứng tim chết. Nguyên Mộng ở trong phòng tắm dội hết bọt trên người, sau đó bọc một chiếc khăn tắm đi ra ngoài, một tay cầm theo bình rượu vang đỏ, một tay xách chiếc ly thủy tinh có đế dài.

Tới bên cạnh bàn rót cho bản thân mình một ly, lại rót cho cô một ly.

"Được rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục với đề tài lúc nãy nào, chuyện của em với Phó Hàn Tranh là thật sao?"

Buổi chiều lúc nghe Cố Vi Vi nói Phó Hàn Tranh là bạn trai của mình, thiếu chút nữa cô đã bị hù đến hồn phi phách tán rồi.

Cố Vi Vi cầm ly rượu lên, gõ gõ thân ly sau đó uống một ngụm, có chút buồn bã nhìn bóng đêm đen kịt ngoài kia.

"Em cũng không biết, bọn em có thể đi được đến đâu."

Nguyên Mộng đánh giá cô một chút, không cần nói cũng biết, Phó Hàn Tranh hoàn toàn không biết cô là Cố Vi Vi.

Lấy ân oán của Phó gia và Cố gia ra nói, một khi anh ta biết cô họ Cố, đừng nói đến chuyện yêu đương, nói không chừng còn muốn mang cô đi đâu đó giết chết.

"Nếu Cố Tư Đình còn có thể ruồng bỏ em mà ở bên cạnh Lăng Nghiên kia, thì một người như Phó Hàn Tranh mà em quen biết chưa đến một năm thật sự có thể tin cậy sao?"

Cô không biết Phó Hàn Tranh là người thế nào nên không tiện nói, nhưng ở trong mắt cô, mối tình này của hai người bọn họ thật sự vô cùng nguy hiểm.

"Không, anh ấy không giống như Cố Tư Đình." Cố Vi Vi kiên quyết nói.

Nguyên Mộng một tay ôm trán, có chút kinh ngạc mà nhìn Cố Vi Vi trước mắt, cảm giác có chút thân thuộc lại có chút xa lạ.

Trước kia, khi nói về mối quan hệ với Cố Tư Đình, Cố Vi Vi luôn không chắc chắn, lo được lo mất.

Tuy nhiên, hiện tại nói đến Phó Hàn Tranh, thái độ lại kiên quyết như thế, trong mắt cũng ngập tràn vui mừng chẳng thể che dấu.

"Em và Cố Tư Đình quen biết nhau hơn hai mươi năm còn chẳng thể ở bên cạnh nhau, quay đầu lại gặp Phó Hàn Tranh chưa đến một năm mà đã có thể thề nguyền sống chết rồi sao?"

Cố Vi Vi quơ quơ ly rượu ở trong tay, đánh giá màu sắc tươi đẹp của rượu.

"Bạc đầu như tân, vừa gặp mà như đã thân thiết từ lâu, cảm tình không phải là thứ dùng thời gian để cân đo đong đếm."

Nguyên Mộng nhấp một ngụm rượu, đột nhiên hỏi: "Hai người ngủ với nhau rồi sao?"

Cố Vi Vi một ngụm rượu sặc, "Tỷ.. Có thể giữ lại cho bản thân một chút tiết tháo không?"

"Em đừng có nói với sư tỷ, mấy thứ trong ngăn tủ kia chỉ là dùng để trưng cho đẹp thôi nha, bình thường rảnh rỗi dùng để thổi bong bóng chơi hả?" Nguyên Mộng hừ một tiếng rồi nói.
[/HIDE-THANKS]

N. L
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 335: Lăng Nghiên.. đã từng có một đứa con

[HIDE-THANKS]
Cố Vi Vi cố xoa dịu cơn tức, chỉ có thể bất đắc đi trả lời.

"Được rồi, bọn em ngủ rồi, vừa lòng chưa?"

"Là ai hạ thủ trước?" Nguyên Mộng nhiều chuyện cười hề hề hỏi.

"Chị có để yên hay không hả?" Cố Vi Vi trừng mắt nhìn liếc cô ấy một cái.

Nguyên Mộng giơ tay chỉ vào Cố Vi Vi: "Là em trước đúng không!"

Vừa rồi trong mắt cô có nét chột dạ, chắc chắn là cô đã lừa gạt quyến rũ Phó Hàn Tranh lên giường trước rồi.

"Chị đến đây để nói chính sự hay là đến để nhiều chuyện hả?" Cố Vi Vi xụ mặt hỏi.

"Đương nhiên rồi, trước kia bảo em cứ lên giường quách với Cố Tư Đình đi thì em nói em không làm được, bây giờ mới quen biết Phó Hàn Tranh được bao lâu mà đã có thể xuống tay ngủ với người ta rồi?" Nguyên Mộng cảm thán một phen nói: "Xem ra, sắc đẹp của Phó Hàn Tranh đối với em thật sự vô cùng khó kháng cự nha."

Cố Vi Vi vỗ trán, hoàn toàn không nghĩ bản thân mình lại cùng cô ấy nói về cái chuyện này.

Nguyên Mộng thấy cô như vậy mới chịu thu liễm lại một chút nói: "Vậy nên, em muốn khiến Phó gia tin rằng Cố Vi Vi thật sự đã chết, dự định.. sau này chỉ làm Mộ Vi Vi?"

Cố Vi Vi trầm mặc một lúc rồi mới gật đầu.

"Có thể nói là như vậy."

Có lẽ, chỉ khi bí mật này giấu đi, anh và cô mới có thể sánh bước cùng nhau.

Đồng thời, đây cũng là biện pháp để bảo vệ cho Nguyên Mộng và sư phụ được an toàn.

Phó Hàn Tranh tin Cố Vi Vi đã chết thì sẽ không tiếp tục điều tra ở Trung Quốc, cũng sẽ không tra ra bọn họ.

"Cho dù có thể giấu được Phó Hàn Tranh, tương lai em cũng sẽ gặp lại Cố Tư Đình, cũng khó đảm bảo rằng gã ta sẽ không phát hiện ra thân phận của em." Nguyên Mộng nhắc nhở nói.

Cô ở Cố gia sinh sống đã hơn hai mươi năm, Cố Tư Đình hiểu cô hơn bất kỳ kẻ nào.

"Mấy tháng trước, em ở nước A đã từng gặp qua anh ta, anh ta và Lăng Nghiên còn mời em đến Cố gia một chuyến." Cố Vi Vi thản nhiên nói.

Đôi mày liễu của Nguyên Mộng nhíu lại, đứng dậy đi đến gần cô, sau đó choàng tay ôm lấy vả vai của cô.

"Không sao, sau khi trở về chúng ta lại nghĩ cách nhanh chóng làm cho Phó gia tin rằng em thật sự đã chết, còn chuyện của Cố gia, quay về hay không cũng được."

Cô cũng không biết, cô và Phó Hàn Tranh sau này có thể đi cạnh nhau được hay không. Nhưng mà cô có thể thấy thứ mà Phó Hàn Tranh cho cô nhiều hơn rất nhiều so với thứ cô có được ở Cố gia.

Đặc biệt là khi, cô đã từng suýt phải bỏ mạng, cũng đã từng chịu sự ruồng rẫy, thế nên những thứ này đối với cô càng thêm trân quý.

Cố Vi Vi cầm ly rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm, nghiêng đầu thoáng qua liền có thể nhìn thấy bộ ngực đầy kiêu hãnh của Nguyên Mộng.

"Chị có thể mặc xong quần áo rồi nói chuyện được không?"

Nguyên Mộng ưỡn ngực ra, đắc ý hỏi: "Hâm mộ hả?"

Cố Vi Vi phủi lấy bàn tay đang vịn trên vai mình, xoay người cách xa người đàn bà vô lương tâm này một chút.

"Trước kia Cố Tư Đình tìm em và một đứa trẻ nữa, anh ta đang tìm Tiểu Nguyên Bảo sao?"

Nguyên Mộng đi đến sô pha ngồi xuống, đôi chân dài gợi cảm vắt chéo, dáng ngồi hết sức quyến rũ.

"Không chừng gã ta và Lăng Nghiên không sinh con được, lại thấy Tiểu Nguyên Bảo nhà chúng ta đáng yêu liền muốn cướp về."

Cố Vi Vi trợn mắt liếc nhìn cô một cái: "Chị có thể nói cái gì khác nữa không?"

"Vậy em hỏi sư phụ của em đi, anh ta chê sư tỷ cứ nói lung tung, không chịu nói thật cho chị nghe." Nguyên Mộng hừ hừ.

Cố Vi Vi lại lần nữa nhắc nhở nói: "Chị đừng có gọi là sư phụ nữa có được không hả, sư nương của em!"

"Chị kêu anh ta là sư phụ, đó là tình thú đó em biết không, em chẳng lẽ không gọi Phó Hàn Tranh bằng bất cứ biệt danh nào khác sao?" Nguyên Mộng giải thích.

Cố Vi Vi nhíu mày, chẳng lẽ cô gọi anh là Phó thúc thúc cũng là tình thú hả?

Nguyên Mộng lại rót cho bản thân một chút rượu, dùng đôi môi đỏ mọng nhấp nhẹ.

Rối rắm một hồi lâu, cô lại giương mắt nhìn người trước mặt, nói: "Vi Vi, có chuyện.. chị nên nói cho em."

"Cái gì cơ?" Cố Vi Vi hỏi.

Được lắm, không ngờ người này còn có chuyện rối rắm không dám nói nữa cơ.

"Lăng Nghiên.. đã từng bị sinh non."
[/HIDE-THANKS]

N. L
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 336: Lăng Nghiên.. đã từng có một đứa con (2)

[HIDE-THANKS]
Tay của Cố Vi Vi đang cầm ly rượu vang khẽ run run, hít một hơi thật sâu, ngửa đầu uống cạn ly rượu vang đỏ, trong miệng lấp đầy hương vị của rượu.

Nguyên Mộng vốn tưởng rằng sau khi Cố Vi Vi nghe được sẽ hỏi thêm cái gì đó, nhưng cô cứ ngồi chờ mãi mà chẳng nghe được câu hỏi nào.

"Năm ấy sau khi chị đi tìm tung tích của cha em mà rời khỏi A Quốc, lúc ấy chị cũng hoàn toàn không biết đó là con của ai, hiện tại có lẽ không cần phải nói cũng đã biết."

Cố Tư Đình dùng trái tim của Cố Vi Vi đi cứu Lăng Nghiên, còn dẫn Lăng Nghiên vào Cố gia để hết lòng chăm sóc.

Như vậy cha ruột của đứa bé trong bụng Lăng Nghiên, ngoại trừ Cố Tư Đình thì cô hoàn toàn không thể nghĩ đến ai nữa.

Cố Vi Vi duỗi tay cầm lấy bình rượu vang đỏ, rót cho chính mình một ly.

Năm ấy trước khi cô rời đi đã cùng ăn cơm với Lăng Nghiên, cô ta bảo có chút buồn nôn, lại nói với cô chỉ là do dạ dày không tốt, có lẽ lúc ấy cô ta đang mang thai.

Hơn nữa, lần đó còn nghe Lăng Nghiên nói phải làm tiểu phẫu, còn yêu cầu truyền từ cô 600 CC máu.

Thì ra cô ta không phải đang làm phẫu thuật tim, mà là giải phẫu khi sinh non.

Cô đã từng cho rằng, đó là người bạn thân cận nhất của cô và người nam nhân mà cô yêu thương nhất, kết quả là cô giống như một tên ngốc bị hai người đó qua mắt lừa dối.

"Lăng Nghiên lúc ấy bị bệnh tim, không có khả năng sinh con cho nên mới không thể không sinh non."

Nguyên Mộng nhìn Cố Vi Vi trầm mặc, lại nói: "Cũng là chuyện của bốn, năm năm trước rồi, hai người bọn họ chưa từng đối xử tốt với em, hơn nữa sau khi em vừa chết bọn họ ngay lập tức đã ở cạnh nhau, đứa trẻ kia có từ khi nào, chị nghĩ là chị không cần nói nữa."

Trước kia, Cố Vi Vi cùng Lăng Nghiên và Cố Tư Đình có quan hệ vô cùng tốt, nếu như cô không tự nhìn thấy những chứng cứ đó, có lẽ cô sẽ không bao giờ tin.

"Cảm ơn chị đã nói cho em biết, chỉ là.." Cố Vi Vi nhẹ nhàng cười cười nói, "Em đã không còn để tâm nữa."

Tâm của cô đều đã bị bọn họ đào nát rồi, trên đầu cô cõng thêm một đứa trẻ hoang thì có là gì.

"Không để tâm là tốt." Nguyên Mộng vui mừng nói, lại nhấp thêm một ít rượu, "Được rồi, đừng có nói mấy chuyện không vui này nữa, tiếp tục nói thêm về chuyện bạn trai của em đi?"

Nói thật, cô cũng khó mà tin được, Cố Vi Vi thật sự yêu đương với đệ nhất tài phiệt ở Trung Quốc – Phó Hàn Tranh.

Một người đứng đầu tập đoàn Phó thị - nơi là kình long đứng đầu nền tài chính của Trung Quốc, là một kẻ mà người bình thường không thể nào với tới.

Chỉ là, một người như vậy, thế mà lại..

Cô liếc mắt nhìn bộ dạng Cố Vi Vi mới mười tám, mười chín tuổi, thế mà Phó Hàn Tranh lại không bị mấy cô thiên kim tiểu thư danh giá của Trung Quốc bắt đi, lại cùng một cô gái nhỏ mới mười tám mười chín tuổi yêu đương.

Cô nên cảm thán mị lực của Cố Vi Vi, hay nên cảm thán phẩm vị của Phó Hàn Tranh có chút.. kì dị?

Cố Vi Vi không biết nói gì trừng mắt nhìn cô: "Chị thật sự có tiềm năng để làm một paparazzi đó."

Nguyên Mộng cười tủm tỉm nhấp rượu: "Tới, nói một chút xem sao em lại xuống tay với Phó Hàn Tranh hả?"

"Mẹ nó, nếu không phải vì kéo dài thời gian cho chị chạy trốn, em có cần phải xuống tay không hả?" Cố Vi Vi nhìn nữ nhân nhiều chuyện này, có chút xúc động muốn bóp chết chị ấy.

Ai, sớm biết rằng người này một chút cũng không chịu thay đổi, cô cũng không thèm hi sinh một lần như vậy để cứu người đâu.

"Oa." Nguyên Mộng nhướng mày, cúi sát người nói nhỏ với Cố Vi Vi" "Cho nên ngày đó em gọi điện thoại, thanh âm suy yếu như vậy là do mới bò từ trên giường của người ta xuống đó hả?"

"Chị bát quái xong rồi, bây giờ có phải nên rời đi hay không?"

Cố Vi Vi bị nói trúng tâm tư nhỏ, chỉ có thể cắn răng đuổi người đi.

Nữ nhân này mỗi lần có chuyện là chỉ số thông minh liền offline mất, thế mà cứ có chuyện bát quái là mũi còn thính hơn cả mũi chó nữa.

Nguyên Mộng bưng rượu, nhìn cô ái muội cười cười.

"Chẳng qua, người đẹp như Phó Hàn Tranh thì không phải ai cũng có thể hưởng dụng đâu, em có muốn cảm ơn chị hay không?"
[/HIDE-THANKS]

N. L
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 337: Bồi em ngủ một giấc

[HIDE-THANKS]
"..."

Cố Vi Vi hạn hán lời, không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ấy nữa.

"Chị tắm cũng đã tắm sạch, rượu cũng đã uống xong, sao còn chưa chịu đi?"

Nguyên Mộng uống rượu xong rồi, duỗi người, leo lên giường của cô nằm với một tư thế vô cùng quyến rũ.

"Khó lắm mới có dịp gặp mặt, để chị bồi em ngủ một đêm nào."

"Chị trở về bồi sư phụ ngủ đi."

Cố Vi Vi rửa sạch ly rượu vang đỏ, lại dọn dẹp hết tất cả những dấu vết của Nguyên Mộng để lại trong phòng.

"Em không thể nào để cho chị cảm nhận một chút, cảm giác ngủ qua đêm với phụ nữ của Phó Hàn Tranh là như thế nào sao?" Nguyên Mộng một tay chống đầu, vừa ném ra mị nhãn quyến rũ vừa oán giận nói.

"Sư tỷ, đừng náo loạn, nhanh đi làm chính sự đi có được hay không hả?" Cố Vi Vi cắn răng khuyên nhủ.

Sư tỷ còn ở chỗ này một phút thì cô một phút đều phải lo lắng đề phòng.

Đặc biệt, ngày mai có nguyên một ngày phải quay chụp, đêm nay không nghỉ ngơi tốt, ngày mai trạng thái của cô chắc chắn sẽ vô cùng tệ.

Nguyên Mộng lại vỗ giường, cười tủm tỉm mà nói.

"Tới, đi ngủ."

Hai ở trong phòng cùng nhau chơi đùa, bỗng nhiên ở ngoài cửa phòng vang lên tiếng chuông cửa.

Cố Vi Vi nhìn thoáng qua trên giường, Nguyên Mộng đã nhanh nhẹn mà lẩn trốn, nhanh chóng nấp vào trong tủ quần áo.

Cô thu thập một chút đồ đạc phòng, lúc này mới đi mở ra cửa phòng.

"Mộ tiểu thư, buổi chiều người quét tước bảo vòi nước ấm không tốt nên đã gọi người đến sửa, tôi đến xem nó đã chạy tốt hay chưa."

"Cảm ơn." Cố Vi Vi nghiêng đầu, mời người vào cửa.

Quản gia tư nhân nhanh chóng đi vào phòng tắm kiểm tra, sau đó nói.

"Đã không có vấn đề gì, Mộ tiểu thư còn có yêu cầu gì khác không?"

Khi nói chuyện, vẫn không quên liếc mắt đánh giá xung quanh phòng.

"Không có gì, tôi chuẩn bị đi nghỉ ngơi." Cố Vi Vi nói, còn ngáp một cái.

"Tiểu thư nghỉ ngơi sớm một chút đi, chúc ngủ ngon." Quản gia tư nhân gật đầu chào Cố Vi Vi rồi rời khỏi phòng của cô.

Cố Vi Vi khóa cửa phòng lại, sau đó mới mở tủ quần áo ra.

"Nơi này không an toàn đâu, nhanh đi đi."

Quản gia kia không phải đến xem vòi nước trong phòng tắm có tốt hay không, mà là muốn xem phòng của cô có gì khác thường hay không.

Hơn nữa, chắc chắn là yêu cầu của Phó Hàn Tranh rồi.

Có lẽ, vừa nãy kết thúc cuộc điện thoại với anh quá vội vàng nên anh không yên tâm, sợ là cô gặp phải chuyện gì đó.

"Đây rốt cuộc là bạn trai của em hay là thủ lĩnh của lính đặc vụ vậy không chỉ phái người đi theo, còn một tí lại đến kiểm tra." Nguyên Mộng bước ra từ trong tủ quần áo vừa đi vừa làu bàu.

Cố Vi Vi: "Anh ấy không có ác ý."

Nguyên Mộng không hề có ý định rời đi, nhìn thấy hộp bánh quy tinh xảo trên bàn, liền thuận tay cầm một miếng ăn.

Cố Vi Vi nhanh chóng đoạt lại, ôm cả hộp đi mất.

"Cái này không phải cho chị ăn."

Lần trước cô chỉ thuận miệng bảo điểm tâm ngọt ở nhà cũ ăn ngon, chỉ là thợ làm bánh đã đi theo bà nội Phó về phương nam rồi.

Phần điểm tâm ngọt này có lẽ chính là do Phó Hàn Tranh gọi người đến phương nam tìm đầu bếp đó làm, sau đó gửi đến đây.

Nguyên Mộng hậm hực bĩu môi: "Vừa mới tốt hơn có bao lâu đâu, tâm tư đều hướng về phía người ta rồi kìa."

Cố Vi Vi cất lễ vật đi, liếc mắt nhìn nữ nhân vẫn còn nằm ở trên giường không chịu dậy, cô cũng lười đi khuyên.

Tắm rửa một chút, sau đó bò lên trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nguyên Mộng duỗi tay nắm lấy tay của cô, thở dài.

"Vi Vi, thực xin lỗi."

"Vì cái gì?" Cố Vi Vi cười hỏi.

"Sư phụ của em dặn chị phải để ý tình huống của em, nhưng khi đó anh ấy bị thương quá nặng, bọn chị không kịp chiếu cố đến em, mới để em bị Lăng Nghiên mưu hại." Nguyên Mộng nói.

Nếu lúc ấy cô chịu để ý, có lẽ Cố Vi Vi cũng sẽ không lọt vào mưu sâu kế hiểm như vậy.

Cố Vi Vi lại vô cùng bình tĩnh nói: "Như vậy cũng không có gì không tốt, ít nhất.. nó có thể giúp em thay đổi góc nhìn, cũng hiểu rõ một số việc và một số người, nếu không em sẽ không bao giờ biết được. Cũng coi như là trong họa có phúc đi."
[/HIDE-THANKS]

N. L
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back