Chương 1
[BOOK]"Viên Viên, quý này em còn chưa thanh toán đâu."
"A, chờ một chút." Một giọng nói từ trong phòng vang lên, sau đó cánh cửa mở ra một khe hở nho nhỏ, một bàn tay trắng nõn đưa ra, trong lòng bàn tay cầm ba hạt châu màu đỏ nửa trong suốt: "Chị Tuyết, chị nhìn cái này có được không?".
Người phụ nữ bị gọi là "Chị Tuyết" là một người xinh đẹp, khuôn mặt mỹ lệ, làn da trắng như tuyết, môi đỏ mọng như máu, trong một ngày mưa như vậy cô mặc một chiếc áo lụa mỏng.
Một người phụ nữ như thế đi tới tiểu khu cũ kĩ này hẳn là khiến người khác chú ý, vậy mà lúc này trên hành lang ngay cả đèn điều khiển bằng âm thanh cũng chưa được bật, hành lang im ắng, giống như không có ai vậy.
Chị Tuyết nhận lấy hạt châu, lật ngược lại, nói: "Được rồi." Sau đó chị lấy ra một cái bút lông, vẽ mấy cái lên cửa chống trộm.
Cánh cửa chống trộm đổ nát phát ra ánh sáng yếu ớt, rồi từ từ trở về hình dáng ban đầu.
Chị Tuyết bỏ hạt châu vào túi ở bên hông, mỉm cười chào tạm biệt rồi rời đi, một lát sau, cửa chống trộm mở một khe hở rồi nhẹ nhàng đóng lại, mọi thứ diễn ra trong im lặng, hàng xóm gần đó bất kì ai cũng không phát hiện.
Mãi đến mấy phút sau, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tiếng mèo hoang thét thê lương chói tai, trong chốc lát, đèn điều khiển bằng âm thanh trên hành lang bật sáng.
Nguyên Viên Viên thở ra một hơi, trở về phòng ngủ.
Các cơ bắp căng thẳng của cô lập tức buông lỏng xuống, cô nằm lại xuống giường lần nữa.
Trong phòng chỉ có một mình cô, ngọn đèn vàng nhỏ bên cạnh giường lẳng lặng sáng, tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp và mỏng manh.
Nơi nào cũng yên tĩnh, màn hình điện thoại trên giường sáng lên.
Người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi chính là "chủ nhà thứ hai" của mảnh đất này, người đặc biệt thay ông chủ thu "tiền thuê" của các tiểu yêu quái ở đây.
Nguyên Viên Viên đã chuyển đến nơi này một năm trước, nơi này là sự hỗn tạp của các loại yêu quái, luật pháp và trật tự không đặc biệt tốt, nhưng chỉ cần nửa đêm không ra khỏi cửa tìm chỗ chết thì cuộc sống ở đây coi như là rất có trật tự.
Là một bán yêu, trong mấy năm gần đây Nguyên Viên Viên đã tốn rất nhiều công sức để tìm một nơi an cư lạc nghiệp, coi như nơi này giống với khu dân cư nghèo của yêu quái, cô có thể định cư ở đây cũng đã thấy rất cảm kích.
Yêu quái tranh giành, đánh nhau là chuyện không có gì lạ, hơn nữa tự mang tính loại bỏ những thứ bên ngoài, đối với bán yêu Nguyên Viên Viên là không thể nào được hoan nghênh.
Nguyên Viên Viên trước mắt định cư ở cái thành phố này coi như là một nơi yêu quái cùng loài người chung sống, cô gọi đùa thành phố này là "Thủ đô của tự do", người đứng đầu là một yêu quái rất tài giỏi, anh ta đưa ra quy định, chỉ cần mỗi tháng đóng tiền bảo hộ, thì anh ta sẽ bảo vệ những yêu quái sống ở đây.
Cho nên trong thành phố này có rất nhiều yêu quái giống như Nguyên Viên Viên không được thế giới bên ngoài chấp nhận, trật tự rất loạn và trật tự trong hỗn loạn.
Những yêu quái bình thường đều không thích thành phố này, những người thực sự thích cái thành phố này chỉ là một số yêu quái khét tiếng, những kẻ giết người bừa bãi và một số yêu quái vì né tránh thứ gì đó.
Trước khi trở thành yêu quái, Nguyên Viên Viên đã tưởng tượng rất nhiều điều về yêu quái, nhưng mấy năm gần đây, ngay cả chuyện của mình, cô cũng lười suy nghĩ. Có một số thứ mình tham gia vào mới cảm thấy không giống nhau, bên trong máu tanh và tàn bạo là những điều ghê tởm, hoàn toàn không đẹp như tưởng tượng.
"Tiền thuê nhà" của quý này đã được thanh toán.. Đại khái có thể yên ổn sống trong ba tháng.
Nguyên Viên Viên trở mình, nhìn bên ngoài trời mưa nhỏ, hiện tại cô thực sự hài lòng với nơi này, yêu quái thường hoạt động vào ban đêm, tuy nhiên cô cũng từng là một con người, cô vẫn giữ thói quen của con người, buổi tối không ra khỏi cửa.
Bây giờ là buổi tối.. Chính là thời điểm tốt để thức khuya rèn luyện a, vừa mới đóng "tiền thuê", Nguyên Viên Viên tâm trạng vô cùng sung sướng, cảm thấy bản thân có thể thức đến hai giờ đêm.
Cô bật điện thoại di động đã mua ba năm, mở một ứng dụng dành riêng cho việc đọc truyện tranh và tìm thấy bộ truyện tranh mà cô đặc biệt thích gần đây, tên là <<Yêu Ký>>, đó là câu chuyện xưa về một tiểu Trừ Yêu Sư.
<<Yêu Ký>> được vẽ bởi một họa sĩ mới vào nghề, tên họa sĩ là "Kỉ Thu", từ trước đến này chưa từng có bất cứ dấu vết gì, nhưng mà một tháng trước, anh ta giống như thế lực mới xuất hiện nổi lên vậy, bất ngờ chiếm vị trí đầu danh sách của trang web.
Nguyên Viên Viên không thích đọc truyện tranh về yêu quái kể từ khi trở thành yêu quái, nhưng cô không thể kìm lòng mà xem truyện tranh mỗi ngày trên trang chủ, để cô có cảm giác tồn tại. Một ngày nọ, cô tò mò mở quyển truyện tranh này, và sau đó đắm chìm vào nó mất kiểm soát.
Nếu như hỏi tại sao Nguyên Viên Viên thích quyển truyện tranh này, cô chỉ có thể nói rằng, những yêu quái do họa sĩ này vẽ, đều rất thật.
Nó không bình thường.
Nguyên Viên Viên nhìn quyển truyện tranh này, có lúc cảm thấy những con yêu quái này đều có nguyên hình, thậm chỉ cô còn tưởng rằng họa sĩ cũng là yêu quái, chẳng qua là có một ý nghĩ bất chợt, xâm nhập vào thế giới con người, cầm lấy bút vẽ một quyển truyện tranh.
Trên thực tế, cũng có rất nhiều yêu quái lợi hại, bọn chúng cầm kì thi họa, tinh thông mọi thứ, dẫu sao sống đã nhiều năm như vậy, nhiều yêu quái trong số họ đã sống từ xa xưa cho đến nay.
Tuy nhiên, những yêu quái sống đến thời đại này.. chắc chắn không nhàn rỗi như vậy, có khả năng vẽ những thứ này.
Cô nhìn điện thoại trong tay, bĩu môi. Trước kia đọc tiểu thuyết tình cảm, những yêu quái trong đó có thể chung sống hòa bình với con người, đối với việc hòa nhập vào thế giới loài người chúng có vẻ vô cùng tích cực, thậm chí còn nói cả yêu, khi đó cô cảm thấy trái tim thiếu nữ thật lãng mạn, bây giờ càng ngày càng cảm thấy vô nghĩa.
Không phải cô không lãng mạn, mấu chốt là cô biết chuyện gì đang xảy ra ở đây sau khi cô đến, những thứ kia nổi danh là đại yêu quái, đều là rồng thần thấy đầu nhưng không thấy đuôi, những tiểu yêu vô danh vì ở đây mà phải chiến đấu để sinh tồn, chế độ cấp bậc của yêu quái có thể so sánh với xã hội phong kiến độc ác, phần lớn yêu quái vẫn còn sống rất gian khổ.
Nguyên Viên Viên vào bếp lấy ly sữa bò, trở lại thì nằm nhoài người trên giường, có một số việc nghĩ về nó quá chết tiệt, cũng không ai biết cô là một đứa trẻ xã hội chủ nghĩa lớn lên dưới là cờ đỏ như thế nào, qua mấy năm bỗng nhiên trở lại xã hội phong kiến.
Cô suy nghĩ chuyện này ước chừng mấy năm, gần đây cô mới rốt cuộc không nghĩ tới.
Nguyên Viên Viên uống một ngụm sữa bò, vết sữa màu trắng dính vào dưới mũi, cô nhìn hình vẽ trên điện thoại di động, phía trên vẽ một cô gái áo đỏ, cô ngã trong vũng máu, cả người là máu, tóc đen rối tung ở trên lưng, trên vai.
Ánh mắt cô gái này nhìn chằm chằm phía trước, cô ấy có một đôi mắt sâu, khóe mắt nhướng lên. Bộ quần áo đỏ kia giống như một đám mây máu, bắt đầu đặc biệt đẹp, bị bại cũng rất nhanh.
Nguyên Viên Viên vừa uống sữa bò, vừa quan sát người con gái này, rõ ràng họa sĩ có thiên hướng thích người con gái này, ước chừng dùng toàn bộ thời gian để vẽ cô ấy, màn hình chỉ toàn màu đỏ thẫm cùng màu đen tuyền, màu đen màu đỏ đan xen, nhìn hết sức nặng, cũng hết sức có cảm xúc, giống như có thể chính mắt nhìn thấy dáng vẻ cô gái này lúc chết vậy.
Nếu thực sự có một đại yêu quái như vậy.. Khi chết đi sẽ là cảnh tượng như thế nào a.
Nguyên Viên Viên suy nghĩ một chút lại cảm thấy kinh hãi, toàn thân giống như bị điện giật vậy, tê dại tê dại.
Cô lật một trang, chuẩn bị đọc tiếp một chút xem thế nào, bỗng nhiên có người ở bên ngoài điên cuồng gõ cửa.
"Ai đấy?". Nguyên Viên Viên xoay người một cái, ngồi dậy, tiện tay cầm theo con dao nhỏ trên đầu giường, nhìn bên ngoài kêu.
Bây giờ là gần 11 giờ đêm, khoảng thời gian này đều không phải là thời gian khách tới thăm, cho nên người ở ngoài gõ cửa không biết là ai.
Cô có chút run sợ trong lòng, bước xuống giường, khi đến gần cửa cô chần chờ một chút, liền nghĩ đến 1 tiếng trước, chị Tuyết vẽ cho cô kết giới trên cửa chống trộm, lúc này mới lấy can đảm đi tới.
Ngoài dự đoán chính là, người gõ cửa hóa ra lại là hàng xóm của cô.
"Viên Viên! Viên Viên con ở đâu?". Cửa bị gõ kêu "Bang bang", Nguyên Viên Viên nghe thấy âm thanh quen thuộc, từ từ mở cửa, một người phụ nữ từ cửa bước vào, cô mặc áo choàng dài màu đen, trên tóc tất cả đều là nước, vẻ mặt nôn nóng: "Viên Viên, có thấy Tiểu Anh nhà dì chưa?".
"Tiểu Anh?". Nguyên Viên Viên sửng sốt một chút, "Em ấy bây giờ còn chưa về sao?".
Tiểu Anh là con của người hàng xóm của Nguyên Viên Viên, đừng nghĩ Nguyên Viên Viên hàng tháng vẫn trả tiền thuê nhà đúng hạn cho yêu quái, cô còn sống trong một cộng đồng toàn là con người, hàng xóm của cô là những con người thuần túy.
"Không có, dì vừa đến lớp học thêm để đón con, nhưng không đón được, thầy cũng nói, hết giờ học là con về ngay, điện thoại cũng không gọi được." Khóe mắt người hàng xóm đỏ đỏ, không biết đã chạy bao lâu trong trời mưa to, ống quần đều ướt.
"..."
Nguyên Viên Viên ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, hôm này là một ngày mưa, cô có thể ngửi được trong không khí như có như không mùi tanh.
"Viên Viên, dì cùng chú của con đi tìm lại một chút, con xem giúp dì, nếu là Tiểu Anh về, liền gọi điện thoại cho dì." Người hàng xóm vừa nói, liền quay người đi, Nguyên Viên Viên lập tức có chút sững sờ: "Đợi lát nữa! Dì! Dì! Dì về trước đi! Bên ngoài trời mưa! Báo cảnh sát trước đã rồi nói sau!".
Người hàng xóm đã đi khá xa: "Đã báo!".
Nguyên Viên Viên đứng ở cửa ngây người hồi lâu, trong đầu cô nghĩ dù báo cảnh sát, cô đoán cũng không có ích gì a.
Bên ngoài kia mùi tanh càng ngày càng nồng, Nguyên Viên Viên sớm đã ngửi thấy, nhưng cô vẫn luôn không ra khỏi cửa, bời vì chuyện giữa yêu quái và yêu quái tốt nhất không nên đi theo, mù quáng dính vào, nhất là loại săn bắt này.
Quy tắc của mảnh đất này----------- không cho phép tùy ý lùng giết yêu quái nhỏ bé và vô tội, nhưng nếu có một cuộc chiến riêng của yêu quái, bọn họ sẽ không quản.
Cô tới đây một năm, một mực tuân theo cái quy tắc này, cho tới bây giờ ban đêm không ra khỏi cửa, dẫu sao cái kết giới vẽ ở trên cửa chỉ là để phòng thủ, ngược lại nếu nói không phải là để phòng thủ thì là để cho thấy thân phận, chứng minh người ở chỗ này là cư dân hợp pháp, có ông chủ bao bọc.
Nhưng nếu như xảy ra tranh đấu.. Kết giới này liền trở thành vô dụng, các yêu quái khác có thể vào nhà cô dễ như trở bàn tay, đánh chết cô, hơn nữa không cần lo lắng bị bất kì trừng phạt nào.
Thân là một bán yêu, mặc dù không tiếp xúc với thế giới yêu quái mấy năm, nhưng Nguyên Viên Viên vẫn biết những thứ này là quy tắc ngầm, dù biến thành một con yêu quái, bình thường cô tuyệt đối không gây chuyện, vậy mà hôm nay.. Lại gặp một người quen.
Nguyên Viên Viên đóng cửa, đứng ở hành lang, lần đầu có loại cảm giác tay chân luống cuống, cô cảm thấy hôm này là chuyện chết tiệt nhất mà cô từng gặp phải, so với việc bị một bán yêu mặt chim ngu đần kì thị đuổi hơn nửa buổi tối, chuyện này còn chết tiệt hơn.
Cô đứng yên thật lâu, rất lâu, giống như là một pho tượng vậy, lâu đến khi đèn điều khiển bằng âm thanh tự động tắt, cô mới bỗng nhiên cử động.
Nguyên Viên Viên không trở lại phòng ngủ tiếp tục đọc truyện tranh, cô chạy hai ba bước đến tủ quần áo của mình, bắt đầu tìm quần áo. Bên trong quần áo đều bị cô lấy từng bộ ra, ném đầy đất.
Tìm mấy phút, Nguyên Viên Viên cuối cùng cũng tìm được một cái áo khoác đen, mặc quần áo này trên người, cô khua tay múa chân một cái.
Đây là bộ quần áo mà bố cô đã mặc trước đây, thật sự rất lớn, đủ để cô ngay cả đội người trên đầu cũng che được, không nhìn ra một chút bề ngoài nào.
Nguyên Viên Viên đưa một tay ra che mặt, xoa xoa, ba giây sau, cô ngẩng đầu lên lần nữa.
Bề ngoài của cô bất ngờ xảy ra một chút thay đổi.
* * *Đánh cược một lần đi.
Nguyên Viên Viên phủ thêm áo khoác, ánh mắt đột nhiên trở nên ác liệt, một tia màu đỏ tràn đầy lên khóe mắt.
Ngoài cửa sổ thổi qua một cơn gió.. Giống như có ai lặng lẽ chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng này vậy.
Cảnh tượng này đột nhiên dừng lại ở một hình vẽ trên giấy, màu đen, màu đỏ, đan xen vào nhau thành một mảnh.[/BOOK]