[Dịch] Sự Ra Đời Của Quỷ Kiếm - Eveofchaos

Discussion in 'Truyện Drop' started by Đồng Băng Băng, Jul 14, 2021.

  1. Đồng Băng Băng Shine like a star

    Messages:
    0
    Chap 10: 324

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng, Noah đang chăm chú nhìn vào một tờ giấy trên tay. Quá trình này có vẻ khó khăn, khi những giọt mồ hôi chảy dài trên trán và đôi mắt của anh cứ cố nhắm lại.

    "Thật là khó! Không. Tiếp tục, tiếp tục nào! Đôi mắt chết tiệt này cứ mở ra mãi vậy!"

    Noah hoàn toàn tập trung vào nhiệm vụ của mình và phớt lờ mọi thứ xung quanh.

    Thời gian trôi qua, tay anh bắt đầu run lên và mắt anh ngày càng đỏ ngầu.

    Bên trong biển ý thức của mình.

    Sóng không ngừng dâng lên từ tâm quả cầu, nơi hình bóng nửa trong suốt của Noah đang nhắm mắt. Một cái cau mày sâu sắc hiện trên khuôn mặt anh.

    Những con sóng sẽ ập vào các đường viền của quả cầu mỗi lần mở rộng chu vi của nó lên vài milimét. Khi quá trình này tiếp tục diễn ra, mực nước biển sẽ thấp hơn và đến lúc đó nó đã bao phủ chưa đầy một phần tư hình cầu.

    Noah đột ngột gấp tờ giấy có chứa chữ rune và thở ra một hơi dài trong khi nằm trên sàn với hai tay dang rộng.

    "Trời ạ! Mình cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung! Thị giác của mình có vẻ có vấn đề và ngay cả việc suy nghĩ cũng khiến cơn đau tăng lên. Kinh khủng, loại huấn luyện này thật đáng sợ! Và mình cũng cảm thấy rất buồn ngủ."

    Vài tiếng gõ cửa vang lên từ cửa phòng anh.

    Noah nguyền rủa một chút trong tâm trí của mình, chỉ để cảm thấy một lần nữa sự đau đớn gia tăng khiến anh phải nguyền rủa một lần nữa.

    Anh đứng dậy, trước tiên dựa vào sàn, sau đó dựa vào tường và cuối cùng đi ra mở cửa.

    Hình bóng Lily xuất hiện ở phía bên kia lối ra với khuôn mặt rạng rỡ, mang theo hai cuốn sách cũ và một chiếc cặp.

    "Một số lính canh đã mang những thứ này đến tòa nhà. Họ nói rằng đội phó đã gửi.."

    Bà tự ngắt lời bản thân khi nhìn thấy tình trạng của con trai mình.

    Trông anh mệt mỏi vô cùng. Mặt anh tái đi và đôi mắt khép hờ và hai má hoàn toàn đỏ bừng. Bà nhận thấy cách anh sử dụng cánh cửa như một điểm tựa để giữ cho mình đứng vững.

    Bà vội vàng đỡ lấy người anh và đặt vai mình bên dưới cánh tay anh để làm điểm tựa cho anh.

    Sau đó bà tiến về phía giường và hét lên:

    "Chuyện gì đã xảy ra với con? Đó là William phải không? Hay là các vệ sĩ? Mẹ sẽ nói chuyện với đội trưởng ngay bây giờ! Mẹ sẽ!"

    Trước khi bà ấy có thể hoàn thành việc trút giận của mình, Noah đã ngồi trên mép giường và đưa một tay lên để ngăn bà ấy hét lên thêm nữa. Đầu đau như búa bổ nhưng anh buộc mình phải nói vì anh cảm thấy cần phải giải thích điều gì đó với mẹ mình.

    "Mẹ, đừng lo lắng. Đó chỉ là một khóa huấn luyện đặc biệt sẽ giúp con có thể làm phép thuật vào một ngày nào đó. Con đã phóng đại một chút vì đây là lần đầu tiên con làm điều đó nhưng con sẽ cảm thấy dễ chịu hơn sau khi ngủ một giấc. Đừng lo lắng, các lính canh tốt với con, họ không làm bất cứ điều gì trái với ý muốn của con."

    Lily ngừng nói nữa và nhìn con trai mình. Chạm vào mái tóc đen của anh và nhìn vào đôi mắt xanh băng giá ấy, bà cảm thấy ấm áp vì sự tương đồng của Noah với bà. Sau đó bà ngồi cạnh anh và ôm anh, vuốt ve đầu anh.

    "Đứa con trai này của mẹ thật bướng bỉnh. Sự kiên định của nó chỉ vượt qua được bởi sự quyết tâm của chính nó '

    Nhìn đứa trẻ trong vòng tay của mình, bà quan sát xem cơ bắp của anh được xác định cẩn thận như thế nào và số lượng vết chai trên tay anh. Một chút tự hào về người con trai chăm chỉ như vậy xâm chiếm bà và vì vậy bà buông tay và xoay người anh trước mặt bà, hai tay khóa trên vai anh.

    " Thôi được, mẹ sẽ không làm gì cả nhưng con phải hứa sẽ cẩn thận hơn! Mẹ không muốn nhìn thấy con trong tình trạng đáng thương như thế này nữa! Và đừng làm việc quá sức, hãy nhớ rằng nghỉ ngơi cũng là một phần của quá trình rèn luyện. Và con không được bỏ qua bữa trưa của mình nữa nếu không mẹ sẽ cho con thấy hậu quả! Con có hiểu cho mẹ không, anh bạn trẻ? "

    Noah cảm thấy vô cùng ấm áp khi nghe những lời này. Nhưng trọng tâm của anh là ở nơi khác.

    " Một, hai.. và đó chỉ là trong chừng mực mình có thể thấy "

    Anh đang đếm những dấu vết bạo hành mới trên cơ thể mẹ mình, đó là thói quen anh có được khi nhìn thấy vết thương đầu tiên xuất hiện trên Lily, vào thời điểm anh yêu cầu một giáo viên.

    " Dạ được thưa mẹ, con hứa, con sẽ cẩn thận "

    Noah nói trong khi cố gắng nở một nụ cười.

    Lily nhìn anh một lúc lâu rồi đứng dậy để lại đưa cho anh những cuốn sách và chiếc cặp mà bà đang để trên giường.

    " Mẹ phải đi ngay bây giờ, mẹ sẽ nhờ người hầu mang cho con một bữa ăn thịnh soạn. Luôn nhớ rằng sức khỏe của con là điều quan trọng nhất. Chỉ cần con còn sống thì con có thể làm được bất cứ điều gì! "

    Sau đó, bà hôn lên trán Noah và sau khi nhìn anh lần cuối, bà rời khỏi phòng.

    Noah tiếp tục nhìn về hướng mẹ mình đi, nụ cười biến mất trên khuôn mặt và đôi mắt đỏ ngầu toát lên vẻ lạnh lùng hiếm khi thể hiện với người khác.

    " 324 vết có thể nhìn thấy cho đến bây giờ, bố có vẻ đang khẳng định quyền lực của mình. "

    Anh chỉ nhìn thấy Rhys ra vào phòng mẹ một cách ngẫu nhiên, chưa bao giờ ông nhìn vào đứa con trai như anh.

    " Có vẻ như mình chỉ có thể luyện tập năng lượng tinh thần vào ban đêm để tránh cho mẹ thấy hậu quả của nó, mình không muốn mẹ lo lắng "

    Khi sự lạnh lẽo bao trùm lấy anh, cơn đau trên đầu vẫn tiếp diễn nhưng anh hoàn toàn phớt lờ nó.

    " Mình đã trải qua khoảng bốn giờ trong biển ý thức, mình có thể có thể ở lại thêm thời gian nếu mình ép cơ thể mình tiếp tục, mình sẽ được hồi phục lại sau một đêm ngủ "

    Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy có vẻ đang là năm sáu giờ chiều. Sau đó, anh chuyển sự chú ý vào những cuốn sách mà mẹ đã mang đến.

    " Phong cách song kiếm và rèn bảy địa ngục, rõ ràng là Sư phụ muốn mình làm quen với cách điều trị ngay cả khi ông ấy rất ghét nó. "

    Đầu tiên anh chọn cuốn sách mô tả phong cách kiếm kiếm và bắt đầu đọc nó, phớt lờ nỗi đau mà nó gây ra cho đầu anh.

    " Đó thực sự là một môn võ thuật hoàn hảo và việc sử dụng "Hơi thở" có vẻ dễ dàng hơn một chút so với kỹ thuật cổ tay rắn "

    Để kích hoạt sức mạnh thực sự của môn võ, người ta phải di chuyển" Hơi thở "theo một nhịp điệu và khuôn mẫu cụ thể và sau đó anh ta phải đồng bộ hóa thao tác này với chuyển động cơ thể chính xác.

    " Mình thực sự không thể luyện nó bây giờ vì nó có thể gây hại nhiều hơn lợi nhưng sáng mai chắc chắn mình sẽ bắt đầu luyện tập nó. "

    Anh đóng cuốn sách và mở hộp ra, bên trong nó có một thanh kiếm ngắn. Chất lượng của nó dường như vượt trội so với thứ anh lấy trộm từ sân tập.

    " Thật là một thanh kiếm tốt, mình sẽ xem trọng món quà này của Sư phụ "

    Sau đó, anh xem qua cuốn sách có phương pháp rèn trong bảy địa ngục. Ngay lúc đó, bữa ăn phong phú gồm cơm và thịt gà đã đến.

    Noah lướt qua thông tin trong cuốn sách khi đang ăn, một chút buồn nôn do cơn đau đầu dữ dội trào ra từ dạ dày nhưng dù sao thì anh cũng buộc mình phải ăn.

    " Bác sĩ điên đã tham gia và thành lập ít nhất 12 giáo phái để thực hiện các thí nghiệm của mình về các phương pháp nuôi dưỡng cơ thể. Các giáo phái chịu trách nhiệm cung cấp cho trẻ em dưới 13 tuổi để ông ta thử nghiệm trên chúng. Vào cuối quá trình, phương pháp Rèn bảy địa ngục đã được tạo ra nhưng tỷ lệ tử vong chỉ giảm từ 99% xuống 85% mà không tính đến hậu quả mà phương pháp điều trị gây ra trên các mẫu vật. "

    Noah ngừng đọc khi thấy đêm đã đến và anh cảm thấy hoàn toàn kiệt sức.

    " Tốt hơn là mình nên đi ngủ, ngày mai mình sẽ bắt đầu luyện tập với song kiếm saber và có lẽ mình sẽ bắt đầu với năng lượng tinh thần vào cuối buổi chiều, mình tự hỏi liệu ngày mai mình có thấy một số thay đổi so với buổi tập hôm nay không."

    Nghĩ vậy anh đặt sách xuống cạnh giường và đặt lại thanh kiếm vào hộp rồi đi ngủ.
     
  2. Đồng Băng Băng Shine like a star

    Messages:
    0
    Chap 11: Gian lận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Noah thức dậy vào lúc bình minh, những ánh nắng đầu tiên của buổi sáng đã quấy rầy giấc ngủ của anh.

    Anh ra khỏi giường và chuẩn bị đi rửa mặt, anh ngó sang phía của sổ đầy nắng.

    "Mình chưa bao giờ bị quấy rầy bởi ánh nắng ban ngày trước đây!"

    Anh bước vào biển ý thức tập trung vào trung tâm não của mình. Khi hình dạng nửa trong suốt của anh mở mắt ra, anh có thể thấy mực nước biển trở lại mức ban đầu của nửa quả cầu.

    "Như vậy một đêm ngủ là đủ để hồi phục lượng nước! Mình sẽ kiểm tra lại vào cuối buổi chiều xem mình có thể chịu đựng được việc luyện tập trong bao lâu"

    Những gì anh không biết là kể từ khi anh biến hình, tâm trí của anh mạnh hơn nhiều so với một đứa trẻ bình thường cùng tuổi. Nhìn chung, tuổi tâm thần của anh là khoảng 35 tuổi và những sự kiện trong cả cuộc đời anh góp phần củng cố tâm trí của anh hơn nữa, vì vậy nó có thể chịu đựng khi nhìn vào chữ rune lâu hơn bất kỳ thanh niên nào. Nếu một đứa trẻ 10 tuổi nhìn Kesier rune trong 4 giờ liền, tâm trí của nó sẽ tan nát.

    Khi gần lấy một bát nước và rửa mặt, anh hơi rùng mình. Nước có vẻ lạnh hơn bình thường.

    "Tại sao nước lạnh như vậy?"

    Anh hỏi một người hầu đi ngang chỉ vào cái bát.

    Người hầu đặt tay lên bát và nhìn Noah với vẻ bối rối.

    "Cảm giác nước luôn có nhiệt độ như mọi khi, thiếu gia. Có thể nào ngài bị cảm lạnh không? Có muốn tôi gọi bà chủ không?"

    Noah hơi bất ngờ trước câu trả lời của cô nhưng rồi anh nghĩ ra điều gì đó.

    "Có thể nào các giác quan của mình trở nên nhạy bén hơn chỉ với một buổi tập? Điều đó không nên nhanh như vậy phải không?"

    "Không, tôi không sao, cứ tiếp tục công việc của mình đi."

    Anh để cô hầu gái đi ra ngoài và ngồi ăn sáng.

    "Mình sẽ hỏi Sư phụ về điều này khi mình gặp ông ấy. Bây giờ mình nên tập trung vào phong cách song kiếm."

    Anh trở về phòng, mở cuốn sách võ thuật và chọn hai thanh kiếm.

    Anh đã làm điều tương tự như anh vẫn thường làm bất cứ khi nào một người lính canh "cho" anh thấy một hình thức võ thuật hoặc một kỹ thuật: Đóng cửa trong phòng của mình và tập luyện cho đến khi những động tác đó trở thành thói quen.

    Tuy nhiên, lần này, anh thấy khó khăn trong việc quản lý hai thanh kiếm cùng một lúc.

    "Mình đoán là sẽ thực sự khó để làm quen với nó, như Sư phụ đã nói. Mình chỉ có thể luyện tập nhiều hơn cho đến khi mình có thể sử dụng những chiêu thức này trong một trận chiến thực sự".

    Cứ như thế, một buổi sáng của anh trôi qua.

    Noah đi ra khỏi phòng chỉ để ăn trưa và đóng cửa ở trong phòng của mình rồi dành bữa tối để đọc tác phẩm Rèn bảy địa ngục. Khi anh cảm thấy mình đã hơi mệt thì trời đã tối. Anh đóng sách lại và lấy ra chữ rune Kesier từ quần áo của mình. Nó là tài sản quan trọng nhất của anh, anh sẽ luôn giữ nó bên mình.

    Anh nhìn chằm chằm vào chữ rune khi đang ngồi trên giường của mình và tiếp tục đi đến biển ý thức cho đến khi mực nước bên trong biển ý thức của anh giảm xuống dưới một phần năm hình cầu thì anh gấp tờ giấy lại.

    Một số hình ảnh chạy ngang qua tâm trí anh nhưng anh đã cố gắng nhắm mắt lại cho đến khi chúng biến mất. Chỉ khi đó, anh mới nhìn ra ngoài cửa sổ để xem mình đã dành bao nhiêu thời gian cho việc tập luyện.

    "Khoảng bốn giờ nữa, ngay cả khi đạt đến giới hạn tuyệt đối của mình. Có vẻ như việc luyện tập cả ngày có ảnh hưởng đến tâm trí, nếu không, mình tự tin rằng mình có thể giữ được khoảng năm tiếng."

    Dù đã đạt đến giới hạn mà cơ thể có thể chịu đựng, khoảng 1/5 khối cầu, anh vẫn ở trong biển ý thức cùng thời gian với đêm hôm trước. Anh đã thêm một câu hỏi khác vào danh sách những câu hỏi mà anh phải hỏi Sư phụ của mình khi họ gặp lại nhau.

    "Nếu sáng mai mình thức dậy hoàn toàn ổn, mình sẽ tiếp tục như ngày hôm nay. Tập luyện cả ngày mệt mỏi và cơn đau đầu khủng khiếp này làm nản lòng nhưng mình có thể cố gắng! Một chút mồ hôi và đau đớn nếu so sánh với sức mạnh thì chẳng là gì cả?"

    Khẳng định lại quyết tâm, anh nằm trên giường hoàn toàn kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần mà ngủ một giấc ngon lành.

    Vào buổi sáng, Noah lại thức dậy vào lúc bình minh, ngay khi anh nhận thấy ánh nắng trên cửa sổ của mình.

    Kiểm tra xem mọi thứ diễn ra suôn sẻ trong biển ý thức của anh và ngoài một số cơn đau nhức ở chân tay anh đã hoàn toàn bình phục, anh chọn lặp lại hình thức tập luyện tương tự của ngày hôm qua. Anh tập luyện từ sáng đến giữa chiều theo phong cách song kiếm, đọc rèn Bảy Địa Ngục trong khi ăn tối và thực hành nó và luyện tập với rune Kesier suốt đêm cho đến khi cơ thể anh sắp rã rời..

    Cứ như thế, ngày gặp mặt của anh với William đã đến.

    Trong cùng một căn phòng rộng rãi từ tuần trước, Nô-ê đang ngồi bó gối nhìn Sư phụ đang đứng trước mặt mình. Anh đang đợi William ngáp xong trước khi yêu cầu ông làm rõ một số nghi ngờ của mình.

    "Sư phụ, kể từ khi con bắt đầu rèn luyện năng lượng tinh thần, con có thể nhận thấy ánh nắng buổi sáng qua cửa sổ trong khi ngủ. Hơn nữa, mọi thứ dường như lạnh hơn hoặc ấm hơn trước đây và mình khá chắc chắn rằng mình có thể nghe thấy một số người hầu thì thầm trong các phòng khác nếu con đủ tập trung."

    Noah không bao giờ chểnh mảng trong những ngày đó và những thay đổi trong nhận thức của anh mỗi ngày một rõ ràng hơn.

    William đã hơi ngạc nhiên khi lần đầu tiên nghe thấy điều đó nhưng sau đó nhớ ra rằng đệ tử của mình đã cứng đầu như thế nào khi được huấn luyện. Ông ấy nghĩ rằng mình nên áp đặt nhiều giới hạn hơn cho thói quen tập luyện của mình trước khi Noah tự làm mình bị thương vì kiệt sức.

    "Có vẻ như cậu đã luyện tập rất chăm chỉ với chữ rune Kesier. Ta nhớ rằng khi ta bắt đầu luyện tập năng lượng tinh thần của mình vào năm 15 tuổi, ta đã không thể tiếp tục kéo dài hơn 2 giờ và gục ngã. Ta nhớ rằng đội trưởng đã gọi ta là Thiên tài hiếm có! Haha, đừng lo lắng, khi cậu lớn lên, rào cản tâm trí của cậu sẽ củng cố và trở nên cứng cáp hơn, cho phép cậu rèn luyện thêm thời gian."

    Noah không nói nên lời, mở to mắt nhìn Sư phụ của mình. William bày tỏ sự tự hào và nghĩ:

    "Đúng, đúng vậy, Sư phụ của cậu là một thiên tài. Cậu đang so sánh mình với ta, phải không?"

    Một nụ cười nhếch mép nhẹ hiện trên khuôn mặt ông khi ông nghĩ rằng cuối cùng ông đã nhận được một chút sự tôn trọng từ đứa trẻ.

    "Chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi, ông ấy nói rằng ông ấy gục ngã chỉ sau 2 giờ? Một thiên tài hiếm có, ông ấy sao? Cú đúp của một thiên tài hiếm có là gì? Có lẽ vì tâm trí của mình đã trải qua một kiếp sống khác nên có thể coi là tâm trí đã hình thành hoàn chỉnh, vì vậy mình có thể rèn luyện trong khoảng thời gian tương tự như những người đàn ông trưởng thành khi vẫn còn 10 tuổi. Chẳng phải cũng giống như nói rằng chỉ cần mình không chểnh mảng thì sẽ không có ai ở độ tuổi của mình có thể làm được như mình sao?"

    Miệng của Noah trở nên hơi khô và sau đó anh nuốt nước bọt. Cố gắng chuyển trọng tâm của cuộc trò chuyện ra khỏi những giờ huấn luyện, anh hỏi William về một nghi ngờ khác của anh.

    "Sư phụ, ngài đã mất bao nhiêu lâu để ghi nhớ chữ rune đầu tiên?"

    William mỉm cười và nói với một nụ cười tự hào:

    "Khoảng 6 năm, nhưng ta đã có thể hoàn thành được điều đó trong 5 năm nếu đội trưởng không cử tôi đi làm nhiệm vụ thường xuyên"

    "Vì vậy, nếu mình tiếp tục như thế này, mình có thể thực sự trở thành pháp sư hạng 1 trong 3 năm nữa! Có thể quá trình sẽ chậm hơn do dantian của mình vẫn chưa được định dạng, nhưng nó cực kỳ tốt!"

    Noah đã muốn bỏ dở cuộc nói chuyện này với Sư phụ của mình và trở về phòng của mình để luyện tập, anh háo hức muốn hiểu cảm giác như thế nào khi sử dụng phép thuật.

    William bỏ tư thế kiêu hãnh và nhìn anh mỉm cười.

    "Cậu cũng đã luyện theo phong cách song kiếm, đúng không?"

    "Vâng, thưa Sư phụ"

    Noah trả lời, nhớ lại lý do chính mà anh đến vào ngày hôm nay.

    "Cậu có muốn cho ta xem không?"

    "Được thôi! Sư phụ, đừng khi dễ con."

    Noah đứng dậy và chọn 2 thanh kiếm huấn luyện từ bức tường phía sau anh.

    "Đừng lo lắng, ta sẽ không như vậy đâu."

    William nói, đưa tay trái ra sau lưng và nâng tay phải lên trước ngực, mặt bên chỉ vào Noah.

    Ngay lập tức, bầu không khí trong phòng thay đổi.
     
  3. Đồng Băng Băng Shine like a star

    Messages:
    0
    Chap 12: Mỉm cười

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bầu không khí trở nên nặng nề hơn, Noah cảm thấy có chút ngột ngạt.

    Anh nhìn vào biểu hiện nghiêm nghị trên khuôn mặt của sư phụ và nuốt nước bọt, sau đó thở ra một hơi dài và vào tư thế lao tới với cả hai thanh kiếm hướng về phía trước.

    "Ông ấy mạnh mẽ, mạnh hơn bất kỳ người lính canh nào mà mình từng đối mặt."

    William bất động, thậm chí ông ta còn không thở.

    Ông nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Noah, chờ đợi hành động tiếp theo của anh.

    "Cậu ấy sẽ không đánh giá thấp ta như Micky."

    Đôi mắt của Noah trở nên đầy quyết tâm.

    "Vì vậy, ta chỉ có thể chuẩn bị trước và xem nó diễn ra như thế nào."

    Khi đã quyết định, Noah không lãng phí thêm thời gian nữa.

    Anh lao về phía trước, và trong một khoảnh khắc, anh đã ở phía trước William, nhắm đến một đường cắt ngang kép.

    Một tiêng hét đau đớn vang lên.

    "Quá liều lĩnh, sử dụng hai thanh kiếm này có ích lợi gì, khi cậu dùng nó để tấn công đối thủ mà cậu không hiểu rõ?"

    Noah thấy mình nằm trên mặt đất, vai trái đau đớn.

    "Mình thậm chí còn không nhìn thấy đòn tấn công của ông ấy."

    "Lần nữa!"

    William ra lệnh.

    Noah đứng dậy, trở lại tư thế tấn công.

    Sau đó anh lại lao về phía trước một lần nữa nhưng tạo ra một cú đánh trước khi bước vào phạm vi tấn công của William và anh xoay người sang trái chém bằng thanh kiếm bên tay phải của mình, thanh kiếm bên tay trái được giữ yên trên để che đầu anh.

    Á!

    "Một đòn tấn công chỉ có thể hoạt động nếu khả năng thực hiện nó vượt qua phán đoán của đối thủ. Một lần nữa."

    Lần này là chan phải của anh bị đau.

    Noah đã hơi cảm nhận được đòn tấn công của William nhưng nó quá nhanh để anh phản ứng lại và anh lại nằm trên mặt đất một lần nữa.

    Cứ như thế, một ngày trôi qua.

    Á!

    "Nếu cậu sử dụng một đòn tấn công nhảy vào người đối thủ nhanh hơn cậu, cậu chỉ đang cắt đứt con đường rút lui của mình thôi."

    Á!

    "Bất cứ khi nào cậu sử dụng chiều cao để làm lợi thế cho mình thì đối thủ của cậu cũng sẽ làm điều tương tự với chiều cao của anh ta."

    Á!

    "Nhắm vào điểm mù của ta là thông minh, nhưng ta là một người tu luyện. Ta không có điểm mù vì ta có thể cảm nhận được cậu bằng năng lượng tinh thần của ta."

    Á!

    "Sự kiên trì của cậu gần như khiến ta cảm động, nhưng ngay cả việc ném thanh kiếm của cậu cũng không hiệu quả."

    Á!

    "Cậu chắc chắn là người cứng đầu, nhưng điều đó sẽ không đưa cậu đến đâu cả cho đến khi cậu hiểu bài học hôm nay."

    Á!

    Lần này William không nói, ông chỉ nhìn đứa trẻ đầy vết bầm tím trước mặt.

    Toàn thân anh ấy run rẩy, dựa vào thanh kiếm chống xuống sàn để đứng lên.

    Hơi thở anh dồn dập, mồ hôi chảy từ đầu xuống chân, nhưng đôi mắt anh vẫn chăm chú nhìn William.

    "Và.. khụ.. bài học hôm nay là gì?"

    Noah hỏi, bày tỏ sự bối rối.

    "Nói cho ta biết, đệ tử của ta, cậu có thể làm gì trước một đối thủ nhanh hơn, mạnh hơn mà cậu không thể vượt qua?"

    Noah cụp mắt suy nghĩ hồi lâu, rồi trả lời với giọng đầy thắc mắc "

    " Không làm gì được cả. "

    William cười nửa miệng khẽ thở dài:

    " Đúng nhưng không hoàn toàn. Điều duy nhất cậu có thể làm là từ bỏ. Cậu phải hiểu rằng đôi khi cậu chỉ đơn giản là không thể chiến thắng, ngay cả khi cậu đặt cược mọi thứ của mình vào đường cùng, bất kể điều đó có bất công thế nào. "

    Noah nhìn nụ cười của sư phụ. Anh không có gì để nói, ông ấy nói đúng.

    " Hôm nay, ta chỉ muốn cho cậu hiểu điều này và muốn huấn luyện cậu một chút, nhưng sự bướng bỉnh của cậu đã làm mất ba giờ, tính tròn là một ngày rồi đấy. Hẹn gặp lại tuần sau, giờ này và phòng này. Bây giờ hãy nghỉ ngơi đi và đừng làm những việc đòi hỏi sức lực của cậu. "

    Sau đó, William rời đi.

    Bầu không khí trở nên thoải mái, Noah không thể giữ chặt thanh kiếm nữa và ngã xuống sàn.

    Anh ho vài cái rồi vắt chéo chân.

    " Phù "

    Anh thở ra mạnh mẽ với đôi mắt nhắm nghiền và sau đó duy trì nhịp thở bình thường.

    Một nụ cười hiện trên khuôn mặt mệt mỏi.

    " Ông ấy cực kỳ mạnh mẽ. Từ đầu đến cuối, mình không nhìn thấy chuyển động của ông ấy và chỉ cảm nhận được một chút. Thứ năng lượng tinh thần này thực sự ghê gớm, những người tu luyện thật sự ghê gớm. Mình tự hỏi liệu ông ấy có thể ngăn một viên đạn từ thể giới trước đó của mình không. Hahaha, mình thích điều này. Mình càng tiếp xúc với người tu luyện, càng muốn trở thành người tu luyện. Quá nhiều sức mạnh cho một người đàn ông. Một tay ngăn hai kiếm. Một tay ngăn rồng. Mình muốn rèn luyện nhiều hơn nữa, mình muốn trở nên mạnh mẽ hơn, mình muốn rèn giũa cuộc sống bằng chính năng lực của mình. Ai thèm quan tâm đến việc mình chết đi sống lại, đây là lần đầu tiên mình cảm thấy còn sống như vậy trong hai kiếp. "

    Sau đó, hình ảnh Lily xuất hiện trong đầu anh, và nụ cười của anh trở nên phức tạp.

    " Mình đoán trước tiên mình nên giải quyết những vấn đề của bà ấy. Nếu không, mình sẽ không được yên. "

    Nụ cười biến mất, anh ở mắt, sự suy luận tràn ra cả biểu cảm của anh.

    " Dù là cách nào, mình vẫn cần sức mạnh để làm cả hai việc, vì vậy mình chỉ có thể rèn luyện thêm. "

    Anh khó khăn đứng dậy và trở về phòng.

    Anh ăn một bữa lớn và nghiên cứu cả sách hướng dẫn cho đến khi xong bữa tối, sau đó anh lại xem chữ rune Kesier.

    Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy với cơ thể đau nhức khắp người nhưng anh không quan tâm.

    Anh ấy mắc kẹt với lịch trình của mình với niềm đam mê to lớn.

    Ổn định mà chắc chắn, anh ấy đang trở nên mạnh mẽ hơn.

    Tuần sau, anh đến sớm hơn theo lịch hẹn với William. Anh đang đợi sư phụ mình đến.

    Khi vào phòng, William nhìn đệ tử, người đang nhìn anh chằm chằm đầy mong đợi, ông không khỏi lắc đầu.

    " Ở đây, ta nghĩ rằng lần trước cậu đã học được điều gì đó. "

    Ông ta ngáp ngắn một cái rồi lấy thanh gỗ từ bức tường phía sau.

    " Hôm nay, chúng ta sẽ luyện tập giữa trao đổi và tấn công, và ta sẽ chỉ ra mọi sai lầm mà cậu mắc phải khi cậu đánh với thứ này. "

    Ông ta chỉ vào thanh gỗ trên tay.

    " Nào, bắt đầu công kích ta. "

    Noah vội vàng đứng dậy và cầm lấy hai thanh kiếm.

    Sau đó, anh trực tiếp lao vào William với thanh kiếm chắn ngang trước mặt.

    Á!

    Đầu gậy đập vào đầu anh ấy khi William lùi lại trong cảnh giác.

    " Cơ thể của cậu phải cúi nhiều hơn để sử dụng chiêu thức đó nhằm bảo vệ toàn bộ cơ thể phần trên của cậu. Một lần nữa. "

    Lần này, Noah thử lại theo lời khuyên của sư phụ.

    Á!

    Cây gậy đánh vào các điểm mà thanh kiếm băng qua và đẩy chúng trở lại ngực của Noah.

    " Hãy dồn sức mạnh vào những cánh tay đó. Làm sao vũ khí của cậu có thể bảo vệ cậu nếu chúng đâm vào cơ thể cậu. "

    Và như vậy, Noah lại có thêm kinh nghiệm.

    Á!

    Cây gậy đánh đúng chỗ như trước, nhưng lần này Noah giữ chặt và làm chệch hướng cây gậy đi vào người của William.

    Tuy nhiên khi anh chuẩn bị tấn công, anh nghe thấy một giọng nói từ phía sau.

    " Điều đó không tệ, bây giờ hãy thử một cách khác. "

    William trước mặt Noah biến mất và xuất hiện trở lại phía sau anh.

    Noah nhìn theo bóng dáng tươi cười phía sau và lắc đầu để kìm chế chửi rủa ông ấy.

    Bằng cách này, buổi sáng trôi qua sau khi William hoàn thiện kỹ thuật của Noah.

    " Hôm nay thật tốt. Hẹn gặp vào tuần sau."

    Noah đang trong tình trạng đáng thương, nhưng anh đã cố gắng cúi đầu trước khi sư phụ mình rời khỏi phòng.

    Anh ấy thực sự biết ơn vì William đã dành thời gian cho mình, và ngày hôm đó anh đã đạt được một số tiến bộ vượt bậc. Anh không thể đợi một tuần nữa
     
  4. Đồng Băng Băng Shine like a star

    Messages:
    0
    Chap 13: Sự thành công nhỏ bé

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc sống yên bình cứ trôi qua ở vòng ngoài của lâu đài Balvan, điều kỳ lạ duy nhất là hàng tuần sẽ có một đứa trẻ đến tòa nhà của lính canh.

    Lúc đầu, anh ấy luôn ra khỏi tòa nhà với đầy vết bầm tím trên người, nhưng thời gian trôi qua, số lượng vết thương ngày càng giảm dần và chỉ còn những vết trầy xước mờ nhạt trên của cơ thể anh.

    Ngày hôm đó, người ta lại nhìn thấy đứa trẻ đó vào sáng sớm tiến vào tòa nhà của lính canh.

    "Đã hai bài học trôi qua kể từ lần cuối mình bị dính đòn. Mình tự hỏi liệu trong trận đấu hôm nay, sư phụ có nâng cao trình độ của trận đấu nữa không?"

    Kể từ buổi học thứ hai, William đã không ngừng khắc sâu các hình thức võ thuật vào trong tâm trí của Noah.

    Sau ba tháng luyện tập, các kỹ thuật của anh ấy đã gần như hoàn hảo, vì vậy sư phụ của anh liên tục nâng cao trình độ của khóa huấn luyện.

    Họ bắt đầu giao chiến một cách thoải mái vì William sẽ tự điều chỉnh bản thân để nâng cao kỹ thuật của mình mỗi khi Noah liên tục đánh được ông ta.

    Mặc dù có những thời điểm, Noah đã đánh được hai lần, nhưng sư phụ vẫn không nâng cao kỹ thuật của ông.

    Bước vào căn phòng, Noah ngạc nhiên khi thấy sư phụ của mình đang ngồi xếp trên sàn, đợi anh.

    Không có dấu hiệu nào của cơn buồn ngủ của ông ta khi ông ta đang nhìn chằm chằm vào một điểm cố định trong phòng với đôi mắt trống rỗng, có lẽ là đang suy nghĩ rất sâu.

    "Sư phụ, người đến sớm!"

    Đôi mắt của William lấy lại sự tập trung khi ông đứng dậy và nhìn người đệ tử của mình với một biểu cảm phức tạp.

    "Cậu có thể sử dụng" Hơi thở "theo phong cách của cậu không?"

    Noah ngạc nhiên trước câu hỏi này.

    Vì "Hơi thở" trong cơ thể anh có hạn, sư phụ của anh luôn cấm anh giải phóng nó trong quá trình luyện tập của họ hoặc của mình anh.

    Lịch luyện tập của Noah dày đặc đến nỗi anh không thể tìm thấy thời gian trong ngày có thể nạp đầy nó bằng kỹ thuật quay vòng Băng hỏa.

    Sư phụ của anh biết điều này, vì vậy ông đã cấm sử dụng nó và tập trung vào việc nuôi dưỡng cơ thể của anh trước đã.

    Vì thế, Noah chỉ điều khiển nó trong quá trình luyện tập của mình mà không bao giờ giả phóng nó ra.

    Tuy nhiên, hôm nay mọi thứ có vẻ khác.

    "Ta nghĩ mình có thể, kể cả khi ta chưa bao giờ sử dụng nó cho một cuộc chiến thực sự, ta nên thử một vài lần."

    William nở một nụ cười nhẹ, một chút ấm áp tỏa ra trong nét mặt ông ấy.

    Trong những tháng luyện tập đó, ông bắt đầu hiểu người đệ tử của mình hơn.

    Anh ấy luôn mỉm cười và nói mà chẳng cần suy nghĩ quá nhiều, nhưng anh ấy đã biết mọi thứ thực sự thế nào.

    Noah đã quá tàn nhẫn với bản thân, anh ấy coi thể xác và tinh thần của mình như một cục kim loại để rèn.

    Nếu cơ thể không chịu uốn cong, anh sẽ đóng búa lên nó cho đến khi vừa ý, dù có phải chịu bao đau đớn đi nữa.

    Nếu tâm trí của anh yếu ớt, anh sẽ đốt cháy nó cho đến khi hơi ấm truyền sang cơ thể, gây ra cảm giác buồn nôn liên tục kéo dài trong người anh ấy.

    William biết Noah đã luyện tập nhiều như thế nào và quyết tâm ra sao trong việc tìm kiếm quyền lực cho mình, vì vậy William không thể sinh ra một loại tình cảm thân thiết hay kể cả tôn trọng anh.

    "Đứa trẻ này nói rằng nó có thể làm điều đó trong một lần thử, liệu nó có biết người bình thường mất bao lâu cho điều đó không? Tiếc thật, nếu vị trí của nó khác đi, nó có thể từ từ và có một tương lai tươi sáng, với tài năng và kiên trì của cậu ta thì việc vượt xa ta chỉ là vấn đề thời gian. Tuy nhiên, những người trong vòng trong sẽ không bao giờ cho phép ai ở vòng ngoài trở nên quá mạnh mẽ, đặc biệt là một người có lý do để trả thù họ."

    Biểu cảm trên gương mặt William càng hiện rõ khi ông thở dài.

    "Cậu có biết đã bao lâu trôi qua kể từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

    Noah suy nghĩ một chút và sau đó giật mình.

    Anh đã mải mê luyện tập mà quên đi thời gian, khi sư phụ hỏi, anh mới nhận ra thời gian trôi đi quá nhanh.

    "Đã gần sáu tháng trôi qua, tiến bộ tinh thần của cậu từ lâu đã vượt ra khỏi tiêu chuẩn ta đặt ra cho cậu. Tuần sau đúng ta sẽ bắt đầu bài mới, vậy nên" Hơi thở "trong cơ thể cậu sẽ không còn hữu dụng nữa. Tốt hơn nên bắt đầu với môn võ thuật thực sự để tạo ra những lợi thế giúp cậu sống sót trong tuần tới."

    Vẻ mặt của Noah trở nên nghiêm túc.

    "Thực sự đã đến lúc, cuộc sống mà cậu đang sống quá hoàn hảo, cậu gần như quên rằng tất cả quá trình tập luyện của mình sẽ trở nên vô ích nếu cậu không đẩy cơ thể của mình lên một tầm cao mới.

    Nghĩ vậy, anh đi đến bức tường để lấy hai thanh kiếm, nhìn chằm chằm vào sư phụ với quyết tâm cao độ.

    " Vậy thì không còn lý do gì để lãng phí thời gian, phải không sư phụ? "

    Nụ cười nhẹ trên khuôn mặt Noah là một đòn giáng mạnh vào tâm trí William.

    " Cậu ta không quan tâm đến cái chết? "

    Ông lắc đầu kìm nén ý nghĩ đó và lấy thanh gỗ thường dùng chỉ vào Noah.

    " Hãy đến đây, hãy cố gắng kết hợp một số đòn tấn công với "Hơi thở". Cậu có thể thực hiện ba bốn đòn liên tục trước khi "Hơi thở" của cậu cạn kiệt. "

    Nghe những lời này, Noah không chờ đợi thêm nữa.

    Anh ây nhanh chóng lao vào William với cơ thể cúi xuống thấp đến mức anh có thể ngã xuống sàn bất cứ khi nào.

    Khi Sư phụ của anh bước vào phạm vi tấn công của mình, anh đâm cả hai thanh kiếm theo đường chéo phía trên và truyền" Hơi thở "vào trong đó."

    Tuy nhiên thời gian của anh không ăn khớp, kết quả chỉ tạo ra một cú đánh đôi đơn giản mà William đã chặn được dễ dàng bằng cách đặt cây gậy của mình theo chiều ngang.

    "Gần như vậy. Một lần nữa."

    Noah lại lao tới, lần này trong tư thế chém chéo, nhưng kết quả vẫn như trước.

    "Tập trung! Cậu có thể thực hiện các động tác của mình gần như hoàn hảo, ta biết cậu có thể di chuyển" Hơi thở "theo ý mình, cậu chỉ cần đồng hóa chúng."

    William biết rằng quá trình đồng hóa không dễ dàng như vậy, nhưng ông muốn tăng áp lực lên cậu ấy.

    Nhưng suy nghĩ duy nhất trong đầu ông là làm thế nào tăng cơ hội sống sót cho đệ tử của mình.

    Ông ấy muốn tăng cường khả năng xử lý "Hơi thở" cho Noah dù chỉ một chút trước khi tiến hành luyện rèn Bảy địa ngục.

    Lần này, Noah không lập tức xông lên tấn công mà anh nhắm mắt lại để cảm nhận tâm trí, suy nghĩ duy nhất của anh là hòa nhịp vào phong cách song kiếm.

    Khi anh mở mắt ra, anh đã sẵn sàng cho đợt tấn công cuối cùng.

    Anh từ từ thở ra rồi lao vào William với một nhát chém ngang

    William gật đầu và nhận ra đòn tấn công của anh.

    Một nửa thanh gỗ của William rơi trên mặt đất.

    William ngạc nhiên nhìn thanh kiếm kề cổ họng mình.

    'Đó.. đó là một đòn hoàn hảo. Ta chỉ muốn để cậu ta làm lõm cây gậy một chút, ta không thể tưởng tượng được rằng cậu ta có thể cắt nó bằng một thanh kiếm cùn.

    "Ta xin lỗi, sư phụ! Ta đã không nhận ra mình thực sự có thể vượt qua nó, may mắn ta đã dừng lại ở giây cuối cùng."

    William hắng giọng và chạm vào cổ mình.

    "Đừng.. đừng lo lắng, không sao cả. Cậu cho rằng Sư phụ của cậu yếu đến mức một đệ tử đơn thuần có thể đả thương sao? Hừm, thân thể ta cấp ba, cậu cho rằng võ công của cậu có cấp bậc sao? Kèm theo" Hơi thở "yếu kém của cậu có thể.."

    Ông tự ngắt lời mình khi thẩy Noah chỉ vào cổ họng mình để ra hiệu.

    Một giọt máu đang từ từ chảy xuống.

    "Đồ đệ khốn nạn. Đừng tự mãn như vậy."

    Noah không thể không cười một chút khi nhìn thấy sư phụ mình mất bình tĩnh như vậy, nhưng sau đó William trấn tĩnh và nghiêm túc nhìn Noah.

    Noah hiểu rằng đây là thời gian cho những chỉ dẫn cuối cùng trước tuần sau nên anh rất chăm chú lắng nghe.

    "Tuần sau, đừng leo cầu thang lên tầng này, mà hãy đợi ở dưới, ta sẽ gặp cậu ở đó. Ta sẽ huấn luyện cậu ở một nơi khác, dù sao tiếng hét của một đứa trẻ không phải là một âm thanh hay ho gì."

    Noah nuốt nước bọt khi anh nghe thấy từ "hét" nhưng nhanh chóng tập trung trở lại, anh đã quyết định đặt tính mạng mình vào đường cùng.

    Nếu cậu sống sót, cậu có thể sẽ nằm liệt giường một tuần để cơ thể quen với huyệt đạo mới, vì vậy cậu nhớ thông báo cho mẹ mình biết. Trước hôm bắt đầu, đừng tập luyện gì cả, mà hãy nghỉ ngơi và đọc sách về rèn Bảy địa ngục, tâm trí cậu phải ở mức cao nhất khi cậu trải qua quá trình này.

    William lại nhìn Noah và mỉm cười.

    "Bây giờ hãy đi đi, hãy mài giũa trí óc của cậu nhiều hơn nữa nếu cậu có thể. Tuần sau đó có thể là sự sống hoặc cái chết.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...