Chương 32: Đi chơi ở quán bar Bấm để xem Lúc xuất phát, Tưởng Lỗi không cho tôi lái xe, anh đuổi tôi sang ghế phụ. Tôi kéo cửa xe rồi ngồi vào, cầm chặt đai an toàn, anh thấy vậy cũng đành phải từ bỏ. Tưởng Lỗi ngồi ghế phụ, song anh không ngắm phong cảnh mà chỉ nhìn chằm chằm tôi, nghiến răng ken két như sợ tôi không nghe được. Khi chúng tôi ra ngoài cũng đã bốn giờ chiều, xe dần tiến vào nội thành, bóng đêm cũng dần dần bao phủ. Trên phố ăn vặt có cửa hàng bánh bao nhỏ, hương vị Hàng Châu chính tông, còn có cả miến huyết vịt của Nam Kinh và các loại đồ ăn sáng khác mà tôi vẫn luôn rất thích. Sau khi tìm một chỗ đỗ xe, hai người chúng tôi tản bộ trên phố ăn vặt. Đã gần một tháng tôi không tới khu náo nhiệt này, một cửa hàng lớn như vậy khai trương mà tôi cũng không biết. Có đám học sinh cấp hai đang trượt ván, nhân lúc đèn xanh đang chuyển mà băng qua đường, tôi kéo Tưởng Lỗi vội vã chạy theo. Khi sang bên đường đối diện, tôi vừa đỡ lan can thở hồng hộc, vừa nghe Tưởng Lỗi thóa mạ. Cũng không còn cách nào, có đôi khi tôi quên rằng bản thân mình là một người sắp chết. Nhìn thấy đèn xanh sắp chuyển sang đỏ, sẽ chạy như bay qua đường cái. Nhìn thấy lớp bơ thật dày trên bánh ngọt, sẽ nhịn không được mà muốn mang về nhà ăn. Ngay cả khi bên đường có cửa hàng nào đó khai trương, tôi cũng muốn đi vào xem có chiếc áo gió nào giúp tôi vượt qua mùa đông lạnh giá này hay không. Rõ ràng cũng không hẳn sẽ kiên trì hết mùa đông này. Lúc bước vào cửa hàng, ông chủ đã nhìn thấy tôi, đi lên chào hỏi rồi hỏi tôi có phải muốn mua thêm bốn lồng bánh bao súp và hai chén canh miến hay không. Tôi vừa muốn trả lời có, nhưng không biết trong lòng nghĩ gì mà lại nói: "Ba lồng thôi, nhiều như vậy tôi ăn không hết." Ông chủ nhìn tôi, cười nói: "Ăn uống điều độ à? Cậu ăn nhiều một chút đi, nhìn xem cậu đã gầy thành bộ dạng gì!" Tôi chỉ cười, không nói tiếp. Rất nhanh canh miến đã làm xong, anh trai phục vụ bàn cũng là một người quen. Lúc bưng đồ ăn lại đây thì trêu ghẹo: "Trình tiên sinh không đi cùng cậu sao?" "Anh ta bận." Tôi cười nói. Ông chủ nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi thì chen miệng vào: "Còn không phải vậy sao! Mấy ngày hôm trước cậu ta có tới đây một chuyến, gọi bốn lồng bánh bao và hai chén canh miến. Tôi còn tưởng rằng cậu ta gọi một phần cho cậu, lại cảm thấy kỳ quái rằng sao hai cậu không đi chung với nhau. Nhưng cậu ta chỉ ngồi xuống một lát rồi rời đi. Sau đó tôi bèn đi qua nhìn xem, bốn lồng bánh bao mà chỉ ăn hai cái." "Vậy sao?" Tôi gượng cười: "Gần đây anh ta không có khẩu vị." Ông chủ gật đầu, dặn dò thêm vài câu, bảo tôi phải giữ gìn thân thể. Phục vụ bàn nhìn sang Tưởng Lỗi, lấy lòng hỏi: "Vị tiên sinh này họ gì?" "Kẻ hèn họ Tưởng." Tưởng Lỗi gật đầu xem như chào hỏi. Phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn lên, tỏ vẻ đồ ăn mà bên ngoài bán, tiệm này đều có hết. Khi đang nói chuyện, bánh bao súp đã được đặt trên bàn. Tôi dùng đũa gắp một cái, bỏ vào miệng. Nước canh thơm nồng cùng với lớp vỏ bánh bao lấp đầy toàn bộ khoang miệng, nóng đến mức hốc mắt tôi ửng đỏ. Tưởng Lỗi bất đắc dĩ đưa qua một tờ khăn giấy, tôi nhận lấy, nuốt nước canh rồi cười nhe răng trợn mắt với anh. Tôi thật sự rất thích bánh bao của tiệm này, tế bào ung thư cũng nể tình mà không bài xích. Một lồng có tám cái bánh bao, tôi ăn sáu cái, ăn đến mức cơ thể trở nên ấm áp thoải mái. Sau khi cơm nước xong thì tản bộ với Tưởng Lỗi, hình ảnh thành phố lên đèn khi về đêm và dòng người qua đường vội vàng hiện lên trong mắt tôi. Trước kia tôi thường oán giận công việc vất vả và bận rộn. Song, hiện giờ ngẫm lại, những điều đó đã thành một mong muốn quá đỗi xa vời. Lúc Trình Viễn Phong vừa mới xây dựng sự nghiệp, đoạn tuyệt với mẹ của hắn. Lúc đó, trong túi chỉ có một ít vốn riêng. Tôi đã tiêu gần hết tiền để chữa bệnh cho ba mình. Hai người nghèo đến ngay cả tiền uống rượu cũng không có. Quãng thời gian đó, thứ duy nhất để thư giãn và giải trí là cùng nhau ăn tối, sau đó xuống dưới lầu tản bộ. Khi đó chúng tôi thuê nhà gần nhau, mặc dù tiền thuê nhà hơi đắt một chút, nhưng lại rất thuận tiện. Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên mua vại bia khao đối phương, uống thẳng đến lúc ợ lên một tiếng. Vì sao con người có thể đồng cam cộng khổ, nhưng lại không thể cùng nhau giàu sang phú quý? Suy nghĩ những điều này cũng vô dụng, trái lại cơn thèm ăn đã hết. Tôi vỗ bả vai Tưởng Lỗi, nói: "Đi thôi, ông đây mang anh đi xem chốn vàng son ngập trong xa hoa truỵ lạc." Xe chạy đến ngã ba thì dừng lại, đi thẳng về cổng quán bar nhưng xe không đi vào. Tôi vừa mới tắt máy, Tưởng Lỗi đã cau mày cản tôi: "Đã như vậy rồi cậu còn tới chỗ này làm gì?" Tôi đang định trả lời, thì đột nhiên nghe được âm thanh vang lên từ trên cửa sổ. Sau khi cửa xe hạ xuống, một gương mặt quen thuộc hiện ra: "Tần Vận! Cậu còn nhớ tới nơi này sao!" Các bartender của quán bar tôi đều quen biết hơn một nửa. Người đang đứng ở ngoài xe này tên Huy, là một người phóng khoáng rộng rãi. Lần trước tôi thấy anh ta đang đau khổ theo đuổi người pha chế rượu, cũng không biết đã thành công chưa. Tôi khẽ cười, nói: "Gần đây tôi bận quá." Trên mặt anh ta lộ ra vẻ không tin, vừa giúp tôi mở cửa quán bar vừa châm chọc: "Cậu toàn lấy cớ thôi!" Thuận tiện Huy liếc một ánh mắt quyến rũ sang Tưởng Lỗi, rồi hỏi tôi: "Đêm nay tới sớm, cho phép cậu đỗ xe bên ngoài nhé?" Tôi vứt chìa khóa xe cho anh ta, nói: "Cảm ơn." Anh ta chạm tay vào bả vai tôi, vẻ mặt dần nghiêm lại. Sau khi nhìn tôi chăm chú hồi lâu, thì anh ta trầm giọng nói: "Trình Viễn Phong chăm sóc cậu thế nào vậy? Gầy đến da bọc xương." Tôi trừng mắt nhìn anh ta, cười mắng anh ta nhiều chuyện rồi kéo Tưởng Lỗi đang nghiến răng nghiến lợi đi vào trong. Nhập gia tùy tục, Tưởng Lỗi ngồi bên cạnh tôi hận rèn sắt không thành thép. Trừ việc nghiêm cấm tôi không được uống rượu ngoại ra anh cũng không có cách nào kéo tôi ra ngoài. Tôi biết tình huống hiện tại của mình, đừng nói tới rượu hay chất có cồn. Chỉ cần là đồ vật hơi kích thích một chút cũng không được, nhưng tôi lại thèm đến phát hoảng. Rất lâu rồi tôi chưa từng nhớ thương qua thứ gì đến vậy. Vất vả chờ đến khi Tưởng Lỗi đi vệ sinh, tôi dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới bên quầy bar, gọi một ly cocktail có nồng độ thấp với người pha chế rượu. Vũ trường đã bắt đầu từ sớm, những người xung quanh chuyển động thân thể, trầm mê phóng túng theo điệu nhạc. Tôi thưởng thức ly rượu trên tay. Trước đó Huy đã tới đây một lần, hàn huyên vài câu với tôi. Trước khi đi còn lôi kéo người pha chế rượu, hôn thật mạnh vào mặt. Nhìn dáng vẻ này, quả nhiên đã theo đuổi được. Tôi đứng ở đằng xa dựng ngón tay cái với anh ta. Anh ta chắp tay cảm ơn, chẳng qua ngay lúc anh ta làm tư thế đó, ánh đèn khắp quán bar đột nhiên tắt hẳn. Trên sân khấu trước mặt, một cô nàng tóc dài mặc váy ngắn màu lam đang điều chỉnh microphone, rồi nồng nàn hát ca khúc 'Tôi chỉ để ý người'. Giọng hát dịu dàng êm tai, ngay cả một người không có tế bào âm nhạc như tôi cũng say mê, cơ thể thả lỏng, đắm chìm trong tiếng ca. Ca khúc còn chưa kết thúc, đã có người bò lên trên sân khấu, bắt lấy cánh tay của cô gái rồi đoạt microphone. Bartender bốn phía vội vàng tiến lên, đỡ cô gái nọ để tránh việc cô ấy ngã. Người vừa mới trèo lên kia cũng mặc kệ người đẹp có ngã xuống khỏi sân khấu hay không. Đoạt lấy microphone, nói năng không rõ: "Để tôi hát cho mọi người một bài dễ nghe!.. Các người đừng chạm vào tôi! Tôi phải hát! Tôi phải hát cho mọi người nghe ca khúc 'Thủy tinh'!" Tôi xoay người, nhẹ nhàng đặt ly rượu trong tay lên bàn. Sao lại là y?
Chương 35: Âm mưu của Mẹ Trình Viễn Phong Bấm để xem Nội dung HOT bị ẩn: Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
Chương 37: Là tôi ngoại tình trước? Editor: Sói Bấm để xem Lưu Dược Đông nói tiếp: "Không ngờ đầu năm nay còn có chuyện bỏ trốn cùng nhau. Đúng là mới mẻ. Tôi hỏi này, thằng nhóc này tốt vậy ư? Nó chơi cậu sướng lắm hả?" Tôi trừng mắt nhìn gã ta, tay tôi bấu chặt vào eo Trình Viễn Phong, muốn đứng dậy đi về nhà ngay lập tức. Lưu Dược Đông đi tới, duỗi tay về phía Trình Viễn Phong. Tôi đẩy tay Lưu Dược Đông ra, gã chỉ nhìn tôi và cười nói: "Cậu không muốn thử trải nghiệm với người khác à?" Tôi thật sự không kiềm được, lớn tiếng mắng: "Mọe nó, ông thật biến thái!" "Ngủ một đêm với tôi đi, bao nhiêu hợp đồng lớn cũng ký hết, ok không?" Lưu Dược Đông có tiền, tiền nhiều đến mức chỉ sợ ngay cả gã ta cũng không biết tài sản của gã là bao nhiêu. Lưu Dược Đông mới tiến vào giới kinh doanh ba năm nhưng không bao lâu sau đã hô mưa gọi gió. Tất cả đều nhờ sức mạnh của đồng tiền. Dĩ nhiên là gã ta cũng đủ khả năng cứu công ty của chúng tôi. Dường như gã ta sợ tôi không tin bèn lấy ra tờ chi phiếu, phe phẩy tờ giấy và nói: "Tôi sẽ ký hợp đồng ngay, chỉ cần cậu gật đầu. Tôi không cần thiết phải lừa cậu đâu, đưa tiền trước cũng được." "Tại sao là tôi?" Tôi hỏi. Lưu Dược Đông nghiêng đầu, suy nghĩ chốc lát rồi trả lời: "Bởi vì tôi cảm thấy cậu rất sạch sẽ, chắc chắn không mắc bệnh." "Thật ra lúc em từ chối pông ta, anh đang nửa mê man nửa tỉnh táo." Trình Viễn Phong cất tiếng: "Tôi nghe em từ chối gã ta thẳng thừng, lúc đó trong lòng tôi vui vẻ vô cùng. Tôi nhớ rõ khi vừa mới bắt đầu, ngay thời điểm mà tôi vứt bỏ hết thảy, tôi đã từng thề với em, chỉ cần hai người chúng ta ở bên nhau, cho dù có chết đói tôi cũng không sợ. Tôi nghĩ rằng, đã là người của tôi thì thà rằng chết đói cũng sẽ muốn ở bên tôi. Ha, thực tự hào." "Mọe, gã đưa cho anh chứng cứ gì hả?" Tôi hỏi. "Lưu Dược Đông quay phim." Hắn siết chặt nắm tay, khó khăn mở miệng. Trách không được, nếu là bản ghi hình thì đây chính là vật chứng. Huống hồ mục đích của Lưu Dược Đông là làm tôi, xem các loại tư thế từ GV, rồi không quan tâm mà dùng hết lên người tôi. "Vì sao anh không hỏi tôi?" Tôi hỏi: "Lỡ như tôi có nỗi khổ tâm? Lỡ như tôi thật sự ngại bần ái phú? Trình Viễn Phong, anh tức giận, hay sợ hãi?" "Tiểu Vận.." Hắn hít sâu một hơi: "Tôi đã nói với em, dù có khổ sở ra sao tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ cần chúng ta vẫn ở bên nhau." "Anh có nhớ không, khi đó tôi vô cớ mất tích hai ngày, tôi nói với anh là tôi về quê. Nhưng từ khi mười hai tuổi tôi đã đến nơi này, quê quán còn có ý nghĩa gì đâu? Tôi nói anh đấy, từ trước đến giờ đều sơ ý. Anh nên cẩn thận hơn, một chút khác thường cũng phải để ý đến." Tôi cười khổ một chút, nói tiếp: "Hai ngày đó, tôi ở chỗ Lưu Dược Đông." "Trước kia chúng ta sống trong loại nhà kiểu cũ, đèn trên cầu thang đều hỏng, chỉ có thể sờ soạng lung tung để đi lên. Cho nên nếu có người cố ý nấp ở đây, cũng sẽ không bị phát hiện. Vì vậy nên tôi mới bị bắt cóc, hai mắt mở to, tay chân bị trói lại, trước mặt chỉ có Lưu Dược Đông. Gã ta chơi tôi suốt hai ngày, đủ làm cả đời này của tôi mỗi khi nghe tên của gã thì kinh hồn táng đảm. Sau này, lúc gã ta muốn thả tôi đi, ngay cả sức lực để đứng dậy tôi cũng không có. Vừa miễn cưỡng mặc xong quần áo, đã bị gã ta quăng tờ chi phiếu vào mặt. Lưu Dược Đông nói, thứ mà gã ta đã muốn, cho dù tôi không muốn cho thì cũng phải cho. Nếu không, gã ta sẽ tự mình tới lấy. Tương tự, gã ta cho tôi thứ gì, tôi chắc chắn phải nhận." Tôi dùng sức nắm chặt cái ly rỗng, hệt như bị ai bóp chặt yết hầu, hít sâu: "Chi phiếu tôi không lấy, tôi cảm thấy nếu như tôi nhận, sẽ giống như hai bên tôi tình anh nguyện. Nếu như không lấy, sẽ là mạnh mẽ. Kỳ thật đoạn thời gian kia tôi rất muốn thẳng thắn với anh. Tôi đã ấp ủ rất nhiều lần, nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Tôi không biết nên nói thế nào với anh. Tôi biết chuyện này không phải là tôi sai, nhưng anh có thể làm gì được? Luận võ lực, luận tài lực, anh đều không bằng Lưu Dược Đông. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, thấy thế nào cũng bất lợi với anh." Trình Viễn Phong nhìn chằm chằm ly nước trong tay tôi, chậm rãi nói: "Thà rằng tôi bị hại, tôi cũng không muốn để em chịu khổ." "Bây giờ anh nghĩ như vậy, nhưng khi đó thì sao? Có lẽ anh sẽ nhịn xuống cục tức này, sau đó nghĩ đến việc xử trí tôi? Tôi không dám mạo hiểm, Lưu Dược Đông ký hợp đồng với anh, tài chính rất nhanh đã được lấp đầy, công ty dần dần khởi tử hồi sinh. Tôi càng ngày càng không dám nói sự thật với anh. Tôi sợ những thứ vất vả lắm mới có này sẽ hóa thành bọt nước. Tôi sợ anh sẽ không tin lời nói của tôi, sẽ phỉ nhổ tôi vì đã phản bội lời hứa hẹn. Tôi sợ dưới cơn xúc động, anh sẽ làm ra những chuyện không thể vãn hồi. Tôi ôm tâm lý may mắn, cảm thấy Lưu Dược Đông chơi chán rồi thì sẽ không đến tìm tôi nữa. Sau này gặp qua vài lần, gã ta cũng che giấu rất tốt. Hai tháng dần trôi qua, khi tôi cho rằng suy đoán của mình đã đúng thì gã ta lại gọi điện thoại tới." "Lúc đó hạng mục chính của chúng ta đang tiến hành đến thời khắc mấu chốt nhất. Tôi biết gã ta im lặng cho tới lúc bấy giờ là đang đợi thời cơ này, khiến tôi không cách nào từ chối. Tôi trốn gã ta rất lâu, lấy cớ không thoải mái mà ở nhà không đến công ty. Cứ như vậy qua một khoảng thời gian, Lưu Dược Đông không gọi điện thoại tới nữa. Vậy nên tôi cho rằng gã ta đã từ bỏ, kết quả mới vừa bước ra khỏi cửa, đã bị gã ta chặn lại." Tôi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Lưu Dược Đông đẩy cửa xe, một phen túm tôi vào trong. Gã ta vừa làm trò trước mặt tôi, vừa gọi điện thoại cho Trình Viễn Phong. Bắt tôi nói với hắn rằng tôi đi gặp bạn bè, đêm nay sẽ không về nhà: "Sau này gã ta lại điện thoại tới, tôi thật sự không dám không đi. Tôi đã bỏ lỡ khoảng thời gian tốt nhất để nói với anh, sau đó cho dù nói gì đi nữa, chỉ sợ anh cũng sẽ không tin. Thay vì bị Lưu Dược Đông bắt cóc rồi chà đạp, chi bằng tự mình ngoan ngoãn đi qua, tổn thương trên cơ thể sẽ ít đi rất nhiều. Sau này gã ta cũng càng ngày càng dịu dàng, đồng ý với tôi rằng sẽ không nói chuyện này với anh. Đợi gã ta chơi chán rồi, sẽ ném tôi đi." Trình Viễn Phong lấy cái ly khỏi tay tôi, bàn tay to lớn bao phủ lấy tay tôi một cách chặt chẽ: "Gã ta đã làm vậy với em bao lâu rồi?" Tay hắn còn lạnh hơn tay tôi, tôi nhìn vết chai nho nhỏ trên ngón út của hắn, từ từ đáp: "Hơn nửa năm. Chúng tôi gặp mặt không định sẵn thời gian, luôn là Lưu Dược Đông liên hệ với tôi. Sau nửa năm đó, có một đoạn thời gian rất dài gã ta không gọi cho tôi. Tôi bắt đầu nghĩ có lẽ cuối cùng gã ta đã cảm thấy tôi nhàm chán. Tâm trạng uất ức cũng tốt lên theo từng ngày. Cho đến một ngày, cảnh sát mời anh tới cục hỏi chuyện, tôi mới biết được, bởi vì Lưu Dược Đông có dính dáng đến xã hội đen nên mới bị bắt. Mà chúng ta vì có lui tới việc tiền nong với gã ta, cho nên bị yêu cầu đến hỗ trợ điều tra. Nhưng tôi không biết vì sao mà quan hệ giữa tôi và Lưu Dược Đông không bị đưa ra ngoài ánh sáng. Nói đến chuyện này, phải cảm ơn mẹ của anh, bác ấy đưa những bản ghi hình đó cho anh xem, mà lại không giao cho cảnh sát. Có lẽ mẹ anh cảm thấy chuyện này là vết nhơ của con trai mình, không thể để người khác biết." "Cho dù em thật sự bị bắt đi, tôi cũng sẽ cứu em ra ngoài." Trình Viễn Phong nghiến răng, lực trên tay cũng mạnh hơn: "Tôi hỏi em, tôi không tốt chỗ nào, vậy mà em lại đi tìm người khác." "Vậy tôi có chỗ nào không tốt sao?" Tôi ngẩng đầu, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, tự nhủ với bản thân rằng không thể khóc: "Trong lòng anh, những video đê hèn đó có thể chứng minh hết thảy mọi việc sao? Trình Viễn Phong, bây giờ tôi ngẫm lại, cảm thấy bản thân đã bị mỡ heo che mờ mắt, thế nên mới cảm thấy giữa chúng ta có thứ gọi là tín nhiệm."
Chương 38: Lý do anh cũng ngoại tình? Bấm để xem Nội dung HOT bị ẩn: Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem