

Tên truyện: Tình đầu cho ta trưởng thành-phần I.
Tác giả: Vyl Hana.
Thể loại: Truyện Ngắn.
Tác giả: Vyl Hana.
Thể loại: Truyện Ngắn.
Yêu là gì?
Có phải thật lòng yêu nhau sẽ cùng nhau đi đến cuối cuộc đời?
Có nên trãi nghiệm tình yêu màu hoa phượng chăng?
Đó là những bâng khuâng trong tôi ở tuổi 16. Tuổi mới lớn luôn mang đến cho ta vô vàng những thắc mắc về cuộc sống, về tình cảm khác giới. Chúng ta của những năm tháng ấy thật ngây ngô và hồn nhiên xiết bao. Trong khi các bạn đồng trang lứa đã đi qua bao mối tình, đã trãi cảm giác thương thầm ai đó, thì tôi vẫn thơ thẩn nhìn những cánh phương rơi trên sân trường. Vẫn ngày ngày cần mẩn bên những trang vở. Cứ như thế rồi một ngày hạ còn vương nắng của cuối năm học lớp mười. Minh Anh đến và nói với tôi:
- Hôm nay là ngày cuối cùng của năm học. Tối lớp mình sẽ đi dự party cuối năm, mày đi không?
- Không.
- Sao vậy dù sao hè rôi mày có học gì đâu mà không đi?
- Đi một mình ngại lắm!
- Để tui đi với bạn. (Nhân nói)
Nhân là bạn học chung lớp với tôi. Bạn ấy là một nam sinh cool ngàu của lớp. Lời đề nghị đi chung với tôi của Nhân đã thu hút sự chú ý của nhiều bạn trong lớp. Tôi thì cảm thấy bình thường, chắc vì bạn ấy cũng giống tôi cũng muốn đi nhưng không có ai đi cùng. Nhưng các bạn trong lớp nghĩ xa xôi quá. Tôi thì cũng ngại nhưng lại muốn đi chơi mà từ chối Nhân trước mọi người lại tội.
- Ừ vậy tối Nhân đợi mình ở trường nhé!
- Bạn cần đi đúng giờ vì tui chưa đợi ai bao giờ.
- OK.
Tối đó, tôi đã cố gắng đến sớm vì không muốn bị nói là giờ dây thung. Tôi và Trong đã kịp vừa đến đúng lúc. Tôi thẩn thờ trước Nhân, bạn ấy mặc đồ thường trong hơi khác với khi mặc đồng phục, có gì đó đã cuốn hút tôi. Không biết đó là thần thái sắc lạnh, hay mái tóc hoặc body nam tính kia nhỉ? Trái tim vô cảm của tôi bổng rung lên.
- My.
- My làm gì vậy không đi nửa à?
- À à.
- Bị làm sao không biết nữa.
Dù có đẹp, dù có ngầu thật nhưng với thái độ như thế thì.. lạ kì. Tôi không phải là người yêu vẻ về ngoài, nên hẳn tôi chắc rằng tôi và Nhân sẽ không đi quá quan hệ bạn bè.
Nhưng đời mấy ai đoán được chữ ngờ, cũng đâu ai cản được con tim.
Buổi party cuối năm diễn ra trong không khí sôi nổi và vui vẻ. Chúng tôi bắt đầu bằng buổi tiệc nướng, rồi nhảy múa, cá hát. Tất mọi người đều chơi hết mình và dù từng là học sinh ngoan hiền thế nào thì bắt buộc đến đây chơi đều phải uống cho say. Minh Anh rũ chúng tôi cùng chơi một trò chơi:
- Chơi gì đó đi?
- Anh mày nhiều trò nhất nghĩ xem chơi gì đi.
- Có giấy không?
- Để chơi. Mọi người cùng cắt giấy ra đi. Rồi mỗi người lấy ba tờ, rồi viết lên hình phạt mà mình muốn người khác làm rồi gấp lại nha.
Rồi chưa! Rồi chưa! Nhanh nha mọi người.
Bây giờ ba mảnh giấy của các bạn đã xong hết rồi. Mình để nó ở đây. Và bắt đầu từ mình sẽ hát một câu rồi bạn kế bên sẽ hát tiếp một câu hát khác bắt đầu từ chữ cuối trong câu mình và cứ tiếp tục như vậy. Nếu bạn nào không hát được câu tiếp theo sẽ bị phạt và hình phạt do bạn lấy ra từ tờ giấy bất kì trong đây. Ok không?
- Mà tui thấy phải giới hạn thời gian nghĩ ra câu hát tiếp theo để tăng độ khó. (Nhân)
- Ok luôn. Vậy nếu các bạn không nghĩ ra được câu hát tiếp theo trong thời gian 1' sẽ bị phạt nha.
- Ok chơi nào.
(Trò chơi bắt đầu và mọi người đều chơi rất vui)
- Nghĩ ra chưa.
- Tính giờ đi bây.
- Rồi.
- Rồi.
- Mười. Chín. Tám. Bảy. Sáu. Năm. Bốn. Ba. Hai. Một.
- Hết giờ.
- Hết giờ rồi.
- Bóc đi. Bóc đi.
- Gì đấy?
- Đưa đây tao xem cho.
- Đọc đi!
- Uống một ly.
- Uống đi! Uống đi.
Cuộc chơi cứ như thế và tiếp tục trong những hình phạt.
* * *
- Phạt gì đây! Lại là uống bia..
- Gì đấy.
- Hôn má đứa kế bên.
- Vỗ tay đi nào!..
- Đọc lẹ đi.
- Bị đứa kế bên đánh.
- Đánh mạnh vào!..
- Hết thời gian nữa rồi!
- Hình phạt này là: Là..
- Gì đấy.
- Chọc cười mọi người.
* * *
Đến Nhân rồi. Tôi đang ngồi kế bên nó. Hồi hộp chờ từng giây chứ không đùa. Lỡ nó thua. Không biết còn hình phạt nào hôn đứa kế bên không. Mà hình như ai cũng trong đợi hình phạt đó.
- Gì vậy Nhân?
- My đọc giúp Nhân đi kìa!
- Thôi đề Anh đọc cho nhanh nè. Hình phạt là cho đứa kế bên xem.. xem
- Hả xem gì?
- Của đứa nào viết vậy?
- Tao chưa đọc xong mà.
- Mày làm con My hồi hộp đấy!
- Xem album điện thoại.
- Mọi người cùng hò hét lên.
Nhưng dường như không chỉ tôi ngại mà cả Nhân có vẻ như bạn ấy không còn vui nữa và định bỏ đi. Mọi thứ không dễ dàng gì khi cuộc chơi đã bắt đầu và Nhân ra về là chơi không đẹp với bạn bè. Bạn ấy chắc đang nghĩ mình là lạnh lùng boy nên không muốn làm những chuyện phiếm. Nhưng giá như không chơi từ đấu thì mọi người sẽ chỉ nghĩ Nhân là người vốn ít nói và không thích những trò chơi như thế này. Tuy nhiên bạn đã chơi thì không thể bỏ giữa chừng. Và thái độ của Nhân đã làm tan biến những tiếng cười, không khí giờ đây cũng căng thẳng hơn. Để không đánh mất niềm vui chung tôi đã nói với Nhân:
- Bạn ra về ngay lúc này là rất thiều ton trong đối với tất cả. Hãy trãi lòng để tất cả chỉ là một cuộc chơi trong đếm nay thôi. Theo quy định hình phạt là chỉ cho bạn kế bên xem nên tui hứa sẽ không cho bất kì bạn nào biết những gì tui xem.
- Ừ. (Bạn ấy đồng ý trong vô cảm)
Và tôi biết rằng bên trong chiếc điện thoại cũng không có gì thú vị, nó sẽ chán như chính Nhân mà thôi. Nên cũng chỉ mở lên cho mọi người biết tôi đã xem, rồi trả về cho Nhân.
- Mình coi xong rồi, chơi tiếp thôi.
- My à. Bạn đang chơi an gian đó. Bạn chưa xem gì cả.
- Mọi người đang bất ngờ đó Nhân.
- Bạn xem lại đi bạn mới là người bất ngờ đấy.
Tôi bắt đầu hoang mang nhưng vẫn tò mò mà xem. Thật sự tôi đã hiểu vì sao Nhân không cho chúng tôi xem điện thoại của bạn trước đó rồi. Tôi đơ người ra và muốn giả vờ như chưa thấy nhưng đó là điều không thể. Tôi cũng không biết mình nên cư xử như thế nào nữa. Bỗng.
- Gì đó tao xem với!
(Nam chạy đến xem. Nam là bạn thân của Nhân)
- Wow! Sao thế My nói gì đi nào!
- Hình này đều là của Nhân..
- Ừ My. Tôi yêu thích ánh mắt trong sáng và nét đẹp thanh thoát ở bạn. Nhưng bức hình trong điện thoại đều đẹp chứ. Tôi đã chụp lúc bạn đi dưới hàng phượng rực rỡ, khi bạn đi dưới ánh nắng mai, và cả những ánh xa xôi, nhưng nụ cười.
Những tấm hình đó đẹp như tình cảm mà tui..
Trong sự thẹn thùng của tôi là những lời hò hét, vỗ tay của mọi người. Lúc ấy tôi chẳng biết mình nên làm gì nữa. Chỉ mỉm cười, có cái gì đó lạ lắm, mới vài giờ trước tôi từng tự nhủ sẽ không thích người khô khan như Nhân, sẽ không yêu vẻ ngoài, nhưng sao lúc ấy tôi thấy như tim mình rung rinh, từng nhịp đập như rộn ràng làm sao ấy. Nhân như tỏa sáng trong đôi mắt tôi. Tôi liệu có thể nói lời chối từ.
- My ơi! Bạn cho chúng ta một cơ hội được không?
Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng mỉm cười và gật đầu. Nhân đã hôn tôi trong sự phấn khích của mọi người. Từ ấy, buổi tối đó đã khắc đậm nét trong miền kí ức của tôi.
Có phải thật lòng yêu nhau sẽ cùng nhau đi đến cuối cuộc đời?
Có nên trãi nghiệm tình yêu màu hoa phượng chăng?
Đó là những bâng khuâng trong tôi ở tuổi 16. Tuổi mới lớn luôn mang đến cho ta vô vàng những thắc mắc về cuộc sống, về tình cảm khác giới. Chúng ta của những năm tháng ấy thật ngây ngô và hồn nhiên xiết bao. Trong khi các bạn đồng trang lứa đã đi qua bao mối tình, đã trãi cảm giác thương thầm ai đó, thì tôi vẫn thơ thẩn nhìn những cánh phương rơi trên sân trường. Vẫn ngày ngày cần mẩn bên những trang vở. Cứ như thế rồi một ngày hạ còn vương nắng của cuối năm học lớp mười. Minh Anh đến và nói với tôi:
- Hôm nay là ngày cuối cùng của năm học. Tối lớp mình sẽ đi dự party cuối năm, mày đi không?
- Không.
- Sao vậy dù sao hè rôi mày có học gì đâu mà không đi?
- Đi một mình ngại lắm!
- Để tui đi với bạn. (Nhân nói)
Nhân là bạn học chung lớp với tôi. Bạn ấy là một nam sinh cool ngàu của lớp. Lời đề nghị đi chung với tôi của Nhân đã thu hút sự chú ý của nhiều bạn trong lớp. Tôi thì cảm thấy bình thường, chắc vì bạn ấy cũng giống tôi cũng muốn đi nhưng không có ai đi cùng. Nhưng các bạn trong lớp nghĩ xa xôi quá. Tôi thì cũng ngại nhưng lại muốn đi chơi mà từ chối Nhân trước mọi người lại tội.
- Ừ vậy tối Nhân đợi mình ở trường nhé!
- Bạn cần đi đúng giờ vì tui chưa đợi ai bao giờ.
- OK.
Tối đó, tôi đã cố gắng đến sớm vì không muốn bị nói là giờ dây thung. Tôi và Trong đã kịp vừa đến đúng lúc. Tôi thẩn thờ trước Nhân, bạn ấy mặc đồ thường trong hơi khác với khi mặc đồng phục, có gì đó đã cuốn hút tôi. Không biết đó là thần thái sắc lạnh, hay mái tóc hoặc body nam tính kia nhỉ? Trái tim vô cảm của tôi bổng rung lên.
- My.
- My làm gì vậy không đi nửa à?
- À à.
- Bị làm sao không biết nữa.
Dù có đẹp, dù có ngầu thật nhưng với thái độ như thế thì.. lạ kì. Tôi không phải là người yêu vẻ về ngoài, nên hẳn tôi chắc rằng tôi và Nhân sẽ không đi quá quan hệ bạn bè.
Nhưng đời mấy ai đoán được chữ ngờ, cũng đâu ai cản được con tim.
Buổi party cuối năm diễn ra trong không khí sôi nổi và vui vẻ. Chúng tôi bắt đầu bằng buổi tiệc nướng, rồi nhảy múa, cá hát. Tất mọi người đều chơi hết mình và dù từng là học sinh ngoan hiền thế nào thì bắt buộc đến đây chơi đều phải uống cho say. Minh Anh rũ chúng tôi cùng chơi một trò chơi:
- Chơi gì đó đi?
- Anh mày nhiều trò nhất nghĩ xem chơi gì đi.
- Có giấy không?
- Để chơi. Mọi người cùng cắt giấy ra đi. Rồi mỗi người lấy ba tờ, rồi viết lên hình phạt mà mình muốn người khác làm rồi gấp lại nha.
Rồi chưa! Rồi chưa! Nhanh nha mọi người.
Bây giờ ba mảnh giấy của các bạn đã xong hết rồi. Mình để nó ở đây. Và bắt đầu từ mình sẽ hát một câu rồi bạn kế bên sẽ hát tiếp một câu hát khác bắt đầu từ chữ cuối trong câu mình và cứ tiếp tục như vậy. Nếu bạn nào không hát được câu tiếp theo sẽ bị phạt và hình phạt do bạn lấy ra từ tờ giấy bất kì trong đây. Ok không?
- Mà tui thấy phải giới hạn thời gian nghĩ ra câu hát tiếp theo để tăng độ khó. (Nhân)
- Ok luôn. Vậy nếu các bạn không nghĩ ra được câu hát tiếp theo trong thời gian 1' sẽ bị phạt nha.
- Ok chơi nào.
(Trò chơi bắt đầu và mọi người đều chơi rất vui)
- Nghĩ ra chưa.
- Tính giờ đi bây.
- Rồi.
- Rồi.
- Mười. Chín. Tám. Bảy. Sáu. Năm. Bốn. Ba. Hai. Một.
- Hết giờ.
- Hết giờ rồi.
- Bóc đi. Bóc đi.
- Gì đấy?
- Đưa đây tao xem cho.
- Đọc đi!
- Uống một ly.
- Uống đi! Uống đi.
Cuộc chơi cứ như thế và tiếp tục trong những hình phạt.
* * *
- Phạt gì đây! Lại là uống bia..
- Gì đấy.
- Hôn má đứa kế bên.
- Vỗ tay đi nào!..
- Đọc lẹ đi.
- Bị đứa kế bên đánh.
- Đánh mạnh vào!..
- Hết thời gian nữa rồi!
- Hình phạt này là: Là..
- Gì đấy.
- Chọc cười mọi người.
* * *
Đến Nhân rồi. Tôi đang ngồi kế bên nó. Hồi hộp chờ từng giây chứ không đùa. Lỡ nó thua. Không biết còn hình phạt nào hôn đứa kế bên không. Mà hình như ai cũng trong đợi hình phạt đó.
- Gì vậy Nhân?
- My đọc giúp Nhân đi kìa!
- Thôi đề Anh đọc cho nhanh nè. Hình phạt là cho đứa kế bên xem.. xem
- Hả xem gì?
- Của đứa nào viết vậy?
- Tao chưa đọc xong mà.
- Mày làm con My hồi hộp đấy!
- Xem album điện thoại.
- Mọi người cùng hò hét lên.
Nhưng dường như không chỉ tôi ngại mà cả Nhân có vẻ như bạn ấy không còn vui nữa và định bỏ đi. Mọi thứ không dễ dàng gì khi cuộc chơi đã bắt đầu và Nhân ra về là chơi không đẹp với bạn bè. Bạn ấy chắc đang nghĩ mình là lạnh lùng boy nên không muốn làm những chuyện phiếm. Nhưng giá như không chơi từ đấu thì mọi người sẽ chỉ nghĩ Nhân là người vốn ít nói và không thích những trò chơi như thế này. Tuy nhiên bạn đã chơi thì không thể bỏ giữa chừng. Và thái độ của Nhân đã làm tan biến những tiếng cười, không khí giờ đây cũng căng thẳng hơn. Để không đánh mất niềm vui chung tôi đã nói với Nhân:
- Bạn ra về ngay lúc này là rất thiều ton trong đối với tất cả. Hãy trãi lòng để tất cả chỉ là một cuộc chơi trong đếm nay thôi. Theo quy định hình phạt là chỉ cho bạn kế bên xem nên tui hứa sẽ không cho bất kì bạn nào biết những gì tui xem.
- Ừ. (Bạn ấy đồng ý trong vô cảm)
Và tôi biết rằng bên trong chiếc điện thoại cũng không có gì thú vị, nó sẽ chán như chính Nhân mà thôi. Nên cũng chỉ mở lên cho mọi người biết tôi đã xem, rồi trả về cho Nhân.
- Mình coi xong rồi, chơi tiếp thôi.
- My à. Bạn đang chơi an gian đó. Bạn chưa xem gì cả.
- Mọi người đang bất ngờ đó Nhân.
- Bạn xem lại đi bạn mới là người bất ngờ đấy.
Tôi bắt đầu hoang mang nhưng vẫn tò mò mà xem. Thật sự tôi đã hiểu vì sao Nhân không cho chúng tôi xem điện thoại của bạn trước đó rồi. Tôi đơ người ra và muốn giả vờ như chưa thấy nhưng đó là điều không thể. Tôi cũng không biết mình nên cư xử như thế nào nữa. Bỗng.
- Gì đó tao xem với!
(Nam chạy đến xem. Nam là bạn thân của Nhân)
- Wow! Sao thế My nói gì đi nào!
- Hình này đều là của Nhân..
- Ừ My. Tôi yêu thích ánh mắt trong sáng và nét đẹp thanh thoát ở bạn. Nhưng bức hình trong điện thoại đều đẹp chứ. Tôi đã chụp lúc bạn đi dưới hàng phượng rực rỡ, khi bạn đi dưới ánh nắng mai, và cả những ánh xa xôi, nhưng nụ cười.
Những tấm hình đó đẹp như tình cảm mà tui..
Trong sự thẹn thùng của tôi là những lời hò hét, vỗ tay của mọi người. Lúc ấy tôi chẳng biết mình nên làm gì nữa. Chỉ mỉm cười, có cái gì đó lạ lắm, mới vài giờ trước tôi từng tự nhủ sẽ không thích người khô khan như Nhân, sẽ không yêu vẻ ngoài, nhưng sao lúc ấy tôi thấy như tim mình rung rinh, từng nhịp đập như rộn ràng làm sao ấy. Nhân như tỏa sáng trong đôi mắt tôi. Tôi liệu có thể nói lời chối từ.
- My ơi! Bạn cho chúng ta một cơ hội được không?
Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng mỉm cười và gật đầu. Nhân đã hôn tôi trong sự phấn khích của mọi người. Từ ấy, buổi tối đó đã khắc đậm nét trong miền kí ức của tôi.
Chỉnh sửa cuối: