Thanh Xuân Thật Mong Manh

Thảo luận trong 'Tản Văn' bắt đầu bởi nhi789, 27 Tháng bảy 2021.

  1. nhi789

    Bài viết:
    3
    Thanh xuân thật mong manh..

    Tuổi thanh xuân của mỗi con người trôi qua thật nhanh! Quả vậy, ở năm tháng ấy với những con người ấy chúng ta đã bên nhau thật vui với bao kỷ niệm và từng hứa sẽ như vậy mãi mãi nhưng giờ đây mỗi đứa lại một nơi. Lời hứa đó thật mong manh tưởng như một cơn gió cũng có thể xóa tan tất cả. Để rồi những lúc ở cạnh nhau khi ấy giờ chỉ còn là kỉ niệm.

    Hồi đi học, tôi từng có ba người bạn thân. Mỗi đứa một tính chả ai giống ai. Lúc đầu mới gặp, chúng tôi còn ghét cay ghét đắng nhau ra mặt, người này nói xấu người kia. Thế mà không hiểu sao chúng tôi lại chơi thân được với nhau mới hay. Có lẽ câu 'ghét của nào trời trao của đó' là có thiệt. Bốn đứa chúng tôi lúc nào cũng gắn liền với nhau như hình với bóng: Lúc đi học, lúc ra về, lúc đi vệ sinh, lúc ăn vặt, lúc bị phạt.. Bọn trong lớp còn tưởng chúng tôi bị dán keo 502 rồi nên chẳng thể nào tách ra được. Cứ gặp nhau là có bao chuyện để nói từ trên trời xuống dưới đất. Mỗi câu chuyện lại như không có hồi kết. Những lần bàn đến trai đẹp và đồ ăn là mắt đứa nào đứa ấy sáng rực rỡ lên. Đôi lúc còn có cả cãi nhau nhưng giận hờn chưa được ba giây thì chúng tôi lại quay sang cười tít mắt với nhau. Chỉ cần chúng tôi đi cùng nhau là đến đâu chỗ đó thành cái chợ. Bốn đứa không nói thì hát, không hát thì nói mặc kệ hết những ánh nhìn lạ lùng của mọi người xung quanh nhìn chúng tôi. Để rồi tự ảo tưởng chúng ta đẹp, hát hay nên mọi người mới nhìn. Chúng tôi còn đặt mỗi đứa một biệt danh riêng để gọi nhau cho nghe sao thật dễ thương. Tuổi thanh xuân của tôi dường như gắn liền với tụi nó. Không biết nếu những năm tháng ấy của tôi thiếu tụi nó sẽ như thế nào? Có lẽ sẽ rất nhàm chán. Tụi nó là liều thuốc an ủi tốt nhất mỗi khi tôi buồn; là nơi giải tỏa mỗi khi tôi gặp căng thẳng; là bộ máy tiêu hóa nhanh chóng mỗi khi tôi có đồ ăn; là lũ xấu xa suốt ngày rủ tôi trốn học đi chơi; là chuông báo tự động canh chừng giáo viên mỗi khi tôi ngủ gật, ăn vặt trong lớp; là phao cứu sinh mỗi lần tôi lên bảng kiểm tra bài;.. và đặc biệt là niềm hạnh phúc của tôi mỗi khi đến trường. Cứ thế từng ngày từng ngày trôi qua với bao kỉ niệm đáng nhớ. Và rồi ngày chia tay cũng đến. Cái ngày chẳng ai trong bốn đứa mong cả. Mỗi đứa một ước mơ riêng. Ai cũng phải tung cánh bay đi để thực hiện nó. Đã nói trước là không được khóc vậy mà khi gặp nhau ai nấy đều khóc bù lu bù loa lên tưởng như sẽ ngập cả sân trường vậy. Chúng tôi đã hứa hẹn rất nhiều! Nhiều đến mức chẳng thể nhớ rõ mình đã hứa những điều gì!

    Thời gian thấm thoát trôi qua, chúng tôi cũng vượt qua được kỳ thi đầy áp lực và căng thẳng. Rồi mỗi đứa một nơi trên con đường thực hiện ước mơ của mình. Lúc đầu, bốn đứa chúng tôi còn nhắn tin, gọi điện tám với nhau thường xuyên. Nhưng thời gian dần trôi qua; những cuộc gọi, tin nhắn cứ thế ít dần, ít dần và rồi chẳng còn ai liên lạc với ai nữa. Có tỷ tỷ lí do được tôi đưa ra trong đầu: Việc học, công việc, khoảng cách.. hay là do chúng tôi đã hứa quá nhiều để giờ không thực hiện được. Dù lí do gì đi nữa thì chúng tôi giờ đây đã trở thành những con người xa lạ. Chúng tôi có gặp nhau thì cũng chỉ mỉm cười đi qua có khi còn lơ nhau mà đi. Mà cho dù có ngồi cùng nhau chúng tôi cũng chẳng có gì để bàn, nói chi đến câu chuyện không hồi kết như năm xưa. Có lẽ ở năm tháng ấy, chúng tôi cũng không nghĩ chúng tôi của bây giờ lại như thế này. Gặp nhau mà lại thấy ngại ngùng, bối rối đến lạ. Vậy mà trước đây chúng tôi từng tám chuyện trên trời dưới đất, chia nhau bốn đứa một cây kẹo mút chung, chịu phạt cùng nhau.. Thời gian có sức mạnh thật ghê gớm! Nó có thể xóa nhòa đi từng con người của năm tháng ấy. Họ vẫn họ, tôi vẫn là tôi nhưng là của hiện tại không phải của thời thanh xuân ấy nữa. Từng lời hứa năm nào dần dần chìm vào quên lãng. Để cho những điều của hiện tại chen chân vô. Cái giá của sự lớn lên thật đắt! Để lớn lên tôi đã phải đánh đổi thật nhiều thứ trong đó có cả cái tình bạn mà tôi đã nghĩ sẽ bên tôi mãi mãi! Nó đi một cách lặng lẽ, không vội vàng nhưng tôi cũng chẳng thể nào đuổi kịp mà níu nó lại. Nhiều lúc nghĩ về nó tôi lại thấy buồn. Buồn nhưng không thể làm gì được cả. Cứ thế để thời gian trôi qua. Có lẽ trong tim mỗi đứa chúng tôi đều có một khoảng trống nào đó dành cho thời thanh xuân ấy. Để mỗi lần nhìn vào quá khứ lại mỉm cười vì một thời tươi đẹp nhưng nhìn vào hiện tại lại có chút buồn man mác vì không giữ được tình bạn quý báu ở năm tháng đó.

    Thời thanh xuân thật mong manh. Nó như trang giấy nhiều màu sắc bị cục tẩy thời gian xóa dần dần đi. Chúng ta không thể trách ai được. Nhưng đó vẫn mãi là kỉ niệm đẹp trong tâm hồn mỗi người.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...