Chương 10-1 Do laptop mình hư nên ra chậm lại. Bấm để xem Chương 10. Trở thành đại ca Đầu bên kia tài xế lùi xe hoang mang rối loạn xuống xe kiểm tra, trong thấy Tiết Tư Bác ngã trong vũng máu, hai bước tiến lên dò xét động tĩnh, sau khi xác nhận người đã tử vong mới run rẩy móc điện thoại ra báo cảnh sát. Tài xế vừa áp điện thoại lên tai vừa nhìn chung quanh, lại nhìn thấy một học sinh đang bị trùm áo lên che hết đầu, điểm khả nghi dâng lên, giống như chim ưng khóa định mục tiêu nhìn không dời mắt. Bổng nhiên tầm mắt hắn nghênh diện một ánh mắt âm u lạnh lẽo đầy uy hiếp, tự nhiên hắn cảm thấy mình giống như phạm nhân sắp bị chém đầu trên pháp trường, cổ chợt mát lạnh, hắn cúi đầu quỳ gối bên cạnh Tiết Tư Bác, kinh hoàng bất lực mà báo nguy. "Tôi muốn báo nguy, lúc tôi lùi xe đụng vào một người, tôi thật sự không phải cố ý đâu, cậu ta đột nhiên xông ra tôi không nhìn thấy.." "Đừng nhìn." Thanh âm Thương Ngôn Qua khắc chế trầm thấp, không giống với âm thanh mọi khi, từng chữ từng câu đều là phẩn nộ từ trong lòng ngực xông ra. Thấy Tạ Ngọc Bạch muốn thoát khỏi áo vest đang trùm trên đầu, đại chưởng giơ lên khóa cậu vào trong áo vest, dắt cậu đến xe của mình. Nhìn? Tạ Ngọc Bạch cả kinh. "Tại sao không đợi ở trong trường? Muốn tôi báo cho anh cậu ư? Thương Ngôn Qua nghiêm khắc nói:" Cậu có biết là tai nạn không mà còn xông lên? Không muốn sống nữa? " Gì cơ? Báo cho anh cả? Người này là bạn của anh cậu? Tạ Ngọc Bạch thử thăm dò nói:" Em không nhìn thấy a.. " Giận không thể kiềm chế Thương Ngôn Qua sững sờ, hắn nghĩ đến không để cho Tạ Ngọc Bạch nhìn thấy tình cảnh huyết nhục văng tung tóe, nghĩ đến tên tài xế kia có điều cổ quái không để cho hắn thấy mặt Tạ Ngọc Bạch, lại quên mất một sự kiện___vì cái gì trong tiềm thức của hắn lại cảm thấy Tạ Ngọc Bạch có thể nhìn thấy được? Thương tổng từ trước giờ rất ít khi dễ quên như vậy, bỏ qua sự thật, bước chân hắn dừng lại, lập lại nói:" Cậu không nhìn thấy? " Tạ Ngọc Bạch nghe ra ý tứ không xác định trong giọng nói của hắn, quăng nồi nói:" Tiết Tư Bác nói muốn dẫn em trèo tường tốn tiết, bọn em vừa mới ra tới, cậu ấy đi gọi điện thoại bảo em đứng tại chỗ đợi cậu ấy. Mới vừa rồi là ai bị tông phải? " Tui nghe thấy tiếng xe đụng nên mới chạy ra, hiểu hông? ____ Lần đầu tiên Tạ Ngọc Bạch bị người ta nghi ngờ không bị mù, ánh mắt người này thật độc, vì để tránh cho lòi đuôi Tạ Ngọc Bạch dứt khoát đóng thiên nhãn lại, làm một người mù chân chính. " Không có ai. "Thương Ngôn Qua nói qua loa một câu, thì ra là Tiết Tư Bác dẫn cậu trốn học, mục đích không thuần túy, may mà hắn đến rồi, nếu không thì còn không biết Tạ Ngọc Bạch sẽ bị cậu ta đưa đến chỗ nào nữa. Mười phút trước hắn nhận được tin tức, người phóng xuống trên xe thể thao-Hứa Điến là thực tập sinh của công ty điện ảnh Trường Phong, tiệc kỷ niệm ngày đó của Tạ gia, cũng tới rất nhiều quản lý của điện ảnh Trường Phong còn mang theo nghệ sĩ của mình, Tiết Tư Bác cũng cùng ở công ty này, hôm nay mới chuỷên tới trường của Tạ Ngọc Bạch. Thương Ngôn Qua nhận được tin liền lái xe đến Tam Trung, hắn vừa mới dừng xe thì thấy Tạ Ngọc Bạch đang lén lén lút lút trốn sau một chiếc xe cách đó không xa. Thương Ngôn Qua đem Tạ Ngọc Bạch xách vào trong xe, xốc áo vest lên, liền thấy Tạ Ngọc Bạch nhu thuận chớp chớp mắt, mỗi khi lông mi chạm tới mí mắt, hiện ra hàng mi phá lệ đen dày. Thương Ngôn Qua thuận tay đưa qua cho cậu một chai nước. Hai tay Tạ Ngọc Bạch để lên đầu gối, không nhìn thấy. " Uống nước. "Thương Ngôn Qua nhét vào trong tay cậu. " Cảm ơn. " " Tôi đưa cậu về." " Thương Ngôn Qua nghiêng người qua giúp cậu thắt dây an toàn. Khoảng cách hai người rất gần, Tạ Ngọc Bạch lại ngửi thấy khí tức lạnh lùng quen thuộc, giống như đã từng ngửi qua ở nơi nào đó. Dây an toàn bị kéo ra, tách tách tra vào khóa đầu ở trên mặt ghế dựa. Tạ Ngọc Bạch không nhìn thấy, những phản ứng khác trở nên thập phần nhạy cảm, khi ngón tay của Thương Ngôn Qua vô tình quẹt qua quần áo bên eo cậu, vị trí quen thuộc đưa cậu về kí ức trong toilet nào đó. Là ân nhân! Hóa ra ân nhân là bạn của anh cậu, chẳng trách nhiều lần bất bình rút đao trương trợ. Anh cậu có người bạn tốt như vậy thiệt là làm đại quốc sư hâm mộ. Nhưng mà trải qua loại việc xấu này, nói lời cảm ơn thật không tốt, Tạ Ngọc Bạch không tính ra được mệnh của anh, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra cách gì để báo đáp. Tiết Tư Bác còn chưa câu ra được kẻ giật giây phía sau liền chết tiêu rồi, cậu vẫn đang trong thế địch tối ta sáng đầy nguy cơ. Muốn báo ân mà nói, vẫn nên cách xa ân nhân một chút. " À đúng rồi. "Tạ Ngọc Bạch móc phần bùa còn dư lại trong cập sách ra, toàn bộ đưa hết cho Thương Ngôn Qua," Lễ nhẹ tình trọng, anh đừng ghét bỏ. " Ánh mắt Thương Ngôn Qua liếc sang, bị một đống" Bạo quân ngu ngốc "chọc cho đau mắt. " Trên bùa viết cái gì? " " "Chung Quỳ trấn tà." Tạ Ngọc Bạch không chút nào chột dạ nói. Thương Ngôn Qua: "..." Cho nên đây là nguyên nhân Vương Phó Dương đem lá bùa treo ở sảnh lớn? Cậu bạn nhỏ thật biết hù dọa người lớn. Thương tổng cũng giống như người nhà Tạ gia, không chỉ không mê tín mà còn rất bài xích, cự tuyệt luôn. Lại tới.. thêm một người không biết coi hàng, Tạ quốc sư tức đến phình phình hai má. Một chồng của tui có đến năm sáu chục lá đó, so với vàng còn vàng hơn, còn là vất vả vẽ ra từ cái tay đang bị thương nữa đó! Thời điểm vẻ bùa nhân cơ hội phát tiết lòng bất mãn một chút, bùa dựa theo tình thế, lúc vẽ nội tâm đại quốc sư càng bất mãn, dị năng dao động càng mạnh, hiệu quả càng tốt! Nói cách khác, hai chữ bạo quân hiệu quả trấn tà nghiền ép hết thảy mấy chữ nhợt nhạt thiếu sinh khí khác. Bên cạnh đó còn thuyết minh bạo quân thập phần đáng giận. Thương Ngôn Qua từ gương chiếu hậu nhìn vẻ mặt buồn rầu của Tạ Ngọc Bạch, sửa lời lại: "Vậy đưa cho tôi đi, vừa lúc tôi có một đối tác thích sưu tập." Tạ Ngọc Bạch đem đóng bùa bỏ vào hộp nhỏ trong xe, dặn dò: "Em chỉ cho anh thôi, không được cho người khác." Một tờ bổn quốc sư bán rất mắc tiền đó! Đầu quả tim Thương Ngôn Qua có chút vi diệu bị chọc một cái, mắt nhìn thẳng, bình tĩnh nói: "Ân, không cho."
Chương 10-1 Bấm để xem Chương 10. Trở thành đại ca Đầu bên kia tài xế lùi xe hoang mang rối loạn xuống xe kiểm tra, trong thấy Tiết Tư Bác ngã trong vũng máu, hai bước tiến lên dò xét động tĩnh, sau khi xác nhận người đã tử vong mới run rẩy móc điện thoại ra báo cảnh sát. Tài xế vừa áp điện thoại lên tai vừa nhìn chung quanh, lại nhìn thấy một học sinh đang bị trùm áo lên che hết đầu, điểm khả nghi dâng lên, giống như chim ưng khóa định mục tiêu nhìn không dời mắt. Bổng nhiên tầm mắt hắn nghênh diện một ánh mắt âm u lạnh lẽo đầy uy hiếp, tự nhiên hắn cảm thấy mình giống như phạm nhân sắp bị chém đầu trên pháp trường, cổ chợt mát lạnh, hắn cúi đầu quỳ gối bên cạnh Tiết Tư Bác, kinh hoàng bất lực mà báo nguy. "Tôi muốn báo nguy, lúc tôi lùi xe đụng vào một người, tôi thật sự không phải cố ý đâu, cậu ta đột nhiên xông ra tôi không nhìn thấy.." "Đừng nhìn." Thanh âm Thương Ngôn Qua khắc chế trầm thấp, không giống với âm thanh mọi khi, từng chữ từng câu đều là phẩn nộ từ trong lòng ngực xông ra. Thấy Tạ Ngọc Bạch muốn thoát khỏi áo vest đang trùm trên đầu, đại chưởng giơ lên khóa cậu vào trong áo vest, dắt cậu đến xe của mình. Nhìn? Tạ Ngọc Bạch cả kinh. "Tại sao không đợi ở trong trường? Muốn tôi báo cho anh cậu ư? Thương Ngôn Qua nghiêm khắc nói:" Cậu có biết là tai nạn không mà còn xông lên? Không muốn sống nữa? " Gì cơ? Báo cho anh cả? Người này là bạn của anh cậu? Tạ Ngọc Bạch thử thăm dò nói:" Em không nhìn thấy a.. " Giận không thể kiềm chế Thương Ngôn Qua sững sờ, hắn nghĩ đến không để cho Tạ Ngọc Bạch nhìn thấy tình cảnh huyết nhục văng tung tóe, nghĩ đến tên tài xế kia có điều cổ quái không để cho hắn thấy mặt Tạ Ngọc Bạch, lại quên mất một sự kiện___vì cái gì trong tiềm thức của hắn lại cảm thấy Tạ Ngọc Bạch có thể nhìn thấy được? Thương tổng từ trước giờ rất ít khi dễ quên như vậy, bỏ qua sự thật, bước chân hắn dừng lại, lập lại nói:" Cậu không nhìn thấy? " Tạ Ngọc Bạch nghe ra ý tứ không xác định trong giọng nói của hắn, quăng nồi nói:" Tiết Tư Bác nói muốn dẫn em trèo tường tốn tiết, bọn em vừa mới ra tới, cậu ấy đi gọi điện thoại bảo em đứng tại chỗ đợi cậu ấy. Mới vừa rồi là ai bị tông phải? " Tui nghe thấy tiếng xe đụng nên mới chạy ra, hiểu hông? ____ Lần đầu tiên Tạ Ngọc Bạch bị người ta nghi ngờ không bị mù, ánh mắt người này thật độc, vì để tránh cho lòi đuôi Tạ Ngọc Bạch dứt khoát đóng thiên nhãn lại, làm một người mù chân chính. " Không có ai. "Thương Ngôn Qua nói qua loa một câu, thì ra là Tiết Tư Bác dẫn cậu trốn học, mục đích không thuần túy, may mà hắn đến rồi, nếu không thì còn không biết Tạ Ngọc Bạch sẽ bị cậu ta đưa đến chỗ nào nữa. Mười phút trước hắn nhận được tin tức, người phóng xuống trên xe thể thao-Hứa Điến là thực tập sinh của công ty điện ảnh Trường Phong, tiệc kỷ niệm ngày đó của Tạ gia, cũng tới rất nhiều quản lý của điện ảnh Trường Phong còn mang theo nghệ sĩ của mình, Tiết Tư Bác cũng cùng ở công ty này, hôm nay mới chuỷên tới trường của Tạ Ngọc Bạch. Thương Ngôn Qua nhận được tin liền lái xe đến Tam Trung, hắn vừa mới dừng xe thì thấy Tạ Ngọc Bạch đang lén lén lút lút trốn sau một chiếc xe cách đó không xa. Thương Ngôn Qua đem Tạ Ngọc Bạch xách vào trong xe, xốc áo vest lên, liền thấy Tạ Ngọc Bạch nhu thuận chớp chớp mắt, mỗi khi lông mi chạm tới mí mắt, hiện ra hàng mi phá lệ đen dày. Thương Ngôn Qua thuận tay đưa qua cho cậu một chai nước. Hai tay Tạ Ngọc Bạch để lên đầu gối, không nhìn thấy. " Uống nước. "Thương Ngôn Qua nhét vào trong tay cậu. " Cảm ơn. " " Tôi đưa cậu về." " Thương Ngôn Qua nghiêng người qua giúp cậu thắt dây an toàn. Khoảng cách hai người rất gần, Tạ Ngọc Bạch lại ngửi thấy khí tức lạnh lùng quen thuộc, giống như đã từng ngửi qua ở nơi nào đó. Dây an toàn bị kéo ra, tách tách tra vào khóa đầu ở trên mặt ghế dựa. Tạ Ngọc Bạch không nhìn thấy, những phản ứng khác trở nên thập phần nhạy cảm, khi ngón tay của Thương Ngôn Qua vô tình quẹt qua quần áo bên eo cậu, vị trí quen thuộc đưa cậu về kí ức trong toilet nào đó. Là ân nhân! Hóa ra ân nhân là bạn của anh cậu, chẳng trách nhiều lần bất bình rút đao trương trợ. Anh cậu có người bạn tốt như vậy thiệt là làm đại quốc sư hâm mộ. Nhưng mà trải qua loại việc xấu này, nói lời cảm ơn thật không tốt, Tạ Ngọc Bạch không tính ra được mệnh của anh, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra cách gì để báo đáp. Tiết Tư Bác còn chưa câu ra được kẻ giật giây phía sau liền chết tiêu rồi, cậu vẫn đang trong thế địch tối ta sáng đầy nguy cơ. Muốn báo ân mà nói, vẫn nên cách xa ân nhân một chút. " À đúng rồi. "Tạ Ngọc Bạch móc phần bùa còn dư lại trong cập sách ra, toàn bộ đưa hết cho Thương Ngôn Qua," Lễ nhẹ tình trọng, anh đừng ghét bỏ. " Ánh mắt Thương Ngôn Qua liếc sang, bị một đống" Bạo quân ngu ngốc "chọc cho đau mắt. " Trên bùa viết cái gì? " " "Chung Quỳ trấn tà." Tạ Ngọc Bạch không chút nào chột dạ nói. Thương Ngôn Qua: "..." Cho nên đây là nguyên nhân Vương Phó Dương đem lá bùa treo ở sảnh lớn? Cậu bạn nhỏ thật biết hù dọa người lớn. Thương tổng cũng giống như người nhà Tạ gia, không chỉ không mê tín mà còn rất bài xích, cự tuyệt luôn. Lại tới.. thêm một người không biết coi hàng, Tạ quốc sư tức đến phình phình hai má. Một chồng của tui có đến năm sáu chục lá đó, so với vàng còn vàng hơn, còn là vất vả vẽ ra từ cái tay đang bị thương nữa đó! Thời điểm vẻ bùa nhân cơ hội phát tiết lòng bất mãn một chút, bùa dựa theo tình thế, lúc vẽ nội tâm đại quốc sư càng bất mãn, dị năng dao động càng mạnh, hiệu quả càng tốt! Nói cách khác, hai chữ bạo quân hiệu quả trấn tà nghiền ép hết thảy mấy chữ nhợt nhạt thiếu sinh khí khác. Bên cạnh đó còn thuyết minh bạo quân thập phần đáng giận. Thương Ngôn Qua từ gương chiếu hậu nhìn vẻ mặt buồn rầu của Tạ Ngọc Bạch, sửa lời lại: "Vậy đưa cho tôi đi, vừa lúc tôi có một đối tác thích sưu tập." Tạ Ngọc Bạch đem đóng bùa bỏ vào hộp nhỏ trong xe, dặn dò: "Em chỉ cho anh thôi, không được cho người khác." Một tờ bổn quốc sư bán rất mắc tiền đó! Đầu quả tim Thương Ngôn Qua có chút vi diệu bị chọc một cái, mắt nhìn thẳng, bình tĩnh nói: "Ân, không cho."
Chương 10-2 Bấm để xem Tạ Ngọc Bạch cảm giác được đối phương đang nhìn cậu qua kính chiếu hậu, phỏng chừng vẫn còn đang thăm dò cậu có mù hay không. Cậu liền thành thành thật thật ngồi đó, vừa lúc mấy ngày nay đọc sách dùng mắt quá độ, cần nghỉ ngơi. Cậu nhân cơ hội dò xét một chút Thương Ngôn Qua, vẫn là trống rỗng. Không giống với tình huống của Tiết Tư Bác, Tạ Ngọc Bạch không có cảm giác được đồ vật gì của mình trên người anh, cho nên cậu tính không ra hẳn Thương Ngôn Qua là trường hợp ngoại lệ đi? Thương Ngôn Qua đưa Tạ Ngọc Bạch về đến nhà, sau khi nhìn Tạ Ngọc Bạch vô cửa liền bấm số gọi Tạ Thầm Bạc. * * * Hôm nay Tạ Ngọc Bạch tặng đi toàn bộ bùa dự trử nên nhu cầu cấp bách phải vẻ thêm một đám mới. Mặc dù một bên vẻ một bên mắng bạo quân cực kỳ sướng, hiệu quả cũng tốt nhưng như vậy quá tốn thời gian. Không bằng đem thời gian vẻ này tiết kiệm để đọc sách. Tạ Ngọc Bạch tính toán định mua bùa làm sẵn. "Chú Vương, gần đây có miếu thờ nào không?" "Có, xa một chút, thiếu gia muốn làm gì à?" "Cháu không muốn tự vẻ nữa, muốn mua chút bùa của người xuất gia." Vương Bình suy nghĩ một chút: "Chỉ cần là bùa là được rồi?" "Vâng." Vương Bình mở ra phần miềm mua sắm, đến thẳng shop Nghĩa Ô "Không bằng mua sỉ trên mạng, cấp tốc ngày kế là có." 9.9 tệ một trăm lá còn bao luôn phí ship. Tạ Ngọc Bạch trộm nhìn trang mua sắm của chú Vương, số lượng nhiều giá thấp, líu lưỡi: "Có giống lừa tiền quá không ạ?" Chú Vương an ủi cậu: "Vậy mua nhà này là được rồi, nói là cùng nhà cung cấp Linh Danh Tự." "Mua." Chuyện Tiết Tư Bác bị xe tông chết, truyền đi xôn xao, một minh tinh mất đi tại độ tuổi đẹp nhất, lưu lại cho quần chúng là vô tận khiếp sợ cùng tiếc nuối. Trước ngày hôm qua, đột nhiên Tiết Tư Bác xuất hiện một loạt hiện tượng thoát fans "Không nói rõ là cái gì", "chính là không yêu nữa", "buôn ống kính xuống, đột nhiên cảm thấy Tiết Tư Bác cũng rất bình thường.".. Chuyện ngoài ý muốn vừa xãy ra, các fans trèo tường bị fans chân ái công kích, một bộ phân fans quay lại, ngược lại là Tiết Tư Bác còn nổi hơn so với trước kia. Liễu Mỹ Bình tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình, khóc đến cực kỳ thương tâm, khiến cho khắp nơi đồng tình. Liễu Mỹ Bình cũng có chút đầu óc, ả luôn tin chắc con trai sẽ hồng, từng hạng mục Tiết Tư Bác tham dự ả đều ra sức mua cổ phần, để đến sau này bạo hồng có thể được chia nhiều tiền hơn. Mấy ngày trước không hiểu sau Tiết Tư Bác cứ bị thoát fans, làm cho tiền trong tay ả cứ liên tục rớt xuống, con trai chết cho dù thương tâm, Liễu Mỹ Bình cũng không thể nói là không có chuẩn bị, con người sống tổng luôn là vì mình tính toán. Huống chi có người nói với ả, công ty muốn nương theo cơ hội lần này lăng xê một phen, đem các hạng mục trong tay Tiết Tư Bác bán ra giá tốt, đối phương nguyện ý cho nhiều cổ phần chỉ cần Liễu Mỹ Bình không nói ra những điều không nên nói. Trong cuộc phỏng vấn, Liễu Mỹ Bình bài tỏ sẽ thành lập một hội ngân sách dựa trên danh nghĩa của Tiết Tư Bác, hoàn thành nguyện vọng của Tiết Tư Bác, quan tâm chú ý đến trẻ em nghèo khó bệnh tật. Sau đó, tên của hội ngân sách này lập tức được cho hấp thụ ánh sáng, nội trong một giờ gom góp được một trăm triệu. Trong lớp 2 mây đen mù sương, mấy thanh niên mười bảy mười tám tuổi không dám tin tưởng người hôm qua còn cùng ngồi nghe giảng bài, hôm nay liền không còn. "Cậu có xem phỏng vấn của mẹ Tiết Tư Bác không? Thì ra Tiết Tư Bác âm thầm làm nhiều chuyện công ích như vậy, từ nhỏ tới lớn đều là tấm gương học sinh tốt." "Trong giới giải trí trộn lẫn một đám bằng cấp thấp, khó có được một thần tượng tuổi trẻ, vừa đẹp trai, thành tích lại tốt, trước mắt cả nước đều đang nâng cậu ta, tiền đồ vô lượng, cư nhiên lại như vậy.." Hai nữ sinh trước bàn của Tạ Ngọc Bạch luôn đi đầu trong tuyến bát quái. Nguyên tiết đọc bài sáng sớm, bên tai Tạ Ngọc Bạch đều là tên của Tiết Tư Bác. Minh tinh thật lừa người, e là đám học sinh này sẽ không biết, hôm qua trong vườn cây vẻ mặt của Tiết Tư Bác đáng sợ cở nào. Người đã chết rồi, Tạ Ngọc Bạch sẽ không cùng hắn so đo, cậu móc ra tờ bùa vẻ sẳn mới mua được, dán lên mặt bàn, che đi ba chữ Tiết Tư Bác. Đến khi cậu xem hết quyển sơ nhất toán học, Tạ Ngọc Bạch gỡ lá bùa ra, muốn hoạt động thân thể một chút, bổng nhiên phát giác bầu không khí trong lớp không giống lúc trước. "Thì ra cậu ta là loại người này!" Lưu Phi vỗ bàn một cái, mệt cậu hôm nay còn buồn một trận. Trên TieBa Tam Trung phát một bài thanh minh, ngày hôm qua có người phát một bài viết giả tạo, dụ dỗ các học sinh của Tam Trung đến vườn cây thám hiểm, hiện tại đã tra rõ ID, là Tiết Tư Bác. Cảnh cáo mọi người không nên giống như Tiết Tư Bác, nếu vi phạm sẽ bị khai trừ. Chủ bài viết còn tung ra một video camera giám sát bên ngoài vườn cây. Sau khi các nam sinh lớp 2 tiến vào, có một người đội mũ lưỡi trai đến khóa cổng lại. Mười phút sau, bên trong truyền ra tiếng kinh hô, Tiết Tư Bác cùng Tạ Ngọc Bạch trước sau đi vào. Tiết Tư Bác ôm cánh tay thờ ơ, mãi đến khi người mù-Tạ Ngọc Bạch mở khóa ra, hắn mới thừa cơ chen vào. Đem một người mắt mù đẩy vào vườn cây khắp nơi là hố, tâm tư này thật đáng chết. Môt chổ theo dõi khác cho thấy, người đội mũ lưỡi trai thay đổi trang phục chính là Tiết Tư Bác. Từ đầu đến cuối đều là trò đùa dai của Tiết Tư Bác. Các học sinh lớp 2 hôm qua bị dọa sợ vô cùng phẩn nộ, trên TieBa phỉ nhổ hành vi của Tiết Tư Bác. Theo sau đó, những lời phỉ nhổ này được chụp màn hình truyền đi, có thể tưởng tượng được, các đồng học lớp hai bị fans của Tiết Tư Bác điên cuồng cắn trả, một bên mắng bọn họ không có nhân tính ăn bánh bao máu người, một trò đùa dai nhỏ nhỏ thì làm sao chứ, còn không phải do bọn họ tự tò mò trước, Tiết Tư Bác vừa không có thương thiên hại lí, chẳng qua là cùng bạn học quan hệ tốt mà thôi, nam sinh cấp ba chính là nghịch ngợm như vậy đó, một bên khóc thể chế giáo dục Tam Trung sao lại như vậy, quốc gia còn có tương lai hay không. Lưu Phi tức điên rồi, hắn vốn dĩ chỉ phát cục tức, còn là đăng ở diễn đàn trường mình chứ không có đi chổ khác nói bậy, kết quả lớp bọn họ còn có cả Tam Trung đều bị mắng chỗ nào cũng sai. "Đại ca!" Lưu Phi hô to một tiếng, ngăn lại Tạ Ngọc Bạch, "Có người chửi chúng ta, làm sao bây giờ a." Một câu "Đại ca" này hô đến tê tâm liệt phế vang dội, cả lớp đều nhìn lại đây, mấy nam sinh ngày hôm qua bị bắt "Nhận đại ca", bổng nhiên tiếp thu luôn thiết lập này, đồng loạt nhất trí đáng thương hề hề nhìn về phía Tạ Ngọc Bạch. Tiết Tư Bác là người nhốt bọn họ còn Tạ Ngọc Bạch thả bọn họ ra, có thể làm đại ca được không vừa nhìn là hiểu ngay. Tạ Ngọc Bạch đối diện với tầm mắt thê thê thảm thảm, không phụ kỳ vọng của mọi người: "Thế này, mọi người an tâm, tạm thời đừng nóng nảy, đợi 1 giờ nữa." Tieba Tam Trung ở thế đứng mũi chịu sào lại phát bài thanh minh như vậy, chỉ thiếu điều nói thẳng khai trừ tư cách dự thính của Tiết Tư Bác, đặc biệt cứng rắn, trên phương diện nào đó cũng là đại biểu cho ý kiến của trường học. Trường học vẫn luôn dàn xếp ổn thỏa tránh phiền vì sao lại cương như vậy? Tất nhiên là có thâm ý. Lại nghĩ đến tiếng nói của Tạ gia ở Tam Trung, tám phần là anh cả cậu bài muư đặt kế. Nếu anh cả cậu ra tay, sẽ không chỉ có một bài thanh minh không đau không ngứa như vậy. Tạ Ngọc Bạch giấu đi không có nói chuyện Tạ gia, kiên nhẫn cùng mọi người phân tích, dỗ dành đến đồng học lớp 2 sững sờ sững sờ. "Quá trâu bò, sao tớ lại không nghĩ tới chứ?" Lưu Phi vỗ đùi. "Trường học nhất định sẽ đứng về bên chân lý." "Hiệu trưởng thật trâu bò, sau này nhìn thấy ông ấy tớ sẽ không lén nói ổng bụng bự nữa!" Nguyên một tiết học, các học sinh lớp 2 bị dân cư mạng mắng đến không dậy nổi tâm tư. 10: 10' dư luận rốt cuộc xoay ngược. Các đại V nghi ngờ hành vi của Tiết Tư Bác ở Tam Trung, hiện tại không xảy ra chuyện gì, vạn nhất vui đùa quá lớn xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ. Nếu như nói trêu chọc mấy nam sinh lớp 2 là trò đùa dai, vậy thì đem người mù-Tạ Ngọc Bạch đẩy mạnh đi tuyệt đối là không có ý tốt. Hình minh họa hoàn cảnh vườn cây. Mười giờ mười lăm phút, hội ngân sách mà Liễu Mỹ Bình lấy tốc độ ánh sáng thành lập, bị bới ra tiền thân xú danh rõ ràng là hội ngân sách rửa tiền, đổi vỏ thu hút cư dân mạng quyên tiền, hiện tại bị ngàn vạn cư dân mạng report đòi lại tiền. Mười giờ mười sáu phút, cảnh sát lập hồ sơ tố cáo Tiết Tư Bác tình nghi dẫn dắt xe thể thao đâm người trong lúc say rượu. Học sinh lớp hai bị sốc, hai chuyện sau là vụ gì đây?