"Trợ.. trợ lý của cô á?" _Thiên Anh giật thót mình nhớ lại hôm bữa.
Nói thẳng ra, từ sau khi bị Mẫn Nhi đánh đến ngất đi thì Thiên Anh chẳng nhớ cái gì cả. Cả đống chuyện xảy ra một cách bất ngờ. Từ chuyện Mẫn Nhi vuốt tóc, ôn nhu chăm sóc, tát nó rồi tự dưng lại quan tâm nó. Cho đến bây giờ, chí ít nó có thể nhớ được chừng ấy. Thế là đủ rồi, còn lời đề nghị làm thư ký.. nó thậm chí còn chưa đồng ý mà.
"Em chưa đồng ý mà?" _Thiên Anh ấp úng.
"Qua giúp tôi làm cái này đi" _Mẫn Nhi không mảy may quan tâm đến những gì Thiên Anh vừa nói.
"Không, em không làm đâu" _Thiên Anh đúng là bị mê mệt vẻ đẹp của Mẫn Nhi thật đáy nhưng đời nào nó để cô muốn làm gì thì làm chứ.
"Em chắc chứ?" _Mẫn Nhi nhướng mày, hỏi lại. Cô chẳng ngạc nhiên mấy, cái đứa nhóc này vốn rất ương bướng, đương nhiên không thể bảo ban một cách nhẹ nhàng được.
"C.. chắc chứ" _Thiên Anh cảm thấy sự nguy hiểm nhưng không vẫn hoàn không.
Không nhẹ nhàng được.. thì dùng mỹ nhân kế. Vẻ đẹp của cô đâu phải để trưng đâu chứ. Mẫn Nhi không đáp lại, đẩy ghế sang một bên, bước đến gần Thiên Anh, đưa tay nâng nhẹ cằm nó lên rồi nói nhỏ:
"Thế việc hôm qua.. em không tính chịu trách nhiệm sao?"
Thiên Anh này, đang đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết đây. Nó có mơ cũng không ngờ Mẫn Nhi sẽ làm như vậy. Đã thế khoảng cách lại gần thế này. Nếu kéo dài thêm vài giây nữa chắc nó sẽ mất máu chết đi chỉ vì ngắm Mẫn Nhi mất thôi. Nghĩ tới đây, mặt nó chẳng khác gì trái cà chua chín, đẩy nhẹ người của Mẫn Nhi ra, lắp bắp nói:
"Em.. em làm. Cô đừng như thế nữa"
- Cô làm nữa, em ngất cho cô xem_Thiên Anh nghĩ thầm trong đầu.
-
Nhóc con à, em còn non và xanh lắm_Mẫn Nhi nhếc nhẹ khóe môi rồi quay lại bàn làm việc.
"Thế làm đi" _Mẫn Nhi đem tập hồ sơ cùng với máy tính để ở bộ bàn ghế số pha cho Thiên Anh.
10 phút trôi qua..
Thiên Anh ngồi thẩn thờ trước màn hình máy tính. Nó cứ nhìn chằm chằm vào máy tính thôi. Liên tục dụi mắt, rồi ngồi nhìn, đôi lúc lại tát bôm bốp vào mặt mình rồi tự hỏi:
- Có phải đây là mơ?
Nó không biết làm chăng. Ồ, đương nhiên không phải rồi. Vậy lí do khiến nó ngồi như người mất hồn là gì. Màn hình máy tính, là ảnh của Mẫn Nhi đang nằm trên chiếc giường trắng và mặc áo sơ-mi dài, đủ để che cặp đùi nhỏ của cô. Ngoài ra, không còn gì khác, đó là toàn bộ những gì nó thấy cô mặc. Trời ạ, ai đó giúp Thiên Anh mang chiếc máy tính của Mẫn Nhi được không.
"Em có biết làm không đấy, Thiên Anh?" _Mẫn Nhi nói khiến Thiên Anh giật mình.
"D.. dạ em.." _Thiên Anh chưa nói hết câu, Mẫn Nhi đã ngắt lời.
"Đem qua đây, tôi bày cho"
Thiên Anh cũng vâng lời, đem máy tính đến bàn làm việc của Mẫn Nhi. Cô cũng nhìn vào màn hình máy tính, rồi quay sang nhìn nó. Thiên Anh thấy Mẫn Nhi nhìn liền quay đầu sang hướng khác cười cười, tay thì đưa ra phía sau gáy gãi gãi. Nhìn bộ dạng này.. chắn chắc là đang rất khoái rồi. Mẫn Nhi hiểu ra, cô thở dài, đáng lẽ cô nên đổi màn hình trước khi đưa máy tính cho Thiên Anh mới phải. Lần sau cô sẽ để ý. Đôi khi đẹp quá cũng là một cái tội.
"Nhìn cho kỹ. Tôi chỉ làm một lần thôi" _Mẫn Nhi chỉ vào máy tính nói
Thiên Anh đứng cạnh cô, lấy 2 tay chống lên bàn, vai có hơi thấp xuống một chút để nhìn kĩ từng bước cô bày. Lần này xem ra Thiên Anh rất nghe lời, chăm chú lắng nghe. Nhìn cũng chăm chú nữa, nhưng mà nhìn ở đâu thì chưa rõ.
"Em chỉ cần nhập những thông tin trong tờ giấy vào chỗ này rồi.." _Mẫn Nhi vẫn chuyên tâm hướng dẫn Thiên Anh từng bước.
Còn Thiên Anh thì..
- To thật. Khe núi ấy, nếu mình thả một hạt cát vào thì liệu nó có lọt qua không nhỉ?
"Thiên Anh!" _Mẫn Nhi thét lớn.
"E.. em vẫn đang nghe cô bày mà" _Thiên Anh chột dạ, bối rối đáp lại.
"Không phải, ý cô là.. máu mũi em chảy rồi" _Mẫn Nhi nhanh chóng rút một tờ giấy, đưa cho Thiên Anh.
"C.. cảm ơn cô" _Thiên Anh đưa tay lên chiếc mũi để kiểm tra thì đúng là có máu thật, nhanh chóng dùng khăn giấy chặn cho máu ngưng chảy.
"Em mệt sao?" _Mẫn Nhi vừa nói vừa tiến tới chỗ nó đang đứng.
Thiên Anh không tự chủ được, đôi mắt lại dán lên chỗ khi nãy vừa nhìn. Một dòng máu ấm lại chảy ra.
"Em sao vậy, Thiên Anh?" _Mẫn Nhi cảm thấy lo sợ khi nhìn Thiên Anh liên tục chảy máu mũi nhưng không biết lý do tại sao.
"Để cô lau giúp em"
"Không! Xin cô, đừng qua đây" _Thiên Anh thét lên khiến Mẫn Nhi đứng khựng lại.
Đôi mắt chết tiệt! Bao nhiêu chỗ không nhìn, cứ dán lên chỗ đó làm gì chứ_Thiên Anh thầm trách.
"Em ổn chứ? Nếu mệt em có thể về" _Mẫn Nhi tuy nói vậy nhưng trong lòng thì có chút tiếc nuối.
"À đâu, em còn khỏe lắm" _Thiên Anh cười cười đáp, nói là thế thôi chứ thực ra..
Nói thế thôi chứ thật ra là
"Em biết cách làm rồi" _Thiên Anh chạy tới xách máy tính ra chỗ ghế sofa rồi ngồi làm.
Mẫn Nhi thấy vậy cũng không nói gì thêm mà tiếp tục công việc của mình.
Một tiếng sau..
"Chà, cuối cùng cũng làm xong rồi" _Thiên Anh vừa nói vừa vươn vai.
Nó thì xong việc rồi đấy, còn người kia thì công việc đầy đầu, hết việc này đến việc khác, đến một cách dồn dập.
Đôi mắt lại theo phản xạ mà quay sang ngước nhìn người đang chăm chú làm việc kia. Khuôn mặt này không biết đã khiến Thiên Anh xiêu lòng bao nhiều lần, đến Thiên Anh cũng không đếm nỗi. Mỗi lần nhìn Mẫn Nhi thì nó biết chắc nó chẳng thể nào dời mắt. Từ trước đến nay, quả thật nó chưa bao giờ thấy ai có thể khiến nó nhìn mãi không rời mắt như Mẫn Nhi. Vẻ đẹp nhẹ nhàng nhưng trông thật cuốn hút. Thi thoảng trong lúc làm việc, Mẫn Nhi lại dùng đôi tay thon dài vén mái tóc đen nâu xõa xuống, càng làm toát lên vẻ đẹp kiều diễm vốn có của một người phụ nữ. Chính Thiên Anh đôi lúc cũng tự hỏi bản rằng Mẫn Nhi có phải là do hố đen tạo thành, có sức hút với vạn vật. Càng nhìn càng bị mê hoặc, bản thân rất muốn quay đi song lí trí lại không cho phép, đôi mắt cứ thế mà dán chặt lên người Mẫn Nhi không buông. Ánh nhìn chợt dừng lại ở đôi môi căng mọng sau khi đã quan sát từng chi tiết trên khuôn mặt ấy.
Nếu hôm qua, mình hôn cô ấy.. thì cảm giác sẽ thế nào đây_Thiên Anh suy nghĩ.
Mẫn Nhi thực sự không tài nào tập trung được khi có đôi mắt cứ dán chặt lên người cô ấy như thế.
"Mặt tôi dính gì sao?" _Mẫn Nhi nhìn Thiên Anh hỏi.
Thiên Anh thẩn người ra một lúc rồi đáp
"Kh.. không có ạ"
"Em làm xong chưa"
"Dạ rồi"
"Đem qua đây tôi kiểm tra"
Thiên Anh đứng dậy mang máy tính đến rồi đặt lên bàn. Mẫn Nhi kiểm tra một lúc, gật đầu tỏ ý rất hài lòng về kết quả.
"Tốt lắm" _Mẫn Nhi cười, đưa tay lên xoa đầu của Thiên Anh.
Tim ơi, van mày, đập chầm chậm lại. Không thì tao không chết vì mất máu cũng chết vì sốc tim mất_Thiên Anh ngây người trước hành động của Mẫn Nhi
Thử nghĩ đi. Một người băng giá như thế sao lại có thể làm hành động khiến người khác cảm thấy ấm áp đến vậy chứ. Chuyện này, dù nói kiểu gì đi chăng nữa cũng rất khó tin. Nó chẳng khác gì chuyện bạn đi kể với đám bạn rằng hôm qua bạn bắt gặp ông già Noel khi ông đang trèo từ ống khói xuống ấy.
Mẫn Nhi nhìn thấy Thiên Anh ngượng chín thì nhận ra hành động kì lạ của mình, vội rút tay lại. Đối với một người ghét động chạm thân thể người khác như cô thì chuyện này có chút lạ, à không, phải nói là rất lạ. Cô cảm thấy rất khó chịu về chuyện động chạm thân thể, thế mà lần này.. cô lại chính là người chủ động.
"Em có thể về được rồi" _Mẫn Nhi nói xong thì cắm mặt vào tiếp tục làm việc để giấu đi sự ngại ngùng của cô.
"Vậy em về trước. Chào cô" _Thiên Anh cầm cặp rồi nhanh chóng khỏi phòng.
Mình bị gì vậy chứ. Cảm giác này.. thật lạ_Mẫn Nhi và Thiên Anh, cả hai người đều có một cảm giác kì lạ.
Trong khoảng thời gian đó, Thiên Anh dường như đã nhận ra con người thật của Mẫn Nhi, đúng là cô thực sự không có đáng ghét. Mà dù sao thì hôm nay, ngoại trừ trái tim bé nhỏ của nó ra thì mọi thứ đều ổn cả.
"Thôi chết 5h30 rồi. Giờ không đi thì trễ giờ làm mất" _Thiên Anh giật mình, nó không nghĩ mình đã ở cạnh Mẫn Nhi lâu như thế. Thiên Anh không về nhà mà đến thẳng nhà hàng để làm việc luôn.
Mẫn Nhi làm xong công việc thì về nhà sửa soạn chuẩn bị cho cuộc gặp tối nay.
* * *
Nay ra chap sớm nè. Vote cho au vui đi mấy bồ
Cảm ơn mấy bạn độc giả đã đọc truyện của au nha!
Bạch Tử Thiên - 6/ 8/2021 -