Chương 10 -2: Anh nói: Thật xin lỗi Bấm để xem Giọng điệu trầm thấp từ từ như là đang thảo luận nhưng lại không phải giọng điệu của kiểu thảo luận, mà là có một loại không cho phản bác cường ngạnh ở bên trong. Nhưng người xung quanh cũng không tỏ ra không vui mà đều mỉm cười đáp lại: "Điều này là đương nhiên." Sau đó lại vội vàng nói: "Bà Lục và ông Lục thật sự là một đôi trai tài gái sắc khiến cho người khác thật hâm mộ." Trình Vũ nhìn ánh mắt nịnh nọt của mọi người xung quanh rồi nhìn Lục Vân Cảnh, cô chưa từng quan sát anh khoảng cách gần như vậy, da của anh là loại màu lúa mì khỏe mạnh. Bởi vì rèn luyện thường xuyên nên các đường cong trên khuôn mặt đều lộ ra đặc biệt cứng rắn, từ góc độ bên cạnh xem, góc cạnh càng như điêu khắc rõ ràng. Vóc người anh thẳng tắp cao lớn, như một cây tùng bình thường đứng bên cạnh cô, so sánh xuống dưới như vậy, cô càng lộ ra nhỏ bé như thế, cô cúi đầu mím môi cười nhẹ, đột nhiên cô cảm thấy đứng bên người Lục Vân Cảnh cáo mượn oai hùm như vậy tựa hồ cũng không tệ. Vốn tưởng rằng Trình Vũ bị Ngôn Băng Nhi giội Champagne vào người sẽ xấu hổ thê thảm, lại không nghĩ rằng biến khéo thành vụng để cho danh tiếng của cô lan ra ngoài. Khóe miệng Trình Vân Mông nhếch lên, khẽ hừ nhẹ, "Xem ra Lục Vân Cảnh với Trình Vũ cũng không giống như người ngoài nói không hòa thuận như vậy." Trình Phi và Lục Thừa Doãn ở lúc Ngôn Băng Nhi giội Champagne vào người Trình Vũ thì đến, tự nhiên cũng nhìn thấy được Lục Vân Cảnh giải vây cho Trình Vũ, Trình Phi nghe được lời Trình Vân Mông nhân tiện nói: "Người ta tốt xấu là vợ chồng, ở bên ngoài đương nhiên muốn giữ gìn thể diện của vợ chồng." Trình Vân Mông cắn răng nói thầm một câu, "Thật sự là không cam lòng." Trình Phi không phản ứng kịp, "Sao? Không cam lòng cái gì?" "Không có gì." Trình Vân Mông hơi có vẻ qua loa ứng một câu. Không giống với Trình Vân Mông, Giản Chu Nghiên lại biểu hiện được rất bình tĩnh, dường như diễn biến này cũng không ảnh hưởng đến cảm xúc của cô ta chút nào, cô ta vô ý thức quay đầu nhìn thoáng qua Lục Thừa Doãn, đã thấy anh ta ngơ ngác nhìn chăm chú lên phía trước, không biết suy nghĩ cái gì. Giản Chu Nghiên theo tầm mắt của anh ta nhìn sang, Lục Thừa Doãn nhìn không phải nơi khác, đúng là nơi Trình Vũ đứng. Cô ta cúi đầu thấp xuống hơi thu lại thần sắc trong mắt, khi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa đã lại trở về bộ dạng hào phóng kia, cô ta cầm lấy tay Lục Thừa Doãn: "Thừa Doãn.." Lục Thừa Doãn sửng sốt một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, cười hỏi: "Làm sao vậy?" Giản Chu Nghiên như là bị gai đâm một cái, gần đây Lục Thừa Doãn rất trầm ổn, rất khó có thời điểm thất thố giống như này, nhưng cô ta chỉ cười nói: "Chúng ta cũng đi qua chào hỏi thôi." Nói xong cô ta liền dẫn theo làn váy đi đến. Trình Vũ đang đối phó với các quý bà, nghe thấy có người gọi tên cô, cô vô ý thức ngẩng đầu nhìn lại. Khi cô nhìn thấy mấy người đang đi tới sắc mặt của cô cũng không thay đổi nhiều, cô chỉ khách khí cười cười gật đầu. Giản Chu Nghiên bước tới, nhiệt tình nói: "Trình Vũ, nhìn cách ăn mặc như vậy của cô thật sự rất đẹp." Trình Vũ cũng không muốn nói nhiều lời với cô ta, chỉ cười đáp: "Cảm ơn." Văn Hi và Minh Hân Dao đẩy đám người ra chen đến bên người Trình Vũ, hai người vốn cũng không có ý định tham gia náo nhiệt này, nhưng khi nhìn thấy bọn người Giản Chu Nghiên tới, sợ cô bị bắt nạt sỉ nhục, lúc này mới tới muốn cho Trình Vũ ôm một cánh tay. Minh Hân Dao kéo tay Trình Vũ cười ha hả nói: "Trình Vũ nhà của chúng tôi đương nhiên xinh đẹp rồi, khi ở trường cấp 3 có thể được công nhận hoa hậu giảng đường." Minh Hân Dao nói xong Văn Hi bèn nói tiếp: "Hơn nữa, Trình Vũ nhà của chúng tôi không chỉ lớn lên đẹp, cầm kỳ thư họa cũng mọi thứ tinh thông." Vẻ mặt của cô ý vị thâm trường nhìn sang Giản Chu Nghiên nói: "Không biết nghiền đè ép bao nhiêu người." Ngược lại sắc mặt Giản Chu Nghiên không có bao nhiêu biến hóa, cô ta vẫn mang theo vẻ hiền lành hào phóng tươi cười nói: "Với tư cách là bạn học cùng tôi đương nhiên biết rõ Trình Vũ tài mạo song toàn* rồi. Trên thực tế tôi cũng đã lâu chưa từng nghe qua Trình Vũ đánh đàn, hôm nay tới nhiều bạn học như vậy có lẽ cũng không thiếu bạn học muốn nhìn thấy phong thái đánh đàn của Trình Vũ." Giản Chu Nghiên trầm tư nghĩ nghĩ lại nói: "Như vậy đi, cô xem hôm nay cũng là đấu giá hội của bạn học cũ chúng ta tổ chức, nếu không tôi và Trình Vũ cùng đàn một khúc coi như tặng một món quà cho bạn học cũ, cũng trợ hứng cho mọi người vui vẻ." *tài mạo song toàn: Vừa tài năng vừa xinh đẹp Trình Vũ biết rất nhiều loại, sở trường nhất của cô chính là đàn tranh, mà Giản Chu Nghiên chủ công chính là Piano, đàn tranh và Piano là hai loại nhạc khí hợp tấu hoàn toàn khác nhau, nghe đã cảm thấy đặc biệt thú vị. Hơn nữa hôm nay tới không ít là những người tài năng những năm đó, mà Trình Vũ và Giản Chu Nghiên cũng đều là nhân vật năm đó tài năng làm mưa làm gió, hai người đẹp cùng thi đấu trên sân khấu dường như đã khiến cho mọi người cũng đặc biệt thích thú. Chẳng qua là vào năm Trình Vũ biết rõ thân thế của mình thì cô đã không còn chạm qua đàn tranh rồi, bởi vì cô căm hận nhà họ Trình, mà ngay cả đồ vật nhà họ Trình cho cô, cô đều không muốn chạm vào. Mà Giản Chu Nghiên không giống cô, những năm này với tư cách quý cô nổi danh ở thành Bắc, tự nhiên cô càng tỉ mỉ chăm sóc bản thân mình, từ ngoại hình đến tài nghệ. Nói là vì cổ vũ cho bạn học cũ, nhưng ý của Giản Chu Nghiên nói ra rõ ràng như vậy chính là muốn phân cao thấp với cô. Văn Hi tự nhiên cũng biết Trình Vũ đã thật lâu không chạm qua nhạc khí, nghe được lời nói của Giản Chu Nghiên thì cô nhân tiện nói: "Lời nói nàycủa cô Giản Chu Nghiên thật sự không có ý nghĩa, chúng ta đều là khách nhân ở đây, nào có đạo lý lại để cho khách nhân tới làm trợ hứng?" Với tư cách là ông chủ của bữa tiệc đấu giá này, Liên Bắc Pha cũng thức thời đứng ra nói: "Văn Hi nói rất đúng, hôm nay tất cả mọi người là khách, các ngườii đã tới tôi thật sự rất vui vẻ rồi, không cần lại tặng quà làm gì." Anh ta cũng không phải người ngu, bây giờ Trình Vũ đã là Bà Lục, ai TM (con mụ nó) dám để cho người phụ nữ của Lục Vân cảnh tới trợ hứng? Trình Vân Mông thổi phù một tiếng bật cười nói: "Không phải vừa mới còn nói cái gì cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông sao? Thật ra để cho chúng ta kiến thức một chút xem, như thế nào lại không dám, cuối cùng lại còn không muốn lên sân khấu rồi?" Ai cũng nghe được được lời chế nhạo trong lời nói của Trình Vân Mông. Trình Vũ liếc nhìn Giản Chu Nghiên đã thấy mặt mày cô cong cong nhìn cô cười, nhìn như hiền lành nhưng lại ngầm lộ ra khiêu khích. Cô còn nhớ rõ lời nói lúc trước của Giản Chu Nghiên sau khi cô bị té ngã gãy chân, đó là lúc cô đi tìm Lục Thừa Doãn chất vấn anh ta vì sao lại ruồng bỏ cô. Giản Chu Nghiên cũng mặt mày cong cong cười cực kỳ đẹp mắt như vậy, cô ta nói với cô: "Cô nhìn cô bây giờ cũng không phải con gái lớn nhà họ Trình nữa rồi, hơn nữa lại trở thành nửa người tàn phế, tốt nhất nên an phận thủ thường, tự lo cho bản thân mình, chuyện không nên suy nghĩ cũng đừng có suy nghĩ nữa." Không nên nghĩ cái gì? Cô lại dựa vào cái gì muốn an phận thủ thường không được suy nghĩ về chuyện đó? Nếu như là kiếp trước, đối mặt với khiêu khích của Giản Chu Nghiên có lẽ cô sẽ lựa chọn lùi bước, cho dù biết rõ bản thân sẽ bị người khác chế nhạo, sẽ khiến người xem thường cô thì cô vẫn lựa chọn lùi bước, khi đó cô cảm thấy cô đã mất đi tất cả sở hữu, cô đã không có gì để đi tranh giành nữa. Cô giống như Giản Chu Nghiên nói như vậy, an phận thủ thường, và trải qua nửa đời của mình trong uất ức như vậy. Mang theo bao nhiêu lời chế giễu, cười nhạo cùng với ánh mắt lạnh lùng, đối xử lạnh nhạt của mọi người trải qua nửa đời như vậy. Sống cuộc đời chán nản, tinh thần sa sút một lần như vậy là đủ rồi. Ở kiếp này, cô không muốn lại đem mình bịt kín thành bụi đất phủ đầy bụi trong góc, không còn là thiên kim tiểu thư thì như thế nào, dù chỉ với tư cách Trình Vũ, cô cũng muốn sống một cuộc đời thuộc về Trình Vũ bừa bãi, đặc sắc và vui vẻ. Cho nên, cô nhẹ nhàng cười với Giản Chu Nghiên, cười so cô ta càng tươi đẹp càng mỉm cười hiền lành hơn, cô nhẹ nhàng nói: "Được." Cô ta đã muốn một cuộc tranh giành cao thấp, như vậy cô sẽ theo cô ta đến cùng.
Chương 11-1: Vả mặt Giản Chu Nghiêm Bấm để xem Trong các buổi đấu giá hội đều có Piano, chỉ là đàn tranh lại khó tìm, nhưng có Lục Vân Cảnh ở đây thì tấy cả cũng không phải việc khó, anh lập tức để cho người đi lấy một cây đàn tranh đến. Chẳng qua là khi đàn tranh được lấy ra thì Trình Vũ lại ngẩn người, cây đàn tranh này là ba nuôi của cô tặng nhân dịp sinh nhật cô mười hai tuổi. Trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai lúc cô hai tuổi, ông đã xếp ở trước mặt cô rất nhiều đồ chơi như Piano, đàn tranh, đàn vi-ô-lông, còn có quần áo khiêu vũ, quần áo búp bê Barbie, thậm chí còn có đồ chơi bàn tính những.. thứ này nữa, lúc ấy cô đã cầm luôn đàn tranh, ba nuôi cô cảm thấy cô và đàn tranh hữu duyên, đợi cô hơi lớn chút ông bèn đưa cô đi học đàn tranh, mà ở phương diện đàn tranh xác thực cô cũng rất có thiên phú. Nhưng sau khi cô mười tám tuổi lại không tiếp tục đàn qua đàn tranh, cho nên cái đàn tranh này đặt ở nhà họ Trình cũng bị tro bụi phủ lên. Cô không nghĩ tới Lục Vân Cảnh lại để cho người lấy từ nhà họ Trình mang đến. Trình Vũ tiện tay sờ thoáng một chút, dây đàn chấn động, chỉ thấy một đám bụi mù xoay quanh bắt đầu bay lên, xem xét đã biết rõ bị chủ nhân để đó không dùng thật lâu, nhưng phán đoán theo âm sắc thì cái đàn tranh này vẫn còn tốt. Giản Chu Nghiên ngồi xuống trước đàn Piano mỉm cười hỏi: "Chúng ta chơi khúc nào bây giờ?" Trình Vũ đeo lên hộ chỉ*, cũng không có quá để ý, "Chỉ cần đàn khúc sở trường nhạc nhẹ của cô." *hộ chỉ: Miếng bảo vệ ngón tay "Như vậy sao được chứ?" Vẻ mặt Giản Chu Nghiên cười đến ẩn ý, "Đàn khúc tôi sở trường, nếu tôi thắng hơn cô một bậc vậy không phải lộ ra tôi thắng không quang minh chính đại sao?" Trình Vũ lại nhíu mày, ra vẻ khó hiểu nói: "Thắng? Không phải nói chỉ là đàn một khúc vì bạn học cũ cổ vũ sao? Hóa ra là cô muốn so tài với tôi à?" Kỳ thật trong lòng mọi người đều hiểu rõ ý tứ của Giản Chu Nghiên, chỉ là không có nói toạc ra mà thôi, nhưng không nghĩ tới Giản Chu Nghiên lại có ý thắng bại mạnh như vậy, lại không tự giác nói ra. Trong lòng biết là một chuyện, nhưng bị nói thẳng ra như vậy lại khiến cho người khác cảm thấy không tự nhiên. Trong lòng Giản Chu Nghiên tháy không tốt nhưng lời đã nói ra lại phủ nhận thì càng lộ ra dối trá, còn không bằng trực tiếp thừa nhận, Giản Chu Nghiên liền cười cười xấu hổ nói: "Được rồi tôi thừa nhận, tôi có ý muốn so tài một lần với cô, Trình Vũ cô đa tài đa nghệ là một đối thủ khó gặp được, chỉ là chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy cũng chỉ bị người bên ngoài lấy ra so sánh, lại không có chính thức so tài qua. Cũng nhân dịp hôm nay có cơ hội như vậy, tôi cũng muốn nhìn một chút tôi và Trình Vũ cô đến tột cùng ai mạnh hơn một bậc." Nếu như Giản Chu Nghiên không nói nhiều chuyện như vậy, có lẽ các cô còn có thể duy trì biểu hiện hòa khí bên ngoài, khi gặp mặt còn cười một cái, nhưng đây là Giản Chu Nghiên chủ động khiêu khích, như vậy cô cũng không cần phải khách sáo với cô ta. Trình Vũ cúi đầu cười cười, một bên chậm rãi điều chỉnh dây đàn vừa nói: "Chỉ có kỳ phùng địch thủ mới thú vị, chỉ có thế lực ngang nhau mới chơi vui, so tài với cô thì tôi không có gì hào hứng." Ý ở ngoài lời chính là, cô không xứng làm đối thủ của tôi. Khóe miệng Giản Chu Nghiên co quắp rút, Trình Vũ không khách khí như thế, không thể nghi ngờ ở trước mặt mọi người đánh mặt của cô ta, tốt xấu gì Giản Chu Nghiên vẫn là quý cô số một số hai danh viện của thành Bắc, bị mất mặt mũi như vậy, trong lòng cô ta tự nhiên cũng không thoải mái. Cô còn nhớ rõ bộ dáng của Trình Vũ lúc thân thế bị vạch trần sau này, cả ngày sợ hãi rụt rè ngay cả đầu đều không ngẩng nổi, đối với Trình Vũ như vậy, cô thật sự rất khinh thường muốn trở thành đối thủ của cô ấy. Những năm này cô cũng xác thực không có để cô ấy ở trong mắt. Cho nên nói như vậy cho dù muốn nói cũng không tới phiên Trình Vũ nói, nếu như không phải cái nhìn vừa mới nãy của Lục Thừa Doãn kia thì cô cũng chẳng muốn phân cao thấp với cô ấy. Lại không nghĩ rằng người vẫn hay thu mình lại rụt rè tự ti, tinh thần sa sút Trình Vũ kia giống như trong vòng một đêm thay đổi thành một người khác vậy. Không, có lẽ không nói như vậy, phải nói là cô ta nhớ đến thời gian cô ấy kiêu hãnh trước kia. Cô ấy đi tới chỗ nào đều tỏa sáng lên, tự cao tự đại, cũng không bao giờ để người khác ở trong mắt, một Trình Vũ cao ngạo đến chán ghét. Hai tay của Giản Chu Nghiên nắm chặt lại buông lỏng ra rất nhiều lần về sau mới cười nói: "Tôi biết rõ năng lực của cô Trình Vũ, cũng tự biết bản thân không thể so sánh được với cô, nào, vậy coi như là giúp vui cho bạn học, cô có thể chọn một khúc nào đó đi." Trình Vũ bèn chăm chú suy nghĩ một chút nói: "Vậy thì đàn 'Happy yesterday'." Đây là một ca khúc Phương Tây, đối với người sử dụng nhạc cụ phương tây như Giản Chu Nghiên mà nói sẽ tương đối dễ dàng một chút, nếu như từ góc độ suy nghĩ mà nói, Trình Vũ chọn thủ khúc này xem như lại để cho cô ta một điểm. Nhưng lúc này đây Giản Chu Nghiên không từ chối nữa, cô ta ra vẻ rất hào phóng nói, "Vậy thì chúng ta đàn khúc này." Rất nhiều người đều nói Piano khó học hơn so với đàn tranh, không phải vô cớ Piano được xưng là vua của các loại nhạc cụ, nó yêu cầu rất cao với sự phối hợp của hai tay trái và phải, muốn đàn được Piano tốt không có 4~5 năm trụ cột là không thể nào. Tuy nhiên, Piano là nhạc cụ hòa âm, âm của nó xác định là cao, đàn tranh là nhạc cụ không xác định, muốn âm của nó cao thì cần phải gẩy dây cung bằng tay để tìm ra nó, cho nên theo chi tiết âm nhạc, tỉ mỉ cùng nắm bắt toàn thể đến đánh giá thì đàn tranh đánh khó rất nhiều. Hơn nữa âm nhạc bình thường rất chú ý đến những thứ như quan niệm nghệ thuật, bởi vì đàn tranh ở thời điểm tốc độ và chuẩn âm không phải quy định thống nhất, chính vì như vậy mới khiến nó có không gian phát huy rất lớn, cho nên nhạc cụ phương đông ở trong ý cảnh âm nhạc nếu so với phương tây thì phức tạp rất nhiều. Tuy nhiên Trình Vũ đã thật lâu không có đàn qua đàn tranh nhưng khi cô ngồi xuống ở trước mặt đàn tranh thì loại cảm giác này giống như cô lại trở về với trước kia vậy, có nhiều thứ học xong là cả đời hưởng thụ, là cả đời đều không thể quên được.
Chương 11-2: Vả mặt Giản Chu Nghiêm Bấm để xem Chỉ với một cái vuốt móc, tiếng đàn du dương uyển chuyển, y nguyên lại để cho cô mê muội. "Happy yesterday" là ca khúc mà nhạc sĩ ghi cho người vợ đã chết của ông, làn điệu rất bi thương, muốn diễn tấu thể hiện ca khúc một cách hoàn hảo thì phải đặt bản thân mình hoàn toàn vào cảm xúc của âm nhạc bên trong, mà người khảy đàn và nhạc cụ thường hợp thành nhất thể mới có thể đạt tới cảnh giới kia. Quan niệm nghệ thuật này thật là vi diệu, ở trong phương diện nhạc cụ cổ điển so nhạc cụ phương tây khó rất nhiều, càng là bậc thầy cao thủ thì càng tiến vào cảnh giới càng không dễ dàng bị quấy rầy. Trình Vũ thật không ngờ, đã rất nhiều năm cô không đàn qua đàn tranh nhưng cô vẫn như lúc trước bình thường mỹ diệu, cô rất may mắn đàn tranh không có vứt bỏ cô, cũng rất may mắn bản thân mình còn có thể trọng sinh nhặt lại tự tin của lúc trước. Với một cái vuốt móc, một gẩy kéo từng nét móc một, từng âm tiết đều rất thông thuận lưu loát, giống như âm tiết ngừng lại ở đầu ngón tay, chỉ là mượn nhờ dây đàn phát ra. Giản Chu Nghiên muốn dùng Piano để phân cao thấp đàn tranh với cô, trừ phi cô thật là loại bậc thầy cao thủ, nếu không một khi người đàn hòa vào với đàn tranh đạt tới cảnh giới người và Cầm hợp nhất, cô ta căn bản không đánh lại, nhưng lại dễ dàng bị lệch. Nhưng rất hiển nhiên Giản Chu Nghiên còn không phải là bậc thầy cao thủ, hơn nữa vừa mới bắt đầu cô ta đã có rất mạnh dục vọng thắng bại, Trong khi cô ta biểu hiện ra dục vọng thắng bại của bản thân thì cô ta cũng đã thua một nửa. Từ nhỏ Trình Vũ và Giản Chu Nghiên đã luôn được so sánh với nhau, so từ nhỏ cho đến lớn, năng lực của Giản Chu Nghiên có bao nhiêu cô biết rất rõ ràng, cho dù đã nhiều năm qua cô không đàn qua đàn tranh, nhưng để đối phó với Giản Chu Nghiên thì cô vẫn dư sức. Cho nên ngay từ đầu cô đã biểu đạt ra Giản Chu Nghiên không phải là đối thủ của cô. Cô cũng không phải cố ý áp chế tâm lý khi mở màn biểu diễn mà chỉ đơn thuần ăn ngay nói thật. Khao khát thắng của Giản Chu Nghiên quá mạnh mẽ, khi khảy đàn cô ta hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi âm sắc của Trình Vũ, giữa lúc chơi đàn cô ta đã đánh sai mấy âm. Mà ở phần cuối đoạn cao trào, Trình Vũ gẩy câu kéo quét, tiết tấu nhanh khiến cho người xem hoa mắt, nhưng tiếng đàn lại réo rắt như khóc, đẹp đến lòng người say mê như trên thiên đường. So sánh với Giản Chu Nghiên không có kỹ xảo không có cảm tình, thậm chí ở phần cuối bởi vì quá sốt ruột nên cô ta lại mắc sai lầm đàn sai mất một âm. Kể từ đó, ai cao ai thấp vừa xem thì hiểu ngay. Một khúc đàn xong, tiếng vỗ tay xung quanh vang lên như sấm, Trình Vũ chậm rãi từ từ đứng dậy, hướng về phía mọi người gật đầu xem như đáp lễ. Giản Chu Nghiên ngồi ở trước Piano nhưng lại thật lâu không đứng dậy, cho đến khi cô ta nhắm mắt lại trì hoãn hồi lâu mới đứng dậy. Cô ta cười một cách hào phóng nhìn về phái Trình Vũ nói: "Trình Vũ, quả nhiên cô rất lợi hại, tôi cam bái hạ phong*." * cam bái hạ phong: Tình nguyện nhận thua Cô rất hiểu rõ Giản Chu Nghiên, cô ta nói như vậy cũng không có nghĩa là cô ta thật sự cam nguyện chịu thua, không thể không nói cô ta rất thông minh. Nói như vậy, người ta đã tự nhận cam bái hạ phong thì người thắng cũng phải tỏ ra khiêm tốn thể hiện sự hào phóng rộng lượng của mình. Nhưng cô ta có lẽ không quá hiểu rõ về cô, nếu như Giản Chu Nghiên không chủ động khiêu khích cô thì không sao, thế nhưng cô ta lại chủ động trêu chọc cô, đã như vậy thì cô cũng không muốn bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy. Huống chi, chính Giản Chu Nghiên đã đề xuất thi đấu, cô ta cho rằng cô đã không đánh qua đàn tranh nhiều năm nên muốn ở chỗ này thắng cô tuyệt đối. Đến lúc đó nếu như người bị thua trận thi đấu vừa rồi là Trình Vũ, lại không biết cô ta sẽ dùng thái độ như thế nào. Cô còn nhớ rõ kiếp trước, nhiều năm sau khi cô tốt nghiệp có một lần cô bị Hi Văn lôi kéo đi họp lớp, khi đó cô đã gả cho Lục Vân Cảnh, Hi Văn hi vọng cô dùng thân phận của bà Lục xuất hiện hãnh diện một phen nhưng cô lại khiến cho Hi Văn thất vọng. Cô vẫn co rúm sợ hãi rụt rè ngồi một mình ở trong góc, giảm xuống cảm giác sự hiện hữu của mình, không tham gia bất cứ hoạt động tụ họp nào. Khi đó các bạn học la ó và yêu cầu cô đệm hát cho Giản Chu Nghiên cô không muốn, Giản Chu Nghiên lại phi thường thân thiện giải vây giúp cô, cô ta đã nói: "Bây giờ Trình Vũ chỉ biết ngây ngô cười thôi, cô ấy cái gì cũng không biết, người đệm hát cho tôi nên tìm người khác vậy, mọi người đừng khó xử cô ấy." Nghe có vẻ như là đang giải vây giúp cô nhưng lời nói ra lại khiến cho mọi người cười vang một lúc. Ngoại trừ ngây ngốc cười thì cái gì cũng không biết ngay cả đệm hát cho tôi cô cũng không xứng. Sau khi trọng sinh, dù thế nào cô cũng muốn điên cuồng, kiêu ngạo mà sống, đã cô ta không có ý định thân thiện với cô, vậy thì cô cũng không muốn khiêm tốn tạo lối thoát cho cô ta. Cho nên, cô nhìn về phía Giản Chu Nghiên cười cười nói: "Cô Giản, có lẽ cô không biết điều này, tôi đã rất nhiều năm không có chạm qua đàn tranh. Tôi không nghĩ rằng tôi lại dùng kỹ xảo của mấy năm trước lại so ra giỏi hơn cô vài năm sau một chút, xem ra mấy năm này cô Giản chỉ biết ngợp trong vàng son của quý cô trong danh viện nhưng lại không biết đề cao kỹ năng của chính mình. Có lẽ cô nên thực sự suy nghĩ lại một chút." Khóe miệng Giản Chu Nghiên co lại, trên mặt dáng tươi cười hào phóng kia lộ ra có chút cứng ngắc, cô ta vô ý thức nhìn thoáng qua những người xung quanh thì thấy có không ít người đang che miệng cười. Giản Chu Nghiên nắm chặt hai tay lại thành nắm đấm, nhưng cô ta vẫn cười nói: "Cô nói rất đúng, xem ra về sau tôi còn phải siêng năng luyện tập mới đúng." Trình Vũ lại điềm nhiên như không có việc gì cười cười nói: "Ngẫu nhiên đàn một khúc cũng không sao, nhưng siêng năng luyện tập cũng không cần quá vất vả, bây giờ với kỹ thuật dàn của cô đi tham gia tham gia tiệc tối để trổ tài năng và thu lại sự nổi tiếng vẫn có thể, dù sao cô cũng không phải nhạc sĩ đúng không? Đương nhiên, nếu như mỗi lần cô tham gia yến hội cũng muốn so tài với người khác thì lại là điều khác." Những năm này Giản Chu Nghiên đã quen với sự nổi danh của mình, đây còn là lần đầu tiên có người khiến cho cô sượng mặt như thế, tốt xấu gì cô ta vẫn là con gái của Giản Thức trong ngành giấy, Trình Vũ có tư cách gì? Như vậy trần trụi trắng trợn nhục nhã thật sự khiến cho Giản Chu Nghiên nhịn không được, trên mặt cô không khỏi nhiễm lên tức giận, trong giọng nói cũng lộ ra không đè nén được tức giận, "Trình Vũ, mọi người cũng chỉ là thi đấu qua trên sân khấu một chút, tại sao cô lại làm cho tôi rơi vào tình thế khó xử như thế chứ?" Trình Vũ hơi cúi đầu, vui vẻ cũng dần dần thu liễm, "Khó xử? Là chính cô muốn so tài với tôi đấy, cô so tài với tôi thua, tôi chỉ đưa ra kiến nghị nhỏ này mà cô lại kêu là khó xử rồi hả?" Nói vài lời đã kêu khó xử? So với lúc trước cô ta đẩy cô té cầu thang ngã gãy chân thì khó xử như vậy có thể còn xa xa chưa đủ!
Chương 12: Cô muốn biết: Liệu cô có ở trong tim người đàn ông khủng bố này hay không? (1) Bấm để xem Dần dần giọng điệu của Trình Vũ chuyển sang lạnh lẽo, mỗi chữ mỗi câu nói ra đều không khách khí một chút nào: "Vẫn là nói, lòng dạ cô Giản đây lại hẹp hòi như thế? Ngay cả lời nói thật cũng không muốn nghe sao?" "Cô.." Hiển nhiên Giản Chu Nghiên đã bị cô chọc giận hoàn toàn, sắc mặt của cô ta âm trầm u ám không tưởng nổi. Trong cặp mắt của cô ta tràn đầy khắc cốt không cam lòng cùng lửa giận. Có lẽ do cô ta quá mức tức giận nên gân xanh trên trán nổi lên ở dưới ánh sáng chói của ngọn đèn trên đỉnh đầu càng lộ ra thêm vài phần dữ tợn. Một Giản Chu Nghiên như vậy thì làm gì còn nửa phần hình tượng một quý cô của thương nghiệp giấy Giản Thức. Lục Vân Cảnh đứng một bên xem cuộc chiến thấy không sai biệt lắm bèn nháy mắt ra hiệu cho Liên Bắc Pha, Liên Bắc Pha vội vàng đi ra phía trước ngăn ở trước mặt Giản Chu Nghiên, sắc mặt cũng lộ ra không tốt lắm: "Tất cả mọi người là đến đây để vui chơi, cô Giản cũng đừng nháo sự ảnh hưởng đến mọi người." "Nháo sự?" Giản Chu Nghiên quả thật tức giận đến sắp phun lửa, cô ta đường đường là cô Giản lại trở thành người gây chuyện, đây quả thực là vũ nhục lớn nhất với cô ta! Giản Chu Nghiên nhìn một chút Liên Bắc Pha lại nhìn Lục Vân Cảnh một chút, cô ta gật đầu cười lạnh nói: "Tôi đã hiểu được, tất cả mọi người trên thế giới đều thực dụng, vì lợi ích mà trở thành kẻ nịnh hót, có cái gì mà tôi không hiểu chứ!" Giản Chu Nghiên nói xong phất ống tay áo một cái, nhanh chân rời đi. Điều này nói lên điều gì, tất cả mọi người đều thực dụng và vì lợi ích mà trở thành kẻ nịnh hót, có mỗi cô cả Giản là đóa hoa trắng nhỏ không nhiễm nước bùn, Trình Vũ âm thầm bĩu môi, ngay cả điều này mà Giản Chu Nghiên cũng thật sự là dám nói! Sau khi Giản Chu Nghiên rời đi thì anh em Trình Phi và Lục Thừa Doãncũng đều lần lượt rời đi, Trình Vũ cũng không quá để ý, vẫn luôn cùng Lục Vân Cảnh ở lại đến khi yến hội kết thúc. Sau khi tiệc đấu giá kết thúc, Trình Vũ ngồi xe của Lục Vân Cảnh trở về, đây là lần thứ nhất Trình Vũ ngồi chung một xe với Lục Vân Cảnh, ngược lại chỗ ngồi phía sau rất rộng rãi, chỉ là thân thể cao lớn của Lục Vân Cảnh ngồi vào khiến cho không gian dường như lập tức trở nên chật hẹp. Trình Vũ ngồi một bên của anh, dường như Lục Vân Cảnh cũng khá mệt mỏi, sau khi lên xe bèn nhắm mắt lại dưỡng thần. Không giống Lục Vân Cảnh bình tĩnh tự nhiên, Trình Vũ lại có vẻ đứng ngồi không yên. Trong xe dường như toàn là hơi thở của Lục Vân Cảnh, hơi thở mạnh mẽ khiến cho Trình Vũ vừa lên xe thì không hiểu sao lại hồi hộp, thần kinh cũng căng hết mức, ngay cả hô hấp cũng đều cẩn thận từng li từng tí. Người này đúng là một người không dễ tới gần, mặc dù anh không hề làm gì, nhưng ở chung một chỗ với anh cũng có một loại cảm giác hít thở không thông. Nhưng nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay, Trình Vũ lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Lúc đầu, chuyện liên quan tới Giản Chu Nghiên thì cô cũng không coi thành chuyện gì to tát, cô nghiền sát Giản Chu Nghiên cũng chính là chuyện trong dự liệu, cũng không có gì là không thể tưởng tượng nổi. Cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là chuyện hôm nay Lục Vân Cảnh bảo vệ cô. Anh phong sát Ngôn Băng Nhi vì đã giội Champagne lên người cô, anh nói thật xin lỗi với cô, anh để cô xuất hiện lóa mắt trước mặt người khác, nói cho tất cả mọi người rằng cô là vợ của anh. Trong đầu cô lại vang lên lời nói của nữ cảnh sát kiếp trước: "Sở dĩ Lục Vân Cảnh giết chết nhiều người như vậy, chỉ vì anh ta muốn bắt những người này làm thí nghiệm tìm biện pháp để cứu cô, không thể không nói, anh ta rất yêu cô." Nếu như nói trước đó cô cũng không dám liên hệ chuyện Lục Vân Cảnh giết người cứu cô là bởi vì thích cô, nhưng sau khi chuyện xảy ra vào ngày hôm nay lại khiến cho cô hơi nghĩ tới phương diện này. Đương nhiên, chuyện Lục Vân Cảnh thích cô cô vẫn không tin, nhưng cô cảm giác được Lục Vân Cảnh đối xử với cô rất khác. Tâm tính người này tàn nhẫn, thủ đoạn bá đạo, tính tình người này khó lường khiến cho người ta không đoán ra, anh sẽ bảo vệ cô, sẽ cúi đầu nói xin lỗi cô. Một đời trước mãi cho đến lúc chết cô cũng không hiểu được vì sao Lục Vân Cảnh lại không tiếc làm tất cả để cứu tính mạng cô? Sống lại đời này, cô còn có thời gian tám năm, cô còn có cơ hội để tìm ra mục đích của anh. Trước kia, sở dĩ cô vẫn luôn bảo trì quan hệ nửa xa lạ với Lục Vân Cảnh, chỉ là bởi vì cô vẫn luôn trốn tránh anh, vẫn luôn né tránh anh, cô không muốn tới gần anh. Nhưng bây giờ, cô mới hơi tới gần một chút đã phát hiện ra anh khác biệt so với trong tưởng tượng của cô, nếu như vậy, cô lại tới gần một chút nữa có phải sẽ càng phát hiện ra anh rất khác biệt phải không? Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần kia, đầu của anh nhẹ nhàng tựa ở chỗ ngồi phía sau, ánh đèn rất tối, bóng dáng anh chìm ở trong bóng tối, khiến cho đường nét trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn kia càng có vẻ uy nghiêm đáng sợ hơn. Cô quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía trước hít một hơi thật sâu, cô muốn tiếp cận Lục Vân Cảnh sao? Thế nhưng suy nghĩ một chút đã cảm thấy sợ sệt.. "Đối tượng hợp tác của anh hầu hết đều là đàn ông, Ngôn Băng Nhi là minh tinh, có lực ảnh hưởng nhất định, cũng rất hợp với khẩu vị của những người này, có cô ta xã giao với những người này sẽ làm ít công to. Anh trả tiền, cô ta phụ trách giúp anh xã giao, chỉ thế thôi."
Chương 12: Cô muốn biết: Liệu cô có ở trong tim người đàn ông khủng bố này hay không? (2) Bấm để xem Anh đột nhiên lên tiếng khiến cho cô giật nảy mình. Trình Vũ quay đầu nhìn anh một cái thì thấy anh vẫn duy trì tư thế vừa rồi, đầu tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, Trình Vũ nhìn chung quanh một chút, trong xe cũng chỉ có ba người, lái xe đang lái xe, hiển nhiên lời này không phải nói với anh ta. Cho nên, lời này là nói với cô sao? Chỉ là, sao anh lại đột nhiên nói những lời này với cô chứ? Đây là anh đang giải thích với cô ư? Nhưng tại sao anh phải giải thích những điều này với cô chứ? Thế nhưng từ vẻ mặt lãnh đạm kia của anh lại không giống như là giải thích, đơn giản nó càng giống như là đang trần thuật một sự thật với cô hơn. Trình Vũ không rõ lắm anh đây là có ý gì, nhưng cô lại gật gật đầu, trả lời một câu: "Vâng, em đã biết." Sau đó anh cũng không nói gì nữa. Tối hôm đó Trình Vũ ngủ cũng không được ngon giấc, cô mơ một giấc mơ rất hỗn loạn, chỉ là sau khi cô tỉnh lại từ trong mộng thì lại không nhớ nổi nội dung giấc mơ này. Điều này khiến cho cô thức dậy muộn hơn vào ngày hôm sau một chút, sau khi cô xuống lầu thì Lục Vân Cảnh đã ngồi ăn cơm ở trước bàn ăn. Hôm nay anh mặc một áo sơ mi màu xanh đậm và quần dài màu đen, trang phục tối màu càng làm cho khuôn mặt anh ấy nghiêm túc và uy nghiêm hơn. Anh cắt bánh mì thành những miếng nhỏ, lại dùng cái nĩa chậm rãi cho vào trong miệng. Một kẻ nguy hiểm như thế, vậy mà trong lúc giơ tay nhấc chân lại lộ ra một loại ưu nhã trong cảnh đẹp ý vui như thế. Trình Vũ nghĩ đến dự định của tối hôm qua, rõ ràng đã thuyết phục mình, nhưng chỉ nhìn thấy Lục Vân Cảnh thôi cô lại tràn ngập lo lắng, cô luôn cảm thấy tới gần người như vậy đặc biệt cần phải có dũng khí. Lúc này Trình Vũ hít sâu một hơi mới đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, chị Bảy rất nhanh bưng hai mảnh bánh mì lên cho cô, là vị bánh mì nho cô thích ăn nhất. Cô nhìn thoáng qua phía đối diện, Lục Vân Cảnh ăn là bánh mì trắng, Trình Vũ nghĩ nghĩ bèn nhìn chị Bảy nói: "Hôm nay, tôi muốn ăn bánh mì trắng." Chị Bảy lập tức nói: "Vậy tôi sẽ đi lấy cho mợ chủ ngay đây." Trình Vũ lại gọi chị lại, sau đó nhìn lướt qua những miếng bánh mì nhỏ đã được cắt trong mâm của Lục Vân Cảnh, cô lấy hết dũng khí mới nói: "Tôi muốn ăn bánh mà cậu chủ đã cắt." Chị Bảy: "..." Chị Bảy sửng sốt một chút, sau khi xác định Trình Vũ không phải đang nói đùa thì một mặt khó xử nhìn lại Lục Vân Cảnh. Lục Vân Cảnh nghe nói như thế cũng dừng lại động tác, khẽ nâng ánh mắt quét về phía Trình Vũ, đôi mắt đen sâu thẳm khiến cho lòng người sinh ra sợ hãi. Trình Vũ vừa đối đầu với ánh mắt của anh thì thấy trong lòng lộp bộp một tiếng. Cô muốn tới gần Lục Vân Cảnh, nhất định cô phải biết được ranh giới cuối cùng của anh, cô muốn biết.. anh có thể tha thứ dễ dàng cho cô đến đâu. Cho nên cô mới mạo hiểm tìm đường chết nói lời này với Chị Bảy, muốn ăn bánh mì Lục Vân Cảnh đã cắt sẵn. Thế nhưng hai mắt của Trình Vũ vừa đối đầu với Lục Vân Cảnh đã hối hận, cô luôn có cảm giác mình đang cưỡi trên đầu của cọp, mặc dù Lục Vân Cảnh không đến nỗi vì câu nói này của cô mà làm gì cô nhưng cô vẫn là sợ hãi. Người này âm trầm khó hiểu cao thâm mạt trắc, nếu như không phải vì lợi ích, cô nghĩ, hầu như sẽ không có người muốn tới gần anh. Ngay khi Trình Vũ cảm thấy nụ cười của cô đều sắp cứng ngắc đến nơi rồi thì thấy Lục Vân Cảnh dời tầm mắt đi, dáng vẻ cũng không quá coi thành chuyện gì to tát, anh đẩy trực tiếp bánh mì mà mình đã cắt ra đến trước mặt cô, lại nhìn về phía chị Bảy nói: "Lấy lại một phần nữa cho tôi." Chị Bảy cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng lên tiếng đi xuống. Mà Trình Vũ nhìn qua bánh mì được đẩy đến trước mắt mình lại ngây ngẩn cả người, thân thể cứng đờ hiện ra càng thêm cứng ngắc. Vậy mà Lục Vân Cảnh lại thật sự đưa bánh mì đã cắt cho cô.. Cô ngẩng đầu cẩn thận từng li từng tí nhìn anh một chút, chị Bảy đã cầm hai lát bánh mì mới tới cho anh, anh đang từ từ cắt ra, dường như cũng cảm thấy việc cắt bánh mì cho cô cũng không có gì. Thân thể Trình Vũ cứng ngắc dùng cái nĩa xiên một miếng bánh mì cho vào trong miệng ăn, bởi vì phần ăn này là chuẩn bị cho Lục Vân Cảnh nên vị ngọt không nhiều, cảm giác ăn cũng không ngon. Bây giờ Trình Vũ còn có chút tỉnh táo, nhưng cũng ăn không ra mùi vị gì. Lục Vân Cảnh ăn bữa sáng xong thì đi ra ngoài, như thường lệ thì một nhóm người làm thuê cung kính nhìn anh đi ra ngoài. Trình Vũ ngồi ở trước bàn ăn nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Lục Vân Cảnh rời đi, ánh nắng rơi ở trên người anh, thân thể cao lớn của anh cũng giống như được phủ một tầng ánh sáng, tản ra hào quang chói lọi. Một tay Trình Vũ chống cằm hơi híp mắt nhìn, vừa ăn bánh mì mà anh cắt, ở trong lòng cô nghĩ, Lục Vân Cảnh cũng không đáng sợ như vậy, anh lại đồng ý đưa bánh mì đã cắt cho cô. Xem ra phương thức ở chung của hai người cũng không phải là không thể thay đổi. Có lẽ anh cũng là loại người rất bị động, cô cách xa anh, trốn tránh anh thì anh cũng không tới gần, nhưng nếu cô chủ động một chút thì sẽ phát hiện Lục Vân Cảnh hoàn toàn khác biệt. Cho nên sau này cô dự định lại tới gần anh hơn một chút, cô muốn biết giấu ở bề ngoài âm lãnh kia rốt cục Lục Vân Cảnh là dạng người gì. Cô muốn biết anh đang suy nghĩ gì, càng muốn biết ngoại trừ anh có thể tặng bánh mì đã cắt sẵn cho cô, thì ở bên ngoài anh còn có thể dễ dàng tha thứ cho cô đến tình trạng nào. Hoặc là nói chính xác hơn, cô muốn biết liệu người đàn ông lạnh lùng, đáng sợ và khó đoán này có cô trong tim hay không?
Chương 13: Lục Vân Cảnh quỳ trên ván giặt và bị roi da đánh? (1) Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 13: Lục Vân Cảnh quỳ trên ván giặt và bị roi da đánh? (2) Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 14: Có thể cho, anh đều sẽ cho em (1) Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 14: Có thể cho, anh đều sẽ cho em (2) Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 15: Anh phải dỗ dành em (1) Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**