Diêm Vương đẹp trai Tác giả: Ngạn TD Thể loại: Ngôn tình Ảnh bìa: Link góp ý thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các truyện sáng tác của Ngạn TD Giới thiệu: Cô tên Hàn Viên Viên sống trong thôn X. Cô không mai sinh vào ngày 15 tháng 7 âm lịch, cô nghe mọi người trong thôn bà nói rằng ngày này là ngày cô hồn. Cuối cùng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Vào sinh nhật tròn 5 tuổi của cô thì món quà lớn nhất mà trời ban cho chính là sự ra đi mãi mãi của bố mẹ. Từ đó cuộc sống cô điều bị đảo lộn, mọi người trong thôn đều cho rằng cô là một đứa xui xẻo, khắc tinh nên dần dần xa lánh thậm chí mấy đứa bé cùng tuổi trong thôn cũng ức hiếp cô. Nhưng mai bên cạnh cô lúc nào cũng có người bà thân yêu và một đứa bạn thân từ bé tên A Du luôn che trở mặc kệ lời nói của mọi người. Từ lúc bố mẹ mất lúc nào đêm về cô cũng nằm mơ. Trong giấc mơ hình ảnh của một người luôn xuất hiện. Đầu tiên là mờ ảo nhưng khi cô càng lớn đặc biệt là hiện tại khi cô gần 18 tuổi thì hình ảnh của người đó càng rõ nét trong mỗi giấc mơ của cô.
Chương 1: Lại là giấc mơ đó! Bấm để xem Từ lúc bố mẹ mất tới giờ chưa lúc nào cô được ngủ yên. Đêm nay cũng thế trong giấc ngủ của cô một người với thân hình cao to, theo cô đoán chừng chắc khoảng 1m8, trên người mặc bộ quần áo cổ trang có màu đen, ấn tượng nhất là những bông hoa bỉ ngạn đỏ rực như máu trên tà áo. Mái tóc dài đen dài nhìn sơ cũng có cảm giác rất mượt. Người này đã luôn xuất hiện một cách thần bí từ năm cô lên 5 tuổi đến nay. Anh ta tiến lại gần lại gần hất tay một cái những không gian kì lạ cứ thế mà xuất hiện trước mặt cô, nó cứ thay phiên nhau thay đổi những thứ ấy trong rất quen và cũng rất lạ, có những cái cô đã gă, có những cái thì chưa nhưng người bên trong không ai khác chính là cô và anh, hai người đang làm gì thì cô không cách nào nhìn rõ nó cứ mờ mờ, ảo ảo. Lòng như tơ vò, thắc mắt cô định hỏi anh là ai thì bổng có tiếng nói: - Tiểu Viên à! Dậy thôi con, trời sáng rồi! Tiểu Viên.. Cô giậc mình tỉnh giấc, nheo nheo cái cặp mắt to tròn long lanh, ngước cái gương mặt quả xoan còn ngái ngủ xem người trước mặt là ai. Thì ra là bà, cô vòng tay qua thắt lung bà rồi ôm lấy để làm nũng: - Bà ơi! Bà cô cũng thật hết cách với đứa cháu này, chỉ giỏi cái là làm nũng thì hay. Bà vội xoa đầu cái đứa đang ở trong lòng mình và nói: - Tiểu Viên mau rửa mặt rồi ra ăn sáng với bà. Vì đang là ba tháng nghỉ của mùa hè nên trong thời gian này tôi đều rảnh để ở nhà với bà. Loay hoay trong nhà vệ sinh mười phút thì cô cũng xuất hiện trên bà ăn cùng bà. Đang ăn thì cô mở miệng nói chuyện: - Bà ơi! Nay cháu lại mơ giấc mơ đó, thật kì lạ bà nhỉ, người con trai mờ mờ ảo ảo kia không biết là ai mà cứ ở trong giấc mơ của cháu hoài, không biết chán hả ta? Cô vừa ăn vừa cắn đũa để suy nghĩ thì giọng nói hiền dịu nhẹ nhàng từ bà cắt ngang: - Coi cháu kìa gần tuần nữa là tròn 18 rồi mà cứ như con nít vậy, ngủ mà còn mơ. Thật hết cách với cháu! Hơi.. Bà vừa nói vừa thở dài. Còn cô thì chu cái miệng nhỏ của mình lên, giọng ngọt ngào làm nũng: - Bà không biết đâu, hình như anh ta nghèo lắm lúc nào cháu mơ thấy anh ta thì cũng duy nhất một bộ đồ. Cô nói xong thì cười hì hì khiến bà cũng cười theo. Luyên huyên suốt thì bữa ăn cũng kết thúc, như thường ngày cô sẽ dọn dẹp sạch sẽ. Hôm này thời tiết nóng bức lâu lâu lại có một luồn gió mát thổi ngang cho thấy rõ được cảnh ngày hè của thôn X. Nghỉ hè cũng được 1 tuần nên cô cũng bất đầu buồn chán vì thế cô đã bàn bạc với bà rằng hôm nay cô sẽ đi xin việc. Lúc đầu bà lo lắng sợ cô vất vả, cũng một phần do bố mẹ cô để lại một ít tài sản cho bà cháu cô đủ ăn đủ dùng. Nhưng cô một mực không nghe cứ thế mà làm nũng để bà đồng ý. Cuối cùng mật ngọt cũng đã làm xiu lòng người. Bà đã đồng ý cho cô đi làm. 8h30 sáng, trước một cửa hàng tiện lợi tại vùng ngoại ô thôn X, một cô gái cao một mét sáu mươi lăm dáng người nhỏ nhắn, thon gọn, mặc một cái quần bò ôm chặt cơ thể, phối cùng một chiếc áo thun trắng, khoác ngoài một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, mái tóc đen dài búi cao, tay cầm một cái hồ sơ. Tuy nhìn đơn giản nhưng không che nổi vẻ đẹp vốn có của cô, người này không ai khác chính là Hàn Viên Viên. Cô đứng trước cửa hàng tiệm lợi được mười phút rồi mà tâm trạng hồi hợp vẫn không vơi. Đây là lần đầu tiên cô đi xin việc nên cảm giác áp lực cứ ồ ạc trong cơ thể như đừng đợt sóng thủy triều. Cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm đẩy cánh cửa đi vào. Một âm thanh dễ nghe vang lên: - Xin chào quý khách! Cô lúng túng vội xua tay: - Không phải.. không phải tôi đến đây mua đồ.. mà là.. mà là xin việc ạ! Một tiếng "Ồ" vang lên. Người đang loay hoay dưới góc tủ cuối cùng cũng ngẩn mặt lên nhìn cô. Thật là quá ngạc nhiên, cô không ngờ ông chủ tiệm lại là một người trẻ tuổi khoảng chừng 25 hay 26 gì đó. Đặc biệt là khuôn mặt quá sức là điển trai với đôi mày rậm, ánh mắt sâu thẩm, sóng mũi cao vời vợi, góc cạnh mặt nào ra đó ấn tượng nhất là môi mỏng khẻ nhướng lên cười, làm siêu lòng bao nhiêu thiếu nữ à nhe. Tuy là anh đang mang một chiếc tạp dề của tiệm bên trong là áo thung đen phối với quần thun dài nhìn có vẻ đơn giản nhưng anh khoác vào trong đẹp hẳn ra. Quần áo rộng thoải mái nhưng cũng không che được cơ bắp của ảnh. Nhìn trong thật rắn chắc à nha! *Các bạn có đón được ông chủ này là ai không nào? Mời các bạn đọc tiếp chương 2 nhá. Mình đón 99, 9% mọi người đón sai á nhé. Chờ mọi người sập bẫy
Chương 2: Xin việc! Bấm để xem Nhìn ngẩn ra một hồi thì tiếng của người đối diện cô thốt lên: - Mời qua đây uống nước! Cô ngượng ngùng khôi phục tâm tình theo hướng lời nói mà đi đến. Đến bàn, cô ngồi xuống và đưa tay ra và nói: - Xin chào ông chủ! Tôi tên là Hàn Viên Viên, 17 tuổi, tôi nghe nói cửa tiệm đang cần tuyển nhân viên nên đến đây để xin việc ạ! Lời nói lu loát của cô được đáp lại bằng cái bắt tay và nụ cười ấm áp như mùa xuân hòa với chất giọng dễ nghe phát ra câu: - Chào em! Gọi anh là Phan Diệp được rồi. Vì lí do công việc chỗ thị trấn mới nên hơi bận. Chỗ này hiện tại đang thiếu một nhân viên bán hàng và trông coi của tiệm, nếu em thấy ổn thì có thể đảm nhận. Lương thì anh sẽ tính theo ngày. Nghe một tràng dài giới thiệu của anh thì tới từ lương mắt cô sáng như trăng ngày rằm, ý trí vững vàng khi nảy tiêu tan trong một khắc. Đầu gật lia lịa mà đồng ý: - Được ạ! Được ạ! Vậy khi nào em mới có thể bất đầu làm đây? Phan Diệp suy nghĩ một chút rồi đáp: - Vậy ngày mai luôn nhé! Nói xong anh còn tặng kèm cô một nụ cười làm say lòng thiếu nữ. Cô ngượng ngùng cuối đầu thấp xuống giọng nhẹ nhàng đáp: - Cảm ơn anh, vậy mai em sẽ tới làm. Không có việc gì nữa vậy em về trước nhé! Nói xong cô vội vã chạy ra khỏi cửa hàng. Suốt dọc đường về nhà khuôn mặt trái xoan trắng noản không vơi đi nụ cười ngọt ngào, vui sướng. Trái ngược với lòng vui như tết đến của cô thì lúc này trong cửa hàng tiệm lợi nét mặt Phan Diệp thay đổi 180° nụ cười ấm áp khi nảy thay vào đó là nụ cười quỷ dị, ánh mắt sắc bén khiến người ta không đoán được anh đang nghỉ gì thì bỏng anh thốt lên một câu: - Con mồi đang đến gần bẫy. Nói xong anh hất tay một cái những trang phục khi nảy được thay đổi bằng bộ cổ trang trắng viền xanh dương, mái tóc ngắn gọn gàng lúc nảy thay vào là bộ tóc đài tới lưng, nhìn thư sinh làm sao. Nhưng khuôn mặt thì lộ ra vẻ tàn nhẫn lãnh khốc trong không hợp tí nào. Đi suốt dọc đường thưởng thức qua dư vị nắng hè thì cuối cùng cô cũng đã về đến nhà. Vội vào đến phòng khách cô ôm chặt lấy bà cười nũng nịu nói: - Bà ơi! Nay cháu đã xin được việc, chỗ làm tốt lắm bà ạ! Nghe đứa cháu gái mình tự đi làm kiếm ra đồng tiền bà cũng vui thay. Nhưng trong lòng thì vẫn không nở cho cô buôn ba vất vả, nghỉ vậy bà liền nhéo cái má phúng phính hồng hào kia, giọng chanh chua nói: - Tiểu Viên à! Tiền trong nhà vẫn nuôi được con mà không cần kiến tiền gấp vậy đâu! Viên Viên nghe bà nói vậy thì chu cái mỏ lên bảo: - Ở nhà cháu được bà nuôi sấp béo thành lợn rồi này! Cô dụi dụi vào lòng bà, bà thì xoa xoa cái đầu nhỏ của cô. Bà cháu cứ thế mà thương yêu nhau. Được khoảng vài phút thì tiếng gõ cửa vang lên: - Cốc, cốc, cốc! Viên Viên cậu có nhà không đấy! Nghe giọng nói quen thuộc, cô vội chui ra khỏi lòng bà chạy liền đến mở cửa. Khuôn mặt háo hức hô to: - A Du, cậu đến rồi nhớ cậu quá đi mất. Vừa nói cô vừa ôm lấy A Du. A Du cũng không ngần ngại đáp lại cái ôm của cô: - Viên Viên tớ và cậu mới gặp nhau 3 ngày trước mà cậu nói cứ như cả năm vậy. A Du vừa nói mặt vừa biểu lộ vẻ không vui nhìn bạn mình. Hai người vào nhà vui vẻ mà nói chuyện. Hết chuyện đầu thôn rồi đến chuyện cuối thôn. Luyêm huyên cả buổi thì A Du bỗng nhắc đến: - Đúng rồi Viên Viên chẳng phải tuần nữa là tới sinh nhật tròn 18 tuổi của cậu rồi sao. Nào muốn quà gì A Du tốt bụng này sẽ tặng cho cậu. Viên Viên nghe A Du nhắc tới sinh nhật thì cô mới nhớ đến: - A! Đúng rồi he, mình cũng quên mất. Mà không cần quà gì đâu A Du mình chỉ muốn bà sống bên mình mãi mãi và có đứa bạn tốt như cậu là được rồi. A Du thấy cô như vậy cũng lắc đầu ngao ngán. Cuộc nói chuyện của hai người cứ thế mà đến tối. Sau khi tiễn A Du về Viên Viên liền vào phòng ngủ. Nhưng vì hồi hợp trông chờ ngày mai đi làm mà cô lăn qua lăn lại không cách nào ngủ được, bỗng sự lo lắng của cô thay vào là cái suy nghĩ về ông chủ kia. Cô thắc mắc không biết tại sao cô thấy người kia có gì đó sai sai. Mà không biết bắt đầu từ đâu cho đúng. Miên mang một hồi thì cô đã ngủ lúc nào không hay. Đêm nay cũng như mọi ngày giấc mơ đó vẫn đến với cô, nhưng khi định hỏi người trong mơ là ai thì tiếng"Reng! Reng! Reng! Ở bên tai truyền đến. MỌI NGƯỜI ĐỪNG NHẦM PHAN DIỆP LÀ NAM 9 NHA! LẦN ĐẦU VIẾT TRUYỆN CÓ GÌ THIẾU MONG MỌI NGƯỜI GÓP Ý VÀ ỦNG HỘ TRUYỆN CỦA NGẠN NHÉ
Chương 3: Ngày đầu đi làm. Bấm để xem Cô hoảng hốt bật dậy, thì ra là tiếng đồng hồ reo. Tắt đồng hồ xong, cô chạy vội vào nhà vệ sinh. Mất 10 phút bước ra là một cô nàng với chiếc quần jean xanh ống rộng phối cùng áo thun trắng được bỏ vào quần gọn gàng, tóc cột cao làm lộ rõ gương mặt trái xoan thanh tú đầy sức sống. Đôi mắt to tròn chớp chớp, chạy nhanh đến bàn ăn đứng trước mặt bà hỏi: - Bà ơi! Thấy cháu thế nào? Bà cưng chìu nhìn đứa cháu gái trước mặt, cười ngọt ngào nói: - Tiểu Viên của bà mặc gì cũng đẹp hết, nhanh đến đây ăn rồi còn đi làm kẻo muộn. Viên Viên nghe lời nhanh ngồi xuống ghế ăn. Sau 30 phút sau cuối cùng cô cũng rời khỏi nhà. Chiếc xe đạp là phương tiện để cô đi làm. Một người một xe cứ thế chạy dọc theo con đường ở thôn X rồi ra tới vùng ngoại ô. Khoảng 1 tiếng đồng hồ từ nhà đi nảy giờ thì cô cũng dừng trước cửa hàng tiệm lợi. Bước vào với sự nôn nao, hồi hộp thì trước mắt cô là thân ảnh quen thuộc nhưng cũng là lạ. Phan Diệp nghe tiếng bước chân thì cười gian một cái rồi quay đầu lại vui vẻ bảo: - Chào em! Đến sớm vậy nha! Nghe tiếng nói của anh cô bừng tĩnh lại gạc bỏ những suy nghĩ vừa rồi vội cười đáp: - Chào anh! Buổi sáng vui vẻ! Nói xong cô đi đến chỗ treo tạp dề lấy một chiếc mặc vào, trang phục chỉnh tề xong cô quay đầu lại hỏi: - Em có thể bắt đầu công việc luôn chưa ạ? Phan Diệp thấy cô như thế cũng không có ý kiến gì nói: - Được chứ! Nay anh vào thị trấn mới làm việc vì thế chỗ này giao lại cho em nhé. Giá cả của mõi món đồ đều có sẵn. Cửa tiệm trưa lao dọn chút là được rồi, trước 6h chiều xong việc thì em có thể về rồi. Hết câu anh lấy áo khoác mặc vào và ra khỏi cửa tiệm. Viên Viên ngây ngốc tí rồi khôi phục lại tâm trạng thầm nói một câu: - Người này thật lạ. Không dẫn mình đi tham vang cửa tiệm gì cả vứt lại mấy câu đi như gió vậy. Cứ thế cô bước vào quầy thu ngân mà sẵn sàng làm việc. Lúc này Phan Diệp bước ra khỏi cửa tiệm liền biến lại hình dáng vốn có. Anh hất tay một cái cứ thế mà biến mất trên đường. Thoáng cái cô đã làm việc tại cửa hàng tiện lợi cũng cả tuần rồi. Ngày ngày cô làm việc chẳm chỉ, còn Phan Diệp thì bảo có việc ở thị trấn mới nên cô và anh cũng ít gặp nhau và tiếp xúc. Nay trời bỗng đổ mưa, đây là cơn mưa đầu tiên mà mùa hè đón nhận. Cơn mưa làm cho nhiều người không kịp chuẩn bị vì thế họ lựa chọn vào cửa hàng tiện lợi mua ít đồ và sẵn trú mưa. Vì thế nay công việc của cô rất bận. Buổi trưa không có thời gian rãnh để lao dọn vì thế cô đành phải dọn dẹp bù tới 7h tối mới chuẩn bị ra về. Suốt dọc đường về Viên Viên luôn cảm thấy lạ, hình như có một cặp mắt luôn nhìn chằm chằm cô nhưng khi quay lại thì mọi thứ cứ như bình thường vậy, điều này đã làm cho cô rất khó chịu. Đạp xe thêm một đoạn nữa thì phía trước xuất hiện hình bóng rất quen thuộc. Người này là người luôn xuất hiện trong mỗi giấc mơ của cô. Viên Viên cứ nghĩ chắc nay làm việc mệt quá nên sinh ra ảo giác, cô bất lực vừa đạp xe vừa lắc lắc chiếc đầu nhỏ để cho tỉnh táo lại. Nhưng không hình dáng đó càng ngày càng phóng đại trước mặt cô. Viên Viên liều mình dừng xe lại chạy thật nhanh đến chỗ người kia để hỏi chuyện nhưng khi chạy gần tới thì người kia như không khí mà biến mất một cách thần không biết quỷ không hay. Cô dùng tay vỗ vỗ vào đầu vài cái rồi bất lực than: - Hơi! Đúng là làm việc mệt quá rồi nên não sinh ra vấn đề luôn, kiểu này phải về cải tạo lại bé não này mới được. Than thở vài câu xong cô đành lết cái thân mệt nhừ đến chỗ chiếc xe và chạy về. Vì nay gặp nhiều chuyện trên đường nên Viên Viên mất khá nhiều thời gian để về nhà. Chiếc xe đạp dừng lại trước nhà thân quen đã 8h30 tối. Cô mở cửa bước vào nhìn đèn vẫn còn bật cô vội nói: - Bà ơi! Cháu đã đi làm về rồi ạ! Bà từ trong phòng khách nghe giọng nói của cháu vui mừng chạy đến cửa: - Tiểu Viên về rồi à! Sao nay về muộn thế? Mao mao đi rửa tay rồi vào ăn cơm. Cô nhìn bà thế lòng đầy oán trách nói: - Bà à! Sau này không cần đợi con về đâu. Ở nhà bà cứ ăn cơm trước đi ạ. Bà nhìn cô cháu gái đang quan tâm mình trước mặt vội ôm cô vào lòng bảo: - Không sao! Không sao! Bà ở nhà ăn một mình cũng chán. Mao lên đi rửa tay rồi vào ăn cơm. Bà vừa nói vừa đẩy cô đến nhà vệ sinh. Rửa tay xong cô vui vẻ bước tới bàn ăn. Bà cháu cô đang dùng cơm thì bỗng có tiếng: - Cốc, cốc, cốc!
Chương 4: Sinh nhật 18 tuổi. Bấm để xem Cô chạy nhanh ra cửa, lòng thầm oán một câu: - Khuya thế này không biết ai còn đến nữa. Cánh cửa vừa mở ra một màng trước mặt làm cô phát khóc. Trước mặt là A Du cùng chiếc bánh gato với dòng chữ "Mừng sinh nhật 18, Viên Viên". Từng dòng nước mắt chảy dọc theo gương mặt cô vội ôm lấy A Du mà cảm ơn. Từ lúc bố mẹ qua đời, bà và A Du là hai người thân nhất của cô. Đối với cô mà nói A Du không còn là bạn thân nữa mà là chị em ruột tốt nhất trên đời này. Có chuyện nhỏ hay lớn cả hai người điều nói cho nhau nghe. Thấy Viên Viên ra mở cửa lâu quá bà cô cũng đành đi ra xem chuyện gì. Thấy cảnh trước mắt cũng làm bà cảm động theo. Người thôn này ai ai cũng sợ tiếp xúc gần với Viên Viên vì họ lo rước phải xui xẻo. Chỉ riêng A Du một cô gái mạnh mẻ, tính tình hoạt bát, thân thiện không sợ gì cả mà bất chất chơi với Tiểu Viên nhà bà nghỉ tới đây thôi là đã cảm động và ngưỡng mộ tình bạn đẹp của họ rồi. Bà nhè nhàng đi tới chỗ cô nói: - Tiểu Viên à! Con ôm A Du thế được rồi, nhanh mời con bé vào nhà uống nước thôi. Nghe giọng của bà Viên Viên ngước khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi ra khỏi vai A Du cười hì hì nói: - Ngại quá A Du à. Tớ xúc động tới nỗi quên mời cậu vào nhà luôn. A Du cũng cười đáp: - Không sao! Không sao! Tụi mình thân nhau không cần khách sáo. Sau khi ba người đi vào phòng khách cắt và ăn bánh gato xong thì Viên Viên tiễn A Du về nhà. Dọn dẹp mọi thứ xong đâu đó thì thân thể mệt rã rời của cô nằm ạch xuống giường. Không bao lâu cô đã chìm vào trong giấc ngủ. Hôm nay khác với mọi ngày, nhìn vào mộng cô thấy rất rõ ràng. Người mà bao lâu nay cô muốn thấy mặt nhất cũng đã xuất hiện. Anh rất đẹp. Đẹp hơn cả những idol trên TV mà cô hay xem. Gương mặt đường nét rõ ràng. Con ngươi màu vàng kim sâu thẩm lạnh lùng, đôi mày rậm mạnh mẽ vô cùng, sóng mũi cao khí chất vời vời, môi mỏng mín chặt nữa cười nữa không làm người ta khó mà đoán được. Vóc người anh rất cao, cao tới mức cô chỉ đứng ngang vai anh thôi. Anh vẫn mặc bộ trang phục đó vẫn đứng nơi đó. Nhưng lần này là lần đầu tiên cô nhìn rõ anh như thế. Ngẩn người một lúc lâu thì anh ta dần dần bước lại cô. Viên Viên thấy gì đó không đúng đành lắc lắc chiếc đầu nhỏ để khôi phục lí trí thì anh đã đứng trước mặt cô rồi. Chớt chớt đôi mắt to tròn trong trẻo nhìn anh, lần này cô đã có cơ hội hỏi: - Anh là ai? Tại sao luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi? Cô hỏi một mạch rồi chờ câu trả lời từ anh. - Tôi là Cảnh Hy đang giữ chức Diêm Vương tại Âm Phủ Điện. Tôi xuất hiện trong giấc mơ của cô vì cô là vợ tôi. Nghe hai từ "Diêm Vương" hồn cô như lạc mất (lời của Ngạn: Cô gái à cô đang mơ đó, đang mơ thì hồn cô đâu mà lạc) còn vợ nữa vợ.. vợ: - Là sao? Trong đầu Viên Viên lúc này muôn ngàn câu hỏi. Nhưng cô không biết mở miệng nói từ đâu. Cuối cùng cũng lấp ba lấp bấp được một câu: - Tôi.. và.. anh.. là.. là vợ chồng khi nào? Cô sợ hãi cả thân thể điều run lên. Trong khi đó anh vẫn thản nhiên mà đáp lời: - Từ lúc em 5 tuổi. Lời nói vừa thốt ra khỏi chiếc miệng xinh đẹp của anh đã làm cô sợ lại càng thêm sợ, chân không còn sức mà ngã ạch xuống. Nhưng ngã xong cô lại không có đau tí nào, Viên Viên hoảng hốt nhìn xuống không biết lúc nào anh đã nhanh chạy tới làm đệm để cô ngồi lên, theo phản xạ tự nhiên mà cô bật người dậy trong tức khắc, lo lắng nhìn anh hỏi: - Anh.. anh.. cái đó.. anh có sao không? Chẳng phải anh vừa rôi mới đứng trước mặt tôi sao? Sao nhanh thế đã đến bên cạnh tôi rôi? Cô hỏi anh một tràng dài. Đôi mắt to tròn chớp chớp chờ đợi câu trả lời. - Tôi không sao. Tôi là Diêm Vương ít nhất cũng dùng được tí công lực di chuyển. Cô đang định hỏi thêm gì đó thì tiếng bà gọi dậy vang lên bên tai: - Tiểu Viên à! Dậy đi làm kìa con, muộn lắm rồi. Tiểu Viên.. Viên Viên giậc mình tỉnh giấc. Mắt đảo quanh căn phòng một lượt rồi dừng lại trên dáng người của bà. Không trần trừ cô ôm vội lấy bà. Sự hoảng hốt cùng lo sợ của giấc mơ vừa rồi của cô được che lấp đi bởi sự ấm áp từ bà truyền đến. Đang định mở miệng kể bà nghe giấc mơ vừa rồi nhưng cô lại dừng trong một khoảng suy nghĩ: - Nếu kể ra sẽ làm bà lo lắng thêm. Bà cũng đã lớn tuổi rồi không thể để bà lo cho mình hoài được. Thế là ý định kể cho bà nghe được dập tắt. Thay vào đó là cái đầu nhỏ dụi dụi vào lòng bà nói nhỏ: - Bà ơi cháu yêu bà lắm luôn. Yêu nhất trên đời. (Mọi người thấy nam 9 ra sao nè. Nếu thấy truyện ổn áp nhớ like và bỏ phiếu cho Ngạn nhé! Cảm ơn mọi người đã đọc truyện)
Chương 5: Diêm Vương biến thái. Bấm để xem Nói lời ngọt ngào với bà xong. Cô lại bắt đầu đi như thường ngày. Cô hấp ta hấp tấp vội mở cửa chạy vào: - Ôi! Chết mất, lại muộn 10 phút. Vừa nói, Viên Viên vừa nhìn đồng hồ. Xong chợt cô nhận ra có gì đó không đúng. Ngẩn khuôn mặt lên cô bắt gặp được Phan Diệp đang nhìn chằm chằm mình. Chân không tự chủ mà lùi lại phía sau vài bước lòng thầm nghĩ "thường ngày anh ta đi làm sớm lắm mà sao hôm nay cô muộn 10 phút mà anh vẫn còn ở đây". Nghĩ ngợi một lúc lâu cô mới mở miệng hỏi: - Hôm nay anh không đi làm à! Phan Diệp đưa tay vào túi quần bình thản nói: - Hôm nay được nghỉ, nên anh ở đây coi tiếp em. Sẵn quan sát tình hình cửa tiệm mình luôn. Phan Diệp vừa nói vừa cười một cách ấm áp. Còn cô lúc này cứ như một đứa ngốc nhìn anh. Ngớ ngẩn một lúc thì cô cũng bắt tay vào công việc. Nguyên ngày hôm nay cô tiếp xúc với Phan Diệp rất nhiều, cũng có lắm thời gian để nói chuyện với anh. Lúc đầu cô thấy anh rất cởi mở, nhưng nói nhiều thì cô phát hiện người này nói dối cô rất nhiều. Giác quan của cô luôn cảnh báo cô nên tránh xa Phan Diệp ra (giác quan của con gái là tiệc vời nhất đúng không các bác). Nhưng đó chỉ là suy nghĩ cô không có cách nào để chứng minh cả. Làm cả ngày cuối cùng cũng đã xong. Nay Phan Diệp trong coi cửa tiệm nên cô được về sớm. Lúc đến nhà cũng đã 5h, phụ bà làm đồ ăn và dọn dẹp tất cả cũng đã khuya. Lâu lắm rồi cô không được ngủ sớm như vậy. Nằm xuống giường đắp chăn, thoáng cái cô đã chìm vào giấc mơ của mình một cách nhanh nhất có thể. Trong mơ cô đang nằm trên giường nhưng chiếc giường này không phải của cô nó trong rất u ám. Đảo mắt quanh căn phòng đều là hai màu đen đỏ làm chủ đạo. Nghĩ ngợi một lúc cô rùng mình run sợ: - Chẳng lẽ.. đây là phòng của cái người tên Cảnh Hy kia? Lời nói vừa thốt ra, lại có một âm thanh mà lúc này cô không muốn nghe thấy nhất: - Em tỉnh rồi à! Giọng nói kia không ai khác chính là của Cảnh Hy. Viên Viên nhìn thấy anh run sợ đến cứng đơ cả người. Đợi tới lúc cô suy nghỉ được một ít thì thân hình to lớn của anh đã đè lên cô. Hoảng hốt cô lùi về sau tránh né anh. Nhưng làm cách nào cũng không được. Đôi tay lạnh như băng của anh bắt sờ mó lên khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu của cô nhẹ nhàng mà di chuyển. Xong sờ đến đôi môi anh đào mền mại của cô, anh không cầm được mà đặt môi mình lên hôn nhẹ. Viên Viên lúc này như pho tượng mặc cho anh giễu cợt. Đôi tay đáng chết của người nào lại không an phận mà dần dần trượt xuống dưới chiếc cổ trắng ngần rồi đặt lại một dấu hôn hoàng chỉnh. Từ từ đi xuống khuôn ngực của thiếu nữ mười tám mà vuốt ce nhẹ nhàng. Tuy cô 18 tuổi nhưng chỗ nào cần lồi cần lõm đều hoàng chỉnh cả. Do mùa hè nên cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ dạng sơ mi nên tạo thuận lợi để anh ức hiếp cô một cách dễ dàng. Nước mắt không tự chủ mà chảy dày theo khuôn mặt xinh đẹp của Viên Viên. Cảnh Hy thấy vậy bèn dừng lại mọi hành động. Anh thầm mắng mình: - Chết tiệt! Thiếu chút nữa là ăn cô ấy luôn rồi. Đúng là không thể kiềm chế được mà! Miên mang trong suy nghỉ một lúc anh lại đưa tay lau đi những giọt nước long lanh kia, rồi hôn nhẹ lên khóe mắt của Viên Viên. Lời nói ngọt ngào, nhẹ nhàng mà an ủi cô: - Ngoan, đừng khóc. Tôi sẽ đau đó. Tôi hứa sẽ không làm gì em đâu. Đừng sợ nhé! Anh ân cần vuốt ve sau lưng cô, dùng lời nói ngọt ngào, ấm áp mà an ủi. Anh càng nói cô càng khóc to. Được một lúc lâu không còn sức nữa cô mới ngủ thiếp đi. Không ngờ chuông báo thức lại vang lên. Hoảng sợ bật dậy, nhìn quanh căn phòng một lược rồi than thở: - Mai quá. Chỉ là mơ. Vậy mà dọa mình xém sợ chết. Dẹp bỏ những suy nghỉ vớ vẩn sang một bên. Cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh đứng trước gương đang định rửa mặt, ai ngờ.. - A aaaaaaaaaaaa! Bà đang làm đồ ăn trong bếp bị tiếng hét của cô là hoảng sợ mà chạy vội đến. Xem cô đã xảy ra chuyện gì. Vừa đẩy cửa nhà vệ sinh bà vừa hỏi: - Tiểu Viên à! Có chuyện gì vậy con. Thấy bà đi vào cô hoảng sợ mà kéo cổ áo chiếc váy ngủ lên cao. Tay xua xua, miệng cười cười nói: - Bà à! Không có gì cả. Không có gì cả. Tại nãy.. tại nảy con thấy con gián nên giật cả mình thôi. Vừa nói cô vừa kéo bà ra khỏi nhà về sinh. Rồi đóng cửa lại. Tự nhốt mình vào trong. Nhớ like và bỏ phiếu cho Ngạn nhé mọi người. Ủng hộ cho nam nữ 9 của chúng ta luôn.
Chương 6: Ngày hay đêm anh đều xuất hiện! Bấm để xem Thân thể nhỏ nhắn trượt dài theo cánh cửa mà ngồi phịch xuống nền gạch lạnh. Cô hoang mang lo sợ. Kẻo để ai nhìn thấy thì không biết nên giải thích ra sao. Ngẩm đi ngẩm lại cô quyết định đến trước gương để nhìn cho kỉ lại. Trong gương một cô gái xinh đẹp làn da trắng noản nà. Nhưng thu hút nhất chính là dấu hôn màu hồng đậm xuất hiện trên chiếc cổ thon dài kia. Tạo nên một kiệt tác hoàn mỹ. Buồn rầu nhìn vào gương cô nhớ lại. Lúc trước A Du bảo cô lớn rồi cũng nên mua ít mỹ phẩm, phấn son để dùng. Nhưng vì tiết kiệm tiền mà cô chỉ mua duy nhất một cây son. Biết vậy lúc trước cô đã mua thêm kem che khuyết điểm rồi. Giờ không biết làm sao để ra ngoài. Lỡ như bà nhìn thấy là xong đời luôn. Rầu rỉ một lúc lâu cô đã đưa ra một quyết định táo bạo. Đầu tiên là cầm điện thoại lên, tay nhấm liên tục cứ thế một dãy số hiện trên màng hình. Bên đầu kia vang lên tiếng: - Alo! Xin chào cho hỏi ai vậy ạ? Viên Viên lúng túng trả lời: - Xin chào anh Phan Diệp. Em là Viên Viên đây. Nay.. nay em bị cảm có thể.. có thể xin nghỉ một hôm được không? Lúng ta lúng túng một lúc thì cô cũng thốt ra một câu hoàng chỉnh. Bên đầu dây bên kia, Phan Diệp không chần chừ mà đồng ý ngay: - Được chứ! Được chứ! Vậy em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé. Không còn gì thì anh cúp máy đây. Tiếng "Tút! Tút!" Vang lên cô thở phào nhẹ nhỏm. Bước ra khỏi phòng vệ sinh cô chạy nhanh đến tủ quần áo. Mất 10 phút cuối cùng cô cũng bước đến bàn ăn. Bà đang loay hoay trong bếp lúc bước ra nhìn thấy Viên Viên giật mình xuýt nữa làm rơi luôn chiếc dĩa trong tay. Bà nhìn cô lo lắng hỏi: - Tiểu Viên hôm nay con sao thế. Ăn mặc kín thế không nóng à? Cô nhìn bà rồi cười hì hì đáp: - Bà ơi! Nay cháu bị cảm nhẹ. Người cứ lạnh lạnh sao. Nên mặc thế cho ấm. Bà nghe cô nói xong cũng thở phì một hơi nhẹ nhỏm. Hên chỉ bị cảm, chứ không bà còn tưởng cô bị gì cơ. Câu chuyện tới đó cũng xong. Trên bàm ăn cô cứ miên mang chìm vào suy nghỉ của mình. - Đáng chết. Mặc như này nóng thật. Đang ở trong mùa hè mà cô mặc áo len cổ cao cùng với chiếc quần dày. Đúng là nóng bức đến chết người mà. Tại cái tên đáng chết kia chứ không cô cũng không thành ra cái dạng như này! Vừa suy nghỉ cô vừa dùng đũa chọt chọt chiếc bánh háo cảo trong bát để hã hê cơn giận. Bà thấy cô lạ lạ đành gắp ít thịt bỏ vào bát cô và hỏi: - Tiểu Viên con thấy ăn không ngon à! Nào ăn nhiều vào để mao khỏe lại. Giọng nói đầy quan tâm của bà kéo cô về hiện tại. Nhìn người bà thân yêu cô cươig nhẹ nhàng đáp: - Không đâu bà ơi. Được ăn đồ bà nấu là ngon nhất rồi! Nhìn đứa cháu gái duy nhất trước mặt bà đầy cưng chiều mà gắp thức ăn cho cô. Bữa sáng cứ thế trôi qua yên bình. Cô vừa rữa bát xong tay còn cầm chiếc khăn lau lau cho khô vừa nói với bà: - Bà ơi! Cháu vào phòng nghỉ ngơi tí nhé! Bà yêu thương đáp: - Ừ. Cháu mau mau đi nghỉ để lấy lại sức đi. Vừa định vào phòng đọc ít truyện tranh mà cô thích ai ngờ. Mới đẩy cửa vào thì bóng hình quen thuộc đã ngồi trên giường cô. Viên Viên giật mình nhanh tay đóng cửa lại vội chạy đến trước mặt anh hỏi: - Anh.. anh sao giờ lại xuất hiện. Không lẽ tôi còn đang mơ. Cô vừa nói, cánh tay trắng noản vừa chỉ chỉ vào mặt anh. Đôi tay kia bị anh kéo lại. Cả người nhỏ nhắn của cô được anh bao chọn lấy. Thân hình cô run run, chiếc miệng nhỏ không yên mà la mắng: - Đồ biến thái, anh.. anh mau thả tôi ra. Vừa nói cô vừa vùng vẫy ra. Nhưng sức lực của cô như một con kiến đấm vào hòn đá vậy. Cuối cùng anh cũng mở miệng nói: - Ngoan! Ngồi yên chứ không.. Vừa nghe tới đây cả người cô cứng lại. Không giám làm gì thêm. Thấy cô như thế anh mỉm cười hoài lòng: - Anh có thể xuất hiện ngày hay đêm. Nên vì thế em giờ đã tỉnh rồi. Câu nói ngắn gọn nhưng lại làm cho cô run sợ trong lòng. Như thế chẳng phải anh ta cứ bám riết theo mình sao. Suy nghỉ đang luân trầm thì bị cắt ngang. - Không phải là bám riết mà anh chỉ đi theo để bảo vệ em thôi. Với lại anh sẽ chừa cho em một khoảng thời gian riêng, cho em không thấy ràng buột. Nghe thế cô bèn mắng trong lòng một câu. "Bảo vệ cái con khỉ" cái suy nghỉ vừa xong làm cô hoảng hốt ngước lên nhìn anh. Chẳng phải anh ta đọc được suy nghỉ của mình chứ? Chưa được một giây chữ "Đúng" đã lọt vào hai tai làm cô run sợ. Thấy thân hình cô đang run run anh vội lắc đầ miệng bèn nói: - Anh sẽ không chấp nhất việc vừa rồi đâu.
Chương 7: Hút lấy dương khí. Bấm để xem Nghe anh nói thế cô cũng thở phào một cái nhẹ nhàng. Cũng mai anh ta không nhỏ nhen tới vậy. Chợt nhớ lại cô hoàng hồn vùng vẫy ra khỏi vòng tay của Cảnh Hy. Chấn tỉnh, ngồi ngay ngắn một bên. Cô hằn giọng nói: - Tại sao anh cứ bám riết theo tôi thế này? Câu hỏi của cô vừa thốt ra anh bình thản đáp: - Chẳng phải anh đã nói rồi sao "Em Là Vợ Anh". Bốn chữ được anh thốt ra rất nhẹ nhàng nhưng lọt vào tay cô thì cứ như sấm chớp đùng đùng. Mắt mở to nhìn anh chằm chằm, cô cố mà chấn tỉnh lại mà hỏi tiếp: - Tôi và anh không quen không biết thì làm sao mà là vợ chồng được? Muôn ngàn sự thắt mắt cô giành cho anh chắc hẳn không bao giờ được giải đáp hết. Cảnh Hy một mặt vẫn thế bình tĩnh, nhẹ nhàng mà đáp: - Anh quen em từ lúc em năm tuổi. Như thế cũng gọi là thanh mai trúc mã rồi. - Thanh mai trúc mã cái đầu anh á. Tôi đang sống yên bình bên bà thì tự nhiên anh ở đâu xuất hiện rồi bảo chồng tôi. Chuyện này mà kể ra chắc thành hài kịch luôn quá. Cô mắng ra một câu dài y như đang rap vậy. Cảnh Hy nhìn cô rồi từ từ nói: - Không sao, giờ em có thể chưa chấp nhận được, nhưng anh sẽ cho em thời gian thích ứng. Nói xong anh hất tay cái biến mất không một giấu tích. Còn cô thì ngơ ngác nhìn vào khoảng không mà mắng. - Thích ứng cái đầu anh á. Sau khi anh biến mất thì tâm tình của cô từ từ bình ổn lại. Cô chạy nhanh đến bàn học. Mở laptop lên vào thanh google mà tìm kiếm gì đó. Trên màng hình giờ là các trang wed liên quan đến nào là Diêm Vương kết hôn với người phàm, nào là Diêm Vương xuất hiện trên trần gian.. Một loạt các trang wed xuất hiện cuối cùng cô nhấp chuột vào một trang wed có tên là Diêm Vương ở lâu bên bạn sẽ ra sao. Quỷ xui ma khuyến sao cô lại xem mấy thứ này. Suy nghỉ thế thôi nhưng cô vẫn tiếp tục gián mắt vào màng hình. Trên màng hình sao khi trang wed được mở ra thì dòng chữ hiện lên rất rõ là "Nếu như người cõi âm ở gần với bạn họ sẽ hút hết dương khí của bạn. Dần dần bạn sẽ chết hoặc héo khô". Đọc đến đây cô bỗng rùn mình một cái. Sóng lưng lành lạnh. Một loạt suy nghĩ ào ạc mà chạy vào trong não. Chẳng phải nếu đó đúng là sự thật thì không phải cô sẽ bị anh hại chết sao. Hoang mang một hồi cô quyết định lên giường, cố gắng ngủ rồi vào trong mơ để hỏi rõ anh. Nhưng xui xẻo thay làm cách nào cô cũng không thể ngủ được. Lăn qua lăn lại trên giường mấy tiếng, cuối cùng cô cũng bó tay mà ngồi thẳng dậy. Suy nghỉ một hồi cô quyết định đi dạo để lấy lại tinh thần. Xin bà xong cô xách chiếc chân mà thong thả đi dạo. Trong thôn giờ đã là 3h chiều. Trên đường khung cảnh của những cánh đồng lúa chính vàng ươm, lâu lâu gió thổi nhè nhẹ làm hương lúa bay vào không trung. Cuối cùng cô chọn dừng chân tại một bãi cỏ trống. Nằm thả người trên đám cỏ. Làn gió thổi nhẹ nhàng làm cho những áp lực gần đây của cô tiêu tan mất. Con ngươi xinh đẹp của cô từ từ khép lại để hưởng thụ cái mà tự nhiên ban tặng này, bỗng kế bên có người lên tiếng nói: - Viên Viên sao em lại ở đây. Khỏi bệnh rồi à? Nghe thấy giọng nói, cô lười biến mở mắt ra. Trước mặt là Phan Diệp làm cô hơi ngạc nhiên, sau đó lấy lại tinh thần đáp: - Em chỉ cảm nhẹ thôi. Vì hơi mệt nên nay em mới xin nghỉ. Ủa mà.. sao anh lại ở đây vậy. - Anh có tí việc đến thôn X, tình cờ bắt gặp em nên lại hỏi thăm. Anh cười nhẹ nhàng, đáp lại lưu loát. Cô giờ lười biến lại nhắm nghiền mắt lại, không để ý tới người kế bên. Còn ánh mắt của Phan Diệp lại dừng trên vết hôn trên cổ kia của cô. Vì đi ra ngoài nên cô chỉ mặt một chiếc áo thun trắng cùng với quần bò ôm chặt cơ thể. Kế bên là chiếc áo khoác cổ cao. Khi nảy đi ra khỏi nhà cô mặc áo khoác để tránh bà nhìn thấy dấu vết kia. Đi một lúc thì nóng quá cô đành cởi ra. Phan Diệp vẫn một mặt mà nhìn chằm chằm cô. Lúc này Viên Viên cũng cảm giác được ánh mắt kia đang nhìn mình, cô hơi khó chịu đành đứng dậy, cuối người nói: - Anh Phan Diệp em hơi không khỏe nên về trước đây. Giọng nói của cô thốt ra làm Phan Diệp bình tỉnh lại. Cười nhẹ nhàng rồi "Ừ" một tiếng. Đợi bóng cô khuất xa dần. Anh cười lên một tiếng rợn người rồi thốt ra một câu: - Mình cũng nên hành động rồi. Nói xong Phan Diệp biến mất trong không khí. Một mình cô lang thang trên đường về nhà. Vừa đi vừa suy nghỉ cô không biết nếu thật Cảnh Hy đang hút lấy dương khí của cô vậy thì cô còn bao nhiêu ngày để sống bên cạnh bà đây. Rồi còn nữa nếu cô mất đi thì bà sẽ sống sao. Nghĩ nhiêu đó thôi thì nổi chua xót cùng với đau lòng làm cô muốn rơi nước mắt.
Chương 8: Nổi lo về bà. Bấm để xem Cố gượng lên để cười. Cô bước những bước chân thật nặng nề để về nhà. Đứng trước cánh cửa thân quen cô nhưng lại mà nhìn chăm chăm chúng. Một lúc lâu Viên Viên mới giám đặt chân bước vào, đi thẳng đến phòng bếp cô bắt gặp một hình dáng thân quen đang loay hoay bận bịu. Đi chầm chậm lại cô vòng tay qua ôm chặt lấy bà. Giật mình một cái bà bình tĩnh xoay người lại. Nhìn đứa cháu gái đang ôm mình hiền hậu mà xoa đầu cô nói: - Tiểu Viên của bà đói chưa. Đợi bà xíu nữa là đồ ăn chín rồi. Cô lắc lắc chiếc đầu nhỏ trong lòng bà bảo: - Cháu chưa đói bà à. Để cháu phụ bà làm nha! Nói xong cô bỏ tay ra khỏi người bà. Lật đật rửa rau phụ nấu. Cuối cùng một bàn ăn không thịnh xoạn nhưng ấm áp của hai người được bày ra. Cô ngoan ngoản ngồi vào một bên lấy cơm để vào bát cho bà. Bà cháu ngồi ăn vui vẻ thì cô bỗng hỏi bà: - Bà ơi! Nếu cháu không ở bên cạnh bà thì bà có thấy nhớ đứa cháu này không? Cô vừa hỏi vừa cười để che đi nổi chua xót trong lòng. Bà nhìn cô khó hiểu rồi mắng: - Tiểu Viên à cháu nói ngốc nghếch gì đấy. Bậy! Bậy! Bậy! Nhổ nước bọt nói lại. Viên Viên nhìn bà cố gặng ra nụ cười nói: - Ý cháu là mai đây cháu mà lên đươc đại học cần phải đi học xa. Bà có nhớ cháu không? Bà nhìn Viên Viên cười hiền từ nói: - Thì ra là vậy. Mà cháu đi học đại học thì cuối tuần vẫn về thăm bà được mà. Cô nghe bà nói vậy cũng bỏ qua cái chủ đề này mà chú tâm ăn cơm. Nay ăn cơm xong cô quyết tâm không đi ngủ sớm mà giành mọi thời gian có thể nhất để ở bên bà. Cuối cùng trời cũng mờ mờ tối. Bà thì đang xem TV cô thì nằm kế bên nhìn bà chăm trú. Một lúc lâu không nhịn được cô hỏi bà: - Bà! Nếu sao này cháu đi học đại học hay đi đâu xa á. Bà nhớ giữ gìn sức khỏe để sống thật tốt nhe. Đừng lo lắng cho cháu quá. Bà nghe cô nói xong tầm mắt cũng rời khỏi TV mà nhìn cô. Nói: - Tiểu Viên! Nay cháu sao vậy. Cứ nói những câu làm bà không hiểu. Có phải cháu gặp phải chuyện gì không. Mao, nói bà nghe. Cô vội lắc lắc chiếc đầu nhỏ bảo: - Không có. Không có. Cháu chỉ là hơi lo xa thôi. Nghe cháu gái mình bảo không có chuyện gì lòng bà cũng nhẹ đi phần nào. Bà nói: - Bà cô già của tôi ơi! Bà lo mà ăn học chăm vào ở đó mà lo xa. Cô ngoan ngoãn gối đầu trên đôi chân của bà mà suy nghĩ. Lòng cô lúc này đau như đang rỉ máu. Quả thật để bà ở một mình cô không yên tâm tí nào. Nước mắt sắp rơi đến nơi, cô cố mà cầm lại không để bà nhìn thấy. Suy nghỉ một hồi lâu cô quyết định. Tối nay ngủ mà có gặp anh cô sẽ hỏi khi nào tới lúc cô phải xa bà. Nếu biết được như thế cô sẽ nhờ A Du chăm sóc bà cho tốt. Để cô đi thanh thản. Nghỉ tới đó thôi cô vội bật người dậy. Nói với bà: - Bà ơi cháu đi ngủ trước nhé! Nói xong cô chạy nhanh vào phòng, đóng cửa lại, lên giường đắp chăn chuẩn bị sẳn sàng đi vào giấc mộng. Không biết sao càng nhắm mắt thì cô cành không thể ngủ, lăn qua lăn lại vài tiếng đồng hồ cuối cùng cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lúc mở mắt ra thì căn phòng lần trước lại xuất hiện trong tầm mắt của cô. Cô đảo mắt qua một vòng. Hình như nó không thay đổi gì. Nhìn nhìn ngó ngó xung quanh không biết từ bao giờ anh đã ngồi xuống bên cạnh cô. Cô giật mình xong lại đưa ra chất giọng tra hỏi mà nói chuyện với anh: - Tôi hỏi anh, có phải anh tiếp cận tôi chỉ vì muốn hút lấy dương khí của tôi đúng không? Cảnh Hy bình tỉnh hỏi lại cô: - Ai nói cho em biết điều này? Cô nhìn anh cố nở ra một nụ cười rồi nói tiếp: - Tôi đã nói trúng tim đen của anh rồi chứ gì. Ha ha.. - Không đúng. Giọng anh bình thản đáp. - Chỉ có những quỷ, ma đang muốn tăng sức mạnh mới dùng dương khí của người phàm để sống. Còn anh là Diêm Vương không cần những thứ nhỏ bé như vậy mà anh chỉ cần.. Nói đứt đoạn anh đưa người sát gần lại cô. Từ từ đè cô xuống phía giường. Hoản sợ Viên Viên đẩy anh ra, chấn tỉnh lại rồi hỏi tiếp. - Vậy anh có thể giúp tôi một chuyện không? Anh đồng ý ngay lập tức. Cô nhẹ nhàng nói: Có thể cho tôi xem tuổi thọ của bà tôi không. Cảnh Hy nhẹ nhàng gật đầu đồng ý. Xong anh bảo. - Nhưng không phải hôm nay. Mà là ngày mai. Còn giờ.. Vừa nói anh lại vừa tiến lại gần cô. Ngửi thấy mùi nguy hiểm cô vội lập tức nói: - Không phải.. không phải lúc trước anh đã bảo không làm gì tôi sao. Cảnh Hy "Ừ" với cô một tiếng anh từng nói không làm gì chứ đâu bảo không hôn em đâu (bó tay.com với nam 9 luôn á). Nói xonh anh đặt một dấu hôn trên bờ môi căng mọng, mền mại của cô.
Chương 9: Sắp có biến! Bấm để xem Cô hoảng hốt tới đơ cả người ra, lâu thật lâu giọng nói anh thốt lên. Trời sáng rồi em cũng nên dậy. Cô chớt chớt đôi mắt xinh đẹp như chưa hiểu ra. Xong thoáng cái đôi mắt kia lại đặt tiêu cự trên trần nhà quen thuộc. Cô bật cả người dậy, nhìn xung quanh. Thầm nói thì ra đây là phòng mình. Một ngày mới lại bắt đầu, lịch công việc của cô vẫn như mọi ngày. Nay cô lại đến cửa hàng tiện lợi tiếp. Không biết vì sao dạo này Phan Diệp cứ ở cửa hàng hoài. Một ngày cô đi ra đi vào không biết đụng phải mặt anh bao nhiêu lần, điều này làm cô không thích tí nào. Thoáng cái đã tới giờ ăn trưa, như thường lệ cô định sang quán cơm đối diện để lắp đầy cái bụng đói. Bước chân chưa đặt ra khỏi cửa thì Phan Diệp gọi cô lại: - Viên Viên nay anh mời em đi ăn cơm có được không? Cô hơi bất ngờ sau đó nói: - À.. à không cần đâu. Em sợ làm phiền anh. - Không phiền, không phiền. Anh gọi hai phần cơm cho hai chúng ta rồi, em ở lại ăn nhé! Nghe vậy cô lúng túng gật đầu. Khoảng 10 phút sau, nhân viên giao cơm đã đến. Anh và cô chọn một chiếc bàn trong cửa tiệm mà ngồi đối diện với nhau. Cô từ trước tới sao vẫn cúi mặt ăn cơm, Phan Diệp thì một bên nói này nói nọ, bỗng anh hỏi cô một câu làm cô chú ý tới: - Viên Viên sao dạo này anh thấy sắc mặt em kém quá. Có phải khó chịu trong người không? Hay ăn ngủ không được tốt? Cô nghe tới đây vội lắc lắc chiếc đầu nói: - Không có a. Dạo gần đây em thấy sức khỏe em vẫn bình thường mà. Phan Diệp nghe cô trả lời vậy, bèn bồi thêm một câu: - Không lẻ em gặp người cõi âm. Anh nghe nói, người nào tiếp xúc nhiều với người cõi âm thì thần sắc điều xanh xao cả. Phan Diệp vừa nói vừa cười như mới nói ra một câu chuyện hài vậy. Viên Viên nghe thấy liền ngưng lại động tác ăn rồi nhìn anh một cái. Phan Diệp thấy cô nhìn mình thì cười cười nói. Không lẻ anh đã nói đúng. Viên Viên nghe vậy nhanh chóng lắc đầu lia lịa nói: - Làm gì có chứ! Em sợ nhất là ma mà làm sao có thể gặp được. Cô cười hì hì mấy cái để che đi sự lúng túng. Phan Diệp thì không ngưng lại câu chuyện, anh bắt đầu kể tiếp. - Viên Viên này. Hồi học đại học anh nghe kể nếu mà gặp ma thì con ma đó sẽ hút dương khí của em còn không thì.. Phan Diệp ngưng kể lại. Cô cũng ngưng lại động tác ăn. Nhìn anh rồi hỏi: - Còn không thì sao? - Còn không thì những người thân bênh cạnh họ sẽ dần mất một cách lạ thường. Nghe đến đây Viên Viên rùng mình một cái. Phan Diệp thấy cô như thế vội cười lớn. Anh đang chọc em đó. Làm gì căng thẳng vậy. Cô nhìn anh với vẻ mặt không mấy niềm nở. Nhưng lòng cô cứ không yên sao sao. Dù là chuyện do anh bịa ra nhưng cô vẫn lo lắng. Buổi chiều cũng đến cô tan làm nhanh chóng rời cửa hàng. Lúc này Phan Diệp đứng phía trong nở một nụ cười quỷ dị, xong anh lại dừng chất dọng trầm thấp nói: - Sắp có biến rồi đây! Tiếng nói có vang vang trong cửa hàng tiện lợi nhưng người nói đã biến mất không còn tâm hơi. Trên dọc đường về nhà. Vừa đạp xe cô vừa suy nghĩ. Những lời nói của Phan Diệp lúc trưa tới giờ vẫn vang vọng trong đầu cô. Nếu quả thật Cảnh Hy không nhắm vào cô mà là bà cô thì sao. Còn nữa vụ tai nạn của bố mẹ cô có phải do anh làm không. Tuy nói là tai nạn giao thông nhưng nếu ma quỷ làm ra thì ai biết được. Nghĩ ngợi một lúc thì âm thanh kia lại vang lên "Những người thân bên cạnh mất một cách kì lạ" câu này cứ om om trong đầu làm cô khó chịu. Cô thầm nói với lòng rằng mọi chuyện cô sẽ làm ra thật rõ ràng. Quyết tâm như thế cô đạp xe chạy nhanh về nhà. Ăn cơm tối với bà xong. Cô leo nhanh lên giường. Mắt nhắm lại đếm Một! Hai! Ba! Bốn.. tới đó thôi thì cô đã đi vào trong mộng. Vẫn là khung cảnh cũ, nhưng lần này anh lại đứng trước mặt cô. Thở ra một hơi cô nói. Tôi muốn xem tuổi thọ của bà. Cảnh Hy cười nhẹ nhàng nói: - Có phần thưởng gì không? Cô thắt mắt hỏi lại: - Phần thưởng? Phần thưởng gì? - Có qua mới có lại. Em chưa nghe câu này à? Vì đang nôn nóng đạt được mục đích. Cô không suy nghỉ nhiều nói: - Vậy anh muốn thưởng gì? Anh nhìn cô nở ra một nụ cười đầy gian xảo: - Em thật là nhanh lẹ. Vậy hôn anh một cái đi. Viên Viên cứng đờ cả người lấp ba lấp bấp nói: - Hôn.. hôn anh. Không thể nào, anh đi mơ đi. Cô vừa nói vừa mắng. Anh thì vẫn bình thản nhìn cô cười: - Vậy em không cần xem tuổi thọ của bà em nữa à. Nghe tới đây lòng cô như tơ vò. Cô thầm nghỉ. Chẳng phải mấy lần trước đã hôn rồi sao, giờ hôn lại cũng không mất mát gì.