Truyện Ngắn Một Đứa Trẻ Vừa Chạy Trốn Khỏi Tôi - Tập 1

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hạ Như Phong, 21 Tháng bảy 2021.

  1. Hạ Như Phong Hạ Như Phong

    Bài viết:
    72
    [​IMG]

    MỘT CÂU CHUYỆN TUỔI THƠ SẼ LÀM BẠN KHÓC-CƯỜI-ÁM ẢNH

    Người mẹ bỏ đi, 5 đứa trẻ sống chung với người cha nghiện rượu, nghiện bạo lực. Không một ai bảo vệ, năm chị em nhà Ngố vật lộn kiếm thức ăn và tìm cách chạy thoát khỏi những trận đòn tàn bạo của cha.

    Đói khát, tổn thương, cô đơn và đối diện với cái chết cận kề.. luôn thường trực với lũ trẻ.

    Hành trình trưởng thành của chị em nhà Ngố, có va vấp, trượt ngã, tiêm nhiễm đầy thói hư tật xấu. Nhưng cũng tràn ngập tiếng cười lẫn những giọt nước mắt thương yêu.

    Câu chuyện đầy tính nhân văn, đánh thức lòng thương cảm của bạn với trẻ em. Khơi gợi ký ức tuổi thơ đẹp đẽ của những đứa trẻ lớn lên ở các vùng quê.
     
    Kim Ty 11Nam Dã Tú Nhất thích bài này.
  2. Hạ Như Phong Hạ Như Phong

    Bài viết:
    72
    1

    Rắn độc và yêu râu xanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày.. tháng.. năm 1990

    Chó sủa ing ỏi từ đầu xóm. Mỗi lần nghe tiếng chó sủa là năm chị em tôi trong tư thế chạy marathon. Đàn chó ấy như những chiếc chuông báo động, nhờ chúng mà chị em tôi biết, ông bố say xỉn đang tiến về nhà ở khoảng cách bao xa.

    Tiếng chó sủa từng hồi một, kéo dài dăng dẳng. Bố tôi đang làng sàng ở đầu ngõ. Tiếng chó sủa dồn dập, giật ngược từng đợt, chúng vừa sủa vừa chạy nhặng lên. Bố tôi đã tiến sát vào nhà.

    - Đái.. đái..

    Út khờ ú ớ trong cổ. Hai tay nó bụm lấy con cu, mặt nhăn nhó khổ sở. Không có chúng tôi cởi quần giúp, thể nào nó cũng đái dầm dề ướt quần. Đã 6 tuổi nhưng Út khờ chỉ nói bậm bẹ được vài từ. Nó cứ hết ú ớ lại lô bô, la ba những từ không ai hiểu nổi. Dù vui hay buồn thì gương mặt Út khờ vẫn cứ ngờ nghệch, đôi mắt xếch kèm nhèm gỉ và luôn nhấp nhem nước. Bố chửi mẹ tôi uống thuốc phá thai suốt nên mới sinh ra đứa con ngu ngốc. Còn mẹ tôi lại đổ lỗi tại bố tôi suốt ngày nốc rượu, hại sinh ra đứa con khờ khạo. Tôi chẳng biết ai đúng, ai sai.

    Chúng tôi trốn kín trong bốn góc vườn. Địa bàn đã chia rõ ràng, tôi ngồi im thin thít trên một ụ mối cao. Xung quan là những bụi khoai môn cao nghều nghễu, lá lòa xòa che khắp mặt.

    - Lũ đầu trâu, mặt ngựa, ra cho ông hỏi tội?

    Bố tôi rít lên.

    Rầm rầm. Mớ bàn ghế đổ cồng kềnh lên nhau. Bố tôi vẫn thích dọn sạch đồ đạc trong nhà bằng màn bartender vụng về. Thi thoảng những vật ông quờ quạng quăng đi trong tư thế vội vàng ấy lại rơi rớt trúng đầu ông. Khi ấy, ông sẽ nổi điên, quát nạt om trời. "Thằng nào, con nào dám ném tao?". Và sau đấy, ông ca một bài cải lương chửi rủa rất dài dòng. Vì cho rằng trong đám con cái ngỗ ngược, có đứa dám nổi loạn đánh trả lại ông.

    Ngồi lì hàng giờ trên ụ mối, hai chân tôi bắt đầu tê cứng. Trò chơi trốn tìm với bố tôi dần trở nên chán ngắt. Lũ muỗi hoang khát máu cứ kêu vo ve quanh tai, còn đám kiến hôi thì bò cồn cào quanh chân tôi.

    Tôi nghĩ đến cái cảm giác ấm cúng, êm ái của bà chị Hồ trong căn chòi lá chuối mà thầm ghen tị. Còn anh Ốc chắc cũng không đến nỗi khổ sở như tôi. Anh vốn dĩ có biệt tài leo trèo. Bụi tre sau vườn, nơi đó có chiếc nôi ẩn mình trên không của anh Ốc. Còn chị Heo chắc cũng không tồi với chiếc võng lá chuối.

    Nghĩ cho cùng chỉ có tôi là thảm hại nhất. Tôi tự trách bản thân không được lanh lẹ như anh chị của mình. Vốn tay chận vụng về, lóng ngóng nên việc nào tôi làm cũng không nên hồn. Chẳng biết có phải vì vậy mà bố đặt cho tôi tên Ngố?

    Tôi ngồi mơ màng suy nghĩ về việc xây lại "ngôi nhà" nhỏ của mình mà thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc ngủ mộng mị ấy, tôi luôn thấy có bàn tay ai đó nhấc bổng tôi lên không và đặt tôi vào một chiếc giường âm ấm. Tôi luôn nghĩ đến người lạ trong bóng tối ấy là mẹ. Suốt những năm tháng tuổi thơ, hình ảnh mẹ bế tôi trên tay khi tôi ngủ lăn lóc ở đâu đó luôn thường trực trong trí nhớ của tôi.

    Tôi lơ mơ mở mắt, xung quanh trời tối đen. Tôi rờ tay dưới đất, đầu các ngón tay chạm vào những cọng cỏ ướt nhẹp. Một cái gì đó ươn ướt, từ từ trườn qua tay tôi. Các ngón tay của tôi khẽ nhúc nhích. Vật thể trơn tru ấy cũng nhúc nhích theo tôi. Đến lúc này thì tôi mới có dịp dãn đồng tử mắt ra, hơi nghiêng cái đầu về hướng bàn tay để quan sát. Cái da loang loáng của vật lạ dần nổi lên như màu của một cây bút dạ quang. Tôi điếng người. Trời ơi! Một con rắn. Tôi không thể tưởng tượng nổi, có một con rắn đang nằm trên bàn tay tôi. Cái loài vật mà tôi sợ hãi và tởm lợm nhất. Đũng quần tôi ướt sũng, mồ hôi tuôn ra ướt áo.

    - Rắn.. rắn.. cứu con mẹ ơi!

    Tôi hét lên ầm ĩ. Tôi vẩy mạnh tay hất văng con rắn ra xa. Tôi sực nhớ đến chuyện thằng Tấn đi cắt cỏ dê, rắn trên cây rớt xuống cổ, nó lấy tay vẩy một cái. Hai dấu răng ghim vào tay. Mẹ nó tốn một mớ tiền cho ông thầy lang nếu không nó đã tiêu đời.

    Tôi rùng mình, nhảy chồm lên trong hoảng loạn, đầu óc quay cuồng sợ hãi. Độp. Một cú táp giòn rụm. Tay tôi sẽ tứa máu và sau đó.. tôi không nghĩ được thêm nữa. Tôi vừa chạy, vừa la hét.

    Bất ngờ từ phía sau, một bàn tay nặng trịch ấn giữ vai tôi lại. Ngực tôi đánh trống liên hồi. Ánh sáng từ chiếc đèn pin đột ngột phóng ra, dội thẳng vào mặt tôi. Tôi nhắm tít mắt lại.

    - Con cái nhà ai giờ này còn ở đây?

    Một tiếng cười khề khà vang lên. Cái giọng ồm ồm như loa rè. Không cần nhìn mặt, tôi cũng biết ngay đó là ông già Lai.

    - Cháu.. cháu..

    Lưỡi tôi líu lại. Tôi không dám nói lớn vì tôi sợ con rắn sẽ nghe thấy và chạy đuổi theo sau.

    Ông già Lai lại rọi đèn vào mặt tôi.

    - Sao giờ này mày còn ở đây?

    - Rắn.. rắn..

    Tôi chỉ tay về phía sau, miệng lập bập run rẩy. Gương mặt tôi nhăn nhúm, khổ sở. Ông già Lai rọi đèn pin về phía tay tôi chỉ.

    - Tưởng gì.. một con rắn cỏ.

    Ông xì xì hơi trong miệng.

    - Nhỏ quá, không đủ sị rượu.

    Ông lại xoay đèn pin rọi thẳng vào mặt tôi. Chói đèn. Hai mắt tôi nheo lại.

    - Mày ở đây làm gì?

    Ông già Lai hỏi vẻ dò xét. Ánh đèn pin của ông bất ngờ sà xuống cổ tôi.

    - Bố mày lại say rượu chứ gì?

    Tôi đứng im lặng, một nỗi lo lắng, bồn chồn tràn ngập khắp cơ thể. Toàn thân tôi bỗng rùng mình ớn lạnh. Trong chớp mắt, ông già Lai bế thốc tôi lên. Ông xiết chặt lấy người tôi. Tôi có cảm giác như những chiếc xương của mình đang kêu lên răng rắc. Ông còn áp gương mặt xù xì, thô ráp vào ngực tôi, hít hà, như thể tôi chính là dĩa đồ ăn đang bốc mùi thơm ngon. Bàn tay hộ pháp của ông lần sờ sau lưng tôi. Tôi khẽ nhăn mặt, giãy dụa. Những vết chai ở tay ông như những cái gai nhọn chích vào da thịt tôi.

    - Bỏ cháu ra.. bỏ ra.. bỏ ra..

    Tôi vừa gào to, vừa cố vùng vẫy thật mạnh, nước mắt đua nhau chảy ra. Nhanh như con diều hâu quặp lấy con gà, ông già Lai đè xấn tôi xuống đất. Bộ râu mép của ông cà vào mặt tôi. Tôi đưa tay đẩy gương mặt ông ra xa.

    - Bỏ ra.. bỏ cháu ra..

    Tôi hét lên trong sợ hãi. Hai cánh mũi to như mũi trâu của ông phập phồng lên xuống.

    - Bỏ nó ra.

    Một tiếng hét vang lên. Là giọng của anh Ốc.

    - Anh Ốc.. anh Ốc.. cứu em!

    Tôi nức nở, gọi lớn tên anh Ốc. Ông già Lai vội xô tôi ra. Ông bật đèn pin, soi thẳng về phía phát ra tiếng nói. Ánh mắt ti hí của anh Ốc trừng trừng nhìn ông già Lai đầy cảnh giác. Tôi chạy lại, siết chặt vạt áo anh Ốc, nép sau lưng anh. Ông già Lai tắt đèn pin, đi một mạch, không nói lời nào. Chờ cho ông Lai đi xa, anh Ốc mới lên tiếng.

    - Sao mày không về nhà?

    - Em.. em.. ngủ quên.

    Tôi ấp úng.

    - Đồ ngố.

    Anh Ốc cộc cằn. Anh bực bội, bỏ đi trước. Tôi tò tò chạy theo sau. Tôi thấy một bên má mình ướt rượt. Đưa tay lên sờ má, có cái gì đó lộm cộm trên má tôi như một vết cứa. Nước miếng của ông già Lai làm cho vết cắt ở má tôi rát réo, tôi mới kịp nhận ra mình bị thương. Nước mắt vây khắp mặt nhưng tuyệt nhiên không có một tiếng nấc nào phát ra khỏi cổ tôi. Đi được một đoạn xa, không thấy tôi bắt kịp, anh Ốc dừng lại chờ.

    - Nhanh lên.

    Giọng anh Ốc cáu bẳn. Tôi đứng im, mặt bịu xịu. -Mày có đi không? Anh Ốc hỏi như quát.

    - Mặt em.. chảy máu..

    Tôi khóc òa. Anh Ốc bước nhanh lại chỗ tôi, vẻ miễn cưỡng.

    - Ông Lai đánh mày hả?

    Anh Ốc hỏi tôi, giọng anh chừng như dịu xuống. Tôi im lặng, cố mẹ nhớ xem vết đứt trên má ấy từ đâu đến. Nhưng tôi không tài nào nhớ được. Có lẽ nỗi sợ hãi đã choáng hết tâm trí tôi. Tôi cứ òa lên tức tưởi. Anh Ốc nhăn nhó, khó chịu.

    - Nín đi. Tao ghét nhất là đồ khóc nhè.

    Anh Ốc bước nhanh về phía trước. Tôi vừa nấc lên hức hức, vừa cố giục đôi chân bước thật nhanh cho kịp anh. Nếu là ở đây nhất định mẹ sẽ sốt sắng hỏi xem tôi có đau không? Rồi mẹ sẽ thỏ thẻ dỗ dành và ôm tôi vào lòng vỗ về. Còn anh Ốc thì khác. Anh chẳng buồn quan tâm. Biết không thể làm nũng, tôi khóc nhỏ dần rồi từ từ chỉ còn tiếng sụt sịt ở lỗ mũi. Hai anh em lặng lẽ đi bên nhau trong bóng tối mịt mờ.

    Mãi sau này lớn lên, tôi mới biết cái ý định đen tối của ông già Lai. Người lớn hay dùng một từ khủng khiếp nhất đó là "hiếp dâm". Nhưng với một cô bé lên 8 tuổi, tôi không hiểu nổi. Dù sao thoát khỏi tay ông Lai với tôi cũng là một may mắn, không nói là kỳ tích.
     
    Kim Ty 11 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...