1 người đang xem
272 0
Bài Thơ: Như Một Nhành Cây, Tôi Tự đốt Mình Trong Đêm Không Ngủ

Tác Giả: Đứa Trẻ Mù Lòa

Thể Thơ: Tự Do​

Ước mơ của tôi là nhớ về người, phải, chứ chẳng phải rằng người sẽ nhớ về tôi, vì đơn giản tôi chỉ là một cành cây trong giấc ngủ của người, một cành cây nhỏ đứng trơ trơ và tìm kiếm tình thương từ một người con gái, điều đó có nghĩa là gì, nghĩa là vô nghĩa, chẳng có gì tồn tại, và chẳng có giá trị gì. Tôi đã nhớ về người, nhớ khuôn mặt người, nhớ những bức tranh và nhớ cách người đốt chúng, để hóa chúng thành tro, những khung vẽ, những màu sắc thành ngọn khói bay đến bầu trời, nụ cười đấy, khi người nhìn vào ngọn lửa, ôi thôi rằng, nếu tôi là một cành cây, và nếu tôi đốt tôi thành làn khói, liệu người có nhớ đến tôi và mỉm cười như thế hỡi người.

54339161753_936cdfbeaf_o.jpg


Đêm hôm qua và đêm hôm nay

Tôi lại thành cái cây trong đêm chưa ngủ

Mắt mở to nhìn những ánh đèn leo lét

Hỡi ánh mắt đui mù Ám ảnh thằng gù, tình yêu vụn vỡ

Trái tim tôi hướng về em tan hoang như cánh đồng vừa gặt

Chẳng còn gì, trơ trọi xác xơ

Tôi hạnh phúc vì tiếng gõ cửa đêm hôm

Ngày hôm qua, cành cây lỡ già thêm một chút

Tôi lại đi trên dòng sông, ngắm một người không có thật

Dòng sông cũng đâu hề có thật, chỉ là mơ bởi tôi nghĩ về người

Nghĩ về bức tranh người sẽ vẽ, sẽ đốt trên ngọn lửa

Bao nhiêu màu cho đủ, ước mơ bay cao theo làn khói trắng

Người đứng nhìn lặng thinh không nhăn mặt

Còn tôi tự đốt mình, vì tôi nghĩ mình là cái cây

Lỡ hôm qua vừa già thêm một chút..


Hết
 
Last edited by a moderator:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back