Ngôn Tình [Edit] Cao thủ Esports yêu thầm tôi - Chiến Thất Thiếu

Discussion in 'Truyện Drop' started by Cơn Mưa Mùa Hạ, Mar 13, 2021.

  1. Chương 20: K Thần cố ý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngón tay Phong Nại gõ nhẹ sườn mặt, đó là động tác anh thường dùng khi suy nghĩ.

    Trò chơi vừa mở, liền tặng một cái mạng.

    Rất hiển nhiên, là anh cố ý.

    Dù sao thì lấy kỹ thuật của Lâm Khanh Khanh, hoàn toàn không có khả năng không tiễn đầu người.

    Nhưng mà, mục đích Phong đại thiếu gia tặng đầu người, cũng không phải chỉ muốn ngụy trang thành em trai anh, càng nhiều hơn là anh muốn nhìn một chút xem "Anh trai nhỏ" này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.

    Vì vây, một mạng người còn chưa tính.

    Tặng suốt cả ba mạng người.

    Ra khỏi thành liền chết.

    Những đồng đội khác chết bên này cũng bất đắc dĩ: "Thích khách, có thể đừng tặng mạng nữa không?"

    Phong Nại không để ý đến một tay điều khiển nhân vật, giống như không nhìn thấy được dòng chữ kia vậy, đang chuẩn bị đi tặng mạng thứ tư.

    Ngay tai lúc này, chỉ thấy trên màn hình người nọ với một kỹ năng lách vào.

    Thương tổn vốn muốn đánh vào trên người anh.

    Nhưng toàn bộ đều bị người nọ cản lại.

    Ngón tay Phong Nại ngừng một chút.

    Liền nghe bên tai truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: "Rút lui."

    Cách tai nghe, luôn sẽ không nghe được độ chân thật của giọng nói.

    Cho nên Phong Nại cũng không liên hệ "Anh trai nhỏ" dễ nói chuyện này với kẻ thù đánh mặt anh lại với nhau.

    Nhưng anh cũng không rút lui, cuối cùng tay trái cũng rời đi màn hình.

    Vì vây, hai người trên màn hình đều chết toàn bộ.

    Đồng đội trực tiếp lên tiếng: "Thích khách, ngươi thật là một cái hố tốt nha, người khác cứu ngươi, ngươi còn đem người ta bán đi."

    Phong Nại chỉ định tặng đầu người, cũng không nghĩ tới sẽ hại "Anh trai nhỏ" này của Lâm Khanh Khanh, nhưng sóng này xác thực là do anh gánh.

    Ngón tay thon dài nâng lên, đang định đánh thật tốt.

    Thì bên tai lại vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia: "Thao tác của em ấy còn chưa thông thạo."

    Phong Nại nghe vậy, ánh mắt sâu sâu, "Anh trai nhỏ" mà Lâm Khanh Khanh quen này, thật giống như không chỉ dễ nói chuyện, ngay cả con người cũng không tệ.

    Vì thế, Phong Nại vừa chuyển sang một câu chuyện khác, vừa nhấn một câu gửi qua: "Anh trai nhỏ, có phải em quá ngu ngốc hay không? Lần sau em sẽ không chọn nhân vật khó như vậy nữa, thật mất mặt."

    "Không có gì, người mới tập chơi đều như vậy." Mạc Bắc cố gắng làm cho giọng nói mình khi nghe vào tai người ta không nên quá lạnh lùng: "Chỉ cần luyện tập nhiều một chút là được."

    Một sườn mặt tuấn mỹ của Phong Nại, bỏ đi ý định tặng đầu người, ngón tay nghiêng đi, đáp lại hai chữ: "Vâng ạ."

    Không có đại thần nào đó cố ý quấy rối.

    Thế cục trong nháy mắt đã xảy ra thay đổi.

    Ngược lại Phong Nại không phải quyết định muốn chơi thật tốt, dù sao thân phận hiện tai của anh vẫn là Lâm Khanh Khanh.

    Cũng không thể trước khi đồ ăn chết, phía sau liền xuất sắc bay lên.

    Làm thế cục thay đổi chính là Mạc Bắc...


    Vốn dĩ đối phương đã lấy được năm đầu người, còn tưởng rằng sẽ có cơ hội chiến thắng, dù sao thì đầu thích khách kia cũng hố như vậy.


    Nhưng ai có thể nghĩ đến, một pháp sư lại đến và đánh gục buff xanh của bọn họ.


    Không chỉ lấy đi buff quái vật của bọn họ, còn lơi dụng vị trí di chuyển ba cấp bậc, hình thành trận hoa, lúc ống tay áo vung lên, một lần đã giết chết hai người bọn họ?!


    Cái này còn chưa xong!


    Vốn tưởng rằng đến đây là sắp hết máu.


    Nhưng hắn lại có đi lên thu hoạch.


    Ai có thể nghĩ đến, người nọ lợi dụng bụi cỏ, một kỹ xảo di chuyển vị trí, một lần nữa quay về, lại có thể tránh được đại chiêu của hắn?


    Cái này cũng chưa tính là gì.


    Quan trọng nhất chính là...

    Hắn không nhúc nhích được!

    Đó là kỹ năng của chính đối phương!

    Mạc Bắc không cho ai cơ hội chạy trốn, sườn mặt trong trẻo lạnh lùng, ngón tay vừa động, cố định đối phương, trận pháp được thiết lập, tàn huyết phản kích!

    Triplekill!

    Tam sát!

    Nếu thành tích như vậy ở ván ngược gió, có lẽ còn bình thường.

    Nhưng đây là ván ngược gió.

    Sau khi đối phương lấy được năm đầu người, còn có thế một mình giết ba.

    Cái này không chỉ có kiểm tra tư duy.

    Tốc độ tay, kỹ thuật, độ thuần thục trong trò chơi cùng với khả năng ghi nhớ bản đồ, thiếu một thứ cũng không được.
     
  2. Chương 21: K Thần vô sỉ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong trò chơi.

    Chờ khi Phong Nại không chút để ý đi qua.

    Trận tần sát này đã kết thúc.

    Cho nên Phong Nại cũng không nhìn thấy thao tác của Mạc Bắc.

    Nhưng dù vậy..

    Tam sát treo ở đó.

    Cũng không giống như thành tích ở cấp bậc này sẽ đánh ra được.

    Ánh mắt Phong Nại chợt lóe, chữ tiếp theo rơi xuống chính là một câu: "Anh trai nhỏ, anh đây là chơi nick nhỏ đi?"

    "Ừ." Mạc Bắc đeo tai nghe, tay phải kéo qua, ấn đường hơi nhíu, nhanh chóng kết thúc trận trờ chơi này.

    Hình ảnh Phong Nại bán manh còn rất giống: "Thật sự rất lợi hại nha, anh trai nhỏ, nick chính của anh là gì vậy?"

    Mạc Bắc không trả lời vấn đề này, mà chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Sao em hôm nay không mở giọng nói?"

    Ngày hôm qua toàn bộ hành trình đều kêu cứu mạng.

    Mặc dù hôm nay đã chết rất nhiều lần, nhưng cũng quá an tĩnh rồi.

    Ngón tay thon dài của Phong Nại chợt dừng một chút, trả lời: "Anh trai em đang ngủ, quấy rầy đến anh ấy không tốt."

    "Anh trai em.."

    Phong nại nghe thấy bên kia giống như muốn nói cái gì.

    Cuối cùng dừng lại một chút, giọng nói nhần nhạt: "Được rồi, về sau lại đến trường học tìm anh trai em, đừng đi ra phía sau sân thể dục."

    Phong Nại lười biếng dựa về phía sau một chút, co chút tò mò: "Tại sao vậy ạ."

    "Không có gì," Mạc Bắc cảm thấy loại chuyện đánh nhau này không thể nói với một đứa bé, nhớ tới lời dạy dỗ của sư phụ, lại do dự một chút, cố gắng hết sức làm cho giọng nói mình tự nhiên, đừng nên quá lạnh lùng như trước: "Ngủ đi, moah moah."

    Ngón tay Phong Nại lại dừng lại lần nữa.

    Dù sao lần này cùng trước kia cũng không giống nhau.

    Là bản giọng nói..

    Phong Nại nghiêng mắt, vừa định trả lời.

    "Anh ơi, anh ơi! Dầu gội đầu rơi vào trong mắt em rồi! Mau giúp em! Giúp em với! Hu hu hu hu!"

    Trong phòng tắm, Tiểu Nãi Lâm xoa mắt của mình, một đầu tóc đen ướt nhẹp còn mang theo khăn cuộn, đang ở nơi đó giả khóc.

    Chân Phong Nại vốn đã dài, một tay rút một cái khăn tắm, một bước là có thể đem người vớt lên, động tác của người làm anh thật không ôn nhu chút nào.

    Nhưng Tiểu Nãi Lâm vẫn được cứu, chờ sau khi bong bóng trong mắt được lau sạch sẽ, giống như một ông cụ non thở phào nhẹ nhõm.

    Mặc quần nhỏ liền ngồi ở trên ghế sofa, anh trai cậu không để cho cậu ngồi vào giường, em trai ruột cũng không để cho ngồi, hừ!

    Vẫn là anh trai nhỏ tốt hơn!

    Tiểu Nãi Lâm suy nghĩ, liền cầm điện thoại đi động lại đây, đang muốn gửi tin nhắn.

    Đây là cái gì!

    Này.. Này..

    "Anh!" Tiểu Nãi Lâm mới vừa tắm xong, khuôn mặt nhỏ vừa trắng lại mềm: "Tại sao lại có lịch sử trò truyện như này, rõ ràng hôm nay em không có nói chuyện với anh trai nhỏ!"

    Mới vừa rồi Phong Nại vội vàng đi vớt người lên, đã quên ấn phím thu hồi tin nhắn về, bây giờ bị Lâm Khanh Khanh chặn đường đi, từ trên cao nhìn xuống liếc em trai anh một cái: "Bạn học Lâm Khanh Khanh, em có phải đã quên, là ai ngày hôm qua nói nhờ anh giúp em trả lời tin nhắn?"

    Tiểu Nãi Lâm nghe vậy, nắm đầu tóc của mình một chút, đầu ngón tay nhỏ chỉ vào trên màn hình: "Nhưng em cũng không bảo anh nói nhiều như vậy nha, anh lại còn hẹn chơi trò chơi cùng với anh trai nhỏ. Còn có, tại sao anh lại gọi người ta như vậy, anh, hình như anh lớn hơn anh trai nhỏ nhỉ, vậy mà còn gọi người ta là anh trai nhỏ."

    Phong Nại khoanh hai tay, khóe miệng mang ý cười dựa vào bên cạnh một chút: "Lâm Khanh Khanh, anh giúp em trả lời tin nhắn, thân phận là em, giọng nói tất nhiên phải bắt trước em, như thế nào, em còn cảm thấy có vấn đề?"

    Suy cho cùng thì Tiểu Nãi Lâm vẫn còn đơn thuần.

    Hơn nữa thái độ của anh trai cậu giống như "Vàng thật không sợ lửa."

    "Được rồi.." Tiểu Nãi Lâm vẫn còn nghĩ tới sau khi tắm sau có thể trò chuyện một chút với anh trai nhỏ của cậu, bây giờ lại bị lỡ hẹn: "Sau này anh trai nhỉ lại gửi tin nhắn đến, anh không cần giúp em trả lời."

    Thái độ Phong Nại không tập trung, không để ý lắm "Ừ" một tiếng.

    Ngón tay nhỏ của Tiểu Nãi Lâm chọc chọc, cũng không có chú ý mắt anh trai cậu vụt qua một tia sáng.
     
  3. Chương 22: "Anh Nam" vậy mà lại sẽ làm bài thi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong nhà trọ nhỏ hẹp.

    Mạc Bắc đang chắp tay sau lưng, tự bôi thuốc cho chính mình.

    Ngược lại cũng không có nhiều nghiêm trọng, chỉ là qua mấy ngày nữa thì phải vào chiến đội.

    Sau khi trở thành nhân vật của công chúng, chuyện đánh nhau như vậy sẽ không thể có nữa.

    Cho nên, phải trước lúc đó giải quyết rõ ràng chuyện ở trường học.

    Cũng không biết vì sao vị K Thần kia lại dám tham dự vào trận đánh hội đồng này.

    À đúng rồi, lúc đó anh ta có đeo khẩu trang.

    Trên mặt Mạc Bắc thanh lãnh, còn chưa vào chiến đội, đã có tâm tình muốn tìm đội trưởng đánh một trận, đại khái không ai sẽ hiểu.

    Nhưng mà có lẽ người nọ so với cô còn muốn đánh người hơn.

    Đây là lúc Mạc Bắc muốn tìm hiểu thêm về chiến đội Hắc Viêm, mở ra một buổi phát sóng trực tiếp nào đó nhìn xem.

    Fans giá trị nhan sắc của King rất nhiều.

    Trên khung tin tức có rất nhiều người đều đang gọi ông xã.

    Dĩ nhiên, quan trọng nhất là có người đang hỏi, vết thương trên khóe miệng hắn là làm sao bị.

    Mạc Bắc tự nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt của người nọ lạnh xuống sau khi nghe được vấn để này.

    Xem ra, còn chưa xong được.

    Mạc Bắc nghĩ như vậy, hiệu quả của thuốc phát huy tác dụng, một nửa người nằm dựa vào trên ghế sofa ngủ, mái tóc bị rối rơi xuống, che khuất đi sườn mặt thanh tú của cô.

    Ngày hôm sau, Phong Nại liền bị giáo huấn.

    Mặc dù giọng nói của người giáo huấn hắn kia, nghe vào khá giống như đang cầu xin:"K, K Thần, xem như là tôi thua. Bắt đầu từ ngày hôm qua, tôi đã bị truyền thông oanh tạc, tất cả mọi người đều đang hỏi tôi, vết thương trên mặt cậu là như thế nào, chẳng lẽ thật sự là bị đánh..."

    "Bị người ta đánh." Phong Nại cắt đứt lời nói của người nọ, quơ quơ con chuột trên tay.

    Người nọ nghẹn một cái.

    Phong Nại nghiêng mặt, cười khẽ, ngậm điếu thuốc: "Làm sao? Không tin?"

    "Là có chút mộng ảo." Người nọ vừa lẩm bẩm, vừa đột nhiên nghiêm mặt nói: "K Thần, chiến đội của chúng ta hoàn toàn dựa vào gương mặt này của cậu để kéo tài trợ đấy, còn có truyền thông bên kia nếu như biết cậu đánh nhau, nhất định sẽ nắm chặt lấy chuyện này không buông."

    Phong Nại đứng lên, phủi phủi tàn thuốc trên chiến phục, đáy mắt lạnh lẽo: "Sửa đúng một chút, không phải đánh nhau, là tự vệ chính đáng. Không phải nói cho anh biết, tôi bị người ta đánh rồi ư?"

    Vẻ mặt của cậu hoàn toàn không nhìn ra được cậu là người bị đánh kia đấy, bộ dáng hiện tại của cậu chính là không lấy lại danh dự, thì tôi theo họ anh kìa!

    "Đến giờ đi học rồi, phụ trợ mới của tôi khi nào mới tới?" Phong Nại thờ ơ hỏi.

    Người nọ bắt đầu cúi đầu lật tài liệu: "Nói là tuần sau sẽ tới báo danh."

    Phong Nại nghiêng mắt.

    Người nọ hiểu lầm, tự động tiếp tục: "Tên họ tuổi tác giới tính, đều chưa biết, tính tình của phụ trợ mới này hình như khá hướng nội."

    "Thôi." Phong Nại thu hồi ánh mắt lại, anh trai nhỏ kia của Lâm Khanh Khanh, hôm nay xem đấu pháp một chút, chắc có thể nhìn ra được đối phương là ai.

    Đáng tiếc, Mạc Bắc cũng không phải mỗi ngày đều online.

    Mạc Bắc không có kinh nghiệm học cao trung chính thức.

    Cô học một trường kỹ thuật ở thành phố Giang bên cạnh.

    Lo lắng chương trình học ở bên này sẽ không giống nhau, liền đọc sách trước tiên.

    Dù sao thì khi thi đấu, có một môn nào không đạt tiêu chuẩn, cũng sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu.

    Cho nên khi cô cầm lấy bút chì đen, trả lời bài kiểm tra hàng tháng.

    Triệu Kiện Kiện lại một lần nữa kinh hãi!

    Anh Nam của bọn họ lại có thể đang nghiêm túc làm đề, không ngủ, không xoắn xuýt, cũng không ném xúc xắc!

    Nói một chút, ném xúc xắc lam bài thi là đặc điểm của Nhị Trung.

    Bốn đáp án A, B, C, D, mua một cục xúc xắc nào đó, gặp phải đề không biết, ném trúng đáp án nào sẽ chọn đáp án đó.

    Đây còn là trào lưu mà anh Nam của bọn họ mang tới, nhưng sao bây giờ lại... Triệu Kiện Kiện nắm xúc xắc trong tay, lại nhìn một chút anh Nam thanh quý lạnh nhạt bên cạnh mình, không thích hợp, thật sự không thích hợp!
     
    Last edited: Aug 3, 2021
  4. Chương 23: Anh trai nhỏ, em ở đối diện trường học của các anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở trong một đám học sinh vò đầu bứt tai.

    Không thể nghi ngờ dáng ngồi của Mạc Bắc là đáng chú ý nhất, tư thế cầm bút cũng rất đẹp.

    Giáo viên giám thị đều có chút không thể tin được, lui lui tới tới đi về phía Mạc Bắc mấy lần, nhìn thấy người này thật sự đang làm bài thi, còn lau lau mắt kính của mình.

    Triệu Kiện Kiện không phải là chưa từng nổi lên tâm tư muốn quay cóp.

    Nhưng cuối cùng ngẫm lại thành tích của anh Nam mình lúc trước.

    Hoặc là hai mươi mấy điểm, hoặc là hơn mười mấy điểm.

    Còn không bằng chính anh tự mò đáp án.

    Thi đối với học sinh Nhị Trung bọn họ mà nói, quả thực chính là tra tấn.

    Thật vất vả mới đến giờ, Triệu Kiện Kiện vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy anh Nam của hắn muốn đi.

    "Anh Nam, anh Nam!" Triệu Kiện Kiện lập tức đưa tay ra níu người lại: "Đừng đi cửa chính, em nhận được tin tức, thật sự, người nhất trung bên kia thiết lập thiên la địa võng (*) muốn chặn anh, nghe nói còn là K Thần ra lệnh."

    (*) Thiên la địa võng: Ý của câu thành ngữ này là chỉ trên trời dưới đất đều giăng đầy lưới. Ví với sự bao vây vô cùng chặt chẽ, khiến cho người ta không thể chạy thoát. Hay có thể hiểu nôm na là bị bao vây chặt chẽ và không thể thoát ra được.

    Mạc Bắc nghiêng mắt, sườn mặt rõ ràng: "Anh ta?"

    "Anh Nam, anh đừng nói với em, anh không nghĩ tới kết cục khi anh đánh K Thần sao, anh xem phát sóng trực tiếp chưa? Trên khóe miệng anh ta vẫn còn xanh tím đó." Triệu Kiện Kiện lắc đầu: "Nhất định sẽ không dễ dàng tha cho anh."

    Giọng nói Mạc Bắc nhàn nhạt: "Chuyện này thì tôi biết?"

    "Vậy anh còn muốn đi cửa chính?" Triệu Kiện Kiện trợn mắt một cái.

    Mạc Bắc xách cặp sách lên, sắc mặt không thay đổi: "Ngày hôm nay không đi nữa."

    "Vậy, vậy còn được." Triệu Kiện Kiện phản ứng trong chốc lát rồi cười ầm lên: "Anh Nam, anh rốt cuộc đã khôi phục lại bình thường, em còn tưởng rằng anh sẽ giống như ngày hôm qua, không muốn sống như vậy đó."

    Mạc Bắc không nói chuyện, biết rõ có người chặn cô, cô còn đâm vào họng súng, không có ai đánh nhau lại đánh như vậy.

    Cầm cặp sách trên tay, chân dài bước ra, người cô cao hơn một mét bảy, khí chất vẫn lạnh lùng.

    Lúc đi qua, đã có bạn học nữ đang xì xào bàn tán: "Làm sao bây giờ, luôn cảm thấy Mạc Nam này, cảm nhìn càng có cảm giác."

    Dù sao Mạc Bắc thanh quý như tuyết, thật sự làm cho lòng người nhìn ngứa ngáy.

    Triệu Kiện Kiện đi theo bên cạnh, cũng thể nghiệm được cảm giác "Cục cưng trong trường học."

    Vốn dĩ cho rằng chỉ có như vây, có thể đi về nhà từ cửa sau.

    Đám học sinh Nhất Trung bên kia đứng ở cửa Nhị Trung, định chặn một học sinh của Nhất Trung, sau khi vòng vo ba vòng thì cũng buông tha.

    Ai có thể nghĩ tới, vừa lúc đó, điện thoại di động của Mạc Bắc gửi tới ba tin nhắn giọng nói.

    "Anh trai nhỏ, anh đang ở đâu đấy?" Là Tiểu Nãi Lâm, lúc này cậu đang ngồi ở sân bóng rỗ bên cạnh Nhất Trung, còn đang chu miệng nhỏ, nhưng biểu tình lại cao hứng, một đầu tóc đen uốn xoăn, đôi mắt to giống như có thể phát ra ánh sáng: "Hôm nay là sinh nhật em nha, anh trai em mua cho em một cái bánh kem thật lớn, em mời anh trai nhỏ ăn có được hay không, hai ngày này anh rai nhỏ không có ở đây, em rất nhớ anh trai nhỏ nha."

    Lúc Mạc Bắc đang nghe tin nhắn thứ nhất, định tính toán lên xe sau đó mới trả lời.

    Chờ cô nghe được tin nhắn thứ ba, bước chân dừng lại một chút, gửi lại một tin nhắn: "Em đang ở đâu?

    Tiểu Nãi Lâm thấy có tin nhắn trả lời lại, lập tức nhảy dựng lên, giọng nói non nớt mềm mại:" Em đang ở Nhất Trung nha, cách rất gần anh. "

    " Nhất Trung... "Ngón tay Mạc Bắc dừng lại một chút, ấn đường hơi nhíu lại.

    Đôi mắt Tiểu Nãi Lâm mở to, không rõ nguyên nhân:" Đúng vậy, Nhất Trung. Chính là nơi lần trước anh trai nhỏ đưa em tới, ở đối diện trường học của các anh."

    Giọng nói mở loa ngoài.

    Triệu Kiện Kiện cũng có thể nghe được, hắn thầm nghĩ, em trai nhỏ à, anh Nam của chúng tôi đương nhiên biết Nhất Trung ở đối diện trường học. Mấu chốt là em có biết, anh Nam chúng tôi và Nhất Trung có quan hệ gì hay không, chạm mặt chắc chắn sẽ đánh nhau, mà khi đánh nhau tất nhiên sẽ thấy máu!

    Đã như vậy rồi, em còn bảo anh ấy đi qua đó để tìm em?

    Đây không phải là tự chui đầu vào lưới sao?
     
    Last edited: Aug 25, 2021
  5. Chương 24: Các lão đại lại một lần nữa chạm trán nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Này, anh nói em nghe này em trai nhỏ, em đừng nói nữa, anh Nam của anh sẽ không.."

    Triệu Kiện Kiện thừa dịp lúc anh Nam của anh đè điện thoại xuống, nhanh chóng mở miệng.

    Ngón tay Mạc Bắc lệch về một bên, xóa bỏ tin tức, sau đó nghiêng mắt sang nhìn anh ta một cái.

    Ánh mắt lạnh lẽo kia làm cho Triệu Kiện Kiện co rụt lại: "Anh Nam, chuyện này, thật sự không thể đi."

    Mạc Bắc nghiêng mắt, không nói nhảm: "Khẩu trang."

    "Cái gì?" Triệu Kiện Kiện không hiểu.

    Mạc Bắc khẽ nhếch cằm, chỉ khóa dây kéo trên cặp sách của anh ta.

    Ngại với khí tràng quá mạnh mẽ kia, Triệu Kiện Kiện không tự chủ được đưa một xấp khẩu trang, nhìn anh Nam của anh nghiêng đầu đeo lên, ánh mắt lại càng lớn hơn: "Anh Nam, anh sẽ không thật sự vì đứa nhỏ kia mà.."

    "Hôm nay là sinh nhật của thằng bé." Ba chữ thanh thanh lạnh lạnh, đã nói rõ hết thảy.

    Triệu Kiện Kiện nhìn người nọ kéo áo khoác đồng phục học sinh, sau khi vào trong cặp sách, thân hình thon dài trực tiếp đi về phía Nhất Trung.

    Đây tuyệt đối sẽ bị đánh chết đó!

    Triệu Kiện Kiện cắn răng đuổi theo: "Anh Nam, nếu anh thật sự muốn đi, thì chúng ta đi cửa tây, người ở bên đó ít hơn."

    Đứa bé kia rốt cuộc là thuộc tính gì.

    Sớm không sinh nhật muộn không sinh nhật, hết lần này đến lần khác lại vào lúc này!

    Tiểu Nãi Lâm bên kia chậm chạp không nhận được tin nhắn hồi âm của anh trai nhỏ, tay nhỏ có chút nắm chặt. Dù sao anh trai cậu chỉ cho phép cậu cầm điện thoại trong một giờ. Một lúc nữa còn phải trả điện thoại lại, cậu sẽ không có cách nào liên lạc với anh trai nhỏ.

    Phong Nại cũng nhìn ra Lâm Khanh Khanh sốt ruột, lười biếng dựa vào lan can bên kia, thờ ơ nói: "Em vừa mới nói, anh trai nhỏ của em đang ở đối diện Nhất Trung?"

    "Đúng vây, anh trai nhỏ là học sinh Nhị Trung mà, đương nhiên phải ở đối diện rồi." Ngón tay mềm mại của Tiểu Nãi Lâm lại chọc chọc điện thoại di động, trong giọng nói còn có hơi chút mất mác.

    Phong Nại nhìn thoáng qua bánh kem để ở bên kia, chân dài vừa thu lại, có chút buồn cười: "Vậy em không cần phải chờ, học sinh Nhị Trung không thể nào đến Nhất Trung được đâu."

    "Lần trước anh trai nhỏ đã đưa em đến mà!" Tiểu Nãi Lâm vừa mới phản bác một câu thì điện thoại đi động lại vang lên, trên đó để lại hai chữ: "Chờ anh."

    Ánh mắt Tiểu Nãi Lâm lại sáng lên một lần nữa, giống như dâng vật quý giơ cao tay nhỏ lên: "Anh nhìn xem, anh trai nhỏ bảo em chờ anh ấy này!"

    Phong Nại hơi bất ngờ nhíu mày lại, anh trai nhỏ này của Lâm Khanh Khanh thật đúng là.. Nên nói đối phương có quyết đoán sao?

    Quan hệ của Nhất Trung và Nhị Trung căng thẳng như vậy rồi mà còn dám tới.

    Phong Nại nghĩ đến đây, lấy một cái điện thoại khác ra, trả lời tin nhắn chưa hồi âm ban nãy: "Hôm nay thấy có người Nhị Trung đến, tất cả đừng động vào."

    "Phong đại thiếu, anh đang suy nghĩ cái gì vậy, những người phía dưới đó thật sự là vì anh, tổ chức một đám người đi chặn Mạc Nam."

    Giọng nói Phong Nại lười biếng: "Tôi muốn chặn người, còn cần bọn họ? Bảo mọi người trở lại hết đi."

    "Quả thật cũng phải trở lại, tên Mạc Nam kia giống như một con lươn, bây giờ cũng không đang ở đâu." Nói đến đây, người nọ đột nhiên dừng lại, một câu "Mẹ nó." Vang lên.

    Phong Nại nghe giọng nói đó, vẫn như cũ có chút thờ ơ: "Sao thế?"

    "Mạc Nam!" Điện thoại bên kia có chút loạn: "Cái tên này lại đến đây nữa rồi, ngay ở của tây, khẳng định lại muốn gieo tai họa cho những cô gái nhỏ ở trường học chúng ta!"

    Phong Nại cũng không có bao nhiêu thiện cảm với người muốn phá tướng mình này, nhìn lướt qua Tiểu Nãi Lâm đang bưng khuôn mặt nhỏ chờ tin nhắn, nụ cười nhàn nhạt: "Lâm Khanh Khanh, anh rời đi một lúc, ba phút sau sẽ trở lại, em đừng chạy lung tung. Với thuộc tính mù đường kia của em, nếu chạy loạn, anh trai nhỏ có thể sẽ không tìm được em, hiểu không?"

    Tiểu Nãi Lâm chu cái miệng nhỏ hừ một tiếng, anh trai cậu vẫn không biết nói chuyện như vậy, sau này khẳng định sẽ không có bạn gái!
     
  6. Chương 25: Hai lão đại vua không thể nhìn thấy vua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một bên khác.

    Cửa tây Nhất Trung.

    Sau khi Triệu Kiện Kiện nhìn thấy người trước mặt, sắc mặt đều thay đổi!

    Sao lại thốn như vậy, vừa đến đây đã gặp phải đám người chuyên môn chặn anh Nam của anh kia!

    Đám người kia đã sớm cất giấu cơn giận, bây giờ lại nhìn thấy Mạc Bắc đeo khẩu trang đến đây, giơ cậy gậy lên muốn đánh nhau.

    "Mạc Nam, mày thật cho rằng Nhất Trung chúng tao không có ai hay sao!"

    Rầm!

    Ánh mắt Mạc Bắc vừa động, thân hình xinh đẹp lóe lên.

    Một gậy vững chắc kia đập vào trên thùng rác.

    Cái này còn chưa tính.

    Triệu Kiện Kiện mắt thấy anh Nam của mình túm cánh tay của người nọ. Trong lúc lôi kéo, nghiêng người tránh được từng đợt gậy bóng chày đập xuống, cuối cùng đẩy người kia ra, ném cho anh một câu: "Leo tường."

    Triệu Kiện Kiện "A" một tiếng, còn chưa kịp phản ứng.

    Mạc Bắc đã đạp thân cây bên cạnh một cái, chân dài nghiêng sang một bên, lợi dụng tác dụng ngược lại của lực, một tay bám lên mép tường, ngay cả vạt áo cũng có thể phất ra gió được.

    Triệu Kiện Kiện cũng muốn học theo anh Nam của anh, nhưng khi một chân đạp xuống, cả người anh đều ngã xuống chỗ kia, còn mệt cho anh Nam của anh phải quay lại kéo anh lên.

    Người Nhất Trung bên này, làm sao cũng không nghĩ đến, tên Mạc Nam này sẽ leo tường, không cam lòng nên cũng muốn bắt chước theo, nhưng phát hiện tường thật sự không phải ai muốn leo là có thể leo lên được! Cả một đám người ngã nhào xuống!

    Vẻ mặt Mạc Bắc rất lạnh, sau khi leo lên tường rồi, đang định nhảy xuống.

    Đột nhiên, một cái bật lửa màu trắng bạc, vèo một tiếng bay về phía cô bên này!

    Hai trong mắt Mạc Bắc nhíu lại, thân hình chao đảo, thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may cô phản ứng khá nhanh, ổn định hai chân, nghiêng người nhìn về phía chủ nhân của cái bật lửa kia.

    Lần này người kia không đeo khẩu trang, hai tay đút túi quần, tóc đen lộn xộn dính vào trên trán, làn da trắng nõn đến gần như trong suốt, rất dễ dàng sẽ làm người ta liên tưởng đến nhân vật ác ma bị giam giữ trong manga.

    Chính là người như vậy, trên khóe miệng của anh ta còn dán một miếng dán mụn, nhưng không phải dùng để che mụn.

    Đến nỗi để che cái gì, trong lòng hai người đều biết rõ.

    Phong Nại câu môi mỏng nở nụ cười, nhưng đáy mắt lại rất lạnh: "Như thế nào? Đã tới Nhất Trung rồi, không định xuống đây hút điếu thuốc rồi mới đi sao?"

    Mạc Bắc không lên tiếng, một sườn mặt lãnh đạm, vút một tiếng!

    Trả bật lửa trở về.

    Chỉ là lực đạo bên trong kia còn xen lẫn tiếng gió sắc bén.

    Phong Nại vươn tay cầm lấy, ánh mắt thâm thúy, sau khi nhìn thấy bóng người thon dài trên tường kia nhảy xuống, liền trở nên hơi khó chịu, mở tay ra, trong lòng bàn tay đã có chút ửng đỏ.

    Người đứng bên cạnh, không dám thờ mạnh một tiếng.

    Mà sau khi Mạc Bắc ra khỏi Nhất Trung cũng không khá hơn chút nào, vị trí đầu gối giống như có chút ửng đỏ, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng đến hành động của cô.

    Nhưng mặt Triệu Kiện Kiện lại kinh hồn chưa ổn định: "Mẹ nó, cái này cũng quá dọa người đi. Anh Nam, chúng ta có thể đừng đi Nhất Trung nữa được không?"

    Thực sự không thể đi nữa.

    Mạc Bắc quay đầu lại nhìn mặt tường kia, hiện tại trong đầu cô còn lưu lại ánh mắt sắc bén cửa người nọ khi nhìn cô.

    Đại khái chính là rất khó chịu, vẫn còn đang khắc chế mình.

    Mạc Bắc rõ ràng, bởi vì đối phương là tuyển thủ chuyên nghiệp, cho nên mới vừa rồi không ra tay tàn nhẫn.

    Nhưng không ra tay tàn nhẫn, không có nghĩa là không muốn ra tay tàn nhẫn.

    Mạc Bắc chạm vào lòng bàn tay của mình, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhắn một hàng chữ gửi qua: "Xin lỗi em, chỗ anh đột nhiên có chuyện, không thể đi qua đó, chúc em sinh nhật vui vẻ."

    Ban đầu Tiểu Nãi Lâm đang vô cùng cao hứng, khi nghe được thông báo có tin nhắn, lập tức mở ra, nhưng sau khi xem xong, giọng nói đều ủ rũ: "Không sao đâu, anh trai nhỏ cứ giải quyết của mình trước đi, anh trai em ở đây, có người bồi em rồi."

    Mạc Bắc nghe giọng nói trẻ con kia rõ ràng có chút mất mác mà còn muốn an ủi cô, gương mặt tuấn tú thanh, chỉ có một ý nghĩ, nếu như không phải vì vị K Thần kia, cô sẽ không đến mức không thể đến cuộc hẹn gặp người bạn nhỏ được...
     
Trả lời qua Facebook
Loading...