Ngôn Tình Mộ Dung Tước Em Yêu Anh - Phi Phi Edana

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi PhiPhi Angle, 27 Tháng sáu 2021.

  1. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 10: Chạm Mặt Thôi Chiêu My.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau cuộc nói chuyện với Roy, Nam Cung Dư Y ngồi thẩn thờ trên giường, những lời nói của anh khiến cô thấy xao động, rót cuộc anh biết cô bao nhiêu? Hiểu cô như thế nào? Vì sao lại cưới cô? Nhiều câu hỏi được đặt ra nhưng cô không tìm được kết quả. Thông tin về tập đoàn RZ ít ỏi, chỉ nói đây là tập đoàn tài phiệt xuyên quốc gia lớn nhất nhì thế giới. Kinh doanh mọi mặt hàng đều thu lại lợi nhuận rất cao. Thông tin về người chủ chỉ vỏn vẹn do người cộng đồng mạng tự biên tự diễn, họ chỉ suy đoán theo lối của họ, thật ra không một ai biết người đó là ai? Chỉ biết người thay Roy chủ trì các cuộc làm ăn là Lâm Cao tổng giám đốc điều hàng RZ.

    Phòng tổng thống nơi Diệp Anh Nguyệt đang ở.

    "Em không sao, con vẫn rất khoẻ. Vụ án vẫn đang điều tra, rất có thể Tước nhờ đến cả thế lực bên Chung Ly. Ngôn Ngôn có ngoan ngoãn không?" Diệp Anh Nguyệt đang xem tài liệu vừa được chuyển đến hộp thư của cô, vừa nói chuyện điện thoại với Triệu An Kỳ.

    "Con bé muốn em, anh cũng vậy." Triệu An Kỳ tuy buồn bực nhưng vợ anh hứa nhận vụ án này xong cô sẽ không làm nữa, anh tin tưởng cô.

    "Đã 8 tuổi rồi, con bé cũng sắp lên chức chị cả, có cần phải vậy không? Tại anh chiều hư con bé." Diệp Anh Nguyệt cười cười lên tiếng. Triệu Nguyệt Ngôn, con gái đầu lòng của hai người từ lúc sinh con bé đến hiện tại cô vì công việc ít thời gian bên con bé, thế nhưng con bé giống như sam bám theo cô. Người ta nói con gái là người tình kiếp trước của ba, này giống con bé là ngừoi tình kiếp trước của cô, tính cách của cô xưa nay vốn lạnh lùng nhưng do Triệu An Kỳ cùng gia đình anh khiến cô thay đổi.

    "Được được, là anh chiều hư con bé, càng lớn nó càng giống em, anh một ngày cũng không muốn rời xa mẹ con em." Triệu An Kỳ dịu giọng nói, anh cũng đang cùng Ngôn Ngôn ở sân bay, chỉ còn 30 phút nữa sẽ cất cánh đến thành phố H, anh không nói cho cô biết vì muốn cô bất ngờ.

    Nói chuyện một lúc cô tắt máy, lúc này Mộ Dung Tước nói dưới sảnh quầy bar trong phòng vip đợi cô, còn có vợ chồng Lạc Dịch và Mộc Thiên Di cũng đến.

    Phòng vip tổng thống là nơi được đặt riêng cho Mộ Dung Tước đến với bạn bè thân thuộc, là nằm trong sản nghiệp của Nam Cung hiện anh đang thu mua và quản lí, chuyện này anh không tiện ra mặt, cho nên để Từ Tử Hoa đứng ra quản lí.

    "Tiền bối!" MộC Thiên Di cảm kích khi gặp lại Diệp Anh Nguyệt, thẩm phán tối cao hai năm trước giúp cô khán án giải oan cho ba cô.

    "Lạc phu nhân, chức vị tiền bối này tôi vẫn không dám nhận." Diệp Anh Nguyệt cười thoải mái lên tiếng. Cô vẫn thích được gọi bằng tên hơn, tiền bối có vẻ cô già lắm rồi đấy.

    "Chị! Em còn chưa cùng anh ấy thật sự kết hôn!" Mộc Thiên Di ngượng ngùng nói, cô nói là thật, cô và Lạc Dịch chưa chính thức tổ chức hôn lễ.

    "Chứng nhận kết hôn cũng đã nhận, chỉ thiếu một hôn lễ, là em đòi học lên thẩm phán một mực lùi lại hôn lễ ba năm." Lạc Dịch oán nhận không vui lên tiếng, nhưng giọng điệu giống như trẻ con giận dỗi.

    "Cậu lớn tầm này còn làm nũng với vợ sao?" Lâm Cao lên tiếng châm chọc.

    "Làm làm nũng với vợ có gì không được!" Lạc Dịch lên tiếng phản bác. Mọi ngừoi chỉ đột nhiên cười, từ ngày có MộC Thiên Di, Lạc Dịch luôn có thái độ thay đổi như vậy. Mộ Dung Tước nhìn họ, đột nhiên nhớ đến cô vợ ở nhà, anh không biết khi nào có thể công khai cô với họ đây. Còn có cô sẽ hận anh sao?

    "Tước! Cô gái buổi trưa day dưa cùng Mộ Dung Bá Lâm là ai? Lý Thuần Khuê gọi cô ấy một tiếng phu nhân?" Diệp Anh Nguyệt lên tiếng hỏi khi thấy anh rơi vào không gian của mình, anh luôn như vậy.

    "Em thông minh như vậy còn hỏi anh sao?" Anh biết Diệp Anh Nguyệt là cố tình hỏi, cô vốn biết Nam Cung Dư Y là vợ anh.

    "Muốn chính miệng anh khai thôi, anh xem Lạc cũng đã có người anh ấy cần bảo vệ, nói tính ra so với họ anh chưa từng lên tiếng nhờ vã em." Diệp Anh Nguyệt cười cười lên tiếng, ánh mắt mọi người liền thích thú hướng về phía Mộ Dung Tước.

    "Mọi người sẽ biết sớm thôi, cô ấy còn nhỏ." Ý tứ của anh là không muốn để họ biết sớm.

    "So với Thiên Di nhỏ hơn sao?" Lâm Cao thích thú lên tiếng hỏi.

    "Nhỏ hơn đấy, hình như là gần 4 tuổi, cô bé ấy thông minh lắm, nhảy lớn tận 3 năm, năm nay vừa tốt nghiệp viện công tố." Từ Tử Sinh thích thú chen vào trả lời.

    "Trợ lý Từ dạo gần đây rảnh rỗi quá phải không? Có cần tôi cho cậu thêm việc." Mộ Dung Tước liếc mắt nhìn bạn thân không đánh mà khai.

    "Tước, cậu đừng như vậy, tớ không muốn giống Lâm Cao." Từ Tử Sinh cừoi nịnh nọt lên tiếng.

    "Tước, có chuyện rồi!" Từ Tử Hoa vội vã chạy vào lên tiếng, Mộ Dung Tước không cho mọi người biết, một mình cùng Lâm Cao rời đi, mọi người hiểu ý cũng không tiện hỏi, thấy anh gấp gáp chắc có liên quan đến cô bé kia.

    Nam Cung Dư Y buổi chiều muốn đi dạo siêu thị mua chút thức ăn, cô muốn đích thân nấu cho Roy ăn để tỏ lòng cám ơn với anh, thứ hai cũng là nghĩa vụ người vợ phải làm, mặc dù trong nhà có người làm cùng đầu bếp nhưng cô vẫn muốn tự tay nấu cho anh ăn. Vô tình cô lướt nhìn thấy Thôi Chiêu My, Nam Cung Dư Y không đợi Lý Thuần Khuê tính tiền xong liền một mình lao ra ngoài, cô chất vấn hỏi Thôi Chiêu My về Chính Dung, nhưng cô ta một mực không nói, trong lúc dằng co đã đẩy Nam Cung Dư Y ra lề đường, đúng lúc có một chiếc xe lao đến, vì quá hốt hoảng lại mất thăng bằng cô né chiếu xe không kịp chỉ cam chịu để cho xe đụng, thế nhưng cô không cảm thấy đau đớn như tưởng tượng, chỉ cảm thấy đầu choáng váng sau đó cô rơi vào hôn mê.
     
    chiqudoll thích bài này.
  2. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 11: Bị Thương.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong bệnh viện, Lý Thuần Khuê đang lo lắng chờ bên ngoài phòng cấp cứu, mà Mộ Dung Bá Lâm cũng đang dựa lưng vào tường, anh lấy thuốc ra hút, mặc cho y tá có khuyên như thế nào, anh liếc mắt lạnh lùng khiến y tá im bật không dám lên tiếng, đây là khu bệnh vip chỉ có người có tiền mới được vào, mà Mộ Dung Bá Lâm nổi tiếng ai không biết anh khó tính, phong lưu nhưng rất khó chiều.

    Lý Thuần Khuê vừa nãy thấy cô chạy ra vội vàng đuổi theo, ra đến nơi chỉ thấy chiếc xe kia đang lao về phía cô ấy, cô chưa kịp phản ứng đã thấy bóng dáng Mộ Dung Bá Lâm xông đến ôm Nam Cung Dư Y tránh sang bên làn đường. Lý Thuần Khuê cho người thông báo với Mộ Dung Tước, vì tránh lại có chuyện khiến Mộ Dung Bá Lâm nghi ngờ nên anh hiện tại chưa xuất hiện, chỉ ngồi tại phòng của giám đốc bệnh viện chờ kết quả.

    "Bác sĩ, phu nhân thế nào rồi?" Lý Thuần Khuê là thấy bác sĩ ra ngoài trước, cô tiến lên vội vàng hỏi, mà Mộ Dung Bá Lâm cũng vứt điếu thuốc xuống sàn nhà chân không hiểu vì sao cũng vội vàng như vậy. Anh vốn dĩ hôm nay bị Thôi Chiêu My làm phiền ép anh phải đưa cô đi thử đồ cưới, anh vì kí kết giữa Thôi Tuyết Lệ nên mới nhẫn nại đưa cô ta đi, không ngờ anh mới đi lấy xe liền thấy Nam Cung Dư Y cùng Thôi Chiêu My tranh cãi, Thôi Chiêu My liền dứt tay hất Nam Cung Dư Y ra khỏi làn đường, anh thấy cô ấy nguy hiểm liền không cần suy nghĩ lập tức xông đến ôm cô tránh chiếc xe kia. Anh tự khuyên nhũ mình cũng may anh ôm cô kịp thời tránh đi, có khi cô ấy đã, nghĩ đến thôi cũng khiến toàn thân anh đau buốt. Anh không biết tình cảm dành cho cô ấy là gì? Chỉ biết không gặp thì thôi mà đã gặp được cô anh lại không nỡ buông tay, anh biết cô là vợ của chủ tịch tập đoàn RZ, anh không sợ cái tập đoàn gì đó, cái anh cần là cô ấy là Nam Cung Dư Y.

    "Phu nhân chỉ bị thương ngoài da, do vì sợ hãi mà ngất đi thôi." Bác sĩ nói cụ thể sau đó liền rời đi, còn có một nhân vật lớn còn đợi ông trong phòng giám đốc, ông không dám chậm trễ.

    "Lâm thiếu ngài muốn làm gì?" Lý Thuần Khuê lên tiếng ngăn cản khi thấy Mộ Dung Bá Lâm muốn vào phòng bệnh.

    "Vào nhìn cô ấy!" Mộ Dung Bá Lâm nhướng đôi mày khó chịu lên tiếng. Ai dám cản đường anh chứ.

    "Lâm thiếu, phu nhân không thích gặp người, cô ấy vừa kinh sợ xin Lâm thiếu hãy về cho." Lý Thuần Khuê lạnh lùng lên tiếng, nhất quyết không cho anh vào, thấy anh kiên quyết muốn vào cô ra hiệu cho bốn người hộ về phía sau tiến lên.

    "Được lắm! Nhắn với cô ấy, mạng cô ấy là tôi nhặt về lại, nếu để lần sau tôi phát hiện cô ấy ngu ngốc như vậy thì đừng trách tôi." Mộ Dung Bá Lâm đi không mang theo ngừoi, vả lại anh nhớ đến sắc mặt thù hận của Nam Cung Dư Y lúc ở nhà hàng liền giận dữ bỏ lại câu nói, sau đó lưng thẳng tấp bước ra ngoài.

    Bên ngoài xe của Mộ Dung Bá Lâm, Thôi Chiêu My vẫn đi qua lại lo lắng không thôi, cô không thể ngờ rằng Nam Cung Dư Y có thể về lại nước được. Bên mỹ là cô giả mạo thân phận Mộ Dung Bá Lâm bắt thuộc hạ của anh bằng mọi cách không để Nam Cung Dư Y về nước, nếu chuyện này để Mộ Dung Bá Lâm biết anh sẽ không bỏ qua cho cô, nhưng cô ta không biết có người vì sợ Nam Cung Dư Y về nước cũng cho người âm thầm cản đường là Mộ Dung Cầu.

    "Em với cô gái kia có quan hệ gì? Vì sao vừa nãy hai người lại tranh chấp?" Mộ Dung Bá Lâm hướng Thôi Chiêu My tra hỏi.

    "Em, em không biết cô ấy! Chắc là cô ấy nhìn lầm người?" Thôi Chiêu My cúi gầm mặt không dám ngước mặt nhìn anh trả lời.

    "Thôi Chiêu My! Nếu để tôi điều tra được, em không yên với tôi đâu?" Mộ Dung Bá Lâm nói xong liền lên xe lái rời đi, cũng mặc kệ Thôi Chiêu My sợ hãi không biết phải làm sao? Cô ta khi nãy gọi cho mẹ cô ta, nhưng điện thoại của Thôi Tuyết Lệ lại trong tình trạng khóa máy đến giờ cô ta vẫn chưa thể gọi được.

    Phòng giám đốc bệnh viện, sau khi nghe bác sĩ khám cho Nam Cung Dư Y nói cô không sao, anh nhẹ nhàng thở ra, vừa nãy khi nghe Từ Tử Hoa thông báo, anh không kịp bình tĩnh hay trấn tĩnh như mọi khi, anh mất kiểm soát một đường lái thẳng đến bệnh viện, anh không biết thật sự nếu Lâm Cao cùng Từ Tử Hoa không cản anh, anh đã chạy thẳng đến phòng bệnh nhìn cô rồi. Vì có mặt Mộ Dung Bá Lâm cho nên anh không thể lộ diện bên cô được. Cũng là đàn ông, anh biết Mộ Dung Bá Lâm cũng đã động tình với cô gái của anh, anh không đảm bảo nếu anh không hiện diện, không trực tiếp xuất hiện, chăm sóc yêu thương cô thì cô có yêu anh không? Mộ Dung Tước càng suy nghĩ càng thấy mệt mỏi.

    Một tiếng sau đó Nam Cung Dư Y đã tỉnh, cô một mực đòi xuất viện, Lý Thuần Khuê thông báo với anh một chút hỏi ý kiến anh, anh chỉ nói làm theo ý cô, ở bệnh viện anh cũng không thể lui tới được, về nhà ít ra anh còn có thể gặp cô, anh cũng cho người gọi bác sĩ riêng để khi cô có chuyện gì ngoài ý muốn còn chăm sóc cô.

    Biệt viện ngoại thành.

    Trong phòng ngủ lớn, Nam Cung Dư Y đang nằm trên giường lớn, cô mới được đo nhiệt kế, sốt hơn 38 độ, bác sĩ riêng cho cô uống huốc hạ sốt bây giờ cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng có vẻ vì sốt mà giấc ngủ không được yên, từ hôm đó xảy ra quan hệ với chồng, trong phòng cô không hề bật đèn, kể cả đèn ngủ bên cạnh giường cô cũng không bật, chỉ có đèn ngủ nhỏ yếu ớt hất lên căn phòng lớn.

    Mộ Dung Tước sau khi nghe từ bác sĩ tình trạng cô ổn định, đợi cô ngủ sâu một lúc anh mới mở cửa bước vào. Anh biết cô chưa thể chấp nhận nhìn nhận anh cho nên căn phòng luôn không được bật đèn, anh tiến tới nhẹ nhàng ngồi xuống giường lớn, đưa tay sờ nhẹ gương mặt cô, vì ngủ không sâu nên khi tay nhẹ chạm một lúc cô liền tỉnh, cô mơ hồ ngửi được mùi thuốc lá thanh mát còn có mùi hổ phách nam tính của anh, cô nhận ra anh dù trong bóng tối, là Roy chồng cô đã trở lại.
     
    chiqudoll thích bài này.
  3. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 12: Cầu Xin Anh Giúp Cô.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không khí rơi vào trầm mặt khá lâu, nhờ ánh sáng đèn ngoài hành lang anh thấy được khuôn mặt xanh xao nhỏ nhắn của cô liền khiến anh đau lòng.

    "Còn đau không?" Anh nhẹ giọng dịu dàng hôn trán cô lên tiếng hỏi.

    "Em không sao, xin lỗi vì khiến anh lo lắng." Nam Cung Dư Y lên tiếng, cô không bài xích với sự thân mật của anh ngược lại còn xúc động khó lên tiếng.

    "Zelda, em là vợ anh, không cần nói xin lỗi." Mộ Dung Tước nắm lấy tay cô dịu dàng lên tiếng.

    "Roy! Giúp em một chuyện được không?" Nam Cung Dư Y lấy can đảm lên tiếng.

    "Được!" Mộ Dung Tước đáp ứng ngay mà không cần đợi cô nói là chuyện gì. Dù cho là chuyện gì anh cũng sẽ đáp ứng cô.

    "Đừng để Mộ Dung Bá Lâm thu mua công ty ba em, còn có em chắc chắn Chính Dung ở trong tay mẹ con Thôi Chiêu My." Nam Cung Dư Y nghẹn giọng nói.

    "Anh đáp ứng em, nhưng em cũng cần đáp ứng anh một chuyện." Mộ Dung Tước luôn dùng giọng điệu ôn nhu nói với cô.

    "Được, miễn anh giúp em đòi lại công bằng, chuyện gì em cũng đáp ứng." Nam Cung Dư Y xúc động ngồi dậy, nhìn xuyên qua bóng tối đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của anh.

    "Sau này hãy tránh xa Mộ Dung Bá Lâm." Anh nhàn nhạt lên tiếng.

    "Nhà Mộ Dung em chưa từng muốn gặp một người." Giọng nói có chút uất hận của cô khiến Mộ Dung Tước không khỏi đau lòng.

    "Zelda! Chuyện mẹ em năm đó, anh đã điều tra, hoàn toàn không phải do lỗi của nhà Mộ Dung, phía sau còn nhiều thế lực, anh không muốn em gặp nguy hiểm." Mộ Dung Tước kéo cô ôm cô vào lòng, thấy cơ thể cô hơi cứng ngắc lòng anh cũng quặn lại từng cơn.

    "Em biết, trong chuyện năm đó ba em không nói rõ ràng, chỉ nói vợ trước của Mộ Dung Cầu không có lỗi, nhưng em nghĩ mãi không ra vì sao nhà Mộ Dung luôn cứ nhắm vào gia đình em, chuyện ba ngồi tù cũng chưa có thông tin chính xác, em không tin ông ấy tự sát để thú tội." Nam Cung Dư Y nghẹn ngào lên tiếng, kể từ khi nghe tin tức của ba đến nay đã mấy tháng nhưng thông tin ít ỏi khiến cuộc điều tra khó khăn, cô biết thế lực họ rất lớn cho nên mới nghe theo lời LiLy chấp nhận tìm kim chủ chống lưng. Đến khi kết hôn cùng anh, mọi tin tức nhanh chống được phơi bày nhưng lòng cô ngổn ngang rối rắm.

    "Chuyện này giao cho anh, em chỉ cần nghỉ ngơi. Anh sẽ thay em đòi lại công bằng." Mộ Dung Tước thương yêu hôn trán cô ôm cô càng chặt ôn nhu lên tiếng.

    "Roy! Anh biết Mộ Dung Tước không?" Nam Cung Dư Y lại lên tiéng hỏi, bóng lưng quen thuộc kia còn có Mộ Dung Tước, hai người có phải là một không?

    "Biết, là con trai lớn của Mộ Dung gia, mới về nước nhận chức chủ tịch, chuyện riêng tư của anh ta anh không biết nhiều." Anh thoáng sững người vì câu hỏi của cô, nhưng rất nhanh anh trấn tĩnh lên tiếng. Có phải cô nghi ngờ gì không?

    "Roy! Anh với anh ta có quen biết không?" Cô lại ngập ngừng hỏi.

    "Zelda, ở trước mặt chồng em, em lại hỏi người đàn ông khác, em không sợ anh tức giận sao?" Giọng điệu có chút không vui, anh lên tiếng, mặt dù ghen với chính bản thân mình nhưng anh rất sợ cô phát hiện ra chuyện gì.

    "A! Xin lỗi, em không hỏi nữa." Nam Cung Dư Y sợ hãi lên tiếng.

    "Được rồi, em nghỉ ngơi đi!" Mộ Dung Tước mỉm cười, vỗ vỗ lưng cô dịu dàng lên tiếng.

    "Anh, hôm nay không ở lại sao?" Cô ngượng ngùng lên tiếng dè dặt hỏi anh.

    "Anh ở đây em không ngại chứ?" Trong lòng thoáng vui mừng anh ngược lại hỏi cô.

    "Anh, chúng ta là vợ chồng, chỉ là em chưa có cam đảm nhìn mặt anh, anh cho em thêm thời gian được không?"

    "Được!" Anh mỉm cười, cởi áo khoát véc ra, vén chăn ôm cô vào lòng, anh chỉ đơn giản ôm cô mà ngủ, cô cảm giác được họ giống như vợ chồng thật sự. Có lẽ cô nên bỏ đi bóng lưng kia mà dùng hết can đảm đối diện với người chồng hiện tại.

    Tại chung cư nơi Thôi Chiêu My cùng mẹ cô ta đang sống. Cô ta nôm nớp lo sợ vì Thôi Tuyết Lệ không có ở nhà mà gọi điện cho bà cũng không được. Lúc này tiếng chuông cửa vang lên cô ta tưởng mẹ về nên vội chạy ra, đứng trước cửa lại là Mộ Dung Bá Lâm.

    "Anh! Anh sao lại tới đây?" Thôi Chiêu My kinh ngạc lên tiếng hỏi, thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh cô không khỏi sợ hãi, cô nghĩ chắc anh đã cho điều tra về Nam Cung Dư Y.

    "Mẹ cô đâu?" Mộ Dung Bá Lâm không muốn bước vào trong, lên tiếng lạnh lùng hỏi.

    "Mẹ em, em, em không biết, lúc về mẹ không có ở nhà, chắc là đến công ty." Thôi Chiêu My nuốt nước bọt cố kiềm chế sợ hãi trả lời anh.

    "Công ty sao? Cô nói cho tôi biết, công ty Y có phải của tập đoàn Nam Cung không? Còn có Nam Cung Chính Quân chủ tịch tập đoàn Nam Cung là cha dượng cô, Nam Cung Dư Y là con gái của ông ấy, công ty Y được thành lập đứng tên cũng là của Nam Cung Dư Y?" Mộ Dung Bá Lâm gần như là nghiến răng lên tiếng chất vấn, Thôi Chiêu My hoảng sợ vô thức lùi về sau mấy bước.

    "Nếu cậu đã biết vậy còn muốn công ty Y không?" Tiếng nói vang lên trong không khí, Thôi Tuyết Lệ tiến vào nhà nắm tay con gái trong lòng bàn tay, bình tĩnh nhìn Mộ Dung Bá Lâm, thái độ của Thôi Tuyết Lệ khiến Mộ Dung Bá Lâm không khỏi nhíu mày, bà ta là không sợ chết cứ như vậy bình tĩnh đứng trước mặt anh thừa nhận.

    "Chuyện Nam Cung Chính Quân ngồi tù cũng do một tay bà sắp xếp?" Anh lạnh giọng hỏi.

    "Cậu nên nhớ, hiệp ước của chúng ta, không phải cậu luôn muốn thắng Mộ Dung Tước sao?" Thôi Tuyết Lệ cừoi như không hỏi ngược lại.

    "Anh trai tôi dù có muốn hay không vẫn còn có dòng tộc Chung Ly chống lưng, tôi chỉ là muốn ba tôi để ý đến tôi, không nghĩ lại cùng người đàn bà độc ác như bà kí hiệp định nhảm nhí!" Mộ Dung Bá Lâm tức giận tay đấm mạnh lên tường, trừng mắt nhìn hai mẹ con họ Thôi trước mặt.

    "Dù muốn hay không? Cậu cũng phải lấy Chiêu My, cậu cũng đã kí rồi, bước lên con thuyền này cũng đừng hòng thoát được, huấn hồ tôi còn nắm trong tay chứng cứ mẹ cậu năm đó dụ dỗ Mộ Dung Cầu như thế nào?" Thôi Tuyết Lệ điềm tĩnh nói.

    "Bà có ý gì?" Anh khó hiểu hỏi bà ta.

    "Cậu nên hỏi Ôn Nhu Nhu đi thì hơn! Ba ngày sau cậu cùng Chiêu My đính hôn công ty Y sẽ thuộc về cậu." Thôi Tuyết Lệ chắc chắn lên tiếng.

    "Tôi sẽ không lấy con gái của loài đàn bà độc ác như bà!" Mộ Dung Bá Lâm cười lạnh nói, sau đó xoay người rời đi. Thôi Chiêu My hốt hoảng khóc lóc với mẹ cô ta, bà ta đảm bảo sẽ chắc chắn Mộ Dung Bá Lâm sẽ lấy cô, cô ta mới yên tâm, vì chuyện Mộ Dung Bá Lâm nên cô ta quên hẳn chuyện Nam Cung Dư Y.
     
    chiqudoll thích bài này.
  4. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    CHƯƠNG 13: GẶP LẠI EM TRAI CÔ KHÔNG KHỎI ĐAU LÒNG

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghỉ ngơi được vài ngày Nam Cung Dư Y cảm thấy khoẻ hơn, lúc này cô đang ngồi trên sofa phòng khách xem tin tức, nhưng tâm trạng lại luôn bay đi nơi xa. Mấy hôm nay anh đều về, nhưng đèn vẫn theo ý cô không bật lên, hôm qua cô cùng anh còn thân mật, làm xong anh vuốt mái tóc ngắn ngủi của cô rồi nhẹ giọng nói cô hãy nuôi tóc, anh là thích cô để tóc dài sao? Có lẽ anh không biết trước khi hai người gặp nhau cô cũng để tóc dài cũng chỉ vì người kia mà cô nuôi tóc, mà cũng vì người kia cắt đi mối tình thầm kín kia. Đến khi Lý Thuần Khuê gọi cô cô mới hoàn hồn trở lại.

    "Phu nhân, đã biết được chỗ của Chính Dung thiếu gia." Lý Thuần Khuê vừa nói xong, cô không khỏi kích động, hỏi nhanh rồi vội lao ra ngoài, dép cô còn chưa kịp thay, trời hơi lạnh cô cũng chỉ mặc chiếc váy ngủ rộng to dài đi ra ngoài. Tài xế đã đợi sẵn, Nam Cung Dư Y ngồi trên xe mà lòng nóng như lửa đốt, nghe được Lý Thuần Khuê em trai cô bị Thôi Tuyết Lệ gửi vào trại trẻ mồ côi, ở đó chỉ có mình thằng bé bị tự kỷ, hoảng sợ không cho ai lại gần, nhiều lúc còn điên cuồng nói muốn tìm chị, viện trưởng liền cho người nhốt thằng bé lại.

    Viện mồ côi Tâm Phúc.

    "Chính Dung!" Nam Cung Dư Y nghẹn ngào lên tiếng gọi, thân thể không khỏi run rãy vì bộ dáng co người ngồi một góc trong bóng tối, miệng không ngừng gọi chị, cô vừa chạm vào nó nó liền hoảng sợ lui lại vào góc.

    "Chính Dung! Ngoan, chị Y Y về rồi, em đừng sợ!" Cô khóc nấc lên, đau lòng dỗ dành thằng bé, lúc này nghe đến tên Y Y, Nam Cung Chính Dung liền ngẩng đầu, nhìn kỹ người trước mặt, sau đó lại ngây ngốc cười gọi "chị, chị đã về." Tiếng nói của thằng bé làm tim Nam Cung Dư Y như bị ai bóp chặt, cô ôm lấy thằng bé không ngừng khóc lớn, nó chỉ hơn mười lăm tuổi, lại bị người đàn bà kia đem đưa đến đây, cô hận, hận không thể giết chết bà ta.

    "Phu nhân! Chúng ta về thôi, chủ tịch đã mời bác sĩ giỏi đến điều trị cho Chính Dung thiếu gia." Lý Thuần Khuê tuy luôn tỏ ra lạnh lùng vô cảm, nhưng nhìn thấy cảnh này cô cũng đau lòng.

    Trên đường ngồi xe về, Chính Dung mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, vì sợ Nam Cung Dư Y lại biến mất nên tay nắm chặt tay cô không chịu buông. Vừa về biệt thự đã có ba người mặc trang phục ngành y đứng đợi trước cửa.

    "Chào cô, tôi là Kha Luân bác sĩ được Roy cưỡng bức đến đây!" Kha Luân tuy ngoài cười nhưng trong lòng ngàn vạn lần mắng Mộ Dung Tước, anh đang ở nhà nghỉ phép lại bị tên kia uy hiếp đến đây, anh nghe Từ Tử Hoa nói Mộ Dung Tước đã có vợ mà anh là bạn thân của anh ta lại không biết gì?

    "Bác sĩ Kha làm phiền anh rồi!" Nam Cung Dư Y nghe hiểu trong lời nói của anh, chắc anh cũng là người thân quen với Roy, hoặc có thể gọi là bạn bè thân quen nên mới không kiên dè mà nói anh như vậy.

    "Không phiền, nghe nói cô là vợ cậu ấy?" Kha Luân hứng thú nhìn kỹ nhan sắc cô, anh không khỏi thản thốt trong lòng, cô xinh đẹp ôn nhu, đôi mắt cô rất đặc biệt lại nói cô nhỏ nhắn nhưng khí chất toát lên vẻ quật cường khó nói, ở lứa tuổi cô anh đoán cho chắc mới tròn 18, anh không nghĩ bạn thân anh lại thích nữ sinh trẻ tuổi.

    "Cám ơn!" Thấy Kha Luân nhìn cô chăm chăm Nam Cung Dư Y không vui nên lạnh giọng nói với anh.

    "Cô yên tâm, vợ bạn tôi có gan lớn cũng không cũng dám đụng, huấn hồ là vợ của Roy." Kha Luân thấy ánh mắt phòng bị của cô không khỏi bật cười lên tiếng. Nam Cung Dư Y cũng không muốn nói nhiều với anh, Kha Luân khám cho Nam Cung Chính Dung xong liền ngồi cùng thằng bé tán gẫu, lúc Nam Cung Dư Y bước ra không khỏi bất ngờ trước cảnh Chính Dung em trai cô xưa nay không thích tiếp xúc với người lạ nay lại có thể nói chuyện với Kha Luân còn vui vẻ cùng anh chơi trò ghép hình.

    "Chị, Chính Dung muốn đàn, muốn đánh đàn, lâu rồi không đánh đàn." vừa thấy Nam Cung Dư Y xuống lầu thằng bé đã vui mừng chạy tới, ôm cánh tay cô không ngừng nói, tuy lời nói so với người bình thường không được chuẩn âm nhưng cô vẫn có thể nghe được em trai nói gì.

    "Được, Chính Dung ngoan lát chị sẽ mua cho em được không? Bây giờ Chính Dung theo chị Đan lên lầu thay đồ, chị nói chuyện cùng bác sĩ Kha một lúc sẽ đưa em đi mua đàn." Nam Cung Dư Y dịu dành dỗ dành em trai. Nam cung Chính Dung rất nghe lời liền theo cô gái giúp việc lên lầu, thằng bé cũng không bài xích với người giúp việc được chị mình nói kia, trong thần trí thằng bé nghĩ những người chị nói sẽ đều giống chị, sẽ không làm cậu bị thương hay la mắng cậu. Kha Luân nhìn kỹ càng Nam Cung Dư Y trong lòng thầm cảm thán Mộ Dung Tước kiếm đâu ra cô vợ xinh đẹp ôn nhu dịu dành như vậy, trong lòng anh bỗng dâng lên cảm xúc muốn có cô vợ giống Nam Cung Dư Y vậy.

    "Bác sĩ Kha, tình trạng em trai tôi thế nào?" Nam Cung Dư Y lên tiếng nhẹ giọng hỏi anh, cô từ tốn vì anh hiện giờ là bác sĩ phụ trách theo dõi bệnh tình của Chính Dung, thứ hai là rất có thể Kha Luân lại là bạn của Roy chồng cô, thứ ba nữa là cô đã nhờ Lý Thuần Khuê tra tài liệu về Kha Luân, được biết anh là bác sĩ tâm lý giỏi anh chuyên chữa trị cho bệnh nhân có chứng tự kỹ bẩm sinh có thể kiềm soát được hành động lúc bị kích thích và giảm dần, những bệnh nhân trầm cảm dẫn đến chứng bệnh tâm thần anh cũng có thể chữa khỏi. Kha Luân năm nay 32 tuổi vẫn chưa có gia đình, Nam Cung Dư Y đang nghĩ nếu như anh là bạn của Roy chồng cô thì có nghĩa chồng cô cũng 32 tuổi, sẽ không phải ông già quái dị trong lời nói mọi người, nhưng mà cô đã chứng thật anh không phải ông già rồi, còn có lần cô xém bị đụng xe anh cũng có ý tứ trong lời nói đó, anh không phải một ông già quái dị. Nghĩ như vậy cô bất giác thấy an lòng lại có chút mơ hồ không rõ ràng, trong ánh sáng yếu ớt bóng lưng anh rất quen thuộc, còn có bóng lưng của Mộ Dung Tước, cả hai người và người cô ôm bóng lưng suốt bao năm qua có phải là một không? Nhưng cô lại tự an ủi bản thân có thể là người giống người, hoặc bóng lưng của họ tương đối giống nhau có thể họ là những người khác nhau.
     
    chiqudoll thích bài này.
  5. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    CHƯƠNG 14: MỘT CHÚT THÔNG TIN VỀ BA CÔ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biệt thự Zelda, chính là nơi Nam Cung Dư Y từ lúc về nước đến giờ vẫn sống, cô không hiểu vì sao Roy lại muốn đặt tên này cho cô, mà căn biệt thự này cũng sẽ lấy tên là Zelda. Thật ra không ai biết tên Zelda này cũng là tên tiếng anh mà mẹ đặt cho cô, nhưng lúc đi học cô chỉ kê thông tin tên thật của mình và tên Z trong tên tiếng anh, bạn bè thân thuộc với cô như Lily đều gọi cô là Dư Y còn những người khác đều gọi cô là Z.

    Kha Luân thấy cô ngây người, anh hắng giọng một lúc mới thấy cô phản ứng.

    "Zelda tôi được phép gọi cô như vậy chứ?" Kha Luân lên tiếng, anh là bác sĩ tâm lý đương nhiên anh biết rõ cô đang nghĩ cái gì, nhưng anh cũng sẽ không vạch trần cô.

    "Được!" Cô nhẹ nhàng đáp. Nam Cung Dư Y ngượng ngùng trả lời, cô tuy còn trẻ nhưng lại không ngốc đến mức không biết một bác sĩ tâm lý có nâng lực gì nhìn thấu người khác.

    "Zelda! Tình hình em trai cô nếu không bị kinh sợ sẽ không có vấn đề gì, Tôi khuyên cô cho thằng bé tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn, như vậy sẽ tốt hơn cho thằng bé, tuy chứng bệnh tự kỹ này không chữa hết, nhưng phương thuốc chữa là tâm lý sẽ có ít hơn nhiều." Kha Luân là đứng trên lập trường bác sĩ mà khuyên cô.

    "Tôi sẽ cố gắng, bác sĩ Kha hiện tại tôi chỉ muốn bên cạnh em trai tôi, có một số việc ổn định xong tôi sẽ để thằng bé đến trường học." Nam Cung Dư Y là đang e sợ mẹ con Thôi Chiêu My sẽ dùng Chính Dung uy hiếp cô, khó khăn lắm cô mới tìm được thằng bé, cô lại biết được chút manh mối về chuyện của ba nên cô vẫn sợ họ dùng thằng bé uy hiếp cô.

    "Zelda, tôi biết cô sợ cái gì. Nhưng lấy thân phận là phu nhân củ tịch RZ thì có ai dám cả gan uy hiếp cô." Kha Luân nhàn nhạt lên tiếng, đây là thật sự với sự nổi trội và quyền uy của Roy trên thương trường ai dám khinh suất mà động vào, còn chưa nói thân phận thật sự của Roy lại là Mộ Dung Tước con trai cả nhà Mộ Dung lại là cháu ngoại độc đinh của dòng tộc Chung Ly, chỉ nhiêu đó thôi là cả những người trong giới hắc bạch đạo cũng không hề dám động. Còn đến cả việc có mấy ai biết bà ngoại của Mộ Dung Tước là con gái hoàng gia nước Anh uy quyền cao lại thân phận cao quý.

    "Bác sĩ Kha, tôi không muốn làm phiền chồng tôi vì chuyện này." Nam Cung Dư Y lên tiếng, cô không muốn cô dựa vào thân phận này mà ra uy, phải cô thừa nhận trước đây là cô muốn dựa vào một thân phận để có thể về nước, lại còn muốn dùng thân phận này mà muốn trả thù mẹ con Thôi Chiêu My, nhưng ngẫm lại cô lại không thể cứ dựa vào thân phận này.

    "Zelda, dù muốn dù không cô vẫn gán mác phu nhân chủ tịch RZ, dựa theo tính tình của Roy cậu ấy sẽ để cho vợ mình chịu uất ức sao?" Kha Luân cười cười lên tiếng nói rõ cho cô biết thân phận của cô hiện giờ. Nam Cung Dư Y yên lặng không nói, Kha Luân thấy cô im lặng cũng không nói gì nữa, dặn dò cô về chút tình hình của Nam Cung Chính Dung sau đó liền rời đi.

    Tòa cao ốc Mộ Dung, phòng chủ tịch, Mộ Dung Tước đang dựa lưng vào ghế nghe điện thoại của Kha Luân.

    "Cậu đừng dọa cô ấy!" Mộ Dung Tước mỗi khi nhắc đến cô là lòng mềm mại ấm áp. "." Được, tiền vẫn chuyển đủ cho cậu, căn biệt thự kia cậu thích thì cho cậu, nhưng điều kiện là khi Chính Dung có chuyện gì cậu phải lập tức có mặt. "Mộ Dung Tước nói lời giữ lời, anh ra tay hào phóng xưa nay ai cũng biết, nhưng bù lại cái anh cần thì phải đáp ứng anh nếu không hậu quả khó lường.

    " Tước! Bên Nam tổng cậu dự định như thế nào? "Từ Tử Sinh vừa lúc lên tiếng hỏi, anh không biết vì sao đến giờ Mộ Dung Tước vẫn chưa hành động gì.

    " Cậu cứ chăm sóc ông ấy, bên kia người phụ nữ đó chưa hành động, nếu để sơ hở tôi sợ bà ta làm liều đụng đến vợ tôi. "Mộ Dung Tước nhàn nhạt lên tiếng, đối với anh một tiểu bang hắc đạo hay một hắc đạo lớn anh không quan tâm hay để họ vào mắt, nhưng chỉ vì anh sợ cô tổn thương dù chỉ là đầu ngón tay bị trầy cũng khiến anh muốn giết người, cho nên anh phải cẩn thận từng chút một.

    " Vậy còn tư liệu mà vợ cậu cần thì sao đây? "Từ Tử Sinh hỏi tiếp, anh nhận được tin từ Lý Thuần Khuê nói Nam Cung Dư Y muốn biết thông tin của Mộ Dung Bá Lâm, còn có tin ba cô chết như thế nào ở trại giam, anh là đang cân nhắc hỏi xem Mộ Dung Tước có muốn vợ mình xem hay không, còn có cũng là đàn ông anh biết Mộ Dung Bá Lâm cũng động tâm với Nam Cung Dư Y.

    " Cô ấy cần gì thì cứ đưa, tin tức Mộ Dung Bá Lâm cũng không cần bớt đi cứ như vậy để cô ấy xem, còn về ba cô ấy cậu tìm cách nói đi, tôi không muốn thấy cô ấy đau buồn. "Mộ Dung Tước nhàn nhạt hút thuốc lên tiếng trầm ấm nói, anh rất ít khi hút thuốc nhưng ở một số trường hợp đối tác nếu có thiện chí mời anh vẫn sẽ hút hoặc là tâm tình không tốt anh sẽ hút một điếu.

    " Được. "Từ Tử Sinh quen biết Mộ Dung Tước đã lâu hiển nhiên sẽ hiểu tính tình của Mộ Dung Tước như thế nào, anh cũng muốn có vợ rồi, có vợ rồi tính tình mỗi người đều thay đổi chăng?

    Vì sợ lại có sự cố hoặc Nam Cung Dư Y sợ Thôi Tuyết Lệ sẽ tìm Nam Cung Chính Dung cho nên nhờ Lý Thuần Khuê cho người đi mua đàn cho em trai mình, cô vẫn nhớ loại đàn em trai cô thích nhất, đó là cây đàn năm nó năm tuổi ba đã tặng, nhưng căn nhà Nam Cung đã bị niêm phong cho nên cô không thể đến lấy đàn, chỉ đành nhờ Lý Thuần Khuê đặt mua cây đàn như cũ cho Chính Dung.

    Trong lúc đang dùng cơm chiều thì Từ Tử Sinh đến, anh đưa cho cô tài liệu cô cần. Từ tài liệu cô biết hiện tại Mộ Dung Cầu đã kết hôn với người khác, còn Chung Ly Giai Giai mất sau hai bị liệt hai chân và bị ảnh hưởng từ tai nạn năm đó mà tim cũng suy yếu. Hóa ra Mộ Dung Bá Lâm là con trai của Mộ Dung Cầu và Ôn Nhu Nhu, Mộ Dung Bá Lâm sẽ cùng Thôi Chiêu My chính thức đính hôn vào tuần tới, trong tài liệu cũng nhắc đến Mộ Dung Bá Lâm muốn thu mua công ty Nam Cung để cũng cố và chứng tỏ thực lực của mình cho Mộ Dung Cầu thấy được. Trong tài liệu về thông tin ba cô trong trại giam không có chút thông tin, Nam Cung Dư Y đưa mắt nhìn Từ Tử Sinh ngồi đối diện mình.

    " Phu nhân, vì cục công an cẩn mật cho nên tôi không thể có thêm thông tin gì, thật xin lỗi. "Từ Tử Sinh lên tiếng nói nhận lỗi.

    " Không sao! Tôi hiểu. "Nam Cung Dư Y biết là khó với anh, cho nên cũng không có hỏi thêm gì, anh là trợ lý của Roy, bận không ít việc lại vì cô là đưa tài liệu.

    " À phải rồi, tôi có cái này tặng anh, cám ơn anh đã giúp tôi! "Chợt nhớ ra cô có làm nến thơm an thần dễ ngủ lại tốt cho sức khoẻ và tinh thần cho nên đã làm tặng Từ Tử Sinh một ít.

    " Phu nhân, phiền cô rồi, đây là trách nhiệm chủ tịch giao cho tôi, lệnh của phu nhân cũng như lệnh ngài ấy sao tôi dám từ chối, phần quà này tôi không dám nhận. "Từ Tử Sinh cười từ chối khéo. Mộ Dung Tước mà biết anh nhận quà của cô không khoé hủ dấm chua của cậu ấy lại bộc phát, lại dồn mọi công việc cho anh xử lý không để anh sống tốt.

    " Đây là tôi tự tay làm, anh yên tâm đi, tôi chỉ là muốn cám ơn anh, Thuần Khuê và mọi người cũng như anh, anh không cần phải ngại. "Nam Cung Dư Y cười dịu dàng lên tiếng, nhìn nụ cười của cô Từ Tử Sinh đã ngây người trong chốc lát nhưng rất nhanh đã hồi phục, anh cầm túi giấy xinh xắn lại tinh xảo trên đó còn có tên nhãn hiệu mà anh thấy rất quen mắt" Nótalgia"nó mang tên nỗi nhớ. Từ Tử Sinh cám ơn cô sau đó tạm biệt rời khỏi biệt thự.
     
    chiqudoll thích bài này.
  6. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    CHƯƠNG 15: LẬT ÁN CHO BA CÔ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian hiện tại đối với Nam Cung Dư Y trôi qua giống như ngồi trên bếp than, lòng nôn nóng như lửa đốt. Roy chồng cô tối nào cũng sẽ về nhà, anh có hỏi cô khi nào mới có thể đường đường chính chính mà gặp mặt anh, cô im lặng không nói. Phải, cô vẫn chưa can đảm vì cô sợ anh sẽ là Mộ Dung Tước, cô không phải cô gái nhu nhược hay cô gái không hiểu chuyện, trong lòng cô đã chắc chắn gần chín mươi chín phần trăm anh chính là Mộ Dung Tước, nhưng cô chưa hiểu vì sao anh lại lấy cô, trong khi anh biết cô muốn là tìm hiểu việc mẹ anh Chung Ly Gia Giai có liên quan đến cái chết của mẹ cô.

    Diệp Anh Nguyệt không hổ danh là thẩm phán giỏi, cô đã rất nhanh thuyết phục cục cảnh sát cùng tòa án lật lại vụ án của Nam Cung Chính Quân, rất nhanh thông tin liền được truyền đến tai Thôi Tuyết Lệ, bà ta sợ hãi nếu hiện tại lật lại vụ án thì Mộ Dung Bá Lâm sẽ không thể thu mua công ty Nam Cung được, mà lần trước vì chuyện Nam Cung Dư Y và Thôi Chiêu My chạm mặt mà đến giờ Mộ Dung Bá Lâm vẫn không có động tĩnh gì? Còn có Nam Cung Chính Dung bà ta cũng không tìm thấy.

    Tập đoàn Mộ Dung, văn phòng làm việc của Mộ Dung Bá Lâm. Từ sau lần vụ Nam Cung Dư Y bị thương đến nay anh vẫn không tìm thấy cô, phải anh đã động lòng với cô nhưng cô dường như đối với anh có thù hằn, mặt khác anh cũng đang điều tra Thôi Tuyết Lệ.

    "Lâm thiếu! Đây là dự án về công ty Nam cung, tôi nghe nói thẩm phán Diệp Anh Nguyệt sẽ đích thân đàm phán lật lại vụ án oan cho Nam Cung Chính Quân, còn có vụ án tai nạn kia được tiết lộ là có liên quan đến một hắc đạo, có lẽ Thôi Tuyết Lệ là người giựt dây." Hộ vệ của Mộ Dung Bá Lâm đem hồ sơ đưa cho anh, cũng tường thuộc lại qua nội dung.

    "Còn cô gái Nam Cung Dư Y thì như thế nào?" Mộ Dung Bá Lâm lên tiếng hỏi, trong tài liệu chỉ có chi tiết cô đi học và làm việc khi ở thành phố H còn ở mỹ anh chỉ gặp cô trong quán bar lần đó nhưng trong này lại không có thông tin, còn có lần trước cô gái hộ vệ đi bên cạnh cô nói cô là phu nhân chỉ tịch tập đoàn RZ, mà thông tin về người chủ tập đoàn này anh có moi cũng không moi ra được.

    "Chỉ biết cô ấy là con gái lớn của Nam Cung Chính Quân, tốt nghiệp khoa công tố lớn ở mỹ, còn cụ thể tôi vẫn không thể điều tra ra, có lẽ là bị chặn thông tin, Thôi Tuyết Lệ là con gái riêng của Thôi Chiêu My được gả vào nhà Nam Cung hơn mười năm trước, còn có Thôi Tuyết Lệ cũng là người trong hắc đạo nhưng là bên nào tôi vẫn còn đang điều tra." Hộ vệ cung kính cẩn thận trả lời thắc mắc của chủ nhân.

    "Được rồi! Cậu lui đi, giám sát hai mẹ con họ Thôi cho tôi." Mộ Dung Bá Lâm mệt mỏi khoát tay cho người lui ra. Anh biết tập đoàn RZ không dễ điều tra, nhưng người phụ nữ anh nhìn trúng nhất định anh phải có được cô.

    Thôi Tuyết Lệ biết được vụ án của Nam Cung Chính Quân được lật lại, cho nên bà ta đã tìm đến người chống lưng cho bà ta cũng là người tình của bà ta, Tào Cẩn là lão đạo của hắc đạo không lớn cũng không nhỏ, ông ta cũng có một công ty làm ăn nhưng phía sau lại là buôn bán phi pháp còn có mấy sòng bài.

    "Bây giờ nếu điều tra sẽ là tới người chúng ta, anh làm cách nào đi chứ, dù sao Nam Cung Chính Quân đã chết rồi." Thôi Tuyết Lệ nôn nóng lên tiếng nói với ngừoi đàn ông trước mặt, Tào Cẩn tuy đã lớn tuổi nhưng nét phong độ của ông vẫn còn, hồi trẻ ông cũng là người đàn ông được nhiều cô gái dòm ngó.

    "Uyển Dư có hai người con sao?" Ông nhàn nhạt mở miệng hỏi Thôi Tuyết Lệ mà không nói vào trọng điểm mà Thôi Tuyết Lệ cần khiến bà ta cau mày, vì sao ông ta biết Hoắc Uyển Dư.

    "Anh biết Hoắc Uyển Dư?" Bà nghi hoặc hỏi.

    "Cô ấy là người phụ nữ tôi yêu hơn sinh mạng vì sao lại không biết?" Tào Cẩn tàn độc lên tiếng.

    "Anh!" Thôi Tuyết Lệ không thể tin nhìn Tào Cẩn nữa ngày cũng không thể nói gì.

    "Thôi Tuyết Lệ, rất may cho cô là không đụng đến Uyển Dư, nếu cái chết của cô ấy có liên quan đến cô, cô nghĩ mạng cô vẫn còn ở đây sao?" Tào Cẩn hung hăn nhìn bà ta nói gằng từng chữ.

    "Cho nên anh dùng tôi làm mồi để vào nhà Nam Cung khiến ông ta mang danh giết người còn khiến con gái ông ta ở mỹ không thể về được? Anh lợi dụng tôi cùng con gái tôi dẫn dắt Mộ Dung Bá Lâm vào cuộc trả thù cho Hoắc Uyển Dư?" Thôi Tuyết Lệ trừng mắt nhìn ông ta nói, bà yêu ông ta, còn vì ông ta sinh con gái vì ông ta mà làm không biết bao nhiêu chuyện nhưng đổi lại là trả thù cho người phụ nữ khác.

    "Phải! Còn có tôi muốn là bà không được động đến con gái của Uyển Dư, nếu để tôi biết nó mất một cọng tóc tôi liền tính trên người con gái bà." Tào Cẩn thừa nhận, ông lạnh nhạt lên tiếng cảnh cáo bà ta, chuyện bà ta làm là tự nguyện ông không ép, cũng đến lúc ông trả thù nhà Mộ Dung, Nam Cung Chính Quân người cướp đi người phụ nữ ông yêu ông đã trả thù được vậy thì còn nhà Mộ Dung Cầu và Ôn Nhu Nhu, năm đó Chung Ly Giai Giai là khờ dại ngu mụi mới khiến Uyển Dư của ông ra đi, cô ta cũng đã xuống mồ làm bạn cùng cô ấy chuyện bây giờ ông cần làm chính là hai người còn lại, Mộ Dung Cầu và Ôn Nhu Nhu.

    Thôi Tuyết Lệ căm phẫn nhìn bóng lưng lạnh lùng của Tào Cẩn không khỏi tức giận, bà dùng cả thanh xuân chỉ yêu mình ông ta, lấy Nam Cung Chính Quân cũng là vì ông ta, ông ta luôn lạnh nhạt với bà hóa ra lại là vì Hoắc Uyển Dư, bà hận hận không thể tự tay giết chết Hoắc Uyển Dư, con gái bà vì sao lại thua con gái của Hoắc Uyển Dư, bà không cam lòng, nhất định bà sẽ khiến con gái bà hơn hẳn Nam Cung Dư Y mọi thứ.
     
    chiqudoll thích bài này.
  7. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    CHƯƠNG 16: MANG THAI. XÁC ĐỊNH ANH CHÍNH LÀ MỘ DUNG TƯỚC

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vụ án của Nam Cung Chính Quân đã được lập lại và đang trong thời gian điều tra, cảnh sát cũng đã mời Thôi Tuyết Lệ đến để hỗ trợ điều tra, bà ta đã bị cảnh sát bức cung đến sắp phát điên, bà gọi điện cho Tào Cẩn nhưng ông ta không nhận máy.

    Nam Cung Dư Y hôm nay đưa Nam Cung Chính Dung đến thăm

    Mộ mẹ, hôm nay là ngày giỗ của mẹ cô, tối qua Roy cũng nói anh đã chuẩn bị lễ vật viếng mộ mẹ vợ cho nên cô chỉ cần đến viếng mộ là được.

    "Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, chuyện mẹ mất sẽ không liên quan đến nhà Mộ Dung chứ? Con rất sợ sẽ coi anh ấy là kẻ thù, con cũng chỉ là không muốn thù hận người không liên quan, còn có, dường như con yêu anh ấy mất rồi." Nam Cung Dư Y sờ lên bia mộ mẹ cô mà nói nỗi lòng. Nam Cung Chính Dung rất nghe lời và hiểu chuyện thấy chị gái khóc liền đến ôm chị gái vào lòng tay chân vụng về mà an ủi Nam Cung Dư Y.

    Viếng mộ xong cũng đã là buổi trưa, Nam Cung Dư Y đưa Nam Cung Chính Dung đến nhà hàng mà nó thích ăn nhất, gần đây cô cảm thấy người mệt mỏi lại không có khẩu vị cho nên ăn không được nhiều, cô nghĩ có thể vì lo cho vụ án của ba cho nên gần đây cô ăn không ngon ngủ cũng không sâu.

    Ăn xong dạ dày lại khó chịu cô nói hộ vệ đưa Chính Dung ra ngoài xe trước, Lý Thuần Khuê theo cô vào nhà vệ sinh, cô nôn hết phần thức ăn vừa ăn xong lại mệt mỏi không thể đứng vững, Lý Thuần Khuê lo lắng cho cô liền chạy vào xem. Lúc đi ra vì không để ý nên đụng phải một người đàn ông trung niên, Lý Thuần Khuê xin lỗi ông ta, nhưng ông ta lại chỉ chú mục vào Nam Cung Dư Y, nhưng chỉ là chốc lát liền rời đi.

    Về đến biệt thự, Lý Thuần Khuê dìu Nam Cung Dư Y lên giường nghỉ ngơi, sau đó liền cho người gọi bác sĩ đến kiểm tra, kết quả là cô mang thai được 2 tuần, vì cơ thể suy nhược lại lo âu cho nên khiến cơ thể sinh ra mệt mỏi.

    "Phu nhân, chúc người cô! Chủ tịch biết chắc sẽ rất vui!" Lý Thuần Khuê thật lòng lên tiếng, mặc dù là vui mừng nhưng trên mặt cô không thể hiện quá lộ liễu.

    "Thuần Khuê chị theo Roy bao lâu rồi?" Nam Cung Dư Y dựa lưng lên đầu giường, phía sau cô được lót một chiếc đệm êm.

    "Đã hơn 15 năm!" Lý Thuần Khuê không hiểu vì sao hôm nay cô lại hỏi như vậy nhưng vẫn là nên trả lời cô ấy.

    "Thuần Khuê! Tôi hỏi chị chỉ cần gật đầu mà không cần nói!" Nam Cung Dư Y nghiêm túc nhìn Lý Thuần Khuê, Lý Thuần Khuê biết tính tình của Nam Cung Dư Y cho nên cũng thuận theo mà trả lời.

    "Roy chính là Mộ Dung Tước!" Không phải câu hỏi mà là khẳng định chắc chắn. Lý Thuần Khuê không ngạc nhiên, đến nay cũng gần được một năm rồi, có giấu cô ấy cũng không được, mà ý muốn của chủ nhân cũng không hoàn toàn giấu cô mãi mãi, chẳng qua là sợ cô không chấp nhận được mà thôi. Lý Thuần Khuê nhìn Nam Cung Dư Y gật đầu.

    "Chuyện tôi mang thai không cần cho anh ấy biết, tôi sẽ tự mình nói với anh ấy." Nam Cung Dư Y hít thật sâu nhắm mắt lại mở miệng lên tiếng.

    "Được! Phu nhân hãy nghĩ ngơi, tôi căn dặn đầu bếp một chút thức ăn cho cô." Lý Thuần Khuê nói sau đó liền ra khỏi phòng, vì lời của Nam Cung Dư Y cũng giống như lệnh của Mộ Dung Tước cho nên Lý Thuần Khuê thuận theo cô căn dặn người làm khoan hãy nói chuyện phu nhân mang thai cho chủ tịch, cô ấy sẽ tự nói cho chủ tịch biết.

    Hôm nay vì có cuộc họp quan trọng cho nên Mộ Dung Tước tan tầm về nhà trể hơn mọi khi, lúc này người giúp việc cũng đã đi nghỉ, chỉ có hộ vệ và Lý Thuần Khuê là đợi anh về nhà mới rời đi. Mộ Dung Tước vào phòng cũng như mọi khi đèn được tắt, chỉ có mỗi chiếc đèn ngủ nhỏ, Nam Cung Dư Y đang nằm trên giường ngủ, Mộ Dung Tước cẩn thận từng bước cố gắng không để phát ra tiếng động khiến cô tỉnh giấc, anh nghe nói hôm nay bác sĩ tư đến nhà nói là cơ thể cô không tốt nên Lý Thuần Khuê cho gọi bác sĩ, cô ấy cũng không nói tình hình cụ thể, chỉ nói phu nhân yêu cầu để cô ấy tự nói với anh.

    "Anh về rồi sao?" Tiếng nói nhỏ vang lên trong không gian yên tĩnh, giọng cô rất dễ nghe, Nam Cung Dư Y ngồi dậy, Mộ Dung Tước đỡ cô dựa vào đầu giường đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

    "Nghe nói hôm nay bác sĩ đến khám cho em, thân thể không thoải mái sao?" Mộ Dung Tước ôn nhu lên tiếng hỏi thăm cô, anh đối với cô mãi vẫn là dịu dàng ôn nhu hết mực thương yêu cô, cho dù cô không biết nhưng anh không quan tâm cô có đáp lại hay không, anh chỉ cần anh yêu cô và hiện tại cô chính là vợ danh chính ngôn thuận của anh.

    "Mộ Dung Tước vì sao anh lấy em?" Nam Cung Dư Y nhỏ giọng hỏi, cơ thể Mộ Dung Tước thoáng cứng đờ.

    "Em! Em biết từ khi nào?" Mộ Dung Tước hồi họp có chút lo lắng hỏi, anh vẫn nhớ ánh mắt hận thù khi cô nhìn anh và Mộ Dung Bá Lâm.

    "Lần trước anh cùng Một cô gái đi ra từ nhà hàng mà Chính Dung rất thích ăn. Cô gái ấy cũng là cô gái mà mỗi năm em thấy hay cùng ngồi với anh ở Pub!" Nam Cung Dư Y kiềm chế kích động nói, hóa ra anh là người đàn ông cô ôm mỗi bóng lưng kia suốt ngần ấy năm, hóa ra anh là Mộ Dung Tước, hóa ra anh chính là Roy chồng cô.

    "Em, em biết hết rồi sao? Anh xin lỗi, chuyện mẹ anh có liên quan đến mẹ em anh còn đang điều tra kỹ càng, anh sẽ trả lại một cái công đạo cho em." Mộ Dung Tước ôm cô thật chặt nói, cô biết, hóa ra cô biết tất cả, hóa ra không phải cô không để ý đến anh, hóa ra cô vẫn còn biết đến anh.

    "Anh có biết không? Em ôm bóng lưng anh lưu luyến ngần ấy năm, mỗi năm cứ dịp nghĩ lễ em về thành phố sẽ nhịn không được mà đến Pub chỉ mong nhìn bóng lưng anh, cũng chính là anh trong lễ tang mẹ em đã cứu em một mạng, cũng chính vì cô gái luôn xuất hiện cùng anh mà em không dám tiến thêm một bước để nhìn rõ anh là ai, nếu em biết được sự thật này sớm hơn em đã không khổ sở như vậy!" Nam Cung Dư Y cố kiềm chế nước mắt nghẹn ngào nói.

    "Xin lỗi! Xin lỗi em Y Y của anh!" Ngoài những câu này anh đã không thể nói được gì nữa, anh ôm cô rất chặt một chữ cũng không thể nói được, anh không biết cô giấu nhiều tâm tư như vậy, là do anh không can đảm mà tiến đến gần cô, là do anh ích kỹ dùng cách này để có được cô.

    "Mộ Dung Tước! Em có thai rồi!" Nam Cung Dư Y im lặng một lúc trong lòng sau khi nói ra hết lại nhẹ nhõm như vậy, cô bật thốt tin tức mà cô cũng hồi họp trong long, cô không biết anh có như cô vui mừng khi có đứa nhỏ này không.

    "Em nói gì cơ?" Mộ Dung Tước không thể tin lên tiếng hỏi lại lần nữa, anh vội bật đèn, vén chăn lên nhìn chằm chằm vào bụng cô, nữa ngày cũng không nói được, anh kích động đến phát điên.

    "Ngốc, nó chỉ mới được hai tuần thôi, anh nhìn mãi cũng không thấy bụng em lớn hơn ngay bây giờ được!" Nam Cung Dư Y phì cười vì hành động ngốc này của anh, nhịn không được đưa tay sờ lên khuôn mặt điển trai của anh. Hóa ra anh là người cô thầm ôm bóng hình suốt mấy năm, hiện tại anh chính là chồng cô, cũng không ngần ngại cô sẽ hận anh mà giúp ba cô lật án, Nam Cung Dư Y liệu người đàn ông như vậy mày có hận được không?
     
    chiqudoll thích bài này.
  8. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 17:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi biết Nam Cung Dư Y mang thai, Mộ Dung Tước đặc biệt mời chuyên gia dinh dưỡng về chăm sóc cho cô, ngoài ra vì muốn cô an tâm dưỡng thai anh đặc biệt căn dặn mọi chuyện nhà cô anh sẽ dàn xếp ổn thỏa trả lại công bằng cho gia đình cô.

    Nam Cung Dư Y muốn biết tình tiết vụ án của mẹ cô năm đó nhưng Mộ Dung Tước không muốn cô đau lòng chỉ né tránh một vài việc vẫn còn chưa rõ ràng.

    Nam Cung Dư Y biết chuyện của mẹ cô không phải vì mẹ của anh mà chết thảm, năm đó mẹ anh cũng cùng ngồi chung xe với mẹ cô, chỉ vì muốn giữ Chính Dung nên mẹ cô chấp nhận ra đi, mà mẹ anh cũng vì vụ tai nạn đó mà bị thương nặng, liệt hai chân tim cũng yếu dần, sau hai năm cũng liền rời đi. Anh và cô đều trải quan nỗi đau mất mẹ cho nên cô hiểu nỗi đau của anh, Nam Cung Dư Y không hề oán trách anh mặc khác cô càng yêu anh hơn khi biết anh chính là người cô luôn ôm bóng hình mấy năm.

    Mộ Dung Bá Lâm vẫn đang không ngừng tìm kiếm Nam Cung Dư Y, anh lại còn đang trong thời kỳ tranh chấp với Thôi Tuyết Lệ, hiệp ước họ ký anh có phần liên quan đến công ty Nam Cung, anh phải tìm cách gỡ sạch cái mác giết người của Nam Cung Chính Quân, nhưng anh lại chậm một bước, vụ án của Nam Cung Chính Quân đã được lập, người thẩm phán đảm nhận là thẩm phán có quyền lực nhất Diệp Anh Nguyệt.

    Tòa án nữa tháng sau rốt cuộc cũng mở, dưới sự suy xét là thông minh sắc bén của Diệp Anh Nguyệt đã khiến Thôi Tuyết Lệ mở miệng biện hộ cho mình cũng không có, luật sư của bà ta một chứng cứ để bà ta thoát tội cũng không tìm ra được đành im lặng thua kiện.

    Thôi Tuyết Lệ nào chịu ngồi tù một mình liền kéo Mộ Dung Bá Lâm cùng hiệp ước kia ra, nhưng bà không ngờ Mộ Dung Bá Lâm bề ngoài tỏ ra cợt nhã nhưng lại thâm sâu khó đoán như vậy, cái hiệp định kia chữ kí không phải của anh ta, anh ta vậy mà có thể giả mạo chữ kí, tòa án khép lại mọi chuyện đều chỉ hướng về Thôi Tuyết Lệ, bà ta bị phán ở tù hai mươi năm. Nam Cung Chính Quân được tòa án trả lại sự trong sạch. Trong lòng Nam Cung Dư Y ngổn ngang tâm sự, dù ba cô đã được giải oan nhưng ba cô không còn, đến khi kết thúc tòa án Nam Cung Dư Y vẫn chưa nghe về tình hình công ty của ba cô như thế nào? Nam Cung Dư Y đưa mắt nhìn Mộ Dung Tước anh chỉ nhìn cô cười ôn nhu không nói.

    Nhà hàng lớn mà Nam Cung Dư Y thường được Lý Thuần Khuê đưa đến ăn kho cô về nước, hôm nay Mộ Dung Tước Cũng đưa cô đến đây, nhưng lại là căn phòng lớn khác, đối diện bàn tròn là một tấm kính thủy tinh lớn nhưng đã được phủ rèm cửa, Nam Cung Dư Y đang cảm thấy kì lạ.

    "Phía sau tấm rèm kia là phòng ăn cô hay ngồi, chúng tôi cùng Tước ở đây ngồi nhìn cô." Là tiếng nói trong trẻo nhưng lại quyến rũ vang lên sau lưng Nam Cung Dư Y, cô quay đầu nhìn liền thấy Từ Tử Sinh và một cô gái, cô gái này cô biết, Nam Cung Dư Y hay thấy cô ấy xuất hiện cùng Mộ Dung Tước khi cô chưa biết rõ anh là ai. Nam Cung Dư Y nhìn kỹ cô ấy cùng trợ lý Từ rất giống nhau, thảo nao khi nhìn Từ Tử Sinh cô luôn cảm thấy quen mắt nhưng lại không nhớ gặp ở đâu, hóa ra là vì họ giống nhau.

    "Từ Tử Hoa, em gái sinh đôi với tôi." Từ Tử Sinh mỉm cười lên tiếng trướ ánh mắt nghi hoặc của Nam Cung Dư Y.

    Mộ Dung Tước không nói gì, chỉ là ân cần kéo ghế đem cô ngồi xuống ghế, sau đó anh kéo chiếc ghế bên cạnh cô ngồi xuống, hai người kia cũng ngồi xuống chỗ họ.

    Nam Cung Dư Y còn nhiều thắ mắc chưa kịp hỏi thì cửa phòng ăn lại mở ra, đi vào là một nhóm người có nam nữ đi vào, họ đều nổi bật trai xinh gái đẹp.

    "Thẩm phán Diệp!" Nam Cung Dư Y kích động đứng lên thì bị Mộ Dung Tước đưa tay kéo cô ngồi xuống ghế lại, cô đang khó hiểu nhìn anh thì thấy Diệp Anh Nguyệt được một người đàn ông kéo ghế bên cạnh còn lại của Nam Cung Dư Y để Diệp Anh Nguyệt ngồi xuống sau đó người đàn ông kia dắt tay một bé gái xinh đẹp đáng yêu ngồi xuống bên cạnh Diệp Anh Nguyệt, những người còn lại đều ngồi vào vị trí của họ, Nam Cung Dư Y còn phát hiện Kha Luân cũng ở đây.

    "Anh Nguyệt cùng chồng cô ấy là Triệu An Kỳ đều là bạn của anh." Mộ Dung Tước lúc này mới nhàn nhã lên tiếng giải thích thắc mắc của cô vợ nhỏ.

    Sau đó Mộ Dung Tước kiên nhẫn giới thiệu từng người ở đây, trước tiên là cặp nam nữ đẹp mắt hai người họ Nam Cung Dư Y có chút quen mắt, đến khi Mộ Dung Tước nói người đàn ông chính là Lạc Dịch chủ tịch tập đoàn Đế Lan Tư, người phụ nữ ngồi cạnh anh chính là luật sư mới được biết đến mấy năm qua Mộc Thiên Di, năm đó Nam Cung Dư Y cũng có nghe thông tin Diệp Anh Nguyệt đến thành phố Y nhận khán án cho một nam cảnh sát bị án oan là Mộc Cảnh Quan chính là ba của Mộc Thiên Di.

    Tiếp đến là Lâm Cao người đàn ông lạnh lùng, anh là tổng giám đốc tập đoàn RZ, là người cùng Mộ Dung Tước, Từ Tử Sinh vào sinh ra tử bấy lâu, người còn lại kia không cần Mộ Dung Tước giới thiệu cô cũng biết rõ anh, chính là bác sĩ tâm lí của Nam Cung Chính Dung, Kha Luân. Người mà Nam Cung Dư Y muốn biết nhất là cô gái ngồi bên cạnh Từ Tử Sinh, cô ấy và chồng cô có quan hệ như thế nào.

    "Cô bé, tôi là bạn của chồng em, mặc dù thường cùng cậu ấy xuất hiện trướ mặt em là vì không chỉ có tôi còn có anh trai sinh đôi của tôi Từ Tử Hoa, em không cần phải xem tôi như tình địch chứ?" Từ Tử Hoa lên tiếng nói không cần Mộ Dung Tước nói, Nam Cung Dư Y bị Từ Tử Hoa nói như vậy không khỏi ngượng ngùng cúi đầu uống nước. So với những người ở đây đúng là Nam Cung Dư Y nhỏ tuổi nhất, so với Mộc Thiên Di vợ của Lạc Dịch cô còn nhỏ hơn đến bốn tuổi.

    "Này Tước! Tôi nghĩ biệt danh ông già kỳ quái thích gặm cỏ non nói cậu không hề sai nha, vợ cậu còn nhỏ tuổi hơn vợ của Lạc bốn tuổi đấy." Lâm Cao người đàn ông lạnh lùng trầm mặc ít nãy giờ mới lên tiếng, lời nói châm chọc vui vẻ hướng Mộ Dung Tước trêu đùa anh.

    "Nhìn tôi giống ông già lắm sao?" Mộ Dung Tước liế nhìn anh lạnh giọng lên tiếng khiến mọi người không khỏi cười trộm.

    "Đây là tài liệu của tòa án, Tước không muốn tôi công khai trên tòa án, anh ấy yêu cầu tôi đưa riêng cho em." Diệp Anh Nguyệt lúc này mới đưa một tập tài liệu tới trước mặt Nam Cung Dư Y nhẹ giọng lên tiếng, so với trước đây cô đối với mọi người đều không còn lạnh lùng xa cách nữa. Cô và Nam Cung Dư Y đều mất mẹ nhưng là cô vốn sinh ra tính tình lạnh lùng còn Nam Cung Dư Y mạnh mẽ lại hoạt bát hơn nhiều.
     
    chiqudoll thích bài này.
  9. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 18:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Cung Dư Y mở tập tài liệu mà Diệp Anh Nguyệt đưa, đập vào mắt cô là quyền chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của Nam Cung Chính Quân sang tên cô, chủ của tập đoàn Nam Cung hiện giờ là cô, thảo nào mà Mộ Dung Bá Lâm vẫn không thể thu mua tập đoàn Nam Cung cũng như công ty Y, công ty Y chuyên về nghiên cứu và điều chế mùi hương đặc quyền, đây là công ty riêng của mẹ cô Hoắc Uyển Dư, Nam Cung Dư Y thừa hưởng tài năng từ mẹ cô là có thể ngửi và phân biệt mùi hương điều chế mùi hương thành nước hoa, đặc biệt ở Nam Cung Dư Y là cô có còn có khả năng là điều chế sáp hương điều trị và hỗ trợ thần kinh và chứng mất ngủ, sản phẩm đã được đưa ra thị trường nhưng số lượng có hạn vì hai năm gần đây Nam Cung Dư Y vì bị nhốt bên mĩ lại vì vụ án của ba cho nên cô vẫn chưa cho sản xuất thêm.

    "Mộ Dung Bá Lâm là bị Thôi Tuyết Lệ giở trò, mặc khác Mộ Dung Bá Lâm sẽ bị lừa chính là bà ta có sự trợ giúp từ một thế lực hắc bang." Từ Tử Sinh lên tiếng.

    "Nói đến đây thôi!" Mộ Dung Tước không muốn Nam Cung Dư Y nghe thêm, cho nên mới cắt ngang lời nói của Từ Tử Sinh, anh đang đưa mắt nhìn Mộ Dung Tước chỉ thấy Mộ Dung Tước hướng mắt nhìn anh cười thâm thúy bao gồm là hạnh phúc nhiều hơn.

    "Vợ tôi đang mang thai, chuyện náy đến đây thôi, từ nay cậu chuyển sang tập đoàn Nam Cung giúp vợ tôi cũng cố tài chính hành sự của tập đoàn, giấy ủy quyền sẽ đưa cậu kí." Mộ Dung Tước cười vui vẻ nói, tay anh còn không ngừng vớt ván dầu trong bát canh hầm gà cho Nam Cung Dư Y.

    "Chúc mừng!" Mọi người vui vẻ hướng đôi vợ chồng son kia chúc mừng.

    "Anh Nguyệt cũng mang thai cùng với em." Mộ Dung Tước biết bé con của anh ngượng ngùng liền đem sự chúc mừng này ném một nữa cho Diệp Anh Nguyệt khiến Diệp Anh Nguyệt không vui trừng mắt cảnh cáo anh.

    "A! Chuyện vui càng thêm vui nha!" Kha Luân hứng thú lên tiếng.

    "Mẹ, là em trai sao?" Triệu Nguyệt Ngôn hưng phấn cười đáng yêu hướng Diệp Anh Nguyệt hỏi, cô bé tám tuổi lớn lên xinh đẹp, thừa hưởng nét đẹp của ba lẫn mẹ nhưng đa phần cô bé giống Diệp Anh Nguyệt nhiều.

    "Ngôn Ngôn! Tại sao con lại muốn em trai?" Triệu An Kỳ cưng chiều con gái hết mực lên tiếng hỏi.

    "Là ông bà nội nha! Ông bà nội nói muốn có một đứa cháu trai để những người bạn già của ông bà không đem đi khoe khoang khiến ông bà tức nha!" Triệu Nguyệt Ngôn ngây thơ đáng yêu nói khiến mọi người một tràn cười vui vẻ.

    "Thẩm phán Diệp, cám ơn chị giúp ba em lần này." Nam Cung Dư Y hướng Diệp Anh Nguyệt chân thành cám ơn cô.

    "Chị là vì hiếu kì, một người cao quý kiêu ngạo như Tước tại sao lại bỏ ra không ít lợi nhuận nhờ chị, hóa ra là vì cô bé xinh đẹp đáng yêu như em." Diệp Anh Nguyệt mỉm cười nhìn cô nói, ban đầu đúng là cô hiếu kì về cô gái mà Mộ Dung Tước để tâm cho nên mới đồng ý, còn lợi nhuận hậu hĩnh kia là anh ép cô nhận.

    "Cái đó nếu em không muốn coi là thù lao thì coi như anh tặng làm lễ vật cho đứa nhỏ của em và An Kỳ." Mộ Dung Tước nhàn nhạt lên tiếng.

    "Vậy coi như mình không khách sáo nhé!" Triệu An Kỳ lên tiếng hướng Mộ Dung Dung mỉm cười.

    "Chị nghe giáo sư TiTus nhắc về em khá nhiều." Diệp Anh Nguyệt lại lên tiếng có vài phần trong lời nói tán thưởng của cô đối với Nam Cung Dư Y.

    "Vâng, em nghe giáo sư nói chị đồng ý đến đại học công tố thành phố Y giảng dạy." Nam Cung Dư Y gật đầu đáp trả.

    "Vậy là chị không làm công tố nữa sao?" Mộc Thiên Di đang ăn con tôm Lạc Dịch bốc vỏ vừa đưa qua cho cô, cô liền không khỏi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Diệp Anh Nguyệt.

    "An Kỳ cậu đúng là lợi hại, có thể thuyết phục người cuồng công việc như Anh Nguyệt rời bỏ chiếc ghế thẩm phán." Lạc Dịch tay vẫn bốc tôm cho Mộc Thiên Di nhưng ánh mắt hướng Triệu An Kỳ tán thưởng.

    "Đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi, em muốn dành thời gian cho hai đứa nhỏ nhiều hơn, công việc giảng dạy hướng dẫn sinh viên tương đối nhẹ nhàng cho nên đây là điều kiện của em và chồng em." Diệp Anh Nguyệt mỉm cười hạnh phúc, tay cô được Triệu An Kỳ nắm lấy, nhìn họ hạnh phúc đến người khác cũng ghen tỵ.

    "Này! Tôi cùng Tử Sinh và Lâm Cao còn chưa kết hôn đấy." Kha Luân ai oán lên tiếng ý nói họ hạnh phúc cũng né những người độc thân như các anh ra.

    "Cậu là vì theo đuổi người ta không được lại ở đây trách ai?" Lâm Cao lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt của họ hướng đến Từ Tử Hoa vẫn im lặng nãy giờ, Nam Cung Dư Y không ngốc đến mức không biết họ đang ám chỉ Kha Luân và Từ Tử Hoa.

    Một bàn toàn những người ưu tú có máu mặt và địa vị ăn cơm nói chuyện vui vẻ, mặc dù bị nhắc đến nhưng Từ Tử Hoa vẫn một mực trầm mặc không nói, Kha Luân vẫn đưa ánh mắt thâm tình nhìn Từ Tử Hoa.

    Hôm sau theo lời của Mộ Dung Tước Từ Tử Sinh cùng một số luật sư đại diện đến tập đoàn Nam Cung tham gia cuộc họp hội đồng quản trị, mặc dù hội đồng không cam tâm nhưng dựa vào tình trạng của tập đoàn mà chấp nhận, ngoài ra giấy ủy quyền có hữ ký cùng con dấu của Nam Cung Dư Y cho nên họ chỉ có thể yên lặng làm theo, Từ Tử Sinh chính thức trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Nam Cung. Vì anh trai đã làm giám đốc tập đoàn Nam Cung Từ Tử Hoa trở thành trở lí cho Mộ Dung Tước.

    Biệt thự Zelda, Nam Cung Dư Y đang ngồi nghe Nam Cung Chính Dung đánh đàn thì quản gia vào thông báo với Lý Thuần Khuê nói có người muốn gặp phu nhân, Lý Thuần Khuê đi ra ngoài liền thấy là một cô gái người nước ngoài, Lý Thuần Khuê có gặp qua cô gái này cho nên biết cô ấy, đó là LiLy bạn bên mĩ của Nam Cung Dư Y. Lý Thuần Khuê cho người làm mở cửa sau đó đưa cô ấy vào.

    "Phu nhân, bạn cô đến tìm." Lý Thuần Khuê lên tiếng nói, Nam Cung Dư Y quay đầu nhìn ngoài cửa liền thấy là LiLy.

    "LiLy".

    "Y Y" LiLy nói được tiếng phổ thông là nhờ Nam Cung Dư Y dạy, hai người đã lâu không gặp liền vui mừng.

    "Sao cậu lại đến đây? Làm sao cậu tìm được mình?" Nam Cung Dư Y vẫn chưa hết vui mừng lên tiếng hỏi cô bạn thân.

    "Mình nhờ quản lí hỏi thăm kim chủ của cậu thì mới biết, hóa ra là ông chủ tập đoàn RZ, mình rất lo lắng cho cậu, người ta nói ông chủ của RZ là một ông già kỳ quái lại thích gặm cỏ." LiLy nhỏ giọng nói với cô bí mật này, chỉ sợ bị người khác nghe thấy, Nam Cung Dư Y mỉm cười nhìn cô bạn LiLy không khỏi mỉm cười.

    "Vây tại sao cậu đến được đây!" Nam Cung Dư Y biết, nếu không phải người đáng tin cậy thì Mộ Dung Tước sẽ không để LiLy đến đây.

    "Cậu còn nhớ quản lí chỗ mình làm không? Hóa ra anh ta chính là bạn thân của trợ lý Từ, anh ấy giúp mình hỏi thăm cậu, là trợ lý Từ giúp mình đến đây." LiLy có phần hưng phấn nói, giống như là cô ấy mới phát hiện ra tin tức động trời. Nam Cung Dư Y cười, cô tin chắc LiLy không biết quản lí của cô ấy chính là trợ lí Từ trong lời nói của cô ấy, cái quán bar mà hai cô làm lúc bên mĩ cũng là tài sản của Mộ Dung Tước, đến sau này cô hỏi anh anh mới nói cho cô biết chuyện vì sao cô được chọn trúng anh là kim chủ.
     
    chiqudoll thích bài này.
  10. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 19:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở lại biệt thự Zelda, Nam Cung Dư Y cùng LiLy đang nói chuyện vui vẻ thì Mộ Dung Tước về, anh còn không ngại có mặt LiLy hôn má Nam Cung Dư Y một cái. LiLy bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, nghĩ không lí nào Nam Cung Dư Y lén ông chồng già của cô ấy qua lại mờ ám với trai trẻ đẹp trai này chứ?

    "Đây là bạn em LiLy bên mĩ, lúc em không thể về nước là cô ấy giúp em đến chỗ cô ấy làm." Nam Cung Dư Y lên tiếng hướng LiLy giới thiệu với Mộ Dung Tước, anh đưa mắt liếc nhìn cô gái ngoại quốc kia, hóa ra đây chính là thủ phạm đưa bé con của anh đến quán bar làm việc, cũng may sau đó anh thu mua luôn cái quán bar kia không thôi thì bé con anh bị những tên đàn ông kia tay chân không sạch sẽ chạm tới bé con của anh.

    "Cái đó, Y Y đây là?" LiLy bị ánh mắt đần đần sát khí như muốn lột da cô của Mộ Dung Tước làm cho sợ hãi, cô không dám đưa mắt nhìn chỉ có thể nhìn về phía Nam Cung Dư Y lúng túng hỏi.

    "Đây là!" Nam Cung Dư Y đang tính mở miệng giới thiệu Mộ Dung Tước với LiLy thì bị câu nói của Mộ Dung Tước làm cho ngây người.

    "Hóa ra đây là cô gái xíu giục vợ tôi tìm kim chủ đây sao?" Mộ Dung Tước không vui hừ lạnh nói.

    "A! Cái này, tôi." LiLy bị anh dọa sợ đứng phốc dậy lùi ra phía sau hai bước, LiLy đưa mắt cầu cứu nhìn Nam Cung Dư Y.

    "Tước! Anh đừng dọa cậu ấy." Nam Cung Dư y nhỏ giọng lên tiếng. Mộ Dung Tước nghe vậy liền ngoan ngoãn nghe lời không dùng ánh mắt giết người nhìn LiLy nữa.

    "Bảo bối nhỏ có ngoan ngoãn không quấy rầy mẹ con chứ?" Mộ Dung Tước cúi đầu áp mặt lên bụng đã ba tháng của Nam Cung Dư Y giọng cưng chiều sủng nịch nói.

    "Con vẫn còn nhỏ, không quấy rầy em." Nam Cung Dư y mỉm cười hạnh phúc đưa tay vuốt tóc Mộ Dung Tước nhỏ giọng nói, bảo bối chỉ được ba tháng, bụng cô còn bằng phẳng chưa lộ ra, Mộ Dung Tước ngày ngày đều trông ngống bộ dáng bụng bầu của cô cho nên ánh mắt luôn không tự chủ nhìn về phía bụng cô.

    "Y Y! Cậu mang thai rồi sao?" LiLy lúc này như hết sợ kinh ngạc chạy đến hỏi Nam Cung Dư Y, nghe nói ông già kia không dùng được, vậy mà cô ấy mang thai vậy con của cô ấy là con của người đàn ông đẹp trai này sao? Trời ạ, gan của cô ấy thật không nhỏ nha.

    "Tôi không phải ông già trong mắt cô, bé con mang thai con tôi có gì lạ sao?" Giống như Mộ Dung Tước đọc được hết suy nghĩ của LiLy mở miệng lạnh nhạt nói càng khiến LiLy không thể tin nhìn anh. Mộ Dung Tước không phải thần mà đọc được suy nghĩ của người khác, chẳng qua là cảm xúc của LiLy thở hiện quá rõ ràng cho nên anh có thể đoán được LiLy đang nghĩ gì.

    "A! Vậy anh chính là kim chủ chọn cậu ấy sao?" LiLy há hốc miệng nhìn anh.

    "Cậu cũng là nằm trong kế hoạch của anh ấy để đưa mình vào bẫy đấy." Nam Cung Dư Y tinh nghịch lên tiếng.

    "Là, là thế nào?" LiLy ngây ngốc khó hiểu.

    "Giới thiệu với cậu đây là Tước, chồng mình, cũng chính là kim chủ cậu giúp mình liên hệ đấy, còn có quản lí của cậu chính là trợ lí Từ, Từ Tử Sinh Vincent." Nam Cung Dư Y không trêu cô bạn nữa, cô lên tiếng.

    "..."

    LiLy kinh ngạc đến ngốc trệ.

    LiLy làm khách ở biệt thự Zelda mấy ngày thì phải quay về mĩ, LiLy đến thành phố H là vì giáo sư TiTus muốn đề cử Nam Cung Dư Y đến đại học H làm người hướng dẫn cho sinh viên, ông nói hiệu trưởng trường là bạn ông ấy muốn ông ấy đề cử một sinh viên giỏi giúp ông ấy. Nam Cung Dư Y là học trò cưng của TiTus cô thi đậu tiến sĩ nghành công tố cho nên ông ấy muốn đề cử cô vào đại học H.

    Nam Cung Dư Y rất muốn đi, cô bỏ cả tâm tư đặt vào ngành công tố là vì mẹ cô Hoắc Uyển Dư, mọi chuyện không như ý muốn ban đầu của cô, ý trời duyên phận để cô và Mộ Dung Tước là vợ chồng, sự tình năm đó còn nhiều uẫn khuất chưa rõ nhưng Mộ Dung Tước nói hãy để anh lo liệu, hiện giờ cô còn mang thai cho nên anh không muốn cô nhún tay vào.

    Đang lúc suy nghĩ miên man thì Mộ Dung Tước từ phòng tắm đi ra, anh yêu thương cưng chiều hôn môi cô mấy cái rồi ngồi xuống giường.

    "Có phải muốn đến đại học H không?" Mộ Dung Tước biết suy nghĩ của cô bạc môi mấp máy hỏi.

    "Làm sao anh biết?" Nam Cung Dư Y thoáng kinh ngạc hỏi anh, đúng là cô rất muốn đến trường đại học H, nhàn rỗi khiến cô không quen, cô là tiến sĩ của trường đại học mĩ cơ đấy, một nhân tài như cô bỏ không như vậy sao? Năm nay cô cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi.

    "Em là vợ anh dĩ nhiên anh biết em suy nghĩ cái gì? Y Y, em có biết mỗi một lần em trầm tư mỗi một lầu em đau khổ chịu đựng một mình anh đã đau như thế nào không? Anh chỉ hận không thể xuất hiện lập tức chịu đau khổ cùng em, anh vì sợ em hận anh mà phải kiềm chế bản thân để không chạy đến trước mặt em." Mộ Dung Tước ôm cô vợ nhỏ trong lòng, lại là lần đầu tiên nói ra tâm tư của mình cho cô nghe.

    "Xin lỗi, em không biết anh chịu đựng lâu như vậy. Em cũng như anh, nhưng em không có cản đảm chạy đến trước mặt anh để nhìn rõ anh là ai? Em chỉ có thể hịu đựng ôm bóng lưng anh suốn mấy năm liền, mỗi khi anh xuất hiện cùng chị Tử Hoa tim em như ngàn mũi dao đâm vào, em thấy anh rất để ý mái tóc của chị ấy cho nên em chưa bao giờ cắt tóc, đến khi em quyết định buông bỏ bóng lưng anh vì Roy nên cắt đi mái tóc." Nam Cung Dư Y xúc động nói, có lẽ vì mang thai nên cảm xúc của cô rất nhạy cảm, cô ôm lấy hông anh mà nghẹn ngào.

    "Xin lỗi, xin lỗi bé con của anh." Mộ Dung Tước ôm cô vợ nhỏ rất chặt, không ngừng hôn lên đỉnh đầu cô, nếu anh không một mực kiên quyết lên kế hoạch có lẽ anh và cô sẽ không như bây giờ, cũng may sự kiên nhẫn của anh mấy năm là đáng giá, cũng may tai nạn năm đó mẹ anh không phải hung thủ, nhưng ba anh cũng là một phần có trách nhiệm trong chuyện năm đó, cũng may là bé con của anh hiểu chuyện cho nên có thể không hận anh mà chấp nhận anh, Mộ Dung Tước anh bỏ ra tâm tư nhiều như vậy cũng vì bé con mà anh theo dõi bảo hộ mấy năm.
     
    chiqudoll thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...