Welcome! You have been invited by Ngọc Thiền Sầu to join our community. Please click here to register.
Chương 19

Lời này giống như giọt nước tràn ly, cả lớp an tĩnh trong nháy mắt náo nhiệt lên.

Mọi người sôi nổi quay đầu nhìn ra ngoài, có vài học sinh nghịch ngợm thậm chí đứng dậy, hận không thể trực tiếp đem đầu vươn ra ngoài.

Lâm Thanh Hòa biết cuộc sống cấp ba rất buồn tẻ, cho nên bọn họ mới phản ứng lớn như vậy khi nhìn thấy tuyết rơi.

Vì thế không lập tức ngăn lại, cũng xoay đầu nhìn ra bên ngoài.

Tuyết đầu mùa a.

Trận tuyết này rất lớn, bông tuyết từ trên bầu trời tảng lớn rơi xuống, đem mặt đất bao trùm một màu trắng xóa.

Với tốc độ như vậy, chờ đến tan học nói không chừng là có thể nặn một người tuyết.

Tiếng ồn ào rất nhanh lắng xuống, mọi người đều buông bút xuống, nghiêng người thưởng thức cảnh tuyết rơi phía bên ngoài cửa sổ.

Trong nhất thời, cả lớp yên tĩnh cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của từng người.

Lâm Thanh Hòa và cả lớp trầm mặc vài phút rồi chủ động thu hồi ánh mắt, bất giác, anh nhìn về phía Tần Việt.

Không nghĩ tới chính là Tần Việt cũng nhìn về phía anh, ánh mắt hai người cứ như vậy thẳng tắp giao nhau.

Tần Việt hai tròng mắt đen nhánh như mực, ánh mắt chuyên chú lại ôn nhu, chứa đựng vô vàn cảm xúc không nói thành lời.

Dường như là không nghĩ tới sẽ anh sẽ nhìn đến, trong mắt Tần Việt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó hai hàng lông mày nhướng lên, trong mắt chứa đầy ý cười.

Lâm Thanh Hòa hơi thất thần, không biết vì sao đột nhiên có chút chột dạ, anh vội vàng thu hồi ánh mắt, giơ tay gõ bàn, "Được rồi, đừng nhìn nữa, tiếp tục tự học."

Cả lớp tuy rằng có chút không nỡ, nhưng đối với vài phút nghỉ ngơi này đã rất vừa lòng, một đám nhanh chóng thu liễm tâm tư, một lần nữa tập trung học tập.

Sau khi tiết tự học kết thúc, Lâm Thanh Hòa trở về văn phòng.

Pha một ly sữa đậu này cho bản thân, sau đó cầm cái ly đứng phía trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Là một người phương Bắc, nhìn thấy tuyết cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng mỗi khi tuyết rơi anh đều nhịn không được cảm thấy vui vẻ.

Đặc biệt là cầm một ly thức uống nóng đứng ở bên cửa sổ ngắm cảnh tuyết rơi, nhìn tuyết bao trùm cảnh vật xung quanh, một mảnh trắng xóa, thật tinh khôi.

Thời tiết như vậy thật thích hợp để ăn lẩu..

Lâm Thanh Hòa nghĩ vậy, quyết định buổi tối đi siêu thị một chuyến, mua chút gì đó để nấu lẩu.

Sau hai tiết tự học là giờ giải lao, học sinh ăn cơm chiều, nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu tiết học buổi tối.

Đêm nay Lâm Thanh Hòa không có tiết dạy, cho nên sau khi tan học anh liền thu thập đồ về nhà.

Vừa xuống lầu, phát hiện có rất nhiều học sinh không đi ăn cơm, mà chạy đến sân thể dục thượng đánh lên tuyết trượng.

Tuyết rơi một buổi trưa, toàn bộ sân thể dục đều bị bao trùm bởi tuyết, tựa như một khối bánh kem bơ khổng lồ.

Mọi người ở trên sân chạy, nhảy, ném tuyết, tựa như những con ngựa hoang thoát cương, vui sướng vô cùng.

Lâm Thanh Hòa nhớ khi anh đi học cũng đã từng như thế này, vào giờ giải lao, cả lớp chạy xuống sân chơi ném tuyết, đem người ném xuống hố tuyết, vui vẻ vô cùng.

Chuông đi học đánh mấy lần mới cọ tới cọ lui trên mặt đất không nỡ rời đi.

Thật tốt a!

Lâm Thanh Hòa nhìn bộ dáng làm ầm ĩ của chúng, đột nhiên có điểm cảm khái, sao lại cảm giác mhìn già rồi?

Anh rõ ràng mới 24.

Đứng bên nhìn một lúc, Lâm Thanh Hòa mới xoay người đi đến cổng trường.

Nhưng mà vừa đi được vài bước, một quả cầu tuyết lớn to bằng nắm tay đột nhiên bay thẳng tắp đến sau cổ anh, cái lạnh khiến anh phải run người.

Lâm Thanh Hòa vội vỗ rớt tuyết dính trên người, xoay người sang, phát hiện là Từ Hạo Thiên cùng mấy nam sinh đang đứng cách đó không xa cười nhìn anh, hỏi: "Thầy Lâm, chơi một ván không?"

Lâm Thanh Hòa nhìn mấy nam sinh đối diện, lại nhìn thế lực mỏng manh của mình, nhướng mày nói: "Các em nhiều người như vậy bắt nạt một mình tôi?"

"Đúng vậy!" Từ Hạo Thiên vừa dứt lời, vài quả cầu tuyết nháy mắt hướng anh ném tới.

Lâm Thanh Hòa vội vàng dùng một bàn tay che mặt, sau đó nhanh chóng khom lưng, dùng một cái tay khác nắm lên một quả cầu tuyết, ùy tiện nặn hai cái rồi ném qua.

Tuy rằng anh đã tận lực ngăn cản, nhưng song quyền khó địch bốn tay, rất nhanh đã bị cầu tuyết ném đến đầy người.

Lâm Thanh Hòa bị ném cơ hồ không dám ngẩng đầu, anh có chút vô lực nghĩ, bọn chúng đây là quang minh chính đại mà trả thù anh đi, quả nhiên trong lòng vẫn còn rất chán ghét anh sao?

Ngay khi anh cảm thấy bản thân sắp bị chôn vùi trong tuyết, công kích đối diện đột nghiên ngừng lại.

Lâm Thanh Hòa ngẩng đầu lên, phát hiện Tần Việt đang ném quả cầu tuyết lớn nện lên đầu Từ Hạo Thiên.

Quả cầu tuyết không nặng, không làm người bị thiên, nhưng Từ Hạo Thiên vẫn bị ném cho có chút mông lung, sau khi hắn phản ứng lại, lập tức thay đổi đối tượng công kích, tấn công Tần Việt.

Lâm Thanh Hòa vừa mới bị bọn họ vây lại công kích thảm như vậy, hiện tại rốt cuộc được giúp đỡ, vì thế cũng vội vàng ôm vào ngực một đống tuyết, nặn thành cầu tuyết, ném tới bọn Từ Hạo Thiên.

Vừa mới bắt đầu còn chia phe địch ta, một lúc sau đã lâm vào một mảnh hỗn loạn.

Tới cuối cùng, không biết là cái nào ý xấu tiểu tử khởi đầu, một người cầm chân, một người cầm cánh tay anh, đem anh nâng lên, đi đến hố tuyết ngay gốc cây.

Lâm Thanh Hòa nháy mắt hiểu rõ ý tứ của bọn họ, cười mắng: "Nhãi ranh, các em muốn làm phản phải không, mau đem thầy thả xuống."

Nhưng mà mọi người đều rất cao hứng, ai cũng không chịu nghe lời anh nói.

Lâm Thanh Hòa vừa tức vừa bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn dung túng cho bọn họ, hôm nay mọi người đều vui vẻ như vậ, thế thì bồi bọn chúng chơi đi.

Chỉ có Tần Việt chạy tới ý đồ ngăn cản bọn họ.

Từ Hạo Thiên vừa thấy, vội vàng gọi người ngăn Tần Việt lại, lớn tiếng nói: "Hắn vừa mới cùng thầy Lâm lập thành một đội, tới đó đi, đừng buông tha hắn, cùng nhau nâng lại đây ném."

Bên cạnh lập tức có người phụ họa, đè Tần Việt xuống, đem hắn nâng lên.

Tới cái hố bên gốc cây, nơi này đã tích một tầng tuyết rất dày, mọi người xem rất là hưng phấn.

Có người hô khẩu hiệu, "Một, hai, ba."

Sau đó bọn họ liền bị ném, Lâm Thanh Hòa gắt gao nhắm mắt lại, kỳ thật tuyết rơi dày như vậy nếu ngã sẽ không bị đau, nhưng bị ném văng đi rốt cuộc vẫn là chút làm người sợ hãi.

Ngay khi hai người ra xuống tuyết, trên mặt đất bắn lên từng trận bông tuyết.

Lâm Thanh Hòa cảm thấy một chút cũng không đau, thậm chí còn cảm thấy mặt đất vô cùng mềm mại.

Anh mở to mắt, đối diện với đôi mắt của Tần Việt.

Lúc này mới phát hiện bản thân vậy mà đang đè trên người Tần Việt.

Hóa ra lúc Tần Việt ngã xuống đất, vừa vặn lót dưới thân anh.

Lâm Thanh Hòa sợ tới mức vội vàng muốn đứng dậy, sợ là đã đem Tần Việt áp hỏng rồi.

Nhưng mà đám kia học sinh vẫn chưa nháo đủ, cười xong liền nâng đem bọn họ nâng lên ném lên đống tuyết, một bộ muốn đem bọn họ chôn sống.

Đập vào mắt đều là một màu trắng xóa của tuyết, anh căn bản không đứng lên được.

"Đừng náo loạn nữa." Lâm Thanh Hòa há mồm hô một câu, trong miệng nháy mắt chứa đầy tuyết, khiến anh ho khan lên vì sặc.

Tần Việt thấy thế, vội duỗi tay đem đầu anh ấn vào trong lòng ngực, dùng tay giúp anh chặn một ít tuyết.

Lâm Thanh Hòa lúc này mới thoải mái hơn một chút.

Sau đó vội vàng dùng khuỷu tay đấy ra, cách xa hắn một chút, hỏi: "Cậu không có việc gì chứ."

Tần Việt lỗ tai hồng muốn ra máu, nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của anh, thấp giọng nói: "Em không sao."

Lâm Thanh Hòa lúc này mới yên tâm, bọn nhãi ranh này xuống tay không nhẹ không nặng, cũng không sợ làm người khác bị thương.

Sau một trận "Lễ rửa tội" bằngtuyết, bọn Từ Hạo Thiên cuối cùng cũng dừng lại, ba chân bốn cẳng đem Tần Việt và Lâm Thanh Hòa từ trong đống tuyết kéo ra lên, phủi hết tuyết trên quần áo giúp hai người..

"Ha ha ha ha ha ha, thầy Lâm, thầy không sao chứ." Từ Hạo Thiên vừa giúp anh phủi tuyết vừa hả hê hỏi.

Lâm Thanh Hòa nhìn hắn, lạnh giọng nói: "Tôi không sao, nhưng mà em thì có chuyện lớn đấy."

Từ Hạo Thiên sửng sốt một chút, "Ý thầy là sao?"

"Mải mê chơi tuyết như vậy, trở về chép 20 bài thơ cổ về tuyết, ngày mai nộp lại cho tôi."

"A! Đừng mà thầy ơi, thầy không thể làm như vậy!" Từ Hạo Thiên kêu rên lên, càng thêm nhiệt tình giúp anh phủi tông tuyết trên người.

Lâm Thanh Hòa mỉm cười nhìn bộ dáng chân chó của hắn, tâm tình nháy mắt tốt lên.

Tuy rằng tuyết trên người đã bị vỗ rớt, nhưng tuyết trên tóc và quần áo đã tan, khiến anh cảm thấy lạnh vô cùng.

Lâm Thanh Hòa quay đầu nhìn Tần Việt, tình huống của hắn cũng không tốt hơn bản thân bao nhiêu.

Anh hiện tại về nhà tắm rửa rồi thay quần áo hẳn là sẽ không sao.

Nhưng Tần Việt còn phải học tiết tự học buổi tối, cứ như vậy sẽ bị cảm mạo.

Nghĩ vậy, Lâm Thanh Hòa hướng Tần Việt vẫy tay nói: "Đi đến vnă phòng với tôi."

Tần Việt gật đầu, lập tức ngoan ngoãn đi phía sau anh.

Từ Hạo Thiên ở bên cạnh kêu rên, "Thầy đi thong thả ạ, bài thơ cổ.."

"Thế nào?" Lâm Thanh Hòa trở nhướng mày.

Từ Hạo Thiên sắc mặt nháy mắt uể oải.

Lâm Thanh Hòa bước lên vài bước, dừng chân lại, quay đầu cười nói: "Tôi không bảo em làm một mình, các em mỗi người một bài."

Từ Hạo Thiên nghe vậy, biểu tình nháy mắt thay đổi, "Cảm ơn thầy Lâm."

Lâm Thanh Hòa bất đắc dĩ lắc đầu, "Mau đi ăn đi, đừng chơi nữa, nhớ mua thức ăn nóng, đừng để sinh bệnh."

"Đã biết, cảm ơn thầy lâm!"

"Cảm ơn thầy Lâm!"

* * *

Từ Hạo Thiên nói xong, các nam sinh khác cũng sôi nổi ủng hộ.

Lâm Thanh Hòa lúc này mới mang theo Tần Việt trở về văn phòng.

Vừa bước vào văn phòng, Lâm Thanh Hòa nháy mắt cảm thấy ấm áp lên.

Anh cởi áo khoác bị tuyết làm cho ướt đẫm ra, lấy khăn giấy xoa bớt nước trên tóc, sau đó pha hai ly sữa đậu nành, đưa cho Tần Việt một ly.
 
Chương 20

[HIDE-THANKS]
Tần Việt nhấp một ngụm sữa đậu nành, cảm thấy một cỗ ấm nóng theo khoang miệng chảy vào trong lòng.

Lâm Thanh Hòa đưa cho hắn một tập khăn giấy, nói: "Tôi ở đây không có khăn lông, cậu dùng giấy khăn lau tạm đi, đừng để bản thân bị cảm."

Nhìn thấy vũng nước lớn trên quần áo của mình bị tuyết tan làm cho ướt đẫm, Lâm Thanh Hòa gãi đầu, quần áo của Tần Việt cũng đã ướt sũng, nếu cứ mặc như vậy sẽ bị cảm lạnh.

Nghĩ vậy, Lâm Thanh Hòa nhìn quanh phòng làm việc, thấy trong tủ có nhét một chiếc áo gió, liền lấy ra.

Đây là đồng phục nhà trường dành cho giáo viên, thường được mặc trong các dịp lễ, nhưng các sự kiện không tổ chức thường xuyên nên anh không có nhiều cơ hội để mặc.

Lâm Thanh Hòa không mang nó về nhà, vì thế anh đã để nó trong văn phòng.

Vừa hay lại bây giờ rất hữu dụng.

Lâm Thanh Hòa đưa kiện áo gió cho Tần Việt, nói: "Cậu thay quần áo đi rằng hẵng ngoài đi. Quần áo đều ướt hết rồi."

Tần Việt đặt ly sữa đậu nành trong tay xuống, xua tay "Thầy à, thầy thay trước đi, quần áo thầy cũng ướt rồi, em không lạnh."

Lâm Thanh Hòa nghe lời, cúi người sờ lên mu bàn tay hắn, cảm thấy như vừa chạm vào một khối băng.

"Còn nói không lạnh, tay của cậu đã lạnh như băng rồi, bây giờ tôi về nhà trước, về nhà là có thể tắm rửa thay quần áo, cậu còn phải đi học, nghe lời đi."

Sau đó không khỏi phân trần mà đem quần áo nhét vào trong lòng ngực hắn.

Tần Việt dường như bị động tác vừa rồi của anh dọa cho giật mình, cánh tay bị anh chạm vào khẽ run lên như có dòng điện chạy qua, sững sờ đặt ở trên ghế.

Trong nhất thời cũng đã quên đem quần áo đẩy trở về.

Lâm Thanh Hòa thấy trời cũng không còn sớm, Tần Việt lại đang đứng bất động, cười trêu ghẹo nói: "Sao thế? Muốn tôi giúp cậu thay quần áo?"

Tần Việt trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, vành tai đỏ lên, cánh tay hắn siết chặt lại, ôm chặt quần áo trong ngực, sau đó đứng dậy, đưa lưng về phía Lâm Thanh Hòa thay quần áo.

Sau khi Tần Việt thay quần áo xong, hai người cùng nhau ra khỏi văn phòng.

Lâm Thanh Hòa trong lòng gấp gáp, ra cửa liền cùng Tần Việt từ biệt, vội vàng đi ra ngoài.

Bởi vậy không có chú ý tới, ngay khi anh xoay người đi, Tần Việt chậm rãi nâng tay trái lên, chạm vào chỗ anh vừa mới chạm, lông mi rũ xuống, khóe miệng nhếch lên ý cười.

Bởi vì quần áo đều đã ướt, cho nên Lâm Thanh Hòa ra cổng trường liền đứng ở giao lộ muốn gọi xe trở về.

Nhưng bởi vì nguyên nhân thời tiết, xe taxi cũng rất khó gọi, Lâm Thanh Hòa vất vả nửa ngày mới gọi được một chiếc.

Tới cửa nhà, anh ghé qua siêu thị gần nhà mua nguyên liệu nấu lẩu, sau đó hưng phấn mà chạy về nhà.

Bởi vì Lâm Thanh Hòa đã gọi điện thoại trước nói anh đêm nay muốn ăn lẩu, cho nên Tống Trân Cúc không nấu cơm, đang ngồi trên sô pha chờ anh.

Vừa thấy anh trở về, lập tức oán giận nói: "Làm sao về trễ như vậy? Trời đã tối đen rồi."

Lâm Thanh Hòa đương nhiên không dám nói ở trường cùng học sinh chơi ném tuyết, có lệ nói: "Tuyết lớn qua, con không gọi xe được."

Tống Trân Cúc lúc này mới không nói nữa, thấy anh toàn thân ướt đẫm, cầm lấy đồ ăn trong tay anh: "Được, nhanh đi tắm rồi thay quần áo, đừng để bị bệnh."

"Được." Lâm Thanh Hòa nói rồi bước vào nhà tắm.

Sau khi tắm xong, vừa bước ra đã ngửi thấy mùi hương đậm đà của nồi lẩu.

Anh vừa lau khô tóc vừa đi đến phòng khách, liền thấy thức ăn đã bày biện ở trên bàn, chính giữa là bếp điện từ, phía trên là nổi lẩu đang tỏa khói nghi ngút.

Lâm Thanh Hòa lập tức ngồi xuống bàn ăn.

Tống Trân Cúc cầm đũa đi đến phòng khách kêu lên: "Thức ăn chín rồi, đừng xem ti vi nữa, mau tới đây ăn."

"Được." Lâm Bân lúc này mới lưu luyến không rời mà tắt TV, ngồi xuống bàn ăn.

Cả nhà đông đủ liền bắt đầu ăn cơm.

Lâm Thanh Hòa vừa mới cùng học sinh chơi nửa ngày, vừa lạnh lại vừa đói, nhìn nổi lẩu đang tỏa hương hận không thể lập tức ăn hết.

Tống Trân Cúc bên cạnh châm thức ăn vào nồi trong thấy dáng vẻ này của anh, ghét bỏ nói: "Lớn như vậy, như thế nào vẫn là cái dạng này a."

Lâm Thanh Hòa gắp một đũa rau xà lách ở trong nồi, vớt lên, vừa ăn vừa nói: "Con đói."

Tống Trân Cúc bĩu môi, "Cho dù con đói thì cũng đã 24 tuổi, sao cứ như trẻ con vậy, đúng rồi, mấy ngày trước mẹ cùng dì cả nói chuyện phiếm, cô ấy giới thiệu mtộ cô gái, đặc biệt không tồi.."

Lâm Thanh Hòa nghe vậy rất muốn trợn trắng mắt, vì sao cứ giới thiệu đối tượng cho anh a.

24 tuổi thật sự già như vậy sao?

"Con mới 24." Lâm Thanh Hòa bất đắc dĩ nói.

Tống Trân Cúc giơ tay gõ đầu anh, "24, đâu còn là 24 nữa, tháng sau con sẽ 25 tuổi không phải sao?"

"Nhưng mà vẫn chưa tới." Lâm Thanh Hòa trả lời.

Tống Trân Cúc hận sắt không thành thép mà liếc mắt nhìn anh, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia nghi hoặc, thò đầu tới hỏi, "Thanh Hòa, cái ý niệm kia của con vẫn còn chưa từ bỏ, cho nên mới vẫn luôn kéo dài không chịu kết hôn?"

Lâm Thanh Hòa trong lòng cả kinh, anh ý niệm gì?

Chuyện này không thể hỏi, nuốt một viên thịt viên, anh thanh giọng nói: "Sao có thể!"

Tống Trân Cúc thu hồi ánh mắt, có chút lạnh lạnh mà nói: "Tốt nhất là như vậy, chúng ta nuôi con lớn như vậy cũng không dễ dàng, đừng có chạy loạn, nhanh kết hôn rồi sinh con, yên ổn cuộc sống, hảo hảo sinh hoạt, như vậy chúng ta cũng có thể yên tâm."

Nói xong không hề phản ứng với anh, quay đầu cùng Lâm Bân nói.

Lâm Thanh Hòa tiếp tục đang ăn cơm, trong lòng lại có trăm ngàn suy nghĩ, lời bà nói rốt cuộc là có ý tứ gì?

Đang nghĩ ngợi tới, đột nhiên nghe Tống Trân Cúc nói: "Ai, lão già, chúng ta mua cho Thanh Hòa một chiếc xe đi, thời đại bây giờ không có những thứ này thì rất khó kết hôn, nhà thì chúng ta mua không nổi, các con kết hôn có thể ở nơi này, xe thì cố một chút vẫn có thể mua một chiếc."

Lâm Thanh Hòa nghe thế ngẩng đầu lên, thịt viên trong viên chưa kịp nuốt xuống suýt nữa đã mắc kẹt trong cổ họng.

Lâm Thanh Hòa ho khan lên, vội vàng nuốt thịt viên trong miệng xuống, giữ chặt Tống Trân Cúc nói: "Không.. khụ khụ.. mua.. khụ.. xe, đừng mua, con không cần."

Tống Trân Cúc bị phản ứng nay của anh làm cho hoảng sợ, vội đưa một ly nước qua: "Từ từ nói, gấp cái gì!"

Lâm Thanh Hòa uống xong ly nước, lúc này mới cảm thấy tốt hơn, vội tiếp tục nói: "Xe gì đó vẫn là đừng mua, hiện tại con cũng chưa cần, chờ một con có tiền sẽ tự mua, sao có thể dùng tiền của ba mẹ, số tiền đó dành để dưỡng lão"

Tống Trân Cúc nhíu mày, bày ra một bộ muốn mắng chửi, "Chỉ bằng tiền lương của con thì chờ đến khi nào? Loại đồ vật như xe nên mua sớm, hơn nữa có xe thì lúc đi hẹn hò sẽ tự tin hơn, bằng không nhà gái dựa vào cái gì mà phải ở bên con?"

Nói xong, Tống Trân Cúc thở dài, trên mặt hiện lên nét buồn bã, sâu kín mà nói: "Của chúng ta.. cuối cùng cũng sẽ là của con."

Lâm Thanh Hòa nhận ra cảm xúc của bà biến hóa, nhưng cũng không có tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu.

Anh không cho Tống Trân Cúc giúp mình mua xe, đương nhiên không phải vì vấn đề tiền dưỡng lão.

Tần Việt sau này hận anh thấu xương, ném anh vào ngục giam tra tấn đến chết, đều là bởi vì này chiếc xe.

Trong sách có một đoạn miêu tả chuyện này rất ngắn gọn, chỉ nói Tống Trân Cúc cùng Lâm Bân dành ra vài tháng, cẩn thận chọn mua một chiếc xe cho Lâm Thanh Hòa.

Nhưng ngày đầu tiên Lâm Thanh Hòa lái xe liền xảy ra chuyện.

Bà nội Tần vì nhặt một cái chai mà vượt đèn đỏ, Lâm Thanh Hòa không có phòng bị đụng phải bà.

Bà Tần bị thương năng nhưng vì vượt đèn đỏ nên phải chịu gần hết trách nhiệm, Lâm Thanh Hòa chỉ phải chịu mười phần trăm trách nhiệm.

Tần gia vốn nghèo, căn bản không thể chi trả tiền thuốc men, Tần Việt cùng đường, tìm Lâm Thanh Hòa cầu hỗ trợ.

Lâm Thanh Hòa tức giận, gã vừa mua xe mới liền gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, người bị đâm là bà Tần, 10% trách nhiệm kia gã vốn dĩ cũng không muốn gánh vác, Tần Việt vậy mà tìm gã giúp đỡ.

Cho nên gã không chút do dự cự tuyệt, chửi ầm lên, nói bà Tần đáng chết, một màn này vừa vặn bị bà nhìn thấy.

Bà nội Tần không muốn liên lụy bọn họ nên đã nhảy lầu.

Ông nội Tần tức giận khiến bệnh tim tái phát cũng đi theo bà.

Sau đó Tần Việt thôi học, ở bên ngoài chịu khổ ba năm, sau một loạt sự tình thì được Tần gia tìm thấy.

Vì vậy anh thực sự không muốn mua chiếc xe này chút nào.

Nó là gốc rễ của mọi điều bất hạnh sau này.

Tống Trân Cúc có ý tốt, thấy anh từ chối lập tức tức giận, cầm chén trên bàn ném mạnh xuống đất, nói: "Như thế nào, chúng ta muốn mua xe cho con là chúng ta sai sao, con thật đúng là không biết tốt xấu."

Lâm Thanh Hòa đau khổ không nói nên lời, đành phải buông chiếc chén trong tay, kéo ghế lại gần bà, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con biết ba mẹ muốn tốt cho con, nhưng là ta mỗi ngày đi làm tan tầm đi tới đều có thể đến, thật sự không cần xe, hơn con muốn dựa vào nỗ lực của bản thân mua một chiếc xe như một người đàn ông, tin tưởng con."

Tống Trân Cúc sắc mặt lúc này mới hòa hoãn một ít, vẫy vẫy tay nói: "Được, được, có muốn mua hay không thì tùy ngươi."

Lâm Thanh Hòa một lòng lúc này mới thả lỏng, lại là gắp đồ ăn lại là đổ nước, lúc này mới đem Tống Trân Cúc hống cao hứng một ít.

Ăn cơm xong, Lâm Thanh Hòa trở lại phòng của mình đếm ngày tháng.

Tháng sau là đến Tết.

Một tháng, hai tháng, ba tháng..

Không còn bao nhiêu thời gian.

Anh thật sự có thể thuận lợi vượt qua sao?

Không biết có phải vì bây giờ đang là năm thứ ba trung học không, Lâm Thanh Hòa cảm thấy thời gian trôi nhanh vô cùng.

Trong nháy mắt, kỳ thi cuối kì đã đến, sau đó là Tết Nguyên Đán.

Mặc dù chỉ có mười ngày nghỉ Tết nhưng cả lớp vẫn rất kích động, khiến Lâm Thanh Hòa cách mấy ngày phải đến chỉnh đốn bọn họ một lần.

Sau khi thi xong, cả lớp giống như phát cuồng, Lâm Thanh Hòa vừa tiến phòng học, thiếu chút đã bị tiếng ồn bên trong ép ra ngoài.

Mặc dù kì thi đã kết thúc, nhưng theo yêu cầu của nhà trường, các học sinh vẫn phải ở lại học xong tiết tự học buổi tối mới được tan học.

Vừa thi xong, tất cả học sinh đều không muốn học tiếttự học, loạn thành một đoàn, nhưng vì tối nay là tiết tự học tiếng Trung nên không có cách nào khác.

Lâm Thanh Hòa che lại tai bước vào phòng học, đứng ở trên bục giảng vỗ bàn, "Im lặng nào."

Phòng học lúc này mới dần im lặng.

Lâm Thanh Hòa nhìn những gươngmặt hưng phấn dưới bục giảng, thở dài, bật máy tính lên, "Nếu bây giờ mọi người không muốn học thì chúng ta xem một bộ phim đi."

"Oa.. thầy Lâm muôn năm."

Phòng học vừa mới an tĩnh lại lập tức trở nên hỗn loạn.

Lâm Thanh Hòa vội đặt một ngón tay trước môi, ra hiệu cả lớp trật tự.

Phòng học lại một lần nữa rơi vào im lặng, cả lớp rất tự giác mà đóng cửa, tắt đèn, kéo màn lại.

"Các em muốn xem gì?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

[ Tổng giám độc bá đạo sủng lên trời, chỉ yêu cô vợ nhỏ xinh đẹp]

[ Tổng giám độc ác ma em sợ đau, không làm vợ trên khế ước]

[ Vợ trước thế thân của tổng giám đốc, yêu em anh sợ sao]

Lâm Thanh Hòa: "..."

Đây là nghiêm túc sao?

Không hổ là thế giới Mary Sue, không có bộ phim nào bình thường sao?
[/HIDE-THANKS]
 
CHƯƠNG 21

Lâm Thanh Hòa trầm mặc một chút, quyết định bỏ qua ý kiến của bọn họ, chọn《 Biên thành 》.

Bọn họ đã được học một đoạn trích ngắn, dứt khoát lần này cho chúng xem một bộ hoàn chỉnh.

Thời điểm bộ phim được chiếu, có người kêu rên vài tiếng, nhưng rất nhanh liền im lặng, dù sao cũng thú vị hơn là phải tự học.

Lâm Thanh Hòa không muốn quấy rầy cả lớp xem phim, đứng ở cuối phòng học.

Ngay khi anh đứng yên, Tần Việt xoay người lại, chỉ vào vị trí bên cạnh mình.

Lâm Thanh Hòa lúc này mới nhớ, hôm nay trong nhà Tô Noãn có việc, thi xong đã rời đi trước.

Cho nên chỗ ngồi bên cạnh Tần Việt vừa vặn trống.

Lâm Thanh Hòa không chút do dự ngồi xuống, đứng dạy hai tiết thực sự rất mệt.

Lâm Thanh Hòa ngồi xuống bên cạnh Tần Việt, sau đó cùng cả lớp xem phim.

Tần Việt chống tay lên mặt, nghiêng đầu nhìn về phía màn hình lớn.

Tuy rằng nguyên nhân là do góc độ, nhưng Lâm Thanh Hòa vẫn mạc danh có một loại cảm giác Tần Việt đang nhìn mình.

Ánh mắt như có như không dừng trên người anh, làm anh cảm thấy lỗ tai hơi có chút nóng lên.

Lâm Thanh Hòa nhìn trong chốc lát, nhịn không được dùng tay che miệng ngáp một cái, làm bộ lơ đãng mà quay đầu lại đi, Tần Việt như cũ nghiêng thân mình, chẳng qua ánh mắt dừng ở lại trên bảng trắng.

Lâm Thanh Hòa vội vàng thu hồi ánh mắt, âm thầm cười chính mình, anh có cái gì đẹp, suốt ngày tự mình đa tình.

Nghĩ vu vơ xong, lại tiếp tục xem phim.

Lần này không quay đầu lại.

Xem phim xong, cũng tới giờ tan học.

Cả lớp đã chờ mong khoảnh khắc này rất lâu, Lâm Thanh Hòa thông báo tan học, cả lớp liền cầm cặp lao nhanh ra ngoài.

Lâm Thanh Hòa nhìn một đám chạy trốn như bay, bất đắc dĩ cười cười, đem lời nói chuẩn bị nói ra nuốt trở vào.

Còn chưa bảo bọn chúng trực nhật đâu!

Lâm Thanh Hòa thở dài, quyết định ở lại tự mình quét dọn một chút.

Anh đi lên bục giảng, lau sạch bảng đen, quay đầu lại thì thấy Tần Việt đang dùng chổi quét sàn từ lúc nào.

Lâm Thanh Hòa nhìn nhìn chỉ còn lại có bọn họ hai người phòng học, có chút kinh ngạc hỏi: "Cậu không quay về sao?"

Tần Việt đứng dậy, nhìn về phía anh, ánh mắt trong trẻo, mang theo ý cười, "Thầy à, em giúp thầy quét tước vệ sinh xong rồi đi."

Lâm Thanh Hòa trong lòng ấm áp, đặt tẩy bảng xuống, phủi phủi tay, đi tới trước mặt hắn, "Cậu đêm nay không đi làm thêm sao?"

Tần Việt lắc đầu, một lần tiếp tục khom lưng quét rác, nói: "Em đã xin nghỉ việc rồi, bà nội nói chỉ còn nửa năm là thi, không nên phân tâm."

Lâm Thanh Hòa cảm thấy có chút khó chịu nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra, khẽ gật đầu, sau đó cầm chổi bắt đầu quét dọn phòng học.

Phòng học mỗi ngày đều quét dọn sạch sẽ nên không quá dơ, bọn họ rất nhanh liền dọn dẹp xong.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Lâm Thanh Hòa khóa cửa phòng học, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Gần đến cổng trường, Tần Việt đột nhiên hỏi: "Thầy, có phải sắp đến sinh nhật thầy không?"

Lâm Thanh Hòa sửng sốt một chút, quay đầu hỏi: "Cậu làm sao mà biết được?"

Tần Việt đỏ mặt, xoay đầu đi, hàm hồ nói: "Lúc trước có nghe qua."

Lâm Thanh Hòa cũng không gặng hỏi, nghĩ nếu hắn đã hỏi như vậy, khẳng định là có tính toán gì, nhưng anh biết tình huống gia đình của Tần Việt, vì thế vội nói: "Sao nào, định chuẩn bị bất ngờ cho tôi sao?"

Tần Việt trầm mặc một lát, cũng không phủ nhận, gật gật đầu.

Lâm Thanh Hòa thực cảm động, nhưng vẫn nói: "Ý tốt của cậu tôi thật sự rất cảm ơn, nhưng quà thì thật sự không cần, cậu cố gắng.."

Lâm Thanh Hòa vốn dĩ muốn động viên hắn cố gắng học tập tốt, nhưng nghĩ đến hắn không tham gia thi đại học, yết hầu ngạnh một cái, im lặng.

Chỉ giơ tay vỗ vai của hắn.

Tần Việt phảng phất đã sớm biết ý nghĩ trong lòng anh, vội nói: "Cũng không phải món quà quý giá, chỉ là một chút.. tâm ý."

Nói đến câu sau, không biết vì sao Tần Việt đột ngột nhỏ giọng lại.

Lâm Thanh Hòa cũng không cự tuyệt, thuận thế nói, "Đây chính là cậu nói, nếu như quý giá thì tôi sẽ không nhận đâu."

"Vâng." Tần Việt giống như một đứa bé được khen, nặng nề gật gật đầu.

Hai ngày tới học sinh được nghỉ, các thầy cô trong thời gian này sẽ đến trường chấm bài thi.

Vì lịch làm việc dày đặc nên hai ngày nay anh phải làm việc gần như từ sáng đến tối, vừa nhìn thấy chữ là anh đã chóng mặt và buồn nôn.

Nhờ vào hiệu quả làm việc cao của các thầy cô, trong vòng hai ngày đã có kết quả.

Ngày thứ ba nhận được thông báo, sau đó liền nghỉ.

Nghỉ đông chỉ có mười ngày, đã trễ.

Cho nên thời điểm bọn học sinh nghỉ, không mấy ngày liền ăn tết.

Gần cuối năm, vô luận là trên đường hay là trong nhà, hương vị Tết càng ngày càng rõ.

Mấy ngày nay đơn vị làm việc của Tống Trân Cúc và Lâm Bân cũng nghỉ.

Ba người liền ở nhà tổng vệ sinh, đặt mua hàng tết, rán các loại thịt..

Cứ như vậy, bận bận rộn rộn cho đến khi đón năm mới.

Đêm nay là đêm giao thừa, ba người Lâm gia bận việc một buổi trưa, làm một bàn đầy đồ ăn, chuẩn bị đón năm mới.

Trong TV đang phát tiết mục năm mới náo nhiệt, bên ngoài pháo pháo nổ rợp trời.

Lâm gia tuy rằng chỉ có ba người nhưng cũng không có cảm giác quạnh quẽ.

Lâm Thanh Hòa cùng Lâm Bân ngồi ở ghế trên, Tống Trân Cúc cầm mọt cái bánh kem nhỏ đi ra, đặt ở trên bàn.

Lâm Thanh Hòa tổ chức sinh nhật theo dương lịch, thời gian trong năm thay đổi, năm nay thật trùng hợp, sinh nhật của anh vậy mà trùng với đêm giao thừa.

Lâm Thanh Hòa nhìn thấy bánh kem, có chút kinh ngạc, sau đó dở khóc dở cười mà nói:" "Ba mẹ sao lại còn mua bánh kem? Con đã lớn như vậy, hơn nữa hôm nay làm rất nhiều món, ăn không nổi a."

Tống Trân Cúc hôm nay tâm trạng rất tốt, cười nói: "Đây không phải nghi thức của người trẻ các con à, hơn nữa vừa vặn nhắc nhở con một chút, từ hôm nay trở đi con đã 25 tuổi, đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi."

"Con.."

"Con cái gì mà con, ước rồi thổi nến đi." Tống Trân Cúc nói, cắm tượng trưng năm cây nến, sau đó đốt nến lên để Lâm Thanh Hòa ước nguyện.

Lâm Thanh Hòa thuận theo nhắm mắt lại, nghĩ nghĩ, ở trong lòng yên lặng nói: "Cầu mong tôi có thể sống lâu hơn được mấy năm."

Nói xong, mở mắt ra thổi tắt ngọn nến.

"Con ước gì vậy a?" Tống Trân Cúc tò mò hỏi.

Một bên Lâm Bân vội chọc chọc bà, "Ai ai ai, nói ra liền không linh."

Tống Trân Cúc bĩu môi, "Được rồi, không hỏi thì không hỏi, ăn cơm, ăn cơm."

Lâm Thanh Hòa đứng một bên nhìn họ, bọn họ rõ ràng chỉ là nhân vật trong sách, nhưng giờ khắc này, anh thế nhưng cảm thấy có chút lưu luyến.

Ăn cơm xong, bọn họ mỗi người cầm một khối bánh kem ngồi trên sô pha bắt đầu xem xuân vãn đầu năm.

Biểu diễn múa hát vẫn nhàm chán như vậy, Lâm Thanh Hòa xem một chút liền cảm thấy không thú vị.

Vừa vặn bên ngoài ở đang bắn pháo hoa, anh liền đứng dậy đi đến cửa sổ, "Khi nào tiết mục bắt đầu thì gọi con."

"Được." Lâm Bân nói, hướng anh vẫy vẫy tay.

Lâm Thanh Hòa đem bánh kem đang ăn dở đặt trên bàn, cầm một ly nước đến bên cửa sổ.

Pháo hoa phóng bên ngoài dường không cần tiền, tráng lệ lại sáng chói, làm Lâm Thanh Hòa không khỏi cảm khái một câu thực sự có tiền.

Thế giới nguyên bản của anh đã cấm đốt pháo trong Tết Nguyên đán, bảo vệ môi trường là bảo vệ môi trường, nhưng vẫn anh luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó.

Bây giờ đã biết, có vẻ như đây mới chính là hương vị của năm.

Màu đỏ tươi độc đáo của người Trung Quốc.

Mọi người vô cùng sôi nổi, vui vẻ chào tạm biệt cái cũ và chào đón cái mới, sum họp cả gia đình.

Ngắm pháo hoa một lúc, ánh mắt Lâm Thanh Hòa dần dời xuống phía dưới, lúc này mọi người đều ở nhà náo nhiệt đoàn viên, ngoài đường vắng tanh.

Chỉ có một người.

Lâm Thanh Hòa xoa xoa đôi mắt, cảm thấy mình hẳn là nhìn lầm rồi.

Nhưng mà nhìn kĩ lại lần nữa, lại phát hiện bản thân quả thật không nhìn lầm.

Dưới ánh đèn đường xuất hiện một bóng người, là Tần Việt.
 
Chương 22

[HIDE-THANKS]
Tần Việt mặc một chiếc áo khoác màu đỏ đứng dưới ánh đèn đường, đầu ngẩng lên như đang chăm chú nhìn gì đó.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Thanh Hòa, hai mắt hắn sáng lên, khóe miệng cong lên, nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó vẫy tay với anh.

Lâm Thanh Hòa trực tiếp ngốc bên cửa sổ.

Hôm nay là giao thừa, Tần Việt sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Hơn nữa tuy rằng hôm nay không có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ cũng là âm độ, hắn đã đứng ở bên ngoài bao lâu rồi? Liệu có bị đông lạnh luôn không?

Lâm Thanh Hòa trong lòng cảm thấy bối rối, vội đặt cốc xuống, bước nhanh ra ngoài.

Tống Trân Cúc nghe thấy động tĩnh bên ngoài, kêu lên: "Ai, con đi đâu vậy, tiết mục sắp bắt đầu rồi."

"Con lập tức quay lại ngay." Lâm Thanh Hòa không kịp nói thêm, liền mở cửa chạy ra ngoài.

Vừa xuống lầu đã thấy Tần Việt chạy tới trước mặt.

Tần Việt không biết đã đứng bên ngoài bao lâu, hai má ửng đỏ vì lạnh, các đốt ngón tay vốn dĩ trắng nõn nay lại hơi tím, trong tay còn cầm một cái hộp.

Lâm Thanh Hòa còn không kịp nhìn kỹ, Tần Việt liền nói: "Thầy, sao thầy không mặc áo khoác đã đi xuống, có lạnh hay không?"

Lâm Thanh Hòa nhìn lại mình, quả nhiên, anh vừa rồi đi quá gấp, chỉ mặc một kiện áo lông.

Hắn nói xong, Lâm Thanh Hòa thật đúng là cảm thấy có chút lạnh.

Nhưng anh cũng không biểu hiện ra ngoài, bình tĩnh mà trả lời: "Không lạnh, cậu tại sao lại ở chỗ này?"

Tần Việt không trả lời, ngược lại mở khóa áo, muốn cởi áo trên người ra.

Lâm Thanh Hòa nháy mắt hiểu rõ, vội ngăn lại động tác của hắn, dở khóc dở cười nói: "Không cần, tôi không lạnh."

Lâm Thanh Hòa nói xong liền rút tay về, động tác Tần Việt cứng lại, phảng phất đột nhiên bị đông cứng giống nhau.

Thật lâu sau, hắn mới từ từ hạ tay xuống.

"Hôm nay là đêm giao thừa, sao cậu không ở nhà mà lại chạy tới đây?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

Tần Việt nghe vậy, vội ngẩng đầu nói: "Thầy, sinh nhật vui vẻ!"

Ngón tay cầm chiếc hộp lập tức siết chặt, do dự một chút, mới chậm rãi đưa cho Lâm Thanh Hòa.

Lâm Thanh Hòa sửng sốt, có chút không tin hỏi: "Cậu đặc biệt đến đây là để tặng quà cho tôi?"

Tần Việt gật đầu.

Lâm Thanh Hòa nhất thời không biết nên nói cái gì, run rẩy vươn tay tiếp nhận cái hộp.

Trong lòng anh cảm động đến rối tinh rối mù, nhưng lại không biết diễn tả thế nào, đành bất lực nói: "Cậu, sao cậu lại thật thà như vậy! Ngày tựu trường cũng vậy. Hôm nay là đêm giao thừa, còn đặc biệt chạy đến đây, trời lạnh như vậy.."

Lâm Thanh Hòa cũng không biết chính mình đang nói cái gì, nói năng lộn xộn, nhưng Tần Việt cũng không có ngắt lời anh ta, ngẩng đầu cẩn thận lắng nghe, tựa như vô số lần trên lớp.

Mãi đến khi anh nói xong, Tần Việt mới trả lời: "Có khác." Giọng điệu vô cùng dịu dàng.

Lâm Thanh Hòa nhìn hắn, một hồi lâu mới thở dài nói: "Cậu ở đây đợi bao lâu rồi? Sao không đi lên tìm tôi?"

Tần Nguyệt nghe vậy, giơ tay gãi đầu, có chút xấu hổ, "Không biết thầy ở tầng nào."

Lâm Thanh Hòa vừa giận vừa buồn cười, "Nếu đêm nay tôi không tình cờ xem pháo hoa bên cửa sổ thì cậu định đợi ở dưới lầu cả một đêm sao?"

Tần Việt không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn anh, đáp án đều ở bên trong.

Lâm Thanh Hòa muốn nói thêm gì đó, nhưng Tần Nguyệt đã nói trước: "Thầy à, thầy mau trở về đi, bên ngoài trời đang rất lạnh."

Hiện tại nhiệt độ bên ngoài là âm độ, bởi vì trong nhà có máy sưởi cho nên Lâm Thanh Hòa chỉ mặc một cái áo lông.

Đứng ở bên ngoài lâu như vậy, quả thật có chút chịu không nổi, nhưng mà..

Anh nhìn thoáng qua Tần Việt, vỗ vai của hắn nói: "Chờ tôi một chút."

Tần Việt không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn theo bản năng đáp "Vâng ạ."

Sau đó Lâm Thanh Hòa liền chạy nhanh lên lầu.

Vừa vào đến nhà, anh liền chạy thẳng vào phòng ngủ, mặc áo khoác vào. Sau đó lấy một chiếc áo khoác khác cùng một chiếc khăn quàng cổ và găng tay.

Khi đi ngang qua phòng khách, anh nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật đang ăn dở trên bàn, do dự một chút, bước tới cắt một miếng rồi bước ra ngoài.

Tống Trân Cúc nhận thấy có điều gì đó không ổn, từ phòng khách bước vào, cau mày hỏi: "Con đang làm gì vậy? Định đi đâu à?"

Lâm Thanh Hòa chỉ muốn đi xuống nhanh một chút, có lệ nói: "Có chút việc, con lập tức quay lại."

"Chuyện gì vậy?" Tống Trân Cúc không buông tha hỏi.

"Trở về sẽ nói cho mẹ." Lâm Thanh Hòa nói, bước nhanh ra ngoài.

Lúc xuống lầu, Tần Nguyệt vẫn ngoan ngoãn đứng ở nơi đó chờ anh, thấy anh đi xuống với một đống đồ, lập tức hiểu ý của Lâm Thanh Hòa.

"Thầy à, không.."

Hắn nói còn chưa nói xong, Lâm Thanh Hòa đã đem đồ vật toàn bộ ném vào trong lòng ngực hắn.

"Trời lạnh lắm, đem những thứ này mặc vào đi."

"Thật sự không cần." Tần Việt cẩn thận ôm đống quần áo, ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong mắt đầy cảm động.

Lâm Thanh Hòa cúi đầu nhìn đôi tay bầm tím của hắn, im lặng mà giúp hắn mặc vào.

"Thầy à!" Tần Việt kinh ngạc lùi lại một bước, nhưng thân thể rất nhanh liền trụ lại, cứng ngắc đứng tại chỗ, tùy ý anh hành động.

Lâm Thanh Hòa không nói chuyện, lấy khăn quàng cổ ra giúp hắn đeo lên, sau đó giúp hắn mặc áo khoác vào.

Bởi vì còn một miếng bánh kem, cho nên Lâm Thanh Hòa tạm thời cầm găng tay trong tay, sau đó đưa bánh kem cho hắn.

"Cậu ăn bánh kem đi."

Khuôn mặt Tần Việt vẫn dại ra, tựa hồ vẫn chưa hoàn hồn lại từ chuyện vừa rồi.

Sau khi nghe thấy giọng của anh, ánh mắt hắn khôi phục lại tia sáng, trên mặt hiện lên một rặng mây đỏ.

Hắn vội cúi đầu, che giấu mà ho khan vài tiếng, sau đó mới nhận bánh kem ăn.

Không biết vì sao Lâm Thanh Hòa lại cảm thấy do dự khi ăn đĩa bánh kem này, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, anh có chút bối rối không biết Tần Việt có thích hay không.

Sau khi ăn xong, Lâm Thanh Hòa cầm cái đĩa rỗng ném vào thùng rác rồi mới đưa găng tay cho hắn.

Tần Việt lần này lại không từ chối, nhận lấy rồi ngoan ngoãn đeo vào.

Lâm Thanh Hòa nhìn Tần Việt bị bản thân bọc lại kín mít, mới hài lòng nói: "Được rồi, trời cũng không còn sớm, nhanh về nhà đi, năm mới vui vẻ nhé!"

"Chúc thầy năm mới vui vẻ!" Tần Việt cũng vội vàng trả lời.

Nói xong, ngẩng đầu hướng anh vẫy tay, "Thầy à, quần áo ngày mai em giặt rồi trả thầy sau."

Lâm Thanh Hòa nghe vậy, cười vỗ trán nói: "Không cần, khai giảng rồi trả lại cho tôi, không cần phiền phức như vậy đâu."

"Vâng ạ." Tần Việt sờ lên chiếc khăn quàng trên ngực rồi xoay người rời đi.

Lâm Thanh Hòa vẫn luôn dõi theo, mãi đến khi bóng lưng hắn hoàn toàn biến mất trên đường mới xoay người trở về nhà.

Đi được vài bước, anh lại xuất thần.

Anh vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện vừa xảy ra giống như một giấc mơ, Tần Việt nguyên lai quan tâm anh nhiều như vậy sao?

Anh rõ ràng chỉ là một tên pháo hôi mà thôi.

Vì sao lại có cảm giác như mình đang cầm kịch bản của nữ chủ, theo lý thuyết, loại tình huống này không phải chỉ xảy ra trên người nam nữ chủ hay sao?

[ Leng keng, độ sảng khoái +30, Tần Việt hảo cảm +40, cốt truyện hoàn thành 10%, tích phân hiện có 310, thỉnh ngài tiếp tục cố lên nha!]

Ngay khi anh đang nghi hoặc khó hiểu, hệ thống đã lâu không gặp bỗng nhiên xuất hiện.

Hảo cảm của Tần Việt còn có thể giải thích, hẳn là vừa rồi việc anh đưa quần áo cho Tần Việt đã làm hắn cảm động.

Nhưng anh vẫn không hiểu vì sao người đọc lại thấy sảng khoái! Một màn vừa rồi không phải rất cảm động sao?

A! Cái tình thầy trò này thật là cảm động!

"Hóa ra cốt truyện chỉ mới hoàn thành 10% a." Lâm Thanh Hòa nói.

[ Đúng vậy, con đường phía trước vừa mờ mịt lại xa xôi, mong kí chủ hết sức nỗ lực.]

"Tao.." Lâm Thanh Hòa nghẹn họng "Còn muốn tao cố gắng thế nào? Nhiệm vụ này quá mơ hồ, tao.."

Lâm Thanh Hòa còn chưa phun tào xong, mới bước đến cửa nhà đã bị Tống Trân Cúc mắng, "Anh vừa mới đi đâu? Nói mau!"

Lâm Thanh Hòa nhịn không được che tai lại, cười đáp: "Hôm nay con tổ chức sinh nhật, có một học sinh tới đây tặng quà. Con thấy hắn mặc quần áo mỏng nên lấy cho hắn một bộ quần áo."

"Vậy sao?" Tống Trân Cúc nhướng mày, vội vàng tò mò hỏi: "Quà gì?"

Lâm Thanh Hòa lấy cái hộp nhỏ trong túi đưa qua.

Tống Trân Cúc hưng phấn mở ra, nhìn thoáng qua rồi khinh thường bĩu môi, ném trở về, "Mẹ còn nghĩ cái gì quý lắm, thì ra chỉ là món quà không có gì đáng giá."

Lâm Thanh Hòa bị hành động của bà làm cho sửng sốt, vội vàng cầm lấy, cất kỹ vào trong túi, có chút bực bội nói: "Đây là ý tốt của học sinh."

"Được, được, được." Tống Trân Cúc có lệ trả lời, sau đó xoay người trở lại phòng khách.

Lâm Thanh Hòa một mình trở lại phòng ngủ.

Anh ngồi xuống bàn làm việc, lấy chiếc hộp ra, xem xét cẩn thận.

Chiếc hộp này được chạm khắc từ gỗ, chất liệu trông rất bình thường nhưng hoa văn chạm khắc thực sự rất tinh tế.

Mặt trên khắc một cái sân kiểu Trung Quốc, những cây cầu nhỏ và dòng nước chảy, những tảng đá kỳ lạ và những con rô, tất cả đều sống động như thật, ngay cả hoa sen trên hồ trong vườn cũng có phân thành những nhánh khác nhau, điều này cho thấy nhà điêu khắc đã đắt biết bao nhiêu tâm tư lên.

Lâm Thanh Hòa càng xem càng thích, đặt ở trong tay tinh tế thưởng thức, đột nhiên phát hiện cửa sổ phòng trong sân mở ra, bên trong có hai người một cao một thấp đang dựa vào nhau, người thấp hơn bị người cao ôm vào, tựa như đang giảng bài cho hắn.

Lâm Thanh Hòa ngũ vị tạp trần, anh không nghĩ tới Tần Việt vậy mà còn có này bản lĩnh, món quà này thực sự không phải quá quý giá, nhưng vô cùng tốn thời gian và tâm tư, không biết hắn đã làm bao lâu rồi.

Hơn nữa, đây chỉ là một món quà.

Trong lúc nhất thời, anh cảm thấy món quà trở nên có nặng hơn vài phần.

Một lúc sau, anh cẩn thận mở chiếc hộp ra, bên trong là một sợi dây màu đỏ vô cùng đặc sắc, phía dưới có một mặt dây chuyền tinh xảo.

Vẫn được làm bằng gỗ, nhưng chất liệu làm chiếc dây chuyền này tốt hơn so với chiếc hợp kia nhiều.

Lâm Thanh Hòa chậm rãi cầm lên, phát hiện là một con hổ nhỏ được điêu khắc tỉ mỉ, ánh mắt sắc bén, không giận tự uy, tuy rằng là chỉ là một con hổ nhỏ nhưng lại thực sự mang một cảm giác vương giả của dã thú.

Con hổ này được chạm khắc so với chiếc hộp kia còn muốn tinh xảo hơn, từng sợi lông trên cơ thể nó đều rõ ràng và sống động như thật, như thể giây tiếp theo nó sẽ gầm lên, khiến tất cả dã thú phải đầu hàng.

Lâm Thanh Hòa đặt con hổ nhỏ vào lòng bàn tay vuốt ve hồi lâu, có chút ngại ngùng, món quà tuy nói là quý nhưng thật sự cũng không quý, không biết có nên nhận không.

Nhưng nghĩ đến Tần Việt đã đứng ở dưới lầu đợi lâu như vậy, còn đặc biệt đến đây tặng quà cho anh, anh không thể nào không nhận được.

Mãi cho đến khi con hổ bị anh sờ đến nóng lên, Lâm Thanh Hòa mới thở dài, cười đem nó buộc vào cổ tay.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Nội tâm của Tần Việt: "Đây chính là tình yêu, em yêu thầy."

Nội tâm của Lâm Thanh Hòa: "Đây là tình thầy trò."

Hai người không có cùng mạch não.

Thích nói liền cất chứa bình luận một chút đi~ (≧▽≦) /~
[/HIDE-THANKS]
 
CHƯƠNG 23

Sau khai giảng không lâu là đại hội thể thao.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Thanh Hòa cuối cùng cũng hiểu được thế nào là thời gian trôi qua nhanh tựa thoi đưa.

Anh còn chưa địnht hần, thời tiết đã dần chuyển ấm, ngày đi học lại đếm ngược chỉ còn mười ngày.

Thành tích Tần Việt có thể nói là tiến bộ vượt bậc, là người thứ hai lọt vào top 10 của lớp.

Lâm Thanh Hòa nhìn phiếu điểm trên tay mình, trong lòng buồn vui lẫn lộn.

Học sinh của mình tiến bộ anh đương nhiên rất vui, nhưng nghĩ đến kết cục tương lai của bản thân, trong lòng anh lại là một trận thương cảm.

Tần Việt đem Tô Noãn trở thành ước mơ, vì vậy đã rất cố gắng đến gần cô, hy vọng đang cận kề trước mặt, nhưng mọi thứ lại ngay lập tức biến mất.

Cái loại cảm giác đó, không cần phải nói.

Nhưng mà..

Lâm Thanh Hòa vô thức sờ con hổ trên cổ tay, so với Lâm Thanh Hòa trong sách, anh cảm thấy bản thân đã tốt hơn rất nhiều, hy vọng đến lúc đó hắn sẽ không quá hận mình..

Hơn nữa, kể từ lần trước anh cự tuyệt Tống Trân Cúc và những đối tượng xem mắt, trong nhà cũng không còn nói về chuyện mua xe.

Có lẽ sẽ tránh được, Lâm Thanh Hòa trong lòng vẫn còn ôm một chút may mắn.

Hôm nay Lâm Thanh Hòa mới vừa đến văn phòng, liền phát hiện trên bàn đặt một gói kẹo mừng và một tấm thiệp mời.

Anh cầm thiệp mời mở ra, đập vào mắt là một bức ảnh cưới, trai tài gái sắc, thoạt nhìn rất đẹp đôi.

Hóa ra là giáo viên trung va của lớp khoa học ở văn phòng bên cạnh.

"Thầy Tống chuẩn bị kết hôn!" Lâm Thanh Hòa có chút kinh ngạc, không ngờ lại đột ngột như vậy, tuy rằng ngày thường nói chuyện nhiều lắm, nhưng bọn họ đều thuộc lớp trọng điểm của trường trung học phổ thông, ngày thường cũng hay gặp mặt, anh vậy mà một chút cũng không phát hiện.

"Đúng vậy, sáng nay tôi đã nói rồi. Cuối tuần này ở khách sạn Đỉnh Nguyên, thầy Lâm, anh đừng quên đấy." Giáo viên tiếng Anh vừa nói vừa chỉ vào tấm bảng đen nhỏ trên tường văn phòng.

"Ừ, tôi nhớ rồi, sao lại đột ngột như vậy? Một chút tin tức cũng không có."

"Nghe nói là xem mắt, hai người gặp mặt vài lần, cảm thấy khá hợp liền đi đến hôn nhân, hơn nữa thầy Tống tuổi cũng không còn nhỏ, cũng nên yên bề gia thất."

"Thì ra là vậy." Lâm Thanh Hòa trả lời, giọng điệu đột nhiên có chút chua xót.

Liệu trong tương lai anh có tìm được người như vậy để trải qua quãng đời còn lại không? Chưa nói đến tình yêu, có thể là tìm một người vì cảm thấy mình đã lớn tuổi hay chỉ đơn giản là người đó phù hợp.

Lâm Thanh Hòa lấy một viên kẹo mừng trong túi ra, xé vỏ bỏ vào trong miệng.

Vị ngọt dần lan ra trong miệng, Lâm Thanh Hòa khẽ lắc đầu, xua đi mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

Có thể sống đến thời điểm đó không còn chưa chắc, anh suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.

Hôm nay anh chỉ có hai tiết, sau đó cũng không có gì chuyện gì làm, liền lấy bài thi ngày mai sẽ phát ra, định sửa qua một lần, đến ngày mai giảng lại cũng tiện hơn.

Sửa liên tiếp hai bài, vừa buông bút xuống, liền thấy Tần Việt cầm một tờ giấy bước vào.

Lâm Thanh Hòa lắc lắc cổ có chút tê dại, hỏi: "Có vấn đề gì sao"

"Vâng ạ, bài cổ trung này em không hiểu lắm." Tần Việt nói rồi đem tờ giấy qua.

Lâm Thanh Hòa cầm lấy tờ giấy nhìn một hồi, sau đó bắt đầu giảng cho Tần Việt.

Nhưng không biết vì sao, Tần Việt lại lơ đễnh, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm một chỗ khác.

Lâm Thanh Hòa kinh ngạc dừng lại, nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy kẹo cưới trên bàn.

Lâm Thanh Hòa sửng sốt, chẳng lẽ Tần Việt muốn ăn kẹo sao?

Nghĩ vậy, hắn duỗi tay cầm lấy gói kẹo kia, đẩy đến trước mặt Tần Việt, "Muốn ăn thì lấy đi, ăn xong thì tập trung nghe giảng đi."

Tần Việt lúc này mới như từ trong mộng mới tỉnh lại, thân mình khẽ run lên, sắc mặt có chút trắng bệch.

Hắn nhìn về phía Lâm Thanh Hòa, có chút khó khăn mở miệng hỏi: "Thầy Lâm, đây là?"

"Kẹo cưới a, nhìn không ra sao?" Đóng gói rõ ràng như vậy mà.

Tần Việt nghe vậy, ánh sáng trong mắt như đuốc tắt, phảng phất như bị đông cứng tại chỗ, thật lâu cũng không nhúc nhích.

Lâm Thanh Hòa thấy hắn không lấy, nghĩ hắn ngượng ngùng, vì thế cầm lấy một viên đưa qua: "Đừng khách sáo, ăn đi."

Tần Nguyệt chậm rãi đưa tay ra, cứng ngắc nhận lấy viên kẹo Lâm Thanh Hòa đưa.

Ánh mắt của hắn rơi vào viên kẹo, nhìn hồi lâu, khóe miệng hiện lên nụ cười nhợt nhạt, nói: "Thầy à, chúc thầy hạnh phúc."

Giọng nói của Tần Nguyệt nghẹn ngào vô cùng, từng câu từng chữ nói ra đều như bị bóp nghẹt.

Lâm Thanh Hòa nghe đầy đầu mờ mịt, sao lại chúc anh.

Lâm Thanh Hòa nhìn thoáng qua kẹo mừng trên bàn, lại liên hệ một chút đến phản ứng của Tần Việt, rất nhanh đã hiểu rõ, Tần Việt phỏng chừng là nghĩ anh sắp kết hôn.

Chẳng qua nếu như đây là kẹo mừng kết hôn của anh, đây cũng là hỉ sự a, sao Tần Việt lại có phản ứng như thế này.

"Ách, kỳ thật.."

Lâm Thanh Hòa lời nói còn chưa nói xong, bài thi trong tay đột nhiên bị rút ra, Tần Việt bước đi ra ngoài.

Lâm Thanh Hòa: ?

Đây là tình huống gì? Anh còn chưa nói xong đâu.

Lâm Thanh Hòa vẻ mặt mộng bức, nhưng cũng không có đuổi theo, dù sao tiết sau là tiết của anh, chờ một lát ở phòng học sẽ giải thích.

Lâm Thanh Hòa dọn dẹp đồ đạc, đi đến phòng học.

Lúc giảng bài, Lâm Thanh Hòa thoáng nhìn đến chỗ ngồi của Tần Việt vài lần, nhưng mà Tần Việt hôm này rất lạ, cùng lúc trước khác hoàn toàn. Lúc trước, mỗi tiết anh dạy, hắn đều hận không thể dính trên người của anh, vậy mà hôm nay Tần Việt từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên.

Chỉ có không coi ai ra gì mà cách một chút lại lột một viên kẹo bỏ vào trong miệng.

Lâm Thanh Hòa trong lòng cũng có chút bực bội, đây rốt cuộc là làm sao vậy? Không thể hiểu được, hơn nữa còn đang trong tiết học, không thể tùy tiện ăn, ăn cũng được, nhưng mà không thể ăn vụng sao? Còn ăn quang minh chính đại như vậy, xem anh là không khí sao?

Nhưng bực thì bực, Lâm Thanh Hòa cũng không nói gì.

Suy cho cùng Tần Việt cũng là nam chủ, anh vẫn là không nên chọc hắn.

Tan học, Lâm Thanh Hòa vốn dĩ muốn đi tìm hắn nói chuyện, nhưng mà Tần Việt lại vội vàng chạy đi trước.

Anh mới vừa nói tan học, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Thanh Hòa tìm không ra hắn, đành phải thôi.

Mấy ngày sau, Tần Việt dường như giận anh nên luôn tìm cách tránh mặt, có thể trốn bao xa liền trốn.

Lâm Thanh Hòa cảm thấy kỳ quái muốn chết, nhưng lại không bắt được hắn, liền ngay cả cơ hội hỏi cho rõ ràng cũng không có.

Ai, anh còn chưa đâm trúng bà nội Tần đã chọc hắn tức giận rồi sao?

Tan học, Lâm Thanh Hòa thu thập đồ đạc, bước ra ngoài, phát hiện Tần Việt thế nhưng đứng ở cầu thang, dường như đang chờ anh.

Lâm Thanh Hòa bị hắn lăn lộn mấy ngày nay cũng đã rất bực, rất muốn làm lơ hắn.

Nhưng ngại thân phận pháo hôi của mình, cuối cùng cũng không dám.

Chỉ lãnh đạm đi đến trước mặt hắn, hỏi: "Có việc gì sao?"

Tần Việt ngẩng đầu lên yên lặng nhìn anh, ánh mắt kia quá mức chuyên chú, phảng phất muốn đem thân ảnh của Lâm Thanh Hòa khắc sâu vào linh hồn, làm anh có một loại nhất nhãn vạn năm cảm giác.

Lâm Thanh Hòa hoảng loạn, khí thế nhanh chóng yếu đi một nửa, vô thức lùi về sau.

Tần Việt lúc này mới thu hồi ánh mắt, cắn môi, nhìn anh cười.

Lâm Thanh Hòa lần đầu tiên ở hắn trên mặt nhìn đến như vậy xán lạn tươi cười, vui vẻ đến phảng phất là họa đi lên giống nhau.

Nhưng nụ cười kia không kéo dài bao lâu, liền ảm đạm biến mất, chỉ còn một mảnh chua xót.

"Thầy, tân hôn vui vẻ!" Tần Việt nói, đưa qua một đứa bé.

Vẫn là dùng gỗ điêu khắc, mặc một bộ hỉ phục kiểu Trung Quốc, thập phần tinh xảo. Đứa bé kia hoàn toàn là dựa theo bộ dáng của anh mà điêu khắc ra, vô luận là tướng mạo hay biểu cảm đều giống anh như đúc, ngay cả viên lệ chí ngay khóe mắt cũng không lệch, quá giống, tựa như người điêu khắc đã vẽ đi vẽ lại hình dáng này hàng vạn lần trong lòng.

"Hết gỗ rôi, em chỉ khắc có một cái." Tần Việt bổ sung nói.

Lâm Thanh Hòa đứng im tại chỗ, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang ngầm nảy nở trong lòng.

"Cậu mấy ngày nay bận rộn là để làm cái này sao?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Vâng." Tần Việt gật đầu.

"Hồ nháo! Chỉ còn mấy ngày nữa là thi đại học, cậu tại sao lại.." Lâm Thanh Hòa nói đến một nửa, Tần Việt đã đánh gãy lời anh.

"Sẽ không.. Ngày mai em sẽ chăm chỉ học tập."

Lâm Thanh Hòa chỉ cảm thấy trong lòng bực bội lại bị đè nén, cái gì cũng không thể nói.

"Thầy à, nhận lấy đi." Tần Việt lại đem đứa bé qua cho anh.

Lâm Thanh Hòa vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, "Nhận cái gì mà nhận, tôi cũng không kết hôn."

Lâm Thanh Hòa vừa nói xong, cái tay đang duỗi trước mặt anh kịch liệt run rẩy, đứa bé trong tay suýt nữa rơi trên mặt đất.

Tần Việt nhìn phía anh, chớp chớp đôi mắt, tựa như không nghe hiểu lặp lại "Không kết hôn?"

"Đúng vậy, kẹo mừng hôm đó là của thầy Tống lớp khoa học tự nhiên, tôi đã định nói với cậu, chính mấy ngày nay không gặp được cậu, tôi còn tưởng là cậu giận dỗi, thì ra là ở chuẩn bị lễ vật kết hôn."

Tần Việt cầm lấy đứa bé ngón tay nắm chặt lại, biểu tình trên mặt khi vui khi buồn, thay đổi thất thường.

Làm Lâm Thanh Hòa có chút kinh hãi.

"Cậu làm sao vậy?" Lâm Thanh Hòa vội hỏi.

"Không có gì, em chỉ là.." Tuy Tần Việt đã liều mạng khắc chế, nhưng trong giọng nói vẫn không áp được kích động.

Còn chưa nói xong, hắn đặt đứa bé lên tay Lâm Thanh Hòa, cười nói: "Thầy ơi, coi như em tặng cho thầy lễ vật trước đi, chờ đến lúc thầy.. Kết hôn, em sẽ tặng thêm một cái tượng khác."

Lâm Thanh Hòa nhìn trong tay đột nhiên có thêm một đứa bé, dở khóc dở cười, giỡn nói: "Được rồi, tôi đây liền nhận trước, khi nào tôi kết hôn nhất định sẽ nhớ rõ cậu cò thiếu tôi một cái tượng nữa đấy."

Tần Việt gật đầu, trong mắt có gì đó chợt lóe lên, "Nhất định." Nói xong, ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt tựa hồ mang theo vài phần cầu xin, "Thầy à, thầy chỉ cần, chờ một chút, chờ một chút.. Từ từ.."

Tần Việt nói năng lộn xộn, Lâm Thanh Hòa cũng không có để ý, cùng hắn sóng vai bước ra ngoài, "Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."

"Được." Tần Việt ngoan ngoãn đi theo anh đi xuống lầu.

Lâm Thanh Hòa chỉ cảm thấy hôm nay quá thần kỳ, anh cho rằng Tần Việt giận mình, kết quả hắn chỉ là muốn tặng anh một món quà.

Nhưng là thái độ mấy ngày nay của hắn, giống như là giận anh a, hắn còn ăn vụng trên lớp.

Nhưng Lâm Thanh Hòa thật sự không hiểu hắn giận cái gì.

Chỉ có thể cảm khái, ai nói thời mãn kinh đáng sợ, tuổi dậy thì kì thực cũng rất đáng sợ.

Nghĩ đến sự việc mấy ngày nay, Lâm Thanh Hòa vẫn là có chút bất bình, cố ý trêu ghẹo nói: "Kẹo mừng của thầy Tống ngon như vậy sao sao? Cậu còn ở trong tiết của tôi ăn công khai như vậy?"

Tần Việt nghe vậy, lắc đầu, tựa hồ là nghĩ tới hồi ức gì không tốt, mũi nhíu lại, vẻ mặt chua xót mà trả lời: "Một chút cũng không ngon, quá tệ."

Quả thật là tệ đến đau lòng.
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back