Đam Mỹ [Edit] Cấp Trên Luôn Trêu Trọc Tôi - Tương Tử Bối

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi xxxphoenixxx, 30 Tháng sáu 2021.

  1. xxxphoenixxx

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đàm Tự nhìn thấy cậu vẫn còn sững sờ, cho rằng đối phương đang lo lắng sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ hàng xóm: "Cậu không cần phải dây dưa với những loại hàng xóm như này."

    Túc Duy An cảm thấy mặt có chút nóng lên, rõ ràng Đàm Tự đã buông tay, nhưng mùi khói thuốc vẫn quanh quẩn quanh người.

    ".. không phải, tôi không biết."

    Đàm Tự: "Cái gì?"

    "Tôi không biết họ là hàng xóm." Túc Duy An nói.

    Đàm Tự nhíu mày: "Cậu mới chuyển nhà?"

    "Ở hơn một năm rồi" Túc Duy An nói, "Tôi.. không thường xuyên ra khỏi nhà."

    Nói xong, thang máy dừng lại, Đàm Tự sau khi ra ngoài xem xét một vòng chỗ này.

    Một tầng chỉ có hai hộ, đối diện nhau, thang máy ở cuối hàng lang bên phải.

    Túc Duy An đi đến cánh cửa của ngôi nhà bên trái, vừa móc ra chìa khóa, động tác liền dừng lại.

    Đàm Tự hai tay đút vào túi quần tây, thúc giục: "Mở cửa đi"

    ".. Từ ca, phòng tôi hơi bừa bộn." Túc Duy An nhỏ giọng đáp.

    Đàm Tự biểu đạt hiểu rõ: "Không sao, con trai đều như vậy."

    Túc Duy An tay nắm chặt chìa khóa, lấy được một chút khẩu khí mới ngẩng đầu: "Hay là để lần sau tôi mời anh vào?"

    Hai phút sau, Đàm Tự khó chịu nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt.

    Đưa cậu ta lên lầu, đến một ngụm nước cũng không cho?

    Cái đồ vong ơn bội nghĩa.

    Dưới lầu, mấy người đó vẫn cãi nhau.

    Đàm Tự đi được mấy bước, người đàn ông đột nhiên đến bên cạnh anh, cười nheo mắt nói: "Tiên sinh, cậu trai đó là em họ của ngươi à."

    Đàm Tự nhìn hắn ta, giọng tuỳ ý: "Làm sao?"

    "Không có, làm phiền các cậu rồi, thật sự xin lỗi, ngài mai tôi tặng cậu ấy một ít trái cây, như lời xin lỗi."

    "Không cần." Đàm Tự thu lại ánh mắt, nhấc chân bước đi, ý tứ phân rõ khoảng cách.

    Ngày thứ hai, Đặng Văn Thụy hân hoan trở về với một bản hợp đồng.

    Anh đem một ít điểm tâm trước hết nhét vào tay đứa cháu bảo bối, sau đó mới chậm rãi đến phòng phó tổng báo cáo.

    "Cậu gần đây đang làm công tác nhân sự à?" Đặng Văn Thuỵ ném hợp đồng cho hắn, "Vừa mới từ phòng thiết kế đi ra, mọi người đều thở dài."

    "Tôi còn không thở dài, bọn họ có tư cách gì thở dài?" Đàm Tư mặt không biến sắc nói.

    Đặng Văn Thụy: "Tôi đã đọc qua bản vẽ của bọn họ và chúng đều khá tốt. Cậu có phải đang yêu cầu quá cao không?"

    "Là anh yêu cầu quá thấp." Đàm Tự xem xong hợp đồng, tuỳ ý hỏi: "Lần hợp tác này có mấy người?"

    ".. cậu ngay cả bao nhiêu người hợp tác cũng không biết, liền để tôi đi bàn hợp đồng?" Đặng Văn Thụy nói.

    "Tôi chỉ cần bọn họ là nhóm nổi tiếng hàng đầu Nhật Bản."

    Đặng Văn Thụy: ".. Hơn một trăm người."

    ".. cái gì?"

    "Hơn một trăm người, bọn họ dựa vào cái gì gọi là Qs-7?" Đàm Tự ném hợp đồng về phía trước, "Tôi chỉ cần 7 người."

    Đặng Văn Thụy: "Biết, hiện tại bộ phận tổ chức đang tiến hàng chọn lựa, bọn họ đến lúc đó chỉ đưa đến 7 người nổi tiếng nhất, nhân khí cao, có bảo đảm."

    Nói xong, không đợi Đàm Tự hỏi, liền tự động trả lời: "Chính là một danh sách xếp hạng, fan bỏ tiền ra bình chọn, xếp hạng càng cao thì tài nguyên càng nhiều."

    Đàm Tự vẻ mặt thả lỏng rất nhiều, đưa ra khẳng định: "Được rồi, rất thông minh, có cạnh tranh fan mới có động lực."

    Đặng Văn Thụy chuẩn bị kỹ lưỡng đưa cho hắn một xấp ảnh: "Đây là top 16 năm trước, và top 7 hiện tại của năm nay."

    Đàm Tự nhìn cũng không nhìn: "Cầm cho bộ phận thiết kế trước, để bọn họ chuẩn bị."

    "Này, cậu không xem xem sao? Đều rất đáng yêu." Đặng Văn Thụy hỏi hắn.

    "Không xem" Nói đến dễ thương, Đàm Tự đột nhiên lại nghĩ đến Túc Duy An. "Cháu trai của anh có phải có giấu một người bạn gái?"

    Đặng Văn Thuỵ kinh ngạc: "Không thể nào? Tôi không nghe thấy cậu ấy nhắc qua?"

    "Là tôi, tôi cũng không thèm nói với ông chú rẻ tiền như cậu." Đàm Tự càng nói càng cảm thấy đúng, không để anh vào nhà, chỉ có thể là đang giấu bạn gái bên trong, xấu hổ.

    Lời vừa nói ra, Đặng Văn Thuỵ xông ra ngoài như một cơn gió, ngay cả ảnh cũng quên mang theo.

    Đàm Tự lấy điếu thuốc trên bàn, gạt gạt tàn thuốc nhìn đống ảnh, cầm lên chuẩn bị ném vào trong ngăn kéo, để không chiếm chỗ trên bàn làm việc.

    Anh không chú ý liếc nhìn, nhước mày.

    Cô gái trong bức ảnh đầu tiên, buộc tóc đuôi ngựa, bộ váy sặc sỡ, và nở nụ cười ngọt ngào.

    * * *có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ đã thấy ở đâu.
     
    Lymlymlym thích bài này.
  2. xxxphoenixxx

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Túc Duy An vừa bình tĩnh lại, thì nhìn thấy Đặng Văn Thuỵ lại quay lại.

    "An An, cháu yêu rồi?" Đặng Văn Thuỵ mở miệng liền hỏi.

    Phòng làm việc rất yên tĩnh, câu nói vừa phát ra, toàn bộ mọi người đều nghe thấy, Túc Duy An còn nghe được một đoạn tiếng cười thầm.

    Cậu dùng lực xoa xoa đầu: "Không có"

    "Giám đốc Đặng, Duy An đã lớn như vậy rồi, yêu đương cũng là bình thường." Đặng Văn Thuỵ vỗn dĩ là người ôn hòa, Trầm Thần do đó cũng không sợ anh, cười nheo mắt đối lời.

    "Mới 24, lớn ở đâu? Tôi 35 cũng chưa yêu đương." Đặng Văn Tự hừ nói.

    "..."

    Túc Duy An ngắt lời bọn họ, muốn kết thúc vấn đề này: ".. Cháu không có bạn gái."

    Đặng Văn Thuỵ: "Chú cũng không phải là không để cho cháu yêu đương, chỉ là nếu thật sự có đối tượng, nhất định đầu tiên phải dẫn đến cho chú xem xem."

    Túc Duy An gật đầu, do dự một lúc, đưa cốc cafe trên bàn đến phía trước Đặng Văn Thuỵ.

    "Chú.. uống cafe không?"

    Sau khi Đặng Văn Thuỵ vui vẻ rời đi, Túc Duy An hít thở sâu mấy cái, gõ cửa vào phòng Lưu Dân Nhiễm.

    Lưu Dân Nhiễm sớm đã chuẩn bị xong tài liệu, nhìn thấy cậu liền đưa qua.

    "Thời giao nộp bản thảo là thứ sáu tuần sau, không vấn đề gì chứ?"

    Túc Duy An: "Không vấn đề gì."

    "Cái tranh minh họa lần trước giao cho cậu, có làm kịp không?" Lưu Dân Nhiễm hỏi.

    "Trong vòng hai ngày sẽ giao cho anh." Túc Duy An đáp.

    Lưu Dân Nhiễm gật gật đầu: "Đi làm đi."

    Về chỗ ngồi, Túc Duy An vội vàng mở tài liệu.

    Lúc nhìn thấy ba từ "Miyamoto Sakura" và các sơ đồ hoạt động khác nhau bên trong, tâm trạng kích động hô một tiếng "Yes!"

    Điều này giống như là, chỉ có một cơ hội rút thăm, cậu ở trong hơn một trăm người lại có thể rút ra được chân dung của Miyamoto Sakura.

    Phải mất nửa ngày mới có thể bình tĩnh lại, đem tài liệu đặt sang một bên, tiếp tục toàn tâm vào nét vẽ cuối cùng trong bản phác thảo.

    * * *

    Buổi chiều ngày thứ hai, Túc Duy An đem bản vẽ đến phòng giám đốc.

    "Vẽ không tồi," Lưu Dân Nhiễm ngữ khí bình thường, "Nhưng nó không tốt bằng bức tranh hôm cậu phỏng vấn."

    "Xin lỗi.." Túc Duy An hai tay căng thẳng nắm lại, đưa về phía trước người.

    "Không sao, mỗi người họa sĩ đều có phong cách riêng của mình, nhưng cậu không thể chỉ bị cuốn vào một phong cách, phải thử nhiều phong cách khác nhau."

    Từ văn phòng đi ra, Túc Duy An vẫn đang nghĩ, vậy kỳ thử việc rốt cuộc là qua hay không qua?

    Lưu Dân Nhiễm thái độ không rõ, cậu có chút hoang mang.

    Không dễ dàng có được cơ hội này, cậu thực không muốn buông bỏ.

    Đi qua bên cửa sổ, dưới lầu truyền đến một giọng hét tràn đầy khẩu khí.

    "Anh_yêu_em_!"

    "Gả cho anh nhé! Được không?"

    Túc Duy An vẫn còn trong tâm trạng lo lắng, mãi đến khi các đồng nghiệp lao đến bên cửa sổ, cậu mới dần dần lấy lại tỉnh lại.

    Do dự một lúc, cậu cũng di chuyển vài bước ra phía cửa sổ.

    Dưới lầu đỗ hai chiếc xe BMW, vô lăng treo bóng bay.

    Hoa hồng được dải thành hình trái tim lớn, đứng trước trái tim là một người đàn ông trung niên mặc tây trang chỉnh tề, to béo, từ phía trên nhìn xuống, còn lờ mờ thấy đước cái đầu hói của người đàn ông.

    Xung quanh ông ta không ít quần chúng đứng xem, nhiều người còn cầm điện thoại chụp ảnh.

    Đồng nghiệp bên cạnh bàn tán xôn xao.

    "Cũng lãng mạn đấy, chỉ là tuổi tác có chút lớn."

    "Không biết là cầu hôn ai, có lẽ chúng ta lại quen, thật tuyệt."

    "Tình cảm phải xuất phát từ hai phía mới là lãng mạn, nếu người con gái đó không yêu ông ta, thế chẳng phải là xấu hổ sao?"

    Đang nói chuyện, người đàn ông dưới lầu đặt bó hoa hồng trên tay xuống, cầm chiếc loa từ người bạn bên cạnh, hướng đến tòa nhà hét.

    "Trầm Thần, anh yêu em!"

    "Gả cho anh nhé, được không!"

    Trong phòng, không khí đột nhiên trở lên an tĩnh.

    Túc Duy An quay đầu, mọi người cũng lần lượt nhìn về một hướng.

    Trên chỗ ngồi không có người.

    "Mọi người đang làm gì thế?" Một giọng nữ nhanh nhẹn từ cửa truyền đến, Trầm Thần từ nhà vệ sinh quay về.

    Vẫn chưa đợi mọi người trả lời, giọng nói dưới lầu lại truyền đến.

    "Trầm thần của bộ phận thiết kế, anh yêu em! Gả cho anh nhé!"

    Trầm Thần hai tay nắm tóc, sau đó trên mặt nhăn lại tỏ vẻ kinh tởm.

    Lên phía trước xem, quả nhiên là người đàn ông đang theo đuổi cô suốt nửa năm nay.

    Người đàn ông nhìn thấy cô, càng kích động: "Tôi yêu em! Tất cả của tôi đều cho em! Có được không!"

    "Được cái đầu nhà ông." Trầm Thần nghĩ cũng không nghĩ, gầm lên đáp.

    Nhưng tiếng ồn của quần chúng xung quang quá lớn, tiếng của cô trực tiếp bị át đi.

    Trầm Thần quay đầu, đóng cửa sổ thật mạnh.

    Mọi người đều nhìn ra tâm ý của Trầm Thần, từng người đi về chỗ của mình, một câu cũng không nói.

    Đáng tiếc tiếng ồn dưới lầu vẫn tiếp tục.

    "Trầm Thần!"

    "Trầm Thần anh yêu em!"

    Âm thanh trong năm phút không dừng lại, mọi người rõ ràng không có tâm trạng làm việc, cô gái ngồi phía trước quay đầu cưới cười: "Trầm Thần, bồ tìm ở đâu được người như vậy?"

    "Đừng nhắc nữa, hắn bị bệnh." Trầm Thần tức giận nói. "Tôi và ông ta không có cái gì, đột nhiên đến đây cầu hôn?"

    "Vậy sao bồ không xuống nói chuyện với ông ta?"

    Cô gái vừa dứt lời, dưới lại truyền đến một trận âm thanh.

    Trầm Thần đứng dậy cởi bỏ thẻ làm việc, đang muốn hung hăng xuông lầu, đi được vài bước, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lại quay người lại.

    Cô ngồi xổm xuống bên cạnh Túc Duy An: "An An!"

    Túc Duy An vội vàng ngừng bút: "Làm sao vậy ạ?"

    "Có thể giúp chị một việc," Trầm Thần đưa ngón tay trỏ lên.

    "Được." Túc Duy An đồng ý xong, mới nhớ tới hỏi: "Muốn em làm cái gì?"
     
    Lymlymlym thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  3. xxxphoenixxx

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Thần: "Giả làm bạn trai của chị."

    ".. Không, không tốt lắm?" Túc Duy An sửng sốt một chút, sau đó vội vàng xua tay.

    "Em vừa đáp ứng với chị rồi!" Trầm Thần nắm lấy cánh tay cậu và kéo ra ngoài, "Làm ơn, trong văn phòng này chỉ có em độc thân và cùng độ tuổi."

    Túc Duy An không dám dùng lực, chỉ có thể đi cùng Trầm Thần, cứ ngốc nghếch đi theo cô ấy xuống lầu.

    Người đàn ông nhìn thấy cô liền vui vẻ, nhưng vừa thấy người cô kéo theo sau, sắc mặt ông ta lại trầm xuống.

    Sau khi nét mặt biến đổi qua lại, ông ta nở một nụ cười nhẹ bước qua: "Trầm Thần.."

    "Ông làm cái gì?" Trầm Thần nét mặt hung dữ, biểu cảm mà Túc Duy An trước nay chưa từng thấy, cố ấy hất tay ông ta ra: "Những thứ này là từ đâu ra?"

    "Trầm Thần.. em gả cho anh nhé." Giọng nói người đàn ông mang đầy tình cảm, trực tiếp không để ý đến người con trai bên cạnh Trầm Thần.

    Biểu cảm của Trầm Thần không nhắc cũng biết rất khó coi, bọn họ quen biết trong một buổi xem mắt và kể từ đó đồi phương dính lấy cô như keo.

    Hơn nữa người đàn ông này thật ra cũng bị người khác lừa, bọn họ có cùng quen biết một cô gái, cô gái này thường ngày rất thích đưa ra những lời khuyên chẳng mấy tốt đẹp gì.

    Ngày hôm đó mọi người đi ăn, người đàn ông khóc lóc kể lể, cô gái đó thì bắt đầu phân tích, cuối cùng đưa ra được kết luận_Trầm Thần thích ông ta, chỉ là cảm thấy ông ta có quá nhiều tiền, không có cảm giác an toàn.

    Người đàn ông nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy đúng, vì vậy mới có hiện trường kết hôn ngày hôm nay.

    "Ông đến muộn rồi, tôi đã có bạn trai." Trầm Thần nói xong trực tiếp cầm lấy cánh tay của Túc Duy An.

    Quần chúng náo động.

    Người đàn ông cũng giật mình: "Em.. em lừa người. Em rõ ràng không có bạn trai."

    "Ngày trước không có a, tối hôm qua xác định quan hệ rồi." Trầm Thần nói xong, hướng Túc Duy An hất hất cằm, tay kéo kéo hai cái, ra dấu muốn cậu nói mấy câu.

    Bởi vì chột dạ, Túc Duy An động tác gật đầu rất nhẹ: "Thần.. Thần thật sự là bạn gái của tôi."

    ".. Đừng làm loạn nữa, Thần Thần."

    "Ai làm loạn với ông? Nhanh chóng thu dọn những thứ đồ này đi, lần sau đừng đến làm phiền tôi." Trầm Thần cũng là bị làm cho phát cáu, câu nói không chút lưu tình.

    Trước mặt nhiều người như vậy, thể diện của người đàn ông cũng bị vất xuống, ông ta đi lên trước đẩy Túc Duy An một cái: "Huynh đệ, cướp tay trên của của người khác là không tốt đâu?"

    Túc Duy An không có phòng bị lùi hai bước, lỗ tai ửng đỏ, ngẩng đầu thì nhìn thấy ông ta cầm tay Trầm Thần, hét lên yêu cầu Trầm Thần cho ông ta lời giải thích.

    ".. Ông không được ép buộc cô ấy." Túc Duy An hiếm khi nói lớn.

    Không đợi ông ta trả lời, những người anh em đi theo ông ta tiến lên trước vài bước: "Cậu nhóc, mọi việc phải biết trước biết sau?"

    Người đàn ông là doanh nhân, những người bên cạnh tự nhiên cũng là người có tiền, khẩu khí đều rất lớn: "Lông còn chưa mọc hết mà muốn có bạn gái?" Người đàn ông to béo, nhìn Túc Duy An, đột nhiên cười haha: "Chân này so với vợ tôi ở nhà còn bé hơn, không chừng cởi quần áo ra lại là một cô gái?"

    Bọn đàn ông cười lớn, vài người phụ họa theo, anh một câu tôi một câu làm nhục Túc Duy An.

    Túc Duy An lắng nghe trong im lặng, đột nhiên đầu óc có chút hơi choáng váng.

    * * *

    "Bố mẹ cậu thường tìm thầy cô cáo trạng, đồ đàn bà."

    "Đừng đánh chỗ khác của cậu ta, nếu không bố mẹ cậu ta sẽ nhìn thấy__, đừng sợ, cậu ta gan bé, không nói với bố mệ đâu."

    "Các cậu sao ngày nào cũng bắt nạt cậu ấy?"

    "Cậu không biết? Cậu ta ấy, ngày trước?"

    Cuộc trò chuyện trong đầu cậu đến đây đột ngột kết thúc, Túc Duy An hô hấp trở lên nặng nề, ngay cả tiếng mắng chửi của Trầm Thần cậu cũng không nghe rõ.

    Hai tay đặt hai bên, căng thẳng siết chặt.

    Động tác này, có lẽ là đang rất ấm ức.

    Nhưng cậu.. hình như muốn chạy.

    Chạy vào trong nhà, khóa cửa, an an tĩnh tĩnh ở bên trong.

    Nghĩ đến đấy, Túc Duy An chân phải có hơi lùi lại một bước.

    Trong lòng đang giằng co, một bàn tay to đặt trên lưng cậu.

    Túc Duy An mặc một chiếc áo thun mỏng, lòng bàn tay dán trên sống lưng, mặc dù cách một lớp vải, nhưng hơi nóng vẫn tiếp tục lan tỏa.. khắp người.

    "Yoo, ép hôn sao?"

    Đàm Tự đứng bên cạnh, một bên tay chống lên cậu, ngữ điệu mỉa mai.

    Hắn mặc một thân tây trang đen, dáng người cao lớn, khí thế tự nhiên tỏa ra áp bức.

    Những người khác nhìn nhau. Người đàn ông cầu hôn mở miệng đầu tiên: "Cậu là ai?"

    Đàm Tự không quan tâm ông ta, nhìn bốn phía, ra hiệu cho cô lao công trong công ty: "Dì, qua đây dọn mấy cái hoa này đi."

    Dì lao công tất nhiên không dám động, mấy người đàn ông xung quanh sắc mặt đều biến đổi: "Cậu là có ý gì?"

    "Là ý đó đó." Tay Đàm Tự cuối cùng bỏ tay ra khỏi lưng Túc Duy An, đưa về phía sau đầu Túc Duy An, vỗ vỗ nhẹ hai cái: "Còn không đi, xe của các người cùng bị bê đi."

    Túc Duy An lấy lại một chút tinh thần.

    Nguồn nhiệt trên lưng rời đi, nhưng chỗ đó vẫn còn nóng ran.

    "Cậu cho rằng cậu là ai!" Những người đàn ông không kìm nổi kích động, tập hợp lại muốn vây quanh họ.

    "Các người muốn làm cái gì?" Đặng Văn Thuỵ bước nhanh từ công ty đi ra, tay vẫn còn cầm điện thoại, "Còn không đi, tôi ngay lập tức báo cảnh sát!"

    Một người trong số đó vung tay: "Cậu báo đi."

    Vừa nói xong, thì bị người bên cạnh kéo về, người đàn ông khó hiểu quay người: "Kéo tôi làm cái gì"

    "Người này là Giám đốc điều hành Thiên Húc, đừng động vào." Hắn ta nói nhỏ.

    Đàm Văn Thuỵ đem điện thoại để ở bên tai: "Đồng chí cảnh sát, xin chào.."

    "Đừng đừng đừng," Người đàn ông cầu hôn vội cản lại: "Bọn tôi đi."

    Nói xong, mấy người chuẩn bị lên xe.

    "Đợi đã" Âm thanh đằng sau rất nhẹ, nhưng mang đầy sự uy hiếp.

    Đàm Tự đá đá bó hoa hồng bên chân: "Thứ này để ở đây muốn cho ai?"
     
    Lymlymlym thích bài này.
  4. xxxphoenixxx

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy người đó đương nhiên không dọn sạch sẽ, nhặt một ít hoa cho có rồi lên xe, lúc gần đi mấy quả bóng bay trước vô lăng gỡ mất hơn nửa ngày vẫn không được, cuối cùng càng gỡ càng rối, trực tiếp dùng bật lửa đem sợi dây đốt đứt, đem theo nửa sợi dây đã đứt những quả bóng bay bay khỏi hiện trường.

    Bảo an mãi sau mới chạy đến, người đội trưởng nặn ra một nụ cười nịnh nọt: "Phó tổng, thật sự xin lỗi, tôi cho rằng đó là một sự kiện vui, liền không ngăn cản."

    "Đối phương động tay đẩy người cũng không nhìn thấy," Đàm Tự cũng cười, "Mù à?"

    "Vấn đề về góc nhìn, tôi thật sự không nhìn thấy." Đội trưởng đội bảo an thành thật nói.

    Đặng Văn Tự: "Vào trong hãy nói."

    Vào tòa nhà, Đặng Văn Thụy cẩn thận nhìn Túc Duy An một lượt, xác định đối phương không có bị tổn hại mới hỏi: "Chuyện này là như thế nào?"

    Không đợi Túc Duy An nói, Trầm Thần đã nhận sai trước: "Xin lỗi, là chuyện riêng của tôi không sắp xếp tốt, khiến cho công ty thêm phiền phúc."

    "Là thêm không ít phiền phúc," Đàm Tự liếc nhìn Túc Duy An, ngữ khí bình thường nói: "Cậu sao lại tham gia vào chuyện này?"

    ".. Tôi nhờ Duy An giả làm bạn trai tôi." Trầm Thần lúc này cẩm thấy vô cùng có lỗi, cô từ đầu không nhìn kỹ xem đối phương mang bao nhiêu người đến, nếu không cô tuyệt đối không để Túc Duy An giúp.

    Nghĩ đến đây, cô toàn tâm đối với Túc Duy An xin lỗi: "An An, xin lỗi."

    Túc Duy An đang cố gắng khôi phục lại tinh thần: ".. không sao."

    "Cô tìm cậu ta giả làm bạn trai?" Đàm Tự cười giễu cợt, "Làm em trai cô còn được."

    Túc Duy An vừa trải qua một cuộc tấn công tinh thần, bây giờ bất cứ lời nói tưởng như không thiện cảm đều có thể trở thành cái gai, đâm thủng quả bóng đã được bơm căng tối đa bất cứ lúc nào.

    Túc Duy An cắn môi, ngữ điệu buồn rầu: "Xin lỗi, không giúp được cho chị, em còn có chuyện, đi trước."

    Nói xong, cũng không đợi ba người phản ứng liền quay người rời đi.

    Đầu cũng không quay lại hướng về phía trước thang máy đi đến, chọc mạnh hai lần vào nút bấm của thang máy như là đang trút giận.

    Thang máy mãi vẫn chưa đến, Túc Duy An cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ba người phía sau, cắn răng, di chuyển về phía trước, sải bước dài đến cầu thang thang lối thoát hiểm.

    Đến khi bóng dáng cậu dần dần biến mất, Đàm Tự mới chậm chậm hỏi: "Cậu ấy là đang tức giận sao?"

    Trầm Thần nhẹ giọng: "Vừa nãy mấy người kia nói cậu ấy.."

    Không đợi Trầm Thần nói chuyện, Đặng Văn Thuỵ liền cắt ngang: "Cháu trai tôi tính tình tốt như vậy, đều bị cậu chọc cho tức đi rồi."

    Bây giờ người bạn nhỏ thật khó chọc ghẹo, khen cậu ta trẻ liền giận.

    "Là tôi tính tình không tốt, đổi lại là con trai của một ông chủ khác, cháu trai cậu đợi mà bị khinh dễ đi." Đàm Tự lấy ra một bao thuốc lá, hướng người về phòng hút thuốc đi đến, gần đi còn để lại một câu: "Người phòng bao an cũng lên đổi đi."

    Thời gian chớp mắt qua đi, đến ngày nộp bản vẽ, Túc Duy An là người đầu tiên giao lên nhân vật thiết kế.

    Giao càng sớm, vị trí của tác phẩm sẽ ở gần cuối, thiết kế của Túc Duy An đã kết thúc thành công, lúc Đàm Tự nhìn thấy, anh mắt liền phát sáng.

    Anh vuốt con lăn chuột, phóng to hết cơ một vãi chỗ trên bản vẽ, các chi tiết tinh sảo hiện lên trước mắt.

    Ngày hôm đó mặc dù chỉ nhìn thấy một góc, nhưng rốt cuộc anh cũng đúng, Túc Duy An hầu như có đầy đủ kỹ năng vẽ phục trang. Làm anh bất giác nghĩ đến bộ truyện tranh đã xem trong quảng cáo xuất hiện mấy ngày trước.

    Đàm Tự đối với hội họa không quá hiểu biết, phong cách vẽ tranh là cái gì anh cũng không có hứng thú tìm hiểu, nhưng thẩm mỹ vẫn có, có thể hợp mắt anh, đều không phải là những tác phẩm bình thường.

    Anh bấm nút gọi, thư kí rất nhanh đi vào: "Phó tổng"

    "Sắp xếp văn phòng bên ngoài" Đàm Tự viết tên của thành viên cuối cùng và đưa danh sách cho thư kí. "Trước tuần sau dọn dẹp sạch sẽ, gọi tất cả người trong danh sách lên đây."

    Thư kí đi ra, Đặng Văn Thuỵ ngồi bên cạnh mới hỏi: "Cậu chọn xong rồi?"

    "Ân," Đàm Tự gật đầu một cái, do dự một lúc mới nói: "Cháu của anh."

    Quả nhiên, trên mặt Đặng Văn Thuỵ cười nở hoa.

    "Ha ha ha ha ha ha Tôi đã nói cháu trai tôi lợi hại mà, chú nào cháu nấy!" Đặng Văn Thuỵ hất đầu lên, "Ban đầu ai là người coi thường cháu của tôi vậy nhỉ?"

    Đàm Tự lại lướt qua bản vẽ trên máy tính, lộ chút ngạc nhiên hiếm có hỏi: "Cậu ta toàn bộ là tự học vẽ tranh?"

    "Không phải toàn bộ," Đặng Văn Thuỵ giọng đầy tự hào. "Chị tôi là nhà thiết kế, anh rể là họa sĩ truyện tranh, có thể so với một số họa sĩ truyện tranh ở Nhật Bản lợi hại hơn nhiều, An An ngày trước mỗi ngày đền ở bên anh ấy học vẽ, tất nhiên là không tồi rồi."

    Đàm Tự trở lên hưng phấn: "Vậy anh mời chị và anh rể anh tới đây vẽ, về phần thù lao, anh biết, tôi chưa bao giờ đối đãi kém với mọi người."

    Đặng Văn Thuỵ sau khi nói ra mới hối hận.

    Tự bản thân cảm thấy ấm ức.

    Chớp mắt mấy cái, mới dần dần đưa ánh mắt đến văn kiện trong tay: "Bọn họ đã mất cách đây mấy năm rồi."

    Đàm Tự nhướn mày, bọn họ?

    Mãi sau, anh cúi đầu, xoay chiếc bút trên tay: "Dữ liệu hạng mục năm ngoái sắp xếp xong chưa?"

    "Trước cuộc họp ngày kia đưa cho cậu." Đặng Văn Thuỵ nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nói: "Bây giỡ vẫn còn chuyện khẩn cấp cần đi giải quyết."

    "Tôi phải đi nói với đứa cháu bảo bối của mình, thời gian thử việc kết thúc trước hạn và thành công lấy được dự án lớn đầu tiên," Đặng Văn Thuỵ đẩy cửa, hướng người trên bàn làm việc vẫy vẫy tay, "Thuận tiện mời cậu ấy ăn một bữa chúc mừng, cậu có muốn đi cùng?"

    Đàm Tự sớm đã nhìn thấu Đặng Văn Thuỵ, thẳng thừng từ chối: "Đừng mỗi ngày đều nghĩ đến việc bắt tôi trả tiền, hoàng tử độc thân."
     
    Lymlymlym thích bài này.
  5. xxxphoenixxx

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kết quả, hoàng tử độc thân lại một lần nửa thành công ăn chực.

    Bữa tối chúc mừng đứa cháu, vô duyên vô cớ bị Đặng Văn Thuỵ biến thành bữa tối của nhóm dự án mới.

    Đương nhiên nhóm dự án mới đang nói đến là nhóm dự án sẽ cùng phát triển game: "Hoạt Động Tuyệt Mật."

    Cái dạng bữa tối này, có thể ít người phụ trách sao?

    Lúc Đàm Tự xuống lầu, người của nhóm dự án mới đã đứng ở cửa phân xe rồi.

    "Ba người các cậu ngồi xe của Lưu Dân Nhiễm, sau đó bên kia ngồi xe tôi," Đặng Văn Thuỵ nheo mắt cười khoa chân múa tay, thỉnh thoảng nói với mọi người mấy câu: "Đúng, Túc Duy An là cháu trai của tôi, đứa cháu thân yêu! Mọi người giúp tôi chăm sóc nó ah, vẫn là người mới, có nhiều chỗ không hiểu."

    Túc Duy An đứng bên cạnh anh, hai tay vẫn cứ kéo kéo hai quai balo, bị nhắc đến thì ngoan ngoãn gật đầu.

    Nhìn thấy Đàm Tự, mọi người lần lượt thận trọng hướng anh chào hỏi.

    Đàm Tự thực chất cũng mới nhậm chức không lâu, trước kia luôn luôn ở chi nhánh công ty tại Mỹ, tên là "Trải nghiệm", mấy tháng trước mới bị điều về nước, đây cũng là lý do những người trước biết Đặng Văn Thuỵ nhưng lại không biết anh.

    Nói là trực tiếp ngồi vị trí phó tổng giám đốc, cuối cùng không biếu tại so lại thành phó chủ tịch, liên quan đến vị trí mới phó chủ tịch, mọi người chỉ biết là Thái tử của Thiên Húc, độc thân, những thứ khác cũng không rõ. Sau đó nghe những người tiếp xúc qua đều nói không dễ sống, yêu cầu rất cao, càng không dám lại gần, cả công ty chỉ có Đặng Văn Thuỵ, và Thích Như Dịch người mà Đàm Tự mang về từ Mỹ mới có thể cùng anh nói thêm mấy câu.

    Đàm Văn Thuỵ dừng lại ở bên cạnh Đàm Tự: "Nhà hàng nào?"

    "Nhà hoàng Hoàng Kim Đại." Đặng Văn Thuỵ nói.

    "Cậu sao lại có thể chọn một nhà hàng tầm thường như vậy?" Đàm Tự mặt đầy khinh bỉ, nói xong xoay người hướng về chiếc xe yêu thích của mình đi đến.

    "Đợi đã." Đặng Văn Thuỵ gọi anh, "Không đủ chỗ, cậu chở thêm một người đi." Anh tuỳ tiện chỉ vào một cô gái, "Cô đi xe với Đàm tổng đi."

    Lời vừa buông ra, không ít ánh mắt đặt lên người cô gái.

    Ngưỡng mộ có, ghen tuông có, và còn có phấn khích. Hai má cô gái ửng đỏ, gật gật đầu, đang chuẩn bị bước những bước nhỏ lên xe Đàm Tự.

    Bất quá, Đàm Tự phía trước đột nhiên dừng lại, chặn người đi tới.

    Anh tìm chuẩn xác cái người có cái đầu thấp nhất bị ẩn trong đám đông, và kéo tay đang giữ balo một lần nữa rời đi: "Cậu ấy ngồi xe tôi."

    Đưa cậu đến phía trước xe, Đàm Tự buông tay cậu sau đó trực tiếp lên xe.

    Nhìn cậu bất động, Đàm Tự hỏi: "Cậu cần tôi giúp cậu mở cửa xe?"

    Tô Duy An bị bắt đến quay đầu nhìn, những chiếc xe khác đã lái đi, cậu mím môi không nói, bước từng bước nhỏ về ghế sau của xe.

    Vẫn chưa ngồi vào, người đàn ông phía trước lạnh lùng nói: "Tôi là tài xế của Di Di sao? Ngồi ghế phụ."

    "..."

    Sau khi Túc Duy An lên ghế phụ ngồi, ánh mắt liền không rời khỏi cửa sổ xe.

    Đàm Tự mới nghĩ đến, người bạn nhỏ trước đây hình như giận anh.

    Tất nhiên, anh cũng không quan tâm, cho dù tức giận, vẫn không phải là ngoãn ngoãn làm công cho anh sao.

    Túc Duy An nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, bởi vì căng thẳng, những ngón tay nắm chặt tới mức trắng bệch.

    Ngày hôm đó đi đến tầng 3, sự tức giận của cậu cũng giảm đi không ít, cẩn thận nghĩ lại, câu nói của Đàm Tự vốn không có ác ý, Trầm Thần lớn hơn cậu 4 tuổi, bề ngoài ăn mặc tương đối trưởng thành, hai người đứng cạnh nhau thật sự giống chị em.

    Hơn nữa lúc đó không phải Đàm Tự kịp thời đến nơi, sợ rằng cậu sớm đã bỏ trốn, vừa ngượng ngùng vừa thảm hại.

    Kết quả bản thân lại phát giận lên người khác..

    Hôm nay sau khi nhận được tin tức Đàm Tự phê duyệt cho cậu tham ra hạng mục mới, Túc Duy An càng thêm xấu hổ, vừa rồi lúc Đàm Tự kéo cậu lên xe, cậu vẫn còn cho rằnh mình sắp bị mắng.

    Không ngờ rằng suốt dọc đường, Đàm Tự không chỉ không chỉ trích cậu, còn đưa cậu một hộp ô mai.

    Lúc Túc Duy An cầm lấy nó không khỏi nghĩ___

    Tự ca thật sự là người tốt không ghi hận.

    * * *

    Bữa tối công ty, nó không khác gì hơn là một cái phòng lớn, một cái bàn lớn, một nhóm nhân viên và một ông chủ.

    Lúc hai người đến nơi, người đến đầu tiên đã sắp xếp hết chỗ ngồi, hiện tại trên bàn chỉ còn lại một ghế chủ tạo, và một chỗ bên cạnh ghế chủ tọa.

    Mọi người và phó tổng mới không giao tiếp nhiều, chỉ biết là rất khó đối phó, còn tưởng là cao nhân lạnh lùng, ai biết Đàm Tự vừa ngồi dậy đã lên tiếng phát biểu trước.

    "Muốn ăn cái gì tuỳ ý chọn, ngày mai là cuối tuần, vừa hay được ngủ hai ngày." Đàm Tự gọi người phục vụ đến, ném một vài menu lên bàn xoay.

    Nhưng trừ Đặng Văn Thư, không người nào dám động.

    "Tin tôi" Đàm Tự tiếp tục nói, "Một tuần sau các người sẽ mệt không còn sức sống và hối hận sao lúc đầu không ăn đến lúc tôi phá sản."

    Qua mấy giây, Lưu Dân Nhiễm vươn lấy một quyển thực đơn.

    Một vài người đàn ông theo sau, Túc Duy An lặng lẽ nghe mọi người gọi món ăn, thầm nghĩ có tiền thật tốt, một bữa cơm liền ăn mất lương một tháng bản thảo của cậu..

    Ngày mai là ngày nghỉ, Đặng Văn Thuỵ gọi không ít rượu, và gọi trước cho tài xế thân thiết.

    Ban đầu mọi người còn hơi rè rặt, sau vài ly rượu, gan cũng to lên không ít, hầu hết mọi người ở đây là người từ các bộ phận khác nhau, đôi bên trước kia không quá quen biết, hiện tai đang trái phải trao đổi phương thức liên lạc.

    Đàm Tự không uống rượu, anh vừa uống súp vừa thản nhiên nghe cuộc nói chuyện giữa Đặng Văn Thuỵ và Lưu Dân Nhiễm.

    "Xin chào, tôi đến từ phòng kế hoạch, cậu tên là Túc Duy An?"

    Đàm Tự nghe xong, nhẹ nhàng cúi đầu như không có.

    Túc Duy An sửng sốt một lúc, sau đó đặt chén trà xuống, gật đầu nói: "Xin chào"

    "Vị trí là?"

    Túc Duy An suy nghĩ một lúc: ".. họa sĩ mới."

    Người con gái này độc thân, có một chút tình ý với Túc Duy An__với không tới phó chủ tịch Đàm, tuổi tác Đặng Văn Thuỵ lại hơi lớn, và bất cứ ai có thể phù hợp với cô ấy ở các vị trí khác đều có gia đình, Túc Duy An có cửa sau lại thanh tú và trắng trẻo đương nhiên là sự lựa chọn hàng đầu của cô.

    Cô gái rất biết nói chuyện, ngay cả Túc Duy An đều bị cô ấy kéo vào trò chuyện vài câu, liền thành công chuyển đến chủ đề bạn gái một cách nhanh chóng.

    Túc Duy An gần đây luôn có người hỏi cậu chủ đề này: ".. không có bạn gái."

    "Trước đây cũng không có sao?" Cô gái càng nở cười sâu: "Không sao, sau này sẽ có."

    Nói xong, cô quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

    "Tôi luôn cảm thấy bên ngoài có thể đang mưa lớn," Cô gái quay người, dùng giọng ấm áp hỏi: "Tí nữa anh có thể đưa tôi về nhà được không?"

    Túc Duy An nghe xong, ngơ ngác quay đầu nhìn lại thời tiết.

    Đàm Tự nghĩ thầm, đứa nhóc ngốc nghếch sấp bị lừa về nhà ăn sạch sẽ rồi.

    Anh đang do dự không biết có nên bảo vệ tấm thân trong trắng của đứa cháu người bạn tốt của mình hay không, thì thấy Túc Duy An thu đầu, lấy điện thoại di động ra, cúi đầu như đang tìm kiếm phần mềm gì đó.

    Sau khi tìm thấy, cậu đem điện thoại cho người phụ nữ phía trước.

    "Dự báo thời tiết nói hôm nay trời quang, sẽ không có mưa."

    Nói xong, cậu thu lại điện thoại, lại thành thật nói: "Dù trời mưa tôi cũng không đưa cô về được__"

    "Tôi không có xe."

    Cô gái: "..."

    Đàm Tự dựa vào sau ghế, khoé miệng không nhịn được nhếch lên.

    Là anh lo lăng vô ích, người bạn nhỏ này có thể thủ thân như ngọc đến 30 tuổi.
     
    Lymlymlym thích bài này.
  6. xxxphoenixxx

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ăn xong cơm, đôi bên quen nhau không ít, một số người kêu gọi đi tăng 2.

    Đặng Văn Thuỵ uống không ít rượu, có chút hưng phấn, trực tiếp đặt một phòng KTV trên lầu, vẫy tay hô mọi người lên lầu.

    Đảo mắt một vòng, ngay cả Đàm Tự cũng đi, bản thân đương nhiên cũng phải đi, Túc Duy An lặng lẽ đeo balo, cùng đoàn cuối đi lên lầu.

    Nhà hàng Hoàng Kim Đại, cái tên bình dân, nhưng đẳng cấp không hề thấp, khi lên lầu có đủ loại trò chơi xúc xắc, bài tây và bia.

    Đám đông vừa bước vào phòng đã là hét đòi chơi game, Đàm Tự ngồi sang một bên, bày ra tư thế đối với mấy trò này không hề có hứng thứ, những người khác túm năm tụm ba thành vòng tròn cùng nhau chơi xúc xắc.

    Phòng mặc dù rất lớn, nhưng đa số mọi người tập chung ở bên phải, phụ nữ chiếm dụng máy hát, nam nhân bao xung quanh thành một vòng tròn nhỏ, không khí rất phấn khích.

    Đàm Tự ngồi ngoài cùng bên trái, điện thoại đặt trên tay, xem cái gì đó một cách thờ ơ.

    Túc Duy An ngồi đối diện Đàm Tự, bên trái là nhóm phụ nữ đang chọn bài hát, bên phải là nhóm nam nhân đang đấu rượu, cậu ôm cái balo nhỏ, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào MV trên màn hình TV.

    Một người đàn ông đụng vào cậu, quay đầu qua ha ha nói: "Này.. cái đó, cậu chơi không?" Anh ta lắc lắc hộp xúc xắc trên tay.

    Túc Duy An lắc đầu.

    "Thế sao cậu không ngồi sao bên kia," Nam nhân vò đầu nói: "Tôi hoạt động mạnh, sợ tí nữa sẽ đụng phải cậu."

    Đàm Tự vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy Túc Duy An bị đuổi đến.

    Cậu đứng lên đầu tiên là quan sát chỗ ngồi, sau đó hình như đã tìm được chỗ, hạ đầu, ôm chiếc balo nhỏ chậm rì rì đi đến.

    Đàm Tự đặt tầm mặt trở lại điện thoại, ngồi xuống, duỗi thẳng đôi chân dài của mình ra, chặn đường Túc Duy An định đi qua.

    Nửa phút sau, anh thành công nghe được câu với giọng nhỏ nhẹ: ".. Tự ca"

    Đàm Tự giả bộ không nghe thấy.

    "Tự ca.."

    Nam nhân vẫn không quan tâm.

    Túc Duy An do dự một lúc, hắng giọng.

    ".. Tự ca!"

    Bài hát tình cờ lại kết thúc ngày lúc này, dư âm của hai từ đó còn đọng lại trong phòng, mãi vẫn chưa hết, thành công thu hút ánh nhìn của mọi người.

    "..."

    Khuôn mặt Túc Duy An đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường,

    Đàm Tự dường như vừa nghe thấy, giọng điệu quan tâm: "Làm sao vậy, to tiếng như vậy."

    Bài hát tiếp theo cất lên, Túc Duy An lại quay về âm lượng con muỗi: ".. Anh có thể trách ra một chút, em phải đi vào."

    Âm thanh bị hòa lẫn với tiếng nhạc, nhưng Đàm Tự vẫn nghe thấy rõ.

    Chỉ thấy anh gật gật đầu, sau đó hướng người dịch sang bên phải, để ra một chỗ ngồi, sau đó lại cúi đầu chơi điện thoại.

    Túc Duy An không muốn tiếp tục gọi anh, nghẹn giọng ngồi xuống.

    Chỗ Đàm Tự để ra không nhiều, cậu vừa ngồi xuống, cánh tay hai người đã dán vào nhau, Đàm Tự mặc áo sơ mi, mặc dù cách một lớp vải, nhưng Túc Duy An vẫn cảm thấy không mấy thoải mái, vội vàng đưa tay ra ngoài.

    Đàm Tự chỉ là muốn trêu chọc cậu một lúc, nhìn Túc Duy An gần như sắp ngồi trên mặt đất, anh mới ngồi dịch vào trong: "Ngồi vào đi."

    Túc Duy An ngoan ngoãn ngồi vào, cậu nghĩ, chỉ cần có một người đi, cậu liền lập tức rời khỏi.

    Một bài hát sôi động vang lên, trên TV xuất hiện hai cô gái nhảy điệu nhảy nóng bỏng, dọa Túc Duy An nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

    Quay đầu nhìn Đàm Tự đang nghiêm túc.. đánh Đấu Địa Chủ.

    Tần Xu đã ăn 6 quả nổ, Đậu Hạnh Phúc mất hết, anh thở dài bất mãn, sau đó nhanh chóng lấp đầy 6 đồng trong trò chơi, lại mua một lớn Đậu Hạnh Phúc.

    Anh chơi ở chế độ không xáo bài, căn bản đều có một số trái bom, không may, mấy cái đó lại thua hết.

    Đàm Tự miệng lẩm bẩm "Có bản lĩnh đừng rời bàn.". Lần này mạnh tay, liền một lúc lấp đầy 30 đồng Đậu Hạnh Phúc.

    Túc Duy An: "..."

    Trong cái môi trường ồn ào náo nhiệt này, hai người lại co ro trong một góc như thế, một người bị ném bom không phân biệt nam bắc, người còn lại nhìn với vẻ thèm thuồng.

    Đàm Tự đường nhiên chú ý đến ánh mắt của cậu, khẽ xoay màn hình sang một bên.

    Lại mở một ván game khác, Đàm Tự đột nhiên đứng lên, đem điện thoại đưa cho Túc Duy An.

    "Giúp tôi chơi vài ván." Anh từ trong túi lấy ra một hộp thuốc.

    Trong lúc Túc Duy An đang sững sờ, những người chơi bên trong đều đang vuốt màn hình: "Nhanh lên, tôi đợi đến hoa héo tàn rồi.". Đàm Tự lắc điện thoại hai lần, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.

    Túc Duy An vội vàng cầm điện thoại gật đầu: ".. Được"

    Những người đối diện đang chơi đùa, chiếc bàn thấp bị xô ngã khiến lối đi ở giữa bị thu hẹp lại.

    Túc Duy An vừa ấn "ba phần", thì cảm thấy có thứ gì đó cọ vào má mình, hai chiếc ghế sopha bên cạnh cậu lõm xuống.

    Đàm Tự dùng tay chống bên mặt cậu, sải bước đi ra ngoài.

    Khi bàn tay rời đi, lại sượt qua má Túc Duy An.

    Nam nhân thành công đi ra ngoài, lúc bàn tay đi qua đỉnh đầu Túc Duy An, ở trên đầu cậu vỗ vỗ nhẹ hai cái, sau đó cúi đầu ghé vào bên tai cậu, thúc dục: "Ba trái bom, mau gọi Địa Chủ."

    Giọng nói của Đàm Tự trầm thấp, cách quá gần, Túc Duy An thậm chí có thể cảm giác hơi thở phả vào mặt.

    Túc Duy An đột nhiên có chút cặng thẳng.

    Nếu sáng hơn một chút, Đàm Tự sẽ nhìn thấy tay Túc Duy An đang run nhẹ, nhìn cậu nhận được Địa Chủ, Đàm Tự mới yên tâm đứng lên.

    Xác nhận Đàm Tự ra khỏi phòng, Túc Duy An cố gắng lấy lại hơi thở, nhưng mấy lần vẫn không bình tĩnh được.

    Cậu cúi đầu, nghiêm túc đánh bài.
     
    Lymlymlym thích bài này.
  7. xxxphoenixxx

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi rời khỏi phòng, Đàm Tự đi vào nhà vệ sinh, hút xong điếu thuốc Đặng Văn Thuỵ đi vào, vì vậy hai người nghĩ đến việc châm thêm điếu nữa.

    Chủ đề rất nhanh nói về công việc, lúc nói xong, đã hút xong mấy điếu.

    Trở về phòng, vừa mở của bị giọng nữ cao bên trong làm cho giật mình.

    "Vậy! Thì! Là! Cao Nguyên Tây.. ah ah ah ah ah"

    Trầm Thần cầm micro, một chân đặt trên ghế sofa, đầy sức mạnh.

    Đặng Văn Thuỵ bịt tai, trở lại chỗ ngồi với sự giúp đỡ của những người đàn ông, sắn tay áo lên tiếp tục chơi xúc xắc.

    Chiếc bàn thấp đã bị mọi người xê dịch nhiều, Đàm Tự vừa ngồi xuống, thì thấy Túc Duy An ngẩng đầu, chớp mắt, đáng thương hề hề nhìn anh.

    ".. Tự ca," Hai tay Túc Duy An dâng điện thoại đưa qua, biểu cảm bất an, "Xin lỗi, tôi, tôi đem Đậu Hạnh Phúc, thua hết rồi.."

    Nghe hai từ "phá sản", mày Đàm Tự nhấc lên: "30 Đậu, cậu 10' có thể thua hết, cũng xem là một loại bản lĩnh."

    Đầu Túc Duy An càng thấp: "Tôi giúp anh nạp 30 đồng."

    Nói xong, cậu sờ lấy điện thoại muốn quét mã thanh toán.

    "Tôi thiếu 30 đồng?" Đàm Tự hỏi.

    Túc Duy An xoa xoa đầu: "Không thiếu, vậy.."

    "Như thế này đi" Đàm Tự nhận lấy điện thoại, nhàn nhạt nói: "Cậu lên hát nột bài."

    "Hát?" Túc Duy An không thể nghĩ đối phương sẽ đưa ra yêu cầu này, mở to mắt, khua khua tay: "Không được, tôi hát rất khó nghe."

    "Đàm Tự nhìn Trầm Thần đang hát 《Cao nguyên Tây Tạng》:" Có thể khó nghe hơn cô ta sao? "

    " Hay là cậu muốn ăn hết số Đậu Hạnh Phúc của tôi? "

    Cái gì mà gọi là ăn hết số Đậu Hạnh Phúc của anh ta?

    Túc Duy An khóc không ra nước mắt, yếu ớt duỗi ngón tay, biểu thị hai số:" Tôi nạp cho anh gói quà tặng 68 đồng? "

    " Không cần, đi nhanh. "Đàm Tự giục cậu.

    Hai phút sau, cậu vô tinh liếc nhìn góc dưới bên phải.

    Đã chọn bài hát: Bài ca 91.

    Bài, ca, 91!

    Túc Duy An hai mắt lập tức phát sáng, rốt cuộc không đến bài hát của cậu.

    " Cái kia "Túc Duy An trong lòng vui mừng khôn xiết, một giọng nam trầm vang lên từ trong loa, cậu quay đầu lại thì nhìn thấy Đàm Tự đang cầm micro.

    " Cô gái bên cạnh máy hát karaoke, đúng, chính là cô. "Đàm Tự cười," Có thể ưu tiên An An một bài, cậu ấy có vẻ không hiểu. "

    "... "

    An, An An?

    Vẫn không đợi Túc Duy An lấy lại tình thần, cô gái đã chỉnh xong, bài hát 《Lãng phí》xuất hiện trên màn hình.

    Đàm Tự chống cằm, hứng thú chờ Túc Duy An mở miệng.

    Túc Duy An giữ micro, căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình.

    Sau hai nhịp của nhạc, cậu mới mở miệng hát:" Bao lâu rồi, tôi đều không thay đổi, yêu em suốt 6 năm.. "

    Đàm Tự bên miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.

    Một số người đàn ông đang chơi xúc xắc liền dừng động tác, không nhịn được chốc chốc lại quay đầu quan sát cái giọng ca đầy tâm hồn.

    Túc Duy An không phải là khiêm tốn, cậu thực sự có một chất giọng tệ chính cống.

    Chúa đã mở cho một cánh cửa lớn, và cửa sổ âm nhạc bị đóng đinh chặt đến nỗi không thể cạy ra được.

    Túc Duy An giảm âm lượng, nhưng vẫn không địch nổi cái micro có công suất cao này, giọng của cậu bị khuếch đại vô hạn:" Nhưng không sao đâu, em không cần ban phát cho anh cơ hội. Dù sao nữa anh vẫn còn một đời để lãng phí mà.. "

    Cô gái bên cạnh lấy tay che miệng cười.

    Túc Duy An có chút xấu hổ, ngậm miệng.

    Nhạc đệm vang lên một lúc, Túc Duy An do dự có nên kết thúc bài hát không, thì một giọng nam trầm thấp chậm rãi vang lên.

    " Không sao đâu em không cần phải cảm thấy hổ thẹn với tôi "

    " Có lẽ tôi căn bản thích bị em làm cho lãng phí.. "

    Người đàn ông hát nhẹ nhàng và mờ ảo, mờ mờ còn có thể có chút khói.

    " Hát đi. "Thấy Túc Duy An không phản ứng, Đàm Tự dừng lại thúc giục.

    Túc Duy An siết chặc micro, âm thanh nhi nhí theo nhịp điệu của anh.

    Khi bài hát kết thúc, Đặng Văn Thuỵ là người lên giọng nhất:" Cậu hát rất hay? "

    Đàm Tự ậm ừ cười một tiếng, không quan tâm đến anh ta.

    Túc Duy An đặt micro xuống, đi tới chỗ ngồi, cầm balo lên.

    " Tôi.. tôi về trước. "

    Đàm Tự ân một tiếng, đứng lên nói với Đặng Văn Thuỵ:" Tôi và cháu trai cậu về trước. "

    ".. Tôi đi taxi. "

    Không đợi Đàm Tự phản ứng, Túc Duy An ôm balo bỏ chạy.

    Chạy cái gì?

    Đàm Tự nhìn bóng lưng hoảng sợ của cậu nhóc, cau mày, có chút không hiểu.

    Lúc Túc Duy An ngồi trong xe taxi, vẫn còn cảm thấy bản thân bên đang phát nóng, kêu la.

    Nhịp tim quá nhanh, cậu có chút không tiếp nhận được.

    Tài xế nhìn cậu từ kính chiếu hậu, chỉ dựa vào ánh đèn đường, ông vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt đang phồng đỏ của người đằng sau:" Cậu trai trẻ, mặt sao lại đỏ vậy, uống nhiều rồi sao? Đừng nôn trong xe của tôi, nếu không phải tốn hai trăm phí rửa xe đó. "

    ".. tôi không uống rượu. "Túc Duy An ôm chặt balo.

    Sau khi dừng xe, cậu gần như đang chạy bước nhỏ chạy về nhà.

    Khoảng khắc cửa bị khóa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

    Ngồi ở cửa một lúc, cậu đứng lên, tiện tay cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.

    Đi ra rồi ngay cả máy tính cũng không mở, đắp chăn lên và ép mình ngủ.

    Túc Duy An bị đánh thức bởi một trận cảm giác ấm áp.

    Cậu nửa tỉnh nửa mơ mở mắt, một khuôn mặt quen thuộc phóng đại trước mắt.

    Bàn tay to lớn của người đàn ông vuốt ve khuôn mặt cậu, đôi mắt thâm tình đang nhìn chằm chằm vào cậu, một mùi khói nhàn nhạt quanh quẩn lấy cậu.

    " An An. "Người đàn ông cúi xuống, dáng người cường tráng trong chiếc áo sơ mi trắng.

    Tô Duy An nắm lấy quần áo của người đàn ông, lo lắng nói:" Từ ca.. "

    " Ân? "Giọng người đàn ông trầm xuống, như đang xoa dịu," Đừng sợ".

    * * *

    Túc Duy An đột nhiên mở mắt.

    Đôi mắt long lanh vội vàng đảo qua trái phải, cậu đang lơ mơ suy nghĩ thì chợt có điều gì đó khiến cậu cứng đờ.

    Cậu cẩn thận nhấc chăn lên.

    Ga trải giương.. ướt..

    Cả người Túc Duy An suy sụp.
     
    Lymlymlym thích bài này.
  8. xxxphoenixxx

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Điều chỉnh lại tâm trạng, Túc Duy An đến phòng tắm, dùng nước đập lên mặt mấy cái.

    Phát hiện khuynh hướng tình dục của mình, là chuyện của hồi cao trung, sau khi hiểu chuyện cũng có mấy lần tình huống như thế này như thế này.

    Những mỗi lần tỉnh lại, cậu đều không nhớ bản thân đã mơ thấy cái gì.

    Lần này lại không giống như vậy, cậu hiện tại nhắm mắt, nhưng vẫn có thể nhớ nhớ từng chi tiết của giấc mơ.

    Nhưng tại sao lại là Tự ca ah?

    Dùng khăn lau sạch nước trên mặt, Túc Duy An ngồi trên mặt đất, lấy điện thoại ra, đặt một ít thức ăn ngoài.

    Mở máy tính, vừa đăng nhập QQ, liền nghe thấy một chuỗi dài tiếng Didididi

    Hà Khoan: "An An An An, nhìn thấy tôi không?"

    Hà Khoan: "Vẫn chưa lên QQ sao?"

    Hà Khoan liền một phát gửi mấy tin, nhìn thời gian đã là mấy ngày trước, Túc Duy An nhanh chóng trả lời cậu ta.

    Anan: "Đây, làm sao vậy?"

    Bởi vì trên tài khoản QQ này quá nhiều bạn bè, mỗi tin nhắn đều phải lướt nửa ngày mới thấy, vì vậy đi làm cậu tạo một QQ mới, đã lâu không lên cái tài khoản QQ này rồi.

    Hà Khoan: "Cậu cuối cùng cũng đến rồi. [Ôm đầu đau lòng. Jpg]"

    Anan: "Việc gấp sao, sao lại không gọi điện cho tôi? [Sờ sờ đầu. Jpg]"

    Hà Khoan: "ahihi, cậu ngay cả thời hạn bỏ phiếu còn quên, tôi làm sao dám gọi điên?"

    Túc Duy An sửng sốt, nhanh chóng mở lịch xem__ba từ "Hạn chọt" xuất hiện trước mắt.

    Vẫn còn 10 ngày, cuộc bẩu phiều hàng năm của Qs-7 sẽ kết thúc bỏ phiếu.

    Anan: "Gần đây thật sự có chút bận, gửi cho tôi đường link mua vé."

    Hà Khoan và Túc Duy An cùng thích một thần tượng, vì vậy mới nhớ đến nhắc cậu bỏ phiếu, tin nhắn vừa gửi qua, Hà Khoan lập tức gửi địa chỉ đường link đến.

    Hà Khoan: "Tôi phát hiện khả năng thích ứng của cậu rất mạnh! Một đoạn thời gian trước vẫn không chịu ra ngoài, lập tức lại trở thành nhân viên văn phòng rồi. Đúng rồi, tranh tiếp ứng Sakura vẫn là cậu phụ trách như mọi khi nhé làm ơn~[crazy call. Jpg]"

    Anan: "Xin lỗi a, những thứ đó bị giới hạn trong hợp đồng, trong năm nay không thể vẽ rồi.."

    Hà Khoan: "Ah? Hợp đồng nghiêm khác vậy sao? Vậy làm sao đây, tôi mấy ngày trước đã đồng ý để cậu phụ trách luôn rồi, khóc."

    Túc Duy An nghĩ lại, lấy ra tập tài liệu trước đó, và chọn ra hai bức tranh cũ, đều là tác phẩm trước khi vào Thiên Húc.

    Anan: "Cậu xem hai bức tranh có được không, đều là tranh trước kia của tôi, kiểu chữ như thế nào, cậu có thể tìm người khác thêm vào?"

    Hà Khoan: "An An tôi yêu cậu chết đi được, chúng ta yêu nhau đi."

    Anan: "Tôi không yêu đương với cậu."

    Cậu nói một cách chân thật, đem ảnh gốc của hai bức tranh gửi qua.

    Hà Khoan: "Được rồi, lần này dự định đầu tư bao nhiêu tiền ah An lão đại."

    Túc Duy An lấy điện thoại ra, kiểm tra số dư.

    Không tra không biết, cậu hiện tại lại là một tiểu quỷ nghèo khó.

    Anan: "Tôi năm nay chỉ có thể bỏ ra 50 000K xu.."

    Hà Khoan: "Không phải chứ, năm ngoái cậu bỏ ra hơn 90 000, năm nay đối với Sakura rất quan trọng a An An."

    Túc Duy An cắn môi, lại cúi đầu cộng cộng trừ trừ.

    Anan: "53 000, không hơn.. Tiền bản thảo cho kỳ trước vẫn chưa được thanh toán. [Ôm đầu khóc. Jpg]"

    Hà Khoan: "Ôm ôm, tháng sau đặt vé cùng nhau đi xem? Cậu có thời gian không?"

    Thời hạn bỏ phiếu là 10 ngày sau, nhưng ngày mở phiếu là đầu tháng sau, đến chỗ mở bán vé, còn có buổi biểu diễn của Qs-7.

    Túc Duy An hiện tại càm thấy vô cùng đau buồn.

    Anan: "Có lẽ khôngg.."

    Cậu uể oải nằm dài trên bàn máy tính, tự nhiên cảm thấy hối hận vì đã hứa với cậu sẽ đến Thiên Húc để xin việc.

    Cậu vốn dĩ không thiếu tiền tiêu, gửi bản thảo lên manhuatai, một tháng có thể dễ dàng kiếm hàng chục nghìn, chăm chỉ một chút có thể nhiều hơn.

    Không cần lo lắng môi trường làm việc, không cần ép bản thân giao tiếp, với bất kỳ ai, cũng không mơ giấc mơ linh tinh như vậy..

    Mở mắt, cô gái trong poster trên tường cong môi một cách tinh nghịch, trên tay tạo một hình trái tim lớn.

    Nụ cười thật ngọt ngào, dường như có thể mọi loại bệnh bằng nụ cười đó.

    Túc Duy An đứng dậy, mở một phần mền xã hội nước ngoài, like bài đăng trên blog mới của Miyamoto Sakura.

    Ăn xong đồ ăn vừa gọi, cậu mở tất cả các bức vẽ của Qs-7 đã vẽ trước đây, cẩn thận xem lại một lượt.

    Mặc dù vẫn chưa có được kế hoạch chi tiết và nhân vật thiết kế của 《Hoạt động tuyệt mật, nhưng các nhân vật muốn vẽ phải có liên quan đến Qs-7.

    Nhưng Qs-7 có nhiều người như vậy, không thể ai cũng vẽ.. Tô Duy An xem qua từng trang một, có chút lo lắng.

    Ngày hôm qua trước khi rời đi nên hỏi aaaa

    Đang đau khổ, điện thoại của Đặng Văn Tự gọi đến.

    "An An, cháu có ở nhà không?"

    Túc Duy An liền đáp: "Có ạ."

    "Mau đến Blue Sky Sports gần trung cư của cháu." Đầu bên kia âm thanh truyền đến hổn hển như quả bóng bị chọc thủng.

    Túc Duy An đang do dự có nên hay không nên từ chối, bên kia lại nói: "Cậu đưa cho cháu mấy tập tài liệu, xem nhiều vào, có thể sớm chuẩn bị cho tốt."

    Lần này Túc Duy An không do dự, cậu mặc một bộ đồ đơn giản với chiếc quần ngắn và ra ngoài chỉ với chiếc điện thoại di động.
     
    Lymlymlym thích bài này.
  9. xxxphoenixxx

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa bước ra ngoài liền nghe thấy bên người "rầm" một tiếng, người đàn ông đi ra từ cửa đối diện nhìn cậu cười: "Tiểu hàng xóm, ngày nghỉ phải đi làm sao?"

    Người hàng xóm này đối với Túc Duy An mà nói chỉ là một người xa lạ, cậu xoa xoa đầu, có chút đề phòng, không nói lời nào bước vào thang máy.

    "Chuyện lần trước thật sự xin lỗi, không dọa cậu sợ chứ?" Người đàn ông bước theo sau, "Chuyện xấu trong gia đình, thật mất mặt, ha ha."

    ".. Không có gì." Túc Duy An đáp

    Vừa nói xong, người đàn ông đằng sau vươn tay, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào cánh tay cậu.

    Tô Duy An sửng sốt trước sự đụng chạm đột ngột, trong tiềm thức cậu liền cách xa người đàn ông vài bước, đáng tiếc là không gian thang máy có hạn, cách xa nhất cũng chỉ trong vòng vài mét.

    "Ăn chà là không?" Người đàn ông cũng để ý đến sự cảnh giác trong ánh mắt của đối phương, lấy ra vài quả chà là xanh từ trong túi bóng nhỏ trong tay: "Rất ngọt."

    "Không ăn, cảm ơn."

    Đáp xong, cửa thang máy mở, Túc Duy An vội vàng ra khỏi thang máy, để lại một câu: "Tạm biệt."

    Cậu đi được mấy bước, thì phát hiện người đàn ông đó vẫn đi sau lưng.

    Túc Duy An được giáo dục tử tế, chưa bao giờ dùng ánh mắt khác lạ nhìn một người, nhưng mà.. ánh mắt của người đàn ông này thật sự kì quái.

    Lúc nói chuyện, nam nhân không hề đối diện nhìn cậu, hơn nữa cứ nhìn chằm chằm xuống một chỗ.

    Lực đạo nắm điện thoại của Túc Duy An có chút mạnh, vẫn tốt, hiện tại là ban ngày, xung quanh có người, cậu không đến nỗi quá lo lắng.

    Tới trước cửa sân vận động, tiếng reo hò bên trong rất lớn, hình như bên trong đang thi đấu cái gì đó.

    Cậu đang chuẩn bị tiến vào, nghĩ lại, xoay người sang siêu thị bên cạnh.

    Túc Duy An mua một lon nước tăng lực và một chai nước khoáng, đi vào sân vận động, tiếng hò reo của mọi người càng rõ ràng.

    Túc Duy An gọi điện cho Đặng Văn Thuỵ, không có nghe máy.

    Tìm xung quanh tứ phía, cũng không thấy người, cậu ôm hai trai nước ở giữa cánh tay, chọn một chỗ ở khán đài ngồi xuống.

    Chỗ ngồi cao, cậu cuối cùng cũng nhìn thấy sân thi đấu bị bao quanh ở giữa.

    Cứ tưởng rằng chỉ có bóng rổ mới thu hút được đám đông đến như vậy, nhưng không ngờ rằng đó lại là một trận đấu bóng chuyền.

    Túc Duy An ở trước màn hình máy tính rất lâu rồi, mắt bị loạn thị nhẹ, không thể nhìn rõ người ở xa, chỉ có thể nhìn thấy những người cao lớn trong sân đấu, các kiểu quần áo khác nhau, nhìn thì không giống như trận đấu chính quy.

    Túc Duy An đối với bóng chuyền không có mấy hứng thú, vốn dĩ chỉ dự định tuỳ tiện nhìn lướt qua vài cái, liền bị thu hút.

    Túc Duy An không quá hiểu luật chơi của bóng chuyền, nhưng có thể nhìn ra người đàn ông mặc chiếc ao ba lỗ trắng của đội bên phải đánh bóng vô cùng lợi hại, nhiền lần điểm được ghi chỉ bằng cách giao bóng, và mỗi khi anh ấy đứng ở khu vực phát bóng, giọng hò reo của khán giả càng lớn.

    Đang nghĩ, thì lại đến lượt người đó phát bóng, anh ta cúi người đứng ở vị trí, tiếng còi cất lên, anh ta bước lên vài bước, tung quả bóng lên, nhảy và vỗ mạnh, dáng người anh ta uốn cong như một cây cung được chế tạo hoàn hảo.

    Lại một lần nữa thành công ghi điểm.

    Túc Duy An xem và thực sự bị cuốn hút, nhưng lúc ôm hai chai nước lên chuẩn bị tiến gần hơn, trận đấu bóng kết thúc rồi.

    Bên phía đội người áo trắng dành chiến thắng, đồng đội vui vẻ lần lượt đập tay, anh ta đi đến bên một người mặc áo ba lỗ hồng, hai người đứng nói chuyện, người áo hồng từ trong chiếc túi đặt ở bên cạnh sờ ra điện thoại, như đang gọi điện.

    Điện thoại Túc Duy An reo lên.

    "Phù____An à, cháu đến chưa?" Đặng Văn Thuỵ thở không ra hơi nói, "Trân đấu đánh xong rồi."

    "..."

    Túc Duy An rất nhanh đi đến chỗ sân bóng, vì ở đây thường có trận đấu tự tổ chức, vì vậy khán giả vẫn chưa giải tán hết, cậu chen mất nửa ngày mới chen vào đám người.

    Đặng Văn Thuỵ nhìn thấy cậu, dùng lực hướng cậu vẫy vẫy tay: "Đây"

    Túc Duy An đi qua đó, đưa đến một chai nước tăng lực: "Cậu, uống.."

    Lời chưa kịp nói hết, trong tay đã trống, chai nước tăng lực bị người đàn ông bên cạnh hai người lấy đi, anh vặn mở nắp chai một tiếng két, ngẩng đầu và rót nước vào miệng.

    Mặc chiếc áo ba lỗ trắng, Đàm Tự một thân đầy mồ hôi uống xong nước giải khát, đem nước đặt lại vào tay Túc Duy An, sau đó vén một góc áo, bắt đầu lau mồ hôi trên mặt.

    Dưới lớp áo ba lỗ, Một thân hình cường tráng và mạnh mẽ lọt vào tầm mắt, Túc Duy An cảm thấy bạn thân rất nhanh sẽ bị đau mắt, sững sờ 2 giây, rồi lập tức quay lưng lại.

    "Làm cái gì?" Đàm Tự đi về phía trước cậu: "Nước đưa tôi, tôi vẫn phải uống."

    ".. a" Túc Duy An đem chai nước trong tay đưa anh, thuận tiện đưa cho Đặng Văn Thuỵ chai nước khoáng.

    Đặng Văn Thuỵ nghỉ ngơi đủ rồi, đưa tài liệu cho Túc Duy An: "Làm nhiều những bài tập này sẽ không bị sai."

    "Cám ơn chú." Túc Duy An nhận lấy, ôm trước ngực, chuẩn bị về nhà cẩn thận nghiên cứu.

    Hai đội tiếp theo là "Đội Dân Gian" sẽ mượn địa điểm thi đấu nhanh chóng tiến vào sân, bầu không khí xung quanh trở nên sôi động hơn rất nhiều, Túc Duy An ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ trong chỗ khởi động lại nhìn thấy người hàng xóm. Người đó đã thay quần áo, là một thành viên một trong hai đội.

    Tự nhận thấy bản thân hiểu làm anh ta, Túc Duy An có chút xấu hổ, vừa định thu hồi ánh nhìn, người hàng xóm hình như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên liền bắt gắp ánh mắt của cậu, sau đó mỉn cười nhìn cậu.

    Túc Duy An do dự một lúc, cùng cười đáp lại.

    Cậu vừa đến đây không lâu, ngại ngùng lập tức rời đi, bị Đặng Vặn Thuỵ kéo đến ngồi bên cạnh.

    Chai nước tăng lực đã nhìn thấy đấy, Đàm Tự vặn nắm chai hỏi: "Cuộc bình chọn của nhóm nữ đó đã kết thúc chưa?"

    Tô Duy An cúi đầu sửng sốt khi nghe được lời này, sau đó trợn to hai mắt, cẩn thận chuyển tới hai người bọn họ.

    Đặng Văn Thuỵ: "Vẫn chưa, đầu tháng sau."

    "Phiền phức." Đàm Tự nói.

    Khi chủ đề sắp kết thúc, Túc Duy An đột nhiên nói, "Tôi có thể hỏi.. Qs-7 sẽ chọn ai làm hình mẫu cho" Tuyệt hoạt "? Tôi, tôi muốn chuẩn bị sớm hơn."

    Đặng Văn Thuỵ: "Bảy người đứng đầu trong đợt bình chọn lần này."

    Túc Duy An nội tâm có chút căng thẳng.

    * * * Xem ra cậu cần thắt chặt chi tiêu, tiết kiệm nhiều tiền hơn.

    Trong lòng cậu đang cuộc đấu tranh lớn, một giọng nam lạnh lùng vang lên bên cạnh.

    Đàm Tự nhìn một người đàn ông nào đó đang thi đấu và nhận xét: "Cú phát bóng này, như là vỗ bóng vậy."

    Qua một lúc, bình luận lại thay đổi: "Là tôi đã xúc phạm quả bóng."
     
    Lymlymlym thích bài này.
  10. xxxphoenixxx

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Túc Duy An nhìn qua, đang phát bóng là người hàng xóm của cậu.

    "An An," Đặng Văn Thuỵ đem nước để sang một bên, "Chú ngày mai phải ra khỏi thành phố một chuyến, nửa tháng sau mới quay về, cháu làm việc cho tốt, nếu xảy ra chuyện gì hãy gọi cho chú."

    Nói xong, anh thêm một câu: "Phương diện cuộc sống hay công việc đều được."

    Túc Duy An gật đầu: "Dạ"

    "Đặc biệt là.. công việc gấp chuyện gì khó khăn, lập tức gọi cho chú." Đặng Vặn Thuỵ nhấn mạnh.

    "Dạ," Túc Duy An nói, "Quan hệ giữa cháu và đồng nghiệp rất tốt, chú không cần lo lắng."

    Đặng Văn Thuỵ nhìn cậu một cái, định nói cái gì đó liền dừng lại, một lúc sau thu lại lời nói, quay đầu hỏi: "Ăn tối không?"

    "Không ăn," Đàm Tự đứng lên, "Đánh một trận nữa rồi về, hôm nay trong nhà có tiệc."

    "Không chơi nữa, mệt rồi." Đặng Văn Thuỵ phủi tay.

    "Không có ý định rủ cậu." Đàm Tự để lại một câu: "Chăm sóc bản thân đi."

    Lúc đầu cho rằng nam nhân tiếp tục đánh bóng chuyền, ai lại biết anh trực tiếp đi đến sân bóng rổ đầu bên kia, bắt quả bóng do người trong sân ném qua, nhanh nhẹn nhảy lên ném bóng vào rổ.

    Cách quá xa, Túc Duy An không nhìn rõ bóng vao hay không vào, nhưng động tác của Đàm Tự quá soái đi, có thể cho điểm cao.

    Cậu ôm tập tài liệu, đang do dự có hay không mở miệng xin phép rời đi, thì nghe Đặng Văn Thuỵ hỏi: "An An thích môn thể thao nào?"

    Túc Duy An lắc lắc đầu, cậu không vận động nhiều.

    "Thế không được, vận động mới khoẻ mạnh," Đặng Văn Thuỵ đi đến ghế ngồi, vỗ vỗ bên cạnh biểu thị cậu ngồi xuống: "Đợi dự án này kết thúc, chú làm cho cháu một thẻ tập thể dục, luyện tập nhiều, cần phải mạnh mẽ một chút thì các cô gái mới thích."

    Túc Duy An nghĩ, nhưng mà cháu không cần cô gái nào thích cả.

    "Được rồi, cháu rảnh sẽ qua đây." Cậu đi qua ngồi, ngữ khí ngoan ngoãn, không nghe ra một chút nào của sự đối phó.

    Đặng Văn Thuỵ hỏi: "Gần đây vẫn còn tiền tiêu chứ?"

    Đặng Văn Thuỵ đã về nước gần 2 năm rồi, nhưng trước kia số lần gặp mặt Túc Duy An không quá nhiều.

    Anh đương nhiên nghĩ muốn cùng cháu trai thân thiết, nhưng anh gần nửa năm rồi vẫn không dễ dàng hẹn gặp, hơn nữa nói chuyện chưa được bao lâu liền kết thúc.

    Mới đầu anh nghĩ, trẻ con mà, đội nhiên không còn bố mẹ, khó tránh có một chút gì đó không thể thoát ra, sau này anh mới biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề.

    Anh luôn luôn cho rằng Túc Duy An vẫn còn ông bà nội chăm sóc, sau khi về nước mới phát hiện, sau khi chị và anh rể mất hai người họ cũng sớm đi theo rồi.

    Hai nhà đột nhiên chỉ còn lại anh và đứa cháu.

    Túc Duy An sống một mình trong 5 năm.

    Nếu không phải trong bữa ăn Túc Duy An nhỡ miệng nói ra, người cậu này không biết bao lâu mới được biết.

    Anh có nhiều lý do để yêu thương đứa cháu này, đây là một điều trong số đó, vì để phát triển kỹ năng giao tiếp của An An, anh kiên quyết bắt Túc Duy An ra ngoài tìm việc. Dù dó không phải là ý kiến gì hay, nhưng không thể để cậu bé đóng kín bản thân mình cả đời.

    Thật tốt An An vốn dĩ nghe lời, suy nghĩ mấy ngày liền đáp ứng.

    "Có, chú yên tâm." Câu trả lời của Túc Duy An vẫn như mọi khi.

    Nhưng Đặng Văn Thuỵ không nghe nữa, anh mở Wechat, chuyển cho đứa cháu tầm mấy chục nghìn đồng.

    Túc Duy An bị dọa: "Chú, cháu có tiền!"

    Nói đến, còn mở tin nhắn của ngân hàng cho anh xem.

    Đặng Văn Thuỵ, "Cháu phải nhận, không thương lượng."

    Mặc dù Túc Duy An được thừa kế tài sản, nhưng anh điều tra qua, thật sự là không đủ, nói ra thì có chút khó nghe, nhưng chị của anh thật sự là thánh mẫu Maria.

    Không phải là cái kiểu như ở trên Internet, mà là thực tế.

    Dường như căn bản không nghĩ bản thân mình lại mất sớm như vậy, một thân tài hoa cũng không sợ chết đói, liền nghĩ trân trọng tuổi trẻ có thể kiếm tiền làm nhiều việc thiện, anh rể cũng dung túng cho chị ấy, cùng nhau giúp đỡ nhiều gia đình khó khăn. Trong thẻ hai người bình thường chị giữ đủ số tiền tiêu, tiền học phí của An An và tiền ăn, cộng lại, có thể có bao nhiêu?

    Hai ngồi nhà cũ An An không bán cũng không ở, hai chiếc ô tô thì đỗ trong gara.

    Loại trừ những bất động sản này, tiền An An có thể dùng càng ít, lại mua căn nhà câu đang sống..

    Túc Duy An không nói chuyện, suy nghĩ về việc nếu không nhận tiền, sẽ được trả lại vào tài khoản bên kia sau 24 giờ.

    Đặng Văn Thuỵ nói tiếp: "Dự án kết thúc, cháu có thể thi bằng lái, hai chiếc xe ở nhà.. không muốn lấy ra lái thì thôi, đến lúc đó cậu sẽ tài trợ cho cháu một chiếc khác."

    "Nhưng mà không được quá đắt." Nói xong, Đặng Văn Thuỵ cười nựng nựng mặt đứa cháu.

    Túc Duy An vừa nghĩ từ chối thì bị người khác xen ngang.
     
    Lymlymlym thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...