Đam Mỹ [Edit] Thụ Sắp Nghẻo - Xa Ly Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi EC.Bắc.Hà, 21 Tháng mười 2020.

  1. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
    Chương 20: Tôi sắp chết rồi

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    cáiuoi, Phuwin, Meii Meii22 người khác thích bài này.
  2. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
    Chương 21: Em và Tống Hiểu không giống nhau

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Phuwin, Meii Meii, Markiepoo21 người khác thích bài này.
  3. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
    Chương 22: Tử thần, hãy cho tôi biết lý do

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Phuwin, Meii Meii, Markiepoo22 người khác thích bài này.
  4. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
    Chương 23: Tại sao?

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Phuwin, Meii Meii, Markiepoo20 người khác thích bài này.
  5. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
    [​IMG] Chương 24: Tống Hiểu là nhân viên xuất sắc

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    cáiuoi, Phuwin, Meii Meii20 người khác thích bài này.
  6. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
    [​IMG] Chương 25: Em điều tra?

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo như Tưởng Lỗi nói thì cấp dưới của anh không để lại nhược điểm, nên tôi sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào. Dù sao Trình Viễn Phong cũng không biết quan hệ của tôi với Tưởng Lỗi, hơn nữa anh không để lại sơ hở. Có điều suốt ngày hôm đó, lòng tôi bồn chồn không yên vì vừa lo lắng chuyện này vừa suy nghĩ Trình Viễn Phong muốn làm gì.

    Hoạt động công ty đi vào ổn định, lợi nhuận hàng quý đều tăng cao trên diện rộng. Tôi thật sự không nghĩ ra hắn còn nhu cầu gì mà bỏ vốn đầu tư cho công ty giả, còn thành lập nó nữa. Tôi biết đại khái rằng mình chỉ có tí tẹo năng lực, thực sự không giỏi lĩnh vực kinh tế. Cho nên tôi chỉ có thể tự nói với bản thân rằng sự việc không liên quan tới tôi.

    Mình sắp chết rồi, quan tâm người khác sống chết giàu nghèo làm gì chứ?

    Tôi giữ cảm xúc bình tĩnh đến khi về nhà, tiếp tục bình tĩnh bước đến cốc yến mạch, dự định uống hết nó rồi uống thuốc. Bây giờ dạ dày của tôi tiêu hóa mỗi thức ăn lỏng là không đau, nên chỉ có thể ăn cháo. Vì vậy tôi bị Trình Viễn Phong trách không chịu ăn cơm, để cơ thể gầy guộc.

    Uống hết cốc yến mạch, tôi lấy ra đống thuốc giấu kỹ trong tủ quần áo, uống cùng nước ấm. Tôi đang định uống một cốc nước nữa thì cửa phòng mở, Trình Viễn Phong về.

    Tôi rót nước như bình thường, đang giơ cốc nước đến trước môi thì hắn chạy tới bên cạnh.

    "Em điều tra tôi?"

    Động tác của tôi cứng đờ, trong đầu xuất hiện cảnh thần tiên đánh nhau. Tôi vẫn muốn giả ngu tiếp. Hắn nhếch khóe môi, cười mỉa: "Em muốn điều tra món nợ của công ty thì cũng được thôi, tôi không so đo với em, giả vờ không biết. Bây giờ hay lắm, em phối hợp với người ngoài tạo phản tôi?"

    Trong phút chốc, tôi nổi khùng, bực tức nói: "Trình Viễn Phong, anh nói chuyện cho cẩn thận được không? Cái gì mà phối hợp với người ngoài phản anh hả? Anh nghĩ mình là hoàng thượng sao? Anh chuyển hết tiền của tôi đi, nếu tôi không phát hiện thì vẫn chẳng biết anh dùng chúng làm gì?"

    "Em muốn biết số tiền đó dùng vào mục đích gì thì sao em không hỏi tôi? Lén lút tìm người điều tra sổ sách của tôi, tôi nghĩ nên nhốt em lại, để em cách xa mấy kẻ không đứng đắn!"

    Hắn ném cà vạt sang một bên.

    Trước đây hắn từng tỏ vẻ không ưa Tưởng Lỗi rồi nhưng lần này có xích mích giữa chúng tôi làm nền tảng, cho nên cơn giận của tôi rất lớn.

    Tôi cười khẩy nói: "Sao bạn của tôi không đứng đắn? Bạn của anh thì hiếu học, nỗ lực vươn lên, vươn người đến cả giường ông chủ tịch!"

    Hắn cởi quần áo xong, đang bưng cốc nước uống, nghe tôi nói thì giận nổi gân xanh khắp trán, cơ thịt trên mặt vặn vẹo. Hắn trầm giọng nói:

    "Chúng ta đang nói việc kiểm tra sổ sách, em đừng nói lái sang chuyện khác."

    Tôi cười lạnh: "Ừ đứng, tình nhân nhỏ bé là chốn thiên đường của anh, tôi không được phép sỉ nhục đúng chứ? Bạn của tôi không đứng đắn? Tôi nói cho anh nghe, trong lòng tôi, bạn của tôi cũng rất quan trọng, ít nhất là đối xử với tôi tốt hơn anh!"

    "Em có ý gì, Tần Vận?"

    "Ý trên mặt chữ."

    Tôi tức giận đến mức mất tỉnh táo, răng nghiến ken két.

    Hắn hít sâu vài lần, cố gắng kìm cơn giận, liếc mắt nhìn tôi:

    "Tần Vận, tôi cảnh cáo em. Đừng đụng vào giới hạn của tôi nhiều lần. Tôi thấy dạo này người em gầy yếu, tâm trạng cũng sa sút nên mới nhường nhịn em. Việc em kiểm tra sổ sách, tôi khó lòng giả vờ không biết được. Em nói với bạn em, đừng có suy nghĩ nào đáng đánh. Tôi không ngăn cản hai người quen nhau nhưng không đồng nghĩa rằng tôi sẽ nhẫn nhịn hết mọi việc."

    "Vậy làm khó cho ngài Trình rồi, người bình thường sao nhẫn nhịn được."

    Tôi quẳng cốc trà vào khay: "Sau này ngài cứ thả lỏng cảm xúc đi, không phải nhịn!"

    Tôi nói xong thì đi vào phòng, tay run rẩy tháo quần áo ra ngoài tủ đựng đồ, trong lòng tức thở không ra hơi. Hắn bước vào theo, đóng sầm một cánh cửa tủ lại, quát: "Em có ý gì!"

    "Anh nghe cho rõ, anh không cần giả vờ nữa, chúng ta chia tay! Sau này tôi không có quan hệ gì với anh, anh chết ở trên giường ai hay tôi chết ở trên giường người nào thì đều là ông trời quyết định, chúng ta đừng làm phiền cuộc sống của nhau nữa!"

    Tôi tiếp tục mở tủ quần áo, hét hẳng vào mặt Trình Viễn Phong.

    "Em nói dóc!"

    Hắn siết chặt tay tôi, đẩy tôi ngã xuống đất.

    Tôi bị ngã, mắt nổ đom đóm, đầu óc choáng váng. Tôi chống khuỷu tay xuống đất, hồi lâu vẫn chưa thể đứng dậy. Mắt vừa nhìn được hình ảnh như bình thường, thì hắn đã xông tới nắm cằm tôi.

    "Tôi nói với em rồi, tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện này, tôi có khả năng khiến em không rời đi được!"

    "Trình Viễn Phong, anh.. Buông tay ra!"

    Tôi vung nắm đấm, dùng hết sức đấm vào cằm hắn. Hắn bị đánh trúng, cả người hơi lảo đảo. Dù là thằng ngu cũng biết tình thế không ổn, tôi đá hắn văng ra xa rồi loạng choạng chạy về phía cửa ra vào.

    Nhưng mà thể lực ăn hại quá, vừa chạy đến phòng khách thì đã bị một cánh tay túm chặt, đẩy mạnh về phía ghế sô pha. Cổ tôi đập vào chỗ tựa lưng ở ghế sô pha. May là nó mềm nên không bị gãy xương cổ bất thình lình, nhưng vẫn đau, trán lại nhức nhối. Hắn xoa cằm, chậm rãi bước lại gần, vươn tay đến trước mặt tôi.

    Tôi sợ co rúm người, hiểu rõ hồi trước mình không đánh nổi hắn, bây giờ bị bệnh thì càng không phải đối thủ với Trình Viễn Phong. Tôi tránh né cánh tay của hắn như tránh bom hạt nhân, trong lòng hận mình không có khả năng chạy với tốc độ ánh sáng.

    Dù tôi trốn bao xa, cũng bị kéo về. Ai đó tình cảm dào dạt, dường như người vừa ra tay không phải hắn. Trình Viễn Phong căng thẳng vô cùng, cất giọng dịu dàng hỏi tôi:

    "Vận ơi, em có sao không?"

    Tôi nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt khó tin. Tôi nghĩ hắn bị đa nhân cách rồi, nếu không thì vừa đánh tôi, lại hỏi tôi có sao không làm gì chứ? Đây là biểu hiện rõ ràng nhỉ? E rằng tế bào ung thư chưa giết tôi thì người này đã đánh chết tôi.
     
  7. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
    [​IMG] Chương 26: Trốn

    [​IMG]


    Cảm ơn độc giả @Emille03 trên Dem buon đã bình luận cổ vũ. Chương này EC tặng bạn.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    cáiuoi, Meii Meii, Markiepoo18 người khác thích bài này.
  8. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
    [​IMG] Chương 27: Tôi đến ở nhà Tưởng Lỗi

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Phuwin, Meii Meii, Markiepoo18 người khác thích bài này.
  9. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
    Chương 28: Chọn chỗ chôn sau khi chết

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi thắt đai an toàn, cười nói: "Tôi cũng muốn nhưng phải có người làm đám tang cho chứ."

    Tưởng Lỗi liếc mắt nhìn tôi, không đáp lời. Một lát sau anh hỏi: "Nếu hôm đó tôi không đến, cậu định xử lý thế nào?"

    Tôi biết anh đang nhắc đến cuộc đụng độ với Trình Viễn Phong vào hôm ấy, bèn cười đáp: "Vậy thì xin anh ấy dứt khoát đánh chết tôi luôn."

    Tưởng Lỗi thở dài: "Vậy nên nhiều khi tôi không biết khuyên cậu kiểu gì, cậu là người không quan tâm bản thân nhất mà tôi gặp."

    Tôi vẫn cười: "Chẳng phải ai cũng có thời gian trẻ tuổi ngớ ngẩn và ngông cuồng à?"

    "Vậy bây giờ cậu hết ngốc chưa?"

    Tưởng Lỗi liếc tôi: "Không muốn dùng cái chết của bản thân để đánh một đòn nặng vào tâm lý anh ta à?"

    "Bây giờ tôi cố gắng chữa bệnh, có thể sống bao lâu thì hay bấy nhiêu. Hy vọng con người đó sẽ hối hận, thật sự là ngây thơ quá."

    Tôi chỉnh cửa sổ xe: "Có phải tỉnh ngộ quá muộn không nhỉ?"

    "Không muộn." Anh điều khiển cửa xe lên cao: "Mãi mãi cũng không muộn.'"

    Chúng tôi muốn đi đến phía Tây thành phố, điểm xuất phát là phía Đông. Cho dù đi quãng đường nhanh nhất cũng tốn hai tiếng đồng hồ, vòng qua cả thành phố này. Khuôn mặt của tôi gần như kề sát vào cửa sổ xe, trong đầu tôi biết rằng cảnh giao thông nườm nượp sẽ chẳng còn mấy lần được chứng kiến.

    Sau đó, chiếc xe của chúng tôi đi vào con đường mà tôi quen thuộc nhất.

    Mỗi buổi sáng tôi đều đi làm bằng đường này, giờ cao điểm chen chúc ùn tắc. Quy hoạch thành phố tào lao, rõ ràng là mấy tòa cao tầng đã mọc lên san sát, không thể mở rộng mặt đường, hàng quán nhỏ còn lấn chiếm lề đường để kinh doanh, quản lý lỏng lẻo vô cùng.

    Mỗi sáng, tôi không những phải vượt qua dòng xe cộ mà còn phải né tránh các xe đẩy hàng nhỏ cẩn thận.

    Tôi biết tư thế ngồi kề sát mặt vào cửa kính xe của mình có thể hơi khó nhìn nhưng trong tòa nhà cao tầng này có tâm huyết của tôi. Tôi đã vì công ty này mà làm rất nhiều việc xưa nay không dám làm.

    Bây giờ tôi muốn từ bỏ nó.

    Đoạn đường phía trước và cả đằng sau đều bị tắc nghẽn như bình thường, nhưng chưa đến giờ cao điểm nên tình hình giao thông cũng tốt hơn chút. Tôi ngẩng đầu, trong lúc lơ đãng liếc mắt thấy một bóng dáng quen thuộc.

    Thật sự đã lâu không gặp lại.

    Y gầy hơn xíu, gò má hơi bên hõm xuống, mái tóc bị gió thổi rối mù, cũng chẳng thèm chỉnh lại. Trên tay y cầm túi xách, nom rất vội vã.

    Tống Hiểu mặc áo choàng dài là chiếc mà tôi mua cho hắn năm đó, một chiếc mốt kiểu mới.

    Khi đó Trình Viễn Phong đã có Tống Hiểu chưa thì tôi không biết, nhưng lúc tôi mua áo khoác về, hắn thích lắm. Ngày nào đi đâu hắn cũng mặc nó, hình như buổi tối hắn hay mang chiếc áo choàng ấm áp này đến chỗ Tống Hiểu.

    Tôi nằm nhoài người ra cửa cổ, mắt nhìn y đăm chiêu. Mãi đến khi xe ô tô khởi động, chạy qua đèn giao thông xanh, bóng dáng đó cũng bị bỏ lại phía sau. Tưởng Lỗi quay đầu, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu. Anh hỏi tôi: "Cậu đang nhìn gì thế?"

    Tôi lắc đầu, cảm giác mệt mỏi rã rời: "Không có gì."

    Trạng thái tinh thần không tốt, đầu óc mê man và nặng trĩu rồi thiếp đi. Khi tôi tỉnh giấc, xe ô tô đã đến nơi.

    Tưởng Lỗi với tay lấy chiếc áo choàng ở ghế sau, ném cho tôi, kêu tôi mặc vào. Tôi cẩn thận đóng từng cúc áo, giờ đã hiểu tầm quý giá của mạng sống nên ngay cả không khí lạnh tôi cũng muốn tránh né. Mấy năm gần đây, dân cư thành phố cứ tăng từ từ, phúc lợi cho người cao tuổi tốn kinh phí nghiêm trọng. Ở ngoại ô thành phố, người ta xây một nghĩa địa công cộng cỡ vừa dưới ngọn núi phong thủy tốt. Tôi và Tưởng Lỗi đi dọc theo bậc thang xi măng, leo lên đỉnh núi. Nghe nói rằng chỗ mồ mả nào có phong thủy tốt thì người chết đảm bảo được siêu sinh về cõi cực lạc. Thật ra tôi chẳng để ý cực lạc hay không cực lạc chỉ cần đừng chật chội quá là tốt rồi.

    Người còn sống đi thăm nghĩa địa của mình, chắc mỗi tôi làm chuyện xúi quẩy này mà thôi.

    Quản lý nghĩa trang công cộng là một thanh niên trẻ trung mặc vest và đi giày da, anh ta thắt cà vạt nghiêm chỉnh, vừa trông thấy chúng tôi thì đã niềm nở chào hỏi. Anh ta tưởng rằng chúng tôi đi tìm nơi chôn cất cho ông bà già nên cứ thổi phồng chỗ này, như thể nhà chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố vậy, chỉ cần đầu tư vào là một vốn kiếm lời bốn lần, không lo lỗ. Chắc do thấy vẻ mặt của tôi và Tưởng Lỗi đều lạnh nhạt quá mức, thanh niên trẻ tuổi này mất kiên nhẫn bèn tung đòn sát thủ: "Một lần trả hết tiền đặt cọc, chúng tôi sẽ khuyến mãi tất cả lễ nghi mai táng!"

    Tưởng Lỗi không nhịn được, anh bật cười khẽ. Tôi cũng dở khó dở cười, nói:

    "Không cần thế đâu."

    "Ôi anh vẫn chưa hiểu rồi. Người chết phải phô trương thì mới thể hiện được thân phận khi còn sống. Tang lễ càng xa hoa càng chứng tỏ con cháu hiếu thuận với ông bà, khi còn sống cũng là người giàu sang. Lễ nghi mai táng của công ty chúng tôi đều đạt tiêu chuẩn quốc tế, tuyệt đối mang lại trải nghiệm hạng nhất cho quý khách!"

    Anh thanh niên trẻ càng nói càng hào hứng, tay chân múa máy giống như hận bản thân không thể đặt trước một cái.

    Mồ hôi lạnh toát đầy trán, tôi nói: "Người này khi còn sống cũng không sung sướng, chết rồi chỉ mong thanh tịnh, không cần phô trương làm gì. Hơn nữa, tôi cũng không trả nổi tiền đặt cọc."

    Anh thanh niên rất khó hiểu, dù sao Tưởng Lỗi cũng lái xe BWM đến đây. Nếu bảo một người đi BWM không mua nổi mồ mả ở nghĩa trang, ai cũng không tin.

    Tôi xòe tay nói: "Tôi chỉ giao nổi tiền đặt cọc, hàng tháng là anh Trình đây thanh toán tiếp. Chắc nghĩa trang các anh cũng cho trả góp dần nhỉ?"

    Có lẽ do biểu cảm của tôi nghiêm túc, không giống đang nói đùa nên anh thanh niên trẻ tuổi cũng ngờ ngợ tin. Sau khi thử đề cử một vài ngôi mộ xa hoa cao cấp đạt năm sao, tất cả đều bị tôi từ chối thì anh ta cũng hoàn toàn tin rằng tôi là người nghèo. Còn suy nghĩ của anh ta về Tưởng Lỗi như thế nào, thật sự không phải điều tôi đoán được.
     
  10. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
    Chương 29: Sẽ có ngày đó

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Phuwin, Meii Meii, Markiepoo19 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...