Hậu Vương Quán
You just need to see what we need you see
- Credits
- 0
Bài viết: 665 

Chương 100: Có phải Mộ tiểu thư mang thai không?
[credits=1000;1261624946397]Trở lại phòng, Cố Vi Vi cẩn thận giấu que thử thai đã dùng vào cặp sách, chuẩn bị để ngày mai đi học đem ra ngoài phi tang vật chứng.
Bởi vì không dính, cô dậy sớm ăn bữa sáng, tâm tình của cô rất tốt mà chào hỏi hai người
Phó Hàn Tranh nhướng mày ngạc nhiên. Ngủ một giấc liền không có chuyện gì nữa à?
"Cuối tuần Kỷ Trình sẽ tham gia kì thi nghệ thuật. Mấy ngày này tôi muốn giúp cô ấy luyện đàn, buổi tối sẽ về." Cố Vi Vi nói.
"Được." Phó Hàn Tranh lên tiếng.
Cố Vi Vi uống vài ngụm cháo, xem giờ "Đến giờ rồi, tôi đi trước đây."
Phó Thời Khâm nhìn biểu tình dõi theo người ta của anh trai nhà mình, thở dài nhắc nhở.
"Anh, sao em cảm giác anh không phải đang có bạn gái, mà là cha già nuôi con gái nhỉ?"
Phó Hàn Tranh liếc cậu một cái, nói với dì Vương đang dọn dẹp phòng bếp.
"Nói với Lucas, cậu ta có thể về nước."
"Đừng mà anh, không có Lucas, em sẽ sống không nổi." Phó Thời Khâm kêu rên.
Lucas là đầu bếp của Phó gia mời từ nước ngoài về, đồ ngọt anh ấy làm là món cậu yêu thích nhất.
Đối với người yêu đồ ngọt từ trong xương tủy như cậu, mất đi đầu bếp này, quả thực chính là muốn mạng của cậu.
Phó Hàn Tranh ưu nhã lấy khăn lau miệng, đứng dậy đi làm.
"Ngày mai đi công tác, đừng quên."
Phó Thời Khâm thở dài, sống không còn gì luyến tiếc nữa. Có lẽ cậu có một anh trai giả, cậu không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình chút nào.
Buổi tối, Phó Hàn Tranh xã giao xong trở lại chung cư thì đã khuya.
Phó Thời Khâm thấy hắn nhìn chằm chằm vào phòng Cố Vi Vi, cười một cách ranh mãnh.
"Anh có cần em mở cửa để anh vào đó ngủ không?"
Phó Hàn Tranh dời ánh mắt đi, không chút để ý.
"Nếu không thích thời gian đi công tác là một tuần, có thể sửa sang một tháng."
Phó Thời Khâm oan uổng muốn chết, "Em thấy quan hệ của hai người vẫn luôn không nóng không lạnh, không có gì tiến triển nên mới có lòng tốt cho anh lời khuyên mà."
"Ồ?" Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhướng mày.
"Phó lão Tam nói, giao lưu khoảng cách âm giữa nam và nữ nhiều một chút là phương thức gia tăng tình cảm nhanh nhất." Phó Thời Khâm nói.
Phó Hàn Tranh nhíu mày, "Khoảng cách âm?"
Phó Thời Khâm nhìn lướt qua vòng eo của anh trai nhà mình, cười một cách vô sỉ.
"Khoảng cách âm 18 centimet."
Phó Hàn Tranh khinh thường liếc cậu một cái, đứng dậy đi rửa mặt nghỉ ngơi.
Phó Thời Khâm tức giận, hắn không cho người ta có bạn trai, cũng không cho người ta dọn ra khỏi đây.
Mục đích cuối cùng còn không phải vì muốn cùng người ta tiến hành giao lưu khoảng cách âm 18 centimet sao? Hiện tại còn giả vờ là chính nhân quân tử cái gì?
Ngày hôm sau, Phó Hàn Tranh và Cố Vi Vi cùng ăn bữa sáng, sau đó lần lượt đến trường học và công ty.
Bởi vì Phó Thời Khâm buổi chiều phải đi công tác nên lười nhác ngủ một giấc rồi mới lên thu dọn hành lý.
Vừa thu dọn vừa oán hận mà chửi rủa anh trai không có nhân tính nhà mình.
Dì Vương đang dọn dẹp quần áo cho họ đột nhiên bước đến với vẻ mặt lo lắng.
"Nhị thiếu gia, Mộ tiểu thư.. Mộ tiểu thư, có phải cô ấy mang thai hay không?"
"Mang thai? Cô ấy mang thai kiểu gì?" Phó Thời Khâm vội vàng thu dọn đồ đạc, căn bản không lắng nghe đối phương nói.
Dì Vương lấy ra một tờ phiếu trong túi quần áo của Cố Vi Vi, "Nếu không phải mang thai, cô gái nào sẽ mua thứ này?"
Phó Thời Khâm vừa cầm lấy liền sợ tới mức tròng mắt suýt rớt ra ngoài.
"Ngọa tào*!"
*ngọa tào: Một câu chửi thề. (*)
Cậu kích động gọi điện thoại cho anh trai nhà mình chuẩn bị báo cáo tình hình.
Nhưng gọi đến hai lần, Phó Hàn Tranh vẫn không nhận điện thoại của cậu.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhắn tin qua: [ Nếu còn không nhận điện thoại của em, anh sẽ hối hận!][/credits]
-.-
[credits=1000;1261624946397]Trở lại phòng, Cố Vi Vi cẩn thận giấu que thử thai đã dùng vào cặp sách, chuẩn bị để ngày mai đi học đem ra ngoài phi tang vật chứng.
Bởi vì không dính, cô dậy sớm ăn bữa sáng, tâm tình của cô rất tốt mà chào hỏi hai người
Phó Hàn Tranh nhướng mày ngạc nhiên. Ngủ một giấc liền không có chuyện gì nữa à?
"Cuối tuần Kỷ Trình sẽ tham gia kì thi nghệ thuật. Mấy ngày này tôi muốn giúp cô ấy luyện đàn, buổi tối sẽ về." Cố Vi Vi nói.
"Được." Phó Hàn Tranh lên tiếng.
Cố Vi Vi uống vài ngụm cháo, xem giờ "Đến giờ rồi, tôi đi trước đây."
Phó Thời Khâm nhìn biểu tình dõi theo người ta của anh trai nhà mình, thở dài nhắc nhở.
"Anh, sao em cảm giác anh không phải đang có bạn gái, mà là cha già nuôi con gái nhỉ?"
Phó Hàn Tranh liếc cậu một cái, nói với dì Vương đang dọn dẹp phòng bếp.
"Nói với Lucas, cậu ta có thể về nước."
"Đừng mà anh, không có Lucas, em sẽ sống không nổi." Phó Thời Khâm kêu rên.
Lucas là đầu bếp của Phó gia mời từ nước ngoài về, đồ ngọt anh ấy làm là món cậu yêu thích nhất.
Đối với người yêu đồ ngọt từ trong xương tủy như cậu, mất đi đầu bếp này, quả thực chính là muốn mạng của cậu.
Phó Hàn Tranh ưu nhã lấy khăn lau miệng, đứng dậy đi làm.
"Ngày mai đi công tác, đừng quên."
Phó Thời Khâm thở dài, sống không còn gì luyến tiếc nữa. Có lẽ cậu có một anh trai giả, cậu không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình chút nào.
Buổi tối, Phó Hàn Tranh xã giao xong trở lại chung cư thì đã khuya.
Phó Thời Khâm thấy hắn nhìn chằm chằm vào phòng Cố Vi Vi, cười một cách ranh mãnh.
"Anh có cần em mở cửa để anh vào đó ngủ không?"
Phó Hàn Tranh dời ánh mắt đi, không chút để ý.
"Nếu không thích thời gian đi công tác là một tuần, có thể sửa sang một tháng."
Phó Thời Khâm oan uổng muốn chết, "Em thấy quan hệ của hai người vẫn luôn không nóng không lạnh, không có gì tiến triển nên mới có lòng tốt cho anh lời khuyên mà."
"Ồ?" Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhướng mày.
"Phó lão Tam nói, giao lưu khoảng cách âm giữa nam và nữ nhiều một chút là phương thức gia tăng tình cảm nhanh nhất." Phó Thời Khâm nói.
Phó Hàn Tranh nhíu mày, "Khoảng cách âm?"
Phó Thời Khâm nhìn lướt qua vòng eo của anh trai nhà mình, cười một cách vô sỉ.
"Khoảng cách âm 18 centimet."
Phó Hàn Tranh khinh thường liếc cậu một cái, đứng dậy đi rửa mặt nghỉ ngơi.
Phó Thời Khâm tức giận, hắn không cho người ta có bạn trai, cũng không cho người ta dọn ra khỏi đây.
Mục đích cuối cùng còn không phải vì muốn cùng người ta tiến hành giao lưu khoảng cách âm 18 centimet sao? Hiện tại còn giả vờ là chính nhân quân tử cái gì?
Ngày hôm sau, Phó Hàn Tranh và Cố Vi Vi cùng ăn bữa sáng, sau đó lần lượt đến trường học và công ty.
Bởi vì Phó Thời Khâm buổi chiều phải đi công tác nên lười nhác ngủ một giấc rồi mới lên thu dọn hành lý.
Vừa thu dọn vừa oán hận mà chửi rủa anh trai không có nhân tính nhà mình.
Dì Vương đang dọn dẹp quần áo cho họ đột nhiên bước đến với vẻ mặt lo lắng.
"Nhị thiếu gia, Mộ tiểu thư.. Mộ tiểu thư, có phải cô ấy mang thai hay không?"
"Mang thai? Cô ấy mang thai kiểu gì?" Phó Thời Khâm vội vàng thu dọn đồ đạc, căn bản không lắng nghe đối phương nói.
Dì Vương lấy ra một tờ phiếu trong túi quần áo của Cố Vi Vi, "Nếu không phải mang thai, cô gái nào sẽ mua thứ này?"
Phó Thời Khâm vừa cầm lấy liền sợ tới mức tròng mắt suýt rớt ra ngoài.
"Ngọa tào*!"
*ngọa tào: Một câu chửi thề. (*)
Cậu kích động gọi điện thoại cho anh trai nhà mình chuẩn bị báo cáo tình hình.
Nhưng gọi đến hai lần, Phó Hàn Tranh vẫn không nhận điện thoại của cậu.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhắn tin qua: [ Nếu còn không nhận điện thoại của em, anh sẽ hối hận!][/credits]
-.-