Lời Của Đá 2/2020 Đá ơi! Hỏi đá bao nhiêu tuổi? Mà sao đứng mãi bên đời Từ khi sinh ra ta biết mặt trời Ta biết nhìn thiên nhiên rực rỡ Biết chim kêu và nắng tràn đỏ lửa Biết nụ hoa hòa nước biếc, mây xanh Ta đã thấy đá đứng một mình Đá chờ đợi ai? Ba mươi năm ta lớn lên quay lại Đá vẫn ở đây, lặng im, vững trãi Và tương lai, ta chết đi, trời vẫn xanh Mây vẫn bay, gió vẫn thổi qua ngày Đá vẫn sẽ im lìm, vĩnh hằng, bất diệt Ta ghé tai nói nhỏ thầm với đá Đá trả lời đời ta dài vô tận Chẳng giống con người tuổi thọ ngắn thương tâm Mấy triệu năm ta vẫn đứng đây Chứng kiến nhân gian thay đổi Và lịch sử quay vòng Cả những cuộc đời con người Đớn đau cơ cực Hay sung sướng đủ đầy Nhưng ai cũng một vòng sinh tử Chỉ có đá, chẳng biết vui biết giận Chẳng biết buồn, nóng lạnh nhân gian Chẳng chết đi muôn thời bất tử Khi loài người đến thời đại hoàng hôn Đá ở đây trong nhật nguyệt xuân thu Và mài mòn theo năm tháng Rồi một ngày đá trở mình cựa quậy Đá trở thành nhân chứng mẹ Gaia HV Trích "Đường Về".
Tín Niệm Nếu bạn vững tin chọn đúng đường Xin đừng quay lại kẻo bi thương! Trông gai, trắc trở đang chờ đó Mệt mỏi sẽ khiến bạn chán chường Gục ngã, đau thương hay mất mát! Dù cho vất vả hãy kiên cường Sống bằng nhiệt huyết cùng bản ngã Cuối đường bạn sẽ thấy ánh dương. Trích "Bất Tử"
Bất Hiếu Cha mẹ đã già, tóc pha sương Đời con chẳng lẽ đã sai đường? Bao năm ăn học thôi đành bỏ! Mặc kệ lời khuyên, trái lẽ thường * Bao nhiêu ánh mắt với nghi ngờ Đối mặt xì xào, mặt vẫn trơ! Tiếng những người quen hay kẻ lạ Ta ôm đau đớn trải vào thơ * Có phải ta nên dừng lại thôi? Trên gương mặt mẹ đã da mồi Hai hàng trên má cha còn chảy Bất hiếu tội con đã mắc rồi! * Nắng chiều buồn bã, áng mây trôi! Xiêu vẹo hàng tre giấu mặt trời Bóng xế về tây nghe quạnh quẽ! Ngắm hoàng hôn xuống, ánh chiều rơi! * Con chẳng dám về gặp mẹ cha Tết rồi cũng chẳng dám qua nhà Còn gì đau khổ bằng mong nhớ? Nơi ấy bình yên thoáng vụt qua * Che đôi mắt đỏ đã phai nhòa! Ta bước đi về phía trời xa Cô độc con đường không lối thoát Hàng cây trơ trụi, nhạt màu hoa * Phố đêm mờ mịt khuất màn mưa! Lê bước điêu tàn mải miết đưa Vô định con đường dài phía trước Mệnh chung chú định một đời thừa. Hạo Vũ Trích "Bất Tử"
Lý Tưởng Ta muốn người người hiểu được ta Xa xôi vũ trụ biết bao la? Xoay tròn quả đất sao nho nhỏ? Vô lối ngu ngơ mãi đến già * Đời người ngắn ngủi tựa nhành hoa Rơi rụng hôm nao trước hiên nhà? Về với bụi trần, theo áng gió! Trăm năm một giấc, mộng bay xa! * Vứt đi lo lắng với phiền hà Lời lẽ thế nhân, kệ xác ta Sống với con tim, theo bản ngã Đuổi theo lý tưởng, mặc rèm pha * Thân xác ta mang vết đọa đày Lòng ta chai sạn, đáng thương thay Lời thơ rền rĩ làm nhân chứng Chứng đạo cho ta, một kiếp này. Hạo Vũ Trích "Bất Tử"
Tín Niệm 2 Lạy xin ân đức, đấng quyền năng Ân sủng cho con với vĩnh hằng Cơ cực, đớn đau con gánh chịu! Chỉ mong được sống với mây trăng * Đường dài muôn lối, bước tung hoành Thưởng trúc, ngắm mai, ngõ dạo quanh Còn đó niềm tin đang rực cháy! Tâm ta ngạo nghễ hướng trời xanh * Tìm chốn an vui, biển yên lành Cho tâm thanh tịnh vốn mong manh! Hằng nga e thẹn cùng khiêu vũ Soi sáng nhân gian bước độc hành * Thơ ta tung cánh với thế nhân Tỏa sáng muôn hoa, giấc mộng trần! Vỗ cánh bay qua muôn thế kỷ Mặc cho thế sự mãi xoay vần * Ta đâu ngán gì cảnh trầm luân? Địa ngục dù đi chẳng ngại ngần Chỉ muốn truyền lưu cho hậu thế Người sau để biết một tiền nhân. Hạo Vũ Trích "Bất Tử"
Hoang Mang Phải chăng ta chẳng chút tài chi? Lại cứ ép mình phải nghĩ suy? Mơ mộng hão huyền thành ảo tưởng Nên như kẻ ngốc bệnh ngu si? * Ba mươi năm ấy đã qua đi? Nhìn lại đời ta chẳng có gì? Buồn bã thân tàn, như kẻ dại Tự mình cười cợt, nỗi đau ghì! * Giờ ta lại mắc bệnh hoài nghi? Có phải con đường chọn trước kia Thời thế không còn phù hợp nữa? Đôi chân về trước nặng như trì * Hay trời cho ta một bài thi? Nếu vậy tin vui tới lạ kỳ Tôi sẽ mến yêu và kính trọng! Lòng người rộng lớn lại từ bi! * Nhưng sao cõi đời lại phân chia? Nghèo khó người ta phải biết quỳ? Ngoan ngoãn giàu sang người cưỡi cổ Nhọc nhằn tồn tại, cứ ngô nghê! * Ấp ôm giấc mộng với thi từ Ta sống với nàng chẳng biệt ly Nghèo đói dù sao ta chẳng sợ? Có chăng chỉ chút buồn lâm li! Hạo Vũ Trích "Bất Tử"
Tuyệt Vọng Vần thơ đau nhói, hỡi vần thơ! Trôi dạt nơi đâu, nẻo bến bờ? Trôi tới xa xăm miền ký ức Trôi vào trong cả những cơn mơ! * Vần thơ lai láng, vầng trăng tỏ Rơi rụng ao thu, nước lập lờ! Bay cả vào trong dòng nhật ký Đêm buồn cô độc, mình bơ vơ! * Thơ tràn trong áng chiều đồng cỏ Theo dấu chân em, bước dại khờ Mười tám trăng tròn đôi má thắm Thơ tràn lưu luyến nét ngây thơ! * Thơ đem mình buộc cùng thương nhớ! Cả lúc sân ga vắng khách chờ Theo vết chân chim vùng biển vắng Thuyền đi lưu dấu, mải xa bờ * Nơi phía chân trời, mây ráng đỏ Trên cành thơ viết nét vương tơ Tà dương thơ nhuộm miền lay lắt Để biết thơ buồn gửi ước mơ! * Thơ viết đôi dòng đáng mấy xu Muốn đưa lên mạng, lại chần chờ Một đời nghèo khó, đời thi sĩ Nào thấu bi ai, lúc thẫn thờ? * Vần thơ chảy máu hai dòng đỏ Trang giấy nhuốm tràn, những vết trơ Vẫn biết nỗi đau còn quặn thắt Bên đời than thở những dòng thơ! Hạo Vũ Huyết Thơ Anh viết cho nàng những áng thơ Lời thơ câm nín mãi mong chờ! Mong chờ, ngóng đợi rồi hy vọng Vụt tắt khiến anh buồn ngẩn ngơ! * Vần thơ giữ lại mối tình xưa Run rẩy từng trang, mặc gió lùa Bên mái hiên xưa vang tiếng hát Còn đây hơi thở, vọng xa đưa * Cây bút trong tay còn lắc lư Từng trang huyết lệ, ứa dòng thơ Chảy tràn vung vãi niềm lưu luyến! Một mảnh tình thâm, mãi tôn thờ. Hạo Vũ Trích "Bất Tử"
Cô Độc Một chiều bảng lảng, gió êm du Ngõ vắng đường quen, tối mịt mù Lạc bước về đâu nghe lạnh lẽo! Liêu xiêu quán cóc, ghé sang thu * Nghe chuyển mình reo, khúc giao mùa Tim ta gợi nhớ bước chân qua! Bóng ai trên lá vàng rơi rụng? Trên lối đi về, in dấu xưa * Sương xuống lạnh rơi, buốt mặt mày! Cô đơn phượng rủ, lá me bay Trường xưa còn đó căn phòng cũ Khi ấy tình ta hãy tràn đầy * Khác khóa lại chung một học kỳ Bên nhau ôn tập, cuối mùa thi Môi hồng, má lúm em tươi trẻ Ánh mắt, nụ cười mãi khắc ghi! * Chiều nay cánh phượng nhẹ nhàng rơi Gió rét lá bàng rách tả tơi! Đau đớn, quại quằn lên nỗi nhớ Những ngày xưa cũ đã phai phôi. Hạo Vũ Trích "Bất Tử"
Định Mệnh Trời chung chú định kiếp nhân sinh Ta phải nhịn đau, rứt cuộc tình Vướng bận lo toan sao để sống? Chẳng còn tâm viết, trải lòng mình! * Bao nỗi nhọc nhằn, nỗi khó khăn Trên lưng nặng vác, gánh vai lằn Cuộc đời không giống như giấc mộng! Trên trán ta in những vết hằn * Sinh ra đã thấy mệnh nghèo hèn Lại cứ đua đòi, học bút nghiên Giấy mực làm buồn đây kẻ sĩ Lại mê cái đẹp, rượu sầu miên * Mong ước chi làm một mái thuyền Xuôi dòng tìm một mối lương duyên! Muốn làm cánh chim trời phiêu lãng Chẳng ước giàu sang với chức quyền * Chỉ còn ta sống dưới màn đêm Trăng sáng lẻ loi trước cửa rèm! Ta muốn bay ôm vì tinh tú Ngân hà lại mãi, đứng lặng im. Hạo Vũ Trích "Bất Tử"
Cuồng nộ * Trái đất khác chi một ngục giam? Hai loài ông chủ với người làm Chỉ còn một kẻ ngồi xơi nước Không chịu cúi đầu, ngoáy chọc đâm! * Cái tôi thiên định sẽ cơ hàn Thi sĩ một loài, sắp biến tan Rền rĩ lời thơ đang vẫy thoát! Phá tan xiềng xích, ngục trần gian * Một giấc chiêm bao, giấc chẳng lành Thân ta đang chết chốn vô danh Ta điên cuồng loạn, ta cào xé Xé rách niềm đau, nát tan tành * Ta ngẩng đầu lên rủa trời xanh Cúi xuống xương khô miền đất lạnh Ta tựa con thuyền trên sóng nước Cuộc đời xô đẩy, biển chòng chành! * Nơi vắng không người, vắng lạnh tanh Núi cao xơ xác, bước độc hành Điên cuồng gào thét bên thác đổ Ta hận cuộc đời trôi quá nhanh. Hạo Vũ Trích "Bất Tử"