Chợt Nhớ Em đã ra đi thật sao em? Nắng chiều lơi lả ngủ bên rèm Để người bên cửa ngồi tư lự Không khóc mà sao mắt ướt nhèm? HV Tình khúc biệt ly Khúc tình ca anh viết Tặng cho em thủa nào? Em đã vứt vào nơi dĩ vãng mịt mùng? Hay trong sâu thẳm trái tim? Em mang nó vào mỗi giấc mơ huyền diệu? Hay góc đường chật hẹp tối tăm? Hay sân ga nơi tàu vừa rời bến? Ở ngoài đường hay thùng giác công viên? Hay em giấu nó bên dưới chăn em đắp? Để đêm về em đọc đôi lời ngọt ngào thút thít! Gọi thầm anh trong bể khổ bon chen? Anh không biết, cũng không thể nào biết được Anh chợt thấy mình một hình hài bên cửa Như thằng ăn mày cứ chờ đợi thời gian Lục lọi trong túi mình cố kiếm tìm hai cắc Vung tay ném lên trời rồi lầm rầm cầu nguyện Để có thể biết được Mình ở nơi nào trong sâu thẳm tim em? HV Tập thơ: Những Khúc Ca Viết Vội.
Tình khúc em và tôi Hạt nắng tự nơi nào? Trên má thắm giai nhân Khi men tình nhuốm vị Ta bắt đầu yêu nhau Khi con gió đùa vui Thì thầm trong trồi biếc Vị ngọt mát đầu môi Tình ta kỳ nở rộ Khi con sóng đầu tiên Trào lên rồi ập xuống Vị mặn chát đầu môi Tình ta đầy giông bão Khi êm du tiếng sóng Biển lặng và dịu êm Tình ta như trái ngọt Chín dần theo tháng năm Khi tiếng chim ríu rít Trong trồi biếc ban mai Tình ta như mùa xuân Chăm năm không phai nhạt Khi nắng vàng sắp tắt Nhuốm vị đầu phai phôi Tình ta như chơi vơi Trong màn đêm lặng lẽ Khi tiếng sáo vi vu Gió chiều kia xào xạc Tình ta chìm hư không Trong u minh tĩnh mịch Khi cánh chuồn ướt át Gió vặn nát thân gày Tình ta đầy biến động Tiếng thở dài không trung Khi mưa rơi xối xả Quấy dọc ngang trên trán Khi đó em hận tôi Gặp mà như không biết Khi hạt nắng lả lơi Rơi vội vàng trên cửa Là khi đó tình ta Như vết thương lành lặn Khi đôi chim bên cửa Líu lo trong nắng hồng Là khi đó tình ta Như buổi đầu ý nhị Khi nắng vàng rót mật Hồng trên má em yêu Là tình ta say đắm Trong men tình ngất ngây Khi lửa hồng mời gọi Cháy bỏng và khát khao Tình ta như khúc hát Trong suối tình mộng mơ. HV Trích trong tập thơ: "Biệt Ly"
Nghẹn Tình Đêm nay ư? Trăng không vàng Trăng nhỏ giọt đúa đen Thấm đẫm máu tim tôi Từng hồi Loạn nhịp Trăng tím tái cùng tôi trong cơn nghẹn tình Cuồng loạn Tôi cắn lưỡi nhay nhay hoài không đứt Máu láng lai vọt cả xuống mùng mền Tôi muốn cắt gân, lột da tự sát Lại sợ đau Thôi Buồn nghiêng ngả Lại trở về với con tim quại quằn Dãy chết Tôi thương tim tôi! Nhưng tôi thương tim người kia hơn nữa Người con gái ấy mang trái tim trung thủy Không thể chống lại căn bệnh quái ác Mang tên "Cuộc Đời" Nàng ra đi tôi chẳng hề hay biết Cứ ngờ nghệch tội tình như kẻ bại não lâu năm Ai cho tôi quyền chết? Tôi hiến tặng mắt tôi Cho ai nhìn đời thấu đạt Tôi hiến tặng bàn tay Cho ai kia tài giỏi Tôi hiến tặng bộ óc mình Cho ai biết quỳ phục mẹ thiên nhiên Tôi hiến tặng tất cả những gì tôi có Chỉ xin giữ lại một thứ duy nhất "Trái tim" Hãy chôn nó thật sâu Tôi muốn nó ngủ yên Vĩnh viễn Thanh thản Để nó không chịu đớn đau Vì đã mang quá nhiều sứt sẹo Cuộc đời Là mưu mô, toan tính, sảo trá, lọc lừa Tình yêu là trái ngang đau khổ mà thôi Tình yêu với tôi Như máu chảy trong người Đêm nay Tình cạn Tim khô Đêm nay Đêm không trăng Mờ mịt Trước mắt tôi là khoảng lặng trắng xóa Và Hạo Vũ Đã chết. HV
Nhớ Mùa Thu Ấy 3/2017 Hoa vình* trải thảm đỏ Trên hè phố vắng rơi Vàng thơm hoa sữa nồng Xanh lòng ai diệu vợi? * Chiều nghiêng cô lạc bước Mùa thu nào xa xôi? Gió xạc xào lối nhỏ Bước chân về lẻ loi * Chùm sấu chín đong đưa Ngọt chua cùng mời gọi Đôi lá vàng sắp nhạt Lặng nỗi niềm xa khơi * Lòng ai nghe còm cõi? Gọi quá khứ yêu thương Bay về nơi hoa nắng Hát say những mùa vui * Sóng mắt người xưa cũ Theo gió về lả lơi Đường phố ấy hôm nào Khắc hình hài quá khứ * Gió hát bài ly biệt Đau đớn nhói tim tôi Người ơi đâu còn nữa Vương nụ cười tinh khôi. HV Vình: Tiếng địa phương tức hoa lộc vừng
Theo Ánh Xuân Phai 3/2020 Muôn sắc xuân qua héo lụi tàn Bên đường cỏ biếc nở ban lan Trên đồi thiên lý không còn thắm Gió buồn lưu luyến sắp chia tan Nghe mùi năm tháng đầy lưu luyến! Dẫu biết chia ly, lệ sẽ tràn Mười mấy mùa qua bao thống khổ? Đợi người về lại, mấy mươi xuân? Hạo Vũ Táng Bi Ngâm Xuân tẫn mai vàng muốn nhạt phai Mưa lạnh lùng Ướt đôi vai Hiên vắng lặng Chén rượu nồng Mình cô độc Uống như không Thương thương lại Nỗi cảm hoài Bao quằn quại Niềm giêng hai Gió lạnh thổi tung những cánh hoa Cánh đã rụng Sao chẳng tha Nghe rét mướt Buốt lạnh lòng Thiên cổ hận Mấy xuân phong Buồn buồn quá Lại xót xa Đau thương hóa Lệ châu pha. Hạo vũ Trích "Biệt Ly"
Mười Năm Không Quên (2010 – 2020) Đã mấy xuân qua biệt hỡi nường Trên giàn dạ lý đã thơm hương Gió vờn giàn liễu xanh mơn mởn Trải hồn theo gió tới muôn phương! * Nàng đâu trong chốn muôn người ấy? Có biết xuân về trên lá cây? Hoa đã nở đầy trời biếc thắm Gái trai rộn rã, buổi thơ ngây? * Ép mình trong góc phòng chật hẹp! Ôm ghì hương đọng cánh thư em! Đôi mắt thoáng buồn nhìn khung cửa Lại thấy da trời, chẳng xanh thêm * Chiều nao phố xá rộn người đông? Chắc em một mình nhìn trời rộng? Nơi quán cà phê trong phố vắng Em nhớ một người vẫn ngóng trông! * Biền biệt bao mùa lại nhớ nhung! Nhớ ngày đầu ấy, em thẹn thùng Ngó vào trong lớp tìm bạn học? Miệng cười tinh nghịch mắt mông lung * Anh bị hút hồn từ buổi đó Theo em mà chẳng biết lý do Yêu thầm trộm nhớ, say tình tứ Ôi thời cắp sách tuổi học trò! * Thời gian thấm thoắt đã phôi pha Mỗi người một ngả, cách muôn xa Mười năm biền biệt, còn thương nhớ Xin mộng về nhau, hãy cười xòa! HV
Lệ Hồng Nhan ** Thương kiếp hồng nhan chóng lụi tàn Đêm nghe tiếng khóc oán rồi than? Thanh xuân đã mất đâu còn nữa? Sao lại rủi thay, nhiễm bụi trần? Nhơ nhuốc một lần, rồi chịu mãi Đôi hàng lệ chảy ướt đầy khăn Trăm ngàn lượt khách chung chăn gối! Bia miệng người đời mãi vạn năm! HV
BÌNH MINH NƠI BIỂN CẢ Ta nắm vầng dương đang lẩn trốn Ta du con sóng bớt cô đơn Ta nằm trên cát dài ngao ngán Ta nhặt hoàng hôn để trải hồn Ta ngắm cánh buồm xa lẻ loi Ta hôn ngọn gió xoáy u buồn Ta ôm trời biển vào lồng ngực Ta cắn niềm đau mãi chẳng buông Ta trào cơn giận nát con tim Ta vặn tầng mây để nhấn chìm Ta nhàu hòn đảo trong biển máu Ta uống vầng non tựa lưỡi liềm Ta điên rồi chăng, hay đã say Ta như mất trí, hỏi ai đây Ta lê những bước chân mệt mỏi Ta nằm lại đó, giữa vũng mây Ta qua rồi hay giấc chiêm bao Ta nghe đâu vẳng tiếng xạc xào Ta mở mắt ra trời xanh biếc Ta thấy bình minh tự lúc nào Ta lại thấy mình bừng sức sống Ta thấy hàng dương ngóng nắng hồng Ta thấy vỏ sò nơi triều rút Ta thấy ngư dân mải gánh gồng Ta yêu vị mặn đây biển cả Ta yêu sóng vỗ, nắng chan hòa Ta yêu hải âu tung cánh sải Ta yêu tất cả, chỉ riêng ta. Biển Đông Chiều 7/2019 Trích tập: "Biệt Ly"
Nợ Hồng Trần Trần gian xa cách đã mấy xuân Cưỡi gió đạp mây với thiên thần Đối ẩm ngao du cùng lão Thước Vẫn còn lưu luyến nợ giai nhân Trong mơ nàng trách ta quyên nghĩa Bỏ đi biền biệt đã mấy lần Hỏi chàng nơi đâu ta còn đợi? Hằng đêm nàng vẫn mãi khóc thầm Mỗi lần tiễn biệt nàng chẳng dám Vì tâm chàng chẳng chốn hồng trần Đêm mơ chàng về bên rèm ngọc Sáng dậy không chàng, thấy tủi thân Ta trả lời rằng biết làm sao? Ta, nàng có duyên mà chẳng phận Nàng ở nhân gian ta thiên giới Nhân duyên tiền định chẳng xoay vần Rứt áo ra đi hai hàng lệ Hai người cách biệt, giữ tình chân Để lại nhớ nhung cùng vương vấn Hơn là bị tội kiếp trầm luân. HV
Đêm Hạ Nửa đêm tỉnh giấc ve kêu Mơ màng ngỡ tiếng người yêu gọi mình Đầy trời sao đóm lung linh Ánh trăng xuyên mái bồng bềnh ướt sương. HV