Ngôn Tình Chúng Ta Gặp Nhau Là Định Mệnh - Minh Ngọc Tiêu Tiêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Minh Ngọc Tiêu Tiêu, 9 Tháng sáu 2021.

  1. Minh Ngọc Tiêu Tiêu Minh Ngọc Tiêu Tiêu.

    Bài viết:
    8
    Chương 10: Bạn học mới Hữu Phong.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ còn năm phút nữa là đến giờ vào lớp, mọi người đang ngồi trong lớp tán gẫu với nhau.

    "Không biết cô tiểu thư Trịnh Mẫn kia thế nào rồi."

    "Haha, nhắc đến lại thấy hả hê, mong cho cô ta bị gãy tay luôn cũng được."

    "Đúng đấy, cho chừa cái tội hống hách."

    "Nhưng mà lần này tớ nghĩ cô ta sẽ không để yên cho Yến Tranh đâu." Một cô bạn hơi e ngại nói rồi quay qua nhìn Cố Yến Tranh. "Yến Tranh à, lần này sợ là cô ta sẽ gây phiền phức cho cậu đấy."

    Cô nhếch mày, vừa định đáp lại bạn học kia thì một giọng nói cắt ngang: "Yến Tranh, Hạ Lam, hai em cùng cô lên văn phòng một lát."

    Người đứng trước cửa là cô chủ nhiệm lớp, Lệ Hoa.

    Mọi người đều quay lại lo lắng nhìn hai người, lần này sợ là Trịnh Mẫn sẽ không chịu để yên, ánh mắt nhìn cô và Hạ Lam giống như bị "hi sinh vì nghiệp lớn" vậy.

    Cố Yến Tranh nhìn xung quanh: "Các cậu sao đấy."

    Ngải Thanh đứng dậy, đặt tay lên ngực: "Yên tâm, lớp trưởng sẽ không quên sự hành hiệp trượng nghĩa này của hai người, chiều nay mình nhất định sẽ mời hai cậu đi ăn đồ nướng."

    Câu nói này của Ngải Thanh làm cả lớp bật cười. Tâm trạng có hơi lo lắng lúc nãy của cô đã bay biến đi.

    Hai người đi theo cô chủ nhiệm xuống văn phòng, Hạ Lam đỡ lấy cô.

    "Chân em bị làm sao thế?" Lệ Hoa lo lắng nhìn xuống chân cô.

    Cố Yến Tranh cười cười: "Chỉ là tai nạn nhỏ thôi cô ạ, không sao."

    Lệ Hoa thở dài: "Lần này sợ là cô cũng không giúp gì được cho hai đứa."

    Hai người chỉ cười, không đáp.

    Còn ở lớp học, cô giáo bộ môn vẫn chưa vào lớp, mọi người đang nhốn nhao cả lên. Một phần là tò mò hai người sẽ bị xử lí thế nào, một phần cũng là lo lắng cho hai người.

    Chợt, cô giáo dạy văn bước vào. Cả lớp đứng dậy.

    Bà đẩy cọng kính, nhìn quanh lớp một lượt: "Ừm, mời cả lớp ngồi xuống."

    Hoàng Mai nhìn xuống lớp, nói: "Hôm nay cô giáo chủ nhiệm của các em có việc, nên tôi thay cô ấy đứng lớp tiết đầu. Chúng ta có một bạn học mới, mời em vào." Bà nói rồi nhìn ra cửa.

    Hữu Phong sải chân bước vào, đứng trên bục giảng, mọi người ngồi trong lớp xuýt xoa. Ý nghĩ của đám con trai chính là, sao cậu ta lại cao được như thế? Còn ý nghĩ của đám con gái là, soái ca, cuối cùng thì lớp học mọt sách này cũng có soái ca rồi, còn là loại siêu cấp soái ca.

    Hoàng Mai nhìn sang em học sinh mới đến này, đúng là có hơi choáng ngợp, bà cười nói: "Em ấy chuyển từ nơi khác về đây, có thể còn nhiều điều chưa hiểu, các em hãy giúp đỡ bạn."

    "Cái này cô cứ yên tâm đi ạ." Lớp trưởng Ngải Thanh cười cười.

    Hoàng Mai nhìn sang: "Em giới thiệu một chút về bản thân đi."

    Hữu Phong gật đầu, không mặn không nhạt giới thiệu, gương mặt lại hơi lạnh lùng: "Chào, mình là Hữu Phong, mong mọi người chiếu cố."

    Giọng của cậu trầm ấm dễ nghe, lại có chút lạnh lùng như gương mặt cậu, làm không ít nữ sinh trong lớp đổ gục.

    "Em hãy ngồi đó đi, lớp trưởng, nhớ chiếu cố bạn học." Câu trước là cô giáo nói với cậu, câu sau nói với Ngải Thanh.

    Chỗ ngồi của cậu là bàn sau của lớp trưởng, ngồi cùng một bạn nam. Hữu Phong bước xuống.

    Sau khi lớp ổn định, cô giáo gõ thước vào bàn: "Được rồi, chúng ta bắt đầu buổi học, hôm nay sẽ ôn lại kiến thức."

    * * *

    Ba người đi vào văn phòng hiệu phó, đã thấy hai người một nam một nữ ăn mặc sang trọng ngồi ở trong, còn cô Hiệu phó thì đang bưng trà rót nước tiếp đón. Trịnh Mẫn cũng ngồi bên cạnh, đang ôm lấy bàn tay, tỏ vẻ rất đau đớn.

    Khi nhìn thấy ba người, cô Hiệu phó trầm mặt xuống, còn người phụ nữ đang nâng tay Trịnh Mẫn thì nhìn sang với ánh mắt cay nghiệt, ánh mắt của người đàn ông bên kia cũng lạnh xuống.

    Trịnh Mẫn nhìn hai người, vẻ mặt vừa mới đau đớn lúc nãy đã chuyển thành cười khẩy, hả hê. Để xem lần này bọn mày làm sao thoát được, dám động vào Trịnh Mẫn tao.

    Thế nhưng từ này đến giờ cả Cố Yến Tranh và Hạ Lam đều không nhìn sang cô ta, cô ta có cảm giác như mình bị xem nhẹ. Trịnh Mẫn hừ một tiếng, lườm nguýt hai người.

    Cô Hiệu phó ngồi trên ghế, hai tay đặt lên bàn, nghiêm nghị, đầu còn vẻ mặt vuốt mông ngựa như lúc nãy.

    "Hai em đã biết lỗi của mình chưa?" Nghiệm Mai nghiêm giọng hỏi.

    Cố Yến Tranh cảm nhận được người bên cạnh đang căng thẳng, bèn đưa tay nắm lấy tay Hạ Lam, nhỏ giọng nói: "Không sao."

    Trịnh Mẫn nghĩ rằng hai người sẽ mở miệng cãi chày cãi cối, nhưng trái với tưởng tượng của cô ta, cả Cố Yến Tranh và Hạ Lam đều gật đầu.

    "Bọn em biết lỗi rồi ạ."

    Lệ Hoa từ nãy đến giờ ngồi bên cạnh, thầm nghĩ, đúng là học sinh ngoan, quả thật rất hiểu chuyện. Nhưng ý nghĩ kia vừa mới nảy ra thì Cố Yến Tranh đã bù thêm một câu: "Thưa cô, nhưng bạn học Trịnh Mẫn cũng có lỗi."

    Mọi người đều ngạc nhiên, Cố Yến Tranh cũng quá gan dạ rồi, dù sao ông bà Trịnh gia kia cũng đang ở đây.

    "Mày.." Trịnh Mẫn nghe nói thế, định vồ lên cãi lại, nhưng đã bị bà Trịnh đè tay lại, bà ta vỗ vỗ vào tay con.

    Nhiễm Hồng ngoảnh sang nhìn cô, trong ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ: "Ồ, vậy Cố tiểu thư nói xem, rốt cuộc con gái tôi đã chọc giận gì hai người rồi. Tội nghiệp con gái tôi, tay đã bị gãy xương, còn bị người ta nói thế đấy." Trong mắt bà ta tỏ vẻ thương xót.

    Trịnh Mẫn cũng phối hợp tỏ vẻ đau đớn.
     
    Luongnhuan, Joens HBchiqudoll thích bài này.
  2. Minh Ngọc Tiêu Tiêu Minh Ngọc Tiêu Tiêu.

    Bài viết:
    8
    Chương 11: Người một nhà đúng là giống nhau!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Yến Tranh giật giật mí mắt, hai mẹ con nhà này..

    Trịnh Hoằng- bố của Trịnh Mẫn cũng lạnh giọng: "Con gái tôi có lỗi gì, mà để hai người ra tay nặng như thế, lại còn bắt nó quỳ xuống?"

    Trịnh Mẫn lại bày ra vẻ mặt tủi thân.

    Mặc dù công ty của nhà Trịnh gia chỉ là một công ty nhỏ, chỉ được xem là đứng đầu Vân Châu, còn nếu so với chỗ khác, thì công ty này cũng chỉ thuộc vào loại công ty có quy mô nhỏ nhất thôi.

    Dù vậy nhưng khí tràng của người điều hành công ty bao nhiêu năm lam lũ trên thương trường cũng không thể xem thường, mọi người ở đây đều cảm thấy áp lực, chỉ trừ Cố Yến Tranh.

    Sống lưng cô vẫn thẳng tắp, đứng che chắn cho bạn mình, khuôn mặt bình thản, ánh mắt lành lạnh.

    Trịnh Hoằng hơi nhíu mày, con bé này.. không đơn giản.

    Nhiễm Hồng tiếp lời chồng: "Đúng thế, con gái chúng tôi chỉ muốn quan tâm hai đứa một chút, thế mà lại bị đối xử ác độc như thế đấy." Bà ta lại nhìn sang phía Lệ Hoa: "Cô giáo Lệ, cô quản giáo học sinh của mình như thế nào vậy, cô có đang làm tốt chức trách của một người chủ nhiệm không?"

    Lệ Hoa đang ngồi bỗng lửa dẫn lên người mình, nhất thời không biết làm thế nào cho phải. Cô cười hiền hòa: "Mẹ của Trịnh mẫn à, các em đều đang là học sinh, khó tránh đôi khi có những tranh chấp với nhau, chúng ta nên từ từ bảo ban chúng nó." Hơn nữa nếu không phải con bà tìm đến người ta kiếm chuyện, hai em đó sẽ bị ấm đầu mà động vào thiên kim tiểu thư nhà bà chắc.

    Đương nhiên lời sau Lệ Hoa chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra.

    Nhiễm Hồng nhìn cô: "Tranh chấp, tranh chấp nào cũng phải có chừng mực chứ. Con gái ngoan của tôi có lòng tốt hỏi han bạn bè, quan tâm bạn, thế mà lại bị người ta mắng, bị làm cho gãy tay, lại còn bắt con tôi quỳ xuống nữa chứ. Hừ, đúng là lòng tốt bị xem là lòng lang dạ sói mà." Bà ta hai mắt đỏ bừng.

    Trong đầu mọi người có một nghi vẫn, đó là, bà ta không biết tính khí của con mình sao?

    Nhiễm Hồng đương nhiên biết tính cách của con mình, nhưng làm sao bà lại để cho con gái của mình chịu thiệt được chứ?

    Người một nhà đúng là giống nhau!

    Cố Yến Tranh và Hạ Lam bốn mắt nhìn nhau, hình như lờ mờ hiểu ra được gì đó, Trịnh Hồng kia thêm mắm dặm muối rồi.

    Quả thật chuyện này cô cũng không biết nên giải quyết như thế nào, dù sao cũng là cô động thủ trước.

    Lúc đó cô cũng không biết vì sao mình lại nóng tính như vậy, thấy Trịnh Mẫn động vào Hạ Lam, cô nhất thời nóng nảy, không ai có thể động vào bạn cô, liền ra tay với cô ta. Cô lại còn tiếp sức cho Hạ Lam dính vào chuyện này, não cô lúc đó bị úng nước sao?

    Cô nhìn sang Hạ Lam, chợt cảm thấy áy náy.

    Nhiễm Hồng thấy không ai nói gì, nghĩ rằng đã bị mình làm cho á khẩu, tiếp tục: "Bây giờ cô định xử lí hai học trò này như thế nào? Một lớp giỏi như vậy không thể nào chứa chấp loại học sinh thế này được. Tôi thấy, nên đuổi học hai người này đi, tránh để con sâu làm rầu nồi canh."

    Nghe đến lời này cả Lệ Hoa và Nghiệm Mai đều giật mình, nếu xử trí phạt một chút cũng không sao, nhưng bây giờ đuổi hai em này đi thì.. Dù sao cũng là hai học sinh có thành tích học tập tốt nhất trường, là tốp đầu nhọn để cạnh tranh với trường khác, làm như thế này..

    Hạ Lam hơi run rẩy, đuổi học sao?

    Cố Yến Tranh nắm lấy tay Hạ Lam, tâm trạng bình tĩnh lúc nãy cũng bị đả động. Thật ra cô cũng không lo lắng gì, cùng lắm thì chuyển đến trường khác, còn Hạ Lam thì khác.

    Lệ Hoa mỉm cười cố gắng lấy hết dũng khí, nói nhẹ nhàng hết mức: "Mẹ Trịnh Mẫn à, thật ra chuyện này cũng không thể đổ hết cho hai em học sinh này được.."

    "Sao, ý của cô giáo Lệ là gì? Ý của cô à con gái tôi cũng làm sai sao? Lúc nãy cô nghe không rõ à, rõ ràng là hai đứa đó bắt nạt con gái tôi, nếu cô không muốn đuổi hai đứa này, hay là cô đi thay chúng nó đi." Lệ Hoa chưa nói hết câu đã bị cắt ngang, bà ta ác nghiệt nói.

    Lệ Hoa giật mình, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi: "Tôi.."

    Nhà cô cũng không phải dư giả gì, nếu bị đuổi việc, còn trường nào dám nhận cô nữa.

    Thấy phản ứng này của cô, bà ta rất hài lòng.

    Mọi người nhất thời không ai nói gì.

    "Cốc cốc." Âm thanh gõ cửa vang lên, phá vỡ không khí im lặng trong phòng.

    Nghiệm Mai: "Mời vào."

    Cánh cửa mở ra, Hiệu trưởng cùng hai người phụ nữ bước vào.

    Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này. Mọi người đứng dậy.

    "Chào thầy Hứa."

    "Chào thầy Hứa."

    "Chào Hứa tổng."

    Hứa Đinh cười cười, nhìn Trịnh Hoằng: "Hứa tổng cái gì chứ, tôi là giáo viên."

    Cô và Hạ Lam liếc mắt nhìn sau lưng thầy hiệu trưởng, chính là hai vị phật gia nhà mình, bà Cố và bà Hạ, đang nghiêm mặt nhìn "hai bạn nhỏ". Ngày đầu tiên đến trường đã đánh nhau, hai đứa giỏi lắm.

    Hai người như đọc được lời nói trong ánh mắt mẹ mình, trong đầu lúc này chính là hai chữ:

    Chết rồi!
     
    Luongnhuan, chiqudollJoens HB thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng sáu 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...