Xuyên Không Huyết Y Hồng Trần - Moneyshaha

Discussion in 'Truyện Drop' started by moneyshaha, Jun 17, 2020.

  1. moneyshaha

    Messages:
    74
    Chương 40: Đại hội[1]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian nơi đây như thể ngừng đọng. Giống như chú pháp của một kẻ nào đó in hằn lên khiến cho biển hoa mãi mãi dừng lại ở khoảng khắc đẹp nhất.

    Hoa cúc vàng nở rộ khắp nơi, trong mỗi nhụy hoa lại mang một hạt giống chứa đầy linh lực. An Nhiên bồi hồi trước khung cảnh xinh đẹp.

    Gió luồn qua mang theo hương hoa cùng linh lực ngập trời khiến nàng hoảng hốt.

    Lúc này, An Nhiên mới nhận ra linh lực màu đen vẫn luôn theo sát mình kia đang dần lẫn vào trong gió, cuốn theo những hạt giống linh lực đi.

    Bay lẩn quẩn một hồi lâu, chúng dần hóa thành một bóng người màu đen..... Là một nam tử chăng?

    Nhưng gió vật vờ mãi khiến hình ảnh của nam tử cũng lung lay theo, An Nhiên khó lòng xác định được hình dáng chính xác của nam tử.

    - Tiểu nữ không có ý mạo phạm tiền bối. Tiểu nữ sẽ rời đi ngay. – An Nhiên khó khăn lắm mới thốt lên nổi lời trong bầu không khí đậm đặc linh khí trời đất này.

    Chỉ thấy bóng dáng màu đen kia truyền âm qua:

    - Tiểu Nhạn, vĩnh biệt............

    Nói xong, bóng hình hóa thành làn khói, cùng với đám linh lực trong nhụy hoa kia kết thành một vòng ánh sáng bay về phía An Nhiên.

    Nàng còn chưa kịp hoảng hồn thì vòng đã bay đến. Ngưng tụ trên tay nàng một chiếc vòng mười tám hạt thạch anh đen. Ở giữa vòng còn có một viên đá hổ phách trong trẻo.

    An Nhiên nhìn qua liếc lại khắp xung quanh biển hoa. Nàng quyết định cất chiếc vòng ngọc vào, rồi chạy nhanh ra khỏi Kim Thanh điện như ma đuổi.

    Sáng sớm hôm sau.......

    Vương Tuần mở cửa đi ra, dù sao mai nữa là đến đại hội rồi. Hắn cũng nên ra ngoài để giải tỏa căng thẳng. Đến trước phòng An Nhiên, Vương Tuần định gõ cửa nhưng nhanh chóng phát hiện cửa không khóa.

    - Nhiên nhi? – Hắn hỏi rồi bước vào trong tìm nàng.

    Nhìn ngó khắp căn phòng toàn thuốc và bã thuốc của muội muội mình. Vương Tuần tặc lưỡi trước cái mùi thuốc nồng nặc, khiến miệng hắn trở nên đắng ngét này.

    Sau khi chắc chắn An Nhiên hoàn toàn không ở chỗ này, Vương Tuần lập tức chạy ra ngoài.

    - Sặc!! Khụ khụ..... Kinh thật! Chút nữa là muốn sặc chết trong đó rồi!!!

    Vương Tuần còn chưa kịp mắng đời xong thì đã thấy từ phía xa An Nhiên chạy tới. Hắn rùng mình một cái, thầm nghĩ: Thôi chết thật!!! Lẽ nào muội muội thân yêu nghe được ta mắng nên mới chạy về!

    An Nhiên chạy nhanh như cơn gió, Vương Tuần còn định giải thích thì đã thấy nàng lướt qua hắn. Đến gần cửa, An Nhiên quay đầu lại nói với Tuần Thiếu còn chẳng hiểu việc gì xảy ra:

    - Ca ca đi luyện tập trước đi. Muội có việc, lát nữa muội tìm ca sau! Nhé!!

    Nói rồi, cửa phòng An Nhiên đóng sầm lại. Vương Tuần gãi gãi đầu rồi nhún vai đi về phòng mình.

    Mà trong phòng An Nhiên lúc này, sau khi đuổi khéo Vương Tuần đi. An Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống, nàng nhìn xuống tay trái đang nắm chặt của mình.

    Nó chính là nửa còn lại của Thu Hình cốt vẫn luôn được giấu trong chính điện Tịnh Hoa cung. Mới nãy khi lấy lại nó về, An Nhiên có nhìn qua sơ lược mọi thứ diễn ra trong chính điện trong một tháng nàng bế quan này.

    Mọi thứ đều bình thường tận đến khi nàng nhận thấy cuộc đối thoại giữa La Trấn Vũ và mẫu thân mình.

    An Nhiên mỉm cười lắc nhẹ đầu. Ra vậy! Hóa ra quyền hành trong nội bộ hoàng thất và các gia tộc sớm đã bị lung lay từ thời Vương Anh.

    Mật đổi quán, Hoàng Linh quán, Du Nguyệt lầu, Ươm Sinh động,... Hoàng quyền thật sự không ở hoàng điện mà lại nằm khuất biệt sâu trong đó!

    Mấy ai ngờ được tiên đế Vương Anh tài ba lẫy lừng chính là nguyên nhân cho sự suy yếu hiện tại!

    Chỉ tiếc tiên đế qua đời quá trễ, trước khi kịp thu lại quyền lực cho hoàng tộc mình thì đã gần đất xa trời. Cuối cùng đến lúc nhắm mắt mọi thứ có thể khiến hoàng tộc vững mạnh đều nằm trong tay những "vương gia không cùng huyết thống"!

    Cụ thể cho sự suy yếu này đã làm rõ trong những lời mẫu thân nói từ trước. Viêm thần lệnh trong tay Vân U, sức mạnh lại do Sát Ảnh khống chế, thần quyền bị kẻ xa lạ là Tịch Ngạn đùa giỡn.

    Nếu ngay từ đầu Vương Anh biết được đây là những con dao hai lưỡi. Liệu tiên đế có lựa chọn đi theo con đường này nữa?

    An Nhiên lắc lắc đầu thoát khỏi tâm tình hiện tại. Nàng cất vội nửa mảnh Thu Hình cốt vào trong túi trữ vật rồi mở cửa chạy tới phòng Vương Tuần.

    Cung nữ đang dọn dẹp thấy nàng đang định gõ cửa phòng liền chạy lại bẩm báo:

    - Đại công chúa, đại hoàng tử bảo nô tỳ nói với người là ngài ấy ở sảnh chính chờ ngài!

    An Nhiên nghiêng đầu nghe cung nữ nói, nàng gật gật đầu:

    - Được! Vất vả cho ngươi!

    Nói xong, nàng lập tức chạy đi ngay. Đến sảnh chính, An Nhiên thấy mẫu thân và ca ca đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ.

    Đột nhiên bước chân An Nhiên hơi dừng lại. Nàng đứng gần mép cửa, ánh mắt hiện lên vẻ yên bình lạ thường nhìn cảnh tượng trước mắt.

    Thái Cơ Ngọc đang nói chuyện cùng Vương Tuần nhưng rất nhanh bèn chú ý thấy An Nhiên đang đứng ngoài kia nghe trộm. Nàng mỉm cười, ngoắc tay bảo An Nhiên:

    - Nhiên nhi lại đây!

    Vương Tuần quay lại thấy nàng, cũng cười vui vẻ nói với Thái Cơ Ngọc:

    - Mẫu thân chớ lo! Nhiên nhi là thích đứng vậy cơ đấy mà, dù sao muội ấy cũng có còn nhỏ nữa đâu chứ!?!

    An Nhiên bật cười khúc khích, nàng vừa đi vừa giả vờ hậm hực nói:

    - Mẫu thân coi kìa! Ca ca ỷ mình sinh trước nữ nhi có vài giờ mà mặt đã vểnh lên tận trời thế rồi?!!!

    Nghe nàng nói thế, cả Thái Cơ Ngọc và Vương Tuần đều cười ồ lên đầy vui vẻ.

    An Nhiên tinh nghịch chạy vào một mình, thấy vậy Thái Cơ Ngọc ngừng cười, lo lắng hỏi:

    - Nhiên nhi, cung nữ của con đâu hết rồi?

    An Nhiên chạy lại chỗ ngồi, vô tư đáp:

    - Con nói bọn họ đi làm việc khác rồi. Suốt ngày lẽo đẽo theo con làm gì chứ?

    - Này..... – Thái Cơ Ngọc không quá bất ngờ trước câu trả lời của An Nhiên, nhưng nàng quả thật bất lực quá mà. Dù sao con bé cũng đã là công chúa, người làm mẫu thân như nàng không thể không quan tâm đến mặt mũi của nó.

    - Ấy ấy!! – Vương Tuần vội chêm vào vỗ về Thái Cơ Ngọc – Mẫu thân chớ lo! Còn có hài tử ở đây cơ mà! Dẫu sao chúng con đã quen tự do tự tại một mình, nhiều người đi theo như vậy cũng không được quen cho lắm!!

    Đến đây, Thái Cơ Ngọc chỉ đành gật đầu theo, nàng dặn dò:

    - Thôi được rồi. Các con thích là được. Ngài mai tham gia đại hội, không cần phải cố gắng quá sức, các con bình an là tốt nhất!

    Vương Tuần và An Nhiên cùng quay đầu lại nhìn, trong ánh nhìn mang đầy tự tin quyết liệt, cả hai đều đồng thanh đáp:

    - Vâng!!!
     
  2. moneyshaha

    Messages:
    74
    Chương 41: Đại hội[2]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại Viêm thành

    - Nhanh lên! Nhanh lên! Đại hội sắp diễn ra rồi!

    - Đừng xô đẩy! Ai cũng có phần!!

    - Ha ha! Ngươi nói xem ai sẽ là quán quân đây!!?

    Ồn ào cùng tấp nập vô cùng. Có kẻ ở quán trà đàm đạo cùng đồng liêu, người thì đem tiền đặt cượt thử xem vận may của mình, ngu ngốc hơn là những kẻ không có vé vào cửa vào đứng nhìn khắp khung thành.

    .....

    Tuuuuuuuuuu!!!!!!!!!!!!!!

    Là tiếng báo hiệu mở cửa thành. Từng đoàn người nô nức tiến vào, dân thường có, kẻ tu luyện cũng có, nói chung bất kỳ ai thích xem náo nhiệt đều muốn vào đây.

    An Nhiên đứng bên cạnh Vương Tuần mỉm cười. Nàng lấy từ trong túi trữ vật gần mười chiếc bình dược, dúi nó vào tay Vương Tuần xong thì nàng bảo:

    - Bình lớn là Phục Điền đan, bình nhỏ hơn là Hồi đan. Lúc cần hãy dùng!

    Vương Tuần nhận lấy hai bình dược, trong lòng ấm áp nhưng ngoài mặt tỏ vẻ khinh thường, hắn lắc lắc tay bảo:

    - Hừ! Đại hội tận 5 ngày, muội muội lo gì chứ!? Ngược lại người cần lo là muội ấy! Lúc thi đấu không có ca ca ở bên, chỉ sợ muội muội của ta sẽ không tập trung được?!!!

    - Hể!!?? – An Nhiên làm vẻ mặt dè bĩu, nàng không thèm phản bác lại mà tiếp tục đi về phía trước - Ừ! Ca ca thì giỏi rồi. Hừ......

    Nàng vừa hừ vừa quay lại nhìn hắn ở phía sau mình, trên mặt hiện nụ cười đầy tự tin:

    - Cho dù thua cũng không được làm Tịnh Hoa cung mất mặt đấy, ca ca ngốc nghe rõ chưa?

    Vương Tuần mỉm cười đầy ngạo khí đáp lại nụ cười của muội muội mình. Hắn bước lên thật nhanh, lợi dụng bản thân cao hơn nàng một cái đầu bèn thuận thế xoa đầu nàng một cái, khiến đầu tóc An Nhiên rối xù lên.

    Chẳng đợi An Nhiên nổi đóa, Vương Tuần đã nhanh chân chạy trước đi. Trong gió vẫn còn lời hắn đọng lại:

    - Gặp nhau ở chung kết!

    An Nhiên chỉnh lại mái tóc rối, bất giác mỉm cười trước vị ca ca này của mình. Rồi nàng bước chân nhanh đi tới phía đại hội, chạy đến.... tương lai của nàng.

    Đại hội đấu giả

    Hoàng thất Đại Viêm quốc tổ chức đại hội thế nên buổi đại hội long trọng vô cùng.

    Địa điểm diễn ra là ở sân được xây dựng riêng thường dành cho quân đội hoàng thất tập luyện. Linh khí dồi dào, địa thế bằng phẳng, rộng rãi cực thích hợp cho đại hội.

    Đại hội được chia làm hai khu: khu trái là dành cho tu luyện giả, khu phải là của luyện dược sư. Mỗi bên đều có đãi ngộ ngang nhau, tuy đã quy định số lượng tham gia nhưng vẫn có một số chuyện bất trắc.

    Chẳng qua là bên tu luyện giả thì có quá nhiều người ứng tuyển, dẫn đến hoàng thất phải điều rất nhiều người đến để kiểm kê và loại bỏ đi rất nhiều ứng viên không phù hợp tiêu chí.

    Còn bên luyện dược sư lại có vẻ vắng vẻ hơn do chất lượng không tốt, nhưng cũng may là do lần này hoàng gia tổ chức không chỉ có trong vương quốc tham dự mà còn có các gia tộc ngoài Đại Viêm đến nên mới đủ người.

    Tại khu tu luyện giả

    Vương Tuần đi vào trong khu xem xét. Đi vòng lòng khắp khu chưa được bao lâu, đã nghe phía sau hắn có người kêu:

    - Ôi kìa! Tiểu ca có phải không?

    Vương Tuần nghe được giọng quen quen bèn quay đầu lại nhìn.

    Lập tức nhận thấy có hai người là một kẻ áo đen đang nhìn mình. Vương Tuần vừa nhìn đã biết đó là kẻ mà hai huynh muội bọn họ gặp được vào ngày Từ gia áp giải.

    Hiếm hoi lắm mới có một người quen, Vương Tuần vui vẻ chấp tay chào đáp lại:

    - Ồ! Là huynh đài! Thật có duyên!

    - Biết ngay tiểu ca cũng tham gia mà! – Kẻ áo đen mồm mép cười to nhào tới ôm vai Vương Tuần đầy nhiệt tình, nhưng ánh mắt rất nhanh nhận thấy có chỗ không đúng – Tiểu muội mặt lạnh kia đâu rồi?

    - Muội ấy ở khu luyện dược rồi. – Vương Tuần vừa tìm cách thoát khỏi tay kẻ áo đen vừa đáp lại.

    Thanh niên áo đen cười khì giở tay ra, cười lớn vỗ vỗ vai hắn:

    - Tiểu ca đừng nên cứng ngắc như vậy! Coi cái mặt kìa! A ha ha......

    Đến tận lúc này, Vương Tuần gãi gãi đầu bảo:

    - Huynh chớ trách. Tại hạ không có ý phiền trách gì đâu...

    - Ầy! Tiểu ca chớ khách sáo! – Kẻ áo đen lại càng cười to, từ đầu đến cuối hắn luyên thuyên không ngừng. Bỗng sực nhớ ra – Á! Đúng rồi!! Hình như ta không biết tên tiểu ca thì phải!?

    Vương Tuần nhanh chóng phát giác điểm không đúng này, hắn cúi người chào, đầy lịch thiệp nói:

    - Tại hạ tên một chữ Tuần, chẳng hay huynh đài danh tự là chi?

    Tên áo đen thấy hành động quá mực quy củ của Vương Tuần thật chóa mắt. Aiz.... Là danh gia vọng tộc nào đã dạy ra con cháu thế kia? Tuy hắn hơi cứng người nhưng vẫn thật nhanh lấy lại phong độ, cười khì:

    - Ta tên Đặng Nhất Phàm, chẳng lấy tên tự. Tuần tiểu ca nhỉ? Quả là tên đẹp như người!! Ủa? Mà Tuần trong nào cơ?

    - Cái này.... – Vương Tuần ấp úng rồi bật cười kể - Thuở mới sinh, tại hạ chỉ có một chữ Tuần duy nhất, sau này sư phụ mới thường gọi là Tuần Thiếu.

    - Ồ!!! – Đặng Nhất Phàm tỏ vẻ đã hiểu. - Ấy!! Hình như ta lại hỏi điều không đúng rồi!! Tiểu ca thông cảm!

    - Không. Không sao! – Vương Tuần vội xua tay, rất nhanh sự chú ý của cả hai đã dồn lên đài cao.

    ĐÙNG!!! ĐÙNG!!! ĐÙNG!!!

    [ ĐẠI HỘI BẤU GIẢ BẮT ĐẦU!!!]

    Vừa dứt hồi trống, cả trường đấu trái phải đều hò reo tiếng hô vang.

    Trên đài cao Phượng Viêm cung, ánh mắt Phùng Vân Tiêu oán độc, âm thanh kêu ngạo phát ra từ giọng nói nàng trong cung điện xa hoa tĩnh lặng càng to và rõ hơn bao giờ hết:

    - Đừng để mẫu hậu phải thất vọng!

    La Viện Nhất đang ngồi trong mật thất La gia bỗng mở to đôi mắt minh mẫn của mình. Hắn bấm tay tính tính rồi khẽ thầm thì:

    - Ngươi sẽ cho ta thấy kỳ tích một lần nữa chứ, Tiêu Tịch?

    Sân thi đấu bên phải – Khu của luyện dược sư

    Sau hồi trống dài, một lão già râu tóc bạc phơ bất giác xuất hiện, thần thái không nộ mà uy. Gió xung quanh không thổi mà áo quần vẫn bay phần phật.

    Vừa xuất hiện, ánh mắt như phát sáng nhìn khắp sân toàn những luyện dược sư trẻ tuổi.

    An Nhiên từ phía dưới nhìn thấy ông ta không ngừng lắc đầu cảm thán, tuy cũng có lúc hơi khẽ ngừng lại nhưng rất nhanh rời đi.

    Kìa! Ông ta đang nhìn về phía nàng..... Chỉ là ánh mắt ông nhìn An Nhiên hơi có chút gì đó khó hiểu...? Người xung quanh cũng nhận ra ông ta đang nhìn gì nhưng đột nhiên lại nhìn thấy lão già đã nghi hoặc lướt qua.

    Lão già mất hứng nhìn chỗ khác, ông ta bắt đầu nói:

    - Chào mừng các ngươi đã đến tham gia đại hội này! Xin tự giới thiệu, lão đây là Ích Bách – luyện dược sư Mục Tử cao cấp, hôm nay ta sẽ là người giám sát các ngươi. Ba trăm luyện dược sư được chọn, mau vào chỗ!!

    Lời vừa dứt, ba trăm người không ai giống ai lần lượt bước vào vị trí bàn có số thứ tự của mình. An Nhiên có số thứ tự là 259, nàng nhanh chóng ổn định chỗ đứng của mình.

    Sau khi xác nhận tất cả thí sinh đều đã vào chỗ, Ích Bách lớn giọng nói:

    - Ba trăm luyện dược sư ở đây nghe rõ. Vòng đầu tiên ta sẽ kiểm tra thiên phú của các ngươi. Khi nghe đến số của mình, các ngươi sẽ bước lên đài để ngọc cầu kiểm tra. Ngọc cầu sẽ phát sáng tùy vào mức độ mạnh yếu linh hồn. À.... chưa nói nữa, vòng này chỉ những người thiên phú cao cấp trở lên mới được phép vào. Vậy nên.... sẽ không giới hạn người rớt đâu!!!

    Xôn xao! Xôn xao!

    Mọi người trên sân đấu bắt đầu hoang mang. Tất cả đều lo lắng sợ rằng mình sẽ không qua khỏi luật chơi này. Chỉ riêng An Nhiên đứng đó không biến sắc, chẳng sao cả! Nàng đã hứa với ca ca sẽ gặp nhau ở chung kết, nhất định không thể thất bại!!

     
Trả lời qua Facebook
Loading...