- Xu
- 15
117
0
- Kiếm tiền
- anhsangbac đã kiếm được 1170 đ
Chương i – khai thiên: Khi rồng và núi chưa chịu nhường nhau
Tác giả: Nam linh
Thuở ấy trời chưa có tên, đất chưa có hình, ngày chưa để đếm và đêm chưa để nhớ. Chỉ có một cõi hỗn mang mênh mang, nửa tối nửa sáng, nơi thanh và trọc còn quấn lấy nhau như khói bếp chưa kịp tắt, nơi nhẹ chưa kịp bay mà nặng cũng chưa kịp lắng. Khí thiêng trôi nổi, khi cuộn lại như hơi thở của một kẻ khổng lồ đang ngủ, khi tản ra như giấc mộng chưa thành hình. Không có sinh, không có diệt, chỉ có chờ đợi. Rồi đến một khắc không ai nhớ nổi, chính sự tích tụ quá lâu khiến khí thiêng tự phân. Thanh khí nhẹ nhất bốc lên, thành Trời; trọc khí nặng nhất lắng xuống, thành Đất; còn phần khí không chịu đứng yên, không chịu bay hẳn cũng không chịu chìm hẳn, lan ra bốn phương tám hướng, thành Nước. Ba cõi sinh ra cùng lúc nhưng không sinh ra để hòa làm một; từ đó, mầm tranh chấp đã có hình. Nước đến sau nhưng lan nhanh nhất, chảy vào mọi khe hở của Đất, ôm lấy chân Trời, len tới nơi ánh sáng chưa kịp gọi tên. Ở nơi sâu nhất, tối nhất, thủy khí tích tụ hàng vạn năm rồi tự sinh linh trí, và Long tộc thức giấc. Họ không bước đi; họ chuyển động như dòng chảy. Thân dài không biết đâu là đầu đâu là cuối, vảy sáng khi có ánh Trời phản chiếu, mắt sâu thẳm như vực biển chưa ai chạm đáy. Người đầu tiên của họ được gọi là Thái Long Quân. Ngài không xưng vương, không nhận quyền, nhưng khi ngài cất tiếng thì mọi dòng nước đều đổi hướng. Ngài nói không phải để ra lệnh mà như nói hộ bản chất của Nước: "Nước sinh ra để chảy. Chảy thì mới sống. Bị chặn thì sẽ vỡ." Theo bước Thái Long Quân, Long tộc trườn khắp cõi thấp, đào sông mở biển, xé đất thành khe, làm mềm đá khô cứng, khiến thế gian bắt đầu biết thở bằng hơi ẩm. Nơi nào có nước, nơi đó có mầm sống; nhưng nơi nào nước đi qua quá lâu, đất bắt đầu nhũn ra, hình dạng bắt đầu đổi thay, và Đất không còn chịu nằm im như thuở mới sinh. Ở nơi cao nhất, nơi thanh khí đã mỏng, nơi gió thổi mà không mang hơi ẩm, trọc khí cô đặc lại, đá nén đá, đất ép đất, cho đến khi Đất tự chống lại sự tan rã bằng cách đứng lên. Sơn tộc thức dậy. Họ không trườn; họ đứng. Thân họ là đá, xương họ là núi, hơi thở nặng đến mức gió cũng phải đổi hướng. Người đầu tiên của họ được gọi là Thái Sơn Thánh. Ngài không bước ra từ đâu cả; ngài vốn ở đó, chỉ đến lúc này mới mở mắt. Ngài nhìn xuống những vùng đất bị nước xẻ thành trăm ngả, nghe tiếng sông rì rầm như lời không dứt, rồi nói giọng trầm như sấm dội trong lòng đất: "Nếu mọi thứ đều chảy thì không gì đứng được. Nếu không có chỗ đứng thì sinh mệnh sẽ tan." Sơn tộc dựng núi, chồng non, nâng Đất lên cao, để Trời không sụp xuống Nước; họ đặt trụ cho thế gian, họ bồi gân cốt cho mặt đất, và nơi nào núi đứng, nơi đó dòng chảy bị buộc phải đổi đường. Thuở ban đầu Rồng và Núi chưa đối đầu. Nước chảy quanh chân núi, núi soi bóng xuống nước; có những buổi mây dừng trên đỉnh cao, sông lặng dưới chân đồi, tưởng như thế gian đã tìm được thế cân bằng. Nhưng cân bằng ấy không bền, vì Nước vốn sinh ra để đi xa và Núi vốn sinh ra để đứng cao. Nước muốn lan thêm một trượng thì Núi phải lùi một trượng; Núi muốn cao thêm một thước thì Nước phải nhường một thước. Thần linh không quen nhường, và cái không quen ấy dần dần biến thành giận dữ. Long tộc nói: "Thế gian phải mở ra thì mới sinh sôi." Sơn tộc đáp: "Thế gian phải giữ lại thì mới không sụp đổ." Không ai sai, nhưng không ai dừng. Sông dâng cao bất thường, biển gầm ngay cả khi trời lặng; núi dựng đứng trái lẽ, đá lở như đang tức giận. Khí thiêng run rẩy như bị kéo căng giữa hai tay khổng lồ, và khi lời nói không còn đủ sức giữ thế cân bằng, chiến tranh bắt đầu. Không trống kèn, không hiệu lệnh; chỉ có thế gian tự rung chuyển. Long tộc gọi thủy triều, nước dâng như muốn nuốt Trời, biển đen tràn qua đất liền, sóng cao tới tận lưng núi. Sơn tộc nhổ núi ném xuống biển, đá rơi như sao gãy, đập vỡ mặt nước thành muôn mảnh, khiến biển gầm như thú bị thương. Không có máu đổ vì thần linh không chết, nhưng mỗi cú va chạm làm hình dạng thế gian đổi khác: Sông đổi dòng, biển đổi chỗ, non sụp rồi lại dựng, đất nứt ra thành vực, rồi bị nước lấp đầy thành đầm sâu. Cuộc chiến không có kẻ thắng, chỉ có cõi hạ giới bị xé nát từng phần; Nước càng dâng thì Đất càng mỏi, Núi càng dựng thì Nước càng cuộn, và sự bất tận của hai bên đẩy thế gian đến bờ rạn vỡ. Khi nước dâng chạm tầng khí của Trời, khi núi dựng đến mức thanh khí bị ép lệch, Trời không thể im lặng nữa. Không ai thấy hình dáng Trời; chỉ nghe tiếng sấm không phát ra từ mây: "Dừng lại." Chỉ một tiếng, mà nước lặng, núi ngừng, gió nín thở. Thiên Ý phán: "Nếu Nước nuốt hết Đất, sinh mệnh sẽ trôi. Nếu Núi chặn hết Nước, sinh mệnh sẽ khô." Lần đầu tiên Long tộc và Sơn tộc cùng cúi đầu, vì họ hiểu rằng sức mạnh của họ có thể bẻ cong thế gian nhưng cũng có thể làm thế gian tan. Và trong khoảnh khắc im lặng ấy, Thiên Ý mở ra con đường khác: Không tiêu diệt, mà hòa giải bằng sinh thành. Từ Long tộc, một vị rồng trẻ bước ra, mắt sâu như biển đêm chưa trăng; từ Sơn tộc, một tiên nữ hiện thân, tóc như mây phủ đỉnh non, bước chân đặt đến đâu đất vững đến đó. Thiên Ý nói: "Nước và Núi không thể tiêu diệt nhau, nhưng có thể sinh ra một giống loài mới. Kẻ mang máu Rồng sẽ biết chảy, kẻ mang khí Núi sẽ biết đứng." Từ đó con đường Con Rồng Cháu Tiên được hé mở; nhưng cũng từ đó, định mệnh đã khắc vào đá rằng khi máu hòa thì xung đột không mất đi, nó chỉ đi vào huyết mạch. Cuộc chiến kết thúc, nhưng chiến tranh không rời thế gian; nó đổi hình, đổi tên, đổi kẻ mang gánh nặng. Từ thần linh sang con cháu thần linh, từ thiên địa sang lòng người. Sử thi bắt đầu từ đây: Nước vẫn chảy, núi vẫn đứng, và định mệnh đã có tên.
Tác giả: Nam linh
Thuở ấy trời chưa có tên, đất chưa có hình, ngày chưa để đếm và đêm chưa để nhớ. Chỉ có một cõi hỗn mang mênh mang, nửa tối nửa sáng, nơi thanh và trọc còn quấn lấy nhau như khói bếp chưa kịp tắt, nơi nhẹ chưa kịp bay mà nặng cũng chưa kịp lắng. Khí thiêng trôi nổi, khi cuộn lại như hơi thở của một kẻ khổng lồ đang ngủ, khi tản ra như giấc mộng chưa thành hình. Không có sinh, không có diệt, chỉ có chờ đợi. Rồi đến một khắc không ai nhớ nổi, chính sự tích tụ quá lâu khiến khí thiêng tự phân. Thanh khí nhẹ nhất bốc lên, thành Trời; trọc khí nặng nhất lắng xuống, thành Đất; còn phần khí không chịu đứng yên, không chịu bay hẳn cũng không chịu chìm hẳn, lan ra bốn phương tám hướng, thành Nước. Ba cõi sinh ra cùng lúc nhưng không sinh ra để hòa làm một; từ đó, mầm tranh chấp đã có hình. Nước đến sau nhưng lan nhanh nhất, chảy vào mọi khe hở của Đất, ôm lấy chân Trời, len tới nơi ánh sáng chưa kịp gọi tên. Ở nơi sâu nhất, tối nhất, thủy khí tích tụ hàng vạn năm rồi tự sinh linh trí, và Long tộc thức giấc. Họ không bước đi; họ chuyển động như dòng chảy. Thân dài không biết đâu là đầu đâu là cuối, vảy sáng khi có ánh Trời phản chiếu, mắt sâu thẳm như vực biển chưa ai chạm đáy. Người đầu tiên của họ được gọi là Thái Long Quân. Ngài không xưng vương, không nhận quyền, nhưng khi ngài cất tiếng thì mọi dòng nước đều đổi hướng. Ngài nói không phải để ra lệnh mà như nói hộ bản chất của Nước: "Nước sinh ra để chảy. Chảy thì mới sống. Bị chặn thì sẽ vỡ." Theo bước Thái Long Quân, Long tộc trườn khắp cõi thấp, đào sông mở biển, xé đất thành khe, làm mềm đá khô cứng, khiến thế gian bắt đầu biết thở bằng hơi ẩm. Nơi nào có nước, nơi đó có mầm sống; nhưng nơi nào nước đi qua quá lâu, đất bắt đầu nhũn ra, hình dạng bắt đầu đổi thay, và Đất không còn chịu nằm im như thuở mới sinh. Ở nơi cao nhất, nơi thanh khí đã mỏng, nơi gió thổi mà không mang hơi ẩm, trọc khí cô đặc lại, đá nén đá, đất ép đất, cho đến khi Đất tự chống lại sự tan rã bằng cách đứng lên. Sơn tộc thức dậy. Họ không trườn; họ đứng. Thân họ là đá, xương họ là núi, hơi thở nặng đến mức gió cũng phải đổi hướng. Người đầu tiên của họ được gọi là Thái Sơn Thánh. Ngài không bước ra từ đâu cả; ngài vốn ở đó, chỉ đến lúc này mới mở mắt. Ngài nhìn xuống những vùng đất bị nước xẻ thành trăm ngả, nghe tiếng sông rì rầm như lời không dứt, rồi nói giọng trầm như sấm dội trong lòng đất: "Nếu mọi thứ đều chảy thì không gì đứng được. Nếu không có chỗ đứng thì sinh mệnh sẽ tan." Sơn tộc dựng núi, chồng non, nâng Đất lên cao, để Trời không sụp xuống Nước; họ đặt trụ cho thế gian, họ bồi gân cốt cho mặt đất, và nơi nào núi đứng, nơi đó dòng chảy bị buộc phải đổi đường. Thuở ban đầu Rồng và Núi chưa đối đầu. Nước chảy quanh chân núi, núi soi bóng xuống nước; có những buổi mây dừng trên đỉnh cao, sông lặng dưới chân đồi, tưởng như thế gian đã tìm được thế cân bằng. Nhưng cân bằng ấy không bền, vì Nước vốn sinh ra để đi xa và Núi vốn sinh ra để đứng cao. Nước muốn lan thêm một trượng thì Núi phải lùi một trượng; Núi muốn cao thêm một thước thì Nước phải nhường một thước. Thần linh không quen nhường, và cái không quen ấy dần dần biến thành giận dữ. Long tộc nói: "Thế gian phải mở ra thì mới sinh sôi." Sơn tộc đáp: "Thế gian phải giữ lại thì mới không sụp đổ." Không ai sai, nhưng không ai dừng. Sông dâng cao bất thường, biển gầm ngay cả khi trời lặng; núi dựng đứng trái lẽ, đá lở như đang tức giận. Khí thiêng run rẩy như bị kéo căng giữa hai tay khổng lồ, và khi lời nói không còn đủ sức giữ thế cân bằng, chiến tranh bắt đầu. Không trống kèn, không hiệu lệnh; chỉ có thế gian tự rung chuyển. Long tộc gọi thủy triều, nước dâng như muốn nuốt Trời, biển đen tràn qua đất liền, sóng cao tới tận lưng núi. Sơn tộc nhổ núi ném xuống biển, đá rơi như sao gãy, đập vỡ mặt nước thành muôn mảnh, khiến biển gầm như thú bị thương. Không có máu đổ vì thần linh không chết, nhưng mỗi cú va chạm làm hình dạng thế gian đổi khác: Sông đổi dòng, biển đổi chỗ, non sụp rồi lại dựng, đất nứt ra thành vực, rồi bị nước lấp đầy thành đầm sâu. Cuộc chiến không có kẻ thắng, chỉ có cõi hạ giới bị xé nát từng phần; Nước càng dâng thì Đất càng mỏi, Núi càng dựng thì Nước càng cuộn, và sự bất tận của hai bên đẩy thế gian đến bờ rạn vỡ. Khi nước dâng chạm tầng khí của Trời, khi núi dựng đến mức thanh khí bị ép lệch, Trời không thể im lặng nữa. Không ai thấy hình dáng Trời; chỉ nghe tiếng sấm không phát ra từ mây: "Dừng lại." Chỉ một tiếng, mà nước lặng, núi ngừng, gió nín thở. Thiên Ý phán: "Nếu Nước nuốt hết Đất, sinh mệnh sẽ trôi. Nếu Núi chặn hết Nước, sinh mệnh sẽ khô." Lần đầu tiên Long tộc và Sơn tộc cùng cúi đầu, vì họ hiểu rằng sức mạnh của họ có thể bẻ cong thế gian nhưng cũng có thể làm thế gian tan. Và trong khoảnh khắc im lặng ấy, Thiên Ý mở ra con đường khác: Không tiêu diệt, mà hòa giải bằng sinh thành. Từ Long tộc, một vị rồng trẻ bước ra, mắt sâu như biển đêm chưa trăng; từ Sơn tộc, một tiên nữ hiện thân, tóc như mây phủ đỉnh non, bước chân đặt đến đâu đất vững đến đó. Thiên Ý nói: "Nước và Núi không thể tiêu diệt nhau, nhưng có thể sinh ra một giống loài mới. Kẻ mang máu Rồng sẽ biết chảy, kẻ mang khí Núi sẽ biết đứng." Từ đó con đường Con Rồng Cháu Tiên được hé mở; nhưng cũng từ đó, định mệnh đã khắc vào đá rằng khi máu hòa thì xung đột không mất đi, nó chỉ đi vào huyết mạch. Cuộc chiến kết thúc, nhưng chiến tranh không rời thế gian; nó đổi hình, đổi tên, đổi kẻ mang gánh nặng. Từ thần linh sang con cháu thần linh, từ thiên địa sang lòng người. Sử thi bắt đầu từ đây: Nước vẫn chảy, núi vẫn đứng, và định mệnh đã có tên.

