Bạn được Quinbb mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
707 ❤︎ Bài viết: 62 Tìm chủ đề
4535 234
Kiếm tiền
guoguo132 đã kiếm được 45350 đ
Yêu Anh Là Nỗi Đau Khó Nói Thành Lời Của Em

Tác giả: Cửu Khanh Du Nguyệt

Converter: Quả Quả

Thể loại: Tình yêu, hiện đại.

Link thảo luận- góp ý:

[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm convert của Quả Quả

I. GIỚI THIỆU

Tự nghĩ rằng hạnh phúc là một cuộc hôn nhân mỹ mãn hóa ra chỉ là một trò chơi.

Lâm Liêm đã kết hôn với một người vô cùng giàu có Trạm Liêm Thời, với tư cách là một công dân, mọi người đều nói kiếp trước của cô đốt cháy Cao Hương mới có thể gả cho một người ưu tú như vậy, cô cũng cho rằng như vậy. Sau đó, một năm chung sống, anh yêu cô, chiều chuộng cô và trân trọng cô. Cô đã yêu anh. Nhưng mọi thứ đến quá nhanh, ly hôn, sảy thai, cô từ Trạm phu nhân người người ngưỡng mộ thành một con rùa ai cũng chê cười. Cuối cùng cô tỉnh dậy, tất cả chỉ là mộng. Mộng tan rồi, kết thúc rồi. Nhưng tại sao, có một ngày anh xuất hiện, níu chặt lấy tay cô, nói một cách đầy bá đạo: "Anh cho phép em kết hôn với người khác rồi sao?"
 
Last edited by a moderator:
707 ❤︎ Bài viết: 62 Tìm chủ đề
Chương 1: Một khắc trước là thiên đường, một giây sau là địa ngục

Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy, mùi hương trong phòng ngủ vẫn chưa biến mất. Lâm Liên bóng dáng cao lớn phản chiếu qua tấm kính phòng tắm, cầm bộ váy ngủ trên sàn nhà mặc vào, mở cửa sổ để bay mùi, sau đó thay ga trải giường, dọn dẹp những thứ trên sàn. Khi cúi xuống, thắt lưng cô rất đau, đùi cũng vô cùng khó chịu. Anh vừa dùng lực mạnh như vậy, cô nhất thời chịu không nổi. Chỉ chẳng qua tối nay anh thật sự có gì đó hơi khác, không biết có phải là chuyện ở công ty không. Anh chưa bao giờ nói với cô chuyện ở công ty, cô cũng không thích hỏi.

Trạm Liêm Thời mặc áo choàng tắm bước ra.

Lâm Liên ấm áp nói: "Em dọn dẹp giường rồi, ngủ thôi."

Trạm Liêm Thời là ông chủ lớn có tiếng ở Lâm Thành, thậm chid là trên toàn quốc, công ty của anh- Thịnh Thời- là công ty đầu tư nổi tiếng trong nước, anh chỉ cần dậm chân tại chỗ ở Lâm Thành thì cả nước sẽ chấn động.

Còn cô là con nhà bình thường không thể bình thường hơn, cô có thể gả cho anh, kiếp trước không biết đã đốt bao nhiêu gao hương

Về công việc, cô không cách nào giúp được anh, cô chỉ có thể giúp anh trong cuộc sống, để anh không có gì phải lo lắng.

Trạm Liêm Thời bước đến, mở ngăn kéo, lấy một tập tài liệu đưa cho cô, "Ký rồi"

Lâm Liên nhận lấy, có chút hoài nghi, "Đây là cái gì?"

Anh trước nay chưa từng đưa cho cô những thứ thế này.

Trạm Liêm Thời không trả lời, châm một điếu thuốc rồi ngồi trên ghế sô pha hút thuốc. Lâm Liên mở tài liệu ra, bốn chữ "Thỏa thuận ly hôn" lớn, in đậm rơi thẳng vào mắt cô, sắc máu trên mặt cô dần nhạt đi, khuôn mặt trắng bệch.

Ly hôn..

Anh muốn ly hôn..

Tài liệu rơi trên mặt đất, Lâm Liên nhìn Trạm Liêm Thời, giọng nói không kìm được khẽ run lên, "Anh muốn.. ly hôn?"

Người mà một khắc trước vẫn tiếp xúc thân mật với cô, người ra vào thân thể cô, một khắc sau đã đưa ra thỏa thuận ly hôn, cô cảm thấy chuyện này không đúng, cô đang nằm mơ.

"Ừ"

Trạm Liêm Thời thở ra một làn khói, làn khói trắng che đi nét đẹp của anh, cô không nhìn thấu anh được.

"Tại sao?"

Cô biết bản thân không xứng với anh nhưng một năm nay, anh đối xử với cô rất tốt, rất chiều chuộng, trước đây cô chưa từng được hạnh phúc như thế.

Cô đã yêu anh, rất nhiều, rất nhiều.

Trạm Liêm Thành cau mày, có vẻ không vui trước câu hỏi này. Nhưng anh vẫn nói, "Tôi yêu người khác rồi."

Lâm Liên lùi lại vài bước, va phải cạnh giường

Một năm trước, anh là Trạm tổng Thịnh Thời cao cao tại thượng, cô là nhân viên thực tập còn đang chật vạt với vấn đề cơm ăn áo mặc. Anh tìm đén cô và nói kết hôn với anh, cô hỏi tại sao, anh nói cô là người hiểu chuyện. Anh cần một người hiểu chuyện.

Cô đồng ý.

Sau này cô cảm thấy mình đang nằm mơ, anh đưa cô về gặp gia đình anh, mặc dù gia đình không ưa cô những anh đã cố gắng cưới cô và tổ chức một đám cưới hoành tráng để mọi người biết rằng Trạm Liêm Thời anh đã kết hôn, đã cưới một người phụ nữ không môn đăng hộ đối. Mỗi ngày anh trở về, không quan tâm là bận, anh vẫn dành thời gian đưa cô đi chơi, đi mua sắm, giải quyết mọi rắc rối trong đình cùng cô, anh giống như một người chồng tốt, khiến cô cảm nhận được sự ấm áp của gia đình và của người mình yêu.

Vậy mà bây giờ, anh nói anh đang yêu người khác.

Lâm Liên không tin.

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của anh, cô biết rằng có nói cùng cũng vô ích.

Bàn tay nắm chặt lấy cạnh giường, run lên, cô gật đầu.

"Được."
 
Last edited by a moderator:
707 ❤︎ Bài viết: 62 Tìm chủ đề
Chương 2: Người con gái Trạm Liêm Thời thích.

Lâm Liên ký vào thỏa thuận ly hôn, sáng sớm vào ngày thứ hai, luật sư đã đến nhà và đưa cho cô một tập tài liệu dày cộp, "Đây là tiền cấp dưỡng mà Trạm tổng đưa cho phu nhân, trong đó có bất động sản, tiền tũy, cổ phiếu, xe hơi nổi tiếng, phu nhân mời xem."

Lâm Liên nhìn tập tài liệu hồi lâu mới đẩy ra, "Không."

Khi kết hôn, cô không giúp anh được gì. Khi ly hôn, cô cũng không giúp anh được gì.

Cô không có tư cách lấy những thứ này.

Luật sư nói: "Phu nhân, đây là Tạm tổng căn dặn."

Lâm Liên dừng lại nhìn luật sư, "Anh ấy đâu?"

Tạm tổng đang đi công tác, phải tuần sau mới về. Trạm tổng nói rằng những thứ này sẽ chuyển cho ngài ấy trong tuần này và khi về sẽ đến Cục

Nội vụ. "

Lâm Liên gật đầu, lại nhìn tập tài liệu, vài giây sau, mở ra..

Luật sư nhìn cô ký xong, cẩn thận đọc từng thứ một," Có một căn hộ ở ngoại ô phía Bắc mang tên phu nhân với giá thị trường là 100 triệu nhân dân tệ. Có một căn hộ ở trung tâm Lâm Thành, Royal City Plaza, với giá thị trường là 50 triệu nhân dân tệ. Có vài cửa hàng ở phía Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi phía 3 cửa hàng với giá thị trường là 600 triệu nhân dân tệ, còn.. "

Lâm Liên ngắt lời luật sư," Luật sư Lâm. "

Luật sư Lâm nhìn cô," Phu nhân mời nói. "

" Những thứ này tôi đều không cần, tôi chỉ cần căn biệt thự tôi đang sống bây giời thôi, có được không? "

Luật sư Lâm gọi cho Trạm Liêm Thời, lúc này Trạm Liêm Thời đang ở trên độ cao 2000 feed, ngồi bên cạnh là Lưu Vũ, người cùng anh ra nước ngoài.

Sau khi nghe xong lời của luật sư Lâm, anh nhướn mắt, đôi mắt đen, sâu thẳm vô tận, đôi môi mỏng khép hờ, lời nói lãnh đạm cảu anh truyền đến đầu bên kia," Tùy cô ấy. "

" Vâng, Trạm tổng. "

Lưu Vũ thấy Trạm Liêm Thời cúp máy, khéo miệng nở một nụ cười, nắm lấy tay Trạm Liêm Thời," Hình như em đã gây thêm phiền phức cho anh rồi. "

" Không phiền. "Trạm Liêm Thời đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục đọc tạp chí.

Lưu Vũ thấy anh không vui không giận, nhưng biết rằng tâm trạng anh không tốt, cầm lấy quyển tạp chí trên tay anh, độc đoán nói," Trạm Liêm Thời, nhìn em. "

Trạm Liêm Thời nghiêng người nhìn cô, ánh mắt sâu khiến người ta không khỏi lạnh người.

Nhưng Lưu Vũ không sợ, cô bên anh 5 năm, sớm đã hiểu thấu tâm can người đàn ông này.

Nếu không phải cô nhất thời phạm sai lầm, sao có thể để anh kết hôn với người con gái khác!

" Em đã trở về rồ, nếu anh không trân trọng, sau này bất kể anh có làm gì, em đều không trở về nữa, biết không? "

Luôn luôn bá đạo độc đoán, đây chính là Lưu Vũ cô.

Lưu Vũ mà Trạm Liêm Thời thích.

Trạm Liêm Thời nâng cằm cô lên, ngón tay cọ xát vào cằm cô, đôi mắt đen di chuyển chậm dãi," Ồ, đây cũng là cơ hội duy nhất của em đấy. "

Các thủ tục nhanh chóng được hoàn thành, luật sư Lâm rời đi, Lâm Liên gọi anh ta," Luật sư Lâm. "

Luật sư Lâm quay lại," Phu nhân. "

Lâm Liên trong tiềm thức siết chặt hợp đồng mua biệt thự, nhìn luật sư Lâm, dáng vẻ thận trọng mong đợi," Ngày đến Cục Nội vụ, anh ấy sẽ về, cùng tôi đến Cục Nội vụ, đúng không? "

Cô muốn thấy anh một lát, nhìn anh thêm một lần, để anh vĩnh viễn trong tim của cô.

" Đúng."

Buổi chiều hôm đó, Lâm Liên thuê một căn hộ ở trung tâm thành phố và bắt đầu tìm kiếm việc trên mạng.

Suốt một năm nay, cô nghỉ việc, ở nhà làm một ngườ vợ chu toàn.

Bây giờ cô phải ra ngoài làm việc

Chỉ là cô không phải sinh viên đại học, không thể làm một công việc tử tế.

Nhưng cô không quan tâm, làm bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, cô tự biết cân nhắc.

Chẳng mấy chốc đã tìm được công ty bán mỹ phẩm, bảo cô ngày mai đến phỏng vấn.

Một nụ cười hiện ra trên khuôn mặt cô, đôi mắt dịu dàng. Trên thế giới này, không phải không có ai là không thể sống tiếp.

Thanh xuân của cô, không có nhiều thời gian như vậy để thương tổn xuân thu.
 
Chỉnh sửa cuối:
707 ❤︎ Bài viết: 62 Tìm chủ đề
Chương 3: Mẹ chồng đến rồi.

Buổi phỏng vấn rất thành công, Lâm Liên ngoại hình tốt, làn da đẹp, tính cách hiền lành dịu dàng, rất thích hợp với công việc này, hôm đó liền bắt đầu làm việc.

Nơi cô ấy làm việc là tòa nhà Thịnh Thời. Thịnh Thời là trung tâm mua sắm lớn nhất ở Lâm Thành, mức độ tiêu dùng thuộc loại cao cấp, mỗi ngày số lượng khách rất đông.

Lâm Liên rất nỗ lực, mỗi ngày đều đến sớm nhất và về nhà muộn nhất.

Cô đang trong thời gian tìm hiểu về mỹ phẩm, ghi chép, quan sát cách bán hàng của các nhân viên khác. Cô vừa học vừa bán, vài ngày nữa chắc sẽ quen. Tiệm trưởng rất coi trọng sự nỗ lực của cô, thực sự rất hài lòng.

Hôm nay, cô quản bá thành công sản phẩm với một vị khách, tiễn vị khách đi xa, điện thoại reo chuông.

Lâm Liên nói với tiệm trưởng, "Tiệm trưởng, tôi nghe điện thoại một chút."

Tiệm trưởng đều rất thích những nhân viên chẳm chỉ và năng động, tự nhiên đối với kiểu nhân viên đó trong một số chuyện đều vô cùng chấp nhận.

"Đi đi."

Lâm Liên cầm điện thoại vào kho chứa đồ bên trong, khi nhìn thấy chữ Mẹ chồng hiển thị trên màn hình, nụ cười trên khuôn mặt cô trở nên đông cứng lại, theo đó là sự căng thẳng.

Một năm trước, Trạm Liêm Thành muốn cưới cô, hai vị trưởng lão nhà hộ Trạm kiên quyết không đồng ý, nhưng hai vị trưởng lão ấy dù kiên quyết đến đâu cũng không kiên quyết bằng Trạm Liêm Thành. Không cách nào khác đành phải thỏa hiệp, nhưng trong mắt hai vị trưởng lão ấy chưa bao giờ xem cô là con dâu. Trạm Liêm Thời cũng đặc biệt bảo vệ cô, chưa bao giờ nói cô phải hiếu kính bố mẹ chồng. Một năm trở lại đây, ngoài lần đầu tiên gặp họ, cô chưa từng gặp lại họ thêm lần nào nữa. Bây giờ mẹ chồng gọi điện thoại cho cô, cô không không căng thẳng là điều không thể.

"Mẹ."

Giọng nói của Lâm Liên dịu dàng khiến người ta muốn ghét cũng không ghét được.

"Tôi đang ở nhà hàng Tây Nha bên cạnh đợi cô, bây giờ cô qua đây đi."

Mẹ chồng ngữ khí không tốt, nhưng rất có trình độ, không tức giận với cô trên điện thoại.

Chỉ là bà đã cúp máy luôn khi nói với cô một câu đó xong.

Lâm Liên nhìn điện thoại, muốn nói với anh chuyện mẹ chồng đến gặp cô. Nhưng nghĩ đến quan hệ hiện tại của hai người liền cất điện thoại vào túi, ra ngoài xin phép tiệm trưởng cho nghỉ.

10 phút sau, cô đến nhà hàng bên cạnh, phục vụ dẫn cô đến một tầng khác.

Trên tầng này không có người, chỉ có mẹ chồng cô -Hàn Lâm-

Lâm Liên bước đến, giọng nói nhỏ nhẹ "Mẹ."

Hàn Lâm nhìn cô, ánh mắt quét từ đầu đến chân, lại quét từ chân lên đầu, lông mày nhíu chặt lại, "Cô quen mất thân phận của mình rồi sao?"

Bà có việc đến đây, nhân tiện đến thăm con trai, nhưng vẫn chưa thấy con trai đã nhìn thấy con dâu đang bán mỹ phẩm ở quầy hàng. Trạm gia bọn họ có khi nào thiếu tiền để con dâu ra ngoài làm công việc cấp thấp như vậy không? Nghĩ đến, sắc mặt Hàn Lâm vô cùng khó coi. Nhưng Lâm Liên không trả lời bà, ngược lại còn ngạc nhiên nhìn bà. Bà hình như vẫn chưa biết chuyện cô và Trạm Liêm Thời ly hôn. Hàn Lâm thấy cô không trả lời, sắc mặt nặng nề hơn, "Cô rốt cuộc có nghe tôi nói không?"

Thật là gia đình thượng không được mặt bàn (gia đình thấp kém, không có gì tự hào), đứa con sinh ra cũng không có quy có tắc gì cả!

Lâm Liên phản ứng lại, vội xua tay "Mẹ, không phải, con.."

Cô chưa nói xong liền bị Hàn Lâm ngắt lời, "Cái gì không phải? Tôi tận mắt nhìn thấy! Chẳng lẽ cô muốn tôi tận tay bắt cô hiện hình cô mới thừa nhận. Lâm Liên, tôi nói cho cô biết, Trạm gia chúng tôi không thể mất người này."

Hàn Lâm đã tức giận cực điểm.

Bản thân đã không vừa lòng cô con dau này, hơn nữa cô con dâu này còn không hiểu chuyện, Liêm Thời sao có thể nhìn trúng cô gái nhày chứ! Hàn Lâm càng nghĩ càng tức, đứng dậy, "Cô lập tức về nhà cho tôi, sau này không cho phép cô làm những công việc như vậy, ngoan ngoãn ở nhà làm phu nhân đi. Nếu không, đừng trách tôi là mẹ chồng lại làm khó cô."

Lâm Liên nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng vội vàng, "Mẹ, mẹ nghe con nói, chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu."

Bây giờ cô đã chắc chắn mẹ chồng không biết chuyện của cô và Trạm Liêm Thời, nhưng cô đã ký vào bản thỏa thuận ly hôn, bây giờ mẹ chồng cũng ở đây, cô cũng không có gì phải che giấu.

Tuy nhiên, Hàn Lâm cho rằng cô ngụy biện, không thèm nghe lời cô nói, xách túi rời đi.

Lâm Liên đuổi theo bà, lúc ra khỏi phòng ăn, không may đụng trúng một phục vụ, phục vụ đang bê đồ ăn bị cô đụng trúng, đồ ăn trên tay rơi vãi trên mặt đất, cũng rơi lên người cô. Một mùi tanh nồng xộc vào mũi, bụng của Lâm Liên lập tức cuộn trào, cô không kìm được che miệng nôn mửa ngay tại chỗ.

Hàn Lâm nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn cô, nhìn thấy cô đang nôn mửa bà liền nghĩ gì đó, sắc mặt thay đổi, lập tức bước đến, "Lâm Liên."
 
707 ❤︎ Bài viết: 62 Tìm chủ đề
Chương 4: Mang thai!

Lâm Liên được đưa đến bệnh viện phụ sản, rất nhanh đã có kết quả xét nghiệm, cô hoài thai rồi, 1 tháng rưỡi 6 tuần.

Mẹ chồng cô cầm bảng kiểm tra, mặt nở một nụ cười tươi như hoa. Nhưng Lâm Liên lại trống rỗng.

Hoài thai..

Sao cô có thể hoài thai được..

Mỗi lần bọn họ làm, Trạm Liêm Thời đều mang bao cao su, những tình huống như vậy làm sao cô có thể hoài thai được. Trái tim cô run lên, không dám tin nhưng cũng khó tránh được kích động.

Con của cô và anh..

Hàn Lam nhanh chóng gọi điện báo cho bố chồng, không thể không kích động.

Lâm Liên nhìn vẻ kích động của bà, trong lòng thấy lo. Mang thai khi ly hôn, đứa trẻ này thuộc về ai? Cô, anh, hay.. phá thai?

Bàn tay cô lập tức nắm chặt lại.

Không, cô không thể thừa nhận việc cô mang thai. Lâm Liên lập tức nói, "Mẹ, con không mang thai."

Hàn Lâm đột nhiên nhìn cô như một con ngốc, bây giờ không có gì để nói với cô con dâu này, cầm điện thoại ra ngoài.

Cô muốn gọi điện cho Liêm Thời, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, gọi mãi anh cũng không bắt máy. Lâm Liên nhìn mẹ chồng ra ngoài, cô biết sẽ rất rắc rối nếu bà không biết chuyện cô và Liêm Thời ly hôn. "Mẹ, con và Thời Thời ly hôn rồi, con không thể mang thai."

Hàn Lâm dừng lại, "Cô nói cái gì?"

* * *

Khách sạn Gran Hyatt, Hoa Kỳ

Phó Thành sau khi nghe điện thoại của Hàn Lâm liền đến khách sạn tìm Liêm Thời. Anh là thư ký chính của Trạm Liêm Thời.

Cánh cửa mở ra, Lưu Vũ mặc một chiếc váy gợi cảm xuất hiện ở cửa. Phó Thành cúi đầu, "cô Lưu."

Lưu Vũ nhìn thần sắc của anh, nói, "Vào đi, Trạm tổng đang ở phòng thay đồ."

Một người phụ nữ thông minh sẽ không vô lý gây rắc rối.

"Vâng."

Phó Thành trực tiếp đi vào phòng thay đồ, Trạm Liêm Thời đang đứng trước gương cài cúc áo sơ mi

Ngũ quan tinh xảo của người đàn ông này có thể được coi là một kiệt tác đẹp nhất, tỉ lệ vàng khiến anh trông như một viên ngọc bích hoàn hảo, đôi mắt sâu thẳm như dải ngân hà rộng lớn, rất khó đoán, rất thất thường. Anh tham gia thương trường đã lâu, toàn thân toát lên khí chất của một người đàn ông trưởng thành, mang hơi thở của sự thành đạt, anh đầy sức quyến rũ và là một báu vật.

"Chuyện gì?"

Phó Thành "Phu nhân mang thai rồi."

Bàn tay khuy áo dừng lại, bầu không khí cũng thay đổi. Ngay cả Lưu Vũ tay cầm ly rượu dựa vào cửa cũng sững sờ. Một phút sau Phó Thành rời đi, miệng Lưu Vũ cong lên nét cười nhìn anh, "Mang thai? Trạm Liêm Thời, anh như vậy là có ý gì?"

Trạm Liêm Thời cầm lấy áo khoác mặc vào, giọng lãnh đạm như trước "Tai nan."

Lưu Vũ ném ly rượu xuống đất, "Tai nạn? Lúc tôi hôn Triệu Kỳ Vĩ anh liền chia tay với tôi, tùy tiện tìm một người phụ nữ khác kết hôn, khiến cô ấy mang thai, anh coi Lưu Vũ tôi là gì?"

Sự kiêu ngạo của cô không thể bị chà đạp như vậy.

Trạm Liêm Thời cuối cùng cũng nhìn cô, ánh mắt có chút dao động, có một tia ấm áp hiếm thấy "Ồ, anh đã cho em một cơ hội."

Lưu Vũ cười, "Cho nên, anh báo thù em như vậy?"

Trạm Liêm Thời quay người bước về phía cô, tia ấm áp trong nháy mắt liền trở nên lạnh lùng, "Anh nói rồi, là tai nạn."

Lưu Vũ quay đầu đi, hai giây sau, lửa giận trên mặt cô đã hết, thay vào đó là nụ cười tự tin, "Được, em vì lỗi lầm của em mà trả giá, anh xử lí thế nào, em không can thiệp, nhưng anh hãy nhớ một điều, Lưu Vũ em không có anh, vẫn sống rất tốt."
 
707 ❤︎ Bài viết: 62 Tìm chủ đề
Chương 5: Phá thai

Lâm Liên bị theo dõi, bất luận cô làm gì cũng có người đi theo cô. Cô biết, mẹ chồng sợ cô mang đứa con này bỏ trốn. Bởi vì cô luôn phủ nhận sự tồn tại của đứa trẻ này. Cô rơi vào trạng thái hoảng loạn. Cô biết rõ ràng, bản thân không có cách nào có được đứa trẻ này, bất luận cô nói gì, đều không có quyền lên tiếng. Nhưng mặc kệ cô có sợ hãi đến đâu, Trạm Liêm Thời cũng đã trở về rồi.

Buổi sáng ngày thứ 2, Trạm Liêm Thời đã đến phòng bệnh.

Anh mặc một bộ vest, tay treo một chiếc áo khoác, đẹp trai ngời ngời, khí chất ngời ngời. Anh cứ như vậy xuất hiện trước mặt cô.

Lâm Liên nhìn anh, cảm thấy ngàn vạn xa cách.

Người bảo vệ rời đi, cửa phòng bệnh đóng lại, Trạm Liêm Thời kéo ghế ngồi trước giường cô, hai chân vắt chéo, khí chất điềm tĩnh của một ông chủ lớn bộc lộ.

Lâm Liên vô thức ngồi dậy, vươn tay định lấy áo khoác treo lên, đây là thói quen đã ăn vào xương tủy của cô suốt 1 năm qua. Nhưng bàn tay lại dừng lại trên không trung, Trạm Liêm Thời đã đặt áo xuống giường.

Người đàn ông hỏi cô, "Mang thai rồi?"

Nhẹ nhàng nhẹ nhàng, giống như một cuộc trò chuyện bình thường.

Ngón tay co lại, cô thu bàn tay về, cúi đầu "Không, kết quả kiểm tra sai thôi."

Đến lúc này, cô vẫn một mực nói là không.

Ánh mắt Trạm Liêm Thời rơi xuống khuôn mặt cô, nhìn một phút, nói "Phá thai."

Phá thai..

Mắt Lâm Liên mở lớn, không tin nhìn Trạm Liêm Thời.

Đây là con anh, sao anh có thể nhẹ nhàng nói phá là phá.

Không, cô không mang thai.

Lâm Liên lắc đầu, "Em.. em không mang thai.."

Cô nắm chặt chăn bông, móng tay biến dạng, các khớp xương lộ rõ trắng bệch. Tuy như vậy, hơi thở của cô vẫn nặng nề, cơ thể run lên. Cô hít sâu, kìm nén cảm xúc hoảng loạn, ổn định trái tim đang đập điên loạn, nhả ra từng chữ, vô cùng kiên định, "Thời Thời, em không mang thai."

"Em tin tôi?"

Trạm Liêm Thời nhìn cô, rất lâu, đứng dậy, "Tôi sẽ sắp xếp bác sĩ tốt, em ngoan ngoãn nằm nghỉ đi."

Người đàn ông ấy rời đi, bóng lưng thẳng tắp, đáng tin cậy như vậy mà có thể nói ra những lời vô tình như thế. Mắt Lâm Liên đỏ au, móng tay cô gãy rồi.

"Em muốn đứa bé này, sau này nó họ Lâm, không phải Trạm, nó không có chút quan hệ gì với Trạm gia. Thời Thời, có được không?"

Cô biết yêu cầu mà cô đưa ra với anh mà nói vô lý biết bao, không hiểu chuyện biết bao. Nhưng cô không làm được, thật sự không bỏ đứa trẻ này đi được.

Đây là con của họ.

Đứa trẻ mang trong mình dòng máu của anh..

Trạm Liêm Thời hơi ngẩn đầu, tấm lưng đối diện với cô trở nên lạnh lẽo trong phút chốc.

"Lâm Liên, em không hiểu chuyện rồi."

Hơi thở trong phòng bệnh trở nên im ắng.

Lâm Liên nhìn anh, mắt trở nên đỏ au. Cô nói, như dùng hết sức lực cuối cùng nói với anh, "Thời Thời, em chỉ duy nhất một lần này không hiểu chuyện, được không?"

"Không được."

Lâm Liên ngã xuống giường, nước mắt rơi lã chã. Trong một năm nay, anh đối với cô tốt đến nỗi khiến người ngoài phát ghen tị, họ nói không biết kiếp trước cô đã đốt bao nhiêu hương cao mới có được tình yêu của người đàn ông ấy, cô cũng cảm thấy bản thân quả thực may mắn. Nhưng ai có thể nghĩ rằng, người đã từng vô cùng sủng ái cô một khắc này lại có thể vô tình với cô như vậy.

Mộng quả thực chỉ là mộng.

Không thể là sự thực.

Bạn tin, là bạn thua rồi.
 
707 ❤︎ Bài viết: 62 Tìm chủ đề
Chương 6: Đừng hòng.

Bác sĩ rất nhanh kiểm tra cho cô, sắp xếp phẫu thuật cho cô.

Lâm Liên không khóc không loạn, chỉ nhắm mắt, chờ đợi tất cả kết thúc.

Nếu Trạm Liêm Thời có lỗi với cô, có thể cô sẽ tìm mọi cách giữ đứa trẻ này lại. Nhưng không, anh đối xửa với cô rất tốt, dù anh vô tình với cô, cô cũng sẵn sàng chấp nhận sự vô tình ấy. Nhưng không ngờ, khi cô được đẩy vào phòng mổ, mẹ chồng đến.

"Các người đứng lại hết cho tôi."

Lâm Liên mở mắt.

Bà hùng hùng hổ hổ xông tới, chỉ vào bác sĩ, "Lão Mao, ông làm như vậy, không được."

Bác sĩ Mao rất không biết phải làm sao, "Bà Hàn, Tiểu Trạm nhà bà không cần, tôi cũng không có cách nào khác."

"Nó không cần, tôi cần. Cháu tôi, tôi nuôi."

"Nhưng.."

"Nhưng cái gì mà nhưng, mau đẩy người về cho tôi, nếu không chúng ta sẽ kết thúc tình bạn mấy chục năm nay."

Mẹ chồng rất quyết tâm, bác sĩ Mao hết cách đành cho người đẩy Lâm Liên về phòng.

"Tôi phải nói thẳng trước, Tiểu Trạm tìm tôi, tôi chỉ có thể nói là bà thôi."

"Nói, dũng cảm mà nói. Để nó có gì cứ đến tìm tôi."

"Được, bà nói như vậy thì tôi yên tâm rồi."

Lâm Liên trở về phòng bệnh, đầu óc vẫn nghĩ về những gì mẹ chồng và bác sĩ Mao vừa nói. Cô đặt tay lên cái bụng phẳng lì của mình, thấp giọng nói, "Bảo bối, con vẫn đó, đúng không?"

Không phải nằm mơ, là thật.

Mẹ chồng rất nhanh bước đến, nói với cô, "Nếu các cô cậu đã không cần đứa trẻ này, tôi cần, từ ngày hôm nay trở đi, sẽ có bác sĩ chuyên môn đến chăm sóc cô, đảm bảo cô bình an sinh đứa trẻ này ra."

Nói xong, quay người bỏ đi.

Lâm Liên gọi bà, "Mẹ."

Hàn Lâm dừng bước, không vui vẻ nhìn cô. Lâm Liên đặt tay chặt lên bụng, nhìn bà chằm chằm, "Đứa trẻ này sinh ra.."

Cô vẫn chưa nói xong, Hàn Lâm lền cắt ngang, "Đứa trẻ này sinh ra không có bất cứ quan hệ gì với cô, cô và Trạm Liêm Thời như thế nào thì vẫn như thế."

Lâm Liên lập tức nắm chặt lấy áo mình.

Không có bất kỳ quan hệ nào với cô? Nhưng đây là con của cô..

Không biết Lâm Liên lấy dũng khí ở đâu ra, ngồi dậy, "Mẹ, đứa trẻ này có thể để con mang đi?"

Hàn Lâm trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cô, "Cô nói cái gì?"

Đứa cháu của Trạm gia sao có thể để một người phụ nữ đã ly hôn mang đi. Cô ta có biết mình đang nói cái gì không?

"Đây là con của con, con muốn nuôi nó lớn, con.."

"Im mồm, đứa trẻ này mang trong mình máu của Trạm gia, sao có thể để cô mang đi? Lâm Liên, cô đừng ở đây đưa yêu cầu với tôi, tôi nó cho cô biết, cô muốn tiền, tôi có thể đưa, nhưng cô muốn mang đứa trẻ này đi? Đừng hòng."

Mẹ chồng tức giận bỏ đi, Lâm Liên cười khổ.

Cô biết suy nghĩ của cô ngây thơ biết bao, nhưng đến sau này đứa trẻ này và mình không có quan hệ gì cô liền đau lòng.

Tập đoàn Thịnh Thời, tòa nhà cao chót vói như muốn chạm tới đỉnh trời, tầm nhìn bao quát ở tầng 56 đủ để nhìn rõ mọi thứ. Đây là tòa nhà cao nhất ở Lâm Thành, cũng là biểu tượng của địa vị, quyền lực.

Trạm Liêm Thời đứng trước ô của sổ to kiểu Pháp, nhìn những dãy nhà cao tầng phía dưới, ánh mắt đen sâu thẳm.

Cốc Cốc Cốc.

Tiếng gõ cửa truyền đến, một người bước vào.

Trạm Tổng, bệnh viện đưa tin đến, bà Hàn đã đưa phu nhân đi rồi. "

Đôi mắt đen lay động, một màu lạnh lùng bao phủ," Khi nào? "

" Một tiếng trước."
 
707 ❤︎ Bài viết: 62 Tìm chủ đề
Chương 7: Bỏ trốn.

Lâm Liên ngày hôm ấy bị Hàn Lâm đưa đến đế đô, bệnh viện tư nhân nghiêm ngặt nhất. Bốn vị y tá vây quanh cô, thăm khám kỹ lưỡng cho cô. Cô giống như một cái máy bị chúng điều khiển.

Màn đêm buông xuống.

Lâm Liên dựa vào giường bệnh, tay xoa bụng, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.

Mười tháng, không, hơn 8 tháng nữa đứa trẻ này sẽ chào đời. Cô sau này sẽ không được gặp nó nữa, đây.. là bản thân cô muốn hay sao?

Đêm xuống, Lâm Liên nằm mơ thấy ác mộng, cô mơ thấy Trạm Liêm Thời đứng trước mặt cô, anh nói, "Lâm Liên, em có biết kết cục của việc không hiểu chuyện không?" Thế là, cô bị cưỡng ép đưa vào phòng mổ, bác sĩ đeo găng tay, cầm dao và đâm vào bụng cô.

"Đừng.."

Lâm Liên sợ hãi hét lớn, ngồi dậy.

Y tá trực đêm lập tức chạy đến, "Phu nhân."

Lâm Liên vẫn trong cơn ác mộng, đẩy cô y tá ra, "Đừng đụng vào tôi."

Cô lùi lại phía sau, nhìn y tá với vẻ sợ hãi và cảnh giác, "Các người đừng đụng vào con của tôi."

Nhìn bộ dạng của cô, y tá vội vàng bấm chuông giường. Nhưng Lâm Liên vội vàng xuống giường chạy ra ngoài. Cô muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này. Nhưng chạy ra đến cửa, vừa mở cửa ra, nhìn thấy mọi thứ bên ngoài, cô liền dừng lại.

Bình tĩnh.

Vừa rồi là mơ, không phải thật.

Bây giờ mới là thật.

Nhưng mà, nếu cô vẫn ở đây, vậy giấc mơ đó sẽ thành hiện thực.

Cô không thể ở lại đây.

Cô bắt buộc phải rời đi. Mang con của cô đi.

Bác sĩ đến kiểm tra cho cô, khẳng định cô không có vấn đề gì mới rời đi, trong phòng bệnh có một ý tá trông nom cô.

Lâm Liên nhìn y tá nói, "Cô có thể đưa tôi ra ngoài đi dạo không?"

Y tá nhìn cô cảnh giác.

Lâm Liên nói, "Tôi mơ thấy ác mộng, rất không thoải mái, tôi muốn ra ngoài đi dạo, ở ngay dưới lầu thôi, không ra ngoài."

Y tá nghĩ đến bộ dạng cô vừa rồi, nói "Thôi được, nhưng không thể đi lâu quá, bây giờ cô cần nghỉ ngơi nhiều."

"Được, cảm ơn cô."

Rất nhanh y tá đưa cô xuống dưới lầu, Lâm Liên nắm chặt góc ác, bình tĩnh nhìn xung quanh. Hai người đi vào con đường phía trước, dưới gốc cây lớn, Lâm Liên đột nhiên ôm lấy bụng. Y tá lập tức đỡ cô dậy, "Phu nhân, cô sao vậy?"

"Bụng tôi đau.. A.. rất đau."

"Sao có thể? Đây.."

Y tá cũng hoảng sợ nhìn xung quanh.

Lâm Liên nhanh chóng nói, "Cô mau đi gọi bác sĩ, mau.."

"Được, tôi lập tức đi, cô đứng đây đợi, đừng động đậy."

"Umm, con.. con tôi.."

Cô đau đớn cúi xuống, y tá không dám chậm trễ, lập tức chạy vào bệnh viện. Lâm Liên nhìn thấy cô y tá chạy vào bệnh viện lập tức cởi áo ngoài, lộn chiếc áo len đang mặc, búi tóc, bước nhanh ra ngoài.

Gần với lúc cô bước ra ngoài, y tá đưa bác sĩ tới. Nhưng họ nhìn dưới gốc cây to ấy, làm gì có Lâm Liên.

Lâm Liên chạy nhanh ra khỏi bệnh viện. Cô vừa chạy vừa nhìn bốn phía xung quanh, rất nhanh rẽ vào một con đường khác. Cô bắt buộc phải đi những chỗ không có sự giám sát, như vậy mới không bị bắt.

Lúc này bệnh viện rất lộn xộn, mọi người đều đang tìm kiếm Lâm Liên.

Đến Hàn Lâm cũng tới rồi.

"Một người phụ nữ cũng không trông nổi, các người đều là phế vật sao?"

Các bác sĩ và y tá bị mắng đều không nói lên lời.

Hàn Lâm tức giận chỉ vào họ, "Còn đứng đây làm gì, tìm cho tôi! Dù là phải lật tung bệnh viện cũng phải tìm thấy người cho tôi."

"Vâng, phu nhân."

Rất nhanh các bác sĩ và y tá đều giải tán, Hàn Lâm đứng đo, ánh mắt tức giận.

Lâm Liên, có bản lĩnh cô đừng để tôi tìm thấy!

Đúng lúc này, một chiếc ô tô hạng sang đỗ bên ngoài.

Trạm Liêm Thời từ trong xe bước xuống.
 
707 ❤︎ Bài viết: 62 Tìm chủ đề
Chương 8: Ba tháng sau vụt qua.

Người đứng đó, anh mặc một bô đồ màu đen hiện rõ sự lạnh lùng và vô tình. Anh đưa mắt lên, ánh mắt rơi vào trong viện, ánh mắt tối sầm lại. Anh bước vào, hai vệ sĩ cũng đi theo sau. Hàn Lâm đang giám sát mọi người trogn phòng, nhưng dù nhìn kiểu gì, người ấy cũng như đã biến mất trong không khí mỏng manh. Ngay khi bà định nổi giận thêm một lần nữa, một giọng nói lãnh đạm từ phía sau truyền lại "Mất rồi?"

Hàn Lâm sững sờ, nhìn người lạnh lùng đứng ở cửa. Đã rất nhiều lần bà hoài nghi chính mình không biết đứa con này có phải do bà sinh ra không. Lạnh lừng thờ ơ, không biết giống ai.

"Con ít ở đó nói lời lạnh nhạt đi, nhanh chóng tìm, mẹ thật sự không thể để con cháu Trạm gia bị lưu lạc bên ngoài."

"Sẽ không bị lưu lạc bên ngoài."

Giọng nói hờ hững, không chút cảm xúc nhưng lại khiến người ta đông cứng.

"Con nói vậy là ý gì?"

* * *..

Lâm Liên trốn vào một khu dân cư cũ.

Có lẽ ông trời thấy cô đáng thương, nên giúp cô, cô trốn ở góc cầu thang không lâu sau thì cô gặp một bà già tốt bụng. Cô cầu xin bà đưa cô vào nhà, bà đồng ý. Khi chuyển đến nhà bà lão, cô phát hiện ra rằng bà không có con và ở một mình.

Kể từ đó, Lâm Liên sống cùng bà

Trong ba tháng, mọi thứ dường như rất yên ổn. Lâm Liên bắt đầu tìm một số công việc bán thời gian để kiếm tiền, chỉ là những nơi nhỏ.

Thời gian trôi qua, cô vẫn không dám thả lỏng cảnh giác. Hôm ấy, cô giao đồ ăn đến một biệt thự riêng. Trong biệt thự có rất nhiều người, dường như đang tổ chức một bữa tiệc, rất náo nhiệt.
Lâm Liên giaođồ vào và rời đi.

Nhưng cô vừa đi được hai bước, một người đàn ông đã ngăn cô lại, "Cô gái kia, lại đây."


Lâm Liên dừng lại và nhìn sang.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, quần đùi với điếu thuốc trên tay đang gọi cô.

Lâm Liên bước tới, "Thưa ngài, có chuyện gì vậy?"

"Cô có thể mua cho tôi một ít bánh ngọt từ Western Love Cakes, và cô sẽ được nhận thêm tiền." Người đàn ông nói và lấy một xấp tiền đưa cho cô.

Nhìn thấy nhiều tiền như vậy, hai mắt Lâm Liên sáng lên, lập tức cầm lấy, "Được rồi, tôi sẽ mua ngay cho cậu!"
Con cô đã được hơn bốn tháng, càng về sau càng lớn, cô phải dành dụm tiền trước để chuẩn bị sinh con. Lâm Liên cầm tiền và chạy đi mua

Và ngay sau khi cô ấy rời đi, cô ấy đã đến một mình.

"Tôi nhìn cô gái ngày nhìn kiểu gì cũng có chút quen mắt."

Nghe thấy lời nói của người đàn ông này, người đàn ông ngậm một ngụm thuốc lá, kẹp điếu thuốc vào giữa các ngón tay, thổi ra một vòng khói tròn, nhìn người bên cạnh giễu cợt, "Tần Hán, nhìn anh không giống là quen biết, mà là có hứng thú."

Tần Hán lắc đầu, "Không, nghĩ đi nghĩ lại, hẳn là đã từng nhìn thấy người phụ nữ này, gặp ở đâu?"

Người đàn ông thấy hắn thật sự nghĩ ngợi, vỗ vỗ vai, đầy ẩn ý nói: "Suy nghĩ đi, lát nữa cô ấy lại quay về đây, tôi sẽ mang cô ta cho cậu, cậu từ từ suy nghĩ."

Tần Hán mặc kệ anh ta, tiếp tục tìm kiếm Lâm Liên trong đầu.

Cảm giác có ai nói với anh ấy rằng người phụ nữ này rất quan trọng.

Lâm Liên đến Western Love Cakes.

Xiqing Pastry là một cửa hàng tráng miệng cao cấp.

Không phải đề cập đến sự tinh tế, hương vị cũng tuyệt vời.

Lâm Liên đếm tiền trong tay, giữ lại mấy trăm tệ, còn lại mua bánh ngọt.

Bánh Xiqing được freeship nhưng cô vẫn đi theo, giao bánh đến tận biệt thự.
 
707 ❤︎ Bài viết: 62 Tìm chủ đề
Chương 9: Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?

Mang bánh ngọt đến, cô tìm người đàn ông vừa nhờ cô đi mua bánh, "Tiên sinh, bánh ngọt của anh đây."

Người đàn ông cầm ly rượu trong tay, cẩn thận nhìn cô, mái tóc dài được búi sau đầu gọn gàng, nhưng vì bận rộn nên bây giờ có vẻ lỏng, rất nhiều tóc con rủ xuống mặt.

Không trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da ửng hồng vì nắng nhưng đôi mắt to và sáng. Người mặc một chiếc áo phông freestyle, quần bò ống rộng và đôi giày converse, thực sự không nhìn ra được chỗ nào đẹp cả.

Để nói chỗ nào khác biệt, có lẽ là tươi mới.

Tươi mới ở đâu?

Đương nhiên là người phụ nữ đáng thương.

"Được, tôi rất vừa ý, cô đợi chút."

Bèn đi gọi Tần Hán.

Một phụ nữ, bạn mình thích, thì tặng cho cậu ấy.

Lâm Liên không biết người đàn ông yêu cầu cô đợi gì nhưng cô nghĩ có phải anh ta thấy cô phục vụ tốt, muốn bo thêm liền đứng đó đợi.

Người đàn ông đến trước mặt Tần Hán, chỉ về phía Lâm Liên, người đang đứng lạc lõng giữa bữa tiệc.

"Này, cô gái mà cậu thích."

Tần Hán vừa nãy nghĩ mãi không ra cũng không nghĩ nữa, bây giờ đang ôm hôn một cô người mẫu nhỏ trong tay.

Tần Hán nghe thấy lời của cậu ta, lập tức buông cô người mẫu nhỏ ra, nhìn về phía đó.

Nhưng Lâm Liên không nhìn qua phía bên này, anh chỉ có thể nheo mắt lại nhìn.

Tần Hán lập tức qua đó.

Cô người mẫu nhỏ bất mãn hét lên, "Tần thiếu." Cô liền đuổi theo thì bị người đàn ông kia chặn lại, "Này, tiểu yêu tinh, Tần Hán nhà cô bay giờ để ý cô gái kia rồi, cô đi theo tôi được không?"

Cô người mẫu nhỏ quay người sang, "Nguyệt Nguyệt đương nhiên đồng ý."

Hai người tán tỉnh nhau, Tần Hán bước qua chỗ Lâm Liên, cẩn thận nhìn.

Trước mặt Lâm Liên bỗng nhiên xuất hiện một người, cô giật mình, "Anh.."

"Chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải không?"

Tần Hán ngắt lời cô, nhìn Lâm Liên dò hỏi. Lâm Liên lập tức lắc đầu, "Tiên sinh, chúng ta chưa hề gặp nhau."

Người trước mặt có dán người cao gầy, ngoại hinf không quá nổi bặt nhưng lại ra dáng người giàu có, người giàu có mà cô quen ngoài Trạm Liêm Thời ra chẳng còn ai. Lâm Liên nói xong liền cúi đầu xuống, "Tiên sinh, tôi vẫn còn bận, phỉa đi trước."

Cô nhìn thấy trong góc của bữa tiệc có các đôi nam nữ đang hôn nhau táo bạo, có người còn như khiêu dâm trực tiếp. Đây không phỉa là một chỗ tốt, cô phải nhanh chóng rời đi.

Lâm Liên nói xong liều xoay người bỏ đi.

Tần Hán nhìn cô rời đi. Khi cô bước đến chỗ ánh nắng, có một dòng lửa điện chạy trong não anh, anh vỗ tay một cái, "A, tôi nhớ ra rồi."

Tiếng động lớn đột ngột khiến mọi người xung quanh quay ra nhìn anh nhưng Tần Hán không quan tâm, lập tức lôi điện thoại ra, chạy ra ngoài.

Trong phòng trang điểm của studio.

Lưu Vũ đang ngồi trên một chiếc ghế, trong tay cầm một ly nước chanh.

Bên cạnh còn có một người đàn ông đang dựa vào bàn trang điểm, anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu đen khuy từ cúc áo thứ tư. Khóe miệng anh ta nhếch lên, đôi chân đứng trùng xuống, toàn thân toát ra tà khí.

"Vũ Vũ, lấy tư cách là bạn tốt, anh bây giờ rất lo cho em."

Lưu Vũ trang điểm một cách tinh tế, mặc một chiếc váy mẫu mới nhất, sang trọng nhất của Odell.

Cô là người mẫu, cũng là nhà thiết kế, là con rồng của ngành thời trang.

Mười phút nữa cô sẽ có một buổi biểu diễn.

Đôi môi căng mọng của cô khẽ cong lên, lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm, "Anh ở đây, ngược lại mới khiến tôi lo lắng."

"Vì Trạm Liêm Thời?" Người đàn ông lạnh lùng cười khẩy một tiếng.

Lưu Vũ cười lạnh lùng, "Triệu Kỳ Vĩ, những gì nên nói tôi đã nói rõ hết rồi, nếu anh còn lượn lờ trước mặt tôi một lần nữa, thì cho dù là bạn bè bình thường cũng không làm được."

Nói xong, quay người rời đi.

Triệu Kỳ Vĩ nhìn theo bóng lưng thướt tha yểu điệu của cô, khóe miệng cong lên ý cười rõ nét, "Vũ Vũ, anh lấy tư cách là một người bạn đến nhắc nhở em, người phụ nữ mang thai với người đàn ông mà em yêu nhất bỏ trốn rồi. Em cũng đừng quên, người phụ nữ đó ở cùng với Trạm Liên Thời một năm, bọn họ đã làm rất nhiều việc mà em với Trạm Liên Thời chưa từng làm. Hơn nữa nói không chừng, Trạm Liêm Thời là có ý bỏ qua cho cô ấy, nếu không, dựa vào thủ đoạn của Trạm Liêm Thời, quan hệ xã hội, sao có thể đến một người phụ nữ cũng tìm không ra chứ."

Lưu Vũ nắm chặt hai tay. Triệu Kỳ Vĩ bước đến, dừng lại bên cạnh cô, cúi người, ghé sát vào bên tai cô, "Vũ Vũ, nam nhân ở bên nữ nhân, việc gì đến cũng đến, em tự cân nhắc."

Triệu Kỳ Vĩ rời đi, đôi mắt của Lưu Vũ mở to đầy giận dữ.

Khi biết người phụ nữ kia có thai, tim cô như mọc lên gai nhọn, dù thế nào cũng không rút ra được.

Triệu Kỳ Vĩ lên xe, nổ máy, điện thoại liền vang lên, ấn tai bluetooth, xoay vô lăng, "A lô."

"Đại ca, em là Tần Hán, hôm nay em đã thấy người phụ nữ đó rồi."

"Ai?"

"Vợ của Trạm Liêm Thời."
 
707 ❤︎ Bài viết: 62 Tìm chủ đề
Chương 10: Bị mang đi

Lâm Liên từ khi rời khỏi bữa tiệc vẫn có gì đó rất bất an, ánh mắt người đàn ông đó nhìn cô đến bây giờ cô còn nhớ rất rõ. Vì vậy, khi rời khỏi, cô đã xin nghỉ.

Vốn dĩ đến cuối tháng mới được nhận lương nhưng Lâm Liên đã làm việc rất chăm chỉ nên ông chủ đã trả lương trong tháng này cho cô, cô lập tức nói, "Cảm ơn ông chủ."

"Đừng khách sáo, công việc trong nhà cô khi nào thu xếp xong có thể quay về đây làm việc, tôi vẫn cần cô."

"Được."

Lâm Liên rất nhanh rời đi, về đến ngôi nhà nhỏ của cụ bà. Nhưng cửa vừa mở ra, nhìn thấy người ngồi trên sô pha, đồ đạc trong tay Lâm Liên rơi xuống đất.

"Mấy người làm gì vậy. Buông tôi ra. Mấy người bỏ tôi ra."

Lâm Liên bị đưa ra khỏi căn nhà nhỏ, cưỡng ép lên xe.

Tần Hán nhìn cửa xe đống lại, liền nói với người trong điện thoại, "Bắt được người rồi, ca, xửa lí thế nào, anh nói đi."

Triệu Kỳ Vĩ nghịch bật lửa trong tay, khóe miệng theo thói quen nhếch lên, "Đưa người đến Hoàng Dạ."

"Vâng, đại ca."

Tần Hán lên xe, nói với tài xế, "Đi Hoàng Dạ."

Lâm Liên nghe thấy lời của anh ta nói, hoảng hốt, "Anh rốt cục là ai, anh muốn làm gì?"

Cô hoàn toàn không hề quen biết người này, cô không biết anh sẽ làm gì với cô.

Tần Hán quay đầu nhìn cô, nhìn đi nhìn lại cuối cùng nhìn vào khuông mặt cô, "Nói thật tôi không thấy cô xinh đẹp, so với chị Lưu Vũ thì đúng là quá khác biệt, hai người đúng là một trời một vực."

Anh ta vừa nói vừa chỉ lên trời, xuống đất.

"Tôi thật không hiểu nổi, Trạm Liêm Thời tại sao lại cưới cô, lại còn để cô mang thai con của anh ta, thật là.."

Tần Hán lắc đầu, quay người đi.

Sắc mặt Lâm Liên tái nhợt, Trạm Liên Thời..

"Anh là người Trạm Liêm Thời phái đến?"

Tần Hán bật cười, "Trạm Liêm Thời?"

"Cô nghĩ nhiều rồi."

Trong lòng Lâm Liên hoang mang, không phải Trạm Liêm Thời, vậy là ai?

Đúng rồi, Lưu Vũ, anh ta vừa nói Lưu Vũ.

"Anh là do Lưu Vũ phái tới?"

Cô hỏi một cách mong đợi, tuy không biết Lưu Vũ là ai.

Nhung cô không xúc phạm người này, cô hy vọng cô ấy có thể bỏ qua cho cô.

Tần Hán lại không muốn nói với cô nữa, đốt một điếu thuốc.

Trong lòng Lâm Liên ngày càng không ổn, nhìn ra ngoài cửa sổ, xe dừng lại ở một nơi mà cô vốn không hay biết, hơn nữa bên trái, bên phải cô còn có hai người đàn ông cao to, cô không thể bỏ trốn.

Cô nên làm gì?

Chiếc xe dừng lại trước của Hoàng Dạ một tiếng, trời dần tối.

Đêm tối gần buông xuống.

Cửa xe mở ra, Lâm Liên nhìn thấy cơ hội liền lao ra ngoài. Nhưng cô lại bị bắt lại bởi một người đàn ông lớn.

Lâm Liên giãy dụa, "Tôi căn bản là không biết Lưu Vũ mà các người nói, tôi cũng chưa từng xúc phạm đến cô ấy, mấy người buông tôi ra, buông ra."

Tần Hán căn bản không để ý đến cô, sai người đưa cô vào trong.

Rất nhanh, Lâm Liên bị vứt một một sảnh lớn lát đá cẩm thạch trắng.

Ánh đèn mờ ảo xung quang liền được bật lên sáng rõ.

Cả đại sảnh sáng như ban ngày.

Lâm Liên cũng nhìn rõ được mọi thứ xung quanh.

Người, bàn, ghế, quán bar, khán đài, dụng cụ chơi nhạc, các loại đồ uống đắt tiền chưa từng thấy.

Và, ống thép.

Nơi này cực kỳ sang trọng, cực kỳ đắt đỏ.

Không gian yên lặng, mọi người đều nhìn cô. Lâm Liên nằm trên mặt đất, tay ôm bụng lùi về phía sau, nhưng sau lưng còn có một dàn người đứng chặn lại, ta không cách nào trốn thoát.

Cô sợ hãi, khủng hoảng, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy.

Bảo bối, đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con, nhất định sẽ bảo vệ con!
 
707 ❤︎ Bài viết: 62 Tìm chủ đề
Chương 11: Anh ấy đến rồi!

Đám đông xung quanh bỗng nhiên tản ra sang hai bên, Triệu Kỳ Vĩ bước đến.

Cùng lúc đó, trên tầng cũng xuất hiện hai người nữa.

Khoác lên mình bộ quần áo đơn giản nhưng vẫn không làm giảm đi khí chất của Lưu Vũ, Trạm Liêm Thời mặc quần tây, áo sơ mi, thân hình tuyệt đẹp, vô cùng tuấn mĩ.

Lưu \vũ nhìn thấy Lâm Liên phía dưới, ánh mắt lóe lên một sự kỳ lạ.

Lâm Liên, quả thật là cô ta.

"Vũ Vũ, anh có một bất ngờ cho em, một tiếng sau đưa Tạm Liêm Thời tới, em sẽ biết được Trạm Liêm Thời có thực sự yêu em hay không."

Một tiếng trước, Triệu Kỳ Vĩ đã gọi điện cho cô và nói như vậy.

Sau đó, cô đưa Trạm Liêm Thời tới.

Triệu Kỳ Vĩ, anh thật sự không làm tôi thất vọng.

"Không biết lại là người phụ nữ nào ở đâu tìm ra." Lưu Vũ vừa nói, vừa ngồi lên ghế sô pha.

Liêm Thời, người phụ nữ ấy đang ở bên dưới, anh muốn cứu không?

Trạm Liêm Thời đứng trước thanh chắn, nhìn xuống bên dưới, đôi mắt phủ một màn sương đen kịt.

Lúc này, không một ai biết được anh đang nghĩ gì, ngay cả người quen biết anh nhiều năm như Lưu Vũ cũng nhìn không thấu được tái tim của anh.

Triệu Kỳ Vĩ bước tới gần Lâm Liên, bóp chặt cằm của cô, Lâm Liên tráng khỏi bàn tay dơ bẩn của anh ta, nhìn anh ta đầy cảnh giác, "Anh là ai, rốt cuộc anh muốn cái gì?"

Triệu Kỳ Vĩ bóp cằm cảu cô, xoay lên trên lầu, nhếch mép nhìn xung quanh, "Quả nhiên là vợ cũ Trạm Liêm Thời, đủ mạnh."

Xung quanh vang lên tiếng cười lớn, Lâm Liên thay đổi sắc mặt, "Tôi không biết anh đang nói gì hết."

Nói xong, cô đứng dậy, tìm đường chạy đi.

Nhưng dù cô có chạy đến đâu thì cũng có người chặn và đẩy cô lại, rất nhanh cô đã bị đẩy ngã xuống đất.

Triệu Kỳ Vĩ bước tới ngồi xổm trước mặt cô, đạt tay xuống bụng cô, "Ồ, giọt máu của Trạm tổng vẫn còn."

"Anh không được đụng vào tôi."

Lâm Liên run rẩy hất tay Triệu Kỳ Vĩ ra, ôm lấy bụng mình, "Tôi nói cho anh biết, anh như vậy là đang phạm pháp đấy. Tôi sẽ báo cảnh sát."

"Hahaha, báo cảnh sát? Cô ấy nói báo cảnh sát?" Triệu Kỳ Vĩ nhìn xung quanh.

Xung quanh càng cười lớn hơn, hai mắt Lâm Liên đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

Cô ấy quá hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình.

Nhưng không có cách nào, không ai có thể cứu được cô ấy.

Cô chỉ có thể tự cứu.

Nhưng không đợi cô nghĩ ra cách, Triệu Kỳ Vĩ đứng dậy, "Nghe nói Tạm tổng của chúng ta đã tìm vợ cũ rất lâu rồi, chính là vì để tìm được con của ngài ấy, hiện tại con của ngài ấy đang ở đây, mọi người nói xem, có phai chúng ta nên làm gì đó cho Trạm tổng cua chúng ta?"

Nói xong, hướng mặt lên phía tầng hai.

Tạm Liêm Thời.

"Đúng không, Tạm tổng?"

Lâm Liên sửng sốt, chậm rãi ngâng đầu lên.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, màu trắng thuần khiết không hợp nơi này một chút nào.

Anh ta cầm một ly rượu vang đỏ, lông mày sắc bén.

Cho dù bây giờ anh ta không nói gì nhưng sự điềm tĩnh thuần nguyên của anh cũng bắt đầu lan tỏa.

Độc đoán, mạnh mẽ.

Trạm Liêm Thời.

Chồng của cô.

Người đàn ông mà cô yêu nhất.

Anh ấy ở đó.

Trái tim Lâm Liên thắt chặt lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Có phải, anh vẫn luôn ở đấy nhìn đúng không?

Lưu Vũ nhìn Trạm Liêm Thời, lại nhìn xuống phía Lâm Liên.

Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ, quả thật khiến người xem không khỏi đau lòng.

Quả thật đôi mắt đó rất đẹp.

Đáng tiếc, đã đạt nhầm chỗ.

"Nào, mọi người, nghĩ xem nên làm thế nào để lấy con của Trạm tổng của chúng ta ra đây. Ai có cách gì, sẽ được uống một năm miễn phí ở đây."

Triệu Kỳ Vĩ chỉ những người xung quanh Lâm Liên, đôi mắt đào hoa đầy quyến rũ nhưng xấu xa.

Thế nhưng, không ai lên tiếng.

Tuy có nghe nói Trạm Liêm Thời ly hôn vợ nhưng đứa con trong bụng kia kiểu gì cũng là con cua Trạm Liêm Thời, bọn họ không dám đụng đến.

Triệu Kỳ Vĩ nhếch mép, "hai năm?"

"..."

"..."

"Ba năm?"

"..."

Mọi người vẫn im lặng.

Tất cả đều cúi đầu.

Triệu Kỳ Vĩ cúi đầu xuống, nhếch khóe môi cười đầy ẩn ý.

Anh ta cởi chiếc đồng hồ đắt tiền, vứt xuống đất, xắn tay áo lên, thản nhiên nói, "Nếu như mọi người đã không dám thay Trạm tổng cua chúng ta giải quyết phiền phức, vậy tôi dám."

Vừa dứt lời, anh ta đá thẳng vào bụng Lâm Liên một cái.
 
707 ❤︎ Bài viết: 62 Tìm chủ đề
Chương 12: Từ đầu đến cuối, cô ấy chỉ là một con tốt

Lâm Liên phản ứng cực nhanh, lăn sang một bên, tránh được cú đá này

Triệu Kỳ Vĩ ngạc nhiên, sau đó ngước lên nhìn Trạm Liên Thời, "Trạm tổng, vợ của anh quả thực không phải là một người bình thường, rất mạnh mẽ"

Nói xong liền quay về phía Lâm Liên, ánh mắt nổi lên tia lửa, "Nhưng không thành vấn đề, hôm nay cái tôi có chính là thời gian chơi cùng cô ta."

Nói xong, bước nhanh về phía Lâm Liên.

Nhưng Lâm Liên đã đứng dậy, lao về phía mọi người đang vây xung quanh cô.

Cô chỉ có thể đẩy họ ra mới có thể bỏ chạy.

Nhưng rất nhanh, tóc của cô đã bị kéo lại.

Triệu Kỳ Vĩ rất nhanh đã ném cô xuống đất.

Cú ném rất mạnh, khiến cô ngã ngay xuống đất.

Nhưng khi ngã xuống, đôi tay cô vẫn ôm chặt lấy bụng.

Dù vậy, khi cô nằm trên mặt đất, bụng cô bắt đầu cảm thấy rất đau.

Đứa bé..

Con của cô..

Triệu Kỳ Vĩ một chân giẫm lên tay cô, "Cô cho rằng mình có thể bảo vệ nó được sao?"

"Không thể đâu, trừ khi Trạm tổng của chúng ta mở lời vàng ngọc, vậy thì tôi nhất định.. a."

Lâm Liên ngồi dậy cắn mạnh vào chân hắn.

Triệu Kỳ Vĩ sắc mặt liền tối lại, chân kia đá thẳng vào bụng cô.

"..."

Lâm Liên cuộn tròn người, máu từ chân cô rất nhanh đã xuất hiện.

Triệu Kỳ Vĩ vén quần lên, trên chân trái hằn lên dấu răng đỏ, từ vết răng ấy chảy ra một chút máu.

"À, không chỉ mạnh mẽ, mà còn hoang dã."

Sau đó, một cú đá khác đá thẳng vào bụng Lâm Liên.

Lâm Liên ôm chặt bụng, cơn đau truyền lên toàn thân.

Đau, rất đau.

Giống như thịt nát xương tan vậy.

Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông mặt không biến sắc đang ngồi trên tầng hai, mở miệng nói, "A Thời, đây là con của anh, nó đã được 4 tháng rồi, đã thành hình rồi.."

"Con sẽ ở trong bụng em động đậy, con rất ngoan, rất nghe lời, trước giờ chưa từng cãi lời em, con chúng ta thực sự rất tốt. Em xin anh, hãy giữ lại con.."

"Anh trừng phạt em thế nào cũng được, em chỉ xin anh hãy giữ lại con, cho dù em có chết cũng được. A Thời.."

Anh cầm ly rượu trong tay, bàn tay khẽ lay động, ly rượu trong tay giống như dải lụa đỏ, vòng qua đôi bàn tay trắng nõn của anh, có vẻ như rất lạnh lùng không lưu tâm đến lời cô nói. Có vẻ như tất cả mọi thứ bên dưới đều không liên quan đến anh.

Nước mắt Lâm Liên trào dâng, rơi xuống từng giọt.

Cô biết rằng anh không để tâm, nếu anh để tâm chắc chắn sẽ lên tiếng ngay từ đầu rồi.

Nhưng, cô vẫn cố gắng hy vọng.

Dù sao đây cũng là con của anh, cũng là máu thịt của anh.

"A Thời, em xin anh, hãy nghĩ lại thân phận hôn nhân một năm qua của chúng ta, cứu con của chúng ta đi, em xin anh.."

Lưu Vũ nhíu chặt mày, nhìn Trạm Liêm Thời đang ngồi đó, đúng dậy nói, "Triệu Kỳ Vĩ, đủ rồi đấy."

Triệu Kỳ Vĩ cuối cùng cũng dừng lại, nhưng dưới người Lâm Liên đã là một vũng máu, ánh đèn nháy nháy chiếu vào quả thực rất chói mắt.

"Lưu Vũ, em nhân từ như vậy thật không phải."

Sắc mặt Lưu Vũ trở nên lạnh lùng, "Chuyện của tôi, không cần anh nhúng tay vào."

Nói xong, nhanh chóng bước xuống lầu, nhấc máy gọi, "Cậu bây giờ đến đây, đưa.."

Lời chưa nói xong, điện thoại của cô liền bị Triệu Kỳ Vĩ giật lại.

"Triệu Kỳ Vĩ" Lưu Vũ tức giận

Triệu Kỳ Vĩ cong môi, nhìn Trạm Liên Thời đang ngồi trên tầng hai, "Trạm tổng của chúng ta còn chưa lên tiếng, em lo cái gì."

"Triệu Kỳ Vĩ tôi nói cho anh biết, anh đừng tùy tiện"

"Tôi tùy tiện? Tôi chỉ đang giúp em mà thôi. Chúng ta ai mà không biết người mà Trạm tổng tâm tâm niệm niệm chính là em, anh ta lấy người phụ nữ này cũng chỉ vì muốn em hồi tâm chuyển ý mà thôi. Bây giời cô ta đang mang giọt máu của anh ta, anh ta không giải quyết nahnh gọn, sau này hai người sống thế nào?"

"Đúng không, Trạm tổng vĩ đại của chúng ta"

Lâm Liên khinh ngạc, hai mắt mở lớn, nhìn người đang ngồi trên tầng hai.

Thời khắc này, tất cả mọi đau đớn của cô đều biến mất, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn sự hiện diện của người trong tầm mắt.

Trạm Liêm Thời, là như vậy sao?

Em chỉ là một con cờ để anh níu lại người anh yêu thôi sao?
 
707 ❤︎ Bài viết: 62 Tìm chủ đề
Chương 13: Anh có từng yêu em không?

Cuối cùng, anh cũng đứng dậy, bước xuống tầng.

Bước đến bên cạnh Lưu Vũ, ôm lấy eo cô, "Đi thôi."

Từ đầu đến cuối, anh đều không nhìn Lâm Liên.

Ánh mắt Lưu Vũ hiện lên vẻ vui mừng, nhưng mặt lại thể hiện chút khó xử, "Hay là chúng ta đưa cô ấy đến bện viện đi, nói thế nào cô ấy cũng là vợ cũ của anh."

"Không cần."

Vẻ vui mừng trong mắt Lưu Vũ lại tràn ngập, nhất thời không che giấu nổi, khóe miệng khẽ cong lên.

Trong lòng anh ấy quả nhiên chỉ có cô.

Hai người xoay người bỏ đi.

Một giọng nói yếu ớt, thoáng qua bên tai họ

Rất nhỏ, rất nhẹ.

"Trạm Liêm Thời."

Lưu Vũ dừng lại, nhíu mày, xoay đầu lại nhìn Lâm Liên dưới sàn nhà.

Tóc tai rối bù, sắc mặt trắng bệch, môi không còn chút sắc máu nào.

Nhưng đôi mắt của cô rất sáng, rất đẹp.

Cô nhìn Trạm Liêm Thời nói từng chũ một, "Anh có từng yêu em không, cho dù là một chút?"

Trạm Liêm Thời nhìn cô, hình bóng của cô nằm hoàn toàn trong ánh mắt của anh, "Chưa từng."

Lâm Liên gật đầu, chậm rãi buông bàn tay trên bụng mình.

Câu trả lời mà cô đã biết từ lâu nhưng lại muốn nghe từ chính miệng anh nói ra mới cam tâm từ bỏ.

Quả nhiên, trò chơi của người giàu, người nghèo chơi không được.

Lâm Liên, mày thật đáng thương.

Người mà ngay lúc trước luôn mạnh mẽ như thế lúc này lại giống như người đã chết, không nói không động đậy

Ánh mắt của Trạm Liêm Thời có chút lay động, nhưng nhanh chóng đưa Lưu Vxu rời đi.

Lưu Vũ tâm mãn ý túc.

Đêm nay là đem mà cô cảm thấy thoải mái nhất suốt một năm qua.

"Liêm Thời, chúng ta đính hôn đi."

"Ừm."

Triệu Kỳ Vĩ nhìn hai người rời đi, ánh mắt trở nên lạnh lùng nhìn người đang nằm trên mặt đất

"Vứt ra ngoài."

Ván này, Trạm Liêm Thời thắng rồi.

Lâm Liên bị ném ra ngoài, người cô đầy máu không một ai quan tâm.

Trong hộp đêm, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Lâm Liên mở to mắt.

Trong đêm tối, ngôi sao tỏa sáng, mảnh trăng khuyết treo lơ lửng.

Trong đầu cô nhớ về ký ức suốt một năm qua, rồi nhanh chóng mang hết những ký ức này vứt ra khỏi đầu.

Trạm Liêm Thời, nếu như có thể, tôi chỉ mong rằng sau này sẽ không gặp lại anh.

Một chiếc xe ô tô màu trắng bên đường, rất nhanh, người phía sau xe lên tiếng, "Chú Trung, dừng xe."

"Vâng, thiếu gia."

Chiếu xe phanh gấp, cửa xe mở ra, Hàn Tại Hành lập tức chạy đến.

"Cô gái? Cô gái?"

Chú Trung lập tức chạy đến, "thiếu gia?"

"Chú Trung, hình như cô ấy bị thương rất nặng, đưa cô ấy đến bệnh viện đã."

Chú Trung nhìn vào hộp đêm, nói "Thiếu gia, chúng ta không nên để ý đến người này thì tốt hơn."

Vẻ mặt của Hàn Tại Hành lập tức nghiêm túc, "Chú Trung, nếu như tôi không nhìn thấy thì không nói, tôi nhìn thấy rồi tuyệt đối sẽ để ý."

Nói xong, bế Lâm Liên lên xe.

Chú Trung thở dài, thiếu gia lúc nào cũng tốt như vậy.

Chiếc xe nhanh chóng đã đến bệnh viện, Hàn Tại Hành nhanh chóng bế Lâm Liên vào trong, nhưng khi vừa đặt cô lên giường bệnh, ánh mắt anh ngạc nhiên mở to

"Lâm Liên?"
 
707 ❤︎ Bài viết: 62 Tìm chủ đề
Chương 14: Em yêu anh.

Bác sĩ rất nhanh đã đến, đưa Lâm Liên vào phòng cấp cứu.

Hàn Tại Hành nắm chặt lấy tay cô, "Sao cô ấy lại chảy nhiều máu như vậy?"

"Từ tình hình hiện tại, có thể cô ấy đã bị sảy tthai do một cú đá mạnh, chúng tôi cần phải lập tức làm phẫu thuật cho cô ấy."

Hàn Tại Hành lùi lại, "Sảy thai.."

Lâm Liên nhanh chóng bị đẩy vào phòng cấp cứu, chú Trung đi tới, "Thiếu gia, tôi sẽ cho người ở đây xử lý, cậu về trước đi, phu nhân đang hỏi."

Hàn Tại Hành lắc đầu, "Không, muộn chút nữa tôi sẽ về."

"Nhưng.."

"Không có nhưng gì cả!"

Anh có chút xúc động, giọng nói đã to hơn.

Hàn Tại Hành là một người vốn luôn dịu dàng, nay lại trở nên nghiêm trọng, chú Trung rất ngạc nhiên, nhanh chóng nói: "Vâng."

Quay người bỏ đi.

Hàn Tại Hành đột nhiên gọi ông lại, "Chờ đã."

"Thiếu gia có gì căn dặn."

"Cứ nói với mẹ là tôi có việc phải làm, ngày mai tôi sẽ về. Sau đó cho người mang quần áo cho tôi."

"Vâng."

"Chuyện tối nay tuyệt đối không được để ai biết."

"Thiếu gia, cậu yên tâm đi."

Khi chú Trung rời đi, Hàn Tại Hành ngồi trên ghế, nhìn vào phòng cấp cứu với những kỷ niệm trong mắt.

Sau ba năm, anh gặp lại cô, mọi thứ đã thay đổi rồi.

* * *

Khi Trạm Liêm Thời tiễn Lưu Vũ về nhà, Lưu Vũ không xuống xe mà ôm lấy anh, định đặt đôi môi đỏ mọng lên môi anh.

Nhưng khi cô định hôn lên bờ môi đó, Trạm Liêm Thời lại nghiêng đầu.

"Muộn rồi."

Lưu Vũ nhìn anh, ánh đèn trong xe mờ mịt, cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh.

"Em biết, tối nay anh đừng rời đi, được không?"

Cô đưa tay vào áo anh, cởi cúc áo của anh.

"Liêm Thời, anh không muốn em sao?"

"Anh rất muốn em, rất muốn."

Vừa nói xong, cô vừa ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh, đôi môi đỏ mọng đặt trên lông mày anh.

Đúng lúc này, ánh sáng lóe lên.

Lưu Vũ nhíu mày.

Trạm Liêm Thời nhìn sang hướng khác, "Không vội."

Lưu Vũ không vui, nhưng cô cũng biết anh là muốn tốt cho cô.

Nhích người ngồi sang một bên, Trạm Liêm Thời mở cửa xuống xe, đi về phía người trước mặt.

Người núp sau gốc cây lập tức cầm máy ảnh rời đi, nhưng nhanh chóng bị Trạm Liêm Thời bắt được.

"Anh đưa phim cho tôi hay là tôi tự lấy?" Đôi mắt anh đen láy, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Phóng viên run rẩy cởi phim đưa cho Trạm Liêm Thời.

Trạm Liêm Thời nhận lấy, ánh mắt nhìn người đàn ông, "Giấy phép lao động."

Người đàn ông lập tức nói: "Trạm tổng, anh yên tâm, chuyện tối nay tôi sẽ không để lộ ra bên ngoài đâu!"

"Đừng để tôi thấy điều tương tự lần thứ hai."

Khi phóng viên đưa cho Trạm Liêm Thời giấy phép lao động, Trạm Liêm Thời liếc nhìn anh ta một cái.

Phóng viên nhanh chóng rời đi.

Trạm Liêm Thời quay người đi về phía Lưu Vũ.

Lưu Vũ nhìn những người đang bước đến bằng ánh mắt rực lửa.

Kiếp này, cô chính là của anh.

"Anh xem em vào nhà."

Lưu Vũ ôm lấy anh, "Liêm Thời, một năm nay em rất sợ, sợ anh thuộc về người phụ nữ khác, sợ rằng anh thật sự không còn yêu em nữa."

"Bây giờ, anh đã vứt bỏ hết kiêu hãnh rồi. Anh chỉ yêu mình em. Từ nay về sau, không, cả đời này anh sẽ chỉ yêu mình em."

"Liêm Thời, em yêu anh."

"Lưu Vũ, yêu em."

Màn đêm buông xuống, xe dừng ở biệt thự.

Trạm Liêm Thời xuống xe, bước vào nhà.

Nhưng đi được hai bước, anh dừng lại, nhìn căn biệt thự tối om trước mặt.

Đây không phải là phòng tân hôn của anh với Lâm Liên, đây là căn nhà khác của anh.

Chỉ là, ảo giác sao, tự nhiên cảm thấy đây chính là phòng tân hôn giữa anh và Lâm Liên

Ngước mắt mắt lên, nhìn lên tầng hai.

Căn phòng tối om. Không có ánh sáng ấm áp ngày xưa.

Mở cúc áo sơ mi, bước vào phòng.
 
707 ❤︎ Bài viết: 62 Tìm chủ đề
Chương 15: Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.

Lâm Liên vừa mở mắt đã đưa tay lên sờ bụng.

Nơi đó phẳng như chưa có gì xảy ra.

"Em tỉnh rồi?" Tiếng của Hàn Tại Hành vang lên, Lâm Liên động đậy, nhìn qua phía anh.

Hàn Tại Hành mặc một chiếc áo sơ mi, cùng với chiếc quần tây bước tới.

Trên tay anh đang cầm vài đồ, thấy cô tỉnh dậy liền đặt xuống, nhìn cô.

"Có chỗ nào không thoải mái không?" Lâm Liên nhìn anh không chớp mắt, Hàn Tại Hành nhìncoo với ánh mắt vô cùng lo lắng.

Đôi môi khô khan của Lâm Liên khẽ động đậy, "Cảm ơn."

Cảm ơn anh đã cứu tôi.

Hàn Tại Hành ngơ một lúc, nói, "Em.. em không nhận ra anh sao?"

Lâm Liên lắc đầu, "Tôi không quen biết anh."

Hàn Tại Hành cười khổ.

Cũng phải, ba năm trước, bọn họ chỉ mới gặp qua một lần, nhưng anh đã âm thầm theo dõi cô rất lâu rồi, nhưng chưa kịp chủ động bước đến, anh phát hiện ra mình mắc căn bệnh máu trắng, phải đi nước ngoài chữa trị.

"Trước tiên em đừng nói gì nữa, anh gọi bác sĩ đến."

"Ừm.."

Bác sĩ rất nhanh bước đến, kiểm tra đơn giản cho cô trước, sau đó nói: "Cơ thể của cô khá yếu, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Được rồi, cảm ơn bác sĩ."

"Đừng khách sáo."

Cô chưa chết, cô càng phải sống khỏe mạnh hơn nữa.

Nằm viện hơn nửa tháng, Lâm Liên cuối cùng cũng xuất viện.

Sau khi xuất viện, Hàn Tại Hành sắp xếp cho cô sống tại một căn hộ của anh.

Anh và cô trước là sinh viên học chung đại học, cô nhớ ra anh rồi.

Tài tử của khoa âm nhạc, Hàn Tại Hành.

Anh từng cứu cô.

Không ngờ rằng sau ba năm, ba lại cứu cô lần nữa.

"Thời gian này em cứ sống ở đây, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đợi em khỏe hẳn rồi hãy nghĩ đến việc khác."

Ở đây suốt nửa tháng, anh không hề hỏi cô gì cả, chỉ chăm sóc cho cô.

"Học trưởng, cảm ơn anh."

Không ngờ rằng lúc đau khổ như vậy lại có một người tốt xuất hiện.

Cô rất cảm kích.

Hàn Tại Hành mỉm cười ấm áp, "Em đã nói cảm ơn rất nhiều rồi, không cần nói nữa."

"Em sẽ báo đáp anh."

Ăn cám trả vàng, ân cứu mạng này cô sẽ báo đáp anh cả đời.

Không ngờ, Hàn Tại Hành nói, "Lấy thân báo đáp?"

Lâm Liên ngây người, Hàn Tại Hành nhìn thần sắc của cô, xoay người, lấy cốc nước, "Anh đùa thôi."

"Ừm, trừ việc lấy thân báo đáp, anh muốn em làm gì cũng được."

Qua hai tháng nay, cô biết được anh là người có tiền, nhưng cô đối với người có tiền, sợ rồi.

Hàn Tại Hành đặt cốc nước vào tay cô, nghiêm túc nói, "Nếu như em muốn báo đáp anh, thì hãy chăm sóc bản thân cho thật tốt."

Suốt nửa tháng nay, cô chưa cưởi lấy một lần.

Lần này cũng không.

"Vâng."

Điện thoại trong tay Hàn Tại Hành rung lên.

"Anh đi nghe điẹn thoại."

"Vâng."

Hàn Tại Hành cầm điện thoại ra ngoài ban công, "Mẹ?"

"Con trai, con lại đi đâu vậy? Khi nào con về?"

Từ sau khi anh mắc phải căn bệnh lớn, ba mẹ có chút lo lắng với anh.

"Con bây giờ đang bận, về muộn một chút, sao thế ạ?"

Con trở về lâu như vậy rồi vẫn chưa gặp ông ngoại con, đúng lúc hôm nay gia đình tụ họp, tối nay chúng ta cùng về, để ông ngoại nhìn con kỹ hơn một chút.

"Vâng, lát nữa con sẽ về."

Hàn Tại Hành quay người vào phòng, Lâm Liên nói, "Anh không cần lo cho em, em tự chăm sóc được."

"Ừm, anh mời một người giúp việc, chắc lát nữa sẽ đến."

"Không cần đâu, một mình em.."

"Anh mời rồi, nếu em cảm thấy tốn tiền, vậy đợi khi em khỏe lại kiếm tiền rồi trả anh."

Nghe Hàn Tại Hành nói như vậy, Lâm Liên không thể từ chối.

"Vâng."

Không lâu sau, người giúp việc đến, Hàn Tại Hành dặn dò vài việc rồi rời đi.

Lâm Liên ngồi trên sô pha, rất lâu, cầm điện gọi cho một dãy số.

"Xin chào, ai vậy?"

"Luật sư Lâm, là tôi, Lâm Liên."
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back