Ngôn Tình [Edit] Muốn Làm Em, Khương Phu Nhân - Cố Vô Ngân

Discussion in 'Truyện Drop' started by Linhlinn, Mar 20, 2021.

  1. Linhlinn

    Messages:
    0
    Chương 10: Chân tướng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chân Nguyễn Điềm bị thương chưa lành nên tạm thời không thể ra ngoài làm việc, nhưng ở lại bộ phận xã hội hỗ trợ tiếp đường dây nóng vẫn có thể. Có cô ta hỗ trợ, Túc Tiểu Mễ càng có thêm nhiều tinh lực cho việc ra ngoài phỏng vấn.

    Sự việc thiếu nữ nhảy lầu qua truyền thông đưa tin, trên mạng càng ngày càng nghiêm trọng.

    Bài báo Túc Tiểu Mễ chạy suốt đêm qua về hai lần rơi nước mắt của Tiêu Phòng Viên và sự châm chọc mỉa mai của quần chúng vây xem bị cư dân mạng trực tiếp đưa lên đỉnh hot search, khiến cho dân mạng cả nước khen ngợi nhân viên cứu hỏa và khiển trách quần chúng lạnh nhạt.

    Nhưng người nhà của thiếu nữ vẫn từ chối phỏng vấn của bất kỳ truyền thông nào như cũ.

    Mỗi buổi sáng Túc Tiểu Mễ đều đến bộ phận xã hội quẹt thẻ rồi vác ba lô phỏng vấn trên lưng, ý chí chiến đấu sục sôi ra cửa, tối đến lại như cà tím bị héo quay lại bộ phận xã hội đưa tin. Đối với cô đánh trận nào thua trận đó, càng đánh thua càng hăng, Bồ Đào vô cùng bội phục.

    Ngày nào cô ấy cũng cảm thấy hôm nay chắc chắn Túc Tiểu Mễ sẽ từ bỏ.

    Nhưng dù thời điểm tan tầm hôm trước Túc Tiểu Mễ uể oải bao nhiêu, thì hôm sau đi làm cô lại sôi sục ý chí chiến đấu bấy nhiêu.

    Hôm nay Túc Tiểu Mễ theo thường lệ ôm notebook ngồi cạnh bồn hoa dưới lầu nhà cô gái vừa chạy bản thảo vừa canh. Vì để không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của gia đình này, mỗi ngày cô chỉ lên gõ cửa một lần, nếu đối phương không mở cửa, cô liền không lên quấy rầy nữa, mà ngồi bên cạnh bồn hoa làm việc của mình. Cô cũng không làm ồn, an an tĩnh tĩnh, cho nên rất nhiều lần ba của cô gái tưởng cô đã đi rồi, nhưng vừa nhìn qua cửa sổ hướng dưới lầu lại thấy thân ảnh đứa nhỏ này ngồi thành một đoàn nho nhỏ bên cạnh cây hoa anh đào.

    Ba của cô gái quan sát mấy ngày, phát hiện mỗi ngày cô đều xuất hiện lúc chín giờ đúng, sáu giờ đúng lại rời đi, y như đến nơi này của ông quẹt thẻ điểm danh vậy.

    Ban đầu cũng có ít người chờ với cô, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, bên bồn hoa kia chỉ còn lại một mình cô.

    Hôm nay Túc Tiểu Mễ theo thường lệ chờ tới sáu giờ.

    Xem ra hôm nay lại bất lực trở về rồi!

    Túc Tiểu Mễ một bên thở dài trong lòng, một bên bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngày mai lại tới. Kỳ thật cô cũng biết có thể bản thân sẽ không kiên trì được mấy ngày nữa, không phải cô không muốn kiên trì, mà là bởi vì loại tin tức này chỉ được chú ý trong một thời gian nhất định. Mà cư dân mạng lại là những người dễ quên nhất trên đời, không đến mấy ngày nữa, họ sẽ bị tin tức đứng đầu khác hấp dẫn tròng mắt, về sau trên đời này, trừ người nhà cùng những bạn bè thân thiết của cô gái, nói không chừng sẽ không còn ai nhớ rõ cô ấy..

    Lạch cạch lạch cạch.

    Tiếng dép lê ma sát trên mặt đất đột nhiên vang lên trước mặt Túc Tiểu Mễ, Túc Tiểu Mễ chậm rãi ngẩng đầu, liền nhìn thấy ba của cô gái lúc trước từ chối cô và Bồ Đào trước cửa, trong tay kẹp một điếu thuốc đã cháy phân nửa.

    Dù cách một khoảng, còn là ở bên ngoài, nhưng Túc Tiểu Mễ vẫn bị mùi thuốc lá trên người ông ấy sặc đến ho khan hai tiếng.

    Ba cô gái đứng nhìn cô nửa ngày, sau đó nói "Cô đi theo tôi!"

    Từ trong nhà cô gái đi ra, bên ngoài sáng trưng cũng đã đen kịt.

    Chỉ có đèn đường trong tiểu khu Hoa Sen phát ra ánh sáng mỏng manh.

    Di động trong túi vang lên.

    Là Bồ Đào đang tăng ca trong bộ phận xã hội, bởi vì một hồi lâu không thấy cô về bộ phận đưa tin, nên không yên tâm gọi điện thoại tới hỏi một chút tình huống. Túc Tiểu Mễ dùng sức nắm điện thoại, nghe thấy bản thân dùng âm thanh rất chậm rất chậm nói "Bồ Đào, tôi đã phỏng vấn người nhà cô gái ấy.."

    Bồ Đào vừa nghe ngữ khí của cô liền biết sau lưng chuyện này phỏng chừng còncó tin tức lớn, vì thế ở đầu kia im lặng nửa ngày, nói "Tôi chờ cô ở văn phòng, trở về lại nói."

    Hôm nay Túc Tiểu Mễ và Bồ Đào ở bộ phận xã hội bận suốt đêm, sáng hôm sau, báo sáng truyền thông Ức Hành dùng một trang đưa tin về chân tướng phía sau vụ việc thiếu nữ nhảy lầu là do thời cao trung bị bạn học bạo lực học đường, sau đó vẫn luôn mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD).

    Mấy năm nay, hiện tượng bạo lực học đường đã bị đề cập nhiều lần, nhưng rất ít người chú ý đến, ảnh hưởng sau bạo lực học đường sẽ sâu như thế, thế cho nên có những người dù đã thành niên, nhưng vẫn không thể kiềm chế những tổn thương do bạo lực gây ra, thậm chí cuối cùng còn làm ra những hành vi tự hại mình hoặc là tự sát.

    Nhiệt độ từ sự kiện thiếu nữ nhảy lần vẫn còn, nay truyền thông Ức Hành vừa đưa tin này ra, xem như là thêm dầu vào lửa.

    Chủ biên đối với chuyện này tương đối hài lòng, trong hội nghị đã đặc biệt khen ngợi Túc Tiểu Mễ.

    Nhưng lúc ấy Túc Tiểu Mễ ghé vào bàn hội nghị ngủ mất tiu, nên cũng không cảm kích.

    * * *

    Đại khái là xem phân lượng "Càng vất vả công lao càng lớn" của Túc Tiểu Mễ trong sự kiện phỏng vấn lần này, chủ biên không chỉ không tức giận bởi vì cô ngang nhiên ngủ trong hội nghị mà còn vung tay cho Túc Tiểu Mễ nửa ngày nghỉ.

    Túc Tiểu Mễ cảm động đến rơi nước mắt, sau đó đi thu dọn đồ đạc của mình, lăn về ký túc xá ngủ bù.

    Bởi vì đi về sớm, nên cô cũng không biết giữa trưa hôm nay các đồng nghiệp trong bộ phận xã hội lại ra ngoài chúc mừng cô một lần, họ lựa chọn một tiệm cơm Tây, trùng hợp là cách bàn ăn của Khương Ức rất gần. Chẳng qua do nhà hàng thiết kế ghế dài, hơn nữa giữa mỗi ghế dài đều có cây cối tươi tốt xanh um che đậy, nên đám người bộ phận xã hội vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Khương Ức.

    Cô càng không biết toàn bộ quá trình ăn cơm, đề tài nói chuyện của đồng nghiệp đều xoay quanh cô.

    Chủ yếu là hai lần phỏng vấn của Túc Tiểu Mễ thật sự khiến cho trên dưới bộ phận xã hội ấn tượng quá sâu, đặc biệt là tinh thần "Không đánh ngã tường nan kiên quyết không quay đầu" của cô, thật làm mọi người lau mắt mà nhìn. Bồ Đào thậm chí còn vô cùng cảm khái nói một câu "Cái cô Túc Tiểu Mễ này dẻo dai thật sự, tôi nghi là trên đời này không có chuyện gì cô gái này muốn làm mà không làm được cả."

    Khương Ức ngồi phía sau làm phông nền cho đám người mặt không biểu tình mà chọc miếng bò bít tết trước mặt, tuy không muốn thừa nhận những lời này, nhưng thật sự không thể không thừa nhận, hình như hơi có lý.

    Dù sao sau khi Túc Tiểu Mễ vào cao trung không lâu đã từng tuyên bố với bạn thân nhất định phải chiếm lấy nụ hôn đầu của anh, Khương Ức thủ thân như ngọc ba năm, cuối cùng kết quả như thế nào, mọi người đều biết rồi đó.

    * * * Quả thực là một màn trong đời khiến anh nghĩ lại mà kinh.

    Túc Tiểu Mễ đánh một giấc đến trời đất tối sầm, thức dậy phát hiện mình đã ngủ suốt 12 tiếng đồng hồ. Cũng may hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm, nên cô có thể tiếp tục cuốn chăn nằm trên giường một hồi.

    Nhưng nhiều lắm là nửa tiếng sau, cô bị đói đến chịu không nổi. Lấy điện thoại dạo phần mềm gọi đồ ăn một hồi, thật sự không tìm ra món gì muốn ăn, cô đột phát ý tưởng gọi cho bạn thân Tiêu Lạc.

    "Lạc Lạc, trong nhà có gì ăn không? Mình qua chỗ cậu cọ cơm nha? Được, nửa tiếng nữa mình tới, chờ mình, mình muốn ăn cánh gà rút xương chiên Coca, canh dưa chuột, trứng gà, rau dưa, bánh tôm, thịt kho tàu.. Hả, được rồi, vậy cậu làm cái gì mình ăn cái đó."

    Nửa giờ sau, Túc Tiểu Mễ ngồi trong nhà Tiêu Lạc ở Hoa Hồng Viên, dưới thân là sô pha vàng nhạt có thể lọt cả người vào, trước mặt là bàn trà, bày một đĩa cánh gà rút xương chiên Coca, một tô canh dưa chuột thả ớt cay xanh xanh hồng hồng đẹp mắt, một đĩa bánh tôm trứng gà rau dưa, còn có một tô thịt kho tàu nạc mỡ đan xen.

    Mà Tiêu Lạc mặc quần áo ở nhà, ngồi xổm trên thảm lông trước bàn ăn thịnh soạn.

    Túc Tiểu Mễ cảm động muốn khóc "Lạc Lạc, mình cưới cậu nha, hay cậu gả cho mình cũng được. Con người mình rất tùy ý, trên dưới đều được."

    Tiêu Lạc ".. Đừng nói bừa, không ai thèm cậu, nhưng mình có người thèm."

    Túc Tiểu Mễ "..."

    * * *

    Tiêu Lạc là đầu bếp, tài nấu ăn chính là công cụ để an cư lạc nghiệp của cô ấy, cho nên tay nghề đương nhiên không cần phải nói. Đừng nói cơm hộp Túc Tiểu Mễ ăn mỗi ngày kém xa, Túc Tiểu Mễ thậm chí tự cảm thấy ngay cả tay nghề của đầu bếp khách sạn năm sao tốt nhất cô từng ăn cũng không bằng Tiêu Lạc.

    Vốn dĩ cô đã đói không chịu được, mỹ thực trước mắt ngay cả hình tượng cũng chả cần, ăn mạnh tới mức Tiêu Lạc không nhịn được cười ra tiếng "Bộ mọi ngày truyền thông Ức Hành không cho cậu ăn cơm hả? Sao mình thấy cậu giống như mới vừa được thả ra vậy?"

    Túc Tiểu Mễ mới không để ý cô ấy, chỉ tập trung ăn. Cho đến khi ăn không nổi nữa, mới cảm thấy mỹ mãn dựa trên sô pha câu được câu không trò chuyện với Tiêu Lạc.

    Sau khi nói vài câu về tình huống công việc lẫn nhau, Tiêu Lạc đột nhiên hỏi cô "Thanh minh năm nay cậu có về thành phố Huỳnh không?"

    "Thanh minh?"

    Túc Tiểu Mễ sửng sốt một chút, phát hiện đúng là sắp tới thanh minh rồi. Lúc cô nhận chức ở Ức Hành rõ ràng mới giữa tháng ba, ôi thời gian, thật là nhanh đến không lường được.

    Túc Tiểu Mễ "Chưa biết nữa! Không phải còn vài ngày nữa sao! Tới đó lại tính, nếu lúc này không có tin tức gì lớn, bộ phận xã hội không quá vội, mình sẽ bớt thời gian về một chuyến, dù sao cũng lâu rồi không về, chắc người nhà nhớ mình lắm."

    Quả nhiên tối nay liền nhận được cuộc gọi của ba Túc, ông không chịu nhận mình nhớ Túc Tiểu Mễ, chỉ nói mẹ Túc nhớ cô, hỏi cô thanh minh có rảnh không, có thể về huyện Oánh một chuyến không. Đối với cái tính ngạo kiều này của ba Túc Túc Tiểu Mễ đã quá quen rồi, cũng không chọc ghẹo nữa, chỉ nói thứ hai đến công ty hỏi xem một chút, nếu không tăng ca thì sẽ về.

    Ba Túc lập tức vui vẻ phấn chấn mà cúp điện thoại.

    Thứ hai khi đi làm, đụng phải Bồ Đào ở thang máy, Túc Tiểu Mễ cố ý hỏi một chút về kì nghỉ thanh minh, Bồ Đào "Cũng nghỉ ba ngày theo quy định ngày nghỉ, đến lúc đó trong bộ phận sẽ có nhân viên chuyên môn phụ trách trực ban. Nhưng giờ này cô mới hỏi chuyện nghỉ thanh minh, còn mua được vé xe về không?"

    Thật ra Túc Tiểu Mễ cũng đang đau đầu chuyện này. Lúc trước đều bận rộn chạy tin, cô hoàn toàn quên mất kỳ nghỉ thanh minh, nếu không phải Tiêu Lạc nhắc, nói không chừng tới giờ cô cũng chưa nhớ tới. Nhưng nghe ý tứ Bồ Đào là kỳ nghỉ thanh minh vẫn nghỉ như thường, nên trước mắt cô chỉ cần giải quyết vấn đề giao thông về huyện Oánh là được.

    Túc Tiểu Mễ "Tranh giành vé xe lửa phỏng chừng là không được, chắc chỉ có thể xem xem xe buýt gì đó, hoặc là chi nhiều tiền hơn chút mua vé máy bay."

    Bồ Đào nghe xong, đột nhiên cười ha hả mà đập bả vai cô nói "Tôi có biện pháp có thể bảo đảm cô vừa về được huyện Oánh, vừa tiết kiệm được tiền."

    Mắt Túc Tiểu Mễ sáng lên ".. Biện pháp gì thế? Nói mau nói mau."

    Bồ Đào "Không phải cô là đồng hương với Khương tổng sao? Khương tổng thanh minh năm nào cũng về thành phố Huỳnh hết, cô có thể đi nhờ xe anh ấy đó!"

    Túc Tiểu Mễ sâu kín mà nhìn Bồ Đào một cái ".. Bồ Đào, gần tới thanh minh rồi cô có thể đừng nói mấy lời dọa người như thế không! Sẽ hù chết người đó!"
     
  2. Linhlinn

    Messages:
    0
    Chương 11: Về quê

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Để tránh cho thảm án mà Bồ Đào nói xảy ra thật, hôm nay sau khi ăn trưa, Túc Tiểu Mễ từ chối lời dụ dỗ tới phòng nghỉ ngủ trưa của Bồ Đào rồi ngồi trước máy tính canh vé tàu cao tốc hay vé xe lửa từ Tùng Thành về thành phố Huỳnh.

    Sự thật chứng minh, chẳng có vé nào hết, dù ngồi canh cả đời cũng chả có. Đừng nói vé ngồi, ngay cả vé đứng cũng hết sạch.

    Thật ra còn vé máy bay, nhưng mà gần tới ngày nghỉ nên vé máy bay bình thường lên giá khủng khiếp, ngày thường bay từ Tùng Thành đến thành phố Huỳnh chỉ cần bảy tám trăm, vậy mà tới ngày lễ lại tăng vèo lên một hai nghìn, tuy Túc Tiểu Mễ đã đi làm được mấy năm, nhưng con người cô không giữ được tiền, giờ lại đi ăn máng khác tới Ức Hành chỉ có lương thực tập, nếu mua vé máy bay mấy nghìn để về, cô thật sự có hơi tiếc.

    Vì thế cô nhỏ nhẹ gọi điện thoại cho người nhà.

    Túc Tiểu Mễ "Ba ba, ba có thương con không?"

    Ba Túc "Thương chứ!"

    Túc Tiểu Mễ "Vậy ba có thể cho con tiền mua vé máy bay từ Tùng Thành về thành phố Huỳnh không?"

    Ba Túc "Con gái, con mới hỏi ba gì thế?"

    Túc Tiểu Mễ "Con hỏi là ba có thể ra tiền cho con mua một vé máy bay về thành phố Huỳnh không ạ?"

    Ba Túc "Không phải, câu trước nữa."

    Túc Tiểu Mễ ".. Ba ba, ba có thương.. Thôi ạ, con biết rồi, ba không hề thương con."

    Ba Túc "Cũng không hẳn. Nếu không nói chuyện tiền nông thì ba vẫn rất thương con mà."

    Sau khi cúp điện thoại, Túc Tiểu Mễ nhìn chằm chằm máy tính phát ngốc nửa ngày, đột nhiên nghĩ tới, công ty truyền thông Ức Hành lớn như thế, chắc chắn không chỉ có cô với Khương Ức là người thành phố Huỳnh, biết đâu còn người thành phố Huỳnh nào đó đúng lúc về quê ăn tết Thanh Minh thì sao?

    Nghĩ vậy, cô lập tức đẩy ghế dựa ra chạy đến bên chị gái nhỏ HR hỏi một tiếng. Không ngờ có thật, nhưng không cùng bộ phận với Túc Tiểu Mễ mà ở bộ phận giải trí cách vách.

    Bạn học Túc Tiểu Mễ năng lực hành động siêu cường lại hoàn toàn không sợ gì nhanh chóng quyết định xuống lầu mua hai ly trà sữa, sau đó dạo tới dạo lui một vòng bộ phận giải trí. Tới khi trở ra đã giải quyết được vấn đề giao thông về thành phố Huỳnh.

    Sau khi tan tầm, Túc Tiểu Mễ cố ý đi dạo trung tâm thương mại và và cửa hàng bán đặc sản, mua cho người nhà một đống quà và đặc sản địa phương của Tùng Thành, rồi mới thanh thản ổn định mà về ký túc xá chuẩn bị đóng gói hành lý về quê.

    Bạn cùng phòng Nguyễn Điềm là người địa phương Tùng Thành cho nên nghỉ lễ là trực tiếp về nhà, vì thế toàn bộ ký túc xá chỉ còn một mình Túc Tiểu Mễ. Có thể bởi vì đã giải quyết xong vấn đề giao thông về nhà, cũng có thể bởi vì tiết kiệm được một khối tiền vé máy bay, nên cả tối hôm nay tâm trạng Túc Tiểu Mễ rất không tồi, lúc thu dọn hành lý còn cao hứng hát hò.

    Tâm trạng tốt này vẫn duy trì cho đến sáng hôm sau.

    Cô bỏ rương hành lý vào cốp xe Hà ca đồng nghiệp, lại theo chỉ huy của Hà ca đặt hành lý không bỏ xuống được ở ghế phụ, sau đó ngàn ân vạn tạ kéo cửa xe sau ra ngồi vào, tâm tình tốt đột nhiên im bặt.

    Ai đó nói cho cô biết đi, tại sao Khương Ức cũng xuất hiện trên chiếc xe này vậy?

    * * *

    Hà ca đại khái nhìn ra Túc Tiểu Mễ không được tự nhiên, vẻ mặt hàm hậu cười nói với cô "Tiểu Mễ, hôm qua lúc tôi đến bãi đỗ xe lấy xe gặp được Khương tổng mới biết thì ra Khương tổng là đồng hương với chúng ta, trùng hợp quá phải không? Hơn nữa hôm qua xe của Khương tổng còn chưa ra khỏi bãi đỗ xe đã tự dưng tắt máy, cô nói xem xe Maserati tốt như thế vậy mà còn có vấn đề về chất lượng này, mấy nhãn hiệu lớn hiện nay thật là càng ngày càng kỳ cục. Cho nên tôi liền cả gan mời Khương tổng cùng về thành phố Huỳnh với chúng ta, cô không ngại chứ?"

    Khương Ức ngồi bên tay phải cô, chỉ cần cô cử động hơi mạnh chút là có thể đụng tới đùi phải mặc quần tây hơi mỏng của Khương Ức, dưới loại tình huống này, dù có cho Túc Tiểu Mễ mượn mười lá gan cô cũng chẳng dám nói ra hai chữ "Để ý" nữa, thế nên cô đương nhiên là "Ai da, đương nhiên không ngại rồi, có thể ngồi cùng xe với Khương tổng vinh hạnh biết bao nhiêu! Lúc trước tôi không biết thì ra Khương tổng cũng là người Huỳnh thị đâu, khéo thật đó! Aizz anh thấy thành phố Huỳnh chúng ta có phải là địa linh nhân kiệt không, cư nhiên có thể bồi dưỡng ra Khương tổng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tinh anh thương nghiệp, trường cột nước nhà như thế.."

    Trong lòng Khương Ức cười muốn chết, mà ngoài mặt lại bất động thanh sắc nói "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy rất khéo."

    Không biết có phải do Túc Tiểu Mễ quá chột dạ hay không mà cô cứ thấy lúc Khương Ức nói những lời này trong mắt như có ánh sao hiện lên, nhưng khi nhìn kỹ lại không phát hiện điểm khác nào, làm Túc Tiểu Mễ chỉ có thể quy kết cho bản thân đột nhiên nhìn thấy Khương Ức nên quá khẩn trương dẫn tới hoa mắt.

    Xe từ từ khởi động, rất nhanh đã hòa nhập vào dòng xe cộ cuồn cuộn trong ngày lễ.

    Túc Tiểu Mễ vì tránh cho nói nhiều sai nhiều, xe mới vừa qua trạm thu phí đường cao tốc đã ngáp một cái thật lớn, sau đó giả bộ nói "Tối qua tôi kích động đến mức ngủ không ngon cả đêm, giờ hơi buồn ngủ, nên ngủ trước một giấc đã!"

    Nói xong không chờ những người khác mở miệng, cả người đã dán sát vào cửa xe, nỗ lực cách Khương Ức xa nhất có thể, rồi nhắm mắt lại bắt đầu giả bộ ngủ.

    Ban đầu thật sự là ngủ giả, nhưng mà diễn một hồi cuối cùng lại ngủ thật.

    Khương Ức đang nói chuyện với Hà ca phía trước đột nhiên cảm thấy trên vai hơi nặng. Lúc đầu anh còn chưa phản ứng lại đó là cái gì, đến khi hương thơm nhẹ nhàng mềm mại của dầu gội quanh quẩn ở chóp mũi, lại có vài sợi tóc đen đậu trên cổ, anh mới phản ứng lại thì ra vừa nãy lúc xe quẹo vào, cả người Túc Tiểu Mễ theo quán tính ngả về phía anh, sau đó gối đầu trên vai anh.

    Chắc Túc Tiểu Mễ ngủ không thoải mái nên cọ cọ vai anh, xong rồi lại tìm từ thế thoải mái ngủ tiếp. Tư thế thân mật như thế cộng thêm sự an tĩnh trong xe làm Khương Ức cảm thấy mình thậm chí nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng mà ấm áp của Túc Tiểu Mễ, y như động vật nhỏ, mềm mại kéo dài.

    * * *

    Túc Tiểu Mễ ngủ một giấc thật đã. Cuối cùng bị người ta bạo đẩy tỉnh, vừa mở mắt đã phát hiện không biết từ khi nào xe đã dừng ở trạm phục vụ, mà Hà ca trên ghế điều khiển lại chẳng biết đi đâu.

    Túc Tiểu Mễ nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên cạnh theo bản năng, ngoài ý muốn phát hiện Khương Ức thế mà còn trên xe, hơn nữa đang dùng tay xoa bóp vai phải và cổ không ngừng. Thấy Túc Tiểu Mễ nhìn qua, Khương Ức hơi mất tự nhiên nhìn ra chỗ khác, ngữ khí có chút thẹn quá thành giận nói "Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau xuống xe nghỉ một lát đi?"

    Túc Tiểu Mễ nhẫn nhục phụ trọng "Bả vai Khương tổng bị sao thế ạ? Có phải do lúc nãy ngủ không chú ý tư thế nên bị sái cổ không? Tôi nói ngài nghe, tôi rất có kinh nghiệm bị sái cổ.."

    Khương Ức "Câm miệng, còn không phải do cô.. Thôi, tôi lười nói với cô." Nói xong Khương Ức liền mở cửa xe ra, thở phì phì xuống xe.

    Túc Tiểu Mễ cực kì ủy khuất nhìn bóng dáng tức muốn hộc máu của Khương Ức. Tự mình ngủ không đúng rồi bị sái cổ vậy mà cũng có thể đổ lên người một nhân viên nhỏ vô tội như cô, haizz, đầu năm nay mấy nhà tư bản quả nhiên càng ngày càng vô nhân tính.

    Cô nhân viên nhỏ vô tội Túc Tiểu Mễ đi giành toilet trước, chờ cô đi vệ sinh rồi rửa tay xong rồi tới nhà ăn đã thấy Khương Ức và Hà ca đang ngồi ở một cái bàn gần cửa sổ ăn mì.

    Nhìn thấy cô qua, Hà ca vẻ mặt bỡn cợt nháy mắt vài cái với cô "Ngủ ngon không?"

    Túc Tiểu Mễ cười tủm tỉm nói "Khá tốt."

    Hà ca "Tôi cũng nghĩ thế."

    Túc Tiểu Mễ "Hả?"

    Hà ca "Không có gì. Đúng rồi, không biết cô thích ăn gì nên chưa gọi thức ăn cho cô, cô đi xem xem muốn ăn gì đi, không cần khách khí đâu, muốn ăn gì thì lấy cái đó, dù sao cũng là Khương tổng mời."

    Khương Ức mời á, Túc Tiểu Mễ cảm kích nhìn Khương Ức một cái, thành khẩn nói lời cảm ơn "Cảm ơn Khương tổng."

    Khương Ức nghe vậy chỉ nhàn nhạt đáp lại, đôi mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ như cũ, ngay cả dư quang khóe mắt cũng không quét qua Túc Tiểu Mễ một lần. Túc Tiểu Mễ bĩu môi, người đàn ông này, mặt lúc nào cũng lạnh như băng, thế nên rõ ràng có khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt khiến người ta chú ý, đến cả người đến người đi trong nhà ăn cũng có không ít cô gái thỉnh thoảng trộm nhìn anh, nhưng căn bản không ai dám đến làm quen. Thật ra trước kia ở trường học cũng như thế này, tuy con gái thích Khương Ức rất nhiều, nhưng người dám theo đuổi anh thật sự rất ít, bản thân Túc Tiểu Mễ cũng yêu thầm anh gần ba năm, đến lúc gần tốt nghiệp mới có đủ dũng khí tỏ tình.

    * * *

    Tuy là Khương Ức trả tiền, nhưng Túc Tiểu Mễ không chọn món gì quá mắc, chỉ ăn một tô mì cà chua trứng tiện lợi, hơn nữa còn là tô nhỏ. Thứ tương đối xa xỉ duy nhất chính là lấy nhiều thêm hai cái trứng chiên.

    Sau khi thức ăn bưng lên Hà ca cười tủm tỉm hỏi cô "Chỉ có nhiêu đó thôi sao? Đủ ăn không?"

    Túc Tiểu Mễ gật gật đầu "Đủ rồi đủ rồi."

    Hà ca "Con gái các cô ăn uống ít thật, những cô gái trong bộ phận tôi cũng như thế, mỗi lần đi liên hoan với các cô ấy, dù là ăn buffet cũng chỉ tùy tiện ăn mấy miếng đã nói no rồi."

    Túc Tiểu Mễ cười cười "Cũng không phải hoàn toàn do sức ăn ít, có thể do giảm cân nhiều hơn."

    Khương Ức im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng nói "Hiện tại cô gầy như vậy, cũng do giảm cân sao?"

    Khương Ức nói "Hiện tại gầy như vậy" là đang so sánh với Túc Tiểu Mễ thời cao trung. Anh nhớ rõ Túc Tiểu Mễ thời cao trung rất trắng trẻo mập mạp, cả người mềm như cục bông, chỗ nào cũng mềm. Cho nên ngày đó lần đầu tiên thấy Túc Tiểu Mễ ở nơi phỏng vấn, nói thật mới nhìn anh thật đúng là không nhận ra Túc Tiểu Mễ.

    Túc Tiểu Mễ không nghe ra hàm ý của Khương Ức, chỉ nghĩ Khương Ức đang hỏi cô có phải cố tình giảm béo không, vì thế thành thành thật thật đáp "Không phải cố tình giảm cân, là do mấy năm trước công việc khá bận, ăn uống không theo quy luật, sau đó từ từ gầy xuống.."

    Khương Ức "Giờ cô quá gầy, có thể ăn nhiều một chút."

    Túc Tiểu Mễ vẻ mặt chờ mong nhìn Khương Ức "Vậy nên anh cũng cảm thấy tôi béo lên sẽ khá đẹp phải không?"

    Khương Ức "Tôi cảm thấy cô có một cơ thể khỏe mạnh mới có thể phục vụ tốt cho công ty, hơn nữa nếu nhân viên nào của Ức Hành cũng gầy như cô vậy, tôi thật sự lo lắng người khác sẽ nói nhân viên không ăn nổi cơm của tập đoàn Ức Hành."
     
  3. Linhlinn

    Messages:
    0
    Chương 12: Về quê (tiếp)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lái xe từ Tùng Thành về thành phố Huỳnh, nếu không kẹt xe thì mất mười tiếng đồng hồ. Cho nên khi ăn xong, ba người đơn giản nghỉ ngơi ở khu phục vụ một chút, rồi chuẩn bị lên đường lần nữa. Lúc này đây, Khương Ức tri kỷ đề nghị Hà ca ra ghế sau nghỉ ngơi, để anh lái xe thay.

    Hà ca từ chối uyển chuyển hai lần, thấy Khương Ức kiên trì thì ngoan ngoãn kéo cửa xe sau ra chui vào.

    Túc Tiểu Mễ vừa định lên ghế sau với Hà ca, Khương Ức đã ga lăng mà chủ động kéo cửa xe bên ghế phụ lái "Túc Tiểu Mễ, cô ngồi ghế phó lái đi."

    Túc Tiểu Mễ không quá tình nguyện ".. Tại sao chứ?"

    Khương Ức mắng thầm trong lòng 'Đương nhiên là bởi vì cô lên xe thì ngủ, đã vậy tư thế ngủ còn xấu nữa.', nhưng ngoài miệng lại nhàn nhạt trả lời bốn chữ "Lễ nghi ngồi xe."

    Túc Tiểu Mễ chỉ chỉ hành lý để trên ghế phụ của mình "Nhưng mà ghế phó lái có hành lý.."

    Lời nói còn chưa dứt tiếng đã thấy Khương Ức dùng một tay xách va ly hành lý xuống, nhét vào ghế sau rồi đóng cửa sau xe lại, một loạt động tác như nước chảy mây trôi làm Túc Tiểu Mễ xem đến trợn mắt há hốc mồm. Tới nước này rồi cô rốt cuộc cũng không tìm ra lý do nào để phản bác nữa, đành phải ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.

    Cũng may trong hành trình kế tiếp tình hình giao thông cực kỳ thông thoáng, nên thời gian ba người về đến thành phố Huỳnh còn sớm hơn dự tính một chút. Bởi vì tiếp theo Hà ca còn phải tiếp tục đi từ thành phố Huỳnh tới quê nhà của anh ấy, một huyện nhỏ ở ngoại thành, thế nên sau khi Túc Tiểu Mễ và Khương Ức thương lượng với nhau thì quyết định xuống xe ở trung tâm thành phố Huỳnh, sau đó mỗi người tự bắt xe về nhà.

    Đừng thấy cái người Khương Ức này mặt lạnh tâm lạnh, nhưng bên ngoài vô cùng có phong độ đàn ông. Lúc xuống xe căn bản không cần Túc Tiểu Mễ mở miệng, đã chủ động giúp Túc Tiểu Mễ xách hành lý xuống xe. Túc Tiểu Mễ cảm kích nhìn anh nói cảm ơn, đang chuẩn bị nhận lại va ly hành lý hồng hồng trắng trắng của mình từ tay anh thì thấy Khương Ức hơi kéo va ly ra chỗ khác, tránh đi tay Túc Tiểu Mễ đang duỗi qua, sau đó nhẹ nhàng nói "Tới giờ này rồi cô không thấy đói bụng sao? Đi ăn cơm trước đi!"

    Nói xong không chờ Túc Tiểu Mễ mở miệng đã một tay xách va ly hành lý của Túc Tiểu Mễ một tay xách ba lô màu đen của mình đi nhanh lên phía trước.

    Chờ khi Túc Tiểu Mễ hồi thần lại, người ta đã đi xa hơn mười mét rồi.

    Mắt Túc Tiểu Mễ dõi theo "Con tin" bị Khương Ức xách trong tay --- va ly hồng nhạt, cắn chặt răng, cuối cùng vẫn xách theo đặc sản địa phương và quà chuẩn bị cho người nhà nhấc chân đuổi theo.

    Vốn tưởng rằng chỉ là ăn cơm thôi mà, chắc chỉ tùy tiện tìm một cửa hàng thức ăn nhanh hoặc là quán mỳ ở ven đường thôi, ai ngờ Khương Ức lại dẫn cô đi bảy tám vòng, cuối cùng tìm đến một nhà hàng được trang hoàng cực kỳ xa hoa, hơn nữa vừa nhìn đã biết theo phong cách Pháp.

    Vẻ mặt Túc Tiểu Mễ thấp thỏm mà ngồi xuống theo Khương Ức, tới lúc Khương Ức lật thực đơn gọi món, cô cũng khẽ nheo mắt nhìn thoáng qua thực đơn, tiếp đó hai mắt tối sầm ---- cái này đâu phải chỉ mắc thôi đâu, là cực kỳ mắc đó!

    Mắc tới mức nào à? Lấy ví dụ, nếu Túc Tiểu Mễ ăn với sức ăn bình thường của mình, thì cô có thể làm bản thân trực tiếp phá sản luôn.

    * * *

    Từ nhỏ Túc Tiểu Mễ đã được dạy rằng dù đi ra ngoài với bạn trai, cũng không thể chuyện gì cũng yên tâm để bạn trai chi tiền. Huống chi giờ Khương Ức đâu phải bạn trai cô mà là cấp trên của cô, cô càng không thể nào thoải mái để Khương Ức mời mình ăn cơm được.

    Vậy nên dù trong lòng có đang nhỏ máu đi nữa, ngoài mặt cô vẫn ra vẻ bình thản mà nói với Khương Ức "Thế này đi, Khương tổng, hay là bữa này để tôi.. mời.. mời đi! Coi như cảm ơn vì buổi trưa anh đã mời tôi ăn mỳ."

    Nếu là người đàn ông bình thường nghe thấy loại lời nói này chắc chắn sẽ nói "Không cần", nhưng mà Khương Ức là người đàn ông bình thường sao? Chắc không phải rồi. Nên Khương Ức nghe xong, vậy mà gật gật đầu như chuyện này là đương nhiên, nói "À, vậy sao.. Nếu cô đã có tâm như thế, vậy cảm ơn nha!"

    Cảm ơn.. Cảm ơn.. Cảm ơn á..

    Túc Tiểu Mễ cơ hồ có thể dự cảm được vận mệnh tiếp theo của ví tiền của mình, nhưng nói cũng đã nói rồi, không thể không mời được, nên cô miễn cưỡng vui cười nói "Vậy Khương tổng ngài xem xem muốn ăn gì đi?"

    Khương Ức "Nếu đã là cô mời, thì tôi là khách sẽ theo chủ đi! Thật ra con người tôi thực sự không kén chọn, à, đúng rồi, món ốc sên hấp rượu vang đỏ và món gan ngỗng chiên của nhà hàng này có mùi vị không tồi đâu."

    Hiểu rồi, ốc sên hấp rượu vang đỏ và gan ngỗng chiên phải không, chọn.

    "Rượu Bạch Bồ Đào để sạch miệng với thịt bò hấp cũng được lắm."

    * * * Hiểu rồi, chọn hết.

    "Điểm tâm ngọt của nhà hàng này.."

    Túc Tiểu Mễ sắp khóc thật rồi "Khương tổng, chúng ta chỉ có hai người thôi, chắc ăn không hết nhiều món vậy đâu? Hơn nữa sức ăn của tôi nhỏ lắm, thật đó, mấy món chúng ta vừa chọn ấy, tuyệt đối đủ ăn mà.

    Khương Ức bưng cái ly trước mặt lên nhấp một ngụm nước, thấy được rồi thì thu lại" Cũng được, cứ như vậy trước đi, không đủ lại thêm! "

    Túc Tiểu Mễ chém đinh chặt sắt" Tuyệt đối đủ rồi! Nếu không đủ tôi sẽ ăn cái bàn này luôn. "

    Kếu quả khi thức ăn được bưng lê, cả người Túc Tiểu Mễ hoàn toàn hóa đá, gan ngỗng mấy trăm tệ, chỉ có một miếng nhỏ xíu, còn có món ốc sên hấp rượu vang đỏ kia nữa, vậy mà chỉ có hai con thôi!

    Hai con năm trăm, một con hai trăm rưỡi.

    Túc Tiểu Mễ cảm thấy con ốc sên kia đang cười nhạo mình là 250 (đồ ngốc).

    Túc Tiểu Mễ nhìn Khương Ức mặc áo sơ mi ngồi đối diện có vẻ vô cùng anh tuấn tự phụ, lại nhìn bàn ăn trước mặt, thấy sống không còn luyến tiếc gì nữa, nói" Khương tổng, ngài muốn tôi nuốt cái bàn này trước khi ăn hay là ăn xong rồi mới nuốt? "

    Khương Ức"... "

    Sự thật chứng minh thứ gì cũng có cái giá của nó, mấy năm nay Túc Tiểu Mễ cũng đã ăn qua không ít đồ ăn Pháp, nhưng nhà hàng này chắc chắn là nhà hàng ngon nhất cô từng ăn, không gì sánh nổi.

    Đặc biệt là món rượu Bạch Bồ Đào kia, mùi vị thật tuyệt. Vẹm xanh nấu trong nồi đá, tới khi vẹm xanh hơi mở miệng thì nướng nướng rồi dùng với rượu Bạch Bồ Đào, lại thêm gia vị và hành tây. Thành phẩm không chỉ đẹp mắt, quan trọng nhất chính là tươi ngon vô cùng.

    Túc Tiểu Mễ ăn thịt vẹm xanh, ăn đến cảm thấy mỹ mãn. Tuy rằng bị giá của nó làm cho thịt đau, nhưng cũng thật.. Đáng giá mà! Dù sao trước đó cô làm gì nghĩ tới, đời này mình còn có cơ hội ngồi cùng bàn ăn với Khương Ức, mặt đối mặt mà ăn vẹm xanh đâu?

    * * *

    Cho tới khi hai người ăn được một nửa, có một người đàn ông quyến rũ mặc áo sơ mi chủ động tiến lên chào hỏi Khương Ức, Túc Tiểu Mễ nghe được vài câu mời biết được người tên Hoa Hồ Điệp này thế mà là chủ nhà hàng.

    Phản ứng đầu tiên của cô không phải là" Khương Ức cư nhiên quen với ông chủ ", mà là" Khương Ức quen với ông chủ nhà hàng này đó, vậy bữa cơm này có thể giảm giá không ta ".

    Tưởng tượng như thế, Túc Tiểu Mễ lập tức trông mong mà nhìn Khương Ức. Ánh mắt tha thiết như chó thấy xương vậy.

    Khương Ức bị ánh mắt thắm thiết của Túc Tiểu Mễ làm hoảng sợ, ngay cả Hoa Hồ Điệp cũng rất có hứng thú nhìn Túc Tiểu Mễ, sau đó hỏi Khương Ức một câu" Bạn gái à? "

    Khương Ức" Không phải. "

    Hoa Hồ Điệp" À! Vậy cô gái nhỏ có bạn trai chưa? Em thấy anh trai thế nào? "

    Khương Ức".. Đừng cợt nhã, cô ấy không giống những cô gái cậu quen đâu. "

    Hoa Hồ Điệp" Không giống chỗ nào? "

    Túc Tiểu Mễ cũng dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Khương Ức, muốn nghe xem rốt cuộc mình trong cảm nhận của Khương Ức không giống người thường cỡ nào, sau đó nghe được Khương Ức nói" Cái nhà hàng này của cậu, có tin cô ấy có thể ăn tới cậu phá sản không? "

    Túc Tiểu Mễ"... "

    !

    Chờ Hoa Hồ Điệp rời khỏi, Túc Tiểu Mễ nhìn Khương Ức với vẻ mặt trách cứ" Khương tổng, sao anh có thể để anh ấy đi như thế? "

    Khương Ức nhấc mí mắt nhìn cô một cái" Sao nào, cô muốn người ta ở lại làm bạn trai cô sao? "

    Túc Tiểu Mễ" Không phải đâu, ngài tốt xấu gì cũng phải để anh ấy giảm giá cho chúng ta chứ! "

    Khương Ức"... "

    Sự thật chứng minh Hoa Hồ Điệp là người tốt, tuy không chủ động nói giảm giá cho Khương Ức và Túc Tiểu Mễ, nhưng khi Túc Tiểu Mễ đi thanh toán, đối phương vẫn sảng khoái giảm giá siêu thấp. Nhưng dù vậy, lúc rời khỏi nhà hàng, trong ví tiền của Túc Tiểu Mễ chỉ còn lại một đồng tiền xu.

    Đúng vậy, không lầm đâu, chỉ còn lại một xu thôi đó.

    Đừng nói tới bắt xe, ngay cả ngồi xe buýt không có điều hòa cũng không đủ.

    Túc Tiểu Mễ lên án nhìn bóng dáng Khương Ức, lúc Khương Ức quay lại lại làm bộ như không có chuyện gì mà nhìn trời nhìn đất. Khương Ức đương nhiên biết cô đang mắng thầm cái gì, chẳng qua tâm trạng hiện tại của anh tốt, nên không so đo tính toán với Túc Tiểu Mễ, chỉ cười tủm tỉm nhìn cô nói" Đi thôi, tôi đưa cô về. "

    Túc Tiểu Mễ lắc đầu" Không cần đâu, tôi tự ngồi xe buýt là được rồi.. "

    Khương Ức dù bận vẫn ung dung nhìn cô một cái" Chắc lâu rồi cô mới về thành phố Huỳnh nhỉ? Cô đi hỏi thử xem, giờ còn chỗ nào có thể đi xe buýt với một xu không. "

    Túc Tiểu Mễ" Thế, không thì anh cho tôi mượn một xu trước đi.. "

    Khương Ức" Nhìn tôi giống người sẽ đem theo tiền xu à? Cô nghĩ tôi giống cô sao! "

    Không cho mượn thì thôi chứ, tại sao phải công kích người khác như thế! Có tiền ghê ghớm lắm sao? Được thôi, có tiền đúng thật rất vĩ đại. Nhân viên nhỏ không có tiền nên không có quyền nói - Túc Tiểu Mễ cuối cùng vẫn theo Khương Ức lên xe taxi.

    Cả quá trình xe chạy, Túc Tiểu Mễ đều tiếc thương cho ví tiền đột nhiên trống rỗng của mình. Thế nên cô hoàn toàn không để ý, mỗi lần tài xế không biết đường đến nhà cô đi thế nào, Khương Ức bên cạnh đều có thể nói ra lộ tuyến quen thuộc, giống như là, đường đi nhà cô, Khương Ức đã từng đi qua vô số lần vậy.

    Khi xe thành công dừng dưới lầu nhà Túc Tiểu Mễ, Túc Tiểu Mễ còn chưa thoát khỏi trạng thái tinh thần sa sút. Có thể là nhìn không được cô sẽ dùng bộ dạng này về gặp người nhà, Khương Ức hiếm khi tốt tính nói" Thấy cô ủ rũ cụp đuôi như thế, tôi quyết định sẽ an ủi cô một chút. "

    Lúc ấy Túc Tiểu Mễ đang thất thần, nên nghe thấy những lời này của Khương Ức hoàn toàn không nghĩ nhiều, nói theo bản năng" An ủi thế nào, hôn tôi một cái sao?"

    Túc Tiểu Mễ vừa dứt lời, cả thế giới đột nhiên an tĩnh.

    Tới khi Túc Tiểu Mễ phản ứng được bản thân mới nói gì, cô đã không còn chút dũng khí nào mà nhìn phản ứng của Khương Ức nữa. Ông trời ơi, ông cho sét đánh chết con luôn đi!
     
Trả lời qua Facebook
Loading...