Chương 19: Diêu Linh – Cố Tử Du.
Nhàm chán không còn việc gì để làm, cô bèn quay lại Cố Giang để làm việc, biết đâu có thể xoa dịu lòng cô được đôi chút. Khi quay trở lại cô mới biết Diêu Linh ấy vậy mà lại chuyển qua chỗ của Cố Tử Du để làm việc. Lúc trước anh có nói nơi của anh không hợp với cô vậy thì sẽ hợp với Diêu Linh sao?
Làm việc đến giờ nghỉ trưa thì cô tranh thủ đến Hắc Nguyệt tìm Diêu Linh thì thấy cô đang bị nấp sau một núi giấy tờ trên bàn làm việc. Rốt cuộc là do cô ấy làm không tốt hay Cố Tử Du cố tình sắp xếp cho cô ấy quá nhiều việc đây. Chỉ là, được nhìn thấy Diêu Linh, cô liền chạy đến chỗ cô ấy ôm thật chặt lấy cô ấy.
- Tiểu Linh Linh, mình nhớ cậu chết đi được, đã rất lâu rồi chúng ta chưa được gặp nhau, cứ ngỡ như trăm năm trôi qua mất rồi đó.
- Tiểu Chi Chi, mình cũng thật hạnh phúc, cậu nhìn thấy anh ba của cậu bắt nạt mình chưa, thật là muốn uất ức.
- Vậy bỏ đi không làm nữa, chúng ta cùng nhau đi trốn đi.
- Được.
Cô chưa kịp ngẩng mặt lên nhìn Diêu Linh liền bị một cái cốc đầu. Thật là đau nha. Vội vàng quay đầu lại nhìn người ở phía sau, hóa ra là Cố Tử Du, cô buồn bực chu mỗi bĩu mỏ. Anh vỗn dĩ chưa từng đánh cô như vậy, lần nào cũng giúp đỡ cô vậy mà giờ lại cốc đầu cô.
Cố Tử Du nhìn qua một lượt, so với lúc anh mang cô từ mộ viên trở về có lẽ đã tốt hơn rồi. Không biết có chuyện gì đã sảy ra với anh hai, nhưng anh không thể ngờ chuyện anh ấy đã di dời phận mộ của người phụ nữ tên Dương Hải Hoa kia. Người đó với gia đình anh là ân nhân. Vậy mà sau biến cố năm đó, ai có nói gì đi nữa anh cũng chỉ có một nỗi hận đối với bà ấy. Bây giờ khi phát hiện em gái nuôi lại là con gái của bà ấy. Anh tự nhủ càng phải chăm sóc tốt hơn cho Bạch Hạ Chi. Tiện thể có Diêu Linh anh bè nảy ra ý tưởng đưa hai cô gái đi du lịch luôn.
Bởi vì Bạch Hạ Chi và Diêu Linh đều không có hộ chiếu không thể xuất ngoại nên anh đành đưa hai cô đến Tam Á. Biển xanh cát trắng nắng vàng, hơn nữa ở nơi đây có rất nhiều gió, anh hi vọng cô có thể mọi muộn phiền của mình cho gió bay đi, bay thật xa. Anh mong rằng cô luôn nở nụ cười thật tươi như ngày đầu cô vào nhà họ Cố.
Khi đến nơi cũng là xế chiều, Cố Tử Du đưa hai người đến khách sạn để cất bớt hành lý rồi đưa hai người đi ăn. Ăn xong Bạch Hạ Chi nói muốn đi dạo bờ biển, cả ba người liền cùng nhau đi dạo. Cô tháo bỏ đôi giày quăng thật mạnh trên nền cát rồi tự mình đi chân trần trên cát. Cố Tử Du thấy cô đi trên cát chỉ nhẹ nhàng cầm tay của Diêu Linh, nói với Diêu Linh:
- Diêu Linh, chúng ta đi phía sau em ý, để em ý một mình một chút, có lẽ bây giờ làm như vậy sẽ là tốt nhất với em ấy.
- Giám đốc, anh biết chuyện gì đúng không? Em thấy tâm trạng cậu ấy không tốt.
- Khi em ấy mở lòng, em ấy sẽ tự khắc nói. Chúng ta lặng lẽ đi sau thôi.
- Được.
Anh chầm chậm từng bước đi cùng cô, cũng không có ý định muốn buông tay cô ra, anh thật hi vọng thời gian này dừng lại. Chỉ có ở bên cạnh cô, trái tim anh lại trở lên rộn ràng. Bất chợt anh quay lại hỏi cô:
- Diêu Linh, em thực sự không nhận ra tôi sao?
- Giám đốc, anh thật là hay nhé, chúng ta đã từng gặp nhau sao, vì sao anh vẫn hỏi lại tôi câu hỏi đó vậy?
Anh liền lấy ra chiếc kẹp tóc nhỏ hình bông hoa mai màu trắng, chiếc cặp tóc nhỏ luôn được anh để trong bóp tiền của mình, coi như vật mà anh trân trọng lưu giữ nhiều năm nay. Năm đó cô không cần sự báo đáp của anh, giúp anh xong liền quay đi, chỉ đánh rơi lại chiếc kẹp tóc này. Nhưng anh cũng không hề biết chỉ vì làm mất chiếc kẹp tóc này mà cô đã khóc suốt cả một đêm.
- Là kẹp tóc của tôi. – Cô cầm lấy chiếc kẹp tóc hét lên trong vui mừng.
- Phải, năm đó sau khi em dời đi đã đánh rơi xuống, tôi bèn coi như một vật định ước, giữ cho đến tận bây giờ.
- Ai định ước mới anh chứ, là đánh rơi không phải định ước, tôi mới không thích một gã lăng nhăng như anh.
- Diêu Linh, anh có thể đảm bảo từ giờ trở đi bên cạnh anh chỉ có thể là một mình em!
Nói câu này là đang khẳng định với cô sao. Cô nhất thời rung động vì câu nói đó. Nhưng không được, Hạ Chi từng nói với cô, không thể dễ dàng tin lời đàn ông được, hơn nữa chuyện anh mới người phụ nữa còn tận mắt cô chứng kiến rồi, không được nhẹ dạ cả tin được.
- Anh tự mình chứng minh đi.
Nói xong cô bèn chạy về phía trước khoe với Bạch Hạ Chi chuyện mình tìm thấy chiếc kẹp tóc. Nhìn bóng dáng hai cô gái phía trước. Cố Tử Du chỉ nở một nụ cười mãn nguyện. Hai người phụ nữ này, có lẽ sứ mệnh của anh là để bảo vệ.
Ở phía bên kia, khi Cố Tử Thần trở về Uyển Lâm không thấy bữa cơm đang chờ đón anh, liền trở lên bực bội cho người đi điều tra xem cô ở đâu bèn được vệ sỹ bên dưới thông báo vị trí của cô. Anh bèn lên xe phóng về phía Tam Á trong đêm.
Buổi sang hôm sau khi Cố Tử Du gọi hai người đến ăn sáng thì trên bàn ăn đã có thêm khuôn mặt đen xì của Cố Tử Thần, cô liền cười rồi hỏi lại anh:
- Cố nhị thiếu bị mất bóp tiền sao, sáng sớm không khí trong lành vậy mà.
- Em còn hỏi anh sao, em đi đến đây cùng Tử Du cũng không nói với anh một tiếng.
- Anh là đang làm nũng sao?
- Em bớt đi, mấy em định khi nào trở lại thành phố, anh ở lại cùng ba người.
Vậy là cuộc hành trình của ba người giờ lại có thêm một người nữa. Anh cũng rất để ý không hề phá hỏng tâm trạng của cô. Thấy cô và Diêu Linh tham ăn anh cũng không hề để ý, chỉ cần cô vui vẻ, cười nói như vậy, chuyện gì anh cũng có thể làm cùng cô.
Làm việc đến giờ nghỉ trưa thì cô tranh thủ đến Hắc Nguyệt tìm Diêu Linh thì thấy cô đang bị nấp sau một núi giấy tờ trên bàn làm việc. Rốt cuộc là do cô ấy làm không tốt hay Cố Tử Du cố tình sắp xếp cho cô ấy quá nhiều việc đây. Chỉ là, được nhìn thấy Diêu Linh, cô liền chạy đến chỗ cô ấy ôm thật chặt lấy cô ấy.
- Tiểu Linh Linh, mình nhớ cậu chết đi được, đã rất lâu rồi chúng ta chưa được gặp nhau, cứ ngỡ như trăm năm trôi qua mất rồi đó.
- Tiểu Chi Chi, mình cũng thật hạnh phúc, cậu nhìn thấy anh ba của cậu bắt nạt mình chưa, thật là muốn uất ức.
- Vậy bỏ đi không làm nữa, chúng ta cùng nhau đi trốn đi.
- Được.
Cô chưa kịp ngẩng mặt lên nhìn Diêu Linh liền bị một cái cốc đầu. Thật là đau nha. Vội vàng quay đầu lại nhìn người ở phía sau, hóa ra là Cố Tử Du, cô buồn bực chu mỗi bĩu mỏ. Anh vỗn dĩ chưa từng đánh cô như vậy, lần nào cũng giúp đỡ cô vậy mà giờ lại cốc đầu cô.
Cố Tử Du nhìn qua một lượt, so với lúc anh mang cô từ mộ viên trở về có lẽ đã tốt hơn rồi. Không biết có chuyện gì đã sảy ra với anh hai, nhưng anh không thể ngờ chuyện anh ấy đã di dời phận mộ của người phụ nữ tên Dương Hải Hoa kia. Người đó với gia đình anh là ân nhân. Vậy mà sau biến cố năm đó, ai có nói gì đi nữa anh cũng chỉ có một nỗi hận đối với bà ấy. Bây giờ khi phát hiện em gái nuôi lại là con gái của bà ấy. Anh tự nhủ càng phải chăm sóc tốt hơn cho Bạch Hạ Chi. Tiện thể có Diêu Linh anh bè nảy ra ý tưởng đưa hai cô gái đi du lịch luôn.
Bởi vì Bạch Hạ Chi và Diêu Linh đều không có hộ chiếu không thể xuất ngoại nên anh đành đưa hai cô đến Tam Á. Biển xanh cát trắng nắng vàng, hơn nữa ở nơi đây có rất nhiều gió, anh hi vọng cô có thể mọi muộn phiền của mình cho gió bay đi, bay thật xa. Anh mong rằng cô luôn nở nụ cười thật tươi như ngày đầu cô vào nhà họ Cố.
Khi đến nơi cũng là xế chiều, Cố Tử Du đưa hai người đến khách sạn để cất bớt hành lý rồi đưa hai người đi ăn. Ăn xong Bạch Hạ Chi nói muốn đi dạo bờ biển, cả ba người liền cùng nhau đi dạo. Cô tháo bỏ đôi giày quăng thật mạnh trên nền cát rồi tự mình đi chân trần trên cát. Cố Tử Du thấy cô đi trên cát chỉ nhẹ nhàng cầm tay của Diêu Linh, nói với Diêu Linh:
- Diêu Linh, chúng ta đi phía sau em ý, để em ý một mình một chút, có lẽ bây giờ làm như vậy sẽ là tốt nhất với em ấy.
- Giám đốc, anh biết chuyện gì đúng không? Em thấy tâm trạng cậu ấy không tốt.
- Khi em ấy mở lòng, em ấy sẽ tự khắc nói. Chúng ta lặng lẽ đi sau thôi.
- Được.
Anh chầm chậm từng bước đi cùng cô, cũng không có ý định muốn buông tay cô ra, anh thật hi vọng thời gian này dừng lại. Chỉ có ở bên cạnh cô, trái tim anh lại trở lên rộn ràng. Bất chợt anh quay lại hỏi cô:
- Diêu Linh, em thực sự không nhận ra tôi sao?
- Giám đốc, anh thật là hay nhé, chúng ta đã từng gặp nhau sao, vì sao anh vẫn hỏi lại tôi câu hỏi đó vậy?
Anh liền lấy ra chiếc kẹp tóc nhỏ hình bông hoa mai màu trắng, chiếc cặp tóc nhỏ luôn được anh để trong bóp tiền của mình, coi như vật mà anh trân trọng lưu giữ nhiều năm nay. Năm đó cô không cần sự báo đáp của anh, giúp anh xong liền quay đi, chỉ đánh rơi lại chiếc kẹp tóc này. Nhưng anh cũng không hề biết chỉ vì làm mất chiếc kẹp tóc này mà cô đã khóc suốt cả một đêm.
- Là kẹp tóc của tôi. – Cô cầm lấy chiếc kẹp tóc hét lên trong vui mừng.
- Phải, năm đó sau khi em dời đi đã đánh rơi xuống, tôi bèn coi như một vật định ước, giữ cho đến tận bây giờ.
- Ai định ước mới anh chứ, là đánh rơi không phải định ước, tôi mới không thích một gã lăng nhăng như anh.
- Diêu Linh, anh có thể đảm bảo từ giờ trở đi bên cạnh anh chỉ có thể là một mình em!
Nói câu này là đang khẳng định với cô sao. Cô nhất thời rung động vì câu nói đó. Nhưng không được, Hạ Chi từng nói với cô, không thể dễ dàng tin lời đàn ông được, hơn nữa chuyện anh mới người phụ nữa còn tận mắt cô chứng kiến rồi, không được nhẹ dạ cả tin được.
- Anh tự mình chứng minh đi.
Nói xong cô bèn chạy về phía trước khoe với Bạch Hạ Chi chuyện mình tìm thấy chiếc kẹp tóc. Nhìn bóng dáng hai cô gái phía trước. Cố Tử Du chỉ nở một nụ cười mãn nguyện. Hai người phụ nữ này, có lẽ sứ mệnh của anh là để bảo vệ.
Ở phía bên kia, khi Cố Tử Thần trở về Uyển Lâm không thấy bữa cơm đang chờ đón anh, liền trở lên bực bội cho người đi điều tra xem cô ở đâu bèn được vệ sỹ bên dưới thông báo vị trí của cô. Anh bèn lên xe phóng về phía Tam Á trong đêm.
Buổi sang hôm sau khi Cố Tử Du gọi hai người đến ăn sáng thì trên bàn ăn đã có thêm khuôn mặt đen xì của Cố Tử Thần, cô liền cười rồi hỏi lại anh:
- Cố nhị thiếu bị mất bóp tiền sao, sáng sớm không khí trong lành vậy mà.
- Em còn hỏi anh sao, em đi đến đây cùng Tử Du cũng không nói với anh một tiếng.
- Anh là đang làm nũng sao?
- Em bớt đi, mấy em định khi nào trở lại thành phố, anh ở lại cùng ba người.
Vậy là cuộc hành trình của ba người giờ lại có thêm một người nữa. Anh cũng rất để ý không hề phá hỏng tâm trạng của cô. Thấy cô và Diêu Linh tham ăn anh cũng không hề để ý, chỉ cần cô vui vẻ, cười nói như vậy, chuyện gì anh cũng có thể làm cùng cô.