Truyện Ngắn Sư Phụ À, Song Tu Không? - Liễu Tiểu Đồng

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Liễu Tiểu Đồng, 17 Tháng năm 2021.

  1. Liễu Tiểu Đồng My idol!

    Bài viết:
    63
    SƯ PHỤ À, SONG TU KHÔNG?

    Tác giả: Liễu Tiểu Đồng.

    Thể loại: Xuyên không, tu tiên, huyền huyễn, sư đồ luyến, ngôn tình, sủng ngọt.

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Liễu Tiểu Đồng .

    [​IMG]

    Văn án:

    Nàng cũng đã sống được hai kiếp rồi a! Kiếp nào cũng bị hắn giết chết. Dù có ở hiện đại làm người yêu của hắn hay sau khi bị giết xuyên không đến làm sư phụ hắn, rồi cũng bắt gặp hắn cùng con "trà xanh" khác tình tứ, yêu đương nhau trước mặt, rồi bị giết..

    "Hàn Dung Vũ, ta quyết KHÔNG-ĐỘI-TRỜI-CHUNG-VỚI-NGƯƠIIII!"

    Trùng sinh kiếp thứ ba, cuộc đời nàng đã thay đổi ngay từ lúc đầu. Mẫu thân mất vừa lúc sinh nàng ra, bị nghi ngờ là tu la chuyển thế với tốc độ tu luyện chống mặt, mới sinh ra đã có thể dẫn khí nhập thể, bị nhốt trên một ngọn núi tách biệt tông môn cùng với một đám cổ yêu..

    Nhưng lại một lần nữa, chỉ vì một phút hành hiệp trượng nghĩa mà nàng lại gặp lại hắn, chỉ vì một phút mềm lòng mà nàng lại nhận hắn làm đồ đệ! Một lần nữa giúp hắn lấy lại ngôi vị Thái tử Như Ý Quốc, đánh bại các thế lực chống đối, muốn lấy mạng hắn.

    Nhưng kiếp này, tâm nàng đã nguội lạnh, sẽ không lỡ sa vào lưới tình của hắn nữa?

    Còn hắn trái lại là yêu nàng a!

    "Sư phụ à, cùng ta song tu, trở thành thái tử phi của ta, cùng ta thống tri thiên hạ!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng sáu 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Liễu Tiểu Đồng My idol!

    Bài viết:
    63
    Chương 1: Trọng sinh: Thiên hạ đệ nhất thiên nữ (1).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng đã một đời gặp được hắn, yêu hắn, cùng hắn trải qua sinh tử không nửa lời oán than. Nàng thích hắn a!

    Hắn thì ngược lại là không yêu nàng. Năm lần bảy lượt đẩy nàng ra khỏi hắn và qua lại mờ ám với một con trà xanh, bạn thân nhất của nàng.

    Cùng nhau tính kế hảm hại nàng. Đẩy nàng xuống vực sâu vạn trượng.

    "Hàn Dung Vũ, đời này kiếp này tôi mù rồi mới yêu anh. Nếu còn có kiếp sau, gặp người giết người, quyết không nương tay!"

    Trời xanh không phụ mong mỏi của nàng, cho nàng sống lại lần nữa.

    Là một chủ núi Lạc Thủy Phong của Phượng Thần Tông, nàng đạt nguyên anh nhưng tuổi tác lại khá lớn rồi, ít nhất cũng cả ngàn tuổi a!

    Còn hắn, vẫn y tên đó, họ đó, đến nhập môn bái nàng làm sư. Sợi chỉ nhân duyên giữa nàng và hắn dường như còn chưa dứt, nàng lại hồ đồ yêu hắn lần thứ hai.

    Nàng nghĩ dù sao hắn bây giờ ở cổ đại không giống hắn của hiện đại, hắn sẽ không phụ nàng, hắn sẽ yêu nàng.

    Rồi nàng dồn hết thiên tài địa bảo vào bồi dưỡng hắn hi vọng tình cảm của mình sẽ được hắn đáp trả.

    Nhưng có ai ngờ, hắn trước khi bái nàng làm sư đã ăn qua tuyệt tình đan, phàm là trần tình ái tục sẽ không quấn thân hắn nữa.

    Lần này hắn không quen thêm con trà xanh hay ả tiện nhân nào mà là xuống thẳng tay diệt sạch sư môn, khi sư diệt tổ.

    "Ta vậy mà đã lầm ngươi. Ngươi ở cổ đại còn tàn ác hơn cả ngươi của hiện đại. Ta kiệt sức rồi, không còn có thể lại hi vọng gì nữa.."

    Nàng cho rằng vì trong khi trọng sinh đã mang theo oan nghiệt quá lớn nên hắn mới lại tái hiện bi kịch lần nữa giết chết nàng và cả người thân nàng.

    Sau khi tắt thở, nàng lại cảm thấy được một hơi ấm nữa rực lên trong linh hồn mình.

    "Nữ nhi của ta, ta chỉ có thể giúp con được đến vậy. Còn lại phụ thuộc vào con rồi.."

    Giọng nói đó thật ấm áp. Nó bao trùm lấy cơ thể nàng.

    Nàng lại trọng sinh lần nữa sao?

    "Mẫu thân!"

    Linh hồn nàng vang lên hai chữ thân thương ấy. Nàng có lỗi với mẫu thân nàng. Chỉ vì nàng gửi gắm sai người, trúng một tên nam nhân tàn độc.

    Dù sao hắn cũng là thái tử một nước. Trong chốn hoàng tộc, mấy ai thật lòng. Mẫu thân nàng cũng đã từng yêu thái tử của nước nào đó, rồi kết cục vẫn là tự mình dưỡng nữ nhi mình khôn lớn đó thôi.

    Trong tâm thức, nàng rơi một giọt nước mắt.

    "Con có lỗi với người, Mẫu thân!"
     
  4. Liễu Tiểu Đồng My idol!

    Bài viết:
    63
    Chương 2: Trọng sinh: Thiên hạ đệ nhất thiên nữ (2).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi bị tên nghịch đồ Hàn Dung Vũ giết lần nữa, nàng lại trọng sinh trở lại. Nhưng là vào lúc nguyên chủ mới sinh ra.

    Thật kì lạ, mẫu thân nàng kiếp trước sống với nàng cho tới khi Hàn Dung Vũ diệt môn, bà đã vì ngăn cản hắn, cạn kiệt tu vi mà chết. Kiếp này, bà vậy mà chỉ còn ít hơi tàn sau khi hạ sinh nàng. Vậy là có ý gì?

    Nàng vừa ra đời, mẫu thân nàng đã trút hơi thở cuối cùng, từ giả cõi đời.

    Nàng cũng vì vậy mà bị xem là quái vật khắc mẹ. Bị đưa đến Vạn Linh Sơn, một núi thuộc Phượng Thần Tông, tự sinh tự diệt.

    Một buổi tối nọ, khi trời mưa sấm sét đì đùng, lúc đó, nàng đang lăn lóc một mình giữa điện Tiêu Linh trên Vạn Linh Sơn, một thân ảnh trắng xuất hiện cạnh nàng, ôm nàng lên thật dịu dàng.

    "Mẫu thân xin lỗi con. Ta đã không thể bên con được nữa. Con đường phía trước con phải tự đi. Ta chỉ có thể giúp con đến đây thôi.."

    Nàng mở mắt ra, nhìn thấy mẫu thân mình, nàng rưng rưng hai hàng nước mắt. Nàng vươn hai tay ra ôm mặt mẫu thân nàng. Trong thần thức, nàng nói chuyện cùng mẫu thân nàng.

    "Mẫu thân, sao người lại xa con, rõ ràng người còn khỏe mạnh lắm kia mà?"

    Mẫu thân nàng nở một nụ cười hiền hậu, bế nàng lên cao hơn đầu với vẻ rất vui mừng.

    "Ta đã một lần nữa sinh ra con, chính là muốn con sống thật tốt. Con đừng dây dưa với thị phi nữa, ta sẽ không thể giúp con được nữa đâu."

    Sinh nàng ra lần nữa?

    Đừng nói mẫu thân vì cứu nàng, dùng cấm thuật giúp nàng trọng sinh mà mất đi hồn phách, sắp sửa tan biến đó chứ?

    "Mẫu thân, sao người lại ngốc như vậy? Nữ nhi không đáng cho người hết lần này đến lần khác cứu sống như vậy! Chính con năm đó dắt hổ về nhà, nui ong tay áo, khiến cho cả tông môn bị diệt sạch. Người vậy mà còn hy sinh tính mạng cứu con. Tại sao chứ?"

    Mẫu thân nàng đặt nàng xuống đất, khụy gối xuống gần nàng, nhẹ tay vuốt mặt nàng, yêu chiều nói: "Nữ nhi của ta, con là bảo bối mà trời ban cho ta. Trải qua kiếp trước với con, ta đã mãn nguyện lắm rồi. Kiếp này đành phải mặc con tự lực cánh sinh, ta cũng không cam tâm. Nhưng nữ nhi yêu quý của ta à, con phải chịu thiệt rồi, ta đã không thể lưu lại nhân gian được nữa. Người ấy đã không cần ta nữa rồi. Vậy xem như đây là giải thoát cho ta đi!"

    Nàng nức nở hồi lâu.

    "Mẫu thân.."

    Mẫu thân nàng quay lưng đi. Ngước mắt nhìn lên ánh trăng ngoài cửa, ánh mắt bà chứa chất đầy tâm sự. Bà không nỡ rời bỏ nữ nhi của mình, nhưng cũng không muốn ở lại nơi trần tình thế thái này nữa, bà đã quá đau khổ rồi.

    Trước kia, bà là đệ tử số một của Phượng Thần Tông, đệ nhất mỹ nữ, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hoa e nguyệt thẹn.

    Bà đã đem lòng yêu mến thái tử Châu Quốc nhưng lại bị người ta phụ bạc. Nhưng bà không vì vậy mà nghĩ quẩn vì trong bụng bà đang mang cốt nhục của hắn. Nhưng bà cũng không phải loại người dùng con để uy hiếp người khác phải cưới bà. Nên những năm tháng sau này, bà đã tự nuôi đứa con đó một thân một mình. Đứa bé đó chính là nàng.

    Nàng nhìn bóng lưng mẫu thân.

    Chỉ hận kiếp trước nàng quá khờ dại, gửi gắm sai người mới gây ra cái cơ sự thế này. Nàng không thể nói được lời nào ngoài..

    "Xin người tha lỗi cho con!"

    Mẫu thân nàng vẫn không quay lưng lại.

    "Con đừng tự trách."

    Bà lại nói tiếp.

    "Sau này con đừng dùng tên Tuyết Hiểu Hoa nữa. Từ giờ phút này, con đã có một cái tên mới, gọi con là.. TUYẾT-TÌNH-VẠN-UYÊN đi!"

    Ngay tại thời khắc đó, trong trí óc nàng vang lên một khúc cầm ca. Một bài hoan cầm do chính mẫu thân nàng sáng tác. Không ngờ còn có ngày nàng bắt gặp lại cái tên này.

    Nói rồi, từng mảnh tàn linh của mẫu thân nàng từ từ tan rã ra, hòa vào trong không gian vô tận.

    "Ta ban cái tên mới cho con cũng chính là mong con có cuộc sống tốt hơn. Cái tên này nhắc con, đừng bao giờ bị trần tình phù phiếm làm cho mù quáng nữa.."

    Mẫu thân nàng hoàn toàn biến mất rồi.

    Sẽ không còn ai ôm nàng mỗi tối nữa. Nàng sẽ mãi cô độc sao?

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng sáu 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...