Ơn Thầy Có những chiến đò thầm lặng không tên Cùng con sóng bạc đầu theo năm tháng Bóng dáng thầy bên trang giáo án Lặng lẽ nhìn lớp trò nhỏ lớn nhanh Mái tóc thầy đã không còn xanh Cứ bạc dần theo những bài toán khó Thầy dạy con cuộc đời không phải là ẩn số Mà là nghiệm phương trình, một trái tim yêu Cuộc đời con thầy đã dệt thêu Bằng tấm lòng yêu thương, bằng khát khao cháy bỏng. Hạnh phúc của con là mỗi lần được ngắm Vần trán thầy rộng lớn, bao dung.. Chuyến đò năm ấy đã sang sông Những người khách bộ hành đã đi về vùng đất khác Nhưng suốt đời con sẽ không sao quên được Những tháng ngày thầy nuôi lớn ước mơ con. Nguyễn Thị Bích
Gửi Cô Giáo Dạy Văn Có thể bây giờ cô đã quên em Học trò quá nhiều làm sao cô nhớ hết Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt Vẫn nhớ lời tự nhủ: Sẽ về thăm Có thể bây giờ chiếc lá bàng non Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm Ai sẽ nhặt giùm em xác lá Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ? Ước gì.. hiện tại chỉ là mơ Cho em được trở về chốn ấy Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái Được vui - buồn - cười - khóc hồn nhiên Em nhớ hoài tiết học đầu tiên Lời cô dạy: "Văn học là nhân học" Và chẳng ai học xong bài học làm người! Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười Len lén chuyền tay nhau gói me dầm cuối lớp Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi Những lúc buồn em nhớ quá - Cô ơi! Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ.. Nguyễn Thụy Diễm Châu
Khi Thầy Cho Em Một Điểm Không Khi thầy cho em một điểm không Là lúc lòng thầy vô cùng trống vắng Đôi nét tròn khoanh bao điều thất vọng Ngôi trường nhạt nhòa- sân nắng rưng rưng Khi thầy cho em một điểm không Vòng xoáy thời gian cuốn trôi về dĩ vãng Những ngày xưa còn bé chẳng thuộc bài Ánh mắt hoang mang, tim phập phồng lo lắng Con số 0 chạy theo thầy Suốt nữa đời 0 vẫn hoàn 0 Nay thầy cho em một điểm 0 Để muốn em từ KHÔNG thành CÓ Em em ơi! Thời gian không bến đợi Chớ để cuốn theo vòng lốc xoay tròn Chớ để sóng đời vùi dập những ước mơ Cho hạnh phúc không tan thành bèo bọt Thầy vẫn cho em những điểm 0 Dù tay có lúc run Mà lòng không hề muốn Nắng sớm mưa chiều đầu xanh mà thoắt bạc Thầy cho điểm em như chấm điểm chính đời mình. Em, em ơi Hãy thổi điểm 0 thành những phao đời đỡ nâng em lướt sóng Hãy thổi điểm 0 thành chiếc bình kinh khí cầu Đưa em bay bổng vượt trùng dương Thầy tặng cho em những điểm 0 Như tặng cho em bao điều kỳ vọng Hãy nhận lấy và đừng oán trách Vì biết chăng Qua những điểm 0 thầy thương em đến quặn lòng. Nghiêm Dũng
Bài Toán Thầy Cho Thầy hỡi lòng con xao xuyến quá Giờ này ở đâu đó đang mưa Hoặc giả chìm sâu trong ký ức Ước hồn con trăm mối đi về Thầy đi xa thầy không thể mất Không nằm yên trong đất bao giờ Có những kẻ sinh ra để chờ cái chết Thầy vượt lên điều sinh tử quy Phấn thầy cho con giữ trong tay Thanh bảo kiếm cùng chung kích thước Chiếc bụt giảng không nhiều diện tích Mỏng nhưng mà không thể sập thầy ơi! Con vẫn yêu ánh sáng mặt trời Mảnh trăng khuya vẫn cùng thầy đứng ngắm Trong giây phút bẽ bàng tê điếng Con tự buồn không sẻ chia ai Không thể quên ngày nắng xuân dìu dịu Chiều đông sang mây trắng nặng như chì Mưa rắc bụi lâu cũng thành ướt áo Con đường chiều hiu hắc một vùng quê Con đang đứng trên lầu cao nhìn xuống Hành lang dài hun hút gió xanh trong Dầu mù u đã thay bằng ánh điện Soi lòng đời chưa chắc rộng thêm hơn Và những bâng khuâng và những đau buồn Hoặc thầy giấu những điều không thể nói Bài toán đố thầy muốn con tự giải Đêm chập chờn le lói một vầng trăng. Sưu tầm
Lời Tạ Lỗi Muộn Màng Cõng con chữ đi qua mùa nước nổi Thầy oằn mình trong một chuyến đi xa Trang giáo án ướt nhòe mưa lũ Con cuối đầu trào dâng nỗi xót xa Bao nhiêu năm đi học xa nhà Lời thầy giảng chất đầy trang ký ức Đi qua mùa thu chợt thấy lòng rai rức Thầy bạc đầu bên phấn trắng bảng đen Bao nhiêu năm mê mãi sách đèn Quên thời gian quên luôn mùa phượng nở Quên ngày xưa ai người dạy dỗ Quên cả lối về quê cũ người xưa Con vô tình quên cả những mùa mưa Trang giáo án chẳng lúc nào khô ráo Đời nghiệt ngã con nào đâu biết được Thầy ra đi trong một chuyến đò chiều Vành khăn tang chẳng nói được bao điều Khi hồn con gió mưa về trăm nẻo Thèm được nghe lời thầy giảng Để quay về tạ lỗi với thời gian. Sưu tầm
Hoài Niệm Nắng sân trường óng mượt Ta thả tóc mưa rơi Một góc trời đã khuất Vài cánh phượng buông rơi Dế mèn say men đất Chở dòng thơ đi xa. Một mình ta cúi nhặt Những tháng ngày trôi qua. Lê Thị Lệ Ảnh- Đà Nẵng
Chia Tay Lần đầu tiên chia tay sẽ khóc Một trưa hè ướt đẫm tiếng ve Nước mắt rơi nhạt nhòa dòng lưu bút Đã hết rồi những năm tháng thơ ngây Mai xa lớp học, chỗ ngồi kia trống vắng Miệng bạn cười, chỉ thấy được trong mơ Vô tư đi hỡi chùm hoa nắng hạ Lung linh cười mà vẫn biết chia tay Thôi tạm biệt một thời áo trắng Xa nhau rồi nhớ mãi kĩ niệm xưa! Nguyễn Thị Hồng Nhung- Nghệ An
Thầy Tôi Vẫn dáng người gầy, thầy tôi đó Mái tóc điểm sương phai trước gió Thầy tôi bước vội trên đường đê Bàn tay mân mê quyển tập nhỏ. Thầy bước vào lớp, tiết học đầu Một sớm mưa ngâu, bên cửa lớp Thầy vào bài giảng rất tự nhiên Lũ trò nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ Nghe từng lời giảng, từng trang thơ. Lòng thầy ấm áp như người cha Dìu dắt chúng con bao năm qua Nay nhờ ơn thầy con khôn lớn Chợt mới nhận ra, thầy đã già! Nguyễn Mai Trúc Vy- Bình Định
Lưu Bút! Mùa hoa phượng ngập tràn trang lưu bút Mùa hè ơi có trở lại bao giờ? Mình bên nhau truyền tay trang lưu bút Đời học sinh nhớ mãi vào đây. Rồi mai này mỗi đứa một nơi Nhìn nét chữ nhớ ngày còn học Nhớ gương mặt, nhớ nụ cười rạng rỡ Từng hình ảnh từng ánh mắt thân thương. Mong xa nhau sẽ có ngày gặp lại Hồi hộp sum vầy để ôn lại chuyện xưa Ở nơi đó dù có nắng có mưa Thì bạn ơi xa rồi mình nhớ, Chớ quên nhau! Đỗ Thanh Tỉnh- Hải Phòng
Tiễn Biệt Mái Trường! Tà áo trắng cho em bao kĩ niệm Nét học trò luôn đọng mãi trong em Nhớ làm sao chiếc lá của ngôi trường Từ giã nó mà nghe buồn dâng mãi. Thầy cô ơi! Lời thơ như tiễn biệt Em vào đời mang đậm nét xuân tươi Mang tất cả tình thầy cô đi mãi Cho đời đời xanh đậm nét yêu thương Trả lại đây những chiếc ghế thân thương! Chiếc bàn ngồi miệt mài năm tháng Cổng trường ơi! Như nhắc trong mộng tưởng Nhớ ngày về đừng quên nhé người ơi! Dương Ngọc Điệp- Thanh Hóa