Tên truyện: Tẫn Tình Tác giả: Nguyệt Lam (Swaka) Thể loại: Fanfic, Khoan Thành, cổ đại. Link thảo luận - góp ý: Thảo luận góp ý các tác phẩm của Swaka Nguyệt Lam "Nguyệt nhi loan loan chiếu cửu châu, Kỷ gia hoan lạc kỷ gia sầu Kỷ gia phu thê đồng la trướng Kỷ gia phiêu lưu tại ngoại đầu.." Câu dân ca phiêu lãng giữa sông nước Giang Nam, giọng thiếu nữ mênh mông trầm bổng, uyển chuyển du dương, nhẹ nhàng đậu trên tâm can từng người. Dưới bến sông, chiếc thuyền trôi lênh đênh, bóng người chống sào in xuống mặt nước. Phía trên, chợ mở họp mặt, người qua lại đông đúc, cầu đá tấp nập quần áo xiêm y hòa quyện nhau. Tiếng đàn từ cửa lầu vọng ra, âm thanh uyển chuyển tựa tấm mành nhung, đáp lên nắng vàng, người ngưng tay đàn, âm vang đột ngột dừng lại, xung quanh êm ắng lạ thường. "Công tử?" Tiểu thư đồng rót nước, dùng giọng còn mang âm sữa của mình nhìn theo hướng mắt của thiếu gia nhà mình. Giữa sảnh, một người thật quen mặt đứng đó, không ngừng tìm kiếm xung quanh. Huyền phát trên đầu có chút lệch đi, y phục cũng nhuốm bẩn, trán còn vương mồ hôi, hình như là vừa chạy từ xa đến. Công tử hắn chỉ nhìn một lát, lắc đầu, đặt xuống một thỏi bạc, rồi rời đi theo cửa sau. Thư đồng ôm đàn, vội vàng theo sau, lơ đãng nghĩ về người lúc nãy. Thật quen mắt. Chẳng phải Lưu gia công tử hay sao? "Công tử! Công tử! Người kia không phải Lưu.." "Câm miệng!" Hình như lần đầu tiểu thư đồng nghe thấy âm thanh của công tử mang theo giận dữ như vậy, hắn ngoan ngoãn ngậm miệng, cúi đầu đuổi theo. Hình như tầm nửa tháng trước, công tử không qua lại với Lưu công tử nữa thì phải? Nửa tháng trước, thi Đình diễn ra. Nhi tử thừa tướng bảng vàng ghi danh, trước diện vàng, thiên tử đích thân hạ chỉ ban hôn. Hoàng cung bận rộn chọn ngày thành thân, để nhị công chúa về Lưu phủ, tân khoa trạng lại đột ngột xin nghỉ liên tục các buổi tảo triều. Trưa nay nắng đặc biệt gay gắt, Giang Nam gì cũng tốt, ngoài việc bốn quá rõ rệt, hè đến nóng bức chẳng thể nào chịu thấu. Tiểu thư đồng lau mồ hồi, cầm quạt phe phẩy cho công tử nhà mình, còn người kia chỉ một mực nhìn vào đóa sen nở rộ giữa hồ, tay đặt trên đàn mãi chẳng gãy thành âm. "Thành Tử.." Ngón tay trên dây đàn phanh một tiếng, âm thanh bén nhọn vang lên, máu tươi từ đầu ngón tay nhỏ từng giọt. Y nhíu mày thu tay, chưa kịp nhìn rõ đã có một bóng bạch y lướt ngang, dùng khăn tay cần thận lau đi vết máu. "Sao lại bất cẩn thế?" Tiểu thư đồng biết ý lui ra, ở gốc cây đằng xa một lòng ngắm quang cảnh. Dường như hắn còn nghe được âm thang mang theo mấy phần tức giận của công tử mình. "Phò mã không ở lại lo lễ thành thân, lại có thời gian di du ngoạn dạo chơi?" "Ta.." Y rút tay lại, máu đã ngưng chảy. Thế nhưng trên thân dàn, một màu đỏ tươi diễm lệ đầy nhức mắt, y dùng vạt áo lau đi, nhưng không sao tẩy đi vết đỏ trên dây huyền cầm. Đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào người trước mặt, gờn gợn lên ý cười chứa đầy ưu thương. "Hải Khoan, trở về làm phò mã của huynh, ta làm tướng quân của ta." "Đệ ốm đi rồi.." Lưu Hải Khoan vươn tay, chưa kịp chạm vào gương mặt hốc hác kia, người nọ đã tránh đi. Y đứng dậy, lục y trên thân phất phơ trong gó, đai ngọc bao lấy vòng eo thon gọn, một thân mỏng manh giữa gió tuyết. Gầy đi rất nhiều rồi. "Sau này đừng gặp nhau nữa." Dứt lời liền rời đi, tiểu thư đồng nhìn thấy bóng y, quay lại nhìn người ngây ngốc trong lương đình một cái, rồi nhanh chân chạy theo. Hình như hắn thấy mắt công tử hơi đỏ? Hạ tuần tháng bảy đại hôn của Nhị công chúa cử hành. Trước đó, vị tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Hoan – Uông Trác Thành lãnh binh trấn định vùng Mạc Bắc biên cương. Bái xong thiên địa, phò mã gia không theo công chúa vào hỉ phòng, mà ở lại đỡ ba tầng rượu, cuối cùng dùng lý do "say rượu thất nghi" dời đến thư phòng nghỉ ngơi, đến hỉ khăn tân nương cũng không nâng. Ngày thứ ba sau đại hôn, phò mã gia tự mình dâng sớ, nguyện làm Quan Giám Quân đi theo quản lý đại binh tại Mạc Bắc, một điệu kiên định quyết lòng. Thiên tử ân chuẩn, đầu tháng tám Lưu Hải Khoan một thân một ngựa đi đến biên cương xa xôi. Vùng Mạc Bắc chiến sự liên miên, Man Di phía trên không ngừng đánh xuống. Mùa xuân chúng trữ lương thực, mùa thu liền gây chiến, bao nhiêu năm nay vẫn chẳng thể dẹp yên. Lần này xuất quân, định sẵn là vài năm chẳng thể hồi kinh. Buổi sáng bàn bạc chiếc lược, chúng quân sĩ đều có chút hoài nghi. Bọn họ không ngờ được, nguyên soái không những trẻ tuổi, mà bộ dạng cũng như một phong lưu công tử, ôn nhu nhẹ nhàng, đôi khi có chút ngây ngốc. Mà Quan giám quân, một thân chiến lược cầm kỳ, tuỳ ý nhìn đến đều có thể chỉ ngay phần trọng yếu, tựa như quân sư trên sa trường. Tối đến toàn quân nghỉ. Giữa một vùng chỉ có cát và gió, tiếng đàn hòa cùng tiêu, vấn vương một khúc say lòng người. "Huynh đến đây, nhị công chúa phải làm sao?" "Nhi nữ tình trường, làm sao bằng chiến sự quốc gia?" Môi Uông Trác Thành treo một nụ cười nhạt, Chỉ muốn mắng người trước mặt nguỵ biện. Quanh đi quẩn lại, thoáng chốc gần một năm, Mạc Bắc tình hình ngày càng căng thẳng. Hoàng đế ba lần có triệu Lưu Hải Khoan trở về, đều bị một tấu sớ cấp báo dài tận mấy trang đánh tan. Đồng hoang sương gió, trận địa bày ra không biết bao nhiêu, người ngã xuống sớm hơn trăm ngàn. Lần này Man Di thảm hại, đã tạm rút quân. Binh lính Đại Hoan, trước tiễn bao anh linh giữa biên cương, sau làm tiệc ăn mừng, bên ngoài tăng cường canh gác, bên trong lại vài chén rượu nhạt. Ánh lữa bập bùng, hoa khói lan tỏa, phủ mờ ánh sao trên kia. Người ta nói, trời đêm tại đại mạc luôn đẹp nhất. Hai vạt thanh y quấn lấy nhau, Uông Trác Thành nằm trong lòng người kia, mặt hồng hồng, cũng đã có chút say. Cát trên sa mạc vẫn giữ lại độ ấm của ban ngày, không sợ bị nhiễm lạnh. Lưu Hải Khoan vuốt vuốt mái tóc dài của y, huyền phát chẳng biết tự bao giờ đã rơi xuống. "Có trách ta không?" "Không có." Y cười khẽ, tay vòng lên cổ người trước mắt, trán chạm trán, mũi chạm mũi. Đôi mắt ngoài một tầng sương mờ ảo, còn thêm một tầng ưu thương. Không trách huynh, chỉ có luyến tiếc. Lưu Hải Khoan nâng cằm y, môi bạc phủ xuống, bắt lại chút mềm mại giữa biên cương gươm giáo. Cát vàng còn phủ máu đào, phong lưu tình ái, duyên nào ai hay? Quanh đi quẩn lại, đã hơn bốn năm bọn họ đến Mạc Bắc. Bốn năm này, Lưu Hải Khoan hồi kinh bốn lần, tính đến tính đi chưa đầy mười ngày. Hoàng cung không biết đã đồn thổi chuyện giữa y và nhị công chúa thành cái dạng gì rồi. Bất quá một câu chiến sự liên miên, nhi nữ tình há quan trọng, liền dẹp hết bao lời đàm tiếu. Sau lần hồi cung cuối cùng đó, đại quân nghỉ được mấy hôm. Có đêm binh lính nghe thấy tiếng nức nở mơ hồ truyền đi trong không gian, giọng kia rất giống với của nguyên soái. Chỉ là thoáng qua liền thôi, tựa như ảo cảnh chốn hoang vu. Lưu Hải Khoan ở trong trướng doanh nguyên soái, hai đại nam nhi chen chúc một chiếc giường, tay hắn thành thật xoa thắt lưng cho người kia. Rốt cuộc nhận lại một ánh mắt chẳng mấy phần huy hiếp, cùng giọng khàn khàn, mềm mại như lông vũ quét ngang tim. "Còn bảo không quan tâm nhi nữ tình trường.." "Không có nhi nữ tình trường, chỉ có ái tình nam nhân." Lại thêm hai năm trôi qua, Man Di hoàn toàn thuần phục, Mạc Bắc trở về cuộc sống an vui. Toàn doanh ăn mừng, chén vào chén ra, cũng chẳng ai để ý hai người đứng đầu đi đâu mất. Một vùng sa mạc, bập bùng ánh lửa, thổi bừng nhịp hát quân doanh, thắp sáng một vùng trời. Bọn họ đứng cùng nhau, ngắm lại một vùng Mạc Bắc rộng lớn, đem từng nơi, từng mảnh ký ức, chậm rãi ghi khắc lại. Tin chiến thắng đã sớm đến Hoàng cung, lời triệu về cũng đã đến từ lâu. Chỉ là.. "Trở về rồi thì làm tốt phò mã của huynh, chúng ta.. đừng day dưa nữa." Đem giấc mộng của chúng ta, để lại vùng đại mạc sa xôi này. Lưu Hải Khoan ôm y thật chặt, tựa như muốn khảm người vào xương máu. Bàn tay run run nhè nhẹ vuốt trên lam nhan nhu hòa của người trong lòng. "Mẫu thân ta mang thai rồi." Hắn vậy mà lại nhếch môi cười khe khẽ, mâu quang một màu huyền sắc nhìn về hoa lửa đang bùng cháy, dường như đã hạ quyết tâm. "Không được!" Uông Trác Thành cũng ôm lấy đi, người trước mặt đã ốm đi nhiều, giữa thái dương phủ rõ nét mệt mỏi. "Uông gia chỉ có ta, đã không có gì lưu luyến. Nhưng đằng sau huynh, là cả một Lưu gia to lớn.." Y không nói nữa, đem môi mình phủ lên môi người kia. Dường như níu kéo lại chút hồi ức của chốn này. Âm thanh vật rơi xuống thanh thúy vang lên, cả hai hoảng hốt quay lại, chẳng biết nhị công chúa từ khi nào đến đây, đèn lồng rơi trên đất, bừng bừng bốc cháy. Nàng vốn đến để cùng vị tướng công hơn chín năm chẳng mấy lần quay về mừng đại thắng. Ngàn dặm xa xôi, thân nhi nữ cũng chẳng ngại, vậy mà lại nhìn thấy cảnh tượng gì cơ chứ? Trong trướng sa, đồ đạc đều rơi trên mặt đất, vỡ vụn. Binh lính đều lui xuống, chỉ có hai người bọn họ quỳ trên đất, cùng gương mặt tức giận của nhị công chúa. "Các ngươi.. Lưu Hải Khoan! Bản cung hỏi ngươi, ta đây có chỗ nào không bằng một nam nhân như y?" "Công chúa rất tốt, chỉ là tâm của thần, không dung nổi hai người." "Ngươi! Ngươi! Bản cung nhất định tâu với phụ hoàng, đem Lưu gia các ngươi toàn bộ xử trảm!" Tách trà trong tay nàng ném thẳng đến chỗ của Lưu Hải Khoan, mảnh vỡ sắc nhọn cứa vào da thịt, để lại vệt máu dài. Hắn nửa bước chẳng động, mặt không biến sắc, chỉ quỳ thẳng lừng ở đó. "Công chúa!" Uông Trác Thành quỳ thẳng người, đem ấn soái ngày trước được ban nâng cao "Ngài tha cho Lưu gia đi, mạc tướng.. bồi tội với ngài." Ấn soái chầm chậm được đặt trên đất, màu vàng rực rỡ như cười giễu người. Chiến công hiển hách vừa lập, lại dùng bi thương tế áo bào. Bàn tay đưa đến bên hông, sờ đến hoa sen chạm trổ trên chuôi kiếm, môi y gợn nụ cười nhạt. Nhị công chúa nhíu mày không hiểu, Lưu Hải Khoan lại mơ hồ cảm thấy nguy hiểm. Hắn nhào đến, nhưng thứ bắt được chỉ có thân ảnh mềm yếu ngã xuống của người kia. Kiếm bạc vương máu rơi trên đất, trên chiếc cổ nõn nà xuất hiện màu đỏ chói lóa. Hắn hoảng hốt lau đi, muốn đem thứ đáng ghét kia lau sạch, nhưng chỉ có y phục ngày càng bẩn, còn máu thì không ngừng tuôn ra. Run rẩy ôm người vào ngực, trên mặt người kia chỉ có nụ cười nhẹ nhàng. Dường như hắn nhìn thấy mấy mươi năm trước, người kia cầm cây kiếm gỗ, không ngừng múa lượn, còn nói về sau nhất định phải trở thành đại tướng quân. Hắn hỏi y, vì sao nhìn thanh mảnh như vậy lại muốn làm tướng quân. Người đó trả lời. "Làm tướng quân sẽ có thể bảo vệ Khoan ca, bảo vệ Khoan thúc thúc." Âm thanh còn mang theo hơi sữa kia văng vẳng bên tai. Vậy mà.. "Công chúa có biết vì sao lúc ban hôn ta không từ chối không?" Bởi vì hắn là người đọc sách, lệnh vua bất cãi. Đừng nói đến trên lưng hắn là hơn trăm sinh mạng Lưu phủ. Lệnh vua tình cha, hắn còn có thể làm trái sao? Lúc đến Mạc Bắc, hắn từng nghĩ Man Di hung hãn như vậy, nếu lỡ như.. Lỡ như thất bại, hắn có thể cùng Tiểu Thành, làm đôi hồ điệp tại Mạc Bắc, lấy cát vàng làm nệm, mượn trời Bắc làm chăn, thành đôi phu phu giữa đất trời thiên hạ. Còn nếu như chiến thắng, hắn cũng sẽ không quay về. Lưu gia ngoài đại công tử là hắn, còn một nhị tiểu thư, huống hồ mẫu thân cũng đang mang thai. Hắn nghĩ, dùng tấm thân đơn bạc của mình, hòa cùng nắng gió đại mạc cũng tốt. Ít nhất đời đời kiếp kiếp, có thể hòa cùng với ký ức ngọt ngào của bọn họ tại đây. Chỉ tiếc.. Biên cương quan ải một tiếng đàn, tấu lên ai oán cả giang sơn. Lưu tình kinh sử một điệu nhạc, tương phùng mấy bận lại phân li. "Ta biết công chúa là hiểu tình hiểu lí. Ta với người cũng chẳng mấy phần tình nghĩa. Không cầu người tha thứ cho bọn ta, chỉ mong người tha cho Lưu gia." Hắn để người kia tựa vào ngực mình, thân nhiệt đã lạnh dần, máu đỏ phủ khắp nơi. Bàn tay nhìn rõ từng đốt chầm chạm vuốt ve, rốt cuộc trên môi treo nụ cười nhạt nhòa. Ta biết đệ sợ cô độc, cũng sợ buồn tẻ. Yên tâm, Khoan ca sẽ không để đệ một mình đến nơi lạnh lẽo như Hoàng Tuyền đâu. "Tam cương, ngũ thường ta đều phạm. Tự nhận bản thân không có chút mặt mũi quay về. Chỉ thỉnh cầu người, nể tình Lưu gia mấy đời tận tụy mà bỏ qua." Lời vừa dứt, hắn cầm chính thanh kiếm của người kia, dùng máu mình hòa cùng người nọ, tế linh hồn của hàng vạn binh sĩ chốn sa trường. Dường như còn có một câu, đệ chờ ta. Nhị công chúa lảo đảo ngã xuống, vạt huyết y gần với màu máu, càng khiến nàng cảm thấy chán ghét. Lại thêm chán ghét hai con người đang quấn lấy nhau ở trước mắt. Từ thuở ban đầu hắn lạnh nhạt với nàng, nàng đã sớm nên nhận ra rồi. Sau còn cố chấp đến tận giờ? Sống trong cung cấm lầu son, nàng chưa từng nghĩ có cái là yêu thương, tựa như phụ hoàng mẫu hậu, chỉ có lợi ích. Vậy mà hai nam nhân, lại có thể yêu nhau đến vậy. Cuối cùng bọn họ thật sự không rời khỏi đại mạc bao la rộng lớn này. Gió cuốn lấy cát vàng, thổi qua ngọn cỏ xanh mơn mởn. Bọn họ mãi mãi ở lại với nơi đầy kỷ niệm ngọt ngài này. Đem ưu sầu bỏ lại thế gian, cùng nhau làm đôi hồ điệp ngày ngày bên nhau. Mạc Bắc có thể khắc nghiệt, có thể khó khăn, nhưng với họ nơi đây tốt nhất. Không quản bọn họ là ai, không chấp hai đại nam nhân yêu nhau. Có thể làm một cặp nhân tình như bao người, an an bình bình. Thôi thì để ký ức đẹp nhất tại đây, đem thân xác hòa cùng gió mây. Chỉ là cuối cùng nợ nhau một câu, ta yêu người. -0-0-0- "Huynh là đồ ngốc." "Ta sợ đệ đi một mình sẽ buồn tẻ." • Hoàn • Swaka Nguyệt Lam
Chào em! Thấy sắc tím mùa thu nên ghé sang góp nhặt vài câu về tác phẩm nhé! ^^ 1. Tác phẩm đậm chất lãng mạn, ngôn từ đầy nét ngôn tình Trung. Từ ngữ hán việt sử dụng nhiều, văn phong thơ thẩn lên tận mây xanh! 2. Miêu tả cảnh rất nhiều, rất chi tiết. Tuy nhiên, em chưa phát huy lợi thế từ láy tượng hình, tượng thanh nhiều. Chủ yếu là dùng câu từ Trung Hoa cổ đại nên hình ảnh tạo ra nó chưa sống động theo đúng ý đồ tác giả. 3. Kết hợp thơ vào trong truyện rất hay, rất tinh tế. Câu chuyện tình nó hay hơn, thơ mộng hơn. Vấn đề là em dùng câu hoa mỹ quá nhiều nên cảm giác câu chuyện nó hơi lê thê, dài dòng. Ý là chỗ nào tình cảm dạt dào, bay bổng thì cứ tăng độ hoa mỹ vô nhé. 4. Kết truyện khá buồn nhưng nó phải vậy mới hay nha! Nhìn chung truyện khá ổn, cái màu tím này thì đẹp nhé! ^^
Chào chị ạ, em cảm ơn vì góp ý của chị, em sẽ chỉnh sữa ở các tác phẩm sau. Còn cái màu tím lịm thì em mê đó giờ rồi nên bài nào nó cũng loè loẹt dị á chị. Mà vừa hay em cũng sinh vào lúc sang thu