Tên truyện: Hoa Trà Tác giả: Nguyệt Lam (Swaka) Thể loại: fanfic, đam mỹ, KCYD, Khoan Thành.. Link thảo luận - góp ý: Thảo luận góp ý các tác phẩm của Swaka Nguyệt Lam Chương 1 Bấm để xem Gió thổi rồi, mang chút cánh hoa lụi tàn. Trời Bắc Kinh buổi đầu thu bỗng dưng lạnh đến lạ. Cái cảm giác buốt giá ấy cứa vào da thịt, khiến người ta không khỏi siết chặt chiếc áo khoác dày. Bên ngoài trời đã đổ mưa nhỏ, người trong phim trường dẫu đã cố tìm mấy chiếc lò sưởi, nhưng giữa cái tiết trời ngày càng khắc nghiệt này, thì chút ít đấy cũng chả khá hơn là bao. Mưa thì cứ rơi, trời vẫn cứ lạnh, không khí toàn mùi ẩm thấp khó chịu. Cậu diễn viên nhỏ đứng bên cửa sổ chưa đóng kín, một cơn gió thoáng qua, thổi đến má cậu đỏ bừng. "Lạnh lắm rồi ấy, sao em lại không khoác áo vào." Trên vai cậu nặng một chút, chiếc áo dày bao trọn lấy hình bóng của con người nhỏ bé bên những giọt mưa phất phơ ấy. Giọng của người vừa đến hơi trầm, hòa cùng tiếng mưa đập vào kính, êm dịu như bản trường ca mùa thu. Cậu nghiêng đầu, gương mặt có chút hốc hác, mắt đã có quầng thâm nhẹ, đầy vẻ ủ rũ tiêu điều. Nhưng không biết vì sao, đôi mắt ấy lại bừng sáng long lanh tựa như viên sỏi nhỏ dưới đáy suối. "Em đang lấy cảm xúc thôi. Khoan ca không lạnh sao?" Cậu vừa nói, vừa kéo kéo chiếc áo khoác trên người mình. Có lẽ là do đã được dùng một khoảng thời gian, áo rất ấm áp, còn thoáng qua chút mùi hương dịu nhẹ. Cậu hít hít mũi, cảm giác mùi vị này thật quen thuộc, giống như mùi của người trước mặt, thoảng quả chút vị của cỏ cây, vừa thanh mát lại vừa đượm ngọt. "Anh không sao. Mấy cảnh gần đây đúng là hơi cực, nhưng em cũng đừng để mình ngã bệnh đấy". Cậu nghe anh nói thế, mím môi cười khẽ. Rồi người nọ chẳng biết từ đâu lôi ra vài viên kẹo, rất tự nhiên bóc vỏ, nhét vào miệng cậu một viên, bản thân cũng tự nếm thử một chút. Cuối cùng cậu cũng biết cái vị ngọt nị đấy từ đâu ra rồi. Vị đào động lại trên đầu lưỡi, ngọt thanh mà không gắt, cùng với hương thơm dịu cứ vấn vương nơi chóp mũi. Mà trên môi, lại quyến luyến một chút hơi ấm. "Lưu Hải Khoan, anh không định giảm cân nữa à? Hôm trước ai vừa mới tự chê mình béo, sao nay lại lén giấu kẹo ăn rồi hả?" "Anh lấy cho em thôi, chứ anh có thích đồ ngọt bao giờ." Anh cười, đem đống kẹo trong tay cho hết vào túi cậu. Anh hơi giơ tay, điệu bộ là muốn xoa đầu cậu, nhưng có lẽ là chợt nhớ đến tý nữa vẫn còn phải quay, liền đổi thành vỗ vai vài cái. Cậu cũng cười, nhưng chỉ vài giây lại thôi. Có lẽ gần đây nhập vai quá sâu, cậu cứ có cảm giác bản thân bị cái gì đó đè ép, nặng nề đến khó thở. Mà trong lòng cũng giống như có thứ gì đó bị đè nén lại, cảm giác cứ chênh vênh lạc lỏng. Có lẽ Lưu Hải Khoan cũng cảm nhận được thay đổi này, mỗi khi hoàn cảnh anh lại ở cùng cậu, câu được câu mất trò chuyện, hoặc đôi khi chỉ là lẳng lặng ngồi cạnh, cùng đọc kịch bản. Ngày trước, cậu cứ nghĩ là anh lo cho mình như một đứa em trai mà thôi. Nhưng từng ngày trôi qua, dường như có cái gì đó, tựa như phù sa bồi lắng, cát vàng của biển, từng chút từng chút đọng lại. Đến một ngày khi vô ý nhìn đến, mới phát hiện nó đã trở thành một tượng đài vững chắc, sừng sững tại đấy. Dẫu cho sương gió của năm tháng thổi thế nào, cũng chẳng mảy may xê dịch. Cơn mưa chiều giúp khí trời thôi khô hanh. Nhưng cái cảm giác ẩm ướt ấy cũng chẳng tốt mấy. Lại quay thêm vài cảnh, cuối cùng đạo diễn cũng nhân từ thả người đi. Bên ngoài hiên đọng nước, từng hạt trĩu nặng rơi xuống. Cái âm thanh vỡ toang ấy, như đánh vào thính giác của người ta. Giữa tiếng nói cười rộn rã, dường như có thứ gì đó đang không ngừng bành trướng. Tựa như hơi nước của suối, của sông. Từng ngày, từng ngày, tích tụ lại với nhau. Đến lúc đủ to, đủ nặng, nó sẽ lại rơi xuống. Thấm ướt cả một vùng, đem lòng người ướt thành một nổi buồn không tên. Nặng nề, khó thở. "Thành Tử, có phải em nhập vai sâu quá không?" Một vòng tay ấm áp giữa trời giông tố, một chút vỗ về an ủi đầy dịu dàng như càng đẩy người ta vào tận cùng của thế giới sâu thẩm của chính bản thân mình. Uông Trác Thành nhìn anh, tựa như đã bừng tỉnh. Nhưng chỉ khi nhìn thấy đôi mắt đầy mịt mờ với một nỗi buồn vô định ấy, người ta mới nhận ra rằng: Để một nét đẹp đầy dằn xé ấy trọn vẹn trong từng khoảnh khắc, là nỗi đau tột cùng mà người diễn viên phải đánh đổi. Cậu không thoát ra được. Không sao thoát khỏi vai diễn ấy, vai diễn cuộc đời cậu. Tư An trong "Giấc mộng Trường An" là một con người của nhiệt huyết, của hoài bão. Cậu ấy giống Uông Trác Thành, giống đến lạ. Một cuộc đời không ngừng chạy đến phía trước, bỏ lại sau lưng là muôn trùng vất vả, khó nhọc. Nhưng rồi đến một lúc, cậu ấy bỗng không muốn chạy mãi trên chặn đường ấy nữa. Cậu mệt mỏi rồi, muốn dừng lại, nhưng dòng đời lại chằng tha cho cậu. Tư An của năm ấy, giữa những truân chuyên của thế gian, chợt phát hiện ra ngọn lửa hồng sưởi ấm bản thân mình. Nhưng rồi, ngọn lửa ấy lại vô tình bùng lên quá mạnh, thổi chút tư tâm ấy thành tro bụi điêu tàn. "Giấc mộng Trường An" là một bộ phim song nam chính, chủ yếu miêu tả cuộc đời đầy bi thương của hai con người xa lạ vô tình được gắn kết với nhau. Đó là một mối duyên giữa xã hội phồn vinh này, nơi một người đã trãi qua quá nhiều nỗi bất hạnh đến cùng cực, đến khi nắm có thể nắm lấy chút gì đó tươi vui, cậu ấy lại sợ sệt, rụt rè, đắn đo. Còn một người, lại bị dằn xé bởi chính cuộc đời mình, bởi tình yêu mà bản thân bỏ ra. Cậu yêu, yêu đến nồng cháy. Nhưng tình yêu ấy, lại như mồi lửa giữa rừng khô, thoáng chốc làm lụi tàn những mầm xanh chớm nở. Tình yêu của Tư An và Minh Trường là một mối duyên vượt thời gian lẫn không gian, nối tiếp duyên tình dang dở của cả hai trong những năm tháng phồn hoa dưới thành Trường An. Nhưng, ngàn năm trước, họ bị người xưa xa lánh khinh khi, đến mức bỏ mình, lỡ mất cơ hội cùng nắm tay nhau, quỳ bái tạ đất trời. Ngàn năm sau, họ lại bị chính ngọn lửa âm ỉ trong lòng nhốt lại. Tình cảm của Tư An là một nỗi mâu thuẫn cực lớn. Cậu mang một tình yêu sâu đậm mãnh liệt, nhưng nó không đủ to lớn để vùng dậy khỏi nội tâm sợ hãi giữa thế giới này. Nó giống như lò than sưởi trong phòng kín đêm đông. Đêm lại cho người ta hơi ấm, nhưng đồng thời cũng đốt rụi hơi thở của sự sống. Sự giày xé trong tình yêu, nỗi tương tư tích tụ trong tim nhưng hoài chẳng dám nói khiến Tư An dần trở nên trầm lắng hơn. Cậu như đang ôm trong lòng nổi khổ của nhân gian. Bao la, to lớn. Bi kịch đau đớn đến tê tái. Để diễn tròn vai Tư An, bản thân Uông Trác Thành phải trả giá rất nhiều trong việc cân bằng cảm xúc của bản thân mình và nhân vật. Nhất là khi cả hai có cùng những điểm chung đồng nhất, là khi trong tim hai người đều mang một tình yêu nhưng có thể im lặng chịu đựng sự nhớ nhung giằng xé. Từng ngày từng ngày, tựa như dung nham của núi lửa bị ép ở yên trong tận sâu của lòng đất. Xung quanh cây xanh lá tốt, hoa nở quả về, nhìn thì tươi đẹp biết bao. Chỉ có bản thân nó mới biết, mình đã sắp sửa phun trào. Nhưng chờ đợi sự "bùng nổ" ấy là một hồi kết đầy bi kịch khiến nó không thôi chần chờ. Từ bao giờ, đôi mắt sáng như sao trời mang đầy vẻ vui tươi ấy, đã bị thay thế bởi một sự cô đơn lạ lẫm. Chẳng biết từ khi nào, sương gió phương bắc đã thổi lạnh đôi vai gầy, đem giọt lệ đọng bên khóe mi hong đến khô. "Em không sao đâu, có lẽ là gần đây nghĩ quá nhiều thôi". Cậu xoa xoa mắt, có lẽ là hơi mạnh tay, cả một vùng đều đỏ lên. Sự đau rát khó chịu dần dần lan ra, nhưng Uông Trác Thành lại cảm thấy vui vẻ. Đây là cách duy nhất khiến cậu thoát khỏi nhân vật, thoát khỏi nổi đau đang như cuồng phong không ngừng gào thét, bay đến cuốn lấy cậu. Bên mắt cậu bỗng nhiên dịu lại, là Lưu Hải Khoan đặt một túi chườm ấm lên trên mi mắt có chút sưng. Chút dịu dàng ấy tựa như ma thuật, không ngừng bành trướng, gào thét với gió lạnh thổi về, đè ép luôn cả nỗi cô đơn đang không ngừng bạo động kia. Tất cả, ấm áp tựa như gió mùa hạ năm ấy thổi về, lại bất chợt lạnh tựa như băng vùng cực bắc. Không biết tại sao, mỗi khi cậu nhìn thấy anh dịu dàng cẩn thận, bản thân lại ngày càng lo sợ. Sợ mình cuốn quá sâu, sợ mình thoát ra không nổi. "Trác Thành, em là em, cậu ấy là cậu ấy. Hai người không giống nhau, em hiểu không? Cậu ấy chỉ sống trong trang giấy, mượn hình hài của em mà tỏa sáng giữa thế gian này. Nhưng rồi cậu ấy cũng sẽ phải rời đi. Nhưng em thì không, em ở đây, đứng ở trong lòng của rất nhiều người, em hiểu không?" Uông Trác Thành nhìn anh, có chút mê man gật đầu. Cậu biết, cậu không phải Tư An. Nhưng cậu lại là Tư An. Tư An, Tư An, là nhớ về Trường An, hay mong một kiếp bình an? Tựa như ước mơ năm đó của cậu, yên bình sống bên cạnh người nọ, nhà tranh vách lá, sơn cùng thủy tận cũng không cam phiền. Nhưng "cậu" ấy, là ai? Là người của ngàn năm trước, của con chữ mực in, hay là kẻ đứng sừng sững nơi đây, nếm trãi mùi vị lạnh lùng phong sương, hứng chịu thê lương cô độc? Uông Trác Thành thấy mình có lẽ sắp điên rồi. Chờ đến khi Lưu Hải Khoan rời đi, cậu liền đuổi trợ lý ra ngoài, bản thân mình thì ôm túi ấm, trượt dài trên ghế. Cậu tồn tại trong lòng rất nhiều người sao? Vậy trong lòng người nọ thì sao? Liệu có phải như ánh trăng sáng ngoài kia, trong những năm tối tăm mịt mờ, nó đẹp đến rung động lòng người. Nó khiến người ta luyến tiếc không nguôi. Nhưng đến khi nhà cao đèn sáng, lung linh khắp phố thị, thì ánh trăng lại như đóa hoa nhỏ bị lãng quên. Rực rỡ đến mấy, cũng chỉ cô độc giữa trời đêm. Đen tối, bất định, không biết được xung quanh là gì. Dù cho có cố gắng tỏa sáng, cũng bị người ta quên lãng. Là những năm tháng miên man đến vậy? Gió lạnh ngày càng thổi nhiều, cảnh cần quay cũng dần ít lại. Gần đây người trong đoàn cảm thấy Uông lão sư hình như đang rất vui vẻ, không ưu sầu như ngày trước nữa. Sắc mặt tốt hơn, cười nhiều hơn. Lại là ánh mắt trời rực rỡ của tuổi thanh xuân bất tận. Uông Trác Thành gần đây đúng là vui hơn. Cậu nghĩ có lẽ đoạn tình cảm bị mình vùi chôn kia lại sắp đơm hoa rồi. Không biết có phải hay không, nhưng người nọ lại đối xử với cậu tốt hơn. Không còn là cái kiểu quan tâm như một người anh lớn trong nhà, mà đâu đó là sự cưng chiều toát ra từ đáy lòng. Phải hay không, rằng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén? Chiếc bình nước nhỏ vào đêm đông, hay chiếc khăn ấm ngày giá lạnh. Chút thân mật ấm áp mỗi khi gió thu ùa về. Từng chút từng chút quan tâm, khiến trong lòng không thôi xao xuyến. Nghe đâu khuya hôm nay sẽ có mưa sao băng, thế là cả đoàn lại nháo lên. Cuối cùng đạo diễn quản chẳng được, lại thêm thời tiết ngày càng lạnh, dứt khoát cho nghỉ luôn nữa buổi. Nghe giọng đạo diễn hùng hồn lắm, cứ ngỡ là nghỉ cả ngày, ai ngờ có được mấy tiếng đâu, mà đạo diễn vẫn làm mặt đau như cắt. Nhưng mà chỉ cần mấy tiếng thôi, Uông Trác Thành cũng đã rất vui rồi. Cậu khoác chiếc áo dày nhất của mình, vừa xỏ vớ vừa đội mũ, lại ôm thêm chiếc bình giữ nhiệt chứa đầy trà ấm, lạch bạch chạy ra sân trống của đoàn phim. Ở đó, đã sớm dựng sẵn chiếc lều nhỏ, trãi thảm, đốt than, còn thêm một ít đồ nướng, hương thơm nức mũi. Cậu vừa nhìn thấy, đã cười chẳng thấy mắt. "Tâm trạng em gần đây tốt ghê nhở?" Lưu Hải Khoan cầm lấy bình giữ nhiệt, rót đầy bát đưa cho cậu. Khói trắng lượn lờ trong màn sương lạnh giá khiến người ta không khỏi ngẩn ngơ. Cái mùi thơm đầy quyến luyến của thức ăn trong đêm khuya khiến người ta không sao kiềm lòng được, mắt trân trân nhìn vào từng thớ thịt vàng óng. Lưu Hải Khoan nhìn biểu cảm của cậu mà phải bật cười, mắng: "Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà vẫn tham ăn như vậy hả?" Nói là mắng, là lời sao dịu đến thế. Lại còn chủ động lấy bát dĩa, gấp phần đẹp nhất cho cậu. "Trời đương lạnh, ăn thế này không sợ bỏng, ngược lại ấm hơn không ít". Anh nói thế, nhưng chỉ ăn miếng nhỏ, rồi lại cặm cụi canh than, còn cả đĩa to thì nhét hết vào lòng cậu. Đã thế còn chú tâm, chọn một hòn than còn rực hồng nhưng không ung khói đặt gần cậu. Hơi nóng nhẹ nhàng thổi đến, xua tan đi sự lạnh giá khắc nghiệt. Vừa hay cũng thổi bừng lên ý cười đong đầy nơi đáy mắt. "Hải Khoan! Hải Khoan! Anh nhìn kìa, sao băng kìa!". Cậu kích động lôi kéo tay anh, nhìn về ánh sáng vừa chớp ngang. Đêm nay trời trống mây, nhưng sao lại le lói, ít đến đáng thương. Vì thế mà khi ánh sao băng kia trôi ngang, lại lung linh, rực sáng hơn những năm trước. "Mau ước đi, anh không ước gì sao?" Lưu Hải Khoan nhìn ánh mắt đen láy phát sáng của cậu, muốn lắc đầu cũng không xong, chỉ có thể nhắm đôi mắt mình lại. Lông mi vì cái lạnh mà hơi nheo lại, tạo thành chiếc bóng nhỏ trên gương mặt. Thật ra Uông Trác Thành đã ước nguyện xong rồi, nhưng cậu không biết nó có thành sự thật không. Bầu trời dần dần được phủ sáng bởi những tia chớp thoáng qua. Cậu nghiêng đầu, nhìn một nửa gương mặt đã bị bóng tôi che khuất của anh, không hiểu trong lòng tại sao lại bừng lên một ảnh lửa rực cháy. Nôn nao, rạo rực. Chờ đến lúc Lưu Hải Khoan mở mắt ra, đã thấy cậu nhóc nào đó nằm dài trên thảm, đôi mắt đen láy nhìn lên màn đêm sâu thẳm. Cậu hơi rũ mi, ánh mắt hai người giao nhau giây lát, rồi lại rời đi. Trên trời, từng vệt sáng vụt qua, thưa thớt, có chút yếu ớt nhưng lại mang trên mình hàng ngàn hi vọng. Hi vọng của những con người nhỏ bé trên mặt đất này. Trời đêm ngày càng lạnh, chút hơi âm của than hồng cũng đã bị thổi bay. Lưu Hải Khoan kéo ra một chiếc chăn mỏng, phủ lên người Uông Trác Thành. Bản thân anh cũng nằng xuống, song song với cậu, nhìn ngắm bầu trời tĩnh mịch. Hơi ấm chờn vờn bên người, mùi hương thanh tao của đất trời thoảng mà chóp mũi, lại mang chút tư vị quen thuộc. Uông Trác Thành ngiêng người, thu vào tầm mắt sườn mặt nghiêm nghị của người kia. Dường như có cái gì đó đang lan tỏa trong không khí, khiến người ta say chất ngất. Từng nhịp đập của trái tim như phóng to ngàn lần trong màn đêm yên ả. Lưu Hải Khoan bỗng quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt trong veo như viên thạch anh chìm trong đáy nước. Giây phút đó, sao trời như ngừng lại. Trong tim bồi hồi cảm xúc, tựa như vạn dặm bôn ba, trong ngàn vạn người, chỉ ngoảnh mặt mà khắc sâu một dáng hình vào trong tim. Khảm sâu vào xương, đem máu thịt nhuộm đỏ, đem tình ý đong đầy. Giây phút đó, giống như ngàn năm sau gặp lại, cũng chỉ nói một câu. "Lưu Hải Khoan, em yêu anh". Là tình cảm ấp ủ bấy lâu, là ngọn lửa đã bùng cháy qua bao mùa hạ. Là mỗi khi không rượu chẳng men cũng tự say người. Là đôi má đỏ hây hây giấu sau vạt áo cao. Là ngàn lời vạn ý, không sao thốt ra được.
Chương 2 Bấm để xem Khi tình ý đong đầy, khi yêu thương ấp ủ, khi vạn lời cũng chỉ thốt ra được đôi câu. Khi ai ngượng ngùng nhìn trời sao, khi đôi mi cong vút không ngừng rung động, thì người ta cứ nghĩ rằng, đó là mối tình đẹp như tranh. Khi giọt sương đêm khuya vừa rơi xuống, khi ai run rẩy vì hồi hộp, khi chiếc áo khoác dày phủ lên đôi vai bé, người ta cứ ngỡ mối tình đầu cuối cùng cũng đơm hoa kết trái. Vệt sáng trên trời thưa thớt, chẳng thể nào là mưa được. Nhưng người ta cứ gọi là "mưa" thôi. Có những loại tình cảm, không phải là trai gái đằm thắm, không phải là ái tình nhân gian, nhưng vẫn là "tình cảm". Cuối cùng chính là, tự mình họa một mối nhân duyên. Bút sa thành mối nghiệt duyên tan lòng. Thật ra có những việc, chỉ khi đích thân nghe thấy mới có thể buông tay. "Anh nghĩ có lẽ gần đây nhập vai quá sâu, không thoát ra được. Em chỉ là đang ngộ nhận thôi, chờ một khoảng thời gian là ổn mà." Có nhiều điều, cứ ngỡ là đẹp. Có nhiều việc, cứ nghĩ là chắc chắn. Nhưng đời người không có gì hoàn hảo, nhưng lòng người, có dễ đoán được đâu? Cậu mỉm cười, vâng một tiếng, nghe thật ngoan. Nhưng là, dường như có cái gì đó đang vụn vỡ. Âm thanh rất khẽ, nhưng lại khiến người ta hoảng sợ. Tựa như một con dao cùn cứa vào lòng. Vết thương không sâu, không ứa máu. Nhưng nổi đau ấy lại âm ỉ không thôi. Ngày qua ngày, đau vẫn hoài đau. Có lẽ đến cuối cùng rồi, chỉ có nổi cô độc ở lại cùng năm tháng. Sau hôm ấy, tất cả lại quay về như trước kia. Cảnh nên quay đã quay xong, người cần gặp thì gặp, người nên tránh cũng tận lực né xa. Mọi thứ dường như xưa, nhưng lại chẳng còn phải ngày xưa nữa. Hốc mắt của Uông Trác Thành sâu hơn, tâm trạng cũng tệ hơn. Chính bản thân cậu cũng chẳng biết, là do bản thân quá nhập tâm vào nhân vật. Hay là do vũn bùn lầy tình cảm kia quá khó dứt ra, càng giãy dụa lại càng kéo sâu vào. Có những đêm bất chợt tỉnh giấc, bên ngoài cứ mưa, rơi miết. Cậu nằm trong chăn, lủi trốn đi, muốn tìm kiếm một chút hơi ấm. Nhưng xung quanh ngoài giá lạnh vẫn chỉ hoài băng giá. Chẳng có chút ấm áp nào, bên chóp mũi cũng chằng còn mùi hương thảo mộc êm dịu. Chỉ có mùi ẩm thấp, làm sống mũi ê ẩm. Từ đầu đến cuối, chỉ có tấm màn phất phơ, cùng nụ hoa trà vừa hé, đêm đêm cùng cậu vượt qua màn đêm này. Nhưng rồi.. Thoáng một trời mây, người nên đi cũng sẽ đi. Một buổi cuối hạ đầu đông, khi không khí hanh khô lạnh lẽo ùa về. Khi đóa hoa trà vượt ngàn bão tố khắc nghiệt, trái mùa đơm hoa, cũng là lúc nói lời chia tay. Cảnh cuối cùng, tường hỉ giấy hồng, khăn đỏ phủ khắp. Chẳng phải vạn dặm hồng trang, nhưng lại chấn động vô ngần. Tư An nhìn mình trong hỉ phục đỏ thẩm, nhìn Minh Trường cười tươi bước đến gần. Cánh hoa trà bay khắp nơi, đóa tường vi nghịch mùa mà nở. Dấu chân in trên nền tuyết, tay nắm tay trọn kiếp bình an. Cảnh vừa xong, người cũng vội tách ra. Chút hơi ấm còn ở đó, nhưng sao lạnh lẽo lại ùa đến nhanh như vậy? Lá đã thôi chuyển sang vàng, bướm cũng lười bay lượn, cậu ôm đóa hoa trà nhỏ, chạy vội đên lều tẩy trang, nói lời từ biệt. "Khoan ca.." Lời ngập ngừng trong cổ họng, đắn đo mãi chẳng thể thốt ra, cuối cùng chỉ có vài chữ, như ấp ủ tâm can. "Tặng cho anh, tạm biệt.." Một lời hẹn gặp lại, cũng chẳng dám nói ra. Có lẽ năm tháng sau này, ngoài một ngày đôi ta vô tình gặp gỡ trên phim trường, thì cũng chẳng thể qua lại nữa. Thật lòng yêu thương, hai chữ bạn bè làm thật khó. Cậu biết mình còn trẻ, chẳng thể nào như bao người, ly biệt rồi vẫn là anh em tốt. Phù phiếm xa hoa, hư vinh mờ ảo. Tình cảm của những người đứng nới bức mà này càng mờ ảo hơn. Lưu Hải Khoan ừ khẽ, ôm lấy chậu hoa. Cậu mỉm cười, bước chân lại vội vã. Trong lều đốt lò sưởi, ấm áp đến tận lòng. Nhưng vừa ra ngoài, cơn gió biếc thổi đến lạnh lẽo. Thổi đến tâm tư cũng lạnh như tro tàn. Năm tháng về sau, chẳng hẹn gặp lại. Cảnh cuối cùng của cậu, là cảnh quay tang sự. Mới vừa rồi hỉ cầu còn giăng đầy, kết đỏ cả một vùng. Mà giờ đây bạc màu theo năm tháng, chỉ thấy một sự thê lương cô tịch. Đoàn người quan gánh đung đưa, tiếng khèn trống eo éo truyền vào không trung. Vừa mới khăn hồng rực rỡ, giờ đã nhợt nhạt phai màu. Kiệu hồng còn chưa khuất khỏi ngõ, linh bài đã vội vụt ngang. Vải trắng khăn tang, chỉ còn gương mặt tiêu điều xơ xác. Gò má hóp vào, mắt lõm sâu. Nụ cười trên môi, cười đến bi thương sầu thảm. Phía trước xa, có mảnh đèn rực đỏ. Có tiếng khèn ngân vang. Là ai rước ai về, là ai tiễn ai đi? Bước chân đặt trên tuyết, dấu chân in trên băng. Sắc trời chiều tàn, chim về tổ. Vân mây sống núi, còn ai đâu? Cảnh cuối cùng quay xong, phim xem như bước vào giai đoạn hậu kì. Cậu nhận lấy bó hoa tươi thắm của nhân viên đoàn, trên môi treo nụ cười ôn lịch. Ánh mắt như lơ đãng nhìn xung quanh, thật ra là chỉ vì muốn lưu tâm một người. Cuối cùng, chỉ nhìn thấy gió bụi phong sương. Lều chuyên dụng của anh đã bị dỡ từ sớm. Câu chậm rãi thả bước chân đi đến, cuối cùng dừng hẳn khi nhìn thấy giữa đống hỗn loạn, một cánh hòa trà lộ ra, dập nát. Cẩn thận nâng lên, hóa ra chậu hoa nhỏ bé đã bị quên lãng. Không biết tại sao, lòng đau đến lạ. Đông đến, vốn chỉ thấy tuyết rơi. Ấy vậy mà hôm nay trời lại nổi gió, mưa tầm tã. Cuồng phong gào thét, thổi tung cánh cửa sổ mỏng. Có đóa hoa trà nở bên hiên, Có nửa mối duyên chẳng vui đầy. Cuối cùng, đóa hoa nhỏ dập nát úa tàn. Biết làm sao đây, khi nó chỉ là thứ bị lãng quên. Khi nó chỉ là phế thải bị từ bỏ. Biết thế nào, khi trong tim tan nát, khi lòng người chẳng còn gì cả. Chỉ mới thoáng qua thôi, nhưng sao người lạnh lùng đến lạ. Đêm nay, ánh sao tựa như biết người đang buồn, vội lẫn trốn sau màn mây đen kịt. Mà trăng kia, đã sớm lười biếng từ hôm nao, chả muốn nhàm chán dạo chơi nơi trời đêm u uất nữa. Đóa hoa nghiêng ngả, cuối cùng rơi từ cửa sổ tầng ba xuống, vỡ vụn. Phim quay xong, cậu cũng chả muốn đi đâu, bèn từ chối hết công việc, làm tổ trong nhà suốt cả tuần. Sáng chăm mèo, trưa lang thang, chiều lại chăm mèo. Cuộc tháng yên bình mà cậu hằng mong mỏi. Nhưng giờ đây, dường như có một sự thiếu sót. Chằng biết là gì. Chỉ thấy tâm hồn trống trãi đến lạ. Có những khi ngẩn người, lại chẳng biết bản thân vì sao mà thất thần. Nhớ về ai? Nhớ một người đã xa. Yêu hay không, dẫu là duyên hay nợ cũng chẳng muốn bàn đến. Bên nhà có cây hồng đậu, quả mọng đỏ, bé xíu. Nhớ mấy hôm chúng kết quả, từng chùm từng chùm dính nhau, quyến luyến chẳng rồi. Người ta nói, bao nhiêu hồng đậu, bấy nhiêu đau lòng. Đau bởi nhân duyên trong thiên hạ, xót xa bởi nổi lòng người cố nhân. Hồng đậu, hồng đậu sinh Nam quốc, Tương tư một mối, tình tương tư. Đến cuối cùng, vẫn là không sao buông bỏ. Muốn nói với anh, không phải bản thân em nhập vai quá sâu, mà là từ mùa hạ năm ấy đã yêu anh. Vạn vật thức tỉnh, trong quy luật của tạo hóa. Theo vòng quay của năm tháng mà lại chẳng chút xê dịch. Chỉ có ta, giữa đất trời mà ngả nghiên say, mà nghe điệu hát tiếng đàn để lòng bay về phương xa. Chỉ có ta, trong năm tháng vừa qua, đem ái tình hòa vào xương máu. Nhưng rồi lời ấy, có ai nghe thấy đâu? Đêm nằm vân hằn mỗi tương tư này. Sen kia dẫu lìa ngó mà vẫn còn vương tơ kéo sợi. Nhưng thương thay dù có hữu tâm níu kéo, người cũng vẫn hững hờ. Tơ tình đứt đoạn, lòng người nguội lạnh. Là vết thương ai trằn trọc không yên, ray rứt chằng lành. Là nổi đau ai giữ hoài chẳng thể buông lơi? Yêu thương, tựa như mây trời. Vẫn cố níu giữ nhưng gió thổi vô tình, đem mây bay đi, cuốn trôi luôn cả phương trời thương nhớ. Cái màu xanh da diết ấy, khắc họa nên cả bầu trời miền xa. Dẫu cho có là nhớ nhung, nhưng chút tư cách đến gần cũng chẳng có. Giữa mùa đông, tuyết rơi nặng hơn. Một vùng trời chỉ toàn màu tuyết trắng. Ánh sáng ảm đạm đậu trên tán cây đã khô gầy. Một ngày đẹp trời cuối đông, bên một nhà hàng xa xỉ, vài ba chiếc xe chạy đến đậu giây lát, rồi lại vội rời đi. Uông Trác Thành siết chặt áo khoác, lười nhác nhìn khung cảnh ồn ào trước mặt. Hôm nay là ngày đoàn phim tụ hội lại với nhau, xem như ăn mừng cả bộ phim thuận lợi hoàn thành. Công tác hậu kì đã xong, vì là đề tài có chút nhạy cảm, nên chỉ có thế chiếu mạng. Cũng do vậy mà ngay cả thời gian và kênh chiếu cũng đã ấn định xong. Diễn viên trong đoàn, đa số đã đến đủ. Dàn viên chủ lực hầu như đều có mặt, quây quần bên bàn ăn, náo loạn cả buổi. Nói cho cùng thì cũng chỉ là một đám thiếu niên. Từng gắn bó ngần ấy thời gian, một chút tình cảm không thể nào không có. Nhạc trong sảnh trầm trầm vang lên, mềm mại du dương. Tiếng người nói cười rộn ràng, không khí rõ ấm áp, nhưng chẳng biết tại sao Uông Trác Thành lại chẳng có chút sức sống. Gương mặt cậu tươi tắn hơn trước, không còn quá hốc hác gầy gòm. Nhưng là, đôi mắt trong trẻo đầy anh khí nay lại phủ một màu cô độc đến lạ. Tựa như một ánh sao, lạc giữa màn đêm không đồng loại. Chỉ có một màu đen mịt mờ tăm tối. Sóng sánh như nước mùa thu, trầm lặng yên tĩnh, nhưng lại u uất bi thương. "Đạo diễn, hôm nay Hải Khoan không đến à?" "Bận rồi, nhưng chắc trễ một chút sẽ đến thôi mà". Đạo diễn cười híp mắt trả lời, lại cầm ly rượu, trái kính một ly, phải uống một ngụm, xem bộ sắp say đến chả biết đất trời rồi. Phó đạo diễn cũng cười xuề xòa, bong đùa nói mấy lời về Lưu Hải Khoan. Uông Trác Thành không muốn nghe nhiều, cầm ly rượu uống một chút, định trốn về phòng nghỉ. Lúc lướt qua lại nghe thấy lời của phó đạo. ".. Tiểu Lưu ấy hả? Hôm trước nghe bảo để ý đến ai rồi, nhưng lại chọc người ta giận dỗi. Giờ vẫn còn đang nghĩ cách kia kìa. Tuổi trẻ các cô cậu thật ngộ, thích thì cứ nói thích, ỏng ẹo cái gì. Đến lúc người chạy mất, lại chả thương tiếc sao? Lại còn chả nói đến.." Mấy lời sau, cậu không nghe thấy nữa. Bước chân vội vã hướng về phòng, đến khi cánh cửa đóng lại, cả người dường như bị rút hết sinh lực, mềm nhũn ngồi trên đất. Rõ ràng trong phòng đã được sưởi ấm rất tốt, nhưng cậu lại thấy cả người lạnh toát. Là cái lạnh toát ra từ tận đáy lòng. Tí tách, tí tách. Hình như là trời đang mưa, tiếng nước rơi trên thềm khiến người ta khó chịu. Ồ? Hôm nay làm gì có mưa? Chỉ có tuyết rơi điêu tàn, chỉ có giọt lệ châu sa ướt mi thấm đẫm. Chỉ có chút hụt hẫng trong cõi lòng. Âm ỉ bùn cháy, như hòn than ấp ủ trong lòng. Ban đầu là ấm áp, hồi sau lại là nóng đến bỏng rát, đến khi phát giác ra, cũng đã quá muộn màng. Chân tâm cháy thành tro, chẳng sao hồi lại. Ngực nhói lên từng cơn, tựa như ai đem dòng máu kia chặn lại, không cho lưu thông. Nổi đau ấy nghẹn lại trong lòng ngực, nặng nề, khó thở. Hé miệng ra, muốn cố hít lấy chút không khí, nhưng sao chỉ thấy một vị đắng chát nơi đầu lưỡi. Là tái tê hay đau đớn. Là yêu thương hay uất hận? Cũng chỉ là chút luyến tiếc. Đến cuối cùng rồi mối duyên thuở thiếu thời, mấy khi trọn vẹn đâu. Nở một nụ cười, đầy gượng ép. Cuối cũng vẫn là nên rời đi. Ngoài trời tuyết vẫn rơi, đã phủ một lớp rõ dày. Trong đoàn, cũng đã có vài người rời đi. Cậu đứng ở cửa bên, nhìn ngắm màn mây một màu xám ngắt, có chiếc xe chầm chậm chạy đến. Ngẫm lại, đã mấy tháng chẳng nhìn thấy nhau. Nửa lời cũng chưa từng nói, chỉ mỉm cười gật đầu. Muốn vòng qua người nọ để rời đi, lại bị kéo về. Trên vai nặng nề một chút, chóp mùi là mũi hương quen thuộc, hòa cũng chút men rượu. Lưu Hải Khoan đã có chút say. Mắt anh nhắm lại, hai người đứng ở đó hồi lâu. Cuối cùng, chỉ nghe một giọng trầm ấm. "Xin lỗi.." Có lẽ năm tháng ngoảnh lại, sẽ có đau lòng. Nhưng khi cánh hoa ấy tàn theo gió mưa, thì cái kết đầy bi kịch kia đã sớm định rõ. Chút hương rượu say nồng lan tỏa giữa trời. Hương đưa thoảng gió người say ngất, mấy kiếp nên duyên mấy kiếp tàn? "Tạm biệt." Năm tháng về sau, chúng ta sẽ chẳng thế như thuở thanh xuân. Câu bông đùa thoáng qua, hay lời ca tiếng hát, dẫu sao cũng chỉ là hồi ức. Đẹp nhất là tình cảm lúc thanh xuân, là nỗi lòng dỡ dang nằm mãi ở khúc cua thời gian. Về sau, thật lâu thật lâu về sau, có lẽ cậu sẽ tìm thấy một người thích hợp. Một mái nhà nhỏ, với tình yêu thương yên ả. Một con đường nhỏ, một hàng cây xanh. Đóa hoa trà hồng phớt nở rộ rực rỡ. Ngưỡng mộ yêu thương, trôi theo gió mây. Chính văn hoàn