Đam Mỹ [Edit] Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh - Diệp Ức Lạc

Discussion in 'Truyện Drop' started by Hải Dương Xanh Thẩm, Mar 27, 2021.

  1. Chương 10. Sách Vẽ Thảo Dược.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bán đi năm vại mật ong, Sở Diệp có được 7 đồng vàng với 5 đồng bạc.

    Nắm được tiền trong tay, Sở Diệp liền đi mua một quyển sách thảo dược bên trong còn có hình vẽ, mất hết 2 đồng vàng.

    Tiểu Ngân thường xuyên đem theo đàn ong vào trong núi hút mật, Sở Diệp dự định cho Tiểu Ngân nhận biết một ít thảo dược, về sau vào núi có thể phân biệt được các loại thảo dược và địa điểm, nếu may mắn thấy được một hoặc hai cây thảo dược quý hiếm, vậy thì không cần ra vốn cũng có thể kiếm được một số tiền rồi.

    Sau khi mua cuốn tranh thảo dược, Sở Diệp dùng thêm 2 đồng vàng mua 100 cái bình gốm, tiếp đó lại mua thêm linh gạo và thịt linh thú hết 5 đồng vàng, rồi tiếp tục dùng thêm 20 đồng vàng mua một viên Hồn Tinh Mộc Hệ, mua xông đồ đạc cần thiết, Sở Diệp không những đem tiền bán mật ong dùng hết, còn lặm cả tiền nhà.

    Nguyên bản mấy người trong thôn thấy Sở Diệp bán mật ong được hơn 7 đồng vàng, còn có chút hâm mộ, nhưng sau khi thấy cánh Sở Diệp tiêu tiền, liền lập tức rối loạn.

    "Diệp thiếu, viên Hồn Tinh này là mua cho Ngân Sí Ong sao?"

    Sở Diệp gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ngân Sí Ong muốn phát triển tốt, cần thiết hấp thu Hồn Tinh."

    "Hồn Thú thật là khó nuôi a!" Một người thôn dân cảm thán nói.

    Lúc trước mọi người thấy Ngân Sí Ong ở trong thôn hút mật, liền có chút tâm động, muốn đi Khế ước Ngân Sí Ong, nhưng bây giờ thấy Sở Diệp mua một viên Hồn Tinh liền đi mất 20 đồng vàng, liền rút lui trống trơn.

    "Nhưng mà con Hoàng Ngưu của Trần lão không có tiêu phí cao như vậy."

    Sở Diệp không khỏi ở trong lòng trợn trắng mắt, con Hoàng Ngưu của Trần lão lớn lên nhìn mạnh khỏe nhưng chỉ có Sĩ cấp nhị giai, Hoàng Ngưu đã sáu mươi tuổi, đã qua thời kỳ trưởng thành rồi, không thể lên cấp được nữa.

    Tiểu Ngân thì khác, chỉ cần có đủ Hồn Tinh Và mật ong, một tháng sau, chắc là có thể tăng lên Sĩ cấp tam giai.

    Người trong thôn không có mắt nhìn hàng, cảm thấy Hoàng Ngưu so với Ngân Sí Ong đáng tin hơn, Sở Diệp muốn điệu thấp hành sự, nên cũng không tốn công giải thích.

    "Diệp thiếu, mua sách thảo dược là định vào trong núi hái thuốc sao?"

    Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Là định làm vậy."

    Long Nhai Thôn ba mặt núi vây quanh, đặc sản, tài nguyên có rất nhiều, đối với thảo dược trong núi, Sở Diệp đã sớm chú ý.

    Trong Long Nhai Thôn, có người hái thảo dược để mưu sinh, người ta gọi là người thải dược.

    Người thải dược chia làm hai loại, một là có võ công trong người, kẻ có tài gan cũng lớn, rất thích đi vào núi để mạo hiểm, hai là người có gia cảnh nghèo khó, không có biện pháp, chỉ có thể vào trong núi hái thuốc kiếm chút tiền.

    Địa hình trong núi rất là phức tạp, dễ dàng lạc đường, hung thú lại nhiều, trăm năm nay số người chết ở trong núi, đếm không hết.

    Mấy người thôn dân đưa mắt nhìn nhau, "Diệp thiếu, đi trong núi hái thuốc rất nguy hiểm, nếu may mắn có thể kiếm được một số tiền, còn xui xẻo thì dù có đi lòng vòng ở trong núi mười ngày, nữa tháng cũng không thu hoạch được gì."

    Sở Diệp cười cười, nói: "Ta biết, ta cũng không tính đi bây giờ."

    Sở Diệp cúi đầu, thầm nghĩ: Hắn đi trong núi hái thuốc, so với thôn dân bình thường có rất nhiều ưu thế.

    Vào núi hái thuốc, muốn tìm những loại thảo dược có giá trị cao, việc này đối với hắn cũng không phải chuyện gì khó.

    Trên tay hắn có la bàn muốn trước tiên tránh đi những con hung thú nguy hiểm rất dễ dàng, hắn còn có Tiểu Ngân có thể trước mang theo đàn Ngân Sí Ong tìm kiếm Thảo Dược, đánh dấu địa điểm.

    Khi nào hắn muốn vào núi có thể dẫn theo đàn ong đi cùng, nơi có ong đàn những con hung thú bình thường sẽ không dám lại gần hắn.

    Sở Diệp về tới nhà, Tiểu Ngân đã mang theo ong đàn bay trở về.

    Đối với việc ra ngoài hút mật Tiểu Ngân rất để bụng, vì nó biết việc này có quan hệ trực tiếp đến chất lượng đồ ăn của nó sau này.

    Nhìn thấy Sở Diệp, Tiểu Ngân rất là hưng phấn vỗ cánh phành phạch bay qua, "Y y."

    Sở Diệp nghe Tiểu Ngân thúc giục, liền đem viên Hồn Tinh vừa mới mua lấy ra, Tiểu Ngân bay quanh Hồn Tinh chuyển động một vòng, thấy phẩm chất của Hồn Tinh so với lúc trước thì tốt hơn rất nhiều, nó liền hoan hô ăn mừng, bị sự vui vẻ của Tiểu Ngân cảm nhiễm, khóe môi Sở Diệp công lên.

    Thấy Tiểu Ngân đã hấp thu Hồn Tinh xong, Sở Diệp cầm lấy Hồn Tinh cất lên, rồi nói với Tiểu Ngân: "Tiểu Ngân, chúng ta học tập phân biệt dược liệu đi."

    Tiểu Ngân liếc mắt nhìn Sở Diệp một cái, bên trong ánh mắt toát ra vài phần ghét bỏ.

    Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân, nói một cách thấm thía: "Tiểu Ngân a! Chúng ta phải kiếm tiền nhiều hơn, kiếm tiền nhiều mới có thể mua mật ong tốt hơn, Hồn Tinh tốt hơn, và các loại dược tề tốt hơn."

    Tiểu Ngân nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Sở Diệp một lúc lâu, cố mà làm gật gật đầu, bay lại dừng ở trên vai Sở Diệp.

    Sở Diệp lật sách thảo dược ra, dạy Tiểu Ngân phân biệt.

    Bên trên bìa sách có ghi, tổng cộng có một ngàn loại thảo dược thường thấy, Sở Diệp lật ra xem thấy bên trong có rất nhiều loại thảo dược lớn lên rất giống nhau, đừng nói Tiểu Ngân xem choáng váng, đến Sở Diệp còn cảm thấy đau đầu chóng mặt nữa là.

    Tiểu Ngân nhìn mười trang, liền mềm mại nằm sấp xuống, nhìn hai mươi trang liền chịu không nổi bay ra ngoài, tỏ vẻ muốn đi đốc xúc ong đàn ủ mật.

    Sở Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, một mình nghiên cứu lên sách thảo dược, Tiểu Ngân là khế ước thú của hắn, hai người tâm liên tương thông, nếu hắn đối với các loại thảo dược hiểu biết rõ ràng, về sau Tiểu Ngân có nhìn thấy thảo dược thì có thể nhanh chóng phân biệt ra.
     
    AmiLee and Gill like this.
    Last edited: Apr 13, 2021
  2. Chương 11.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian thấm thoắt, nữa tháng đã đi qua, mật ong bắt đầu sản xuất theo quy mô lớn, chỉ hơn mười ngày đã sản xuất không ít mật ong.

    Sở Diệp mướn xe bò của Trần gia, chuẩn bị đem tất cả mật ong đi bán, 50 vại mật ong gần 500 cân, để hết nửa chiếc xe bò.

    "Wow, cư nhiên thu được nhiều mật ong như vậy." Trần Nam nhìn một đàn mật ong, toát ra vài phần hâm mộ.

    Người trong thôn điều biết Sở Diệp đang nuôi ong, nhưng không hề nghĩ đến việc có thể sản xuất ra được nhiều mật ong như vậy.

    Sở Diệp cười cười, nói: "Thu hoạch còn tạm được!"

    Trần Nam có chút nghi hoặc nói: "Ngân Sí Ong lợi hại như vậy sao?"

    Sở Diệp thầm nghĩ: Ngân Sí Ong bình thường đương nhiên không thể lợi hại như vậy được, nhưng ong chúa thì khác.

    Sở Diệp mang mật ong vào trong cửa hàng, 50 đàn mật ong bán được 75 đồng vàng, lúc trước Sở Diệp luôn cảm thấy Tiểu Ngân là một con thú nuốt vàng, nhưng sau lần bán mật ong này, Sở Diệp bỗng nhiên lại cảm thấy Tiểu Ngân không phải một con thú nuốt vàng mà là một con ong chiêu tài!

    Tốc độ tiêu hao đồng vàng của Tiểu Ngân rất mau nhưng tốc độ kiếm đồng vàng của nó lại càng mau hơn.

    Chỉ qua mấy phút trên người đã có được 75 đồng vàng, Sở Diệp khó khăn lắm mới thể nghiệm được cảm giác làm người giàu có một lần.

    Sở Diệp có tiền, dùng đồng vàng liền hào phóng hơn rất nhiều.

    Sở Diệp lấy 40 đồng vàng mua 2 viên Hồn Tinh Mộc hệ làm đồ ăn cho Tiểu Ngân, lại dùng 10 đồng vàng, mua một ít Toái Hồn Tinh, Toái Hồn Tinh năng lượng không nhiều bằng Hồn Tinh hoàn chỉnh, nhưng được cái là tiện nghi, 10 đồng vàng liền có thể mua được một đống.

    Sở Diệp mua Toái Hồn Tinh là cho đàn ong, đám tiểu đệ của Tiểu Ngân đều là Ngân Sí Ong không có phẩm giai, nếu có thể tăng lên chất lượng của đàn ong, Tiểu Ngân sẽ có được không ít chỗ lợi.

    Đàn ong thực lực tăng lên, mật ong được ủ ra phẩm chất cũng sẽ tốt hơn.

    Mua Hồn Tinh xong, Sở Diệp như cũ mua thêm một ít đồ ăn như gạo và mì, bởi vì kiếm lời một bút, Sở Diệp mua gạo và mì đều chọn loại tốt nhất.

    Sở Diệp tiêu tiền quá sảng khoái,

    Không cẩn thận, liền đem 75 đồng vàng, hoa đến không sai biệt lắm.

    Sở Diệp nhìn túi tiền rỗng tuếch, liền tự an ủi bản thân, biết tiêu tiền mới biết kiếm tiền, trời sinh người tài ất có chỗ trọng dụng, núi vàng núi bạc sài hết thì làm lại từ đầu.

    Sở Diệp về tới nhà, đem một viên Hồn Tinh Mộc hệ đưa cho Tiểu Ngân.

    Tiểu Ngân tràn đầy hưng phấn ôm Hồn Tinh hấp thu, sau khi hấp thu đủ rồi, liền cẩn thận để Hồn Tinh vào chiếc túi được treo trên cổ của nó.

    Sức ăn của Tiểu Ngân càng ngày càng tăng, lần trước Sở Diệp dùng 20 đồng vàng để mua một viên Hồn Tinh, nhưng chỉ nữa tháng năng lượng bên trong đã bị Tiểu Ngân hấp thu sạch sẽ.

    Lúc Sở Diệp mới vừa khế ước Tiểu Ngân, nó lớn chỉ bằng móng tay cái, nhưng trong thời gian này, thân hình của Tiểu Ngân không ngừng tăng lên, đã lớn bằng một chái bóng bàn rồi, sức lực cũng tăng lên rất nhiều.

    Sở Diệp tìm người, nhờ họ làm giúp một cái túi tiền, treo lên trên cổ Tiểu Ngân, bên trong túi chứa đựng Hồn Tinh mà Sở Diệp đã mua, tiểu Ngân rất là thích

    Đi đến phía đông buồng ong, Sở Diệp vào bên trong, đổ một nửa Toái Hồn Tinh vào mấy cái máng ăn, đàn ong cảm nhận được năng lượng của Hồn Tinh, lập tức ùa lại. Sở Diệp cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, ở buồng ong phía tây cũng rãi phân nửa Hồn Tinh.

    "Chuyện tìm kiếm Thảo dược như thế nào rồi!" Sở Diệp hỏi Tiểu Ngân.

    Mười mấy ngày nay, Sở Diệp vẫn luôn dạy Tiểu Ngân cách phân biệt dược liệu, Tiểu Ngân cũng đã nhận biết được một ít loại thảo dược, sẽ không vẫn luôn không có phát hiện gì.

    Về việc vào núi hái thuốc, Sở Diệp vẫn chưa từ bỏ, tuy rằng dựa vào việc bán mật ong, bây giờ, đã đủ tiền để có thể chi tiêu mỗi ngày, không đến nỗi thu không đủ chi, nhưng mà ai lại không muốn có đồng vàng nhiều đâu?

    Tiểu Ngân chớp chớp mắt, một đoạn hình ảnh liền xuất hiện vào bên trong thức hải của Sở Diệp

    Sở Diệp biết Tiểu Ngân đang dùng kỹ năng Thông Cảm, Nếu Hồn Sủng cùng Hồn Sủng Sư sử dụng kỹ năng Thông Cảm, thì có thể lẫn nhau nhìn đến hình ảnh đối phương thấy.

    Sở Diệp thấy được rất nhiều bụi hoa, bên trong bụi hoa mọc từng đóa hoa có màu lam sắc lớn nhỏ bằng móng tay cái, đóa hoa tương tự như hình chữ thập.

    "Thập Tự Tinh Cẩm!" Sở Diệp không khỏi kinh ngạc thốt lên.

    Trước khi Thập Tự Tinh Cẩm nở hoa, lớn lớn trong rất giống cỏ dại, rất khó để chú ý, nhưng khi nở hoa rơi, thì rất dễ dàng phân biệt được.

    Tiểu Ngân tỏ vẻ mật của loại hoa này rất ngon, nhưng mà có chút ít.

    Sở Diệp kích động đứng lên nói: "Tiểu Ngân, ngươi thấy loại hoa này lúc nào?"

    Tiểu Ngân nghĩ nghĩ, không xác định lên tiếng: "Ngày hôm qua?"

    Khóe miệng Sở Diệp run rẩy một chút, rầu rĩ nói: "Sau ngươi không nói sớm?"

    Tiểu Ngân có chút bực mình quạt cánh kháng nghị, "Ngươi cũng không hỏi mà!"

    "Mau dẫn ta đến đó."

    Thập Tự Tinh Cẩm đa số điều mọc ở sâu trong rừng, cánh hoa của chúng thể làm thuốc, là loại dược liệu rất là trân quý.

    Thời kỳ nở hoa của Thập Tự Tinh Cẩm chỉ có ba ngày ngắn ngủn, nếu bỏ lỡ hoa kỳ, hoa nếu tàn rồi giá trị cũng mất đi, Thập Tự Tinh Cẩm trong núi không biết đã nở được bao nhiêu ngày rồi, có còn kiệp thời để thu hay không nữa.

    Nếu có thể hái hết tất cả Thập Tự Tinh Cẩm, đại khái có thể bán được 30 đồng vàng, là một bút tiền thu không nhỏ.

    Sở Diệp nhờ vào đàn ong bảo vệ, đến được nơi muốn đến.

    Sở Diệp thấy được một mảnh Thập Tự Tinh Cẩm đã qua thời kỳ hoa nở, có rất nhiều cách hoa đã tàn héo, nhưng may mà, vẫn còn một bộ phận lớn hoa vẫn đang nở rộ, Sở Diệp nhìn những bông hoa đã héo đi trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

    Nhưng rất nhanh Sở Diệp liền không có thời gian để quan tâm đến những đó hoa héo úa đó nữa, mà hết sức tập trung thu thập những đóa hoa Thập Tự Tinh Cẩm còn lại.

    Sở Diệp ở lại trong núi hai ngày, thu được khoảng chừng mười cân cánh hoa, hoa của Thập Tự Tinh Cẩm rất nhỏ, cân không được bao nhiêu trọng lượng, Sở Diệp xét thấy nếu đem cách hoa về nhà phơi khô, kết quả cuối cùng chỉ còn lại khoảng tám cân.

    Sau khi đem hoa Thập Tự Tinh Cẩm ra phơi khô, Giống như Sở Diệp đoán lúc trước phân lượng của cách hoa đã giảm đi không ít, chỉ còn được tám cân cánh hoa.

    Ngày hôm sau, khi đã đem hết cánh hoa ra phơi khô, sáng sớm Sở Diệp đã đạp thần lộ đi ra cửa, lần này ra cửa, Sở Diệp không có mướn xe bò của Trần gia.

    Sở Diệp lựa chọn đi bộ cũng không phải vì luyến tiếc chút tiền xe đó, mà là, không muốn mỗi lần đi bán vật gì cũng đều ở phía dưới mí mắt của thôn dân.

    Việc buôn bán mật ong của hắn cũng đã đủ đáng chú ý, nếu người trong thôn biết hắn còn có thể vào được trong núi hái thảo dược, chắc chắn sẽ nghĩ lung tung.

    Sau khi Sở Diệp tới trấn trên, cũng không có chọn cửa hàng của Sở gia, mà lựa chọn thay đổi một chút tướng mạo, đem cách hoa Thập Tự Tinh Cẩm đã phơi khô trước đó bán cho cửa hàng dược liệu, tám cân Thập Tự Tinh Cẩm, bán được 35 cái đồng vàng.

    Quản sự cửa hàng của Sở gia đối sử với Sở Diệp cùng không tệ, Nhưng Trong lòng của Sở Diệp cũng không muốn cho người của Sở gia chú ý quá nhiều về mình.

    Những thành viên bị lưu đày của Sở gia, nếu có biểu hiện tốt thì có cơ hội được Sở gia triệu về, nếu nguyên chủ vẫn ở đây mà còn bị lưu đày, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để được trở về, nhưng Sở Diệp thì khác trốn được bao xa thì bao xa.
     
    AmiLee likes this.
    Last edited by a moderator: Apr 23, 2021
  3. Chương 12: Chín Lá Long Tâm Thảo.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ trong cửa hàng dược liệu đi ra, Sở Diệp liền đi tiệm cầm đồ, đem võng bắt trùng đã mua trước đó đi bán.

    Lúc trước Sở Diệp mua võng bắt trùng là vì bắt Tiểu Ngân, nhưng bây giờ Tiểu Ngân đã thành Hồn Sủng của hắn rồi, võng bắt trùng đương nhiên là không dùng được nữa.

    Sở Diệp mua Võng bắt trùng với giá là hai mươi đồng vàng, lần này bán ra, lấy lại được chỉ có mười lăm đồng vàng, Sở Diệp không khỏi cảm thán, thế đạo ngày nay lắm gian thương.

    Bán đi hoa khô cùng võng bắt trùng, trong tay có được 50 đồng vàng, Sở Diệp đi cửa hàng mua hai mươi đồng vàng toái Hồn Tinh, lúc trước Sở Diệp mua Toái Hồn Tinh tận mười đồng vàng, đã cảm thấy rất nhiều, kết quả, bấy nhiêu đó Toái Hồn Tinh đã bị ong đàn một đoạt liền không còn, căn bản là không đủ chia.

    Sau khi mua Toái Hồn Tinh, Sở Diệp lấy 40 đồng vàng, mua một lọ Cố Hồn Dịch.

    Cố Hồn Dịch có tác dụng dùng để củng cố hồn lực, những đệ tự được Sở gia sủng ái, mỗi tháng đều được phát một lọ.

    Sau khi Sở Diệp xuyên qua đến đây, trong túi vẫn luôn thiếu thốn, luyến tiếc mua dùng, bây giờ dư dả được một ít, liền ngạnh lòng mua một lọ.

    Sở Diệp từ trấn trên trở về, đi buồng ong đem Toái Hồn Tinh đều phân ra, rồi sau đó chuẩn bị dùng Cố Hồn Dịch.

    Tiểu Ngân vây quanh Sở Diệp một lúc lâu, rốt cuộc phát hiện được lần này Sở Diệp ra cửa, không có mua bất cứ vật gì về cho nó, nó tràn đầy bực mình ong ong kêu lên.

    "Tổ tông của ta! Ngày bình thường chỉ có ngươi là tiêu tiền nhiều nhất, với lại Hồn Tinh không phải còn sao?"

    Tiểu Ngân có chút kích động kêu la, "Không đủ, không đủ!"

    Sở Diệp gật đầu bất đắc dĩ, nói: "Được rồi, được rồi, ta đã biết, chờ phê tiếp theo của Ngân Tuyết mật ong ra tới, ta sẽ mua Hồn Tinh cho ngươi."

    Được Sở Diệp đáp ứng, Tiểu Ngân mới hành quân lặng lẽ.

    Sở Diệp ngồi ở trên giường, đem Cố Hồn Dịch uống xuống.

    Một lọ Cố Hồn Dịch vào bụng, Sở Diệp liền có một loại cảm giác thần thanh khí sảng, trong khoảng thời gian này, ký ức của nguyên chủ, thường thường sẽ nhiễu loạn tư duy của Sở Diệp, một lọ Cố Hồn Dịch đưa vào bụng, Sở Diệp cảm giác linh đài thanh minh hơn rất nhiều, hồn lực giống như cũng tăng lên không ít.

    Tiểu Ngân nhìn Sở Diệp, có chút hưng phấn chụp cánh.

    Sở Diệp thấy phản ứng của Tiểu Ngân, liền cười nhẹ, xem ra linh hồn của hắn tăng lên đối với Tiểu Ngân cũng có chỗ tốt.

    Hấp thu hết hoàn toàn một lọ Cố Hồn Dịch, Sở Diệp còn có chút chưa đã thèm, thầm nghĩ: Nếu mà có thêm một lọ nữa thì tốt rồi, đồng vàng ơi! Đồng vàng, dù bất cứ nơi nào, không có tiền đều trăm triệu không thể.

    Sở Diệp gãi gãi tóc, lúc này hắn vừa bán đi một đợt mật ong, phê mật ong tiếp theo phải đợi hơn mười ngày nữa mới có để bán tiếp, biện pháp tốt nhất bây giờ là tìm cách khác để kiếm tiền.

    Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân, cõi lòng đầy mong đợi nói: "Tiểu Ngân, ngươi có phát hiện loại thảo dược quý hiếm nào khác ở trong núi không."

    Tiểu Ngân lắc lắc đầu, lại gật gật đầu.

    Sở Diệp nhìn phản ứng của Tiểu Ngân, không khỏi trợn trắng mắt, nói:

    "Ngươi như vậy, rốt cuộc là có hay không có chứ!"

    Tiểu Ngân do dự một chút, phát ra một đoạn hình ảnh.

    Sở Diệp thấy được một mảnh Long Tâm Thảo, Long Tâm Thảo là một loại linh dược rất đặc biệt, cây linh dược này một năm sẽ mọc ra một mảnh lá, chín năm mới được xem là thành thục.

    Đại bộ phận Long Tâm Thảo thời điểm mọc ra ba bốn phiến lá, điều sẽ điêu tàn, những cây mọc đến bảy tám lá đã được xem là tuổi thọ cao rất khó có được rồi, nhưng chỉ có thành phần dược lực của chín diệp Long Tâm Thảo mới có giá trị cao.

    Trong một ngàn cây Long Tâm Thảo, có một cây mọc ra chín lá, không phải là một chuyện dễ dàng gì.

    Một số ít Linh Dược Sư trồng hơn một vạn cây Long Tâm Thảo, cũng rất khó trồng ra được một gốc cây chín lá Long Tâm Thảo.

    Bởi vì thành phần dược lực trong chín lá Long Tâm Thảo giá trị rất lớn, trồng ra được lại khó khăn rất cao, nên rất là quý hiếm.

    Sở Diệp nhìn kỹ hình ảnh mà Tiểu Ngân truyền tới, trong đó có hơn một trăm cây Long Tâm Thảo, đa số điều là tam lá, bốn lá.

    Sở Diệp bất ngờ dừng lại, hắn thấy được một gốc cây tám diệp Long Tâm Thảo, cây Long Tâm Thảo này phía trên đã mọc ra một chút mầm, có dấu hiệu trưởng thành chín lá, bất quá, cây Long Tâm Thảo này nhìn có chút thiếu sức sống, chỉ sợ không thể kiên trì đến lá thứ chín mọc ra.

    Sở Diệp có chút kích động nói: "Dẫn ta đến đó nhìn xem."

    Tiểu Ngân gật gật đầu, kêu thêm hai đàn ong, bảo hộ Sở Diệp vào sâu trong núi.

    Sau khi bôn ba hết cả một buổi trưa, rốt cuộc Sở Diệp cũng thấy được mảnh đất mà Long Tâm Thảo lớn lên.

    Sở Diệp ngổi xổm xuống ngay bên cạnh tám lá Long Tâm Thảo, nhìn một lúc, rồi mới lấy nước Linh Tuyền trong mặt dây chuyền tưới cho cây Long Tâm Thảo.

    Trong cuốn sách hình vẽ thảo dược có viết, thời điểm Long Tâm Thảo mọc ra chín lá, yêu cầu rất nhiều năng lượng bồi bổ, nếu năng lượng cung cấp không đủ thì rất dễ dàng bị khô héo.

    Tưới nước Linh Tuyền vào, nguyên bản Long Tâm Thảo vẫn còn uể oải không tinh thần liền biến sức sống hơn rất nhiều, nước Linh Tuyền thấm vào trong đất rất nhanh đã bị hấp thu.

    Mảnh chồi non thứ chín của Long Tâm Thảo, lớn lên rất nhanh.

    Cách một canh giờ Sở Diệp lại tưới nước thêm một lần nữa, mảnh chồi non liền lớn thêm một vòng, phóng ra một mùi hương nồng đậm.

    Sở Diệp ngửi mùi thơm của Long Tâm Thảo, liền cảm giác thoải mái vui vẻ.

    Đúng lúc này, trên chiếc la bàn mà Sở Diệp đã lấy ra trước đó, đột nhiên xuất hiện một dấu chấm đỏ đang nhanh chóng di chuyển, dấu chấm đó hiển nhiên là hướng về phía này.

    Sở Diệp nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: Mùi hương của Chín lá Long Tâm Thảo, giống như điều đem hung thú chung quanh hấp dẫn lại đây, bên này hắn vừa mới đem Long Tâm Thảo ủ chín, liền có người muốn lại hái quả đào, thật là quá đáng mà.

    Tiểu Ngân cũng phát hiện được tình trạng này, nó liền giận dữ suất lĩnh đàn ong hướng tới kẻ xâm lấn chen chúc bay qua.

    Thực mau Sở Diệp liền nhìn đến kẻ xâm lấn, một con Tiêm Giác Lang cao 1 mét 8.

    So sánh Tiêm Giác Lang hình thể khổng lồ cùng với nho nhỏ Tiểu Ngân, thoạt nhìn có chút bé nhỏ không đáng kể.

    Tuy rằng hình thể cách xa nhau, bất quá, đối mặt với Tiêm Giác Lang, Tiểu Ngân lại rất hưng phấn không có chút nào sợ hãi.

    Tiểu Ngân chụp phủi cánh, hạ lệnh cho đàn ong tiến công, mấy ngàn con Ngân Sí Ong do Tiểu Ngân điều lệnh, đem Tiêm Giác Lang bao vây, mấy trăm cây độc châm phóng ra.

    Tiêm Giác Lang lông nhiều da lại dày rất là rắn chắc, đàn ong phóng ra độc châm, đa số là không thu được kết quả nào.

    "Công kích hạ thân!" Sở Diệp lên tiếng nhắc nhở.

    Tiểu Ngân rất nhanh đã phản ứng lại đây, ra lệnh đàn ong công kích nửa người dưới của Tiêm Giác Lang.

    "Ngao!" Tiêm Giác Lang đau ngã trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc.

    Sở Diệp nhìn đến hai quả trứng trứng của Tiêm Giác Lang, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy rõ sưng lên, to hơn bình thường gấp hai lần.

    Tiếng kêu của Tiêm Giác Lang có lẽ quá thê lương, thảm thiết, Sở Diệp bị kinh đến run rẩy.

    Tiểu Ngân không có tâm đồng tính, thấy Tiêm Giác Lang ngã trên mặt đất, liền ra lệnh cho đàn ong tiếp tục công kích, có mấy con Ngân Sí Ong nghe theo lời chỉ huy của Tiểu Ngân chui vào lỗ tai của Tiêm Giác Lang.

    Tiêm Giác Lang nằm trên mặt đất trái phải lăn lộn, rồi từ từ bất động.

    Đàn ong đắc thắng, hả hê đắc ý trên không trung bay múa.

    Lần đầu tiên Sở Diệp nhìn thấy đàn ong chiến đấu, có loại cảm giác chấn động, Tiêm Giác Lang chắc là có

    Tứ giai, đàn ong chỉ chiếm ưu thế về số lượng, vậy mà chỉ mất một chút thời gian đã đem Tiêm Giác Lang làm thịt, tuy thủ đoạn có chút vô sỉ, nhưng mà thắng chính là thắng.

    Sở Diệp âm thầm hạ quyết tâm, phải bồi dưỡng thật tốt đàn Ngân Sí Ong này.

    Sở Diệp nhìn Tiêm Giác Lang ngã trên mặt đất, đi qua chém thêm hai đao, xác nhận Tiêm Giác Lang thật sự đã chết, mới lấy Hồn Tinh Tiêm Giác Lang ra cùng với cắt một sừng trên đầu của nó xuống, còn những bộ phận khác tất cả điều không cần.

    Vốn dĩ da cùng với thịt Tiêm Giác Lang là có thể bán tiền, bất quá, da sói và lang thịt tất cả đều bị dính vào nọc ong, không dùng được nữa.

    Sở Diệp mang theo chín diệp Long Tâm Thảo cùng Hồn Tinh Tiêm Giác Lang, trở về thôn.
     
    AmiLee likes this.
    Last edited by a moderator: Apr 23, 2021
  4. Chương 13: Tiến Vào Tam Giai.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm hôm sau, Sở Diệp vẫn như cũ âm thầm lên trấn trên một cách lặng lẽ.

    Sau khi vào trong thành, nơi đầu tiên Sở Diệp đi đến là thị trường giao dịch Hồn Tinh.

    Hồn Thú chỉ có thể hấp thu Hồn Tinh có thuộc tính tương đồng với bản thân, có rất nhiều Hồn Sủng Sư có được Hồn Tinh và các loại nuôi dưỡng Hồn Sủng có thuộc tính không giống nhau, rất là phiền toái.

    Hồn Sủng Sư có thể đem Hồn Tinh không dùng được bán cho cửa hàng để đổi lấy những thứ yêu cầu, nhưng mà như vậy thì sẽ bị cửa hàng ăn chặn đi không ít.

    Trong loại tình huống như thế này, thị trường giao dịch Hồn Tinh đúng lúc ra đời.

    Hồn Sủng Sư muốn trao đổi Hồn Tinh, đều sẽ lựa chọn đi đến nơi này đầu tiên, kể từ đó có thể tiết kiệm được một bút chênh lệch giao dịch trung gian với cửa hàng.

    Sở Diệp dùng Hồn Tinh của Tiêm Giác Lang đổi về một viên Hồn Tinh cùng giai, viêm Hồn Tinh này của đối phương có phẩm chất tốt hơn một chút, Sở Diệp liền đưa thêm hai đồng vàng để bổ sung giá cả chênh lệch.

    Sở Diệp ước lượng đại khái viên Hồn Tinh trên tay, đây là một viên Hồn Tinh Tứ giai, nếu mua nói ít nhất cũng phải tốn ba mươi đồng vàng, có viên Hồn Tinh này, đồ ăn nữa tháng sau của Tiểu Ngân không cần phải lo nữa.

    Từ thị trường giao dịch đi ra, Sở Diệp đi đến cửa hàng dược liệu, đem chín lá Long Tâm Thảo bán đi, một cây chín lá Long Tâm Thảo, bán được một trăm đồng vàng, bây nhiêu đây đối Sở Diệp mà nói, đã là một số tiền lớn.

    Sở Diệp từ cửa hàng dược liệu đi ra, đi đến một cửa hàng khác mua một lọ Cố Hồn Dịch bốn mươi đồng vàng, lại dùng thêm bốn mươi đồng vàng nữa mua Toái Hồn Tinh, mặt khác lấy mười đồng vàng mua Phục Linh Dịch.

    Kiến thức được sức chiến đấu của đàn ong, Sở Diệp cố ý bồi dưỡng đàn ong thành một đội ong chiến đấu hùng mạnh, một khi chiến lực của ong đàn tăng lên, về sau hắn không chỉ dựa vào việc ong đàn ủ mật để kiếm đồng vàng, mà còn có thể dựa vào ong đàn săn giết Hồn Thú để kiếm đồng vàng.

    Mua được đồ vật cần thiết, Sở Diệp liền về nhà.

    Sau khi về đến nhà Sở Diệp lấy nước Linh Tuyền với Phục Linh Dịch pha lại với nhau làm loãng gấp mười lần, rồi sau đó mới đổ vào bên trong buồng ong mới.

    Trước đó, trong khi đối phó với Tiêm Giác Lang, bên trong ong đàn có không ít Ngân Sí Ong đã phóng ra châm độc, chiến đấu bằng cách phóng châm độc đối với ong chiến mà nói có không ít hao tổn.

    Sở Diệp kêu Tiểu Ngân đem một đám công thần, sắp xếp cho chúng vào ở bên trong buồng ong mới để điều dưỡng.

    Tại dã ngoại, thiệt hại của Ngân Sí Ong là rất cao, giống như việc ong đã phóng ra châm độc đa số điều sống không được.

    Những con ong mà Sở Diệp nuôi, chắc là do trước đó đã uống không ít nước Linh Tuyền, lại được hấp thu Toái Hồn Tinh, cho nên may mắn bảo vệ được một cái mạng.

    Lần này Sở Diệp mua Phục Linh Dịch, đúng là mua cho đám công thần này,

    Sở Diệp cũng không biết hiệu quả như thế nào, chỉ có thể làm hết sức mình, có thể sống hay không là do số trời.

    Sở Diệp ở bên trong buồng ong rãi một ít Toái Hồn Tinh, xem như khen thưởng.

    Đối với chất lượng của viên Hồn Tinh mà Sở Diệp đã đổi về, Tiểu Ngân rất là vừa lòng, nó y như một ông thần giữ cửa, cầm không buông tay.

    Chớp mắt năm sáu ngày lại đi qua, điều chỉnh trạng thái thân thể thật tốt, Sở Diệp một lần nữa sử dụng Cố Hồn Dịch.

    Dùng xong Cố Hồn Dịch, hồn lực của Sở Diệp lại lần nữa được củng cố, Hồn Thất được tạo ra lúc trước hình như biến lớn hơn một chút.

    Tiểu Ngân tràn đầy hưng phấn vây quanh Sở Diệp bay một vòng, rồi sau đó, lấy ra viên Hồn Tinh Mộc hệ vừa mới có được hung hăng hút một hơi.

    Sở Diệp kinh tủng phát hiện ra, năng lượng bên trong Hồn Tinh bị hút đi rằng đến sáu phần.

    Khóe miệng Sở Diệp run rẩy một chút, nguyên bản hắn còn hi vọng vào viên Hồn Tinh Tứ giai này có thể chống đỡ được đến một tháng, kết quả chưa được một lúc Tiểu Ngân đã hút đi sáu phần năng lượng.

    Cánh của Tiểu Ngân nhanh chóng chớp động, những đốm vàng nhỏ trên cách không ngừng lập lòe, phải tăng cấp?

    Sở Diệp bỗng nhiên nhớ tới, trong thời điểm Hồn Sủng tăng cấp, sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, ngày bình thường Tiểu Ngân chắc là không thể ăn nhiều như vậy.

    Sở Diệp không có thời gian đau lòng Hồn Tinh, hắn cẩn thận quan sát

    Phản ứng của Tiểu Ngân, quả nhiên, khí thế trên người Tiểu Ngân nhanh chóng tăng lên, tiến vào Tam giai, sau khi tiến vào tam giai, thân hình của Tiểu Ngân lại lớn thêm một vòng.

    Dựa theo Sở Diệp phán đoán, Tiểu Ngân phải đến năm sáu ngày nữa mới có thể tiến giai.

    Theo Sở Diệp đánh giá, Tiểu Ngân trước tiên tiến giai là có ba nguyên nhân, một là vì thức ăn tốt hơn, hai là đàn ong phụ thuộc thực lực tăng lên, ba là linh hồn lực của hắn cũng tăng lên.

    Tiểu Ngân Tiến giai xong ôm Hồn Tinh, lại hút một ngụm, năng lượng bên trong Hồn Tinh lại một lần nữa thiếu đi khoảng chừng một phần tám.

    Sở Diệp nhìn viên Hồn Tinh quang mang ảm đạm đi rất nhiều, thầm nghĩ: Theo cách ăn của Tiểu Ngân, mất không bao lâu nữa sẽ lại phải mua Hồn Tinh rồi! Mua thôi, mua thôi, trước sau gì thực lực của Tiểu Ngân cũng tăng lên, đồng vàng nhất định sẽ có. Đồng vàng ơi! Đồng vàng, rõ ràng mới kiếm được hơn một trăm đồng vàng, vì cái gì lại là không đủ xài đâu?
     
    AmiLee likes this.
    Last edited: May 6, 2021
  5. Chương 14: Tuổi Thọ Của Hồn Sủng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đàn ong ủ mật lần này lại vượt qua năm mươi đàn, Sở Diệp mướn xe bò của Trần gia, đi vào thành bán mật ong.

    Sở Diệp như cũ đem mật ong kéo vào trong cửa hàng Sở gia, chưởng quầy kiểm tra một chút Ngân Sí mật ong, trông rất là vừa lòng.

    "Diệp thiếu, chất lượng của phê mật ong lần này, so với lần trước tựa hồ có điều tăng lên ha!"

    Sở Diệp cười cười, nói: "Chắc là vậy."

    Đàn Ong vẫn luôn uống nước Linh Tuyền, hắn lại cho hấp thu rất nhiều Toái Hồn Tinh, đàn ong mạnh mẽ hơn, phẩm chất của mật ong đương nhiên cũng tăng lên.

    "Phê mật ong lần này tính tám mươi đồng vàng đi." Chưởng quầy Cửa hàng nói.

    Sở Diệp gật đầu, nói: "Được."

    Biết Sở Diệp bán mật ong được tám mươi đồng vàng, mấy người thôn dân xíu nữa thì đã hâm mộ đến chảy nước miếng rồi, Sở Diệp thì lại có chút lo lắng.

    "Sở thiếu làm sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?" Trần Nam nhìn Sở Diệp, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. "

    Thôn dân bình thường nếu bán được nhiều đồng vàng như vậy, chắc chắn là vui vẻ quên cả trời đất, nhưng thoạt nhìn Sở Diệp không vui vẻ gì mấy.

    Trần Nam thầm nghĩ: Suy nghĩ của đám đại thiếu gia, người bình thường quả nhiên không thể nào hiểu được, bán được nhiều tiền như vậy còn không vui nữa.

    Sở Diệp thầm nghĩ: Tám mươi đồng vàng có là gì! Căn bản là không đủ xài!

    Mua cho Tiểu Ngân một viên Hồn Tinh liền hết phân nửa rồi, Tiểu Ngân tiến vào Tam giai, lực chiến tăng lên nhiều, đây là một chuyện tốt, bất quá theo lực chiến tăng lên Tiểu Ngân tiêu hao cũng càng ngày càng lớn.

    Sở Diệp cười một cách miễn cưỡng, nói:" Ta chỉ đang suy nghĩ về thảo nguyên hoa thôi. "

    Gần đây đám Ngân Sí Ong trong nhà cường tráng rất nhiều, theo lý mà nói, tình hình như vậy mật ong sản xuất phải nhiều hơn mới đúng, bất quá, thảo nguyên hoa xảy ra một chút vấn đề, không ít hoa dại trong núi đều héo tàn, thảo nguyên hoa suy giảm một cách nghiêm trọng, thảo nguyên hoa trong thôn cũng đã bị hái hết.

    Ngân Sí Ong có thể sản mật nguyên năm, bất quá, việc này không thể thiếu thảo nguyên hoa được, nếu không có thảo nguyên hoa, Ngân Sí Ong chẳng những vô pháp hút mật, ngược lại sẽ tiêu hao mật ong đã tồn trước đó.

    Trần Nam gật gật đầu, nói:" Thảo nguyên hoa, chuyện này xác thật là một vấn đề. "

    Trần Nam thầm nghĩ: Ong đàn Sở Diệp ủ mật ong có thể kiếm tiền như thế, nếu tạm ngừng như vậy thì thực sự đáng tiếc, nhưng Trần Nam không khỏi nghĩ lại, một tháng Sở Diệp có thể kiếm lời hơn một trăm đồng vàng, cho dù không có thảo nguyên hoa cũng không sao cả, hơn một trăm đồng vàng, đối với gia đình bình thường mà nói đã có thể qua mấy năm.

    Sở Diệp bán mật ong xong liền rời đi thương lâu, trong cửa hàng tiểu nhị nhìn theo bóng dáng của Sở Diệp, bên trong đôi mắt hiện lên vài phần khác thường.

    " Thúc, ta nghe được mấy người thôn dân kia nói, Diệp thiếu hình như đã trở thành Hồn Sủng Sư. "Cửa hàng tiểu nhị cùng với chưởng quầy là họ hàng xa, ở trước mặt chưởng quầy cũng được vài phần yêu thích.

    Chưởng quầy cười cười, nhàn nhạt nói:" Nghe nói. "

    Nếu không phải khế ước Ngân Sí Ong, Sở Diệp cũng không thể nào bán mật ong được.

    " Có nên trình báo hay không! "Làm chưởng quầy cho cửa hàng Sở gia, là có quyền tiến cử nhân tài, một khi nhân tài tiến cử được Sở gia xem trọng, chưởng quầy cũng đạt được chỗ tốt.

    Chưởng quầy lắc đầu, nói:" Không cần. "

    " Không cần sao? "Tiểu nhị gãi gãi đầu nói," Ta thấy vị Diệp thiếu gia này rất lợi hại mà. "

    Chưởng quầy thần bí cười, nói:" Ngươi quên tuổi thọ của Ngân Sí Ong rồi sao? Ngân Sí Ong bình thường nếu không thể đột phá Sĩ cấp, tuổi thọ sẽ không thể vượt qua tám năm, phần lớn không vượt qua năm năm, Ngân Sí Ong bình thường điều là Hạ hạ phẩm, Hạ trung phẩm phẩm chất, muốn đột phá Sĩ cấp, nói dễ hơn làm. "

    " Một khi Hồn Sủng tử vong, Hồn Sủng Sư cũng nguyên khí đại thương, quang cảnh như bây giờ của vị Diệp thiếu này cụ thể chỉ được năm sáu năm thôi. "

    Chưởng quầy lắc lắc đầu, đối với tương lai Sở Diệp hiển nhiên không xem trọng.

    Tiểu nhị chớp chớp mắt, nói:" Nói như vậy, vài năm sau Diệp thiếu phải phế đi? "

    Chưởng quầy vuốt râu, cao thâm khó đoán gật đầu, nói:" Đại khái đi, bất quá, hắn có bản lĩnh dưỡng ong ấy, mấy năm này tồn nhiều điểm đồng vàng, sau này làm một nhà phú hộ, cưới mấy phòng kiều thê mỹ thiếp vẫn là dư dả. "

    Tiểu nhị làm như hiểu ra gì đó gật gật đầu.

    Chưởng quầy cười cười, ý vị thâm trường nói:" Hồn Sủng thứ nhất đối với Hồn Sủng Sư là quan trọng nhất, nếu chọn sai Hồn Sủng đầu tiên, sau này muốn thành công, là một chuyện rất khó! Sở gia nhân tài đông đảo, nơi này ra một người có vài giai Hồn Sĩ, ở trong mắt thôn dân cũng đã khó lường rồi, lại không nghĩ tới ở trong đại gia tộc, Hồn Sĩ cấp thấp đếm không hết, được đến coi trọng thiếu chi lại thiếu. "

    Tiểu nhị có chút nghi hoặc nói:" năng lực của Diệp thiếu ở Sở gia là bình thường sao? "

    " Vị Diệp thiếu này Hồn Lực phẩm cấp tựa hồ chẳng ra gì, khế ước lại là một con Ngân Sí Ong, sao có thể cùng thiên tài Sở gia so, nghe nói, Sở gia có một vị tên là Sở Tư Thần, khế ước thành công một con Đạp Báo Tuyết Trung thượng phẩm, như vậy mới thật sự là tiền đồ vô lượng. "

    " Sở Tư Thần thiếu gia, lợi hại như vậy sao? "Tiểu nhị tràn đầy khâm phục nói.

    Chưởng quầy gật đầu, nói:" Chuyện đó là đương nhiên. "

    Tiểu nhị nghĩ nghĩ, nói:" Thúc, nếu Diệp thiếu khế ước là một con Ngân Sí Ong Vương thì sao? "

    Tuổi thọ của Ngân Sí Ong Vương so với Ngân Sí Ong bình thường thì cao hơn rất nhiều, hơn nữa, phẩm chất của ong chúa đều rất cao.

    Chưởng quầy cười nhạo một tiếng, nói:" Khế ước Ong chúa nói dễ hơn làm, Ong chúa ấu tể luôn có đại quân bảo hộ, huống chi, ấu tể Vương cấp có thể thống lĩnh đông đảo thuộc hạ, đa số điều tâm cao khí ngạo, sao có thể phục tùng người khác.

    Tiểu nhị gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

    Đối với nội dung mà cửa hàng quản sự cùng tiểu nhị trao đổi Sở Diệp hoàn toàn không biết gì cả, có được đồng vàng, Sở Diệp liền dùng bốn đồng vàng làm tiền đặt cọc cho cửa hàng bình gốm, đặt hàng hai trăm bình gốm mới, lại dùng hai mươi đồng vàng mua linh gạo và thịt linh thú, mặc khác lại dùng sáu đồng vàng mua một ít hạt giống tốc sinh linh thảo.

    Thôn dân đã sớm kiến thức quá bãn lĩnh tiêu tiền của Sở Diệp, nhưng mà mỗi lần thấy được cảnh tượng này, vẫn là có chút hãi hùng khiếp vía.
     
    AmiLee likes this.
    Last edited: May 6, 2021
  6. Chương 15: Ra Ngoài Phóng Ong.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Sở Diệp trở lại thôn, liền mang theo một ít linh gạo cùng thịt linh thú bái phỏng thôn trưởng.

    "Diệp thiếu, muốn tìm thảo nguyên hoa khác?" Thôn trưởng hỏi.

    Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

    "Hoa trong núi không đủ cho đàn ong thải sao?"

    Sở Diệp gật đầu, nói: "Không đủ."

    Thảo nguyên hoa trong núi đã giảm đi rất nhiều, con tiểu Ong chúa ở đông sơn tựa hồ đang muốn mở rộng phạm vi tìm kiếm thảo nguyên hoa.

    Tiểu Ngân hình như rất muốn cùng đối phương làm một trận, Sở Diệp thì không muốn như vậy.

    Thôn trưởng nhìn Sở Diệp, nói:

    "Quanh đây có mấy thôn xóm, thời gian này nở hoa cũng không nhiều lắm, nhưng có một nơi là Hòe thôn được trồng không ít cây hòe, thời gian này chắc cũng sắp nở hoa rồi.

    Linh điền ở Hòe Thôn không nhiều, dãy núi thì có không ít, trên núi sinh trưởng ra không ít dã cây hòe.

    Một năm nọ, có một thương đội lại đây thu mua dã cánh hoa hòe, Từ đó người Hòe Thôn đã phát hiện được thương cơ.

    Người Hòe Thôn bắt đầu mở rộng diện tích gieo trồng cây hòe trên núi, mấy năm trở lại đây, Hòe Thôn có được một diện tích lớn cây hòe lâm.

    " Ngươi có muốn cho Ngân Sí Ong đi đến Hòe Thôn thải mật không? Từ đây đến đó có chút xa, Ngân Sí Ong của ngươi có khi nào tìm không thấy đường trở về hay không! "

    Sở Diệp cười cười, nói:" Chuyện đó không vấn đề gì. "

    Dùng thùng ong nuôi di động mang chúng qua đó thì được rồi, kiếp trước liền có người dưỡng ong di động, quanh năm suốt tháng hối hả ngược xuôi, cả năm không ngừng.

    Theo Sở Diệp biết, hoa cây hòe cực kỳ tốt, hoa hòe sản xuất ra mật ong thơm ngọt ngon miệng, sản lượng mật ong cũng cao.

    Có thể tiếp xúc với phẩm chất thảo nguyên hoa càng cao, đối với việc trưởng thành của đàn ong cũng có chỗ lợi.

    Tiểu Ngân đã vào đến Tam giai, nếu việc thải mật lần này diễn ra thuận lợi mà nói, đàn ong chắc là có thể mượn cơ hội này lột xác ra được mấy con Ngân Sí Ong nhất giai.

    Thôn trưởng do dự một chút, nói:" Ta cùng với thôn trưởng Hòe Thôn bên kia cũng có vài phần giao tình, nếu Sở thiếu muốn mang ong đàn đi đến đó thải mật, ta có thể viết một phong thư, vì Diệp thiếu dẫn tiến. "

    Sở Diệp gật đầu, nói:" Như thế, liền làm phiền thôn trưởng. "

    Thôn trưởng cười, nói:" Không có gì. "

    Bây giờ Sở Diệp đã là một vị Hồn Sủng Sư, lại dưỡng một đám Ngân Sí Ong, sinh ý mật ong làm hô mưa gọi gió, ở trong mắt thôn trưởng, Sở Diệp tiền đồ rộng lớn là một người tài giỏi, hắn vẫn muốn kết một phân thiện duyên.

    Sở Diệp về tới trong nhà, thùng nuôi ong ở nhà đã tăng đến 100 cái rồi, trong khoảng thời gian này, số lượng Ngân Sí Ong cũng không có gia tăng quá nhiều, bất quá, vì có nước Linh Tuyền cùng với Toái Hồn Tinh hấp thu, hình thể cả đám Ngân Sí Ong gia tăng rồi không ít.

    Lo lắng thùng nuôi ong chặc hẹp, Sở Diệp liền tìm Vương thợ mộc trong thôn làm thêm 50 cái thùng nuôi ong.

    Lần này ra ngoài phóng ong, Sở Diệp tính toán chỉ mang một nửa Ngân Sí Ong đi ra ngoài, còn một nửa kia, Sở Diệp định phóng một ít vào trên núi nuôi thả, còn một ít lưu lại ở trong thôn thải mật.

    Quyết định chủ ý, Sở Diệp mang theo 30 cái thùng nuôi ong, đi trong núi phóng ong.

    Sở Diệp tìm mấy chỗ cách khá xa đại bản doanh đàn ong ở Đông Sơn, thảo nguyên hoa cũng không tồi an trí thùng nuôi ong.

    Mặc khác Sở Diệp tìm vài nơi, rải một ít hạt giống linh dược.

    Tiểu Ngân chụp cánh, có chút khó hiểu nói:" Ngươi đang làm gì đó! "

    Sở Diệp cười, nói:" Trồng thảo dược "

    Lúc trước Sở Diệp ở trong núi tìm kiếm dược liệu, thu hoạch còn tính không tồi, nhưng mà, gần đây Tiểu Ngân cũng chưa có phát hiện gì mới.

    Mấy ngày hôm trước, Sở Diệp bỗng nhiên nghĩ tới, trong núi không có linh dược, hắn có thể tự mình trồng mà!

    Ở trong thôn sợ linh dược lớn lên quá nhanh, Sở Diệp cũng không có nơi nơi sử dụng nước Linh Tuyền, hắn có thể ở trong núi trồng một ít, có nước Linh Tuyền ở, xác suất linh dược còn sống cùng với tốc độ sinh trưởng cũng đã có bảo đảm, chắc chắn là không thể nào mệt được.

    Đem mọi việc trên tay xử lý ổn thỏa, Sở Diệp an tâm chờ đợi chiến đi ra thôn lần này.

    Hai ngày sau, một con Hỏa Vân Mã kéo xe ngựa ngừng ở trước cửa nhà Sở Diệp, Hỏa Vân Mã cao hai thước rưỡi, toàn thân da lông điều là màu đỏ hồng, thoạt nhìn rất là uy phong, Hỏa Vân Mã vừa xuất hiện, liền khiến cho đông đảo thôn dân chú ý.

    Không ít thôn dân không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Hỏa Vân Mã đánh giá, bên trong ánh mắt tràn đầy đều là hâm mộ.

    Tiểu Ngân nhìn phản ứng của thôn dân, cười nhạt một tiếng, đối với Sở Diệp ong ong kêu la.

    Nó cùng Sở Diệp oán giận, bất quá là một con ngựa ngu ngốc chỉ có Nhị giai mà thôi, nó chỉ cần ra lệnh cho đàn ong một tiếng, không mất bao lâu đã có thể giết chết rồi, thôn dân không xem nó ra gì, lại xem trọng một con ngựa như vậy, thật là không thể hiểu được, có mắt không tròng mà.

    Sở Diệp bất đắc dĩ sờ sờ đầu Tiểu Ngân, tỏ vẻ trấn an.

    Hỏa Vân Mã là một loại Hồn Thú rất bình thường, đa số tư chất tại hạ Trung phẩm, tính tình dịu ngoan thực, khế ước khó khăn không lớn.

    Hỏa Vân Mã là Hồn Thú ăn cỏ, không thích công kích, những người khế ước Hỏa Vân Mã, phần lớn dùng nó để vận hóa.

    Hạ Sơn xuất thân trong gia đình dưỡng mã, trong nhà không ít người đều dựa vào việc vận chuyển hàng hóa để kiếm đồng vàng, đối với các loại lộ trình đều rất rất quen.

    " Ngươi đã đến rồi. "Sở Diệp đối với Hạ Sơn hô.

    Hạ Sơn có chút đề phòng nhìn thùng nuôi ong ở phía sau Sở Diệp, nói:" Trước nói tốt rồi! Ngân Sí Ong của ngươi không cho phép cắn ngựa của ta đâu! "

    Sở Diệp cười, nói:" Yên tâm đi, sẽ không, ta sẽ trông chừng tốt. "

    Hạ Sơn đối với đàn Ngân Sí Ong có chút kiêng kị, không nghĩ tiếp bút sinh ý này.

    Bất quá, tiền công Sở Diệp cho rất cao, một chuyến đi qua lại, cấp mười cái đồng vàng, bình thường Hạ Sơn một tháng cũng chỉ kiếm được mười mấy đồng vàng, chuyến đi này với Sở Diệp, qua lại đại khái cũng chỉ mất mười lăm ngày, liền được mười cái đồng vàng, trong lúc có thời gian rảnh, hắn còn có thể nhận một ít việc khác, vẫn là thực có lợi, Hạ Sơn không thắng được kếch xù tiền thuê dụ dỗ liền tiếp.

    Khoảng cách từ Long Nhai Thôn đến Hòe Thôn có hai ngày lộ trình, Sở Diệp không có cách nào mang theo 50 cái thùng nuôi ong qua được, liền mướn Hạ Sơn tới vận hóa.

    Kỳ thật, Sở Diệp có thể đem thùng nuôi ong đặt vào mặt dây không gian đem qua đó, nhưng mà như vậy, vạn nhất bị người phát hiện liền không ổn, mướn xe tuy có chút phiền toái, rốt cuộc an toàn một ít.

    Sở Diệp lấy một bình mật ong đưa cho Hạ Sơn, nói:" Cái này tặng cho ngươi. "

    Hạ Sơn có chút hồ nghi tiếp nhận cái chai, nhìn đến là chai mật ong, xác nhận nói:" Đây là tặng cho ta? "

    Sở Diệp gật đầu, nói:" Đúng vậy. "

    Làn da ngăm đen trên mặt Hạ Sơn có chút ửng đỏ, nói:" Cảm ơn, cảm ơn. "

    Sở Diệp nhướng mày, thầm nghĩ: Tên ngốc to con này cũng rất dễ lấy lòng, đưa một ít mật ong liền xong rồi.

    Ở rất nhiều người trong mắt địa vị của Hồn Sủng Sư rất là cao thượng, tất cả đều là đại nhân vật, lại không biết Hồn Sủng Sư tiêu xài rất lớn, Hỏa Vân Mã của Hạ Sơn cấp bậc thấp, một lần có thể vận hóa cũng không nhiều lắm, kiếm không được bao nhiêu tiền, mỗi ngày muốn ăn cỏ khô thì không ít, có khi còn phải hấp thu một viên Hồn Tinh bồi bổ, nhật tử xa xa không dư dả bằng Sở Diệp.

    Hạ Sơn tuy rằng là Hồn Sủng Sư, ngày thường nuôi nấng Hỏa Vân Mã, mỗi ngày quá điều căng thẳng, giá cả linh mật có lên không xuống, Hạ Sơn cũng không bỏ mua được.

    " Trang lên xe xong, chúng ta liền xuất phát. "

    Hạ Sơn gật đầu, nói:" Được rồi."
     
    AmiLee likes this.
    Last edited: May 6, 2021
  7. Chương 16: Hòe Thôn Hút Mật.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Diệp ngồi xe ngựa, dùng thời gian hai ngày đến Hòe Thôn.

    Cách Hòe Thôn một đoạn, Sở Diệp đã ngửi được một cổ mùi hoa hòe, vào Hòe Thôn mùi hoa hòe càng nồng đậm hơn.

    Con Hỏa Vân Mã này của Hạ Sơn rất là đáng chú ý, ngựa vừa vào thôn đã khiến không ít thôn dân trong thôn cảm thấy người đến là đại nhân vật, tràn đầy tò mò đi ra xem náo nhiệt, có người thông minh đã vội vội vàng vàng chạy đi tìm thôn trưởng trong thôn, rất nhanh một vị lão nhân sáu bảy chục tuổi hướng về phía hai người bọn họ đi đến.

    "Hai vị tiểu hữu, đường xa mà đến, không biết là vì chuyện gì."

    Sở Diệp cầm lấy lá thư trên tay, đưa cho thôn trưởng.

    Thôn trưởng mở lá thư ra xem một mạch, nói: "Tiểu hữu tuổi còn trẻ, đã là Hồn Sủng Sư rồi, lợi hại lợi hại."

    Sở Diệp cười cười, nói: "Thôn trưởng quá khen."

    "Theo lý mà nói, chuyện này ta không nên từ chối, nhưng mà, trong thôn có rất nhiều tiểu hài tử ham chơi, sợ sẽ làm cho ái sủng của ngài tức giận.." Hòe Thôn nhờ vào việc bán hoa hòe mà sống, Ngân Sí Ong ở trong thôn hút mật đối với cây hòe không có gì thiệt hại, nhưng cũng không có nhiều chỗ tốt.

    Đối với thôn trưởng Hòe Thôn mà nói,

    Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, hơn nữa đối với một người từ bên ngoài đến trong thôn thải mật, thôn dân có điều không hiểu sẽ sinh ra bất mãn.

    Sở Diệp cười, nói: "Nếu thôn trưởng đồng ý, ta có thể ra ba mươi đồng vàng tặng cho Hòe Thôn làm quỹ thôn."

    Quỹ thôn ở rất nhiều thôn điều có, quỹ thôn phần lớn điều là do thôn dân quyên góp, dùng cho việc xây dựng trong thôn.

    Nguyên bản thôn trưởng Hòe Thôn cũng không muốn đắc tội với Sở Diệp, một vị Hồn Sủng Sư, nghe được Sở Diệp tự nguyện quyên góp ba mươi đồng vàng làm quỹ thôn, cũng không từ chối.

    "Diệp thiếu đều nói như vậy, ta lại cự tuyệt liền có chút làm quá."

    Hạ Sơn nghe thôn trưởng cùng Sở Diệp nói chuyện, trộm nhìn Sở Diệp liếc mắt một cái, âm thầm cảm thán Sở Diệp tài đại khí thô, phóng ong, hút một ít mật liền xài hết ba mươi đồng vàng, trong lòng Hạ Sơn cảm thấy, nếu Sở Diệp không thông báo trước mà trộm phóng ong thải mật, người Hòe Thôn cũng không thể ngăn cảng được, nhưng như vậy thì có chút không phút hậu.

    Được thôn trưởng đồng ý, Sở Diệp liền đem Ngân Sí Ong từ trong mấy cái thùng nuôi ong thả ra.

    Ở phía xa đàn Ngân Sí Ong đã ngửi thấy được mùi hoa hòe, điều có chút ngo ngoe rục rịch, nhờ có Tiểu Ngân áp chế mới không có bạo động, bây giờ được thả ra, tức khắc vui vẻ khắp nơi bay loạn.

    Sở Diệp dặn dò đối với Tiểu Ngân, nói: "Nhìn cẩn thận một chút, không cần làm người khác bị thương."

    Tiểu Ngân gật gật đầu, bay xa.

    Sở Diệp đem 50 cái thùng nuôi ong, chia ra đặt các nơi ở Hòe Thôn.

    Sắp xếp ong đàn xong, Sở Diệp liền ăn không ngồi rồi, dứt khoát ngồi xuống một gốc cây hòe lớn nghĩ ngơi.

    Hạ Sơn ngồi xuống bên cạnh Sở Diệp, thần sắc cổ quái hỏi: "Mật ong của ngươi rất đáng giá?"

    Sở Diệp nhìn Hạ Sơn liếc mắt một cái, nói: "Còn tạm được đi, tại sao lại hỏi như vậy."

    "Ngươi có thể hay không ăn mệt?" Hạ Sơn thầm nghĩ: Sở Diệp phải cho hắn mười cái đồng vàng, lại cho thôn trưởng Hòe Thôn ba mươi đồng vàng, mật ong này còn không có bán đâu, liền hoa đi ra ngoài bốn mươi đồng vàng rồi, nếu mật ong bán giá không cao, như vậy có thể sẽ lỗ vốn.

    Sở Diệp tin tưởng tràn đầy nói: "Hồi lại vốn, chắc chắn không có vấn đề gì."

    Thảo nguyên hoa Hòe Thôn có phẩm chất cao, số lượng lại lớn, thu được năm mươi đàn Ngân Sí hoa hòe mật chắc là không vấn đề gì, lần này phẩm chất một đám mật ong chẳc sẽ tăng lên được một ít, nếu cửa hàng không ép giá sẽ bán không thấp hơn tám mươi đồng vàng.

    Hạ Sơn xem bộ dáng Sở Diệp tin tưởng tràn đầy, cũng không vì Sở Diệp lo lắng nữa.

    Sở Diệp ở Hòe Thôn thuê nhà, ở lại.

    "Ngày thứ năm." Hạ Sơn nhìn Sở Diệp nói.

    Sở Diệp gật đầu, nói: "Ừ, ta biết, giúp ta đem mấy cái bình này để lên xe, chúng ta đi thị trấn gần đây, đem đám một ong này bán trước."

    Theo kế hoạch trước đó Sở Diệp chỉ ở lại sáu bảy ngày liền về, bất quá, thảo nguyên hoa ở Hòe Thôn có chút vượt qua Sở Diệp đoán trước.

    Tiểu Ngân cùng đàn ong ở đây vô cùng vui vẻ, không muốn rời đi, vì vậy

    Không thể không ở lại thêm vài hôm nữa.

    Sự thật là bản thân Sở Diệp cũng không muốn rời đi như vậy, dù sao hắn đã dùng ba mươi đồng vàng, mới để cho ong đàn có cơ hội ở đây hút mật, nếu không lợi dụng thật tốt thì thật sự xin lỗi những đồng vàng đó.

    Trên người Sở Diệp bây giờ chỉ còn khoản ba mươi đồng vàng, vì vậy quyết định bán trước một đám mật ong, tiếp ứng khẩn cấp.

    Hai ngày này, Sở Diệp cùng một nhà ủ rũ ở trong thôn mua hai mươi cái bình rượu, dùng để đựng mật ong.

    Hạ Sơn gật đầu, nói: "Được."

    Sở Diệp cùng Hạ Sơn đi đến một thành trấn phụ cận Hòe Thôn, Sở Diệp cầm một vò hàng mẫu mật ong, đến ba nhà cửa hàng để hỏi giá.

    Giá cả thu mua của Ba cửa hàng phân biệt là, mười chín đồng bạc một vò, hai mươi đồng bạc một vò, hai mươi hai đồng bạc một vò, nguyên bản Sở Diệp còn định bán cho cửa hàng Sở gia với giá hai mươi hai đồng bạc, nhưng lại vô tình thấy được một nhà tửu phường bán Linh Mật Rượu.

    Sở Diệp cầm một vò mật ong, đi vào tửu phường hỏi giá cả, lão bản tửu phường đối với linh mật Sở Diệp đem đến rất vừa lòng, ra giá hai mươi năm đồng bạc một vò, Sở Diệp không do dự đem hai mươi đàn linh mật tất cả điều bán cho tửu phường, thu vào được năm mươi đồng vàng, có số tiền này, Sở Diệp liền đi đến một cửa hàng mua một viên Hồn Tinh giá trị bốn mươi đồng vàng.

    Hạ Sơn nhìn viên Hồn Tinh của Sở Diệp, nói: "Viên Hồn Tinh này là chuẩn bị cho chỉ Ngân Sí Ong kia của ngươi sao.

    Sở Diệp gật đầu, nói:" Đúng vậy. "

    Hạ Sơn tràn đầy kinh ngạc nói:" Ngươi cư nhiên cho nó mua viên Hồn Tinh tốt như vậy. "

    Hạ Sơn gãi gãi đầu, ngẫu nhiên hắn mới cấp Hỏa Vân Mã một viên Hồn Tinh một giai, khoản sáu bảy đồng vàng hắn đều có chút không bỏ được mua, Sở Diệp lại hoa tiền nhiều đến vậy, vì một con nho nhỏ Ngân Sí Ong, mua một viên Hồn Tinh quý như thế, đối với đãi ngộ Hồn Sủng của mình, Hạ Sơn nghĩ đến không khỏi có chút chột dạ.

    Sở Diệp cười cười, nói:" Tiểu Ngân nó có chút kén ăn. "

    Từ xưa nhà nghèo giàu lộ, vì để đủ tiền đi đường, lần trước hắn đến cửa hàng Sở gia bán mật ong cũng không có mua Hồn Tinh cho Tiểu Ngân, lương thực đều mau hết phải nhanh chóng bổ sung mới được, Tiểu Ngân tính tình rất lớn, nếu mà bị đói, sợ là muốn cắn người.

    * * *

    Tiểu Ngân nhìn thấy Sở Diệp trở về, tràn đầy hưng phấn hướng Sở Diệp nhào tới.

    Sở Diệp đem Hồn Tinh lấy ra, Tiểu Ngân thật cẩn thận đem Hồn Tinh để vào túi ở trước ngực.

    Hạ Sơn nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngân không chớp mắt, ánh mắt biến ngưng trọng lên.

    " Làm sao vậy? "Sở Diệp nhìn Hạ Sơn hỏi.

    Hạ Sơn banh mặt, trên mặt đầy dị thường nhìn Sở Diệp, nói:" Con Ngân Sí Ong này của ngươi, có phải Tam giai hay không? "

    Hạ Sơn có chút sợ đàn ong, lúc trước nhìn thấy Tiểu Ngân luôn theo bản năng tránh đi, lần này phát hiện Sở Diệp vì Tiểu Ngân cư nhiên mua viên Hồn Tinh quý như vậy, hắn nhịn không được nhìn chằm chằm Tiểu Ngân xem vài lần, này nhiều xem đã bị sợ ngây người, Hạ Sơn phát hiện nhưng không biết có nên tinh hay không, Tiểu Ngân tuy chỉ nho nhỏ một con, nhưng hơi thở thập phần tràn đầy, so với Hỏa Vân Mã tựa hồ mạnh hơn.

    Hồn Sủng Sư bình thường phải ở mười năm tuổi trở lên mới có thể khế ước Hồn Sủng, tuổi Sở Diệp không lớn theo Hạ Sơn phán đoán đối phương khế ước Hồn Sủng cũng chỉ được mấy tháng, nguyên bản Hạ Sơn còn cảm thấy Ngân Sí Ong của Sở Diệp mạnh lắm chỉ được nhị giai, bây giờ phát hiện Ngân Sí Ong của đối phương so với thực lực Hỏa Vân Mã của mình có khả năng cao hơn, trong lòng Hạ Sơn không khỏi có chút khác thường.

    Sở Diệp cười cười, nói:" Ngươi đoán. "

    Hạ Sơn trừng mắt liếc nhìn Sở Diệp một cái, biết Sở Diệp không muốn nói, cũng không truy vấn.

    Lúc đầu Hạ Sơn còn cảm thấy mật ong Sở Diệp bán giá quá cao, phát hiện Tiểu Ngân có khả năng là Tam giai Hồn Sủng, liền bình thường trở lại.

    Thảo nguyên hoa Hòe thôn sản lượng cực cao, mười ngày sau, Sở Diệp lại thu được năm mươi đàn mật ong.

    Thời kỳ nở hoa hòe mau kết thúc, Sở Diệp dự định ở lại thêm hai ngày, liền đi trở về.

    Sở Diệp tìm Hạ Sơn, đem mật ong vận hướng thành trấn.

    " Ngươi ở đây đợi, ta đi hỏi tửu phường một chút xem họ còn mua hay không. "Lần trước bán hai mươi đàn mật ong cho tửu phường, lần này lại đây hắn mang theo năm mươi đàn, Sở Diệp không biết tửu phường có thể nuốt hết hây không nữa.

    Hạ Sơn gật đầu, nói:" Được. "

    Sở Diệp vừa đi vào tửu phường, lão bản tửu phường liền ra tới.

    Lão bản tửu phường thái độ nhiệt tình hơn so với lần trước rất nhiều," Diệp thiếu, rốt cuộc ngươi cũng tới, ngươi còn không tới, ta liền phải đi tìm ngươi. "

    Sở Diệp nghe cách nói chuyện của lão bản, liền biết sự việc lần này đã ổn." Mật ong như lần trước, lão bản còn muốn không? "

    " Diệp thiếu, mật ong của ngươi rất là tốt, nếu ngươi muốn bán nói, một vò ta mua với giá ba đồng vàng. "

    Mắt Sở Diệp sáng lên, nói:" Lão bản đều nói như vậy rồi, mật ong lần này ta đem lại, tất cả điều bán cho ngươi đi. "

    Sở Diệp cũng lão bản tửu phường tiến hành giao dịch, Sở Diệp nhận được một trăm năm mươi đồng vàng, khuôn mặt điều lộ rõ vui vẻ, thầm nghĩ không uổng công hắn cực cực khổ khổ đi xa như vậy để phóng ong, chuyến đi này không tệ.

    " Diệp thiếu, mật ong của ngươi là ở Hòe Thôn thải được sao? "Lão bản tửu phường hỏi.

    Sở Diệp gật đầu, nói:" Đúng vậy! Hoa hòe hoa kỳ mau kết thúc, mấy ngày nữa ta liền phải rời đi. "

    Lão bản Tửu phường nghe vậy, có chút tiếc nuối nói:" Như thế thì thật là đáng tiếc. "

    Sở Diệp cười khổ một chút, nói:" Chuyện này cũng không có cách nào. "

    " Diệp thiếu, sang năm nếu ngươi còn đến đây thu thập mật ong, có thể như cũ đem mật ong bán cho ta hay không. "

    Sở Diệp sửng sốt một chút, thầm nghĩ: Lão bản Tửu phường suy nghĩ lâu dài như vậy sao? Mới đây mà đã nghĩ đến chuyện sang năm, mật ong của hắn phẩm chất tựa hồ rất tốt, mới làm cho đối phương để ý như vậy.

    Sở Diệp cười cười, nói:" Nếu sang năm ta vẫn quây lại đây, chắc chắn sẽ suy xét đến lão bản trước tiên. "

    Hạ Sơn thấy Sở Diệp ra tới, thần bí lên tiếng:" Sở Diệp, ngươi biết không? Vừa nãy ta có nghe được vài người nói chuyện với nhau, ba hôm trước cửa hàng mật tửu phường này vừa đưa ra một loại Tuyết Mật Rượu, linh khí dày đặc, hương vị siêu phàm, mùi hương thuần túy so với những loại linh tửu bây giờ cao hơn rất nhiều, cung không đủ cầu.

    Tròng mắt Sở Diệp chuyển động một chút, thầm nghĩ: Cái gọi là Tuyết Mật Rượu này, chắc là do hắn cung cấp mật ong ủ ra, lão bản tửu phường khai giá cao cho hắn, chính bản thân cũng kiếm không ít.

    "Mật ong ngươi bán rất thích hợp để ủ rũ ha!"

    Sở Diệp cười, nói: "Chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm!"

    Sở Diệp suy đoán mật ong của hắn ủ rượu có hiệu quả như vậy, chắc là có liên quan đến việc hắn cho đàn ong sử dụng nước Linh Tuyền.

    Sở Diệp nghe Hạ Sơn nói đến Tuyết Mật Rượu, quyết định vào tửu phường mua ba vò rượu, tặng một vò cho Hạ Sơn, một vò rượu dùng hết mười hai đồng bạc của Sở Diệp, giá không tính rẻ, Sở Diệp vừa thu vào được hai trăm đồng vàng, xài khởi đồng vàng cũng không đau lòng.

    Hạ Sơn nhận lấy bình rượu Sở Diệp đưa qua, ngoài miệng thì nói "Ngươi quá khách khí", nhưng tay lại rất nhanh, một giây đã đem rượu đoạt lấy, chụp bay nút rót một mồm to.

    "Rượu ngon." Hạ Sơn là một người thích rượu, bình thường sẽ mua một ít rượu uống cho đỡ thèm, bất quá ngày thường Hạ Sơn chỉ mua loại rượu đục hai, ba đồng bạc một vò, so với Tuyết Mật Rượu thì kém hơn quá nhiều.

    Sở Diệp nhìn Hạ Sơn toàn bộ gương mặt đều là màu hồng, bất đắc dĩ nói: "Uống ít thôi, cẩn thận đem xe ngựa chạy xuống mương."

    Hạ Sơn vỗ vỗ ngực, nói một cách bảo đảm: "Yên tâm, ta ngàn ly không say."

    Sở Diệp nhìn bộ dáng lúc này của Hạ Sơn, thật sự là không cách nào yên tâm được.
     
    AmiLee likes this.
    Last edited: May 6, 2021
  8. Chương 17: Cùng Là Pháo Hôi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày sau, Sở Diệp ngồi trên xe ngựa, mang theo đàn ong lên đường trở về Long Nhai Thôn.

    Hai ngày thời gian, bên trong thùng nuôi ong lại có một lớp mật ong thật dày, bởi vì đỉnh đầu không thiếu tiền, Sở Diệp cũng không vội lấy mật ong ra bán.

    Hỏa Vân Mã ở trên đường chạy như bay, đột nhiên ngừng lại.

    Sở Diệp kéo màn, nhìn ra bên ngoài, hỏi Hạ Sơn: "Làm sao vậy?"

    Hạ Sơn quay đầu lại liếc nhìn Sở Diệp, do dự một chút mới nói: "Có người té xỉu ở trên đường, hình như là Hồn Sủng Sư? Nhìn bộ dáng bị thương rất nặng"

    Sở Diệp: "..."

    Không lẽ gặp được ăn vạ? Thế giới này cũng có người làm nghề này sao?

    Sở Diệp bước xuống xe ngựa, nhìn về phía người nằm bên đường.

    Chỉ thấy một thiếu niên trẻ tuổi nằm ở trên đường, trên bụng thiếu niên có một vết thương, nhìn rất là suy yếu, bên cạnh thiếu niên có một con hồ ly trắng, hồ ly lo lắng ô ô kêu lên, le lưỡi liếm lấy thiếu niên đang hôn mê, bên trong đôi mắt hồ ly, đều tràn đầy nước mắt.

    "Con hồ ly này thật xấu!" Hạ Sơn nói.

    Sở Diệp mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Cái tên Hạ Sơn ngu ngốc này, thật đúng là.. nghĩ gì nói nấy.

    Bất quá, hắn cũng không nói sai, hồ ly bình thường đa số điều lớn lên rất xinh đẹp, nhưng con Hồn Sủng bên ven đường này, lớn lên miệng lệch mắt lé, rất là quái dị.

    Bề ngoài Hồn Sủng, có đôi khi sẽ thay đổi bộ dáng của Hồn Sủng Sư một cách vô tri vô giác, vì vậy một số nữ nhân xem trọng sắc đẹp, sẽ khế ước hồ ly làm Hồn Sủng, để bản thân xinh đẹp hơn.

    Nữ chủ cũng có một con Hỏa Hồ, cuối cùng biến thành Cửu Vĩ Thiên Hồ.

    Nam nhân khế ước hồ ly rất ít, vị Hồn Sư nam nào mà khế ước hồ ly, điều bị xem là không có khí phái nam tử.

    "Người này cư nhiên lại khế ước với một con hồ ly xấu như vậy."

    Sở Diệp có chút cạn lời nhìn Hạ Sơn, thầm nghĩ: Cái tên Hạ Sơn ngu ngốc, mỗi câu đều gọi xấu hồ ly, không thấy nó đều muốn cào ngươi sao? Thế mà còn nói.

    Cũng may trên người Hạ Sơn nó không cảm nhận được ác ý, cũng có thể là do chủ nhân đang trong tình trạng nguy hiểm, không cảm nhận được ác ý tiểu hồ ly cũng lười so đo với Hạ Sơn.

    Sở Diệp nghĩ tới một người trong sách, Lâm Sơ Văn!

    Trong sách Lâm Sơ Văn là một pháo hôi, khác với nguyên chủ làm pháo hôi mới tới hai chương đã chết, pháo hôi Lâm Sơ Văn trong sách được miêu tả rất nhiều.

    Người nọ được nam chủ Mộ Lăng Thiên cứu, về sau vẫn luôn đối với Mộ Lăng Thiên rễ tình đâm sâu, muốn lấy thân báo đáp, làm kẻ thứ ba chen chân vào mối quan hệ của nam chủ và nữ chủ.

    Lâm Sơ Văn là một vị Dược Tề Sư tài giỏi, có thể điều chế các loại dược tề cao cấp, người nọ vì Mộ Lăng Thiên hi sinh rất nhiều, Mộ Lăng Thiên không đành lòng từ chối, liền hàm hồ cho qua.

    Những chương ở giữa, quan hệ của nam chủ và nữ chủ nhanh chóng thăng hoa.

    Lâm Sơ Văn không có được tình yêu nên sinh ra hận thù, tính kế nữ chủ, kết quả hại người không thành ngược lại mất luôn tánh mạng.

    Sau khi Hồn Sủng Sư chết, một số Hồn Sủng đối với Hồn Sủng Sư không có nhiều tình cảm sẽ lựa chọn chạy trốn, bất quá, Lâm Sơ Văn cùng Hồn Sủng tình cảm sâu đậm, nên nó lựa chọn vì Lâm Sơ Văn báo thù rửa hận, trong quá trình chiến đấu với Hỏa Hồ của nữ chủ, nó bị thua, báo thù không thành ngược lại còn bị hút khô máu.

    Con hồ ly mà Lâm Sơ Văn nuôi là Cửu Vĩ Tuyết Hồ, huyết mạch cao vô cùng.

    Cũng bởi vì huyết mạch quá cao, thời điểm tiểu hồ ly được sinh ra, huyết mạch thức tỉnh ra một chút vấn đề, biến thành một con hồ ly xấu xí.

    Tiểu hồ ly được Lâm Sơ Văn lúc tuổi nhỏ nhặt về, nuôi mấy năm, quan hệ một người một hồ tốt vô cùng.

    Lúc Lâm Sơ Văn mười năm tuổi, cũng không chê tiểu hồ ly xấu, cùng nó khế ước.

    Về sau Lâm Sơ Văn dùng huyết mạch dược tề giúp Tuyết Hồ thức tỉnh, từ một con hồ ly xấu xí biến thành một con hồ ly xinh đẹp.

    Huyết mạch Tuyết Hồ vô cùng cao đẳng, theo lý phải có một tương lai rất tốt, đáng tiếc, cuối cùng nó lại thành bàn tay vàng của nữ chủ.

    Lúc ấy huyết mạch Hỏa Hồ của nữ chủ là Thượng hạ phẩm, sau khi hấp thu huyết mạch Tuyết Hồ lột xác thành Thượng Trung Phẩm..

    Sở Diệp nhìn chằm chằm người nằm ở ven đường vài lần, nữ chủ có dung mạo tuyệt sắc, Lâm Sơ Văn cũng là một mỹ nam tử điên đảo chúng sinh.

    Trên gương mặt người này có không ít bụi bẩn, nhìn không rõ cụ thể trong như thế nào, bất quá từ hình dáng chắc là không sai.

    Sở Diệp đánh giá một lúc cảm thấy người này chắc là Lâm Sơ Văn không sai được, rốt cuộc người khế ước với xấu hồ ly cũng không thấy nhiều.

    Sở Diệp lấy ra một lọ Phục Linh Dịch, rót vào miệng Lâm Sơ Văn.

    Lúc trước Sở Diệp mua Phục Linh Dịch để chuẩn bị cho mọi tình huống, không nghĩ tới thật sự sẽ dùng đến.

    Hạ Sơn nhìn Sở Diệp, có chút ngạc nhiên: "Ngươi định cứu hắn."

    Sở Diệp gật đầu, nghiêm trang nói: "

    Đúng vậy, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa."

    Hạ Sơn nhìn Sở Diệp tràn đầy khâm phục, nói: "Diệp thiếu, ngươi đúng là người tốt."

    Sở Diệp cười khổ một chút, thầm nghĩ:

    Hắn cũng không phải người tốt gì, nếu không hoài nghi người này là Lâm Sơ Văn, hắn mới lười cứu.

    Tương lai Lâm Sơ Văn chính là một người Đại Dược Tề Sư, nếu như được đối phương trợ giúp, tiền đồ của hắn sau này sẽ thuận lợi hơn không ít.

    Trong sách Lâm Sơ Văn vì được nam chủ cứu giúp vẫn luôn mang ơn đội nghĩa, bây giờ hắn ra tay giúp đỡ, đối phương có lẽ cũng đối với hắn mang ơn đội nghĩa đi.

    Lúc Sở Diệp đọc quyển sách này, đã vì Lâm Sơ Văn cảm thấy tiếc nuối, nguyên bản là một Hồn Sủng Sư có tiền đồ rộng lớn, chỉ vì yêu sai người, lại rơi vào kết cục như thế.

    Kỳ thật, trong sách đối với việc Lâm Sơ Văn đột nhiên tính kế nữ chủ viết rất là mơ hồ, trong đó có lẽ có lý do nào đó khó nói cũng nên.

    Thời điểm Sở Diệp đọc sách, đối nữ chủ đã không thích, phát hiện được vòng cổ của nguyên chủ rất có khả năng thành bàn tay vàng của nữ chủ, liền càng thích không nổi, hắn thật sự không muốn, con Tuyết Hồ của Lâm Sơ Văn bị con Hỏa Hồ của nữ chủ hút khô máu.

    Đối với nam chủ Sở Diệp cũng không có ấn tượng tốt, trong sách có rất nhiều người thích nam chủ, nhiều người trong số này không có cảm giác tốt, bởi vì không đành lòng từ chối đối phương, liền treo họ, thật là không phải đồ vật.

    Đều là pháo hôi, Sở Diệp cảm thấy nếu có thể thây đổi kết cục của đối phương, cũng là một chuyện tốt.

    * * *

    Sở Diệp chuyển Lâm Sơ Văn vào bên trong xe ngựa, tiểu hồ ly cũng theo lên xe ngựa.

    Phục Linh Dịch hiệu quả không tệ, Lâm Sơ Văn dùng dược tề, mơ hồ tỉnh lại.

    Lâm Sơ Văn liếc nhìn Sở Diệp, có chút mờ mịt nói: "Là ngươi đã cứu ta?"

    Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

    Lâm Sơ Văn chớp chớp mắt, nói: "Cảm ơn."

    Sở Diệp cười ôn hòa, nói: "Trị thương dược tề có chút không đủ, trên người ta cũng không còn, một lác đến thành trấn tiếp theo, ta sẽ mua thêm một ít.

    Lâm Sơ Văn sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng nói:" Ta không có tiền, ta cảm giác tốt hơn rất nhiều, không cần lãng phí.

    Sở Diệp cười cười, nói: "Không có việc gì, ngươi còn trẻ, phải điều dưỡng thật tốt mới được, nếu để lại tai họa ngầm, ảnh hưởng đến tương lai sau này thì không tốt, về chuyện tiền bạc thì không cần lo lắng, ngươi có thể làm việc giúp ta, từ từ trả lại, chỗ của ta còn cần một người giúp đỡ làm việc."

    Lâm Sơ Văn không nghĩ đến Sở Diệp sẽ nói như vậy, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhìn chằm chằm Sở Diệp đánh giá một lúc lâu, sau đó mới gật đầu, lên tiếng. "Được."

    Sở Diệp cười, nói: "Phải rồi, ngươi tên là gì."

    Lâm Sơ Văn gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Ta kêu Lâm Sơ Văn."

    Tuy đã có suy đoán từ trước, nhưng nghe được Lâm Sơ Văn trả lời Sở Diệp vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đúng thật là hắn.

    Trên mặt Sở Diệp không hiện, đáy lòng lại có chút kích động.

    Sở Diệp âm thầm hoài nghi, đối với ân cứu mạng Lâm Sơ Văn có thể nào sẽ chuyển từ nam chủ lên trên người mình không.

    Theo nội dung trong sách, không bao lâu nữa, hắn phải chết, tuy rằng đã rời xa Sở gia, nhưng trong lòng Sở Diệp vẫn để lại chút bóng ma, lo lắng bị cốt truyện ảnh hưởng.

    Cốt truyện thay đổi càng nhiều, hắn sẽ không dễ dàng bước lên con đường trong sách đã viết.

    Xe ngựa của Hạ Sơn rời đi không được bao lâu, thì có một chiếc xe ngựa sang trọng chạy đến.

    Một thiếu niên có diện mạo anh tuấn, kéo lên màn, nhìn thoáng qua tôi tớ ở bên ngoài đang điều khiển ngựa, hỏi: "Lý thúc, trên đường có chuyện gì phát sinh không?"

    Người tôi tớ họ Lý lắc lắc đầu, nói: "Không có! Làm sao vậy thiếu gia?"

    Mộ Lăng Thiên lắc đầu, nói: "Không có gì, tiếp tục lên đường đi."

    Ở bên trong xe ngựa Mộ Lăng Thiên nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ gì đó.

    Vì có một người bị thương Lâm Sơ Văn ở trên xe, nên Sở Diệp cũng không dám gấp rút lên đường, dùng thời gian ba ngày, mới về tới Long Nhai Thôn.

    Trên đường về Sở Diệp mua hai lọ Phục Linh Dịch cho Lâm Sơ Văn, dù sao cũng là Hồn Sủng Sư, tố chất thân thể người bình thường không thể so được, lúc về đến Long Nhai Thôn, thương thế đã hồi phục không sai biệt lắm.

    Lâm Sơ Văn đứng ở cửa thôn, nhìn cảnh tượng của Long Nhai Thôn, bên trong ánh mắt, ẩn chứa vài phần mới lạ.

    "Diệp thiếu, cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi? Trên đường đi không xảy ra chuyện gì chứ." Thôn trưởng nhìn thấy Sở Diệp trở về, đi lên đón tiếp.

    Sở Diệp cười cười, nói: "Có thể có chuyện gì! Hòe Thôn nguồn mật ong dồi dào, vì vậy ở lại thêm vài ngày."

    Thôn trưởng nhìn Sở Diệp, nói: "Bạch Lan Quả của ngươi, bốn ngày trước có một số đã chín, sợ bị hư, thúc liền tự quyết định giúp ngươi hái xuống, tất cả đều đặt nhà kho nhà ngươi."

    Sở Diệp cười, nói: "Làm phiền thôn trưởng."

    Lần này Sở Diệp đi Hòe Thôn, tổng cộng kiếm được hai trăm đồng vàng, mua Hồn Tinh cùng dược tề, xài hết phân nửa, tính luôn tiền tiết kiệm trước đó, hiện giờ, chỉ còn có tám mươi đồng vàng, bán đi Bạch Lan Quả, thì có thể nhập vào một ít, muỗi lại tiểu cũng là thịt.

    Thôn trưởng nhìn người ở phía sau Sở Diệp hỏi: "Vị này chính là?"

    Sở Diệp cười cười, giới thiệu nói: "Đây là người ta tìm làm việc giúp."

    Thôn trưởng nhìn hồ ly bên người Lâm Sơ Văn, có chút khác thường nói: "Các hạ cũng là Hồn Sủng Sư?"

    Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: "Đúng vậy."

    Thôn trưởng nhìn Sở Diệp, đối với Sở Diệp không khỏi lau mắt mà nhìn, thầm nghĩ: Mới qua bao lâu đâu! Sở Diệp cư nhiên dùng Hồn Sủng Sư làm giúp việc, thiếu gia đại gia tộc quả nhiên là thiếu gia đại gia tộc, bản lĩnh so với thôn dân bình thường lớn hơn quá nhiều.

    Thôn dân nhìn thấy Sở Diệp trở về, sôi nổi cùng Sở Diệp chào hỏi.

    "Có việc gì ta có thể giúp được không?" Lâm Sơ Văn đi theo Sở Diệp vào trong nhà, có chút ngượng ngùng hỏi.

    Hai ngày lên đường này, Sở Diệp không những mua dược tề trị thương cho hắn, còn mua Hồn Tinh làm đồ ăn cho Tuyết Bảo, Lâm Sơ Văn rất là ngượng ngùng.

    Sở Diệp liếc nhìn Lâm Sơ Văn một cái, nói: "Trước tiên nghỉ ngơi một hồi, ta muốn đi lên núi thu thập mật ong, nếu tình trạng sức khỏe của ngươi đã ổn hơn mà nói, thì chúng ta cùng đi đi."

    Trước khi rời đi hắn có để lại một số thùng nuôi ong, tuy thảo nguyên hoa trên núi không nhiều, nhưng chắc vẫn có thể thu được một đám mật ong.

    Lâm Sơ Văn vội không ngừng nói: "Ta có thể, có thể, ta đã sớm tốt rồi."

    Sở Diệp nhìn bộ dạng Lâm Sơ Văn vội vàng nói rõ, có chút buồn cười, "Nếu đã vậy thì chúng ta đi thôi."

    Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Được."
     
    AmiLee likes this.
    Last edited: May 6, 2021
  9. Chương 18: Cùng Săn Dị Thú

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Diệp dẫn theo Lâm Sơ Văn lên núi, thu thập từng cái thùng nuôi ong trên núi về.

    Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn vận may không tồi, lên núi không lâu, ở trên núi phát hiện một mảnh Tuyết Cầu Thảo, có thể bán đến mười đồng vàng, có thể xem như là khởi đầu tốt đẹp.

    Tiểu Ngân nằm sấp trên vai Sở Diệp, "Vo ve" kêu lên hai tiếng.

    Sở Diệp triều Lâm Sơ Văn thoáng nhìn, bất đắt dĩ cười khổ: "Sơ Văn, hồ ly của ngươi giống như cùng với con rắn trong cánh rừng đằng kia đánh nhau rồi."

    Lâm Sơ Văn sửng sờ một lúc, mới phát giác Tiểu Hồ Ly bên cạnh quả nhiên không thấy.

    Lâm Sơ Văn và Sở Diệp triều khu rừng đi qua, chỉ thấy bên trong rừng cây, chiếm cứ mười mấy con Huyết Mãng, Tiểu Hồ Ly đối diện giằng co với mười mấy con Huyết Mãng, khí thế khá là ngang tàng.

    Một con rắn lớn nữa thân thể trực tiếp hướng về phía Tiểu Hồ Ly công kích qua.

    "Rống." Tiểu hồ ly tức giận rống lên, một cổ khí lạnh phun ra, đầu rắn khoảnh khắc đã bị đóng băng.

    Chịu khí lạnh ảnh hưởng, hành động của rắn lớn chậm chạp hơn rất nhiều.

    Tiểu Hồ Ly ngắm chuẩn thời cơ, một bàn tay đánh vào bảy tấc của rắn lớn, rắn lớn trong nháy mắt héo.

    Mấy con rắn lớn thấy đồng bạn bị giết, cùng nhau hướng về phía Tiểu Hồ Ly công kích.

    Tiểu Hồ Ly cơ thể nhanh nhẹn xê dịch, tránh né công kích của rắn lớn.

    Tiểu Hồ Ly một bên tránh né công kích của rắn lớn, một bên soàn soạt vung móng vuốt tiến hành phản kích, tốc độ Tiểu Hồ Ly cực nhanh, Sở Diệp chỉ có thể nhìn đến từng đạo tàn ảnh móng vuốt.

    Một lúc sau, có mấy con mãng xà đã bị cấu xé rách da, máu chảy đầm đìa.

    Tiểu Hồ Ly lúc lắc cái đuôi, đôi mắt bên trong tỏa ra ánh sáng nguy hiểm, nhìn không giống hồ ly, ngược lại giống như con báo lựa người để cắn.

    Tiểu Ngân nhìn thấy bộ dáng Tiểu Hồ Ly giết địch, bị kích thích nhiệt huyết, kêu gọi ong đàn triều bày rắn bay qua chém giết.

    Đàn ong hướng về phía bày rắn rậm rạp bay qua, cảnh tượng rất là đồ sộ.

    Da rắn mềm dẻo, tuy nhiên, Tiểu Ngân thuộc hạ thượng giai Ngân Sí Ong kim châm cũng rất sắc bén, xuyên thủng da rắn không thành vấn đề.

    Tiểu Hồ Ly và Tiểu Ngân đều là Tam giai, huyết mạch rất không tồi, bầy rắn chỉ có tên thủ lĩnh là Tam giai, rất nhanh đã không địch lại, rơi xuống hạ phong, một đám Huyết Mãng đều bị giết sạch sẽ.

    Sau khi giết hết đám Huyết Mãng, Sở Diệp kiểm kê một chút chiến lợi phẩm, tổng cộng thu được một viên Hồn Tinh tam giai, ba viên Hồn Tinh nhị giai, mười lăm viên Hồn Tinh nhất giai, tất cả cộng lại bán cũng được khoản bảy, tám chục đồng vàng.

    Sau một hồi đánh nhau, Tiểu Hồ Ly liếm liếm móng vuốt, có chút mệt mỏi.

    Lâm Sơ Văn đi qua, ôm Tiểu Hồ Ly có chút mệt mỏi vào trong lòng ngực, an ủi một lúc.

    Lâm Sơ Văn thầm nghĩ: Tiểu Hồ Ly một mình đối đầu với bầy rắn, có hơi mạo hiểm, may mắn có đàn Ngân Sí Ong giúp đỡ, năng lực chiến đấu của đàn ong quả thực rất mạnh.

    Đám thuộc hạ của Tiểu Ngân, điều là một số chưa có phẩm giai Ngân Sí Ong, nhưng có thể nhờ vào số lượng và châm độc, làm chết thượng phẩm huyết mạch Huyết Mãng, nếu như cấp bật đàn ong cao hơn một chút thì càng hung mãnh.

    Sở Diệp vuốt ve viên Hồn Tinh trên tay, thầm nghĩ: Dưỡng ong lợi nhuận là rất cao, bất quá, thật sự nói ra, vẫn là săn bắt Hồn Thú lợi nhuận càng cao, thảo nào Hồn Sủng Sư đều thích khế ước Hồn Thú chiến lực mạnh mẽ, đánh một trận thì cái gì đều có.

    "Chúng ta đi thôi." Sở Diệp thu Hồn Tinh nói.

    Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: "Không, chờ một chút."

    Sở Diệp liếc mắt nhìn Lâm Sơ Văn, có chút khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"

    Lâm Sơ Văn chỉ vào rừng cây hướng tới chính giữa một số nhánh cây, nói: "Đó là Huyết Mãng Chi."

    Sở Diệp hướng rừng cây nơi nhánh cây Lâm Sơ Văn vừa chỉ xem qua, quả nhiên thấy được mấy nhánh cây đỏ tươi, linh thảo bản vẽ sách tranh bên trong có giới thiệu qua Huyết Mãng Chi.

    Sở Diệp vỗ một cái vào đầu, thầm mắng bản thân mơ hồ, linh thảo bản vẽ sách tranh đã viết rõ, địa phương nơi Huyết Mãng chiếm giữ, sẽ co Huyết Mãng Chi xuất hiện, Huyết Mãng Chi có thể luyện chế thành dược tề có hiệu quả tẩm bổ khí huyết.

    Huyết Mãng Chi là dược liệu thập phần trân quý, nhiều như vậy Huyết Mãng Chi có khả năng bán được năm mươi đồng vàng.

    "Ngươi nhận thức dược liệu hả!" Sở Diệp quay đầu nhìn Lâm Sơ Văn nói.

    Linh thảo bản vẽ sách tranh hắn đều xem qua, Huyết Mãng Chi hắn cũng nhận biết, chỉ là đồ vật trên sách, chính là đồ vật trên sách, Lâm Sơ Văn không nhắc nhở, hắn nhất thời đều không nhớ đến.

    Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Ông nội của ta là Dược Tề Sư."

    Sở Diệp sớm đã biết Lâm Sơ Văn có thiên phú trở thành Dược Tề Sư, khi Lâm Sơ Văn ở trong sách xuất hiện, đã là Dược Tề Sư rồi, Sở Diệp cũng không biết đối phương cụ thể là như thế nào khởi đầu.

    Nghe Lâm Sơ Văn nói như vậy, cân nhắc đối phương này sẽ chắc hẳn đã có điểm cơ sở.

    "Ngươi gia gia là Dược Tề Sư, vì cái gì ngươi sẽ.." ngất xỉu ở bên đường, còn thực khốn cùng thất vọng bộ dáng.

    Dược Tề Sư đều là rất giàu có, sự tồn tại được rất nhiều người kích trọng.

    Lâm Sơ Văn nhíu nhíu mày, nói: "Thú Sủng của gia gia sắp chết, gia gia muốn cho nó phối trí Duyên Thọ dược tề, hỏi rất nhiều người mượn đồng vàng, mua sắm dược liệu, nhưng là, còn có một mặt dược liệu mua không được, gia gia liền mạo hiểm vào bí cảnh, lúc sau, liền không tin tức."

    "Những người đó cho gia gia mượn tiền, nghe nói gia gia chết, tới trong nhà đoạt đồ, lấy đi hết những gì trong nhà có."

    Lâm Sơ Văn nhíu nhíu mày, những người đó đến trong nhà đoạt đồ vật, chỉ có một bộ phận thật sự cho gia gia mượn tiền, những người còn lại, đa số điều là thừa nước đục thả câu.

    Hắn biết những người đó đang giở trò, nhưng có biện pháp nào đâu? Hắn căn bản không phải là đối thủ của những người đó.

    Lâm Sơ Văn cắn cắn môi, thầm nghĩ: Lúc gia gia còn sống, những thúc thúc bá bá đó, một đám so với một cái nhiệt tình, gia gia một không có tin tức, những tên đốn mạt này, liền một đám lộ ra bộ mặt sẵn có, thật sự đáng giận.

    Nhắc đến gia gia, trên mặt Lâm Sơ Văn nhiều vài phần thương tâm, tiểu hồ ly cảm ứng được tâm trạng Lâm Sơ Văn, vươn đầu lưỡi, liếm liếm mặt Lâm Sơ Văn, Lâm Sơ Văn nhịn không được sờ sờ mao của Tiểu Hồ Ly.

    Sau khi từ trong nhà ra tới, hắn liền mang theo tiểu hồ ly đi săn bắn để sống, thời điểm săn bắn trước đó không lâu, hắn không cẩn thận bị thương, nếu không có gặp được Sở Diệp, thì dữ nhiều lành ít.

    Tuyết Bảo nhìn Lâm Sơ Văn, ánh mắt lưu chuyển, Tuyết Bảo mặc dù lớn lên xấu, nhưng mà, nó mới sinh ra đã được Lâm Sơ Văn nhặt, vẫn luôn được Lâm Sơ Vân che chở nuông chiều lớn lên, sau khi Lâm Sơ Văn bị đuổi ra Lâm gia, Tuyết Bảo liền nhanh chóng trưởng thành hơn.

    Trước đó, Lâm Sơ Văn bị thương, trên thực tế là Tuyết Bảo ở chiến đấu bên trong sơ xuất, mặc dù, Lâm Sơ Văn sau lại được Sở Diệp cứu, khôi phục khỏe mạnh, nhưng là, Tuyết Bảo vẫn là rất khó chịu.

    Chắc bởi vì trước đó Lâm Sơ Văn bị thương một chuyện kích thích, Tuyết Bảo liền hiếu chiến hơn rất nhiều.

    "Ngân Sí Ong của ngươi có Kim Sí Ong huyết mạch hả!" Lâm Sơ Văn nói.

    Sở Diệp ngẩn ra một chút, nói: "Ngươi cho rằng như thế?"

    Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Chắc là không sai, ngươi kiểm tra qua phẩm chất con Ngân Sí Ong kia của ngươi chưa?"

    Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: "Không có."

    Lâm Sơ Văn cau mày, nói: "Con Ngân Sí Ong kia của ngươi nếu như có huyết mạch của Kim Sí Ong, chí ít cũng là Trung thượng phẩm."

    Sở Diệp cong cong khóe miệng, Lâm Sơ Văn nói, cùng hắn đoán trước cũng không sai biệt lắm.

    "Nếu như có Huyết Mạch Thức Tỉnh dược tề, Ngân Sí Ong của ngươi có khả năng tiến giai đến Thượng phẩm." Lâm Sơ Văn nói, bế lên Tuyết Bảo của mình, ánh mắt có vài phần cô đơn, vài phần kiên định.

    Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, nói: "Huyết Mạch Thức Tỉnh dược tề có phải hay không đối với Tuyết Hồ của ngươi cũng có chỗ tốt?"

    Lâm Sơ Văn sửng sốt một chút, gật gật đầu, nói: "Nếu có Huyết Mạch Thức Tỉnh dược tề, thì Tuyết Bảo có thể trở thành xinh đẹp hồ ly."

    Sở Diệp có chút tò mò nói: "Huyết Mạch Thức Tỉnh dược tề, cần bao nhiêu đồng vàng?"

    Lâm Sơ Văn mím môi, nói: "Một phần dược liệu Huyết Mạch Thức Tỉnh dược tề giá cả liền ở năm sáu trăm đồng vàng, giá bán ở 3000 tả hữu rất khó mua, thuốc này thường thường vừa xuất hiện, đã bị đệ tử của đại gia tộc mua hết."

    Sở Diệp: "..."

    Giá cả tăng như vậy cao, cư nhiên còn rất khó mua.

    Nếu là giá gốc, một phần dược liệunăm sáu trăm đồng vàng, như vậy còn có thể nghĩ lại biện pháp, nếu như giá bán là 3000 đồng vàng, cho dù hắn không ăn không uống, muốn tiết kiệm nhiều đồng vàng như vậy, thời gian cũng phải mất hơn một năm.

    "Ngươi biết điều chế không?" Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn nói.

    Mặt Lâm Sơ Văn đỏ một chút, nói: "Ta chỉ biết phương thuốc, Huyết Mạch Thức Tỉnh dược tề điều chế khó khăn rất lớn ta sẽ không."

    Hắn đã bắt đầu học tập chế dược, chỉ là kinh nghiệm còn không phải thực phong phú.

    Giá của một phần Huyết Mạch Thức Tỉnh dược tề chính là năm sáu trăm đồng vàng, giống nhau muốn bảo đảm tỷ lệ thành công, phải chuẩn bị đến ba phần dược liệu, cần hơn một ngàn đồng vàng, gia gia còn ở thị dễ bàn, bây giờ đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ này là một bút con số thiên văn.

    Lâm Sơ Văn cúi đầu, sớm tại hai năm trước, hắn biết Tuyết Bảo là huyết mạch có vấn đề, khi mới lớn thành bộ dáng này, thì đã nghiên cứu Huyết Mạch Thức Tỉnh dược tề.

    Các loại tư liệu về huyết mạch thức tỉnh, hắn thu thập rất nhiều, nhưng mà, hắn quá nhỏ, quá yếu, dược tề bình thường đều luyện chế không được, càng không cần nói đến Huyết Mạch Thức Tỉnh dược tề.

    Trên thực tế, một năm trước, gia gia của Lâm Sơ Văn đã thu thập đủ hai phần dược liệu thức tỉnh dược tề, nếm thử vì Tuyết Bảo luyện chế qua dược tề, tiếc là thất bại, lúc sau, bởi vì liên tục có việc vướng chân, gia gia của Lâm Sơ Văn, cũng chăm lo không được chỉ Tiểu Hồ Ly này.

    Sở Diệp cười cười, nói: "Chúng ta có thể một bên thử nghiệm điều chế bình thường dược tề, một bên đi trước thu thập một số dược liệu cần thiết để điều chế Huyết Mạch dược tề."

    Giá thành dược liệu Huyết mạch thức tỉnh phải hơn mấy trăm, phỏng chừng cũng không lắm dễ mua, nếu muốn đem dược liệu thu thập đầy đủ, chắc cũng không dễ dàng.

    Lâm Sơ Văn có chút kinh ngạc nhìn Sở Diệp, nói: "Ngươi muốn duy trì ta làm Dược Tề Sư sao?"

    Lâm Sơ Văn ban đầu chính là muốn cùng gia gia làm Dược Tề Sư, trong đầu hắn có không ít dược tề phương thuốc, chẳng qua là muốn trở thành Dược Tề Sư, phí tổn cực cao, khó khăn cũng rất lớn, hắn bây giờ một nghèo hai trắng, ăn nhờ ở đậu, đối với việc trở thành Dược Tề Sư nghĩ cũng không dám nghĩ.

    Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đương nhiên, ngươi trở thành Dược Tề Sư, ta cũng có thể đi theo thơm lây."

    Sở Diệp cong cong khóe miệng, trong sách ngẫu nhiên đề cập đến, Tiểu Hồ Ly của Lâm Sơ Văn, sau khi dùng Huyết Mạch Thức Tỉnh dược tề, thành công thức tỉnh.

    Từ cốt truyện trong sách phán đoán,

    Lâm Sơ Văn có lẽ đã thành công đem dược tề điều chế ra được, chỉ là không biết điều chế như thế nào.

    Hắn chen ngang một tay, e rằng thay đổi rất nhiều sự tình, chẳng qua, nếu dược tề sư thiên phú của Lâm Sơ Văn không thay đổi, điều chế ra Huyết Mạch Thức Tỉnh dược tề tỷ lệ thành công vẫn còn rất cao.

    Lâm Sơ Văn mỉm cười ngọt ngào, nói: "Ta sẽ cố gắng."

    Lâm Sơ Văn cúi đầu, sau khi gia gia mất tích, nguyên bản đối hắn vẻ mặt ôn hòa, người thì hỏi han ân cần đều thay đổi sắc mặt, hắn nguyên bản đối thế giới này cực kỳ thất vọng, tuy nhiên, giờ này lại đối tương lai tràn đầy hy vọng.

    Sở Diệp cười cười, nói: "Cùng nhau cố lên."

    Lâm Sơ Văn gật gật đầu, mỉm cười xán lạn, nói: "Tốt."

    P/s: Chương này mình dịch đối chiếu với bản tiếng trung không chắc chắn nội dung chính xác 100% nhưng 80% là có, mấy chương đầu mình dịch theo những gì mình hiểu đọc lại không hay lắm, nên khi nào có thời gian mình sẽ sửa lại hết, mong các bạn có thể ủng hộ mình, cảm ơn!
     
    Last edited by a moderator: May 11, 2021
  10. Chương 19. Cùng Nhau Sinh Hoạt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, Sở Diệp mướn xe bò Trần gia đi thị trấn, Sở Diệp trước tiên đi cửa hàng, bán đi Bạch Lan Quả và Ngân Tuyết Mật, được một trăm đồng vàng.

    Sau đó, Sở Diệp và Lâm Sơ Văn, đi đến thị trường giao dịch Hồn Tinh, lấy Hồn Tinh có trên tay, đổi thành dược liệu mà Tiểu Ngân và Tuyết Bảo yêu cầu.

    Cuối cùng, Sở Diệp đi cửa hàng dược liệu, bán Huyết Mãng Chi thu thập được trong núi, Tuyết Cầu Thảo loại dược liệu, với bán Sáp Ong.

    Sở Diệp trước kia, sau khi lấy mật trong tổ ong ra, liền đem tổ ong vứt bỏ.

    Lâm Sơ Văn báo cho Sở Diệp, Sáp Ong là một mặt dược liệu rất được Dược Tề Sư ưa chuộng, Sở Diệp như vậy rất lãng phí.

    Sở Diệp dưới sự hướng dẫn của Lâm Sơ Văn, lấy mật trong tổ ong ra, thả vào trong nồi nước đun nóng cho đến tan chảy, loại bỏ lớp trên kén y, chất bẩn như xác ong, nhân lúc còn nóng lọc bỏ, để nguội, làm thành Sáp Ong.

    Huyết Mãng Chi loại dược liệu bán được 70 đồng vàng, Sáp Ong bán được 35 đồng vàng.

    Sáp Ong bán được nhiều đồng vàng như vậy, Sở Diệp âm thầm hối hận, trước kia có mắt như mù, lại bỏ lỡ thứ tốt như thế.

    Sở Diệp dùng 40 đồng vàng, mua sắm dược liệu Lâm Sơ Văn yêu cầu.

    "Muốn mua nhiều hơn không." Sở Diệp hỏi.

    Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: "Không cần, nhiêu đó đủ rồi."

    Điều chế dược tề, yêu cầu tiêu hao linh hồn lực, một người Dược Tề Sư mỗi ngày có thể điều chế ra dược tề là hữu hạn.

    Chưởng quầy trong cửa hàng nhìn Lâm Sơ Văn, cười cười, nói: "Tiểu hữu mua dược liệu đều là luyện chế Bồi Nguyên Dịch sao!"

    Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy." Bồi Nguyên Dịch là dược tề cơ bản nhất, dược tề phối phương sớm đã được công bố, muốn biết cũng không khó.

    Chưởng quầy cười cười, nói: "Hóa ra tiểu hữu là Dược Tề Sư, thất lễ rồi."

    Lâm Sơ Văn vội vàng lắc lắc đầu, nói: "Ta còn không phải."

    Bồi Nguyên Dịch khá phổ biến, lại tương đối đơn giản dược tề, rất nhiều người mới học đều sẽ lựa chọn dược tề này làm thí nghiệm.

    Lâm Sơ Văn trước kia, đã bắt đầu nếm thử điều chế loại dược tề này, thập phần đáng tiếc, hắn học chưa được bao lâu, thì gia gia liền ra ngoài mất tích.

    Chưởng quầy lại nói: "Nếu như tiểu hữu điều chế ra dược tề, không ngại bán cho hiệu thuốc của chúng tôi, cửa hàng dược liệu của chúng tôi thu mua dược tề giá cả, vẫn rất công bằng."

    Lâm Sơ Văn có chút vui sướng nói: "Có thể chứ?"

    Chưởng quầy cười cười, nói: "Đương nhiên."

    Sở Diệp nhìn biểu tình của chưởng quầy hiệu thuốc, phỏng chừng đối phương không cho rằng Lâm Sơ Văn có thể điều chế ra dược tề, chẳng qua là nói khách sáo một chút, kết tốt nhân duyên.

    Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ở trấn trên chọn mua một vòng, thắng lợi trở về, tâm trạng hai người đều không tệ.

    Lâm Sơ Văn triệt để ở Long Nhai Thôn định cư đi xuống, thường ngày, buổi sáng nấu cơm, điều chế dược tề, buổi chiều xách tiểu hồ ly dẫn đi ra ngoài săn bắn.

    Sở Diệp buổi sáng phóng ong, trong nôm đồng ruộng, buổi chiều dẫn theo Tiểu Ngân, ong đàn với Lâm Sơ Văn cùng nhau ra ngoài săn bắn.

    Sở Diệp có la bàn, cho dù Hồn Thú có sở trường ẩn nấp ở la bàn phía dưới, cũng không có chỗ để chốn, hễ là đi ra ngoài săn bắn, đều không mang tay không về nhà

    Trong núi Nhị giai, Tam giai hung thú thoáng cái tai ương, một khi bị Tuyết Bảo và Tiểu Ngân theo dõi, chỉ có một con đường chết.

    Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo hợp lực, ngay cả Tứ giai Hồn Thú cũng có thể tóm lấy.

    Như thế qua hơn nửa tháng, Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân cấp bậc mặc dù không có thăng, nhưng mà, khí thế lại thịnh vượng rất nhiều.

    Long Nhai Thôn, hồ ly trắng như tuyết từ trong thôn chạy băng băng mà qua, đi theo sau là một đàn ong.

    Dân làng nhìn thấy Tiểu Hồ Ly cùng ong đàn, dừng việc trong tay lại nhìn hai chỉ một lúc, nhưng rất nhanh lại đem lực chú ý chuyển đến phía trên đồng ruộng.

    Khoảng thời gian Tiểu hồ ly vừa đến Long Nhai Thôn, không ít dân làng đều đối chỉ Hồn Thú này rất tò mò, bất quá, nhìn nhiều rồi, cũng thành thói quen.

    Dân làng tuy rằng nhìn quen chỉ hồ ly này rồi, nhưng thấy được, vẫn khó tránh khỏi lắm mồm vài câu.

    "Thật là một con hồ ly xấu xí!"

    "Cư nhiên sẽ có hồ ly xấu như vậy!"

    "Con hồ ly này lớn lên miệng lệt mắt lé, có khi nào liên luỵ chủ nhân của nó cũng lớn lên miệng lệt mắt lé không!"

    "Lâm tiểu ca, lớn lên rất tuấn tú, Lâm tiểu ca có phải ngại bản thân lớn lên quá đẹp, mới khế ước với một con hồ ly xấu như vậy!"

    "Con hồ ly này rất hung tàn, hai ngày trước, nó ở trong núi cắn chết một con gấu, ai ya, một con gấu đó!"

    "Con Hồ Ly với Ngân Sí Ong, gần nhất hình như thường nhảy hướng trong núi, núi rừng nguy hiểm như vậy, chúng nó giống như vào nơi mảnh đất không người ấy!"

    Sở Diệp thích ăn hung thú thịt bồi bổ cơ thể, cũng là một khoản tiêu dùng không nhỏ, Tiểu Hồ Ly và Tiểu Ngân chung sức săn bắn sau, thường thường có thể đem một ít thịt ngon trở về, ngược lại không cần Sở Diệp phải đi mua.

    "Muốn ta nói, hồ ly xấu một chút cũng không sao, thực lực cao so cái gì đều cường."

    Người dân trong làng cuộc sống qua khó khăn, cũng chỉ có thời điểm ngày lễ ngày tết, sẽ qua loa mua một ít hung thú thịt bồi bổ cơ thể.

    Sở Diệp trong nhà hầu như mỗi ngày đều thoang thoảng mùi thịt hung thú, cơ hồ đem mấy nhà gần kế bên đều thèm chảy nước miếng.

    "Con Ngân Sí Ong kia của Diệp thiếu nuôi cũng không yếu đâu! Thuộc hạ đi theo nhiều như vậy, bay qua bay lại cũng rất uy phong."

    "Ai nói không phải đâu."

    Dân làng đàm luận khí thế ngất trời, bên trong giọng nói tràn đầy hâm mộ đối với Hồn Sủng Sư.
     
    Last edited by a moderator: May 11, 2021
Trả lời qua Facebook
Loading...