Ngôn Tình [Edit] Hôm Nay Nam Chính Vẫn Chưa Cặn Bã - Nguyệt Thượng Vô Trần

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi hanytich, 7 Tháng tư 2021.

  1. hanytich

    Bài viết:
    2
    [​IMG]

    Tác giả: Nguyệt Thượng Vô Trần

    Thể loại: Xuyên nhanh, ngôn tình, cổ đại, cận đại, hiện đại, tương lai, hệ thống, hào môn, nữ phụ, cường cường, vị diện, cung đình hầu tước, sảng văn, giang hồ ân oán, kiếp trước kiếp này, đô thị tình duyên, pháo hôi, nữ cường, ngược tra, linh dị thần quái, tương ái tương sát, nghịch tập, vả mặt, 1v1, thị giác nữ chủ, giả heo ăn thịt hổ

    Edit: Hàn Y Tịch

    Số chương: 176 chương (Đã hoàn)

    Tình trạng: Đang edit

    Lịch đăng: Không cụ thể.

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Hàn Y Tịch

    Văn án

    * * *

    Đôi lời của editor:

    1. Yêm là dân nghiệp dư, rất mong sự góp ý của mọi người, nhưng mọi người góp ý nhè nhẹ xíu nha, đừng bốp chát quá, yêm yếu đuối lắm, chịu hem nổi đâu.

    2. Như đã nói trên, yêm là dân nghiệp dư, có từ mà tra tùm lum không có kết quả, yêm sẽ chém và note lại ở đó, ai biết nhớ góp ý giúp yêm nha.
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng tư 2021
  2. hanytich

    Bài viết:
    2
    Chương 1: Vị hôn thê trong văn bá tổng (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Hàn Y Tịch

    Trong phòng khách sạn mờ tối, Mộ Thời Hàn trở tay đóng cửa lại, đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống cô gái đang nằm trên giường anh rất không thích hợp.

    Dường như cô ta vô cùng khó chịu, Mộ Thời Hàn nhìn đến, trong nháy mắt trong ánh mắt có tia kinh diễm.

    Trong đôi mắt xếch của người đàn ông tràn đầy nghiêm nghị, diện mạo của anh rất xuất sắc, môi mỏng hơi nhếch, cả người có vẻ vô cùng tự phụ cô quạnh.

    "Đừng đuổi tôi ra ngoài, để tôi ở lại.." Người cô gái đầy mùi rượu, thì thào đưa tay về phía anh.

    "Cô vào bằng cách nào?". Mộ Thời Hàn cố nén khô nóng trong lòng, mặt không chút đổi sắc hỏi.

    Đây là khách sạn bảy sao dưới cờ của Mộ Thị, có thể nói hệ thống an toàn vô cùng mạnh mẽ, dưới tình huống như vậy, còn có người lạ có thể vào phòng, thấy thế nào cũng rất không bình thường.

    "Nhà của tôi vì sinh ý trong nhà muốn đưa tôi cho thương nhân hợp tác, tôi trốn tới đây, cửa phòng của anh không có khóa, tôi liền muốn đi vào trốn thôi. Chắc họ đang tìm tôi khắp nói, nếu anh đuổi tôi ra ngoài, tôi sẽ xong đời." Dễ nhìn ra cô gái đang hết sức nhẫn nại, sắc mặt cô ta như mận đào, trong mắt đầy vẻ quyến rũ dụ người: "Làm ơn.. Tôi có thể báo đáp anh.."

    Mộ Thài Hàn giật giật thái dương: "Không phải cô không muốn cho nên mới trốn tới đây sao?"

    "Tôi, tôi thà tình nguyện với anh còn hơn bị họ bán!" Cô gái khó chịu tới phát khóc, khóc như hoa lê dính mưa, rất điềm đạm đáng yêu.

    "Dựa vào cái gì mà cô cho rằng tôi bằng lòng tiếp nhận chứ?" Nhưng Mộ Thời Hạn cũng không bị cô đả động: "Thậm chí cô còn không hỏi tôi có kết hôn hay chưa, giúp cô có chịu trách nhiệm với gia ssình hay không, có bạn trai bạn gái chưa, có độc thân hay không?"

    Nữ chính liền nghẹn lại, làm sao cô ta có thể không biết cậu Mộ nổi danh ở thanh thị chứ, cô ta còn biết anh có một vị hôn thê, nhưng còn không phải chưa kết hôn sao?

    Cô gái cắn răng một cái, dứt khoát nhắm mắt lại đánh tới Mộ Thời Hàn.

    Mộ Thời Hàn dùng sức đẩy tay, cô gái ngã về trên giường, cô ta cứ nghĩ người đàn ông sẽ bổ nhào lên, nhưng anh không có, anh trực tiếp đi đến bên cạnh điện thoại, gọi điện thoại cho tiền sảnh của khách sạn, gọi bảo vệ.

    Cô gái trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, như hoàn toàn không ngờ tớ cuối cùng sẽ có kết quả như vậy, cô tự nhận bộ dạng của mình cũng không kém mà nhỉ?

    Bảo vệ tới rất nhanh, cô gái bị lôi thẳng đi rồi, cả quá trình, cô ta vẫn muốn dùng ánh mắt khiến Mộ Thời Hàn thay đổi chủ ý.

    Nhưng bi thương thẳng đến phòng khách.

    Cửa đóng lại luôn, Mộ Thời Hàn cũng không cho cô ta thêm một ánh mắt nào.

    Trên thực tế, nháy mắt khi cửa đóng lại, Mộ Thời Hàn liền chống đỡ không nổi nữa, anh thở hổn hển, mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, anh vặn vòi nước, vốc nước lạnh hắt lên mặt.

    Anh lôi kéo cà - vạt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, quá chật vật.

    Vừa mới chấm dứt tràng yến hội kia, anh đã cố gắng chú ý lại cẩn thận.

    Trong lòng anh dự dưng bốc lên một trận lửa giận, vì lần này không đúng!

    Vài lần trước anh chỉ cần nhẫn nại một chút đi tắm nước lạnh là có thể vượt qua, hình như hôm nay khác với mọi ngày, xem chừng không giống như nhẫn nại một chút là có thể vượt qua.

    Anh gọi điện để tài xế nhanh đến đây, trong lúc chờ tài xế đến, anh vọt đi tắm nước lạnh, không kiếm chế được khô nóng trong lòng khiến anh không nén được thở dốc ra tiến, cái cảm giác không thể khống chế được này thật là hỏng bét.

    Càng hỏng bét là, trên đường từ trong phòng đi ra ngoài bãi đỗ xe ngầm, tổng cộng có sáu người phụ nữ hoặc là ngã trên đất bằng hoặc là không cẩn thận đụng tới, những người phụ nữ đó có khi là tiểu thư phục vụ của khách sạn, có khi là cô gái bình thường, thậm chí còn có minh tinh nhỏ.

    "Mộ tổng!" Đến cùng lái xe, còn có thư ký Trần Nham của Mộ Thời Hàn, anh ta nhìn thấy sắc mặt của Mộ Thời Hàn trong lòng hơi hồi hộp: "Muốn đi bệnh viện không?"

    Mộ Thời Hàn cố nén khó chịu trong người lên xe: "Đi tiểu khu Ngự Viên."

    Trần Nham hơi bất ngờ, nhưng cũng không nói thêm gì, tẫn trách tìm địa chỉ cụ thể của tiểu khu trong sổ ghi chép của điện thoại.

    Một tuần trước, vị hôn thê của Mộ tổng về nước, cô tạm thời ở lại trong căn hộ ngay tại tiểu khu Ngự Viên.

    Mộ Thời Hàn kéo kéo cà - vạt, trên trán đã nổi lên một tầng mồ hôi tinh mịn nóng hổi.

    Thật ra, đối với vị hôn thê chỉ vội vàng gặp mặt trên tiệc đính hôn này, Mộ Thời Hàn không có ấn tượng gì cả. Nghe nói sau khi đính hôn, Tống Sơ Tịnh liền ra nước ngoài, mãi cho đến năm ngày trước mới trở về.

    Mẹ Mộ vì để cho họ bồi dưỡng tình cảm, vẫn luôn thúc giục anh đi gặp vị hôn thê, nhưng trong khoảng thời gian này bên người anh cứ phiền phức liên tục, không có thời gian và tinh lực để ý tới chuyện này.

    Cũng may vị hôn thê không ở trong Tống gia, nếu không hơn nửa đêm anh chạy tới cửa còn trong loại trạng thái này.. có lẽ sẽ bị đuổi ra ngoài quá?

    Xe dừng lại bên ngoài tiểu khu, Mộ Thời Hàn đuổi tài xế và thư ký đi, lấy thân phận vị hôn phu của căn hộ bên trong vào tiểu khu.

    Đoạn đường từ cổng vào tiểu khu đến cửa nhà Tống Sơ Tịnh, giống như chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, không hiểu sao mấy bà cô lại gần người như vậy.

    Trong tay anh cầm áo khoác tây trang, cổ áo đã bị kéo ra, lộ xương quai xanh hoàn mỹ, cà - vạt thắt lỏng lỏng lẻo lẻo, hình tượng cao lãnh cấm dục đã sớm không còn sót lại một chút nào, Mộ Thời Hàn lúc này thuyết minh hoàn mỹ như thế nào là "sắc khí tràn đầy".

    Anh ấn chuông cửa, sau một lúc lâu không ai mở cửa ra, tiếng thở dốc tràn ra từ cổ họng anh, buồn bực nâng tay lên dùng sức gõ cửa.

    Trái lại cửa phòng cách vách lại mở cửa trước, một người phụ nữ mặc áo ngủ tơ tằm gợi cảm đi tới, sau khi nhìn thấy Mộ Thời Hàn, còn huýt sáo với anh.

    "Cút!" Mộ Thời Hàn quát khẽ một tiếng, cặp mắt vừa hung ác vừa lạnh lùng, người phụ nữ ngượng ngừng đóng cửa lại.

    Anh tiếp tục gõ cửa, dưới tiếng đập cửa bám riết không tha của anh, cửa phòng đóng chặt cuối cùng cũng mở ra.

    Một cô gái người chỉ cao tới ngực anh, mặt không chút đổi sắc xuất hiện trước mặt anh.

    Ngọn đèn ở cửa hiên chiếu vào, cô mặc áo ngủ cotton, trên áo ngủ còn in dâu tây nhỏ, lộ ra gương mặt trắng noản có chút phúng phính của trẻ con, mắt hạnh vừa to vừa đen, dưới cái mũi ngọc đẹp là môi củ ấu hoàn mỹ khẽ nhếch.

    Bộ dạng này, không giống hai mươi bốn tuổi một chút nào.

    "Rất xin lỗi, mạo phạm rồi." Anh nói xong, đè lại cái ót của cô một phen, một nụ hôn nóng bỏng hạ xuống. Anh vội vàng đẩy mạnh người vào phòng, đá lên cửa một cước, tay đã không chờ được mà vói vào cổ áo ngủ của cô gái tìm tòi.

    Nhưng giây tiếp theo, anh chỉ cảm thấy áo của mình căng ra, sau đó cả người anh đã bay lên trời, cuối cùng loảng xoảng một tiếng, kết quả một người cường tráng bị một cái quăng qua vai, hung hăng ngã trên sàn nhà.

    Trên gương mặt nhỏ nhắn dung nhan tinh xảo kia đầy sương lạnh, trong con ngươi đen tối chứa đầy gió lốc.

    Cô bước từng bước một đi tới trước mặt Mộ Thời Hàn, giống như người gỗ tinh xảo không chút tình cảm nào, cả người đều là sát khí ác liệt.

    Cô khom lưng, một tay kéo cổ áo Mộ Thời Hàn, tay kia thì nắm lại thành đấm, mắt thấy sẽ nện xuống.

    [Cảnh báo, cảnh báo! Ký chủ! Đó là nam chính, cô không thể đánh anh ta!]

    Nấm đấm mạnh mẽ dừng lại rồi, rất lâu rất lâu sau, đôi môi do bị người ta hung hăng hôn mà ánh nước phiếm màu tươi đạp khẽ mở, một từ hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của cô được phun ra.

    Tịch: Mọi người đoàn xem đó là từ gì? (¬‿¬)
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng tư 2021
  3. hanytich

    Bài viết:
    2
    Chương 2: Vị hôn thê trong văn bá tổng (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Hàn Y Tịch

    Trong phòng khách đang mở đèn, Mộ Thời Hàn ngồi trên sô pha, thần trí đã bắt đầu có chút mơ hồ không rõ.

    Trong phòng bếp, mặt Đường Tịnh không chút đổi sắc mở tủ lạnh, đưa tay lấy một lon Coca ướp lạnh.

    [Ký chủ, lúc nào ngài cũng phải nhớ kỹ, bây giờ ngài là vị hôn thê của nam chính, nhất định không thể làm loại chuyện như vừa rồi.]

    Đường Tịnh lạnh lùng đáp lại một chữ: "Nga."

    Đường Tịnh không phải người của thế giới này, ngày đó tiểu thế giới nơi cô ở bị hủy diệt, hệ thống số 321 này tìm đến cô, nói chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ nhân vật phản diện tổ nữ phụ là có thể khỏi phải chết với tiểu thế giới, tương lai lại có cơ hội di dân đến đại thế giới, nơi ở của hệ thống.

    Đường Tịnh không có lý do gì phải đi tìm chết cả, dù sao loại kịch này cũng hay, mỹ thực ăn ngon, có thể sống thì cứ sống đi.

    Thế giới này là thế giới nhiệm vụ đầu tiên của cô.

    Sau khi diễn sinh từ tiểu thuyết thành thế giới thật, thiết lập của nhân vật không có logic sẽ không thực hiện được, ví dụ như vị hôn thê bạch phú mỹ trong chuyện xưa này, cũng không có dựa theo cốt truyện đã đặt ra trở thành nhân vật phản diện ngốc nghếch, trực tiếp khiến cho tuyến tình cảm của nam nữ chính không được thúc đẩy.

    Cho nên cô thay thế Tống Sơ Tịnh, tới đi cái cốt truyện mà cô ấy phải đi.

    Đường Tịnh cầm lon Coca ướp lạnh đi ra phòng bếp.

    Cái tên ngồi một đống trên sô pha kia là sinh vật gọi là nam chính, ánh mắt chứa dày đặc tính xâm lược tập trung trên người Đường Tịnh, nhìn Coca trong tay cô, khóe môi lộ ra một nụ cười đầy tà khí: "So với Coca, tôi càng muốn ăn em hơn."

    Đường Tịnh phách một tiếng mở lon Coca ra, tự mình uống.

    "Đừng có ở chỗ của tôi mà cợt nhã, anh có thể đi tìm một người phụ nữ." Giọng điệu của Đường Tịnh rất không tốt, đêm hôm khuya khoắc cái người này còn quấy nhiễu mộng đẹp của người khác còn đùa giỡn lưu manh, nếu hệ thống không mở miệng đúng lúc, anh ta đã sớm bị mình đánh đến ba mẹ cũng không nhận ra.

    Nhất thời, Mộ Thời Hàn giận đến mức nở nụ cười: "Tống tiểu thư, cả Thanh thị đều biết em là vị hôn thê của tôi, thực hiện nghĩa vụ trước thì có gì sai."

    Đầu lưỡi của anh liếm qua cái môi khô khốc, bước từng bước tới gần Đường Tịnh.

    Mi tâm Đường Tịnh hơi nhíu lại, vô thức lùi lại phía sau, nhìn nam chính rõ ràng không bình thường, cô gọi hệ thống ở trong lòng: "321, đây là chuyện gì? Cốt truyện trong nguyên tác không phải như thế này!"

    Bây giờ hệ thống 321 cũng không tốt lắm: [Quả thực không phải, dựa theo hướng đi của cốt truyện, hôm nay anh ta nên thuận nước đẩy thuyền ngủ với cô gái trốn vào trong phòng của anh ta.]

    "Không phải nói thợ làm bánh và đại tổng tài sao?" Nhưng cô đã xem qua nguyên tác của hệ thống cho đấy!

    321 có chút chột dạ: [Thật ra.. Cái nguyên tác cô xem kia chỉ là một hướng đi của cốt truyện mà thôi, trên thực tế, tiểu thuyết bá tổng lấy Mộ Thời Hàn làm trung tâm, ước chứng có mấy người tồn tại trong đó, bao gồm tất cả các khuôn sáo của văn tổng tài, nữ chính từ sát thủ đến người qua đường giáp cái gì cũng có, gì mà sau khi say rượu lăn khăn trải giường, cái gì mà ném hợp đồng bao dưỡng cho cô, cái gì mà tiểu đáng thương mang bầu chạy, gì mà phục vụ sinh mê đắm đại tổng tài..]

    Lúc này Đường Tịnh đã lui tới góc tường, nghiến răng nghiến lợi nói với hệ thống: "Tôi trở lại rồi tính sổ với cậu!"

    Tay của cô để trước ngực Mộ Thời Hàn, quát lạnh: "Tôi có thể hủy bỏ hôn ước với anh ngay lập tức!"

    [Không được, cô không thể! Vị hôn thê không thể chủ động hủy bỏ hôn ước! "

    Đường Tịnh không rảnh phản ứng hệ thống, bởi vì cô đã bị Mộ Thời Hàn tóm chặt cổ tay, cả người dán vào vách tường lạnh như băng ở sau lưng, bị anh đặt trên tường!

    " Tống tiểu thư vừa mới về nước, chắc có thể có chút hiểu lầm với tôi, nhưng đừng lo, đêm nay chúng ta có thể đi sâu vào hiểu biết một chút. "Vừa nói lời trắng trợn xong, anh đã cúi đầu ngăn chặn môi của cô.

    Đường Tịnh ra sức giãu dụa, nhưng Mộ Thời Hàn bị thuốc khống chế hoàn toàn, sức chiến đấu đã tăng lên gấp đôi. Một tay anh gắt gao ấn hai tay cô lên đỉnh đầu, tay kia thì bay nhanh cởi bỏ khuy áo ngủ.

    Đường Tịnh bị tức tới khóc, không phải cô muốn khóc, mà do thân thể này, một khi kích động là tuyến lệ sẽ không chịu khống chế.

    Có lẽ nếm được vị chua sót, môi lưỡi Mộ Thời Hàn lui ra ngoài, ánh mắt anh mê ly nhìn Đường Tịnh, sau đó tiếp tuc thò qua:" Ngoan, không khóc. "

    Anh liếm từng chút nước mắt do cô quá tức giận mà chảy xuống, giọng nói nỉ non lẩm bẩm như đang dỗ dành tiểu tình nhân:" Đừng khóc, tôi thương em, lập tức sẽ tốt thôi.. "

    Anh chặn ngang bế Đường Tịnh đã bị anh lột áo ngủ ra hơn phân nửa, một cước đã văng cửa phòng ngủ ra, đặt cô lên giường.

    Khi người ta bị ép tới cực hạn, lúc bạo phát sẽ vượt qua sự tưởng tượng của bạn, trong nháy mắt khi nội y của Đường Tịnh bị kéo, cô vòng eo uốn éo, như một con báo linh hoạt, nhanh chóng xoay người, đtặ Một Thời Hàn dưới thân!

    " Muốn tự mình động? "Đầu tóc Mộ Thời Hàn hỗn độn, mặt đầy mồ hôi, ánh mắt mù sương hết sức tà khí, nhìn qua cả người vừa ham muốn lại chọc người:" Động ông nội anh! "Đường Tịnh trói hai tay của anh lên đầu giường.

    " Cởi ra. "Giọng nói của Mộ Thời Hàn khàn vô cùng, trần ngập hấp dẫn, dáng người anh cân xứng có lực, tám khối cơ bụng cũng như đường nhân ngư đều không thiếu, đáng tiếc là Đường Tịnh không hiểu phong tình, cô lại đề nghị:" Tôi có thể tìm phụ nữ giúp anh. "

    " Tôi chỉ muốn em. "Mộ Thời Hàn thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Đường Tịnh, anh đã hoàn toàn bị Đường Tịnh khơi dậy dục vọng chinh phục.

    " Nga, vậy anh cứ chịu đựng đi. "Đường Tịnh lôi một cái gối đầu ra, lấy chăn đệm trong tủ quần áo ra, định ở tạm trên sô pha phòng khách qua một đêm.

    " Tống Sơ Tịnh! Em quay lại! "Mộ Thời Hàn tức giận gần chết! Muốn trực tiếp đè cô lên giường, hung hăng thảo cô khóc!

    321: [Thật ra.. Chỗ này của tôi có thuốc giải, cái loại uống một cái là có hiệu quả ngay lập tức!]

    Đường Tịnh: [Rác rưởi, cậu không nói sớm!]

    321 vô cùng ủy khuất: [Tôi.. Tôi nghĩ ký chủ sẽ hiến thân, dù sao nhân vật phản diện bị nam chính như vậy như vậy, sau nam chính lại di tình biệt luyến yêu nữ chính, như vậy mới càng phù hợp logic..]

    Đường Tịnh: Cái cốt truyện quỷ quái này mà cũng muốn có logic à?

    Đường Tịnh: [Cho tôi thuốc giải!]

    Trong nháy mắt khi Đường Tịnh vặn cửa mở ra, bị Mộ Thời Hàn đã thoát thân bổ nhào vào ngã xuống đất, thuốc giải trong tay cũng không biết làm lăn đi đâu.

    Đường Tịnh: [Tiểu rác rưởi, cho tôi một viên thuốc giải nữa! Để vào miệng của tôi!]

    321 run lập cập phối hợp.

    Đường Tịnh quyết tâm hơn lên Mộ Thời Hàn, dùng đầu lưỡi trực tiếp đưa thuốc giải trong miệng vào.

    " Em cho tôi ăn cái gì? "Mộ Thời Hàn khàn giọng hỏi.

    " Thuốc giải! "Đường Tịnh đen mặt:" Bây giờ có thể thả tôi ra, mau cút! "

    Mộ Thời Hàn chặn ngang đè lại bả vai cô, gắt gao áp cô trên mặt đất, híp mắt nhìn mặt cô chằm chằm:" Tại sao em lại có thuốc giải? "

    Đường Tịnh cười lạnh một tiếng, lười trả lời câu hỏi thiếu não này.

    Mộ Thời Hàn nuốt thuốc giải, lý trí đã trốn đi cũng chậm rãi trờ lại, anh nhìn chằm chằm cô gái bị mình đè dưới thân, tâm tình có chút phức tạp.

    " Xem ra đã thanh tỉnh, lăn xuống khỏi người tôi. "Đường Tịnh lạnh lùng nói.

    Không biết tại sao tâm tình của Mộ Thời Hàn bỗng nhiên trở nên tốt hơn một chút:" Thuốc không tệ, dùng một giây là có tác dụng, nhớ kỹ tên.

    "Cảm ơn"

    "LĂN. XUỐNG. KHỎI. NGƯỜI. TÔI. NGAY!" Giá trị tức giận của Đường Tịnh đang tăng lên như gió lốc, cô cắn răng nhả từng chữ từng chữ ra ngoài.

    Nhưng phong thủy luân chuyển, Mộ Thời Hàn dùng cà - vạt trói hai tay cô lại, sau đó ôm cô ném lên giường.

    Đường Tịnh không có hơi sức lăn qua lăn lại: "Anh dám động vào tôi, tôi sẽ kiện anh!"

    "Kiện tôi? Tôi là vị hôn phu của em, quan hệ tình dục trước hôn nhân cũng không trái pháp luật." Một Thời Hàn phách một tiếng, tắt đèn phòng.

    Trong bóng đêm, hô hấp của anh đang đến gần, cả người Đường Tịnh đều căng chặt lại, ngay cả hô hấp cũng vô thức nhẹ lại!

    "Tôi không nên cứu anh!" Đường Tịnh hối hận đến xanh ruột, nên để anh tự sinh tự diệt, anh bị cháy hỏng, nhiều lắm là nữ chính không có phúc lợi, liên quan gì tới cô!

    Đường Tịnh tức giận mắng 321: [Đổ rác rưởi nhà cậu! Cậu là đại rác rưởi! Mịa nó, sớm muộn gì tôi cũng giết cậu!]

    321 bị dọa khóc: [Ký chủ, chuyện này không phải lỗi của tôi.. Oa.. Đừng giết tôi, tôi còn là một bảo bảo mà..]

    Trán Đường Tịnh nổi gân xanh, muốn giết người!

    Mộ Thời Hàn nhìn gương mặt giận dữ của cô, cùi đầu cười ra tiếng: "Lăn qua lăn lại cả đêm rồi không mệt hả, ngủ đi."

    "Cút đi!" Đường Tịnh nổi giận đùng đừng.

    Bình thường Đường Tịnh rất ít khi tứcgiận, dùng lời của cô để nói chính là, tức giận rất phiền phức.

    Nhưng mà! Từ khi tên chó nam chính này chẳng biết sao lại xuất hiện trước mặt cô, cô đã tức đến muốn giết người.

    "Nếu không ngủ được, tôi không ngại làm chút gì khác đâu." Giọng điệu của Mộ Thời Hàn rất bình tĩnh, lại tự dưng khiến người ta cảm thấy rất nguy hiểm.

    Đường Tịnh im miệng, cô hít sâu vài cái, xây dựng tâm lý cho mình.

    Đường Tịnh: Không được chấp nhặt với thăng ngốc! Nếu anh ta dám xằng bậy, bố mày liền đồng quy vu tận với anh ta! Bỏ ahihi nhiệm vụ đi!

    Đường Tịnh nhắm mắt lại, một giây sau đã đi vào giấc ngủ.

    Trong bóng đêm, tiếng hít thở vốn dồn dập vì tức giận từ từ bình tĩnh lại, Mộ Thời Hàn không nhịn được mà cười ra tiếng, vị hôn thê này của anh, thật là khác với trong tưởng tượng.

    Tính lên, xác thật cũng phải lo chuyện kết hôn rồi.

    Bắt đầu vào ngày mai đi, đưa người tới công ty đi một vòng, công bố một chút tin tức kết hôn, để mấy người phụ nữ trong công ty yên tĩnh một chút, anh sẽ ít đi rất nhiều phiền phức.

    - - -

    Tịch: Hôm qua bị dạ dày nó hành, nên không edit được. QAQ

    Cầu like, yêu mọi người (~ ̄³ ̄) ~
     
  4. hanytich

    Bài viết:
    2
    Chương 3: Vị hôn thê trong văn bá tổng (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Hàn Y Tịch

    Lúc tỉnh lại lần nữa, ánh mắt Đường Tịnh mờ mịt trong phút chốc.

    Một hồi lâu Đường Tịnh mới phản ứng lại, bây giờ cô là Tống Sơ Tịnh của Tống gia, vị hôn thê của nam chính Mộ Thời Hàn.

    Nhưng vào lúc này cửa phòng ngủ bị mở ra.

    "Dậy rồi? Rửa mặt xong rồi ăn sáng thôi." Biểu tình và giọng điệu của Mộ Thời Hàn đều rất có chừng mực, ngũ quan của anh rất tuấn tú, cả người mặc tây trang không có một nếp nhăn, hoàn toàn khác cái bộ dáng dục cầu bất mãn của ngày hôm qua, tự có một loại khí tràng cao quý.

    "Sao anh còn ở đây?" Đường Tịnh nhìn tới anh đã nhớ tới nghẹn khuất tối qua, nhất thời tâm tình cũng chẳng tốt đẹp gì.

    Mộ Thời Hàn cười cười: "Em có thể gọi tôi là tiên sinh (1), hoặc là Thời Hàn, dù sao quan hệ giữa chúng ta cũng không bình thường."

    Đường Tịnh: "..."

    Thần mn quan hệ không bình thường.

    Đường Tịnh: "Mộ tiên sinh, mời anh ra ngoài, tôi phải đi rửa mặt, hy vọng lúc tôi đi ra anh đã rời khỏi rồi."

    Cô mang giầy đi vào phòng rửa mặt, ầm một tiếng đóng cửa lại, chắn ánh mắt như có như không dừng trên người cô của Mộ Thời Hàn ở bên ngoài.

    Đứng trước gương, mày Đường Tịnh khẽ nhíu, người trong gương làm ra vẻ mặt giống vậy.

    Đường Tịnh: [321, giải thích giải thích.]

    Tống Sơ Tịnh hai mươi bốn tuổi, lớn lên có một gương mặt mười tám tuổi của Đường Tịnh.

    321: [Đây không phải là thế giới đầu tiên sao, vì khiến cho ký chủ dễ đầu nhập cảm xúc, cho nên đã đồng hóa một chút diện mạo của nữ phụ ác độc với thế giới ban đầu.]

    Đường Tịnh ở trước gương kéo kéo khóe miệng, muốn tạo ra vẻ mặt mỉm cười.

    321 hoảng sợ: [Ký chủ, ngài đây là muốn giết người ư? ] Sao lại có vẻ mặt dữ tợn như thế chứ!

    Đường Tịnh: [Tôi đang cười.]

    321 thức thời mà ngậm miệng

    Đường Tịnh đưa tay đẩy khóe miệng hướng lên trên, hỏi: [Vì sao thân thể này cũng không cười được? ]

    321 rất oan uống: [Ký chủ.. Nguyên chủ của thân thể này cười rộ lên rất dễ nhìn đó.]

    Cả người Đường Tịnh phóng ra áp suất thấp càng ngày càng dày đặc, 321 lạnh run ôm mình lui vào trong không gian hệ thống không dám nói tiếp nữa, không biết vì sao, nó luôn cảm thấy ký chủ rất nguy hiểm, ngẫu nhiên bộc phát ra cái loại lệ khí này, khiến cho nó hơi sợ.

    Nó xem qua cuộc đời của Đường Tịnh, cô chống đánh chịu làm nhìn qua giống như không có tính khí gì, thậm chí sau khi ba mẹ mất, họ hàng cực phẩm chiếm tài sản của cô, cô cũng không có chút biểu hiện phẫn nộ nào, mỗi ngày ha ha, nên ngủ thì ngủ, phiên kịch (2) bay lên soàn soạt, vô số đầu tường (3), một mình cũng sống rất vui vẻ.

    Ngay cả khi nó tìm tới cô, đưa ra yêu cầu muốn trói định với cô cũng không phí võ mồm gì cả, cô cũng không hỏi đông hỏi tây như mấy ký chủ khác.

    Nó cứ nghĩ đối phương là một tiểu khả ái có tình tình tốt, sau khi trói định mới phát hiện mọi thứ đều là biểu hiện giả dối!

    Đường Tịnh chậm rãi thay đổi đầu bàn chải cho bàn chải đánh răng điện, sau khi đánh răng xong, còn chưa từ bỏ ý định với gương mặt liệt mà nhếch miệng.

    Đường Tịnh: [321, thế giới sau tôi phải cười thật dễ nhìn, cậu xem rồi làm đi.]

    321: [Thế nhưng ký chủ..]

    Đường Tịnh: [Im miệng.]

    321: [Nga.] 321 rất ủy khuyết, nhưng 321 không dám bức bức.

    Đường Tịnh đi đến phòng khách, phát hiện Mộ Thời Hàn đang ngồi trước bàn ăn ăn bữa sáng, thấy Đường Tịnh đi ra, còn hơi nâng ly café trong tay với cô, dáng vẻ thong dong thảnh thơi giống như ở nhà mình.

    Mặt Đường Tịnh tức khắc liền đen lại, nhớ không làm, trước đây họ hoàn toàn không có giao thoa gì cả.

    Hôn ước của Tống Sơ Tịnh và Mộ Thời Hàn là do trong nhà định ra, lúc ấy một người mười tám tuổi một người hai mười mốt tuổi, đều không có quyền nói gì, hôn ước cũng do trong nhà thông báo một tiếng đã định ra rồi. Cũng ngay ở lễ trưởng thành của Tống Sơ Tịnh, cô mới gặp mặt Mộ Thời Hàn, thậm chí cũng chưa nói gì nhiều, nghiêm túc mà nói, hôm qua mới là ngày họ chính thức gặp mặt nhau.

    "Sáng sớm để cho thư ký hỗ trợ mua đấy, bữa sáng của nhà này không tồi, nếm thử chút đi." Mộ Thời Hàn nói xong, dùng tay làm động tác ra hiệu mời ngồi.

    Đường Tịnh không khích khí mà ngồi xuống đối diện với Mộ Thời Hàn, người này đêm hôm khuya khoắc chạy tới quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người ta, ăn bữa sáng của anh thì làm sao!

    "Sau khi ăn xong, theo tôi đi qua công ty." Bỗng dưng Mộ Thời Hàn mở miệng.

    "Phốc.." Nước chanh Đường Tịnh uống trong miệng văng lên mặt Mộ Thời Hàn.

    Mộ Thời Hàn rất bình tĩnh lau nước bám trên mặt, còn tri kỷ nhắc nhở: "Cẩn thận chút, sặc sẽ rất khó chịu đó."

    Đường Tịnh nhìn Mộ Thời Hàn như nhìn kẻ ngốc: "Vì sao tôi phải theo anh tới công ty?"

    Mộ Thời Hàn chậm rãi lấy di động, mở ra một tấm ảnh chụp cho Đường Tịnh xem.

    Trong ảnh chụp, Mộ Thời Hàn nằm trên người cô, cổ áo ngủ của cô bị kéo ra, tư thế của hai người vô cùng ái muội, vừa nhìn đã biết đang làm chuyện nào đó không hài hòa.

    Đường Tịnh nhanh chóng đứng lên, nhanh tay lẹ mắt túm di động, loảng xoảng một tiếng ném xuống đất, di động phách một tiếng, màn hình nứt ra.

    Đường Tịnh khiêu khích nhìn Mộ Thời Hàn: "Không có."

    Thấy vẻ mặt đắc ý của cô, Mộ Thời Hàn hết sức kiềm chế, không để mình cười ra tiếng, anh dựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi nói: "Quên nói, đã truyền ảnh chụp vào không gian đám mây."

    Nháy mắt, vẻ mặt Đường Tịnh cứng lại rồi, nghe một chút, đây là tiếng người nói ư?

    Mộ Thời Hàn: "Đúng rồi, tôi cảm thấy em mặc cái bộ áo liền váy màu đỏ trong tủ kia chắc dễ nhìn lắm."

    "Xóa đi!" Giá trị tức giận của Đường Tịnh tăng lên như gió lốc, 321 sợ tới mức thét chói tai trong không gian hệ thống, cô phải bình tĩnh không thể giết người, đối diện là nam chính, nếu giết thế giới giống như pháo hoa nổ vậy, bùm một tiếng không còn gì.

    Mộ Thời Hàn tựa như không cảm nhận được cô đang tức giận, tư thế ngồi không thay đổi, nâng tay nhìn đồng hồ: "Em có mười phút để thay quần áo, mười phút vừa đến, em sẽ thấy ảnh chụp ở trên diễn đàn của gia tộc."

    Đường Tịnh tức giận quay đầu trở về phòng.

    "Rầm" một tiếng, cửa phòng bị đóng mạnh lại, trực tiếp biểu đặt chủ nhân đang cáu kỉnh.

    Mộ Thời Hàn nhìn cửa phòng đóng chặt, khóe môi giương lên độ cung làm sao cũng không hạ xuống được.

    Anh cảm thấy, ngày tháng sau khi kết hôn chắc sẽ vô cùng thú vị, vẻ mặt của vị hôn thê thật là đáng yêu, muốn.. Khụ khụ.

    Trong phòng ngủ, 321 thấy ký chủ đứng nhắm mắt tại chỗ, không nhúc nhích, giống như đang đóng vai người gỗ, cẩn thận hỏi: [Tiểu khả ái, muốn tôi giúp cô đếm ngược không? ]

    Đường Tịnh không phản ứng hệ thống, lúc mở to mắt lần nữa, tức giận trong mắt cô đã tan biến, đôi mắt tối đen như giếng cổ sâu thâm hàn, tựa như trên đời này không có gì khiến cô để ý.

    321 luôn cảm thấy ký chủ như vậy so với trạng thái nổi giận càng đáng sợ hơn, vì nó thế nhưng không đọc được ý nghĩ của cô!

    Đường Tịnh từ từ đi điên trước tủ quần áo, ánh mắt đầu tiên đã thấy được cái vày màu đỏ kia.

    Mặt cô không chút đổi sắc lấy cái váy kia ra, không nói một lời mà thay.

    Sau đó cô mở cửa rồi đi ra ngoài, trong tay Mộ Thời Hàn cầm một cái di động mới.

    Tài xế của Mộ Thời Hàn đã sớm đợi ở dưới lầu, thấy Mộ Thời Hàn xuống với một cô gái, rất kinh ngạc, xem ra, tối qua sau khi Mộ thiếu đến đây, ở chỗ này một đêm nha.

    Sau khi Đường Tịnh lên xe, vẫn không nói lời nào, Mộ Thời Hàn thấy cô có chút cáu kỉnh nào, cũng không mở miệng chọc cô nữa, anh lấy đề án khô khan mà thư ký đã gửi tới bắt đầu xem.

    Đường Tịnh nhắm mắt lại, ý thức trực tiếp đi vào không gian hệ thống.

    321 vốn đang chơi trò chơi nhỏ trong không gian, thấy Đường Tịnh đi vào thì hoảng sợ, sau một trận thét chói tai như chuột đào đất (4), run lẩy bẩy lui vào một góc trong phòng.

    321: [Ký ký ký chủ, ngài vào đây làm gì? ] mấu chốt là, sao cô lại biêt cách tiến vào không gian hệ thống?

    Đường Tịnh ngồi xuống sô pha: [Không phải cậu nói, xoay quanh tác phẩm diễn sinh ra thế giới này còn có mấy người sao? Nói ra hết đi.]

    321: [Tất cả? Cô xác định? ]

    Đường Tịnh: [Tôi xác định.]

    Tiểu quang cầu 321 chợt lóe chợt lóa, hình như đang trao đổi dữ liệu, vài giây sau, một cái mũ giáp tin tức hiện ra trước mặt Đường Tịnh.

    321: [Dữ liệu đan xen quá mức khổng lồ, tôi đã nhập toàn bộ tin tức, số liệu vào, chỉ cần tiểu khả ái đội mũ giáp, hình ảnh cốt truyện tiểu thuyết tự sinh đưa trực tiếp vào đại não con người.]

    Đường Tịnh cầm mũ giáp, đang muốn đội, 321 lại hỏi lại một chút: [Ký chủ, cô xác định ư? Lúc trước cô cũng đã thấy được bản tiểu thuyết kia, kết cục của Tống Sơ Tịnh rất không tốt, xem một quyển còn có thể không sao, nhưng sau khi tích lũy đến một lượng nhất định, kỷ chủ mới có thể không thể chấp nhận, sở dĩ thế giới này cần nhân viên nhân vật phản diện tiến vào, chứng tỏ cấp nhân vật phản diện và cốt truyện vô cùng không phù hợp logic.

    Đường Tịnh: [Không sao.]

    Đường Tịnh đội mũ giáp tin tức, có một chuyện cô rất để ý.

    Cô luôn cảm thấy nam chính này không thích hợp, trong loại chuyện xưa bá đạo tổng tài yêu tôi này, chỉ số IQ và EQ của nam chính đều đạt tiêu chuẩn tuyến dưới, công ty không đóng cửa đều do tác giả mở.

    Nam chính này sau khi uống thuốc Đông y, không thuận nước đẩy thuyền ngủ với cô gái đưa tới cửa, ngược lại chạy đi tìm vị hôn thê.

    Cô cũng không nghĩ mình có mị lực lớn, vì trước khi nam chính tìm tới cô, họ vốn chưa gặp nhau, cho nên cái ảnh hưởng đến hành động của nam chính, không phải cô, mà là bản thân nam chính.

    Cô nhắm mắt lại, ấn công tắc xuống.

    Hàng trăm nghìn màn hình nhỏ mở ra trước mắt, ban đầu mỗi hình ảnh đều có sự tồn tại một mình, một người lại một người nữ diễn viên lấy đủ loại phương thức đổi thang mà không đổi thuốc gặp nhau, sau đó yêu nhau.

    Sau khi Tống Sơ Tịnh từ nước ngoài trở về biết, đến hỏi một tiếng vì sao, lại chỉ có thể nhìn nữ diễn viên ủy khuất đến cực điểm được nhóm nam chính bảo vệ ở sau người, ánh mắt lạnh như băng, chán ghét của nam chính giông như đang nhìn rác rưởi ghê tởm. Sau đó làm cao ốc Tống thị sụp đổ, ba Tống mẹ Tống cùng bị tai nạn xe cộ mà chết, trong nghĩa trang, Tống Sơ Tịnh đừng lặng hồi lâu.

    Bỗng nhiên hình ảnh kẹt ở đây, tất cả màn hình đồng thời vỡ vụn, hình ảnh pha trộn lại với nhau, cuối cùng trong thức hải chỉ còn lại một cái màn hình.

    Trong hình ảnh trời đổi sắc, mưa to mưa to rơi xuống, cả người Tống Sơ Tịnh bị mưa xối ướt đẫm, tóc dính trên mặt, nước mưa từ lông mi của cô đi vào trong mắt, lại lăn xuống từ hốc mắt, không rõ nước mưa hay nước mắt.

    Cô vẫn mặt bộ trang phục tang lễ màu đen kia, cả người lộ ra một cổ tử khí âm trầm, cô bước từng bước một về phía trước, cuối cùng đi vào tòa cao ốc vô cùng vắng vẻ, cô không có đi thang máy, cứ đi thang bộ tới tầng cao nhất.

    Cô đứng lẻ loi ở đó, đối lập với tình cảnh của cô, là hiện trường hôn lễ náo nhiệt, nam chính nắm tay nữ diễn viên không rõ mặt đi trên thảm đỏ, tất cả mọi người đang vô cùng vui vẻ.

    (1) : Từ này ngoài nghĩa kính trọng ra, còn có nghĩa là chồng, nhưng ở đây anh chị vẫn chưa yêu nhau nên yêm vẫn để là tiên sinh cho nó khách sáo tý.

    (2), (3) : Nguyên văn 番剧, 墙头, yêm không biết phải edit thế nào nên để hán việt, bạn nào biết bảo yêm nha.

    (4) : Thổ bát thử (鼠尖叫)

    --

    Tịch: Chương này dài ghê luôn á. Mọi người đọc xong nhớ like ủng hộ yêm nga~
     
    Kiuhh, vonhung, THG Nguyen3 người khác thích bài này.
  5. hanytich

    Bài viết:
    2
    Chương 4: Vị hôn thê trong văn bá tổng (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Hàn Y Tịch

    Đó là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, đen trắng rõ ràng, trong suốt sạch sẽ.

    Nhưng trong mắt lại chứa đầy mờ mịt và tuyệt vọng.

    "Cô có thể nói cho tôi biết tại sao không?" Giọng nói của cô ấy khàn vô cùng, lại cố chấp hỏi, giống như bất kể thế nào cũng nhất định phải tìm được một đáp án.

    "Tôi không làm chuyện gì sai mà." Cô ấy nhìn qua vô tội và không biết làm sao, trong thế giới của cô ấy, có lẽ nhân sinh đã sụp đổ trong nháy mắt đó.

    Nhưng Đường Tịnh không cho cô ấy đáp án được, cô chỉ có thể xuyên qua màn hình, nhìn cô ấy nhảy từ tầng cao nhất xuống.

    Đúng vây, có nhiều khả năng như vậy đấy, nhưng nhân sinh của cô ấy lại không có, dù cô ấy làm cái gì, hết thảy đều chỉ có một kết cục này, cô ấy sẽ ở ngày sinh nhất hai mươi sáu tuổi của mình, lúc nam chính và nữ chính kết hôn, nhảy xuống từ tòa cao ốc Tống thị đã phá sản.

    Hình ảnh vẫn còn tiếp tục, một cô gái, thế giới này cũng sẽ không dừng lại vì cô ấy, thế giới quay xung quanh nam chính và nữ chính, họ sinh hoạt vui vẻ, hoàn toàn không nhớ nam chính từng có một vị hôn thê.

    [Tại sao? ] Giọng Đường Tịnh rất nhẹ.

    321: [Hả? Ký chủ, ngài vừa nói chuyện hả? ]

    Đường Tịnh: [Vì sao nhất định phải bôi đen Tống Sơ Tịnh, không có cô ấy tồn tại, chẳng phải nam chính vẫn phải ở bên nữ chính sao? ]

    321: [Bởi vì cô ấy là vị hôn thê của nam chính, nữ chính và nam chính ở bên nhau, chính là người thứ ba chen chân vào, chỉ khi cô ấy trở nên ác độc, mới có thể khiến cho sự tồn tại của nữ chính trở nên hợp lý và tốt đẹp.]

    Nói thật, trước khi xem xong mấy cái này, cô không hề coi nhiệm vụ hệ thống giao cho cô là một chuyện xưa, rất nhiều chuyện không tận mắt thấy, luôn có thể vì chuyện không liên quan tới mình mà thờ ơ lạnh nhạt.

    Đường Tịnh trầm mặc, đôi tay gắt gao nắm lại.

    Trong chuyện xưa này, người sai là vị hôn thê ư?

    Không phải như vậy đâu.

    Một đoạn quan hệ hôn ước, không nói tại sao tồn tại, người hủy bỏ trước mới nên là người bị lên án chứ, người chen vào đoạn quan hệ này mới nên là người bị chỉ trích chứ, rốt cuộc họ cho rằng ba chữ "vị hôn thê" này là cái gì hả?

    Phải chăng, trong chuyện tình yêu của bá tổng và Tiểu Bạch Hoa bình dân, nhất định phải hủy diệt một vị hôn thê xuất sắc mọi mặt mới có thể chứng minh tình yêu của nam chính đối với nữ chính sâu sắc tới cỡ nào, mới có thể chứng minh Tiểu Bạch Hoa bình dân tốt đẹp, đơn thuần thiện lương, coi tiền tài như con sâu cái kiến?

    Nhưng dựa vào cái gì vị hôn thê lại bị xem như đạo cụ chứ?

    Một cô gái xuất sắc, không muốn lâm vào vũng bùn, không muốn làm xằng bậy trong cái thế giới mà người khác coi tình yêu là thiên đường của họ, cho nên Tống Sơ Tịnh "tan biến"

    Dường như kháng cự của cô ấy không hề có ý nghĩa gì.

    Nhân sinh mà cô ấy kiêu ngạo, sắp sửa bị Đường Tịnh từ bên ngoài đến, đi vào kết cục cô ấy không muốn đi.

    Hóa ra nhiệm vụ của cô chính là tồn tại như vậy sao?

    Trong ngực có một cỗ cảm xúc khó hiểu đang đấu đá lung tung, như thể muốn vượt qua sự giam cầm nào đó.

    321 trốn trong góc phòng, nhìn Đường Tịnh đang đội mũ giáp tin tức ngồi ở đó, chỉ cảm thấy cả hệ thống đã loạn mã, rốt cuộc ký chủ này xảy ra chuyện gì, hắc khi trên người cô càng ngày càng nồng đậm, gần như muốn ngưng tự thành thực thể.

    Hệ thống cẩn thận xâm nhập vào thức hải của Đường Tịnh, trong thức hải của cô là một mảnh màu đỏ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy mấy đạo kim quang chữ Phạn đang lưu chuyển ở giữa, có cái gì đang bị giam cầm bên trong, tuy thời muốn lao ra.

    Hệ thống bị lệ khí ngút trời kia dọa đến cả thống cũng không tốt lắm, nó đây là trói định với quái vật gì đây? Nó lựa chọn Đường Tịnh, đơn giản vì năng lượng thể của cô rất đặc thù cũng rất mạnh mẽ, có thể thừa nhận chấn động khi xuyên qua các tiểu thế giới.

    Lúc 321 không nhịn được muốn xin chủ hệ thống giúp đỡ, Đường Tịnh chậm rãi gỡ mũ giáp tin tức xuống.

    321: [Ký chủ.. Ngài ổn không? ]

    Đường Tịnh: [Không biết.]

    Đường Tịnh: [Khác nhau.]

    Sau khi cô bảo lại hai câu không hiểu ra sao cả, ý thức về đến trong thân thể.

    Cô mở to mắt, quay đầu đi, ánh mắt cô hàm chứa đánh giá nhìn người bên cạnh.

    Hình dáng sường mặt của anh rõ ràng, lông mi dày đậm, mắt xếch hơi hơi chọn, môi mỏng màu hồn nhạt, còn có một thân khí chất cao quý nhã nhặn, nhìn thế nào cũng không giống với nam chính kia.

    Cho dù lời văn miêu tả sẽ có lệch lạc, nhưng trong hình ảnh thực tế ảo nhìn những người đó dù sao cũng không có lệch lạc, đặc biết là trong hàng trăm nghìn hình ảnh, ánh mắt ngạo mạn của nam chính, dáng cười lạnh lùng, thái độ khinh thường nhìn đến hôn ước, tỏ ra hứng thú với các loại phụ nữ bay vào, gần như giống nhau như đúc! Không giống chính là nữ chính khác nhau, nói cách khác, anh ta có thể động tâm với bất cứ người phụ nữ nào trừ vị hôn thê ra, chỉ cần người kia xuất hiện lúc thích hợp.

    Thế giới nam chính bị hạ thuốc, Đường Tịnh đếm sơ sơ cũng có mười, quỹ tích ban đầu của thế giới này nên là, tuy rằng ngoài miệng Mộ Thời Hàn ghét bỏ, nhưng cuối cùng vẫn ngủ với Phương Yên Nhiên, sau đó dùng một tờ khế ước khiến Phương Yên Nhiên làm tình nhân của anh ta, ngủ ngủ ngủ ra cảm tình, tới đấy có một đoạn quá trình ngược tới ngược lui, kết cục của đoạn tình cảm ngược tuyến tình thâm này là happy end.

    "Có chuyện gì vậy?" Ánh mắt Mộ Thời Hàn di chuyển khỏi bản bút ký, anh quay đầu lại, đối diện với ánh mắt xem xét của Đường Tịnh.

    Chân mày Đường Tịnh cau lại, Mộ Thời Hàn vươn một ngón tay đè mi tâm của cô lại: "Con gái cau mày, dễ sinh ra nếp nhăn."

    Đường Tịnh ghét bỏ đập tay anh xuống: "Nói chuyện thì nói, đừng động tay động chân!"

    Rõ ràng biết người trước mặt này không phải nam chính trong cốt truyện, nhưng cô vẫn không nhị được mà giận chó đánh mèo.

    Mộ Thời Hàn cười cười, cũng không để ý: "Sau này chúng ta còn phải chung sống với nhau nhiều năm như vậy, em phải mau chóng thích ứng."

    Đường Tịnh khôn nói tiếp, cô có chút buồn bực mà quay đầy nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Ngoài cửa sổ, có thứ gì đó hấp dẫn lực chú ý của cô.

    Đó là một đạo vết rách màu đen, tách ra từ nóc tòa nhà văn phòng và lan tràn xuống mặt đất, nhưng kỳ quái là, người đi đường xung quanh lại không nhìn thấy sự tồn tại của vết rách này.

    Loại đồ vật này cô đã từng thấy, trước khi tiểu thế giới ban đầu cô ở hủy diệt, cái thứ này cũng trải rộng khắp đường phố.

    Đường Tịnh: "321, đây là làm sao vậy?"

    321 cũng khiếp sợ: [Sao lại xuất hiện mấy thứ này! Chỉ có người đứng đầu cực kỳ không ổn định, thế giới sắp kết thúc mới xuất hiện, nhưng rõ ràng đây là thế giới sơ cấp vì để cho kú chủ thích ứng với nhiệm vụ.. Tôi đi xác minh với chủ hệ thống ngay!]

    Thật ra, 321 phải xác minh nhiều lắm, thấy thế nào thế giới này cũng không bình thường, ký chủ cũng không bình thường!

    Đường Tịnh: [Chờ một chút, cậu lại tra một chút, trừ tôi ra, thế giới này còn người làm nhiệm vụ khác hay không.]

    Sau khi xem xong chuyện xưa của nguyên tác, tận mắt nhìn thấy cuộc đời ngắn ngủ của Tống Sơ Tịnh, cô không tịnh đi cốt truyện của nữ phụ gì hết, cô không muốn làm bẩn nhân sinh của Tống Sơ Tịnh, điều mà cô gái xuất sắc lại kiêu ngạo này kiên trì, cô muốn bảo vệ thử một lần.

    Nhưng trước đó, cô phải xác nhận Mộ Thời Hàn bên cạnh này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

    321: [Được ký chủ, vậy tôi quay về tổng bộ xác minh, chuyện này cần chút thời gian, lúc ký chủ ngài làm nhiệm vụ một mình, xin đừng làm ẩu.]

    - -

    Tịch: Chương này hơi ngắn. Mọi người đọc xong nhớ like ủng hộ yêm nha~Yêm sẽ cố gắng edit mỗi ngày.
     
    LHTD25, vonhung, THG Nguyen2 người khác thích bài này.
  6. hanytich

    Bài viết:
    2
    Chương 5: Vị hôn thê trong văn bá tổng (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Hàn Y Tịch

    Tập đoàn Mộ Thị.

    Trong nháy mắt khi Mộ Thời Hàn dẫn Đường Tịnh vào cao ốc Mộ Thị, hệ thống bát quái của cả Mộ Thị đã khởi động.

    Em gái trước đài không nhịn được, lặng lẽ chụp lại bóng dáng hai người, gửi lên diễn đàn bát quái của công ty, tức khắc đã bắn ra một mảnh bọt nước.

    "Đây là đồ đê tiện diêm dúa lòe loẹt nào đây, lại quyến rũ Mộ tổng của chúng ta!"

    "Không đúng nha, tôi nhớ rõ, chẳng phải thư ký hàng đầu của chúng ta rất gần gũi với Mộ tổng sao, chẳng lẽ họ không phải một đôi ư?"

    "Gần đây loại chuyện này có chút nhiều nha, lần trước không phải còn có một thực tập sinh mới nhận chức không hiểu chuyện xông vào văn phòng của tổng giám đốc đó, các người còn nói tổng giám đốc đối với cô ta bất đồng đấy."

    "Đó là tin cũ rồi, nghe nói hôm qua trên đường đến đây, Mộ tổng bị cô gái chạy xe đạp điện đụng, tổng tài không cần bồi thường, cô ấy còn không vui, nhất định phải trả tiền, có phải rất giống khuôn sáo tổng giám đốc bá đạo yêu cô gái nhỏ khu bình dân không?"

    Trên diễn đàn bát quái đến khí thế ngất trời, không khí trong văn phòng của thư ký hàng đầu lại vô cùng ngưng trọng.

    Tay Cố Lam dùng sức nắm di động mà đốt ngón tay có chút trắng bệch, trong mắt cô ta lộ ra một tia nồng đậm không cam lòng, cô ta yêu tầm Mộ Thời Hàn bốn năm, viết biết vị hôn thê của anh về nước, cô ta đặt cược một lần, hạ thuốc Mộ Thời Hàn!

    Nhưng cô ta không đoán được, cô ta hao hết tâm tư để hạ thuốc thành công, cuối cùng lại tiện nghi cho người khác.

    Đường Tịnh "được tiện nghi" : Không muốn dính tiện nghi nào chút nào.

    "Đinh" một tiếng thang máy tới tầng cao nhất, Mộ Thời Hàn nắm cổ tay Đường Tịnh, kéo cô ra ngoài.

    Nhóm trợ lý thư ký ở tầng cao nhất gần như đổ dồn đủ loại ánh mắt lại đây ngay tức khắc, Đường Tịnh thử vùng vẫy một chút, không thoát khỏi, cô trừng mắt nhìn Mộ Thời Hàn một cái, khóe môi Mộ Thời Hàn khẽ nâng lên, đưa tay xoa xoa đầu của cô.

    Đường Tịnh không nhịn được mà đập tay anh xuống.

    Cố Lam nhìn trận hỗ động này, đau lòng vô cùng, cô ta buộc mình lộ ra nụ cười khéo: "Mộ tổng, buổi sáng tốt lành."

    Mộ Thời Hàn liếc mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt đó không chứa cảm xúc gì, hoàn toàn toàn là ánh mắt của một người cấp trên đối với cấp dưới: "Lát nữa, châm hai ly café đưa vào."

    "Vâng." Cố Lam suýt chút nữa không duy trì được nụ cười trên mặt.

    Mộ Thời Hàn ôm vai Đường Tịnh, không nhìn ánh mắt hàm chứa hỏa khí của Đường Tịnh, dẫn cô vào văn phòng tổng giám đốc.

    Đường Tịnh đánh giá văn phòng của Tổng giám đốc Mộ một chút, không biết có phải văn phòng của Tổng giám đốc trên đời này đều giống nhau, đều theo hướng điệu thấp đại khí nội hàm, khi còn bé Đường Tịnh có đi tới công ty với ba Đường, văn phòng của ba Đường cũng không khác gì với văn phòng của Mộ Thời Hàn, chỉ khác nhau ở phần mềm sắp xếp không giống mà thôi.

    Đường Tịnh ngồi xuống sô pha, ánh mắt lười nhác quét tới Mộ Thời Hàn.

    Bề ngoài của người này quả thật rất xuất sắc, nhất là cặp mắt xếch hẹp dài kia, ánh mắt thoáng biến đổi, khí thế cả người sẽ thay đổi theo, ví dụ như lúc anh mỉm cười, khí chất sẽ trở nên rất ôn nhuận, giống ngọc ấm không có tính công kích, nhưng một khi thu hồi ý cười trong ánh mắt, lại lạnh lùng thêm một chút, sẽ hóa thân thành Tổng giám đốc bá đạo mà hàng nghìn hàng vạn cô gáy say mê.

    Thật sự là khuôn sáo tổng giám đốc làm bằng sắt và nữ chính chảy nước.

    Từ lúc vào công ty đến bước vào văn phòng này, cô đã thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều là "nữ chính" lấy tổng giám đốc bá đạo Mộ Thời Hàn này làm trung tâm chọn ra.

    Đường Tịnh: "Công ty của Mộ tiên sinh thật nhiều người đẹp nha, loại hình gì cũng có."

    Mặc dù cô đã quyết định không đi theo cốt truyện làm nữ phụ ác độc, nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ vứt bỏ nhân thiết của Tống Sơ Tịnh, Tống Sơ Tịnh không có cách nào trở lại, cô có thể sống kiêu ngạo thay cô ấy.

    Con đường nữ phụ ác độc, cô kiêu ngạo mà, giữ tôn nghiêm mà đi, nhìn xem nam chính nữ chính đầu đầy tình yêu này có chống được không!

    Trong con ngươi màu hổ phách của Mộ Thời Hàn chứa đầy ý cười: "A Tịnh để ý?"

    Đường Tịnh liếc nhìn anh, thản nhiên nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn nhắc nhỏ anh, nếu anh có ý tưởng gì thì xin giải trừ hôn ước với tôi trước. Dù sao, nếu anh có quan hệ trong hôn ước, vừa ý một người quá low, chính lạ hạ thấp phẩm cách của tôi."

    Hả? Bạn nói 321 từng nói không thể chủ động nhắc tới giải trừ hôn ước, không thể làm ẩu?

    Đường Tịnh: Tôi không phải, tôi không có, tôi yên ổn làm nữ phụ độc ác rụt rè và kiêu ngạo, quý nữ nhà cao cửa rộng, đang đi tuyến tám của cốt truyện đấy.

    Mộ Thời Hàn nghe vậy, biểu tình trên mặt nghiêm túc vài phần: "Chuyện em lo lắng, vĩnh viễn sẽ không xảy ra."

    Đường Tịnh ngáp một cái, kéo tắm thảm nhỏ trên sô pha đắp lại: "Mong là vậy, anh vội của anh, tôi ngủ một lát."

    Đêm qua, Mộ Thời Hàn đột nhiên đến phòng lãng phí không ít thời gian của cô, sở dĩ hôm qua cô nỏng nảy như vậy, tất cả đều do đang ngủ một nửa bị người đánh thức, dùng lời của 321 để nói chính là khí rời giường có chút lớn.

    Sau hai tiếng gõ cửa, Cố Lam bưng hai ly café đi vào: "Mộ tổng.."

    Mộ Thời Hàn dùng ánh mắt ngăn lời của cô ta lại, anh ép giọng của mình xuống thấp một chút: "Để café xuống, cô ra ngoài đi."

    Đốt ngón tay nắm khay trà của Cố Lam đều trắng bệch, cô ta cúi đầu, đặt café xuống trước mặt Mộ Thời Hàn, xoay người rồi đi ra ngoài.

    Mộ Thời Hàn nào đâu có tâm tư dư thừa đi nghiền ngẫm xem thư ký của mình nghĩ gì, anh bỏ văn kiện trong tay xuống, đi tới bên cạnh ghế sô pha.

    Hô hấp của cô gái trở nên vừng vàng đều đều, năng lực một giây đi vào giấc ngủ của cô khiến anh tự thẹn không bằn. Anh ngồi xổm xuống, ánh mắt dừng trên mặt cô, gương mặt mơ hồ trong ấn tượng cuối cùng cũng tươi sống lại.

    Hôn ước với nhà họ Tổng, xuất phát từ cân nhắc, suy xét về mọi mặt có được lựa chọn tối ưu nhất. Làm người nối nghiệp tương lai của nhà họ Mộ, nhận được giáo dục tinh anh và cuộc sống xa xỉ các kiểu từ gia tộc, anh có giác ngộ phải thông gia vì gia tộc.

    Anh hưởng thụ lợi ích do hôn ước mang lại, nhất định phải tiếp nhận phần nghĩa vụ này.

    Nhưng trong khoảng thời gian này, anh luôn gặp phải một chút chuyện kỳ quái, lái xe trên đường luôn đụng vào mấy cô gái, trong công ty không hiểu sao sẽ có thực tập sinh đoạt thang máy với anh, hoặc là thư ký nào đó sau khi tan tầm tăng ca một mình bị anh bắt gặp, bây giờ anh ăn cơm uống nước đều phải cẩn thận, nếu không sẽ bị người hạ thuốc như tối qua, sau đó lại gặp được đủ kiểu phụ nữ vừa lúc ở xung quanh đó.

    Nếu anh không có tự trọng tự hạn chế, chỉ số IQ luôn ở, sợ là đã sớm rơi vào tròng, làm trái với hôn ước, yêu phải một người nào đó.

    Anh nhìn vị hôn thê đang ngủ say, không nhịn được cúi đầu cười ra tiếng, thanh âm vừa trầm vừa trêu người, đáng tiếc có người nào đó không hiểu phong tình không nghe thấy.

    Đột nhiên anh thấy mình có chút may mắn vì vẫn giữ được điểm mấu chốt của mình.

    Anh vươn tay ôm Đường Tịnh khỏi sô pha, đi thẳng vào phòng nghỉ bên cạnh, mãi cho đến khi anh kéo chăn lên đắp cho cô, Đường Tịnh vẫn không tỉnh lại.

    Ma xui quỷ khiến anh nắm cái mũi của cô.

    Năm giây sau, "bốp" mọt tiếng, một bàn tay khỏe khoắn vung vào mặt Mộ Thời Hàn.

    Mặt Mộ Thời Hàn tức khắc đen lại.

    Lúc này Trần Nham ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, nhắc nhỏ anh bắt đầu cuộc họp buổi sáng, Mộ Thời Hàn quay đầu nhìn Đường Tịnh một cái, cuối cùng bất đắc dĩ vươn tay quát chóp mũi của cô một chút.

    Mộ Thời Hàn nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài, đóng cửa phòng nghỉ lại, trong phòng tối đen một mảnh, Đường Tịnh trở người, ngủ đến bất tỉnh dân sự.

    Không biết qua bao lâu, cửa ban công tổng giám đốc đột nhiên bị người bên ngoài mở ra, một người cô gái trẻ cả người chật vật ôm một cái túi chạy vào, thành thục mở cửa phòng nghỉ ra.

    Trong phòng nghỉ một mảnh tối đen, cô gái bỏ lại cái túi, bắt đầu cỡi quần áo.

    Đèn trong phòng không được người ta bật lên, cô gái vội vàng quay đầu, lộ ra khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp, vẻ mặt kính động và luống cuống, sau khi nhìn thấy người nằm trên giường đang chậm rãi ngồi dậy là một cô gái thì ngây người một lúc lâu

    Đường Tịnh nhìn cô gái đã cỡi quần áo được một nửa này, ba đào trước mặt cô ta mãnh liệt, nét mặt vô tội trời sinh, hoàn toàn diễn dịch cái gì gọi là khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ. Thấy ánh mắt của cô, cô gái mất tự nhiên lấy tay che lại, Đường Tịnh không nhịn được "Oa nga" một tiếng.

    Một tiếng này, đánh vỡ yên tĩnh trong phòng, cô gái kia kinh hô một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc ngồi xổm xuống: "Cô là ai, vì sao xuất hiện trong này?"

    Tiếng chất vấn này, vào tai Đường Tịnh giống như một cái tín hiệu, nhắc nhở cô vai diễn nữ phụ ác độc đã được sắp xếp.

    - -

    Tịch: Dạo này bận quá, cứ về là lăn ra ngủ nên bỏ quên edit luôn. Hôm nay trở lại rồi, cầu like, cầu ủng hộ.
     
    Quỳnhhh đây, vonhungTHG Nguyen thích bài này.
  7. hanytich

    Bài viết:
    2
    Chương 6: Vị hôn thê trong văn bá tổng (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Hàn Y Tịch

    "Chuyện này nên do tôi hỏi cô mới đúng nha!" Giọng điệu của Đường Tịnh vô cùn bình tĩnh, thậm chí mày cũng không nhíu lại, ánh mắt chỉ hờ hững liếc nhìn cô gái, nhìn qua có vài phần cao cao tại thượng: "Tại sao cô lại xuất hiện trong phòng nghỉ của vị hôn phu tôi?"

    Vừa nói ra ba chữ "vị hôn phu" này, vẻ mặt cô gái trắng bệch trong nháy mắt, cô ta há miệng thở dốc, vài lần muốn nói lại thôi.

    Đường Tịnh: "Mặc dù dáng người cô rất đẹp, nhưng.. Hình như giữa chúng ta không thích hợp để thẳng thắn với nhau như vậy đâu?"

    Lúc này cô gái đó luống cuống tay chân lấy một bộ quần áo ở trong túi dưới đất ra, có lẽ do bộ đồ quá chật, cả buổi trời mới mặc xong bộ váy.

    Cô gái cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Đường Tịnh: "Rất rất rất xin lỗi, tôi không biết cô là vị hôn thê của Mộ tổng, anh ấy cũng chưa từng nói mình có vị hôn thê, không, không phải, ý của tôi là.."

    Đường Tịnh đưa tay lên, ý bảo cô ta có thể im miệng: "Cô thường xuyên tới đây sao?"

    Thật ra lúc cô gái này đi vào phòng tổng giám đốc cô đã thức, ngốc trong tối hơi lâu, mắt cũng có thể thấy rõ vài thứ, chẳng han như động tác của cô gái này đi vào vô cùng quen thuộc. Quen thuộc đến mức không cần bật đèn, cũng có thể biết rõ cách bài trí trong phòng.

    Cô gái ấp a ấp úng một lúc lâu, gật đầu, sau đó vội vàng nói: "Cô đừng hiểu lầm, tôi tới đây quét dọn cho Mộ tổng."

    Đường Tịnh ý tứ sâu xa mà "Nga" một tiếng: "Cái loại cởi sạch quần áo để quét dọn này, chơi trò cô hầu gái và ông chủ hả?

    Mặt cô gái liền đỏ lên, hình như có chút ủy khuất muốn giải thích cái gì đó, lại sợ thân phận của đối phương nên không dám nhiều lời.

    Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng giày da dẫm lên nền lát đá cẩm thạch, lại dừng sức bắt lấy tay nắm cửa ấn xuống, cửa phòng nghỉ mở ra.

    Mộ Thời Hàn một tay kéo cà-vạt, tay còn lại đặt trên tay nắm cửa, thấy trong phòng nghỉ lại có thêm một người, cau mày.

    Mộ Thời Hàn:" Hạ Tiểu Mạt, sao cô lại ở đây? "

    Anh nhìn quần áo rơi trên mặt đất, cái túi còn để một bên, không hiểu tại sao trong lòng bắt đầu bưc bội - lại tới nữa.

    " Tôi.. Tôi không cẩn thận vẩy café lên người, cho nên tới đây đổi quần áo, Mộ tổng, tôi không biết vị hôn thê của anh ở trong này. "Ánh mắt Hạ Tiểu Mạt bỗng dưng đỏ lên nhìn Mộ Thời Hàn, trong ánh mắt chứ một tia ủy khuất, xấu hổ và giận dữ:" Tôi đã giải thích với vị tiểu thư nảy, nhưng hình như cô ấy hiểu lầm quan hệ của chúng ta. "

    Đường Tịnh chậm rãi xốc chăn lên xuống giường, nhìn nữ chính vừa nghe cái tên đã biết là Tiểu Bạch Hoa này, sau đó lại nhìn Mộ Thời Hàn:" Vị tiểu thư này nói, cô ấy không biết anh có vị hôn thê, anh không nói với cô ta. "

    Mộ Thời Hàn dẫn Đường Tịnh đến công ty, vì nói cho mọi người biết mình đã có chủ, không phải khiến những người không hiểu ra sao vội vàng chạy đến làm ngột ngạt.

    Đường Tịnh lại nói tiếp:" Xem ra, giữa Mộ tổng và vị Hạ tiểu thư này có chút chuyện xưa, hai người tự xử lý đi, tôi ở ngoài chờ anh. "

    Cô nói xong, không nhìn Hạ Tiểu Mạt nữa, lập tức đi ra cửa.

    Hạ Tiểu Mạt này cũng là một trong các nữ chính, hình như trong cốt truyện chính là cô trợ lý nhỏ mơ mơ màng màng, bị cấp trên làm khó dễ, sau khi bị vẩy café, trốn vào phòng nghỉ tổng giám đốc thay quần áo, vừa lúc đụng phải tổng giám đốc đột nhiên đi vào, sau đó mà, sau khi làm chuyện sinh mệnh hài hòa, đi theo lộ tuyến tổng giám đốc say mê cô trợ lý nhỏ.

    Hả? Bạn hỏi tại sao quần áo của cô ta bị vẩy café phải chạy đến phòng tổng giám đốc thay? Đương nhiên là do cô trợ lý nhỏ này yêu thầm tổng giám đốc, thường xuyên lén lút vào đó, cho là lúc này tổng giám đốc sẽ không về, cô ta chỉ mượn phòng nghỉ một chút mà thôi, cho dù đối phương có biết cũng không bắt cô ta làm gì nha, mà bắt gặp, nói không chừng có thể sẽ phát triển thành tình yêu đấy, tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo yêu tôi đều viết như vậy nha.

    Bạn nói cô ta nghĩ lòng người quá đen tối? Ngây thơ, logic của ngây thơ vô số tội là ngây thơ đơn thuần quật cường không khuất phục, chẳng qua vì che dấu ham muốn cá nhân trong lòng mà thôi.

    " Làm gì có chuyện xưa. "Lúc Đường Tịnh đi ngang qua người, Mộ Thời Hàn chặn ngang, nắm cánh tay cô, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Hà Tiểu Mạt, anh biết rõ trong những lời nói như thật như giả của cô ta ẩn giấu những tâm tư gì.

    " Đến bộ phận nhân sự kết toán tiền lương đi, năng lực của cô không thích hợp ở lại Mộ Thị. "Mộ Thời Hàn nói.

    Sắc mặt Hạ Tiểu Mạt tái xanh, vẻ mặt không dám tin nhìn Mộ Thời Hàn, như đang nhìn một người đàn ông cặn bã thay lòng đổi dạ:" Vì sao, Mộ tổng, anh không thể đuổi việc tôi, vị hôn thê tiểu thư này, tôi đã giải thích với cô, giữa tôi và Mộ tổng không có gì, là cô hiểu lầm, tôi không thể không có công việc, cô không thấy như vậy hơi quá đáng sao? "

    Dù Đường Tịnh biết, mạch não của nữ chính Tiểu Bạch Hoa không thể so sánh với người thường, Tống Sơ Tịnh trong cốt truyện, nhiều lần vì lời giải thích không rõ ràng này mà bị nam chính giận chó đánh mèo, nhưng chân chính đối mặt một lần, cô vẫn tức giận đến muốn cười.

    Đáng tiếc, cô kéo kéo khóe miệng, hoàn toàn không làm ra vẻ mặt tươi cười được:" Hạ tiểu thư, từ đầu đến cuối, tôi chưa từng khiến vị hôn phu của tôi đuổi việc cô nhé! Cô lại giận chó đánh mèo lên tôi, cô không thấy mình hơi quá đáng sao? "

    Hạ Tiểu Mạt nghe vậy, tức khắc giận đỏ mắt, vẻ mặt bất khuất nói:" Nhưng nếu không phải tại cô, sao Mộ tổng lại đuổi việc tôi! "

    " Đuổi việc cô, vì cô không đủ năng lực, cô là trợ lý thực tập, lại nhiều lần dùng thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, còn trong công việc thì luôn làm sai, ngay cả một số việc nhỏ cũng làm không xong, càng quá đáng hơn là không có sự cho phép của tôi, tự tiện tiến vào phòng nghỉ của tôi, tôi cho rằng nhân viên như vậy, Mộ Thị không chứa nổi. "Mộ Thời Hàn không chút khách khí nói.

    Hạ Tiểu Mạt không phục:" Anh không có chính miệng nói nha, tôi nghĩ anh đối với tôi không giống, anh luôn bao dung tôi, chưa từng đuổi tôi ra khỏi thang máy, cũng chưa từng vì tôi làm việc sai mà trút giận lên người tôi. "

    Đường Tịnh nghe vậy nhướn nhướn mày, ánh mắt sáng rọi nhìn Mộ Thời Hàn, trên mặt đầy vẻ muốn hóng chuyện:" Hóa ra vị hôn phu của tôi vậy mà lại bao dung cho một trợ ký thực tập đấy. "

    Mộ Thời Hàn đưa tay xoa xoa đầu Đường Tịnh, thấp giọng nói bên tai cô:" Đừng náo. "

    Sau đó, lại ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tiểu Mạt, sắc mặt đã lạnh băng:" Không đích thân mở miệng đuổi cô ra khỏi thang máy, là khiêm nhường và lễ phép của tôi, cô không phải là là cấp dưới trực thuộc của tôi, tôi từng đề cập với cấp trên cô trực thuộc mấy lần, xem ra cô không để lời nói của cấp trên vào tai, nếu không phải cấp trên của cô thấy cô là thực tập sinh không dễ dàng gì, cô cho là cô còn có thể ở đây sao? "

    Vẻ mặt của Hạ Tiểu Mạt tuyệt vọng và đau khổ, nước mắt như trên châu đứt đoạn mà lăn dài:" Mộ tổng.. có phải người thường như chúng tôi thì không có nhân quyền? Những người cao cao tại thượng như anh, làm sao có thể hiểu được nổi khổ của người nghèo chúng tôi, anh tùy tiện nói một câu đã có thể đuổi việc tôi, tôi không ngờ anh lại là người như vậy, tôi cứ cho rằng anh không giống! "

    Đường Tịnh: . Hay lắm, bắt đầu tăng đến giai đoạn oán hận, quả nhiên đơn thuần không làm ra vẻ!

    Mộ Thời Hàn đã hết kiên nhẫn, anh ôm bả vai Đường Tịnh, dẫn cô ra khỏi phòng nghỉ:" Xin lỗi, quấy rầy em nghỉ ngơi rồi. "

    Đôi mắt đen lúng liếng của Đường Tịnh chăm chú nhìn anh một lúc lâu, người này thật sự không bị lời nói của Hạ Tiểu Mạt kia làm ảnh hưởng chút nào, trong văn tổng giám đốc bá đạo bình thường, nam chính nghe xong những cái đó, sẽ cảm thấy đối phương không giống người thường, mạnh mẽ quá! Đơn thuần quá! Thiện lương quá! Đặc biệt quá!

    Trong đầu Đường Tịnh đang nghĩ, nếu Tống Sơ Tịnh ở đây, thấy những chuyện này sẽ có phản ứng gì:" Mộ tiên sinh không cần xin lỗi. "

    Cô hất tay Mộ Thời Hàn đang ôm vai mình ra:" Tôi phải về, còn chuyện hôn ước, tôi nghĩ chúng ta nên suy xét lại thì tốt hơn. "

    Tống Sơ Tịnh không phải Đường Tịnh, cô ấy không biết cốt truyện, cũng không biết mình là nữ phụ ác độc.

    Từ nhỏ cô ấy đã tiếp nhận đào tạo tinh anh, cô ấy cao quý lại kiềm chế, khôn ngoan quả quyết, gia thất xa xỉ, cô có kiêu ngạo của thiên kim nhà giàu. Mà như lời của Hạ Tiểu Mạt nói, mọi biểu hiện trước kia đều cho thấy, dường như Mộ Thời Hàn đối với cô gái này khác biệt, Tống Sơ Tịnh là người kiêu ngạo, cô ấy tuyệt đối sẽ không chấp nhận người người có vết nhơ xuất hiện trong cuộc sống của mình.

    Một người hôn phu không chung thủy, không cần phải.. có.

    Cánh tay của Đường Tịnh bị người ta giữ chặt, Mộ Thời Hàn luôn cảm thấy không thể buông ra, nếu buông ra sẽ xảy ra một số chuyện anh hoàn toàn không muốn nhìn.

    Anh quay đầu nhìn Hạ Tiểu Mạt còn quật cường đứng tại chỗ khóc, giọng điệu lạnh đến mức gần như ngưng kết thành băng:" Cút! Tôi nghĩ Hạ tiểu thư sẽ không muốn bị người ta đuổi ra khỏi cao ốc Mộ Thị đâu. "

    Hạ Tiểu Mạt lập tức run cầm cập, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt quần áo rải rác trên mặt đất, chạy nhanh như thỏ ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

    Trong văn phòng, chỉ còn lại Đường Tịnh và Mộ Thời Hàn, Mộ Thời Hàn đưa tay kéo người của Đường Tịnh lại đây, mặt đối mặt nhìn cô, thành khẩn giải thích:" Anh không thân với cô gái kia. "

    Đường Tịnh không mặn không nhạt nói:" Nga, chỉ là thường xuyên dọn dẹp phòng nghỉ cho anh, có thể không khách khí mà ở bên trong thay quần áo, quả thực không thân mà. "

    Bỗng dưng trong lòng Mộ Thời Hàn nổi lên cơn giận dữ:" Những chuyện em nói, anh cũng không biết, A Tịnh, anh không cần phải lừa em, huống chi lui một vạn bước để nói, em cho rằng phẩm vị của anh sẽ kém tới nước này sao? "

    Đường Tịnh không hề có động tịnh gì:" Dáng người của vị Hạ tiểu thư kia đẹp lắm, dáng vẻ cũng không tồi, một nhân viên không hợp cách, có thể giữ lại lâu như vây, Mộ tiên sinh, đừng coi người khác là kẻ ngốc. "

    Cô lại lui về phía sau từng bước một, muốn giãy khỏi tay Mộ Thời Hàn, nhưng người này dùng sức nắm, trong nhất thời, cô lại giãy không ra:" Xin anh buông tay, cứ dây dưa không dứt khoát, chẳng dễ nhìn đâu. "

    Mộ Thời Hàn hít sâu một hơi, áp chế cơn giận dữ trong lòng xuống:" Phải làm sao em mới tin anh? "

    Đường Tịnh lạnh lùng nói:" Đây không phải vấn đề tin anh hay không, mà tôi không hy vọng lại thấy một cô gái trần truồng khác chất vấn tôi là ai, vì sao lại xuất hiện ở đây. "

    Cô vươn tay, gỡ từng ngón từng ngón tay Mộ Thời Hàn nắm cánh tay cô ra:" Nếu Mộ tiên sinh không xử lý tốt chuyện riêng của anh, hôn ước giữa chúng ta vẫn nên suy xét lại thì tốt hơn. "

    Cô bỏ tay Mộ Thời Hàn ra, liền đi ra cửa văn phòng, nhưng một bóng người còn nhanh hơn cô, anh lấy một tay đóng cửa lại, vây Đường Tịnh lại giữa người và cửa.

    Mộ Thời Hàn:" Không được, có chuyện gì giờ này chúng ta giải quyết liền, cho tới bây giờ anh luôn nghiêm túc đối với hôn ước của chúng ta, A Tịnh, dù giữa chúng ta có hiểu lầm cái gì đi nữa, cũng đừng lấy hôn ước ra đùa. "

    " Tôi không đùa với anh. "Đường Tịnh rất nghiêm túc sắm vai Tống Sơ Tịnh, đi lộ tuyến thiên kim nhà giàu phát hiện vi hôn phu của mình có thể còn có chó khác ở bên ngoài sẽ có phản ứng gì.

    " Em đi theo anh!"Mộ Thời Hàn túm chặt cánh tay Đường Tịnh, kéo cô ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, ngoài này, nhóm trợ lý thư ký vẫn lén lút thảo luận bát quái, lập tức tất cả đều ngậm miệng không nói lời nào.

    - -

    Tịch: Hôm nay lễ nè, mà yêm không được nghỉ, vẫn phải đi làm. Khóc cầu like cầu ủng hộ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...