Truyện Ngắn Thế Giới Song Song - Hoàng Yến

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi hoangyencao, 24 Tháng tư 2021.

  1. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Thế Giới Song Song

    Tác giả: Hoàng Yến

    Thể loại: Truyện ngắn

    Link thảo luận - góp ý:

    [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hoàng Yến

    Văn án:

    Cuộc sống của Jen bất ngờ bị xáo trộn bởi những sự việc kì lạ xung quanh cô. Những đồ vật trong căn hộ thỉnh thoảng bị dời chỗ hay việc luân chuyển vị trí làm việc trong công ty đã làm dấy lên sự nghi ngờ. Liệu có phải cô đang mắc một căn bệnh tâm lý hay do một lý do nào khác?
     
    GillGóc bình yên thích bài này.
  2. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Jen là cô gái gốc Anh hiếm hoi sinh sống và học tại Việt Nam, cha của cô là người Anh, mẹ người Việt. Cô nghe cha nói ông một lần đi du lịch sang đất nước này đã vô tình quen biết mẹ cô, vậy là họ đến với nhau chỉ sau hai tháng hẹn hò. Sau khi hai người cưới nhau, cha cô mở một công ty tư nhân tại đây, vậy nên Jen được sinh ra và lớn lên ở mảnh đất hoa lệ và trù phú Sài Gòn.

    Jen 24 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học cô được cha mẹ mua cho một căn hộ nằm ở trung tâm quận 7. Bản thân Jen cũng mong muốn được ở riêng, bắt đầu một cuộc sống tự lập. Sau hai tháng tốt nghiệp, Jen may mắn xin được công việc chứng từ xuất nhập trong một công ty nhỏ. Tuy mức lương ban đầu không cao nhưng bản thân Jen cảm thấy cô có thể chi tiêu đủ và thậm chí dư một ít vốn với số tiền kiếm được.

    Sau thời gian một tháng thử việc, sống tách riêng khỏi gia đình thì Jen đã dần quen với nhịp độ cuộc sống.

    Sáng nay, công ty của Jen có cuộc họp đột xuất, cô đi làm sớm hai mươi phút so với mọi ngày. Sau khi thay đồng phục và ăn sáng, Jen lấy chìa khóa chuẩn bị khóa phòng đến công ty. Như mọi ngày, cô với tay lên móc treo trên bệ cửa, nhưng kỳ lạ là chiếc chìa khóa xe đã không cánh mà bay, rõ ràng tối hôm trước cô đã treo nó gần cửa phòng. Jen vội vàng nhìn đồng hồ, đã bảy giờ kém mười nhưng cô vẫn loay hoay tìm chìa khóa. Phải gần hai mươi phút, sau khi tìm khắp một lượt phòng ốc Jen mới phát hiện ra chiếc chìa khóa nằm dưới tập tạp chí. Cô nhanh chóng lấy chìa xuống nhà xe, may mà vừa kịp giờ đến công ty. Jen thầm tự trách bản thân không cẩn thận.

    Buổi họp bắt đầu và kết thúc với những đề mục của ban giám đốc giành cho tổ phụ trách kinh doanh, Jen cũng bị nhắc nhở vì tiến độ làm việc còn chậm. Điều này làm Jen có phần uể oải, bốn tiếng làm việc cô gần như không trao đổi với mọi người xung quanh mà tập trung toàn lực vào công việc. Mãi đến khi Hoa, đồng nghiệp ngồi cạnh nhắc nhở cô đã đến giờ nghỉ trưa thì Jen mới đẩy ghế đứng dậy.

    Buổi trưa của công ty là một phần cơm với dĩa thịt kho, cái trứng luộc kèm nước canh rau. Jen ăn ít, lại thẫn thờ ngồi suy nghĩ. Vì mới đến công ty được một tháng nên Jen chỉ thân với Hoa, cô đồng nghiệp ngồi cạnh, mặc dù cô vẫn giữ thái độ thân thiện, hòa nhã với mọi người xung quanh. Hoa lớn hơn cô hai tuổi, là một cô gái gốc Đà Lạt, ở Hoa có sự thân thiện, dễ mến mà ít cô gái khác có được. Thấy Jen mệt mỏi, ít nói hơn hẵn mọi ngày, Hoa quan tâm hỏi:

    "Sao, nay có việc gì hả bà?"

    "Không có việc gì, sáng sếp mới nhắc nhở tui, nên tui cảm thấy lo." Jen ỉu xìu.

    "Đợt tui mới vào làm cũng bị cấp trên nhắc nhở hoài, bà mới vào mà, rồi sẽ quen thôi." Hoa an ủi.

    Sau giờ ăn, mỗi nhân viên sẽ có nửa tiếng nghỉ trưa, Jen thường dành thời gian để nhắn tin với cha một xíu, sau đó cô sẽ trò chuyện với Nhật, anh chàng IT cô quen hồi năm ba. Nhật khác với những thanh niên trạc tuổi khác, anh cẩn trọng, ấm áp, luôn mang lại cho cô cảm giác an toàn. Có lẽ vì vậy Jen cảm thấy bị thu hút bởi anh, dần dần anh trở thành người bạn thân nhất, luôn làm chỗ dựa vững chắc của cô.

    "Nay em làm việc ổn không? Tuần này công việc của anh nhiều quá, sợ cuối tuần không đi qua thăm hai bác được. Em gửi lời xin lỗi hai bác dùm anh nha."

    "Không sao ạ. Em biết công ty anh đang nhận dự án A, hôm qua anh có nói với em rồi."

    "Ơ, anh có nói với em đâu nhỉ? Anh đang định nói em đây."

    "Ơ."

    Có lẽ công việc quá nhiều cũng là nguyên nhân dẫn đến căn bệnh "hay quên" của người lớn, Jen nghĩ thầm. Thỉnh thoảng cô cũng giống như Nhật, quên mất những việc mình đã làm. Tiếng lách cách mở cửa của Hoa làm gián đoạn cuộc nói chuyện của Jen với Nhật, cô nhỏ giọng hẹn anh nói chuyện sau, mặc cho anh còn thắc mắc sao cô biết được công ty anh nhận dự án A..

    Jen thừa nhận thời gian làm việc buổi chiều luôn trôi qua nhanh hơn so với buổi sáng. Cô nhanh chóng giải quyết xong phần việc của mình, sau đó loay hoay thu dọn tài liệu mang đến hộc tủ. Không may đầu cô đụng phải một vật cứng phía trên. Jen xoa đầu khóc thầm, mọi ngày phía trên làm gì có hộc tủ, cô ngước lên nhìn, trên cửa tủ dán một dòng chữ thanh mảnh và dứt khoát: "Nhân viên Nguyễn Trần Trọng Hải". Jen sắp xếp lại trí nhớ, đã một tháng vào công ty, vậy mà cô không biết công ty mình có nhân viên nam tên Hải, Jen thầm nghĩ có lẽ là nhân viên mới vào. Jen cũng không suy nghĩ nữa, cô hào hứng đi xuống nhà xe, tự thưởng cho bản thân một chiếc sandwich sữa đặc ở cửa hàng tạp hóa bên cạnh.
     
    SoNguyetlinhk48 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 25 Tháng tư 2021
  3. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Jen là người gốc Anh, hai tháng trước cô được cha mẹ mua tặng căn hộ số 59 thuộc trung tâm quận 7. Căn hộ khang trang được chia thành ba phòng nhỏ với cửa chính hướng thẳng ra đường lộ. Công việc ở công ty của cô tương đối nhàm chám, cô là nhân viên chứng từ xuất nhập trong một công ty tư nhân. Sáng nay, công ty của cô có cuộc họp gấp, sau khi trang bị đầy đủ, lấp đầy bụng với món bánh quy sữa đặc, Jen nhanh chóng thu dọn đồ dạc chuẩn bị đi làm. Theo thói quen, cô lục lọi dưới tập tạp chí để tìm chìa khóa xe nhưng Jen bỗng sững người, chiếc chìa khóa đã không cánh mà bay. Jen hoảng hốt, cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã bảy giờ đúng nhưng cô vẫn chưa ra khỏi phòng. Jen cố nhớ lại tối qua cô đã để chìa khóa ở đâu, cô chắc chắn sau khi về nhà cô vẫn luôn đặt chìa khóa dưới tập tạp chí. Một phút, hai phút, mười phút.. Tiếng chuông điện thoại trong túi reo lên làm Jen giật mình, cô mở khóa điện thoại, là Hoa.

    "Bà tới chưa, sắp vào họp rồi sao tui còn chưa thấy bà." Tiếng Hoa thúc dục ở đầu máy bên kia. "Nhanh lên, sếp có vẻ đang căng lắm."

    "Tui đang kiếm chìa khóa xe bà ơi, không biết để đâu rồi." Jen gấp gáp, giọng cô có chút khàn đi vì vội. Sau đó cô tắt nhanh điện thoại, không quên chỉnh âm lượng nhỏ lại.

    Jen lục tìm khắp phòng khách, đến khi cô vừa định bỏ cuộc, chuẩn bị nhắn tin cho phòng nhân sự xin phép nghỉ một ngày thì tầm mắt cô rơi vào chiếc chìa khóa treo ngay trên bệ cửa. Jen vỗ trán một cái thật mạnh, cô nhanh chóng lấy chìa khóa, phóng nhanh đến công ty, cũng quên mất tự hỏi chiếc chìa khóa kia sao treo trên bệ cửa.

    Trễ năm phút, Jen bước nhanh vào phòng họp, cô vừa ái ngại, vừa tránh né ánh mắt của sếp và đồng nghiệp, cũng may vì lần đầu đi trễ nên cô chỉ bị khiển trách một tí. Sau một tiếng sếp triển khai nội dung, kế hoạch cho từng tổ chuyên môn, cuối cùng Jen cũng được giải phóng khỏi phòng họp, cô nằm dài trên ghế xoay. Công việc hôm nay của Jen tương đối ít, cô không bắt tay vào việc ngay mà giành thời gian nhắn tin cho người yêu, đương nhiên là phải vừa trốn việc vừa canh chừng sếp và đồng nghiệp. Còn nói bạn trai của Jen là Nhật, một anh chàng IT chính hiệu, Jen bị thu hút bởi sự nhẹ nhàng, điềm tĩnh và pha một chút cẩn trọng của Nhật.

    Tay cô gõ nhanh trên mặt bàn phím. "Hi anh."

    "Ủa em không làm việc hay sao mà nhắn tin cho anh, lần đầu tiên anh thấy em nhắn giờ này đó." Tiếng báo tin nhắn đến vang lên làm Jen giật mình, cô ngó quanh, phát hiện mọi người không để ý mới lặng lẽ tắt âm máy tính.

    "Anh lạ ghê, mọi ngày em cũng hay nhắn tin với anh giờ này mà."

    "Ừm.. Mà cuối tuần này không được gặp em, em có dự định gì vào cuối tuần chưa?"

    "Ơ, anh hứa với em rồi mà, sao lại vậy?" Jen có chút giận dỗi, rõ ràng anh đã hẹn cô cùng đi chơi vào chủ nhật, sẵn tiện ghé thăm cha mẹ cô, vậy mà.

    "Hôm qua anh có nói với em rồi, công ty anh đột nhiên nhận dự án A. Anh là người phụ trách, thật sự xin lỗi em."

    "Vâng. Mà hôm qua anh có nói gì đâu." Jen ỉu xìu, người yêu cô có một tật xấu là nghiện công việc. Cô giận dỗi, không nói chuyện với anh nữa, liền tắt thanh công cụ chat trên máy tính. Ngồi nghỉ một lúc, cô quyết định mở tệp thông tin bắt đầu phân loại hàng.

    Thời gian làm việc buổi sáng trôi qua nhanh, mãi đến khi Hoa, đồng nghiệp ngồi cạnh nhắc nhở cô đã đến giờ ăn, Jen mới uể oải bước ra khỏi bàn làm việc. Hôm nay phòng ăn chiêu đãi các nhân viên món cơm sườn kèm ít rau xanh. Jen gắp nhanh miếng rau cho vào miệng, vừa thưởng thức vừa hỏi Hoa:

    "Sao nay tui không thấy ông Hải vậy, sếp đã thông báo họp tối qua mà nay cũng dám nghỉ hả?"

    Jen cứ nghĩ Hoa sẽ loa phát thanh cho cô nào là ông Hải chia tay cô X buồn quá không đi làm, thất tình cô bác sĩ Y bên bệnh viện Z, hay những câu chuyện đại loại thế. Nhưng không, trái với mong đợi của cô, Hoa chỉ phán một câu xanh rờn:

    "Hải nào, công ty này làm gì có ai tên Hải."

    Jen tưởng Hoa đang chọc cô, cô dừng ăn nhéo Hoa một cái.

    "Cái gì vậy bà, ông Hải" sell "hay đi theo chọc bà đó." Jen bật cười, mọi lần khi nhắc đến Hải, cô đồng nghiệp cạnh cô luôn đỏ mặt mắc cỡ, sau đó đuổi đánh cô. Nhưng lần này hình như Hoa không có chút gì ngại ngùng, thay vào đó cô nhìn Jen khó hiểu:

    "Bà vẫn còn ngủ mơ hả, chưa tới giờ nghỉ trưa mà."

    "Ơ, bà sao vậy, ông Hải cao cao làm kế cạnh phòng tui với bà á, ông ý vào trước tui một tháng mà."

    Nhìn thái độ nghiêm túc của Hoa, Jen hơi lo lắng, cô thấy Hoa không giống như đang chọc cô chút nào. Trả lời sự chờ đợi của cô là ánh mắt hoài nghi của Hoa, cô ấy phủ định về sự tồn tại của Hải. Jen bắt đầu cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cô đi một vòng xung quanh hỏi các nhân viên bên mảng kinh doanh, kết quả không ai biết đến sự tồn tại của Hải. Không lẽ cô bị hoang tưởng, Jen cảm thấy khó hiểu, cô vò đầu tóc đã bết lại vì mồ hôi của mình, cô không nghỉ trưa mà chỉ ngồi vào bàn làm việc mơ màng.
     
    Gill thích bài này.
    Last edited by a moderator: 25 Tháng tư 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...