Ngôn Tình [Dịch] Dữ Thiên Đồng Thú - Vụ Thỉ Dực

Discussion in 'Truyện Drop' started by GiangNguyen89, Jul 7, 2020.

  1. Omeomeomeo

    Messages:
    3
    Chương 20

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nmmg7, Vy Lala, Yenson and 11 others like this.
  2. Omeomeomeo

    Messages:
    3
    Chương 21

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nmmg7, Vy Lala, Yenson and 10 others like this.
  3. Omeomeomeo

    Messages:
    3
    Chương 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm hôm sau, Sở Chước ăn xong bữa sáng, bèn chuẩn bị tới Tẩy Thiên Phong.

    Lúc đầu Sở Chước muốn để ba con yêu thú ở lại, nhưng nghĩ đến Tẩy Thiên Phong không chỉ có lợi đối với con người, đối với yêu thú cũng có không ít chỗ tốt. Vì thế chỉ để lại con Bích Ngọc Băng Nhện vẫn còn đang ngâm mình ngủ thiếp trong nước linh tuyền, dắt theo A Chiếu và rùa nhỏ đi ra ngoài.

    Sau khi lên tiếng chào hỏi nô bộc ở chân núi Phù Thiên Phong, Sở Chước lập tức nhảy lên lưng một con chim loan, bay về phía Tẩy Thiên Phong.

    Sau một khắc, chim loan dừng chân ở chân núi Tẩy Thiên Phong.

    Tẩy Thiên Phong là nơi rèn luyện của đệ tử nhập môn Tẩy Kiếm Tông. Cả ngọn núi đã được cải tạo thành một cầu thang uốn lượn, dài hẹp, đâm thẳng lên tận trời, nhìn không thấy đỉnh núi. Mỗi ngày ở nơi này đều có thể nhìn thấy một đám Võ Giả cố gắng leo lên trên. Bọn họ phân tán khắp nơi ở Tẩy Thiên Phong, từ xa nhìn lại giống như chấm đen đang leo lên bậc thềm đá cẩm thạch.

    Chân núi Tẩy Thiên Phong có một mặt đá ngọc thạch bóng loáng rất lớn, trên mặt phẳng Tẩy Thiên Phong có mấy cái thang trời hiện ra, trên đó còn có rất nhiều cái tên dày đặc viết chồng chéo lên nhau. Những cái tên này là của những người lúc leo lên Tẩy Thiên Phong viết lại và dưới chân núi là nơi có nhiều tên đã được viết lên nhất, càng leo lên cao thì lại càng thưa thớt.

    Mọi người ở dưới chân núi có thể nhìn thấy rõ ràng vị trí của đệ tử Tẩy Thiên Phong, cùng với tình hình trèo lên của họ.

    Sở Chước chăm chú ngắm nhìn, lúc này phát hiện cái tên đang cách đỉnh núi gần nhất chính là Thân Đồ Hoàng.

    Nàng nhìn cái tên được viết lên ở đó trong chốc lát, lập tức đi tới chỗ đăng ký, đến cửa thì đưa lệnh bài cho đệ tử Tẩy Kiếm Tông.

    Đệ tử Tẩy Kiếm Tông phụ trách đăng ký nhìn thấy một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi, hắn không khỏi có chút giật mình, hoài nghi nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt. Thật sự không thể tưởng được một cô nương nhỏ bé, yếu ớt như vậy cũng muốn leo lên Tẩy Thiên Phong. Phía bên cạnh lệnh bài hiện ra một thạch thiếp, thì ra chủ nhân lệnh bài này không phải là đệ tử Tẩy Kiếm Tông mà là người bên ngoài đến Tẩy Kiếm Tông tu hành, bây giờ đang ở tạm Phù Thiên Phong.

    Tuy rằng không biết lý do vì sao tiểu cô nương nhỏ nhắn, mảnh khảnh này lại lựa chọn đến Tẩy Thiên Phong để rèn thể. Phương pháp rèn thể này vô cùng vất vả, rất nhiều nữ tu cũng không thích. Thế nhưng đệ tử đăng ký vẫn nhanh chóng đăng ký cho nàng, hơn nữa còn tốt bụng khuyên bảo vài câu: "Thân thể không chịu nổi thì tốt nhất đừng liều lĩnh. Nếu không sẽ bị thương đến gân cốt, hoặc là lưu lại tai họa ngầm gây trở ngại cho việc tu hành. Mất nhiều hơn được."

    Sở Chước tiếp nhận lệnh bài, cảm ơn lời nhắc nhở của hắn. Sau đó nàng lập tức đi về phía bậc thang của Tẩy Thiên Phong.

    Tìm một chỗ ít người, Sở Chước ngồi xuống điều tức trước, sau khi điều trị thân thể đến trạng thái tốt nhất, tiếp đó nàng mới thả hai linh thú ra, bắt đầu leo Tẩy Thiên Phong.

    Lúc bước lên bậc thang thứ nhất của Tẩy Thiên Phong, áp lực dưới chân rất nặng khiến cho những người lần đầu leo không hề phòng bị đã bị xô ngã trên mặt đất. Đại đa số mọi người đều nhếch nhác không chịu nổi.

    Nhưng thân hình của Sở Chước chỉ loạng chà loạng choạng một chút, sau đó rất nhanh đã ổn định lại.

    Đệ tử Tẩy Kiếm Tông đứng bên cạnh vốn định trêu chọc nàng, nhưng khi thấy nàng ổn định như vậy, bọn họ không khỏi giật mình, không tin đây là lần đầu tiên nàng tới.

    Người tới đây lần đầu tiên, sẽ không có biểu hiện như vậy.

    So với lối vào sơn môn của Tẩy Kiếm Tông có mười chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang thì cầu thang này của Tẩy Kiếm Tông còn gập ghềnh hơn và có ba mươi ngàn bậc. Hơn nữa trọng lực ở chân núi Tẩy Thiên Phong gấp hai mươi lần so với trọng lực bình thường. Mỗi một trăm trượng thì trọng lực sẽ tăng lên gấp đôi, cầu thang vẫn luôn uốn lượn đến đỉnh núi.

    Cả Tẩy Thiên Phong giống như được đúc từ một khối đá trọng lực thiên nhiên, là một nơi vô cùng thích hợp cho Võ Giả rèn thể.

    Sở Chước thích ứng trong chốc lát, sau đó mới bước lên bậc thứ hai.

    Mỗi một bậc thang nàng đều nghỉ trong chốc lát rồi mới bước lên bậc tiếp theo. Tuy rằng tốc độ leo lên cực kỳ chậm nhưng đi bước nào chắc bước đó.

    Rùa nhỏ cũng kéo mai rùa của mình nỗ lực bò lên, động tác vẫn chậm rì như cũ. Nhìn không ra có gì khác với lúc bình thường.

    Chỉ có A Chiếu, nhanh như chớp đã chạy thật xa, hoàn toàn không cho người leo núi xung quanh nhìn thấy rõ ràng thân ảnh của nó.

    Nếu để cho người ta nhìn thấy một con yêu thú cấp thấp vô cùng linh hoạt chạy như bay lên đỉnh núi Tẩy Thiên Phong, vậy chắc chắn sẽ bại lộ. Cũng may bây giờ A Chiếu còn biết không thể gây phiền toái cho Sở Chước, không để cho người ta nhìn thấy điểm bất thường của nó.

    Cho dù nơi này có trọng lực gấp mấy chục lần, nhưng đối với nó cũng không phải là chuyện gì quá lớn.

    Sở Chước luôn luôn mặc kệ A Chiếu, trong lòng nàng A Chiếu vô cùng thần bí. Ngay cả yêu thú cấp mười hai còn có thể bị nó đánh tới nỗi quỳ xuống kêu 'lão đại', đã vượt qua nhận thức bình thường của nàng đối với yêu thú rồi.

    Ngày đầu tiên leo Tẩy Thiên Phong, Sở Chước leo được mười trượng.

    Đến khi sắc trời biến thành màu đen, Sở Chước mới chậm rãi dắt rùa nhỏ và A Chiếu quay về Phù Thiên Phong.

    Sau khi ăn cơm rửa mặt, tưới linh tuyền cho chậu hoa Hóa Hình Thảo, đổi nước linh tuyền trong chậu tắm bằng đá của Bích Ngọc Băng Nhện. Sở Chước mới nhào lên giường, chỉ vài giây đã ngủ say như chết.

    Hôm nay thật sự là quá mệt mỏi.

    Rùa nhỏ cũng mệt mỏi nằm ngủ trong nước ngũ hành linh thủy, thân thể bất giác hấp thu thuộc tính trong ngũ hành linh thủy, nó hấp thu được càng nhiều thì sẽ càng có lợi với sự trưởng thành của nó.

    Rèn luyện hôm nay đối với Uyên Đồ Huyền Quy mà nói, khó khăn cũng không lớn. Nhưng nó quá lười, phải đuổi kịp bước chân của chủ nhân, cũng cảm thấy có chút mệt.

    Chỉ có A Chiếu không xem chuyện này là gì, hôm nay nó đã chạy lên đỉnh núi Tẩy Kiếm Phong xem qua, phát hiện nơi này quả thật là một nơi rất thích hợp để rèn thể, vì thế cũng không phản đối Sở Chước và rùa nhỏ tu hành ở nơi này.

    Bây giờ cố gắng tu hành, làm hành trang cho tương lai hoành hành ở Đại Hoang giới.

    A Chiếu có lòng tin vững chắc như vậy.

    Ngày tiếp theo, mỗi ngày trời vừa sáng Sở Chước đều đi leo Tẩy Thiên Phong, rùa nhỏ cũng đi cùng nàng, chỉ có A Chiếu đi theo vài ngày đã không còn hứng thú. Những lúc Sở Chước và rùa nhỏ bắt đầu leo Tẩy Thiên Phong, nó sẽ chạy đi giương oai, còn về phần nó đi đâu giương oai thì Sở Chước cũng không biết. Dù sao chỉ cần nó không làm chuyện xấu bị Tẩy Kiếm Tông phát hiện, Sở Chước cũng mặc kệ nó.

    Lấy bản lĩnh của A Chiếu, trong phạm vi đại lục Tấn Thiên này, thật sự rất ít người có thể vào lúc nó làm chuyện xấu bắt được nó.

    Không hiểu sao Sở Chước lại có sự tin tưởng này với A Chiếu.

    Mấy ngày nay, mỗi ngày sau khi Sở Chước leo xong Tẩy Thiên Phong thì chỉ còn đủ sức lực để trở về, có đôi khi ngay cả tắm cũng không tắm, ngã đầu liền ngủ. Bị A Chiếu vô cùng ghét bỏ, nó cảm thấy không vui, không muốn cùng nàng ngủ chung một cái giường lớn.

    Rõ ràng là một muội muội xinh xắn đáng yêu như vậy, nhưng lại không khác gì một tên nam nhân thô lỗ. Càng ngày nàng càng phát triển giống như đám nam đệ tử Tẩy Kiếm Tông kia, không thể không nói, đây đúng là một tấn bi kịch.

    Sở Chước nhìn thấy yêu thú đang mài móng vuốt ở trên mặt bàn, cười tủm tỉm nói: "Hiện tại ta không còn sức lực, chỉ muốn ngủ thôi, ngày mai sẽ tắm."

    Trêu ghẹo hai câu, nàng lập tức nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

    A Chiếu một lần nữa quay về giường, lại gần mặt nàng suy nghĩ một chút, sau đó miễn cưỡng dựa vào trong lòng nàng, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

    Chỉ có điều chờ buổi sáng Sở Chước tỉnh lại, A Chiếu lại là vẻ mặt ghét bỏ. Mãi đến khi nàng tắm rửa sạch sẽ rồi thì nó mới dán lên mặt nàng.

    May mắn là một tháng sau, cuối cùng Sở Chước cũng thích ứng được cường độ rèn luyện như vậy. Sau khi trở về vẫn còn sức để tắm rửa, lúc này A Chiếu mới một lần nữa bổ nhào vào trong lòng nàng để ngủ.

    Sở Chước ôm 'hoàng thượng' nhà nàng, hôn nhẹ cái trán có nhúm lông trắng của nó, cười hỏi: "Dạo gần đây ngươi có làm ra chuyện xấu gì không?"

    A Chiếu nghiêng đầu, hai mắt một đen một vàng ngập nước nhìn nàng, dáng vẻ như không hiểu nàng đang nói gì.

    Lại bắt đầu ác ý giả đáng yêu, xem ra đúng là đã làm chuyện xấu gì đó trong Tẩy Kiếm Tông rồi.

    Trong lòng Sở Chước thầm nghĩ, dù sao cũng không ai bắt được, cũng không nghe thấy trong Tẩy Kiếm Tông có tin đồn gì, coi như không biết vậy.

    Sở Chước vứt chuyện này qua một bên, nhưng lại không biết những phong chủ của Tẩy Kiếm Tông đang tức giận đến giậm chân mắng to.

    "Lại là tên trộm kia, cũng dám trộm quả Bạch Linh Chi mà ta khó khăn lắm mới trồng được. Đó chính là thứ ta muốn giữ lại để bồi dưỡng thân thể cho tiểu đệ tử mà."

    "Còn có rượu Bách Linh của ta, đó là do tổ sư gia để lại, chưng cất vừa đúng một ngàn năm, chuẩn bị chậm rãi uống cũng bị trộm mất vài hũ rồi."

    "Toái Tinh Thạch cao nhất của ta cũng không thấy, thằng nhóc con nào đã trộm rồi?"

    "Còn có ta.."

    "..."

    Một nhóm phong chủ bị mất trộm đều hoài nghi là do đệ tử môn hạ làm, chỉ có đệ tử môn hạ mới biết bọn họ có những thứ này. Nhưng mà tra tới tra lui cũng không tra ra được điều gì, cuối cùng đành phải đổi chỗ giấu đồ vật một lần nữa, đổi một nơi càng bí ẩn hơn, bày ra tầng tầng cấm chế.

    Bởi vì những đồ vật bị mất trộm không nhiều, cũng không phải rất trân quým, thế nên các vị phong chủ cũng không để lộ ra ngoài, toàn bộ Tẩy Kiếm Tông vẫn rất yên bình.

    Sở Chước liên tục không ngừng leo Tẩy Thiên Phong ba tháng, cuối cùng quyết định nghỉ ngơi vài ngày.

    Trong mấy ngày nghỉ ngơi này, nàng muốn đi tìm một ít linh đan linh dược bồi bổ thân thể, để tránh việc tăng cường rèn luyện liên tục không ngừng sẽ tổn hao căn cơ của bản thân, để lại tai họa ngầm. Có rất nhiều người tu luyện ở giai đoạn trước liều mạng tu luyện, thế nên đến giai đoạn cuối mới nhận ra trong cơ thể đã để lại tai họa ngầm gây ảnh hưởng không nhỏ đến việc tu hành.

    Nếu muốn đi xa hơn thì không thể để cơ thể có quá nhiều tai họa ngầm.

    Có thể cố gắng tu hành nhưng cũng phải kết hợp điều trị thân thể, mỗi một giai đoạn đều phải điều trị tốt, điều trị đến mức không để lại một tai họa ngầm nào.

    Giống rất nhiều đại tông môn khác, bọn họ vô cùng coi trọng việc tu hành của những đệ tử thiên tài. Trong lúc bọn họ mài giũa thân thể, bọn họ sẽ tìm kiếm đủ loại thứ tốt có thể bổ dưỡng nguyên khí của cơ thể, có thể khiến cơ thể càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, không để lại tai họa ngầm nào.

    Đời trước Sở Chước không hiểu, sau đó tu vi của nàng càng ngày càng mạnh hơn, rốt cuộc nàng mới hiểu ra.

    Nhưng mà khi đó, tai họa ngầm trong cơ thể nàng cũng không nhiều lắm, Sở Chước cảm thấy..

    Dưới sự chỉ dẫn của A Chiếu, sau khi nàng đào được ở trong sân một vò rượu Bách Linh có linh khí nức mũi, cuối cùng Sở Chước đã xác nhận được suy đoán của bản thân.

    Kiếp trước nàng có thể tu luyện thuận lợi tới Nhân Hoàng Cảnh, chắc chắn là ở mấy giai đoạn trước, A Chiếu đã cố gắng hết sức tìm cho nàng đủ loại bồi bổ nguyên khí gì đó giống hệt như hiện tại.

    Chẳng qua lúc ấy nàng không nghĩ nhiều, A Chiếu để cho nàng uống nàng lập tức uống, còn tưởng là A Chiếu có gì ngon cũng không quên nàng, khi đó vô cùng cảm động. Nhưng không biết tác dụng của mấy thứ này, giai đoạn nào cần vật bổ dưỡng ra sao.

    A Chiếu dùng đuôi phủi tay nàng, kêu nàng mau uống nhanh, để tránh hương vị bị lộ ra ngoài.

    Sở Chước bày ra một đạo cấm chế ở xung quanh, lúc này mới ôm A Chiếu vào trong lòng, dùng sức xoa đầu, không quan tâm tới sự giãy dụa yếu ớt của nó.

    Sở Chước chia đồ mà A Chiếu mang về cho Uyên Đồ Huyền Quy. Sau khi điều trị thân thể thật tốt, nàng tiếp tục leo Tẩy Thiên Phong.
     
    Nmmg7, Vy Lala, Dươngg and 9 others like this.
  4. Omeomeomeo

    Messages:
    3
    Chương 23.1

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nmmg7, Vy Lala, Yenson and 10 others like this.
  5. Omeomeomeo

    Messages:
    3
    Chương 23.2

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nmmg7, Vy Lala, Yenson and 9 others like this.
  6. GiangNguyen89

    Messages:
    2
    Chương 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Chước đẩy cửa tiến vào, nháy mắt một luồng khí rét lạnh ập vào trước mặt, tập trung nhìn vào, phát hiện nhà ở biến thành một mảnh thế giới băng tuyết. Băng hàn hơi thở đặc biệt của băng hệ yêu thú cấp mười hai tràn ngập trong phòng, làm nàng cảm giác được một loại giá lạnh, đụng vào sẽ bị thương thân thể.

    Sở Chước vội vàng vận chuyển linh lực chống đỡ rét lạnh, ánh mắt rơi xuống trên người ba con yêu thú trên mặt bàn đã ngưng kết thành băng.

    Hoặc là nói, là trên người con băng nhện mà ngọc bích bị một móng vuốt của yêu thú màu đen ấn ở trên mặt bàn.

    Trải qua thời gian hai năm được nước linh tuyền bồi dưỡng, vết thương của Bích Ngọc Băng Chu dần dần chuyển biến tốt đẹp, nguyên bản xác ngoài màu bạch ngọc cũng qua hai năm tẩm bổ, một chút một chút mà nhuộm màu ngọc bích xinh đẹp, thoạt nhìn nghiễm nhiên giống như từ ngọc bích điêu khắc thành, phá lệ xinh đẹp. Cho tới bây giờ thức tỉnh lại, màu sắc trên người nó đã biến thành Bích Ngọc Băng Chu cấp mười hai mới có màu ngọc bích, hơi thở cũng cường đại cực kỳ, khôi phục hơi thở mà yêu thú cấp mười hai nên có, là loại tuyệt đối sẽ không làm người khác nhận sai.

    Sở Chước nhớ rõ đời trước sau năm năm nàng mới nhìn thấy Bích Ngọc Băng Chu thức tỉnh, hiện tại mới chỉ qua hai năm, nó đã tỉnh, hẳn là công hiệu của nước linh tuyền.

    Đương nhiên, có thể nhìn đến nó thức tỉnh bình an, trong lòng Sở Chước cũng cao hứng.

    Mấy con yêu thú này làm bạn nàng đi từ thấp kém đến cường đại, bọn họ là đồng bọn có thể tin cậy, kết bạn đi qua đường dài, cho nên mấy năm nay trọng sinh trở về, ngẫu nhiên Sở Chước sẽ có chút hoảng hốt, phá lệ không quen.

    Nghĩ trong lòng, trên mặt lại không hiện, hỏi: "Sao thế này?"

    A Chiếu nâng móng vuốt buông Bích Ngọc Băng Chu kia ra, hơn nữa khi đang buông lỏng vuốt lại mang tính cảnh cáo mà chụp xuống, làm nó tốt nhất không cần hành động thiếu suy nghĩ.

    Bích Ngọc Băng Chu đã biết con yêu thú này cấp bậc cũng không thấy thấp hơn mình, thậm chí có thể là.. Tồn tại trong truyền thuyết. Cho nên hiện tại cũng không có lại phí công, tiếng "Lão đại" này cũng cam tâm tình nguyện kêu ra.

    Thế giới của yêu thú từ trước đến nay đơn giản thô bạo, người mạnh làm vua, ai mạnh thì nghe người đó, không có giống nhân loại loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy.

    Bất quá, hiện tại nhìn đến thế nhưng còn có nhân loại ở chỗ này, hiển nhiên là sau khi nó bị thương lần này, trong lúc nó hôn mê đi vào thế giới nhân loại sinh hoạt, trong lòng Bích Ngọc Băng Chu có dự cảm không tốt.

    Yêu thú trước khi hóa hình, là không thể cùng nhân loại giao lưu bình thường, ngôn ngữ không thông, trừ phi khế ước cùng nhân loại, mới có thể đem một ít ý nguyện của mình biểu đạt rõ ràng cùng chủ nhân.

    Cho nên lập tức liền từ Uyên Đồ Huyền Quy nói giải thích chuyện này cho Sở Chước.

    Huyền Uyên giải thích thực dứt khoát, chỉ nói Bích Ngọc Băng Chu mới vừa thức tỉnh, A Chiếu cùng nó đánh nhau xác nhận địa vị lão đại, A Chiếu thắng, địa vị lão đại vẫn như cũ không có bị lay động.

    Ở trong lòng Huyền Uyên, Sở Chước là chủ nhân, A Chiếu là lão đại, phân chia rõ ràng thật sự.

    Sở Chước nghe có chút dở khóc dở cười.

    Nàng hiện tại càng khẳng định, đời trước Bích Ngọc Băng Chu sẽ khế ước với nàng, quả nhiên là bị A Chiếu đánh phục.

    Lần này nàng trở về quá sớm, A Chiếu mới vừa đánh phục, còn không có làm Bích Ngọc Băng Chu đáp ứng chủ động khế ước với nàng.

    Sở Chước cũng không gấp, nói với Bích Ngọc Băng Chu: "Ngươi tỉnh thì tốt rồi, ta biết ngươi là yêu thú Bích Ngọc Băng Chu cấp mười hai, ngươi có hứng thú khế ước với ta sao?"

    【 không có khả năng! 】 Bích Ngọc Băng Chu không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, đường đường là yêu thú cấp mười hai, như thế nào sẽ khế ước với một nhân loại?

    Yêu thú tôn trọng tự do, khế ước với nhân loại kết quả đó là mất đi tự do, còn muốn nghe nhân loại sai phái, thể xác và tinh thần không được tự do, đại đa số cao giai yêu thú tâm cao khí ngạo, sẽ không đáp ứng.

    Bích Ngọc Băng Chu vừa nói ra, đã bị một móng vuốt tát bay.

    【 cùng nàng khế ước! 】 A Chiếu mệnh lệnh.

    Bích Ngọc Băng chu lạnh lùng nhìn nó, 【 ta tôn các hạ là cường giả, cho nên phục ngươi, nhưng ta sẽ không khế ước với một nhân loại, này không chỉ quan hệ đến tôn nghiêm của một yêu thú cấp mười hai như ta, cũng quan hệ đến tự do của ta. Các hạ cũng là yêu thú cao cấp, nói như vậy tất nhiên là minh bạch ý nghĩ của ta mới phải. 】

    Yêu thú cao cấp đều có kiêu ngạo giống nhau, cực nhỏ sẽ cam tâm tình nguyện mà khế ước với nhân loại.

    A Chiếu vẫn chưa vì vậy mà sinh khí, ngược lại kiêu ngạo mà nói: 【 yêu thú tự do là thành lập trên cơ sở là thực lực tuyệt đối. Mà ngươi hiện tại có tư cách gì nói tự do với ta? 】

    Theo lời này vừa ra, lại là một móng vuốt tát qua, đem con Bích Ngọc Băng Chu kia tát bay ra ngoài.

    Sở Chước nhìn chằm chằm cái lỗ trên tường bị Bích Ngọc Băng Chu đụng ra tới, lại xem A Chiếu như một trận gió mà cùng đi ra ngoài, liền minh bạch này hai con tuyệt đối là đi đánh nhau.

    A Chiếu rất ít khi ra tay, này không chỉ là vì che giấu thân phận của mình, còn có đại lục Tấn Thiên cấp bậc quá thấp, nó khinh thường ra tay. Bất quá hiện tại bất đồng, có một cái yêu thú cấp mười hai, vừa lúc cho nó luyện luyện tập, nếu là ở trong phòng đánh nhau, Bích Ngọc Băng Chu khả năng sẽ biến ảo ra hình dạng cuối cùng, sẽ đem viện này đều nứt vỡ, cho nên đi ra ngoài đánh là thích hợp nhất.

    Đại đa số yêu thú cao cấp có thể khống chế hình dạng bản thân, biến đại biến tiểu hoàn toàn tùy tâm.

    Hai chỉ yêu thú nháy mắt liền biến mất không thấy.

    Sở Chước đánh giá chúng nó hiện tại là đi tìm địa phương đánh nhau, cũng không có quá lo lắng, đem vừa rồi ở Tẩy Kiếm Tông Tạp Sự Đường đổi đến bản đồ Đoạn Tinh Nhai cùng vũ khí lấy ra.

    Tiểu rùa đen ngơ ngác mà nhìn trên tường lỗ thủng trên tường một lát, bò đến bên người Sở Chước, bình tĩnh mà gặm đan dược Sở Chước đưa tới.

    Sở Chước sờ sờ mai rùa, đột nhiên phát hiện linh văn trên mai rùa trở nên rõ ràng rất nhiều, cái này đại biểu thực lực của Huyền Uyên cũng có điều tăng trưởng. Linh văn trên mai rùa Uyên Đồ Huyền Quy là một loại tiêu chí của huyết mạch của chúng, linh văn càng rõ ràng sáng ngời, huyết mạch càng cường đại, thực lực cũng càng mạnh.

    A Chiếu ngày thường cào linh văn của nó, kỳ thật cũng biến tướng mà đem hơi thở của mình lưu lại bên trên, làm tiểu rùa đen hấp thu hơi thở của yêu thú cao cấp, có lợi cho việc nó trưởng thành.

    Khi sắc trời hơi muộn, A Chiếu cùng Bích Ngọc Băng Chu rốt cuộc trở về.

    Bộ dạng của A Chiếu vẫn như cũ là bộ dạng một con tiểu yêu thú cấp thấp, da lông bóng loáng mượt mà, vừa thấy liền biết nuôi rất tốt. Bích Ngọc Băng Chu thì ngược lại, nửa người đều lệch, bò đến khập khiễng, hiển nhiên lần này bị A Chiếu sửa chữa không nhẹ.

    Sau khi trở về, Bích Ngọc Băng Chu liền chủ động yêu cầu khế ước với Sở Chước.

    Sở Chước nhìn A Chiếu nhảy lên trên bàn, vẻ mặt vô tội mà lắc đuôi, lại nhìn nhìn Bích Ngọc Băng Chu đáng thương, có chút muốn cười. Có lẽ đời trước, lúc nàng không biết, A Chiếu cũng đem Bích Tầm Châu khi dễ thành như vậy, chẳng trách sau lại thái độ của Bích Tầm Châu đối với A Chiếu mười phần ý vị sâu xa.

    Sở Chước lấy ra quyển trục khế ước của Sở gia, đem một giọt huyết nhỏ ở mặt trên.

    Lúc quyển trục sáng lên linh quang, Bích Ngọc Băng Chu cũng nhảy đến giữa quyển trục, thẳng đến linh quang biến mất, giữa Sở Chước cùng Bích Ngọc Băng Chu sinh ra một loại liên hệ như có như không, cũng không quá mạnh, chỉ là có thể cảm giác sự tồn tại của đối phương.

    Hơn nữa đây là một phần khế ước tuyệt đối bình đẳng, lẫn nhau đều sẽ không thương tổn đối phương, thậm chí nếu một phương xảy ra chuyện, một bên khác cũng sẽ không chịu thương quá nặng.

    Sở Chước cảm giác được ý niệm mà Bích Ngọc Băng Chu truyền lại, cười nói với nó: "Bích Tầm Châu, hoan nghênh gia nhập với chúng ta."

    Trong lòng nhịn không được mà thở dài, Bích Tầm Châu cũng tới, thật tốt.

    Bích Ngọc Băng Chu gật đầu với nàng, nói cho nàng, chờ thêm đoạn thời gian, vết thương gần lành, nó liền có thể hóa thành hình người.

    Bích Tầm Châu không chỉ là yêu thú cấp mười hai, hơn nữa đã trải qua lôi kiếp tu luyện ra hình người, lần này bị thương quá nặng, hiện tại tuy rằng thức tỉnh, nhưng thương thế vẫn như cũ không có khỏi hoàn toàn, cho nên vô pháp hóa hình, hiện tại chỉ có thể duy trì hình dáng sẵn có.

    "Vậy thì không thể tốt hơn."

    Sau khi Sở Chước biểu đạt hoan nghênh nó, đem một lọ đan dược cho chúng nó, bảo ba con yêu thú đi chơi, nàng tiếp tục làm việc.

    Bích Ngọc Băng Chu ngửi ngửi đan dược, phát hiện hương vị có chút đặc biệt -- đặc biệt có thể khiến cho yêu thú thèm ăn, lại xem Uyên Đồ Huyền Quy đã ăn đan dược ngon lành, nó cũng nuốt vào một viên.

    【 ăn ngon phải không? 】 tiểu rùa đen ngoan ngoãn hỏi.

    Bích Tầm Châu nhàn nhạt nói: 【 không tồi, không biết là vị nào luyện đan sư luyện chế, thực thích hợp khẩu vị của yêu thú. 】

    【 không phải luyện đan sư, là chủ nhân tự tay luyện. 】 nói tới đây, tiểu rùa đen liền kiêu ngạo mười phần.

    Bích Tầm Châu có chút kinh ngạc, sau khi khế ước với Sở Chước, nó cũng cảm giác được tình huống của Sở Chước, biết Sở Chước là một tu sĩ có khí mạch là thủy thuộc tính, cũng không thích hợp luyện đan, hơn nữa nàng đi con đường con đường võ giả.

    Nàng có luyện đan kỹ thuật này nhưng thật ra không tồi.

    Bích Tầm Châu tuy rằng bị A Chiếu đánh phục, nhưng làm nó khế ước với một nhân loại nó vẫn là kháng cự, chỉ là tình thế so yêu thú cường, không có biện pháp, đành phải cúi đầu. Thẳng đến phát hiện Sở Chước lấy ra phần quyển trục khế ước cũng không phải là khế ước chủ tớ, mà là Khế Ước Bình Đẳng, lúc này mới trở nên cam tâm tình nguyện.

    Thế đạo bây giờ, rất ít có tu sĩ nguyện ý ký kết Bình Đẳng Khế Ước với yêu thú, không nghĩ tới còn có nhân loại bảo trì thói quen này.

    Nó đột nhiên có chút minh bạch vì cái gì kia con yêu thú nó nhìn không thấu hư thật kia sẽ nguyện ý lưu tại bên người nàng.

    Còn có Uyên Đồ Huyền Quy, chỉ cần về sau Sở Chước không ngã xuống, theo nàng tu vi tinh tiến, đối Uyên Đồ Huyền Quy tu hành cũng có chỗ tốt cực lớn, so với tốc độ yêu thú tự mình lần mò tu luyện càng mau. Dùng cách nói của nhân loại, có thể thiếu phấn đấu mấy ngàn năm.

    Sau khi Bích Tầm Châu tâm bình khí hòa, ăn xong đan dược liền hồi túi linh thú nghỉ ngơi, tranh thủ tận lực dưỡng thương cho tốt.

    Nếu đã khế ước với nhân loại, như vậy tự nhiên phải làm một cái khế ước thú đủ tư cách cho tốt.

    * * *

    Ba ngày sau, chuẩn bị tốt mọi việc, Sở Chước liền mang theo ba con yêu thú xuất phát.

    Đoạn Tinh Nhai cách Tẩy Kiếm Tông ba ngày đường, có đi tới đi lui loan điểu thay đi bộ.

    Kỳ thật Đoạn Tinh Nhai cũng là phạm vi thế lực của Tẩy Kiếm Tông, bởi vì trong Đoạn Tinh Nhai Toái Tinh Thạch thừa thải, mới bị Tẩy Kiếm Tông canh chừng, biến thành nơi Tẩy Kiếm Tông thu hoạch Toái Tinh Thạch.

    Trước khi đi vào Đoạn Tinh Nhai, Sở Chước bị đệ tử Tẩy Kiếm Tông canh giữ ở chỗ này ngăn lại, đến khi đối phương xem xét qua lệnh bài của nàng, lại có Chiêm Hòa Trạch mở chứng minh, mới thu của nàng mười khối linh thạch, cũng đưa cho nàng một cái lưới mỏng như cánh ve.

    Mười khối linh thạch không phải là phí dụng đệ tử của Tẩy Kiếm Tông tiến vào lấy Toái Tinh Thạch, lưới là dùng một loại đặc thù sợi dệt Tinh Võng, dùng để thu hoạch Toái Tinh Thạch.

    "Vị sư muội này là tới lần đầu tiên đi? Khi lấy Toái Tinh Thạch nhất định phải cẩn thận, tốt nhất dùng này Tinh Võng đựng, để tránh bị thương bản thân." Đệ tử kia có lòng tốt mà khuyên bảo một tiếng.

    Sở Chước nghe nói qua cách thu hoạch Toái Tinh Thạch, lập tức nói cảm ơn đệ tử kia, liền cùng những đệ tử của Tẩy Kiếm Tông chung quanh cũng muốn đi lấy Toái Tinh Thạch cùng nhau hướng Đoạn Tinh Nhai mà đi.
     
    Nmmg7, Vy Lala, Yenson and 3 others like this.
  7. GiangNguyen89

    Messages:
    2
    Chương 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gió đập vào mặt, một đám nhân loại đứng trước Đoạn Tinh Nhai nhịn không được lén lút nuốt ngụm nước miếng.

    Dưới Đoạn Tinh Nhai tùy ý có thể thấy được khí lốc xoáy, những khí lốc xoáy đó từ dưới nền đất phun trào ra, cao cao thấp thấp không giống nhau, thường thường có thể nhìn đến từ trong dòng khí phun ra Toái Tinh Thạch. Những Toái Tinh Thạch đó có lớn có bé, phẩm chất không đồng nhất, có nhỏ như móng tay cái, có lớn như nắm tay, màu sắc cũng từ màu sắt đá đến màu đỏ sậm, nhan sắc càng đậm, phẩm chất càng tốt.

    Tốc độ xoay tròn của khí lốc xoáy đồng dạng có nhanh có chậm, khi chậm có thể thấy rõ quỹ đạo, khi mau có thể nháy mắt hút và nghiền nát hết thảy mọi thứ chung quanh.

    Đệ tử Tẩy Kiếm Tông canh giữ trước Đoạn Tinh Nhai nói với bọn họ: "Các ngươi có thời gian ba ngày, ba ngày sau cần phải ra tới. Bên này thông đến cửa vào dưới Đoạn Tinh Nhai, các ngươi đi theo đường này, sau khi tiến vào đáy vực, hy vọng chư vị ngàn vạn cẩn thận, Toái Tinh Thạch trong khí lốc xoáy va vào trên người rất đau, nếu không cẩn thận, còn sẽ ra mạng người."

    Người lần đầu tiên tới Đoạn Tinh Nhai nghe được lời này, nhịn không được âm thầm nuốt ngụm nước miếng.

    Nghe tới giống như rất nguy hiểm.

    Đoạn Tinh Nhai kỳ thật cũng không sâu, đáng sợ chính là khí lốc xoáy từ dưới nền đất phun trào mà ra, chỉ có tu sĩ thực lực đạt tới Không Minh Cảnh trở lên, mới có thể trực tiếp từ bên vách núi nhảy xuống đi, những người khác thực lực không đủ, chỉ có thể cùng nhau đi xuống từ an toàn thông đạo nhân công đào ra.

    Như thế cũng có thể tránh đi khí lốc xoáy không chỗ nào không có.

    Hôm nay tới nơi này chính là một đám tu sĩ dưới Không Minh Cảnh dưới, tự nhiên vô pháp thật sự nhảy xuống đi, chỉ có thể đi an toàn thông đạo.

    Sau đó đệ tử canh giữ nhai kia lại nói một ít những việc cần chú ý, cùng với những vùng nguy hiểm không thể đi, liền để nhóm người này đi xuống.

    Một cái cầu thang uốn lượn mà xuống thông hướng đáy Đoạn Tinh Nhai, một đám người vừa chạy vừa nhảy, đi hết một canh giờ, mới đến đáy vực.

    Từ đáy vực an toàn thông đạo cửa ra đi ra, lọt vào trong tầm mắt là từng cái dòng khí từ dưới nền đất phun trào ra, chiều cao độ lớn không đồng nhất, cao thì có mấy trăm trượng, lùn thì không đến nửa trượng, dòng khí càng cao, quy mô càng lớn, cũng càng đồ sộ, chỉ có đang ở trong đó, mới có thể cảm nhận được loại chấn động này.

    Đột nhiên, một người kêu một tiếng ai da.

    Mọi người quay đầu nhìn lại, thì thấy người nọ ôm đầu, mà bên người hắn có một viên Toái Tinh Thạch lớn cỡ quả vải màu sắt đá.

    "Hắc, Tần Cảnh, vận khí không tệ a." Bên cạnh một cái đệ tử Tẩy Kiếm Tông cười nói.

    Đệ tử tên Tần Cảnh kia nhặt viên Toái Tinh Thạch lên, dở khóc dở cười mà nói: "Không nghĩ tới vừa đến đã bị đập đầu, cố tình không đập viên lớn chút, nhỏ như vậy.."

    Tuy rằng ghét bỏ, nhưng vẫn cất vào.

    Trong Đoạn Tinh Nhai có cái quy định bất thành văn, Toái Tinh Thạch từ trong dòng khí phun ra, đập đến quỷ xui xẻo này thì là của người đó.

    Bình thường Toái Tinh Thạch sau khi từ trong dòng khí phun ra tới, nó sẽ bị dòng khí sinh ra hấp lực hút về dưới nền đất một lần nữa, bất quá có đôi khi cũng sẽ xuất hiện lệch lạc, đến lúc đó viên Toái Tinh Thạch kia liền sẽ từ giữa không trung đập đến mặt đất.

    Bất quá nếu không ai nhặt nó, nó lại sẽ bị lực hút của các dòng khí chung quanh hút trở về, trở lại dưới nền đất một lần nữa, cùng nhưng viên Toái Tinh Thạch dưới nền đất không ngừng cuồn cuộn trộn lẫn bên nhau, tiếp tục bị dòng khí len lỏi dưới nền đất liên tục mài giũa va chạm, có lẽ mấy ngàn mấy vạn năm sau, bị mài giũa thành một viên Toái Tinh Thạch cao cấp, tiếp tục bị dòng khí phun trào ra mặt đất phun ra tới.

    Đây là giai đoạn Toái Tinh Thạch phải trải qua, mang theo nào đó quy luật kỳ dị.

    Cũng chỉ có va chạm lặp lại không ngừng mà mài giũa, mới có thể biến thành tài liệu có thể rèn ra Toái Tinh Kiếm cứng cỏi vô cùng.

    Tần Cảnh được một khởi đầu tốt đẹp, làm những đệ tử khác cũng nóng lòng muốn thử.

    "Vị sư muội này, muốn cùng chúng ta cùng nhau hay không?" Một cái nam đệ tử đỏ mặt hỏi.

    Chung quanh những nam đệ tử khác cũng nhịn không được nhìn qua, lớn tuổi còn có thể trấn được, một ít tuổi trẻ đã xuân tâm rục rịch, ước gì vị sư muội này đáp ứng.

    Từ vừa rồi bắt đầu, sư muội này đi theo cùng nhau xuống dưới bọn họ liền chú ý tới, hiện tại mới mở miệng dò hỏi, đã không dễ dàng.

    Sở Chước mười lăm tuổi đã trổ mã đến duyên dáng yêu kiều, cực có thanh xuân mỹ thiếu nữ ý nhị, dung mạo càng thêm kiều mỹ không tì vết, khí chất nhỏ yếu thanh thuần, rõ ràng chính là một đóa bạch liên hoa nhu nhược thuần khiết không tì vết, có thể kích khởi nam nhân ý muốn bảo hộ, nữ nhân ghen ghét tâm một cách dễ dàng.

    Đệ tử Tẩy Kiếm Tông nơi nào gặp qua bạch liên hoa nhu nhược thanh thuần như vậy? Cùng những sư tỷ muội bưu hãn của bọn họ trong tông môn không giống nhau, nhìn nhiều hai lần đều nhịn không được mặt đỏ tim đập, chỉ mong có thể lọt mắt xanh của giai nhân.

    Chỉ có thể nói, đàn kiếm tu suốt ngày cùng kiếm làm bạn này vẫn là quá ít rèn luyện.

    Yêu thú trên vai Sở Chước dùng ánh mắt lãnh khốc nhìn đàn giống đực không có hảo ý này, móng vuốt bén nhọn thiếu chút nữa từ trong thịt lót bắn ra tới.

    Không cần chờ A Chiếu bão nổi, Sở Chước liền cự tuyệt thực mau, một đám người chỉ có thể tiếc nuối mà rời đi.

    Sở Chước cũng chọn một cái phương hướng tương phản cùng bọn họ đi, vòng qua những cái đó dòng khí, dần dần mà biến mất ở trong đó.

    * * *

    Đi vào trước một cái dòng khí cao mười trượng, Sở Chước nhìn chằm chằm nơi dòng khí cùng mặt đất kết nối, thực mau liền nhìn đến bóng dáng chợt loé rồi biến mất trong dòng khí, bóng dáng kia tốc độ cực nhanh, mắt thường căn bản vô pháp bắt giữ, thực mau liền nhảy đến phía trên dòng khí, phốc một chút phun ra tới, tiếp theo lại lần nữa bị hút vào torng dòng khí, cuối cùng trở về dưới nền đất.

    Sở Chước quan sát trong chốc lát, đột nhiên nhảy lên không, đạp vách núi nhảy đến phía trên dòng khí, chịu vững lực hút của dòng khí, dùng Tinh Võng đem viên Toái Tinh Thạch phun trào ra tới bắt lại.

    Loại Tinh Võng đặc chế này có thể cách ly lực hút giữa Toái Tinh Thạch cùng dòng khí.

    Một lần nữa trở lại mặt đất, Sở Chước linh hoạt mà tránh đi khí tuyền chung quanh, mở Tinh Võng ra, liền thấy bên trong một viên Toái Tinh Thạch lớn cỡ nắm tay em bé, màu sắc là màu thiết đậm, là một viên Toái Tinh Thạch cấp ba.

    Phẩm chất Toái Tinh Thạch từ cấp một đến cấp mười, cấp mười là Toái Tinh Thạch đỉnh cấp, hiện ra màu đỏ sậm, có thể rèn ra Toái Tinh Kiếm tốt nhất, bất quá Toái Tinh Thạch có loại phẩm chất này phi thường khó thu hoạch, hơn nữa số lượng cũng không nhiều lắm, rất khó gặp được.

    Giống viên Toái Tinh Thạch Chiêm Hòa Trạch đưa cho Sở Chước là cấp sáu, đã thập phần khó được.

    Sở Chước thu hồi, lại canh giữ trong chốc lát, phát hiện dòng khí này tạm thời sẽ không lại ra Toái Tinh Thạch, liền đi tìm chỗ khác.

    Dòng khí ngầm không ngừng thay đổi, không có quy luật, cũng không phải mỗi một cái dòng khí đều sẽ phun ra Toái Tinh Thạch, cái này yêu cầu nhân loại tự mình đi phân biệt.

    Mà quá trình thu hoạch Toái Tinh Thạch, rất nhiều khảo nghiệm, không chỉ có khảo nghiệm nhãn lực, sức chịu đựng, năng lực phản ứng, còn có tốc độ, nếu tốc độ theo không kịp, căn bản không có biện pháp thu hoạch, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Toái Tinh Thạch bị hút về dưới nền đất một lần nữa.

    Nửa ngày sau, Sở Chước đạt được một viên Toái Tinh Thạch cấp năm, hai viên cấp bốn, năm viên cấp ba.

    Thành tích thập phần không tồi, nhưng Sở Chước đối phẩm chất của những Toái Tinh Thạch này vẫn có chút bất mãn, nàng Toái Tinh Kiếm muốn chế tạo phẩm chất là ở cấp bảy trở lên, ít nhất phải có một viên Toái Tinh Thạch cấp tám mới được.

    Nhưng Toái Tinh Thạch cấp tám không phải dễ tìm như vậy, liền tính có thể tìm được, lấy thực lực hiện tại của nàng cũng lấy không được.

    Tuy rằng có thể mua, nhưng Sở Chước không có nhiều tiền để đi mua Toái Tinh Thạch cao cấp, cũng không có phương pháp.

    Mệt mỏi một ngày, Sở Chước được A Chiếu nhắc nhở, tìm một cái góc từ hai khối cự thạch tạo thành nghỉ ngơi.

    Ngồi trên đệm mềm phô trên mặt đất, Sở Chước đem Uyên Đồ Huyền Quy cùng Bích Ngọc Băng Chu trong túi linh thú đều kêu ra tới, đem lương khô mang đến chia một con một ít, thuận tiện mỗi một con đều có một cái đan dược đương ăn vặt.

    Bích Ngọc Băng Chu xem hoàn cảnh chung quanh một cái, không khỏi có chút kinh ngạc.

    【 nơi này là một cái quặng Toái Tinh Thạch? 】 Bích Ngọc Băng Chu thập phần ngoài ý muốn, Huyền thế giới linh khí rất loãng thế nhưng sẽ có như vậy quặng Toái Tinh Thạch khỏng lồ như vậy, xem ra cũng không phải không đúng tí nào.

    Không ai trả lời nó, Sở Chước nghe không hiểu nó nói, A Chiếu cùng Huyền Uyên vội vàng ăn thức ăn.

    Bích Ngọc Băng Chu nhìn hai con vùi đầu khổ ăn, trước mặt A Chiếu là mấy cái chân gà nướng, đây là Sở Chước chuẩn bị trước, đặt trong nhẫn trữ vật, bởi vì thời gian không dài, cho nên khi mới vừa lấy ra tới còn nóng hầm hập, mỡ bóng loáng, thơm ngào ngạt. Mà trước mặt Huyền Uyên trừ bỏ một viên đan dược, còn có một ít ăn tạp, chay mặn đều có, chậm rì rì mà ăn.

    Bích Ngọc Băng Chu nhìn bọn nó trong chốc lát, quyết định không so đo với tiểu hài tử, liền nhìn về phía Sở Chước, đem ý niệm của mình đơn giản mà truyền đạt cho nàng.

    "Ngươi có biện pháp đạt được Toái Tinh Thạch cao phẩm chất?" Sở Chước kinh ngạc mà xem nó, về sau nghĩ đến vũ khí quen dùng của nó, tức khắc hiểu ra.

    Bích Ngọc Băng Chu duỗi duỗi hướng về phía nàng, xem như trả lời vấn đề của nàng.

    Làm một con yêu thú cấp mười hai, cho dù hiện tại bị thương, chỉ có thể dùng ra tam phần thực lực, nhưng cũng đã đủ.

    Sở Chước cao hứng mà cười nói, "Vậy được rồi, đợi chút liền phiền toái ngươi."
     
    Vy Lala, Yenson, Dươngg and 3 others like this.
  8. GiangNguyen89

    Messages:
    2
    Chương 26

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nmmg7, Vy Lala, Yenson and 4 others like this.
  9. GiangNguyen89

    Messages:
    2
    Chương 27

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Nmmg7, Vy Lala, Yenson and 4 others like this.
  10. GiangNguyen89

    Messages:
    2
    Chương 28

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Sở Chước tới Đoạn Tinh Nhai chỉ có chính mình cùng ba con yêu thú, trở về khi lại là cùng một đám người mênh mông cuồn cuộn kết bạn mà đi.

    Trong đám người đồng hành không chỉ có đám nam đệ tử Tẩy Kiếm Tông đối Sở Chước có hảo cảm kia, còn có Từ Nô Song cái này Kim Đao Phong phong chủ con một ái nữ, cái này làm cho nguyên bản bởi vì có Sở Chước đồng hành mà tâm tình nhộn nhạo các nam đệ tử nháy mắt không dám lỗ mãng.

    Từ Nô Song làm Kim Đao Phong phong chủ con một ái nữ, tuy rằng tập luyện không phải Tẩy Kiếm Tông đặc có kiếm thuật, nhưng thân phận của nàng bài ở chỗ đó, liền không phải đệ tử Tẩy Kiếm Tông bình thường có thể so, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng bối phận lại cao, nam đệ ở đây tử đều phải kêu nàng một tiếng "Từ sư thúc".

    Có một thân phận, bối phận đều cao sư thúc ở, cho dù nàng kiều tiếu mỹ lệ, vẫn như cũ làm một đám nam đệ tử ngoan đến giống chim cút.

    Mọi người đều biết, Từ Nô Song một lòng ái mộ tới Tẩy Kiếm Tông tu hành đệ tử Hoán Hoa Tông -- Yến Nhã Chính, chỉ cần Yến Nhã Chính xuất hiện địa phương, tất nhiên sẽ có Từ Nô Song. Tâm tư của Từ Nô Song đối với Yến Nhã Chính chưa từng có che giấu qua, tông môn đối việc này cũng thấy vậy vui mừng, các nam đệ tử Tẩy Kiếm Tông nhóm biết vị sư thúc này không phải mình có thể mơ ước, tự nhiên sẽ không đi đến trước mặt nàng tự thảo không thú vị.

    Thái độ của Từ Nô Song nhưng thật ra phi thường hữu hảo, tuy rằng cao ngạo cũng không mất thân hòa.

    Nàng biểu đạt ra mười phần thiện ý đối với Sở Chước đồng hành, lúc nghỉ ngơi tìm Sở Chước nói chuyện vài câu.

    "Nghe nói Sở sư muội là Lăng Dương Sở gia ngự thú sư, như thế nào sẽ đến Tẩy Kiếm Tông tu hành? Ngươi hiện tại là ở tại Phù Thiên Phong Chiêm sư thúc chỗ đó sao?" Vẻ mặt Từ Nô Song tò mò hỏi.

    Sở Chước ôn ôn nhu nhu mà đáp: "Ta từ nhỏ liền thích kiếm thuật, Tẩy Kiếm Tông Toái Tinh Kiếm nổi tiếng thiên hạ, đối này vẫn luôn thập phần hướng tới. Chiêm thúc thúc mấy năm trước tiến đến Lăng Dương làm khách, ta vừa lúc giúp Chiêm thúc thúc một cái tiểu vội, Chiêm thúc thúc biết được ta đối kiếm thuật có hứng thú, liền đề cử một cái danh ngạch đến Tẩy Kiếm Tông tu hành cho ta, mới vừa may mắn có thể tới Tẩy Kiếm Tông tu hành, ta thập phần cảm kích Chiêm thúc thúc đâu."

    Nghe được lời này, đám nam đệ tử dựng lên lỗ tai nghe lén chung quanh bừng tỉnh đại ngộ.

    Nguyên lai là như thế này.

    Ánh mắt Từ Nô Song hơi lóe, vẫn vẻ mặt tò mò như cũ hỏi: "Danh ngạch đến chúng ta Tẩy Kiếm Tông tu hành cũng không phải là được dễ dàng như vậy, trong vòng trăm năm người có thể được danh ngạch đếnTẩy Kiếm Tông tu hành mười đầu ngón tay đều đếm ra tới, có thể thấy được Sở sư muội giúp việc nhất định không phải cái gì việc nhỏ đi?"

    Sở Chước nhỏ giọng nói: "Cái này ta cũng không biết, lúc ấy Chiêm thúc thúc mượn khế ước thú của ta, sau lại liền hảo tâm mà cho ta một cái tới danh ngạch tới Tẩy Kiếm Tông tu hành."

    "Thật sự? Không biết yêu thú của Sở sư muội là.."

    Sở Chước đem Uyên Đồ Huyền Quy đang ngủ trong túi linh thú lấy ra tới, đặt trong lòng bàn tay.

    Tiểu rùa đen rất nhỏ, được nâng trong thiếu nữ lòng bàn tay phấn nộn nộn, màu lục đậm xác ngoài phá lệ thâm trầm, tứ chi rụt lại, đầu nửa lộ, một đôi mắt đậu đen ngơ ngác mà nhìn người..

    Tất cả mọi người nhìn con rùa đen này, trong lúc nhất thời vô pháp phán đoán nó chủng tộc cùng phẩm cấp.

    Nhìn giống như không có gì đặc sắc.

    Từ Nô Song cũng nhìn không ra chủng loại của con tiểu rùa đen này, chủ yếu là nó hiện tại còn quá nhỏ, hơi thở thuộc về thập giai yêu thú trên người quá yếu, hơn nữa rùa đen có thuộc tính đặc biệt, làm người rất khó phán đoán phẩm cấp của nó.

    "Chiêm sư thúc muốn yêu thú của ngươi làm cái gì?" Từ Nô Song lại hỏi, thật sự nghĩ không ra Chiêm Hòa Trạch hướng Sở Chước mượn con tiểu rùa đen như vậy có ích lợi gì.

    "Ta không biết, Chiêm thúc thúc mượn đi sau, một tháng liền trả trở lại.." Sở Chước nhỏ giọng mà trả lời, hơi hơi cúi đầu.

    Từ Nô Song nhìn đến nàng bộ dáng này, trong mắt không khỏi lướt qua mấy phần không kiên nhẫn.

    Nàng ghét nhất loại này nhu nhu nhược nhược nữ nhân, cho dù biết khả năng Sở Chước cũng không nhu nhược như biêu hiện ra ngoài như vậy, nếu không cũng sẽ không dám đi khu vực nguy hiểm trong Đoạn Tinh Nhai tìm Toái Tinh Thạch. Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng này của nàng, hỏi vài câu liền tức giận, hơn nữa căn bản nhìn không ra là giả bộ, hiển nhiên trời sinh chính là bộ dáng này..

    Từ Nô Song lại chịu đựng giận hỏi vài câu, thấy Sở Chước đều trả lời không được, nàng tức khắc có chút bực mình, lại xem nam đệ tử chung quanh nhìn chằm chằm các nàng, phảng phất giống như sợ hãi nàng khi dễ nữ nhân này, chỉ phải bực mình mà đứng dậy tránh ra.

    Từ Nô Song vừa đi, mấy cái nam đệ tử bên cạnh liền thò qua tới, nhỏ giọng nói: "Sở sư muội, ngươi đừng khổ sở, Từ sư thúc chính là tính tình này."

    "Đúng vậy, nàng là Từ phong chủ nữ nhi, tự nhiên là có điểm tính tình."

    "Người vẫn là không xấu."

    "Ngươi đừng sợ."

    Sở Chước nâng lên mặt, cảm kích mà đối bọn họ nói: "Ta không sợ hãi, chỉ là Từ sư tỷ hỏi ta trả lời không ra, ta.." Nàng vẻ mặt chán nản cúi đầu.

    Một đám nam đệ tử không khỏi có chút đau lòng, tuy rằng không dám nghi ngờ Từ Nô Song, nhưng cũng cảm thấy nàng vừa rồi xác thật có chút hùng hổ dọa người.

    Lại không phải cái gì đại sự, không cần thiết hỏi cẩn thận đến như vậy đi?

    Lộ trình kế tiếp, mỗi khi nghỉ ngơi, bên người Sở Chước liền sẽ xuất hiện mấy cái nam đệ tử, bọn họ cũng không phải hướng Sở Chước xum xoe, mà là mỗi khi Từ Nô Song một dựa lại đây, liền làm bộ cùng Sở Chước thảo luận kỹ xảo bò Tẩy Thiên Phong, làm Từ Nô Song vẫn luôn không xen lời vào được.

    Sở Chước tự nhiên biết các nam đệ tử này là muốn giúp nàng cách ly Từ Nô Song, trong lòng không khỏi buồn cười, nhưng chỉ cần đạt tới mục đích, một chút thủ đoạn nhỏ không có gì.

    Nàng ôm A Chiếu, ngón tay nhẹ nhàng mà vỗ về lông bị nó dựng lên, vừa cùng một cái thò qua tới nam đệ tử nói chuyện phiếm, cùng hắn nói một ít kỹ xảo khi bò Tẩy Thiên Phong, như thế nào có thể làm thân thể được đến rèn luyện tốt nhất.

    Các nam đệ tử nguyên bản chỉ là không nghĩ xem từ thúc sư khó xử nhân gia một cái tiểu cô nương, không nghĩ tới còn có niềm vui ngoài ý muốn, tức khắc đối Sở Chước sinh ra một loại nồng đậm kính nể.

    Lớn lên mỹ mạo, tính tình ôn nhu đáng yêu, thực lực cường hãn nhuyễn muội tử -- quả thực là nữ thần trong lòng nam nhân a!

    Vì thế trên đường đi về, Sở Chước dễ dàng mà thu được mấy cái fans.

    Cùng nàng so sánh, không nói Từ Nô Song có bao nhiêu buồn bực.

    Nàng làm một cái trưởng bối, cũng không tốt khiển trách đám nam đệ tử đàn vây quanh cô nương chuyển động đi?

    Từ Nô Song không có biện pháp, chỉ có thể âm thầm quan sát, nhìn tới nhìn lui thật sự nhìn không ra Sở Chước có cái gì khác thường, có lẽ thật là bọn họ hiểu lầm, nàng căn bản không có gặp qua Tần Cảnh, hẳn là cũng không biết việc bọn họ phải làm.

    Thật vất vả tìm được một cái cơ hội, Từ Nô Song còn không có bắt đầu hỏi, liền nghe được Sở Chước hỏi: "Từ sư tỷ, như thế nào không thấy vị sư huynh cùng ngươi cùng nhau?"

    Đôi mắt Từ Nô Song híp lại, trên mặt cười nói: "Ngươi nói Yến sư huynh? Toái Tinh Thạch của hắn còn không có vào tay, muốn ở Đoạn Tinh Nhai ở lâu một ngày, ta nhớ cha ta, cho nên về trước tới."

    Nghe được lời này, nam đệ tử bên cạnh có chút kinh ngạc, Từ sư tỷ thế nhưng không cùng Yến Nhã Chính cùng nhau?

    Tuy nói Đoạn Tinh Nhai có quy củ, chỉ có thể vào ba ngày, nhưng quy củ này đối với các phong phong chủ cùng đệ tử thân truyền giống như không có hiệu quả, bọn họ có thể ở lại nhiều mấy ngày, hơn nữa cũng sẽ không hạn chế số lần bọn họ tiến vào, chỉ cần có yêu cầu, báo cáo một tiếng với tông môn, tùy thời có thể đi vào.

    Theo tính cách Từ Nô Song, hẳn là sẽ cùng Yến Nhã Chính lưu tại Đoạn Tinh Nhai mới đúng.

    Đến nỗi nàng nhớ Từ phong chủ? Lời này thực sự có hơi nước.

    Một đám nam đệ tử nói thầm trong lòng, lại không dám thật hỏi ra tới, nếu không bị thưởng một roi là ít a.

    Sau khi trở lại Tẩy Kiếm Tông, một đám nam đệ tử lưu luyến không rời mà cùng Sở Chước cáo biệt.

    Lần này quay về, bọn họ cùng Sở Chước thảo luận rất nhiều kỹ xảo bò Tẩy Thiên Phong tu luyện, được lợi không nhỏ, càng thêm tôn trọng yêu thích nàng, thật hận không thể cùng nàng nhiều lời một ít.

    Từ Nô Song cũng cùng Sở Chước cáo biệt, nàng một tay đè lại roi dài màu xanh lá bên hông, tươi cười thanh âm điềm mỹ, "Ta xem Sở sư muội thân thiết đáng yêu, thật sự thích, không bằng hôm nào đi tìm Sở sư muội trò chuyện, tốt không?"

    Sở Chước vẫn vẻ mặt ôn ôn nhu nhu như cũ, ôn thanh nói: "Từ sư tỷ muốn tới, ta tất nhiên là hoan nghênh."

    Từ Nô Song môi một chọn, "Kia hảo, liền nói như vậy định rồi."

    Dứt lời, Từ Nô Song nhảy lên một con loan điểu, tư thế rất có đặc sắc của nữ đệ tử Tẩy Kiếm Tông, quả nhiên anh tư táp sảng.

    Sở Chước nhìn theo nàng rời đi, ánh mắt hơi thâm, về sau cũng cưỡi loan điểu bay đi Phù Thiên Phong.

    Trở lại Phù Thiên Phong sau, Sở Chước vừa lúc nhìn đến Phù Thiên Phong đại sư huynh Tô Cố, liền cùng hắn chào hỏi một tiếng, mới trở về trong viện chân núi nghỉ tạm.

    Hôm sau, Sở Chước liền bị Chiêm Hòa Trạch phái tới tôi tớ kêu lên đi.

    Sở Chước sau khi nghe xong liền biết Tô Cố đã đem tin tức nàng trở về nói cho Chiêm Hòa Trạch, phủi phủi ống tay áo, đi hướng đại điện trên đỉnh Phù Thiên Phong.

    Chiêm Hòa Trạch ở trong đại điện gặp nàng, dò hỏi nàng thu hoạch lần này đi Đoạn Tinh Nhai.

    Sở Chước mỉm cười nói: "Toái Tinh Thạch quả nhiên không dễ lấy, đi vào ba ngày, cũng chỉ đến mấy khối Toái Tinh Thạch cấp bốn trở xuống, lại gom cùng mấy khối Toái Tinh Thạch Chiêm thúc thúc cùng Võ phong chủ đưa ta, hẳn là có thể đúc một phen hảo kiếm."

    Chiêm Hòa Trạch khẽ cười nói: "Ngũ giai Toái Tinh Kiếm sắc bén vô cùng, võ giả trước Linh Quang Cảnh đều có thể áp dụng." Đến nỗi tu luyện đến sau Linh Quang Cảnh Nhân Vương Cảnh, người tư chất bất phàm, cũng yêu cầu khoảng mấy trăm năm, còn có thời gian đi đúc lại vũ khí thích hợp.

    Sở Chước đáp một tiếng.

    Chiêm Hòa Trạch cũng là nghe đại đệ tử nói nàng trở về, mới kêu nàng lại đây quan tâm một tiếng, sau khi nói xong liền cho nàng rời đi.

    Vẻ mặt Sở Chước chần chờ.

    "Như thế nào? Là gặp được chuyện gì?" Chiêm Hòa Trạch kinh ngạc nói, tiểu cô nương này ở trong lòng hắn vẫn luôn là người phi thường biết chuyện, lại có thiên phú, ấn tượng của Chiêm Hòa Trạch đối nàng luôn luôn hảo, thấy nàng mặt có chần chờ, liền hỏi một tiếng.

    Sở Chước liền thuận thế nói: "Chiêm thúc thúc, kỳ thật lần này khi ta ở Đoạn Tinh Nhai, còn gặp được một việc, khả năng có chút khó giải quyết.."

    Lập tức Sở Chước liền đem chuyện của Tần Cảnh nói với hắn.

    Nguyên bản Chiêm Hòa Trạch còn mỉm cười lắng nghe, về sau tươi cười trên mặt dần dần biến mất, thần sắc trở nên ngưng trọng lên.

    "Ta cảm giác được Từ sư tỷ còn đang hoài nghi ta, trên đường trở về còn thử nhiều lần, hẳn là sẽ làm người tiếp tục giám thị hành tung của ta, trong khoảng thời gian ngắn, ta không thể làm cái gì. Hôm nay Chiêm thúc thúc kêu ta lại đây hỏi chuyện, chỉ sợ Từ sư tỷ thực mau liền sẽ được đến tin tức.."

    Chiêm Hòa Trạch nghe đến đó, liền hiểu ý tứ của nàng.

    Hắn hơi hơi suy tư, nói với nàng: "Việc này ta đã hiểu, giao cho ta đi!" Chuyện trong tông môn của mình, không đạo lý làm cái người ngoài tới nhọc lòng, Sở Chước có thể làm được trình độ này, đã tính không tệ.

    Sở Chước cũng không tính toán nhúng tay, rốt cuộc nàng ở Tẩy Kiếm Tông là cái người ngoài, nhúng tay việc trong tông môn người khác thật sự không ổn.

    Lập tức Sở Chước liền nói: "Ta khế ước một con yêu thú còn canh giữ ở bên người Tần Cảnh, nó là một con Bạch Ngọc Linh Chu cấp hai, hỗ trợ chiếu cố Tần Cảnh, Chiêm thúc thúc nếu là phái người đi qua, không cần để ý nó, nó sẽ tự trở về."

    Bích Ngọc Băng Chu ngày thường cũng không gặp người, che giấu phi thường tốt, chỉ cần người đi qua không cố tình tìm, sẽ không phát hiện nó, cho nên Sở Chước cũng không sợ bị người phát hiện mình nói. Đến nỗi Tần Cảnh, Sở Chước càng không lo lắng hắn sẽ phát hiện Bích Ngọc Băng Chu, tin tưởng Bích Tầm Châu sẽ xử lý tốt.

    Sau khi Chiêm Hòa Trạch nghe xong, khó được cười nói: "Nguyên lai ngươi đã khế ước đến con yêu thú thứ ba, Bạch Ngọc Linh Chu cấp hai phun ra bạch ngọc tơ dệt thành vật phẩm xác thật không tồi, có phòng ngự hiệu quả."

    Sở Chước thẹn thùng mà cười một cái, lại nói nói mấy câu với Chiêm Hòa Trạch, liền thức thời mà cáo từ.

    Chờ sau khi Sở Chước rời đi sau, Chiêm Hòa Trạch lập tức lấy ra một khối truyền âm thạch, cấp mới xuất quan Võ Thịnh truyền âm, nói cho hắn Tần Cảnh sự tình, làm hắn tránh tai mắt của người, tự mình đi Đoạn Tinh Nhai một chuyến.

    * * *

    Sau khi Sở Chước từ chỗ Chiêm Hòa Trạch rời đi, liền trở lại sân dưới chân núi.

    Tuy rằng lúc ấy Tần Cảnh làm nàng đi tìm Thân Đồ Hoàng cái này đại đệ tử của chưởng môn Tẩy Kiếm Tông, nhưng Sở Chước biết mình cùng Thân Đồ Hoàng nhưng không có giao thoa, nếu là mạo muội đi tìm hắn, đó là không phải nói cho Từ Nô Song bọn họ nàng có vấn đề sao? Việc này tự nhiên là nói cho Chiêm Hòa Trạch vị này Phù Thiên Phong phong chủ là không thể tốt hơn.

    Nàng chỉ là cái người ngoài, xác thật không tốt nhúng tay.

    Vì thế Sở Chước cũng không đi tìm Thân Đồ Hoàng, mà là bắt đầu chuẩn bị tài liệu đúc Toái Tinh Kiếm của nàng.

    Chiêm Hòa Trạch cùng Võ Thịnh đưa Sở Chước sáu khối Toái Tinh Thạch cấp sáu, nếu chỉ bằng này sáu khối Toái Tinh Thạch, chỉ có thể chế tạo một thanh Toái Tinh Kiếm cấp ba, nhưng nếu bổ sung số lượng Toái Tinh Thạch, tất nhiên là có thể chế tạo một thanh Toái Tinh Kiếm cấp năm đến cấp sáu.

    Đời trước Sở Chước dựa vào sáu khối Toái Tinh Thạch Chiêm Hòa Trạch đưa cùng nàng ra tiền mua sắm Toái Tinh Thạch, khó khăn lắm chế tạo ra một thanh Toái Tinh Kiếm cấp năm, thanh Toái Tinh Kiếm này từng cùng với nàng thật lâu.

    Bất quá lần này, nàng tự mình đi Đoạn Tinh Nhai, lại có Bích Ngọc Băng Chu hỗ trợ, liền Toái Tinh Thạch cấp mười đều có, tự nhiên không thỏa mãn với một thanh Toái Tinh Kiếm cấp năm.

    Đã có cơ hội, đương nhiên muốn đúc một vũ khí có thể cùng với nàng tu luyện đến Nhân Hoàng Cảnh.

    Sở Chước thực mau liền có ý tưởng, sau khi đem Toái Tinh Thạch cần thiết chuẩn bị tốt, nàng tiếp tục đi bò Tẩy Thiên Phong.

    Tuy rằng đã có thể bò đến đỉnh Tẩy Thiên Phong, nhưng nàng quyết định củng cố nhiều một chút, nhiều bò vài lần cũng không xấu. Hơn nữa, đây cũng là diễn trò cho người ngầm giám thị nàng xem.

    Nửa tháng kế tiếp, Sở Chước vẫn là đảo quanh giữa Phù Thiên Phong cùng Tẩy Thiên Phong, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

    Cái này làm cho người giám thị nàng cảm thấy thực không thú vị, Từ Nô Song nghe được cấp dưới hồi báo tin tức, càng thêm cảm thấy Sở Chước cũng không có vấn đề. Tuy là như thế, nhưng chỉ cần một ngày không thể xác định Sở Chước thật không có gặp được Tần Cảnh, một ngày liền không thể an tâm.

    Không chỉ có là nàng, liền Yến Nhã Chính cũng có chút do dự.

    "Yến sư huynh, mấy ngày này người nhìn chằm chằm Đoạn Tinh Nhai nói cũng không có đệ tử quan trọng trong tông môn đi Đoạn Tinh Nhai, đều là một ít đệ tử bình thường đi tìm Toái Tinh Thạch. Có lẽ Tần Cảnh thật sự chết trong dòng khí, Sở Chước lúc ấy hẳn là trùng hợp xuất hiện ở nơi đó." Từ Nô Song nói.

    Yến Nhã Chính tuấn dật mặt hơi ngưng sương lạnh, trầm giọng nói: "Nô Song sư muội, ngươi hẳn là biết sự tình lần này quan hệ trọng đại, ta không thể không cẩn thận một ít."

    Từ Nô Song lý giải nói: "Ta biết, cho nên ta vẫn luôn làm người nhìn chằm chằm Sở Chước cùng Đoạn Tinh Nhai, nhất định sẽ không có việc gì."

    Yến Nhã Chính "Ân" một tiếng, thần sắc vẫn như cũ không thấy tốt.

    Không biết vì cái gì, trong lòng hắn luôn có một loại cảm giác không xác định, có lẽ lần này mưu hoa sự tình muốn chuẩn bị trước tiên.

    * * *

    Sở Chước lại bò Tẩy Thiên Phong một tháng, phát hiện Tẩy Kiếm Tông gió êm sóng lặng, không có truyền ra tin tức gì, cũng không biết tình huống thế nào.

    Đến nỗi Tần Cảnh, khi Sở Chước đang bò Tẩy Thiên Phong, gặp được lúc trước cùng nhau kết bạn trở về mấy cái nam đệ tử, ra vẻ lơ đãng mà hỏi ra, từ bọn họ nơi đó biết, Tần Cảnh hiện giờ cũng không có trở về, Tẩy Kiếm Tông đem hắn xem thành dân cư mất tích, chỉ sợ là đã chết trong dòng khí trong Đoạn Tinh Nhai.

    "Dòng khí trong Đoạn Tinh Nhai quả nhiên đáng sợ." Một cái nam đệ tử thổn thức mà nói, "Chẳng trách Toái Tinh Thạch cao cấp khó được như vậy, không có nhất định thực lực, thật đúng là không dám đi lấy. Tần Cảnh lúc ấy cùng chúng ta tách ra, nào biết trong chốc lát sau, liền không thấy hắn.."

    Các đệ tử khác cùng Tần Cảnh giao hảo cũng có chút thương cảm.

    Sở Chước nhịn không được âm thầm suy đoán, có lẽ việc Yến Nhã Chính tính toán còn chưa thành, Tẩy Kiếm Tông không có tìm được chứng cứ hữu lực, vô pháp định tội hắn, cho nên mới không có hành động.

    Đến nỗi Tần Cảnh, chỉ có thể tạm thời làm một cái dân cư mất tích.

    Từ bọn họ nơi này, Sở Chước rốt cuộc biết nguyên lai Tần Cảnh là đệ tử Kình Thiên Phong, Kình Thiên Phong là Tẩy Kiếm Tông chủ phong, cũng là nơi chưởng môn một mạch cư trú, nhưng thật ra không nghĩ tới lai lịch của Tần Cảnh lớn như vậy, chẳng trách khi phát sinh việc này, hắn trước tiên làm nàng đi tìm Thân Đồ Hoàng vị này đại sư huynh.

    Bò xong Tẩy Thiên Phong, khi Sở Chước trở lại sân dưới chân núi Phù Thiên Phong, đột nhiên cảm giác được hơi thở của Bích Ngọc Băng Chu.

    Nàng mở cửa, liền nhìn đến bò đến trên mặt bàn Bích Ngọc Băng Chu.

    "Tầm Châu, ngươi đã trở lại, như thế nào lâu như vậy?" Sở Chước kỳ quái hỏi, chẳng lẽ Tẩy Kiếm Tông kéo lâu như vậy mới đi đón Tần Cảnh? Tần Cảnh không đói chết ở Đoạn Tinh Nhai đi?

    Bích Ngọc Băng Chu không có trả lời, mà là trước đem một cái nhẫn trữ vật đẩy lại đây.

    Sở Chước: "..."

    Sở Chước giống như minh bạch cái gì, cầm lấy cái nhẫn trữ vật kia, phát hiện nó là một cái nhẫn trữ vật vô chủ, cũng không có đánh dấu hơi thở của tu luyện giả, tiếp theo linh thức quét hướng bên trong, nháy mắt bị Toái Tinh Thạch dày dặc kia chấn trụ.

    Thực mau Sở Chước liền từ Bích Ngọc Băng Chu nơi này hiểu biết đến, kỳ thật đến ngày thứ ba, Tần Cảnh đã bị người bí mật mang đi.

    Từ Bích Ngọc Băng Chu hình dung trung, Sở Chước có thể xác định lúc ấy mang đi Tần Cảnh chính là Võ Thịnh.

    Không cần trông coi Tần Cảnh, Bích Ngọc Băng Chu hẳn là trở về, nhưng nó cố tình không có, mà là tiếp tục ở Đoạn Tinh Nhai, tiếp tục nơi nơi tìm Toái Tinh Thạch, đem khí tuyền phun ra tới Toái Tinh Thạch thu hồi tới, toàn bộ mà bỏ vào nhẫn trữ vật.

    Tiểu rùa đen Huyền Uyên vừa gặm đan dược vừa đẩy một viên cấp Bích Tầm Châu, hỏi: 【 ngươi từ chỗ nào có nhẫn trữ vật? 】

    Bích Tầm Châu dũng cảm mà một ngụm gặm rớt đan dược, nói: 【 ta tốt xấu là yêu thú cấp mười hai, đã hóa hình, tự nhiên có chút của cải. 】

    Huyền Uyên chậm rì rì mà nga một tiếng, tiếp tục cúi đầu gặm đan dược.

    Trong chốc lát sau, nó đột nhiên nói: 【 ngươi hiện tại chính là có chủ nhân, muốn nộp lên tài sản. 】

    Bích Ngọc Băng Chu: 【.. 】

    A Chiếu nhảy đến trên mặt bàn, ngồi xổm trước mặt hai con yêu thú, nhàn nhã mà vẫy vẫy cái đuôi, tiếp theo nói: 【 Huyền Uyên nói đúng, cùng nó học nhiều chút. 】

    Bích Ngọc Băng Chu: 【.. Đã biết, lão đại. 】

    A Chiếu thấy nó muốn chết không sống bộ dáng, duỗi móng vuốt chụp qua đi, nói: 【 ngươi đi theo nàng, về sau có lợi thật lớn! 】

    Bích Ngọc Băng Chu nhìn nó, thử tính hỏi: 【 lão đại, ý tứ của ngài là.. 】

    A Chiếu cười nhạo một tiếng, 【 Đại Hoang giới nghe nói qua sao? 】

    Nếu lúc này Bích Ngọc Băng Chu là hình người, nhất định sẽ trừng lớn đôi mắt. Nhưng nó lúc này chỉ là một con Bích Ngọc Băng Chu, đôi mắt trừng không được, chỉ là ngơ ngác mà nhìn nó.

    A Chiếu không lại để ý chúng nó, chạy đi tìm Sở Chước.

    Chờ nó rời đi sau, Bích Ngọc Băng Chu lại cắn một viên đan dược an ủi, lúc này mới hỏi con tiểu rùa đen bên cạnh: 【 Huyền Uyên, lão đại của chúng ta là yêu thú chủng loại gì? 】

    【 không biết. 】

    【 nó là lai lịch gì? 】

    【 không biết. 】

    【 nó như thế nào sẽ xuất hiện ở Huyền thế giới linh khí loãng như Tấn Thiên đại lục? 】

    【 không biết. 】

    【.. Ngươi như thế nào cái gì cũng không biết? 】

    Tiểu rùa đen liếc nó liếc mắt một cái, chậm rì rì mà nói: 【 ít nhất ta biết, lão đại rất lợi hại, nghe nó chuẩn không sai. 】

    Bích Ngọc Băng Chu: 【.. 】 thật là vô nghĩa!

    Hung tàn vô danh yêu thú như vậy, chúng nó dám không nghe nó nói sao? Nếu là lại bị nó đánh một đốn..

    Sở Chước đang kiểm kê Toái Tinh Thạch, đột nhiên bả vai một trọng, quay đầu liền nhìn đến một con lông xù xù yêu thú lại nhảy đến bả vai nàng.

    Sở Chước duỗi tay sờ sờ đầu nó đưa lại đây, đem kiểm kê xong Toái Tinh Thạch thu đến một cái nhẫn trữ vật.

    Bích Ngọc Băng Chu cho nàng nhẫn trữ vật có không gian hai trăm lập phương, cũng không tính lớn, nhưng ở Tấn Thiên đại lục, đã xem như hiếm thấy, giống nàng ngày thường dùng, chỉ có năm mươi lập phương.

    Sở Chước liền đem Toái Tinh Thạch lần này từ trong Đoạn Tinh Nhai đoạt được đều để vào cái nhẫn trữ vật này, thu hảo, bên ngoài dùng vẫn là Sở gia khen thưởng cho nàng cái kia nhẫn trữ vật.

    Sau khi Bích Ngọc Băng Chu khi trở về, Sở Chước biết Tần Cảnh bị Võ Thịnh mang đi, Tẩy Kiếm Tông tất nhiên đã phòng bị Yến Nhã Chính, liền đem việc này buông, bắt đầu xuống tay chuẩn bị đúc vũ khí.

    Sở Chước mang theo chuẩn bị tốt Toái Tinh Thạch dùng để đúc kiếm, đi Tẩy Kiếm Tông Chú Tạo Phong thuê một cái phòng luyện khí.

    Tẩy Kiếm Tông tuy rằng lấy kiếm tu nổi tiếng, nhưng trong đó cũng có mặt khác phe phái, giống luyện đan sư, luyện khí sư này đó vẫn phải có, đặc biệt là luyện khí một hệ, chỉ vì Tẩy Kiếm Tông tu kiếm, tự nhiên coi trọng phẩm chất của kiếm, luyện khí một hệ cũng không kém, chỉ là vì Toái Tinh Kiếm nổi danh bên ngoài, luyện khí ngược lại cũng không xông ra.

    Chú Tạo Phong là Tẩy Kiếm Tông luyện khí một hệ một ngọn núi dùng để đúc kiếm, nơi này có dẫn linh hỏa ngầm tự nhiên, có thể dùng để đúc Toái Tinh Kiếm.

    Đại đa số đệ tử Tẩy Kiếm Tông đều hiểu được một ít thuật luyện khí, rốt cuộc làm một người kiếm tu, tốt nhất tự mình rèn ra kiếm của bản thân, đây là thức kiếm bước đầu tiên.

    Sở Chước đời trước tự tay rèn Toái Tinh Kiếm của mình, đối luyện khí một hàng cũng không xa lạ. Bất quá đời này là lần đầu tiên tiếp xúc luyện khí, nàng tự nhiên không thể biểu hiện ra quá quen thuộc, đành phải làm từng bước mà cùng một ít luyện khí đệ tử của Chú Tạo Phong học tập một ít cơ sở luyện khí nhập môn.

    Sở Chước vừa học tập luyện khí, vừa thuê phòng luyện khí lén lút mà dùng địa hỏa hòa tan Toái Tinh Thạch, có thể nói là không để ý đến chuyện bên ngoài, thế cho nên không biết gốc gác của nàng đã bị người điều tra ra.

    * * *

    "Nàng là người duy nhất của Lăng Dương Sở gia dòng chính ngũ phòng lưu tại Tấn Thiên đại lục?" Yến Nhã Chính nghe thấy cái này tin tức, không khỏi rất là kinh ngạc.

    Cấp dưới tiến đến bẩm báo trả lời nói: "Xác thật như thế, nghe nói Sở gia dòng chính ngũ phòng hành sự cùng mấy phòng khác thực bất đồng, bọn họ vừa đủ tuổi, liền sẽ không lưu tại Sở gia, sẽ ra bên ngoài đi lang bạt, lang bạt lại đột nhiên không thấy. Mọi người đều cho rằng bọn họ là rời nhà trốn đi, khả năng bị nhốt ở nơi nào không ra được. Bất quá thuộc hạ cảm thấy, bọn họ hẳn là rời đi Tấn Thiên đại lục cũng chưa về."

    Sắc mặt Yến Nhã Chính có vài phần kinh dị: "Chẳng lẽ bọn họ cũng có tàu xuyên qua?"

    "Thuộc hạ không biết."

    "Vậy Sở Chước.. Nàng chính là biết nơi những người khác trong ngũ phòng đi?"

    "Hẳn là không biết, nghe nói lúc nàng sinh ra, mẹ khó sinh qua đời, phụ thân Sở Nguyên Thương ở bên ngoài vẫn luôn không trở về, hai cái tỷ tỷ cũng không ở. Tằng tổ phụ sớm tại mấy trăm năm trước liền mất tích.. Nghe nói Sở Nguyên Thương hành sự không bám vào một khuôn mẫu, năm đó ở Tấn Thiên đại lục không thiếu cùng người kết oán.."

    "Cùng người kết oán? Có người nào?"

    "Tấn Thiên đại lục người của ba tông bốn tộc năm môn đều kết quá oán."

    Yến Nhã Chính đã vô ngữ, Sở Nguyên Thương này rốt cuộc có bao nhiêu có thể làm a, thế nhưng cùng toàn bộ thế lực lớn trên đại lục đều kết oán, liền không lo lắng chiêu họa cho gia tộc hoặc hậu đại sao?

    "Nhưng thật ra sẽ không, hắn đều là đương trường kết oán đương trường giải, dám làm dám chịu. Nghe nói những người hận hắn liền tính hận đến muốn chết, cũng sẽ không giận chó đánh mèo đến trên người người khác, cái này có quan hệ đến Sở Nguyên Thương làm người xử sự, thập phần quang minh chính đại, người từng cùng hắn kết oán cuối cùng đều kính nể hắn là điều hán tử.."

    Yến Nhã Chính càng nghe càng cảm thấy kỳ quái.

    Sở gia dòng chính ngũ phòng hành sự thập phần quái dị, nghe không thành vấn đề, lại chịu không được cân nhắc.

    Người nào làm trưởng bối sẽ đem hài tử mới sinh ra một mình một người ném ở nhà? Cho dù có tộc nhân chiếu cố, nơi nào so được với huyết mạch chí thân? Có lẽ bọn họ không phải không nghĩ mang hài tử đi, mà là vô pháp mang đi? Hay là mặt khác..

    Yến Nhã Chính vô pháp phỏng đoán ra tới, chỉ có thể tạm thời buông, tiếp tục nghe cấp dưới báo cáo.

    Thẳng đến nghe nói Sở Chước ở mười tuổi năm ấy khế ước đến một con Uyên Đồ Huyền Quy cấp mười khi, trong mắt hơi lộ ra kinh ngạc.

    "Uyên Đồ Huyền Quy cấp mười đừng nói Huyền thế giới, chính là Linh thế giới cũng ít thấy, chúng nó có thể làm lơ bất luận cái gì thuộc tính sống linh thủy áp chế, có thể sai sử vạn thủy, trong cơ thể có một tia Huyền Vũ huyết mạch.. Xem ra cái này Sở Chước tư chất xác thật không tồi."

    Yến Nhã Chính trầm ngâm một lát, liền làm cấp dưới rời đi.

    Tuy rằng Sở Chước bên này không tra được cái gì đồ vật thực tế, nhưng biết được chuyện của bậc cha chú của nàng, cũng coi như là không tồi.

    Yến Nhã Chính dựa bàn bát tiên, cân nhắc khả năng lợi dụng việc này.

    "Yến sư huynh, ngươi ở sao?"

    Yến Nhã Chính lấy lại tinh thần, nghe thanh âm, ánh mắt hơi thâm, trên mặt lộ ra một tia tươi cười phong độ nhẹ nhàng, lại cười nói: "Ta ở đâu, Nô Song sư muội tiến vào đi."

    Từ Nô Song đi vào tới, nhìn đến nam nhân tuấn dật vô song đứng ở giữa nhà, mặt đẹp hơi hơi có chút hồng, cười nói: "Yến sư huynh vừa rồi đang làm cái gì?"

    Yến Nhã Chính lại cười nói: "Lúc trước làm người đi hỏi thăm Lăng Dương Sở gia một ít việc."

    Từ Nô Song vừa nghe, lập tức liền minh bạch Yến sư huynh muốn ra tay.

    Trong lòng nàng có vài phần bất an, bất quá loại này bất an thực mau liền áp xuống, so với tông môn, đối với nàng mà nói, Yến sư huynh là quan trọng nhất, về sau bọn họ sẽ rời đi Tấn Thiên đại lục, cùng đi đến càng cao cấp thế giới sinh hoạt. Trái lại Tấn Thiên đại lục, cho dù là đại tông môn như Tẩy Kiếm Tông, ở những cao cấp thế giới đó, bất quá là một tiểu địa phương không đáng giá nhắc tới, linh khí loãng, những người ở Linh thế giới đều khinh thường tới nơi này.

    Còn không bằng nàng nỗ lực một chút, vì Tẩy Kiếm Tông tìm một cái đường ra tốt, tổng so vẫn luôn bị nhốt ở Tấn Thiên đại lục mạnh hơn.

    Sau khi thuyết phục chính mình, Từ Nô Song thực mau liền bỏ xuống bất an trong lòng, cùng Yến Nhã Chính thương lượng lên.

    * * *

    Sở Chước không biết Yến Nhã Chính làm người tra chính mình, bất quá liền tính biết nàng cũng không thèm để ý, việc này không có gì cần giấu.

    Trải qua nửa tháng quan sát, Sở Chước rốt cuộc "Học được" luyện khí, vì thế mang theo ba con yêu thú cùng nhau tiến phòng luyện khí, đóng cửa lại, bắt đầu bế quan đúc kiếm.

    Sở Chước đem chuẩn bị tốt hai phần Toái Tinh Thạch lấy ra tới.

    Một phần là Toái Tinh Thạch cấp chín trở lên, trong đó có hai khối cấp mười; một phần là Toái Tinh Thạch dưới cấp sáu.

    Sở Chước muốn đúc hai thanh vũ khí, một thanh là Toái Tinh Kiếm cấp năm, một thanh là bản mạng Linh Khí cấp chín trở lên.

    Cấp năm thập phần dễ dàng, đời trước nàng liền thành công đúc ra tới, nhưng là bản mạng Linh Khí cấp chín trở lên trong lòng Sở Chước không chắc, chỉ có thể thử nhìn xem có thể hay không đúc ra bản mạng Linh Khí trong cảm nhận của nàng.

    Sở Chước quyết định đúc Toái Tinh Kiếm cấp năm trước, dùng để luyện tập.

    Khi Sở Chước bận rộn, ba con yêu thú nhàn nhã mà ngồi xổm trong một góc ăn ăn uống uống.

    Không phải chúng nó không hỗ trợ, mà là chúng nó giúp không được gì. Huyền Uyên là yêu thút hủy thuộc tính, Bích Tầm Châu là yêu thú băng hệ, đều cùng luyện khí yêu cầu hỏa không quan hệ. A Chiếu nhưng thật ra yêu thú hỏa thuộc tính, theo lý thuyết có thể hỗ trợ, đáng tiếc nó hỏa có thể đốt hủy vạn vật, vạn nhất Toái Tinh Thạch còn không có hòa tan, đã bị nó một ngụm hỏa phun không có, nhiều thảm a!

    Cho nên Sở Chước cũng không nghĩ tới làm nó ra tay.

    Quá trình đúc kiếm phi thường nhàm chán, giai đoạn trước lặp lại rèn tài liệu cơ hồ tiêu hao hai phần ba thời gian.

    Không chỉ có người nhàm chán, liền các yêu thú cũng nhàm chán.

    Vì thế ở Sở Chước mỗi ngày ở phòng luyện khí, chỉ dùng hương vị chẳng ra gì Tích Cốc Đan lót bụng, A Chiếu thì mang theo Bích Ngọc Băng Chu trộm ở Tẩy Kiếm Tông loạn nhảy.

    Đi vào Tẩy Kiếm Tông hai năm, A Chiếu đối Tẩy Kiếm Tông thập phần quen thuộc, trừ bỏ những cái đó cấm địa cùng bí cảnh ra, Tẩy Kiếm Tông không có địa phương nó không thể đi, liền tính là một ít cấm địa, nó cũng dạo quá, bất quá không làm gì, cho nên không ai phát hiện có một con yêu thú đã từng xông vào Tẩy Kiếm Tông cấm địa dạo một chút.

    Lúc đầu Bích Ngọc Băng Chu đi theo nó loạn chuyển là không để bụng, đợi xoay chuyển nhiều, nó càng ngày càng giật mình, đối lão đại lai lịch cũng càng thêm tò mò.

    Liền những thiên tài địa bảo không tồi ở Tẩy Kiếm Tông cấm địa nó đều khinh thường, vậy trước kia nó rốt cuộc trải qua sinh hoạt kiểu gì? Chẳng lẽ là ở trong đống thiên tài địa bảo lớn lên sao?

    Bích Ngọc Băng Chu nhịn không được suy đoán trong lòng, nhưng A Chiếu không nói, nó chỉ có thể kiềm chế xuống dưới, nghe nó nói thu thập một ít đồ vật, dùng một cái nhẫn trữ vật nó chính mình mang theo chứa đựng.

    【 lão đại, cái này để làm gì? 】 Bích Ngọc Băng Nhện kỳ quái hỏi.

    Nếu đối những thiên tài địa bảo phẩm cấp không tồi đó không có hứng thú, như thế nào thu thập đồ vật ở trong mắt nó giá trị không lớn?

    A Chiếu liếc nó một cái, cảm thấy cái này tiểu đệ kiêm khế ước thú thật sự quá không đủ tiêu chuẩn, cần dạy dỗ.

    Lập tức liền nói: 【 đây là mang cho Chước Chước. 】

    Bích Ngọc Băng Chu cũng không tính quá ngốc, lập tức liền hiểu ý tứ của nó, sau khi trầm mặc một lúc lâu, mới nói: 【 lão đại yên tâm, về sau ta sẽ chú ý. 】

    Có một cái lão đại bưu hãn như vậy, làm nó ngẫu nhiên cũng sẽ quên chủ nhân kỳ thật hiện tại chỉ là một võ giả cấp thấp Ngưng Mạch cảnh chín tầng, nếu là ở trước kia, nhân loại kiểu này nó cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, chỉ coi như một con sâu nhỏ tiện tay có thể giết. Nhưng nếu hiện tại nàng trở thành chủ nhân của nó, cũng quyết định đi theo nàng hảo hảo làm, tự nhiên phải chú ý một ít.

    Mà A Chiếu lấy mấy thứ này, xác thật thích hợp Sở Chước giai đoạn hiện tại yêu cầu, liền Huyền Uyên cũng có thể dùng.

    Trộm đồ vật đối với yêu thú mà nói, căn bản không phải trộm, mà là bằng bản lĩnh đoạt được, không có chút nào cảm giác tội lỗi.

    Không chỉ có là yêu thú, tu luyện giả cũng giống nhau, ngươi có bản lĩnh, có thể mở ra của bảo khố những người khác, trộm đi nhiều ít cũng không ai nói ngươi, người mất của chỉ có thể tự than thở xui xẻo, đây là cách sinh tồn giống nhau của nhân loại cùng yêu thú.

    Cho nên rất nhiều tu luyện giả thích tùy thân mang theo một ít quan trọng đồ vật, hoặc là đặt ở chỗ càng bí ẩn, dùng tầng tầng cấm chế khóa, liền sợ người có tâm hoặc yêu thú có tâm theo dõi.

    Hai chỉ yêu thú ở Tẩy Kiếm Tông dạo qua một vòng, sau khi đưa cho còn ở phòng luyện khí bế quan đúc kiếm Sở Chước cùng phát ngốc Huyền Uyên mọt chút đồ vật có thể bổ thân thể, chúng nó liền đi theo dõi Yến Nhã Chính cùng Từ Nô Song.

    Tuy rằng Sở Chước không tính toán xen vào việc của Tẩy Kiếm Tông, nhưng A Chiếu đối với chuyện Yến Nhã Chính muốn làm rất có hứng thú.

    Bích Ngọc Băng Chu là một yêu thú cao ngạo, đối nhân loại lục đục với nhau không có hứng thú, nhưng xem lão đại có hứng thú như vậy, nó đành phải nhắc tới hứng thú.

    Hai con yêu thú đầu tiên là đi Kim Đao Phong xoay vòng.

    Cấm chế ngoài Kim Đao Phong đối chúng nó mà nói căn bản không phải vấn đề, hai con yêu thú ở Kim Đao Phong từ trên xuống dưới mà chạy, lại lén quan sát Từ Nô Song mấy ngày, tiếp theo đi theo nàng cùng đi khách viện dưới chân Kim Đao Phong, Yến Nhã Chính liền ở nơi này.

    Từ Nô Song đối Yến Nhã Chính là chân ái, chân ái đến liền giúp hắn giành chính mình tông môn bí bảo cũng không tiếc.

    Hai con yêu thú ẩn núp ở mái hiên, nghe được phía dưới hai người thương lượng sự, Bích Ngọc Băng Chu rốt cuộc nhịn không được giật mình nói: 【 lão đại, bọn họ thế nhưng muốn mưu đoạt Đoạn Tinh Nhai địa mạch! 】

    Nếu Đoạn Tinh Nhai địa mạch không có, quặng Toái Tinh Thạch sẽ dần dần mà khô kiệt, cuối cùng biến thành một cái vô dụng phế quặng. Địa mạch đối Toái Tinh Thạch sinh thành quan trọng nhất, chỉ cần Tẩy Kiếm Tông người không ngu, đều sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh.

    A Chiếu quăng hạ cái đuôi, một đôi dị đồng lạnh như băng mà nhìn hai người phía dưới.

    Lúc này, vừa lúc nghe được Yến Nhã Chính kế hoạch.

    "Yến sư huynh, ngươi là muốn đem việc này vu oan đến trên người Sở Chước? Có thể hành sao?" Từ Nô Song có chút lo lắng hỏi, "Phù Thiên Phong phong chủ Chiêm Hòa Trạch đối nàng rất giữ gìn, nghe nói đem nàng đối đãi giống như chất nữ."

    "Chỉ cần cẩn thận mưu hoa, tất nhiên có thể thành! Huống hồ ta cũng không phải thật muốn vu oan đến trên người nàng, chỉ cần có thể làm nàng bám trụ ánh mắt một ít người Tẩy Kiếm Tông là được." Khóe môiYến Nhã Chính mỉm cười, quả nhiên ôn nhã hiền lành, lời nói lại lành lạnh vô cùng: "Nghe nói trong khoảng thời gian này nàng đang ở bế quan đúc kiếm, chờ nàng xuất quan sau, liền có thể hành động."

    Từ Nô Song có chút bất an: "Chính là, có thể hay không quá nóng nảy?"

    Nguyên bản bọn họ kế hoạch là lại dùng hai năm, như vậy tương đối ổn thỏa một ít, nhưng hiện tại trước tiên hai năm, nàng lo lắng có thể hay không có cái gì biến số.

    Yến Nhã Chính ôn thanh trấn an, "Nô Song sư muội yên tâm, sẽ không có việc gì. Liền tính xảy ra chuyện, tin tưởng Hoán Hoa Tông sẽ không không màng chúng ta, chỉ cần Hoán Hoa Tông còn muốn được Linh thế giới duy trì, bọn họ cũng chỉ có thể phối hợp ta."

    Từ Nô Song liếm liếm môi khô ráo, cuối cùng bị hắn thuyết phục.

    Yến Nhã Chính sờ sờ mặt nàng, ánh mắt ôn nhu: "Hảo cô nương, chờ trở lại Tinh Triệu đại lục, ta chắc chắn báo cáo gia tộc, cưới ngươi làm vợ."

    Sắc mặt Từ Nô Song ửng đỏ, nhịn không được ngượng ngùng mà dựa vào trong lòng ngực hắn.

    Trên mái hiên Bích Ngọc Băng Chu nghe được việch ai người tính toán, đang nhịn không được tưởng một cái băng ti đem đôi nam nữ này lặc chết, đã bị lão đại chụp một móng vuốt, ý bảo nó rời đi.

    Bích Ngọc Băng Chu có chút khó hiểu, nhưng vẫn là đi theo lão đại rời đi.

    Chờ sau khi rời đi Kim Đao Phong, Bích Ngọc Băng Chu khó hiểu hỏi【 lão đại, vì cái gì không giết chết hai nhân loại kia? 】

    Ở nó xem ra, hai tên nhân loại này dám lợi dụng Sở Chước, chết cũng không đủ, vừa rồi bọn họ không có phòng bị, muốn giết bọn họ thập phần dễ dàng.

    【 hiện tại giết quá sớm. 】

    【 sớm? 】 Đầu óc Bích Ngọc Băng Chu xoay chuyển, thử hỏi【 ngươi là muốn cho bọn họ gây sự, sau đó từ Tẩy Kiếm Tông đến thu thập bọn họ? 】

    【 đúng, đây vốn dĩ chính là chuyện của Tẩy Kiếm Tông, liên quan gì đến chúng ta? Bất quá nếu bọn họ thật đem chủ ý đánh tới trên người Chước Chước, vậy chết đi! 】

    Chữ "Chết" cuối cùng âm trầm trầm, nghe được Bích Ngọc Băng Chu có chút run.

    Bích Ngọc Băng Chu xác định, lão đại quả nhiên không dễ chọc.

    Một gia hỏa không dễ chọc như vậy, cũng không biết vì cái gì nguyện ý đi theo một võ giả cấp thấp, ngẫm lại đều không thể tưởng tượng.

    【 vậy muốn đem việc này nói cho chủ nhân sao? 】 Bích Ngọc Băng Chu lại hỏi.

    【 hiện tại không cần, đến lúc đó lại nói. 】

    Sau khi nghe xong, Bích Ngọc Băng Chu cũng không nói cái gì nữa.

    Hai con yêu thú một trước một sau trở lại phòng luyện khí, vừa lúc lúc này Sở Chước cũng bởi vì linh lực khô kiệt mà nghỉ ngơi.

    A Chiếu nhảy người lên, hướng mặt nàng phóng qua đi, lông bụng mềm mại trực tiếp dán đến trên mặt thiếu nữ.

    Bích Ngọc Băng Chu cảm thấy hình ảnh này quả thực không thể xem, cố tình ở bên ngoài không dễ chọc lão đại lúc này lại giống cái sủng vật yêu thú, ngồi xổm trước mặt thiếu nữ, nghiêng đầu, một đôi dị đồng ngập nước, ngao ô một tiếng, lông xù xù móng vuốt nhỏ đem một cái nhẫn trữ vật đẩy qua đi.

    Quả thực là ác ý bán manh.

    Sở Chước nhìn đến đồ vật trong nhẫn trữ vật, quả nhiên thực cảm động, đem nó bế lên, ở trên đầu nó hôn một cái.

    Cái đuôi nháy mắt liền banh thẳng, sau một lúc lâu mới vừa rồi rũ xuống, sau đó dường như không có việc gì mà ngồi xổm bên cạnh, thúc giục Sở Chước nhanh ăn vài thứ bổ sung thể lực cùng dinh dưỡng. Luyện khí là một việc hao thể lực cùng vất vả, phải hảo hảo mà bổ sung dinh dưỡng, không thể thật mệt.

    Tuy rằng Tích Cốc Đan có thể ăn chán chê một tháng, nhưng như thế nào cũng so ra kém cái khác đồ ăn ẩn chứa linh lực.

    Bích Ngọc Băng Chu nói với Uyên Đồ Huyền Quy đang phao ngũ hành hoạt linh thủy: 【 lão đại vẫn luôn là như thế này sao? 】

    Tiểu rùa đen một đôi đậu đen mắt ngơ ngác mà xem nó, sau một lúc lâu mới hỏi: 【 cái gì? 】

    【 chính là giống như bây giờ.. 】 ác ý bán manh, lấy lòng một nhân loại, này căn bản là không phải một yêu thú cao cấp sẽ làm sự tình, nhưng từ nó làm lên, quá tự nhiên.

    Tiểu rùa đen chậm rì rì mà nói: 【 khá tốt.. Lão đại thích liền tốt. 】

    Bích Ngọc Băng Chu cảm thấy, nó có lẽ muốn thói quen một chút phong cách làm việc các bạn nhỏ bên người, nếu không sớm hay muộn hỗn không đi xuống.
     
    Vy Lala and Dươngg like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...