Trọng Sinh Siêu Thần Yêu Nghiệt - Vô Ngân

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi nhokvip, 7 Tháng tư 2021.

  1. nhokvip

    Bài viết:
    0
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại Nhân, Hắn Đánh Ta!

    Vân Phi Dương thuận lợi thông qua khảo hạch khiến đám thiếu niên tham gia khảo hạch khó tin.

    Đám người mắt thấy người này được Mục Oanh đỡ đi xuống đài, Mã đại nhân cũng không có nói gì, đã xác định hắn thật thông qua.

    - Lợi hại, đắc tội Mã đại nhân, còn có thể thông qua!

    - Tiểu tử này không tầm thường.

    Mọi người bắt đầu nghị luận.

    - Tốt!

    Nhưng vào lúc này, Mã Vũ Sư lấy ra dự bị trắc thí cầu, chỉ vào một thiếu niên đứng đầu nói:

    - Ngươi, lên sân, tiếp nhận bản đại nhân khảo hạch!

    - Vâng

    Thiếu niên lên đài.

    Sau một phen trắc thí, kẻ này tư chất chưa đạt tới yêu cầu nên thất bại, cuối cùng cố nén nước mắt đi xuống.

    Tư chất từ khi sinh ra đã định hình, sau này khả năng đề cao không lớn, một khi khảo hạch tư chất khảo ra tư chất không quá tốt, thì có ý nghĩa thành tựu võ đạo tương lai không cao.

    - Kế tiếp!

    - Không hợp cách!

    - Kế tiếp!

    -..

    Sau nửa canh giờ, trắc thí lần lượt hơn mười thiếu niên, chỉ có một hai hợp cách, còn lại đều thất bại.

    Xác xuất thành công quá thấp, làm bầu không khí diễn võ trường trong nháy mắt trở nên áp lực, đám thiếu niên chờ đợi khảo hạch càng khẩn trương vạn phần.

    Mục Oanh mắt chằm chằm trên đài, thấy từng thiếu niên thất bại xuống đài, mặt nàng cũng dần phủ đầy vẻ khẩn trương.

    Thời cơ an ủi mĩ nhân tốt như vậy, Vân Phi Dương đương nhiên sẽ không buông tha.

    Hắn nhẹ nhàng nắm tay Mục Oanh, khích lệ:

    - Oanh Oanh, yên tâm đi, muội nhất định có thể thông qua, muội là nữ nhân của Vân Phi Dương ta, trong thiên hạ không ai dám phủ quyết muội đâu.

    - Vân đại ca

    Mục Oanh ngượng ngùng cúi đầu, sẵng giọng:

    - Ngươi thân bị trọng thương, còn có tâm tình nói đùa, hừ.

    Nói đùa?

    Vân Phi Dương im lặng:

    - Ta nói mỗi câu mỗi lời đều nghiêm túc.

    Tán gái hắn rất nghiêm túc, điểm này không thể nghi ngờ.

    Mục Oanh không có tiếp tục để ý tới hắn, ánh mắt dời về phía trên đài, trùng hợp, lúc này Mã Đại Chinh cũng nhìn qua:

    - Tiểu nha đầu, ngươi có tham gia khảo hạch hay không?

    - A?

    Mục Oanh run run, nói:

    - Ta.. ta có

    - Vậy còn không nhanh lên sân khảo hạch.

    Mã Đại Chinh vốn muốn quát lớn, nhưng thấy nữ oa cùng Vân Phi Dương đi rất gần, khẩu khí cũng dịu dàng hẳn đi.

    Nghe được khảo hạch hai chữ, Mục Oanh chợt trở nên căng thẳng.

    Vân Phi Dương thấp giọng khích lệ:

    - Đừng sợ, có ta ở đây, không sao đâu cứ đi lên đi.

    - Ừ

    Mục Oanh hít sâu một hơi, khó khăn bước ra.

    - Nàng cũng tới tham gia khảo hạch à, ta còn tưởng nàng chỉ xem náo nhiệt chứ.

    - Mục gia đã có ba đời không có võ giả, giống như bị nguyền rủa, đời đời con cháu không thể tu luyện võ đạo.

    - Còn có việc này?

    - Ta cũng nghe gia gia của ta nói qua, Mục gia mạo phạm Thần Linh, bị hạ lời nguyền cả đời không thể tu luyện võ đạo, nam sống không quá hai mươi lăm, nữ sống không quá 20!

    - Khó trách, cha mẹ nàng chết sớm như vậy.

    Trên đường Mục Oanh tiến lên vũ đài, nghe được mọi người bàn tán, vốn có chút hưng phấn chợt sa sút.

    Nàng từ nhỏ đã bị mọi người chỉ trỏ, tuy rằng trong lòng chua xót, nhưng những việc như thế nàng cũng đã quen rồi.

    Lần đầu tiên Vân Phi Dương nghe được về gia sự Mục Oanh, hắn đối với cái gọi Thần Linh nguyền rủa khịt mũi coi thường.

    Đương nhiên, nguyền rủa là có, có điều chỉ có Thần Giới cường giả mới thi triển được, ai sẽ nhàn rỗi lãng phí Thần lực đi thi triển đối phàm nhân.

    - Người nhận Thần Linh nguyền rủa còn muốn tu luyện võ đạo, thật sự là trò cười.

    Một thiếu niên cười lạnh nói.

    Người bình thường trên Vạn thế đại lục tin tưởng thế giới này có thần linh, có thể tu luyện võ đạo đều là Thần Linh ban phép, người bị Thần Linh vứt bỏ vốn không có tư cách tu luyện võ đạo.

    Đây là tư tưởng thâm căn cố đế.

    Nên khi tin tức Mục gia nhận Thần Linh nguyền rủa truyền khắp thôn trấn, rất nhiều người bắt đầu có ý xa lánh hoặc khi dễ nàng. Tính ra cũng là con người mà ai cũng có khuynh hướng bắt nạt người yếu, tôn kính kẻ mạnh, không phải sao?

    - Vũ Sư đại nhân, Mục Oanh bị Thần Linh nguyền rủa, nay nếu ngài cho nàng tham gia khảo hạch là khinh nhờn Thần Linh đấy!

    Một vị công tử Hàn gia quát lớn:

    - Vãn bối cho rằng, cần phải giết đi miễn cho Thần Linh tức giận.

    Người này nói còn chưa dứt, một cái quả đấm to thình lình xuất hiện trước mắt hắn.

    Bành!

    Vân Phi Dương ra tay rất chính xác, trực tiếp đánh vào mặt đối phương.

    Một quyền này chí ít bạo phát 200 cân lực đạo, tên công tử ca kia lúc này bay ra hơn một trượng.

    Dát.

    Toàn trường tĩnh mịch.

    Một quyền này đánh quá đột ngột, khiến cho mọi người tại đây giật cả mình.

    Vân Phi Dương nhìn cũng chưa từng nhìn gã công tử kia, ngón tay chung quanh, lạnh lẽo âm u nói:

    - Người nào còn dám nói nữ nhân của ta, ta sẽ cho hắn hiểu được cái gì gọi là Thần Linh nguyền rủa chân chính!

    Câu nói này thật ngông cuồng phách lối.

    Khi ánh mắt hắn nhìn đến đâu đám người nhao nhao không rét mà run đến đấy.

    Vân Phi Dương ánh mắt thật đáng sợ, đáng sợ đến mức những thiếu niên này phát lạnh.

    Mã Đại Chinh thất kinh:

    - Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như vậy, cứ như một người đã trải qua rất nhiều chuyện, hắn ngày sau trưởng thành, tất nhiên là kiêu hùng.

    Lúc này, không ai chú ý đến vị Hàn gia công tử, hắn nhân lúc mọi người không chú ý giãy dụa đứng lên, cũng không để ý khóe miệng mình chảy máu, bỗng nhiên xuất quyền hướng Vân Phi Dương sau lưng đánh tới.

    Bị đánh một quyền, há có thể từ bỏ ý đồ.

    - Cút!

    Vân Phi Dương quay người nâng chân đạp tới.

    Một cước này đồng dạng ẩn chứa lực đạo không nhỏ, Hàn gia công tử bị đạp một cước thống khổ ngã trên mặt đất oa phun ra một ngụm máu.

    Mọi người nhao nhao ngây người.

    Bọn họ ở độ tuổi này, ẩu đả là chuyện thường tình.

    Còn chưa từng có cuộc ẩu đã nào đem người ta đánh thổ huyết, tên này ra tay cũng quá hung ác a!

    Hung ác?

    Vân Phi Dương đã nhân từ rồi đó chứ.

    Đổi lại kiếp trước, vị Hàn công tử này sớm đã bị hắn giết.

    - Ngươi

    Hàn Thế Gia dời mắt về phía Mã Đại Chinh cầu cứu:

    - Đại nhân, hắn đánh ta!

    Mã Đại Chinh nhất thời khó xử.

    Đúng vào lúc này, ánh mắt Vân Phi Dương nhìn qua, khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười.

    Tiểu tử này!

    Mã Đại Chinh có việc cầu người, chỉ có thể bất đắc dĩ phất phất tay:

    - Nhanh về nhà trị liệu, bản đại nhân hôm sau vì ngươi đơn độc khảo hạch.

    Mọi người nghe vậy lại một trận choáng váng.

    Cái tên gia hỏa Vân Phi Dương cuồng vọng trước mặt mọi người đánh người, còn đánh đến mức người ta thổ huyết, Vũ Sư đại nhân không có tính toán trừng phạt hắn, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào.

    Hàn công tử che miệng đầy máu đứng lên, bực tức:

    - Vân Phi Dương, ngươi chờ đó cho ta!

    Nói xong, hắn khập khiễng rời đi.

    Đối với loại ngoan thoại này, vốn Vân Phi Dương căn bản không để trong lòng, những người nói với hắn lời này không mười ngàn thì cũng chín ngàn, toàn là nhân vật trâu bò của Thần Giới, còn tên này? Hắc hắc hắn còn không xứng.

    - Vân đại ca.

    Mục Oanh khẽ cắn môi, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.

    Nhiều năm qua đối với việc người đồng lứa châm chọc khiêu khích, nàng chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.

    Nhưng trong khoảng thời gian này, khi chính mình bất lực nhất, Vân Phi Dương hai lần xuất thủ, để cho nàng thật sâu cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi có người che chở.

    - Nha đầu ngốc, đừng khóc.

    Vân Phi Dương đau lòng:

    - Có Vân đại ca tại đây, ai cũng đừng hòng khi dễ muội, nhanh khảo hạch đi, ta tin tưởng Vũ Sư đại nhân mắt sáng như tuyết, có thể nhìn ra ngươi tài giỏi, ngươi nhất định có thể thành công.

    - Ừm!

    Mục Oanh lau nước mắt, ngọc tay nắm chặt, quay người đi tới vũ đài.

    Đứng phía sau một nam nhân quan tâm chính mình như vậy, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác an toàn mà trước đó chưa từng có.

    Mục Oanh không khóc, Mã Đại Chinh lại khóc.

    Bởi vì hắn nghe được, tiểu tử này vừa rồi nói hai câu nói sau với nha đầu kia rõ ràng đang áp chế chính mình.

    Được đà lấn tới a!

    Làm sao bây giờ?

    Mã Đại Chinh xoắn xuýt vô cùng.

    Mà loại này xoắn xuýt chỉ diển ra trong giây lát.

    Vì tương lai võ đạo, vì võ đạo tu vi, hắn vẫn lựa chọn thỏa hiệp sau cùng trắc thí tượng trưng, trước mặt mọi người tuyên bố Mục Oanh thông qua khảo hạch.

    Đương nhiên.

    Coi như Mã Đại Chinh không nhường, lấy Mục Oanh thực lực nhất đoạn Vũ Lực, cũng có thể thông qua khảo hạch.

    - Người bị Thần Linh nguyền rủa, vậy mà thông qua võ đạo khảo hạch!

    Mọi người nhao nhao ngạc nhiên.

    Vốn có người tính toán nghị luận một phen, nhưng còn chưa mở miệng, ánh mắt Vân Phi Dương đã lạnh lùng quét tới, những thiếu niên lúc này lạnh run, ngoan ngoãn ngậm miệng.

    Vân Phi Dương lạnh"Hừ một tiếng:

    - Oanh Oanh, chúng ta đi.

    - Ừm.

    Mục Oanh theo tới, trong lòng hưng phấn không thôi.

    Rốt cục được thông qua võ đạo khảo hạch, rốt cục nàng đã hướng người trong thôn trấn chứng minh, Mục gia mình không có bị nguyền rủa!

    - Ai u, Oanh Oanh, ta thụ thương, mau dìu ta.

    Trở về trên đường, Vân Phi Dương lại bắt đầu biểu diễn.

    Bất quá lần này Mục Oanh không có mắc lừa nữa, nàng lườm hắn một cái, quyệt miệng:

    - Vân đại ca, ngươi đánh người cũng đánh cho sướng tay, ta xem ngươi vốn không có thụ thương, nhất định vừa rồi lừa ta!

    - Ách

    Khóe miệng Vân Phi Dương co rút một cái.
     
  2. nhokvip

    Bài viết:
    0
    Chương 11:

    Tam Thức Cầm Long Thủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm khuya.

    Vân Phi Dương một người ngồi dưới tàng cây, trong thức hải hiện ra các bóng dáng rắc rối phức tạp, chúng nó khi thì hình thành chiêu thức kỳ quái, khi thì tổ hợp lại với nhau, có thể nói biến hóa ngàn vạn.

    Một lúc lâu sau.

    Trong thức hải, tất cả hóa thành hư vô, Vân Phi Dương chầm chậm mở mắt thở dài.

    - Muốn trong thời gian ngắn sáng tạo ra một môn vũ kỹ, bằng vào tu vi hiện tại quá khó khăn.

    Sáng tạo vũ kỹ?

    Nếu để cho ngoại nhân biết, sợ rằng sẽ té xỉu tại chỗ.

    Phải biết, tự sáng tạo vũ kỹ dựa vào đại trí tuệ cùng lý giải rất sâu đối võ đạo, dù Vũ Thần cũng chưa chắc sáng tạo ra được.

    Sự việc Vũ Thần làm không được, Vân Phi Dương có thể làm được, nhưng vì bị giới hạn linh khí, mặc dù sáng tạo ra vũ kỹ, uy lực cũng không quá mạnh.

    Vân Phi Dương sở dĩ muốn sáng tạo vũ kỹ bởi vì hắn đã định ra Đổ Chiến cùng Lương Âm.

    Nàng này đã đạt tới Vũ Chi Lực tam đoạn, chắc sẽ biết một loại nào đó vũ kỹ, mặc dù có kinh nghiệm võ đạo kiếp trước, muốn thắng rất khó. Cho nên muốn giành được thắng lợi, ôm mỹ nhân về, nhất định phải nhanh chóng học được một môn vũ kỹ.

    "Ai."

    Vân Phi Dương xoắn xuýt.

    Vừa mới trọng sinh, hắn cũng không muốn thua với một nữ nhân a.

    - Vân đại ca.

    Đúng lúc này, Mục Oanh từ trong phòng đi ra.

    - Oanh Oanh, có chuyện gì sao?

    Vân Phi Dương hỏi.

    Mục Oanh do dự một hồi nhỏ giọng nói.

    - Ta có lời muốn nói với huynh.

    Trong phòng.

    Vân Phi Dương cầm một bản cổ thư đã ố vàng, trang đầu có viết năm chữ Tam Thức Cầm Long Thủ.

    Theo chất liệu thì đã rất cổ lão.

    Vân Phi Dương không hiểu hỏi:

    - Oanh Oanh, ngươi vì sao lại có vũ kỹ?

    Tuy sinh hoạt tại Thần Giới, nhưng hắn rõ ràng, một bản vũ kỹ cấp thấp tại Phàm Giới cũng cực kỳ trân quý, người bình thường không có khả năng có.

    Mục Oanh nói:

    - Vân đại ca, bản vũ kỹ này được Mộ gia tổ tiên lưu truyền tới nay, nếu như người Mộ gia thông qua võ đạo khảo hạch, có thể tu luyện nó, đáng tiếc tổ phụ và cha ta không có tư chất, một mực cất giữ đến nay.

    - Thì ra là thế

    Vân Phi Dương hiểu rõ, nhưng vẫn còn nghi hoặc.

    Nhìn chất liệu bản cổ thư, chắc đã kinh lịch qua thời gian rất lâu, tổ tiên Mộ gia như thế nào đạt được, chẳng lẽ nhà Oanh Oanh từng là một đại gia tộc?

    Oanh Oanh lại lấy ra một vật, nói:

    - Vân đại ca, tổ tiên còn giữ một quyển da cừu, song song với vũ kỹ này, nhưng chữ viết phía trên ta không biết.

    - Ồ?

    Vân Phi Dương tiếp nhận quyển da cừu, mở ra xem, cả kinh thốt:

    - Thần Văn!

    - Thần Văn?

    Mục Oanh không hiểu.

    Nàng đương nhiên sẽ không hiểu, bời vì cái gọi Thần Văn cũng là kiểu chữ tại Thần Giới, bởi vì trong chữ ẩn chứa Thần lực, phàm nhân quan sát như xem thiên thư, sẽ không hiểu gì cả.

    Vân Phi Dương đến từ Thần Giới, nhìn hiểu Thần Văn, mà khi hắn xem quyển da cừu này, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

    Nội dung trong đó là một nhật ký của võ giả Thứ Thần cấp lưu lại.

    Có ý đại khái là, Thần Giới vỡ nát, thời khắc hư không phai mờ thời, hắn trọng thương đào thoát, vẫn lạc trần thế, xây dựng một tòa Thần Điện, chờ đợi đại nạn sắp tới.

    - Thần Giới vỡ nát, hư không phai mờ?

    Khuôn mặt Vân Phi Dương hiện ra vẻ khó tin. Thần Giới chính là vị diến chí cao nhất trong toàn vũ trụ, Vạn Thiên Thế Giới chi chủ, bất tử bất diệt, như thế nào vỡ nát!

    - Không có khả năng

    Vân Phi Dương không tin.

    Tên Thứ Thần Cấp gà mờ này nhất định nói năng bậy bạ.

    Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một Thứ Thần Cấp yếu nhược lẽ ra không thể hạ phàm, nhưng bản chép tay này sao lại xuất hiện tại trần thế?

    - Liên quan ta cái rắm ấy?

    Đột nhiên, Vân Phi Dương ý thức được, mình bị trấn áp vạn năm, bây giờ trọng sinh, lại không có ý định đi Thần Giới, Thần Giới dù vỡ nát biến mất cũng không có quan hệ gì với hắn.

    Điều cần làm trước mắt là nhanh tu luyện bản vũ kỹ này cho tốt để ứng đối với giao đấu ba ngày sau.

    Vân Phi Dương giao lại quyển da cừu cho Mục Oanh, nói:

    - Oanh Oanh, quyển da cừu này rất quái lạ, ta cũng xem không hiểu, muội tốt nhất cất giữ, rất có kỷ niệm giá trị.

    Mục Oanh cũng không nhận lấy đáp lại:

    - Vân đại ca, thứ này đối với ta vô dụng, huynh cứ cầm đi.

    Tiểu ny tử lấy vũ kỹ và quyển da cừu ra, đã không xem Vân Phi Dương là ngoại nhân nữa rồi.

    - Tốt a.

    Vân Phi Dương không nhún nhường nữa.

    - Ta sẽ giúp bảo quản giúp muội.

    Vật này đối phàm nhân mà nói, trừ chất liệu đặc biệt thì không có tác dụng gì cả, dù sao phía trên cũng chỉ ghi chép một câu chuyện của của một tên gà mờ Thứ Thần Cấp.

    Nếu cứ để Mục Oanh nắm giữ, nếu bị người phát hiện, hoài nghi nó là vũ kỹ tâm pháp lợi hãi sẽ mang đến phiền toái rất lớn.

    Mà tên này có một vài tính toán nữa.

    Vũ kỹ và quyển da cừu cùng một chỗ, chắc phải nằm trong thần điện của tên Thứ Thần Cấp kia, nếu tổ tiên Oanh Oanh thu hoạch được hai vật này, chắc đã từng tiến vào.

    - Về sau có thể bằng vào quyển da cừu, tìm đến thần điện kia.

    Thần Điện của Thứ Thần Cấp nếu như trước kia, hắn khinh bỉ không thèm nhìn, nhưng với tu vi bây giờ, nếu tiến vào Thần Điện, có thể đạt được vài bảo vật mà gả gà mờ kia lưu lại.

    - Chờ một chút!

    Đột nhiên, Vân Phi Dương ý thức được cái gì đó, thầm nghĩ.

    - Võ giả Thứ Thần cấp sáng tạo thần điện, bên trong ẩn chứa Thần lực, phàm nhân đi vào tất chịu Thần Lực ăn mòn.

    - Chẳng lẽ..

    Vân Phi Dương nhìn Mục Oanh một hồi, tự hỏi.

    - Tổ tiên Oanh Oanh tiến vào Thần Điện, bị Thần lực ăn mòn, khiến đời sau không có tư chất, không cách nào tu luyện võ đạo?

    - Nhất định là như vậy!

    Nhưng nếu bị Thần lực ăn mòn, Mục Oanh đời sau cũng không thể tu luyện mới đúng, sao mới luyện mấy canh giờ lại ngưng tụ ra được Vũ Chi Lực?

    - Bởi vì Nghịch Thiên Quyết?

    Vân Phi Dương rốt cục nghĩ đến bản tâm pháp kia, nhưng vẫn không có để trong long lắm.

    Hắn thấy loại Đê Phẩm vũ kỹ này cho dù có chỗ đặc thù gì, cũng chả thể so sánh với Thần Giới vũ kỹ.

    - Trước tu luyện vũ kỹ cái đã.

    Ném quyển da cừu vào không gian giới chỉ, Vân Phi Dương bắt đầu đọc Tam Thức Cầm Long Thủ.

    Mục Oanh thấy hắn thu hồi quyển da cừu, gương mặt ửng đỏ, thấp giọng lẩm bẩm:

    - Cha nói, thứ này không thể tùy tiện xuất ra, trừ phi ta..

    Thanh âm nàng rất nhỏ.

    Nhỏ đến đến nổi tên tay chuyên săn thính như Vân Phi Dương đang cẩn thận xem vũ kỹ cũng không nghe được.

    Nửa canh giờ sau.

    Vân Phi Dương khép sách cổ lại, thầm nghĩ:

    - Tam Thức Cầm Long Thủ rất bất phàm, dù tập luyện có thành tựu, tu vi không cao, cũng khó phát huy ra hết được.

    - Tuy nhiên

    Hắn tự tin cười nói:

    - Ba ngày thời gian, bản soái ca chắc có thể nhìn trộm một hai, dùng để đối phó cô nàng điêu ngoa Lương gia kia chắc không sao.

    - Vân đại ca, ta có thể tu luyện không?

    Trong đôi mắt đẹp của Mục Oanh hiện vẻ chờ mong.

    - Có thể thì có thể, có điều..

    Vân Phi Dương chân thành nói:

    - Tam Thức Cầm Long Thủ là vũ kỹ Chí Cương Chí Dương, nữ hài tử tu luyện sẽ ảnh hưởng đến dáng người và tướng mạo.

    - A! Vậy ta không học!

    Mục Oanh quơ tay nhỏ, từ bỏ tu luyện.

    Trong lòng nữ nhân, dáng người và tướng mạo quan trọng hơn tu luyện vũ kỹ a.

    Vân Phi Dương cười nói:

    - Oanh Oanh, về sau ta sẽ tìm cho muội một loại vũ kỹ thích hợp nữ hài tu luyện, có thể đề cao thực lực, lại có thể vĩnh bảo thanh xuân.

    Mục Oanh bĩu môi không tin.

    - Vân đại ca, trên đời này nào có vũ kỹ vĩnh bảo thanh xuân chứ.

    Vân Phi Dương đáp.

    - Coi như không, ta cũng sẽ sáng tạo ra cho nàng!

    - Vân đại ca lại khoác lác rồi.

    - Thật mà!

    - Buồn ngủ quá, Vân đại ca, ta muốn đi ngủ.

    - Ta ngủ với muội!

    - Két.

    Cửa phòng đóng lại, Vân Phi Dương lẻ loi trơ trọi đứng bên ngoài.
     
  3. nhokvip

    Bài viết:
    0
    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lấy Độc Công Độc

    Mục Oanh lấy Tam Thức Cầm Long Thủ quả nhiên đúng lúc.

    Vân Phi Dương không cần phí hết tâm tư tự sáng tạo vũ kỹ, mà chỉ cần dưa theo vũ kỹ chiêu thức suy đoán, về sau nếu đạt tới cảnh giới cao hơn, căn cứ theo chiêu thức biến hóa, có thể thôi diễn ra thức thứ tư, thức thứ năm.

    Sáng tạo vũ kỹ rất khó khăn.

    Nhưng nếu dựa vào vũ kỹ người khác tiến hành thôi diễn cấp độ sâu, Vân Phi Dương vẫn rất có tự tin.

    - Bắt đầu đi.

    Vân Phi Dương đi đến trước một đại thụ, thở một hơi thật dài, bắt đầu tu luyện.

    Vừa tu luyện là suốt một đêm.

    Chiến Thần đến từ Thần Giới quả nhiên không phải nói chơi.

    Vẻn vẹn chỉ một đêm, Vân Phi Dương thuận lợi luyện thành thức thứ nhất - Cầm Nã Thủ!

    Nhưng vẫn còn nửa sống nửa chín.

    Hắn cũng không thèm để ý, bời vì khoảng cách giao đấu đến hai ngày, đến lúc đó tất nhiên có thể thành thục.

    - Học được môn võ kỹ này, cũng coi như có lực lượng.

    Vân Phi Dương lười biếng duỗi người một cái.

    Tuy vất vả tu luyện một đêm, nhưng Nghịch Thiên Quyết thủy chung vẫn ở trạng thái vận chuyển, hắn không có chút nào mệt mỏi, ngược lại tinh thần vô cùng phấn chấn.

    Vân Phi Dương thật bất ngờ nói:

    - Nghịch Thiên Quyết này không tầm thường nha, lại có thể tự động vận chuyển.

    Hắn tiếp xúc rất nhiều Thần Giới vũ kỹ nhưng có rất ít tâm pháp tự chủ vận chuyển như thế này.

    - Vân đại ca, ăn điểm tâm thôi.

    - Tới ngay.

    Vân Phi Dương nhanh chóng đứng lên.

    Trở lại trong phòng, cơm nước xong xuôi, thời điểm hắn chuẩn bị tiếp tục tham ngộ Tam Thức Cầm Long Thủ, Vũ Sư - Mã Đại Chinh đã đi tới ngoài đình viện.

    Bên trong gian phòng.

    Vân Phi Dương ngồi trên ghế đẩu, cẩn thận quan sát Mã Đại Chinh, tựa như một bác sĩ chuyên nghiệp.

    Sau vài lượt hô hấp.

    Hắn nhẹ nhàng thở dài nói:

    - Đại nhân, bệnh của ngươi nghiêm trọng hơn so với hôm qua, nếu không kịp thời trị liệu, chỉ có cụt tay.

    - A?

    Mã Đại Chinh nhất thời khẩn trương.

    Phải biết, một cánh tay phi thường trọng yếu đối với võ giả nha.

    - Bất quá..

    Vân Phi Dương cười nói:

    - Ngươi gặp được ta, bệnh này có thể trị.

    - Thật chứ?

    Mã Đại Chinh bán tín bán nghi.

    Hắn thực sự không nghĩ ra, tiểu gia hỏa này có thể chữa bệnh, còn đám danh y kia đều không thể chẩn đoán được quái bệnh này như thế nào nữa mà.

    Vân Phi Dương phất phất tay, nói:

    - Đại nhân đã hoài nghi năng lực của ta, vậy xin mời cao nhân khác đi.

    - Không không.

    Mã Đại Chinh vội đáp.

    - Tin tưởng, tin tưởng lắm!

    Cũng đã tới đây rồi thì mặt cho số phận đi.

    Nếu như có thể trị hết, không còn gì tốt hơn, nếu như trị không được, thì hổi tội tiểu tử này cũng không muộn.

    Vân Phi Dương nhấc bút lên, xoát xoát viết trên giấy viết, nói:

    - Bệnh này của ngươi là do tu luyện võ đạo khiến kinh mạch rối loạn, chỉ cần sơ thông kinh mạch, bệnh sẽ tốt lên, phổ thông dược phương có thể trị, nhưng rất khó trị tận gốc, ta tại đây cho ngài một phương thuốc, sẽ không tái phát.

    Thần như thế?

    Mã Đại Chinh lẩm bẩm.

    Tiểu gia hỏa không phải thần côn hãm hại lừa gạt người khác chứ?

    Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn đưa tay đón dược phương theo bản năng.

    "Xoát."

    Đột nhiên, Vân Phi Dương thu hồi dược phương, cười nói:

    - Đại nhân, phương thuốc này của ta từ trước đến nay không truyền ra ngoài, ngươi vui quên trời đất rồi nhỉ?

    - Đúng đúng!

    Mã Đại Chinh vội vàng lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng.

    - Chỉ có ngần ấy?

    Vân Phi Dương nhíu mày.

    Mã Đại Chinh im lặng nói:

    - Một trăm lượng này đủ cho người bình thường dùng hơn mười năm rồi.

    - Thật sao?

    Vân Phi Dương quả thật chả hiểu mô tê gì đến tiền tài của Phàm Giới, cũng lười đi quản, sau khi tiếp nhận ngân phiếu liền ném dược phương ném cho đối phương.

    Mã Đại Chinh cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận dược phương, sau khi nhìn kỹ, mặt hắn nhất thời méo xẹo.

    Trong dược phương toàn viết nọc độc chu công, tử kim diệp.. toàn là độc dược a.

    Dược phương đây sao?

    Cái này mẹ nó.. là Độc Phương mới đúng!

    "Ba!"

    Mã Đại Chinh phẫn nộ đứng lên vỗ bàn quát:

    - Tiểu tử, dược phương chó má gì, ngươi đây trị bệnh hay muốn mệnh ta thế?

    Vân Phi Dương bình tĩnh đáp.

    - Đại nhân, hẳn nghe nói qua lấy độc công độc chứ?

    Lấy độc công độc?

    Mã Đại Chinh càng thêm phẫn nộ.

    - Tất cả dược tài người viết đều là kịch độc, nếu ta phục dụng, bệnh còn chưa hết mà đã mất mạng rồi!

    Vân Phi Dương lắc đầu.

    - Vật cực tất phản, đạo lý này đại nhân cũng chưa từng nghe qua?

    Mã Đại Chinh triệt để im lặng.

    Chính mình đến để khám bệnh, không phải đến nghe hắn dạy dỗ.

    Vân Phi Dương nói tiếp.

    - Đại nhân, phương thuốc này tuyệt đối có thể trị bệnh của ngươi, cũng sẽ không để ngươi trúng độc, nếu ngươi không tin, có thể tìm cái tiểu miêu tiểu cẩu trắc thí một phen.

    Đúng thế nha!

    Ánh mắt Mã Đại Chinh sáng lên.

    Phía trên dược tài đều có độc, sau khi nấu xong có thể tìm một con chó để thử, nếu như không xuất hiện phản ứng trúng độc, mình phục dụng sẽ không có nguy hiểm gì.

    Hắn lạnh lẽo nhìn Vân Phi Dương một cái nói.

    - Bản đại nhân nói trước, nếu như xảy ra vấn đề, tiểu tử ngươi đợi chịu chết đi.

    Uy hiếp?

    Vân Phi Dương xem thường đáp.

    - Đại nhân, nhanh phối dược đi, nếu như chậm trễ nữa thời gian, bệnh tình chỉ càng tăng thêm, một khi khuếch tán, coi như thần tiên hạ phàm cũng vô lực nghịch chuyển.

    Sắc mặt Mã Đại Chinh biến hóa, lúc này cất kỹ dược phương, quay người rời đi.

    Đợi hắn đi về, Mục Oanh từ bên ngoài đi tới, khó hiểu hỏi.

    - Vân đại ca, Vũ Sư đại nhân tới làm cái gì thế?

    - Không có việc gì.

    Vân Phi Dương đi đến trước mặt nàng, nói:

    - Oanh Oanh, đi thôi.

    - Làm gì?

    Mục Oanh mờ mịt hỏi lại.

    Vân Phi Dương cười nói:

    - Đi Đông Lăng thành, mua thêm cho muội vài bộ quần áo mới.

    Trong lòng Mục Oanh ấm áp, nhưng vẫn khổ sở nói:

    - Vân đại ca, ta.. Ta không có tiền.

    Đừng nói mua thêm y phục, đồ ăn ngày thường cũng không có tiền mua nữa là.

    - Ta có!

    Vân Phi Dương lắc lắc tờ ngân phiếu mới thu được từ Mã Đại Chinh.

    Mục Oanh kinh ngạc thốt.

    - Vân đại ca, huynh có nhiều tiền như thế?

    - Chứ sao..

    Vân Phi Dương hắc hắc cười một tiếng, nắm tay nhỏ của Mục Oanh đi ra ngoài.

    Địa Sơn Trấn tuy nhỏ, nhưng khu buôn bán lại rất náo nhiệt.

    Vân Phi Dương dẫn Mục Oanh đi dạo một vòng trong thành, tên này hoàn toàn không biết tiết kiệm, tiêu xài như gió cuốn mây tan.

    - Oanh Oanh, bộ y phục này không tệ, rất thích hợp với muội.

    - Vân đại ca, đã mua mấy kiện, đủ rồi đừng mua nữa!

    Mục Oanh vội vàng ngăn cản.

    Một hai kiện y phục đã để nàng rất thỏa mãn, nhiều quá mặc không đến.

    Còn nữa, tiểu ny tử rất tiết kiệm, không hy vọng Vân đại ca vì mình mà hao nhiều như vậy.

    Vân Phi Dương nghiêm túc nhìn nàng, nói:

    - Nhất định phải mua.

    - Ây..

    Mục Oanh cúi đầu xuống, không nói nữa.

    Vân Phi Dương vì nữ nhân của mình, cam tâm tình nguyện dùng tiền, rất nhanh đã mua thêm vài bộ quần áo mới tinh, sau đó tiến về cửa hàng trang sức.

    Ngắn ngủi một canh giờ đã tiêu phí bảy tám chục lượng.

    Người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên.

    Sau khi Mục Oanh thay một bộ đồ mới đi ra, phục trang đẹp đẽ được trang sức phụ trợ, khí chất không kém Lương Âm dạng đại tiểu thư thế gia chút nào.

    Trong lúc nhất thời, đôi mắt Vân Phi Dương phát sáng.

    - Vân đại ca..

    Mục Oanh ngượng ngùng cúi đầu xuống.

    Vân Phi Dương lấy lại tinh thần, nhếch miệng cười nói:

    - Oanh Oanh, muội thật xinh đẹp.

    Khuôn mặt Mục Oanh ngày càng đỏ, trái tim như bôi mật.

    Y phục thay xong, trang cũng đã mua xong, Vân Phi Dương kéo Mục Oanh đi vào tửu lầu sang trọng nhất Địa Sơn Trấn.

    Gọi hết những món đặc trưng của cả lâu lên, cả bàn bày đến hơn mai mươi món.

    - Ừm, không còn tiền nữa rồi, chúng ta về thôi.

    Sau khi tính tiền, thấy đã tiêu hết một trăm lượng, Vân Phi Dương mới có ý định về nhà.

    Mục Oanh theo phía sau có cảm giác muốn khóc.

    Một trăm lượng a, nếu chi tiêu tiết kiệm một chút, đủ để ăn nhiều năm, thế mà Vân đại ca lại tiêu sạch trong vòng một nốt nhạc.

    - Oanh Oanh, tiền có thể kiếm lại, cuộc sống là phải hưởng thụ.

    Vân Phi Dương một mặt không quan tâm nói.

    Tên này xác thực không có khái niệm về tiền, sau khi sống lại đã lập chí sống sao cho sảng khoái nhất.

    - Vân đại ca..

    Mục Oanh cúi đầu thỏ thẻ.

    - Cám ơn huynh.

    Tiểu ny tử tuy nhiên rất tiếc tiền, nhưng hôm nay Vân Phi Dương vì nàng mua đồ mới, vào tửu lầu sang trọng ăn mỹ vị mà tràn đầy cảm động.

    Thân là nữ nhân, người nào không hy vọng có một người nguyện ý ra đại thủ bút vì mình chứ.

    - Cám ơn cái gì không biết, người một nhà với nhau cả mà.

    Vân Phi Dương vẫn vô liêm sỉ như trước đây.

    - Người một nhà a..

    Mục Oanh nỉ non, lòng đầy tâm sự.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...