Xuyên Không [Edit] Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước - Hoa Chưa Nở

Discussion in 'Truyện Drop' started by Thanhmai2008, Dec 26, 2020.

  1. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 69: Đây không bình thường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong khi hai người đang tán gẫu.

    Bên kia.

    Tần Hạo thực sự đang xem mắt.

    "Nhìn xem muốn ăn gì, nơi này tôi thường xuyên tới, mùi vị thực không tồi."

    Anh đem thực đơn đẩy qua, nói chuyện với cô nàng ngồi đối diện.

    Cô nàng nhìn thực đơn cơm gà kho vàng lên, trầm mặc một lát sau đó gọi một phần đồ ăn kèm cơm.

    "Đồ ăn kèm rất ngon, đợi lát nữa cô nếm thử sẽ biết." Tần Hạo đối với cô nàng biểu thị ánh mắt tán thưởng. Tiếp theo tự mình cũng gọi một phần giống như đúc.

    "Anh là cảnh sát?"

    "Không sai, vừa qua khỏi thời kỳ thực tập."

    "Ồ."

    "..."

    "..."

    "Làm cảnh sát có mệt không?"

    "Cũng được, nếu nói mệt thì cũng không đến mức, chính là ngày nào cũng ra ngoài từ sớm tới muộn mới về nhà, phải cọ sát với mọi người."

    "Ồ."

    "..."

    "..."

    Hai người nửa ngại ngùng, nói câu được câu không, tạm thời xem như là nói chuyện phiếm.

    Cô nàng rất dễ dàng nhìn ra được người đen mập này tuy rằng biểu hiện niềm nở nhiệt tình nhưng lại không có ý gì khác.

    Vừa vặn cô ấy cũng vậy.

    Không hỏi tiền lương, phúc lợi, nhà, xe, tiền gửi ngân hàng gì gì đó. Thái độ rõ ràng.

    Thẳng tới khi hai phần cơm được đặt lên bàn, hai người đều không khách khí, nhanh nhẹn cầm đũa ăn cơm, ở giữa Tần Hạo còn lấy thêm một lần cơm, hoàn toàn không có bầu không khí của xem mắt. Thẳng tới khi ăn cơm xong, lau miệng Tần Hạo mới nhắc tới, mới một lần nữa giống như đang xem mắt.

    "Cô cũng là bị ép tới xem mắt phải không?" Anh cố lấy dũng khí hỏi.

    Phải là phải, không phải là không phải, dù sao phỏng chừng cũng không có lần gặp mặt sau nữa.

    "Cũng?" Cô nàng lặp lại từ này.

    "Ách.."

    Tần Hạo gãi đầu, đang định xin lỗi liền nghe thấy cô nàng tiếp tục nói "thực sự là vậy."

    Tần Hạo trong nháy mắt liền mừng rỡ, sau đó thu liễm lại biểu tình "thực trùng hợp."

    "Đúng là thực trùng hợp."

    "Mấy ngày nữa lại có lần khác."

    "Nhàm chán." Cô nàng không nhúc nhích, ngồi ở đó gật đầu phụ họa.

    "Cho nên.."

    "..."

    Ánh mắt hai người chạm nhau, cô nàng có chút hiểu được ý tứ của anh, nhíu mày.

    Tin cậy cái này.

    * * *

    "Thực đáng tin cậy."

    Vương Tử Tuấn nếm thử một miếng thức ăn, bộ dạng thuận theo, hướng Hứa Thanh dựng thẳng ngón tay cái.

    Trách không được gần đây không ra khỏi cửa, ngày ngày ở nhà có ăn, có uống, có máy sưởi, hưởng thụ..

    "Mau ăn đi, ăn nhiều chút."

    Hứa Thanh vui vẻ ha ha, ở phương diện nấu ăn Khương Hòa rất có thiên phú, mới hai tháng mà đã có hữu mô hữu dạng.

    Không tính ngon bao nhiêu nhưng món ăn gia đình so với mua ở ngoài không biết tốt hơn ở ngoài bao nhiêu lần, lại cộng thêm cảm giác ở nhà tự mình làm, so với mua ở ngoài thì tốt hơn thập phần.

    Khương Hòa buồn bực ngồi ăn cơm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh một cái.

    Cảm giác này.. Giống như trong nhà có khách, trượng phu bồi khách nói chuyện phiếm, thê tử làm cơm chiêu đãi.

    Thực kì quái.

    Hứa Thanh nhưng thực ra lại không có cảm giác gì, từ sau khi Khương Hòa tới thì chỗ nào cũng quái. Bản thân cô ấy chính là điều kì quái lớn nhất, sớm đã quen rồi. Một bữa cơm ăn xong, lại cầm chén trà uống vài ngụm, bắt đầu đuổi người.

    Bây giờ là hai người sống, không giống ngày trước sống một mình. Ngày trước Vương Tử Tuấn tùy tiện coi đây là nhà của mình, tự mở máy tính lên chơi trò chơi, đi tới tủ lạnh tìm đồ ăn, chen chúc trên một chiếc giường cùng Hứa Thanh ngủ, như vậy cũng đều bình thường, không có gì.

    Bây giờ trong nhà có hai người, cho dù Khương Hòa chỉ là ở nhờ, bạn gái giả thì cũng vẫn phải để ý tới cảm giác của cô ấy. Một người không thân thiết ở lại đây, cô ấy không quen, giữ lại quá lâu cũng không tốt.

    "Chuyện máy tính đừng quên đó, càng sớm cáng tốt." Vương Tử Tuấn trước khi ra cửa lại dặn dò, bọc áo khoác ngoài kỹ lưỡng, ôm tư liệu liền chuẩn bị rời đi, không làm phiền hai vợ chồng son này.

    "Một lát nữa sẽ giúp cậu làm."

    Hứa Thanh tiễn anh ta ra cửa, chỉ mặc một chiếc áo len, ôm cánh tay ở bên ngoài bị đông lạnh rùng mình, lại chạy nhanh trốn về nhà. Khương Hòa đã thu dọn xong bát đũa đi vào phòng bếp.

    "Để tôi rửa, để tôi."

    "Hả?" Khương Hòa quay đầu.

    "Đi nghỉ ngơi đi." Hứa Thanh kéo kéo ống tay áo mở nước nóng, hướng cô ấy nhếch miệng cười "mau đi."

    "Ồ."

    "Lúc nãy điền vào cái kia, là chứng minh cô đã từng tồn tại ở đây. Cậu ta đem địa chỉ gửi cho tôi, đợi qua vài ngày nữa đem cô qua đó xem sao. Có thể sau này sẽ cần dùng tới, dù sao bắt đầu từ bây giờ cô sẽ không phải là đột nhiên xuất hiện nữa rồi."

    Hứa Thanh vừa rửa bát vừa nói chuyện với Khương Hòa đang ở trong phòng khách: "Cô tên là Khương Hòa, mười tám.. Là mười tám tuổi phải không? Chuyện lâu rồi tôi không nhớ rõ. Không có cha mẹ, trước đây ở trong khe suối Triết Thành đi ra. Hai năm trước đây khi bị lưu lang gặp được người bạn đem cô tới Giang Thành làm công, sau đó vẫn luôn ở lại đây làm công gì gì đó."

    "Đây chính là thân phận của tôi sao?" Khương Hòa dụng tâm nhớ kỹ.

    "Trước mắt tạm định là như vậy, có lỗ hổng nào chúng ta sẽ từ từ bổ xung.. Tiếp tục nói, sau này hai năm trước cô gặp được tôi, chúng ta quen biết đồng thời trở thành bạn. Cô thỉnh thoảng tới chỗ này của tôi chơi, sau khi thân thiết hai người chúng ta yêu nhau, sản sinh ra một tình yêu vĩ đại."

    Hứa Thanh nghiêng đầu liếc nhìn Khương Hòa trong phòng khách "biết tình yêu vĩ đại là gì không?"

    "Biết."

    "Ha, chính là bạn trai bạn gái, hai người chúng ta từ bạn bè biến thành bạn trai bạn gái. Sau đó tôi phát hiện cô từ trước tới giờ không có thân phận. Vì vậy, thử giúp cô tìm ba mẹ, nhưng không có kết quả gì. Sau đó nghe tôi khuyên bảo, cô cuối cùng cũng dọn tới chỗ này của tôi, bắt đầu cuộc sống chung, cũng chính là tháng chín, cô khi đó chuyển qua đây."

    Đem bát rửa sạch, xếp ngay ngắn chỉnh tề, Hứa Thanh lau tay bước ra, nói: "Như vậy là tương đối hợp lý rồi, cho nên không phải tôi lừa cô thành bạn gái, nếu không phải là bạn gái tôi phí tâm phí lực như vậy giúp cô thực thì thực không logic, chỉ có tình yêu mới có thể vĩ đại như vậy."

    Không thân chẳng quen mà thu nhận giúp đỡ, nhìn như thế nào cũng thấy là không đúng. Ngay cả Trình Thẩm Nhi cũng có thể nhìn ra được bên trong này có gì đó xảo trá, huống hồ chi là cảnh sát.

    Nói không chừng còn cho rằng là anh tham lam thân thể của người ta.. Tuy rằng bây giờ thực sự là có một chút chút điểm ấy, nhưng lúc mới bắt đầu thì nửa điểm cũng không có.

    Hứa Thanh ngồi trước mặt Khương Hòa, nhìn cô ấy, tạm dừng một lát, hỏi: "Hiểu chưa?"

    "Hiểu rồi, tình yêu vĩ đại." Khương Hòa gật đầu.

    "Đúng."

    Hứa Thanh thấy Khương Hòa ngồi nghiêm chỉnh, bộ dáng nghiêm túc có điểm đáng yêu. Theo bản năng đưa tay ra giúp cô ấy vuốt sợi tóc ở thái dương sang một bên, sau đó trong ánh mắt sửng sốt của cô ấy mới ý thức được việc mà mình vừa làm, xấu hổ "khụ' một tiếng thu tay lại, ánh mắt nhìn đi hướng khác, tiếp tục nói:

    " Sau đó chúng ta ở đây sống cùng nhau rất lâu.. Trước mắt không biết phải bao lâu cô mới có thể hoàn toàn quen thuộc nơi này, dù sao tới lúc đó nói chúng ta dự định kết hôn mới phát hiện vấn đề thân phận cần phải giải quyết. Vì vậy đi tới đồn công an tìm cảnh sát giúp đỡ.

    Đại khái là không giúp dễ dàng như vậy, có điều cụ thể tới lúc đó sẽ tính tiếp, sẽ có biện pháp để giải quyết thôi. Chỉ cần làm những sự việc trải qua, bất tri bất giác để những người xung quanh đều thân thiết cô, thì cô đã thành công rồi. "

    " Anh vừa rồi.. Trêu đùa tôi? "

    Khương Hòa nháy mắt mấy cái, do dự không biết phải làm sao.

    " Không có! "Hứa Thanh phủ nhận" đây không gọi là trêu đùa. "

    " Vừa rồi kia không phải là bình thường. "

    " Ách.. "

    Hứa Thanh nghĩ nghĩ, dịch mông sang bên cạnh, cách xa một chút chút, nói:" Hai người chúng ta là bạn trai bạn gái, tôi thấy tóc cô bị loạn nên giúp cô một chút, rất bình thường. "

    " Nhưng chúng ta là giả mà. "Khương Hòa không tin lời nói dối của anh ta.

    Vừa nãy không hiểu sao tim đập có chút nhanh, đây là phản ứng chỉ xuất hiện trước khi động thủ. Cô ấy đang làm cho mình bình phục lại.

    Đây chắc chắn là không đúng.

    " Châm ngôn nói rất đúng. "Hứa Thanh lại dịch mông sang bên cạnh" kịch một khi đã diễn rồi, cho dù không có người nghe cũng nhất định phải hát cho xong. Không có người xem thì tôi cũng là bạn gái.. Phi, tôi là bạn trai của em. "

    " Anh là ân nhân, không thể động tay động chân với tôi. "Khương Hòa rất nghiêm túc.

    " Tôi không động, không động, em thả lỏng quyền ra nào."
     
    Last edited: Mar 14, 2021
  2. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 70: Tôi thích em, không phạm pháp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sơ suất rồi.

    Hứa Thanh bây giờ là vô cùng hối hận

    Động tác đó nói không cũng không có gì, nhưng đối với Khương Hòa mà nói thì quá đột nhiên rồi.

    Tại sao lại không quản nổi cái móng vuốt này chứ!

    "Em không cần phải khẩn trương, tôi.."

    Anh suy nghĩ một lát, gãi gãi đầu, thẳng thắn nói: "Bỏ đi, là tôi thẳng thắn đi."

    "Thẳng thắn cái gì?" Khương Hòa nhìn chằm chằm anh ta không hiểu, có điểm dự cảm không tốt.

    "Tôi.."

    Hứa Thanh mắc nghẹn, đột nhiên ý thức được thẳng thắn không phải chính là thổ lộ?

    Cái này không đúng a..

    Đón ánh mắt của Khương Hòa, anh đem trái tim vắt ngang "Tôi có mưu tính trước."

    "..."

    "Em xem, hai người chúng ta đã quen biết lâu như vậy, cùng sống dưới một mái hiên đã mấy tháng, bình thường nói chuyện tán gẫu gì gì đó.." Hứa Thanh khoa tay múa chân một lúc, trầm ngâm một lát, dùng lời mà cô ấy có thể hiểu được để giải thích, nói: "Không phải có câu nói 'lâu ngày sinh tình' sao? Tôi rất tự nhiên đối với em sinh ra hảo cảm.. Em biết hảo cảm là gì không?"

    "Chính là cảm giác tương đối tốt?" Trong lòng Khương Hòa dự cảm xấu càng nồng đậm.

    "Không sai biệt lắm, dù sao chính là không ghét, sau đó biến thành có chút chút thích. Thích một người là rất bình thường, đúng không?"

    ".. Đúng đi?" Khương Hòa ngây người, thích một người có thể nói là không bình thường sao?

    Kia không thể.

    "Cho nên, liền, liền như vậy đó, hoàn toàn là theo bản năng, không có bất luận ý nghĩ gì." Hứa Thanh dùng tay vuốt tóc, biểu ý nói.

    "..."

    "..."

    Khương Hòa hơi hơi mở to hai mắt nhìn anh.

    "Em không có gì muốn nói sao?" Hứa Thanh buồn bực, đây là kiểu phản ứng gì?

    Mặt đỏ xấu hổ một chút cũng được mà.

    Hoặc là lại một lần nữa tay nắm thành quyền, lớn tiếng nói: Không thể được! Anh là ân nhân của tôi, chúng ta không thể nào! Tóm lại là vẫn tốt hơn bộ dáng im lặng bây giờ nha.

    "..."

    Khương Hòa còn thực sự nghĩ nghĩ "anh là nói, anh đối với tôi sản sinh ra hảo cảm."

    "Đúng vậy a, bây giờ tôi thích em." Hứa Thanh gọn gàng dứt khoát thừa nhận.

    Khương Hòa nghẹn một lát, do dự nói: "Vậy.. Vậy anh có thể không thích tôi không?"

    ?

    Hứa Thanh ngẩn người "tại sao phải không thích?"

    "Chúng ta thanh thanh bạch bạch, không thẹn với lòng, anh như vậy, như vậy.. Như vậy là không đúng rồi!"

    "Không a, tôi thích em cũng là thanh thanh bạch bạch, tôi còn không thể thích một người hay sao? Lẽ nào em ở đó đã kết hôn rồi?"

    "Không có!" Khương Hòa theo bản năng lắc đầu.

    "Tôi cũng chưa kết hôn, nam chưa cưới nữ chưa gả, đây cũng không phải là lén lút vụng trộm. Tôi quang minh chính đại thích một người, có chỗ nào không đúng?"

    "..."

    "Em có thể cự tuyệt tôi, sau đó tôi cũng vẫn sẽ giúp em, đây chính là chó liếm." Hứa Thanh nghiêm túc nói "Khương Hòa, tôi muốn liếm em."

    Khương Hòa lờ mờ, theo bản năng lùi về phía sau, cảnh giác nhìn anh "không cho phép liếm.. Anh nếu dám đụng vào tôi, tôi sẽ đánh anh!"

    Dừng một chút, cô chợt đứng lên "không được, tôi phải rời khỏi đây."

    "Ân tình giữa hai chúng ta đã thanh toán xong rồi."

    Hứa Thanh bất động ngồi trên sô pha, hướng bóng lưng của Khương Hòa nói "nửa năm nay tôi dạy em quen thuộc với nơi này, em cũng đã dạy tôi công phu.. Mặt khác còn nấu cơm gì gì đó, thất thất bát bát. Chúng ta ai cũng không nợ ai."

    Khương Hòa dừng bước chân, lắc đầu nói: "Chuyện đứng trang.. Không đáng nhắc tới."

    "Đáng hay không đáng không phải là do em nói thì tính, công phu ở đây có bao nhiêu trân quý em không thể tưởng tượng được đâu. Em muốn đi cũng được, như vậy đi, em hãy dạy tôi một bộ quyền, tôi giúp em thuê một chỗ ở khác, đây gọi là trao đổi đồng giá, theo như nhu cầu, cũng không cần nghĩ tới ân tình gì đó."

    ".. Tại sao?"

    "Bởi vì tôi thích em a."

    "Nếu như vừa rồi anh không nói những lời đó, thì có thể lừa tôi làm bạn gái của anh." Khương Hòa quay đầu nhìn anh.

    "Chuyện thích có thể lừa sao?"

    Hứa Thanh lắc đầu cười.

    "Tôi không nói thì sớm hay muộn em cũng sẽ cảm nhận được.. Tới lúc đó em sẽ làm thế nào? Nhớ kỹ ân tình lấy thân báo đáp? Hay là lén lút chuồn đi?"

    "..."

    "Giữa hai người chúng ta vẫn luôn là không bình đẳng, em đối với tôi có cảm kích, cái này vốn dĩ không là gì, báo đáp thì được rồi. Nhưng từ lúc tôi bắt đầu thích em, những chuyện phía sau đối em mà nói liền không công bằng rồi, đối với tôi mà nói cũng không công bằng.

    Cảm tình là thứ không thể khống chế, tôi thích em chính là thích em, không liên quan gì tới những ân tình đó. Em xinh đẹp, em đáng yêu, em ngốc nghếch, tôi thích là những thứ đó, thích liền nghĩ biện pháp để theo đuổi.. Ý nghĩa của theo đuổi chính là bày tỏ tình cảm ái mộ.

    Nhưng em nói tôi với em có ơn, cho nên không thể thích, như vậy có hợp lý không?"

    Khương Hòa ngơ ngẩn, cô ấy còn chưa rõ nguyên lý logic ở bên trong.

    "Đây không hợp lý." Hứa Thanh tự hỏi lại tự trả lời "dựa vào đâu mà tôi giúp em rồi, ngược lại lại không thể thích em? Đây một chút cũng không hợp lý, cho nên em muốn đi tôi sẽ không ngăn cản. Hai chữ 'ân tình' giữa chúng ta đã thanh toán xong rồi. Em dạy tôi thêm một bộ quyền, tôi sẽ giúp em tìm một nơi ở, vẫn như cũ đã thanh toán xong, sau đó chúng ta lại tiếp tục nói tới chuyện thích hay không thích."

    "Đương nhiên, em có thể không thích tôi, nhưng không thích này hẳn là không thích tôi lớn lên đẹp trai, không thích tôi ngày ngày quấn ổ ở nhà, hoặc là trực tiếp thẳng thắn chưa tới điện, như vậy đều được. Duy độc không thể bởi vì tôi từng giúp em, cho nên không thể thích, đây là không cồng bằng, đối với em hay với tôi đều không công bằng."

    Anh giang hai tay "hai chúng ta thanh thanh bạch bạch, không thẹn với lòng.. Cho dù thích rồi cũng vẫn không thẹn với lòng. Tôi thích em có phạm pháp không? Không phạm pháp."

    "Tôi chưa từng nghĩ tới những thứ này." Khương Hòa đứng trong phòng khách không biết làm sao.

    "Đợi tới khi em nghĩ tới thì đã muộn rồi." Hứa Thanh nói "bây giờ em vẫn luôn mâu thuẫn.. Nhận thấy được manh mối liền muốn đi. Đây là không nên, thích chính là thích, cho dù là 'lâu ngày sinh tình' hay 'nhất kiến chung tình' cũng thế. Thích chính là thích, đạo lý này có thể giảng giải. Con người sống chính là vì để làm cho bản thân mình được vui vẻ. Nếu em thích tôi sẽ làm em vui vẻ, vậy hãy thoải mái mà thích. Hoặc nếu không thích tôi sẽ làm em cảm thấy vui vẻ, vậy hãy thoải mái rời đi, cùng với ân tình có quan hệ gì?"

    "Nhưng là.. Nhưng là.."

    "Đừng nhưng là nữa, Nhị Nương nói không thể lấy thân báo đáp, đó là được thành lập trên tiền đề không có cảm tình. Đổi lời nói, nếu em ở đây không muốn phải một mình cô đơn sống quãng đời còn lại, chắc chắn sẽ phải tìm một người để cùng sống qua ngày, dựa vào đâu tôi đã từng giúp em thì liền bị bài trừ ra ngoài?"

    "Tôi không đem anh bài trừ ra ngoài!" Khương Hòa mặt trướng đỏ bừng.

    "Vậy em đi cái gì?"

    "..."

    Khương Hòa lờ mờ, đúng a, đi cái gì?

    "Anh muốn liếm tôi!"

    "Tôi.." Hứa Thanh há miệng thở dốc "tôi chỉ là nói, tôi muốn đối tốt với em, không phải thực sự muốn liếm em."

    "Thực sao?"

    "Thực mà."

    "Tôi không tin."

    "Em sẽ đánh tôi."

    "Bởi vì anh rất ghê tởm."

    "Tôi sợ bị em đánh, cho nên sẽ không liếm, tự nhiên sẽ không ghê tởm."

    "..."

    Khương Hòa không còn gì để nói nữa rồi.

    "Ngồi lại đây, tôi sẽ cùng em nói chuyện." Hứa Thanh vỗ vỗ sô pha "về chuyện tôi thích em."

    "Không!"

    Khương Hòa lấy lại tinh thần phản ứng lại, tuy rằng cảm thấy lời anh nói rất có đạo lý, nhưng sự tình không nên là như vậy.

    Cô ấy vừa rồi còn định đi tới, tên gia hỏa này muốn lừa.. Không đúng, không có lừa.

    Khẳng định là có chỗ nào đó không đúng.
     
    Last edited: Mar 14, 2021
  3. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 71: Phải Phân Rõ Ràng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Hòa quay về phòng.

    Đóng cửa lại ngồi trên giường, không ôm cục cưng là ấm, chỉ là ngồi ở mép giường, nhìn bên ngoài cửa sổ rơi vào trầm tư.

    Bất ngờ không kịp phòng bị.

    Vốn dĩ cảm thấy Hứa Thanh có chút không bình thường, cô âm thầm quan sát, xem có phải là đã hiểu nhầm gì đó không, sau đó lại thấy anh ta nghĩ biện pháp loại bỏ tin tức kém giữa hai người, thực sự muốn giúp đỡ cô hiểu rõ nơi này, cô lại đem tâm tư áp chế đi.

    Kết quả hôm nay đột nhiên thẳng thắn tỏ tình rồi?

    Xoay ngược quá nhanh.

    Thích liền thoải mái thích, không thích thì liền thoải mái rời khỏi.. Không liên quan gì tới ân tình.

    Mấu chốt là cô không nghĩ tới những thứ này.

    Khoảng thời gian trước, phát hiện mình trong lòng có thẹn, còn nghĩ tới việc lén lút chuồn đi..

    Cô cũng không nghĩ tới tại sao lại phải lén chuồn đi.

    Bây giờ nghĩ, hình như là bởi vì anh ta là ân nhân, vẫn luôn giúp đỡ mình?

    Khương Hòa nghĩ tới đây lại có chút xấu hổ, đối với ân nhân lại sản sinh ra ý nghĩ không nên có, đây là không đúng.

    * * * Đợi đã, đây không phải là những gì mà Hứa Thanh vừa nói sao?

    Nâng tay sờ sờ tóc ở bên tai, Khương Hòa biểu tình ngưng trọng.

    Thì ra là không đúng ở chỗ này.

    * * *

    * * *

    Trong phòng khách.

    Hứa Thanh ngồi ở đó, hai tay giao nhau đặt ở sau đầu, lưng dựa vào sô pha nhìn lên trần nhà.

    Loại chuyện thích này, lừa khẳng định là có thể lừa, nhưng như vậy không được.

    Nguyên bản lập kế hoạch tốt, từ từ tiến tới, đợi cô ấy quen thuộc với nơi này rồi mới suy xét đến những cái khác.

    Nhưng tại sao lại không quản nổi cái móng vuốt này chứ?

    Lần trước Khương Hòa muốn lén lút rời đi, bây giờ nếu như không nói rõ, sau khi cô ấy nghĩ thông rồi thì tám phần là sẽ muốn chuồn mất, cho nên Hứa Thanh chỉ có thể xả xé cho cô ấy hiểu.

    Như vậy đem tất cả xé mở ra, nói rõ ràng, cho dù là đi hay ở lại, tóm lại so với để cô ấy từ từ nhận thấy được tâm tư của mình, sau đó chọn một buổi tối đem đen phong cao mang theo bọc nhỏ của mình và trường kiếm 'hành tẩu thiên nhai' vẫn tốt hơn rất nhiều.

    Cho dù cô ấy kiên trì muốn rời đi, cũng có thể giúp cô ấy an bài một nơi ở, nếu không một mình ở bên ngoài ngay cả một nơi ở cũng không có, phải võ nghệ cao cường bay lên nóc nhà người ta, bọc áo bông hứng gió để ngủ.

    Bây giờ đâu đâu cũng là xi măng cốt thép, đi ra khỏi nhà vài bước là sẽ bị đói bụng lắm.

    Cho nên anh đã a lên rồi.

    Nhất định phải để cho Khương Hòa phân rõ ràng ân tình và hảo cảm. Hai người không thể ở cùng nhau thì đạo lý trong đó cũng phải nói rõ, nếu không cô ấy sẽ luôn đem chuyện ân tình này giữ trong lòng, ngày ngày nghĩ tới có với không có, dần dần sẽ bị biến vị.

    Hứa Thanh đã lừa người chưa?

    Chưa.

    Đây là chuyện thích, bản thân không nói đạo lý, nói đạo lý là chuyện buồn cười nhất.

    Cố tình Khương Hòa lại thiếu đạo lý này, bởi vì trong não nhỏ của cô ấy toàn là dưa, vẫn luôn nghĩ tới chuyện ân tình, chỉ có thể giảng đạo lý với cô ấy, nếu không trong lòng vẫn luôn có một cái gai.

    Thích chính là thích, không thích chính là không thích. Không thích liền sẽ liếm cho tới khi cô ấy thích, ngay cả liếm cũng không biết cũng xứng gọi là thích sao?

    Xuy!

    Đương nhiên, đó là chuyện sau khi cô ấy đã nghĩ thông, hoàn toàn đem ân tình trả hết nợ, hoặc là vứt sang một bên. Tới lúc đó sẽ nghĩ biện pháp để liếm được cô ấy, bằng không bây giờ cô ấy còn rất ngốc, đó không phải là liếm, đó gọi là lừa.

    Nên trả hay không trả, nên cảm ơn hay không cảm ơn, nên thích thì thích, nên không thích thì không thích.

    Tới lúc đó, nếu như lúc đó thực sự không tới điện, không thích, như vậy đành chịu thôi. Anh thích giảng đạo lý, cô ấy không thích như vậy thì liền không giảng đạo lý, điểm này Hứa Thanh rất thấu triệt.

    Nếu thực sự như vậy, chuyện thích này sẽ trở thành một hồi ức tốt đẹp, như vậy cũng tốt. Nhưng nếu như vì ân tình mà bị ngăn trở, như vậy không được.

    Mấy tháng này cùng nhau sống, vẫn là vô cùng vui vẻ.

    Ánh mặt trời của buổi chiều tà tà chiếu vào phòng khách, chiếu vào sườn mặt của Hứa Thanh, anh lắc lắc đầu, nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng Khương hòa, bên đó vẫn như cũ không động tĩnh.

    Rời đi? Ở lại?

    Không biết bên trong não nhỏ của cô ấy sẽ nghĩ ra những thứ gì, xác xuất lớn là muốn đi đi..

    Anh khẽ thở dài, chỉ còn lại tâm tình buồn bã và mất mát.

    Đông Qua đi quanh bàn một vòng.

    Nhẹ nhàng nhảy đến bên cạnh anh trên ghế sô pha, nằm úp sấp dưới ánh nắng chiếu qua cửa sổ, lười biếng nhắm mắt lại, cái đuôi trên đùi Hứa Thanh vẫy qua vẫy lại.

    Mãi cho tới lúc hoàng hôn, cửa phòng Khương Hòa mới két két mở ra. Cô ấy bước ra với khuôn mặt nhỏ căng thẳng, lén lút dùng ánh mắt ngắm Hứa Thanh, lập tức đi vào phòng bếp.

    ?

    Nghe được động tĩnh Hứa Thanh nghiêng đầu, trong nháy mắt liền sửng sốt. Nhìn bóng dáng cô ấy kéo lê dép bông đi vào phòng bếp, cảm thấy xung quanh đều sáng lên.

    "Nghĩ thông rồi?" Anh dựa vào cửa phòng bếp, nhìn động tác thắt tạp dề của Khương Hòa.

    "Nghĩ, nghĩ cái gì thông?" Khương Hòa nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của anh.

    "Em đi vào lâu như thế đều nghĩ tới những gì?"

    "Tôi ngủ một giấc ngủ trưa."

    "..."

    Hứa Thanh cứng lại rồi "em cả một buổi trưa đều là ngủ?"

    "Ừm, đúng.."

    Cô ấy thắt tạp dề cúi đầu nghĩ nghĩ, tiếp theo lại ngẩng đầu, có chút nghiêm túc đối diện với ánh mắt của Hứa Thanh "anh nói rất có đạo lý, ân tình là ân tình, thích.. Hai thứ này không phải là một, cho nên anh có thể.. Có thể đối với tôi có hảo cảm, nhưng anh không được liếm tôi."

    "Ừ, tôi không liếm em." Hứa Thanh nhìn biểu tình của cô ấy, nhịn xuống xúc động muốn nhéo nhéo mặt của cô ấy.

    Bộ dáng như vậy có chút đáng yêu.

    "Cũng không được làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn, ví dụ giống như vừa nãy." Khương Hòa gạt tóc của chính mình biểu ý.

    "Ừ, không làm."

    "Lúc đầu anh để tôi đi, tôi không đi mà ở lại đây, bây giờ một khi đi đi rồi thì sẽ phụ ân tình của anh. Tôi sẽ nỗ lực để trả lại anh, sau đó.. Sau đó.."

    Khương Hòa ấp úng hai câu, tai hồng hồng "sau đó.. Lại, lại.. Ngày sau lại nói."

    "Ngày sau lại nói?" Hứa Thanh biểu tình có chút kì quái.

    "Ngày sau lại nói." Khương Hòa nỗ lực gật đầu.

    "Được, vậy ngày sau lại nói."

    Hứa Thanh dựa vào cánh cửa bất động, chuyển khẩu nói: "Nếu như tôi lại tiếp tục gì đó, em có thể đánh tôi.. Chỉ cần không đánh chết là được. Tôi rất yếu, nhẹ một chút, dù sao cũng đừng nói cái gì đại loại giống như là rời đi.."

    "Tôi không thể động thủ với anh." Khương Hòa lắc đầu.

    "Vậy lúc trước em nắm quyền làm gì?"

    Tôi chỉ là nghĩ nghĩ. "

    "... "

    Được rồi, vẫn là muốn đánh, gia hỏa này quen thuộc nhất vẫn là dùng bạo lực rồi.

    Dao thái và thớt gỗ va chạm với nhau tạo ra tiếng đốc đốc đốc, Khương Hòa thái xong hơn nửa rau, nghiêng đầu nhìn Hứa Thanh ở cửa" tại sao anh vẫn còn ở đây? "

    " Nhìn. "

    " Đừng làm ảnh hưởng tôi nấu ăn. "

    " Tôi đứng đây cũng ảnh hưởng tới em? "Hứa Thanh nhún nhún vai, nhưng có điều cũng không xê dịch bước chân, vẫn như cũ dựa vào khung cửa phòng bếp, chuyển chủ đề nói:" Em có thể phân rõ ân tình và cảm tình không? "

    " Hả? "

    " Tôi giúp đỡ em, trong lòng em mang cảm kích, đây là bình thường, nhưng cảm kích và cảm tình là hai loại không giống nhau. Tôi sợ em sẽ bị nhầm lẫn. "Anh giải thích nói:" Nếu như rõ ràng không có hảo cảm gì, chỉ là lòng cảm kích, sau đó bị em hiểu lầm là thích, như vậy so với việc tôi lừa em cũng không có gì khác biệt. "

    " Tôi không thích! "Âm thanh của Khương Hòa cực lớn.

    " Được được, tôi chỉ là hỏi em có thể phân rõ ràng hay không, lớn giọng như vậy làm gì chứ.. "

    Hứa Thanh muốn cười, sách giáo khoa kiểu có tật giật mình.

    " Tôi không lớn giọng. "Khương Hòa phủ nhận, do dự một chút lại hỏi" làm sao để phân? "

    " Tôi dạy em? "

    " Được. "

    " Vậy trước tiên phải nói rõ, em không được đánh tôi, cũng không được nói cái gì mà rời đi, đây chỉ là một cái làm mẫu rất bình thường, xem xem em có thích hay không. "

    " Tôi không có. "Khương Hòa phản bác, dừng một lát nói:" Anh làm mẫu đi. "

    " Vậy em đừng động, chính là như vậy, đừng động nha.. Chỉ là thí nghiệm thôi. "

    Hứa Thanh nói xong liền bước vào phòng bếp, đi tới phía sau Khương Hòa, vươn tay ra, nhẹ nhàng đem cô ấy ôm vào trong lòng, cảm nhận độ ấm của cô từ chiếc áo len truyền ra.

    Trên tóc dường như có mùi thơm dịu của dầu gội tiến vào trong mũi, anh cẩn thận ngửi.

    " Có cảm giác gì? "

    " Không, không có cảm giác."

    Khương Hòa cứng nhắc đứng trước cái thớt gỗ, có chút chân tay luống cuống, trái tim cũng không chịu thua kém gia nhanh tốc độ nhảy lên.
     
  4. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 72: Lo Lắng Của Người Thông Minh Tương Đối Nhiều

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu như không phải thực sự là thích, Hứa Thanh rất muốn thể nghiệm một chút loại kích thích này.

    Rất đáng tiếc là anh cũng không muốn loạn động.

    Ở trong phòng bếp nhỏ này cẩn thận cảm thụ trái tim của chính mình. Sau khi phát hiện vô cùng thỏa mãn liền buông tay ra, lui lại một bước.

    Chỉ đơn giản là một cái ôm liền rất hài lòng, chính là thích, không sai rồi.

    "Nếu như là thích, trái tim sẽ đập rất nhanh, cái này trên baidu cũng có thể tra ra được."

    Hứa Thanh nghiêm túc giải thích "cho nên, nếu một ngày nào đó em cảm thấy nghi hoặc, không thể xác định, có thể tùy lúc bảo tôi giúp kiểm tra một chút.. Trước khi kiểm tra phải báo trước, không cần đột nhiên ôm lấy tôi."

    "Đập rất nhanh?" Khương Hòa gắt gao nắm chặt dao thái, căng thẳng.

    Xong rồi, xong rồi.

    Còn ân nhân thì sao?

    "Đúng, không tin em có thể sờ mạch đập của tôi, người luyện võ các em hẳn là biết cái này đi. Em sờ một chút xem có phải là rất nhanh hay không." Hứa Thanh vén vén ống tay áo đưa cánh tay qua.

    "Tôi không sờ!" Khương Hòa lắc đầu giống cái trống bỏi.

    "Vậy được rồi, em có cảm thấy.."

    "Tôi không có!"

    "..."

    Hứa Thanh nhún nhún vai "vậy em nấu cơm đi, tôi không làm phiền nữa."

    Nếu như không có thì Khương Hòa đã nhanh chóng tránh ra rồi. Chỉ dựa vào thân gà mềm yếu của anh thì không cách nào động được vào cô ấy.. Bao gồm cả lúc trưa khi vén tóc cho cô ấy.

    Ài! Nhị Nương hại người a.

    Thấy được Hứa Thanh đã ra ngoài, Khương Hòa nhếch miệng, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn bóng lưng của anh một cái, lại nhanh chóng quay lại.

    Xong rồi xong rồi.

    * * *

    Ngồi trước máy tính, Hứa Thanh cầm bút lâm vào trầm tư.

    Chuyện cảm tình vẫn là chuyện thứ hai, giúp Khương Hòa nhận thức nhân văn mới là trọng điểm.

    Ít nhất phải sống một cách bình thường mới được, Khương Hòa của hiện tại.. Cuộc sống vẫn là có thể sống, nhưng vẫn bị thiếu một chút gì đó.

    Cơ bản nhất là không thể cười, hoặc là rất ít cười. Con người bây giờ có thể nắm bắt được các kiểu loại nụ cười để làm cho mình có thể vui vẻ, cũng có rất nhiều các kiểu cười không hiểu ra sao, nhưng Khương Hòa không có, thế giới tinh thần của cô ấy rất thiếu thốn.

    Ở thời điểm đó, món ăn tinh thần đại khái chính là thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa. Nhưng đó đều là món ăn tinh thần thuộc giai cấp khác, cùng với cô ấy không liên quan gì. Cô ấy nhiều nhất chính là ở khi giàu có sung túc nhất ở trên đường lớn mua một món đồ chơi làm bằng đường.

    Không trải qua các loại lễ tẩy rửa tinh thần, tài phú của thời hiện đại. Khương Hòa chỉ có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố của bản thân mình. Đối với thế giới bên ngoài mà nói thì nội tâm của cô ấy đã bị phong bế..

    Xem kịch Quỳnh Dao, cô ấy chỉ mặt không biểu tình nhìn hai người ở bên trong khóc rống. Nghe âm thanh, cô ấy sẽ rất nghiêm túc nghe hai người nói chuyện. Xem phim kinh dị, cô ấy chỉ biết ôm kiếm bảo vệ mình.

    Ở hiện đại khắp nơi đều có thể thấy được phương thức tiêu khiển, đối với cô ấy mà nói là một sự tồn tại khó mà giải thích. Ngay cả trò chơi cũng coi thành một công việc mà nghiên túc hoàn thành nhiệm vụ.

    Tuy rằng rất cồ gắng để học được cách sống, nhưng nỗ lực của cô ấy đều là làm sao để có thể tiếp tục sống, học cách dung nhập. Về chuyện phương thức giải trí, cô ấy không học được, cũng không biết phải học như thế nào.

    Bao gồm cảm tình.

    Đây chính là biểu hiện ra tác dụng của nghệ thuật, người với người là chín năm nghĩa vụ, không cách nào để dạy, hoặc là nói đem theo từ thời còn ngồi trên ghế nhà trường, trừ phi đem cô ấy một người lớn như vậy đi tới trường học, cùng với một nhóm trẻ nhỏ học lại từ đầu làm cách nào để thành lập quan hệ xã hội giữa người với người.

    "Cơm nấu xong rồi."

    Khương Hòa bưng đồ ăn ra, đã khôi phục lại bộ dáng dường như không có chuyện gì.

    "Được, đợi chút."

    Hứa Thanh đáp lại một tiếng, đem màn hình máy tính chuyển phương hướng, đối diện với bàn bên này, tìm ra 'người truyền phát tin trên đường.'

    "Đây gọi là hài kịch (phim hài), chính là chuyên môn chọc cười, thông qua một vai chính, đem một tính chất nào đó phóng đại lên, sau đó thêm vào các loại trùng hợp, đạt được mục đích gây cười."

    Anh dọn cơm xong, rất cẩn thận giải thích cho Khương Hòa "sau đó có một số điều gây kích thích tư duy trong tất cả các loại trò đùa, lại có một số thứ dẫn dắt suy nghĩ sâu xa của con người. Bộ phim dài hơn một giờ đồng hồ, em có thể xem được những việc sảy ra với họ trong vài ngày, đây là một loại học tập.

    Khương Hòa nhìn máy tính gật đầu.

    " Ông ta là một ông chủ, chuyên môn làm đồ chơi, nhưng công việc kinh doanh không tốt, trò đùa này bối cảnh chính là ông ta.. Cái người ngốc này là người làm công việc vắt sữa, người vừa nãy thiếu tiền công của ông ta. Hai người bọn họ có quan hệ là chủ nợ và con nợ, manh mối này chính là đầu mối chính mà họ cùng nhau hướng đến.

    Có thể xem hiểu không? "

    Hứa Thanh lo lắng cô ấy xem không hiểu bala bala giải thích một trận.

    " Có thể xem hiểu. "Khương Hòa nỗ lực, chăm chú xem phim, hành động của một người muốn lý giải kịch.

    " Chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi, dù sao.. Đợi tới khi em xem mà có thể cười to ha ha, thì đại biểu cho đã thành công được một nửa rồi. "

    Chuyển vị một chút, Hứa Thanh ẩn ẩn có thể lý giải được cảm nhận của Khương Hòa khi xem phim: Người này đang làm gì vậy? Người này lại đang làm cái gì? Hai người bọn họ đang làm cái gì? Cái này thì có gì đáng cười?

    Đây chính là khoảng cách tri thức hoặc có thể nói là thiếu thất.

    " Xuân vận, đây là một loại của xã hội hiện đại.. Tập tục, khi đó chỗ của em hẳn là cũng có, khi đón năm mới thì những người ở bên ngoài cũng sẽ quay về nhà. Vì vậy, xe không đủ dùng liền có cảnh người sẽ chen người, cướp vé xe. "

    " Người ở bên ngoài rất nhiều sao? "

    " Vô cùng nhiều, có một bộ phận lớn người quanh năm sẽ ở bên ngoài. Ví dụ cửa hàng ăn sáng mà trước đây chúng ta thường tới ăn, ông chủ ở đó là người Ba Thục (thuộc tỉnh Tứ Xuyên của Trung Quốc). Khi cuối năm ông ấy sẽ đóng cửa hàng để về nhà, nửa tháng sau mới quay lại. "

    Hứa Thanh đối với bộ phim mà mình chọn rất vừa lòng, mọi phương diện đều đề cập đến, bất kể Khương Hòa có thể nhớ kỹ được hay không, đại khái là sẽ có ấn tượng.

    Sau này ở đâu nhìn thấy hoặc nghe thấy 'xuân vận', ít nhất sẽ không có vẻ mặt mờ mịt, không biết nói gì.

    Còn có những khái niệm về đường dài, xe lửa, máy bay, nông thôn, thành thị, khách sạn.. Sâu chuỗi lại, trong đầu óc sẽ có một dây xích nhận thức. Sau này trong cuộc sống hoặc trên mạng tiếp xúc với cùng loại đồ vật ở địa phương khác, sẽ không ngừng củng cố tri thức, cho tới khi giống như anh.

    Xem tới đoạn Vương Bảo Cường uống sữa bò, Hứa Thanh nhịn không được cười cười, cho dù không phải là lần đầu tiên xem, cũng không phải là cảm thấy có ý nghĩa. Nghiêng đầu nhìn Khương Hòa, cô ấy đang cầm bát, rất chuyên chú nhìn hình ảnh trong phim, trên mặt không có chút dao động nào.

    " Em thấy buồn cười không? "Hứa Thanh thở dài.

    " Tôi hẳn là có thể.. "Khương Hòa đánh giá một chút bình sữa kia, gật đầu khẳng định nói:" Tôi có thể. "

    "... "

    Nói chuyện phiếm không trên cùng một tần số.

    " Không phải nói em có thể giống như ông ta hay không.. Chuyện này, chính là có chút buồn cười. "

    " Ném đi thì quá đáng tiếc rồi, uống hết nó thì có gì buồn cười đâu? "Khương Hòa nghi hoặc, còn đem theo một chút đau lòng.

    Nhiều sữa như vậy, nếu như uống chậm một chút thì có thể uống rất lâu.

    Thứ mà cô ấy nhìn thấy đó là sự bất đắc dĩ của người nghèo.

    " Ông ta có thể gửi vận chuyển, tuy rằng như vậy sẽ phải tiêu thêm tiền.. Được rồi, đây không phải là chuyện một sớm một chiều, tiếp tục xem đi. "

    Hứa Thanh lắc lắc đầu, cầm đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát.

    Nhặt được một cổ nhân, làm cho cô ấy dung nhập được vào thế giới hiện đại theo nhiều nghĩa khác nhau, thực sự không dễ dàng như vậy.

    Rất mệt cũng rất khó.. Nhưng ai bảo anh lại thích chứ?

    Một bữa cơm ăn xong, phim mới xem được một nửa. Hứa Thanh để Khương Hòa ngồi trên sô pha xem, tự mình thu dọn bát đũa đi rửa, sau khi đi ra thì ngồi bên cạnh cô ấy.

    Hai người, một mèo ngồi trên sô pha, xem một bộ hài kịch, nếu như là một tình huống bình thường thì sẽ vô cùng ấm áp. Đương nhiên, bây giờ cũng rất tốt rồi.

    " Trước khi tôi đánh nhau, tim cũng đập rất nhanh. "Khương Hòa đột nhiên lên tiếng.

    " Cái gì?"

    Hứa Thanh bị câu không đầu không cuối này làm cho sửng sốt một lát, vẫn chưa nghĩ ra câu nói này của Khương Hòa có ý tứ gì thì lại thấy cô ấy tiếp tục xem phim.

    Cô nàng này..

    Chắc không phải là từ lúc nấu ăn tới giờ vẫn luôn suy nghĩ tới vấn đề vừa rồi chứ?
     
  5. Thanhmai2008

    Messages:
    1
  6. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Hồ Thị Din likes this.
  7. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 75: Mua máy tính

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chúng ta đi đâu?"

    Chúng ta tới bến tàu, gọi đồ ăn.

    "?"

    Đón ánh mắt hoài nghi của Khương Hòa, Hứa Thanh nghiêng đầu "đi làm chút chuyện.. sau đó tìm một nơi ăn cơm, lại xem phim, uống trà sữa, đi tản bộ, sau đó sẽ đi dạo trên đường phố, sau đó thì về nhà."

    "Làm nhiều việc như vậy?"

    "Cũng không nhiều, em cứ đi theo tôi là được, chủ yếu là thể nghiệm cuộc sống đẩy đủ một chút. Ví dụ xem phim, đây là

    Xe tới trạm, xe dừng ở quảng trường Giang Thành một hoạt động tiêu khiển hạng nhất mà không phải giống như làm nhiệm vụ, em quá nghiêm túc rồi."

    Cảm nhận một chút bầu không khí trong rạp chiếu phim, có sự trợ giúp cho em hiểu được sự tồn tại của những đồ vật này nọ cùng với ý nghĩa của nó, nếu không một mình anh ở đằng kia một mình cười ha ha thì thực xấu hổ. "

    Hứa Thanh cuối cùng có thể tìm được được sự liên hệ giữa hai việc cùng làm, cũng không biết là thiên phú hay là gì.

    Hai người từ trên xe bước xuống, Khương Hòa dùng một tay nắm chặt cổ áo. Tầm mắt rơi trên tay của hai người đang nắm, theo Hứa Thanh đi về phía trước.

    Loại cảm giác vẫn luôn bị dắt theo này đối với cô mà nói rất mới mẻ.

    Giống như cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần quản, anh ấy sẽ sắp xếp tốt tất cả mọi việc, cô chỉ cần đi theo là được.

    Quẹo trái quẹo phải trên quảng trường Giang Thành, bước vào Trung tâm hàng điện tử nhiệt độ đột nhiên tăng lên, hàn ý ở bên ngoài bị biến thành hư không. Hứa Thanh đem theo cô ấy đứng trên thang cuốn, thấy bộ dáng hiếu kỳ của cô nhìn xung quanh, lại có chút nhịn không được muốn động thủ giúp cô ấy vén tóc hoặc vắt lại khăn quàng cổ gì đó.

    Một đường lên tới tầng 4, sau khi đi quanh khu thương mại một vòng Hứa Thanh mới dừng lại ở một góc, buông tay của Khương Hòa ra chào hỏi với một người trong quán.

    Một cửa hàng nhỏ, hai bên bày các loại tai nghe, bàn phím, chuột, còn có linh kiện máy tính. Bên trong có một người tóc dài, cao gầy, nhìn có vẻ lôi thôi lếch thếch, đang cầm cái tua vít, cùng với một cây máy tính đang mở nắp sau phân tranh.

    Nghe thấy tiếng chào hỏi của Hứa Thanh anh ta ngẩng đầu, vừa rồi trên mặt vẫn đang nghiến răng vặn ốc vít, nhất thời lộ ra tươi cười" ôi! Thanh Ca. "

    " Việc buôn bán thế nào? "

    Hứa Thanh lôi cái ghế đưa ra cửa cho Khương Hòa ngồi. Tự mình bước vào trong cửa hàng quan sát hai bên, thuận miệng nói.

    " Vẫn như cũ, lần trước nói cậu giúp tôi đề cử nhưng là lại nhiều ra vài đơn. "

    Lý Cao Bác buông đồ trong tay xuống cười, lại đẩy băng ghế qua" đem bạn gái tới đây dạo phố? "

    " Phối máy tính. "

    " Cô ấy dùng? "

    " Không, người khác dùng. "Hứa Thanh không ngồi, nhìn hai bên một lát, từ trong quầy hàng lấy ra bút và giấy, viết ra địa chỉ, sau đó lấy điện thoại viết ra một dãy số, nói:" Khi nào cậu hết giờ làm việc thì hãy liên hệ với số này, sau khi chọn xong thì gửi qua đó, giúp cậu ta lắp đặt máy. Không cần tai nghe, bàn phím gì hết, chỉ cần một cái máy chủ thôi.. "

    " Ai a, như vậy.. "

    Phối theo giá hơn hai vạn, chủ yếu là chơi game."

    "Oh!"

    Lý Cao Bác kinh ngạc, một phen đoạt lấy tờ giấy trong tay anh "khí phách như vậy?"

    Dựa theo giá thì trường là được, có điều có một điểm, coi như thành máy mà tự cậu chơi để phối, nếu không có phụ kiện thì liền tới chỗ bạn bè mua, đừng dùng đồ cũ. "Hứa Thanh dặn dò.

    Vương Tử Tuấn không thiếu chút tiền này, chỉ là không thích những gian thương kia giới thiệu cho anh ta giá cao mà đồ phối chất lượng kém để kiếm tiền nhiều lừa gạt người khác.

    Nếu như có thể chọn, gia hỏa đó nguyện ý cho người ta ba ngàn tiền hồng bao cũng không muốn người ta từ trên máy tính kiếm của anh ta hai ngàn, như vậy sẽ ảnh hưởng chất lượng của máy tính, làm cho anh ta không thể chơi thắng người khác.

    " Thanh Ca thực là huynh đệ tốt. "Lý Cao Bác hất hất tóc, đang cân nhắc xem hơn hai vạn phải phối như thế nào.

    " Tôi đã một thời gian không quan tâm tới những thứ này trên máy tính rồi, đổi mới quá nhanh, chuyện này giao cho cậu. "

    Hứa Thanh đi lại một vòng trong cửa hàng, nhìn trước cửa hàng lộn xộn thở dài một hơi" người khác đều chỉnh sửa ngăn nắp sạch sẽ, chỉ có chỗ của cậu là giống cái chuồng lợn thôi. "

    " Cao thủ phong phạm. "

    " Cao cái rắm, làm tốt một chút, nói không chừng tên gia hỏa đó chơi vui vẻ, sau này tặng bạn gái máy tính hay cái gì đó thì sẽ lấy hàng từ chỗ của cậu, như vậy cậu liền giàu to rồi. "

    " Tặng bạn gái máy tính tôi liền giàu to? "Lý Cao Bác bĩu môi" Anh không phải không biết một chiếc máy tính tôi kiếm được bao nhiêu tiền. "

    " Là cậu không biết tốc độ đổi bạn gái của cậu ta thôi. "

    Hứa Thanh cười một tiếng, đứng ở chỗ quầy hàng xem xét" gần đây có thu về máy tính bảng hay máy tính xách tay cũ không, giá cả rẻ cho tôi một chiếc. "

    " Dùng để làm gì? "

    " Dù sao cũng không phải là chơi game. "

    Chiếc máy tính ở nhà để Khương Hòa chơi là được rồi, anh muốn lúc Khương Hòa đang làm việc cũng có thể làm được việc của mình.

    " Có một chiếc thu về 8 trăm, cũng khá tốt, nếu như anh muốn cắt video, chơi trò chơi bình thường thì có thể dùng được. "Lý Cao Bác bĩu môi nói, biểu ý, dùng cái tô vít vừa cầm chọc chọc cái máy đó" sửa chữa một chút là được. "

    " Sửa xong rồi thì nói với tôi một tiếng, để lại cho tôi. "

    " Được. "

    Lý Cao Bác dứt khoát đồng ý một tiếng, quay người lục tìm trên giá hàng" cái hơn hai vạn này của anh dùng, khung vỏ máy như thế nào? "

    " Tốt là được, cậu xem xem, cứ theo thẩm mỹ của cậu mà làm là được. "

    Làm xong việc Hứa Thanh cũng không ở lại lâu, quay người kéo Khương Hòa chuẩn bị rời đi" Càng nhanh càng tốt, nếu như hôm nay có thể làm xong thì khi nào hết giờ làm việc liên lạc với cậu ta, có thời gian đem tới đó cho cậu ta. "

    " Cứ để đó cho tôi.. bây giờ liền đi? "

    " Đưa bạn gái đi dạo phố. "

    " Ôi! "

    Hứa Thanh vẫy vẫy tay, đi thẳng tới thang cuốn.

    " Ở đây là khu vực chuyên bán máy tính sao? "Khương Hòa vẫn luôn đánh giá xung quanh, lần đầu tiên tới thị trường máy tính. Đối mặt với các cửa hàng muôn màu rực rỡ, vẫn có cảm thấy rất hiếu kỳ.

    " Không sai biệt lắm, mua cũng được, bán cũng được, còn có sửa chữa, phụ kiện máy tính, cái gì cũng đều có. "Hứa Thanh đứng trên thang cuốn, đứng thấp hơn cô ấy một bậc thang, hai người xấp xỉ có thể nhìn thẳng nhau.

    " Người vừa rồi là bạn của tôi, lúc trước đang đi học thì nghỉ, sau đó tự mình mân mê máy tính, mở một cửa hàng. Đây gọi là hộ cá thể, tự mình làm kinh doanh, có tay nghề ở trong này.. em có thích kỹ thuật không? "

    ".. Tôi biết đánh nhau thì có tính không? "

    Khương Hòa cẩn thận nghĩ, hình như mình chỉ thành thạo mỗi cái này.

    " Hẳn là.. tính đi? "Hứa Thanh nỗ lực suy nghĩ, đánh nhau thì có thể làm công việc gì, hình như chỉ có thể quay video.. còn phải thu bớt thực lực, không thể quá khoa trương.

    " Nếu như còn cảm thấy hứng thú với thứ gì khác thì có thể nói với tôi, tôi giúp em nghiên cứu một chút xem có thể học không. Đánh nhau.. con gái mọi nhà động đao động thương.. "

    Anh kéo bàn tay nhỏ bé nhéo nhéo" bàn tay có nốt chai không tốt. "

    "... "

    Khương Hòa hé miệng nhìn đi nơi khác, tay nhẹ động động tránh đi nhưng không tránh được. Cảm giác trong tim đập nhanh giống như lời anh ta nói, tai không khỏi đỏ lên.

    Con gái mọi nhà.. mấy chữ có loại cảm giác không rõ, làm trong lòng cô có chút xúc động.

    " Tôi nhớ dùng dấm chua ngâm là có thể tan đi, tay của con gái phải mịn màng một chút.. "

    Hứa Thanh không cảm nhận được phản ứng của cô ấy, còn đang cằn nhằn lải nhải. Nói tới đây vẫn theo bản năng nhéo nhéo, lần này Khương Hòa nóng nảy, trực tiếp rút tay về.

    " Anh đừng có nhéo loạn. "

    Người trên thang cuốn liếc mắt nhìn, trong nháy mắt Hứa Thanh trở thành tiêu điểm.

    " Cái đó.. khụ!"Anh vờ như không có chuyện gì, quay đầu nhìn đi hướng khác.

    Xong đời rồi.
     
  8. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 76: Chưa từng nghe thấy yêu cầu nào kì quái như vậy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con gái tất nhiên phải ôn nhu mềm mại.

    Từ này gọi là 'nhu đề', là chồi non của thực vật, sau đó dùng để so sánh với tay của con gái, mềm mại, trắng noãn, một đôi bàn tay mềm.

    So với bàn tay của nam giới thì bàn tay của nữ giới sẽ nhỏ hơn một chút, cho dù Khương Hòa là người luyện võ, tay cũng không thể luyện thành giống như tay của đàn ông. Hữu lực là hữu lực, khi thả lỏng thì so với tay của một cô gái bình thường cũng không khác biệt là mấy, chỉ là trên bàn tay có chút thô ráp hơn, khi nắm có cảm giác đặc thù.

    Hứa Thanh không sờ nữa, chỉ có thể bỏ tay vào túi của chính mình, thấy người phía trước quay đầu lại nhìn, anh liền mặt không biểu tình đối mặt.

    "Ừm.. vừa nãy nói tới đâu rồi?"

    Trầm mặc ra tới cửa chính của thị trường điện tử, anh mới một lần nữa mở miệng, một bộ cái gì cũng chưa từng phát sinh "Ồ đúng rồi, tay đó.."

    "Đừng nói tới tay của tôi!" Khương Hòa nổi giận.

    ".. Nghề."

    "..."

    "..."

    "Nói về chuyện tay nghề lúc nãy." Hứa Thanh nhún nhún vai "nếu như em có thể làm một số nghề, hoặc là thủ công gì đó, nếu như đặc sắc thì cũng có thể nuôi sống bản thân. Từ cổ chí kim 'vật lấy hi làm quý' là đạo lý vẫn luôn không thay đổi. Ví dụ: Có một người gọi Thủ Cảnh, chính là dựa vào phát minh đặc sắc.."

    Anh nói chuyện, lấy ra điện thoại, bấm hai cái, cảm thấy tay lạnh, lại cất điện thoại đi "đợi lát nữa đi, chúng ta đi ăn cơm, bên đó tương đối ấm, sau đó chúng ta lại tiếp tục xem cái này."

    Nói xong, Hứa Thanh hướng Khương Hòa đưa tay ra, thân bất động.

    "Làm cái gì?" Khương Hòa, bọc mình trong áo bông nhỏ, hỏi.

    "Đưa tay qua đây."

    "Không cần."

    "Anh sẽ không nhéo nữa." Hứa Thanh cam đoan.

    "..."

    Khương Hòa do dự, sau đó lại đưa tay qua, lui nửa bàn tay trong ống áo, Hứa Thanh tìm nửa ngày trong ống áo mới tìm thấy, bàn tay nhỏ ấm áp một lần nữa lại bị anh nắm lấy.

    "Có phải đã thể nghiệm được cảm giác mà anh nói rồi?"

    "Không có."

    "Vậy tại sao lúc nãy em lại muốn rút về?"

    ".. Không thích bị nhéo."

    "Vậy em nhéo anh?"

    Hứa Thanh hỏi, tiếp theo cảm thấy tay giống như bị kìm kẹp lại, làm anh suýt chút nữa nhảy dựng lên ở trên đường "dừng! Buông ra!.. anh cũng không dùng nhiều lực như vậy để nhéo em mà."

    Khương Hòa thả lực đạo, nhìn nơi khác không nói chuyện, có điều tâm tình tốt lên rất nhiều.

    Người này chính là thiếu đánh, cuối cùng cũng có thể nhả ra một khẩu ác khí.

    "Rất đau sao?"

    "Nếu không thì thế nào?" Hứa Thanh thở ra một hơi, cô nàng này lực tay quá mạnh rồi.

    "Vậy tại sao anh lại không buông ra?" Tay của Khương Hòa bất an động động, bởi vì động tác nhéo Hứa Thanh mà cô đã phản thủ cẩm lấy tay anh, bây giờ không nhéo nữa nhưng vẫn bị Hứa Thanh nắm như vậy.

    "Tại sao anh phải buông?"

    "..."

    Khương Hòa không tiếp tục lên tiếng, trực giác nói cho cô biết nếu như tiếp tục hỏi Hứa Thanh nhất định sẽ nói ra một số lí do linh tinh.

    Ví dụ: Tuy rằng rất đau, nhưng lại rất thích nha.. đại loại là như vậy.

    "Tuy rằng đau, nhưng.."

    Tới rồi!

    Khương Hòa hốt hoảng cúi đầu, không muốn nghe anh ta nói "Anh im miệng."

    Tên gia hỏa này thực đáng ghét.

    "Được rồi."

    Hứa Thanh không tiếp tục nói nữa, kéo cô ấy đứng giữa quảng trường, do dự chốc lát. Suy nghĩ xem bây giờ nên đi làm chuyện gì.

    Chuyện mà Vương Tử Tuấn dặn dò giúp đỡ đã làm xong, đợi lát nữa còn phải đi quanh quảng trường một vòng. Đem cô ấy tới địa chỉ mà Vương Tử Tuấn gửi tới để làm quen một chút chỗ làm việc 'trước đây' của cô ấy.

    Sau đó sẽ đi dạo phố, ăn cơm, xem phim.. ngày hôm nay đã sắp lịch kín rồi.

    "Em đói không?"

    "Một chút."

    "Vậy đợi lát nữa sẽ đi ăn cơm, chúng ta đem chuyện cần phải làm làm cho xong." Hứa Thanh quyết định đem mục tiêu của buổi ra ngoài ngày hôm nay làm cho xong, sau đó sẽ tính tới chuyện của hai người.

    "Việc phải làm? Đi tới bến tàu?"

    "Đi tới bến tàu gì cơ?" anh có chút không hiểu ra sao cả.

    "Anh không phải nói tới bến tàu ăn khoai sao?" Khương Hòa có chút sờ không được não.

    ".. Vậy đợi lát nữa sẽ tính." Hứa Thanh tùy tiện nói đùa một câu, lại không nghĩ tới cô ấy còn nhớ "dùng não dưa nhỏ của em ghi nhớ vị trí hiện tại của chúng ta đi. Đây gọi là quảng trường Giang Thành. Nhìn thấy pho tượng lớn kia không?"

    Anh nâng tay chỉ tượng đồng cách đó không xa, đó chỉ là một người đàn ông cường tráng khoác áo da dê, hình như là một danh nhân, nhưng Hứa Thanh lại không nhớ được tên của anh ta "nhớ kỹ con đường lát nữa chúng ta đi qua, đi hướng tới bức tượng điêu khắc, đi tới đèn xanh đèn đỏ phía trước sau đó rẽ phải."

    Vừa nói hai người vừa cất bước đi về hướng đó, một đường đi về phía trước, đi qua hai cái đèn xanh đèn đỏ. Cuối cùng, đi tới một nơi trong trẻo nhưng lạnh lùng, dừng trước một hộp đêm.

    Tới gần giữa trưa, hộp đêm không có người, hai người cũng không đi vào, chỉ đứng ngời cửa. Khương Hòa theo Hứa Thanh nhìn xung quanh, vẫn chưa mở miệng hỏi liền nghe thấy anh lên tiếng.

    "Địa điểm này chính là nơi mà em làm việc lúc trước, khoảng hai năm trước, ở trong này bán rượu."

    "A? Ồ."

    Khương Hòa nhớ ra thân phận mà anh ta biên, khi rõ ràng lại càng dụng tâm nhớ kỹ địa chỉ này.

    "Đây là nơi nào?"

    "Đây gọi là quán ăn đêm, không phải là nơi gì tốt, công việc cũng không phải là công việc gì tốt.. công việc tốt cũng không tới lượt người có bối cảnh như em có thể làm, đây là vừa tốt." Hứa Thanh trầm ngâm một lát "có người hát múa biểu diễn, khách nhân vào uống rượu chơi đùa. Thanh lâu ở chỗ của em cũng như vậy phải không?"

    "Hẳn là.. phải đi, tôi cũng chưa từng tới."

    "Phỏng chừng cũng không khác biệt lắm, em có thể đem nơi này coi thành thanh lâu, chỉ là không có giao dịch da thịt trắng trợn thôi. Chỉ có thể hát, nhảy múa, uống rượu."

    "Tôi.. bán rượu ở thanh lâu?" Khương Hòa có chút sững sờ.

    "Không, chỉ là nếu như phải cần tới, em ngày trước ở đây bán rượu, nếu như không có người tra, tự nhiên vạn sự đạt cát." Hứa Thanh lắc đầu "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Dù sao thì mọi sự cũng phải chuẩn bị ở phía sau, tới khi đó sẽ không phải luống cuống."

    "Cẩu đại hộ kia có thể tra không?"

    "Cậu ta sẽ không, cái này là cậu ta an bài giúp, yên tâm. Cậu ta tuyệt đối có thể tin được.. cho dù em có là một gián điệp, tên gia hỏa đó cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp tôi che đậy, lại kéo theo người khác đánh tôi một trận."

    "Anh ta đánh không lại anh."

    Khương Hòa sớm đã nhìn ra cẩu đại hộ yếu hơn Hứa Thanh rất nhiều, bước chân phú phiếm, thân thể lay động, mặt không có bao nhiêu thịt, bị tửu sắc đào không thân thể rồi.

    "Cho nên mới phải gọi thêm người cùng nhau đánh a." Hứa Thanh cười cười "đứng trang đó.. nếu cậu ta luyện thì có tác dụng không?"

    "Căn cơ quá kém, sẽ luyện hỏng thôi." Khương Hòa lắc đầu.

    "Vậy xem ra tôi vẫn xem là được? Cũng là, khẳng định tốt hơn cậu ta."

    Hứa Thanh không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, chỉ chỉ xung quanh nói: "Đã nhớ chưa? Nếu để một mình em đi thì có thể tìm được nơi này không?"

    "Từ bên đó đi qua thì có thể." Khương Hòa biểu ý phía quảng trường Giang Thành.

    Dừng một lát, cô nhìn hộp đêm phía trước do dự hỏi: "Tôi.. có thể vào trong nhìn một chút không?"

    "Hửm? Bây giờ bên trong không có người, buổi tối mới náo nhiệt."

    Khương Hòa không chết tâm, nhìn biển hiệu trên cửa, trầm mặc một lát, vẫn là không thể đè nổi lòng hiếu kì, cố lấy dũng khí nói: "Tôi chính là muốn nhìn.. Xem thanh lâu có bộ dáng như thế nào."

    Khi trước, đây là nơi mà chỉ có quan to, quý nhân, sĩ tử phong lưu mới có thể tới, bây giờ đều đã tới cửa rồi, nếu không mở mang kiến thức một chút thì thực đáng tiếc.

    "Không cho phép em xem."

    Hứa Thanh kéo cô ấy quay đầu bước đi "con gái không được xem những thứ này, sẽ làm cho đứa trẻ hư hỏng."

    Mặc dù có lòng hiếu kì là tốt, nhưng lòng hiếu kì với những nơi như thế này thì miễn đi.

    Chủ động đưa ra yêu cầu cũng là một loại tiến bộ.. Hứa Thanh nghĩ nghĩ, nhìn bộ dáng cô ấy quay đầu nhìn nơi đó, hỏi: "Muốn ăn gì?"

    "Khoai tây sợi."

    "Không, hôm nay ăn đồ ăn ngon, khoai tây ngày mai lại ăn."

    "Vậy thì tùy tiện ăn đi." Khương Hòa rốt cuộc cũng đem lực chú ý rời đi, bỏ xuống lòng hiếu kì đối với hộp đêm, đem chuyển tới bữa ăn.

    "Được, chúng ta đi ăn tự trợ."

    Mùa động giá rét, trên đường lớn hai người đội mũ, nắm tay, bước đi song song, khí theo lời nói cùng nhau phụt ra sau đó rất nhanh biến mất.

    Ngàn năm trước, ngàn năm sau.

    Không biết có bao nhiêu người từ nơi này đi qua. Hiện tại hai người bọn họ ở không gian thời gian gặp được nhau, cảm nhận được niềm vui của một người dân thành phố.

    Bình thản, cũng bình thường, nhưng vui vẻ là đủ rồi.
     
  9. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 77: Thích và được thích là một chuyện tốt đẹp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần trước đã ăn một lần lẩu tự trợ, lần này Hứa Thanh không tiếp tục đưa cô ấy đi ăn như vậy nữa.

    Vẫn còn rất nhiều thứ tốt mà Khương Hòa vẫn chưa từng được thể nghiệm. Ra ngoài một chuyến mà phải lặp lại giống như lần trước thì có chút lãng phí.

    "Tiên sinh có mấy vị?"

    "Hai."

    Hứa Thanh nói chuyện với nhân viên phục vụ. Khương Hòa bị anh kéo tay, nghiêng đầu nhìn hoàn cảnh trong quán.

    Cùng với lẩu nóng hôi hổi của lần trước không giống nhau, trên bàn ở đây đều đặt bếp lò, người so với quán lẩu lần trước đông hơn nhiều.

    "Tự trợ thịt nướng, cũng là có thể tùy ý ăn. Em lấy, anh nướng."

    Thanh toán xong, cầm hóa đơn ngồi xuống, Hứa Thanh nhỏ giọng nói với cô một câu. Tiếp theo đưa hai tờ phiếu qua "xem vận may của em."

    "Đây là gì?"

    "Cào thưởng, có khả năng sẽ trúng thưởng.. không nghĩ tới, bây giờ còn có thể thấy loại phiếu này."

    Anh lấy mấy tấm vé còn thừa trong tay mình làm mẫu "thấy chỗ này không, có thể cào ra, nếu em trúng một giải thưởng lớn.. hắc, không trúng, em cào ra xem của em đi."

    "Đây là có thưởng sao?" Khương Hòa học bộ dáng giống như anh, cào hai phiếu. Cẩn thận nhìn, nhưng cũng không hiểu, trực tiếp đưa tới cho Hứa Thanh.

    "Trúng rồi." Hứa Thanh nhướn mày.

    "Trúng thưởng gì?" Khương Hòa kinh hỉ.

    "Chúc mừng bạn rút trúng tam đẳng thưởng, có thể đem tay bỏ vào túi của tôi để sưởi ấm."

    "..."

    Phục vụ đi ngang qua đều kinh ngạc, khá thật! Có thể có chút mặt mũi được không?

    "Đi lấy đồ ăn đi, thích thứ gì thì lấy thứ đó, đừng giống như lần trước lấy một đống rau, chọn những đồ mà mình thích ấy."

    Hứa Thanh chỉ đùa một chút, cũng không có dự định lừa cô ấy. Lau bộ đồ ăn xong thì dẫn cô ấy đi lấy đồ ăn.

    Loại trúng thưởng này tỉ lệ trúng còn không cao bằng xổ số, chỉ là vui vẻ một chút.

    Nhưng dùng để câu kéo khách hàng thì cũng không tồi.. Miễn là không làm cho người khác cảm thấy không thoải mái là được. Lần sau nếu anh lại tới quảng trường Giang Thành ăn cơm, khẳng định đối với chỗ này sẽ có ấn tượng.

    "Đây là thịt gì?"

    "Thịt bò, lần trước ăn lẩu em cũng đã ăn rồi.. ồ, lần đó là anh lấy, em không biết?"

    Lần trước ăn lẩu Khương Hòa vẫn còn có chút câu nệ, lấy một đống rau, có rất nhiều thịt đều là Hứa Thanh lấy cho, cô ấy chỉ việc ăn.

    "Bò a.." Khương Hòa không biết đang rối rắm cái gì, duỗi tay dứng đó do dự.

    "Muốn ăn thì liền lấy, ăn rất ngon." Hứa Thanh nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói với cô ấy "không ai bắt em đâu."

    Nếu như anh nhớ không lầm, ở thời của cô ấy khi đó là cấm giết trâu bò.

    Quan tư mã ngưu, bởi vì có tác dụng lớn. Ngưu vi canh gốc rễ, mã tức trí viễn cung quân. Giết người đồ một năm rưỡi, giết trâu bò ngồi lao một năm rưỡi. Cùng bắt chim không khác là bao.

    "Tôi biết." Khương Hòa lắc đầu, rốt cuộc cũng không tiếp tục rối rắm nữa. Lấy một đĩa thịt bò chuẩn bị nếm thử "tôi chỉ là.. nhớ tới một số chuyện."

    "Nhớ Nhị Nương?"

    "Phải."

    "Bà ấy sẽ vì em mà vui vẻ, em tới đây chính là vì hưởng phúc, đừng nghĩ tới phân đôi.. Không có ai đáng để em phân đi một nửa phúc đâu, ăn thỏa thích đi."

    "Một đĩa là đủ rồi."

    Khương Hòa không muốn lấy nhiều, Hứa Thanh cũng không nói nhiều. Có một số chuyện không phải trong một chốc lát là có thể thay đổi được.

    Đợi tới khi cô ấy thưởng thức rồi thì sẽ không nghĩ nhiều như vậy nữa.

    "Tôm có ngon không?" Anh hỏi.

    "Ngon."

    "Vậy anh sẽ lấy thêm một đĩa."

    Hứa Thanh đã thăm dò được hành vi kiểu mẫu của Khương Hòa, về điểm này Hứa Thanh làm rất tốt. Không hỏi cô ấy có muốn ăn không, chỉ hỏi có ngon không, những thứ phiền phức không có trong suy nghĩ của anh.

    Dù sao Khương Hòa chỉ cần lo ăn là được.

    Hai người ăn thịt nướng, anh chính là thợ nướng.

    Thịt bò và thịt ba chỉ đang nướng phát ra tiếng xèo xèo rất nhỏ, còn đem theo từng đợt khói nhẹ. Khi thịt bắt đầu vàng liền bốc lên mùi thơm nhè nhẹ.

    "Tôi cảm thấy cho vào nước vẫn tốt hơn." Khương Hòa khi biết cửa hàng này với cửa hàng lần trước không giống nhau, phát biểu cảm nghĩ của mình.

    "Cho vào nước sẽ nhanh hơn?"

    "Phải."

    Chỉ việc bỏ vào là xong, không cần phải luôn làm thao tác này.

    "Cách ăn không giống nhau, đây cũng là một loại lạc thú. Em là người luyện võ mà nóng nảy như vậy, còn không bằng anh.. tĩnh tâm một chút, thử hưởng thụ nó, đừng chỉ vì lấp đầy bụng."

    Hứa Thanh cầm kẹp chỉ chỉ ngoài cửa sổ, nói: "Bên ngoài lạnh như vậy, chúng ta trốn ở trong căn phòng ấm áp. Tự mình nướng đồ ăn mà mình thích, đây gọi là hưởng thụ cuộc sống, cũng giống như nắm tay, đều là một loại thể nghiệm.

    Trước khi ra ngoài đã nói với em, con người sống chính là vì để thể nghiệm các loại hỉ nộ ái ố, nếm thử những thứ chưa từng được nếm, thử thích chúng thì em sẽ thoải mái hơn rất nhiều."

    Theo sự tiếp xúc Khương Hòa càng sâu, Hứa Thanh càng rõ ràng con đường học tập của Khương Hòa dài như thế nào. Có rất nhiều chuyện từ anh nhìn lại thì tập mãi cúng thành quen, nhưng đặt tại Khương Hòa thì lại rất khó giải thích.

    Hưởng thụ cuộc sống, không phải muốn hưởng thụ thì liền đi hưởng thụ, có một số thói quen cực kì khó thay đổi.

    Giống như một số ông chú, bà bác ngồi giữ mấy ngàn bất động sản, che giấu danh tính, chạy vào các công ty nhỏ làm bảo vệ, quét dọn. Đó không phải là thể nghiệm cuộc sống, mà là thực sự muốn làm.

    Có một số thứ là thấm vào trong cốt thủy, xâm nhập vào xương cốt.

    Thật may, cô ấy tuổi còn trẻ, lực tiếp nhận rất mạnh, cũng không có ấn kí quá sâu.

    "Sao anh không ăn?" Khương Hòa ăn hai miếng, nhưng lại thấy Hứa Thanh chỉ nướng.

    "Em đã quên sức ăn của em rồi sao? Hứa Thanh nhìn cô cười cười, cúi đầu cầm kẹp lật thịt" em ăn ba miếng, anh ăn một miếng, như vậy là vừa vặn. "

    " Để tôi nướng đi. "

    " Em nướng sẽ không ngon bằng anh nướng.. nào, em một miếng, anh một miếng. "

    Đem hai miếng thịt nướng vừa được ra lò chia ra, anh cúi đầu cắn một miếng, lại nhìn Khương Hòa đang thổi thổi khí ở miếng thịt, trên mặt lộ ra ý cười.

    Thích một người, thực tốt.

    " Anh nhìn gì vậy? "

    " Nhìn em đó. "

    "... "

    Thấy bộ dáng cúi đầu của Khương Hòa, Hứa Thanh không trêu chọc cô ấy nữa, tiếp tục làm tốt công việc 'ngự tiền nướng thịt vệ' của mình.. khụ, lạc đề rồi, là làm tốt công việc thợ nướng thịt của mình. Lại bỏ thêm vài con tôm lên trên lò nướng đang xèo xèo, sau đó nhìn sang hướng khác.

    " Nhà hàng này thực không tồi.. muốn cái đó không? "

    Anh chỉ chỉ những món đồ chơi được đặt trên giá bên cạnh quầy ba. Hơn phân nửa là búp bê mềm mại, cũng có một số người nhỏ bằng chất nhựa dẻo.

    " Không muốn. "

    " Tặng miễn phí đó. "

    " Tốt như vậy? "Khương Hòa nghe vậy không khỏi ngâng đầu nhìn về bên đó một lần nữa.

    Miễn phí.. ai lại không thích chứ?

    " Có một đĩa CD hoạt động.. đợi khi chúng ta ăn xong, nếu như trong chén bát mà sạch sẽ không còn thừa lại cái gì thì sẽ được tặng một vật phẩm. "Hứa Thanh khi vừa mới bước vào quán đã nhìn thấy tuyên truyền giới thiệu bên đó" có em ở đây, ổn. "

    " Vậy thì muốn một thứ. "

    " Em muốn hai thứ thì người ta cũng không có cho đâu. Một bàn một thứ. "

    Cho dù là một ngàn năm trước hay một ngàn năm sau, con gái đối với loại đồ chơi bằng lông này đều không có lực chống cự?

    Hứa Thanh nhìn biểu tình của cô ấy, trong đầu hiện lên hình ảnh một nữ hiệp lãnh khốc, võ công cao cường. Đánh xong một trận, thu kiếm vào vỏ, sau đó móc ra gấu bông để ôm..

    Có chút dễ thương.

    " Khương Hòa. "

    " Hửm? "

    " Em rất đáng yêu. "Hứa Thanh đè thấp giọng, nói.

    "..."

    Khương Hòa cúi đầu ăn thịt, không muốn để ý tới anh ta.
     
  10. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Dương2301 likes this.
    Last edited: Jun 22, 2024
Trả lời qua Facebook
Loading...