Tôi Biết Tối Nay Em Khóc Một Mình (Nguyên Bảo) Tôi biết rằng việc phải gắng gượng sống với những trách nhiệm không thể bỏ đôi khi đã khiến em phải mệt mỏi. Ngày hôm nay, những áp lực và dồn nén thi nhau kéo về, cuộn vào lòng thành bão khiến em rơi nước mắt. Em cuộn mình trong chăn, tay cảm nhận những điều không hề ngọt ngào đang hiện hữu. Em chẳng muốn gọi cho ai giờ này. Nỗi buồn đó không đầu không cuối. Ấm ức đó kể ra nghe sao nhỏ nhen. Thì em vẫn nhỏ nhen như vậy, không vượt qua được những cảm xúc nhất thời. Nhưng chỉ có những lúc yếu lòng nhất, thứ cảm xúc đó mới hiện diện và chiến thắng. Tôi biết tối nay em phải khóc một mình. Căn phòng đã rất vắng. Kẻ đón đưa, người ân cần, ngày hôm nay đã đi đâu hết? Hơn một năm nay, trái tim em chưa từng chứng kiến một tình yêu chân thực. Em nào muốn học cách sống như một kẻ nửa vời hay giả dối. Chỉ là dưới khoảng trời xa lạ này, tình yêu đã đến với vài lần mong manh. Nhiệt huyết em đã trao với vài lần vụn vỡ. Những dư ảnh hôm nay vẫn còn nguyên, nhiều mặt người đi qua giờ xếp lại chỉ để thành một câu chuyện đầy chắp vá. Lòng em khi đó rối bời và chai sạn, làm sao để bắt đầu một câu chuyện thật thà? Em hôm nay chẳng thể gạt bỏ hết những cái vô thưởng vô phạt mà người ta nói. Thi phi trên đời này nhiều thế! Em chẳng thể hiểu vì sao con người không chấp nhận sống riêng với câu chuyện của chính họ. Tại sao người ta thích bình phẩm về ai đó khi mới nhìn thấy một góc quá nhỏ của câu chuyện. Người ta cứ nói cho thỏa, chẳng màng việc người đối diện mình cũng có cảm xúc. Câu cay nghiệt nào chẳng có sức tổn thương. Em nhiều lần cố sống hiền hòa và mặc kệ những thứ không nên nghĩ, nhưng mâu thuẫn đó vẫn còn đọng trong lòng. Và đôi khi chúng gợn lên làm cho mình không thể ngủ. Chúng ta lớn rồi, nghĩ về cuộc đời không phải là để buồn thêm! Nhưng hôm nay em khóc. Tôi biết là vì những ấm ức bộn bề ấy em phải mang một mình đã lâu quá. Hôm nay em muốn tin yêu và an tâm bên một người. Cơn mưa đêm, em hi vọng có thể rơi bình yên bên một vòng tay ấm. Tối nay em khóc một mình, sau quá nhiều sai lầm và hi vọng. Tuổi trẻ này đẹp như bức tranh vẽ dở. Thanh xuân em tươi như cuộc sống nhiều sắc màu. Cái gì dang dở và đa dạng chẳng chứa bên trong một vài điều xô lệch! Em làm sao khi hôm nay bão lòng đến và gió lạnh về. Vai em gầy yếu, chạy thế nào thoát khỏi đơn côi.. Em cứ khóc đi, nước mắt có lẽ sẽ vỗ về giấc ngủ. Mọi thứ sẽ lại một lần yên ắng, còn em sẽ tiếp tục những ý nghĩa đời mình. Buồn hôm nay không phải nơi ta gục ngã. Và nước mắt đó có thể là dòng nhựa nuôi tiếp một thứ lòng tin.