Chap 48
Sáng hôm sau, ở dưới nhà, Tử Ngôn có việc bận nên đã đến công ty từ sớm, giờ chỉ còn Hiểu Phàm và Ảnh Quân đang thưởng thức bữa sáng. Rồi cậu bắt gặp 1 hình bóng thon thả, đôi mắt thâm sưng đỏ đi lững thững từ cầu thang xuống, mặc 1 cái đầm 2 dây và khoác thêm chiếc áo khoác mỏng bên ngoài.
- Vợ nh.....à không....Song Di....
Cậu khẽ gọi 2 tiếng vợ nhỏ, nhưng chợt nhận ra gì đó liền đổi lại thành tên cô. Song Di chầm chậm quay đầu lại nhìn cậu bằng cặp mắt vô hồn, gương mặt tái nhợt không chút sức sống.
- Gọi tôi ?
- Phải, mau vào ăn sáng cùng tôi và Tiểu Quân....
- Không cần....tôi không đói.....2 người cứ ăn đi....
Nói rồi cô liền bỏ ra ngoài vườn, trời giờ đang là đông, cô lại chỉ mặc 1 lớp áo mỏng manh như thế, lo cô cảm lạnh cậu liền buông đũa xuống đi ra ngoài theo. Bắt gặp Song Di đang ngồi trên xích đu đung đưa, cậu nhìn mà cảm giác tội lỗi lại dâng lên, thật sự nhìn cô rất tội nghiệp và cô độc, có phải tất cả là tại cậu không ? Hiểu Phàm từ từ đi lại chỗ cô, khẽ cất lên tông giọng nhẹ nhàng :
- Song Di....cô không sao chứ ?
- Trông tôi có chỗ nào không ổn sao ?
- Chuyện hôm qua....xin lỗi....tôi....
- Sao phải xin lỗi ? Tôi là người đến sau, nên không có quyền lên tiếng, đúng chứ ?
Cô cười hờ 1 cái, ánh mắt vẫn không nhìn cậu, làn gió lạnh mùa đông thoảng qua khiến đôi vai gầy khẽ run....
- Song Di....
- Đừng thương hại tôi, Phàm Phàm.
- Không....tôi không....
- Ngoài này lạnh thật đấy, chúng ta vào nhà thôi.
Nói rồi cô đứng dậy đi vào, Hiểu Phàm chỉ biết nhìn theo bóng người nhỏ nhắn đó. Bảo cậu thương hại ? Cậu thương hại bao giờ chứ, cậu là đang cảm thấy bản thân tội lỗi hơn bao giờ hết. Song Di lướt ngang qua nhà bếp, khựng 1 chút, quay qua nhìn Tiểu Quân nở 1 nụ cười hiền hậu :
- Tiểu Quân, ăn nhanh 1 chút, ta sẽ đưa con đi học.
- Không cần, tôi muốn papa....
- Tiểu Quân, đừng cãi lời. Papa có việc bận phải đến công ty, cứ để mẹ nhỏ đưa con đi học.
- Vâng, con biết rồi.
Tiểu Quân gật đầu rồi tiếp tục ăn bữa sáng. Hiểu Phàm và Song Di lên lầu rồi ai về phòng nấy. Sau đó Song Di xuống nhà và đưa Tiểu Quân đi học, Hiểu Phàm một lúc sau cũng lấy xe đến công ty. Đến chiều cậu cố hoàn thành công việc sớm để đi đón Tiểu Quân nhưng đến trường cô giáo lại bảo :
- Ban nãy có 1 cô gái tới đón Ảnh Quân rồi, bảo là mẹ của bé. Ban đầu có hơi nghi ngờ nhưng Ảnh Quân bảo có quen người này nên tôi đã để em ấy về rồi.
- Vậy sao ? Cám ơn, tôi xin phép, cô vất vả rồi.
Ra xe, Hiểu Phàm lấy điện thoại họi cho Thiên Hy :
- Hy Hy, chị có đón bé con của em không ?
- Không có ah ~ Có chuyện gì vậy ?
- Không....Không có gì, làm phiền chị rồi, em cúp máy đây.
Nói rồi Hiểu Phàm liền ngắt máy, trong lòng cứ lo lắng thấp thỏm không yên. Một lúc sau cậu liền nhận được tin nhắn từ 1 số lạ. Thì ra là Song Di đã đón bé con của cậu về nhà rồi, xem ra cô ấy cũng rất tốt, không đến nỗi nào. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đạp ga chạy về nhà. Vào nhà cậu liền gọi :
- Song Di, tôi về rồi. Tiểu Quân của ta, con đâu rồi ? Tử Ngôn ?
Căn nhà vắng vẻ không 1 bóng người. Cùng lúc đó điện thoại nhận được 1 tin nhắn từ Tử Ngôn, anh bảo công ty có việc đột suất nên sẽ về trễ, cậu không cần đợi cơm. Vậy là anh bận rồi, nhưng còn bé con và Song Di thì sao, chẳng phải đã nói về nhà rồi, sao giờ lại không thấy đâu ? Cậu đi tìm bác quản gia.
- Bác à, bác có thấy Tiểu Quân và Song Di đâu không ?
- Tôi không thấy thưa phu nhân.
- Được rồi, bác làm việc tiếp đi.
- Tôi xin phép.
Nói rồi bác lại tiếp tục làm việc. Hiểu Phàm ra phòng khách ngồi, tâm tình lo lắng không yên, không biết người đó đi đâu, rồi có bị gì không nữa. Thật là muốn điên đầu. Một lúc lâu sau, Hiểu Phàm cậu đã ngồi đây đợi hơn 1 tiếng rồi vẫn không thấy ai về, vốn đã lo lắng giờ lại còn lo lắng hơn. Đúng lúc đó, phía cửa phát ra 1 tiếng chó sủa, cậu quay lại, đưa mắt nhìn chăm chăm về phía cửa.
- Vợ nh.....à không....Song Di....
Cậu khẽ gọi 2 tiếng vợ nhỏ, nhưng chợt nhận ra gì đó liền đổi lại thành tên cô. Song Di chầm chậm quay đầu lại nhìn cậu bằng cặp mắt vô hồn, gương mặt tái nhợt không chút sức sống.
- Gọi tôi ?
- Phải, mau vào ăn sáng cùng tôi và Tiểu Quân....
- Không cần....tôi không đói.....2 người cứ ăn đi....
Nói rồi cô liền bỏ ra ngoài vườn, trời giờ đang là đông, cô lại chỉ mặc 1 lớp áo mỏng manh như thế, lo cô cảm lạnh cậu liền buông đũa xuống đi ra ngoài theo. Bắt gặp Song Di đang ngồi trên xích đu đung đưa, cậu nhìn mà cảm giác tội lỗi lại dâng lên, thật sự nhìn cô rất tội nghiệp và cô độc, có phải tất cả là tại cậu không ? Hiểu Phàm từ từ đi lại chỗ cô, khẽ cất lên tông giọng nhẹ nhàng :
- Song Di....cô không sao chứ ?
- Trông tôi có chỗ nào không ổn sao ?
- Chuyện hôm qua....xin lỗi....tôi....
- Sao phải xin lỗi ? Tôi là người đến sau, nên không có quyền lên tiếng, đúng chứ ?
Cô cười hờ 1 cái, ánh mắt vẫn không nhìn cậu, làn gió lạnh mùa đông thoảng qua khiến đôi vai gầy khẽ run....
- Song Di....
- Đừng thương hại tôi, Phàm Phàm.
- Không....tôi không....
- Ngoài này lạnh thật đấy, chúng ta vào nhà thôi.
Nói rồi cô đứng dậy đi vào, Hiểu Phàm chỉ biết nhìn theo bóng người nhỏ nhắn đó. Bảo cậu thương hại ? Cậu thương hại bao giờ chứ, cậu là đang cảm thấy bản thân tội lỗi hơn bao giờ hết. Song Di lướt ngang qua nhà bếp, khựng 1 chút, quay qua nhìn Tiểu Quân nở 1 nụ cười hiền hậu :
- Tiểu Quân, ăn nhanh 1 chút, ta sẽ đưa con đi học.
- Không cần, tôi muốn papa....
- Tiểu Quân, đừng cãi lời. Papa có việc bận phải đến công ty, cứ để mẹ nhỏ đưa con đi học.
- Vâng, con biết rồi.
Tiểu Quân gật đầu rồi tiếp tục ăn bữa sáng. Hiểu Phàm và Song Di lên lầu rồi ai về phòng nấy. Sau đó Song Di xuống nhà và đưa Tiểu Quân đi học, Hiểu Phàm một lúc sau cũng lấy xe đến công ty. Đến chiều cậu cố hoàn thành công việc sớm để đi đón Tiểu Quân nhưng đến trường cô giáo lại bảo :
- Ban nãy có 1 cô gái tới đón Ảnh Quân rồi, bảo là mẹ của bé. Ban đầu có hơi nghi ngờ nhưng Ảnh Quân bảo có quen người này nên tôi đã để em ấy về rồi.
- Vậy sao ? Cám ơn, tôi xin phép, cô vất vả rồi.
Ra xe, Hiểu Phàm lấy điện thoại họi cho Thiên Hy :
- Hy Hy, chị có đón bé con của em không ?
- Không có ah ~ Có chuyện gì vậy ?
- Không....Không có gì, làm phiền chị rồi, em cúp máy đây.
Nói rồi Hiểu Phàm liền ngắt máy, trong lòng cứ lo lắng thấp thỏm không yên. Một lúc sau cậu liền nhận được tin nhắn từ 1 số lạ. Thì ra là Song Di đã đón bé con của cậu về nhà rồi, xem ra cô ấy cũng rất tốt, không đến nỗi nào. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đạp ga chạy về nhà. Vào nhà cậu liền gọi :
- Song Di, tôi về rồi. Tiểu Quân của ta, con đâu rồi ? Tử Ngôn ?
Căn nhà vắng vẻ không 1 bóng người. Cùng lúc đó điện thoại nhận được 1 tin nhắn từ Tử Ngôn, anh bảo công ty có việc đột suất nên sẽ về trễ, cậu không cần đợi cơm. Vậy là anh bận rồi, nhưng còn bé con và Song Di thì sao, chẳng phải đã nói về nhà rồi, sao giờ lại không thấy đâu ? Cậu đi tìm bác quản gia.
- Bác à, bác có thấy Tiểu Quân và Song Di đâu không ?
- Tôi không thấy thưa phu nhân.
- Được rồi, bác làm việc tiếp đi.
- Tôi xin phép.
Nói rồi bác lại tiếp tục làm việc. Hiểu Phàm ra phòng khách ngồi, tâm tình lo lắng không yên, không biết người đó đi đâu, rồi có bị gì không nữa. Thật là muốn điên đầu. Một lúc lâu sau, Hiểu Phàm cậu đã ngồi đây đợi hơn 1 tiếng rồi vẫn không thấy ai về, vốn đã lo lắng giờ lại còn lo lắng hơn. Đúng lúc đó, phía cửa phát ra 1 tiếng chó sủa, cậu quay lại, đưa mắt nhìn chăm chăm về phía cửa.