Đam Mỹ [dịch] Nụ hôn gardenia - Forever pupa

Discussion in 'Truyện Drop' started by Tu Tim, Jan 26, 2021.

  1. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 10: Một buổi sáng của Aster

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Aster lắc đầu. Chắc có điều gì đó không ổn trong tâm trí anh ấy. Anh ấy leo lên cầu thang nhanh hơn bình thường, trong khi đầu óc nảy ra những suy nghĩ quái đản. Anh khóa phòng sau khi đuổi người giúp việc ra ngoài.

    Cuối cùng anh ấy cũng gặp được người hầu mới của mình. Anh ấy nghĩ mình có thể tỏ ra thờ ơ, giống như những gì anh đã làm với mọi người. Nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, anh ấy không thể không cảm thấy căng thẳng và kích động không rõ lý do. Anh biết mình có thể ở trong khu vườn ít nhất một giờ nữa trước khi mặt trời làm anh đau đầu, nhưng anh đã cắt ngắn thời gian đó vì anh cảm thấy lo lắng lạ lùng.

    Khi anh nhìn thấy ánh mắt của người hầu đó, anh cảm thấy tê dại, nhưng anh không thể rời mắt khỏi sự tê dại đó.

    "Có lẽ vì tôi hiếm khi nói chuyện với bất kỳ ai mới, nên có cảm giác như vậy", anh tự nói với chính mình. Anh ấy hẳn đã phát điên vì những cảm giác lạ lùng này.

    Aster hít thở sâu. Anh cần phải gội sạch đầu để nhẹ nhõm. Người hầu gái đã chuẩn bị bồn tắm với dầu chiết từ gỗ đàn hương, nó mùi hương thoang thoảng, loại dầu mà anh đã bảo quản gia mua ở phiên chợ hôm qua. Anh cởi chiếc áo choàng rộng và bước vào phòng tắm của mình.

    Mùi đàn hương xộc lên mũi anh. Anh nghiến răng bước vào bồn tắm nước lạnh. Đây là việc hàng ngày của anh ấy trong suốt mùa xuân và mùa hè, đặc biệt là mùa hè. Anh ấy không thể chịu nổi cái nóng và da anh ấy sẽ bỏng rát ngay cả khi anh ở trong biệt thự. Anh hít một hơi thật sau và thở phào. Anh đã hoang mang lạ lùng không lý do.

    Buổi sáng Aster không tắm lâu, anh ghét tắm nước lạnh, nhưng thà tắm nước lạnh còn hơn chết vì nóng. Một lúc sau, anh lấy khăn tắm và lau khô người. Người hầu đã chuẩn bị quần áo cho anh hôm nay, một chiếc áo dài không tay màu xanh và một chiêc áo dài trắng làm từ lụa, ngoài ra còn có một chiếc áo và quần khác được làm từ chất liệu tương tự. Anh ấy mặc nó như thường lệ, vì có khung cơ thể mỏng, anh mặc được hầu hết các loại quần áo mà không có vấn đề gì. Tuy nhiên, anh lại ước mình có một cơ thể lớn hơn.

    Aster thoa một chút nước hoa, chải lại mái tóc gợn sóng và cuối cùng đi đến nhà ăn để ăn sáng. Anh gặp một vài người hầu và quản gia trên đường đến nhà ăn, họ cúi đầu nhưng Aster phớt lờ họ như thường lệ. Đó là điều bình thường đối với anh ấy. Là thành quả của Sir Douglas đã dạy anh về cách cư xử.

    Không được yêu mến người hầu. Không được lạm dụng người hầu.

    Anh đi thẳng vào nhà ăn, cha anh đã ra ngoài từ sớm để làm việc, còn mẹ anh luôn đợi anh ở phòng ăn.

    "Chào buổi sáng, mẹ," Aster nói. Anh ngồi đối diện mẹ mình và lau tay bằng khăn trước khi chạm vào đồ bạc.

    "Chào buổi sáng, con trai YÊU của mẹ," bà bắt đầu ngày mới với giọng điệu đầy bức xúc. Bà nhấn mạnh vào từ đó, như thể nó là một vấn đề lớn. "Có vẻ như con vẫn chưa yêu mẹ. Đã năm năm rồi kể từ lần cuối con gọi mẹ là MẸ YÊU, con đừng nghĩ như vậy là xấu hổ."

    Aster trong lòng thở dài. Đây không phải là lần đầu tiên mẹ anh nói những điều vô nghĩa. Mẹ anh cứ cố chấp những chuyện vặt vãnh như vậy, có khác gì khi gọi mẹ hay mẹ yêu. "Không có chuyện đó đâu mẹ à."

    "Mẹ cấm con nâng dĩa cho đến khi con gọi mẹ là mẹ yêu."

    "Mẹ, thật nực cười.."

    "Gọi mẹ yêu."

    "Nhưng mẹ ơi, con.."

    "Gọi mẹ yêu."

    "Mẹ.."

    "Gọi mẹ yêu đi."

    Aster nhíu mày, mẹ anh chắc chắn là một người là. Anh ấy chỉ không gọi mẹ anh là mẹ yêu nữa sau khi anh thấy cách anh em họ của mình, Charles và Rosalie gọi cha mẹ của họ, việc gọi mẹ yêu nghe thật kỳ lạ. Anh chỉ gọi cha mình là cha, chứ không hề bắt anh gọi cha yêu trước đám đông bao giờ cả.

    Nhưng mẹ anh, bà ấy gọi anh là "con yêu" hoặc "con trai yêu dấu" trước mặt tất cả mọi người, kể cả trong những bữa tiệc trang trọng, điều đó thật sến sẩm.

    "Vâng, mẹ yêu" Aster nói, gần như thì thầm.

    "A, con trai xinh đẹp thân yêu của mẹ cuối cùng cũng gọi mẹ là mẹ yêu rồi." Giọng nói nghiêm khắc của mẹ anh biến mất. Bà ấy ré lên và bắt đầu lan man một cách ngẫu nhiên, gần giống như Rosalie khi nhìn thấy cô hầu tước trẻ tuổi của nhà Viete. Khuôn mặt của mẹ anh rạng rỡ lên và vẻ ngoài nổi tiếng của mẹ cuối cùng cũng lộ ra.
     
  2. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 11: Mẹ của Aster

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mẹ Aster là người phụ nữ quý tộc nổi tiếng với danh hiệu "Hoa trà vàng". Aster luôn nghe mọi người gọi mình là Golden Camille thứ hai vì hầu hết các đường nét trên khuôn mặt của anh đều được thừa hưởng từ mẹ.

    Mẹ anh có mái tóc màu vàng rực rỡ, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đôi mắt của bà có hình quả hành, với màu xanh lam sáng và con ngươi đen tuyền, cùng những chiếc vòng vàng quanh con ngươi, đúng là thương hiệu Hoàng gia.

    Đường nét của mẹ giống hệt anh, mũi nhỏ, môi mỏng và lông mày thanh tú. Sự khác biệt duy nhất là hình dáng mắt của họ.

    "Oa, con trai đáng yêu của mẹ, đừng trừng mắt với mẹ của con," Mẹ anh cười khúc khích, sau đó tiếng cười khúc khích của bà dừng lại và dấu vết của sự đáng yêu biến mất, "Thật khó chịu khi đôi mắt của con giống bố hơn."

    Aster ngừng nhai trong giây lát, gáy anh rùng mình. Anh vẫn chưa quen với cách xưng hô của mẹ trong nhiều năm. Anh có thể coi đó như một trò đùa vui, nhưng mẹ anh dường như tỏ vẻ hậm hực để anh bận tâm, lo lắng. Như thể bà ấy giận lắm.

    Aster ăn trong im lặng, trong khi mẹ anh vẫn nói chuyện với anh. Sau một lúc thì họ ăn xong, một người quản gia đến gần họ, "Thưa bà, đây có phải là thời điểm thích hợp để giới thiệu người hầu riêng của Lãnh chúa trẻ không ạ?"

    Đôi mắt tươi cười của người mẹ biến mất khi nhìn quản gia, "Ừ, đưa cậu ta đến đây, kiểm tra xem cậu ta có sạch sẽ không?"

    Người quản gia quay lại với một cậu bé phía sau, cúi đầu, cậu ta bước đi chệch choạc, có vẻ vì căng thẳng. Cậu ta mặc một chiếc áo dài màu xanh lam đến gần đầu gối và quần dài màu đen. Cậu ta quỳ xuống khi người quản gia dừng lại, mắt vẫn nhìn xuống và hơi thở trở nên nặng nề hơn. Người quản gia cáo lỗi và im lặng một lúc. Aster liếc nhìn mẹ mình, đôi mắt lộ rõ vẻ không hài lòng, nhưng điều đó có thể hiểu được. Aster biết mẹ luôn không hài lòng với mọi người, trừ cha và anh.

    "Cậu bao nhiêu tuổi?" mẹ anh hỏi. Bà ấy nói như thể sẽ nhai người hầu này, Aster thở dài trong lòng. Điều này sẽ không có kết thúc tốt đẹp. Cậu thiếu niên mở miệng, nhưng không có phát ra tiếng nói, ngón tay khẽ nâng lên, hạ xuống. Trước khi mẹ anh mất bình tĩnh, cậu ta cuối cùng cũng lên tiếng.

    "Tôi.. mười sáu tuổi."

    Aster cười khúc khích.

    "Ta biết cậu là người thế nào. Cậu có thể vứt bỏ thân phận trước đây, nhưng cậu sẽ không phục vụ con trai ta chỉ để thỏa niềm vui của nó", mẹ anh nói. Vẻ mặt bà càng thêm khó chịu. "Cậu là một kẻ bẩn thỉu, nhưng vì con trai ta muốn, nên ta sẽ cho phép ngươi hầu hạ nó. Nhưng cậu không được phép chạm vào anh ấy, không được đến quá gần, ta không muốn con trai mình lây nhiễm một căn bệnh nào đó từ cậu."

    Aster nuốt nước bọt. Không được tiếp xúc? Thậm chí không được lại gần? Vậy thì khác biệt giữa một người hầu riêng và một quản gia thông thường là gì?

    "Mẹ, hơi quá đáng rồi."

    "Con nói vậy là có ý gì?" Mẹ anh chuyển sự chú ý sang anh, "Mẹ chỉ dặn cậu ta không được làm hại con bằng những thứ rác rưởi. Con là viên ngọc quý của mẹ, mẹ không muốn viên ngọc đang tỏa sáng bị mờ đi vì có than bẩn bên cạnh."

    "Tôi hiểu rõ sự xuất sắc của ngài." một giọng nói yếu ớt ngăn cản sự phản đối của Aster. Cậu bé không dám ngẩng đâu lên, nhưng trả lời cũng không rõ ràng. Aster thở dài. Anh ấy nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể gần gũi với một ai đó, nhưng điều đó dường như không phải trường hợp này.

    "Tốt. Về cái tên mới của cậu, hãy để Thiếu gia đặt cho cậu." Mẹ anh đứng lên và để lại Aster với người hầu mới của anh ấy cùng vài người giúp việc dọn dẹp bàn ăn. Sự im lặng lúng túng trôi qua với cậu bé quỳ gối, không dám nhìn vào mắt Aster.
     
    Last edited: Feb 8, 2021
  3. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 12: Tên của người nô lệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tên trước đây của cậu là gì?"

    "Tôi tên là.." Cậu bé có vẻ không thoải mái. Cậu ta dừng lại, có vẻ như đang đợi Aster ngắt lời cậu ta, nhưng Aster ngồi im lặng, ".. ĐĨ. Tôi được chủ cũ đặt là ĐĨ, thưa thiếu gia."

    Âm thanh của đồ dùng rơi, sau đó là tiếng thở hổn hển thu nhặt khắp phòng ăn. Những người hầu gái xin lỗi rối rít trước khi rời khỏi nhà ăn, để Aster và người hầu lại. Aster không nhúc nhích, anh ấy quan sát cậu bé và sau đó nói, "Tên ban đầu của cậu là gì?"

    "Tên khai sinh?" cậu bé dừng lại, "Xin thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của tôi. Tôi không hiểu, thưa ngài."

    "Tên của cậu, trước khi bị bán đi làm nô lệ," Aster nói nhẹ. Mặc dù còn trẻ tuổi nhưng anh đã trong coi một khu vườn và cơ sở kinh doanh, thuê nô lệ và thường dân làm việc. Anh ghét đặt tên, do đó, anh sẽ ra lệnh cho họ sử dụng tên thật của mình, như vậy sẽ phù hợp hơn.

    Một lần nữa, cậu bé lại im lặng, trước khi lẩm bẩm. "Ramuja. Tên ban đầu của tôi là Ramuja, thưa Thiếu gia."

    "Vậy bây giờ tên cậu là Ramuja."

    Aster đứng sau khi cho phép người hầu mới của mình sử dụng tên thật. Anh bước ra khỏi phòng ăn, vì anh sắp có buổi học với Sir Douglass. Trước khi đi tới hành lang, người hầu mới của anh đã cất lời với giọng run run, "Cái này- Tôi thật sự biết ơn, cảm tạ ân tình của ngài, thưa Thiếu gia."

    Aster gật đầu và đi qua hành lang nhanh hơn trước. Mặt anh hơi đỏ, anh nghĩ mình thật ngầu và uy nghi trước mặt người hầu mới của mình. Phong thái như vậy chắc chắn sẽ khiến người hầu mới ngưỡng mộ anh, và sau đó muốn trở thành bạn với anh, giống như những đứa trẻ quý tộc khác. Cuối cùng, lần đầu tiên, anh cảm thấy biết ơn Sir Douglass đã dạy anh cách hành động như một Lãnh chúa thực sự. Anh sợ rằng hành động của mình sẽ khiến người hầu mới sợ hãi, nhưng có vẻ không phải vậy. Aster mỉm cười bước đi.

    "Ramuja. Cái tên đó là duy nhất."

    Tâm trí Aster trầm ngâm suy nghĩ về người hầu mới của mình. Cậu bé trông có vẻ rụt rè. Mặc dù chiều cao của họ tương đương nhau, nhưng người hầu mới có thân hình lớn hơn một chút mặc dù cậu ta là nô lệ. Anh cũng thắc mắc về tên của người hâu mới trước đây, cái tên mà người hầu gái ngạc nhiên khi nghe đến, có vẻ cô ấy còn sốc.

    Aster ngồi trong phòng làm việc, đợi Sir Douglass, mười lăm phút nữa ông ta mới đến. Aster không dám đến muộn các lớp học của Sir Douglass vì ông ta sẽ nói với cha anh rằng anh đi học muộn, sau đó họ sẽ cùng nhau la mắng anh, và thêm một bài tập về nhà để làm.

    "Chào buổi sáng thưa ngài", Sir Douglass bước vào phòng. Ông ấy là một người đàn ông trung niên, cùng tuổi với cha anh. Ông ta ăn mặc bảnh bao với một bộ vest, mái tóc xoăn màu đen, nhưng được vuốt gọn bằng sáp và đôi mắt màu hạt dẻ sụp xuống. Ông ấy luôn tỏ vẻ thờ ơ và nghiêm túc, trừ Aster và cha anh, đôi khi ông ấy mới mỉm cười.

    Aster đáp lại lời chào trước khi họ bắt đầu lớp học văn học Anh. Mặc dù đó là một lớp học văn học nhưng nó cũng chỉ có thảo luận về văn học và những thứ liên quan. Đây là lý do Aster thích lớp học này, vì nó thoải mái hơn nhiều.

    "Lãnh chúa trẻ, cậu đã đọc sách mới chưa?" Sir Douglass hỏi.

    "Ta đang đọc" Bài điếu văn của hoàng tử ", do người tiền nhiệm của ta viết."

    Ngài Douglass im lặng trong vài giây, rồi ông nói: "Vâng, thưa ngài. Chúng ta sẽ thảo luận về nó chứ?"

    Aster gật đầu, nhưng trước khi họ bắt đầu, anh muốn hỏi về người hầu mới của mình. "Sir Douglass, ta có thể hỏi một câu được không?"

    Thấy Sir Douglass mỉm cười và gật đầu, Aster liền hỏi: "ĐĨ là gì?"
     
    Last edited: Feb 8, 2021
  4. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 13: Đĩ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiếu gia rời đi.

    "Ramuja."

    Điều đó thật lạ. Kể từ lần đầu tiên trở thành nô lệ, cậu đã được đặt nhiều cái tên, đôi khi là số, cậu được gọi là 'Tám' vì là cậu bé thứ tám bước vào căn phòng của ông chủ già đó. Cậu được gọi là 'Than' vì cậu trông đen hơn so với làn da nâu ban đầu của mình. Cậu là 'Dumpster', vì gọi cậu như vậy giống như một liều giảm đau cho người lao động. Sau cùng, cậu là 'Đĩ', tên mà người chủ của cậu đã đặt trước khi cậu bị bán lại cho Thiếu gia.

    Bây giờ cậu là Ramuja. Tên thật mà cha mẹ cậu đã đặt cho cậu trước khi bán cậu lên con tàu đó.

    Lồng ngực cậu cảm thấy ngột ngạt. Niềm vui và nỗi uất hận tràn ngập tâm trí cậu, không thể hòa quện. Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho một cái tên mới, vì cậu là một nô lệ khoái lạc. Cậu không bận tâm đến bất kỳ một cái tên khốn nạn nào, dù là 'Slut', 'Dumpster', 'Bitch' hay bất cứ thứ gì tương tự. Nhưng cậu lại không chuẩn bị cho cái tên 'Ramuja'.

    "Còn quỳ ở đây bao lâu?" Một mũi giày đen thúc nhẹ vào tay cậu, cậu ngẩng đầu thì thấy người quản gia. Cũng như những người khác, khuôn mặt ông ta lộ rõ vẻ không hài lòng, "Đi theo Lãnh chúa trẻ đi. Phòng học của anh ấy ở cuối hành lang."

    Chỉ dẫn cho cậu xong, ông ta quay lưng đi, lấy khăn lau mũi giày. Cậu bước ra khỏi phòng ăn, và đi dọc hành lang đến lớp học của Thiếu gia. Hành lang hẹp dần cho đến khi cậu nhìn thấy một cánh cửa duy nhất.

    Cậu đã gần như gõ cửa, có tiếng xôn xao bên trong phát ra. Thiếu gia đang ở trong phòng học của mình. Vì vậy, cậu đã đứng im lặng trong hành lang, cho đến khi Thiếu gia kết thúc lớp học và giao cho cậu một nhiệm vụ.

    Cậu lờ mờ nghe thấy Thiếu gia đang nói chuyện với một người gọi là 'Sir Douglass' bên trong. Cậu biết việc một tên nô lệ nghe trộm chuyện của chủ nhân là điều táo bạo. Nhưng nghe thấy Chúa trẻ được thoải mái khiến cho cậu bớt căng thẳng. Hình ảnh anh cười trong vườn hoa hiện lên trong mắt cậu.

    Mái tóc óng vàng, đôi mắt sâu và đôi môi mỏng của anh ấy mỉm cười với cậu. Nó thật đẹp. Bất giác, môi cậu cong lên. Cậu nhắm mắt lại, trong khi nghe trộm, cậu tưởng tượng Thiếu gia nói chuyện với mình vơi thái độ hờ hững và mỉm cười.

    "Đĩ là gì?"

    Cậu mở mắt ra ngay lập tức, hình ảnh đẹp đẽ tan biến khi nghe câu hỏi mà Thiếu gia vừa hỏi.

    "Lãnh chúa trẻ, điều đó.. ngài biết từ đâu?"

    "Người hầu mới của ta, 'Đĩ' là tên trước đây của anh ta. Người hầu gái đã sững sờ khi nghe thấy nó. Có gì đó khó chịu ở cái tên đó không?" Ề với anh ấy. Vì vậy cậu đã rất vui khi anh ấy lấy cậu ra từ tay người buôn nô lệ.

    Cậu nuốt nước bọt, cổ họng bỗng khô khốc.

    Cậu cảm thấy ớn lạnh khắp cơ thể mình. Cậu nghĩ rằng Thiếu gia đã biết danh tính của mình và quyết định chấp nhận cậu. Cậu nghĩ tên trước đây của cậu không là vấn đ

    "Liệu mình có bị trả lại cho tên buôn đáng khinh đó không?" Cậu lo sợ trong đầu.

    Hình ảnh cậu ngồi trong một chiếc xe đầy bẩn thỉu với những người nô lệ bị bỏ đói khác, chờ đợi hàng tháng trời cho đến khi ai đó bắt cậu, lạm dụng cậu và sau đó bỏ lại câu một mình đến sống dở, chết dở hiện lên trong tâm trí cậu. Cậu nuốt nước bọt hết lần này đến lần khác nhưng vô nghĩa. Hơi thở của cậu trở nên nặng nề hơn, cậu cảm thấy ngột ngạt ngay cả trong biệt thự sang trọng này.

    "Thật là không phải, thưa ngài." người thầy được gọi là Sir Douglass cuối cùng cũng đã lên tiếng sau khi im lặng một hồi. Cậu nhắm mắt lại, trong lòng bàn tay xoa xoa mồ hôi lạnh.

    "Đó là.. một từ sỉ nhục để gọi một ai đó, một từ xúc phạm mà người dân đã tạo ra. Nó - Đó chắc chắn không phải là từ để ngài phiền lòng đâu, thưa ngài."

    "Ta hiểu rồi.." Thiếu gia định tiếp tục hỏi nhưng Sir Douglass đã nhanh chóng chuyển chủ đề. Cậu hít một hơi thật sâu. Cậu đã nghĩ Sir Douglass sẽ nói ngay với Thiếu gia về ý nghĩa của tên trước đây của cậu. Thật nhẹ nhõm khi biết rằng cậu sẽ không bị đá sớm hơn dự đoán.
     
    Last edited: Feb 10, 2021
  5. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 14: Tại phòng riêng của Thiếu gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy nhiên, trong khi chờ đợi Thiếu gia, cậu không thể tưởng tượng ra hình ảnh anh ấy hờ hững nói chuyện và mỉm cười với cậu được nữa. Nụ cười nhẹ trên môi biến thành nụ cười chua chát. Bởi vì cậu nhận ra rằng mọi tưởng tượng sẽ tan vỡ khi Thiếu gia biết thân phận thực sự của cậu.

    Cửa mở ra sau hai tiếng, cậu đứng thẳng người khi thấy Thiếu gia. Anh ấy ngạc nhiên khi cậu đứng trước mặt anh ấy. Cậu quỳ xuống: "Tôi đang đợi lệnh của ngài, thưa thiếu gia."

    "Theo tôi." Thiếu gia nói.

    Cậu ngạc nhiên về giọng điệu thờ ơ của anh ấy. Anh ấy đang háo hức, cười đùa trong lớp, tại sao đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy? Cậu nuốt nước bọt một lần nữa, và sau đó đi theo anh ấy.

    Anh ấy thấp hơn cậu vài cm, cơ thể nhỏ hơn cậu, và mái tóc vàng đung đưa mỗi khi anh ấy di chuyển. Anh ấy có mùi của đàn hương, khi cậu lại gần, cậu có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào au từ tóc anh ấy, giống như mật hoa. Điều đó làm cậu say hơn.

    "Thiếu gia có mùi thơm."

    Cậu lắc đầu trước khi tâm trí đi quá xa. Thiếu gia sẽ cảm thấy ghê tởm nếu như anh ấy đọc được tâm trí của cậu.

    Họ đi bộ trong im lặng đến tòa tháp phía đông, phòng của Thiếu gia ở đó. Cậu lặng lẽ theo anh ấy trong cầu thang xoắn ốc cho đến khi họ lên đến đỉnh tháp. Một người hầu đứng lặng trước cửa. Cô ấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, nhưng nhanh chóng quay đi mở cửa cho Thiếu gia.

    Khi cậu bước vào phòng, người giúp việc đóng cửa lại và cậu lại cảm thấy có cảm giác quen thuộc như công việc trước đây của mình. Tình huống này, phòng riêng, cánh cửa đong kín, một mình với Thiếu gia..

    Đó không phải là lần đầu tiên của cậu. Không thể đếm được cậu đã làm điều đó bao nhiêu lần. Nhưng cậu cảm thấy lo lắng lạ thường.

    "Thiếu gia, tôi có thể hỏi.."

    "Im lặng." Anh ấy cắt ngang và cậu im lặng. Cậu im lặng nhìn anh ấy, anh ấy không cử động một ngón tay, chỉ chằm chằm nhìn vào vườn hoa bên ngoài, nơi họ gặp nhau sáng nay. Ý nghĩ kỳ lạ trong đầu cậu dần dần tan biến, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh của Thiếu gia. Anh ấy trông buồn và sau đó anh ấy nhắm mắt lại.

    Anh ấy đã ngủ gật.

    "Ơ, ngủ à? Đưa mình đến đây để làm gì?"

    "Có phải Thiếu gia đã quên điều này không? Anh ấy thực sự không nhận ra bản chất thật của mình sao?"

    Nếu Thiếu gia mua cậu như một nô lệ bình thường, thì cậu không cần phải phục vụ những khoái lạc của anh ấy. Ý tưởng về việc mình không được sử dụng như một nô lệ khoái lạc khiến cậu phấn khích. Nếu cậu trở thành một nô lệ bình thường, điều đó có nghĩa là cậu sẽ được ở lại cho đến khi già đi. Cậu sẽ có một nơi để ở, dù là một nô lệ lao động, nhưng đó sẽ là phần thưởng ý nghĩa nhất với cậu.

    "Mmm.." tiếng lâm bâm của Thiếu gia thật buồn cười. Bị cám dỗ bởi cảnh tượng Thiếu gia đang ngủ, cậu cẩn thận đến gân anh ấy. Đôi mắt cậu dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp của anh, hàng mi dài của anh rung rinh và mái tóc vàng gợn sóng đung đưa khi gió mùa hè lướt qua ban công. Cậu không dám chạm vào anh ấy, nhưng chỉ nhìn anh ấy ngủ, cậu đã mãn nguyện rồi.

    "Thiếu gia thực sự là một người đàn ông tuyệt đẹp."

    Cậu nhớ đến sự xuất hiện của Nữ Công tước. Thiếu gia thực sự là một bản sao chính xác của mẹ mình. Tuy nhiên đôi mắt của Thiếu gia rất sâu và xuyên thấu, giống như cha của anh ấy. Cậu không thấy nó đáng sợ. Cậu thích đôi mắt của anh ấy hơn là của Nữ công tước. Bởi vì Nữ công tước có cái nhìn trịch thượng với tất cả mọi người, kể cả cậu. Cảm giác như ánh mắt của bà ấy đâm vào ruột gan của cậu, làm tê liệt cơ thể cậu, buộc cậu phải quỳ xuống trước mặt bà ấy.

    Trong khi ánh mắt của Thiếu gia tuy sắc bén và lãnh đạm, nhưng nó luôn ẩn chứa một thế giới bình lặng. Như thể cậu đang nhìn thấy một vầng trăng xanh trong đó. Khi cậu nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm đó, cậu ngay lập tức bị thu hút. Cậu muốn tiến lại gần hơn để chìm sâu vào ánh mắt của anh ấy. Nếu ánh mắt của Nữ công tươc cắt đứt ruột gan của cậu và khiến cậu phải quỳ gối, thì của Thiếu gia lại khiến cậu tự nguyện phục tùng tận tâm say sưa mà không cần vũ lực.

    Cậu nhìn chằm chằm vào Thiếu gia và đợi hàng giờ đồng hồ anh ấy không nhúc nhích cho đến khi lông mi của anh ấy rung lên, cậu lụi lại vài bước và nhìn thẳng ra ban công. Nếu Thiếu gia nhận ra cậu đang nhìn anh ấy như thế, cậu có thể mất đầu ngay bây giờ.

    Thiếu gia ngáp dài, vươn người trước khi quay về phía cậu. Anh ấy tỏ vẻ thờ ơ trong khoảnh khắc trước khi đột nhiên sửng sốt.
     
    Last edited: Feb 12, 2021
  6. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 15: Cảm nhận về thiếu gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cậu đã ở đây khi tôi đang ngủ?" Thiếu gia hỏi. Anh ấy mất bình tĩnh. Lần đầu tiên, đôi mắt của anh ấy mở to và sự sắc bén biến mất, đôi mắt của anh ấy giờ giống như đôi mắt to của một con cún con.

    Cậu cười thầm trong bụng, nhưng khẽ gật đầu trả lời: "Vâng, thưa Thiếu gia."

    Biểu hiện của Thiếu gia thật buồn cười. Anh ấy trông sững sờ, và sau đó khuôn mặt trở nên đỏ như quả cà chua. Anh ấy mở miệng, rồi mím môi như muốn nói điều gì đó. Anh quay lại và nói: "Cậu có thể đi ngay bây giờ."

    Anh lại tiếp tục thờ ơ như thường ngày trong lời nói của mình. Cậu muốn cười khúc khích. Nếu đây là cách Thiếu gia thể hiện sự thống trị của mình, thì anh ấy đã thất bại thảm hại.

    "Thứ lỗi cho tôi, Thiếu gia, nhưng tôi nên làm gì tiếp theo?"

    "Ta cho phép cậu tham quan dinh thự." Thiếu gia nói, anh ấy lấy ra một chiếc chuông bạc và lắc nó.

    "Vâng, Thiếu gia." Người hầu canh cửa bước vào phòng. Cô ấy liếc cậu với vẻ khinh thường, nhưng không nói gì.

    "Chiristie, đưa người hầu này của tôi đến một quản gia nào đó. Cậu ấy cần biết thêm về dinh thự." Thiếu gia ra lệnh. Cô hầu gái Christie gật đầu và xin phép ra ngoài, "Thứ lỗi cho tôi, Thiếu gia."

    Cậu quay lưng đi theo người giúp việc nhưng bị chặn lại bởi một tiếng gọi vội vã từ phía sau: "Cậu.."

    Cậu quay lại và mỉm cười với Thiếu gia, "Vâng, Thiếu gia."

    "Ngày mai, hãy đến chỗ ta lúc bình minh. Ta mong cậu sẽ đến sớm hơn", giọng của Thiếu gia trở nên nhẹ nhàng hơn và mặt anh đỏ lên, "Chờ ta ở khu vườn phía đông."

    "Tôi sẽ đợi ngài trong vườn trước khi rạng đông, thưa ngài." cậu đáp, rồi cáo lỗi.

    Cậu không thể giữ được nụ cười của mình. Thiếu gia rất dễ thương. Khuôn mặt đỏ như củ cải của anh ấy ám chỉ sử bối rối đã xóa bỏ hoàn toàn thái độ được cho là độc đoán của anh ấy. Vẻ mặt sững sờ của anh ấy đã thay thế cho thái độ thờ ơ lạnh lùng khi cậu nhìn thấy anh ấy trước đó. Cậu rất hài lòng khi biết rằng thiếu gia không phải một người đàn ông tàn nhẫn. Ít nhất điều đó cũng đảm bảo an toàn cho cậu lúc này.

    Anh ấy còn muốn cậu cùng ra vườn vào sáng mai. Cậu đã có được sự ưu ái của anh ấy, vậy là quá đủ.

    Cậu đi theo người hầu gái, người đã chuyển cậu cho một quản gia. Mặc dù quản gia cũng lộ ra vẻ khinh thường, nhưng ông ta không có lời nói nào hạ thấp. Ông ấy làm công việc của mình là đi dạo quanh cùng cậu và giải thích về những gì bên trong dinh thự.

    Mặt trời lặn khi người quản gia kết thúc chuyến tham quan cùng cậu. Họ dừng lại ở khu vườn phía đông, nơi cậu gặp Thiếu gia sáng nay. Những chùm hoa lay động khiến cậu nhớ lại mùi tóc của Thiếu gia. Nó cũng tương tự như khu vườn này, tươi mát, ngọt ngào nhưng không quá đậm khiến bạn khó chịu. Cậu nhắm mắt lại, tưởng tượng sự hiện diện của Thiếu gia ở đây. Nhưng, trước khi trí tưởng tượng đi xa hơn, cậu đã lắc đầu và tự tát vào má mình.

    "Không, điều này là sai trái, mình không nên để bị quyến rũ."

    Cậu lại tát vào má mình. Cậu nhận ra rằng Thiếu gia có vẻ đẹp quyến rũ chết người chỉ với hai lần găp. Tuy nhiên, có được sự ưu ái của Thiếu gia như một người hầu riêng và không bị loại bỏ là quá đủ. Cậu không nên đuổi theo những điều xa vời.

    Cậu chạy nhanh về phòng ăn, vì giờ ăn tối của nông nô sắp bắt đầu. Cậu cần ăn uống, nghỉ ngơi và thức dậy sớm vào ngày mai. Thiếu gia đã mong cậu đến khu vườn sớm hơn.

    Môi cậu nhếch lên và cong lên một chút. Nghĩ đến cảnh Thiếu gia trong khu vườn khiến cậu vui sướng phần nào.

    "Như mặt trăng lấp lánh trên bầu trời

    Một đêm giống như ngày

    Những cảm xúc kỳ lạ từ từ nhen nhóm

    Và tôi, chúng tôi, đang đợi chờ."
     
  7. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 16: Lần gặp gỡ thứ hai tại vườn hoa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chết tiệt."

    Aster liên tục chỉ trích bản thân sau khi người hầu mới nhìn thấy anh đang ngủ. Anh nghĩ rằng nếu người hầu mới chỉ nhìn anh trong phong thái lạnh lùng, lãnh đạm và độc đoán, người hầu sẽ của anh sẽ thích anh. Ít nhất thì cậu ta cũng xem anh là một người chủ cần được tôn trọng.

    "Ta không nói chuyện lúc ngủ đâu nhỉ? Liệu ta có ngáy không?"

    Aster cảm thấy thật kỳ lạ khi anh ấy phải căng thẳng về một thứ tầm thường như một người hầu. Nhưng cậu ấy là một người hầu mới, một người hầu riêng. Đây là lần đầu tiên anh có cơ hội có một người bạn thực sự không phải anh em họ của mình, Charles và Rosalie.

    Anh có 'bạn bè', những đứa trẻ quý tộc đến vũ hội lớn và cố gắng nịnh nọt anh bằng những lời ngọt ngào. Anh có thể còn trẻ, nhưng cha mẹ anh đã dạy anh cần phải cẩn thận với những người quý tộc khác. Họ có hàng tá kế hoạch để lật đổ hoặc tấn công gia đình Arlingdon.

    Tuy nhiên, người hầu riêng thì khác. Họ không có quan hệ với các gia đình quý tộc khác. Aster chắc chắn rằng người hầu mới của mình không có mối liên hệ nào với các quý tộc khác. Ít nhất, khi một nô lệ bị bán đi, họ đã cắt đứt liên lạc với chủ nhân trước đó của mình.

    "Được rồi, nửa giờ trước bình minh."

    Aster đã kiểm tra đồng hồ một vài lần để đảm bảo rằng anh ấy có thời gian hoàn hảo để ra vườn. Anh ấy thức dậy sớm hơn hai tiếng vì lo lắng việc gặp người hầu mới của mình hôm nay. Anh từ ban công nhìn lén khu vườn, một bóng người đang đứng trên khu vườn, dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ.

    "Woa, cậu ta còn đến sớm hơn ta mong đợi."

    "Ta có nên đi bây giờ không?"

    "Nhưng điều đó sẽ khiến ta trông quá háo hức chăng?"

    Aster cảm thấy bồn chồn khi nhìn vào gương. Anh ấy muốn đảm bảo rằng tóc mình không bị rối. Anh chải vài lọn tóc gợn sóng xuống nếp. Anh đã rửa mặt sạch sẽ, do đó, anh ấy đã có diện mạo vừa ngủ dậy đẹp nhất lúc này.

    Khi mặt trời bắt đầu mọc, Aster vội vã bước chân lên cầu thang. Nhưng trước khi đặt chân lên bậc cuối cùng, anh đột ngột dừng lại và hít thở sâu. Anh ấy cần trông lạnh lùng và điềm đạm. Hôm qua anh rối tung cả lên khi vì không biết làm sao khi gặp người hầu của mình khi ở vườn, ảnh chỉ buột miệng nói vài câu và cười như một tên ngốc. Anh cũng lộn xộn khi anh ngủ quên.

    Lần này, anh ấy đảm bảo rằng người hầu mới của mình sẽ coi anh ta là một chủ nhân đáng tin cậy và độc đáo. Vì vậy, cậu ấy sẽ chấp nhận công việc của cậu ấy như một người hầu riêng không chỉ vì khế ước, mà còn vì Aster là một người đáng tin cậy. Sau đó, anh có thể cố gắng gần gũi hơn với người hầu của mình và họ sẽ trở thành bạn tốt. Aster nghĩ về kế hoạch của mình trong cả đêm, nó sẽ được thực hiện tốt.

    "Ngài Douglass đã nói như vậy, ta hy vọng sự giảng dạy của ông ấy thực sự sẽ hiệu quả cho tình huống này."

    Aster bước đến vườn hoa với đôi mắt sắc lạnh. Anh nhìn người hầu mới của mình đang lặng lẽ chờ đợi trong vườn. Ánh mắt họ chạm nhau, nhưng không ai cố gắng rời mắt. Khi Aster đến gần hơn, người hầu mới của anh ấy cuối cùng cũng cúi đầu và quỳ xuống trước mặt anh ấy. Aster, vẫn với đôi mắt lạnh lùng, không nói gì và nhìn chằm chằm vào người hầu mới của mình.

    "Xin chào Thiếu gia."

    Aster lạnh lùng nói: "Cậu dám nhìn ta bằng ánh mắt bình thường."

    "Điều này.. Tôi không dám! Chỉ là.."

    "Ơ, nhưng ta chỉ muốn khen ngợi cậu. Cậu nên đủ mạnh dạn để nhìn chằm chằm vào tôi như một người bình thường, để chúng ta có thể gần gũi hơn," Aster ngạc nhiên trong lòng, nhưng anh không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào trong mắt. Trông anh thật lạnh lùng.

    "Tôi chỉ bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của Thiếu gia dù Thiếu gia mới thức dậy. Tôi chỉ kinh ngạc trước sự xuất hiện của thiếu gia." người hầu mới của anh chậm rãi nói.

    Aster cảm thấy nhịp tim của mình ngừng đập trong một giây sau đó. Anh cảm thấy mặt mình nóng lên, quay đầu lại: "Những lời nịnh nót rẻ tiền như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến ta được đâu. Dùng những lời ngon ngọt dụ dỗ ta cũng vô dụng."

    "Tôi chỉ nói thật, Thiếu gia."

    Tim của Aster bắt đầu đập nhanh hơn. Anh nuốt nước bọt để nuốt trôi nỗi lo lắng của mình. Trước đây chưa bao giờ có một người hầu hay nô lệ nào dám khen ngợi anh như vậy. Vì vậy, điều này ảnh hưởng rất mạnh đối với anh ấy. Anh ấy muốn nói lời cảm ơn và mỉm cười một cách chân thành, nhưng điều đó sẽ khiến anh mất đi thái độ của một lãnh chúa trẻ.

    "Đủ rồi."
     
  8. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 17: Lời xin lỗi đúng cách của thiếu gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thay vì tung ra những lời tâng bốc vô nghĩa, cậu nên đi theo ta." Aster nói. Anh ấy đi trước và nghe thấy tiếng bước chân của người hầu phía sau, lặng lẽ theo anh dạo quanh khu vườn.

    Họ bước đi trong im lặng cho đến khi đến gần trung tâm khu vườn. Mặt trời mọc, chiếu sáng những bông hoa rực rỡ, tạo nên những ánh vàng lung linh. Aster chắm chú ngắm những bông hoa. Một nụ cười nở trên môi, anh cúi người và vuốt ve một cây dã yên thảo trắng.

    Aster nói: "Khu vườn thật đẹp khi mặt trời mọc. Những bông hoa lung linh với sắc vàng ấm áp và hơi ấm của mặt trời mà ta có thể cảm nhận được. Giá như mặt trời không làm tổn thương ta". Anh luôn nói câu này bất cứ khi nào mặt trời mọc. Vì không ai có thể nghe thấy giọng nói của anh, anh bất giác thốt lên. Anh mong đợi không có câu trả lời, nhưng có một giọng nói vang lên từ phía sau.

    "Tôi thích ánh vàng lấp lánh rải rác trên mái tóc ngài. Trông ngài thật thanh tú, thưa ngài." Câu trả lời bất ngờ của người hầu nhẹ nhàng mà nghiêm túc. Aster đã rất ngạc nhiên.

    Aster lập tức quay lại, mặt đỏ như quả cà chua chín nhưng vẫn trừng mắt nhìn người hầu của mình. Anh ấy cảm thấy xấu hổ vì quên mất sự hiện diện của người hầu mới, trong giây lát anh đã thốt lên và không hề lo lắng. Nhưng câu trả lời của người hầu bằng cách nào đó khiến anh cảm thấy xấu hổ hơn nữa.

    "Cậu nói gì?" Aster hỏi, trong khi anh có vẻ bình tĩnh, một mầm mống thù địch giường như gieo vào trong lời nói của anh ấy. Tinh tế, mềm mại, đẹp đẽ, những lời nói vô lương tâm như vậy đối với Aster không cảm thấy gì ngoài sự ghê tởm.

    Người hầu bàng hoàng, hoang mang trước khi quỳ rạp xuống. Cậu run rẩy và lắp bắp trước khi kịp nói một câu: "Thứ lỗi cho sự ngu ngốc của tôi. Tôi mất trí rồi, tôi đáng bị trừng phạt." Cậu ấy run rẩy và mắt đóng đinh vào mặt đất.

    Aster thực sự xấu hổ. Nhưng anh ấy sẽ không đi xa như việc trừng phạt người hầu mới của mình, vì cậu ấy không xúc phạm anh theo bất kỳ cách nào. Ít nhất, cậu ta không ý định chọc giận Aster vì vẻ mặt bàng hoàng trước đó của cậu ấy là thật. Aster hít một hơi thật sâu và nói: "Tôi sẽ tha thứ cho sự bất cẩn của cậu."

    "Đa tạ Thiếu gia."

    "Tuy nhiên, một lần nữa cậu dám đưa ra những lời nhận xét hèn hạ, nịnh nọt như vậy để nói về ta." Aster nín thở, rồi hạ giọng: "Ta sẽ trả lại cậu cho tên buôn nô lệ đó."

    Người hầu mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mắt Aster, ánh mắt không tự chủ, miệng run lên khi thân thể rũ xuống. Cậu nắm chặt mắt cá chân của Aster. Aster có thể cảm thấy tay người hầu của mình đang ra mồ hôi kinh khủng, Anh giật mình vì không nhận ra lời đe dọa của mình đáng sợ đến mức nào. Mặc dù vậy, anh ấy phải thừa nhận rằng anh chưa bao giờ đe dọa một người hầu hoặc một người giúp việc trừ khi họ mắc phải sai lầm nghiêm trọng.

    "Ta có quá khắc nghiệt không?"

    Người hầu vẫn ôm mắt cá chân anh lắp bắp: "Tôi.. tôi.. xin thứ lỗi cho người nô lệ này.. người nô lệ thấp hèn này đã xúc phạm đến thiếu gia. Tôi.."

    Aster tái mặt. Anh không bao giờ muốn người hầu của mình sợ hãi đến tận xương tủy. Cuối cùng, anh cũng chỉ là một Lãnh chúa trẻ và quyền lực của anh là có hạn. Dù giải tán công nhân hay trao trả nô lệ, quyền quyết định vẫn nằm trong tay cha mẹ anh. Anh ngập ngừng khi cảm giác tội lỗi trong lòng dâng lên.

    Anh muốn xin lỗi, nhưng anh chưa bao giờ xin lỗi một người nô lệ trước đây. Anh không biết làm thế nào để xin lỗi đúng cách trước sự chênh lệch địa vị như vậy. Anh đợi một lúc cho đến khi tay người nô lệ của anh ngừng run.

    Tuy nhiên, sự im lặng khiến người hầu của anh càng lo lắng hơn khi đầu cậu ta càng cúi thấp hơn, mặt úp xuống vỉa hè bằng đá. Aster hít thở sâu và nói: "Đứng dậy, ta sẽ không trả ngươi cho kẻ buôn nô lệ kia."

    Người hầu mới của anh từ từ nới lỏng tay và đứng dậy. Cậu vẫn cúi đầu và cơ thể vẫn run rẩy.

    "Cảm tạ ân sủng của Thiếu gia. Tôi sẽ không bao giờ lặp lại sự xấc xược này." cậu trả lời không lắp bắp nhưng giọng vẫn khàn khàn.
     
  9. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 18: Sự tức giận của Aster

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Aster quan sát người hầu mới của mình. Cảm giác tội lỗi cứ xoáy vào tim anh. Anh nhận ra mình chỉ đang nổi cơn thịnh ngộ trẻ con. Anh muốn nắm tay người hầu để xoa dịu sự run rẩy của cậu ấy, nhưng điều đấy nghe có vẻ điên rồ với anh, vì gia đình quý tộc không chạm vào người hầu bao giờ cả.

    Anh quyết định xoa đầu người hầu của mình. Người hầu cứng đờ, nhưng sau một giây thì dần dần thả lỏng. Mái tóc của Ramuja nhột nhạt trong lòng bàn tay anh, nhưng anh đã phớt lờ nó và vỗ nhẹ vào đầu cậu ấy vài lần.

    "Ta sẽ không trả lại cậu." Aster nói.

    "Và xin lỗi."

    Aster không thể nói ra lời xin lỗi của mình, anh chỉ có thể nói nó trong tâm trí mà thôi. Người hầu của anh chậm rãi gật đầu.

    "Tôi không được học hành tử tế, thưa thiếu gia." người hầu của anh nói, "Tôi đáng bị trừng phạt vì tôi có tội với ngài."

    Aster cân nhắc một chút, anh không muốn trừng phạt cậu ấy. Cậu ấy không sai. Nhưng cậu nghĩ về một hình phạt nhẹ, rồi anh vẫn không thể thực hiện nó, vì anh là người đã ném một cơn giận trẻ con về phía cậu ấy.

    "Hình phạt của cậu.." Aster thở dài, "Lỗi của cậu sẽ được tha thứ. Còn bây giờ, cậu phải gặp Anne và yêu cầu cấp một bộ quần áo mới. Cậu vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua."

    "Thiếu gia, quần áo của tôi vẫn còn sạch. Thay quần áo hàng ngày sẽ rất tốn kém." cậu nhu mì nói.

    Aster cười khúc khích, rồi lạnh lùng nói: "Cậu không được sử dụng một bộ quần áo từ ngày này qua ngày khác. Chúng trông thật bẩn thỉu. Là đại công tước trẻ tuổi, ta không thiếu tiền cho những thứ tầm thường như vậy. Ta không có lòng khoan dung với sự bẩn thỉu", anh ấy liếc nhìn người hầu đang kinh ngạc rồi quay lưng lại. Anh bước ra khỏi khu vườn dù vẫn còn sớm. Theo thường lệ, Aster đi vội đến tháp phía đông và leo lên cầu thang.

    Anh đi đến ban công trong phòng mình, rồi nhìn trộm người nô lệ đang đứng đó. Anh ấy, vẫn còn sững sờ, vẫn chưa di chuyển được một cm so với vị trí ban đầu.

    Aster tự hỏi liệu những câu nói cuối cùng của anh có khiến người hầu của anh kinh ngạc không. Anh đã gián tiếp nói với cậu ấy rằng anh sống thoải mái mà không cần lo lắng về tiền bạc, vì anh là con trai duy nhất của đại công tước. Anh cũng đã nói với cậu ấy rằng cậu không hề bẩn thỉu vì anh đã để cậu đi cùng mình trong khu vườn. Như vậy là đủ, phải không?

    Tuy nhiên, Aster cảm thấy bồn chồn không thể nào tránh khỏi. Anh đã đe dọa người hầu của mình, nhưng anh không biết sẽ khiến cậu ấy sợ hãi đến vậy. Anh sẽ nói dối nếu anh không cảm thấy tội lỗi, vì anh định để lại ấn tượng tốt cho người hầu mới của mình. Những gì anh nói chỉ là bột phát.

    "Tại sao cậu ấy lại nói thế?"

    Aster không bao giờ thích những lời nói dối, nịnh nọt anh hoặc cha mẹ anh để được ưu ái, cuối cùng, và tất cả những gì họ muốn là có lợi hơn cho gia đình họ. Vì vậy, khi người hầu của anh nói ra những điều tương tự, anh đã ngay lập tức thốt ra lời đe dọa đó vì sự khó chịu thoáng qua. Mặc dù, khi Aster nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của người hầu của mình, anh ấy nhận ra rằng anh không hề có ý làm tổn thương cậu ấy.

    "Dù sao cậu ấy cũng đã hoảng sợ, có phải ta quá nhàm chán không?"

    Vai Aster buông thõng xuống, anh đóng của ban công và rời khỏi đó.
     
  10. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 19: Suy nghĩ về sai lầm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bẩn thỉu".

    Từ đó cứ lởn vởn trong đầu cậu, khi cậu đứng ngẩn ngơ trong khu vườn này. Cậu vừa hóa đá, vừa sợ hãi cùng một lúc. Lời nói của một quý tộc, đặc biệt là những quý tộc mà sự tồn tại của họ quan trọng như một nửa đất nước, lời của Thiếu gia là thiên đường hoặc địa ngục, vì ngài ấy có thể biến cậu thành một vị thánh vĩnh cửu được ban tặng cho những món quà tuyệt đẹp hoặc khiến cậu đau khổ hơn cả sự tra tấn. Và đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sức nặng trong lời nói của một Đại công tước trẻ.

    Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ đe dọa cậu ngay lập tức. Cậu đã phạm một sai lầm, nhưng cậu chỉ đơn thuần là khen ngợi anh ấy, cậu thực sự đã bị sốc. Anh ấy trông thật thanh tú, mái tóc vàng óng được ánh nắng ban mai chiếu vào khiến nó trở nên càng bồng bềnh hơn. Anh ấy đã mỉm cười khi vuốt ve cây dã yên thảo trắng bằng những ngón tay mảnh khảnh của mình và cậu đã nghe thấy lời thì thầm bằng giọng nói nhẹ nhàng của anh ấy, giờ như còn như nhột nhột bên tai. Anh ấy giống như một bức tranh sơn dầu mà cậu có thể chạm vào ngắm nhìn và tưởng tượng ra khoảnh khắc được chạm tay vào, vuốt ve mái tóc và đôi má mịn màng của anh ấy.

    Đó là lý do, cậu đã vô thức khen ngợi vẻ đẹp của anh ấy, cậu vẫn không hối hận về điều đó. Thế nhưng, Thiếu gia đã thấy khó chịu. Cậu đã bàng hoàng khi nhìn thấy ánh mắt đó, ánh mắt căm thù nhưng vẫn đẹp. Cậu thậm chí còn nhìn rõ mặt anh ấy đỏ bừng. Anh ấy trông giống như một chú mèo con đang cố gắng giơ các móng vuốt của mình. Nhưng cậu không muốn gặp rắc rối, vì vậy cậu đã xin lỗi, và nghĩ rằng Thiếu gia sẽ bỏ qua.

    Nhưng anh ấy đã đe dọa cậu.

    "Ta sẽ trả cậu cho tên buôn nô lệ đó."

    Cậu như hóa đá và sợ hãi khi nghe tiêng 'trả lại' và 'buôn nô lệ'. Cậu nhớ cách đây vài ngày, khi cậu còn ở trong xe đẩy của ông ta, cậu chỉ ăn trái cây và bánh mì ôi thiu mà không biết nó được làm từ bao giờ. Cậu chỉ uống nước một ngày một lần, khi bị đem đi như thiêu như đốt. Cậu đã thấy nhiều người lớn và trẻ em chết vì đói và khát. Cậu không muốn như vậy nữa.

    Cậu sợ hãi đến tận thấu xương tủy, sau đó lại nghĩ về Thiếu gia. Anh ấy cũng có phần mềm yếu, nhưng anh ấy cũng rất mạnh mẽ, ít nhất là thái độ đối với cuộc sống của cậu. Cậu không thể đùa giỡn, cậu đã nghĩ rằng anh sẽ chấp nhận lời khen ngợi của cậu và sau đó nói đùa với cậu hoặc là một thái độ nhẹ nhàng nào đó. Cậu nhận ra mình đã đi quá giới hạn một lần.

    Sự tức giận là có thật, mối đe dọa đến từ một người đẹp dẽ như Thiếu gia là có thật, và cậu thực sự hoảng sợ. Cậu quỳ gối, gục mặt xuống vỉa hè lát đá. Cậu nhận ra giới hạn của mình là một nô lệ nhưng đã nói quá nhiều.

    Thật ngạc nhiên, Thiếu gia đã tha thứ cho cậu mà không hề trừng phạt. Cậu nghĩ, trong một giây, Thiếu gia có lẽ đã quan tâm cậu ở một mức độ nào đó. Vì cuộc đời cậu vô giá trị như một con ngựa què. Nó cho cậu ảo tưởng về một Thiếu gia quan tâm đến cậu và nghĩ về cậu nhiều hơn là thân phận của một tên đầy tớ đáng ghét. Rồi hi vọng của cậu bị đập tan khi câu nói đó thốt ra từ miệng anh ấy.

    "La Đại công tước trẻ tuổi, ta không thiếu tiền. Nhưng ta thiếu lòng khoan dung với sự bẩn thỉu."

    Đúng vậy, anh ấy là Đại công tước trẻ tuổi đầy quyền lực, người nắm giữ các quyên lực lớn với một số công xưởng đã cho thuê những người như Jean và Dirk. Đối với cậu ấy, cậu còn không được thuê.

    Nhưng cậu thật bẩn thỉu. Có lẽ đó là lý do tại sao anh ấy không cho cậu mặc một bộ quần áo nhiều ngày, nó sẽ khiến cậu trông bẩn thỉu hơn. Có lẽ đó là lý do khiến anh ấy xa cách và luôn giữ thái độ lạnh lùng với cậu bất cứ khi nào anh ấy nhận thức được về diện mạo của cậu.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...