Xuyên Không [Edit] Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước - Hoa Chưa Nở

Discussion in 'Truyện Drop' started by Thanhmai2008, Dec 26, 2020.

  1. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 40: Hai người thanh thanh bạch bạch.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  2. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 41: Giáo luyện, tôi muốn học nấu ăn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu tháng mười một, thời tiết chuyển lạnh.

    Dưới sự trợ giúp của Hứa Thanh, Khương Hòa cuối cùng cũng có thể dựa vào đôi tay luyện tập hàng ngày kiếm được một trăm tệ.

    Sau đó lại trả cho Hứa Thanh.

    "Cố gắng, sau này sẽ càng ngày càng nhiều." Hứa Thanh nhìn đôi mắt mong chờ lại có điểm ngượng ngùng của cô ấy.

    Là do cô muốn trả lại, tại sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy chứ?

    "Đúng rồi, cô có biết nấu ăn không?"

    Khương Hòa nhìn chằm chằm vào số dư tài khoản wechat của mình, có chút tiếc hận. Hứa Thanh nói sang chuyện khác, lại muốn tìm một việc khác cho cô ấy làm.

    Người này a, luôn có lòng tham, lúc mới đầu nghĩ có một người nói chuyện đã rất vui rồi, tiếp theo lại muốn có người nấu cơm cho mình..

    Đây là giúp Khương Hòa khai thác các mặt thiên phú, xem cô ấy thích hợp làm việc gì. Hứa Thanh nói với chính mình như vậy.

    Ngoài giá trị vũ lực cao thì ở xã hội hiện tại không có một sở trường gì, Khương Hòa chính là một phế nhân thực thực tại tại. Cần thiết phải có một cái gì đó, tục ngữ nói rất hay – nhất chiêu tiên ngật biến thiên.

    Tục ngữ lại nói rất hay – nghệ đa bất áp thân.

    Cho dù là một chiêu tiên hay là nghệ đa, Khương Hòa một cái đều không có. Cũng không thể ra đường biểu diễn nuốt kiếm hoặc đập gạch, phá đá. Một người con gái đi làm vệ sĩ cũng không thực thế.. Cho dù thực tế thì cũng không có biện pháp giúp cô ấy tìm việc.

    "Tôi biết nấu cháo." Khương Hòa nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Cũng biết hâm nóng đồ ăn."

    "Cô có thể học." Hứa Thanh nói.

    "Đương nhiên, tôi có thể học."

    Trên mặt Khương Hòa mang theo sự mong chờ "Tôi phải học nấu ăn sao?"

    Cô ấy cảm thấy không thể dựa vào việc chơi trò chơi. Làm gì có chuyện ngày nào cũng quấn ổ ở nhà chơi trò chơi.. Nhưng nấu ăn lại không như vậy, đầu bếp lúc nào cũng là một công việc đúng đắn.

    "Khụ.. Tôi là đang hỏi cô, cô có muốn học nấu ăn không?"

    "Muốn."

    "Vậy hãy mang nồi đi rửa sạch, tôi dạy cô xào khoai tây."

    Hứa Thanh nhìn nhìn, mang theo Khương Hòa vào nhà bếp tám trăm năm chưa dùng đến. Sau khi dạy cô ấy học cách dùng chất tẩy rửa và nắm cọ sắt, liền để cô ấy lại phòng bếp dọn dẹp. Tự mình mang theo chìa khóa ra cửa mua đồ ăn, mua gạo, còn có dầu, muối, tương, dấm.

    Con gái không có lí do gì mà không học được cách nấu ăn. Đợi sau khi Khương Hòa nấu ăn thuần thục..

    Nghĩ tới liền có cảm giác vui vẻ, Hứa Thanh tự mình nấu ăn cũng không giỏi lắm. Anh ta cũng chỉ biết mấy món đơn giản như khoai tây thái sợi và trứng xào cà chua. Những món khác thì phải để Khương Hòa tự mình học trong thực tiễn.

    Triều Đường không xào đồ ăn, chủ yếu là hấp, luộc, nướng, còn các loại gia vị thì hơn phân nửa là không có. Khương Hòa chỉ học ăn, nhưng từ trước tới nay không biết các loại thức ăn được làm như thế nào. Nghĩ tới tự mình có thể làm ra những đồ ăn ngon như vậy, cả người tràn ngập lòng nhiệt tình.

    "Mua đồ ăn gì?"

    Hứa Thanh quay lại, cô ấy cố gắng đè nén sự kích động trong tim. Lau khô tay chạy tới tiếp đón.

    "Khoai tây a.. Ồ, cô hình như không biết cái này, mau cầm lấy gạo, mệt chết tôi rồi."

    Hứa Thanh xoa xoa vai, thầm nghĩ thất sách, thể lực này, thế nhưng lại không mang Khương Hòa đi theo.

    Khoai tây, gạo lại thêm bình bình chai chai đồ gia vị, khoảng mấy chục cân (1). Trên đường liên tục đổi tay mới có thể đem chúng xách về.

    So sánh với một tên đại ngốc nào đó thì kém xa..

    "Đây chính là khoai tây?"

    Khương Hòa đem đồ ăn xách vào bếp, cầm lên một củ Khoai tấy đen xì, hiếu kì nhìn nhìn, nghi hoặc hỏi: "Có ngon không?"

    "Ngon a, hơn nữa đây là được trồng ở ngoài đồng.. Ngoài đồng.. Cực kì nhiều." Hứa Thanh muốn khoe khoang một chút nhưng lại không nhớ được sản lượng. Mệt mỏi quá sức nên lười tra baidu, tùy tiện nói: "Dù sao thì cũng có thể làm thức ăn, cũng có thể làm lương thực, còn rất rẻ. Các cô ở đó nếu như có thứ bảo bối này, nạn đói gì đó phỏng chừng rất ít rồi, thỏa đáng là điềm lành."

    Anh ta chỉ chỉ cái nạo trong túi "giao cho cô xử lí, rửa sạch sẽ sau đó thì gọt vỏ."

    "Ồ."

    Khương Hòa nghe lời đem bỏ khoai tây vào bồn rửa sạch. Lại nghe thấy Hứa Thanh tiếp tục nói: "Đợi cô học được cách nấu cơm, ở đây nấu cơm rửa bát, tôi sẽ trả tiền công cho cô, một bữa cơm cho cô 5 tệ, cô thấy thế nào?"

    "Thật sao?" Khương Hòa vẫn chưa kịp vui vẻ.

    Liền đã lại lắc đầu "ăn của anh, ở của anh, làm giúp vài việc còn muốn nhận tiền, như vậy không tốt."

    Hơn nữa cô ấy cũng cùng ăn, đây cũng coi như làm cho chính mình.. Thu tiền công, quá không hợp lí rồi.

    "Vậy coi như tôi thưởng cho cô, thưởng tiền. Ăn ở nhà đảm bảo sức khỏe hơn là bên ngoài, mau học được cách nấu cơm đi."

    ".. Sẽ học được."

    Khương Hòa nhếch miệng, không hiểu tại sao khi nghe anh ta nói 'ăn ở nhà' ba chữ này cảm thấy có chút kì quái. Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, cẩn thận nghĩ thì cũng thấy không có vấn đề gì.

    Khương Hòa ở bên này rửa sạch khoai tây, Hứa Thanh ở bên kia đã cho gạo vào nồi. Nồi sào và nồi cơm điện đều có sẵn. Tuy rằng rất lâu rồi không dùng, nhưng cũng chỉ hơi cũ một chút. Không biết do lực tay của Khương Hòa lớn hay làm quá nghiêm túc, nồi rất sạch sẽ. So với Hứa Thanh tưởng tượng thì tốt hơn rất nhiều.

    "Sau đó bây giờ phải đem khoai tấy thái thành sợi, như vậy.." Hứa Thanh cầm dao thái chuẩn bị làm mẫu, bỗng nhiên dừng lại.

    Bên cạnh là một nữ hiệp võ nghệ cao cường, thái khoai còn cần anh ta phải dạy?

    "Cô làm." Hứa Thanh dứt khoát bỏ dao xuống "thái thành sợi, đại khái là.. Cô đợi tôi tìm."

    Lấy điện thoại lên baidu tìm một hình ảnh khoai tây thái sợi cho Khương Hòa xem. Hứa Thanh liền đợi xem Khương Hòa biểu diễn.

    Khương Hòa cầm dao thái khua nhẹ hai cái, vừa thử thái vừa nói: "Dùng có chút không quen, là như vậy sao?"

    "Đúng, trước tiên cắt lát, sau đó thái sợi."

    Hứa Thanh thất vọng, hiện thực không có giống như trong tưởng tượng của anh ta. Khương Hòa chỉ tương đối nhanh nhẹn mà thôi.

    "Thái xong thì đem bỏ vào trong nước, cho muối vào.. Tôi nghe điện thoại, đem ngâm một lúc. Đợi tôi quay lại dạy cô làm."

    Nghe tiếng chuông điện thoại, anh ta lấy ra nhìn, đi ra khỏi phòng bếp nhận điện thoại.

    "Chuột? Có chuyện?"

    "Không có chuyện gì thì mới gọi điện thoại a, nếu có chuyện thì đã bận rồi."

    "..."

    Hứa Thanh suýt chút nữa thì bị tên này làm cho chệch hướng rồi "Cậu có việc tìm tôi?"

    "À.. Không có chuyện gì, chỉ là quá nhàn rỗi." Tần Hạo ngồi trên ghế sô pha trong nhà, một tay vuốt ve chó nhỏ, mắt nhìn chằm chằm tivi "Buổi tối ra ngoài ăn đồ xiên?"

    "Xiên cái rắm, sắp tới mùa đông rồi, ngày mai đi, ngày mai tìm cậu ăn lẩu."

    "Ách, ngày mai phải đi làm.."

    "Vậy đợi lần sau, khi nào rảnh thì nói trước, hôm nay tôi nấu cơm rồi" Hứa Thanh cự tuyệt, cơm có thể để làm cơm rang nhưng khoai tây đã thái rồi, không ăn chính là lãng phí.

    Hơn nữa còn có Khương Hòa.. Nếu như không thực sự cần thiết, Hứa Thanh không muốn trong thời gian ngắn Khương Hòa xuất hiện trước mặt Tần Hạo.

    "Cậu còn biết tự mình nấu cơm?" Tần Hạo cảm thấy kì quái, tên này khi nào thì chịu khó như vậy?

    "Gác máy đây, tôi phải đi xào đồ ăn.. Thức ăn mua không nhiều, cậu đừng có tới a."

    Hứa Thanh dặn dò một câu, nhanh nhẹn dứt khoát tắt máy. Nếu không nói một câu, nói không chừng tên tiểu tử này sẽ vui vẻ mang theo bát đũa chạy tới.

    Trước đây cũng không phải chưa từng phát sinh chuyện này. Hai người mỗi người bê một bát mì tôm to ngồi trên ghế hút hút.

    Khương Hòa trong phòng bếp cầm điện thoại của mình bấm bấm vẽ vẽ. Một bên lại chú ý tới Hứa Thanh bên ngoài, phòng ngừa anh ta đột nhiên đi vào.

    "Nam nữ cùng nhau ở nhà nấu ăn có bình thường không?"

    Tìm tòi trên baidu.

    Nhìn thấy đáp án ở phía trên, Khương Hòa rơi vào trầm tư.
     
  3. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 42: Tôi nuôi cô a

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cái này gọi là dầu, đây là muối, tương, bột ngọt.. Đợi lát nữa cô phải nhớ kĩ, nhìn tôi bỏ vào bao nhiêu."

    Hứa sư phụ bắt tay vào dạy, vì cuộc sống sau này của chính mình mà cố gắng: "Đợi dầu nóng thì cho ớt vào.."

    Khương Hòa bộ dáng nghiêm túc đứng ở một bên quan sát, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh ta.

    Gia tăng độ thân mật.. Hai người cùng nhau sống tạo thành một gia đình nhỏ..

    Ban ngày cùng ăn, ban đêm cùng ngủ?

    "Nhớ chưa? Đồ gia vị không thể cho vào quá nhiều. Bột ngọt ăn quá nhiều sẽ biến thành người ngốc." Hứa Thanh cảm thấy sắc mặt của cô ấy có điểm kì quái.

    "Nhớ rõ rồi."

    Khương Hòa định thần, tránh đi tầm mắt của anh ta, nhìn về phía chiếc nồi xào đang kêu xèo xèo.

    "Cô đang nghĩ gì vậy?"

    "Không thẹn với lương tâm."

    "Cái gì?" Hứa Thanh mơ hồ.

    ".. Tôi nói là rất thơm." Khương Hòa hé miệng.

    "..."

    Từ khi hai người ơ chung.. Phi, từ sau khi Khương Hòa được thu lưu, hai tháng nay lần đầu tiên tổ chức bữa ăn. Tự mình ở nhà nấu ăn, đó là một đĩa khoai tây thái sợi xào ớt rất to, cộng thêm một nồi cơm.

    Người giang hồ không câu nệ tiểu tiết, Hứa Thanh cũng không cảm thấy có gì không ổn. Cơm là dùng để ăn no, nếu muốn bữa ăn phong phú thì còn phải dựa vào hương Hòa sau này học được cách xào đồ ăn. Bây giờ chỉ là hướng dẫn cô ấy nền tảng cơ bản của việc nấu ăn, tùy tiện ăn một chút là được.

    "Ngửi mùi rất thơm."

    Khương Hòa cũng không kén ăn, còn có một chút kích động nhìn đĩa khoai tây xào. Vốn dĩ cô ấy cho rằng những đồ ăn ngon thì quá trình làm ra rất phức tạp, phải chế biến thật tinh vi, bình thường không thể làm được, cho nên mới mỗi ngày đều phải ra ngoài ăn mà không phải tự mình nhóm lửa nấu ăn.

    Kết quả Hứa Thanh tùy tùy tiện tiện trở mình nấu ăn, trong thời gian ngắn đã có thể xào ra một đĩa thức ăn thơm như vậy.

    Thần kì.

    "Ăn rất ngon, loại khoai tây này cũng là từ trong đất trồng ra sao?" Cầm đũa nếm thử một chút, trong nháy mắt Khương Hòa bị chinh phục. Nhìn Hứa Thanh với ánh mắt không giống nhau.

    Khương Hòa thấy trên Khoai tây có dính chút bùn. Cái này đại biểu cho việc chỉ cần mình có một mảnh đất là có thể tự mình trồng, tự mình làm.. Làm đồ ăn xem ra cũng rất đơn giản, không cần phải nhóm lửa.

    Giống như tìm được một con đường.

    Khương Hòa cảm thấy mình từ trước tới giờ nghĩ thế giới này quá phức tạp rồi, thực ra khác biệt không lớn, chỉ có nhiều hơn ngày trước một số thứ, như ăn, mặc, ở, đi lại, đều giống nhiều khác ít.

    "Đúng vậy, nếu không chẳng lẽ còn có thể từ một chỗ trống rỗng nào đó biến ra hay sao?" Hứa Thanh thuận miệng nói.

    Tay cầm hai củ khoai tây hấp trong nồi cơm lấy ra, lăn qua lăn lại trong tay "Cho cô một củ, thật nóng.. Trực tiếp đem hấp cách thủy cũng rất thơm, tôi thích ăn như vậy nhất."

    Thấy Khương Hòa có vẻ đăm chiêu, anh ta nói: "Cô chưa từng nhìn thấy cũng là bình thường, đây là từ con quỷ Tây Dương truyền tới.

    Nếu, tôi chỉ nói là nếu a, nếu một ngày nào đó cô có thể quay về thì cô hãy làm một chiếc thuyền thật lớn, xuôi theo.. Thẳng hướng đông nam, thẳng tiến, thì có thể đi tới một lục địa khác, đem nó cướp về, trực tiếp có thể lưu danh thiên cổ. Tôi có thể thấy người ta khen ngợi cô trên sách lịch sử."

    Dừng một chút, Hứa Thanh trong đầu sáng ngời, cầm điện thoại lên tra baidu, tra 'khoai tây, thời đường', kết quả rõ ràng là không có, cách một lúc lại tra 'thời đường, Khương Hòa', cũng không có tư liệu gì.

    "Được rồi, tôi khẳng định cô không thể quay về được nữa."

    "Hửm?" Khương Hòa buồn bực.

    "Sau này cô sẽ biết, mau ăn đi."

    Hứa Thanh cảm khái, thực ra đây là một chuyện rất rõ ràng, nếu có thể quay về thì bây giờ sẽ có thể tra được một chút dấu vết để lại. Giống như Vương Mãng, ông ta tồn tại ở hơn hai ngàn năm trước, nhưng vẫn luôn tồn tại ở trong lịch sử.

    "Tôi đang nghĩ, có nên tìm một chỗ nào đó để khai khẩn một mảnh đất, như vậy tôi có thể cắm rễ ở đây rồi." Khương Hòa đang cầm bát cân nhắc, mở miệng nói.

    "Đất?"

    "Đúng, tự mình làm ruộng.. Tôi biết làm công việc đồng ruộng. Cho dù chưa từng nhìn thấy khoai tây, bánh ngọt gì đó, nhưng cũng có thể học làm những thứ đó." Khương Hòa nói.

    "Ách.. Tôi khuyên cô nên xua tan cái ảo tưởng không thiết thực đó đi, bây giờ trồng trọt không thể dựa vào." Hứa Thanh bất đắc dĩ.

    Người Viêm Hoàng thực sự đối với đất đai có một tình yêu sâu sắc, cho dù là khi nào đều muốn tự mình có một mảnh đất, có đất trong lòng liền kiên định, đại biểu cho cắm rễ.

    Nhưng thời đại bất đồng.

    "Tại sao lại không thể? Tôi có sức lực, chỉ cần tích góp một chút tiền, đem lương thực tích góp đủ, sau đó tìm một nơi không có người để khai hoang, đợi khi lương thực ăn hết lại.. Lại tạm thời nhờ anh thu lưu. Tôi sẽ kiếm tiền trả cho anh, bảo tồn lương thực, như vậy nhiều nhất mất khoảng ba bốn năm thời gian, tôi sẽ có một mảnh đất cho riêng mình rồi." Khương Hòa trong mắt lóe sáng.

    Vấn đề lớn nhất khi khai hoang là không có lương thực qua đêm, cho nên khi đó khi hoang rất khó, thời gian dài thân thể phải lao động, không có thịt gà, không có cá, không có protein, không có chất béo để bổ xung. Ngũ cốc đã tiêu hóa sạch sẽ, lúc đó lại hao tổn sinh mệnh lực, lúc đó đem một chút dầu trong thân thể ép ra, khai hoang chính là đem mạng ra để đền.

    Nhưng đồ ăn ở đây phong phú tiện lợi, vấn đề lớn nhất đã được giải quyết rồi. Cô ấy chỉ lo ở hoàn cảnh như hiện nay tất cả đất đai đều đã bị phân chia hết, không có đồng hoang, dù sao ở đây giàu có như vậy, rất có thể tất cả đồng hoang đã bị khai khẩn hết mới có thể làm được.

    Về phần mua.. Trong nhận thức của Khương Hòa cũng không để ý tới, trong ý thức đã xem nhẹ vấn đề này. Đất đai chính là mạng, không nói đến chuyện buôn bán, cho dù có người phá sản phải bán, cũng không đến lượt một người ngoại lai như cô ấy mua.

    "Có một mảnh đất của riêng mình, Tôi sẽ có thể.."

    "Hey hey hey, dừng dừng, cô chờ đã." Hứa Thanh đau đầu "trước tiên hãy học được cách sống ở đây đi, sau này sẽ xem xét chuyện đó, được không?"

    "..."

    "Sau này cô sẽ thấy ý nghĩ bây giờ của cô có bao nhiêu nực cười." Anh ta nhìn Khương Hòa như vậy có chút không biết nói gì, còn dùng ba bốn năm để khai khẩn một mảnh đất.

    * * *

    Đến khi đó biến thành đen nhẻm, hai tay toàn vết chai, một bộ mặt bể dâu, một cô gái hơn hai mươi tuổi gần giống như một bác gái, làm cái lông a!

    Không cho phép, tuyệt đối không cho phép.

    "Tôi.." khương Hòa mở miệng, cuối cùng vẫn không tiếp tục kế hoạch đại nghiệp tự mình trồng trọt nữa.

    Ở đây cô ấy giống như hoa lục bình, không có căn cơ, phiêu đãng trong xã hội phồn hoa, nhưng chốn chốn đều không liên quan đến cô ấy.

    Một người không có nơi cư ngụ, chỉ có cô độc.

    (1) : Một cân của Trung Quốc bằng nửa cân của Việt Nam.
     
    Last edited: Feb 3, 2021
  4. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 43: Khinh vũ phi dương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy rằng biết năng lực học tập của Khương Hòa rất mạnh, nhưng Hứa Thanh vẫn là xem nhẹ cô ấy rồi, không ngờ được rằng cô ấy học được tra trộm baidu.

    Còn học được tìm cá.

    Lúc ăn cơm xong, ngồi phịch trên ghế sô pha chờ xem tin tức, anh ta tùy ý liếc nhìn Khương Hòa bên đó. Cô nàng này đã biết sử dụng không gian của chim cánh cụt (1) rồi, ở đằng kia cầm chuột, đánh dấu câu, điểm điểm.

    "Đây là anh?" Khương Hòa cũng nhìn lại. Có chút kinh ngạc nhìn Hứa Thanh, lại nhìn ảnh trên màn hình máy tính.

    Hồng mao dáng vẻ lưu manh, tóc lại còn dài như vậy..

    [​IMG]

    "Khụ.. Không phải tôi." Hứa Thanh mặt không đổi sắc phủ nhận.

    "Rất giống anh."

    "Tuy rằng rất giống, nhưng.. Được rồi, đúng là tôi."

    "Trước đây anh thật kì quái, giống cái kia, cái kia.." Khương Hòa nhìn ảnh trên màn hình, không tìm ra từ nào để hình dung.

    Mái tóc màu đỏ, mái chéo. Dùng lời của bác sĩ nội khoa mà nói thì là 'nếu không cần mắt thì có thể hiến cho người cần nó.'

    "Lúc trước không lịch sự tao nhã, thích lòe loẹt.. Đều là lịch sử đen, đừng tiếp tục xem nữa."

    Hứa Thanh bình tĩnh đi qua, thoát ra khỏi chim cánh cụt của mình. Ảnh được lưu ở album tư mật, vốn dĩ là dùng để nghiêm khắc nhắc nhở chính mình, thỉnh thoảng mở ra nhìn, miễn cho lại nảy sinh ra việc ngốc nghếch gì, ý tưởng như vậy không ngờ lại bị Khương Hòa tìm ra.

    May mắn phim ảnh ngắn đều nằm trong thư mục ẩn, nếu không sẽ bị Khương Hòa xem thành.. Anh ta cũng không biết sẽ bị coi thành cái dạng gì, dù sao chắc chắn cũng sẽ bị hiểu nhầm.

    "Ngày trước anh cũng để tóc dài?" Thần sắc của Khương Hòa có chút cổ quái. Hứa Thanh vẫn luôn là mái tóc ngắn gọn gàng. Khương Hòa thật khó có thể tưởng tượng ra loại tạo hình kì ba đó được tạo ra như thể nào.

    "Táng Ái Gia Tộc (2), nói cô cũng không hiểu, chúng tôi làm thủy triều dậy sóng.."

    Hứa Thanh thở dài, nếu lúc đó không giống như tên du thủ du thực thì cũng không đến mức bây giờ bị lão đầu tử ngày ngày đòi tiền thuê nhà.

    Thuê một căn nhà khác của chính gia đình nhà mình, làm gì có ai làm như vậy? Chưa từng nghe nói.

    "Tôi sẽ lập cho cô một cái, mình dùng của mình.. Có thể đem ảnh chụp bánh ngọt đăng lên, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì có thể giữ được mãi mãi, không cần phải lo bị mất."

    Anh ta cạch cạch vài cái đã lập được một tài khoản "mật khẩu là tên của cô viết bằng phiên âm. Được rồi, cô hình như không biết phiên âm vậy thì cái này đi asdf.. Cô bấm lại một lần đi, đã nhớ chưa?"

    "Nhớ rồi." Cuối cùng Khương Hòa bị anh ta dời đi trọng tâm câu chuyện. Vẻ mặt hiếu kì nghiên cứu tài khoản chim cánh cụt mà mình vừa có được.

    "Trước tiên hãy đặt tên.. Tôi giúp cô đặt."

    Hứa Thanh hứng thú được khơi dậy. Hai bàn tay bay nhanh trên bàn phím 'Khinh vũ phi dương' bốn chữ bị đánh lên, tiếp theo liền di chuyển chuột đến cột chữ ký, ở đó điểm một chút.

    "Từng có mộng tưởng vác trường kiếm tẩu thiên nhai, sau đó hết tiền liền không đi nữa."

    "Đã xong." Hứa Thanh cười cười, giúp cô ấy thêm bạn bè.

    Có cảm giác của niên đại.

    "Nghe hay không?" Anh ta hỏi.

    "Khinh vũ phi dương.." Khương Hòa cân nhắc một chút, cảm thấy rất hay "Không tồi, đây là tên trên mạng của tôi?"

    "Đúng, giống như hành tẩu giang hồ, dùng một thân phận giả. Ở trên mạng không cần lộ ra thông tin thật của cô."

    Tất cả đã xong, Hứa Thanh nghĩ nghĩ, sau đó giúp cô ấy thêm vào ba nhóm trò chuyện, nói: "Xem bọn họ nói chuyện nhiều một chút, cũng có thể thử tham gia vào nói chuyện cùng bọn họ. Trên mạng loại người nào cũng có, nếu gặp phải kẻ nào nói chuyện làm cô khó chịu thì cũng mặc kệ bọn họ, nếu gặp phải cái gì không hiểu thì có thể tra baidu, baidu là dùng như thế này.."

    Thành công đem vấn đề về ảnh chụp bỏ sang một bên. Khương Hòa sau khi hết giờ làm việc lại nhiều thêm một hoạt động mới. Đối với mấy nhóm trò chuyện mỗi phút lại có 99+ tin nhắn đó rất có hứng thú, kéo lên từng tin nhắn để xem.

    Hứa Thanh xem tin tức phát sóng, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn cô ấy.

    Như vậy.. Chắc sẽ không biến thành một thiếu nữ nghiện mạng chứ?

    Mặc kệ, dù sao so với đi đào núi hoặc ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa thì vẫn tốt hơn rất nhiều.

    Hai tháng sớm sớm chiều chiều ở chung đã tạo thành một số thói quen có người ở bên cạnh hỏi đông hỏi tây hoặc im lặng không nói tiếng nào tự mình nghiên cứu.

    Hứa Thanh ôm Đông Qua không để cho nó chạy loạn, thuận tay vỗ về lưng của nó, suy tư từ từ phân tán, bắt đầy suy nghĩ sau này sẽ phải làm như thế nào.

    Cô ấy sẽ từ từ quen thuộc với cuộc sống ở đây, sau đó nghĩ biện pháp để sống, cắm rễ ở thế giới này, biến thành một người thành phố hoàn hoàn chỉnh chỉnh..

    Sau đó thì sao? Hai người chỉ là bá tánh bình thường, nơi cô ấy ở hơn một ngàn năm trước là một mảnh của khai nguyên. Chỗ của anh ta ở đây là một khối của thời thịnh thế, những thứ có thể giúp chỉ có thể như vậy thôi.

    Đêm muộn.

    "Tôi đi tắm, anh có muốn dùng không?" Khương Hòa đứng dậy hỏi một câu, lắc chuột tắt máy.

    "Không cần, tắt đi đi."

    Hứa Thanh thuận miệng đáp, cuối cùng cũng có thể buông Đông Qua bị chà đạp thật lâu xuống, lười biếng duỗi thắt lưng, ngáp một cái.

    Đi một bước, tính một bước, thật tốt.

    Đúng rồi, tôi mua một cái khăn tắm rất to, thấm nước rất tốt. Cô có thể dùng nó để bao ở trên tóc, dùng sức lau một lúc, như vậy sấy sẽ nhanh khô hơn. "

    " Tôi biết rồi. "

    Khương Hòa ôm quần áo vào phòng tắm, sờ soạng ở phía sau để tháo áo lót. Lần đầu tiên Hứa Thanh mua mấy cái đó hơi nhỏ, như vậy mới cảm thấy có chút không thoải mái, sau khi đổi loại to hơn thì càng ngày càng cảm thấy quen.

    Anh ta nói không sai, bây giờ tất cả đều là vì sự hưởng thụ của con người mà tồn tại, mắt thấy là tất cả, tất cả đều là như vậy.

    Mà không phải giống như các cô khi đó, tất cả là vì sinh tồn.

    Theo lời hứa Thanh nói, lấy khăn bao tóc lau lau, quả thực dùng rất tốt, không giống lúc trước nhỏ nước xuống. Khương Hòa nghiêng đầu nhìn về chiếc gương trong phòng tắm, bước chân dừng lại, nhìn mình trong gương có chút run sợ.

    Chỉ mới có hai tháng mà thôi, cô ấy lúc mới đến cùng với hiện tại giống như hai người khác nhau.

    " Tới đây đi, sấy xong tôi cũng muốn đi tắm. "

    Hứa Thanh cầm máy sấy tóc, đứng ở phòng khách thúc giục.

    Vì không muốn Khương Hòa cảm thấy tóc dài phiền phức mà đi cắt đi bộ tóc đen, thẳng, dài, anh ta đã quen trước khi đi ngủ giúp cô ấy sấy tóc, dù sao sớm chiều ở chung, nhìn thấy dễ chịu cũng rất quan trọng.

    " Anh cũng có thể thử để tóc dài, chỉ cầm không làm thành màu đỏ thì cũng rất đẹp. "Khương Hòa ngồi trên nghế đưa ra đề nghị" như vậy tôi cũng có thể giúp anh sấy. "

    Có đi có lại, đây gọi là công bằng.

    " Đừng, tôi như thế này rất tốt. "Hứa Thanh bắt đầu giúp cô ấy vén tóc, sấy khô" đàn ông cần phải tinh thần lão luyện, bây giờ rất có tinh thần. "

    " Vậy chỉ có anh giúp tôi.. "

    " Cử thủ chi lao. "

    Hứa Thanh không để tâm nói" vốn dĩ cũng chỉ là chuyện nhấc tay, bên ngoài hiệu tóc ngày nào cũng có người giúp sấy tóc, cô không cần cảm thấy.. Đổi ngày khác đưa cô đi, chỉnh sửa tóc một chút, sẽ càng đẹp."

    Khương Hòa ngồi đoan đoan chính chính, nhìn dư quang hình bóng của Hứa Thanh không ngừng dao động, không nói gì.

    Nếu như anh ta ở thời của cô, tâm địa tốt như vậy, thân thủ yếu như vậy, nhất định là không thể sống được đi?

    Ừm.. Như vậy nói không chừng cô có thể bảo hộ anh ta, cũng có thể một bàn tay to vung lên nói 'chỉ là cử thủ chi lao!'

    Không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng Khương Hòa giật giật hơi hơi cong lên, lại lập tức lại thu lại, khôi phục dáng vẻ nghiêm chỉnh.

    Thế giới thịnh thế.. Anh ta vẫn là không cần đi sẽ tốt hơn.

    Bây giờ như vậy thực không tồi, cực kì tốt.

    (1) : Cái này mình cũng đã giải thích rồi, chim cánh cụt là biểu tượng ứng dụng QQ của Trung Quốc.

    (2) : Táng Ái Gia Tộc: Là một từ ngữ mạng, Táng Ái Gia Tộc là Kính Vũ Đoàn. Là một tổ chức mạng, thích ăn mặc khoa trương lòe loẹt, tạo hình kì dị, thích đấu nhảy múa. Bây giờ đa phần là chỉ kiểu tóc khoa trương.
     
  5. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 44: Nhặt ở đâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối thu đầu đông, lá cây bắt đầu điêu linh.

    Sau khi lập đông, một trận mưa đi qua, nhiệt độ không khí đột nhiên hạ xuống. Hứa Thanh đã chuẩn bị áo lông và áo giữ nhiệt, còn có tất bông, hồng hồng xanh xanh đều có.

    Còn có mũ lông đội đầu, có quả bông nhỏ.

    Thực sự rất ấm áp rồi.. Hứa Thanh cầm điện thoại, quay sang Khương Hòa đổi sang đồ mùa đông chụp vài tấm ảnh, cảm thấy mỹ mãn.

    "Nhìn này, nếu cô một mình ra ngoài, bây giờ có phải là đông chết rồi?"

    Anh ta chỉ chỉ một tầng hoa tuyết trên cửa sổ, thở dài "vẫn may bổn đại hiệp suy nghĩ chu toàn.. Đúng rồi, công phu đó của cô có thể chống lại giá rét không?"

    "Có thể chống một chút, so với anh chịu rét tốt hơn." Khương Hòa nắm quả cầu nhỏ trên đầu nghịch nghịch, lông xù có cảm giác rất tốt.

    "Hắc, đôi giày cỏ đó của cô còn không bị đông ngón chân sao?"

    "..."

    "Được rồi, tôi ra ngoài đây, đói thì tự mình nấu cơm ăn, không cần phải làm cho tôi, trong tủ lạnh vẫn còn cà chua và trứng gà."

    Hứa Thanh mặc quần áo xong, dặn dò một tiếng liền đi ra cửa.

    Tháng mười cũng đã qua hơn nửa, anh ta còn chưa trả tiền phòng. Vốn dĩ định trực tiếp chuyển tiền cho lão đầu tử nhưng lại nghĩ tới việc tháng trước giảm tiền thuê phòng cho anh ta, vẫn nên về một chuyến thì tốt hơn.

    Miễn cho tới lúc đó ba mẹ anh ta lại chạy tới. Cùng Khương Hòa ở chung.. Phi, chuyện thu lưu Khương Hòa đối với cô ấy mà nói là một chuyện bình thường, nhưng đối với người không biết gốc rễ của cô ấy thì có chút không được bình thường, nhất là đối với hai lão đầu nhà anh ta. Con trai đột nhiên cùng người ở chung, như thế nào cũng phải hỏi thăm xem sao.

    Cô nam quả nữ sống chung dưới một mái hiên, sớm chiều sống chung, nói không có gì quỷ cũng không tin.

    Trừ phi ngu xuẩn giống Đông Qua mới có thể tiếp nhận cách nói thoái thác này của anh ta.

    Hiếm khi mới thấy Chu Tố Chi ở nhà xem tivi chờ đợi, không đi ra ngoài đánh mạt chược với các bà dì. Có thể là vì Hứa Thanh ở đây 'người một nhà tương thân tương ái', thảo luận về nguyên cớ tự mình tới đây.

    "Chỉ có mình con?"

    Hứa Thanh quay về, mẹ Hứa quay đầu nhìn ra ngoài xem xét, thấy Hứa Thanh cứ như vậy đóng cửa lại, không khỏi hỏi.

    "Nếu không thì thế nào?"

    "Bạn gái đâu?"

    ".. Ở nhà, không đưa cô ấy tới." Hứa Thanh vì đãi ngộ giảm tiền thuê nhà, mê muội tán dóc lương tâm.

    Quay người vào thư phòng nhìn một cái, chuyển đề tài: "Ba con vẫn chưa về?"

    "Phát hiện di tích gì đó, bận vài ngày rồi.. Không đúng, tại sao không đem bạn gái về?"

    "Người ta gọi đó là cổ mộ, di tích cái gì.. Làm thám hiểm hay sao?"

    "Ta nói, tại sao con không đem cô bé đó về đây?" Chu Tố Chi tăng thêm ngữ khí lặp lại.

    "Cổ mộ rất tốt, đợi đào ra được một chút bảo bối, ba con lại được lên báo.. Ách, đừng trừng, không phải chỉ là một bạn gái thôi sao, đem tới đây làm gì?

    Ăn lương thực của hai người tới lúc đó ba con lại nói con đi ăn nhờ còn mang theo bạn gái đi cùng, gặm quá tàn ác rồi."

    Hứa Thanh quay về liền không chịu ngồi yên, sờ chỗ nọ lại sờ chỗ kia. Từ trong tủ lạnh lấy ra một hộp sữa bò, đến đĩa hoa quả lấy một quả quýt, lại đi vào nhà bếp mở vung ra xem "đói rồi, còn chưa nấu cơm?"

    "Chưa, ăn phân đi."

    "..."

    Hứa Thanh nhìn thấy sườn lợn trong tủ lạnh, nhún nhún vai, cũng không vội, nếu như ăn sớm thì đại biểu cho không có sườn lợn, nếu ăn muộn thì đại biểu cho đợi ba anh ta quay về cùng ăn, khẳng định là có sườn để ăn.

    Hai lão nhân này cuộc sống gia đình tạm ổn, thường thường làm anh ta có cảm giác là mình được nhặt về. Ba mẹ mới là người yêu thương chân thành, anh ta chính là ngoài ý muốn. Đương nhiên cũng có lỗi của Hứa Thanh, trước đây khi còn hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, làm hai người này tức giận tới mức suýt chút nữa thì sinh đứa thứ hai.

    "Không phải, hai người còn trẻ như vậy lại ở cùng nhau?" Chu Tố Chi nhìn con trai cà lơ phất phơ ngồi trên ghế sô pha lột vỏ quýt thì không thoải mái "Cô bé đó có lai lịch như thế nào? Đừng nói là con nhặt ở đâu đó về."

    "Khụ.." Hứa Thanh sặc một chút.

    "Lời nói này.. Con đi đâu để nhặt một người sống lớn như vậy? Chính là.. Tốt hơn rồi."

    "Tốt như thế nào? Mấu chốt là tại sao lại sống cùng nhau rồi?"

    Chu Tố Chi muốn anh ta đem cô gái đó tới là vì muốn xem cô gái ấy như thế nào mà đến.

    Nếu như là từ bên ngoài mang về một tiểu thái muội thì lập tức để Hứa Văn Bân tăng giá thuê phòng của tiểu tử này cao gấp bội, khi nào chia tay thì sẽ giảm xuống.

    Nhìn ảnh thì rất tốt, chắc cũng không đến nỗi. Mẹ Hứa chỉ là nghĩ nghĩ, áp chế tâm tư không đột nhiên đột kích kiểm tra.

    "Ừm.. Cô ấy một người ở thành phố cô đơn hiu quạnh, ở đây làm thuê. Bình thường con giúp đỡ một chút, đem thành em gái mà chiếu cố." Hứa Thanh mở miệng, giọng điệu vừa phải tán gẫu "chiếu cố nhiều rồi, thường xuyên qua lại với nhau, liền cái kia, liền tốt lên thôi."

    "Là như vậy?"

    "Là như vậy."

    "Cô bé đó người ở đâu a?" Chu Tố Chi có điểm không tin.

    "Khe suối, nơi xa xôi hẻo lánh, lúc con gặp cô ấy giày rơm đi nát vụn rồi cũng tiếc không đổi, quần áo thì toàn miếng vá, rất thảm.. Cơm ăn cũng không no."

    "..."

    Chu Tố Chi liếc mắt nhìn anh ta "Quá rồi a, bây giờ vẫn còn có như vậy?"

    "Một chút cũng không quá, là thật, thực đáng thương, là mẹ chưa nhìn thấy thôi." Hứa Thanh vuốt lương tâm nói lời nói thực.

    "Lừa dối, liên tiếp lừa dối, nhìn những bức ảnh đó khí chất như vậy.."

    "Đúng vậy, mẹ nhìn khí chất của cô ấy có phải là không giống người khác không? Con nhà nghèo sớm đã là trụ cột trong gia đình, khẳng định cùng với thời đại này.. Bây giờ con gái những thứ đó không thiếu, ăn uống, chơi điện tử, uống trà sữa cùng cô ấy không giống nhau, đợi lần sau, lần sau dẫn cô ấy tới cho mẹ gặp thì sẽ biết."

    Hứa Thanh nói như thật, quả thực cũng đều là thật, không có gì bất thường.

    Nếu cẩn thận, cùng ăn một bữa cơm là có thể cảm giác được trên người cô ấy có một loại khí chất mơ hồ, không tính quá kì quái, nhưng chính là không quá giống.

    "Vậy hai đứa ở cùng một chỗ.. Đây là dự định muốn làm gì?" Chu Tố Chi hỏi.

    "Cái gì như thế nào? Đợi đã, bọn con không ngủ cùng nhau. Cô ấy ngủ ở phòng chứa đồ. Chúng con thanh thanh bạch bạch." Hứa Thanh suýt chút nữa bị dắt mũi.

    "Thanh thanh bạch bạch?"

    "Thanh thanh bạch bạch, không thẹn với lòng."

    "Xuy." Chu Tố Chi lộ ra một biểu tình kinh thường mà chỉ có phụ nữ mới có thể làm ra được.

    "Không cần biết con có thanh bạch hay không, nhưng cũng phải chú ý."

    "Chú ý cái gì?"

    "Con nói xem?"

    "..."

    Hứa Thanh đau trứng, vừa rồi còn không nghĩ tới đó.

    Rõ ràng là giả, anh ta với khương Hòa chỉ là quan hệ thu lưu, chú ý cái rắm a.

    "Lần sau dẫn tới đây cho ta nhìn, nếu như không thích hợp thì hai người nhanh chóng chia tay đi."

    Chu Tố Chi hạ định luận, nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy ra đồ ăn chuẩn bị nấu cơm.

    "Nếu như thích hợp? Để ba miễn tiền thuê phòng cho con?"

    "Lúc đó lại nói."

    Chu Tố Chi dừng một lát, quay đầu hỏi: "Con vẫn chưa tìm việc để làm?"

    "Đang tìm rồi, đang tìm rồi."

    Hứa Thanh thuận miệng cho qua, tính cách của anh ta không thích hợp với việc sớm chín chiều năm ngồi làm việc. Vậy nên liền phát huy sở trường của mình, nỗ lực một chút, thực tại nếu không được thì lúc đó tìm công việc cũng không muộn.

    Cuộc đời là của chính mình, cho dù thực sự giống như Hứa Văn Bân nói 'ăn cơm thanh xuân', không có công việc đứng đắn, sau này ngay cả ấm no cũng không được, đó cũng là do chính mình lựa chọn, không trách ai.

    Lùi một bước mà nói, nếu bây giờ buông bỏ con đường mình đang đi, hơn nữa còn là ngành nghề mà mình rất thích, nghe bọn họ đi tìm một công việc chân chính dập khuôn, sau này khi tới tuổi trung niên cũng có mối nguy cơ, đến lúc đó hối hận thì trách ai? Trách ba? Trách mẹ?

    Hay là cũng chỉ có thể trách chính mình, trách chính mình tại sao lúc đầu lại không kiên trì một chút.

    Người trưởng thành nên chính mình phụ trách, nghe là một loại phụ trách, không nghe cũng là một loại phụ trách, Trái phải đều là cuộc đời của chính mình, cho dù tốt hay xấu đều tự mình nhận lấy.

    Chu Tố Chi không biết ý nghĩ của anh ta, vẫn còn đang cằn nhằn về công việc. Trước đây còn lo anh ta đi trên con đường rẽ, giống như tên du thủ du thực, bây giờ xem ra giống một người bình thường rồi, kết qua lại không làm một công việc chân chính, ngày ngày quấn ổ ở nhà làm UP cái gì đó.

    "Mẹ, thời đại thay đổi rồi, bây giờ quốc gia không phân nhà không phát vợ, đều là tự mình kiếm, không giống như ba con khi đó, bát sắt không nổi tiếng như vậy."

    "Ít nhất không để con đói chết."

    "Bây giờ con cũng không bị đói chết."

    "Chỉ giỏi tranh cãi, con.. Cùng người nào đó, hai người ở cùng nhau, ngày nào cũng quấn ổ ở nhà thì có cái gì tốt? Không có cái gì để dựa vào."

    Hứa Thanh xoay xoay quả quýt, cười ha hả đứng ở cửa phòng bếp "tại sao lại nói con tranh cãi rồi? Chúng con dựa vào bản lãnh để kiếm tiền, ít nhất so với ba của con lợi hại hơn. Mẹ nhìn ba của con, chính là vượt qua thời gian dài như vậy, vừa là phân phòng lại phát vợ.."

    "Ai phát vợ rồi? Ta là quốc gia phát cho ba con?"

    "Đúng vậy, nghe ba con nói như vậy." Hứa Thanh vui vẻ "đoàn văn công của mọi người lúc đó tổ chức cái hội gì đó. Một nhóm nam, một nhóm nữ làm quen lẫn nhau, giao lưu cảm tình, sau đó rất tự nhiên vừa lòng nhau rồi..

    Quốc gia thường xuyên sắp xếp cho mọi người đại hội xem mắt, đây còn không gọi là phát?"

    "Đi đi đi, đừng quấy rối, xem tivi của con đi."

    Chu Tố Chi thấy phiền, cầm sườn lợn dùng sức chặt.

    Tại sao lại nói là quốc gia phát, bọn họ như vậy gọi là tự do yêu đương.
     
  6. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 45: Cười ngốc nghếch cái gì

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Vân Bân về tới nhà cũng đã gần bảy giờ tối.

    Trong nồi, sườn lợn đang hầm sôi ùng ục, hương thơm bay khắp phòng, ngửi mùi liền cảm thấy vui. Nhìn thấy Hứa Thanh đang ngồi trên sô pha, Hứa Vân Bân nhất thời càng cao hứng.

    "Qua đây nộp tiền thuê phòng?"

    "Không, con đến để ăn cơm."

    "..."

    Tâm tình vui vẻ của Hứa Văn Bân mất đi một nửa.

    "Mau đi rửa tay rồi ăn cơm."

    Chu Tố Chi thúc giục, cơm là theo giờ làm việc mấy ngày nay của Hứa Văn Bân mà làm, vừa về tới nhà, rửa tay là có thể ngồi xuống ăn cơm.

    "Tiền điện nước đó con đã tự mình nhìn rồi, tổng cộng là 130 tệ, một lát nữa sẽ chuyển cho ba." Hứa Thanh không còn kém, trực tiếp lấy điện thoại ra chuyển tiền cho cha mình.

    "Không đúng a, tháng trước con dùng hết gần 300 mà, tại sao tháng này lại ít hơn hơn nửa?" Hứa Văn Bân vừa rửa tay vừa thăm dò, hồ nghi nhìn Hứa Thanh trong phòng khách.

    "Không phải là giảm cho con một nửa rồi sao?" Hứa Thanh đúng lý hợp tình nói.

    "Giảm là tiền thuê nhà, liên quan gì tới điện nước.."

    "Được rồi, giảm liền giảm đi, khấu khấu lui lui, hai người có sức lực không?" Chu Tố Chi bưng đồ ăn đi ra, định kết quả cho chuyện này.

    Cũng không biết đã tạo nghiệt gì, hai cha con này chưa từng yên tĩnh.

    "Hơn một trăm tệ lại có thể tiếp tục ăn sườn lợn.." Hứa Văn Bân căm giận, lau sạch tay ngồi vào bàn nhìn Hứa Thanh đang cầm điều khiển từ xa ở bên kia "sắp cuối năm rồi, công việc của con đâu?"

    "Mẹ con cũng vừa mới hỏi rồi."

    "Ồ."

    Hỏi rồi là tốt, vấn đề này ông và Chu Tố Chi tuyệt đối thống nhất, không cần phải phí lời nhiều. "

    Đợi đến khi tiểu tử này không nuôi nổi bạn gái, tự mình sẽ ngoan ngoãn đi tìm việc.

    " Ăn cơm, còn mân mê cái gì? "

    " Ăn ngay đây. "

    Hứa Thanh cất điều khiển tivi lên giữa bàn, vui vẻ đi rửa tay sau đó ngồi vào bàn cơm.

    Trong nhà sườn lợn vĩnh viễn là thơm nhất, về phần tại sao lại thơm thì cũng không có gì đặc thù kỹ xảo, thuần túy chỉ là ăn quen rồi mà thôi.

    Đem theo Khương Hòa qua đây nếm thử thì tốt rồi..

    Ngồi trước bàn cơm, ngửi một ngụm mùi thơm, suýt chút nữa nổi lên ý nghĩ muốn đóng gói, nhưng nghĩ lại lại đánh tan ý nghĩ đó.

    Cô nàng đó phỏng chừng đã ăn rồi, đang làm thêm giờ chơi trò chơi.

    Nghĩ tới Khương Hòa dáng vẻ nghiêm túc ngồi trước máy tính, nhân vật loạn bay. Khóe miệng của anh ta không tự giác nhếch lên, Hứa Văn Bân thấy vậy thì nhíu mày.

    " Con cười ngốc nghếch cái gì? "

    " Hửm? "Hứa Thanh sửng sốt" con cười rồi sao? "

    "... "

    Hứa Văn Bân lười để ý, đón lấy bát và đũa Chu Tố Chi đưa tới, vùi đầu ăn cơm.

    Đứa con trai này có ma chứng rồi.

    " Khụ.. Ba, di tích đó của ba khai phá như thế nào? "

    ".. Là mẹ con nói, con chỉ thuận miệng thôi. "

    " Sao nào? Khai phá rồi con sẽ đi trộm? "Hứa Văn Bân liếc anh ta một cái" hay là muốn ngắm sau đó tự mình tạo? Con đừng để ta lại nhìn thấy con trêu ghẹo cái gì mà giày rơm thời Đường. Lần sau gặp được sẽ kêu Hạo Tử bắt con lại, không làm chuyện chính đáng. "

    Được, Hứa Thanh không muốn lải nhải nữa.

    Muốn nói cho lão ba nghe trong nhà mình có một người hơn một ngàn tuổi, phỏng chừng ông ấy trực tiếp tạc mao, suốt đêm đưa mình đến Nam Sơn Nhị Viện.

    " Giày rơm gì? "Chu Tố Chi hiếu kì, cắn cắn đũa nhìn hai người.

    " Lần trước tôi tới đó, nó cầm ra một đôi giày rơm, nói với tôi đó là của thời Đường. "Hứa Văn Bân nhắc tới chuyện này vẫn còn có chút không vui, quay sang Hứa Thanh nói:" Tại sao con không nói đôi giày rơm đó là do Lưu Bị bện ra đi? "

    "... "

    Hứa Thanh còn thực sự nghiêm túc gặm sườn trong bát của mình.

    " Còn Khai Nguyên, cái kiếm đó của con có phải cũng là Khai Nguyên? Ồ, con là buổi tối không ngủ, giống như trong tiểu thuyết ngồi ở cỗ máy thời gian đến thời Đường mang về đây phải không? Mới tinh.. "

    " Đôi giày đó không phải rách tung tóe sao? "

    " Là con đi rách! "Hứa Văn Bân trừng mắt.

    " Phá và rách có giống nhau không? "

    ".. Con đi không vừa, nhỏ quá. "Hứa Thanh nhún nhún vai" ăn cơm, ăn cơm, đó chỉ là nói đùa một chút thôi, làm gì có Khai Nguyên gì chứ, nếu mà có thật thì con đã giàu to rồi, trực tiếp mua lại nhà của ba. "

    " Ta không bán cho con. "

    " Vậy thì con mua của người khác, nhà của ba bị quỷ nháo, con còn không dám mua. "

    Hữu hảo hòa thuận nói chuyện cho tới khi bữa cơm kết thúc, Hứa Thanh thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp rửa sạch sẽ, còn những bát đĩa khác để Chu Tố Chi xử lý.

    Lớn rồi ở nhà cảm thấy có chút dư thừa, việc gì cũng không có, người một nhà nói chuyện trên bàn cơm thì nói hết rồi. Ăn cơm xong chen chúc ở trên sô pha xem tivi, nói chuyện phiếm. Cảnh tượng tuy rằng rất đẹp nhưng bình thường thực sự không có nhiều thảnh thơi như vậy, cũng không có nhiều chuyện để nói.

    Còn không bằng để hai người già bon họ tụ họp, ngược lại càng có chủ đề nói chuyện, còn có thể bát quái chuyện nhà trong tiểu khu, nhân tình, vãng lai.

    Nhìn trái, nhìn phải không có việc gì để làm, thấy Hứa Văn Bân từ trong túi công văn lấy ra một chồng tư liệu, sắp xếp tiến vào thư phòng. Hứa Thanh đi theo nhìn nhìn, nhìn một đống luận văn không hiểu được.

    " Hết giờ làm việc rồi ba tạm nghỉ đi, quay về rồi còn chỉnh cái này, có mệt không. "

    " Ta vui vẻ, chung quy so với con không có việc gì thì còn tốt hơn. "

    " Không trách được mẹ con ngày nào cũng ra ngoài chơi mạt chược. "

    "... "

    Hứa Văn Bân liếc mắt" Có phải là ngứa da rồi không? "

    " Được được, ba nghiên cứu đi, con về đây. "

    Hứa Thanh xoay người ra cửa, đi đến phòng bếp cùng Chu Tố Chi chào hỏi, chuẩn bị ra về, ánh mắt nhìn một lượt tủ bát, thấy một cái hộp nhựa, nhất thời dừng bước.

    Trong hộp một tầng nước trong, một khối gừng to, còn có một chùm lá xanh biếc.

    " Mẹ, đây là gừng? "Anh ta xem xét chùm lá đó có chút kinh ngạc, dưới hộp chắc chắn là một củ gừng.

    Cái này nhìn cũng không kém trúc phú quý là bao, còn rất đẹp.

    " Đúng vậy, nghe nói ăn cái này rất tốt cho sức khỏe, ta liền trồng một cây.. Hey, con làm cái gì vậy? "Chu Tố Chi một phen mở tay của anh ra.

    " Chia cho con một nửa, con cũng mang về nhà tự mình trồng. "

    " Tự mình mua đi, cũng không đắt. "

    " Không thể a.. Ai ya, chia cho con một nửa đi mà, dù sao cũng vẫn có thể lớn lên mà. "

    Hứa Thanh sống chết đòi chia một nửa gừng, ra phòng khách tìm một cái hộp" Có phải cho một chút nước là được không? "

    " Con ra siêu thị tùy tiện mua một củ tươi, cho vào nước là nó có thể mọc mầm rồi. "Chu Tố Chi vung tay xua đuổi, lại từ dưới gầm bàn lấy ra một củ gừng, cắt một dao ném vào trong hộp" như vậy là được rồi. "

    " Học được rồi! "

    Hứa Thanh cầm gừng nhìn trước nhìn sau, Khương Miêu.. Khương Hòa.. Hắc, cô ấy nhất định sẽ thích chăm nó chơi.

    Một lát nữa mang về cho cô ấy.. Nhìn.. Hứa Thanh bỗng nhiên sửng sốt.

    " Làm cái gì? Muộn như vậy rồi còn chưa về? "Chu Tố Chi dọn dẹp nhà bếp xong, quay người đang muốn tắt đèn liền thấy Hứa Thanh đứng mọc rễ ở đấy không biết đang nghĩ gì.

    "... "

    Hứa Thanh nhìn mẹ mình, lại nhìn hộp trong tay, ngẩng đầu nghĩ nghĩ, không xác định hỏi:" Mẹ, hình như con.. Yêu rồi. "

    Miệng anh ta có chút khô khốc, nhếch miệng, đối với phát hiện của chính mình không quá xác định.

    Cảm tình chính là sảy ra thình lình như vậy sao?

    Có phải có chút qua loa rồi không..

    " Hai đứa đã ở cùng nhau rồi, cái gì gọi là hình như? "Chu tố Chi vẻ mặt tàu điện ngầm người già" Không phát sốt chứ? "

    ".. Không có, con về đây. "

    Hứa Thanh chào một tiếng, nghiêng đầu bước ra ngoài" hai người ngủ sớm đi, đừng để ba con ngủ muộn quá.

    Đối với Khương Hòa của hơn một ngàn năm trước động tâm rồi? Hay là tham.. Ồ, không tham, không dám tham.

    Việc này phải thận trọng suy nghĩ.

    Bên ngoài, ngôi sao kim hiếm thấy.

    Anh ta một đường xuống lầu, bước về phía cổng của tiểu khu, bị gió lạnh của buổi đêm thổi, hàn ý thổi ra không khỏi rụt rụt thân mình, ý nghĩ trong đầu cũng trấn tĩnh không ít.

    Hai tay cho vào túi quần, đầu nhìn về hướng bầu trời đêm, ánh trăng non cong cong ở bầu trời đêm tản ra ánh sáng rực rỡ. Hứa Thanh hít sâu, lại từ từ thở ra một hơi, hơi lạnh bên miệng như ẩn như hiện tiêu tán.

    Tim đập có chút nhanh.
     
  7. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 46: Hứa đại hiệp vì người quên mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ban đêm có chút lạnh, loại thời tiết này, ban đêm người đi dạo không nhiều.

    Hứa Thanh đứng ở bên đường đợi mười phút, cuối cùng cũng đợi được một chiếc taxi

    "Đường Bắc Vọng, nhà và tiểu khu."

    Đem theo khương miêu của mình ngồi vào phía sau xe, đóng cửa lại, anh mới cảm thấy ấm áp hơn. Một tay gảy gảy cái lá xanh biếc nhưng trong đầu lại nghĩ đến một chuyện khác.

    Trước đây cũng có nói đùa, nói bạn gái gì gì đó, nhưng khi đó chỉ là nói đùa, trêu đùa cô bé đó. Người ở đây, ở nhờ liền biến thành bạn gái, không thích hợp.

    Đúng, không thích hợp.

    Bạn gái của người khác đều bình bình thường thường, bạn gái của anh ta là hơn một ngàn năm trước, quá kì quái.

    Như vậy không được.

    Tài xế lái taxi có thể là một người mới, cũng có thể có chút mệt mỏi, cả đường đi im lặng không nói gì. Đợi đến khi tới cửa tiểu khu mới lên tiếng nhắc nhở Hứa Thanh.

    "Cảm ơn ha!"

    Hứa Thanh trả tiền cầm theo túi quay về. Quả nhiên Khương Hòa đang vẻ mặt chuyên chú nhìn máy tính.. Trên mặt bàn?

    ?

    Có chút không đúng a.

    "Khụ.. Cô đang làm gì vậy?"

    "A, tôi đang.. Đang định chơi trò chơi." Khương Hòa ánh mắt trốn tránh. Nhìn thấy cái túi anh ta xách trên tay thì có chút hiếu kì "đó là gì vây?"

    Thấy bộ dáng cô ấy như vậy, Hứa Thanh ngửa cổ, đem túi xách lên, đưa đến trước mặt cô ấy "gừng."

    "Gừng?"

    "Cây con của gừng."

    "..."

    Khương Hòa nháy mắt mấy cái, cảm thấy anh ta muốn ám chỉ điều gì đó.

    "Cho cô, có thể đem đi trồng, rất hợp với cô." Hứa Thanh cười cười "đi đi, tìm chỗ nào đó đêm nó bỏ vào, phòng bếp cũng được, trong phòng của cô cũng được, cứ vậy mà chăm sóc nó cũng rất tốt."

    "Được."

    Khương hòa xách túi đi vào phòng bếp, Hứa Thanh nhìn bóng lưng cô ấy, có chút suy tư, nghiêng đầu nhìn về hướng máy tính.

    Có chút cổ quái.

    "Cô vẫn muốn chơi game sao?"

    "Không chơi nữa, ngày mai lại chơi."

    "Ồ, vậy chuẩn bị đi ngủ đi.. Gần đây nhiệt độ giảm xuống nhiều, phòng của cô có lạnh không?" Hứa Thanh hỏi.

    "Có một chút." Khương Hòa trả lời "Có điều sẽ quen."

    "Ồ, nhớ đắp chăn cho tốt, qua hai ba tuần nữa là sẽ ấm hơn rồi, cô tới đây một chút."

    "Khương Hòa nghe lời bước tới, hiếu kì nói:" Sao vậy? "

    " Ngồi xuống. "

    Hứa Thanh chỉ huy Khương Hòa ngồi xuống sô pha, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.

    Một khắc sau.

    " Có.. Chuyện gì không? "Khương Hòa cảm thấy cổ quái, hơn nữa ánh mắt của tên này có điểm kì quái.

    " Không có gì, chuẩn bị ngủ đi. "Hứa Thanh điềm nhiên như không có gì, đứng dậy.

    "... "

    Khương Hòa không hiểu ra sao cả, hé miệng nghĩ một lúc cũng không biết tên này muốn làm cái gì, lắc lắc đầu quay về phòng cầm quần áo chuẩn bị đi tắm.

    " Đợi đã, cho tôi sờ tay một cái. "

    "? "

    " Khụ.. Xem tay của cô có lạnh không. "Hứa Thanh đúng tình hợp lý nói.

    " Không lạnh. "Khương Hòa lui tay về phía sau cầm cầm, do dự một chút rồi đưa tay ra".. Không tin anh sờ thử xem. "

    Hứa Thanh cũng không phí lời, một phen kéo qua, vuốt vài cái, ừm, thực sự không lạnh."

    "Nếu anh ngày ngày cầm kiếm thì cũng sẽ không giống a."

    Tên này sờ xong cũng không buông tay, kéo tay cô ấy qua nhìn, ngón tay thon dài, cũng không phải đặc biệt trắng nõn, gan bàn tay và bụng ngón tay đều có vết chai, sờ lên trên có chút thô..

    Là một bàn tay làm việc nặng, lão mẹ khẳng định rất thích.

    "Anh đang làm cái gì vậy?" Khương Hòa nhẫn nhịn hỏi.

    "Xem xem tay luyện võ có xấu không, nếu không xấu thì tôi cũng luyện." Hứa Thanh mở miệng, xem xong thì buông tay, quay người lấy ra điện thoại ở trên taobao đặt hàng.

    Mùa đông chơi máy tính nhiều tay khẳng định sẽ bị lạnh, đặt hàng một cục cưng làm ấm.

    Con gái hẳn là đều thích.

    Khương Hòa hiếu kì nhìn anh ta, coi như là miễng cưỡng chấp nhận lí do này.

    Dù sao Hứa Thanh cũng không giống Đăng Đồ Tử.

    Còn thường xuyên sờ tóc của cô, giúp cô sấy, cũng không tính là gì.

    Cô ấy về phòng lấy quần áo đi vào phòng tắm, một lát sau tiếng nước chảy vang lên.

    Trong phòng khách.

    Hứa Thanh hí mắt nhìn lên bóng đèn, nghe tiếng nước chảy, quay đầu liếc nhìn một cái, đặt mông ngồi vào máy tính, mở baidu xem xét ghi chép.

    Huh!

    Ở nhờ nhà người khác nên làm gì?

    Tại sao một số cô gái thích bại lộ ảnh của mình lên mạng?

    Làm sao để giúp người khác tìm bạn gái?

    Lương thực tại sao ăn không hết?

    Tôi có thể trở về khai nguyên không?

    Tại sao cái gì ngươi cũng biết?

    Làm thế nào để kiếm được thật nhiều tiền?

    Bánh ngọt phải mất bao nhiêu tiền? Có đắt không?

    Có phương pháp nào giúp ngực nhỏ đi không?

    Làm thể nào để chơi game có thể nhanh kiếm được tiền?

    Trên thế giới này có thần tiên không?

    "..."

    Một tay baidu cừ khôi a!

    Hứa Thanh không nhịn được phun trào, nghiêng đầu nhìn về phía phòng tắm, không biết phải nói gì mới tốt.

    Bại lộ ảnh chụp.. Khẳng định là thấy ở trong ba nhóm trò chuyện kia, hôm khác sẽ rút cô ấy ra khỏi nhóm.

    Biến nhỏ.. Vốn dĩ cũng không to lắm, tại sao còn muốn biến nhỏ?

    Hoàn toàn không biết trong đầu Khương Hòa toàn là những thứ kì kì quái gì đó. Hứa Thanh khó hiểu lắc lắc đầu, tắt máy tính đi.

    "Sao vậy?"

    Lúc Khương Hòa đi ra cảm thấy ánh mắt của Hứa Thanh có chút không đúng, hôm nay hình như có rất nhiều chỗ không đúng, cô ấy rất nhạy cảm nhận thấy được điểm này.

    "Cái kia.." Hứa Thanh mở miệng, nghĩ nghĩ nói: "Baidu đó.. Nó không phải là vạn năng, thực ra chính là con người trả lời cho cô."

    "Hửm?"

    "Giống như cô đưa ra câu hỏi, người khác biết vấn đề này thì sẽ giải đáp, giống như vậy, cô cũng có thể giải đáp vấn đề mà người khác đưa ra. Ngàn ngàn vạn vạn vấn đề đưa ra và giải thích chính là baidu. Chỉ cần là người thì sẽ có sai sót, cho nên xem baidu không được mê tín."

    Hứa Thanh thực sự sợ Khương Hòa bị cái kì quái gì đó lừa, may mắn cơ thể cô ấy khỏe mạnh cho nên không tra bệnh, nếu không bị lừa thành què, nhìn thấy trả lời về bệnh nan y thì sẽ mất hết hi vọng, thẳng đến tuyệt vọng sau đó đem theo kiếm ra ngoài giải phóng bản thân.

    "Là như vậy sao?" Khương Hòa có chút ngây người.

    "Đương nhiên rồi, nếu không làm gì có thứ gì toàn trí toàn năng, đây đều là vô số người, mỗi người lí giải vài thứ kia. Có một số người xấu tâm thuật bất chính chuyên môn dùng nó để đi lừa tiền và sát hại tính mạng, nhớ kỹ đừng mê tín." Hứa Thanh nghiêm túc dặn dò.

    "Biết rồi.. Tại sao tự nhiên anh lại nói đến vấn đề này?"

    Khương Hòa liếc nhìn máy tính, có cảm giác bí mật nhỏ bị phát hiện.

    "Chính là bỗng nhiên nhớ ra, tôi cũng không biết cô tìm kiếm những gì, không còn sớm nữa, mau ngủ đi."

    Hứa Thanh sớm đã mua cho Khương Hòa một chiếc mũ tắm, bình thường khoảng hai ngày sẽ gội một lần, ngày nào cũng gội thực sự rất mệt, hơn nữa gội thường xuyên cũng không tốt cho chất tóc, tối nay vừa hay không phải gội đầu, tắm xong có thể trực tiếp đi về phòng ngủ.

    Đêm khuya.

    Hứa Thanh tắm xong nằm trên giường của mình, tiến vào trong chăn ấm, nhìn nóc nhà tối như mực cảm thán.

    Theo tiến độ này Khương Hòa dung nhập vào xã hội hiện đại chỉ trong ngày một ngày hai.

    Sau đó thì sao? Lừa cô ấy thành bạn gái? Hay là để cô ấy đi cho người khác..

    Không được, càng không thể để cho người khác, vạn nhất có mâu thuẫn gì lại đem đầu của người khác vặn xuống thì xong đời rồi.

    Tai họa này, tự mình phải giúp cô ấy giấu đi, tốt nhất vẫn là tự mình chịu đựng tất cả,

    Ân..

    Nếu bây giờ có thể qua đây làm ấm chăn thì tốt rồi, ôm dáng người nhỏ nhắn đó cùng nhau trốn trong chăn khẳng định là rất thoải mái.

    Phải nghĩ cách đem cô nàng này lừa thành bạn gái mới được.

    *Hứa Thanh mang gừng về cho Khương Hòa trồng bởi vì gừng và khương có cách phát âm giống nhau.

    姜禾:Jiang he: Khương Hòa

    姜 苗: Jiang miao: Khương miêu: Cây gừng con.

    姜: Jiang: Gừng, củ gừng.
     
  8. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 47: Anh muốn giả trang?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả một đêm, Hứa Thanh đã nghĩ thông suốt rồi.

    Anh đã ngộ ra rồi.

    Khương Hòa ngốc nghếch này, giao cho người khác khẳng định không yên tâm, huống hồ tám phần cô ấy cũng không muốn giao cho người khác. Đợi tới khi giải quyết được vấn đề thân phận, cũng không biết phải đợi tới khi nào, cũng không có xã giao, chỉ có thể ở đây một thời gian dài cọ xát với việc ăn uống.

    Từ sau khi Khương Hòa tới thế giới này, trước mắt người có thể dựa vào chỉ có anh, đây là thuận theo tự nhiên, quan hệ càng gần hơn một bước, rất bình thường a.

    Đừng nói là cô nàng này không có dễ lừa như vậy, phải từ từ, trước tiên phải chuẩn bị, dù sao bất kể là như thế nào, đến lúc đó vẫn còn những đường sống khác có thể lựa chọn.

    Lời nói ra, lỡ như một ngày nào đó vẫn chưa có đột phá, cô ấy bỗng nhên 'hưu'một cái lại bay trở về rồi..

    Bất giác trời đã sáng.

    Khương Hòa vẫn giống như mọi ngày, mở cửa luyện kiếm, luyện kiếm trong phòng nhỏ của mình, hoạt động gân cốt. Đợi đến khi trên người nóng ra mồ hôi sau đó sẽ rửa mặt sạch sẽ, bắt đầu một ngày mới.

    "Lợi hại, lợi hại!"

    Hứa Thanh mở vòi để giải phóng nước lạnh, mùa đông mỗi ngày rửa mặt đều phải đợi vài phút, sau khi nước lạnh trong bình chảy ra ngoài hết mới có nước nóng. Anh ta thừa dịp này chạy vào phòng khách xem Khương Hòa múa kiếm, xem tới nỗi phấn khích kêu lợi hại.

    Kiếm pháp không giống như trong tivi hoa hòe hoa sói, dứt khoát, lưu loát, đem theo sự sắc bén.

    "Nếu không phải thân phận đặc thù thì công phu này của cô có thể đi quay phiên bản đánh võ, tuyệt!"

    "Cài gì gọi là phiên bản đánh võ?" Khương Hòa thu kiếm ngưng khí, bình phục lại hỏi.

    "Chính là quay phim, lần trước cho cô xem đó, lấy đậu hũ làm cái bàn chém lung tung.. Có điều nếu là cô thì không cần dùng đạo cụ, cho dù là cái bàn thật thì cô cũng có thể đạp bể."

    Hứa Thanh bình đạm nói, minh tinh làm gì có thể dễ dàng như vậy, không khác bị lừa tình là bao nhiêu, nghiêm trọng hơn có khi ký hợp đồng rồi nhưng không có show.

    Hứa Thanh sau khi đánh răng rửa mặt thì đứng sang một bên. Khương Hòa rất tự nhiên đi qua bắt đầu rửa mặt, bóp xong kem đánh răng thì nghiêng đầu nhìn Hứa Thanh đang đứng ở một bên.

    "Anh làm gì vậy?"

    "Tôi việc gì cũng không làm a."

    "Cô đánh răng của cô." Hứa Thanh dựa vào một bên nhìn.

    Thật là, càng nhìn lại càng thuận mắt, cái mũi này, còn đôi mắt này nữa, tại sao lại sắp xếp đẹp như vậy chứ?

    "..."

    Khương Hòa hồ nghi nhìn gương, sau đó lại nhìn Hứa Thanh, không rõ tại sao tên này lại đứng ở đây, cứ tiếp tục rửa mặt đánh răng.

    "Đợi khi nào rảnh cùng tôi về nhà một chuyến."

    "Hửm?"

    "Tháng trước ba tôi không phải đã tới đây rồi sao, cảm thấy kì quái vì hai chúng ta ở.. Khụ, ở cùng nhau, sau đó thì giả làm bạn gái của tôi, cùng nhau qua đó ăn bữa cơm, miễn cho bọn họ lại nhiều chuyện."

    "Giả vờ?" Khương Hòa dừng động tác đánh răng, nhìn Hứa Thanh trong gương nghĩ nghĩ, mơ hồ nói: "Vậy.. Phải làm gì?"

    "Cái gì cũng không cần làm, cô cứ ăn cơm no là được."

    "..."

    Khương Hòa không nói chuyện, nhanh chóng đánh răng cho xong, học theo dáng vẻ của Hứa Thanh súc miệng một ngụm mới xác định nói: "Bạn gái đó.. Tôi nghe nói không phải là phải ngủ cùng nhau hay sao?"

    "Nếu cô muốn thì cũng có thể." Hứa Thanh nhún nhún vai.

    "Tôi không muốn!"

    "Vậy thì ăn một bữa cơm, những cái khác đều không cần phải làm, chỉ giả vờ một chút, cũng không phải là thật."

    "..."

    Khương Hòa do dự một chút, cuối cùng cùng vẫn gật đầu: "Vậy được rồi, tôi sẽ giả làm bạn gái của anh."

    "Có cần luyện tập trước một chút hay không?" Hứa Thanh hỏi.

    "Không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao, luyện tập cái gì?"

    ".. Luyện ăn cơm."

    Vốn dĩ Hứa Thanh còn muốn trước tiên thể nghiệm một chút, nắm bàn tay nhỏ bé đi dạo, luyện tập luyện tập, nghĩ lại lại đánh mất ý niệm trong đầu.

    Không thể lỗ mãng.

    "Bữa trưa không cần làm, một lát nữa ra ngoài ăn buffet, lần trước đã từng nói với cô rồi, chính là cái trả một chút tiền là có thể tùy tiện ăn."

    Đàn ông, lời đã nói ra nhất định phải thực hiện.

    "Chính là tôi muốn ăn bao nhiêu thì ăn?"

    "Đúng, ăn lẩu, ăn cho tới khi cô không ăn nổi nữa thì thôi."

    Lần trước cùng Tần Hạo nói ăn lẩu nhưng vẫn chưa thực hiện, kết quả là lại đưa Khương Hòa đi trước..

    Nếu không phải thân phận của tiểu tử đó thì cùng nhau đi cũng rất tốt.

    * * *

    Thời gian của buổi sáng đều phi thường ngắn, bất kể là ngủ hay là tỉnh, đều nháy mắt đã trôi qua, cảm giác vẫn chưa làm được gì đã đến thời gian ăn bữa trưa rồi.

    Bầu trời có vẻ âm u, tiết tấu giống như trời muốn mưa, mây đen quay cuồng che lấp mặt trời, gió trên đường lạnh đi không ít.

    Thời tiết ở Giang Thành tương đối lạnh và khô, mặc dày một chút thì có thể chống rét.

    Khương Hòa được quấn trong áo lông, cả người đều béo lên một vòng, nhìn có chút ngốc ngốc. Bởi vì không hiểu nguyên nhân Hứa Thanh mua áo ống tay áo có chút dài, làm cô ấy có chút không quen, vẫn muốn đổi lại, đợi tới khi ra ngoài lại cảm thấy được lạnh nên đã buông ống tay áo xuống, tay rụt vào bên trong. Giống như một chú chim cánh cụt đội mũ đi phía sau Hứa Thanh.

    "Đừng nói là ông chủ không cho cô cơ hội, cô cứ ăn nhiều vào, không cần phải tiết kiệm tiền giúp ông ta."

    "Ừm, tôi nhớ rồi."

    "Có lạnh không?"

    "Không lạnh, bộ quần áo này rất ấm." Khương Hòa khua hai bên ống tay, có chút vui vẻ.

    Càng ở đây lâu cô càng thích cuộc sống ở đây, nóng thì có điều hòa, quạt, lạnh rồi có quần áo bông, chăn bông. Nghe nói qua vài ngày nữa còn có cung ấm, nghe có vẻ rất lợi hại.

    "Một ngày nào đó cô 'vèo' quay về rồi, đem theo bộ đồ bông này về cũng không thiệt.. Cô có muốn mang theo khoai tây về không?"

    Hứa Thanh hai tay cho vào túi quần, ung dung đi ở phía trước, thuận miệng nói.

    Nếu kiếm có thể mang đến thì khẳng định khoai tây và áo bông có thể mang về.

    "Tôi.. Có thể kiếm tiền mua một cái máy tính sau đó ngày ngày đem theo không?" Khương Hòa nghĩ càng xa hơn.

    "Có thể, nhưng tôi không không kiến nghị làm như vậy." Hứa Thanh quay đầu nhìn Khương Hòa "như vậy nhìn có vẻ rất ngốc, hơn nữa cô đem máy tính về cũng không có tác dụng gì.. Trừ phi tải về một đống tài liệu, đến lúc đó không biết có bị xem thành quái vật không, vẫn nên trồng khoai tây đi."

    "Được rồi."

    Khương Hòa sờ sờ túi, cân nhắc lát nữa ăn cơm xong quay về sẽ lên baidu cách trồng khoai tây.

    Tuy rằng ở đây tất cả đều rất tốt nhưng ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ của chính mình, nếu như có thể quay về thì quay về vẫn là tốt nhất.

    Hai người một trước một sau đang lắc lư trong tiểu khu, đi về phía cổng lớn. Hứa Thanh quay đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy hàng xóm quen biết liền chào hỏi.

    Phòng ở Bắc Vọng bên này Hứa gia đã ở rất nhiều năm, lúc Hứa Thanh học lên trung học mới chuyển tới chỗ Hứa Văn Bân hiện tại. Bây giờ Hứa Thanh quay lại ở nên cũng là gương mặt thân thiết.

    Khi đó đã bồi dưỡng ra quan hệ hàng xóm, hiện tại so với tiểu khu nghiệp chủ khi đó thì mạnh hơn rất nhiều, thực, hàng xóm.

    "Trình Thẩm Nhi, sao lại mua bao gạo lớn như vậy, chú Vương của cháu đâu?"

    Thấy Trình Ngọc Lan lao lực mang theo bao gạo trên đường nghỉ ngơi, Hứa Thanh đến gần hỏi.

    "Bị cao huyết áp rồi, ài.. Cậu bây giờ có bận không? Nếu không bận thì giúp tôi xách lên."

    "Đương nhiên là không bận gì, Khương Hòa tới đây, giúp tôi đặt lên vai."

    Đem gạo đặt lên vai, Hứa Thanh điều chỉnh tư thế, lại bắt đầu quay trở lại.

    "Đang chuẩn bị đưa bạn gái của cháu ra ngoài ăn cơm, còn may là gặp được cháu."

    Anh ta mở miệng, Khương Hòa muốn nói lại thôi, rầu rĩ không mở lời.

    Giả, chỉ là giả, dù sao thì hai người cũng là thanh bạch, không thẹn với lòng là tốt.

    "Lần trước cậu còn nói là không phải, bây giờ thừa nhận rồi sao?" Trình Ngọc Lan cười ha ha, tấm tắc "Cô bạn gái nhỏ này tên gì? Ngày nào cũng gặp nhưng chưa biết."

    Khương Hòa thấy Hứa Thanh quay đầu nhìn mình thì mở miệng nói: "Khương Hòa."

    "Khương Hòa, Khương trong sinh khương, khương trong khương miêu." Hứa Thanh bổ xung, dừng một chút lại hỏi: "Thẩm Nhi, nghe hay không?"

    "Ừ, người đẹp, tên cũng hay."
     
    Last edited: Feb 10, 2021
  9. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 48: Thanh mai trúc mã này hình như chỗ nào đó có vấn đề

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Trước đây dì.. Hô.. Hẳn là từng gặp qua rồi."

    Hứa Thanh vác bao gạo có điểm lao lực, lên tới trên lầu thì bắt đầu thở gấp, có điều cũng không ảnh hưởng tới anh nói chuyện.

    "Gặp qua?" Trình ngọc lan nghiêng đầu liếc nhìn Khương Hòa, cô bé này thực rất thanh tú, nhưng chính là lại không có ấn tượng gì.

    "Đúng, chính là lúc trước.. Hô, Lúc cháu vừa vào đại học, chắc khoảng bốn, năm năm trước, lúc ấy cô ấy không cao như bây giờ, mặt hơi tròn, mọi người hay chọc chúng cháu vài câu.. Nhớ ra chưa?"

    "Có sao?" Trình Ngọc Lan hoài nghi.

    "Hazz, phỏng chừng thay đổi nhiều quá rồi, dì không nhớ rõ, cái mặt tròn đó.. Chính là cô ấy."

    Hứa Thanh nói giống như thật, hừng hực bước lên lầu, đi tới cửa thì bỏ bao gạo xuống nghỉ ngơi.

    "Bà già chúng tôi trí nhớ làm sao tốt bằng người trẻ tuổi các cậu, quên lâu rồi." Trình Ngọc Lan nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra, mắt nhìn thấy cửa liền giơ tay lên gõ "Lão Vương, mở cửa!"

    "Hắc, lần này nhớ là được rồi, bạn gái của cháu, Khương Hòa." Hứa Thanh cười: "Được rồi, cháu đưa cô ấy đi ăn đây, ngày ngày ở nhà chơi game nên không ra ngoài."

    "Vào đây uống cốc nước đã, nhìn xem cậu đã mệt quá chừng."

    "Không cần, cháu rất cường tráng."

    Hứa tráng sĩ bàn tay to vung lên, quay người xuống lầu. Khương Hòa quay đầu nhìn Trình Thẩm Nhi, thấy bà ấy vẫn đang nhìn mình, chần chờ một lát sau đó chớp chớp mắt mỉm cười gật gật đầu, cũng đi cùng xuống lầu.

    "Tôi.. Ba năm trước từng tới đây?"

    Ra khỏi hành lang, Khương Hòa đi bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

    "Tới cái rắm, lúc đó không biết cô đang trốn ở khe suối nào đó trú đông."

    Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lên lầu, cười nói: "Chỉ là nói như vậy thôi, có ấn tượng là tốt, không có ấn tượng cũng không sao, dù sao cũng không có gì hết."

    "..."

    Nếu như ngoài tôi ra không có một người nào quen biết cô, như vậy chứng tỏ cô không tồn tại, rõ chưa? "

    " Không tồn tại? "

    " Phải, trên ý nghĩa xã hội, cô là hoàn toàn không tồn tại. Không một ai biết cô tới đây, đương nhiên sẽ không có tương lai, tới đây cũng giống như cô ở thời Đường, như vậy không được, ở đây cũng phải lưu lại gốc rễ thì cô mới có thể sống tốt được. "

    Hứa Thanh cho tay vào túi, quay người, đối diện với Khương Hòa đang đi phía sau" Thẩm Nhi vừa rồi là một cái loa, có việc hay không có việc đều cùng với các ông bà già chơi mạt chược bát quái, nếu bát quái tới chúng ta bên này, thuận miệng nhắc tới thì sẽ lưu lại cho người khác một cái ấn tượng, tới lúc đó mọi người sẽ biết có một người như vậy.

    Nếu như thuận miệng nói đã gặp từ rất lâu trước đây, như vậy thì càng tốt, cái này gọi là ý thức quần thể. "

    " Tôi hình như đã hiểu được ý của anh rồi. "Khương Hòa nhíu mày nghĩ nghĩ, có chút đã thông.

    Nếu như trong hàng rào không có người nào quen biết cô, thì cô khẳng định sẽ bị đuổi đi.

    " Có hiểu hay không cũng không sao, quét một bộ mặt quen thuộc là được.. Chú Triệu có lạnh không? "

    Hứa Thanh quay người, cách một đoạn liền hướng chú bảo vệ gào to.

    " Hôm nay lạnh chết người. "

    Chú Triệu đang cầm một cái chén giữ nhệt, cả người đều chui ở trong áo khoác ngoài, dựa vào ghế chậm rãi lắc lư.

    " Sao lại không vào? "

    Ngồi ở bên trong lâu buồn chán, hút điếu thuốc, ngồi một chút sau đó sẽ vào."

    "Vậy chú làm việc của chú đi."

    Hứa Thanh chào hỏi, nhìn Khương Hòa ở bên cạnh, nắm lấy ống tay áo của cô giống như đang cầm tay đi ra ngoài.

    Hắc.. Tay ở đâu rồi? Anh ta hướng ống tay áo bóp bóp bóp, nhưng không tìm thấy tay, thiệt rồi, thiệt rồi, thiệt rồi!

    "Khụ.. Đây gọi là loát cảm giác tồn tại."

    Sau khi đi xa một chút Hứa Thanh buông tay, đúng tình hợp lý nói.

    "Vậy sao?" Khương Hòa nghi hoặc.

    "Đúng vậy." Anh nghiêm túc, nói như thật.

    Khương Hòa nghĩ nghĩ, tạm thời tin anh ta, nâng cánh tay, đem ống tay đưa qua, tay đã lui đến vị trí của cánh tay, nửa ống tay áo trống rỗng.

    "Vậy cho anh nắm."

    ".. Ra ngoài rồi, không cần nữa." Hứa Thanh cho tay vào túi, xem xét, không có động tác.

    Tay đều không thấy thì nắm cái quỷ gì.

    Nắm cái tịch mịch.

    Nhâm trọng nhi đạo viễn.

    * * *

    Nhà hàng lẩu ở Giang Thành không ít, thời tiết lạnh dần, mọi người cũng thích ngồi bên cạnh nồi nóng hôi hổi để ăn một bữa. Thực ra buổi tối tới là tốt nhất, ăn xong ra mồ hôi, cả người thoải mái, quay về nhà nằm. Nhưng lo lắng buổi tối người đông hơn, tám phần là phải xếp hàng, lộn xộn cũng không thích hợp đưa Khương Hòa lần đầu tiên đi thể nghiệm, vì thế Hứa Thanh buổi trưa đưa Khương Hòa đi cọ xát một trận.

    Bữa tối ăn ở nhà vẫn là thoải mái, ánh đèn ấm áp, hương thơm nhẹ nhàng của đồ ăn, ngoài phòng gió lạnh..

    Trong phòng bếp còn có một người nấu ăn, hoàn mỹ.

    Nếu không có thì tùy tiện ăn một chút gì cũng được, Hứa Thanh đưa Khương Hòa quẹo phải, quẹo trái, tìm nhà hàng ngày trước anh thường ăn. Ở đó nhiều chủng loại, cũng không đắt, 88 tệ một người, hải sản hay gì gì đó, cái gì cần có đều có, hoàn cảnh lại rất tốt, vừa hay để Khương Hòa thưởng thức những thứ mà cô ấy thích.

    Khi chưa biết khẩu vị của đối phương, ăn buffet là phương pháp đơn giản mau lẹ nhất để tìm hiểu, tuy rằng Khương Hòa ăn cái gì cũng ngon cũng thích, nhưng chắc chắn sẽ có thứ mà cô ấy cảm thấy thích hơn.

    Không có người nào là không kén ăn, cho dù cô ấy có là người cổ đại, không kén chọn chỉ vì trước đây không có điều kiện mà thôi.

    "Xa như vậy sao?" Khương Hòa đi cùng anh ta một lúc, lại chuyển xe, nhưng vẫn chưa tới. Buổi sáng không ăn nên bây giờ bụng đã cảm thấy có chút đói.

    "Nhanh thôi, phía trước bên đó là tới rồi."

    Hứa Thanh giảo mồm, sau khi rẽ vào một khúc bỗng nhiên dừng bước chân, đặc biệt nghĩ tới cái gì thì cái đó sẽ tới.

    Tần Hạo bị đông lạnh giống như một tên ngốc, đang ở rụt cổ ở trên đường làm việc, cầm PDA trái phải dò xét.

    Theo bản năng muốn dẫn Khương Hòa quay người. Ánh mắt của bọn họ cũng đã đối diện nhau. Hứa Thanh dừng một chút, làm như không có việc gì dẫn theo Khương Hòa tiếp tục đi về phía trước, đi qua chào hỏi.

    Đều đã tình cờ gặp nhau rồi, nếu lúc này quay đầu sẽ làm cho tiểu tử này cảm thấy không đúng.

    "Chuột, đang bận sao?"

    "Phí lời, cậu đây là đang đi đâu?" Tần Hạo hít hít nước mũi, xem xét Hứa Thanh, lại nhìn Khương Hòa ở bên cạnh anh ta.

    Tên tiểu tử này.. Không thích hợp.

    "Ăn lẩu, đi cùng không?"

    "Đang trực ban.. Cậu tới đây, tới đây."

    Anh ta bước vài bước sang bên cạnh, kéo Hứa Thanh tới, nhìn Khương Hòa nói: "Đây là.."

    "Sao vậy?" Trái tim Hứa Thanh nhảy dựng lên, bất động thanh sắc hỏi lại.

    "Cậu có em gái họ từ khi nào vậy?" Tần Hạo xem xét hai người, sau đó mở miệng: "Định lý phán định của hai mặt vuông góc là gì?"

    "..."

    "..."

    Hứa Thanh sửng sốt, Khương Hòa vẻ mặt mờ mịt.

    "Học sinh trung học? Em gái?" Tần Hạo nheo mắt nhỏ "vậy, nói một chút về định lý cô – xin."

    "Được rồi, cậu được rồi, đây là bạn gái của tôi." Hứa Thanh đau đầu.

    "Bạn gái?"

    Trong lòng Tần Hạo chắc chắn tên tiểu tử này có chuyện!

    Lần trước vẫn còn nói là em gái, kết quả Tần Mậu qua đó hỏi, gia hỏa này căn bản không có em gái nào, anh ta liền cảm thấy không thích hợp, trực giác cảm thấy ngày đó Hứa Thanh có điểm khác thường.

    Tra ra rồi.

    Bạn gái thì bạn gái, vốn dĩ cũng không có gì, tại sao nhất định phải nói là em gái họ học trung học.. Rất kì quái.

    "Hôm khác sẽ giải thích cho cậu, bây giờ đang đói." Hứa Thanh đối với chuyện này có chút bất đắc dĩ "cậu phúc nhĩ ma Hạo, được chưa."

    "Cậu làm cái gì?"

    "Hôm khác sẽ nói, nếu không hôm nay cậu đưa mình đi tra khảo đi, giống như thẩm tra phạm nhân vậy." Hứa Thanh chơi xỏ đưa hai tay ra.

    ".. Cậu đi đi, nếu hôm khác mà không nói rõ chuyện này với tôi thì tôi sẽ đi cáo trạng với ba cậu." Tần Hạo nghiêm túc nói.

    Tên tiểu tử Hứa Thanh này có tiền sử, trước đây đánh nhau, uống rượu, đều là anh ta trộm đi cáo mật. Hai năm nay thu liễm lại rồi, Tần Hạo sợ tên này lại phạm vào bệnh cũ.

    Bạn bình thường thì không sao, nếu lại cùng những người không đứng đắn đó hỗn với nhau.. Anh ta xem xét Khương Hòa, cũng được, nhìn có vẻ cũng là người bình thường.

    Nếu như tóc đủ mọi màu sắc, hay là đeo khuyên mũi khuyên môi thì sẽ điều tra cô ấy tại chỗ một chút. Theo như biểu hiện ngày hôm đó của Hứa Thanh thì cô gái này tám phần là có chuyện, nếu là một kẻ nghiện thì cũng không phải không có khả năng.

    Nếu như vậy thì chuyện lớn rồi.. Đối với nhà Hứa Thanh mà nói.

    Hứa Thanh không nói chuyện, hướng anh ta dựng ngón tay cái lên, đem Khương Hòa quẹo về hướng nhà hàng lẩu.

    Thật may Tần Hạo không phải là con gái, nếu không thì chắc chắn sẽ cho anh ta biết kết cục của việc mách lẻo là gì.

    Tại sao lại không phải là nữ chứ?
     
  10. Thanhmai2008

    Messages:
    1
    Chương 48: Thanh mai trúc mã này hình như chỗ nào đó có vấn đề

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Trước đây dì.. Hô.. Hẳn là từng gặp qua rồi."

    Hứa Thanh vác bao gạo có điểm lao lực, lên tới trên lầu thì bắt đầu thở gấp, có điều cũng không ảnh hưởng tới anh nói chuyện.

    "Gặp qua?" Trình ngọc lan nghiêng đầu liếc nhìn Khương Hòa, cô bé này thực rất thanh tú, nhưng chính là lại không có ấn tượng gì.

    "Đúng, chính là lúc trước.. Hô, Lúc cháu vừa vào đại học, chắc khoảng bốn, năm năm trước, lúc ấy cô ấy không cao như bây giờ, mặt hơi tròn, mọi người hay chọc chúng cháu vài câu.. Nhớ ra chưa?"

    "Có sao?" Trình Ngọc Lan hoài nghi.

    "Hazz, phỏng chừng thay đổi nhiều quá rồi, dì không nhớ rõ, cái mặt tròn đó.. Chính là cô ấy."

    Hứa Thanh nói giống như thật, hừng hực bước lên lầu, đi tới cửa thì bỏ bao gạo xuống nghỉ ngơi.

    "Bà già chúng tôi trí nhớ làm sao tốt bằng người trẻ tuổi các cậu, quên lâu rồi." Trình Ngọc Lan nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra, mắt nhìn thấy cửa liền giơ tay lên gõ "Lão Vương, mở cửa!"

    "Hắc, lần này nhớ là được rồi, bạn gái của cháu, Khương Hòa." Hứa Thanh cười: "Được rồi, cháu đưa cô ấy đi ăn đây, ngày ngày ở nhà chơi game nên không ra ngoài."

    "Vào đây uống cốc nước đã, nhìn xem cậu đã mệt quá chừng."

    "Không cần, cháu rất cường tráng."

    Hứa tráng sĩ bàn tay to vung lên, quay người xuống lầu. Khương Hòa quay đầu nhìn Trình Thẩm Nhi, thấy bà ấy vẫn đang nhìn mình, chần chờ một lát sau đó chớp chớp mắt mỉm cười gật gật đầu, cũng đi cùng xuống lầu.

    "Tôi.. Ba năm trước từng tới đây?"

    Ra khỏi hành lang, Khương Hòa đi bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

    "Tới cái rắm, lúc đó không biết cô đang trốn ở khe suối nào đó trú đông."

    Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lên lầu, cười nói: "Chỉ là nói như vậy thôi, có ấn tượng là tốt, không có ấn tượng cũng không sao, dù sao cũng không có gì hết."

    "..."

    Nếu như ngoài tôi ra không có một người nào quen biết cô, như vậy chứng tỏ cô không tồn tại, rõ chưa? "

    " Không tồn tại? "

    " Phải, trên ý nghĩa xã hội, cô là hoàn toàn không tồn tại. Không một ai biết cô tới đây, đương nhiên sẽ không có tương lai, tới đây cũng giống như cô ở thời Đường, như vậy không được, ở đây cũng phải lưu lại gốc rễ thì cô mới có thể sống tốt được. "

    Hứa Thanh cho tay vào túi, quay người, đối diện với Khương Hòa đang đi phía sau" Thẩm Nhi vừa rồi là một cái loa, có việc hay không có việc đều cùng với các ông bà già chơi mạt chược bát quái, nếu bát quái tới chúng ta bên này, thuận miệng nhắc tới thì sẽ lưu lại cho người khác một cái ấn tượng, tới lúc đó mọi người sẽ biết có một người như vậy.

    Nếu như thuận miệng nói đã gặp từ rất lâu trước đây, như vậy thì càng tốt, cái này gọi là ý thức quần thể. "

    " Tôi hình như đã hiểu được ý của anh rồi. "Khương Hòa nhíu mày nghĩ nghĩ, có chút đã thông.

    Nếu như trong hàng rào không có người nào quen biết cô, thì cô khẳng định sẽ bị đuổi đi.

    " Có hiểu hay không cũng không sao, quét một bộ mặt quen thuộc là được.. Chú Triệu có lạnh không? "

    Hứa Thanh quay người, cách một đoạn liền hướng chú bảo vệ gào to.

    " Hôm nay lạnh chết người. "

    Chú Triệu đang cầm một cái chén giữ nhệt, cả người đều chui ở trong áo khoác ngoài, dựa vào ghế chậm rãi lắc lư.

    " Sao lại không vào? "

    Ngồi ở bên trong lâu buồn chán, hút điếu thuốc, ngồi một chút sau đó sẽ vào."

    "Vậy chú làm việc của chú đi."

    Hứa Thanh chào hỏi, nhìn Khương Hòa ở bên cạnh, nắm lấy ống tay áo của cô giống như đang cầm tay đi ra ngoài.

    Hắc.. Tay ở đâu rồi? Anh ta hướng ống tay áo bóp bóp bóp, nhưng không tìm thấy tay, thiệt rồi, thiệt rồi, thiệt rồi!

    "Khụ.. Đây gọi là loát cảm giác tồn tại."

    Sau khi đi xa một chút Hứa Thanh buông tay, đúng tình hợp lý nói.

    "Vậy sao?" Khương Hòa nghi hoặc.

    "Đúng vậy." Anh nghiêm túc, nói như thật.

    Khương Hòa nghĩ nghĩ, tạm thời tin anh ta, nâng cánh tay, đem ống tay đưa qua, tay đã lui đến vị trí của cánh tay, nửa ống tay áo trống rỗng.

    "Vậy cho anh nắm."

    ".. Ra ngoài rồi, không cần nữa." Hứa Thanh cho tay vào túi, xem xét, không có động tác.

    Tay đều không thấy thì nắm cái quỷ gì.

    Nắm cái tịch mịch.

    Nhâm trọng nhi đạo viễn.

    * * *

    Nhà hàng lẩu ở Giang Thành không ít, thời tiết lạnh dần, mọi người cũng thích ngồi bên cạnh nồi nóng hôi hổi để ăn một bữa. Thực ra buổi tối tới là tốt nhất, ăn xong ra mồ hôi, cả người thoải mái, quay về nhà nằm. Nhưng lo lắng buổi tối người đông hơn, tám phần là phải xếp hàng, lộn xộn cũng không thích hợp đưa Khương Hòa lần đầu tiên đi thể nghiệm, vì thế Hứa Thanh buổi trưa đưa Khương Hòa đi cọ xát một trận.

    Bữa tối ăn ở nhà vẫn là thoải mái, ánh đèn ấm áp, hương thơm nhẹ nhàng của đồ ăn, ngoài phòng gió lạnh..

    Trong phòng bếp còn có một người nấu ăn, hoàn mỹ.

    Nếu không có thì tùy tiện ăn một chút gì cũng được, Hứa Thanh đưa Khương Hòa quẹo phải, quẹo trái, tìm nhà hàng ngày trước anh thường ăn. Ở đó nhiều chủng loại, cũng không đắt, 88 tệ một người, hải sản hay gì gì đó, cái gì cần có đều có, hoàn cảnh lại rất tốt, vừa hay để Khương Hòa thưởng thức những thứ mà cô ấy thích.

    Khi chưa biết khẩu vị của đối phương, ăn buffet là phương pháp đơn giản mau lẹ nhất để tìm hiểu, tuy rằng Khương Hòa ăn cái gì cũng ngon cũng thích, nhưng chắc chắn sẽ có thứ mà cô ấy cảm thấy thích hơn.

    Không có người nào là không kén ăn, cho dù cô ấy có là người cổ đại, không kén chọn chỉ vì trước đây không có điều kiện mà thôi.

    "Xa như vậy sao?" Khương Hòa đi cùng anh ta một lúc, lại chuyển xe, nhưng vẫn chưa tới. Buổi sáng không ăn nên bây giờ bụng đã cảm thấy có chút đói.

    "Nhanh thôi, phía trước bên đó là tới rồi."

    Hứa Thanh giảo mồm, sau khi rẽ vào một khúc bỗng nhiên dừng bước chân, đặc biệt nghĩ tới cái gì thì cái đó sẽ tới.

    Tần Hạo bị đông lạnh giống như một tên ngốc, đang ở rụt cổ ở trên đường làm việc, cầm PDA trái phải dò xét.

    Theo bản năng muốn dẫn Khương Hòa quay người. Ánh mắt của bọn họ cũng đã đối diện nhau. Hứa Thanh dừng một chút, làm như không có việc gì dẫn theo Khương Hòa tiếp tục đi về phía trước, đi qua chào hỏi.

    Đều đã tình cờ gặp nhau rồi, nếu lúc này quay đầu sẽ làm cho tiểu tử này cảm thấy không đúng.

    "Chuột, đang bận sao?"

    "Phí lời, cậu đây là đang đi đâu?" Tần Hạo hít hít nước mũi, xem xét Hứa Thanh, lại nhìn Khương Hòa ở bên cạnh anh ta.

    Tên tiểu tử này.. Không thích hợp.

    "Ăn lẩu, đi cùng không?"

    "Đang trực ban.. Cậu tới đây, tới đây."

    Anh ta bước vài bước sang bên cạnh, kéo Hứa Thanh tới, nhìn Khương Hòa nói: "Đây là.."

    "Sao vậy?" Trái tim Hứa Thanh nhảy dựng lên, bất động thanh sắc hỏi lại.

    "Cậu có em gái họ từ khi nào vậy?" Tần Hạo xem xét hai người, sau đó mở miệng: "Định lý phán định của hai mặt vuông góc là gì?"

    "..."

    "..."

    Hứa Thanh sửng sốt, Khương Hòa vẻ mặt mờ mịt.

    "Học sinh trung học? Em gái?" Tần Hạo nheo mắt nhỏ "vậy, nói một chút về định lý cô – xin."

    "Được rồi, cậu được rồi, đây là bạn gái của tôi." Hứa Thanh đau đầu.

    "Bạn gái?"

    Trong lòng Tần Hạo chắc chắn tên tiểu tử này có chuyện!

    Lần trước vẫn còn nói là em gái, kết quả Tần Mậu qua đó hỏi, gia hỏa này căn bản không có em gái nào, anh ta liền cảm thấy không thích hợp, trực giác cảm thấy ngày đó Hứa Thanh có điểm khác thường.

    Tra ra rồi.

    Bạn gái thì bạn gái, vốn dĩ cũng không có gì, tại sao nhất định phải nói là em gái họ học trung học.. Rất kì quái.

    "Hôm khác sẽ giải thích cho cậu, bây giờ đang đói." Hứa Thanh đối với chuyện này có chút bất đắc dĩ "cậu phúc nhĩ ma Hạo, được chưa."

    "Cậu làm cái gì?"

    "Hôm khác sẽ nói, nếu không hôm nay cậu đưa mình đi tra khảo đi, giống như thẩm tra phạm nhân vậy." Hứa Thanh chơi xỏ đưa hai tay ra.

    ".. Cậu đi đi, nếu hôm khác mà không nói rõ chuyện này với tôi thì tôi sẽ đi cáo trạng với ba cậu." Tần Hạo nghiêm túc nói.

    Tên tiểu tử Hứa Thanh này có tiền sử, trước đây đánh nhau, uống rượu, đều là anh ta trộm đi cáo mật. Hai năm nay thu liễm lại rồi, Tần Hạo sợ tên này lại phạm vào bệnh cũ.

    Bạn bình thường thì không sao, nếu lại cùng những người không đứng đắn đó hỗn với nhau.. Anh ta xem xét Khương Hòa, cũng được, nhìn có vẻ cũng là người bình thường.

    Nếu như tóc đủ mọi màu sắc, hay là đeo khuyên mũi khuyên môi thì sẽ điều tra cô ấy tại chỗ một chút. Theo như biểu hiện ngày hôm đó của Hứa Thanh thì cô gái này tám phần là có chuyện, nếu là một kẻ nghiện thì cũng không phải không có khả năng.

    Nếu như vậy thì chuyện lớn rồi.. Đối với nhà Hứa Thanh mà nói.

    Hứa Thanh không nói chuyện, hướng anh ta dựng ngón tay cái lên, đem Khương Hòa quẹo về hướng nhà hàng lẩu.

    Thật may Tần Hạo không phải là con gái, nếu không thì chắc chắn sẽ cho anh ta biết kết cục của việc mách lẻo là gì.

    Tại sao lại không phải là nữ chứ?
     
Trả lời qua Facebook
Loading...