chương 10:
Trong khi Tư Ngạn còn mơ hồ, Lục Minh vẫn tiếp tục giảng giải: "Vì khí đen đáp xuống ở khắp nơi như vậy, nhân loại khi ấy cũng không còn chỗ để sinh tồn, về những người không bị biến dị liền biến thành một dị năng giả, họ đã kết hợp cùng với các nhà khoa học tìm đến phương pháp giải quyết là dùng các tinh hạch chứa năng lượng được tìm thấy ở trong não tang thi tạo nên màng chắn bảo vệ sàng lọc, nó còn có thể tạo ra các loại thời tiết nhưng kiểm soát không tốt lắm và cứ như vậy duy trì đến bây giờ."
Tư Ngạn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Y lại nghi hoặc mà đặt ra câu hỏi: "Anh nói màng chắn đã được thành lập gần ba mươi năm, vậy khi nào nó sẽ biến mất?"
Nghe câu hỏi, Lục Minh tỉnh ngộ, cậu chưa bao giờ nghĩ tới điểm này, ngay lập tức cho ra cái suy đoán: "Chắc là sẽ không lâu nữa màng chắn sẽ cạn kiệt năng lượng"
"Trừ phi, các dị năng giả cùng các nhà khoa học lại mạo hiểm ra ngoài tìm kiếm thêm năng lượng" Lục Minh có chút khẳng định về điều này thì Tư Ngạn liền đáp:
"Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, nhân loại cứ sinh sống trong nơi này, lực lượng giảm sút mà cái khí đen cùng tang thi ngoài kia khả năng đã biến đổi là rất lớn."
Lục Minh có chút bất ngờ, không nghĩ tới Tiểu Ngạn lại rất thông minh như vậy, liền suy đoán ra như thế.
Chưa biết tới có chính xác hay không thì có lẽ cũng giống như ý kiến của Tiểu Ngạn. Vì bản thân cậu cũng có ý nghĩ như vậy.
"Em thật thông minh nha!", Lục Minh xoa xoa đầu Tiểu Ngạn rồi tiếp tục nói.
Giảng giải xong về lịch sử, Tư Ngạn cũng đã hơi thỏa mãn hài lòng.
Nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, cậu phải chuẩn bị cơm trưa, cậu bảo Tiểu Ngạn nghỉ ngơi, còn dặn dò nếu chán có thể lấy sách truyện trong phòng đọc. Lúc này, cậu cũng không hề thắc mắc hay phát hiện bản thân vì sao lại khẳng định Tiểu Ngạn biết chữ.
Tư Ngạn gật đầu cũng không phát giác ra điều kì lạ này, thấy Lục Minh rời đi, y không có lấy sách đọc mà lại tiếp tục đi ngủ.
Cứ như vậy hai người lại an an ổn ổn qua một ngày.
* * *
Trong phòng điều khiển,
Tiến sĩ Lâm đang cho người kiểm kê, khảo sát lại toàn bộ giữ liệu. Đoàn người thì cứ đi qua đi lại bận rộn như vậy.
Ông quay người về phía thanh niên đứng sau kia, hỏi: "Sao rồi?"
Người thanh niên kia rầu rĩ mà đáp: "Tiến sĩ, dù cho có khuyên bảo thế nào cũng như vậy thôi, đám người dị năng kia rất kiêu ngạo không đồng ý giúp chúng ta"
Ông không khỏi thở dài, biết ngay mà, bọn dị năng cùng với đám người kia đúng là cùng một giuộc với nhau. Cùng là một cái đám hèn!
Đối mặt với tình huống như vậy ông cũng không còn cách nào khác, chỉ trông chờ vào vận mệnh sẽ như thế nào thôi. Mong trong thời gian tới có thể tìm tới hy vọng.
"Tiến sĩ Lâm". Một người đàn ông trung niên bước vào gọi tên ông.
Nghe thấy tiếng gọi, ông nhìn tới mà ngạc nhiên: "Địch Hàn! Cháu về lúc nào vậy"
Địch Hàn cười cười đáp: "Cháu vừa mới về đây không lâu, vì lo cho ông nên cháu đã sang đây luôn."
Tiến sĩ Lâm không khỏi cảm kích: "Cảm ơn cháu đã lo, đúng là bao nhiêu năm như vậy không còn đứa nhóc vắt mũi chưa sạch khi xưa nữa."
"Ông à! Sao còn nhắc tới nữa?" Địch Hàn thật sự bất lực.
Tiến sĩ Lâm cười lên một trận to, tâm tình ông cũng đã thoải mải hơn chút. Đứa cháu này thật là vẫn không thay đổi gì cả, luôn dễ trêu chọc.
Ông ra lệnh bảo người thanh niên đi chuẩn bị nước uống rồi mời cậu đến phòng khách ngồi để trò chuyện. Qua một hồi được ông Lâm kể lại mọi việc, Địch Hàn không hỏi trầm ngâm.
Về phía ông Lâm tâm tình vừa mới dịu bớt đi liền bắt đầu nổi gió mà mắng chửi người ta. Địch Hàn nghe mấy lời chửi của ông cũng không nói gì mà chỉ gượng cười.
Thấy ông vốn định chửi tiếp thì cậu liền ngăn lại, nhẹ nhàng khuyên ông: "Ông à, đừng lo cháu sẽ nghĩ ra cách nếu không được chúng ta có thể nhờ tới lực lượng ở tân nước Mỹ".
Tiến sĩ Lâm trở về ban đầu, gật đầu hài lòng: "Đó cũng là một chủ ý hay."
* * *
Sống cùng chủ nhà đã hơn nửa tháng, y cũng đã hồi phục được phân nửa lực lượng của mình. Mặc dù cuộc sống trôi qua rất an nhàn đúng như ý muốn của y nhưng chủ nhà luôn là mối lo lắng của y.
Mỗi lần đi học về, trên người chủ nhà sẽ luôn xuất hiện mấy vết bầm tím trên người, nếu không phải y vô tình phát hiện ra thì chủ nhà cũng để kệ nó mà không quan tâm.
Y thực lòng mà tò mò không biết chủ nhà đã gặp cái gì ở trường. Cũng vì nguyên do đó mà y cũng hay dùng đến dị năng, làm cho việc hồi phục diễn ra càng lâu.
Về phía Lục Minh, bao lâu vậy mà cũng không phát hiện điều gì là do cậu luôn nghĩ bản thân rất khỏe lên không thấy đau lắm.
Mấy ngày làm việc vất vả, cậu cũng đã tích góp được một khoản tiền. Nhớ tới ngày mai là nghỉ lễ, cậu nghĩ liền muốn dắt Tiểu Ngạn muốn đi mua đồ.
Thương lượng cùng Tiểu Ngạn thấy cậu không có dị nghị gì cũng an tâm, sở dĩ cậu muốn đi là để Tiểu Ngạn được ra ngoài tiếp xúc một chút với thế giới. Bởi vì từ lúc Tiểu Ngạn ở đây cũng không bước ra ngoài một bước chỉ toàn ngủ là ngủ, cậu không thể trơ mắt bỏ qua được.
Ôm tâm tình đi chơi ngày mai, hai người ai cũng hứng khởi liền đi ngủ sớm cho qua ngày.
Tư Ngạn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Y lại nghi hoặc mà đặt ra câu hỏi: "Anh nói màng chắn đã được thành lập gần ba mươi năm, vậy khi nào nó sẽ biến mất?"
Nghe câu hỏi, Lục Minh tỉnh ngộ, cậu chưa bao giờ nghĩ tới điểm này, ngay lập tức cho ra cái suy đoán: "Chắc là sẽ không lâu nữa màng chắn sẽ cạn kiệt năng lượng"
"Trừ phi, các dị năng giả cùng các nhà khoa học lại mạo hiểm ra ngoài tìm kiếm thêm năng lượng" Lục Minh có chút khẳng định về điều này thì Tư Ngạn liền đáp:
"Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, nhân loại cứ sinh sống trong nơi này, lực lượng giảm sút mà cái khí đen cùng tang thi ngoài kia khả năng đã biến đổi là rất lớn."
Lục Minh có chút bất ngờ, không nghĩ tới Tiểu Ngạn lại rất thông minh như vậy, liền suy đoán ra như thế.
Chưa biết tới có chính xác hay không thì có lẽ cũng giống như ý kiến của Tiểu Ngạn. Vì bản thân cậu cũng có ý nghĩ như vậy.
"Em thật thông minh nha!", Lục Minh xoa xoa đầu Tiểu Ngạn rồi tiếp tục nói.
Giảng giải xong về lịch sử, Tư Ngạn cũng đã hơi thỏa mãn hài lòng.
Nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, cậu phải chuẩn bị cơm trưa, cậu bảo Tiểu Ngạn nghỉ ngơi, còn dặn dò nếu chán có thể lấy sách truyện trong phòng đọc. Lúc này, cậu cũng không hề thắc mắc hay phát hiện bản thân vì sao lại khẳng định Tiểu Ngạn biết chữ.
Tư Ngạn gật đầu cũng không phát giác ra điều kì lạ này, thấy Lục Minh rời đi, y không có lấy sách đọc mà lại tiếp tục đi ngủ.
Cứ như vậy hai người lại an an ổn ổn qua một ngày.
* * *
Trong phòng điều khiển,
Tiến sĩ Lâm đang cho người kiểm kê, khảo sát lại toàn bộ giữ liệu. Đoàn người thì cứ đi qua đi lại bận rộn như vậy.
Ông quay người về phía thanh niên đứng sau kia, hỏi: "Sao rồi?"
Người thanh niên kia rầu rĩ mà đáp: "Tiến sĩ, dù cho có khuyên bảo thế nào cũng như vậy thôi, đám người dị năng kia rất kiêu ngạo không đồng ý giúp chúng ta"
Ông không khỏi thở dài, biết ngay mà, bọn dị năng cùng với đám người kia đúng là cùng một giuộc với nhau. Cùng là một cái đám hèn!
Đối mặt với tình huống như vậy ông cũng không còn cách nào khác, chỉ trông chờ vào vận mệnh sẽ như thế nào thôi. Mong trong thời gian tới có thể tìm tới hy vọng.
"Tiến sĩ Lâm". Một người đàn ông trung niên bước vào gọi tên ông.
Nghe thấy tiếng gọi, ông nhìn tới mà ngạc nhiên: "Địch Hàn! Cháu về lúc nào vậy"
Địch Hàn cười cười đáp: "Cháu vừa mới về đây không lâu, vì lo cho ông nên cháu đã sang đây luôn."
Tiến sĩ Lâm không khỏi cảm kích: "Cảm ơn cháu đã lo, đúng là bao nhiêu năm như vậy không còn đứa nhóc vắt mũi chưa sạch khi xưa nữa."
"Ông à! Sao còn nhắc tới nữa?" Địch Hàn thật sự bất lực.
Tiến sĩ Lâm cười lên một trận to, tâm tình ông cũng đã thoải mải hơn chút. Đứa cháu này thật là vẫn không thay đổi gì cả, luôn dễ trêu chọc.
Ông ra lệnh bảo người thanh niên đi chuẩn bị nước uống rồi mời cậu đến phòng khách ngồi để trò chuyện. Qua một hồi được ông Lâm kể lại mọi việc, Địch Hàn không hỏi trầm ngâm.
Về phía ông Lâm tâm tình vừa mới dịu bớt đi liền bắt đầu nổi gió mà mắng chửi người ta. Địch Hàn nghe mấy lời chửi của ông cũng không nói gì mà chỉ gượng cười.
Thấy ông vốn định chửi tiếp thì cậu liền ngăn lại, nhẹ nhàng khuyên ông: "Ông à, đừng lo cháu sẽ nghĩ ra cách nếu không được chúng ta có thể nhờ tới lực lượng ở tân nước Mỹ".
Tiến sĩ Lâm trở về ban đầu, gật đầu hài lòng: "Đó cũng là một chủ ý hay."
* * *
Sống cùng chủ nhà đã hơn nửa tháng, y cũng đã hồi phục được phân nửa lực lượng của mình. Mặc dù cuộc sống trôi qua rất an nhàn đúng như ý muốn của y nhưng chủ nhà luôn là mối lo lắng của y.
Mỗi lần đi học về, trên người chủ nhà sẽ luôn xuất hiện mấy vết bầm tím trên người, nếu không phải y vô tình phát hiện ra thì chủ nhà cũng để kệ nó mà không quan tâm.
Y thực lòng mà tò mò không biết chủ nhà đã gặp cái gì ở trường. Cũng vì nguyên do đó mà y cũng hay dùng đến dị năng, làm cho việc hồi phục diễn ra càng lâu.
Về phía Lục Minh, bao lâu vậy mà cũng không phát hiện điều gì là do cậu luôn nghĩ bản thân rất khỏe lên không thấy đau lắm.
Mấy ngày làm việc vất vả, cậu cũng đã tích góp được một khoản tiền. Nhớ tới ngày mai là nghỉ lễ, cậu nghĩ liền muốn dắt Tiểu Ngạn muốn đi mua đồ.
Thương lượng cùng Tiểu Ngạn thấy cậu không có dị nghị gì cũng an tâm, sở dĩ cậu muốn đi là để Tiểu Ngạn được ra ngoài tiếp xúc một chút với thế giới. Bởi vì từ lúc Tiểu Ngạn ở đây cũng không bước ra ngoài một bước chỉ toàn ngủ là ngủ, cậu không thể trơ mắt bỏ qua được.
Ôm tâm tình đi chơi ngày mai, hai người ai cũng hứng khởi liền đi ngủ sớm cho qua ngày.
Chỉnh sửa cuối: